Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 678

/706


CHƯƠNG 678: BIẾN CỐ NHÀ HỌ DOÃN (1)

“Cậu. . . Cậu sao lại như vậy!”

Tối hôm qua khi xảy ra chuyện kia, Doãn Minh Thần quả thực nghi ngờ có phải là bút tích của Doãn Minh Tước hay không mà khiến ông cụ biết chuyện tài sản bị chuyển giao.

Nhưng cậu ta rõ ràng chỉ là một bao cỏ, đối với chuyện tài chính cậu ta lại càng ù ù cạc cạc, Doãn Minh Thần rất nhanh chóng gạt đi suy nghĩ này.

Ông cụ hôn mê đối với Doãn Minh Thần mà nói lại giống như có thần giúp đỡ, bí mật như vậy ngoại trừ anh ta cũng sẽ không có bất cứ người nào biết, huồng hồ hôm nay anh ta đã xóa sạch tất cả những ghi chép về việc chuyển khoản của mình.

Cho dù sau này phát hiện chỗ hổng của công ty cũng sẽ không tìm được trên người anh ta.

Nhưng Doãn Minh Tước sao có thể biết được chuyện tài khoản của công ty có vấn đề, chẳng lẽ là Hứa Mộc?

“Cậu phải biết, một khi chuyện này bị vạch trần, cổ phiếu Doãn thị của chúng ta sẽ trực tiếp sụp đổ, sẽ có những thành viên hội đồng quản trị rút vốn, tất cả những vinh hoa phú quý trước mặt cậu đều sẽ trở thành mây khói, Doãn Minh Tước, cậu từ bỏ được sao?”

Doãn Minh Thần cũng bị bức ép đến mức nóng nảy, cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao mỗi lần Hứa Mộc nhìn thấy anh ta đều mỉm cười như nhìn thấy con mồi, khiến cho người ta cảm thấy một trận gió lạnh thổi vào sống lưng.

Hóa ra, cô ta là tay súng của Doãn Minh Tước.

Một lúc lâu sau, sắc mặt Doãn Minh Tước mới dịu lại, khuôn mặt nghiêm túc khôi phục lại vẻ lãnh đạm thường ngày.

“Anh cả, anh nói cũng đúng, công ty thiếu bao nhiêu tiền cũng chẳng liên quan gì đến tôi!”

“Đúng vậy.” Doãn Minh Thần hơi thăm dò: “Chỉ cần cậu có thể nghĩ thông suốt điều này, tôi nghĩ dù cho cậu biết bí mật này cũng không sao, nhưng có điều chú hai, Hứa Mộc trong tay cậu, có thể cho tôi mượn sử dụng một chút có được không?”

Nghe anh ta nhắc đến Hứa Mộc, Doãn Minh Tước lại cảm thấy rất thú vị, liền không đứng đắn hỏi.

“Anh cả, không phải anh đã có chị dâu rồi sao, còn cảm thấy hứng thú với Hứa Mộc ở cạnh tôi? Chẳng qua ngày thường tôi lười xử lý công việc, người phụ nữ này có chút tài năng, nhưng không phụ trách được quá nhiều việc, tôi đã sớm muốn đuổi cô ta, nếu anh cả thích, cho anh cũng không phải không được.”

Xem ra tên nhóc này vẫn có thể cân nhắc được mấy phần thiệt hơn, trái tim căng cứng của Doãn Minh thật cuối cùng cũng hoà hoãn hơn rất nhiều.

“Nhưng… ” Không đợi Doãn Minh Thần mở miệng nói, Doãn Minh Tước bắt đầu bàn đến điều kiện: “Cô ta là quản lý cấp cao được tôi thuê với mức lương hai tỷ bốn trăm triệu, anh trai của tôi nếu như muốn cô ấy, đưa cho tôi mười lăm tỷ, cô ấy sẽ là người của anh.”

Trực tiếp gấp bội?

Doãn Minh Thần vô cùng tức giận, trước mắt thứ anh ta thiếu nhất chính là tiền.

