Vào giữa tháng Năm, thời tiết ở Bắc Kinh dần dần ấm lên, bên ngoài phòng mặt trời nắng gắt như lửa nóng, trong phòng thì khô hanh.
Loại thời tiết này là khó khăn nhất, mở điều hòa thì quá lạnh, không mở thì ngột ngạt.
Thẩm Tư Á mặc chiếc váy dây, cong người nằm trên ghế dài, ăn quà vặt suàn suạt, đôi lúc phát ra âm cười quỷ dị.
Cửa sổ trên tầng hai đối diện với một cái cây lớn ở sân trong, thỉnh thoảng thổi gió, trái lại cũng không ngột ngạt.
Căn phòng này là một bảo địa phong thủy, ấm áp vào mùa đông và mát vào mùa hè. Nếu không có Thẩm Tư Á quẫy nhiễu ngồi ăn vặt bên kia, Diệp Bạc Hâm nhất định sẽ vô cùng sảng khoái.
“Ka cha kacha kacha...”
“Hahaha... thật buồn cười...”
Lại là một trận oanh tạc, Diệp Bạc Hâm không chịu nổi nữa, xách cuốn sách đầu giường ném qua.
“AA, Thẩm Tư Á chết tiệt, cậu có thể nhỏ tiếng lại chút? Cả vũ trụ đều nghe thấy nụ cười thô tục của cậu rồi."
Thẩm Tư Á vừa vặn bị đánh, xoa xoa thái dương, ai oán ngẩng đầu.
"ya, Diệp Bạc Hâm, cậu thật ác, còn có xu hướng bạo lực, sau này nhất định sẽ không gả đi được."
Lại ôm lấy đầu lăn lộn một hồi." vâng, mẹ à, đầu đất, Diệp Bạc Hâm bà cô lớn tuổi không ai muốn cũng rất đáng sợ a"
Diệp Bạc Hâm vắt chéo chân ngồi trên giường, phía trước đặt một bàn máy tính, cô "Pằng" đập lên máy tính.
Ngoảng mặt hướng Thẩm Tư Á móc móc đầu ngón tay, để lộ ra hàm răng trắng sáng: "Cô gái, cậu thành công chọc giận gia rồi, mau tới đây, để gia xem xem có phải ngứa da rồi không?”
A, cô chỉ mới 25 tuổi, nói cô bà cô già, Thẩm Tư Á cô chán sống rồi...
“A A... gia thật biết đùa, thiếp mệnh bạc, đâu dám để gia chiếu cố” Thẩm Tư Á màn này càng diễn càng phấn khích, càng bày ra bộ dạng cợt nhả trinh nữ phong trần.
Diệp Bạc Hâm nổi hết da gà, đảo đảo mắt: "Nha đầu, đủ rồi a, biết được thì tốt, đừng để ta có cơ hội một chân đá cậu từ lầu hai xuống."
“Cắt, cậu đâu phải bộ dạng đố kị trần trụi vậy chứ" Thẩm Tư Á không ý tốt liếc mắt nhìn ngực Diệp Bạc Hâm.
Diệp Bạc Hâm đen mặt, cúi đầu...
Bộ áo quần rộng che lấp cơ thể, đến một ngọn đồi nhỏ cũng không có, chả trách Thẩm Tư Á luôn lấy cái này đả kích cô.
Diệp Bạc Hâm lắc đầu thở dài: "ài, hết cách, những người xuất sắc ngực đều cỡ A, không giống như một số người, ngực to nhưng không có não"
"Nha đầu, cậu nói ai ngực to không não hả?”
Thẩm Tư Á ném đôi dép lê đi, trên tay còn dính mảnh vụn của thức ăn, trực tiếp hướng Diệp Bạc Hâm bổ nhà tới: "Đến, tiểu mỹ nhân, để lão gia hôn một cái nào."
"A... Thẩm Tư Á! Cậu buông tớ ra, bẩn chết đi được..." miệng dính đầy dầu mỡ dần dần tiến tới sát khuôn mặt trắng nõn của Diệp Bạc Hâm. Diệp Bạc Hâm bị doạ sợ trốn trong túi ngủ.
