Từ bệnh viện quay lại, Tập Vị Nam liền nhốt mình trong phòng sách, cho tới khi ăn cơm tối mới đi xuống, cũng không cùng cô nói một lời.
Nghe thấy lời của Giang Nhan, thần sắc anh hờ hững, còn ánh mắt của Diệp Bạc Hâm cũng bị anh xem nhẹ rồi.
Diệp Bạc Hâm có chút chống đỡ không nổi, đầu lưỡi cuộn lại cô nâng mắt nhìn mẹ chồng đối diện cười có chút gượng gạo, "Mẹ... thật ra..."
"Mẹ, con rất bận, cho dù tùy quân, con cũng không thể thường ở lại nơi đóng quân, hơn nữa, con cũng chăm sóc không nổi tới vô ấy, mặc dù bây giờ khu nhà tùy quân điều kiện tốt hơn nhiều rồi, nhưng nơi đóng quân khắc nghiệt, cô ấy đi cùng con, con sợ oan ức cho cô ấy."
Một âm thanh lạnh lẽo vang lên, Tập Vị Nam đã thay cô khéo léo cự tuyệt rồi.
Diệp Bạc Hâm chậm rãi thở phào một hơi, lén lút nhìn người đàn ông nghiêm lạnh bên cạnh.
Lúc trước cô đều không cảm giác ra, người đàn ông này một khi tức giận, sẽ khó trị như vậy.
Nghĩ lại cũng đúng, Giang Nhan xóa bỏ ý nghĩ, vốn dĩ chính là nhất thời hứng lên, lo lắng con trai thường không ở nhà, hôn nhân xuất hiện vấn đề.
Thở dài một hơi, "Còn lần này thì sao, đi bao lâu?"
Diệp Bạc Hâm cũng kỳ vọng ngẩng đầu lên.
Cô cũng muốn hỏi, anh lần này đi, lúc nào mới quay về?
"Còn một tháng nữa là năm mới rồi, qua năm mới càng bận, không thể nói trước." Lưng anh ưỡn thẳng, nghe câu hỏi, dư quang khóe mắt nhìn cô gái đang vảnh tai lên nghe bên cạnh.
Trong lòng Diệp Bạc Hâm một trận thất vọng, buồn phiền cắn miếng xương sườn trong miệng.
Lão gia hỏi Tập Vị Nam một vài tình hình trong quân đội, vừa là giáo huấn vùa là dạy dỗ.
Giang Nhan và Tập Vị Cận nói một số chuyện làm ăn
Diệp Bạc Hâm thuận ray gắp cho Tập Vị Nam một miếng thịt cá, Tập Vị Nam khựng lại, mắt cũng không nâng lên, nhưng dù sao cũng ăn rồi.
Sau đó Diệp Bạc Hâm đều là lấy lòng gắp thức ăn cho anh, hôm nay thật sự là cô bỏ qua cảm nhận của anh rồi, không đứng trên lập trường của anh thay anh suy nghĩ, anh tức giận, cô chịu cũng đúng.
Không bao lâu, Giang Nhan phát hiện ra bầu không khí giữa hai người dường như không đúng lắm, lúc trước con trai bà đối với con dâu đều là một mặt ấm áp, cho dù đến đâu ánh mắt đều xoay chuyển quanh con dâu, nhưng sau khi từ bệnh viện quay lại, con trai lên lầu liền không xuống, con dâu lại chạy bên cạnh tìm Khởi Nhu.
Bây giờ ăn cơm cũng là không một tiếng động, nhưng nhìn ánh mắt của con dâu, thế nào có chút cẩn thận dè dặt, dường như còn mang ý vị lấy lòng.
"Này, mẹ nói hai đứa bọn con là làm sao vậy? A Nam, con mấy tháng không quay về một lần, đều là vợ cơn ở nhà thay con hiếu kính người già, con đừng có vừa quay lại liền cho người ta nhìn sắc mặt, đều không biết đau lòng vợ a? Giang Nhan chau mày, trừng mắt nhìn Tập Vị Nam.
"Ách... Mẹ, không sao, bọn con tốt mà." Diệp Bạc Hâm cười híp mắt nhìn Giang Nhan.