Cho dù lúc này đã chặn miệng Doãn Minh Tước lại, cũng không thể đảm bảo sẽ có một ngày anh ta không tiết lộ chuyện tài sản bị thiếu hụt ra ngoài, cách tốt nhất chính là bổ sung toàn bộ những chỗ thiếu hụt trước đây.

“Chúng ta là anh em ruột, chín tỷ, thế nào?”

“Anh em ruột thì cần phải tính toán rõ ràng, anh cả, tôi là người thất nghiệp, anh không cho tôi một chút tiền trợ cấp sao?”

Được rồi, vấn đề có thể giải quyết được bằng tiền thì không còn là vấn đề nữa, nghĩ đến việc trước mắt muốn ngồi chắc vị trí này, vẫn phải nắm quyền của công ty trong tay trước.

Nếu Doãn Minh Tước đã tự nguyện rút lui, thứ muốn chỉ là tiền mà thôi, vậy anh ta cũng không phải không thể bỏ qua cho một lần.

“Cũng được, vậy phía bên bệnh viện liền nhờ cậu!”

Doãn Minh Tước cười lạnh, trước khi quay người rời đi, anh ta quay đầu lại nói: “Tiện tay mà thôi, anh cả cũng đừng quên những lời đã nói!”

Sự căng thẳng giữa hai anh em rất nhanh đã thay đổi thành trạng thái hòa bình.

Doãn Minh Thần nhìn thoáng qua tài khoản cá nhân của mình, tổng số tiền cũng chỉ khoảng ba tỷ, nhưng mấy ngày trước bù vào chỗ trống không còn một mảnh, xem ra phải nghĩ cách khác.

Không lâu sau, một thân hình cao gầy xuất hiện bên ngoài cửa phòng làm việc của Doãn Minh Thần, thấy anh ta đang cúi đầu trầm tư suy nghĩ, cô ta lễ phép đưa tay gõ cửa một cái, sau đó tiến vào.

“Chào tổng giám đốc Doãn!”

Không ngờ Doãn Minh Tước lại vội vàng đưa Hứa Mộc đến trước mặt mình như vậy, Doãn Minh Thần có chút hưng phấn, xem ra tên này thật sự thích tiền.

“Nghe nói khoản đầu tư cô rất lợi hại, có thể cùng tôi nghiên cứu thảo luận một chút, làm thế nào trong một khoảng thời gian ngắn kiếm được ba trăm tỷ?”

“Ngắn là bao lâu?”

Lời này của Hứa Mộc khiến sắc mặt của Doãn Minh Thần vô cùng quẫn bách, khoản tiền thiếu của công ty, cộng thêm hồ sơ yêu cầu bồi thường của tập đoàn Thần Quang, đương nhiên càng sớm càng tốt.

“Trong vòng ba ngày.”

Nghe anh ta nói như vậy, Hứa Mộc cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ lộ ra một nụ cười thần bí.

“Đi đánh bạc.”

Nụ cười lúng túng trên mặt Doãn Minh Thần vẫn được duy trì, vốn cho rằng Hứa Mộc là một nhân tài luôn đi theo Doãn Minh Tước, xử lý gọn gàng tất cả những việc của anh ta, thậm chí có thể tra ra việc mình chuyển nhượng tài sản.

Thật không ngờ cô ta cũng giống với Doãn Minh Tước.

“Trợ lý Hứa, lời này của cô là nói đùa sao?”

“Là ngài đang nói đùa tôi, tổng giám đốc Doãn!”

Trong vòng ba ngày làm sao có thể kiếm được ba trăm tỷ, Hứa Mộc vẫn duy trì nụ cười nhìn anh ta, đợi xem một giây sau anh ta trả lời lại thế nào.

Doãn Minh Thần thấy thực sự không hỏi được điều gì, đành phải phất tay để cô ta đi xuống trước.

Cụm từ ‘đi đánh bạc’ vẫn lởn vởn trong đầu anh ta, anh ta không biết rốt cuộc có nên đi thử mạo hiểm một lần hay không.