"Ha ha ha..."
"Tới đây nào, bảo bối, cho cậu xem một tin tức bất ngờ" Thẩm Tư Á trượt mở khoá màn hình di động, lục mở tìm kiếm nóng trên Weibo.
Cười nham hiểm mở góc bị khuất, kéo... Kéo... Lại kéo...
Diệp Bạc Hâm cuối cùng cũng để lộ đôi mắt ra, nghi ngờ liếc nhìn Thẩm Tư Á.
"Cậu nhìn tớ làm gì, nhìn vào điện thoại " Thẩm Tư Á đưa điện thoại đến trước mặt cô.
Dòng thứ ba trên tìm kiếm nóng Weibo, đề mục: Gặp riêng tình nhân của bệnh viện Hạ thiếu gia, Diệp nhị tiểu thư bị đánh mặt.
Thẩm Tư Á xem trò không nghi ngờ nhiều, vui rạo rực mở lên. Trên mặt báo, Hạ Dã Nhuận thần sắc lãnh đạm, hai tay dìu cô gái trong bộ đồ bệnh nhân, cô gái nghiêng đầu, hướng phía anh cười ngọt ngào.
Độ cong trên khoé miệng Diệp Bạc Hâm từ từ tắt dần, ánh mắt trở nên âm u.
Hạ đại thiếu là đại thiếu gia của nhà họ Hạ nổi tiếng ở Kinh thành - Hạ Dã Nhuận, cũng là vị hôn phu của Diệp Bạc Hâm, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, nói đến tình cảm mấy năm nay, cũng đã đến lúc bàn về chuyện hôn nhân.
Còn cô gái trong bức ảnh là Lâm Tinh Âm, là bạn học của Hạ Dã Nhuận, hai năm trước Hạ Dã Nhuận bị tai nạn xe, Lâm Tinh Âm đúng lúc ở trên xe, nghe nói đôi mắt kia là do cứu Hạ Dã Nhuận mới bị mù.
Hạ Dã Nhuận cảm thấy hổ thẹn với Lâm Tinh Âm, luôn nghĩ cách bù đắp cho cô, đáp ứng mọi yêu cầu, bệnh viện, bác sĩ đều là giỏi nhất Kinh thành.
Cùng là phụ nữ, Diệp Bạc Hâm biết rõ, Lâm Tinh Âm muốn có nhiều hơn nữa, đó là vị trí vợ của thiếu gia Hạ. Nhưng Hạ Dã Nhuận thông minh nhưng lain không hiểu tâm tư của con gái, rõ ràng đã có vợ chưa cưới là cô, còn bị Lâm Tinh Âm dắt mũi.
Anh không biết cách từ chối, lại cho rằng Diệp Bạc Hâm rộng lượng đến mức nhẫn nhịn để cho chồng sắp cưới của mình suốt ngày cùng phụ nữ khác scandal ầm ĩ, lúc đầu Diệp Bạc Hâm cũng rất tức giận, muốn ra oai phủ đầu, nhưng thái độ của Hạ Dã Nhuận đã khiến cô thất vọng.
Hạ Dã Nhuận một mực nhận mạnh anh chỉ xem Lâm Tinh Am là em gái, suy cho cùng người ta cũng vì anh mà bị mù, anh không thể bỏ cô mà không lo được.
Cái quái gì thế, mắt Lâm Tinh Âm bị mù sao không tìm bác sĩ, không gọi người nhà cô tới chăm sóc, mỗi ngày đều dính lấy chồng chưa cưới của người khác, điều này là đúng sao?
Vì thế, Diệp Bạc Hâm cùng Hạ Dã Nhuận cãi nhau, chiến tranh lạnh.
Nhưng Hạ Dã Nhuận từ đâgu tơi cuối đều không xử lí được việc này, ngược lại còn kéo cô xuống nước, cô không phải thánh mẫu, không cách nào cùng Hạ Dã Nhuận báo ơn, ai biết được báo rồi báo, liền đưa chồng chưa cưới của mình đặt lên giường người ta không?