Tập Vị Nam nhàn nhạt nhìn cô một cái, sắc mặt coi như cũng không lạnh như vậy nữa.
"Trời lạnh, ăn nhiều canh một chút." Tới khi ben tay nhiều hơn một bát canh gà, Diệp Bạc Hâm được sủng ái mà lo sợ nhùn lông mày thanh tú của anh, khóe miệng anh hơi hơi giương lên.
"Ò. "Diệp Bạc Hâm gật đầu, ăn canh, bên miệng lay động một nụ cười nhẹ.
Sau khi ăn cơm, Tập Vị Nam bị ông nội gọi lên lầu, hai ông cháu ước tính đi bàn luận sự vụ trong quan đội rồi, Tập lão phu nhân lớn tuổi rồi, vừa tới buổi tối liền rất dễ buồn ngủ, cũng quay về phòng.
Phòng khách chỉ còn hai mẹ chồng con dâu, Giang Nhan hôm nay từ bệnh viện phụ sản từ trong miệng bác sĩ nghe nói con dâu mình đã từng sinh non, lúc nãy cũng lặng lẽ hỏi qua con trai, biết là không cẩn thận sẩy thai rồi, đứa con sẩy thai đó là của con bà, thấp thỏm nhớ mong lòng mới buông xuống.
Giang Nhan kéo Diệp Bạc Hâm nhắc đi nhắc lại, kêu cô chú ý nghỉ dưỡng, chăm sóc sức khỏe cho tốt, còn nói đặc biệt mời nhà dược lý giúp cô sắp xếp ba bữa một ngày, vì Tập Vị Nam ở trong doanh trại, Lão trạch cách thành phố rất xa, Diệp Bạc Hâm ở lại Tô Trạch, Giang Nhan không có ý kiến gì, còn cùng với Tô Uyển thương lượng xong rồi, kêu nhà dược lý trực tiếp đến Tô trạch đi lo cho bữa ăn của Diệp Bạc Hâm.
Vô thức hai mẹ con nói hơn một tiếng đồng hồ.
Hơn tám giờ, Diệp Bạc Hâm lên làu, lúc đi qua thư phòng ở góc tầng hai, dừng lại một chút, hiệu quả cách âm rất tốt, là nghe không rõ bất cứ động tĩnh nào.
Nghĩ tới ngày mai anh phải đi rồi, hôm nay còn náo loạn mâu thuẫn, trong lòng có chút buồn phiền.
Hai ông cháu nói chuyện tới hơn hai tiếng, lúc quay lại phòng cũng gần mười giờ.
Diệp Bạc Hâm đang nằm trên sofa ngoài phòng đắp mặt nạ, đèn cũng không bật lên, sợ chói mắt.
"Ồ... quay lại rồi?"
Đèn vừa sáng, Diệp Bạc Hâm vừa vỗ nhẹ má vừa ngồi dậy.
Tập Vị Nam đang tò mò cô không ở phòng chạy đi đâu rồi, trong phòng khách tối đen như mực, đột nhiên, trước mắt xẹt qua một bóng người, trên mặt còn bôi đầy thứ xanh xanh dính dính, ngũ quan cũng nhìn không rõ rồi, nhìn cẩn thận đến hoảng sợ.
Tập Vị Nam mười tuổi đã bị đưa tới trong quan đội, những năm nay bên cạnh đều là đám đàn ông, ai có thể đắp mặt nạ loại dính dính của chị em này? Diệp Bạc Hâm cũng không ở trước mặt Tập Vị Nam đắp mặt qua, lúc này vẫn thật sự bị dọa giật mình.
Đồng tử hơi co rút, "Em... đây là?"
Ý thúc được trên mặt mình vẫn còn đắp mặt nạ, sau khi khô đông cứng lại trên mặt, nói chuyện kéo động khóe miệng, không dễ dàng, "Anh đợi một lát..."
Diệp Bạc Hâm quay người vào nhà tắm, giữ xuống thứ trên mặt, lấy nước rửa mặt.
Làn da cô vốn mềm mịn, lúc này vừa đắp mặt nạ xong, thịt mềm da mịn, giống như trứng gà vừa mới được bóc vỏ.
