Overlord

Q.8 - Chương 2 - Ngoại Truyện 1: Những Ngày Làm Việc Bận Rộn Và Biến Động Của Enri 2

/210


Enri đứng trước Đại Ngàn Tove. Tất nhiên cô không có một mình. Bên cạnh cô là các thành viên của đội quân Goblin.

Các Goblin được trang bị giáp xích, khiên tròn và dao phay được treo ở thắt lưng. Họ mặc áo ngắn màu nâu dưới áo giáp và đi giày ống da ở chân. Ở thắt lưng là là các vật phẩm nhỏ. Không ai nói rằng họ thiếu thốn về trang bị cả.

Các Goblin được vũ trang đầy đủ đang kiểm tra lại lần cuối các vũ khí của họ. Họ vuốt lên lưỡi dao để đảm bảo rằng nó đã được mài nhọn.

Mọi người được trang bị tốt nhưng mang theo ít hành lý.Đó là vì họ sẽ nhanh chóng hoàn thành công việc và sẽ không thực hiện một cuộc thám hiểm dài trong rừng.

Trong đội quân không phải ai cũng có nhiệm vụ bảo vệ Enri. Nhiệm vụ của họ là trinh sát triệt để các khu vực xung quanh và xác minh các thông tin do Goblin cưỡi sói đêm lại. Họ đã quan sát cẩn thận tình hình hiện nây trong Đại Ngàn. Để bảo vệ ngôi làng, các Goblin đã quyết định trinh sát xung quanh và các vùng nội địa.

Sẽ chỉ có ba Goblin đi cùng Enri.

Họ, và một người nữa: Nfirea. Cậu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, mặc quần áo phù hợp cho việc thu thập thảo dược trong rừng.Với Nfirea đi theo, chuyến đi thu hoạch này chắc chắn sẽ thành công.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Enri, Nfirea quay lại hỏi “Có chuyện gì vậy?”. Mặc dù Enri đã vẫy tay như muốn nói “Không có gì, không có gì”, một Goblin đứng quanh đã để ý và tiến lại gần phía Enri.

Cậu ta là một Goblin có cơ thể rất cơ bắp và lực lưỡng, nó sẽ rất khó cho người khác để xem cậu là một Goblin.Cơ thể cậu ta được bảo vệ bởi giáp che ngực. Và thanh kiếm bản lớn cậu ta dùng được để phía sau lưng.

Cậu ta là Jugem, người chỉ huy các Goblin, cái tên được đặt theo một câu truyện cổ tích về một Goblin biệt kích gọi là “Jugem Juugem” của Enri. Tên của các kỵ binh, những người đã chiến đấu với cậu ta cũng được dùng để đặt tên cho các Goblin khác.

“Không nên có chuyện gì sai sót cả…làm sao vậy’

“Không, thật đấy, mọi thứ đều ổn cả. Tôi chỉ nhìn cậu ấy thôi”

“Được rồi, Ane-chan. Như những gì đã quyết định, tất cả chúng ta sẽ đi trinh sát khu rừng, vậy nên nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra và nếu chúng ta không đến đó kịp lúc… sẽ ổn chứ, phải không?”

Khuôn mặt dữ tợn của Jugem hiện lên sự lo lắng và cậu nhìn qua khuôn mặt Enri. Thấy vậy, Enri cười và trả lời.

“Ổn mà. Chúng ta sẽ không đi quá sâu và các cậu sẽ bảo vệ tôi phải không.”

“Thật tốt khi nghe điều đó..”

Theo ánh mắt của Enri, Jugem nhìn vào ba Goblin đứng trước họ. Sau đó cậu ta hét lên.

“Này, ba thằng vô dụng kia. Các cậu tốt nhất không nên để Ane-chan có bất kỳ vết xước nào, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.”

Ba Goblin, Gokoh, Kaijali và Unlai hét lên trả lời một cách đầy mạnh mẽ.

“Và Ani-chan, anh cũng sẽ bảo vệ Ane-chan phải không?”

Enri đột nhiên chú ý đến Kaijali, người không một có lý do rõ ràng nào đang uốn éo thể hiện sức mạnh cơ bắp của mình.

“Ý cậu là tôi nên tiếp quản từ đây?…kah, tất nhiên rồi. Cậu có thể tin tưởng tôi để bảo vệ Enri.”

Trong một thoáng, Enri tưởng tượng ra Nfirea cười rạng rỡ như muốn chứng minh tự tin của bản thân. Thái độ của cậu ấy hiện giờ rất khác so với thường ngày, và thành thật thì cô cảm thấy khá kỳ quái. Tuy nhiên đó có thể là chỉ là hứng thú của cậu về cuộc hành trình vào trong rừng.

Giống hệt một đứa trẻ vậy, Enri cười, cảm giác như cô là chị của cậu ấy vậy.

“Cảm ơn Enfi. Hãy bảo vệ tớ nhé.”

Lạ thật, cậu ấy làm gì với tư thế đặt tay nên ngực thế…?Có chuyện gì với nó à?

“Ahh, một lần nữa…oh, chuyện đó, tớ đã chuẩn bị các vật phẩm giả kim thuật tự làm, vậy nên hãy để nó cho tớ.”

Sau khi thấy nụ cười tỏa sáng của Nfirea,Enri lộ ra vẻ mặt tươi cười.

“Uh…mm. Nhờ cậu đấy.”

“Ah, tốt rồi, mọi chuyện đã ổn…mặc dù. Thành thật mà nói, kể cả chúng ta không làm công việc nguy hiểm này, nó…”

Jugem quay lại nhìn Enri, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng. Enri bắt đầu cảm thấy phiền khi phải trả lời câu hỏi này quá nhiều lần, nhưng bởi vì cậu ta quan tâm đến cô, cô không thể làm lơ nó.

“Có thể, nhưng sự thật thì nếu không có thảo dược, chúng ta sẽ không thể kiếm được bất kỳ món tiền nào…”

“Vậy còn da thú thì sao? Chúng ta có thể lấy chúng”

“Đó không phải là một ý tồi, nhưng dược thảo vẫn có giá trị nhất.”

Da động vật và thảo dược chữa thương có giá trị hoàn toàn khác nhau. Sự khác biệt giống như thiên đường và mặt đất vậy. Có một số loài động vật có bộ da rất giá trị, nhưng nó ở rắ xa va quý hiếm.

“Nếu Ani-chan có thể chia sẻ…”

“Chúng ta đang kết hợp nguồn thu nhập của mình và nhà Bareare. Chúng ta làm việc cùng nhau và phân chia các lợi ích đạt được. Chính vì vậy chúng ta không thể lấy tất cả cho mình được.”

Giúp đỡ nhau trong những hoàn cảnh khó khăn là nền tảng của cuộc sống trong làng Carne, 80% thu nhập của họ sẽ được dành ra cho lợi ích của cộng đồng. Đây cũng là lý do tại sao các hộ gia đình tham lam và ích kỷ không thể xuất hiện, bởi vì điều đó không bao giờ được cho phép.

Hai người họ bắt đầu nhìn sang Nfirea người đang thầm nói “Kaijali-san làm ơn hãy để ý tình hình va ngừng làm các tư thế kỳ quái đó đi…”

“Nếu trong trường hợp đó, vậy thì chắc chắn …chà, nếu chị sống với An-chan, chị có thể không cần lo về vấn đề tiền bạc…nhưng…có vẻ như không gì ngăn cản được điều này rồi..”

Lời nói của Jugem dần dần mất đi hiệu quả của chúng. Cậu ta biết rằng sẽ không thể cản được Enri tiến vào Rừng Đại Ngàn Tove.

Mặc dù Enri không muốn làm khó cho Jugem và những người quan tâm tới cô, nhưng cô sẽ không từ bỏ kế hoạch của mình.

Dù sao thì, cô đã quyết định dấn thân vào khu rừng mặc dù biết nó rất nguy hiểm bởi vì cô đã nghe thấy Jugem nói “Chúng ta không thể sửa chữa các trang bị được.”.

Dùng đá mài cũng ổn, tất nhiên, nhưng bảo dưỡng và sửa chữa vũ khí chỉ có thể làm bởi các thợ rèn lành nghề. Nghĩa là có một sự nguy hiểm ngầm đe dọa tất cả các Goblin. Nếu trang bị của họ bị hư hỏng, nghĩa là cuộc sống của họ bị đe dọa. Việc duy trì tốt các trang bị chiến đấu của họ là việc làm cần thiết.

Cô có thể làm gì cho họ, những người đã dùng cả cuộc sống để bảo vệ những thứ quý giá của cô? Cô không thể cứ trốn ở một nơi an toàn và tận hưởng những thành quả lao động của họ. Cũng như việc họ hi sinh tất cả vì cô, cô cũng phải làm tất cả những gì có thể cho họ. Đó là quyết định của Enri.

Các Goblin không chỉ là các những cận vệ của cô, Họ còn là những người bảo vệ ngôi làng. Nếu cô nhận định điều đó, cô có thể yêu cầu các dân làng góp tiền để sắm sửa trang bị cho các Goblin. Tuy nhiên, cô từ bỏ ý định này.

Không cần biết bằng cách nào, cô sẽ cố gắng để đền đáp các Goblin bằng chính nỗ lực của mình. Cuộc thám hiểm này chính là bằng chứng.

“Thông thường, việc làm an toàn nhất là xác nhận các vùng nguy hiểm trước khi tiến vào…”

Người làm gián đoạn từ phía sau là một Goblin pháp sư, Dyno

Cô là một Magic Caster ma lực hệ đội một chiếc mũ sọ người.

Trong tay cô là một quyền trượng thậm chí dài hơn cả người cô làm bằng xương một cách đơn giản. Cô mặc một bộ trang phục toàn thân kỳ cục để nhấn mạnh sự nổi bật của mình. Khuôn mặt cô mềm hơn so với các Goblin nam. Enri nhận ra điều này vì cô là chủ của họ nhưng nếu là người bình thường họ sẽ không thể nhận ra các chi tiết đó.

“Tuy nhiên, cậu không thể nhận định được những nơi an toàn phải không?”

“Mm, đúng vậy. Đáng buồn thay, chúng ta không thể làm điều đó. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là xác nhận khu rừng bình yên, nhưng kể cả làm vậy cũng mất rất nhiều thời gian. Và nếu chúng ta làm vậy khi trạng thái đang căng thẳng, nó sẽ mất càng nhiều thời gian hơn nữa.

Nếu họ làm điều đó, họ sẽ bỏ lỡ mất cơ hội để thu thập các loại thảo dược như mong muốn. Sau khi nghe thấy lời nói của Dyno, một niềm tin chắc chắn dâng lên trong mắt Enri và khiến cô trả lời.

“Nó sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ không đi quá sâu và bên trong.”

Sau khi nghe cô lập lại câu trả lời nhiều lần, Jugem nhận ra rằng cậu không thể thay đổi suy nghĩ của Enri. Thay vào đó, cậu nhìn vào ba Goblin sẽ đi cùng cô. Những gì cậu đang nói cũng giống như những gì nói trước đây.

“Chúng tôi không thể bảo vệ Ane-chan, vì vậy các cậu phải làm điều đó cho chúng tôi. Hãy bảo vệ chị ấy an toàn. Cả Ani-chan nữa.”

“Hiểu rồi.”

“An toàn nhất là khi tất cả chúng ta đi với nhau như bình thường. Chia nhau ra chỉ khi nào gặp phải rắc rối thôi.”

Dyno thì thầm.

“Nếu làm vậy chúng ta sẽ có sức mạnh để chống lại kẻ thù, phải không?”

“Đúng vậy. Nếu bất kỳ con quái vật nào tiến đến ngôi làng, lựa chọn việc định cư tại khu rừng, thì sẽ rất phiền toái để tống khứ chúng đi. Một khi xây được tổ, chúng sẽ không bao giờ chịu rời đi. Kể cả có đuổi thành công thì chúng sẽ quay lại sau một thời gian.”

Từ khi cán cân quyền lực trong khu rừng thay đổi, việc trinh sát Đại Ngàn Tove, đặc biệt là khu vực xung quanh làng, là một việc cực kỳ cần thiết.

Đây là lần đầu đầu tiên họ tiến sâu vào rừng. Lần đầu tiên cũng là lần nguy hiểm nhất. Tuy vậy, họ cũng chỉ có thể sắp xếp ba người theo bảo vệ Enri.

“Tốt, vậy thì đi thôi. Kết thúc ở đây và đến gặp Ane-chan nào.”

Như phản ứng lại lời kêu gọi của Jugem, đội quân Goblin đồng ý với tiếng vang như sấm.

———————————–

Bên trong Đại Ngàn.

Mặc dù họ chỉ tiến vào khoảng 150 mét, nhiệt độ đã giảm xuống vài con số. Đơn giản là vì không có ánh nắng mặt trời chiếu ở đây. Điều này không có nghĩa rằng ở trong hoàn toàn tối tăm, Enri vẫn có thể thấy những gì đang diễn ra xung quanh cô. Nó giống như ở trong một căn phòng bật điều hòa tối đa vậy. Cứ như thế, Enri và bốn thành viên khác trong nhóm tiến dần vào rừng.

Lúc này, khu rừng được thống trị bởi sự im lặng. Ngoài những âm thanh nhẹ nhàng của cành cây lắc lư và tiếng kêu của các loài chim và thú thì không còn gì khác. Những bước chân của Enri và những người đồng hành với cô vang lên một cách ồn ào. Một nhóm khác do Jugem dẫn đầu đã tiến sâu vào tận bên trong, và không còn nghe thấy được nữa.

Enri và các đồng đội của cô thành lập một đội hình tam giác khi tiến sâu vào rừng. Ở trung tâm là Enri và Nfirea.

Rất khó để có thể duy trì một đội hình rộng trong rừng.thông thường họ chỉ đi một hàng nhưng với mệnh lệnh phải bảo vệ hai người họ,các Goblin đã khăng khăng làm thế này.Kết quả là họ mất đi tốc độ,nhưng đó là điều không thể tránh được.

Khi họ di chuyển vào sâu hơn bên trong, Nfirea bắt đầu nhìn về phía Bắc.

Cậu đang tìm kiếm kho báu ngủ sâu trong rừng- dược liệu.

Enri không phải là tân binh trong việc thu dược thảo. Cô biết về tất cả các loại thảo dược có thể uống hay bôi lên các vùng bị thương hoặc các loại thảo dược thường dùng trong việc chế tạo thuốc. Tuy nhiên trong lĩnh vực này cô hoàn toàn không phải là đối thủ của Nfirea. Không chỉ quen thuộc với các loại thảo dược, cậu ta còn biết thứ gì có ích trong việc pha trộn dược phẩm.

“Tìm thấy bất kỳ loại thảo mộc hiếm nào không?”

Trong tất cả câu hỏi của Enri,nó dường như là thứ cậu đang đợi. Những Goblin xung quanh tạo dáng của họ.

Lại một cơ bắp đôi nữa sao..đó là khuynh hướng hay cái gì vậy?

Enri nghiêng đầu và không nhận ra biểu hiện khó chịu mờ nhạt trên khuôn mặt Nfirea.

“Tại sao mình không bảo họ thôi làm các tư thế đó nhỉ…nó chẳng giúp tiếp thêm dũng khí gì cả. À, tấm rêu màu nâu ở kia thì sao?”

