Vị Hoàng đễ Đẫm máu, Jircniv Rune Farlord El-Nix ôm chặt đầu mình.
Đây không phải là một việc xảy ra lần một lần hai gần đây. Anh vẫn làm như thế trong khoảng thời gian này.
Trước đây, anh đã thanh trừng tất cả các đại quý tộc, nghe nói về kế hoạch phản bội đủ để làm rung chuyển cả đế chế, biết về các mối quan hệ đang xấu đi với các nước láng giềng.
Vượt qua tất cả những điều trên, người đàn ông này không hề hoảng loạn hay rơi vào hỗn loạn.
Thế nhưng, đối mặt với một vấn đề không có cách giải quyết được, thì người đàn ông này cũng chẳng thể làm gì được ngoài vò đầu bứt tóc.
“Chết tiệt! Thằng chó má! Chết đi! Chết mục xác luôn đi!”
Mặc dù phép thuật có thể nguyền rủa ai đó tới chết, song Jircniv lại không có sức mạnh ấy. Vì thế, anh ta chỉ đơn giản là văng tục thôi. Nếu anh có thể thật sự giết chết kẻ đã gây ra sự tàn phá tới tâm trí và dạ dày của anh như vậy trong suốt vài tháng qua, anh sẽ sẵn sàng tìm kiếm những kĩ thuật đó.
“Không, đợi đã. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu như nói hắn ta bị ‘sống’, chứ nhỉ? Hay là, ‘bị phá huỷ’ nghe có vẻ hợp hơn? Nghe nói một vài linh mục có thể tiêu diệt undead bằng sức mạnh thần thánh.”
Anh thậm chí còn nghĩ về những thứ vô nghĩa như vậy.
Lý do Jircnix đau đớn như vậy là bởi mỗi sáng thức dậy, anh lại thấy trên chiếc gối đầu của mình đầy tóc là tóc. Thủ phạm chịu trách nhiệm cho tất cả chuyện này là Vua Pháp thuật, Ainz Ooal Gown.
Không có cách giải quyết nào thoả đáng với các vấn đề được Vua Pháp thuật tạo ra.
Vấn đề đầu tiên liên quan đến thương vong của Quân Đoàn Kỵ sĩ Đế Quốc ở trận chiến trên đồng bằng Katze. Chỉ có 143 người chết; với một cuộc tấn công trực tiếp vào đối phương thì đây là một con số tiêu hao nhỏ. Tuy nhiên, những tổn thất ở đồng bằng Kazte hoàn toàn đều là tự bản thân gây ra.
Thêm vào đó, 3788 người đã bày tỏ mong muốn rời khỏi Quân đoàn Kỵ sĩ trên đường trở về Thủ đô Đế quốc. Nói cách khác, 6% trong tổng số 60000 người của Quân đoàn Kỵ sĩ Đế Quốc đã mất đi sự dũng cảm của mình.
Và rồi, có hàng nghìn người đã phàn nàn rằng họ cảm thấy lo lắng và vào ban đêm thì khó ngủ. Theo như báo cáo, cũng có ít nhất 200 người có thần kinh không ổn định
Kỵ sĩ là những chiến binh chuyên nghiệp, và chi phí để đào tạo một kị sĩ là rất cao.
Tiền bạc chỉ là một phần. Thời gian rèn luyện cũng là một yếu tố cần thiết. Người ta không thể cứ dễ dàng chộp lấy một ai đó ngoài đường và nói: “Từ ngày mai trở đi, ngươi là một kỵ sĩ”.
Đế Quốc sẽ cần phải chi rất nhiều để bổ sung số lượng kỵ sĩ thiếu hụt. Nhưng giờ thì móc tài chính ở đâu ra?
Vào thời điểm quan trọng này, thanh trừng quý tộc và tịch thu tài sản của họ để đạt được số tiền đó là một lựa chọn không khôn ngoan.
Lí do cho việc đó là bởi vì vấn đề thứ hai―tức là, các lá đơn do chính các Kỵ sĩ Hoàng gia gửi tới Jircniv.
Quân đoàn Kỵ sĩ được phép trực tiếp đưa những đề xuất tới Hoàng đế Jircniv. Điều này là bởi vì có một số chuyện mà chỉ những cựu chiến binh chính thống mới có thể hiểu được, và nó cũng là để giảm thiểu mâu thuẫn giữa các sĩ quan quân đội và các chính trị gia. Bên cạnh đó, nó cũng tạo ra ấn tượng rằng Jircniv―người có bản chất hiếu chiến―đặc biệt ưa thích Quân đoàn Kỵ sĩ.
Dĩ nhiên, người ta không thể hy vọng rằng những bức thư như vậy luôn được chấp thuận, nhưng các lá đơn gần đây không được dễ nghe cho lắm.
Những cái đơn kiến nghị này, đến từ các cấp trên chỉ huy Quân đoàn Kỵ sĩ, bày tỏ mong muốn tránh chiến tranh với Vương quốc Sorcerous.
Jircniv có thể hiểu chuyện đó ngay cả khi họ không nói nó ra.
Bất cứ ai dám đối mặt với quốc gia đó trong một trận chiến quy mô lớn là một con lợn trong đám ngu ngốc; hắn ta là một kẻ hoàn toàn điên rồ. Đó là quốc gia có thể đè bẹp 200000 quân đối phương chỉ bằng một phép thuật. Không có cách nào mà Jircniv có thể hình dung rằng mình sẽ gây chiến với một kẻ thù như vậy.
Cho dù vậy, lí do mà Quân đoàn Kỵ sĩ đề nghị một tờ đơn kiến nghị như vậy là bởi vì họ đã mất lòng tin vào Jircniv.
Ở trước trận chiến ở đồng bằng Katze, Jircniv đã đề nghị với Vua Pháp thuật:“Ta hy vọng ngài sẽ sử dụng phép thuật mạnh nhất của mình”. Các cấp trên của Quân đoàn Kỵ sĩ biết chuyện này, và đã đổ hết trách nhiệm cho Jircniv về khung cảnh địa ngục đó.
Nói cách khác, họ coi anh như một cái bia đỡ đạn.
Khi Jircniv biết được điều này anh đã vô cùng tức giận và thất vọng.
Nếu biết có một phép thuật như vậy tồn tại, anh sẽ không bao giờ nói câu nói đó.
Bên cạnh đó, lí do mà Jircniv đề nghị tên Vua Pháp thuật chết bầm đó sử dụng phép thuật mạnh nhất của mình là để xác minh ma thuật của hắn mạnh tới đâu.
Lúc đầu, lẽ ra mọi chuyện phải theo chiều hướng ngược lại. “Cảm ơn ngài vì đã cho thấy một phần sức mạnh của Vua Pháp thuật. Giờ tốt hơn hết chúng ta không nên hành động tuỳ ý xung quanh hắn”, họ nên nói vậy trong khi bày tỏ lòng tôn kính của mình. Sau cùng, nếu mọi chuyện mà trở nên tồi tệ, phép thuật đó có thể phá huỷ cả một thành phố.
Tuy nhiên, Quân đoàn Kỵ Sĩ không nhìn nhận mọi chuyện theo cách đó. Là bởi vì họ có cảm giác rằng Jircniv là một Hoàng đế ưu tú được tin là đã đề nghị sử dụng phép thuật đó, biết rõ nó có thể làm gì.
Do đó, rất nhiều ánh mắt hoài nghi không ngừng hướng về phía Jircniv.
Đây là lần đầu tiên Jircniv cảm thấy cực kì ghét cái thanh danh của mình.
Tuy nhiên, khóc lóc và than thở không giải quyết được gì. Nếu ai đó có thể xoay sở được ở vị trí của anh, Jircniv sẽ vui vẻ khóc và la hét và nghỉ ngơi cho tới khi cơn đau bụng của anh qua đi.
Dĩ nhiên, không ai có thể làm việc hộ anh, nên anh phải tự lo lấy.
“Cái tên Vua Pháp thuật chết tiệt đó! Tất cả là do hắn gây ra!”
Anh cố chịu sự đau đớn đến từ bụng mình, không― Jircniv dừng lại để nghĩ.
Đây không phải là ‘lỗi của Vua Pháp thuật’. Đây là ‘âm mưu của Vua Pháp thuật’.
Rất có khả năng là tình trạng của Đế Quốc đã bị hắn sắp đặt. Khi anh bình tĩnh lại và xem xét nó, khả năng xảy ra là rất cao.
Jircniv lấy ra một cái chìa khoá và mở ngăn kéo. Anh rút một cái chai từ trong ra.
Sau đó, anh rút cái nhẫn đeo ở tay trái ra rồi thả vào chai.
Nhẫn Độc Giác Thú [Ring of Unicorn] ― một vật phẩm có thể phát hiện chất độc và cường hoá khả năng kháng độc cùng bệnh tật, và cũng có thể hồi phục các vết thương mỗi ngày một lần.
Sau khi đảm bảo là không có phản ứng, anh uống cạn chai nước. Jircniv đặt cái chai xuống bàn, nhăn mặt.
Anh uống một ngụm nước từ cái chai khác trên bàn để rửa trôi cái mùi vị kích thích quen thuộc đang lan toả trong miệng.
Sau đó, Jircniv ấn vào chỗ xung quanh bụng mình một lần nữa.
Liệu nó chỉ có tác dụng nhất thời, hay vết thương của anh thực sự đã được chữa khỏi? Mặc dù không có cách nào để biết chắc chắn được, ít ra thì cơn đau dạ dày của anh đã dịu bớt lúc này.
“Haaah~”
Sau cái thở dài nặng nề khác thường đó, cứ như là có hàng tấn công việc đang chờ đợi anh, Jircniv lại tiếp tục làm việc. Đầu tiên, anh phải giải quyết đám giấy tờ chất đống đó.
Một tiếng gõ cửa yên tĩnh vang lên khắp căn phòng, như thể nó đang chờ đợi sự cho phép của anh để tiếp cận.
Người đàn ông bước vào là một phụ tá. Tất cả những phụ tá do chính Jircniv tuyển chọn đều là những worker tài giỏi. Tuy nhiên, người này lại có thể dễ dàng sánh ngang với Roune.
Nhân tiện, trong số các phụ tá không có ai là nữ. Người phụ nữ duy nhất mà Jircniv tin tưởng giao việc này là một trong những thê thiếp của anh.
“Thưa Bệ Hạ―”
Jircniv vẫy tay để cắt ngắn lời chào hỏi có thể rất tốn thời gian.
“―Không cần phải như vậy, miễn lễ. Đừng lãng phí thời gian, đi vào việc chính luôn đi.”
“Vâng, thưa Bệ Hạ. Những thương nhân từ quốc gia đó cuối cùng đã trả lời chúng ta. Dường như họ mang theo những mặt hàng rất tốt, và họ sẽ đến thủ đô Imperial sớm thôi.”
“Thật ư!”
Jircniv mỉm cười, tin tốt nhất mà anh nghe được suốt mấy tuần qua.
Quốc gia trong câu hỏi là Pháp quốc Slane. Không cần phải nói, thương gia trong câu hỏi chính là sứ giả của họ.
Mặc dù căn phòng này được thiết kế để chống lại việc nghe lén, sau khi chứng kiến phép thuật đó từ Vua Pháp thuật, Jircniv đã tin rằng các biện pháp đối phó còn ít hơn các giai đoạn thay đồ. Thực ra là, gần đây anh có cảm giác mình bị ai đó nghe lén.
Thế nhưng, dù anh có cử đi bao nhiêu người để kiểm tra, họ cũng không tìm thấy gì. Kết luận duy nhất họ có thể đạt được rằng đây chỉ là một ảo tưởng của Jircniv. Giả sử như vậy, thần kinh của anh đã phải suy nghĩ khá nhiều gần đây, không chừng thật sự có khả năng này. Tuy nhiên, anh không thể giũ bỏ cảm giác bị theo dõi.
Trước đây, anh có thể giao cho Fluder thiết lập các biện pháp chống nghe lén, nhưng giờ thì không được. Với tất cả những gì anh đã biết, Fluder có thể đã phản bội anh. Vì thế, anh phải hành động theo giả định rằng gián điệp đã thâm nhập vào Thủ đô Đế Quốc.
Vì vậy, tất cả những chính sách về các vấn đề quan trọng đều cần mật mã riêng. Đương nhiên, kết quả là có phát sinh một số vấn đề nhỏ, nhưng như vậy vẫn tốt hơn là để liên minh chống lại Ainz Ooal Gown bị phát hiện.
“Thế sẽ diễn ra khi nào?”
“Thần tin là họ định đến đây trong vài ngày tới.”
Bình thường thì, anh sẽ công khai mời họ đến thủ đô Đế Quốc, nhưng việc đó quá lộ liễu.
Tốt nhất là gặp họ và giả vờ rằng nó là một cuộc trò chuyện tình cờ. Tuy nhiên, nơi nào có thể tránh được sự nghi ngờ?