"Anh và ông nội nói chuyện gì lâu như vậy?" Trong phòng có khí ấm, Tập Vị Nam cởi ado khoác ngoài, treo lên móc trên tường, Diệp Bạc Hâm liền đứng sau lưng anh.
Đen chùm phát sáng nhẹ nhàng, chiếu lên đôi đồng tử rạng rỡ sáng chói của anh, làm tăng thêm vài tia ấm áp.
"Bảo mật. "Anh lướt qua Diệp Bạc Hâm, đi thẳng vào trong phòng ngủ.
Còn bảo mật, cố làm ra vẻ huyền bí.
Diệp Bạc Hâm bĩu môi, cùng đi qua, nhưng không bước vào, mà là dựa vào cánh cửa, nhìn anh nghiêng người lật tùm trong ngăn kéo, "Vẫn tức giận sao?"
Người này bình thường nhìn không bướng bỉnh như vậy, dường như đối với ai cũng thái độ hờ hững, nhưng đối với cô thì khác, chí ít sẽ không vô duyên vô cớ quăng mặt cô, nhưng cũng lạnh nhạt cô một ngày rồi, bây giờ tức giận cũng nên tiêu tan rồi chứ?
Tập Vị Nam mím môi, không nói.
Từ trong ngăn kéo tìm ra đồng hồ đêm qua trước khi ngủ vứt vào trong, đeo lên, kéo tay áo đang xắn xuống.
Bước đến bên cửa, Diệp Bạc Hâm vẫn khó chịu chau mày.
"Tập Vị Nam, không lôi kéo như anh vậy, em cũng đã xin lỗi anh rồi, hơn nữa em cũng không cố ý, em cũng buông xuống lấy lòng anh rồi, anh thấy tốt thì thu a, đừng quá đáng."
Thấy anh không có ý định dừng bước, Diệp Bạc Hâm giơ tay kéo lấy tay áo anh.
Đổi lại là trước đây, cô sẽ tận lực lấy lòng anh, nhận lấy lỗi của bản thân, nhưng bây giờ tuổi cô không còn nhỏ nữa, không thể nào vẫn luôn chạy theo sau lưng anh, hèn mọn cầu mong anh nhìn cô một cái, là người đều có tự trọng, lúc trước là cô không vó tự trọng.
Bây giờ cúi đầu, là vì tình cảm hai người, suy cho cùng hôn nhân vẫn cần dùng tâm tiếp tục, làm sai rồi cô sẽ không thề thốt không chịu nhận, cũng sẽ không vô duyên vô cớ náo loạn, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt hờ hững, vấn đề căn bản không thể giải quyết.
"Anh không giận. "Tập Vị Nam không biết làm gì lại thở dài, anh chỉ là đang vố giữ lấy nguyên tắc và giới hạn của bản thân, trên việc của Giang Diệc Đình, anh tuyệt không nhượng bộ, hơn nữa anh phát hiện dường như bản thân nuông chiều cô quá đáng rồi, hom nay nhùn cô đau lòng khó chịu, anh suýt chút nữa dao động, mở miệng đáp ứng cô rồi.
"Thật sự?" Diệp Bạc Hâm nghiêng đầu nhìn anh, "Nhưng mà... anh cũng một buổi chiều không để ý tới em rồi."
Thì ra là vì cái này.
Tập Vị Nam vui vẻ cười nhẹ, nâng tay lên vuốt mái tóc mềm mại của cô, "Buổi chiều anh có việc cần xử lý, bận một buổi chiều."
"Ò. "Diệp Bạc Hâm cũng không dây dưa nữa, "Lúc nãy mẹ bảo em đi tùy quân, anh vì sao đem chuyện này đẩy lên người mình, rõ ràng là em không đồng ý."
Anh nói là sự thật, anh ở trong quân đội rất bận, cô đi theo, anh chưa chức có thời gian ở cùng cô, cũng sợ cô oan ức. Tập Vị Nam không muốn trong lòng cô có gánh nặng, nhếch mày cười, "Em là vợ anh, anh đương nhiên phải bảo vệ em."
Chính là một câu nói tùy ý như vậy, liền khiến trong lòng Diệp Bạc Hâm ngọt ngào, nồng nạc tới tan ra không được.
