CHƯƠNG 682: ANH ẤY ĐANG Ở ĐÂU
Lúc này Tiêu Tuyết Như giống như một con nhím đang xù đầy gai nhọn, thấy ai là đâm người đó.
Thế nhưng Doãn Minh Tước không để ý đến bà ta mà đi thẳng lên lầu, Đào Y Y từ phía sau bước vào, cô không muốn bị mắng giống như Doãn Minh Tước nhưng cũng không đi lên lầu.
“Ồ, tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là vợ của chủ tịch, sao vậy, Doãn Minh Thần nhà các người đúng là rất có bản lãnh đó, ông cụ vẫn chưa chết mà đã bắt đầu chiếm lĩnh quyền hành rồi, ở trước mặt giới truyền thông, tin tức đó đã được phát từ chiều, sao nào, chúng ta có cần phải tổ chức nghi thức lên chức cho cậu ta không?”
Đào Y Y bị bà ta mắng đến mức đầu óc trở nên mơ màng: “Bà hai, việc thay đổi nhân sự của công ty là do chủ tịch quyết định, liên quan gì đến tôi chứ?”
“Không liên quan gì đến cô? Cô tiếp tay cho bộ phận tài chính rồi còn nói không liên quan đến cô à.”
Tiêu Tuyết Như tỏ ra miệng hùm gan sứa, Đào Y Y cũng không sợ gây chuyện, chỉ là vừa nãy mới quyết định phải sống thật tốt, nên cô ta không muốn đối đầu trực tiếp với người mạnh miệng đang đứng trước mặt mình làm gì.
“Chuyện này tôi cũng vừa biết lúc nãy, bà hai nếu như có câu hỏi gì có thể đích thân đi hỏi mẹ chồng tôi và Minh Thần, không cần phải ở đây trút giận lên tôi.”
“Cô cũng chỉ có chút bản lĩnh vờ vịt này thôi, đúng là người nhà họ Đào.”
Tiêu Tuyết Như hừ lạnh một tiếng, trừng mắt liếc Đào Y Y rồi sau đó đưa con trai đi lướt qua, mấy người ở phòng xung quanh cũng đều có mặt ở đó, nhưng không một ai lên tiếng nói giúp cô.
Bình thường cũng chỉ có Liễu Nham Tâm mới nói giúp cô, nhưng bây giờ bà đang ở bệnh viện chăm ông cụ, Đào Y Y nghĩ ngợi một lúc rồi cũng quyết định bỏ chuyện này đi.
Tiêu Tuyết Như tức giận đến vậy không phải là bởi vì tin tức mà Doãn Minh Thần tuyên bố hôm nay đồng nghĩa với việc nhà họ Doãn đã trở thành của một mình anh ta rồi sao?
Ảnh hưởng đến lợi ích của chính mình, bất kể ai cũng sẽ nhảy ngược lên, dù gì cũng không liên quan đến cô ta.
Nhà họ Doãn hôm nay rất náo nhiệt, không riêng gì Tiêu Tuyết Như và Lý Tĩnh, ngay đến cả bà tư Tô Ngưng bình thường chưa từng ra mặt cũng xuất hiện ở nhà họ Doãn.
Nếu như không phải có dì đã từng nhắc đến bà ta với Đào Y Y thì sợ là cô ta cũng không biết đến người phụ nữ không màng danh lợi này trở về để chia gia sản.
Rất nhanh sau đó Doãn Minh Thần và Lục Tố Anh cũng trả lời xong những câu hỏi của phóng viên bước vào phòng, căn phòng bình thường vốn là phòng ăn tự nhiên trở thành nơi giống như chiến trường khốc liệt.
Rất nhiều người vây quanh chiếc bàn dài, Lục Tố Anh dù gì cũng đã từng đứng trước rất nhiều người, nhìn thấy biểu cảm hùng hổ trên từng gương mặt ấy, bà ta cũng tỉnh bơ ngồi xuống.
