Hai đội quân hình thành chiến tuyến với nhau dọc theo vùng đồng bằng đỏ thẫm, hai bên nhìn chằm chằm vào tình hình của nhau.
Quân đội đầy kinh hoàng của Vương Quốc có tổng cộng 245000 quân, được chia thành cánh trái gồm 70000 quân,cánh phải 70000 quân và trụ cột là trung tâm gồm 105000 người,họ tập hợp ở khắp 3 vùng đồi và dàn đội hình cho trận chiến. Tuy nhiên, đây không phải là đội hình có kỷ luật, nhưng áp đảo hoàn toàn về quân số.
Năm hàng bộ binh đứng đầu mang theo trường kích, mỗi cái trong số chúng dài hơn 6 mét và được sắp xếp trở thành hàng ngũ.
Nhiệm vụ của họ là trở thành một bức tường giáo cho phần còn lại của quân đội để chống lại các kỵ binh hạng nặng, cũng là sức mạnh chiến đấu cốt lõi của Vương Quốc. Họ không sử dụng những hàng rào nhọn để chống lại kỵ binh vì chúng tốn quá nhiều gỗ. Ngược lại,việc triển khai và sử dụng những đội hình giáo mác thế này có hiệu quả hơn nhiều.
Mặc dù đội hình này khá vững chắc và sẽ gây ra rất nhiều khó khăn cho bất cứ kẻ kẻ tấn công nào nhưng nó cũng có những điểm yếu.
Vì đội hình này rất đông và sử dụng những vũ khí rất nặng, tất cả những gì họ có thể làm là đứng yên tại chỗ và ngăn cản cuộc tấn công của kẻ thù. Vì vậy, họ không có những kỹ năng để phản ứng nhanh với các đội hình khác của kẻ thù, và nếu Đế Quốc sử dụng cung thủ hay ma pháp, thiệt hại của họ sẽ cực kỳ lớn.
Hơn nữa, không có nhiều thứ được mong chờ từ những người nông dân. Tất cả những gì họ được yêu cầu làm là làm chệch hướng cuộc tiến công của kẻ thù.
Phía bên kia, Đế Quốc có 60000 quân.
Số quân của họ ít hơn nhiều so với Vương Quốc.
Tuy nhiên,các kỵ sĩ đế quốc rất thoải mái, không có bất kỳ dấu vết của sự sợ hãi nào.
Sự tin tưởng này được sinh ra bởi họ biết được sức mạnh của bản thân.
Kể cả vậy, vẫncó một sự khác biệt to lớn về sức mạnh quân sự của cả hai bên. Mặc dù nó sẽ chẳng có vấn đề gì nếu họ có thể chiến đấu mãi mãi mà không mệt mỏi, nhưng điều này là bất khả thi đối với con người. Một khi họ kiệt sức, sức mạnh của cá nhân có thể bị rút ngắn dễ dàng.
Vương Quốc cũng có thêm một lợi thế, đó cũng là lợi thế lớn nhất.
Đó là giá trị của sinh mạng con người.
Hầu hết quân đội của Vương Quốc đều được cấu thành từ các nông dân. Ngược lại, Đế Quốc đào tạo nên các chiến binh được gọi là kỵ sĩ. Đó là một sự khác biệt lớn về thời gian và tiền bạc để huấn luyện một người nông dân-những người được cho là sẵn sàng cho cuộc chiến nếu họ có thể nhận được vũ khí và làm theo mệnh lệnh- và đó là những điều cần thiết để tạo nên một kỵ sĩ. Mỗi sự mất mát của Đế Quốc đều nặng nề hơn so với mất mát tương tự của Vương Quốc. Đế Quốc đơn giản là không hề phung phí những kỵ sĩ của họ vào những chiến dịch tấn công ngu ngốc hay là một cuộc chiến tranh tiêu hao lực lượng.
Với những ý nghĩ đó,nếu một cuộc chiến tiêu hao lực lượng giữa Đế Quốc và Vương Quốc nổ ra,Vương Quốc sẽ là người có lợi.
Bởi vì điều này, chiến tranh giữa Đế Quốc và Vương Quốc thuòng là cuộc đụng độ nhỏ.
Mục tiêu của Đế Quốc đơn giản là lôi kéo những nông dân của Vương Quốc vào chiến trường. Không cần phải phí phạm mạng sống của những quý tộc hay các chiến binh có kỹ năng, Vương Quốc cũng biết điều này.
Những kịch bản rỗng tuếch này đã xảy ra quá nhiều trong cuộc chiến tranh giữa Đế Quốc và Vương Quốc.
Kể cả khi magic caster được gọi là Ainz Ooal Gown tham gia, nó vẫn sẽ kết thúc như một cuộc giao tranh nhỏ. Đó là điều hầu hết quý tộc của Vương Quốc nghĩ. Dù sao thì, các kỵ sĩ của Đế Quốc không chỉ là một lực lượng quân sự mà còn là lực lượng giữ gìn trật tự đất nước. Mất đi họ sẽ đe dọa đến tình hình ổn định của Đế Quốc.
Vì vậy,các quý tộc đang chờ đợi bước đi tiếp theo của Đế Quốc.
Theo thông lệ, lực lượng của đế quốc sẽ duyệt binh trước mặt quân đội của Vương Quốc, sau đó là lui trở về. Tiếp theo,Vương Quốc sẽ hò reo chiến thắng.
Điều này đã luôn luôn xảy ra.
Tuy nhiên…
Quân đội đế quốc không hề di chuyển.