...
Cách đó sau một tháng, Diệp Bạc Hâm mỗi ngày đều thường xuyên đi làm, cuối tuần tới Lão trạch ở hai ngày.
Công việc vẫn bận rộn y như cũ, có lần giáo huấn lần trước, Tô Uyển không có ép cô chặt nữa, nhưng Diệp Bạc Hâm dường như không rảnh nổi, tốc độ cuộc sống gần như cùng giống với của Tô Uyển.
Rơi vào trong mắt người khác, cho ràng cô nỗ lực thăng tiến, nhưng lại chỉ có cô tự mình hiểu, cô chỉ có bận rộn lên, mệt tới cuối ngày đi nhử mới không nhớ anh.
Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, tết âm lịch sắp tới rồi, công việc cuối năm ngày càng bận hơn, rất nhiều hạng mục cần kết thúc, Diệp Bạc Hâm bận tới mức giống như con quay, vừa rảnh một chút, nhưng phải biết tết âm lịch năm nay Tập Vị Nam cần xuống doanh trại thăm hỏi, hy vọng trông chờ anh quay lại rơi vào hư không rồi.
Diệp Bạc Hâm buồn bực vài ngày, mới ưu sầu cùng Giang Nhan đi trung tâm sắm đồ tết.
Những năm trước đều là Giang Nhan thu xếp chuyện đồ tết, năm nay lại nhiều hơn một cô con dâu cùng cô đi mua sắm đồ tết, đừng nhắc cô vui vẻ tới mức nào, nói thật nếu như có thêm đứa nhỏ nữa thì càng tốt rồi.
Bên này thì nào nhiệt, bên phía Tô trạch thì nhìn yên lặng, mấy năm trước Tô Uyển bận công việc, đều do Diệp Bạc Hâm kéo Diệp Thiên Dịch đi chuẩn bị đồ tết, năm nay Tô Uyển gả đi rồi, việc mua sắm trong nhà giao cho người làm.
Ông ngoại Diệp Bạc Hâm cô cút một mình, mỗi năm đón tết Tô Uyển đều đón ông tới Tô trạch cùng nhau đơn tết, Diệp Thiên Dịch không thể hăng hái, chỉ cảm thấy chị gái gả đi rồi, không có ai kích thích cậu nữa, toàn thân không tự do, cũng không giống những nem trước, hai chị em ở trong nhà chạy ra chạy vào, vui đùa ồn ào.
Diệp Bạc Hâm không có cách phân thân, bên phía Tập gia đón tết là cả một nhà cùng nhau đón tết, nhà chú hai chú ba đều ở gần đây, cô cùng với mẹ chồng còn có thím hai thím ba vùng nhau làm cơm tất niên, tự nhiên sẽ không quan tâm được bên phía Tô trạch, chỉ là ngày hôm trước về nhà một chuyến, kéo Diệp Thiên Dịch đi dạo trung tâm thương mại, nói dông dài kêu cậu nghe lời, chăm sóc mẹ và ông ngoại.
Đêm giao thừa, pháo dây, pháo hoa rực rỡ chói mắt.
Lão trạch Tập gia náo nhiên phi thường, mặc dù không có trẻ nhỏ nhưng nhiều mời, cũng đủ vui đùa ồn ào.
Qua mười hai giờ đêm, Diệp Bạc Hâm nhân cơ hội chuồn mất gọi điện cho Tập Vị Nam, nghe anh nói trong doanh trại cũng có tiệc đón năm mới, hôm nay là anh thay đồng chí trực ban trực đêm, một năm đến tối, để bọn họ thỏa mái một đêm.
Ngày lễ ngày tết, với địa vị của Tập gia trên giới quân sự chính trị, tự nhiên không ít ít người tới cửa chúc tết, ngày đầu năm vừa nới sáng, bên ngoài cửa nhà Tập gia liền đỗ rất nhiều xe, một người lại một người vào cửa.
Ngày mồng ba tết, Diệp Bạc Hâm về nhà mẹ thăm viếng, năm nay may mà gặp đúng Tô Cảnh Sâm nghỉ tết, rất lâu rồi không thấy hai người vừa gặp mặt đã cãi nhau, Diệp Bạc Hâm giông vói ngày trước, cùng anh đối đầu liền rơi xuống hạ phong.