Trong bệnh viện, sau khi Đào Y Y sắp xếp xong nhân viên y tá và mấy người khác, cũng không nhận được bất cứ cuộc gọi nào của Doãn Minh Thần, cô ta nghĩ mãi không ra, người này rốt cuộc là đang bận gì.

Đang muốn thúc thúc giục anh ta, không ngờ y tá lại nói có người đến thăm.

Vừa nghiêng đầu, Đào Y Y liền thấy một khuôn mặt hơi tiều tụy đi ra từ phía sau y tá.

Là Liễu Nham Tâm tới.

Nghĩ tới nghĩ lui, bà ta ở trong nhà cũng khó có thể bình an, vậy nên quyết định đi đến xem tình hình của ông cụ rốt cuộc là thế nào.

Doãn Đình Vĩ được xe cấp cứu đưa tới bệnh viện lâu như vậy nhưng đây là lần đầu Liễu Nham Tâm đến thăm bệnh, mặc dù Lục Tố Anh đến cùng sớm nhất, nhưng sau khi ông cụ được đưa vào phòng cấp cứu ICU, bà ta cũng không biết đã đi đâu.

Nếu không Đào Y Y cũng không thể nào ở đây một mình, ngay cả một người để thương lượng cũng không có.

“Dì Liễu!”

Cách cánh cửa kính, Liễu Nham Tâm nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Doãn Đình Vĩ, hốc mắt lập tức ẩm ướt.

“Dì nghe nói ông cụ đã nằm trên nền nhà lạnh như băng suốt cả đêm, trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn, tại sao lại có người tàn nhẫn như vậy…”

Nói xong nước mắt bà ta liền chảy xuống, so sánh với Lục Tố Anh, Liễu Nham Tâm có lẽ có vẻ mềm yếu và vô dụng hơn.

Nhưng dưới góc nhìn của Đào Y Y, Liễu Nham Tâm mới là người có tình cảm nhất trong số các vị phu nhân nhà họ Doãn.

“Cụ thể là ai làm, vẫn còn phải đợi bằng chứng xác thực, trước mắt chúng ta chỉ có thể cầu nguyện để ba bình yên vô sự ra khỏi phòng cấp cứu, mọi chuyện sau đó hãy đợi xem mọi người giải quyết thế nào!”

“Minh Tước không thể nào hãm hại ba của nó, nó không phải người như vậy!”

Nói xong Liễu Nham Tâm lại càng khóc nhiều hơn, Đào Y Y nhất thời không biết làm thế nào, chỉ có thể ôm vai bà ta để bà ta tùy ý khóc.

Đào Y Y cũng cảm thấy cay sống mũi, cô chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, sự đau xót thế này nhiều lắm cô cũng chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng, căn bản không có cách nào cảm động được.

“Thật sự. . . Cho dù Minh Tước không nghe lời, không hiểu chuyện đến mức nào, nhưng chỉ cần lão gia không đồng ý, nó sẽ sửa lại rất nhanh, làm sao nó có thể khiến ông cụ tức giận đến mức trúng gió được, Y Y, cháu phải tin dì, đứa con trai mà dì dạy dỗ không phải loại người như vậy!”

Đào Y Y không nói gì, trong chuyện này, cho dù cô có tin hay không cũng không thể thay đổi được điều gì.

Động viên một lúc lâu, cảm xúc của Liễu Nham Tâm mới miễn cưỡng ổn định lại, theo lời bác sĩ nói, trước mắt chỉ có thể để ông cụ nằm trong phòng ICU để theo dõi, sau ba ngày xác định không sao mới có thể chuyển ông cụ về phòng bệnh thường.

Đào Y Y trông coi ở đây từ sáng sớm đến chạng vạng tối, quả thực cũng rất mệt mỏi, Liễu Nham Tâm khuyên cô đi về nghỉ.

Đúng lúc cô cũng có mấy lời muốn hỏi Doãn Minh Thần, vì vậy cũng nghe lời bà ta rời khỏi phòng bệnh.

Bên ngoài trời đông giá rét, không biết từ lúc nào đã bắt đầu có những bông tuyết rơi rải rác.


/706

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status