Quay ra nhìn, họ nhìn thấy rêu màu nâu Nfirea đã chỉ.

“Đó là Bebeyamokugoke. Khi trộn nó với thuốc chữa thương sẽ làm tăng thêm hiệu quả.”

“Oh,thật sao? Tớ chỉ nghĩ đó là một thảm rêu bình thường và bỏ qua nó. Nếu không có Enfi, tớ sẽ bỏ lỡ nó hoàn toàn. Đúng những gì mong đợi từ Enfi.”

“Thật sao, Ani-chan thật tuyệt vời. Nó có giá cao không?”

“Nó khá có giá trị…ah, đợi chút.Đừng nhổ nó. Những gì Enri và tôi hướng tới là thảo mộc đáng giá nhiều hơn thế. Nếu chúng ta không thể tìm thấy nó, chúng ta sẽ hái nó trên đường quay về.”

“Tôi hiêu rồi. Nói cho cùng, với Ani-chan, khu rừng này giống như một kho báu vậy, sẽ rất dễ để kiếm được tiền. Ah~ với Ani-chan, tôi cảm thấy chuyện này dễ hơn nhiều.”

Tư thế của các Goblin thay đổi.

“Đúng vậy, hm, có thể đó là sự thật. Một điều chắc chắn rằng, những người đi với tôi sẽ không phải có những khoảng thời gian khó khăn. Tôi khá tự tin về điều đó.”

“Mmm. Enfi chắc chắn có thể làm điều đó.”

Đột nhiên mọi người cảm thấy khó xử.

“Vậy, Ane-chan, đó là tất cả à?”

“Hm? Kaijali-san, ý cậu là gì?”

“Hm? Tôi thật ra, không có gì…ah…nghĩ về nó, có một câu hỏi tôi quên không hỏi. Chúng ta đang tìm loại thảo dược gì vậy?”

“Chúng tôi chưa nói sao? Nó tên là Enkaishi. Sau cùng thì chúng ta sẽ để cho Nemu nghiền nó.”

“Ah, hóa ra là vậy. Hiểu rồi. Mặc dù, ngay cả khi anh mô tả cho chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ chẳng phân biệt được chúng. Dù sao thì, tiến lên thôi.”

Từng bước một họ càng mạo hiểm hơn hơn khi đi sâu vào rừng.Khi càng tiến vào, mũi họ bắt đầu ngứa bởi mùi của các loài hoa trong rừng.

Không có dấu hiệu hoạt động của con người ở đây. Đắm mình tại nơi này, Nfirea cảm thấy nơi đây như một thế giới nơi con người yếu đuối và nhỏ bé. Cậu mở miệng nói.

“Hãy tìm xung quanh ở đây. Chúng ta nên tìm ở nơicó nhiều bóng râm và độ ẩm cao…có bất kỳ nguồn nước nào xung quanh đây không. Các thảo dược thường mọc ở gần chúng. Không có bất kì dấu hiệu của quái vật ở đây cả, thật là may mắn.”

Với kinh nghiệm rộng lớn của mình về thực vật, Nfirea sẽ không dễ dàng mắc sai lầm…Enri và các Goblin trả lời thể hiện sự tán thành.

Cả nhóm đặt áp lực của mình xuống và gánh nặng của họ được giảm đáng kể.

“Ahhh…Ane-chan, chị có thể giúp Ani-chan một tay không?”

“Ah, phải rồi. Enfi chắc hẳn đã cầm đầy tay rồi.”

Enri bước tới nơi mà Nfirea đặt hành lý xuống và giúp đỡ cậu trong công việc nặng nhọc.

“Cảm ơn Enri.”

“Không có gì đâu Enfi, giờ tớ đang nghĩ tất cả những trang bị đặc biệt này thật tuyệt vời. Cậu cần nhiều thứ thật đấy…”

Liếc mắt nhìn, Enri nhìn thấy các Goblin gật đầu theo kiểu “tốt lắm, tốt lắm”. Mặc dù cô rất ngạc nhiên vì sao họ lại trông hạnh phúc như vậy, cuối cùng cô vẫn quyết định rằng việc ưu tiên hàng đầu là hoàn thành các công việc này.

“Vậy, tiếp tục cuộc tìm kiếm thôi.”

Sau một tiếng “Oh” phát ra từ cổ họng để giảm tiếng ồn ào, họ bắt đầu cuộc tìm kiếm. Các Goblin quan sát xung quanh trong khi Enri và Nfirea bắt đầu thu lượm các thảo dược.

Mặc dù đã chuẩn bị cho công việc khó khăn này, họ đã may mắn và sớm tìm thấy nơi phát triển của Enkaishi. Chúng mọc thành các thảm lớn ở trong vết nứt thân cây.

“Nó ở kia kìa. Chúng tôi thấy nó mọc ở ngay đó. Đúng như những gì đã nghĩ, thật là tốt khi đi cùng với Enfi.”

“Không, không phải như vậy đâu. Chúng ta đã may mắn khi tìm thấy nó ở một nơi vắng vẻ. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nào của quái vật ở đây,nó sẽ thật sự khó xử lý.”

Đối với hai người, một khối lượng lớn các loại thảo dược thế này không khác gì là một kho báu quý giá, nó giống như một ngọn núi nhỏ bằng tiền vậy. Enri chiến đấu với khát vọng cháy bỏng trong tim cô. Nơi đây thật sự nguy hiểm, sẽ tốt hơn là đặt long tham của cô sang một bên nhanh chóng hoàn thành công việc.

Enri quỳ xuống và bắt đầu nhổ trong khi chú ý đến gốc của thảo dược.

Giá trị làm thuốc của Enkaishi ở tại gốc của nó. Nhưng bạn không thể chỉ cứ kéo rễ của nó lên như thế. Loài cỏ này có sức sống rất mạnh và có thể mọc lại khi gốc của chúng vẫn còn. Nó có vẻ xấu hổ nhưng làm suy yếu giống thảo dược này { vốn được xem như là một thử thách để tìm ra nơi mọc của chúng } bằng cách thu hoạch hết sạch chúng thì chẳng khác gì giết chết con ngỗng đẻ ra quả trứng vàng.

Một mùi khó chịu xộc vào mũi cô khi nhổ nó lên, nhưng khi cô đã quên với điều đó, nó không ảnh hưởng đến công việc nhiều. Nếu so với gia đình Nfirea, mùi này chẳng khác gì thiên đường cả.

Cô nhổ thân của các thảo dược lên, giữ chúng dưới nách để không vô tình làm nát chúng, sau đó cẩn thận để nó nào trong túi. Nếu các Goblin đến giúp, họ có lẽ sẽ hoàn thành nhanh hơn nhưng họ quá bận với việc quan sát xung quanh. Enri không ngốc đến nỗi yêu cầu họ từ bỏ việc canh gác và đến giúp cô.

Nếu so sánh, phương pháp thu hoạch của Nfirea giống như một nghệ sĩ vậy. Cậu nhanh chóng nhổ chúng ra khỏi mặt đất một cách không ngừng nghỉ và không làm ảnh hưởng đến hiệu quả làm thuốc của nó. Kỹ năng này thậm chí sẽ còn gây ấn tượng với những người chuyên thu thập thảo dược khác.

Enri âm thầm quan sát Nfirea, người đang nhìn các dược thảo với vẻ mặt chăm chú. Khuôn mặt quá quen thuộc với cô nay hình như đã thành người khác.

…Cậu ấy trưởng thành rồi

“…Có chuyện gì vậy.”

Nfirea đột nhiên ngẩng đầu lên. Cậu ta hẳn cảm nhận được việc Enri đang đình chỉ hoạt động.

“Ah, chà, tớ chỉ nghĩ Enfi thật đáng kinh ngạc…”

“Thật sao? Tớ không tuyệt như vậy đâu. Tớ chỉ là một người nói nhiều khi nghiên cứu về cây cỏ thôi. Cấp độ này cũng chỉ là mức trung bình trong khóa học thôi.”

“…Thật sao.”

“Mình đoán vậy.”

Cuộc trò chuyện kết thúc như vậy và trong quãng thời gian trôi chậm chạp đó, số lượng thảo dược trong ba lô của họ tăng lên.Sau khi chất đầy hơn một nửa, các Goblin cúi xuống gần bên cạnh họ như thể để tìm nơi nào đó để lẩn trốn.

Thấy khuôn mặt bất ngờ của Enri, Kaijali lặng lẽ đưa ra dấu tay. Đây là một trường hợp khẩn cấp. Enri, người đã hiểu chuyện gì đang diễn ra, vểnh tai lên để lắng nghe.Từ phía xa phát ra các âm thanh của thực vật bị đạp dưới chân.

“Đây là..”

“Có thứ gì đó đang tiến tới. Chúng đang tiến đến chỗ chúng ta…hoặc đúng hơn, có thể chúng sẽ dừng lại ở nơi này vì vậy chúng ta cần rời khỏi đây một lúc.”

“…Vậy thì, chúng ta sẽ không cần các công cụ tạo âm làm mồi nhử hả.”

“Đúng vậy Ani-chan. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta không sử dụng đến nó. Có vẻ như tình hình sẽ càng xấu hơn nếu làm vậy. Giờ thì đi thôi.”

5 người họ bắt đầu di chuyển ngược vè phía âm thanh, ẩn mình trong bóng râm của một cái cây gần đó. Họ không muốn đi xa hơn vì nó có thể tạo ra tiếng động lên trên cây cỏ. Nếu như những người kia chỉ tiến lên phía trước thì họ không cần phải mạo hiểm để tìm ra như thế.

Vì cái cây không đủ lớn lên nó không thể che cho tất cả họ. Điều tốt nhất họ có thể làm là cúi người xuống rễ của nó và hi vọng 5 người họ không bị phát hiện.

Như vậy, cả 5 người họ nín thở và cầu nguyện rằng nguồn gốc của âm thanh đó sẽ quay đi một hướng khác. Nhọ cái là chuyện này lại không xảy ra và người gây ra tiếng động cuối cùng cũng vào đến tầm nhìn của Enri.

“Ế??.”

Một âm thanh kinh ngạc phát ra từ miệng Enri.

Đó là một con Goblin nhỏ rách rưới.

Cơ thể của nó bị bao phủ bởi những vết thương và chảy máu đầm đìa. Nó thở gấp và không đồng đều, mùi máu và mồ hôi của nó lan đi khắp xung quanh.

Mặc dù các Goblin khác đã nhỏ hơn con người, thằng nhóc Goblin này thậm chí còn nhỏ hơn các Goblin khác.Với Enri và các Goblin luyện tập kỹ năng quan sát, họ cùng đi đến một câu trả lời “Nó là một đứa trẻ.”.

Đứa nhóc Goblin nhìn một cách sợ hãi về phía sau nơi nó vừa chạy đến. Không cần thiết phải lắng nghe các âm thanh đạp lên cây cỏ từ phía sau. Nhìn vẻ ngoài thì họ là thợ săn và con mồi.

Nó điên cuồng di chuyển bàn chân của mình, nấp mình vào bóng râm khác với Enri đang trốn.

“Đó là—“

“—Im lặng”

Gokoh không nhìn vào Enri khi ngắt quãng lời cô. Con mắt của họ không ngừng cố định lên các hướng nơi đứa trẻ tiến đến.

Chỉ hơn 10 giây sau, thợ săn đã xuất hiện.

Đó là một con quái vật khổng lồ giống như một con sói đen. Lý do tại sao họ có thể ngay lập tức nói nó không phải là một con sói bình thường vì các sợi dây xích quấn quanh cơ thể nó. Các sợi xích ngoằn nghèo không làm ảnh hưởng đến hoạt động của nó như thể chúng chỉ là ảo ảnh vậy. Trên đầu con thú mọc hai cái sừng.

Nfirea lầm bẩm tên con thú với chính mình.

“Barghest…”

Mặc dù không thể nghe thấy lời cậu, Barghest sủa lên như một con cờ hó. Sau đó, khuôn mặt của nó co lại. Đó là nụ cười tàn bạo chỉ một con thú mới có thể làm. Nó từ từ quan sát xung quanh và mắt của nó hướng về phía trên cây nơi thằng nhóc Goblin đang lẩn trốn.

Cũng giống như các loài thú săn khác, con Barghest có khả năng đánh hơi mùi máu. Nó dễ dàng đánh hơi thấy mùi máu đậm đặc của thằng nhóc Goblin.

Thật sự thì lý do tại sao đứa nhóc Goblin có thể chạy đến đây không phải vì nó có thể kháng cự được lại với con Barghest. Có lẽ con Barghest là một sinh vật tàn bạo hoặc nó là một con thú săn thích chơi đùa với thức ăn của nó.

Đột nhiên con Barghest dừng cử động, sự bất ngờ biểu hiện trên khuôn mặt nó và nó nhìn thẳng vào nơi họ đã thu thập thảo dược.

Ah—

Enri cúi đầu xuống. Những người khác cũng nhanh chóng làm theo.

Đằng sau thân cây, Enri mở bàn tay của mình ra. Bàn tay cô có màu xanh lá và rải rác các mẩu thảo dược. Bên cạnh cô, Nfirea cũng như vậy.

Nhựa cây và nước của các thảo dược chúng ta vừa hái …

Nó giống như thứ mà Nemu đã nghiền nát ở nhà. Mặc dù đối với mũi của họ nó không là gì cả nhưng mùi khó chịu mạnh mẽ vẫn lan tỏa vào trong không khí. Trái tim cô đập nhanh,Enri nghĩ đây là một phiền toái lớn.

“Nó bắt đầu di chuyển kìa. Nó hướng đến chỗ chúng ta sao? Nó không phát hiện ra chúng ta rồi, phải không?”

Unlai người đang dùng đôi tai của mình trên cành cây để lắng nghe, đưa ra một dấu tay để hỏi.

“”…Cậu nói với tôi là nó không thể dùng mũi để đánh hơi phải không?”

“Anh có ý gì Ani-chan? Không phải những con quái vật như vậy có cái mũi rất nhạy sao…?”

“Chính là vì lý do đó” Nfirea nói như thể tự giải thích với chính mình.

Điểm mấu chốt là vì nó có một cái mũi quá thính, chính vì vậy mùi khó ngửi trôi nổi trong khu vực này đặc biệt hiệu quả khi chống lại nó. Con Barghest đang rối loạn trước mùi thảo dược trong tay và ba lô của Enri cùng với khu vực đã được thu hoạch. Càng tốt hơn là mùi thảo dược đã che dấu đi mùi cơ thể của họ.

Cũng có khả năng rằng con Barghest sẽ xé nát tất cả các thảo dược để bắt được đứa bé Goblin.

Mặc dù mùi hôi mạnh mẽ này ở khắp mọi nơi nhưng nếu họ chạy trốn một cách vội vã thì dao động không khí có thể làm con Barghest chú ý.

“Vậy thì hãy sử dụng thằng bé làm vật hi sinh. Chúng ta không biết con Barghest mạnh như thế nào và chiến đấu với nó mà không có các kiến thức thì quá mạo hiểm.”

Lời nói lạnh lùng làm Enri nhìn vào mặt Gokoh.