Nghe thấy lời của Giang Nhan, thần sắc anh hờ hững, còn ánh mắt của Diệp Bạc Hâm cũng bị anh xem nhẹ rồi.
Diệp Bạc Hâm có chút chống đỡ không nổi, đầu lưỡi cuộn lại cô nâng mắt nhìn mẹ chồng đối diện cười có chút gượng gạo, "Mẹ... thật ra..."
"Mẹ, con rất bận, cho dù tùy quân, con cũng không thể thường ở lại nơi đóng quân, hơn nữa, con cũng chăm sóc không nổi tới vô ấy, mặc dù bây giờ khu nhà tùy quân điều kiện tốt hơn nhiều rồi, nhưng nơi đóng quân khắc nghiệt, cô ấy đi cùng con, con sợ oan ức cho cô ấy."
Một âm thanh lạnh lẽo vang lên, Tập Vị Nam đã thay cô khéo léo cự tuyệt rồi.
Diệp Bạc Hâm chậm rãi thở phào một hơi, lén lút nhìn người đàn ông nghiêm lạnh bên cạnh.
Lúc trước cô đều không cảm giác ra, người đàn ông này một khi tức giận, sẽ khó trị như vậy.
Nghĩ lại cũng đúng, Giang Nhan xóa bỏ ý nghĩ, vốn dĩ chính là nhất thời hứng lên, lo lắng con trai thường không ở nhà, hôn nhân xuất hiện vấn đề.
Thở dài một hơi, "Còn lần này thì sao, đi bao lâu?"
Diệp Bạc Hâm cũng kỳ vọng ngẩng đầu lên.
Cô cũng muốn hỏi, anh lần này đi, lúc nào mới quay về?
"Còn một tháng nữa là năm mới rồi, qua năm mới càng bận, không thể nói trước." Lưng anh ưỡn thẳng, nghe câu hỏi, dư quang khóe mắt nhìn cô gái đang vảnh tai lên nghe bên cạnh.
Trong lòng Diệp Bạc Hâm một trận thất vọng, buồn phiền cắn miếng xương sườn trong miệng.
Lão gia hỏi Tập Vị Nam một vài tình hình trong quân đội, vừa là giáo huấn vùa là dạy dỗ.
Giang Nhan và Tập Vị Cận nói một số chuyện làm ăn
Diệp Bạc Hâm thuận ray gắp cho Tập Vị Nam một miếng thịt cá, Tập Vị Nam khựng lại, mắt cũng không nâng lên, nhưng dù sao cũng ăn rồi.
Sau đó Diệp Bạc Hâm đều là lấy lòng gắp thức ăn cho anh, hôm nay thật sự là cô bỏ qua cảm nhận của anh rồi, không đứng trên lập trường của anh thay anh suy nghĩ, anh tức giận, cô chịu cũng đúng.
Không bao lâu, Giang Nhan phát hiện ra bầu không khí giữa hai người dường như không đúng lắm, lúc trước con trai bà đối với con dâu đều là một mặt ấm áp, cho dù đến đâu ánh mắt đều xoay chuyển quanh con dâu, nhưng sau khi từ bệnh viện quay lại, con trai lên lầu liền không xuống, con dâu lại chạy bên cạnh tìm Khởi Nhu.
Bây giờ ăn cơm cũng là không một tiếng động, nhưng nhìn ánh mắt của con dâu, thế nào có chút cẩn thận dè dặt, dường như còn mang ý vị lấy lòng.
"Này, mẹ nói hai đứa bọn con là làm sao vậy? A Nam, con mấy tháng không quay về một lần, đều là vợ cơn ở nhà thay con hiếu kính người già, con đừng có vừa quay lại liền cho người ta nhìn sắc mặt, đều không biết đau lòng vợ a? Giang Nhan chau mày, trừng mắt nhìn Tập Vị Nam.
"Ách... Mẹ, không sao, bọn con tốt mà." Diệp Bạc Hâm cười híp mắt nhìn Giang Nhan.
Tập Vị Nam nhàn nhạt nhìn cô một cái, sắc mặt coi như cũng không lạnh như vậy nữa.