“Tôi biết, các vị chắn chắn cảm thấy rất kì lạ là vì sao hội đồng quản trị lại có quyết định như vậy, nhưng dù gì thì ông cụ…”
“Ông cụ còn chưa chết, quyết định của hội đồng quản trị là sao? Theo tôi thấy thì là quyết định của hai mẹ con các người thì có?”
Tô Ngưng này đã không nói thì thôi, một khi đã nói nhất định khiến người ta kinh ngạc, bình thường ở nhà cơ bản không có ai dám nói chuyện lên mặt với Lục Tố Anh.
Quả nhiên khi bà ta vừa cất lời, gương mặt nghiêm nghị của Lục Tố Anh càng cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng dường như muốn đâm xuyên qua người phụ nữ trước mặt này.
Nhưng Tô Ngưng cũng không sợ hãi, bà ta quanh năm mặc dù sống ở nhà họ Doãn, nhưng bởi vì không có con cũng không được ông cụ thích, luôn sống đơn độc một mình trong một khu ở xa, chưa từng thấy xuất hiện.
Bây giờ bà ta xuất hiện cũng chính là bởi vì đám người Tiêu Tuyết Như cảm thấy Lục Tố Anh phá vỡ đi sự cân bằng mà ông cụ xây dựng nên, liền bắt đầu chia bè kết cánh.
Chỉ đáng tiếc, Tô Ngưng này không quyền không thế cũng không có con, Lục Tố Anh không thèm để ý đến bà ta.
“Người có tài đứng ở trên, bất luận di chúc của ông cụ được lập như thế nào, nhưng ít nhất bây giờ ông vẫn còn sống, vị trí chủ tịch hội đồng quản trị này của Minh Thần chỉ là tạm thời mà thôi, sao vậy, chỉ mới như thế mà mọi người đã hốt hoảng rồi sao?”
Lục Tố Anh quét ánh mắt nhìn một vòng căn phòng, lúc nhìn thấy Doãn Vân Thiên thì cười khinh miệt.
“Cũng làm khó cho cô, trong thời gian ngắn như vậy lại phải bắt Vân Thiên từ Châu Âu trở về, xem ra cô quyết tâm muốn phân chia tài sản phải không?”
Câu phân chia tài sản này không ai dám nói ra, nhưng nếu như thật sự phải chia thì theo di chúc của ông cụ, mỗi người đương nhiên sẽ có được phần tài sản công bằng nhất.
Nhưng nếu như để mặc cho Lục Tố Anh quyết định, chỉ sợ đừng ai nghĩ đến việc được phân một đồng nào.
“Câu phân chia tài sản này không phải tôi nói đâu nhé, chị cả, tôi nghĩ chị chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy nhà họ Doãn bị phân chia đến tan tành, không phải sao?”
Nhà họ Doãn nếu như bị phân chia, tổn hại lợi ích nhiều nhất đương nhiên là hai mẹ con Lục Tố Anh, câu đá xoáy này của Lý Tĩnh quả thực khiến Lục Tố Anh tức điên người.
“Có thời gian ở đây lo bò trắng răng, chi bằng học hỏi em năm kia kìa, hầu hạ ở bệnh viện cả ngày, nếu như thật sự có ngày phải phân chia, mọi người chỉ cần nịnh nọt ông cho tốt, còn sợ không được chia tiền sao?”
Lục Tố Anh cũng không giả vờ nữa, bà ta và Lục Minh Thần lúc đưa ra quyết định thay thế vị trí của chủ tịch, đã quyết định không ngụy trang nữa.
Lúc trước bà ta quả thực có khả năng một tay che trời gây khó dễ cho tất cả những người trong phòng này, nhưng trước mắt thì nguồn vốn của Doãn Thị thiếu hụt rất lớn, nếu như bà ta không cố làm ra vẻ như vậy, sợ là không chống đỡ được bao lâu.
Đào Y Y không muốn thấy bọn họ khua môi múa mép như vậy, cúi thấp đầu muốn lên lầu, không ngờ bị Doãn Minh Thần nắm lấy cổ tay.
“Y Y, có chuyện anh muốn…”
“Cô chủ, bên ngoài có khách.”