Anh đã hết lựa chọn, nhưng ngay cả khi mọi chuyện như vậy, anh cũng không thể từ bỏ như đây chỉ là một trò chơi bình thường. Giáng một phép thuật hết sức tàn ác như vậy cơ bản nói với Jircniv rằng “Ta là undead, nên chém giết sinh vật sống là điều bình thường”. Anh không thể bỏ qua một chuyện như vậy.
Nhiệm vụ của Hoàng đế Đế quốc Baharuth là nâng cao cơ hội chiến thắng của mình, cho dù nó chỉ là một phần nhỏ.
Để đạt được điều đó, một trong số các kế hoạch của anh là tạo một liên minh bí mật với Pháp quốc Slane. Pháp quốc là một đất nước có lịch sử dài hơn cả Đế quốc, đồng thời phép thuật hệ tín ngưỡng được coi là một trong các trụ cột của quốc gia.
Không nghi ngờ rằng đó là quốc gia tốt nhất người ta có thể nhờ giái quyết giúp đám undead.
Tuy nhiên, sẽ rất tồi tệ nếu như Vương quốc Socerous biết được mối quan hệ giữa anh với Pháp quốc.
Đế quốc hiện đang là đồng minh của Vương quốc Socerous, và đã giúp đỡ để bảo đảm lãnh thổ của họ. Lí do tại sao Đế Quốc làm vậy là để hiểu được sức mạnh và tổ chức của Vương quốc Socerous, cũng như những thứ khác bên trong nó. Nếu người ta phát hiện ra họ đang hoạt động chống lại Vương quốc Socerous, Đế Quốc chắc chắn sẽ là mục tiêu đầu tiên của Vua pháp thuật.
“Thần xin được nói, thưa Bệ hạ”.
Jircniv hất cằm, ra hiệu rằng người đàn ông nên nói tiếp.
“Liệu các hành động có ý thù địch với Vương quốc Socerous có phải là những hành động dại dột nhất không?”
Jircniv nhìn trừng trừng vào viên phụ tá. Cả ngươi nữa à. Anh vứt một hộp giấy vào thùng rác khi nói vậy.
Đừng chèn ép trái tim khô héo của ta nữa, làm ơn… Tuy nhiên…
“Thay vì vậy, ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì?”
“Vâng, về việc đó…”
Jircniv cười khi nhìn người phụ tá nuốt nước bọt.
“Thư giãn đi. Ta sẽ không chỉ trích ngươi vì bất cứ thứ gì ngươi nói. Tiếp đi, nói ra suy nghĩ của ngươi.”
“Vâng, vậy thần xin thứ lỗi trước vì bất cứ sự xúc phạm nào mà thần gây ra.”
Hắng giọng, người phụ tá chia sẻ suy nghĩ của mình:
“Thần tin rằng chúng ta nên tiếp tục tăng cường giao kèo đồng minh của chúng ta, và nếu Vương quốc Socerous có bất cứ đề nghị gì…, chúng ta nên đáp ứng cho bọn chúng.”
Khuôn mặt của người phụ tá vẫn tái nhợt bất chấp sự bảo đảm của Jircniv.
Trong lòng ông, phát biểu mang tính phản quốc đó đã chống lại nỗi sợ hãi rằng mạng sống của mình có thể bị dập tắt.
Một lần nữa, Jircniv lại cười chua chát.
“Ngươi nói đúng.”
“―Hah?”
Là bởi vì anh biết năng lực của ông ta rằng cái miệng rộng của ông ta trông khá buồn cười. Jircniv cười theo cách khác lúc trước, và tiếp tục nói:
“Ta cảm thấy những điều ngươi đang nói là đúng. Ở vị trí của ngươi, ta cũng có thể đưa ra những đề xuất tương tự. Không, sẽ rất bất ngờ nếu như bất cứ ai mà ta bổ nhiệm làm phụ tá không gợi ý một chuyện như vậy.”
Nói đơn giản, Vương quốc Socerous quá mạnh. Dù chỉ về mặt quân sự, nhưng rõ ràng là Vương quốc Socerous ở một đẳng cấp khác mà họ không có hy vọng giải quyết được.
Sức mạnh cá nhân của riêng Vua Pháp thuật Ainz Ooal Gown vốn đã quá mạo hiểm để đối mặt. Rồi đội quân chết chóc mà hắn mang tới chiến trường, mỗi một con trong số đó được đồn đại là ngang với một quốc gia.
Chúng đến từ một vũ trụ hoàn toàn khác. Khi thật lòng suy nghĩ, quan niệm đó khiến người ta cảm thấy rất buồn cười.
“Mặc dù ta cảm thấy đó là lựa chọn tốt nhất, không phải chúng ta nên chuẩn bị để làm những việc khác ư? Ví dụ, nếu Vua Pháp thuật có ý định tiêu diệt Vương Quốc, ngươi có nghĩ quỳ gối trước hắn thì hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta không?”
Anh vẫn chưa thấy có vụ thảm sát nào ở E-Rantel.
Có lẽ nào đám undead không không có ở đó? Sau khi cố gắng thu thập một vài thông tin, anh nhận ra rằng đám undead trực tiếp xuất hiện trong thành phố, biến nó trở thành một thành phố ma quỷ.
Có thể hắn định cai trị người dân của nơi đó mà không tàn sát họ, nhưng đó chỉ là kết luận tạm thời. Dù sao, có tin đồn rằng hắn ta đã thu phục được mạo hiểm giả hạng Adamantite đó (Momon), nên chỉ riêng từ điểm đó, tưởng rằng lòng nhân từ mềm yếu của Vua Pháp thuật sẽ vươn tới Đế Quốc chính là mối hiểm họa.
“Như lời ngài nói. Dường như thần đã bị hoảng sợ bởi sức mạnh áp đảo của Vua Pháp thuật thậm chí tới mức không thể đưa ra quyết định đúng đắn như vậy. Thật sự ngàn lần xin lỗi Bệ Hạ.”
“Không cần xin lỗi. Dù sao thì, suy nghĩ đầu tiên trong tâm trí ta trước đó… quay trở lại hiện tại, những thương nhân đó đã chọn chỗ nghỉ ở đâu vậy?”
“Dường như họ sẽ ở tạm ở nơi lớn thứ hai trong bốn nơi.”
Nơi thứ hai trong bốn nơi là một đền thờ của Hoả Thần. Từ ‘lớn nhất’ không phải là mật mã, nên có lẽ ðó là ðền thờ lớn nhất Ðế Quốc ― Nhà thờ Trung tâm.
Từ lúc này trở đi, Jircniv bắt đầu trò chuyện bình thường về những vấn đề ngẫu nhiên nào đó, với một vài lời nói dối lẫn trong đó.
Đôi lúc, anh có thể tình cờ nói về những điều mà anh tự bịa ra. Ngay cả khi có ai nghe được, kiểm tra độ chính xác của chúng cũng phải mất chút công sức. Từ lúc này, anh có thể tiếp tục công việc căng não này. Khi nghĩ vậy, anh nhận ra là họ đã nói chuyện mất mấy phút rồi.
Jircniv quyết định đi vào việc chính.
“Gia đình ngươi thế nào? Họ vẫn khoẻ chứ?”
“Hah? Ah, vâng. Họ rất khoẻ.”
“Vậy ư? Thật tuyệt. Dù sao thì, sức khoẻ tốt là điều quan trọng nhất. Ta không nói dối đâu; thực ra người ta gần đây không được tốt lắm. Thuốc thang chỉ có thể ức chế được một khoảng thời gian. Ngươi có nghĩ ta nên mang theo một linh mục không?”
“Dường như Thần điện không hài lòng mấy với các hành động gần đây của Bệ Hạ. Gây áp lực có thể dẫn tới sự phản kháng của bọn họ. Sao ngài không viếng thăm trực tiếp, Bệ Hạ?”
“Đúng là một ý kiến tuyệt vời.”
Thần điện vốn có thù hận với undead. Do đó, với các linh mục, việc thành lập một quốc gia được cai trị bởi một undead hùng mạnh làm họ cực kì cảnh giác. Vì thế, họ đã gửi rất nhiều yêu cầu được gặp mặt Jircniv.
Tuy nhiên, Jircniv lại từ chối hết.
Jircniv giờ đang ở trong trạng thái mà anh sẽ nhận lấy mọi sự trợ giúp có thể, nhưng anh có lí do để không đồng ý. Một trong số đó là do anh không tin vào khả năng chống gián điệp của họ. Cái khác là do anh sợ rằng nếu anh nói với họ những gì mình biết, họ có thể làm gì đó ngoài dự đoán của anh.
Nếu cả hai bên đạt được một thoả thuận, và sau đó các linh mục quyết định tuyên chiến với Vua Pháp thuật hùng mạnh với lí do ‘bởi vì hắn là undead’, hậu quả gần như không cần phải nói. Kết quả là Đế Quốc sẽ bị liên quan tới hành động tự sát của bọn họ.
Nói ngắn gọn, Jircniv sợ rằng một khi anh tiếp xúc với Thần điện, Vua Pháp thuật có thể nghĩ rằng Đế Quốc có thái độ thù địch với hắn ta.
Jircniv thở dài.
Mặc dù anh đã hy vọng họ sẽ đợi đến thời điểm thích hợp, nhưng có vẻ như họ không hiểu. Tuy nhiên, đoàn ngoại giao của Pháp quốc đã bí mật đến Thủ đô Đế Quốc. Có lẽ nếu anh chờ họ tiếp xúc với Thần điện, thì có thể tình hình sẽ thay đổi.
“Vậy thì, ta nên dành ít thời gian trong mấy ngày tới để viếng thăm Thần điện và bảo họ xem qua thân thể của ta.”
“Như vậy là thoả đáng nhất. Vậy, thần nên đi sắp xếp mọi thứ bây giờ.”
“Làm phiền ngươi. Vậy thì, chúng ta sẽ làm gì với đấu trường đây? Ta nhớ là có một trận đấu trổ tài được lên kế hoạch sớm; chúng ta sẽ cho nó vào lịch nhé? Ta sẽ không bị ngừng lại bởi những câu như ‘ngài nói rằng mình đang đi điều tra, nên ngài không thể vào đó được’, ngươi biết đấy. Nếu bất cứ ai trong các ngươi muốn xem trận đấu cùng ta, các ngươi có thể vào phòng VIP cùng ta.”
Đôi mắt của người thư kí mở to, và sáng lên khi ông ta cố dự đoán ý nghĩa thực sự của câu nói đó.
Ừ, đúng thế. Ngươi nghi ngờ là đúng. Cố lên, hiểu ra ý định thật của ta đi.
Jircniv muốn tránh gặp mặt người của Pháp quốc trong Thần điện. Thần điện có kiến thức về chữa trị và nhiều loại tri thức khác. Nếu nơi đó bị chọn làm mục tiêu cho một cuộc tấn công bất ngờ, tổn thất có thể vô cùng lớn, vào thời điểm mà những kiến thức tích luỹ được này còn quan trọng hơn những thứ khác.
“Thần hiểu rồi. Vậy xin hãy để thần lo chuyện đó. Thần tin là người cũng đã lên lịch đi thăm thương binh ở bệnh viện chứ?”
Jircniv vẫn chưa nhận được tin này, nên chắc đây là một trò đánh lừa.
Nói cách khác, ông ta đang đề nghị với Jircniv rằng bệnh viện có thể là nơi tốt hơn so với đấu trường. Jircniv chọn đấu trường là bởi vì anh đã nghe về việc nó thường thuê linh mục để chữa trị các vết thương. Với điều đó, anh đã nghĩ đến việc các sứ giả từ Pháp quốc Slane có thể trà trộn vào trong những linh mục đó.
“Huỷ bỏ chuyến đi. Chúng ta sẽ theo lịch lúc trước.”
Như vậy, tất cả cuộc trò chuyện về các thương nhân đang dở dang liền biến mất không còn tăm hơi. Nếu có tên nào nghe lén, chúng sẽ nghĩ gì về nó? Chúng có thể biết được gì từ cụm từ ‘hai của bốn’?
Ngay cả khi Vua Pháp thuật có trí thông minh quỷ quái đến mức nào, hắn ta cũng không thể lên kế hoạch mà không có thông tin. Thêm vào đó, không phải tất cả thuộc cấp của Vua Pháp thuật đều thông minh như hắn. Bên cạnh đó, càng có nhiều gián điệp, khả năng chúng bị lộ thân phận càng cao. Bởi vì chưa có thông tin rằng những gián điệp đó đã bị tìm thấy, có khả năng là không có nhiều gián điệp.
Hay đúng hơn, anh hy vọng mọi chuyện là như vậy.
Cơn ác mộng về phép thuật tuyệt đối và không thể phủ nhận của Vua Pháp thuật vẫn ám lấy tâm trí anh. Một phần trong Jircniv luôn nghĩ rằng ‘do chúng là thuộc hạ của Vua Pháp thuật, chúng chắc cũng không bình thường’. Quả thực, anh đã nhìn thấy nhiều sinh vật mạnh mẽ đến khó tin đứng thành hàng thẳng tắp trong throne room lúc trước, với mục đích ám chỉ rằng những gián điệp đó có thể có năng lực ngang với chúng.