"Trời lạnh, ăn nhiều canh một chút." Tới khi ben tay nhiều hơn một bát canh gà, Diệp Bạc Hâm được sủng ái mà lo sợ nhùn lông mày thanh tú của anh, khóe miệng anh hơi hơi giương lên.
"Ò. "Diệp Bạc Hâm gật đầu, ăn canh, bên miệng lay động một nụ cười nhẹ.
Sau khi ăn cơm, Tập Vị Nam bị ông nội gọi lên lầu, hai ông cháu ước tính đi bàn luận sự vụ trong quan đội rồi, Tập lão phu nhân lớn tuổi rồi, vừa tới buổi tối liền rất dễ buồn ngủ, cũng quay về phòng.
Phòng khách chỉ còn hai mẹ chồng con dâu, Giang Nhan hôm nay từ bệnh viện phụ sản từ trong miệng bác sĩ nghe nói con dâu mình đã từng sinh non, lúc nãy cũng lặng lẽ hỏi qua con trai, biết là không cẩn thận sẩy thai rồi, đứa con sẩy thai đó là của con bà, thấp thỏm nhớ mong lòng mới buông xuống.
Giang Nhan kéo Diệp Bạc Hâm nhắc đi nhắc lại, kêu cô chú ý nghỉ dưỡng, chăm sóc sức khỏe cho tốt, còn nói đặc biệt mời nhà dược lý giúp cô sắp xếp ba bữa một ngày, vì Tập Vị Nam ở trong doanh trại, Lão trạch cách thành phố rất xa, Diệp Bạc Hâm ở lại Tô Trạch, Giang Nhan không có ý kiến gì, còn cùng với Tô Uyển thương lượng xong rồi, kêu nhà dược lý trực tiếp đến Tô trạch đi lo cho bữa ăn của Diệp Bạc Hâm.
Vô thức hai mẹ con nói hơn một tiếng đồng hồ.
Hơn tám giờ, Diệp Bạc Hâm lên làu, lúc đi qua thư phòng ở góc tầng hai, dừng lại một chút, hiệu quả cách âm rất tốt, là nghe không rõ bất cứ động tĩnh nào.
Nghĩ tới ngày mai anh phải đi rồi, hôm nay còn náo loạn mâu thuẫn, trong lòng có chút buồn phiền.
Hai ông cháu nói chuyện tới hơn hai tiếng, lúc quay lại phòng cũng gần mười giờ.
Diệp Bạc Hâm đang nằm trên sofa ngoài phòng đắp mặt nạ, đèn cũng không bật lên, sợ chói mắt.
"Ồ... quay lại rồi?"
Đèn vừa sáng, Diệp Bạc Hâm vừa vỗ nhẹ má vừa ngồi dậy.
Tập Vị Nam đang tò mò cô không ở phòng chạy đi đâu rồi, trong phòng khách tối đen như mực, đột nhiên, trước mắt xẹt qua một bóng người, trên mặt còn bôi đầy thứ xanh xanh dính dính, ngũ quan cũng nhìn không rõ rồi, nhìn cẩn thận đến hoảng sợ.
Tập Vị Nam mười tuổi đã bị đưa tới trong quan đội, những năm nay bên cạnh đều là đám đàn ông, ai có thể đắp mặt nạ loại dính dính của chị em này? Diệp Bạc Hâm cũng không ở trước mặt Tập Vị Nam đắp mặt qua, lúc này vẫn thật sự bị dọa giật mình.
Đồng tử hơi co rút, "Em... đây là?"
Ý thúc được trên mặt mình vẫn còn đắp mặt nạ, sau khi khô đông cứng lại trên mặt, nói chuyện kéo động khóe miệng, không dễ dàng, "Anh đợi một lát..."
Diệp Bạc Hâm quay người vào nhà tắm, giữ xuống thứ trên mặt, lấy nước rửa mặt.
Làn da cô vốn mềm mịn, lúc này vừa đắp mặt nạ xong, thịt mềm da mịn, giống như trứng gà vừa mới được bóc vỏ.
"Anh và ông nội nói chuyện gì lâu như vậy?" Trong phòng có khí ấm, Tập Vị Nam cởi ado khoác ngoài, treo lên móc trên tường, Diệp Bạc Hâm liền đứng sau lưng anh.