Doãn Minh Thần còn chưa kịp nói xong, không ngờ người giúp việc quản lý trong nhà lại ngắt lời anh ta, ánh mắt lại luôn liếc về phía Đào Y Y bên cạnh anh ta.
Lúc này bất luận là ai đến cũng không tiện gặp, nhà họ Doãn đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, Lục Tố Anh vẫy vẫy tay.
“Không gặp.”
Nhưng sắc mặt người này lại tỏ ra vô cùng khó xử: “Người đến là khách quý, là mẹ của bà lớn, bà Đào.”
“Mẹ tôi?”
Đào Y Y cũng thấy rất kì lạ, hai mẹ con cô ta từ sau lần trước đã không gặp nhau, Tống Thấm Như sao lại đột nhiên đến thăm, lại còn vào đúng lúc nhà họ Doãn đang căng thẳng như vậy.
Lục Tố Anh cũng thấy rất kì lạ, nhưng đối phương là bà thông gia, cũng không thể mở miệng đuổi người, bà ta chỉ đành bảo người giúp việc ra mời người vào.
Rất nhanh sau đó, Tống Thấm Như mặt đầy sự vui vẻ đi vào, còn dẫn theo mấy người mặc đồng phục, trong đó có một người hơi quen mặt, nếu như Đào Y Y không nhìn nhầm thì đó là luật sư phụ trách lần trước đã ép Doãn Minh Thần kí vào thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần ở biệt thự.
Trong lòng cô ta bỗng dâng lên một loại dự cảm không lành, đứng lên đi ra đón.
“Mẹ, sao mẹ lại đến vậy.”
Nhưng Tống Thấm Như rất tự nhiên ngồi xuống một đầu của chiếc bàn dài, cộng thêm mấy người áo đen sau lưng, khí thế mạnh mẽ, bộ dạng đã không giống với Tống Thấm Như thường ngày nữa.
“Con ngồi xuống trước đi, mẹ không đến tìm con, là đến tìm bà Lục.”
Bà ta đưa một tay ra chỉ về phía Lục Tố Anh, nhưng giọng điệu lạ lùng như vậy đương nhiên khiến Lục Tố Anh và tất cả những người có mặt trong căn phòng đều cảm thấy không quen.
Không phải là đám người trong phòng này và Đào Y Y đồng mưu chuẩn bị thâu tóm tài sản công ty sao, sao tự dưng Tống Thấm Như lại đến?
“Mẹ à, mẹ nói vậy là có ý gì?”
Lục Tố Anh không phải kẻ ngốc, nhìn cách thức trang điểm của mấy người sau lưng bà ta đã thấy vô cùng đáng ngờ, bộ dạng của bà ta cứ như đến bắt lỗi vậy.
“Tôi nghĩ có một thông tin mọi người còn chưa biết đó!” Tống Thấm Như dựa về phía sau, sắc mặt lộ ra sự vui vẻ: “Tối qua, Cậu Doãn ném ra nhiều tiền như vậy tổ chức sinh nhật ở Macao, tiêu phí mất gần 300 tỷ tài sản, nhưng nếu như tôi nhớ không nhầm, tập đoàn Doãn Thị tổng cộng lại cũng không quá 600 tỷ, cậu Doãn thật là có bản lĩnh, trong chốc lát làm công ty tổn hại đến 300 tỷ.”
Đào Y Y ngây người ra: “Anh…anh không phải là đi vay tiền sao? Vậy 210 tỷ em đưa cho anh đâu?”
“Cái gì?” Tống Thấm Như vốn rất có khí thế, nhưng Đào Y Y vừa nói ra câu này, đã tức giận đến mức bà ta muốn chửi người: “Con đưa nó 210 tỷ? Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Lời này vừa nói ra, cả phòng khách dường như đều không thể ngồi yên nữa.
Mọi người vốn đã không hai lòng với hành vi ngang ngược của Lục Tố Anh và Doãn Minh Thần, hôm nay tụ họp lại đây cũng chỉ hi vọng mẹ con họ có thể bớt lại một chút mà thôi.