Không có bất cứ dấu hiệu nào ở cổng pháo đài, không điều động quân lính để dàn trận trước quân đội Vương Quốc. Cứ như thể họ đang chờ đợi cho Vương Quốc hành động trước, hay một cái gì khác.
“Không có gì xảy ra cả. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?”
Đây là doanh trại chính, nơi mà Quốc Vương ở. Nơi này được đặt ở gần phía sau trung tâm, đằng sau là đạo quân 105000 quân lính.
Marquis Raeven đứng bên cạnh Ganzef, nói với anh những gì ông ta quan sát được về đội kị sĩ hoàng gia từ trên đỉnh đồi.
Nếu Đế Quốc không có động thái gì, Vương Quốc cũng phải giống như vậy.
Nếu Vương Quốc tấn ccông bây giờ thì sẽ là một hành động cực kỳ ngu ngốc, vì họ đã bày sẵn trận địa dàn giáo rồi. Tất nhiên, họ đã từng thử trước đây; một cuộc tấn công phủ đầu của lên các quý tộc của Đế Quốc. Tuy nhiên, những người tấn công đã bị tiêu diệt trong thời gian ngắn và Vương Quốc đã phải chịu một thất bại nặng nề.
Từ đó, chiến thuật chủ yếu của Vương Quốc là chống lại Đế Quốc bằng đội hình giáo dài và chuẩn bị để chống đỡ lại cuộc tấn công. Nếu họ có thể nhử kẻ thù tiến đến gần hơn, họ sẽ không cần phải mạo hiểm như vậy.
“Được rồi. Dường như bọn chúng đang chờ chúng ta…”
“Cuộc đàm phán cuối cùng cũng thất bại rồi, vậy nên chúng sẽ sớm gây chiến thôi…Tướng quân Gazef-dono, ngài có biết Đế Quốc đang chờ đợi cái gì không?”
Ba mươi phút trước, đại diện của cả hai bên đã bắt đầu cuộc đàm phán ở khoảng đất trống ở vùng trung tâm giữa hai phe. Tuy nhiên, đây đơn giản chỉ là những lời tuyên bố vô lý của cả hai phe và không thể coi nó là cuộc đàm phán. Mục đích chính của việc này là để cho thấy rằng mỗi bên đã sẵn sàng chiến đấu đến giây phút cuối cùng.
Tất nhiên, cuộc đàm phán sẽ đổ vỡ và đó chính là tín hiệu khởi đầu cuộc chiến.
Thông thường, quân đội đế quốc nên bắt đầu di chuyển ngay lập tức. Tuy nhiên, nhưng lần này không giống đó và họ ở nguyên tại chỗ.
“Kể cả khi ngài có hỏi tôi, tôi cũng sẽ không có câu trả lời cho ngài. Ngài có biết bất cứ điều gì về việc này không?”
“Chịu. Tôi không thông thạo về các vấn đề quân sự. Tôi thường để cấp dưới của mình xử lý những vấn đề này.”
“Thật khó để có thể tin rằng Marquis không biết gì về kẻ thù của mình cả.”
“Không biết gì cả…Gazef-dono đừng nói toạc móng heo ra như vậy.”
“Tôi đã xúc phạm ngài sao? Tôi xin lỗi nếu như tôi đã làm vậy.”
“Hahaha, không, đừng để tâm. Nó còn tốt hơn khối những lời so sánh về trước.”
Trán Gazef nhăn lại, như thể một cơn tức giận.
“Hahaha. Cứ để mọi chuyện diễn ra thôi. Sự thật là tôi cũng chẳng là tướng quân gì cả vậy cũng chẳng phải lời nói dối. May mắn thay, đám thuộc hạ của tôi lại là những lãnh đạo tốt, vậy nên tôi để lại mấy vấn đề quân sự cho họ.”
“Có thể nào…một trong những mạo hiểm giả trước đây làm việc cho ngài, người đã trở lên nổi tiếng trong vụ rối loạn của ác quỷ ở thủ đô không?”
“Ah…không. Họ ở kia kìa.”
Raven chỉ vào nhóm 5 người đang đứng cùng nhau.
Mặc dù họ đã đến độ tuổi ngũ tuần, và sức mạnh của họ không còn được như trước nữa nhưng họ đã từng là những mạo hiểm giả cấp orichalcum, và có một điều gì đó ở họ khiến cho Gazef cảm thấy anh nên đánh giá họ một cách cẩn trọng.
“Họ là những cận vệ của tôi trong trận chiến này.”
“Với những người như thế này bảo vệ ngài, Marquis Raeven, Tôi chắc chắn rằng ngài sẽ không có bất kỳ rắc rối nào để quay lại thủ đô một cách an toàn…hừm, chỉ cần họ không phải đối mặt với magic caster vĩ đại đó. Được rồi, vậy còn những chiến lược gia thì sao?”
“Tôi không nghĩ Gazef-dono sẽ biết anh ta, vì anh ta là một trong những người dân của tôi. Tôi biết được tên anh ta khi anh ta đã thống lĩnh dân làng đánh bại đội quân goblin với kích thước gấp hai lần bình thường. Kể từ đó, tôi giao nhiệm vụ chỉ huy quân đội và các nhiệm vụ khác cho anh ta. Điều ngạc nhiên là anh ta chưa thua bất kỳ một trận chiến nào. Đồng thời anh ta cũng là phụ tá của tôi.”