Tuy nhiên những lời nói này rất hợp lý. Các Goblin đặt sự an toàn của Enri lên hàng đầu. Với suy nghĩ đó, tránh đi các cuộc giao tranh với ma thú là những gì được mong đợi. Họ sẽ hi sinh cả một người cùng giống loài mà không cần suy nghĩ.

Những gì cậu ta nói nếu phán xét theo mục đích của họ thì chẳng có gì sai cả.

Tuy nhiên, Enri ghét điều này. Kể cả khi họ không cùng chủng tộc, không giúp đỡ những người bạn có thể giúp sẽ là một sự hổ thẹn khi làm một con người. (Trans: Hợp cạ với Touch Me nè)

Ai mà biết được, nếu cô không phải là một cô gái ngớ ngẩn, người chưa bao giờ biết về sức tấn công của các Goblin và thiếu đi các giác quan nhận biết nguy hiểm thì cô có thể không suy nghĩ theo cách đó.

Enri nhìn những người khác. Các Goblin biết mong muốn của Enri. Họ chỉ không muốn nói nó ra. Cuối cùng Enri nhìn Nfirea.

“Enfi…”

“Haa…Tớ sẽ giúp. Ai mà biết được, đứa nhóc Goblin đó có thể là một nguồn thông tin có giá trị. Nếu chúng ta không tìm ra vì sao nó bỏ chạy đến đây, nó có thể sẽ dẫn đến nguy hiểm cho ngôi làng.”

Các Goblin nhíu lông mày.

“Có khả năng thua không?”

“Chắc chắn là có. Nhưng nếu nó là chỉ một con Barghest thì chúng ta rất may mắn. Nếu nó là một con Barghest lớn thì sẽ rất mạnh. Nhưng nếu nhin vào các chuỗi xích và cái sừng của nó thì tôi không nghĩ nó là loại đó. Nếu nó chỉ là một con Barghest thì chúng tôi chắc chắn sẽ thắng.”

“Đợi một chút.Ane-chan sẽ đợi ở đây phải không? Chị nên tránh xa các nguy hiểm.”

Enri nuốt nước bọt. Cô biết những gì cô vừa nói chỉ để thỏa mãn cái tôi của mình và những lời ngu ngốc đó không chỉ gây nguy hiểm cho cô mà cho cả những người xung quanh nữa. Nhưng kể cả vậy, Enri vẫn nói.

“…Nếu chúng ta bỏ rơi một ai đó mà chúng ta có thể giúp thì khác gì là những kẻ xấu đang hành hạ đứa bé đó. Tôi không muốn trở thành một người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Làm ơn đi.”

Kaijali người đang nghiêm túc quan sát biểu hiện của Enri thở dài như bị đánh bại. Cùng lúc đó, tiếng sủa kì lạ của con quái vang lên. Họ có thể nghe rõ những âm thanh của tiêng cười đầy chế giễu ẩn sau nó. Đáp lại là tiếng khóc tội nghiệp của đứa nhóc Goblin.

Không còn nhiều thời gian sự nhầm lẫn hay tranh luận nữa.

“Không còn cách nào nữa rồi. Anh em đâu thông nó.”

Các Goblin dẫn đầu nhảy ra ngoài theo sau đó là Nfirea.

Enri cảm thấy trái tim đau nhói khi cô nhìn các chiến binh lao vào cuộc chiến chỉ để hoàn thành ước nguyện của cô.

Tất cả những gì cô có thể làm là quan sát họ từ phía sau.

Vì vậy, Enri nghĩ, ít nhất thì mình lên ở đây và quan sát họ mà không cho phép bản thân mất tập trung chỉ một giây nào.

Bốn người nhảy ra nhìn thấy con Barghest đè đứa nhóc Goblin dưới chân nó. Đứa nhóc có vẻ có thêm những vết thương mới nhưng chưa chết bởi vì con Barghest có thói quen xấu là đùa giỡn với thức ăn của nó.

Con Barghest dừng lại sau đó nó nhìn chằm chằm vào bốn kẻ mới nhảy ra và quay lại đứa nhóc Goblin. Có lẽ nó nghĩ con mồi kia đã đưa nó vào một cái bẫy.

“Này này đến đây cậu bé.” Unlai nói khi dùng ngón tay chỉ vào nó. “Muốn chơi sao? Tao sẽ chơi với mày. Đến đây.”

Con Barghest gầm gừ đầy đe dọa.

Theo tự nhiên Kaijali rút dao từ thắt lưng của mình. Các Goblin khác cũng làm theo.

“Không cần nghĩ nhiều đâu. Tao sẽ dạy cho con chó già như mày một trò mới. Bắt đầu với trò “Giả chết “ thì sao.”

“Ashaaa.”

Như một sự phản ứng với lời đe dọa của các Goblin, con Barghest dẫm mạnh hơn và kêu lên những tiếng gầm giận dữ.

Mặc dù nó không thể nói,hành động của nó thể hiện một ý định rõ ràng. Tiến lên thì tao sẽ giết thằng nhóc này. Tuy nhiên—

“Tốt lắm. Tiến lên và giết nó đi”

Ba Goblin bỏ qua sự đe dọa của con Barghest và bước tới với những tiếng kêu đầy đe dọa.

Phản ứng bất ngờ này đem lại sự hoảng loạn trong mắt con Barghest.

Con Barghest không biết rằng các Goblin xuất hiện không phải là để cứu đứa bé. Chúng chỉ ở đây vì ước muốn của Enri thái độ của họ là “Miễn là chúng tôi đã cố gắng để cứu nó là đủ rồi.”

Từ khi họ đã xác định chiến đấu, nếu họ không giết con Barghest thì Enri quý giá của họ có thể bị thương. Chính vì vậy, tốt nhất họ lên hạ gục con Barghest. Vì vậy nếu đứa nhóc bị sát hại thì sẽ làm lãng phí hành động đầu tiên của đối phương và họ có thể nắm bắt những hành động về sau của nó. Vì vậy các Goblin sẵn sàng để đứa bé chết.

Thấy được bản thân của mình phản chiếu trong ba chiếc dao phay, con Barghest hiểu rằng con tin đã vô dụng và ngừng chuyển động. Nó đang bối rối không biết có nên giết thằng bé dưới chân hay không.

Lấy mạng đứa bé quá dễ với nó. Nó chỉ cần một cú đớp. Tuy nhiên nếu nó làm vậy thì đừng hỏi tại sao phải đối mặt với vũ khí của kẻ thù.

Mối đe dọa tới tính mạng của nó dẫn đến việc con Barghest đưa ra quyết định của mình.

Bỏ qua đứa nhóc con Barghest ngay lập tức chớp lấy thời cơ tấn công.

Con Barghest nặng hơn Goblin. Nó hi vọng đè kẻ địch dưới thân và kết liễu chúng bằng cách cắn nát cổ họng với bộ răng sắc bén.

Tuy nhiên đây là sự lựa chọn ngu ngốc.

Con Goblin có thể dễ dàng lách khỏi cú tấn công và cùng lúc các Goblin khác ở bên trái và bên phải sẽ chém con Barghest với dao phay của họ.

Một lưỡi dao bị làm trệch bởi các sợi xích của con Barghest nhưng những cái khác lại chém trúng cở thể nó khiến máu vung vãi khắp nơi.

Cùng lúc đó một lọ thuốc nhỏ vỡ ra khi đập trúng chóp mũi nó.

“Shaaaa…”

Đám khí độc khó chịu làm tắc mũi và mắt khiến con Barghest gầm lên đau đớn.

Ngay cùng lúc đó ba cơn đau nữa lại chạy dọc cơ thể nó.

Nó có thể cảm nhận được rắc rối từ lượng máu đang chảy ra. Con barghest ứa nước mắt, tầm nhìn của nó run rẩy và mờ đi nhưng ngay lập tức nó di chuyển. Mục tiêu của nó là kẻ đã ném cái lọ- một con người.

Tuy nhiên con barghest chỉ đi được vài bước trước khi chân của nó mắc kẹt bởi một thứ gì đó dưới đất và nó không thể di chuyển.

“Lớp keo đó không giữ được lâu đâu. Hạ nó trong một đòn đi.”

Phản ứng lại với giọng nói kia, các Goblin hét lên tiếng chiến trận và bắt đầu tấn công. Mặt khác, người kia phát ra một ma pháp mạnh mẽ hướng về phía nó.

“SHAAAAA…”

Con barghest dùng hết sức mạnh để cố gắng kéo chân nó lên từ mặt đất. Mặc dù chuyển động của nó bị chậm lại vì chân dính các lớp keo và bùn đất nhưng nó vẫn có thể chiến đấu.

Nhìn các Goblin đang tiến lại gần để thịt nó, con Barghest sử dụng trí thông minh vượt trội của mình { So với các con thú khác} để chấp nhận một sự thật rằng “Những con Goblin này rất mạnh mé.”

Nó biết rằng những con Goblin này khác với những con nó từng biết – chúng là những kẻ có thể giết chết nó.

Con Barghest biết ba cách tấn công. Húc bằng sừng của. Đớp, đè kẻ thù xuống và cào bằng móng vuốt. Không giống như các Barghest mạnh hơn, nó không có bất kỳ một kỹ năng đặc biệt nào. Tuy nhiên nó vẫn còn một quân Át chủ bài.

Chiến thuật này sẽ hoàn toàn loại bỏ sự phòng thủ và nếu con Barghest thất bại nó sẽ trở thành cầy tơ 7 món. Nhưng bây giờ không phải thời gian để giữ nó lại nữa. Nó buộc phải sử dụng tất cả những gì nó có trước khi mất mạng.

Con Barghest rú lên hoang dại, kiểm tra sự tiến tới của các Goblin xung quanh.

“[Gia cố phòng ngự]”

Câu thần chú đến từ phía sau,được sử dụng bởi một con người, khiến áo giáp của các Goblin phát sáng rực rỡ. Con Barghest hoảng sợ nó đoán rằng đó là một phép thuật tăng sức mạnh, trái lại các Goblin trước mặt nó thì cười nhe răng.

Có lẽ nó đã làm họ cẩn thận hơn, nhưng với áo giáp đã được gia cố, các Goblin vẫ tiến lên như một. Đó có lẽ được gọi là một hành động ngu ngốc nhưng cũng có thể nói đây là một bước đi dũng cảm để nhanh chóng kết thúc một cuộc chiến lâu dài.

Đây là những gì đã xảy ra – nhưng con Barghest không hề mong chờ điều đó từ chúng.

Nếu con Barghest có thể thay đổi cảm xúc trên khuôn mặt giống như con người, thì nó đã tự mỉm cười với chính nó.

Các chuỗi xích trên cơ thể nó phát ra các âm thanh như một con rắn. Sau đó các chuỗi xích gắn liền với con Barghest đột nhiên chuyển động.

Xiềng xích dày và thô bắt đầu quay tròn với một sức mạnh to lớn.

Kỹ năng đặc biệt [Bão xích] sẽ gây các vết thương nghiêm trọng lên các Goblin, nếu không giết chết chúng ngay lập tức.

Con Barghest đặt cược tất cả cho điều này. Đây là một bước đi lớn chỉ sử dụng được một lần trong ngày và sau khi các chuỗi xích được sử dụng thì nó sẽ không thể sử dụng chúng như áo giáp trong vòng ít nhất 10s. Rủi ro là rất lớn.

Cuộc tấn công bất ngờ này làm mất tập trung của các Goblin một vài giây.Đây là một sai lầm chết người.Tuy nhiên—

“Nằm xuống..”

Một mệnh lệnh như sấm cắt qua không khí truyền tới trước khi các sợi xích tấn công.

Con Barghest đã đánh cược mọi thứ vào cuộc tấn công này, nó nhìn về phía con người đã hét và mắt mở to.

Đã quá trễ để đám Goblin có thể tránh được đòn tấn công, chúng khôn ngoan nằm xuống dưới đất, như thể giọng nói đó đã tiếp cho chúng một liều ma túy vậy.

Con Barghest nhìn chằm chằm vào kẻ chỉ huy, người đứng đằng sau một “Magic Caster”.{Enri đấy}

Ngay sau đó chân trước và sau của nó bị cắt đứt ra khỏi thân thể.Nó rú lên đày đau đớn.Nó cố khôi phục lại các sợi xích và nhe răng ra đe dọa Nhưng các Goblin không hề dừng lại.

“Ani-chan không cần hỗ trợ phép thuật đâu.Để an toàn hãy đặt một ma pháp báo động xung quanh nơi này.”

Con Barghest biết mình đã thua và cố gắng chạy trốn.

Cơ thể dẻo dai bình thường của nó nay đã trở lên nặng nề và chậm chạp.Đó là điều tất nhiên khi 3 trong 4 chân của nó đã đi hầm thuốc bắc. Mặc dù vậy con Barghest vẫn cố gắng bỏ chạy.

Nhưng những Goblin thì nghĩ khác.

Máu dính đầy lên thảm cỏ xung quanh và mùi hôi thối của xác chết át đi mùi hương cây cỏ.

Các Goblin quan sát thằng nhóc từ nơi họ đứng với dao phay đầy máu trong tay, dưới chân đầy máu và nội tạng từ xác con Barghest.

Đứa nhóc bị thương rất nặng và mất đi khả năng chạy trốn nhưng nó vẫn cố gắng trốn lên một cái cây gần đó.

“Hey, các người là ai? Các người từ bộ lạc nào?.”

Những Goblin nhìn nhau, họ phân vân nên đáp lại thế nào với câu hỏi của đứa trẻ vừa sợ hãi vừa ngờ vực này.

Những Goblin thì thảo luận nên tỏ thái độ nào để có được nhiều lợi ích nhất và nên tiết lộ những thông tin nào, nhưng Enri cảm thấy có một vấn đề cần giải quyết trước.

“Chúng ta cần chăm sóc vết thương cho cậu bé. Làm gì đây Enfi?”

Đứa nhóc bị thương rất nặng và mất rất nhiều máu. Nếu để nó một mình, chắc chắn nó sẽ chết. Mặc dù Enri không có một ý tưởng nào để giúp nó, cô hy vọng người bạn thơ ấu của cô biết phải làm gì.

“Những thảo dược thông thường có thể cầm được máu nhưng không có tác dụng chống lại việc mất máu.Tuy nhiên…”

Nfirea bắt đầu lục lọi túi của mình.

“Đây là lọ thuốc hồi máu mới được tạo ra. Tớ muốn đưa tận tay nó cho Gown-san, nhưng…cậu bé có thể cho anh xem vết thương được chứ?”.

Nfirea bước về phía trước, lấy ra một lọ potion từ áo choàng của mình.

“C-chờ đã,thứ chất lỏng nguy hiểm này là gì? Thuốc độc sao?”.

Sự thù địch thoáng qua khuôn mặt sợ hãi của đứa trẻ khi nhìn thấy lọ thuốc màu tím. Đối với Enri- kể cả Nfirea- đây là một hành động tự nhiên. Lọ thuốc này nhìn khá giống thuốc độc nếu cậu không chú ý. Tuy nhiên, các Goblin lại rất khó chịu với những lời nói của đứa bé, họ lập tức mắng nhiếc nó.

“Oi, thằng vô dụng kia. Ane-chan và Ani-chan là người đã quyết định cứu chú mày. Chú mày nên ăn nói cẩn thận đấy. Đây chỉ là muốn tốt cho chú mày thôi, hiểu chưa?”