Hôn nhân của cô không thể đem ra đánh cược, trong mắt cô chứa không được hạt cát nào, Hạ Dã Nhuận đã không nỡ chặt hoa đào, vậy cô rút khỏi là được rồi, tác thành cho bọn họ không phải tốt hơn sao?
“Chậc chậc... cậu xem cái cô gái này, bông hoa sen trắng điển hình, kết hợp với hoa cỏ trên tường nhà cậu, quả thật là tuyệt phối a.” Thẩm Tư Á mỉm cười chọc chọc mặt của Lâm Tinh Âm, uể oải nói.
Diệp Bạc Hâm giành lấy điện thoại của cô, trừng mắt lườm cô: “Cậu nhìn tớ tốt không được đúng không? Cuối tuần vui vẻ, không cho tớ thêm ấm ức không được."
Thẩm Tư Á ôm lấy eo Diệp Bạc Hâm, vuốt nhẹ mái tóc cô: "Bảo bối, dù sao cũng đừng tức giận, tổn hại sức khoẻ nha, nhà ta nhất định ẽ rất đau lòng. Hơn nữa tớ cũng muốn tốt cho cậu mà, để cho cậu biết được bộ mặt thật của anh ta sớm một chút, đau ngắn còn tốt hơn đau dài mà. Cậu nghĩ đi, tên cặn bã Hạ Dã Nhuận kia làm sao mà xứng với cậu chứ?"
Thuận tiện bẹo đôi má mịn màng trơn nhẵn của Diệp Bạc Hâm " Bảo bối của tớ xinh đẹp như vậy, tương lai gả đi chắc chắn là một chàng đẹp trai siêu cấp vũ trụ vô địch, Hạ Dã Nhuận chỉ là một sợi lông, chúng ta không quan tâm anh ta, đợi đến ngày mai, chị sẽ giới thiệu cho em một vài anh chàng đẹp trai, từ nước ngoài về, bảo đảm hài lòng."
Loại thời tiết này là khó khăn nhất, mở điều hòa thì quá lạnh, không mở thì ngột ngạt.
Thẩm Tư Á mặc chiếc váy dây, cong người nằm trên ghế dài, ăn quà vặt suàn suạt, đôi lúc phát ra âm cười quỷ dị.
Cửa sổ trên tầng hai đối diện với một cái cây lớn ở sân trong, thỉnh thoảng thổi gió, trái lại cũng không ngột ngạt.
Căn phòng này là một bảo địa phong thủy, ấm áp vào mùa đông và mát vào mùa hè. Nếu không có Thẩm Tư Á quẫy nhiễu ngồi ăn vặt bên kia, Diệp Bạc Hâm nhất định sẽ vô cùng sảng khoái.
“Ka cha kacha kacha...”
“Hahaha... thật buồn cười...”
Lại là một trận oanh tạc, Diệp Bạc Hâm không chịu nổi nữa, xách cuốn sách đầu giường ném qua.
“AA, Thẩm Tư Á chết tiệt, cậu có thể nhỏ tiếng lại chút? Cả vũ trụ đều nghe thấy nụ cười thô tục của cậu rồi."
Thẩm Tư Á vừa vặn bị đánh, xoa xoa thái dương, ai oán ngẩng đầu.
"ya, Diệp Bạc Hâm, cậu thật ác, còn có xu hướng bạo lực, sau này nhất định sẽ không gả đi được."
Lại ôm lấy đầu lăn lộn một hồi." vâng, mẹ à, đầu đất, Diệp Bạc Hâm bà cô lớn tuổi không ai muốn cũng rất đáng sợ a"
Diệp Bạc Hâm vắt chéo chân ngồi trên giường, phía trước đặt một bàn máy tính, cô "Pằng" đập lên máy tính.