Nếu thực sự như vậy, thì chúng ta không có một cơ hội nào cả…nếu trở thành quốc gia lệ thuộc vào hắn sẽ giải quyết mọi thứ, đó không phải đó là hướng đi tốt nhất sao?
Anh đã uống một lọ nước thuốc, nhưng Jircniv lại cảm thấy bụng lại nhói đau.
Hai tuần sau, một chiếc xe ngựa chở Jircniv đến đấu trường.
Bên ngoài, anh trông như đang đi tới đấu trường để xem trận đấu, nhưng thực ra, anh tới đó để tham gia vào một hiệp ước với các sứ giả của Pháp quốc Slane và các linh mục cấp cao của Đế Quốc.
Anh không mang theo bất cứ cận vệ nào để tránh bị nổi bật, nhưng hai trong số Tứ Kỵ Sĩ của Đế Quốc ―‘Ánh Chớp’ và ‘Kích Phong’ ― đang trong chiếc xe làm cận vệ của Jircniv.
Nếu có thể, anh muốn dùng tất cả những chiến binh xuất sắc để bảo vệ cho mình. Tuy nhiên, ‘Trọng Oanh’ lại không đáng tin, nên anh đã để cô ta lại dưới cái cớ bảo vệ Thủ đô Đế Quốc.
Không, nói rằng cô không đáng tin thì không chính xác cho lắm. Chính xác thì, anh có thể nói từ hành động của cô rằng cô muốn chuyển sang Vương quốc Socerous. Vì thế, để tránh bị rò rỉ bất cứ thông tin nào mà cô có thể đề nghị với Vương quốc Socerous như một món quà, Jircniv quyết định giữ khoảng cách với cô ta.
[Chú thích: Lightning Bolt = Ánh Chớp, Violent Gale = Kích Phong và Heavy Explosion = Trọng Oanh là biệt danh của Tứ Kỵ sĩ.]
Cô ta đã từng nói, “thần sẽ làm mọi thứ để hoá giải lời nguyền này, thậm chí là hướng mũi kiếm này vào Bệ Hạ”.
Jircniv hiểu, nhưng vẫn quyết định sử dụng cô. Vì thế, anh không thể khiển trách cô ngay cả khi cô định phản bội Đế Quốc. Tuy nhiên, anh vẫn không cho phép cô lấy đi những thông tin nhạy cảm với Đế Quốc được.
Mà nói, nếu cô ta thực sự định nghe trộm bí mật quốc gia của Đế Quốc, thì anh cần phải bắt giam cô ta lại. Tuy nhiên, cô lại là một trong những người mạnh nhất Đế Quốc, nên anh cần phải cử người ở cùng đẳng cấp để tiêu diệt cô ta. Về mặt kiếm thuật, chỉ có ‘Ánh Chớp’ và ‘Kích Phong’ là phù hợp với nhiệm vụ. Cử người khác đi sẽ chỉ có kết cục là bị thông chết. Thêm vào đó, dùng số lượng đè chết cô ta có nghĩa là an toàn của Thủ đô Đế Quốc và Hoàng Đế sẽ giảm đi.
Với tình hình hiện hại, Jircniv có lẽ sẽ phải chuyển sang những môn đệ của Fluder, những worker, hay có thể là các sát thủ được Ijaniya đại diện, tất cả họ đều có các kĩ năng ngoài khả năng cận chiến ra. Tuy nhiên, không quan trọng anh chọn gì, anh có thể phải chuẩn bị trả một số tiền khá lớn.
Các môn đệ đó được trả tiền hằng năm ― khi Fluder đã phản bội, anh tịch thu đất của ông ta và phong bọn họ là quý tộc ― nên có lẽ sẽ không có quá nhiều khoản phí phát sinh. Tuy nhiên, phái bọn họ đi sẽ làm họ tạm dừng công việc của mình, và việc này sẽ phải gánh chịu những tổn thất vô hình. Hơn nữa, nếu họ thực sự bị giết, tổn thất sẽ cao hơn hai người kia cộng lại.
Vì thế lựa chọn tốt nhất là ngăn ‘Trọng Oanh’ có cơ hội nhận được những thông tin có giá trị và để cô đi người không đến Vương quốc Socerous. Đó có thể là giải pháp phù hợp nhất làm mọi người thoả mãn.
Jircniv cũng đã nhiều lần gợi ý với ‘Trọng Oanh’.
Tuy nhiên, ‘Trọng Oanh’ vẫn ở Thủ đô Đế Quốc. Câu trả lời của cô giống kiểu ‘thần nên ở lại cho tới khi báo đáp được lòng tốt mà Bệ Hạ đã dành cho thần’.
Anh muốn lấy cái giá trị bên ngoài đó, nhưng việc đó là bất khả thi.
‘Trọng Oanh’ có thể là một trong Tứ Kỵ Sĩ của Đế Quốc, nhưng Vương quốc Socerous hẳn sẽ đánh giá rất thấp về sức chiến đấu của cô. Mỗi một con trong rất nhiều undead trực thuộc Vua Pháp thuật đều mạnh hơn cô. Vì lẽ đó, cô đang tìm cách tăng giá trị bản thân trong mắt chúng.
Dạ dày của Jircniv lại bắt đầu đau khi anh nghĩ về thực tại vô vọng rằng Vua Pháp thuật chỉ huy hàng ngàn undead mà mỗi con còn mạnh hơn cả ‘Trọng Oanh’, một trong những chiến binh mạnh nhất của Vương Quốc ― và đó là còn chưa tính đến bản thân Vua Pháp thuật nữa.
Mình nên làm gì với chuyện này đây?!
Một người khoẻ mạnh không thể thay đổi cục diện của một trận chiến, người ta bảo vậy. Thế nhưng, hiện thực lại nói khác.
Gazef Stronoff của Vương Quốc là một người thật sự có thể làm vậy. Hơn nữa là pháp sư đứng đầu Đế Quốc, Fluder Paradyne, một người có thể làm rung chuyển cả một quốc gia.
Mỗi người trong số họ là một thực thể có thể sánh ngang với một đội quân, hay một quốc gia.
Nói cách khác, dù không tính đến sức mạnh của riêng Vua Undead, Vương quốc Socerous vốn đã có sức mạnh của hàng ngàn đội quân rồi.
Không thể làm được gì ư? Nếu như…ừm, thậm chí với hàng nghìn đội quân cũng không thể ngăn chặn được hắn ư? …Quả đúng như mình đã nghĩ, từ bỏ vẫn tốt hơn…
Dĩ nhiên, anh không thể thực sự nói ra chuyện đó trước mặt thuộc hạ của mình, nhưng ý tưởng đó đã xuất hiện trong đầu Jircniv vài lần. Thực ra, nó là suy nghĩ đầu tiên của anh khi nghe về trận chiến đồng bằng Katze.
“―Vậy thì, thưa Bệ Hạ. Sau khi gặp mặt Silver Canary, chúng ta sẽ rời đi. Như thế được chứ?”
Jircniv chuyển ánh mắt của mình sang người đàn ông ngồi trước mặt.
Trước mặt anh là một trong Tứ Kỵ Sĩ, Baziwood Peshmel ‘Ánh Chớp’.
Jircniv gật đầu.
Họ đã thuê một nhóm mạo hiểm giả làm nhiệm vụ bảo vệ hôm nay. Mặc dù bên ngoài họ ở đó là để đảm bảo an ninh, mục tiêu chính là tìm kiếm gián điệp của Vương quốc Socerous. Đáng tiếc là, anh không thể gặp mặt Ijaniya, nhóm người được cân nhắc là một trong số các lựa chọn. Việc này cũng làm Jircniv nhận ra rằng rất khó để mời họ gia nhập Đế Quốc.
“Thưa Bệ Hạ, tuy rằng các mạo hiểm giả hạng adamantite đúng thật là có sức chiến đấu mạnh nhất của loài người, họ vẫn không thể vượt qua được giới hạn khả năng của loài người. Xin ngài đừng buông lỏng cảnh giác.”
Những lời nói mà ‘Kích Phong’ Nimble Arc Dale Anoch đã cố nói với anh, Jircniv đã hiểu từ rất lâu. Thực ra, khi nhìn thấy những hàng ngũ quái vật thẳng tắp trong Throne room, anh đã hiểu những lời đó rõ hơn cả Nimble, người đã chứng kiến cuộc đại thảm sát đó bằng chính đôi mắt mình.
“Dĩ nhiên. Dù vậy, họ cũng có thể cầm cự được. So sánh với mạo hiểm giả hạng adamantite của Vương Quốc, Momon. Anh ta đã chỉ mũi kiếm của mình vào Vua Pháp thuật và bảo về người dân với sức mạnh của mình. Do các thành viên của Silver Canary cũng là mạo hiểm giả hạng Adamantite, sẽ khá rắc rối nếu họ không thể làm điều tương tự.”
Khi nói vậy, Jircniv cười buồn bã.
“Và nếu như cả họ…nếu như ngay cả họ cũng không làm được, thì sẽ ra sao?”
Câu hỏi của Jircniv làm cho khuôn mặt của hai kỵ sĩ mang một biểu hiện đau đớn. Cái nhìn đó là câu trả lời tốt hơn bất cứ gì họ nói. Vô tình, Jircniv bắt đầu săm soi biểu hiện của họ.
“Thưa Bệ Hạ, xin ngài đừng làm vẻ mặt đó. Chúng thần có thể không mạnh, nhưng chúng thần vẫn sẽ hiến dâng trái tim và linh hồn của bản thân để hoàn thành yêu cầu của ngài.”
“Đúng vậy, thưa Bệ Hạ. Xin ngài hãy trở lại dáng vẻ tự tin như trước. Sự yếu đuối hiện tại không phù hợp với ngài đâu ạ.”
Những lời nói ôn hoà của họ đâm thủng tim Jircniv, và anh không thể lấy bản thân ra để nói, “không phải điều đó cũng áp dụng cho ngươi sao?”. Dù vậy, anh vẫn quyết định chấp nhận mà không phàn nàn. Những lời nói đó có thể giống như việc tưới nước ra sa mạc, nhưng đúng là họ đã làm trái tim khô héo của anh trở nên ẩm ướt.
“…Thật xin lỗi. Cảm ơn vì sự thật thà của các ngươi. Vậy thì…do cả hai ngươi đều ở đây, các ngươi có phiền khi lắng nghe sự ngu xuẩn của ta một chút không?”
Hai kỵ sĩ gật đầu không nói gì.
“Ngươi nghĩ ta nên làm gì? Tại sao một con quái vật như vậy lại có thể xuất hiện ngay bên cạnh Đế Quốc? Tại sao? Ta đã phạm phải tội lỗi gì với thiên đàng và trần gian để bảo đảm việc đó? Ta nên làm gì để tiêu diệt con quái vật đó ― hay ít nhất, phong ấn nó lại? Giờ thì lá bài tẩy duy nhất của Đế Quốc đã bị kẻ thù đánh cắp, thực sự có cách nào đó để đảo ngược tình thế lại ư?”
Anh không định nói nhiều như vậy.
Nếu Jircniv không đứng trên họ, người của anh có lẽ sẽ không theo anh. Một người đặt bản thân mình lên trên người khác cần phải có thái độ phù hợp với người có địa vị cao hơn. Điều này đặc biệt đúng với vị Hoàng Đế Đẫm máu, người đã thanh trừng nhiều quý tộc.
Hoàng Đế không thể để lộ sự yếu đuối. Đó là bài học mà người cha đáng kính của anh đã dạy. Tuy nhiên, mỗi người đều có giới hạn chịu đựng.
Phần người của Jircniv là thứ mà anh chỉ lộ ra với các thê thiếp của mình. Bây giờ, phần đó của anh đang la hét.
“Đúng là ta đã yêu cầu hắn sử dụng phép thuật. Nhưng đó là chuyện bất đắc dĩ! Chúng ta không thể lên kế hoạch đối phó nào nếu như không biết khả năng của hắn! Ta có lỗi vì việc đó à? Ta phải chịu trách nhiệm vì mọi chuyện đi sai hướng ư? Tất cả mọi người dường như đều nghĩ vậy!”
Jircniv cắn môi và nắm tóc của mình.
Thật ra, đây mới chỉ là bề nổi của tảng băng. Nếu Jircniv hoàn toàn dùng tất cả thời gian và sức lực của anh để suy nghĩ về cảm xúc trong trái tim mình, chắc chắn anh sẽ khóc lóc, gào thét và lăn lộn trên nền nhà. Anh chỉ đang cố giữ hình ảnh của một vị Hoàng Đế mà thôi.
Dù vậy, anh vẫn nhận thức được mình đang làm gì.
Đây dường như đã trở thành một thói quen, nên Jircniv quay trở lại bình thường.
“Thứ lỗi cho ta. Dường như ta đã hơi bị kích động. Ta đã quá căng thẳng mấy ngày gần đây.”
Anh liếc xuống dưới, và nhìn thấy vài sợi tóc trên ngón tay.
Quan sát các bức chân dung, không tổ tiên nào của anh có mái tóc mỏng. Jircniv không thể không suy tưởng rằng anh có thể là Hoàng Đế đầu tiên trong lịch sử bị hói đầu.