“…Tôi rất muốn gặp mặt người chỉ huy mà Marquis Raeven đánh giá cao như thế. Nếu như anh ta thật sự giống như những gì đã nói, chúng ta có thể giao cho anh ta nhiệm vụ chỉ huy quân đội của Vương Quốc.”
“Nếu ngài có thể hoàn toàn để cho anh ta chỉ huy toàn bộ binh lính và quân đội Hoàng Gia, chúng ta có lẽ có thể bắt những người hàng xóm ngồi xuống và nói “Quân đội của Vương Quốc Re-Estize không thể đánh giá thấp”…”
Gazef trao đổi cái nhìn với Raeven,thở dài và mỉm cười.
“Các quý tộc sẽ không bao giờ cho phép tình hình như vậy xảy ra. Nó chẳng khác nào là những suy nghĩ viển vông vào lúc này.”
“Chăc chắn là không trong khi quý tộc chia ra làm nhiều phe phái như thế này.”
Đế Quốc tổ chức quân đoàn của mình bằng cách bổ nhiệm một vị tướng ở mỗi vị trí phục vụ dưới quyền tổng thống lĩnh, chỉ huy quân đoàn và nhiều quan chức khác, tất cả đều được tổ chức một cách nghiêm ngặt.
Ngược lại quân đội của Vương Quốc được cấu thành từ những quân đội của mỗi gia tộc. Quốc Vương là chỉ huy tối cao những mỗi gia tộc vẫn sẽ hành động theo ý của mình.
Nói cách khác, đó là những tấm rẻ rách buộc lại với nhau.
Mặc dù Gazef có danh hiệu là Tướng quân, nhưng cuối cùng, anh chỉ có thể thống lĩnh đội quân của nhà Vua, và anh không có thẩm quyền để ra lệnh cho các quý tộc khác. Trong khi nhà vua ra lệnh cho quý tộc phải nghe theo Gazef, rất nhiều quý tộc bất mãn vì nó, đó chính là mầm mống của hận thù trong tương lai. Nhà vua nhận thức được điều này, và không còn đưa ra bất kỳ mệnh lệnh nào về điều này nữa.
Hai người họ suy nghĩ đến chỗ đứng của nhau trong Vương Quốc, và thở dài.Sau đó, họ nhìn nhau và cười.
Cuộc trò chuyện này đáng lẽ phải diễn ra ở một nơi khác chứ không phải một nơi những thanh kiếm đụng độ với nhau và máu chảy tràn lan này.
“Ngay cả khi chúng ta sống sót trở về,sẽ lại có một cuộc chiến khác đợi ở đó…”
“Tôi nghe nói rằng tất cả việc đó đều liên quan đến quý tộc.”
“Sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ kiến nghị nhà vua thăng ngài làm quý tộc. Nó làm tôi tức giận khi quán quân của nhà vua không được tham gia vào đội ngũ quý tộc như những gì anh ta đáng phải có.”
Mặc dù Raeven nhìn có vẻ như đùa giỡn,Gazef có thể cảm nhận rằng ánh sáng từ trong mắt ông ta hoàn toàn rất nghiêm túc.
Bộc lộ cảm xúc chân thành là nguyên nhân đáng để ăn mừng đến từ những người giấu cảm xúc của mình tốt, nhưng nó sẽ là một câu chuyện khác nếu đó không phải là một cảm xúc tích cực. Gazef nhanh chóng thay đổi chủ đề.
“…Để chuyện đó ra chỗ khác đi. Tại sao chúng ta không đưa chiến lược gia của ngài tới đây và nghe ý kiến của anh ta…à, gọi anh ta đến đây có lẽ rất khó.”
“Dù sao thì, anh ta cũng được tin tưởng giao phó điều hành căn cứ của tôi. Tôi không dám điều động anh ra nếu không cần thiết nhất là khi chúng ta chưa biết Đế Quốc định làm gì.”
Mặc dù các quý tộc đã cam kết cùng cộng tác với nhau cho Vương Quốc, nhưng dù sao, quân đội của Raeven vẫn là ưu tiên hàng đầu. Rất tự nhiên nếu ông từ chối nó.
“Haaaaa…mặc dù chúng ra đã làm việc này quá nhiều lần và nó đã trở thành thói quen, có lẽ lần này không phải là những lần tập trận thông thường như trước. Mặc dù chả ai muốn Đế Quốc tấn công thật sự, nhưng nếu nó thật sự xảy ra, vậy tốt nhất chúng ta nên chuẩn bị tinh thần để vượt qua nó.”
Gazef có thể cảm nhận được sự khó khăn của quân đội Vương Quốc. Khi anh đang cố để xác định nguyên nhân này, lông mày anh nhíu lại.
“…Tôi hiểu rồi. Suy nghĩ kĩ thì đây có thể là một âm mưu của Đế Quốc; làm cho chúng ta lo lắng để cho họ có thể hành động. Rất khó để có thể phối hợp và kiểm soát nhiều binh lính như vậy, vì vậy chỉ cần những nao núng nhỏ trong bất kỳ đơn vị nào cũng có thể trở thành những vấn đề cực lớn nếu nó xảy ra trong một thời gian dài. Quân số đông đảo rất khó để tấn công nhưng một khi tan vỡ và bỏ chạy, họ sẽ rất dễ dàng bị săn và giết chết. Đó là một trong những nguyên tắc thường được dùng khi đi săn.”
Raeven ngạc nhiên nhìn theo ánh mắt lo lắng của Gazef đến cánh trái của quân đội, nhưng ngay sau đó ánh sáng tỏa ra từ khuôn mặt của ông ta.