Nhưng không ngờ rằng một người vừa mới tiếp nhận chức vụ chủ tịch của công ty lại tổn hại 300 tỷ lợi ích của công ty, không phải là rất quá đáng sao?
“Bà cả, hôm nay hai người các người bắt buộc phải cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý.”
Tô Ngưng ghét nhất là Lục Tố Anh, bởi vậy là người đầu tiên đứng lên.
Sau lưng Tô Ngưng còn có Tiêu Tuyết Như, bình thường mặc dù là diễn viên lão làng số một, nhưng bà ta vẫn còn có một đứa con trai, bà ta bắt buộc phải giành chỗ đứng cho con trai của mình.
“Em tôn trọng gọi chị một tiếng chị cả, nếu như những điều bà Tống nói là thật, sợ là Minh Thần hôm nay phải rời khỏi vị trí chủ tịch hội đồng quản trị rồi!”
Bọn họ cãi đi cãi lại, Đào Y Y nghe đến đầu óc có chút mơ hồ, cô chỉ nghe ra được ý của Tống Thấm Như, Doãn Minh Thần lừa đi 210 tỷ từ trong tay cô, đã thua toàn bộ.
Nhưng đó là tiền Đào Y Y bán số quà sinh nhật mà Đào Gia Thiên tặng cho cô ta, vậy mà lại bị anh ta phung phí như vậy.
Hóa ra hôm qua anh ta vô cớ nịnh bợ lấy lòng, hại cô ta còn có ý định muốn yên bình cùng anh ta sống tiếp.
“Mẹ, chúng ta về thôi.”
Ngôi nhà trước bẫy sau bẫy này khiến Đào Y Y cảm thấy ghê tởm, cô ta đã không muốn ở lại đây nữa, chỉ muốn lập tức rời khỏi.
Không nghĩ đến Doãn Minh Thần lại rất nhanh đuổi theo, kéo tay Đào Y Y lại không cho cô ta đi.
“Y Y, em nghe anh giải thích, anh có nỗi khổ riêng…”
Tống Thấm Như hừ lạnh một tiếng, chỉ khẽ hếch cằm lên đã có người bước lên phía trước tách Doãn Minh Thần ra, Đào Y Y được bảo vệ phía sau lưng.
“Lừa tiền của con gái tôi, cậu cũng giỏi lắm đó! Hôm nay tôi đến cũng không phải là muốn chơi trò chơi trinh thám với các người, hôm nay Doãn thị đã chỉ còn cái vỏ bên ngoài, tôi ở đây lại có một phương án không tồi đâu, mong bà Doãn có thể suy xét xem.”
Không hề khách khí đặt bản thỏa thuạn xuống trước mặt Lục Tố Anh, Tống Thấm Như biết, người duy nhất có thể làm chủ ở đây, đương nhiên chỉ có bà ta.
Nhưng Lục Tố Anh không cầm lên, cũng không có ý định xem bản thỏa thuận đó, bà ta chỉ là hơi híp mắt lại, trên mặt nở nụ cười.
“Bà thông gia, lời này của bà tôi thực sự không hiểu, con trai của nhà họ Doãn có phá hoại thế nào, thì đó cũng là phá tiền của nhà họ Doãn, có liên quan gì đến nhà họ Đào các người đây?”
Lời này của bà ta đúng là bỉ ổi vô sỉ!
Tống Thấm Như tức đến mức đứng phắt dậy: “Số tiền mà cậu ta phung phí đều là tiền của con gái tôi! Doãn thị có một người thừa kế như thế, so với việc phá hoại sản nghiệp xây dựng nhiều năm như vậy, chi bằng sớm sáp nhập vào nhà họ Đào chúng tôi, không chừng tôi có thể cân nhắc để Y Y không li hôn với Minh Thần nhà các người.”
“Đào Y Y được gả vào nhà họ Doãn chúng tôi, trong hôn nhân tự nguyện đưa tiền cho Doãn Minh Thần nhà chúng tôi, bất luận là bao nhiêu tiền, cũng là tài sản chung của vợ chồng, nếu như đã là tự nguyện, sao bà lại nói là lừa được?”