Anh vẫy tay để giữ cho thuộc cấp của mình chú ý. Đôi khi sự thương hại còn đau đớn hơn cả một lời trách móc, và điều tương tự cũng áp dụng với vấn đề rụng tóc.
“Nói thật, có thể không thuyết phục lắm sau khi nhìn thấy khía cạnh đó của ta. Tuy nhiên, hai người không cần phải lo. Ta sẽ giải quyết nó, bằng cách nào đó. Ta sẽ không để hắn làm những gì mình muốn với Đế Quốc.”
Nụ cười tự tin đó dường như đã làm dịu khuôn mặt của đám thuộc hạ.
Tuy vậy, không có ai trong số họ thực sự thoải mái.
Họ cũng hiểu rằng lời nói của Jircniv chỉ là sự an ủi tạm thời.
Không quan trọng họ nghĩ thế nào, họ cũng không thể nghĩ ra bất cứ cách nào để giải quyết con quái vật đó.
Thực ra, trừ khi có một vũ khí vĩnh viễn có thể tiêu diệt undead hay một nhân loại với sức mạnh vô biên xuất hiện, không thì Jircniv nghĩ là không thể.
Vậy nên chúng ta cần phải phụ thuộc vào Pháp Quốc Slane. Lịch sử của họ dài hơn của ta, vậy nên có thể họ sẽ tìm ra một vũ khí có thể tiêu diệt undead trong một nhát. Không, chỉ cần chia sẻ kiến thức với họ thì chúng ta cũng có thể tiếp tục chiến đấu!
Tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là cầu nguyện rằng mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy.
Chiếc xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước, mang theo hy vọng cuối cùng của Jircniv.
Đấu trường có dạng hình tròn. Có một lối đi lớn ở một bên để cho xe ngựa đi vào. Lối đi này dẫn tới phòng VIP, và có rất ít người được dùng lối đi này. Các lối đi khác được dùng cho việc ra vào của các vị khách bình thường hay cho việc vận chuyển các xe đẩy hàng. Đó là ba loại lối vào chính của đấu trường.
Bước ra khỏi chiếc xe ngựa đầu tiên, như bình thường là các kĩ sĩ làm nhiệm vụ bảo vệ. Sau khi họ đã xác nhận sự an toàn của địa điểm, Jircniv mới bước ra ngoài.
Có năm người đợi họ ở đó.
Cách ăn mặc của họ nhìn hoàn toàn không hợp với lối đi VIP.
Jircniv có thể đánh giá giá trị của bất cứ kiệt tác nghệ thuật nào chỉ với một cái liếc mắt. Nhưng anh không thể đoán được gì về trang phục và vũ khí của họ. Đây là bởi vì những thứ họ đang mặc có cả tác phẩm nghệ thuật và trang bị chiến tranh. Những trang bị của họ không phải trang bị dành cho các binh lính bảo vệ gia đình quý tộc, mà dành cho các chiến binh thiện chiến.
Theo lễ nghi thông thường, nhóm có địa vị thấp hơn phải giới thiệu bản thân trước. Tuy nhiên, một số mạo hiểm giả lại không quan tâm đến địa vị hay thứ hạng, và đây là những mạo hiểm giả như vậy.
Dù vậy, anh vẫn là người đứng đầu một đất nước, liệu có thích hợp khi để anh cúi đầu trước những mạo hiểm giả không?
Giữa bầu không khí lúng túng, người đàn ông đứng ở trung tâm của nhóm năm người lên tiếng:
“Thưa Bệ Hạ, Hoàng Đế Jircniv Rune Farlord El-Nix. Tôi tin rằng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, thật vinh hạnh. Chúng tôi là nhóm mạo hiểm gia hạng Admantite – Silver Canary *, những người đã chấp nhận yêu cầu đảm bảo vấn đề an toàn. Tôi là trưởng nhóm, Freivartz. Rất hân hạnh được gặp ngài.
[*Chú thích: Chim sẻ bạc aka Silver Canary nhưng thật ra đúng hơn thì phải là Ngân Ti Điểu aka 银丝鸟 aka Silver Thread Bird. Japanese: 銀糸鳥. Romnaji: Ginshi Tori. Thật ra dịch ra là đúng tuy nhiên cái nhóm Eight Ripples (漣八連 – Sazanami Hachi-ren) để lại Vie không hay lắm. Đợi nghĩ đã rồi sửa. Với lại text vol 10 của cả Eng lẫn chinese lởm như nhau, text trung của mình là fan dịch không phải bản đài nên mấy cái thuật ngữ hay tên cũng không chắc.]
Giọng nói nghiêm nghị của anh ta vang vọng ra xung quanh.
Anh ta khoác một cái đàn lute trên vai và một thanh Rapier* giắt bên hông. Anh mặc một bộ giáp xích được bao bọc trong luồng ánh sáng kì quái. Tất cả trang bị của anh không chỉ phản chiếu ánh sáng, mà còn toả ra hào quang ma thuật. Mỗi món trang bị của anh ta trông như một vật phẩm ma thuật hàng đầu, đặc biệt là cây đàn lute đó, nó còn có biệt danh là ‘Star Symphony**’.
(*Rapier là một loại kiếm có phần che bảo vệ tay)
(**Bản giao hưởng của vì sao)
Khi anh quan sát thái độ hoàn toàn tự tin của người đàn ông, Jircniv nhớ lại mình mấy tháng trước và không khỏi cảm thấy có chút ước ao.
“Ta đã nghe về những việc mà các ngươi đã làm, nhóm mạo hiểm giả cấp cao nhất đất nước. Câu chuyện anh hùng về cách các ngươi đánh bại Radiant Crawler thực sự làm nhiệt huyết của ta sôi sục. Vì thế, ta biết một số thông tin về các ngươi. Tuy nhiên, vì đây là một cơ hội hiếm có, phiền ngươi giới thiệu từng anh hùng của đất nước với ta được không?”
“Vậy, tôi xin phép, đầu tiên là về người ngâm thơ rong [Bard]…”
“―Thôi nào sếp, thư giãn tý đê. Gét pải nói nhưng mỗi lần nài ra tay là nôi lại nởn gai ốc. Cái tanh kiếm nắn chói náng hay gì đó… Dù sao thề, chúng ta bỏ qa phần nó đc k? À, Beeeeệ Hẹ, Xin nỗi vì cách lói chuyện nhưng tôi sinh na đã thế này nồi. Nên xin ngài đừng để tâm tới nó?”
Người đàn ông bên cạnh Freivartz bước lên trước nhẹ nhàng cúi đầu.
Anh ta có dáng người chắc nịch và không cao. Mặc dù có một nụ cười trên khuôn mặt, nhưng trong đôi mắt nhỏ mất cân đối đó lại không hề có sự vui vẻ.
Anh ta là Keila No Seydeshtin, một người thuộc nghề Đạo tặc và còn được gọi là ‘Người sắp đặt kế hoạch*’.
(*: Người sắp đặt kế hoạch ở đây được dùng tương tự như sát thủ/assassin.”)
Không có nhiều thông tin về ‘Người sắp đặt kế hoạch’, nên vẫn còn nhiều điều chưa biết về anh ta. Anh ta có lẽ gần gũi với thế giới ngầm hơn và tham gia vào những trận phục kích và ám sát nhiều hơn những tên trộm bình thường.
Jircniv nhận ra là anh không cần phải lo về nó, và Baziwood cười thầm.
“Haha, không có vấn đề gì đâu. Bệ Hạ đã sớm quen với chuyện này rồi.”
“Oh, và đây có lẽ là…có lẽ ngài là ‘Ánh Chớp’-san của Tứ Kỵ Sĩ thuộc Đế Quốc. Chẳng lẽ, ngài đây cũng xuất thân từ nơi đó sao?”
“Hmm? Ahh, không, có lẽ là ở một nơi khác. Ta sinh ra trong một con hẻm chật chội bẩn thỉu. Ngài chắc đã sinh ra ở nơi sâu thẳm và đen tối hơn ta.”
“Có vẻ như vậy. Không khí xung quanh ngài có sự khác biệt a…thật lòng xin lỗi. Có vẻ như ta đã vội vàng kết luận.”
“Không cần để ý đâu, ‘Ám Vân’.”
“Tôi chưa từng gọi mình là ‘Ám Vân’ bao giờ cả…thật đấy, tất cả là do anh, thủ lĩnh à.”
Freivartz chỉ nhếch khoé miệng khi Kaila nhìn anh ta.
“Tốt hơn hết là để chúng ta tự giới thiệu bản thân mình thay vì gọi nhau bằng những cái biệt danh kì quái. Xin thứ lỗi, Bệ Hạ. Đầu tiên, đây là Seyde, tai mắt của chúng tôi. Tiếp theo là đấu sĩ của chúng tôi. Ngài có thể hơi ngạc nhiên một chút khi thấy anh ta, nhưng tôi có thể bảo đảm sức mạnh của anh ta.”
“Không, dĩ nhiên Bệ Hạ sẽ không nghi ngờ anh ta. Dù sao, ta có cảm giác anh ta có thể mạnh hơn mình.”
“Tôi lấy làm vinh hạnh khi nghe điều đó từ một người đàn ông mạnh mẽ. Đây là Phương Long*.”
(* Fan Long: 方 · 隆)
Người được giới thiệu là một con khỉ lông đỏ cao khoảng 1,7m. Hắn mặc một bộ giáp trông như được làm từ những sợi lông trắng, và hắn giắt một cây rìu chiến ở một bên hông mình.
Hắn thuộc tộc Ape Beastman, cũng là một kẻ tôi luyện linh hồn của mình qua sức mạnh của class chiến binh, Beast Lord. Anh đã đọc qua chuyện này trong một báo cáo trước đây, nhưng thực sự nhìn thấy nó bằng mắt thường vẫn khá là sốc.
Và quả thực, khi đứng một mình, hắn ta trông còn mạnh hơn cả Baziwood, thuộc hạ mạnh nhất của Jircniv.
Fan Rong giơ tay phải vẫy chào Jircniv và những người khác.
“Vậy thì, tiếp theo là người chữa trị các vết thương cho chúng tôi.”
Freivartz nhanh chóng bắt đầu giới thiệu người tiếp theo. Đây là do anh ta sợ sẽ làm phật ý Jircniv.
Lần này, người đứng bên trái Freivartz bước lên phía trước.
“Xin thứ lỗi cho tôi”, anh ta nói khi cây gậy kì lạ mà anh ta cầm trên tay phát ra một tiếng rung. Đó là một loại vũ khí hình như được gọi là ‘tích trượng’.
[* shakujo hay cây tích trượng là cái Đường tăng trong Tây du kí cầm đó. Nó là một trong 18 món đồ vật của Nhà Sư, còn được mang nhiều tên khác nhau như: Thanh Trượng, Minh Trượng, Trí Trượng, Ðức Trượng… là một cây gậy, ở đầu gậy có treo những vòng thiếc, khi rung phát ra tiếng.]
“Bần tăng tên là Unkei và là một người tôn thờ Đức Phật. Hân hạnh được gặp ngài.”
Mặc dù cách ăn mặc của anh ta không bình thường cho lắm, trông anh ta có vẻ thân thiện hơn so với tên Beast Lord kia.
Sau khi anh ta cởi bỏ cái nón to lớn, kì quái của mình ― gọi là fukaamigasa* ― để lộ ra cái đầu trọc lóc. Nếu anh không biết rằng người đàn ông này đã tự mình cạo trọc nó, có lẽ anh sẽ nhìn anh ta với ánh mắt thương hại. Dù sao thì, anh ta cũng khá trẻ.
(* fukaamigasa là một cái nón rơm chụp đi kèm với các nhà sư.)
Anh ta mặc một cái áo choàng chiến đấu kì lạ gọi là áo cà sa*. Anh ta là soryo, người sử dụng phép thuật hệ linh hồn, tuy hơi kém trong việc chữa trị, nhưng lại có năng lực đặc biệt khi chiến đấu với undead.
(* Áo cà sa thì ai xem Tây du kí cũng biết rồi nhỉ.)
Đức Phật mà anh ta tôn thờ đến từ phía Nam xa xôi, và có rất ít tín đồ. Một số coi anh ta là tín dồ của Tứ Thần. Có rất ít điều biết được về anh ta và không có ai quan tâm đến việc xây dựng một ngôi đền cho một vị thần như vậy ở Thủ đô Đế Quốc. Tuy nhiên, Jircniv hiểu rõ rằng sự tồn tại của người đàn ông này thật giống như được cho là một chuyện phiển toái.
Căn bản là Thần điện quyết định giá cả cho việc sử dụng phép thuật chữa trị. Thế nhưng, khi một người sử dụng phép thuật chữa trị đơn độc, không liên quan đến họ xuất hiện, họ sẽ giải quyết với anh ta như thế nào? Họ sẽ làm gì nếu như anh ta cũng là một mạo hiểm giả có hạng cao nhất ― hạng Adamantite?