“….có vẻ như họ đang luân phiên thay đổi quân đội ở trước mặt trận.”
“Nếu chỉ có một sự bố trí quân sự ….”
“Đó là lá cờ của Marquis Bowlrob. Có vẻ như cánh trái đang nhận mệnh lệnh tiến lên phía trước.”
Vương quốc đặt quý tộc ở hai bên cánh trong khi đó hoàng tộc được đóng quân ở giữa.
Vua Ranpossa III là tổng chỉ huy của quân đội trung tâm, trong khi đó Marquis Reaven chỉ huy cánh trái.
“Lạ thật, chỉ huy lại ra phía trước tiền tuyến. Ngài có thấy không Gazef-dono? Nhà Marquis đang sử dụng lực lượng đặc biệt trực tiếp trung thành với ngài ấy. Kế hoạch của ngài ấy là sử dụng họ để chống lại các kỵ sĩ của Đế Quốc dưới con mắt của các quý tộc tụ họp ở đây. Bằng cách này, ngài ấy sẽ làm cho danh tiếng của mình trở lên lớn mạnh nhất trong Vương Quốc.”
Raeven dành một cái nhìn đầy thách thức cho Gazef. Ngươi sẽ để ai đó khác dành lấy vinh quang tột cùng ngoài quân đội dưới quyền của mình chứ, ý của ông ta là vậy.
Gazef không cắn câu.
“Nhiệm vụ của quân đội này là bảo vệ nhà vua. Chúng tôi sẽ không hành động nếu không có chỉ thị trực tiếp từ Người, kể cả khi Đế Quốc tấn công. Không có trách nhiệm nào lớn hơn ngoài việc đưa nhà vua về thủ đô một cách an toàn.”
Gazef vỗ vào thanh kiếm ở thắt lưng.
“Hoặc có lẽ, tôi nên chống lại kẻ thù bằng chính sức mình.”
“Vậy sao…một trong bốn bảo vật của Vương Quốc, Razor Edge…à, tôi hiểu rồi”
Marquis Raeven lùi lại và đánh giá Gazef từ trên xuống dưới.
Gauntlets of Vitality, thứ có thể chống lại sự kiệt sức. Amuler of Immortal, có thể cho phép anh ta liên tục hồi phục vết thương. Bộ giáp được làm từ Adamantite, thứ kim loại cứng nhất mà con người biết đến và được yểm ma pháp làm chệch đi những đòn tấn công chết người. Và cuối cùng là Razor Edge một thanh gươm thần với độ sắc bén tuyệt đối có thể chém sắt như chém một miếng bơ.
“Có lẽ các kho báu vĩ đại nhất của Vương Quốc đã ở đây rồi. Tôi từng nghe nói Vương Quốc có năm bảo vật nhưng có lẽ chúng được tập hợp hết ở đây rồi.”
Gazef mặt đỏ bừng khi được ca ngợi như là một kho báu, mặc dù anh biết rằng đó tất cả chỉ là những lời nói đùa.
“Ah,tha cho tôi đi.Marquis. Quốc Vương vĩ đại hơn tôi rất nhiều. Người đã giao phó cho tôi, một thường dân, các bảo vật này, mặc dù Người biết điều đó nghĩa là gì.”
“Đây có thể là một quan điểm hợp lý. Nói thật, tôi cảm thấy thật ngu ngốc khi trao những báu vật này cho ngài, một dân thường. Tất cả những điều này chỉ làm tăng thêm kẻ rời bỏ phe Hoàng Tộc thôi. Tuy nhiên, bây giờ chúng ta đang chiến đấu cùng nhau, tôi không thể nào không nghĩ nó là một hành động sáng suốt của nhà vua, nhưng đó chỉ là những suy nghĩ ước ao mà thôi.”
“Giá như tôi có thể là những gì ngài mong đợi…”
Gazef nhìn vào đội ngũ chỉnh tề của các kỵ sĩ Đế Quốc.
Không có một ai mà anh nhận định là một đối thủ mạnh trong Đế Quốc, ngoài Triple Magic Caster, Fluder Paradyne. Được trang bị đầy đủ như thế này, anh có lẽ có thể đánh bại Fluder, anh nghĩ vậy một cách dứt khoát.
Nhưng mặt khác,anh không có bất kỳ một cảm giác nào như việc anh có cơ hội để đánh bại Ainz Ooal Gown.
Anh thậm chí còn không thể tưởng tượng ra khả năng đó.
Mặc dù anh có cố lạc quan như thế nào nghĩ anh có thể chiến thắng như thế như thế nào, thì ý nghĩ duy nhất chỉ có trong đầu anh là bị tiêu diệt ngay lập tức bởi một Magic Caster huyền bí.
“Chuyện gì vậy?”
“Không-không có gì.”
Anh biết anh là chiến binh mạnh nhất của Vương Quốc. Cho phép bản thân nhụt chí như vậy chỉ làm giảm thêm nhuệ khí của quân đội thôi.
“Ah, không…Tôi chỉ vừa nghĩ đến Hoàng tử đáng thương Barbro…”
“Hoàng tử đáng thương…có lẽ nào…tôi hiểu rồi. Thật vậy sao? Gazef-dono cũng cảm thấy…”
“Ngài đang cố nói về cái gì vậy?”
“Ý tôi là, đừng nói rằng Gazef-dono cảm giác rằng quốc vương ra lệnh hoàng tử đến làng Carne để Hoàng tử rèn luyện bản thân nhé…”
“Không phải là như vậy sao?”