Đúng là gừng càng già càng cay, từ khi Tống Tầm Như nói, Lục Tố Anh đã biết bà ta muốn nói gì.
Nhưng chuyện này đã thành ra vậy rồi, bà cũng không thể ngồi yên như vậy.
Một bên Tiêu Tuyết Như to gan cầm bản thỏa thuận ở trước mặt Lục Tố Anh lên xem, biểu cảm ba ta vô cùng kinh ngạc.
“Bà… bà vậy mà lại muốn sáp nhập Doãn Thị chúng tôi, đây không phải là thừa nước đục thả câu sao?”
Chuyện trên thương trường, từ ông cha ta ngày xưa đều đã định sẵn là định luật tàn nhẫn như vậy.
Tống Thấm Như mặc dù không được tính là người lòng dạ nham hiểm nhất, nhưng bà ta bởi vì từ đầu đến cuối đều sai người theo dõi Doãn Minh Thần, tuyệt đối là người đầu tiên ra tay.
Đến lúc đó chỉ cần đàm phán thỏa đáng, miếng thịt ngon đến bên miệng, Đào Kiệt cho dù bất hòa với bà cũng không thể không cần tiền.
“Lời này của bà có chút khó nghe rồi, nhà họ Đào chúng tôi dù gì cũng là muốn giúp đỡ Doãn Thị vượt qua khó khăn mà thôi.”
Đánh người chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại, mặc dù lúc này nụ cười trên mặt Tống Thấm Như cũng rất nhức mắt.
“Chị cả, làm sao đây? Đào Thị bọn họ… chỉ sợ là đã lên kế hoạch từ lâu rồi.”
Vừa nãy còn tranh luận cùng Lục Tố Anh, bây giờ đã một câu chị hai câu chị, mặc dù Tiêu Tuyết Như ở trong mắt của Lục Tố Anh cũng chẳng có hình tượng gì cả, nhưng lúc này vô cùng ghê tởm.
Lúc xảy ra chuyện lớn mới nghĩ đến việc cái nhà này luôn là bà ta làm chủ.
Nếu như không có con trai bà ta, sợ là Doãn Vân Thiên cũng không thể yên ổn ra ngước ngoài đi học nhiều năm như thế, vậy mà hôm nay lại vẫn còn mặt mũi đòi phân chia gia sản.
“Bà thông gia, đừng đùa nữa. Doãn Thị chúng tôi mặc dù nói là có chút khó khăn, nhưng ông cụ vẫn chưa tỉnh, Minh Thần nhà chúng tôi cũng có thể xử lí tốt chuyện này, không nên phiền nhà thông gia thì hơn.”
“Được thôi!” Tống Thấm Như cũng không sốt ruột: “Vậy thì trả lại 210 tỷ con gái tôi đưa cho cậu ta trước đã.”
Bà ta biết bọn họ chắc chắn không thể lấy ra được số tiền lớn như vậy, Doãn Thị bây giờ chỉ trị giá 600 tỷ trên thị trường, công ty lên sàn, ít nhất nửa tài sản cũng phải là cổ đông và cá nhân đầu tư cổ phần.”
Cộng thêm số bất động sản, số tiền 210 tỷ này rõ ràng trở lên rất lớn.
Nhìn ánh mắt tràn đầy mưu mô của Tống Thấm Như, trong lòng Lục Tố Anh mặc dù rất hoảng loạn nhưng trên mặt tạm thời vẫn giữ được bình tĩnh.
“Trong thời gian ngắn chúng tôi quả thực không thể lấy ra số tiền lớn như vậy, tiền giữa hai vợ chồng nó, thực ra có thể không cần phân chia rõ ràng như thế.”
“Không, phải chia.”
Đào Y Y không nhịn được nữa, cô thật sự không ngờ đến Doãn Minh Thần có thể lấy tiền của mình đi ăn chơi phung phí như vậy, hơn nữa còn tiêu hết sạch.
Bây giờ công ty cũng trống rỗng, nếu không thì không thể đến 210 tỷ cũng không có.