Không có sự liên kết đặc biệt nào giữa chính quyền Đế Quốc và sự sùng bái của họ. Sự thật rằng Jircniv không trói buộc họ có thể được coi là một chuyện may mắn
Anh không muốn bị lôi kéo thêm vào những vấn đề phiền nhiễu nữa.
Tuy nhiên, khi kiểm tra qua thành tích của anh ta, Jircniv phát hiện ra rằng anh ta có năng lực khác thường khi chống lại undead, điều ngay lập tức đã thu hút sự chú ý của anh. Nếu cần thiết, anh có thể gây áp lực lên Thần điện. Dĩ nhiên, đó là chỉ khi khả năng của anh ta thực sự có hiệu quả như vậy.
“Ta hiểu rồi. Vậy thì, người cuối cùng chắc hẳn là Powapon.”
“Đúng như ngài nói, thưa Bệ Hạ.”
Người mà Freivartz để lại cuối cùng còn kì quái hơn cả người trước anh ta. Anh ta thực sự là người ăn mặc kì lạ nhất trong năm người, và anh ta cúi đầu trước Jircniv.
Phần cơ thể trần truồng phía trên của anh ta bôi màu đen với những hoa văn trắng kì lạ khắp người. Đây có lẽ là do anh ta là thành viên của một class kì quặc có tên là Totem Shaman.
“Ngươi không cảm thấy lạnh ư?”
“Tôi đã đeo trang bị phép thuật để bảo vệ trước sự thay đổi của nhiệt độ, nên không có vấn đề gì cả.”
Jircniv không thể không kinh ngạc khi nghe câu trả lời, điều bình thường hơn anh tưởng. Anh đã nhận được báo cáo về ngoại hình kì lạ của người này, cũng như những tin tức rằng anh ta là người bình thường đằng sau những thứ đó. Dù vậy, anh vẫn không khỏi cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy sự tương phản. Khi nhìn gần hơn, anh ta trông khá đẹp trai, và cũng còn khá trẻ.
Tại sao anh ta lại chọn class này? Một phần trong anh muốn biết, nhưng cùng lúc đó anh lại không muốn biết.
Jircniv suy nghĩ về nhóm Silver Canary đứng trước mặt anh.
Đây là một cái nhóm kì lạ được tạo thành từ những thành viên kì quái. Điều bình thường duy nhất mà họ có là một sợi lông chim én bạc mà họ đã từng nuôi được để đâu đó trên người họ (trong trường hợp của Totem Shaman, nó ở trên hông của anh ta.)
Những cái lông đó lấp lánh ánh sáng bạc, mặc dù chúng đã bị rụng.
“Được rồi, các quý ông. Vậy thì, hôm nay ta sẽ được các ngươi bảo vệ.”
“Hãy giao cho chúng tôi, Bệ Hạ. Ngài hãy tưởng tượng rằng mình đang đi trên con tàu của chúng tôi.”
Jircniv chỉ có thể cười nhăn nhở khi nghe thấy Freivartz nói, và chuẩn bị dời đi. Tuy nhiên ―
“Đợi một chút đã, Beeeệ ha.” Seyde nói với một giọng lúc cao lúc thấp.
“Chúng tôi được thuê để bảo vệ ngài ya, Beeeẹ haaa. Vậy nên xin ngài vui lòng đừng đi quá xa về phía trước. Điều đó không có vấn đề chứ? ”
“Đó không phải là vấn đề ổn hay không ổn. Mấy người được thuê để bảo vệ ta, vì vậy ta sẽ làm bất cứ điều gì mấy người cho là cần thiết. Ngoài ra, nếu các ngươi cảm thấy rằng cần phải sử dụng sức mạnh của họ, thì hãy cứ làm như thường ngày, ra lệnh cho họ là được rồi. Tuy nhiên, ta muốn đề nghị rằng hãy cố gắng giữ bọn họ bên cạnh ta càng nhiều càng tốt.”
“Điều này thật sự là… Có nể tùy ý chỉ huy Tứ Kỵ sĩ Đế Quốc, tôi đoán chúng ta nã nực sự biến thành nững nân vật lớn rồi đây. Nhưng ói thì ói nư tế, để hai người ở bên cạnh Bệ hạ nà kông ao âu ỉ. Nếu ất ứ đều ì ảy ra, gài cỉ cần cạy trốn teo nững chỉ dẫn của núng tôi. Nư thế sẽ hông xảy ra vấn đề gì cả. Nế đấy, đội trưởng, hát một bài đi.”
“Xong ngay. Xin lỗi Bệ hạ, giọng nói của Seyde có chút khó nghe. Tôi đã nói bao nhiêu lần cũng đều như vậy …”
“Không cần phải lo lắng. Nhưng nói lại, nếu anh ta làm điều đó trong một khu vực công cộng thì chắc sẽ có chuyện xảy ra đấy …”
Chưa biết Freivartz đã nhận được lời truyền lại chưa, nhưng anh ta khẽ gật đầu. Điều đó ngụ ý rằng anh biết rõ ràng thời điểm và địa điểm cho những loại chuyện này.
Và sau đó, anh ấy hát. Không, thay vì nói đó là hát, không bằng nói đó là một tập hợp của những âm thanh kỳ lạ. Có thể một phần là do nghe được nhưng không hiểu ý tứ trong đó. Bài hát kéo dài một vài giây, song thứ âm nhạc kỳ lạ đã đọng lại trong lòng mọi người. Sau đó, Seyde liền triển khai hành động.
Nếu ai muốn đính kèm một số hình thức hiệu ứng âm thanh vào chuyển động của anh ta, cả hai từ “chậm rì rì” và “trơn tuồn tuột” là thích hợp. Đó là những động tác mà Jircniv căn bản không cách nào làm được.
“Như vậy, hãy giữ khoảng cách trong vòng mười mét và đi theo tôi.”
Họ làm như Seyde nói, giữ khoảng cách trong mười mét trước khi chuyển. Jircniv nắm lấy cơ hội để hỏi Freivartz về bài hát vừa nãy.
“Đó rốt cuộc là cái gì vậy?”
“Bệ hạ không biết sao? Đó là một trong những kỹ năng đặc thù của người ngâm thơ rong [Bard], Spellsong. Nó sẽ khác tùy vào người sử dụng, và cũng có người sử dụng các loại nhạc khí để thực hiện, nhưng trong trường hợp của tôi, tôi đã dùng tiếng hát để phát huy hiệu quả.”
“Ra là nó, huh.”
Freivartz không thể không mỉm cười khi thấy Jircniv lẩm bẩm với chính mình. Đúng lúc đó, Jircniv nhớ lại những điều anh muốn tìm hiểu nhưng không có cơ hội, và anh quyết định nhân cơ hội này và hỏi:
“… Ta có chuyện muốn hỏi ông. Spellsong có thể điều khiển người không?”
“Bên trong những Spellsong chính xác bao hàm một hiệu quả ám thị*. Những ma pháp khác cũng làm được vậy nên hẳn có khả năng đó. Ngoài ra, chúng sẽ có thể mê hoặc người khác ở một mức độ nào đó.”
(*ám thị: một loại ảnh hưởng tâm lí, hướng người khác hành động, suy nghĩ theo ý mình bằng các thuật tâm lí.)
Jircniv nhìn Freivartz.
“Ta hiểu rồi … là như vậy phải không…”
“Vâng, chính là như vậy.”
Quả nhiên đó là một con quái vật có sức mạnh của một người ngâm thơ rong, hay là nói-
“Như vậy ông biết gì về những con quái vật trông giống như con ếch xanh?”
-đó là một khả năng bẩm sinh của con quái vật. Khả năng đó không cách nào loại bỏ hoàn toàn. Điểm ấy nhất định phải hiểu rõ bởi nó cực kì quan trọng.
“Ếch xanh? Ý ngài là giống như những con Giant Toad*?”
(* cóc khổng lồ)
“Không, không phải như thế. Một cái gì đó thông minh hơn. Ta đang nói về một con quái vật đứng bằng hai chân, và ngay lập tức có thể kích hoạt một cái gì đó giống như Spellsong đó.”
“…là một Toadman sao? Nếu người đó là một người ngâm thơ rong và đồng thời cũng là một Toadman thì sẽ phù hợp với mô tả của ngài… nhưng nếu tôi nhớ chính xác, tộc Toadman không phải là tộc bán nhân đặc biệt xuất sắc. Tuy nhiên nếu đó là tộc trưởng Toadman lớn tuổi… Tôi đã nghe chúng có thể sử dụng khả năng đặc biệt gây hỗn loạn cho kẻ thù.”
Cái kia cùng hỗn loạn vẫn còn có chút không giống.
Anh đã đọc về loài bán nhân gọi là tộc Toadman, nhưng ngoại hình của chúng khác chút ít so với con quái vật gọi là Demiurge. Hắn ta có thể là một nhánh Toadman hoặc loại dị biến, hoặc có lẽ là một kẻ thuộc dòng dõi hoàng gia Toadman? Những khả năng không thể bị loại bỏ, nhưng khả năng lớn nhất là chúng không phải là trường hợp đó.
“Có vẻ như không. Thật sự rất xin lỗi, Bệ hạ. Có quá ít thông tin. Có lẽ nếu ngài có thể cho tôi biết thêm về sinh vật trong câu hỏi, tôi có thể giải quyết bí ẩn này cho bạn.”
Điều này thật giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
“Có đúng không. Như vậy, ta sẽ cho ông biết về sự xuất hiện của con quái vật này. Nếu có thể, anh có thể sử dụng sự khôn ngoan của mình để giúp ta được không? Mặt khác, anh có thể nói cho ta biết chi tiết hơn về Spellsong không?”
Trong Đế Quốc, e rằng lẽ không ai biết nhiều hơn về những con quái vật hơn mạo hiểm giả cấp Adamantite.
“Bệ hạ, chuyện này có chút làm khó cho họ. Cái điều bệ hạ nói đến dù sao cũng là kế sinh nhai của họ.”
Freivartz cười để đáp lại lời của Baziwood.
“Thôi, thôi, đó là sự thật, chúng tôi không thể nói quá nhiều về đòn sát thủ của mình. Tuy nhiên, nói cho ngài những kiến thức bình thường thì không sao cả. Chỉ là … không phải tốt hơn là hỏi vị Đại Magic Caster-dono đó sao? Tôi chắc chắn ông ta sẽ biết nhiều hơn chúng ta … ”
Jircniv vẫn cố gắng không để lộ bất cứ thông tin khi chủ đề của Fluder được nhắc đến.
Anh đã ban hành một lệnh cấm ngôn luận về sự phản bội của Fluder, vì vậy không có thông tin nào bị rò rỉ. Nói chung bây giờ, Fluder vẫn còn ở vị trí Hội trưởng Ma pháp sư của ông ta, song các đặc quyền và quyền hạn của ông ta đã dần bị tước đi nên ông ta sẽ không nhận thấy. Đồng thời anh tìm tòi một phương pháp để có thể lấp đầy khe hở do Fluder, người sẽ ra đi, tạo ra.
Từ bên trong khe hở đó, Jircniv một lần nữa nhận ra Fluder đã mang cho Đế Quốc bao nhiêu ân huệ, nhưng tất cả những thứ này đã quá trễ.
“Chúng ta không thể quá mức ỷ vào người đàn ông già kia. Điều này giống như bài tập về nhà cho một học sinh. Nếu ta chỉ đơn giản là chờ nghe đáp án bởi vì ta có một giáo viên ưu tú, ta sẽ bị la mắng.”
Cách nói của Jircniv gây lên một số tiếng cười.
“Rõ ràng đúng như là Bệ hạ nói. Tôi hiểu. Được rồi, lệ phí cho lần yêu cầu này cùng nội dùng nhiệm vụ giao cho chúng thực hiện thật sự có chút khác lệ thường. Vậy thì sau này tôi sẽ tóm tắt các vấn đề của những Spellsong cho ngài.”
“Ta hiểu rồi. Vậy thì làm phiền ông.”
Có nhiều phòng VIP tại đấu trường. Một là dành cho các nhà đầu tư của đấu trường. Một được dành cho quý tộc cao cấp. Sau đó, một dành cho Hoàng đế, tổng cộng có ba căn phòng. Hiện tại họ đang hướng cho căn phòng đã được thiết kế dành riêng cho Hoàng đế. Có lẽ Seyde đã do thám các tuyến đường trước đó, anh ta chưa từng hỏi đường mặc dù anh ta là người hướng dẫn nhóm.
Cuối cùng họ đã đến nơi, nhưng ở khúc quanh trước khi nhìn thấy cánh cửa căn phòng, Seyde đưa tay về phái Jircniv, ra hiệu anh ta nên dừng lại.
“Không thấy hơi thở của ai ở đây, nhưng hãy để tôi đi trước. Mấy người có thể tạm thời đợi ở góc này một chút không?”
Anh không đợi một lời trả lời cho những lời thì thầm của mình, nhưng thay vì nép vào góc tường, anh bước đi như đang tản bộ. Bị điều này khợi gợi sự tò mò, Jircniv hơi ló đầu ra để quan sát.