Thằng nhóc quay sang nhìn lưỡi kiếm khua trước mặt mình. Mặc dù chỉ là một đứa trẻ, nó biết rằng chọc tức đám Goblin trước mặt nó là một hành động dại dột. Đứa trẻ cúi xuống chán nản như vừa bị gấu đá.

Enri cảm thấy tốt hơn là không nên đe dọa đứa trẻ nhưng cô biết Goblin có luật lệ riêng phải tuân theo. Đối với một con người hiền lành như cô thì những luật lệ đó không tốt lắm.

“Xin lỗi.”

“Ah, không sao cả. Đừng lo lắng.”

Khi trả lời, Enri đã bôi lọ potion lên người đứa trẻ. Các vết thương khép miệng một cách nhanh chóng.

“Uuuoooh. Đây là gì? Màu sắc rất xấu nhưng nó thật tuyệt vời.”

Cậu bé cảm nhận được những ánh mắt của các Goblin xung quanh và bắt đầu run rẩy.

“Ah…không, cảm..cảm ơn..a..anh rất nh..nhiều…”

“Oh, trông giống như thằng vô dụng này biết cách cư xử rồi đấy.”

“Tốt lắm. Bằng cách này, tôi có thể nói với Gown-san rằng thí nghiệm đã hoàn thành mà không còn một vướng mắc nào nữa.”

Nfirea nhìn xung quanh, trông ngóng một sự tán thành. Enri và các Goblin khác, những người hiểu ý cậu, đều gật đầu.

Lọ potion mà Nfirea đã tạo ra được làm từ các nguyên liệu được cung cấp bởi một Magic Caster vĩ đại Ainz Ooal Gown, người đã cứu làng Carne. Không chỉ không cần phải chi tiền cho việc nghiên cứu, cậu thậm chí còn nhận được tất cả những nguyên liệu cần thiết. Với những thứ đó, ý nghĩa và giá trị của lọ potion mà cậu tạo ra rõ ràng rất dễ hiểu.

Sự thật là Nfirea đã quyết định mạo hiểm sử dụng nó lên bản thân nhưng cuối cùng cậu cũng vượt qua được nó như một bằng chứng cho tác dụng của lọ thuốc.

Nếu mình giải thích cho Gown-san sau việc này, chắc ngài ấy sẽ cho phép làm điêu đó…Dù sao thì thử nghiệm cũng là một điều cơ bản của một dược sĩ.

“Anh đã sử dụng tôi như một con lơn thí nghiệm.”

Không thể hiểu hết ý nghĩa của câu nói, thằng nhóc thở hổn hển vì cú sốc, trong khi Nfirea và Enri cười đáp lại. Đây là một hành động rất đỗi bình thường từ những người không hiểu rõ tình hình.

Mặc dù hai người họ đã cố gắng để mỉm cười đáp lại, những người khác có mặt xung quanh thì không dễ tha thứ như thế. Các Goblin đứng cạnh không thể kìm lén cơn giận của mình xuống và nói những câu như “Thằng ranh con chết tiệt” và nhiều thứ khác nữa.

Enri giơ tay lên để cố giữ họ bình tĩnh. Hành động tự nhiên này không có tác dụng gì với thằng nhóc. Vì nó chỉ là một thằng nhóc nên nó không làm những hành động gì quá đáng cả.

“Thôi, nếu Ane-chan nói vậy…dù sao thì, chúng ta nên đi thôi.Ai biết được có con quái vật nào khác bị dẫn đến đây bởi mùi máu hay không.”

“Và, mặc dù chúng ta chiến thắng…Ane-chan. Làm ơn đừng làm những thứ như vậy nữa, được không?Nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ chị.”

“Đúng là nguy hiểm thật.Tuy nhiên nghe được giọng nói của Enri như thế càng làm tớ sợ hơn.”

“…Chà, cũng nhờ giọng nói đó mà chúng ta bây giờ vẫn ổn- này, thằng rẻ rách kia, mày tốtt nhất không nên chạy trốn đấy. Chúng tao có rất nhiều câu hỏi cho mày và nếu mày muốn về nhà yên lành thì tốt nhất nên trả lời thành thực vào.”

“Unlai-san..”

“—Ane-chan, đây cũng chỉ là vì lợi ích cho ngôi làng thôi…ra đây thằng nhóc.”

Thằng bé từ từ đứng dậy.Vì vết thương đã được chữa lành nên nó di chuyển khá dễ dàng, nhưng tính cách bướng bỉnh làm bước chân nó chậm lại.

Gokoh, người đang cầm con dao nhuốm đầy máu, nhổ một bãi nước bọt xuống đất.

Enri quay sang Nfirea để tìm kiếm sự giúp đỡ. Tuy nhiên cậu thầm lắc đầu. Khi cô quay đầu lại nhìn các Goblin, cô thấy được sự đanh thép trong đôi mắt họ, vì vậy cô chỉ còn biết im lặng.

“…Ane-chan đừng lo lắng, tôi sẽ không giết thằng nhóc ấy. Tôi chỉ muốn hỏi nó về những sự việc đã diễn ra. Với lại,chị không nghĩ rằng nó sẽ chết nếu chúng ta để nó ở đây sao?”

Có vẻ như những câu hỏi đó nhắm vào đứa nhóc Goblin nhiều hơn là vào cô. Thằng nhóc có vẻ hiểu được điều đó và sự kháng cự trong trái tim nó phai nhạt dần.

“Tôi hiểu rồi…Tôi sẽ không bỏ chạy đâu..”

“Vậy thì tốt. Vậy thì chúng ta nên đi thôi. Nhóc,mày có thể xác nhận rằng chỉ có một con Barghest không?”

“…Tôi không thể. Ngoài chúng ra, có rất nhiều các loại quái vật khác. Tôi không biết có bất kỳ ai khác đuổi theo tôi không. Và tôi không phải là nhóc. Tôi là Agu, con trai thứ tư của Ah, của tù trưởng bộ tộc Gigu.”

“Agu-kun,hmm.”

“Tôi nghĩ rằng “Nhóc” là đủ cho nó rồi.”

“Chúng ta sẽ bàn điều này sau. Đây không phải là thứ quan trọng để tranh luận ngay lúc này. Kể từ khi Agu muốn chúng ta sử dụng tên của nó thì có lẽ chúng ta nên làm thế để xây dựng sự tin tưởng giữa hai bên.”

“Ani-chan trưởng thành thật. Vậy thì hãy thu thập đồ đạc và rời khỏi đây thôi.”

Theo lời nói của Kaijali, cả nhóm yên lặng di chuyển trong khi quan sát cẩn thận xung quanh. Bầu không khí nặng nề quanh họ có thể nhìn thấy ngay cả bằng mắt thường.

Mặc dù Enri muốn làm dịu đi thái độ trong cuộc nói truyện, nhưng khu rừng không phải là nơi dành cho con người. Cô không thể hành động nặng nhẹ ở đây, đặc biệt là trong khi có thể có thứ gì đeo bám phía sau họ.

Sự căng thẳng dường như tan ra khi họ bước ra khỏi bóng tối của khu rừng, thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhàng và yên tâm. Lúc này họ cảm thấy như cuối cùng đã quay trở về thế giới nơi họ đã sống vậy.

Nfira đi bên cạnh Enri phát ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Bước chân của những Goblin đã bớt đi sự căng thẳng, nhưng Agu thì vẫn vậy. Thằng nhóc có vẻ bối rối khi nhìn thấy ánh mặt trời và không gian rộng lớn, tất cả đều được biểu hiện trên khuôn mặt cậu ta. Có vẻ như nó đã ở quá lâu trong bóng tối, nơi nó lớn lên.

“Kia, ngôi làng ở kia kìa.”

Khuôn mặt của Agu nhăn lại khi nhìn theo ngón tay của Enri về phía xa.

“Cái gì? Những bức tường đó? Nó giống với Lăng mộ của sự hủy diệt.”

“Lăng mộ của sự hủy diệt.” (Trans: Chắc cái mộ giả mà Aura đang xây theo lệnh của Ainz)

“Đúng vậy. Đó là nơi rất đáng sợ mới xuất hiện ở Đại Ngàn. Bất kỳ ai đến gần nó đều chết. Họ cũng nói rằng có những Undead ở đó.”

“Cậu nói rằng bất kỳ ai đến đó sẽ chết vậy tại sao cậu lại biết về nó.”

“…Trong khi Lăng mộ của sự hủy diệt đang được xây dựng, những người dũng cảm của bộ lạc chúng tôi đã đến đó và nhìn thấy những skeleton đang xây dựng nó.”

“Cậu có biết điều gì khác không.”

“Không, tôi xin lỗi nhưng điều này quá mới mẻ với chúng tôi. Nếu chúng tôi đi quá sâu vào rừng, chúng tôi sẽ gặp phải những quái vật mà ngay cả boss của tôi cũng không thể đánh bại. Chính vì vậy, chúng tôi cố gắng để không đi quá xa.”

“…Hey, bộ lạc của các anh ở đâu? Các anh là những Goblin mạnh hơn bất kỳ các Goblin khác mà tôi đã từng nhìn thấy”

Agu lén nhìn Enri sau đó lầm bầm về điều gì đó “Thông thường con người là…” với chính mình.

“Các anh phục vụ con người sao?”

“Có gì lạ à? Không phải là rất bình thường khi làm việc cho những người mạnh hơn mình sao?”

“Nhưng những người mạnh…không ý tôi là, tôi từng nghe nói rằng loài người có kẻ yếu người mạnh..nhưng chị là một người phụ nữ phải không? Và người có mái tóc che hết khuôn mặt này là đàn ông phải không.”

Enri nghe được câu lẩm bẩm đồng ý từ Nfirea.

“Enri, tớ nghĩ đứa bé này chưa nhìn thấy con người bao giờ. Vì hầu hết những gì nó biết là do có người kể cho nghe. Ngoài ra…cũng rất khó để Goblin có thể nhận biết được vẻ bề ngoài của chúng ta.”

“Chà,quần áo của chúng ta…khác nhau…”

“Như những gì đã nói, cậu ta có vẻ không biết nhiều thứ về điều này. Không phải tất cả các Goblin đều mặc giống nhau sao? Đôi khi có những Goblin văn minh có một đất nước của riêng chúng, nhưng có vẻ cậu ta không nằm trong số đó.”

Enri hiểu, nhưng khi cô nghĩ về nó, cô chợt nhận ra rằng chưa trả lời câu hỏi của Agu.

“Đúng vậy, tôi là một cô gái.”

“vậy chị là một Magic Caster sao?”

“Không phải, có vấn đề gì với nó sao.?”

Một biểu hiện rối loạn trên khuôn mặt của Agu.

“Tôi là một Magic Caster ma lực hệ.” (Arcane ko dịch được nên chém bừa)

“…Hai người là vợ chồng phải không?”

“Ehhh?”

Cả hai người họ đông thanh kêu lên.

“Không,ý của tôi là bình thường, người vợ có thể sử dụng sức mạnh của chồng mình và quyền lực của họ…không phải như thế sao?”

“Không, không phải tất cả đâu..”

Đám Goblin xung quanh có vẻ như muốn nói điều gì đó để đáp lại câu từ chối kiên quyết của Enri nhưng tất cả những gì họ làm là nhún vai trong im lặng.

“Vậy thì có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao người phụ nữ này lại mạnh nhất?”

“Bởi vì…”

“…Này, có thể chờ cho đến khi quay trở về làng không?”

Có người trả lời lại lời gợi ý của Enri với câu nói “Đúng vậy~ Đây là một ý tưởng tuyệt vời đấy, -su”

Một người phụ nữ không đi theo họ suốt thời gian qua.

Mọi người kêu lên trong ngạc nhiên và quay lại nhìn nơi âm thanh phát ra.

Những gì họ thấy là một người phụ nữ tuyệt đẹp. Cô có hai bím tóc và làn da màu nâu. Mặc một bộ trang phục mà cô ấy tự gọi là đồng phục hầu gái và đeo một vũ khí lạ mắt ở trên lưng.

Cô là một người đáng ngờ nhưng đồng thời cũng rất quen thuộc với họ.

Lupusregina Beta.

Cô ấy là một hầu gái phục vụ dưới quyền Ainz Ooal Gown vị cứu tinh của làng Carne (Trans: Khổ quá nhắc đi nhắc lại) và cô cũng là người chịu trách nhiệm cho việc cung cấp các vật phẩm và thiết bị hóa học cho nhà Bareare, cũng là người chỉ huy các Golem đá. Tính cách vui vẻ và vô tư khiến cô rất nổi tiếng với dân làng.

Tuy nhiên cô có một thói quen xấu là hay xuất hiện một cách đột ngột như ban nãy. Dân làng tin rằng đó là một điều tự nhiên khi cô hầu gái phục vụ dưới quyền một Magic Caster vĩ đại cũng biết sử dụng phép thuật của riêng cô, Enri cũng đồng ý với quan điểm này. Nhưng kể cả vậy, xuất hiện một cách đột ngột như thế thật sự khiến người khác sợ hãi.

“Lupu-san, từ đâu mà…?”

“Thật sao En-chann. Tớ đã đi theo các cậu ngay từ đầu mà~su. Lạ thật, mọi người không để ý sao? Tớ nghĩ rằng mọi người đã lờ đi tớ bởi vì tớ không có xuất hiện.”

“Eh? Ehhhh?”

Mặc dù câu nói như đùa giỡn nhưng giọng của cô ấy lại rất nghiêm túc. Enri nhìn xung quanh để tìm kiếm sự giúp đỡ.”

“Vậy thì—Lupu-nee, chị có thể dừng đùa giỡn không?”

“Uwaaaaa~ mọi người nghĩ tớ chỉ là một Joker thôi à~su. Các chàng trai hãy nhớ đến tôi~ahh. Dù sao thì tớ cũng chỉ đùa thôi~su. Đừng để ý, đừng để ý~su.”

Sự im lặng quay trở lại cho đến khi một người nào đó thở dài một cách mệt mỏi “Haaaa”

“Hừm. Có vẻ như mọi thứ đều bình thường. Vậy thì chú Goblin nhỏ bé này là ai vậy?…Có, có thể nào…”

Enri cảm thấy những Goblin ở giữa cô và Lupusregina đang khó chịu.

“Fufu-Enfi-chan, cậu bị cắm sừng bởi một Goblin sao? Fufufufu.”

Khi mắt mọi người trở lên đờ đẫn và thiếu sức sống, Lupusregina cười lớn lên.

“Vậy đây là tất cả những gì xảy ra sao~su. Một tình yêu ngây thơ, thuần khiết của một chàng trai bị chà đạp như thế này sao~su. Ah, thật hỗn loạn làm sao~su. Fuha…Được rồi, không đùa nữa, chuyện gì đã thực sự xảy ra vậy?”

Cơ thể của Agu run lên dữ dội như thể đang nhìn thấy một con quái vật vậy.

Enri có thể hiểu tại sao. Biểu hiện vui vẻ của Lupusregina thay đổi không ngừng. Khi mà nụ cười thay đổi, nó sẽ tiết lộ gương mặt thật của Lupusregina, thứ kinh hoàng đó khác xa với các biểu hiện ban đầu của cô.