Cái nhà này từ khi ông nội ốm đến giờ, tất cả bắt đầu loạn hết lên, bây giờ cô thất vọng hoàn toàn đối với Doãn Minh Thần, cô cũng không muốn sáp nhập gì cả, cô chỉ muốn li hôn với Doãn Minh Thần.
“Tôi bình thường ghét nhất chính là có người lừa tôi, chúng ta li hôn, anh trả tiền lại cho tôi, chúng ta từ nay chấm dứt tất cả.”
“Y Y, em phải tin anh…”
Nhìn Doãn Minh Thần lúc này giống như một đứa trẻ được Lục Tố Anh bảo vệ quá kĩ càng.
Bình thường không nhìn ra sơ hở gì, đến thời khắc quan trọng nhất thì anh ta lại không dám nhận trách nhiệm.
Đào Y Y đã hoàn toàn thất vọng, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi căn nhà này, cô ta ngay từ đầu đáng lẽ không nên đến nơi nguy hiểm như vậy.
“Sao nào?” Tống Thấm Như vẫn không hề lo lắng nói: “Hoặc là trả tiền, hoặc là kí tên vào thỏa thuận, các người đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.”
Nếu như không phải là nắm chắc phần thắng, Tống Thấm Như cũng sẽ không tự mình đi đến đây.
Nhìn thấy bà ta như vậy, Đào Y Y cũng có thể thấy được lợi ích từ trong mắt bà ấy, hoặc là ngay từ lúc đầu Tống Thấm Như đã đợi ngày này.
Nghĩ đến đây, Đào Y Y xông thẳng ra cửa, không ngờ đến Doãn Minh Thần cũng rất nhanh lao ra ngoài theo.
“Y Y! Em nghe anh giải thích!”
Bên ngoài không biết đã mưa từ lúc nào, thành phố Hải Châu vào mùa đông không nhiều ngày có tuyết rơi, lúc mưa rơi xuống Đào Y Y mới cảm thấy đoạn đường trước mắt này trở nên dài một cách lạ thường.
Doãn Minh Thần luôn đuổi theo phía sau, Đào Y Y vốn muốn đến mở cửa xe nhưng không ngờ đến bản thân đi quá vội, không mang theo chìa khóa.
Cô chỉ có thể đi bộ lên cao tốc, thỉnh thoảng có xe chạy vút qua, cô đi ở làn dành cho xe riêng, vô cùng nguy hiểm.
Doãn Minh Thần nhanh chóng ngăn cô lại: “Về với anh, em bỏ đi như vậy lẽ nào là muốn để mặc cho mẹ em thâu tóm Doãn Thị của chúng ta sao?”
Đến lúc này rồi, trong lòng anh ta vẫn lại chỉ có Doãn Thị.
Đào Y Y cũng vừa nãy mới nhớ lại, đúng vậy, cô và Doãn Minh Thần vốn cũng không có loại tình cảm bền chặt kia, cho nên bị lợi dụng bị lừa gạt đương nhiên cũng là bình thường.
“Anh buông tôi ra!”
Đẩy anh ta ra, Đào Y Y liều mạng chạy về phía trước, đột nhiên một chiếc xe chạy vụt qua cô, vì tránh chiếc xe đó nên cô chỉ có thể vội vàng nép sang một bên.
Không ngờ đường trời mưa quá trơn, cô ta nhanh chóng bị va vào lan can bên đường.
Eo truyền đến cảm giác vô cùng đau đớn, trời cũng không biết từ lúc nào mà mưa càng nặng hạt.
Đào Y Y cảm thấy có một luồng nhiệt không thể áp chế không ngừng chảy ra, cô đưa tay sờ, trên quần vậy mà lại có máu.
Doãn Minh Thần lại đuổi theo, nhưng không ngờ có người nhanh hơn một bước, dừng xe lại bên cạnh Đào Y Y.
Một khuôn mặt thâm trầm của người này nhìn thấy vẻ mặt người phụ nữ ngã bên đường vô cùng đau đớn, lông mày cau chặt lại dáng vẻ cố gắng nhẫn nhịn.