Raeven cười nhẹ.
“Mhm. Hừm, tôi không đồng ý cho lắm. Tôi cảm giác được rằng quốc vương thật sự đặt niềm tin vào ngài.”
Marquis Raeven quyết định giải thích khi anh nhìn thấy bộ mặt hoàn toàn thất bại của Gazef.
“Quốc Vương đã thừa nhận sức mạnh của Ainz Ooal Gown, đối thủ mà thuộc hạ đáng tin cậy nhất của ngài, Tướng quân, cảnh báo. Thay vì đưa con trai yêu quý của mình vào trận chiến với số lượng không rõ như thế này, thay vào đó người gửi hoàng tử đến một nơi an toàn hơn, nơi ngài ấy có thể đạt được thành tựu gì đó an toàn…Mặc dù, nói thật là, tôi cảm thấy khó chịu khi cho con của mình đến nơi an toàn trong khi đó lại đưa những đứa con của người khác ra ngoài chiến trường.”
Raeven cười với tư cách của một người cha.
“Tất nhiên, bây giờ tôi đã hiểu tại sao ngài ấy lại làm như vậy. Tôi cũng sẽ làm điều tương tự để đảm bảo mạng sống của con trai tôi.”
“Ah, Marquis. Đó là những ǵ một người cha hay nói.”
Raeven cười. Đó là nụ cười nhẹ nhàng,hạnh phúc và tự hào, một nụ cười mà Gazef cảm thấy khá điển hình của một người đàn ông.
“Dù sao thì tôi cũng là một người cha. Tôi hứa với con trai của mình rằng, sau khi trận chiến này kết thúc, tôi sẽ đi chơi với nó nhiều như nó muốn, giống như một người cha thật sự. Ah-chúng ta đi lệch vấn đề rồi. Hãy bỏ qua chủ đề đó đi. Mặc dù…có vẻ như Hoàng Tử đáng thương Barbro không hiểu được suy nghĩ của Quốc Vương. Có vẻ hơi buồn khi người cha không thể gửi đến con trai cảm xúc của mình.”
Gazef không biết phải nói thế nào. Việc này rất khó cho anh, một người chưa từng làm cha, để đặt mình vào suy nghĩ nó.
“Rồi rồi. Mà này, có khi nào chúng mở một cuộc tập kích vào E-Rantel với lực lượng chia nhỏ không? Mặc dù khả năng không cao nhưng chúng ta không thể loại bỏ nó.”
Gazef cảm thấy chủ đề thay đổi với một sức mạnh bất ngờ khi anh nói ra nó, nhưng trước sự ngạc nhiên của anh, Raeven nối tiếp.
“Không phải dễ dàng là có thể tấn công vào E-Rantel, nó có ba lớp tường bảo vệ. Ngay cả khi hai đội quân còn lại của Đế Quốc được huy động đầy đủ, đây vẫn sẽ là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn với chúng, chiến lược gia của tôi nói rằng việc này là không thể.”
“Vậy sao? Nhưng nếu chúng sử dụng những ma thú biết bay, hoặc một đội quân đặc biệt nào đó thì sao.”
“Vẫn không có khả năng. Rất khó để kiểm soát một thành phố với lượng nhỏ quân đội như vậy…Lại nói về nó, Gazef-dono. Ngài có biết điều kiện bắt buộc nào để có thể chinh phục E-Rantel không?”
Gazef lắc đầu.
“Điều đầu tiên là phải đối mặt với Vương Quốc và giành được thắng lợi tuyệt đối. Nếu những kẻ xâm lược không thể đạt được thắng lợi, cai trị những nơi bị bị chinh phục đã cực kỳ khó khăn. Người dân sẽ không đáp ứng các yêu cầu của chúng và nổi dậy bất kỳ lúc nào có thể.Chính vì vậy, kể cả khi Đế Quốc sử dụng một lực lực lượng riêng biệt để tấn công E-Rantel, cho đến khi binh lính của ta vẫn còn sức, họ sẽ chiến đấu bằng cả móng tay hay răng nanh của mình. Vì vậy, Đế Quốc cần một thắng lợi toàn diện. Với nó, những người dân sẽ sợ hãi và những người lính sẽ không thể hành động.”
Nói cách khác, Đế Quốc phải giành được thắng lợi ở đây. Ngoài ra họ còn phải đạt được chiến thắng trọn vẹn và tuyệt đối, điều này sẽ khiến cho Vương Quốc không dám mạo hiểm chiếm lại E-Rantel.
Đột nhiên, Gazef có cảm giác rằng anh đã có tất cả những miếng ghép của câu đố. Tuy nhiên, sắp xếp chúng với nhau thì anh không thể làm được.
Một sự phiền toái dày vò Gazef.
“Có gì sai sao Gazef-dono.”
“Không sao cả…”
Gazef muốn nói cho Raeven về các mảnh ghép mà anh đang cố kết nối với nhau. Anh tin rằng với trí tuệ vượt trội của Raeven, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng. Tuy nhiên, ngay lúc này, con mắt của Marquis quay lại nhìn sự dàn quân của Đế Quốc.
“Gazef-dono.Có vẻ như chúng đã hành động.”
Quân đội Đế Quốc chia ra hai hướng. Ngay khi Gazef cho rằng chúng sẽ tấn công cánh trái và cánh phải, anh nhìn thấy một lá cờ không quen thuộc bay lên trên không trung.