“Aw, đừng lo lắng, tôi sẽ không ăn cậu đâu~su. Không sao mà-su. Thôi nào, kể cho Onee-chan tất cả sự việc đi~su”

“Lupu-nee. Chúng ta nên nói chuyện này sau. Được không?”

“Oya? Hm, hình như mình có nói tới một điều như thế~su”

“…”

“…Ah. Tôi hy vọng Beta-san có thể đưa lọ potion này tận tay cho Ainz-sama. Nó mới được điều chế nhưng tác dụng của nó đã được chứng minh và thử nghiệm.”

“…Oh? Enfi –chan cuối cùng cũng tạo ra nó sao?”

“Đúng vậy. Đáng tiếc thay nó chưa hoàn toàn thành màu đỏ nhưng tôi nghĩ là chúng ta đã đạt được một bước đi đáng kể.”

“—Chà, nó thật tuyệt vời. Tớ chắc chắn rằng Ainz-sama sẽ rất vui khi nghe được điều này.”

Tại thời điểm đó, thái độ của Lupusregina dường như đã trở thành một người bình thường và không dở hơi hay vô tư như trước. Tuy nhiên nó chỉ kéo dài một vài giây trước khi cô tưng tửng như cũ.

“Ahhhh, thật tuyệt vời làm sao, đây quả thật là một ngày tuyệt vời để ghé thăm~su. Thêm nữa, không cần gọi mình là Beta đâu. Lupusregina là được rồi-su. Chỉ riêng cho cậu thôi~”

Cùng với sự hăng hái của Lupusregina, họ tiến vào cổng làng.

Các dân làng không nói gì cả khi nhìn thấy một Goblin nhỏ lạ mặt. Có thể nói rằng họ không lo lắng hoặc cũng có thể nói là họ tin tưởng vào Enri. Cô đã trở thành một cái gì đó như gia đình của các Goblin, những người bảo vệ ngôi làng.

Họ đi vào trong làng và vượt qua nhà Enri. Điểm đến của họ là ngôi nhà của các Goblin.

“Xin lỗi một chút. Tớ sẽ gọi Brita-san đến đây để nghe những gì Agu nói.”

“Nghe ổn đấy Ani-san. Cô ấy đã vào trong rừng để luyện tập trở thành một “Ranger”, vậy lên sẽ tốt hơn nếu để cô ấy nghe thăng nhóc nói…Vậy chúng ta sẽ làm gì đây, Ane-chan?”

“Eh, Tôi ư”

Enri giật mình vì không nghĩ tên cô sẽ bị nêu lên trong cuộc nói chuyện. Vì không có lý do gì để phản đối nó, cô chỉ đơn giản là gật đầu.

“Mm. Mặc dù sẽ làm phiền cô ấy nhưng tôi hi vọng cô ấy có thể được nghe những gì Agu nói. Gặp lại cậu sau,Enfi.”

.Sau câu nói “Đã hiểu”, Nfirea rời đi.

“Mặc dù đợi ở đây cũng tốt…nhưng có lẽ tôi nên đi pha đồ uống.”

“Ý kiến hay lắm~su. Tớ khát lắm rồi~.”

“…Lupu-nee, không phải chị là hầu gái sao? Nó có nghĩa là chị biết làm rất nhiều đồ uống ngon phải không.?”

“Chẹp, tui là một hầu gái của Ainz-sama và các Đấng Tối Cao khác, vì vậyyyy…Tui không muốn làm việc cho bất kỳ một ai khác cả~su. Tui chỉ muốn lười biếng mà thôi su~. Chúng ta không nên nói về công việc hay các thứ liên quan nữa.”

“Vậy sao…tiếc thật đấy.”

Mặc dù cuộc nói chuyện giữa Unlai và Lupusregina có vẻ khá bình thường, Enri vẫn cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.

Trong khi nói chuyện, họ đã đến nhà của các Goblin.

Đây là một ngôi nhà với cái sân rộng đủ để trồng trọt và nhốt những con sói, căn nhà khá rộng, đủ chỗ cho 20 người cùng ở. Đây chính là nơi các Goblin luyện tập và để vũ khí của họ.

Các Goblin mở cửa và dẫn đường cho Enri và Lupusregina.

“Fueee. Mình không biết có những nơi như thế này đấy~”

“Hmm? Lupusregina-san cậu không vào sao?”

“You yup~ tớ không thể vào nhà nếu thiếu lời mời được. Đó chỉ là một vấn đề nghi thức thôi chứ không phải là tớ không thể vào. Tớ đoán chỉ có một người mới làm những hành động kỳ quặc đi vào huyền thoại như thế là Flatchest-san thôi~”

“Flatchest-san…?”

“Đúng vậy, Enri chan. Đó là tên của một người phụ nữ xinh đẹp bi thảm. Well, không có nghĩa là người phụ nữ đó không thể đi vào. Cô ấy ở trong những thần thoại và ca dao dân gian- Weeeeeell, chúng ta đừng nói về vấn đề này nữa. Chúng ta ở đây để nghe những gì chú bé Goblin này nói phải không?”

“Ah, đúng rồi. Vậy thì về đồ uống…ehm, nước ép thảo dược và trái cây thì sao? Có cả trà đen và nước Hyueri nữa…”

Agu và Lupusregina trông hoàn toàn không hiểu gì về câu hỏi của Unlai vì vậy Enri giải thích giúp cậu ta.

“Hyueri là loại trái cây lai giữa cam và quýt, nếu cậu cắt nó ra và ngâm vào nước thì sẽ có mùi vị rất tốt. Còn trà cỏ đen thì hơi đắng một chút.”

“Vậy thì cho tôi một nước Hyueri nhé.”

“Nước ép Hyueri cho tui nữa~”

“Được rồi. Ane-chan thì sao?”

“Tôi nghĩ tôi cũng lấy nước Hyueri. Và …nếu đi rửa tay thì sao vì chúng ta sẽ sử dụng tay để uống nó.”

“Ah, tất nhiên rồi. Này, nhóc-ý tôi là Agu. Chú mày đi ra đây. Tự rửa sạch mình đi. Và người anh em, xin lỗi về điều này nhưng cậu có phiền không khi cất những vũ khí bị bẩn của chúng ta đi?”

“Nó ổn chứ?”

“Tất nhiên rồi. Cậu ta có vẻ không có việc làm gì cả. Luật lệ của chúng tôi ở đây rất đơn giản.”

“Được rồi…đi thôi.”

Kaijali rời khỏi phòng mang theo ba bộ vũ khí.

“Agu, đến đây nhanh lên.”

“Tại sao tôi phải rửa? Nó có làm tôi đẹp hơn không?”

Enri để ý rằng bàn tay của Agu rất bẩn, không có bất kỳ chỗ nào sạch đúng nghĩa với từ này.

“Ý kiến của mày không có hiệu lực ở đây. Đây là mệnh lệnh của chủ ngôi nhà này. Hay mày định nói với tao rằng mày sẽ làm trái nó?”

Agu phồng má lên và từ từ tiến đến gần bên Enri.

Enri đổ nước từ các bể chứa lớn vào thùng. Sau khi chuẩn bị xong bốn thùng, cô nhúng tay xuống làn nước để rửa tay. Màu xanh dính trên tay cô tan ra như bông tuyết dưới ánh mặt trời. Sau khi làm xong, cô đưa bàn tay lên trước mũi. Mùi khó ngửi đã biến mất.

Enri nhìn xung quanh mình. Gokoh và Unlai đã rửa tay xong và các thùng nước nhuộm đỏ bởi máu của con Barghest.

Tiếp đến cô nhìn sang Agu, những gì cô nhìn khiến cô chết lặng.

Ngay cả một đứa trẻ cũng biết rửa tay tốt hơn thế này. Thằng nhóc chỉ nhúng tay vào nước và quấy nó lên một lúc. Nó còn không them tự lau khô đi.

Trong khi Enri đã rửa sạch đi hết các mùi cây cỏ trên tay cô thì Agu vẫn nồng nặc mùi lá cây. Đối với các Goblin trong rừng, mùi hương như thế chính là một hình thức tự vệ để chống lại khả năng đánh hơi của ma thú. Vì vậy, chúng chưa bao giờ tập phát triển thói quen làm sạch bản thân kỹ lưỡng.

Nhưng ngay cả như vậy—

“Phải làm như vậy này.”

Agu làm một bộ mặt khó chịu khi Enri cố dạy nó. Tuy nhiên, nó biết vị trí của mình và những gì các Goblin khác nói từ trước và cuối cùng nó miễn cưỡng tự làm sạch bản thân mình.

“Đúng vậy, làm tốt lắm…”

“Hey, sau đó thì dùng cái này để lau cơ thể đi. Hãy chắc chắn rằng mày đã lau hết máu đấy.”

Agu không vui về điều đó nhưng nó vẫn tự làm sạch mình bằng chiếc khăn ẩm.

“Chúng ta nên đổ nước bẩn ra bên ngoài.”

“Yeah cứ để chúng tôi Ane-chan, đến chỗ ngồi đi. Chúng tôi sẽ lo việc còn lại.”

Với câu nói đó, Enri tiến đến gần chiếc bàn. Nó được bao quanh bởi nhiều cái ghế vì có rất nhiều Goblin sống ở đây. Khi cô vừa chọn chỗ để ngồi,Enri chợt nhận ra mình mệt mỏi như thế nào. Cánh tay và hai chân của cô đơ như khúc gỗ và đầu cô thì nặng trĩu xuống.

Mặc dù một phần lý do trong đó là việc thu thập thảo dược nhưng điều thật sự làm cô mệt mỏi là cuộc chiến với con Barghest.

Tất cả những gì mình làm chỉ là đứng xem…Enfi và các Goblin đã chiến đấu vậy mà họ vẫn năng động như thế này…có vẻ như là mình sẽ không bao giờ có thể trở thành chiến binh…hay đúng hơn là, Enfi thật sự mạnh mẽ…

Mặc dù cô biết người bạn thân của cô có thể sử dụng ma thuật, nhưng cô không biết nó sẽ mạnh mẽ như vậy.

Cậu ấy thật tuyệt vời.

Khi cô nghĩ về nguời bạn thân nay đã đột nhiên đổi khác, trái tim cô có cảm xúc mà cô không thể nói thành lời. Điều này khá là bất ngờ, nó có vè như đã trở thành thứ gì đó hoàn toàn khác.

Một âm thanh vang lên mang Enri trở lại thực tại và mắt cô chuyển xuống chén gốm trên bàn. Nó được lấp đầy bằng một chất lỏng trong suốt tỏa ra mùi thơm của cam quýt và Enri dùng nó để lấy lại cân bằng.

Hương vị mát lạnh, ngọt và chua tràn ngập trong miệng, cô cảm thấy như đang tràn đầy năng lượng. Agu ngồi xuống bên cạnh cô và thằng nhóc nuốt hết nó trong một ngụm sau đó ngay lập tức yêu cầu một chén khác.

Tuy nhiên Lupusregina không chạm vào cốc của cô ấy.

Nghĩ đến nó thì mình chưa bao giờ thấy Lupusregina-san ăn hoặc uống bao giờ.

“Hm? Có gì sai sao? Cậu vừa lén liếc mắt nhìn tớ xong. Cậu yêu mình sao? Ahhhh, rắc rối làm sao~ trời ạ, thật sốc làm sao khi biết rằng Enri là một lesbian~su. Có vẻ như tớ cần cho tất cả mọi người biết~su”

“Cái gì-không, không, không phải như vậy đâu.”

“Wahahahaha~ chỉ đùa thôi mà. Tớ biết là En-chan thích đàn ông.”

Trong lúc suy nghĩ để trả lời như thế nào, mắt của Enri nheo lại thành một đường thẳng.

“Mặc dù nó có vẻ hơi chậm…hm? Có vẻ như họ đã đến rồi.”

Enri quay ra cửa nhưng cô cảm giác rằng không có ai ở bên ngoài.

“Thật sao? Nhưng tôi không nghe thấy gì cả.?”

Agu khum bàn tay lên tai nó.

“Này, có phải tất cả loài người đều nghe thính như vậy không?”

“Cái đó thì chị không biết nhưng chị nghĩ rằng Lupusregina sẽ không nói dối về điều này…mặc dù cô ấy…hay chơi khăm người khác một chút.”

Cô ta nói dối sao? Agu nghĩ khi mở to mắt nhin Lupusregina.

“Không là thật đấy, tôi nghe thấy họ. Họ chắc chắn đang đến đấy. Cô ấy tuyệt thật đấy”

“Hm? Ah, không hẳn như thế đâu. So sánh với Enri-san, tôi không là gì cả.”

Agu nuốt nước bọt và nhìn Enri với vẻ mặt ngạc nhiên.

Không, không phải là như vậy. Nụ cười trên mặt Lupusregina thật giả tạo. Enri tự hỏi cô nên nói sự thật với Agu kiểu gì, nhưng trước khi đó có tiếng gõ từ cửa.

Ngay sau đó, Nfirea và một người phụ nữ mặc bộ áo giáp da bước vào phòng.

Đó là Brita, một mạo hiểm giả trước đây, đã chuyển đến làng sau Nfirea. Ban đầu cô là một Mạo Hiểm Giả ở E-Rantel, nhưng đã từ bỏ sau một sự kiện nào đó. Nhưng dù vậy, cô vẫn cần kiếm tiền để sống nên cô đã nhận lời mời và đến sống ở đây.

Cô đã và đang học để trở thành một “Ranger” và là người rất có tiềm năng. Mặc dù yếu hơn Jugem, cô vẫn là người mạnh nhất trong làng và cũng là lãnh đạo của lực lượng tự vệ làng Carne (Mặc dù nó vẫn chưa đạt đến cấp độ để gọi như vậy.)

Cô được gọi đến đây vì là một người lãnh đạo và thường xuyên vào trong rừng để luyện tập kỹ năng của mình.

“Ah—nó là một Goblin mới sao…không, hm, tôi vẫn đang suy nghĩ dưới góc nhìn của một Mạo Hiểm Giả…cậu bé đó hẳn không phải là kẻ thù.”

Brita mỉm cười cay đắng. Bình thường thì Goblin là kẻ thù của loài người. Giết chúng ngay khi nhìn thấy là một hành động tốt nhất nhưng trong ngôi làng này lại khác. Có một sự thật khó tin rằng đối với người dân nơi đây, con người mới thực sự là kẻ thù.

“Nếu tất cả mọi người đã ở đây rồi thì hãy nghe những gì Agu nói thôi. Agu, cậu có thể nói cho tôi vì sao cậu lại bỏ chạy với nhiều vết thương như vậy không?”

“Câu trả lời rất đơn giản là tôi bị tấn công.”

“Đơn giản quá…những loại quái vật nào đã tấn công cậu?”

“Bọn lính của Người Khổng Lồ phía Đông.”

“Người Khổng Lồ phía Đông, ai vậy?”

“…Các cậu thường gọi hắn với tên gì?”

“Chúng tôi thậm chí còn không biết hắn tồn tại…Brita-san, cô có biết hắn không?”

Người thông thái nhất ở đây là Nfirea nhưng khi nói đến rừng Brita biết nhiều hơn cậu. Mặc dù vậy tất cả những gì cô có thể làm là lắc đầu.