“Doãn Minh Tước, anh tránh ra.”
Doãn Minh Thần thở hổn hển dừng lại bên đường nhưng Doãn Minh Tước không thèm để ý, ôm Đào Y Y lên xe.
Đào Y Y cảm thấy bụng dưới truyền đến đau đớn, trong lòng cô ta có chút hoảng loạn, cũng chỉ có thể để mặc Doãn Minh Tước ôm mình.
Còn tưởng rằng anh ta đưa mình quay về nhà họ Doãn, không ngờ anh ta lại bảo tài xế khởi động xe, rời khỏi đó.
‘Anh.. làm gì vậy…”
Đào Y Y không được thả xuống, cho dù là đang trên xe, Doãn Minh Tước vẫn ôm cô không buông như cũ, trên người cô vẫn có máu đang chảy ra, rỉ máu xuống hiện lên màu thẫm trên quần tây của anh ta.
Sắc môi cô ta cũng ngày càng trở nên trắng bệch.
“Đến thành phố Tùng.”
Từ đây bắt xe đến bệnh viện trung tâm thành phố thì đi cao tốc đến thảnh thành phố Tùng còn nhanh hơn.
Ý thức của Đào Y Y mơ hồ, cô vẫn tưởng rằng bản thân nghe nhầm, nhưng góc độ cái ôm này, với đôi mắt đã dần dần không thể mở ra được của cô, khiến cô cảm thấy tất cả rất quen thuộc.
Giống như vào lúc nào đó, cô cũng từng bị người khác ôm như vậy.
Rất nhanh sau đó Đào Y Y mất đi ý thức , Doãn Minh Tước nắm chặt hai tay, trái tim bắt đầu căng thẳng.
Dự đoán của anh ta làm sao mà sai được, sau khi trở về nhà họ Doãn, anh ta sai cấp dưới quay lại bệnh viện hỏi thăm một lần nữa, không ngờ kết quả bệnh viện nói là bất luận có mang thai không thì chỉ kiểm tra ở khoa dạ dày cơ bản không thể kiểm tra ra được.
Cũng chính là nói, cô vô cớ nôn khan, đương nhiên là rất đáng nghi.
Chỉ có điều lúc anh ta ở trên lầu xử lí chuyện này, không ngờ xuống lầu đột nhiên lại thấy cãi nhau, lúc anh ta ra ngoài, trong phòng khách đang là lúc gươm súng đã giương lên sẵn sàng.
Tính toán của Tống Thấm Như, anh ta đương nhiên sẽ không để bà ta được như ý.
Nửa giờ sau, Đào Y Y được đưa vào một nơi quen thuộc, đến bác sĩ Bạch và bà Bạch lúc nhìn thấy cô hôn mê bất tỉnh một lần nữa cũng vô cùng kinh ngạc.
Cô ta sao lại lại quay lại đây rồi?
“Cô ấy có thể là bị sảy thai rồi, lập tức giúp cô ấy làm kiểm tra đi.”
Sảy thai? Một cô gái với thân hình mảnh mai bé nhỏ như vậy, quả thực không thể nhìn ra được là đang mang thai.
Bác sĩ Bạch mặc dù ở trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng ở trước mặt người bệnh, ông ta đương nhiên phải dốc hết sức.
Ánh đèn trắng nhức mắt của phòng phẫu thuật rất nhanh được bật lên, các y tá đã vào vị trí sẵn sàng, ngoài cửa thủy tinh, Doãn Minh Tước cũng căng thẳng đứng đợi một bên, không dám thả lỏng một giây phút nào.
Duy nhất chỉ có bà Bạch chột dạ rời đi, lúc trước bà bán đứng Đào Y Y, bị thương một chân không nói làm gì, cuối cùng còn không lấy được một đồng tiền nào.
Chỉ có điều may mà Đào Y Y không vạch trần bà ta, nhưng hôm nay người quay lại, khó tránh sẽ không tính sổ, bà ta cứ chuẩn bị hành lí rời khỏi trước đã, ra ngoài tránh bão táp.