Đây là một lá cờ mà Gazef chưa từng nhìn thấy trước đây, nó được trang trí một cách kỳ lạ mà cả Vương Quốc hay Đế Quốc đều không có. Đội quân đó giương lá cờ lên.
Mọi con mắt đều đổ dồn lên đội quân đó.
Ngay sau đó…trái tim của Gazef đóng băng lại với sự sợ hãi. Raeven,người đứng bên cạnh anh và cũng nhìn thấy nó, nuốt nước bọt một cách ầm ĩ.
Biết rằng không chỉ có anh cảm nhận được điều này, sự cay đắng bắt đầu xuất hiện trong miệng anh và trái tim đập một cách điên loạn.
Một trung đoàn khổng lồ.
Những gì xuất hiện là một nhóm khoảng 500 kỵ binh. Nó hoàn toàn hầu như không đáng kể khi so sánh với hai đội quân khác.
Những những kỵ sĩ đó…chúng cực kỳ bất thường. Chúng tỏa ra một không khí chết chóc mà anh có thể cảm nhận từ rất xa.
Nó làm Gazef nhớ lại khoảng thời gian khi mình ở làng Carne. Ainz nói đó là những kỵ sĩ mà ngài ấy tạo nên, nhưng nó thật ra là một con quái vật. Có khoảng 200 kẻ giống chúng, mang theo mình lá chắn khổng lồ và mặc một chiếc áo giáp đầy gai nhọn giống y những gì anh đã thấy lúc đó.
Những kẻ con lại nói một cách đơn giản là chiến binh phi nhân loại, chúng mặc giáp lưới và được trang bị với rìu, kích, nỏ hay những thứ vũ khí tương tự khác.
Nếu những kẻ kia gọi là kỵ sĩ thì những kẻ sau có thể gọi là chiến binh.
Nhưng bất kể chúng là gì, chúng cũng không phải là con người. Chúng là quái vật,cơ thể của chúng tạo bởi những chiếc xương.
Còn, những con thú mà chúng cưỡi có cơ thể bằng sương mù thay thế cho thịt và máu, mũ của chúng màu vàng và màu lục xanh.
Da gà nổi lên khắp người anh.
Chuyện này tệ rồi.
Chuyện này cực kỳ tệ rồi.
Gazef đơn giản là chắc con một từ ngữ nào để có thể miêu tả rõ hơn tình huống lúc bấy giờ.
“…Có vẻ như Đế Quốc đã cho quái vật vào đội ngũ của chúng. Điều này thật khá ngạc nhiên. Chúng làm tôi nổi hết cả da gà.”
“…Không,không. Marquis Raeven. Đây không phải là như vậy. Những gì mà ngài cảm thấy ngay bây giờ…những thứ làm làm ngài nổi đầy da gà thế này…chắc chắn không phải là ngạc nhiên.”
“Vậy đó sẽ là cái gì”
Gazef trả lời cộc lốc với Raeven, người dường như đã đánh mất khả năng nói.
“Chết. Nỗi sợ hãi cái chết, thứ quét đi toàn bộ sự sống.”
Rời tầm mặt khỏi Raeven đang run rẩy, Gazef nhìn quân đội Đế Quốc.
“…Chúng là gì. Một bộ phận bí mật của Đế Quốc sao?”
…Không thể nào. Những con quái vật đó không phải là thứ con người có thể điều khiển hay để một người sử dụng.
Gazef không biết bất cứ điều gì về những con quái vật này, nhưng bản năng chiến binh cung cấp đủ thông tin cho anh để nói chuyện một cách thuyết phục.
“Chúng…chúng chắc chắn là những kỵ sĩ của Ainz Ooal Gown”
“Thật không…quân dội của magic caster mà ngài sợ hãi sao??”
“Marquis Raeven. Làm ơn hãy thu thập thông tin từ những mạo hiểm giả ngay lập tức. Để có thể bước tiếp,chúng ta cần có những kinh nghiệm của kẻ chiến đấu với quái vật và sống sót.”
“Un-“
Ông muốn trả lời rằng đã hiểu, nhưng trước đó, cận vệ của ông đã bắt đầu hành động. Tuy nhiên đây là điều tất nhiên. Họ biết mối đe dọa mà họ phải đối mặt hơn Gazef rất nhiều.
“Marquis…”
Nhiều mạo hiểm giả đang cưỡi trên lưng ngựa.
“Ngươi có nhìn thấy không? Ngươi có cảm nhận được nó không?”
Đứng trước những mạo hiểm giả là thủ lĩnh của họ, một Paladin of the Fire God, Boris Axelson.
Trong giọng nói của ông không thể giấu đi được sự sợ hãi.
Raeven không thể nói gì được. Gazef hiểu tại sao.
Sự lo lắng và những lời thì thầm của các mạo hiểm giả và quân đội đông đảo tập trung quanh đây bắt đầu tăng lên.
Đây không còn là thời gian dành cho những lời xã giao nữa. Gazef lập tức hỏi.
“-Nói cho ta. Đó là cái gì? Không cần thiết phải chào hỏi nữa. Làm ơn hãy nói tất cả những gì mà ông biết.”
Boris nắm chặt biểu tượng thánh giá treo lủng lẳng trên cổ. Đó là một hành động cầu nguyện.
“…Chúng tôi không chắc chắn, nhưng chúng tôi tin rằng những con thú mà chúng đang cưỡi là những quái vật huyền thoại được biết với cái tên là Soul Eater. Chúng là những quái thú undead săn lùng linh hồn của người sống. Theo truyền thuyết, chúng đã từng tàn phá một thành phố của Vương quốc thú nhân.”