“Tôi xin lỗi. Tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên này. Tôi cũng không chắc rằng Thầy Latimon sẽ biết đâu. Chúng tôi không bao giờ mạo hiểm đi sâu vào khu rừng và không biết nhiều về các thế lực trong đó.”

“Vậy thì Agu hãy nói cho chúng tôi những điều cơ bản về hắn.”

“Những điều cơ bản, có nghĩa là…”

Enri hiểu sự bối rối của Agu. Trong tình trạng như thế này,sẽ tốt hơn nếu đặt từng câu hỏi một vì cậu ta sẽ dễ trả lời hơn.

“Vậy, cậu có thể nói cho chúng tôi biết những con quái vật mạnh mẽ trong rừng không.”

“Ừm, đối với tôi Barghest hay Ogre đều mạnh mẽ…nhưng nếu muốn nói về cấp độ của Người Khổng Lồ phương Đông, thì trong khu rừng, có những sinh vật mạnh mẽ được gọi là Tam Đại Quái Thú. Đầu tiên là Hiền Vương Rừng Xanh ở phương Nam. Họ nói nó là một sinh vật siêu phàm thứ sẽ giết tất cả những ai dám đặt chân lên lãnh thổ của nó. Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra với nó. Sau đó là Người Khổng Lồ phía Đông. Căn cứ của nó nằm ở vùng rừng khô héo. Cuối cùng là Mãng Xà phương Tây. Tôi nghe nói nó là một con rắn ghê tởm có thể sử dụng ma thuật.”

“Kỳ lạ thật…thế phía Bắc thì sao?”

“Có vẻ như phía Bắc là một hò nước với nhiều chủng tộc. Người thông trị nơi này thì…tôi không biết. Nhưng có vẻ là phù thủy song sinh trong đầm lầy. Và khi Quái Thú của miền Nam biến mất, bên trong khu rừng trở lên kỳ lạ. Tôi không chắc chắn những gì xảy ra nhưng dường như có một kẻ đáng sợ xuất hiện phá vỡ sự cân bằng của khu rừng…”

“Đó có phải là Lăng Mộ Hủy Diệt không?”

“Đúng vậy. Tôi cũng nghe nói rằng chủ nhân của Lăng Mộ Hủy Diệt có thể điều khiển undead. Những cái bóng nhỏ có thể di chuyển trong bóng tối, đó là những gì những người sống sót kể lại.”

Tất cả mọi người- ngoại trừ Lupusregina-nhìn nhau lo lắng.

Đầu tiên là Quái Thú phương Nam, lãnh thổ của nó ở gần đây, tức là nó chắc chắn là ma thú được thuần hóa bởi một Mạo Hiểm Giả người đã hộ tống Nfirea đến đây- hay cụ thể hơn là người mặc một bộ áo giáp màu đen tuyền. Nó chắc chắn có bộ dạng rất quyền năng và mạnh mẽ, vì vậy các mô tả đều phù hợp với nó một cách hoàn hảo.

“Quái Thú….Hiền Vương Rừng Xanh, hẳn là Hamsuke-san.”

“Là nó. Ahh,đúng vậy,đó chính là Quái Thú…”

Khi nghe Nfirea nói, Brita,người đã chuyển đến làng cùng một thời gian, lên tiếng. Cô đã nhìn nó ở E-Rantel từ phía xa.

Và có tận thêm 2 sinh vật nữa có thể sánh ngang bằng với nó. Mọi người đều cảm thấy sốc và sợ hãi khi nhận ra điều đó.

“Vậy, cậu chạy thoát như thế nào?”

“Cho đến bây giờ, ba sinh vậy đó cầm chân nhau trong một thế chân vạc. Quái Thú phương Nam không từ bỏ lãnh địa của nó, nhưng không ai có thể đảm bảo rằng nó luôn như vậy trong mọi trường hợp. Nếu phương Đông và phương Tây đánh nhau, bất kể ai thắng, rất có thể phương Nam sẽ lợi dụng lúc chúng suy yếu để ra tay tiêu diệt.Vì vậy không ai trong số chúng thật sự chiến đấu với nhau.”

“Được rồi, tôi đông ý với điều đó. Tuy nhiên,nếu phương Đông và phương Tây hợp tác với nhau và…không, phương Nam sẽ không dời bỏ lãnh địa của mình, vì vậy sẽ không cần phải liên minh để đánh bại nó. Và tất nhiên, chúng không thể tiến hành khiêu khích…”

“Tôi không biết chúng nghĩ những gì. Chúng có lãnh địa riêng và cố gắng xây dựng những vương quốc cho chúng. Tuy nhiên chủ nhân của Lăng Mộ Hủy Diệt làm rối loạn sự phân bố quyên lực. Vì vậy phương Đông và phương Tây quyết định tuyên chiến với vị vua hủy diệt và chúng đang chuẩn bị chiến tranh.”

Agu tiếp tục nói và nói không ngừng nghỉ.

“Hắn buộc chúng tôi trở thành đồng minh của hắn trong trận chiến. Mặc dù đó là một trò đùa tồi tệ. Các Goblin như chúng tôi vô dụng với họ. Họ sử dụng chúng tôi sau đó quẳng chúng tôi đi, và khi chúng tôi làm hỏng việc, chúng tôi phải gánh chịu nó. Vì vậy,chúng tôi bỏ trốn. Tuy nhiên…”

“Nó vô dụng, phải không?”

“Đúng như vậy. Những con Barghest và Ogre đuổi theo chúng tôi. Chúng tôi không thể quất lại chúng vì vậy chúng tôi chạy tách nhau ra. Tôi chạy theo hướng này với một vài người khác đến lãnh thổ của Quái Thú phương Nam, nhưng chúng tôi chẳng mong đợi gì việc bọn chúng sẽ từ bỏ.”

Cậu ta nói có một vài người nhưng không hề có dấu hiệu nào khác ngoài Agu.

Một nỗi đau khẽ thoáng qua mặt Enri, Gokoh nói.

“…Chúng tôi đã cho người vào trinh sát khu rừng, nếu có bất kỳ ai sống sót, chúng tôi sẽ đưa họ về đây nếu họ không cưỡng lại.”

“Đúng vậy. Mũi sói rất thính. Tiếp theo…câu hỏi là ngoài con Barghest ra còn những thứ gì ở ngoài đó? Bọn chúng có đông không? Nếu mọi thứ trở nên xấu đi, tất cả bọn chúng có thể cùng đuổi đến đây. Này, Agu còn những quái vật nào ngoài đó nữa?”

“Có Barghest, Ogre, Boggart, Bugbear và một số loài sói khác…”

“Chúng là những quái vật khá phổ biến.tôi nuốn nghe nhiều thêm về Người Khổng Lồ phương Đông và Mãng Xà phương Tây đặc biệt là vẻ ngoài, kỹ năng và những thứ khác. Cậu có biết gì không?”

Agu lắc đầu.

“Tôi không biết chi tiết lắm. Người Khổng Lồ phương Đông thì mang theo một cây cự kiếm và Mãng Xà phương Tây có một cái đầu lớn nhưng những loại ma thuật nó sử dụng thì tôi không biết.”

Nfirea, tâm điểm chú ý của mọi người, lắc đầu “Có quá ít thông tin để làm điều gì đó.”

“Câu hỏi đặt ra bây giờ là chúng ta sẽ làm gì? Nếu thứ gì đó có thể đánh ngang với Quái Thú xuất hiện thì chúng ta sẽ lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân hết. Thứ duy nhất đội tự vệ có thể làm là đưa phụ nữ và trẻ em đến nơi an toàn.”

“Đúng vậy. Nếu tất cả những gì chúng ta cần là sự phòng thủ mạnh mẽ thì chúng ta nên nghĩ đến những biện pháp khác. Nếu sự nhiễu loạn trong khu rừng tự thổi bay chúng đi thì sẽ tuyệt biết mấy.”

Đối với những người sống bên ngoài khu rừng, nếu các vấn đề trong đó tự giải quyết họ sẽ không cần thiết phải lo lắng. Tuy nhiên nếu ngược lại thì sẽ có nhiều vấn đề phát sinh. Trường hợp tồi tệ nhất, họ sẽ phải bắt buộc hi sinh đầy đau đớn để bước tiếp.

“Tuy nhiên nếu kẻ thù có thể dễ dàng hạ gục một bộ tộc trong rừng, chắc chắn chúng cũng rất mạnh.”

“Sai rồi. Từ đầu, bộ tộc của chúng tôi mạnh hơn rất nhiều. Tuy nhiên, khi tìm địa điểm mới để sinh sống, chúng tôi đã gửi đội tinh anh bao gồm Orge và các Goblin trưởng thành. Nếu họ vẫn còn, chúng tôi có thể phản công.”

“Những Goblin trưởng thành đó vẫn chưa quay lại sao?”

Khi Brita nói, Nfirea nghiêng đầu như thể suy nghĩ về điều gì đó.

“Chà…mặc dù đây là một vấn đề hoàn toàn khác, nhưng cậu có thể cho tôi hỏi một thứ đang làm phiền tôi không? Các cậu giống với các Goblin khác chứ?”

“Ý anh là sao?”

“Ah, cậu không biết sao? Trong quá khứ, tôi đã từng gặp nhiều Goblin, và chúng không như thế này, họ nói chuyện như những thằng óc Nasus (Trans: bác nào chơi LOL là hiểu) vậy. Mặc dù trong làng này, Jugem-san và các Goblin khác có thể nói chuyện bình thường. Cậu cũng vậy, cậu có thể nói chuyện rất trôi chảy. Chính vì vậy, tôi tự hỏi rằng những Goblin tôi đã thấy có phải là các bộ tộc Goblin dã man hay cái gì khác không?”

“Không, đơn giản là vì tôi là một Goblin thông minh. Hầu hết tất cả các Goblin đều chỉ nói được vài âm tiết. Điều đó làm những cuộc trò chuyện trong bộ tộc khá phiền hà. Tôi đã tự hỏi mình rằng liệu tôi có được sinh ra từ bộ lạc khác hay không. Bây giờ, để cho an toàn, hãy để tôi hỏi cái này, tôi có được sinh ra từ bộ lạc nào ở gần đây không? Mọi người đã có ai nghe nói về tôi chưa?”

“Không,chúng tôi không biết…cậu…Có lẽ nào…Ane-chan, Ani-chan, hai người có thể đến đây một chút hay không?”

Nfira và Enri đi theo Kaikali đến góc căn phòng.

“Thằng nhóc Agu đó, có lẽ nào nó không phải Goblin mà là một Hobgoblin?”

Hoboblin là một nhánh của tộc Goblin, họ vượt trội hơn các Goblin khác về mọi mặt. Goblin có kích cỡ giống như một đứa trẻ con người khi trưởng thành nhưng Hobgoblin có thể đạt đến chiều cao của con người trưởng thành.

Họ tương tự con người về khả năng thể chất và trí tuệ. Để giao phối với những Goblin khác, nhiều bộ tộc có xu hướng ở cùng một khu vực. Tuy nhiên để không bị bùng nổ dân số rất nhiều người đã bị bỏ lại phía sau.

“Nếu cha mẹ cậu ta là hobgoblin thì họ phải biết chứ”

“Bố mẹ của cậu ta là Goblin trong khi đó cậu ta là hobgoblin.”

“Eh? Đây không phải là các âm mưu kỳ lạ hay xuất hiện trong khác vở kịch sao?”

“…Đây là lần đầu tiên tớ thấy Enri có biểu hiện như vậy đấy…nhưng thật không may, tớ không nghĩ đó là câu trả lời. Cũng như loài người nhận con nuôi, Goblin cũng có thể làm điều gì đó tương tự như thế.”

“Điều đó chắc chắn có thể. Hừm, trong trường hợp như thế, chúng ta không cần quá lo lắng về nó nữa.”

Ba người họ quay trở lại bàn, khi họ vừa làm vậy, người cho đến nay vẫn im lặng là Lupusregina mở miệng nói.

“Này,đã đưa ra quyết định chưa? Nếu bất kỳ chuyện gì xảy ra, cậu luôn luôn có thể nhờ Ainz-sama giúp đỡ. Hỏi ngài ấy về biện pháp giải quyết tất cả những chuyện này.”

Đây là điều may mắn bất ngờ.

Nếu người anh hùng đã cứu ngôi làng quyết định hành động, vậy kể cả khi con quái vật khủng khiếp nhất cũng không thể chống lại ngài ấy. Tuy nhiên—

“Điều đó quá ngây thơ.”

Enri lẩm bẩm và các Goblin khác cũng đồng ý. Chỉ có Brita và Agu, những người không biết tới Ainz, mới ngỡ ngàng. Nfirea có biểu hiện phức tạp trên khuôn mặt cậu.

“Ngôi làng này là của chúng ta. Vì vậy chúng ta sẽ bảo vệ nó bằng chính sức lực của mình. Mặc dù sẽ có một số người sẽ nghĩ tôi là một đứa trẻ bập bẹ biết đi vì không biết về chiến đấu và cũng như kinh nghiệm về…”

“Không, tôi đồng ý với ý kiến của Ane-chan. Ngôi làng này là của Ane-chan!”

“Kaijali?”

“Hm?”

Cậu ta nghiêng đầu để sửa chữa lời nói.

“Ane-chan và chúng ta…không, nó vẫn chưa đúng.”

“Ý cậu là ngôi làng này thuộc về tất cả mọi người sống ở đây phải không?”

“Đúng vậy, Ani-san. Anh nói đúng rồi đấy. Nhưng ngay cả vậy, tôi nghĩ chúng ta sẽ mượn sức mạnh của magic caster-sama khi không còn cách nào khác.”

“Nhưng nếu chúng ta làm vậy, mọi người ở đây có thể sẽ chết~su…sẽ bị thương, cậu biết không~su”

“Ha. Lupusregina-san, chúng tôi sẽ không để chuyện này xảy ra. Chúng tôi sẽ hi sinh bản thân để những người khác có thời gian chạy trốn.”

Một cái nhìn thất vọng xuất hiện trên khuôn mặt Lupusregina.

“Thật thế sao? Vậy hãy làm việc chăm chỉ nhé~su.”

“Và tôi cũng muốn truyền đạt ý định của làng chúng tôi đến Công Hội Mạo Hiểm Giả ở E-Rantel— có vẻ “báo cáo” mới đúng. Nếu như Công hội chấp nhận yêu cầu của chúng ta, họ sẽ gửi các thành viên tới và đánh giá tình hình hiện tại. Sẽ là một vấn đề lớn nếu chúng ta đặt yêu cầu sau khi nó trở thành tình trạng khẩn cấp.”

Brita nối tiếp gợi ý của Nfirea.

“Đúng vậy. Công Hội Mạo hiểm Giả không muốn bị bất ngờ bởi một những con quái vật ngoài mong đợi. Mặc dù các quý tộc sẽ nói khác, nhưng những từ ngữ được nói ra bởi những kẻ bị mù quáng bởi ḷòng tham không đáng để nhắc đến. Nếu một tổ chức bảo vệ người của họ thì đó cũng là chuyện bình thường.”

“Brita-san, mặc dù tôi không muốn nói xấu về Mạo Hiểm Giả nhưng trong trường hợp khẩn cấp, chi phí cho một yêu cầu sẽ bay qua tận mái nhà, điều gì sẽ xảy ra nếu họ từ chối nó?”