Đen chùm phát sáng nhẹ nhàng, chiếu lên đôi đồng tử rạng rỡ sáng chói của anh, làm tăng thêm vài tia ấm áp.
"Bảo mật. "Anh lướt qua Diệp Bạc Hâm, đi thẳng vào trong phòng ngủ.
Còn bảo mật, cố làm ra vẻ huyền bí.
Diệp Bạc Hâm bĩu môi, cùng đi qua, nhưng không bước vào, mà là dựa vào cánh cửa, nhìn anh nghiêng người lật tùm trong ngăn kéo, "Vẫn tức giận sao?"
Người này bình thường nhìn không bướng bỉnh như vậy, dường như đối với ai cũng thái độ hờ hững, nhưng đối với cô thì khác, chí ít sẽ không vô duyên vô cớ quăng mặt cô, nhưng cũng lạnh nhạt cô một ngày rồi, bây giờ tức giận cũng nên tiêu tan rồi chứ?
Tập Vị Nam mím môi, không nói.
Từ trong ngăn kéo tìm ra đồng hồ đêm qua trước khi ngủ vứt vào trong, đeo lên, kéo tay áo đang xắn xuống.
Bước đến bên cửa, Diệp Bạc Hâm vẫn khó chịu chau mày.
"Tập Vị Nam, không lôi kéo như anh vậy, em cũng đã xin lỗi anh rồi, hơn nữa em cũng không cố ý, em cũng buông xuống lấy lòng anh rồi, anh thấy tốt thì thu a, đừng quá đáng."
Thấy anh không có ý định dừng bước, Diệp Bạc Hâm giơ tay kéo lấy tay áo anh.
Đổi lại là trước đây, cô sẽ tận lực lấy lòng anh, nhận lấy lỗi của bản thân, nhưng bây giờ tuổi cô không còn nhỏ nữa, không thể nào vẫn luôn chạy theo sau lưng anh, hèn mọn cầu mong anh nhìn cô một cái, là người đều có tự trọng, lúc trước là cô không vó tự trọng.
Bây giờ cúi đầu, là vì tình cảm hai người, suy cho cùng hôn nhân vẫn cần dùng tâm tiếp tục, làm sai rồi cô sẽ không thề thốt không chịu nhận, cũng sẽ không vô duyên vô cớ náo loạn, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt hờ hững, vấn đề căn bản không thể giải quyết.
"Anh không giận. "Tập Vị Nam không biết làm gì lại thở dài, anh chỉ là đang vố giữ lấy nguyên tắc và giới hạn của bản thân, trên việc của Giang Diệc Đình, anh tuyệt không nhượng bộ, hơn nữa anh phát hiện dường như bản thân nuông chiều cô quá đáng rồi, hom nay nhùn cô đau lòng khó chịu, anh suýt chút nữa dao động, mở miệng đáp ứng cô rồi.
"Thật sự?" Diệp Bạc Hâm nghiêng đầu nhìn anh, "Nhưng mà... anh cũng một buổi chiều không để ý tới em rồi."
Thì ra là vì cái này.
Tập Vị Nam vui vẻ cười nhẹ, nâng tay lên vuốt mái tóc mềm mại của cô, "Buổi chiều anh có việc cần xử lý, bận một buổi chiều."
"Ò. "Diệp Bạc Hâm cũng không dây dưa nữa, "Lúc nãy mẹ bảo em đi tùy quân, anh vì sao đem chuyện này đẩy lên người mình, rõ ràng là em không đồng ý."
Anh nói là sự thật, anh ở trong quân đội rất bận, cô đi theo, anh chưa chức có thời gian ở cùng cô, cũng sợ cô oan ức. Tập Vị Nam không muốn trong lòng cô có gánh nặng, nhếch mày cười, "Em là vợ anh, anh đương nhiên phải bảo vệ em."
Chính là một câu nói tùy ý như vậy, liền khiến trong lòng Diệp Bạc Hâm ngọt ngào, nồng nạc tới tan ra không được.
...
Cách đó sau một tháng, Diệp Bạc Hâm mỗi ngày đều thường xuyên đi làm, cuối tuần tới Lão trạch ở hai ngày.