Anh ta tiếp cận đến trước cánh cửa mà hoàn toàn không phát ra một tiếng động, và sau khi làm một cái gì đó, anh từ từ mở cửa. Mặc dù chỉ đẩy ra một khe hở bé tí tẹo, song hình như đã đủ cho anh ta chui vào, và toàn bộ cơ thể của anh ta giống như một làn khói biến vào trong căn phòng.
Sau một lúc, cánh cửa mở ra, và họ có thể nhìn thấy khuôn mặt của Seyde ở bên trong.
“Không sao. Căn phòng này an toàn.”
Cả nhóm bắt đầu hành động bước vào trong phòng đã được xác nhận là an toàn.
Jircniv nhìn quanh.
Căn phòng hơi nhỏ, nhưng mỗi một món đồ nội thất tinh xảo đều là những món vật phẩm hạng nhất. Căn phòng đã được quét dọn một cách hoàn hảo cho Hoàng đế, người hiếm khi đến thăm nơi này.
Một cửa sổ lớn đã được mở ra trên một cái vách tường mà có thể nhìn ra đấu trường, cho phép nhìn thấy toàn bộ tình hình bên dưới. Hơi hơi liếc mắt một cái, họ sẽ có thể nhìn thấy từ khán đài không còn có chỗ trống những vị khán giả cuồng nhiệt cùng tiếng cổ vũ giống như tiếng sấm nổ.
Lý do cho một lượng lớn khán giả là vì Võ Vương đột nhiên xuất trận.
Vị vua của đấu trường- Võ Vương – mang tính áp đảo mạnh mẽ. Không ai có thể làm hắn ta chiến đấu một cách nghiêm túc. Do đó, đã một thời gian dài đấu trường không tổ chức trận đấu cho Võ Vương.
Chính là bởi đã lâu không xem trận chiến của Võ Vương nên đám đông mới kéo tới, chờ mong xem người nào đi khiêu chiến với Võ Vương.
Đúng như dự đoán, phần nguyên nhân rất lớn là xuất phát từ sự khao khát sức mạnh. Kể từ khi Đế quốc có đám chiến binh chuyên nghiệp gọi là kỵ sĩ, chiến trường như một thế giới khác đối với đám thị dân. Đây là lý do tại sao bọn họ mong đợi những cảnh tượng chiến đấu giữa sự sống và cái chết.
Không, anh nghe nói qua rằng kỵ sĩ cũng thấy thích thú với đấu trường.
Nói cách khác, họ trông đợi một màn trình diễn và phô bày sự tàn bạo.
Khi Jircniv đang chìm đắm vào suy nghĩ, Silver Canary đã hoàn thành việc thăm dò căn phòng.
“Trong phòng có dấu hiệu nào của ma pháp thăm dò đã được phát động qua không?”
“Chúng tôi không phát hiện dấu vết ma thuật nào như vậy, Bệ hạ. Không sai chứ?”
“Vâng. Nhìn thấu một ma pháp đã được phát động khá khó khăn đối với tôi, vì vậy tôi trước tiên đã đi điều tra một hồi xung quanh, kiểm tra xem có vật phẩm ma pháp nào không, nhưng không cũng không phát hiện được gì. Tuy nhiên, hy vọng ngài đừng quên rằng tôi không có năng lực điều tra của một tên trộm. Nên đừng nghĩ rằng nó hoàn toàn an toàn… Mà thủ lĩnh của chúng tôi đã dùng Spellsong tăng cường năng lực thăm dò của chúng tôi, vì vậy không có vấn đề gì.”
“Về bên ma pháp, bần tăng đã sử dụng một thuật thăm dò để điều tra về môi trường xung quanh. Tuy nhiên, không có dấu vết của bất kỳ phép thuật nào được phát động. Trong mọi trường hợp, tôi đã tạo ra một rào cản phép thuật có thể cản trở phép thuật thăm dò, vì vậy người có thể cho rằng không có vấn đề. ”
Unkei đập tích trượng của mình xuống sàn nhà, và một âm sắc trong trẻo vang vọng khắp căn phòng.
“Vậy thì, tôi có thể yêu cầu thêm một chút sao? Có phép thuật nào có thể phát hiện sự tiếp cận của người khác? Sẽ tốt nhất nếu đó là một phép thuật có thể phát hiện ngay cả một người vô hình.”
“Thật sự đáng tiếc, trong những ma phát bần tăng năm giữ không có cái nào như vậy. Tuy nhiên, tôi nhớ rằng thủ lĩnh của chúng tôi hình như có một câu thần chú như vậy.”
Freivartz, người bị nhắc đến, báo hiệu rằng anh ta hiểu và rời khỏi phòng.
“Bây giờ làm gì? Nếu đối phương có ý định nghe trộm, mọi người định làm thế nào?
Jircniv vẫn cố gắng để nghĩ về những gì anh có thể làm đối với Ainz Ooal Gown. Tuy nhiên, thành thật mà nói, mọi chuyện đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng. Thực tế là, khi trong đầu coi người đàn ông đó là một thứ gì quá to lớn, thì khi làm đánh giá về hắn ta sẽ không sơ xài (Note: Không hiểu).
“… Thực lòng mà nói, tôi nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn sau khi làm nhiều chuyện như này. Ít ra đó là những gì tôi nghĩ. Đừng nhìn tôi như thế, chúng tôi đã dùng mấy đạo ma pháp để tăng cường sức phòng thủ rồi.”
“Đúng là như vậy, Bệ hạ. Bần tăng đã được sử dụng ma pháp chống thăm dò và đã thiết kế để nó sẽ lập tức gửi một cảnh báo cho tôi nếu bất cứ kẻ nào muốn sử dụng ma pháp thăm dò. Xin hãy thoải mái.”
Seyde và Unkei thay nhau nói như thế.
Họ nghĩ rằng anh bị ám ảnh? Hay họ nghĩ rằng anh có chút điên cuồng vì anh đã lo lắng về vụ ám sát?
Tuy nhiên, họ sẽ nghĩ gì nếu anh nói với họ rằng đối phương là Vua Pháp thuật? Điều này làm nổi lên sự hứng thú của Jircniv. Họ sẽ nói, “chúng ta phòng thủ như thế nào cũng không đủ khả năng chống lại anh ta” Hoặc họ sẽ nói, ” Nếu chúng tôi sớm biết vậy, chúng tôi sẽ không vì ít tiền đó mà nhận lấy công việc như này”?
Đương nhiên, kịch bản tốt nhất là không nói với họ bất cứ điều gì về Vua Pháp thuật và để họ dốc hêt sức cho việc chuẩn bị ứng phó.
Tuy nhiên, dù anh có cố gắng bao nhiêu đi nữa để phong tỏa thông tin về Vua Pháp thuật, anh cũng không thể ngăn cản 60.000 cái miệng.
Tin tức có thể đã bị lộ ra. Nếu là như thế, nghe nói càng là mạo hiểm giả cấp cao thì càng có xu hướng ở những lúc bình thường đi thu thập tin tức, vì thế khả năng rất cao là họ đã nắm được tình báo về mặt năng lực của Vua Pháp thuật.
Họ sẽ không khó để tìm ra lý do tại sao mình thực sự muốn họ ở đây?
Sau khi cân nhắc đủ loại khả năng khác nhau, Jircniv cuối cùng vẫn quyết định dùng một nụ cười ấm áp để qua loa chuyện trước đây này.
Mà hai người kia cũng nhận ra rằng Jircniv không tiếp thu những gì họ đã nói. Hai bên cũng có vẻ không muốn nói thêm gì nữa.
Tiếng cổ vũ rầm rộ vang lên từ đấu trường.
Từ nơi này nhìn sang, trận chiến giữa các đấu sĩ đã có người chiến thắng.
Trước đây, kẻ bị đánh bại sẽ được ban tặng án tử hình, nhưng giờ không dùng nữa. Vẫn có trường hợp tử vong trong trận chiến, nhưng cũng chắc chắn sẽ không có vụ giết người sau khi chiến thắng.
Có người nói, việc một đấu sĩ được tha vì thất bại lặp đi lặp lại của mình rất thú vị. Điều này cho phép kẻ đó để đánh thức sức mạnh thực sự của mình và trở thành nhà vô địch, nhân đó chế độ đặc biệt kia được bãi bỏ. Quyết định này được thực hiện, bởi vì một ngày nào đó nói không chừng có một người khác như hắn ta.
Đây là Võ Vương đời thứ mấy vậy? Mặc dù không thể so sánh với Võ Vương hiện tại, hắn ta có vẻ là một kẻ khá mạnh. Nhưng những tên này không trung thành với bất cứ đất nước nào. Mình cần phải suy nghĩ về cách làm thế nào để lôi kéo họ về phía mình…
“Nói chung, chuyện bên này của chúng tôi đã kết thúc, Bệ hạ.”
Jircniv quay đầu lại khi anh nghe thấy giọng nói của Freivartz.
“Làm phiền rồi.”
Nếu như đối phương là những mạo hiểm giả hạng Adamantite, vậy thì anh nên trịnh trọng bày tỏ sự cảm ơn. Tuy nhiên, anh không có suy nghĩ nhiều, nói ra những lời hỏi thăm bình thường.
“Không có gì. Tuy nhiên, chúng tôi đã được thuê để bảo vệ, vì vậy có thể để chúng tôi đứng chờ trong căn phòng này không?”
Họ được thuê làm vệ sĩ. Với ý nghĩ đó, đó là một đề nghị hợp lý.
Tuy nhiên, để bọn họ chờ trong tình huống tiến hành cuộc nói chuyện bí mật có thật sự ổn không?
Mặc dù kéo họ vào trong vòng xoáy này cũng có rất nhiều chỗ tốt. Tuy nhiên, một khi họ nhận ra những gì anh nhắm đến, anh chạy nguy cơ làm cho kẻ thù không cần thiết (?).
Tuy nhiên, so với kẻ kia, đó cũng không phải chuyện gì quá mức— Mình đang suy nghĩ gì thế này? Mình đang so sánh mọi thách thức đã gặp phải với con quái vật đó, đó là bằng chứng rằng mình đang bắt đầu trở nên kỳ quái. Bên cạnh đó, tiếp tục tăng thêm kẻ địch cho bản thân thật sự quá ngu ngốc.
Jircniv lắc đầu.
“Ta xin lỗi, nhưng ngay bây giờ sẽ có cuộc hội đàm quan trọng diễn ra. Sẽ khá rắc rối để mấy người chờ ở đây.”
“Tuy nhiên, như thế sẽ rất khó khăn để bảo vệ ngài, Bệ hạ.”
“Có hai người ta tin tưởng ở trong phòng này. Họ có thể tranh thủ đủ thời gian trước khi anh chạy được đến đây.”
“Vâng, đúng là vậy,” Ape, người vẫn im lặng từ trước đến giờ, đột nhiên nói. “Tuy nhiên, nếu đối phương là một sát thủ trình độ như Seyde và một khi xử lí không tốt, nó có thể biến thành tình huống nguy hiểm.”
“Khi anh nói về một sát thủ có trình độ như tôi, có lẽ anh đang nói về cô gái đến từ Ijaniya kia hả. Cô ấy là loại người có thể sử dụng Nhẫn thuật để bất ngờ tấn công từ bóng tối.”
“Được rồi, với hai chiến binh này ở xung quanh, một kẻ thù sử dụng kiếm hẳn là không gây ra được bất kỳ khó khăn nào. Tuy nhiên, về phép thuật thì sao? Đó chính là điểm mà làm cho bần tăng cảm thấy lo lắng. Ngoài ra, tôi cảm thấy rằng chúng tôi sẽ quan tâm tới trận đấu nhiều hơn hơn là cuộc đàm phán của Bệ hạ? ”
Tất cả bọn họ đang cố gắng thuyết phục anh để được ở lại, nhưng bởi vì Jircniv quyết tâm không để cho thông tin bị rò rỉ ra ngoài, anh không thể chấp nhận đề nghị của họ.
“Sự lo lắng của các vị đều rất hợp lý. Tuy nhiên, tôi không thể thỏa hiệp về điểm này, bất kể là trên cương vị là một người đàn ông hay là Hoàng đế của Đế quốc.”
Silver Canary nhìn thủ lĩnh của họ, chỉ thấy người đó thở dài.
“Vậy thì không có cách nào. Tôi chắc Bệ hạ phải có lý do của mình cho việc ngài không thể tiết lộ cho chúng tôi. Như vậy, chúng tôi sẽ đứng canh ở bên ngoài. Tuy nhiên, ngài có thể cho chúng tôi biết chính xác là người nào muốn tới?”
“Một câu hỏi hợp lý. Tuy nhiên, ông phải giả vờ rằng mình chẳng nhìn thấy gì. Có thể không?”
“Tất nhiên. Bất kể là hạng người nào đến, chúng tôi chắc chắn sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì. Nếu nó bị tiết lộ, chúng tôi sẽ sẵn sàng chịu hậu quả.”
“Ta tin tưởng anh. Đầu tiên là Linh mục cao cấp của Hỏa Thần Điện và Phong Thần Điện. Ngoài ra sẽ có bốn linh mục khác đồng hành với họ.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy thì, chúng tôi sẽ phải cảnh giác đối với bất cứ ai ngoài những người này.”