“Mạo Hiểm Giả không muốn chết và Công Hội cũng không để họ làm vậy. Bởi thế, khi có các yêu cầu đáng báo động, giá của nó sẽ bay lên trời, có nghĩa là Công hội muốn phân công các Mạo Hiểm Giả cao cấp để nhận nó, kể cả khi tình hình không nguy cấp đến vậy.”

Tất cả những gì Enri có thể làm khi nghe những lời của một cựu Mạo Hiểm Giả nói là chấp nhận nó. Thật khó để chấp nhận nhưng họ đã bị đẩy vào chân tường. Tuy nhiên khi cô xem xét dưới góc nhìn của một Mạo Hiểm Giả, đó là một điều khá là khôn ngoan.

“Hừm, kể cả khi Công hội kiểm tra, mọi người vẫn có thể sẽ chết, điều đó xảy ra rất nhiều…”

Brita cắn môi.

“Khi nghĩ về cuộc tấn công của Vampire, tôi không thể không rùng mình… Tôi thậm chí còn không thể ngủ khi thiếu thuốc…”

“Vampire? Cái gì thế?”

Agu hỏi mà không suy nghĩ, Brita chỉ mỉm cười cay đắng.

“Đó là bí mật. Chà, tôi thậm chí còn không muốn nghĩ về nó. Cậu sẽ đái ra máu đấy.”

“Nhưng tôi mới là người đang hỏi…”

“Chú mày không có quyền đặt câu hỏi ở đây nhóc”

“Vậy chúng ta sẽ đi theo kế hoạch là báo cáo cho Công hội và đưa ra yêu cầu nếu mọt chuyện xảy ra tốt đẹp, như vậy có được không? Vì chi phí cho yêu cầu sẽ không rẻ chúng ta sẽ cần đập con heo đất. Hãy nói với Jugem-san và trưởng làng về vấn đề này. Cậu làm được chứ,Enri?”

“Tôi sẽ lo phần lực lượng tự vệ. Nói thật thì, tôi cũng nghĩ đây là con đường tốt nhất để đi.”

Nfirea gật đầu với lời nói của Brita.

“Vậy thì tớ đoán tớ sẽ rời khỏi làng một chút~su.Cậu thực sự không định hỏi Ainz-sama giúp đỡ sao?”

“Đúng vậy. Chúng tớ sẽ làm tất cả những gì có thể bằng sức của mình. Nếu có thể, tớ muốn cậu cho Gown-sama biết điều đó.”

“Hiểu rồi su~”

Khi Agu nhìn Enri và Nfirea, những người đã đi ra ngoài, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng nó.

“Có điều gì tuyệt vời về người phụ nữ đó vậy?”

“Hah?”

Giọng nói nguy hiểm của một Goblin trưởng thành vang lên và nói làm cơ thể Agu run rẩy.

Agu cảm thấy rằng các Goblin trưởng thành mạnh hơn tất cả những người khác ở trong làng này. Đó là một điều tự nhiên khi thằng nhóc nổi da gà khi bị họ đe dọa.

Tuy nhiên điều này không thể ngăn cản được được sự tò mò trẻ con của cậu ta.

“Phụ nữ thật sự mạnh như thế trong làng Carne sao?”

Từ góc nhìn của Agu, Enri dường như không mạnh lắm. Mặc dù cô có cơ bắp ở tay và chân nhưng nó vẫn không đủ để được coi là kẻ mạnh. Cô không cần to lớn như một con Orge nhưng nếu là một người chỉ huy, cô ấy cần nhiều hơn thế.

Nếu cô nàng là một Magic Caster thì cậu có thể hiểu được. Nữ thống lĩnh của bộ tộc Goblin thường xuyên sử dụng các quyền năng bí ẩn. Tuy nhiên, Enri có vẻ không phải là một Magic Caster.

Nói thật thì,Agu không hiểu tại sao Enri lại đứng cao hơn các Goblin khác.

“Không phải là như vậy.”

“Có phải người nữ thợ săn xuất hiện lúc sau rất mạnh mẽ phải không?”

“Well, bây giờ ư. Brita cũng không tệ. Nhưng chúng tôi giỏi hơn.”

Đánh giá của Agu về Goblin trưởng thành trước mặt cậu nâng lên một tầng cao mới. Mặc dù anh ta khá lùn, nhưng Agu có cảm giác rằng anh ta có lý do cho sự tự tin như vậy.

“Vậy thì người phụ nữ đột nhiên xuất hiện đằng sau anh sau khi đó, cô ta không mạnh phải không? Dọa tôi sợ gần chết.”

Goblin trưởng thành đột nhiên dừng lại và nhìn chằm chằm vào Agu.

Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Agu lo lắng hỏi.

“Có-có chuyện gì với người phụ nữ đó vậy.”

“Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện đó…tên cô ta là Lupusregina và cô ta…cô ta cực kỳ nguy hiểm. Nếu chú mày muốn sống trong làng này thì đừng bao giờ lại gần và bắt chuyện với cô ta. Đây chỉ vì tốt cho chú thôi.”

“Ah.Ahhhh. Tôi biết rồi.”

“Ta phải nói điều này trước. Mặc dù đây là điều hiển nhiên, nếu chú mày làm bất cứ điều gì với dân lang…nói thật nhé, chú sẽ không chỉ bị mắng chửi đâu mà hãy chuẩn bị pha trà cho diêm vương đi.”

“Tôi, tôi hiểu rồi.Giống như những bộ tộc bị đánh bại phải không? Tôi hứa là sẽ không làm hại ai hết ở bộ tộc Carne này.”

“Được rồi, tốt đấy…tránh xa Lupusregina ra, hiểu chứ?”

Agu hiểu được sự cẩn trọng và khiếp sợ từ lời nói của Goblin trưởng thành kia và cậu cũng khắc sâu lời cảnh báo ấy vào tim mình. Sau đó, cậu nhận ra rằng mình vẫn chưa nhận được câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên,vì vậy cậu hỏi lại.

“Tại sao Enri-san lại tuyệt vời như vậy.”

Agu đã học được cách cư xử.Nói cách khác cậu ta đã học được cách ứng xử vì là người thông minh nhất trong bộ tộc và không thể nói nhiều với các Goblin khác.

“Ha…Enri…nói thật ra, chị ấy cực kỳ mạnh.”

“Eh?”

“Đó là bởi vì chú mày quá yếu để có thể cảm nhận được. Nếu Ane-chan ngiêm túc, chị ấy có thể hạ con Barghest đó với chỉ một tay và đổ đầy máu vào một cái cốc để uống, chú hiểu chứ?”

“Thật sao?”

“Ừ đúng, đúng vậy, tất nhiên nó là sự thật rồi.”

Agu nghĩ về Enri. Bình tĩnh mà suy xét thì cô ấy có thể đưa ra các mệnh lệnh đầy sức mạnh và hiệu quả. Có lẽ vẻ bề ngoài chỉ là một tảng băng trôi.

“Ane-chan chỉ giả vờ yếu ớt thôi. Nếu chị ấy nghe được những điều nực cười như vậy từ chú, chị ấy sẽ cắt trym chú chỉ với một tay. Sau cùng là kết thúc trong sự đau đớn. Máu sẽ vương vãi ra khắp nơi.”

“Thật, thật sao…vậy, vậy tại sao chị ấy lại giả vờ yếu đuối. Nếu chị ấy mạnh mẽ như vậy, chẳng phải sẽ giải quyết được không ít vấn đề sao?”

“Nếu chị ấy thể hiện sức mạnh của mình, sẽ có một số kẻ ngốc ngay lập tức đến và thách thức chị ấy. Điều đó không phải sẽ gây ra nhiều phiên toái và vấn đề hơn sao?”

Agu đã từng nghĩ sức mạnh là biện pháp để giải quyết tất cả nhưng có vẻ như không phải vậy.

Bị măc kẹt trong sự suy nghĩ,cậu không nhận ra rằng gã Goblin trưởng thành trước mặt đang nở nụ cười nham hiểm.

———————————————————

Nửa đêm, Enri đột ngột tỉnh giấc. Mặc dù hình như có vẻ không có bất cứ điều gì xung quanh xảy ra, Enri vẫn đưa đôi mắt mình để kiểm tra xung quanh cô. Thế giới trước mặt cô đều chìm trong bóng tôi, chỉ có vài tia sáng mỏng manh của mặt trăng lọt qua khe cửa. Cô không thể nhìn thấy điều gì lạ thường với nguồn ánh sáng yếu ớt này.

Nhưng tai của Enri vẫn nghe được rất tốt.

Không có những âm thanh ngựa hí, cũng chẳng có những tiếng kêu lách cách của các hiệp sĩ hay tiếng người ta la hét. Đây chỉ là một đêm bình thường.

Enri khẽ thở dài và nhắm mắt lại. Cô vừa tỉnh giấc nên vẫn còn ngái ngủ và không thể đứng dậy ngay lập tức.

Có rất nhiều chuyện đã xảy ra trong hôm nay. Sau khi nói chuyện với Agu, cô đã giải thích vấn đề này với trưởng làng và Jugem người đã trở về sau cuộc trinh sát.

Mọi chuyện sẽ ổn thôi phải không?

Để xác nhận các thông tin mới, Jugem một lần nữa lại đi vào khu rừng và họ đã rời đi vào ban đêm. Di chuyển vào buổi đêm trong khu rừng là cực kỳ nguy hiểm. Goblin khác với con người, họ có thể quan sát mọi thứ với lượng ánh sáng rất nhỏ vì vậy họ có thể tự do hoạt động. Tuy nhiên, có rất nhiều loài ma thú và quái vật trở sống về đêm, chúng sẽ trở lên nguy hiểm hơn khi mặt trời lặn.

Có quá nhiều nguy hiểm so với ban ngày.

Nếu không phải vì muốn chắc chắn rằng không có bất kỳ quái vật nào khác đuổi theo Agu, Jugem sẽ không bao giờ đi ra ngoài.

Sự thật là các Goblin rất mạnh, nhưng đó chỉ là so sánh với Enri. Giống như Hiền Vương, có rất nhiều các sinh vật khác trong rừng mạnh hơn họ.

Cảm giác sợ hãi và mất mát thoáng qua tâm trí Enri khiến cô động đậy, vì lý do đó, cô em gái nhỏ bé rên rỉ trong giấc ngủ của mình, càng dựa sát vào người Enri.

Enri mở một mắt và lén nhìn em gái nhỏ của mình.

Hình như cô chưa đánh thức cô bé dậy. Enri vẫn thậm chí nghe được tiếng thở đều đều của cô bé.

Hehe…

Ngay khi Enri đang cười thầm trong miệng, một tiếng gõ vang lên cạnh cửa sổ. Đây chắc chắn không phải là tiếng của gió thổi qua khe cửa.

Enri cau mày. Ai có thể tìm đến cô muộn như vậy? Và nữa là đây đã là buổi đêm nếu có ai đến gặp cô ắt hẳn phải có chuyện gì đó rất quan trọng.

Cô cẩn thận tách mình khỏi Nemu để bước xuống giường, di chuyển một cách thận trọng để không làm thức giấc em gái nhỏ.

Tiếng cọt kẹt phát ra khi cô bước xuống giường. Tim cô đập nhanh vì sợ làm Nemu tỉnh giấc.

Sau sự việc đó, Nemu đòi phải ngủ với Enri vào buổi tối, vì vết thương tâm hồn nghiêm trọng cô bé đã phải chịu đựng.

Enri không có ý định la mắng cô bé. Nếu hỏi lý do tại sao thì có lẽ bởi vì Enri cảm thấy an toàn hơn khi ngủ với con bé.

Nhưng cô biết, kể cả khi ngủ với nhau, Nemu thỉnh thoảng vẫn tỉnh giấc vì những cơn ác mộng. Bởi vậy, Enri vẫn luôn luôn ở cạnh Nemu ngay cả khi con bé đang ngủ.

Yên lặng và chậm rãi, cô tiến gần đến cánh cửa, nhưng tiếng gõ cửa vẫn không dừng lại.

Enri lo lắng liếc ra ngoài cửa sổ và thấy được hình dáng của Jugem được chiếu sáng bởi ánh trăng. Cô thở phào nhẹ nhõm.

Để không đánh thức Nemu, Enri lặng lẽ nói ra ngoài cửa sổ.

“Jugem-san, cậu đã an toàn.”

“Yeah, Ane-chan. Cuối cùng thì mội chuyện cũng ổn. Tôi xin lỗi vì đã đánh thức chị dậy nhưng có một số chuyện tôi nghĩ chị nên biết sớm.”

Enri mở cửa nhẹ nhàng và dùng cơ thể che đi khoảng không bên ngoài cánh cửa. Cô lo lắng rằng ánh trăng bên ngoài sẽ làm tỉnh giấc Nemu. Hiểu được sự lo lắng của cô, Jugem hạ thấp giọng và nói.

“Có một số chuyện chúng tôi cần Ane-chan xử lý.”

“Ngay bây giờ ư?” Enri cười. “Tất nhiên rồi.”

“Tôi thật sự xin lỗi vì chuyện này.”

Enri theo bước chânJJugem trong khi nói với cậu rằng không cần xin lỗi cô. Sẽ tốt hơn nếu đánh thức Nemu cho điều này và cô đâ đề nghị nó. Nhưng Jugem cho cô biết rằng tất cả những người khác vẫn còn đang ngủ. Hẳn phải có lý do cho việc này.

“Tôi sẽ giải thích trong lúc đến đó.”

Có lẽ cậu ấy mệt mỏi hơn bình thường, nhưng đây là công việc sau khi Jugem lấy lại quyết tâm của mình, lời nói của cậu ta đầy sự kính trọng.

Mặc dù Enri cảm thấy ổn khi làm một cô gái thôn quê bình thường nhưng Jugem chưa bao giời cho phép cậu ta nghỉ ngơi đến tận bây giờ, vì vậy Enri bỏ qua ý định đó.

“Đầu tiên, chúng ta đã tìm được những thành viên khác của bộ tộc Agu.”

“Thật tuyệt vời.”

“…nhưng sự cảm xúc của họ rất không ổn định nên tôi nghĩ rằng họ sẽ cần nghỉ ngơi trong một vài ngày. Chúng tôi cần xin ý kiến của Ane-chan cho việc này.”

Thấy biểu hiện kinh ngạc của Enri, Jugem tiếp tục giải thích.

“Khi chúng tôi tìm thấy những người sống sót trong bộ tộc của Agu, bọn họ bị bắt giữ bởi lũ Orge của Người khổng Lồ phía Đông và được sử dụng như thức ăn. Mặc dù Cona đã chữa những vết thương trên cơ thể họ nhưng tâm trí họ vẫn đầy hoảng sợ. Ani-chan đã mang thuốc đến để giữ họ bình tĩnh và chúng tôi muốn anh ấy điều trị cho họ. Sau đó thì có vài chuyện phiền hà xảy ra.”

Jugem quan sát biểu hiện của Enri trước khi tiếp tục.