Ngoảng mặt hướng Thẩm Tư Á móc móc đầu ngón tay, để lộ ra hàm răng trắng sáng: "Cô gái, cậu thành công chọc giận gia rồi, mau tới đây, để gia xem xem có phải ngứa da rồi không?”
A, cô chỉ mới 25 tuổi, nói cô bà cô già, Thẩm Tư Á cô chán sống rồi...
“A A... gia thật biết đùa, thiếp mệnh bạc, đâu dám để gia chiếu cố” Thẩm Tư Á màn này càng diễn càng phấn khích, càng bày ra bộ dạng cợt nhả trinh nữ phong trần.
Diệp Bạc Hâm nổi hết da gà, đảo đảo mắt: "Nha đầu, đủ rồi a, biết được thì tốt, đừng để ta có cơ hội một chân đá cậu từ lầu hai xuống."
“Cắt, cậu đâu phải bộ dạng đố kị trần trụi vậy chứ" Thẩm Tư Á không ý tốt liếc mắt nhìn ngực Diệp Bạc Hâm.
Diệp Bạc Hâm đen mặt, cúi đầu...
Bộ áo quần rộng che lấp cơ thể, đến một ngọn đồi nhỏ cũng không có, chả trách Thẩm Tư Á luôn lấy cái này đả kích cô.
Diệp Bạc Hâm lắc đầu thở dài: "ài, hết cách, những người xuất sắc ngực đều cỡ A, không giống như một số người, ngực to nhưng không có não"
"Nha đầu, cậu nói ai ngực to không não hả?”
Thẩm Tư Á ném đôi dép lê đi, trên tay còn dính mảnh vụn của thức ăn, trực tiếp hướng Diệp Bạc Hâm bổ nhà tới: "Đến, tiểu mỹ nhân, để lão gia hôn một cái nào."
"A... Thẩm Tư Á! Cậu buông tớ ra, bẩn chết đi được..." miệng dính đầy dầu mỡ dần dần tiến tới sát khuôn mặt trắng nõn của Diệp Bạc Hâm. Diệp Bạc Hâm bị doạ sợ trốn trong túi ngủ.
"Ha ha ha..."
"Tới đây nào, bảo bối, cho cậu xem một tin tức bất ngờ" Thẩm Tư Á trượt mở khoá màn hình di động, lục mở tìm kiếm nóng trên Weibo.
Cười nham hiểm mở góc bị khuất, kéo... Kéo... Lại kéo...
Diệp Bạc Hâm cuối cùng cũng để lộ đôi mắt ra, nghi ngờ liếc nhìn Thẩm Tư Á.
"Cậu nhìn tớ làm gì, nhìn vào điện thoại " Thẩm Tư Á đưa điện thoại đến trước mặt cô.
Dòng thứ ba trên tìm kiếm nóng Weibo, đề mục: Gặp riêng tình nhân của bệnh viện Hạ thiếu gia, Diệp nhị tiểu thư bị đánh mặt.
Thẩm Tư Á xem trò không nghi ngờ nhiều, vui rạo rực mở lên. Trên mặt báo, Hạ Dã Nhuận thần sắc lãnh đạm, hai tay dìu cô gái trong bộ đồ bệnh nhân, cô gái nghiêng đầu, hướng phía anh cười ngọt ngào.
Độ cong trên khoé miệng Diệp Bạc Hâm từ từ tắt dần, ánh mắt trở nên âm u.
Hạ đại thiếu là đại thiếu gia của nhà họ Hạ nổi tiếng ở Kinh thành - Hạ Dã Nhuận, cũng là vị hôn phu của Diệp Bạc Hâm, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, nói đến tình cảm mấy năm nay, cũng đã đến lúc bàn về chuyện hôn nhân.
Còn cô gái trong bức ảnh là Lâm Tinh Âm, là bạn học của Hạ Dã Nhuận, hai năm trước Hạ Dã Nhuận bị tai nạn xe, Lâm Tinh Âm đúng lúc ở trên xe, nghe nói đôi mắt kia là do cứu Hạ Dã Nhuận mới bị mù.