“Ở đó…có bao nhiêu thương vong?”
Sự im lặng kéo dài sau đó
“Một trăm ngàn.”
Hơi thở hắt ra từ trong cổ họng của Gazef.
“… Ba con Soul Eater đã tàn phá toàn bộ thành phố nơi chúng xuất hiện. 95% những người sống ở đó, hơn 100000 người, bị giết hại. Nơi đó đã bị bỏ hoang và được biết đến là một huyền thoại với cái tên Thành Phố Câm Lặng.”
Tất cả mọi người đều im lặng.
“…Và ở đó chúng có 500 con?”
Không ai còn đủ sức để trả lời Raeven.
Gazef buộc mình phải phá tan sự im lặng này.
“Như tôi đã nói, rất khó để tin rằng Đế Quốc có thể khuất phục những quái vật cấp độ này bằng sức mạnh của họ. Thậm chí kể cả Magic Caster hùng mạnh Fluder Paradyne, cũng không thể làm điều đó. Điều này có nghĩa là…”
Anh không cần hoàn thành câu nói của mình, Marquis Raeven có thể hiểu.
“Đây…đây là sức mạnh của Ainz Ooal Gown? Vậy…vậy những sinh vật nào đang cưỡi trên nó?”
“Đó…”
Các mạo hiểm giả lo lắng nhìn nhau.
“Điều đó,chúng tôi không hề biết. Chúng tôi chỉ biết rằng chúng cực kỳ nguy hiểm. Không, tôi xin lỗi. Tôi không nên sử dụng từ nguy hiểm để miêu tả nó. Tuy nhiên,tôi không thể nghĩ ra một từ nào khác để miêu tả những gì chúng ta đang đối mặt ngay lúc này.”
“Vậy…vậy chúng ta nên làm gì Gazef-dono?”
Gazef không phí lời nói của mình.
“Rút lui.”
Họ hiểu rằng đối phương đã chuẩn bị một lực lượng đầy sợ hãi. Với chuyện đó, họ có thể làm gì ngoài việc bỏ chạy.
“Khuyên can nhà vua ra lệnh rút l—“
Gazef không thể hoàn thành câu nói của mình.
Đó là bởi vì một magic caster đeo mặt nạ đứng ở đầu phía kẻ thù. Ở phía bên phải cạnh ngài là một người nhỏ nhắn mặc áo choàng. Bên trái là một trong Tứ kị sĩ đế quốc.
Ngay cả dù ở khoảng cách này, Gazef sẽ không nhầm lẫn người này với bất kỳ ai khác…
“…Gown-dono.”
“Đó có phải là magic caster, Ainz Ooal Gown?”
“Đó có phải là người đã triệu hồi những Soul Eater không? Marquis Raeven, chúng ta—“
Các chiến binh can đảm đã vượt qua vô số trận chiến nuốt nước bọt một cách nặng nề, họ tiếp tục thấp giọng nói.
“—Chúng ta phải đối đầu với cái đếu gì thế này??”
Ainz vẫy tay mình. Như đáp lại, một vòng tròn ma thuật có hình dáng như mái vòm bán kính khoảng 10 mét bắt đầu xuất hiện. Ngài đang ở chính giữa trung tâm. Những người bên trái và bên phải của ngài cũng được bao phủ bởi nó, nhưng có vẻ họ không sao. Ngài sẽ không tổn hại cho đồng minh của mình.
Cảnh siêu thực này đã thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả khi họ biết đây là một tình trạng khẩn cấp.
Vòng tròn ma thuật sáng rực lên một màu sáng nhạt, các ký hiệu mờ nhạt xuất hiện trên khắp chiều dài và chiều rộng của nó. Các con dấu thay đổi với màu sắc biến ảo, sự chuyển đổi giữa các từ ngữ và chữ cổ họ chưa từng nhìn trước đây.
Quân đội Vương Quốc há hốc mồm kinh ngạc. Nó giống hệt như đang xem một cuộc biểu diễn ánh sáng ngoạn mục và không hề có sự sợ hãi hay căng thẳng trong giọng nói của họ. Tuy nhiên những người sắc sảo hơn trong số họ bắt đầu quan sát xung quanh với một sự khó chịu.
“Tôi quay trở về đơn vị của mình đây. Không còn thời gian đẻ lãng phí nữa. Sức mạnh của Ainz Ooal Gown là vô hạn. Chiến đấu với ngài ấy là sai lầm ngay từ đầu rồi. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là giảm thiểu tối đa số lượng thương vong và cùng lúc chúng ta cũng cần trở lại E-Rantel nhanh nhất có thể. Gazef-dono ngài hãy bảo vệ bệ hạ. Sau đó rút lui đừng chần chừ gì cả.”
Đám mây tuyệt vọng trên khuôn mặt của Raeven biến mất.
“Aye. Mặc dù tôi không tin vào khả năng của mình cho lắm nhưng tôi chắc chắn sẽ bảo vệ bệ hạ. Vậy thì hãy rút lui với toàn bộ tốc lực”
“Được.Chúng ta sẽ chạy –không bỏ trốn như một con thỏ.”
“Vậy thì chúc ngài những điều tốt nhất Marquis Raeven.”
“Cũng như vậy Gazef-dono.”
Những người đàn ông đứng trên đỉnh cao của sức mạnh và chiến lược quân sự của Vương Quốc vội và hành động. Tuy nhiên..
Mọi thứ đã quá muộn.