Công việc vẫn bận rộn y như cũ, có lần giáo huấn lần trước, Tô Uyển không có ép cô chặt nữa, nhưng Diệp Bạc Hâm dường như không rảnh nổi, tốc độ cuộc sống gần như cùng giống với của Tô Uyển.
Rơi vào trong mắt người khác, cho ràng cô nỗ lực thăng tiến, nhưng lại chỉ có cô tự mình hiểu, cô chỉ có bận rộn lên, mệt tới cuối ngày đi nhử mới không nhớ anh.
Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, tết âm lịch sắp tới rồi, công việc cuối năm ngày càng bận hơn, rất nhiều hạng mục cần kết thúc, Diệp Bạc Hâm bận tới mức giống như con quay, vừa rảnh một chút, nhưng phải biết tết âm lịch năm nay Tập Vị Nam cần xuống doanh trại thăm hỏi, hy vọng trông chờ anh quay lại rơi vào hư không rồi.
Diệp Bạc Hâm buồn bực vài ngày, mới ưu sầu cùng Giang Nhan đi trung tâm sắm đồ tết.
Những năm trước đều là Giang Nhan thu xếp chuyện đồ tết, năm nay lại nhiều hơn một cô con dâu cùng cô đi mua sắm đồ tết, đừng nhắc cô vui vẻ tới mức nào, nói thật nếu như có thêm đứa nhỏ nữa thì càng tốt rồi.
Bên này thì nào nhiệt, bên phía Tô trạch thì nhìn yên lặng, mấy năm trước Tô Uyển bận công việc, đều do Diệp Bạc Hâm kéo Diệp Thiên Dịch đi chuẩn bị đồ tết, năm nay Tô Uyển gả đi rồi, việc mua sắm trong nhà giao cho người làm.
Ông ngoại Diệp Bạc Hâm cô cút một mình, mỗi năm đón tết Tô Uyển đều đón ông tới Tô trạch cùng nhau đơn tết, Diệp Thiên Dịch không thể hăng hái, chỉ cảm thấy chị gái gả đi rồi, không có ai kích thích cậu nữa, toàn thân không tự do, cũng không giống những nem trước, hai chị em ở trong nhà chạy ra chạy vào, vui đùa ồn ào.
Diệp Bạc Hâm không có cách phân thân, bên phía Tập gia đón tết là cả một nhà cùng nhau đón tết, nhà chú hai chú ba đều ở gần đây, cô cùng với mẹ chồng còn có thím hai thím ba vùng nhau làm cơm tất niên, tự nhiên sẽ không quan tâm được bên phía Tô trạch, chỉ là ngày hôm trước về nhà một chuyến, kéo Diệp Thiên Dịch đi dạo trung tâm thương mại, nói dông dài kêu cậu nghe lời, chăm sóc mẹ và ông ngoại.
Đêm giao thừa, pháo dây, pháo hoa rực rỡ chói mắt.
Lão trạch Tập gia náo nhiên phi thường, mặc dù không có trẻ nhỏ nhưng nhiều mời, cũng đủ vui đùa ồn ào.
Qua mười hai giờ đêm, Diệp Bạc Hâm nhân cơ hội chuồn mất gọi điện cho Tập Vị Nam, nghe anh nói trong doanh trại cũng có tiệc đón năm mới, hôm nay là anh thay đồng chí trực ban trực đêm, một năm đến tối, để bọn họ thỏa mái một đêm.
Ngày lễ ngày tết, với địa vị của Tập gia trên giới quân sự chính trị, tự nhiên không ít ít người tới cửa chúc tết, ngày đầu năm vừa nới sáng, bên ngoài cửa nhà Tập gia liền đỗ rất nhiều xe, một người lại một người vào cửa.
Ngày mồng ba tết, Diệp Bạc Hâm về nhà mẹ thăm viếng, năm nay may mà gặp đúng Tô Cảnh Sâm nghỉ tết, rất lâu rồi không thấy hai người vừa gặp mặt đã cãi nhau, Diệp Bạc Hâm giông vói ngày trước, cùng anh đối đầu liền rơi xuống hạ phong.
/326
|