Quá trình phẫu thuật cũng không dài, khoảng sau nửa tiếng thì bác sĩ Bạch vuốt mồ hôi bước ra từ phòng phẫu thuật, dặn dò y tá một số công việc còn lại.
“Sao rồi.”
Doãn Minh Tước cau mày nhìn Đào Y Y đang yên tĩnh nằm trên giường phẫu thuật, hai tay nắm chặt lại.
Bác sĩ Bạch lau mồ hôi trên trán, thở dài nói: “Thời gian mang thai chưa lâu, là lúc vừa mới có chút phản ứng, suýt chút nữa là không giữ lại được rồi, nhưng sau ngày nguy cơ sảy thai sẽ rất cao, phải nghỉ ngơi một thời gian.”
Vậy là, chỉ có thể đưa cô ta về đó rồi.
Doãn Minh Tước âm thầm quyết định, cũng lười quan tâm đến mối quan hệ hôn nhân của cô và Doãn Minh Thần.
“Xảy ra hiện tượng như thế nào sẽ dẫn đến sảy thai?”
“Vận động mạnh, quan hệ tình dục, đều không được…”
Mặt mũi Doãn Minh Tước trở nên u ám, anh ta từ rất lâu đã không động đến người phụ nữ này nữa, huống hồ buổi tối hôm cô ta và Doãn Minh Thần kết hôn nếu không phải là do cảm xúc điều khiển, nếu không phải là cô ta cứ luôn kích thích anh ta thì anh cũng sẽ không…
Đào Y Y ngủ rất lâu rất lâu, đến khi cô ta bị một đống lông xù làm tỉnh giấc thì mới dần dần hồi phục lại nhận thức.
Vừa mở mắt, xung quanh đều tối om, sắc trời tối đen bên ngoài cửa sổ làm cô có chút không quen.
Cô đưa tay lên nhìn bên người mình, không ngờ lại là một chú chó con vô cùng đáng yêu.
Con chó này lông toàn thân trắng như tuyết, mà lúc này ở phía cuối giường có một con vật toàn thân lông tơ vàng óng, mặt tròn hiền lành chậm rãi đi tới, tiếng mèo quen thuộc kêu lên khiến Đào Y Y có chút kinh ngạc.
“Đoàn Tử?”
Cô thử kêu lên một tiếng, trong đầu nghĩ đến chú mèo rơi dưới lầu, nhưng cô rõ ràng nhớ là sờ vào Đoàn Tử không phải có cảm giác này, ít nhất lúc đó Đoàn Tử chắc chắn gầy hơn.
Nhưng Tiểu Tuyết Hoa mừng sủa gâu gâu lên vài tiếng.
Chiếc đuôi bé xinh ngắn tũn liên tục lắc lư, Đào Y Y không thể suy nghĩ được gì.
Tấm thảm trải sàn quen thuộc, bức tường với những hộp quà quen thuộc, ngay đến cả góc tường ấy cũng quen thuộc đến vậy.
Cô ta đang định đứng lên, không ngờ cửa lại ngay lập tức được mở ra từ bên ngoài.
Gương mặt của Tiểu Lâm xuất hiện ở cửa, cô ta đẩy xe thức ăn vào, lúc nhìn thấy Đào Y Y, trên mặt hiện lên sự vui mừng đến chảy nước mắt.
“Cô chủ, cô tỉnh rồi.”
Hai người xa nhau cũng rất lâu rồi, từ ngày Đào Y Y bị bắt cóc, Tiểu Lâm cũng từng đau lòng buồn bã đến mấy lần, sau này Doãn Minh Tước đưa An Mịch quay lại, cô tưởng rằng không bao giờ được gặp lại Đào Y Y nữa.
Nhìn thấy Tiểu Lâm, trong lòng Đào Y Y bắt đầu run rẩy lên.
Căn phòng này cho dù hai mắt cô không nhìn thấy, cũng từng dùng hai tay sờ qua không biết bao lần.
Giọng nói của cô run rẩy hỏi: “Cố…Cố Thâm đâu?”
/706
|