Không có ai ở đây
Ainz nghĩ sau khi thi triển vòng tròn ma thuật.
Không có bất kỳ người chơi nào ở Vương Quốc.
Siêu cấp ma thuật của Yggdrasil vô cùng mạnh mẽ.
Do đó, trong các trận chiến quy mô lớn, hạ gục những kẻ sử dụng siêu cấp ma thuật là ưu tiên hàng đầu.
Có rất nhiều cách để làm gián đoạn việc thi triển. Phục kích bằng teleportation. Rải bom từ trên những tấm thảm thần. Hay bắn tỉa từ khoảng cách xa.
Tuy nhiên, không có bất kỳ một sự tấn công nào như thế hướng đến phía của Ainz. Có nghĩa là, không có bất cứ người chơi nào ở Vương Quốc.
Dưới mặt nạ của mình, Ainz mỉm cười, có một thực tế rằng cũng chẳng có ai nhìn thấy. Tất nhiên, cái sọ của Ainz không thể cười rồi.
Một nụ cười cay đắng ẩn sâu trong đó dấu vết mờ nhạt của niềm vui, cho thấy một cuộc tranh đấu dữ dội trong tâm trí Ainz.
“Vậy thì,không cần phải giả vờ làm con mồi nữa rồi, phải không?”
Niềm vui của cậu đến từ thực tế rằng cậu không hề gặp bất kỳ người chơi ở Yggdrasil nào.
Ainz không thể coi là người mạnh nhất trong tất cả số người chơi ở Yggdrasil. Có những người khác mạnh hơn cậu, và tỉ lệ sống sót của cậu khi đối đầu với những người chơi mạnh hơn là khá thấp. Trong khi chơi, sức mạnh của Ainz đến từ sự hiểu biết của cậu. Mặc dù cậu thường xuyên chiến thắng PVP đều đặn một cách đáng ngạc nhiên, nhưng đó chỉ là khi cậu đã vượt qua trận đấu đầu tiên.
Vì cậu rất thành thạo trong việc sử dụng thông tin mà cậu thu thập được, các kỹ năng của Ainz sẽ được đột ngột tăng cao.Ngược lại, nếu cậu chiến đấu với một kẻ thù chưa từng gặp trước đây, khả năng bại trận của cậu cũng rất lớn.
Ainz đã nhận thức đầy đủ khả năng của mình và vô cùng biết ơn khi không gặp phải những kẻ thù mạnh mẽ mà cậu chưa từng gặp trước đây.
Nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy một chút tiếc nuối.
Sự tiếc nuối vì đã không thể tìm thấy kẻ đã tẩy não của Shalltear, một trong những người nắm giữ WI.
Thù hận và tức giận tràn đầy trong trái tim cậu. Mặc dù tất cả những cảm xúc mạnh mẽ đều bị kiềm chế bởi kỹ năng bị động, nhưng những cảm xúc yếu ớt thì vẫn tồn tại.
Ainz mở lòng bàn tay của mình ra, bên trong đó là một chiếc đồng hồ cát nhỏ.
Nếu cậu sử dụng cash item, cậu có thể ngay lập tức thi triển ma pháp siêu cấp. Lý do tại sao cậu không dùng nó bởi vì cậu muốn tìm ra người chơi của Yggdrasil. Tuy nhiên, không có ai, cũng chẳng cần phải đợi lâu để thi triển phép thuật này. Cậu cảm thấy khá ngớ ngẩn khi đứng yên giữa vòng tròn ma thuật mà không thể di chuyển như thế này.”
Trong cuộc chiến với Shalltear, cậu không có sự xa sỉ đó.
Đối đầu với các lizardmen, cậu cũng không hề dùng ma pháp tấn công.
Sau đó—
“Giờ thì chuyện gì sẽ xảy ra đây? Ta thật mong đợi vào nó.”
Điều gì sẽ xảy ra khi dùng một siêu cấp ma phấp để đối đầu với quân đội Vương Quốc?
Mặc dù nó không phải là một phép thuật dặc biệt mạnh mẽ trong Yggdrasil, nhưng tác động của nó ở thế giới này như thế nào?
Đột nhiên, Ainz nhíu lông mày của mình lại.
Cậu bây giờ hơi sợ chính bản thân mình. Cậu biết nhiều người sẽ sắp phải chết, nhưng tất cả những gì cậu cảm thấy cho họ là một thứ hối tiếc mơ hồ gì đó. Không có cả những cảm xúc tàn ác khi cậu sẽ chà đạp họ dưới chân của mình. Chẳng có gì hết.
Tất cả những gì cậu mong muốn là hành động này sẽ đem lại cái gì cho Nazarick. Và tất nhiên đó là những lợi ích cậu sẽ gặt hái được cho riêng mình- cho Nazarick.
Ainz tập tung sức mạnh vào lòng bàn tay của mình.
Các hạt cát từ đồng hồ vỡ tan thổi theo chiều gió vào vòng tròn ma thuật xung quanh Ainz.
Với điều đó- siêu cấp ma pháp chính thức được kích hoạt.
“la Shub-Niggurath”
Một cơn gió đen thổi đến quân đội Vương Quốc khi vừa mới thay đổi đội hình.
Hay đúng hơn không có gió, không có gì di chuyển, từ cỏ dại mọc trên vùng đồng bằng hoặc các sợi tóc trên đàu những người lính Vương Quốc.
70000 quân ở cánh trái quân đội Vương Quốc.
Từng người một chết ngay tại chỗ
/210
|