Chương 46: Nhóc đúng là ngây thơ
Edit: Nấm
Chính là vì bộ lễ phục kia mà tối hôm qua Phương Trì Hạ ăn mệt, bị Lạc Dịch Bắc lăn lộn ở trong phòng tắm lâu như vậy, hiện tại trên người cô còn đau khắp nơi.
Đối với bộ lễ phục này cô còn sinh lòng sợ hãi, không muốn đêm nay hai người lại nháo ra chuyện gì, quyết định lấy từ trong tủ ra một bộ váy kiểu dáng cực kỳ bảo thủ, bình thường nhất, tốt nhất có thể bao kín mình từ đầu đến chân.
Thực rõ ràng, ý tưởng thì hay, nhưng mà hiện thực lại quá khác đi.
Lạc Dịch Bắc kén chọn người chuẩn bị sẵn quần áo, có thể bình thường được sao?
Tủ quần áo có rất nhiều bộ, mỗi một bộ đồ đều như là được yêu cầu làm riêng theo số đo cơ thể của cô, không chỉ việc tất cả đều vừa vặn với cô, mà sau khi mặc vào thì kết quả còn rất kinh diễm.
Từ việc này cũng có thể nhìn ra, Lạc Dịch Bắc rất hiểu cô, rõ ràng còn hơn cả những gì cô hiểu về anh……
Phương Trì Hạ chọn tới chọn lui mãi không chọn ra được bộ đồ nào phù hợp với tiêu chuẩn lý tưởng của cô, cuối cùng thay đổi một bộ lễ phục nhỏ màu xanh nhạt.
Cô không thích trang điểm quá mức phức tạp, mặc rất đơn giản, trên cổ cũng không phối hợp châu bái gì, chỉ đeo chiếc dây ngày thường cô vẫn mang kia.
Mặt dây truyền chỉ đơn giản là chiếc nhẫn, kim cương đen vây quanh một vòng kim cương trắn, đơn giản lại hào phóng.
Đến khi cô chỉnh trang lại thật tốt rồi ra khỏi phòng tắm, ánh mắt Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt nhìn thoáng qua cổ cô, lẳng lặng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn kia, đánh giá một chút, cái gì cũng không nói.
Đi xuống lầu, thời điểm hai người rời khỏi biệt thự đã 6 giờ qua rồi.
Đến nhà chính Lạc gia là 7 giờ hơn.
Bạn làm ăn của Lạc gia rất nhiều, hơn nữa quan hệ cá nhân của Lạc Hi Thần cũng nhiều, đêm nay khách tới dự vô cùng đông, xe của khách đến cổng còn chưa tìm được chỗ dừng.
Lạc Dịch Bắc dẫn theo Phương Trì Hạ đi vào, sau cũng không có ý giới thiệu cô, toàn bộ quá trình đều mặc kệ cô tự sinh tự diệt, mình thì đi tiếp đãi khách.
Kỳ thật Phương Trì Hạ rất hưởng thụ loại trạng thái bị anh mặc kệ này, nếu anh thật sự dẫn cô đi gặp người của Lạc gia, ngược lại cô sẽ thật sự không thích ứng nổi.
Lúc này bụng lại bị đói, ở bữa tiệc đi một vòng, thoáng nhìn thấy khu tự phục vụ đồ ăn, cô tự mình chọn một đĩa đồ ăn lớn tràn đầy.
Muốn tìm một chỗ ngồi xuống, khi đi ra bên ngoài, lại đúng lúc đâm phải một thân ảnh nho nhỏ đi vào.
“Chị là ai?” Tiểu chính thái lớn lên gương mặt tròn trịa như bánh bao đang vênh mặt nhìn cô, ánh mắt kia còn thực sắc bén, rất có phong phạm của Lạc Dịch Bắc.
“Chị sao?” Phương Trì Hạ sửng sốt một chút, ngồi xổm xuống, để cho ánh mắt của mình ngang hàng với ánh mắt của cậu bé, vào lúc tiểu chính thái cho rằng cô sẽ trả lời vấn đề của mình, cô lại chỉ là cong cong mi mắt cười, “Nói ra nhóc cũng không biết.”
“Chị còn chưa nói đâu, làm sao biết được là tôi không quen?” Tiểu chính thái thực khinh thường hừ hừ, cho cô một ánh mắt xem thường.
Phương Trì Hạ ngẩn ra, thật không nghĩ tới một nhóc tiểu quỷ lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy.
“Vậy trước tiên nhóc nói cho chị biết em là ai!” Thấy cậu bé đáng yêu, muốn vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt của cậu, lại bị ai đó làm vẻ mặt ghét bỏ mà tránh đi.
A, lạnh lùng như vậy sao?
Phương Trì Hạ giơ tay lên thất bại, ngượng ngùng lùi về, khinh thường mà nói thầm một câu, “Không chạm vào thì không chạm vào, đúng là tiểu ngây thơ!”
Mặt của tiểu chính thái hơi hơi vặn vẹo một chút, khuôn mặt vốn dĩ phúng phính đáng yêu lại lập tức nổi giận.
“Chị đây không bồi nhóc nữa, qua một bên chơi bắn bi đi!” Phương Trì Hạ lướt qua cậu bé, muốn đi, giọng nói rất có vài phần kiêu ngạo của tiểu quỷ kia bỗng nhiên truyền đến từ phía sau, “Hừ, chị đừng tưởng rằng chị không nói ra thì tôi cũng không biết, tôi vừa mới nhìn thấy chị vui vẻ đi theo anh Bắc tiến vào!”
Phương Trì Hạ ngẩn ra, mặt hơi hơi nghiêng đi.
Tiểu chính thái thong thả đi về phía cô, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu như đang đánh giá tác phẩm nghệ thuật, sau đó, nhả ra một câu thiếu chút nữa làm Phương Trì Hạ bùng nổ……
/3410
|