“Ah, chính là như thế. Căn phòng VIP này trong quá trình xây dựng được tách biệt khỏi các căn phòng VIP khác. Ta cho rằng sẽ không có ai không cẩn thận bị lạc đến đây.”
“Hiểu rõ … ngoài ra, chúng tôi phá vỡ cái khóa trên những cánh cửa cũng không sao chứ, Bệ hạ?”
“Mấy người có thể phá vỡ chúng nếu thấy phù hợp.”
Fan bước về phía trước. Từ cánh tay nắm chặt cái cán Battle Axe của anh ta phát ra một âm thanh kẽo kẹt gân guốc mà với lực lượng của một con người không thể nào làm được. Hơi quá cho hành động phá vỡ một chiếc khóa, nhưng Jircniv là không phải chiến binh nên anh ta cũng không nói cái gì.
Tuy nhiên, trên khuôn mặt của hai thành viên của Tứ Kỵ sĩ lộ ra vẻ ngạc nhiên khi họ thì thầm với nhau. Điều đó hơi gây chút sự chú ý của Jircniv.
Fan từ từ nâng lên cây Battle Axe của mình.
“-Ah, đừng phá vỡ cửa ra vào nha.”
Fan dừng lại nửa chừng khi nghe Freivartz nói. Lông mày Jircniv nhăn lại.
“Tại sao không? Chẳng phải chúng ta đã định trước là ‘Oh, chúng tôi đã lập kế hoạch để phá khóa, nhưng lại không cẩn thận làm hỏng cánh cửa, thật là một sự xấu hổ, tuy nhiên đây là cơ hội hiếm có, tại sao chúng ta không đi vào nhỉ?” Hay cái gì? ”
“Đừng làm điều đó lúc này. Tôi không muốn dính vào những quan hệ chính trị rắc rối phức tạp.”
“Thật vậy. Bần tăng không muốn bị Thần Điện căm ghét hơn.”
“Được rồi. Như vậy thì thế này là đủ.”
Fan nhẹ nhàng vung rìu của cây Battle Axe của mình, và dễ dàng phá khóa.
Anh nên cảm thấy không nói nên lời. Hoặc là anh nên cảm thấy không vừa lòng. Có lẽ anh nên cảm thấy nhiều thứ, nhưng tất cả Jircniv cảm thấy là sự kính phục. Điều đó khiến anh nghĩ rằng, đúng như mong đợi về một mạo hiểm giả hạng Adamantite.
Anh không được ấn tượng với cách anh ta có thể dễ dàng phá vỡ một khóa với một cây Battle Axe, mà là bởi sự can đảm quang minh chính đại nói những điều như vậy ở trước mặt người có quyền lực cao nhất của đất nước này. Ngoài ra, sự kiêu ngạo đó đã tuyên bố rằng họ sẵn sàng bỏ qua những mong muốn của khách hàng của họ – người cũng là người đàn ông mạnh mẽ nhất trong cả nước – để thực hiện công việc tốt nhất có thể.
Đó là những thứ mà hiện tại Jircniv đang thiếu.
“… Ta cũng có thể kéo tất cả họ vào trong vũng bùn chính trị, để bọn họ không thể thoát ra được.”
Cũng như Jircniv lặng lẽ lầm bầm, các thành viên của Silver Canary chạy trốn ra khỏi căn phòng như một con thỏ sợ hãi. Động tác đó như thể họ đã giao ước ngay từ đầu.
Trong phòng chỉ còn dư lại ba người Jircnic, họ nhìn lẫn nhau.
“Thật ấn tượng. Họ làm việc với nhau rất chặt chẽ mà không cần bất kỳ hình thức giao tiếp nào… Nên nói là đúng như mong đợi phải không? Có thể làm như vậy thì mới là hạng adamantite a.”
“… Vâng, thần không biết phải nói gì cho phải. Mặc dù, nó giống như hơi có chút khi nói ngưỡng mộ họ… Bệ hạ, cần bắt đầu chuẩn bị thức uống không?”
“Chúng ta cần đó. Xin lỗi về điều đó. Ngươi có thể giúp ta công việc chuẩn bị?”
“Tuân mệnh. Như vậy, Baziwood-dono cũng đến giúp chút ha.”
Baziwood cau mày với đề nghị này.
“Eh? Tôi? Bệ hạ, chúng ta vẫn nên mang một người hầu gái đến cùng chứ? Những vị khách của chúng ta có lẽ sẽ cảm thấy những thức uống ngon hơn nếu một cô gái phục vụ họ thay vì một người đàn ông trung niên phục vụ. Ý thần là thần cũng cảm thấy như vậy.”
“Được rồi được rồi. Than phiền đủ rồi đó. Baziwood-dono, xin hãy thận trọng hơn.”
“Xin nhờ ngươi, Baziwood. Không có mong muốn nào mà chúng ta không chạm tới được cả. Chúng ta phải làm việc với những gì chúng ta có. Cũng giống như Đế Quốc hiện tại.”
“Cái ví dụ đó cần phải cải thiện vài điểm, Bệ hạ,” Baziwood nói khi anh ta vùi mình vào công việc chuẩn bị.
Tiếng cổ vũ của khán giả vang lên từ sân đấu ở phía dưới, Jircniv cũng nghe được tiếng hú nghe có vẻ hơi khác với tiếng hú của các loài thú hoang dã.
Trận đấu tiếp theo hình như đã bắt đầu.
Jircniv tìm kiếm ký ức của mình.
Trận đấu trước trận chiến của Võ Vương rõ ràng là giữa mạo hiểm giả và quái vật. Mạo hiểm giả chiến đấu ở đấu trường là chuyện khá phổ biến với khán giả, bởi vì họ đa phần muốn chứng kiến những phương thức chiến đấu hoa lệ với ma pháp nổ tung tóe cùng vài thứ tương tự thế.
Jircniv cảm thấy rất xúc động khi nhìn xuống vào những khán giả rối loạn vì sự cuồng nhiệt bên dưới, và anh nói
“Thật là một khung cảnh hòa bình.”
“Thực sao, Bệ hạ?”
Như anh tự hỏi tại sao một người nào đó đã được đáp ứng mutterings tự định hướng của mình (?), Jircniv quay lại và thấy Baziwood đứng trước mặt mình. Nimble ở phía sau lộ vẻ khó chịu trong khi ông cũng xử lý luôn phần công việc của Baziwood.
“Xem ra nó cũng không hoàn toàn là khung cảnh hòa bình. Ông nhìn xem.”
Một trong những mạo hiểm giả bị những móng vuốt của một con quái vật dã thú vung trúng, và những giọt máu tung bay trong không khí. Các khán giả than vãn và và hét lên sự ủng hộ của họ.
“Ta không nói đến cuộc chiến. Mà là là khán giả.”
Jircniv nhìn qua đám đông đang lớn tiếng hò hét.
“So với tình hình của Đế Quốc, đây không phải là một cảnh thanh bình sao? Nếu mọi người biết có những loại quái vật ẩn dưới làn da mỏng manh, ông có nghĩ họ vẫn có thể hưởng thụ thế này không?”
“Hòa bình không phải là tốt sao? Để dân thường mang trong lòng những cảm xúc đau đớn cũng vô dụng, đúng không?”
Baziwood đã đúng.
Jircniv cảm thấy hối hận vì những lời vô nghĩa anh đã nói.
“Anh nói đúng, Baziwood. Được rồi, gần đến lúc đối phương tới rồi. Việc chuẩn bị sao rồi?”
“Vâng, Bệ hạ. Tuy rằng tôi có một chút lo lắng rằng chúng ta sẽ không làm kịp vì ai đó đã không chịu giúp đỡ, thế nhưng thức uống và giấy đều chuẩn bị xong rồi. Mực nước cũng chuẩn bị vô cùng đầy đủ.”
Chuẩn bị một số lượng mực in và giấy viết kinh người là vì đề phòng trường hợp có ai đó đang nghe trộm căn phòng VIP này. Mặc dù anh cảm thấy rằng tiếng cổ vũ đã đủ lớn và căn phòng cũng đủ xa để không có ai tới gần căn phòng này, và ngoài ra, có rất ít phương pháp để nghe lén âm thanh, thế nhưng chuẩn bị cũng không phải là dư thừa
Anh biết đó là rất phiền hà. Mặc dù anh cũng đã làm điều này ở Thành phố Đế quốc, nhưng điều này là thực sự rất mệt mỏi.
Lý do anh làm việc rườm rà như này là vì sức mạnh của Vương quốc Sorcerous là một ẩn số.
Nếu anh biết những gì họ có thể làm được cái gì và không thể làm được cái gì, phản ứng của anh có thể đã thay đổi.
Anh đã lên kế hoạch để sử dụng chiến tranh để tiến hành một cuộc điều tra, nhưng nó đã kết thúc một cách thực sự nghiêm trọng, dẫn đến một thảm kịch khủng khiếp. Tuy nhiên, anh cũng không vì thế mà hoàn toàn từ bỏ nghiên cứu của mình. Anh nghĩ tới những phương pháp khác nhau, nhưng nếu chúng không an toàn hơn so với trước đây, thì anh cũng chỉ có thể run sợ trước cái bóng của đối phương. Tuy nhiên, ngay cả khi anh đã nhận được bất kỳ kết quả gì, thậm chí nếu anh ta đã phát hiện ra bất kỳ phương pháp hành động nào, anh bởi cái bóng đó chạm đến một điểm (?).
Tuy nhiên, anh không thể quên đi cái phần nóng rực xuyên qua cổ họng đó.
“Ainz Ooal Gown — nếu như ta biết được giới hạn sức mạnh của Vua Pháp Thuật, ta cũng có thể không cần thiết phải chuẩn bị nhiều thế này.”
Vào thời điểm đó, anh đã yêu cầu ông ta giúp đỡ như một cộng tác viên, nhưng bây giờ mà ông ta là một vị vua ngang hàng với anh, yêu cầu ông ta giúp đỡ như vậy gần như không thể. Không, anh vẫn có thể đề nghị, nhưng nghĩ về chuyện không biết làm sao với các khoản yêu cầu làm anh thấy đau đầu.
“Không chỉ mỗi Vua Pháp thuật đâu, Bệ hạ. Chuyện sẽ tệ hơn nếu chúng ta không biết những thuộc hạ của ông ta làm những gì được, phải không?”
“Anh nói không sai.”
“… Nếu trong những thuộc hạ của Vua Pháp thuật có kẻ mạnh hơn so với ông ta thì sao?”
“Làm sao có khả năng? Không có chuyện như thế, phải không?”
Jircniv không kìm nổi túa ra những giọt mồ hôi lạnh với câu trả lời như vậy.
Khi anh cân nhắc đến thực tế là Tứ Kỵ sĩ mạnh hơn anh – họ là cấp dưới của mình – anh không thể nói rằng loại khả năng đó là không thể nào. Những kẻ đứng trên người khác cần không phải đơn thuần cần sức mạnh thể chất, mà là những thứ khác.
Điều gì xảy ra nếu như Ainz Ooal Gown cũng lời nói đó?
“-Không, Không thể nào. Nghe này, Nimble. Anh đã hiểu sai nó. Hiểu chưa?”
“Vâng! Thật sự xin lỗi, Bệ hạ.”
Nếu thực sự là như thế, thì họ sẽ bó tay hết cách. Anh hy vọng khả năng lớn nhất là lực lượng của những người thuộc hạ đó ngang bằng với Vua Pháp thuật – và Jircniv đã tuyệt vọng cầu nguyện với các vị thần rằng họ sẽ là yếu hơn ông ta.
Đúng như anh nghĩ, họ không có đủ thông tin.
Mình nghĩ là chúng ta nên tiếp tục có kế hoạch tìm hiểu tình báo từ cô gái Dark Elf đó, dù biết nó là nguy hiểm song vẫn phải làm. Cứ cho là chúng ta không thể mua được lượng lớn nô lệ từ Pháp Quốc, nhưng có lẽ dùng phương pháp đó có thể … Hoặc có lẽ thử với cậu bé (Aura) sẽ tốt hơn? Không, cậu ta trông quá trẻ, nên không sử dụng mỹ nhân kế được với cậu nhóc. Bên cạnh đó, cậu ta có vẻ khá cứng cỏi.
Trong lúc Jircniv suy nghĩ, một tiếng gõ cửa vang lên.
Ba người đàn ông nhìn nhau, và sau đó Nimble đi đến mở cửa.
Đúng như mong muốn, Freivartz xuất hiện.
“Bệ hạ, các vị khách đã đến. Tổng cộng có sáu người và trước đây tôi đã gặp qua các Linh mục cao cấp, vì vậy tôi tin rằng đúng là họ. ”
“Như vậy, xin mời mọi người vào-”
Khi anh vừa nói đến đây, âm thanh vặn hỏi của Seyde truyền đến từ cửa đối diện.