“Khi chúng tôi giải cứu họ, chúng tôi bắt được 5 thằng Orge. Mặc dù chúng ta làm vậy chỉ để tra hỏi…có vẻ như rằng các Orge thường xuyên sống cùng với các Goblin. Trong khi các Orge để chiến đấu thì Goblin có nhiệm vụ cung cấp thức ăn cũng như chỗ ở, đó là mối quan hệ cộng sinh. Bởi vậy, chúng nói rằng chúng sẽ chiến đấu cho bộ tộc chúng ta. Theo Agu, đây không phải là chuyện hiếm…vậy, chúng ta nên làm gì đây.”

“Có thể tin chúng được không.”

“Agu nói chúng ta có thể. Orge không chiến đấu cho ai khác ngoài bộ tộc Goblin của mình, chúng phản bội lại Người Khổng Lồ phía Đông bởi vì hắn không thuộc bộ tộc của họ. Hoặc đại loại như thế.”

“Mm. Nhưng, Orge có vẻ đáng sợ..”

“Một khi chấp nhận các dân làng là một phần của bộ tộc chúng thì tất cả những gì chúng ta cần làm là cung cấp đủ thức ăn, như vậy là ổn. Chúng ta có thể đưa bất kỳ loại thức ăn nào cho chúng. Orge có xu hướng ăn bất cứ thứ gì có thể cung cấp dinh dưỡng cho chúng.”

Thật lòng mà nói, quyết định này rất khó để có thể đưa ra bởi một cô gái đơn thuần như cô.

“Nếu giết chúng thì sao.”

Giọng nói vang lên một cách tình cờ.

“Nói thật, tôi không có bất kỳ ý kiến nào với việc giết chúng. Nó sẽ giúp chúng ta giải quyết một số lớn vấn đề. Cũng có thể những kẻ như chúng, người đã phản bội kẻ khác, sẽ cũng làm như thế với chúng ta nếu tình hình xấu đi. Agu nói họ sẽ không làm, nhưng mù quáng tin vào lời một đứa trẻ thì…”

“Vậy cậu nghĩ sao, Jugem-san.”

“Nếu chúng có thể chiến đấu cho chúng ta thì sẽ thật tuyệt vời. Chúng ta không biết có bao nhiêu kẻ nữa đuổi theo Agu trong rừng, do đó có thêm một vài cái khiên thịt nữa sẽ giúp ích rất nhiều.”

“Vậy một câu hỏi nữa, chúng sẽ ăn thịt người chứ?”

“Ane-chan. Mặc dù Orge có tiếng là ăn thịt người, nhưng bọn chúng chỉ là quái vật ăn thịt. Nguyên nhân ccủa chuyện này là vì chúng có thể bắt con người dễ dàng hơn các loại động vật hoang dã khác.”

Với Orge, sẽ tốt hơn là bắt con người thay vì thỏ. Đây là điều hiển nhiên khi chúng cho rằng con người dễ bắt hơn và mang lại nhiều thịt hơn.

“Chà, nếu chị cho chúng cái gì đó để ăn, chúng sẽ không tấn công dân làng. Dù sao thì chúng chỉ bắt con người để làm đầy bao tử chúng. Chị có lời hứa của chúng tôi rằng chúng tôi sẽ săn đủ thức ăn để làm đầy bụng chúng. Tất nhiên, chúng cũng cần phải được giám sát. Tôi hứa rằng chúng tôi sẽ không để bất kỳ ai ở làng này bị thương.”

“…trong trường hợp đó, sẽ tốt hơn nếu chúng ta có thể tin tưởng chúng đủ để biến chúng thành cấp dưới. Không phải chỉ bây giờ mà cả cho tương lai nữa.”

“Tôi rất mừng vì chị đã hiểu. Chỉ có một điều là, có một sự khác biệt nhỏ cho những gì tôi đã nói lúc trước. Nếu họ thất bại trong thời gian tới, chúng tôi sẽ loại bỏ họ. Nói thực, tôi đang nghĩ làm thế nào để gây ấn tượng với đám Orge về việc Ane-chan là mạnh nhất.”

“Eh??”

Enri phát ra âm thanh như thể cô đang bị lật lên lật xuống. Đây là một bước nhảy quá lớn đối với cô. Tại sao một cô thôn nữ đơn thuần như cô lại phải làm lãnh đạo của một đội quân Orge. Không phải tốt hơn nếu để Jugem làm chủ của chúng sao.

“Đây là kế hoạch cho tương lai. Sẽ rất phiền toái nếu để các Orge nghĩ Ane-chan giống như những con người khác. Mặc dù chúng tôi nghe theo lời chị những lũ Orge sẽ không nghe bất cứ ai ngoài chúng tôi và việc này tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm. Nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra với chúng tôi ở tiền tuyến, tôi hi vọng một ai đó ở phía sau có thể chỉ huy các Orge.”

Enri đau nhói khi suy nghĩ về vấn đề này.

“Có nghĩa là cậu cần 2 người có thể ra lệnh cho chúng?”

Jugem gật đầu.

“Nếu như vậy Enfi cũng có thể–“

“Ani-chan cũng có thể sẽ gặp chuyện trên tiền tuyến.”

“Tôi hiểu rồi….”

Enri hiểu và gật đầu. Một người luôn ở nơi an toàn giống như cô cũng nên có ích. Đây là những gì Enri muốn. Tuy nhiên—

“Nhưng…tôi có thể điều khiển lũ orge không?”

“Đó là những gì chúng ta đang nói Ane-chan. Kết quả của việc này tùy thuộc vào diễn xuất của chị.”

——————————————–

Jugem đưa chúng đến cổng làng và sau đó đến cửa bên. Phía bên kia là năm con Orge quỳ trên mặt đất. Chúng đồng thời cũng là nguồn gốc cho mùi hôi thối lơ lửng trong không khí.

Xung quanh chúng là đội quân Goblin,tất cả bọn họ đang ở đây và không hề bị thương.

Ở phía bên cạnh cánh cửa là những chòi quan sát, nơi thường được điều khiển bởi các dân làng hay Goblin, nhưng bây giờ thì không. Các Goblin đã tạm thời bỏ qua nó.

Nfirea cũng ở đó, xa hơn một chút là Agu.

“Yo, Enri, Buổi tối đẹp chứ?”

“Yeah, Enfi. Mặt trăng thật sự rất đẹp.”

“”Đúng vậy, thật là quang đãng.”

“Well, xin lỗi vì đã làm gián đoạn. Có lẽ hơi sớm một chút nhưng hãy bắt đầu luôn thôi.”

Jugem hét lên khi nghe thấy tiếng nói của Enri.

“Này. Lũ kia. Ane-chan của chúng tao đã ở đây. Chị ấy giữ sinh mạng của chúng mày trong tay.”

Khi 5 Orge nghe thấy điều này, chúng ngẩng đầu lên để nhìn vào Enri. Nó dường như có một áp lực nghiền nát cơ thể cô nhưng Enri bắt buộc mình không được lùi bước. Nếu cô làm vậy, kế hoạch sẽ đổ vỡ và các Goblin sẽ kết thúc những tai họa ngầm này bằng cách giết chúng ngay tại chỗ.

Enri có thể nhìn thấy các bàn tay của Goblin đang sờ đến vũ khí của họ. Enfi cũng bình tĩnh lấy ra một chai thuốc cho cậu ấy.

Một sự tức giận dường như đã vượt qua áp lực của sự bối rối.

Enri người đang hứng chịu cái nhìn chòng chọc của lũ Orge, đáp trả lại chúng bằng cái nhìn của cô. Một cái nhìn đầy điềm tĩnh và không chịu khuất phục.

Trong mắt cô, lũ Orge giống như những kẻ mang danh hiệp sĩ lần trước.

Enri nắm chặt bàn tay, nhớ lại những hành động bạo lực lúc đó, cảm giác muốn cướp lấy mũ giáp của tên hiệp sĩ và sau đó cô có thể dùng nó để đánh hắn ta cho đến chết.

Đừng coi thường tôi. Tất cả mọi người đều bảo vệ ngôi làng này, chính vì vậy mình cũng phải có trách nhiệm với nó.

Sau một giây- 1giây dường như kéo dài vô tận với Enri-lũ Orge bắt đầu dao động.

Chúng lén lút nhìn nhau và sau đó là nhìn Jugem.

“Thấy chưa, tao nói đúng không. Chủ nhân của chúng tao là mạnh nhất.”

“Quỳ xuống, tất cả các người.”

Enri hét lên ngay khi Jugem vừa nói xong.

Sức mạnh trong lời nói của Enri khiến ngay cả bản thân cô cũng ngạc nhiên và Agu ở một góc cũng run lên dữ dội, đó là một dấu hiệu tốt. Điều quan trọng nhất là lũ Orge đã cúi đầu trước cô.

Hiện tại, lũ Orge đã thừa nhận sức mạnh của Enri.

“Vậy thì,chúng mày có điều gì muốn nói với chủ nhân chúng tao không, tộc trưởng của Làng Carne, Ane-chan của chúng tao?”

Với đầu vẫn cúi xuống đất, những gì phát ra từ lũ Orge là một tràng âm thanh hỗn loạn.

“Đáng, đáng sợ quá, cậu chủ nhỏ. Hãy tha thứ cho chúng tôi.”

“Xin lỗi, chúng tôi đã tấn công bộ tộc của ngài. Làm ơn hãy tha lỗi.”

Từ ‘bộ tộc của ngài’, ý của chúng có thể là bộ lạc của Agu. Mặc dù thực tế hơi khác một chút, sẽ dễ dàng hơn nếu để chúng hiểu là những người của tộc Agu cũng là một phần của làng Carne, điều này làm tránh tình trạng quá tải cho bộ óc bằng hạt nho của chúng.

“Chúng tôi, sẽ làm việc cho ngài.”

“Được đấy. Hãy làm việc cho ta và bộ tộc của ta.”

Lời tuyên bố cuối cùng được đưa ra bởi những nhiệt huyết còn sót lại trong tâm trí cô. Mặc dù cô chỉ mới nói hai hay ba câu, Enri cũng đã rất mệt mỏi. Nó tệ như việc đối đầu với con Barghest vậy.

Ngay lúc Enri mệt mỏi tắt chế độ Đại Ca, Jugem ngay lập tức giúp đỡ cô.

“Thật tuyệt vời. Có vẻ như Ane-chan đã tha mạng cho chúng mày.”

Sức mạnh đã giảm xuống rõ ràng trong cơ thể của lũ orge. Đây là một phản ứng tự nhiên khi nghĩ về việc chúng có thể bị giết bất cứ khi nào.

“Chủ nhân, Tộc trưởng, chúng ta nên làm gì?”

Cô vẫn chưa nghĩ về điều đó. Mặc dù cô không biết phải làm gì cả nhưng cô có thể tin tưởng giao lại việc này cho ai đó.

“Jugem. Tôi sẽ để cậu chăm sóc chúng. Sử dụng chúng vào bất kỳ điều nào cậu cảm thấy phù hợp.”

“Hiều rồi, Ane-chan”

Chỉ huy Goblin cúi đầu với Enri sau đó quay lại với lũ Orge.

“Chà. Trước tiên,chúng ta sẽ dựng lều ngoài ngôi làng. Chúng mày sẽ ở lại đó. Còn các cậu nữa, giúp chúng trong việc dựng lều.”

Đám Orge rời đi, ở lại là các Goblin.

“Dựng lều ở ngoài làng sẽ có vấn đề,chúng ta cần tìm nơi để cho chúng sống trong làng. Mặc dù vậy, chúng ta cần phải đợi cho đến khi chúng học được cách không tấn công dân làng.”

“Tôi cần phải đi xung quanh để mọi người trong ngôi làng chấp nhận điều này.”

“Yup. Mặc dù tôi nghĩ nếu cậu là người đi làm thì tất cả mọi chuyện sẽ ổn. Còn ngày mai…”

Theo như kế hoạch, Enri và Nfirea được sắp đặt để tới E-Rantel với vài Goblin là vệ sĩ.

“Xin lỗi. Tớ vẫn cần phải giúp chữa trị cho những người sống sót của bộ lạc Agu, vậy nên tớ không thể đi được.”

Dù sao thì họ cũng sẽ sống với những Orge, những kẻ đã cố gắng ăn thịt họ, trong cùng một làng. Chấn thương về tinh thần của họ phải chữa trị song song với vết thương thể xác, và tính cách của Lizzie sẽ chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn. Cuối cùng thì, không có ai làm tốt việc này hơn Nfirea.

“Thật sao? Tớ cảm thấy không tốt về điều này…”

Enri không có bất kỳ kinh nghiệm nào về việc đến thăm một thành phố lớn như E-Rantel, vì vậy từ quan điểm của cô áp lực cho việc này khá nặng nề.

“….Vậy thì nếu để cho trưởng làng đi với chị ấy thì sao?”

“Tôi nghĩ việc này sẽ khá khó khăn…”

Trưởng làng khá bận rộn với những công việc trong làng và giúp đỡ các thành viên mới gia nhập làng, vì vậy bác ấy sẽ không thể đi ra ngoài được.

“…Nếu vậy, vợ trưởng làng thì sao?”

“Mm. Nói thật thì chúng ta không đủ nhân lực trong làng. Ngày trước đã vậy và thậm chí bây giờ còn cần nhiều hơn thế.”

Làng Carne là một ngôi làng với số dân rất nhỏ. Đương nhiên khi nhân sự giảm, khả năng để họ có thể làm bất kỳ điều gì cũng giảm theo. Đây là lý do tại sao những người dân làng đã gạt đi những ý kiến đối lập để mời những người bên ngoài hơn đến với họ.

“Khi đến E-Rantel, tôi cần phải đi đến nhà thờ để xác nhận xem có bất kì ai muốn di cư đến làng không…thực sự, đây là quá nhiều cho một cô gái làng quê phải làm…”

“Chúc cô những điều tốt nhất, thủ lĩnh.”

Enri bĩu môi khi nghe thấy câu nói của Jugem. Một phần trong cô suy nghĩ “Tốt cái mông ý”. Dù sao thì họ cũng là một trong những lý do khiến Enri bận như vậy.

“Tớ thật sự muốn đi với cậu…”

Nfirea lẩm bẩm bằng một giọng chán nản và sau đó là sự bối rối được che đậy đi bằng những cái vẫy tay tuyệt vọng.

“Tớ…Nó sẽ ổn thôi, tớ sẽ chăm sóc Nemu-chan. Vì vậy cậu có thể đi mà không cần lo lắng.”

“…Được thôi, tớ hiểu rồi. Tớ là người duy nhất trên thế giới dính vào việc này? Lúc thì mọi người tôn thờ tớ và biến tớ trở nên vĩ đại, ngay lúc sau tớ phải đi đến một nơi chưa từng đặt chân bao giờ và làm những công việc chưa bao giờ từng làm trước đây…”

“Đừng bi quan như thế, Enri. Sẽ có người ở ngoài kia liên lạc với cậu.”

Enri cười yêu ớt với Nfirea và Jugem khi vai cô đang rũ xuống, đó là dấu hiệu của sự thua trận trong mệt mỏi. Một nơi gần đó, Agu đang quan sát Enri và lẩm bẩm với chính mình.

“Vậy ra mọi thứ đều là sự thật, cô ấy điều khiển các Goblin bằng sức mạnh…Tộc trưởng của làng Carne, Enri-nee…”

/210

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status