Hạ Dã Nhuận cảm thấy hổ thẹn với Lâm Tinh Âm, luôn nghĩ cách bù đắp cho cô, đáp ứng mọi yêu cầu, bệnh viện, bác sĩ đều là giỏi nhất Kinh thành.
Cùng là phụ nữ, Diệp Bạc Hâm biết rõ, Lâm Tinh Âm muốn có nhiều hơn nữa, đó là vị trí vợ của thiếu gia Hạ. Nhưng Hạ Dã Nhuận thông minh nhưng lain không hiểu tâm tư của con gái, rõ ràng đã có vợ chưa cưới là cô, còn bị Lâm Tinh Âm dắt mũi.
Anh không biết cách từ chối, lại cho rằng Diệp Bạc Hâm rộng lượng đến mức nhẫn nhịn để cho chồng sắp cưới của mình suốt ngày cùng phụ nữ khác scandal ầm ĩ, lúc đầu Diệp Bạc Hâm cũng rất tức giận, muốn ra oai phủ đầu, nhưng thái độ của Hạ Dã Nhuận đã khiến cô thất vọng.
Hạ Dã Nhuận một mực nhận mạnh anh chỉ xem Lâm Tinh Am là em gái, suy cho cùng người ta cũng vì anh mà bị mù, anh không thể bỏ cô mà không lo được.
Cái quái gì thế, mắt Lâm Tinh Âm bị mù sao không tìm bác sĩ, không gọi người nhà cô tới chăm sóc, mỗi ngày đều dính lấy chồng chưa cưới của người khác, điều này là đúng sao?
Vì thế, Diệp Bạc Hâm cùng Hạ Dã Nhuận cãi nhau, chiến tranh lạnh.
Nhưng Hạ Dã Nhuận từ đâgu tơi cuối đều không xử lí được việc này, ngược lại còn kéo cô xuống nước, cô không phải thánh mẫu, không cách nào cùng Hạ Dã Nhuận báo ơn, ai biết được báo rồi báo, liền đưa chồng chưa cưới của mình đặt lên giường người ta không?
Hôn nhân của cô không thể đem ra đánh cược, trong mắt cô chứa không được hạt cát nào, Hạ Dã Nhuận đã không nỡ chặt hoa đào, vậy cô rút khỏi là được rồi, tác thành cho bọn họ không phải tốt hơn sao?
“Chậc chậc... cậu xem cái cô gái này, bông hoa sen trắng điển hình, kết hợp với hoa cỏ trên tường nhà cậu, quả thật là tuyệt phối a.” Thẩm Tư Á mỉm cười chọc chọc mặt của Lâm Tinh Âm, uể oải nói.
Diệp Bạc Hâm giành lấy điện thoại của cô, trừng mắt lườm cô: “Cậu nhìn tớ tốt không được đúng không? Cuối tuần vui vẻ, không cho tớ thêm ấm ức không được."
Thẩm Tư Á ôm lấy eo Diệp Bạc Hâm, vuốt nhẹ mái tóc cô: "Bảo bối, dù sao cũng đừng tức giận, tổn hại sức khoẻ nha, nhà ta nhất định ẽ rất đau lòng. Hơn nữa tớ cũng muốn tốt cho cậu mà, để cho cậu biết được bộ mặt thật của anh ta sớm một chút, đau ngắn còn tốt hơn đau dài mà. Cậu nghĩ đi, tên cặn bã Hạ Dã Nhuận kia làm sao mà xứng với cậu chứ?"
Thuận tiện bẹo đôi má mịn màng trơn nhẵn của Diệp Bạc Hâm " Bảo bối của tớ xinh đẹp như vậy, tương lai gả đi chắc chắn là một chàng đẹp trai siêu cấp vũ trụ vô địch, Hạ Dã Nhuận chỉ là một sợi lông, chúng ta không quan tâm anh ta, đợi đến ngày mai, chị sẽ giới thiệu cho em một vài anh chàng đẹp trai, từ nước ngoài về, bảo đảm hài lòng."
/326
|