“Whoa whoa, chờ chút chờ chút, mấy quý ngài ở phía sau. Tuy rằng số lượng mấy ngài phù hợp, nhưng tôi không biết có chuyện gì xảy ra đây? Tôi cảm thấy hai người phía sau có mùi giống tôi. Binh sĩ trừng phạt trực thuộc Thần Điện–Những người giết những kẻ phá vỡ giới luật* của Thần Điện, tôi còn tưởng đó chỉ là một loại tin đồn?”
(* giới luật là những điều cấm trong tôn giáo)
“Bần tăng cũng khá ngạc nhiên đấy.”
“Các người là cấp dưới của ai?”
“Ta rất ngạc nhiên, thật rắc rối. Nó sẽ ổn hơn nếu ngươi cứ để bọn ta qua mà không gây chuyện… Thứ nhất, ngươi đang mắc sai lầm. Ta ― không, chúng ta có lí do chính đáng để đến đây. Tức là, bởi vì Bệ Hạ đã mời chúng ta. Ngài ấy sẽ không vui nếu ngươi thể hiện thái độ thù địch với chúng ta, ngươi biết đấy.”
“H―m. Được thôi, ngài có thể đợi một chút được không? Hãy để tôi kiểm tra nếu các người đang nói sự thật.”
Anh ta để Jircniv thấy mặt họ. Đó là Linh mục Cấp cao của Hoả Thần Điện và Phong Thần Điện, cùng với bốn người khác mà anh chưa gặp bao giờ. Họ mặc áo choàng sẫm màu ngăn anh nhìn thấy mặt họ, và đó là phần đáng nghi nhất.
Do đây là lần đầu tiên họ gặp mặt, không có gì bảo đảm rằng họ là các sứ giả của Pháp Quốc. Tuy nhiên, do có các Linh mục Cấp cao đi cùng, mọi thứ sẽ không thể tiến triển được nếu anh không tin họ. Vua Pháp thuật có lẽ là người duy nhất được lợi từ các cuộc tranh cãi nội bộ.
“Họ là các vị khách mà ta đang đợi. Xin lỗi, nhưng các ngươi có thể cho họ qua không?”
Các thành viên của Silver Canary đều tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng họ vẫn để các sứ giả đi qua.
Ngay cả khi cánh cửa đã đóng, họ vẫn không bỏ mũ trùm ra.
Jircniv không nói gì về hành động thiếu lịch sự của họ. Họ có lẽ cũng cảnh giác như Jircniv, và thứ gây ra sự thận trọng giữa họ là Vua Pháp thuật.
“Dường như các lính canh của ta đã gây bất tiện cho các ngài. Xin thứ lỗi.”
“Xin đừng để ý đến nó. Sự thật là, các mạo hiểm gia hạng adamantite đã đúng về hai người ở phía sau.”
Hai sứ giả ngồi vào chỗ, trong khi hai người khác đứng nghiêm đằng sau họ.
Jircniv viết từ ‘Điển’ lên một mảnh giấy của anh. Phản ứng của anh là một nụ cười mờ nhạt, nhưng nó mang nhiều ý nghĩa hơn bất cứ từ ngữ nào. Những lực lượng đặc biệt của Giáo Quốc được biết đến như là các Thánh Điển vậy nên họ phải đến từ một trong sáu Thánh Điển.
“Giờ thì, sao chúng ta không thưởng thức trận đấu trước? Sự kiện chính sắp bắt đầu rồi, đúng chứ?”
Jircniv gật đầu trước câu hỏi đó.
Sự kiện chính là khi mà sự phấn khích của đám đông đạt tới đỉnh điểm, và do đó tiếng ồn tăng lên. Điều này làm việc nghe trộm rất khó khăn, đây là lí do vì sao anh lại chọn thời điểm này và nơi này.
Vị sứ giả rút ra một tờ giấy và đưa nó cho Jircniv.
Jircniv cẩn thận đọc nó, để không bị nhìn thấy từ phía sau hay hai bên, và nhìn thấy một vài câu hỏi ở đó.
Nói đơn giản, họ hỏi vì sao Jircniv lại đề nghị Vua Pháp thuật sử dụng phép thuật đó.
Tiếp đó, họ hỏi về quan điểm của Hoàng Đế về vấn đề.
Về việc họ biết những gì về Vương quốc Socerous.
Nó được biểu đạt bằng những cụm từ riêng mang tính ngoại giao, nhưng nó vẫn là một bản điều tra.
Trong khị họ có thể chỉ cần gửi nó cho anh, lí do tại sao anh lại cố gắng mọi cách để gặp họ ở đây là bởi vì họ lo sợ về quyền lực của Vua Pháp thuật. Hay có lẽ là họ không tin tưởng Đế Quốc.
Sự không bằng lòng dâng lên trong ngực của Jircniv. Tuy nhiên, khi anh nhắc lại mối quan hệ của họ với Vương quốc Socerous, nó là điều tự nhiên khi mà họ không tin tưởng bọn chúng tí nào.
Jircniv ghi câu trả lời của anh vào lúc tiếng hò reo vang lên. Có vẻ như trận đấu sắp bắt đầu.
“Trước khi bắt đầu, hãy chào mừng Hoàng Đế El-Nix, người đã tới để theo dõi trận đấu! Thưa các quý ông quý bà, xin hãy nhìn lên căn phòng VIP phía trên các vị!”
Đó là giọng của người giới thiệu, được phóng đại bằng một dung cụ phép thuật.
“Xin thứ lỗi.”
Jircniv đứng dậy, để các khán giả phía dưới có thể thấy được mặt anh.
Mọi người hò reo tên của Jircniv. Anh quay khuôn mặt đẹp trai của mình về phía thần dân, và mỉm cười thầm lặng với họ. Phụ nữ bắt đầu hò hét tên anh, và Jircniv cảm thấy khá hài lòng khi độ nổi tiếng của anh vẫn chưa hề giảm đi.
“Cảm ơn mọi người rất nhiều! Vậy thì, tiếp theo, các quý ông quý bà, trận đấu được chờ đợi đã lâu với Võ Vương! Việc chuẩn bị sẽ mất một lúc, vì vậy nên hãy kiên nhẫn!”
“Võ Vương, huh!” Jircniv lẩm bẩm.
Jircniv đã hỏi Baziwood một lần về việc để Tứ Kỵ Sĩ chiến đấu với Võ Vương. Ông ta đã cười và nói họ không có cơ hội thắng. Câu trả lời làm anh lo lắng, nên anh để Fluder thu thập chút thông tin về Võ Vương. Kết quả cho thấy Võ Vương mạnh đến mức khó tin.
“Nhân tiện, kẻ đối đầu với Võ Vương là ai vậy, Bệ Hạ?”
Câu hỏi từ sứ giả là một điều hiển nhiên. Sự thật là, Jircniv không có câu trả lời cho ông ta.
“Bản thân ta cũng không rõ. Trận đấu với Võ Vương dường như đã được quyết định vội vàng và cũng không xuất hiện trong kế hoạch, vì lí do kín đáo.”
“Tôi hiểu rồi”, sứ giả đáp lại.
“Mà, bất cứ ai có thể đấu tay đôi với Võ Vương chắc phải là một mạo hiểm giả hạng adamantite. Tuy nhiên, Silver Canary đang ở đây, nên chắc phải là ai đó từ Eight Ripples. Nói thật, ta không thực sự tán thành một cuộc đấu công khai có khả năng giết chết một trong những mạo hiểm giả hạng adamantite hiếm hoi được”.
“Tôi không thể hoàn toàn bác bỏ chuyện đó, nhưng sự thật là sức mạnh có sức quyến rũ. Đây có lẽ là nơi phù hợp nhất để mọi người quan sát ví dụ về sức mạnh áp đảo và trao cho họ ước mơ đạt được nó bằng bản thân”.
Người nói xen vào là Linh Mục cao cấp của Hỏa Thần Điện – nói cách khác, là thành viên cấp cao nhất của tín ngưỡng Hỏa Thần.
“À này, sau khi xem xét tình trạng hiện tại của Đế Quốc, có thể cuối cùng sức mạnh quân sự của nó sẽ giảm. Võ Vương là người mạnh nhất Đế Quốc. Sao ngài không kêu gọi hắn gia nhập lực lượng của mình?”
“Ta không nghĩ một người như ngài lại nói những lời như vậy”.
Pháp quốc Slane là quốc gia coi trọng con người. Không, đúng ra thì nên nói là họ coi thường đất nước của các chủng tộc khác.
Ở trong một thế giới chứa đầy các chủng tộc khác, họ vẫn tiếp tục duy trì được đất nước sau khi để quốc gia của mình biết được sự thật đó. Phải nói là thật đúng như gì nghĩ về bọn họ. Hay đúng hơn, người ta nói rằng một chủng tộc đoàn kết là điều kiện để tạo dựng nên một quốc gia mạnh.
“Đó chỉ là quan điểm cá nhân của ta thôi. Nó không phản ánh đất nước của ta. Ừm, nói chuyện phiếm đủ rồi, Bệ Hạ. Ta có thể có câu trả lời của ngài được chưa?”
“Quả thực. Vậy thì―”
“―Sự chờ đợi đã kết thúc, các quý ông quý bà! Giờ là lúc giới thiệu kẻ thách đấu của chúng ta!”
Tay của Jircniv dừng lại khi anh sắp viết câu trả lời cho câu hỏi thứ nhất. Đây là do anh tò mò về kẻ thách đấu, người có đủ dũng cảm để tổ chức một cuộc thách đấu với Võ Vương. Được công nhận là kẻ thách đấu nghĩa là hắn ta thực sự phải thể hiện một trận đấu. Liệu vẫn tồn tại người như thế trong Đế Quốc sao?
Nếu hắn ta đủ xuất sắc và có ý muốn phục vụ Đế Quốc, anh sẽ tuyển chọn hắn ngay cả khi hắn thua. Phụ thuộc vào cách mọi thứ diễn ra, cuối cùng anh có thể trao cho hắn ta cái ghế trong Tứ Kỵ Sĩ mà ‘Kẻ bất động’ đã để trống sau cái chết của ông ta.
“…Quý danh của kẻ thách đấu có thể được nhiều khán giả biết. Người đàn ông vĩ đại đó đã đến để ân sủng chúng ta hôm nay! Tôi mang đến cho ngài, Vua Pháp thuật của Vương quốc Socerous, thưa Bệ Hạ! Ainz! Ooal! Gown!”
“―Haaaah?”
Âm thanh của sự kinh ngạc tột độ thoát ra từ miệng của Jircniv.
Anh không tài nào hiểu nổi lời nói của người chủ trì khi họ cố nhét chúng vào đầu anh.
Đấu trường rơi vào lộn xộn, và căn phòng VIP tràn ngập sự im lặng chết chóc.
Jircniv nhìn xung quanh căn phòng và anh chắc chắn rằng mọi người đều nghe thấy điều tương tự.
“Ainz Ooal Gown?”
―Không thể nào.
Nó chắc chắn là không thể nào. Người đứng đầu của một quốc gia không thể xuất hiện trong một trận đấu so tài ở đất nước của anh. Đối với sự hiểu biết của người bình thường, điều này quá hiển nhiên. Mà ông ta cũng không phải là một kẻ man rợ từ một xó xỉnh nào đến đây.
Thứ nhất, họ đã để mắt đến các hành động của Vương quốc Socerous. Nếu Vua Pháp thuật tiến vào Đế Quốc, việc đó sẽ tới tai Jircniv ngay lập tức. Nó là vấn đề tuyệt đối được ưu tiên hàng đầu. Anh đã sắp xếp để nghe được tin đó dù anh đang ở trong hậu cung hay ở một nơi khác.
Nếu tin đó không tới được tai anh bất chấp tất cả những sự cố gắng đó, có nghĩa là―
Hắn bí mật tiến vào đất nước ư? Tại sao hắn lại làm vậy? Để tới đấu trường ư? Hắn đang nghĩ gì vậy ― cái gì cơ? Có lẽ nào? Vậy ra nó là như thế này ư? Chuyện này… Làm sao chuyện này có thể xảy ra?
Cơ thể Jircniv run rẩy không ngừng.
Rồi, anh di chuyển tầm mắt, nhìn về phía các sứ giả của Pháp quốc Slane.
Cái nhìn sắc bén của họ dưới cái mũ trùm đầu, và chúng chỉ nói lên một điều. Không, trong tất cả các khả năng, Jircniv cũng có kết luận tương tự nếu anh ở vị trí của họ.
Họ đang nghĩ: Jircniv đã mời Vua Pháp thuật đến đây.
“Xin hãy đợi đã. Đây là một cái bẫy.”
Quả đúng như vậy.
Tất cả chuyện này đều là âm mưu của Ainz Ooal Gown. Nếu họ không hiểu điều đó ― không, nếu họ không thể chấp nhận điều đó, tình hình có thể trở nên vô cùng thảm khốc.
“Một cái bẫy được Vương quốc Socerous dàn dựng? Hay bởi ai đó khác? Sau cùng, đây chính là nơi mà ngài đã chỉ định, Bệ Hạ, và chúng ta chỉ mới biết về nó vài tiếng trước.”
Đúng vậy. Anh đã giữ kín mọi thứ cho tới tận phút cuối để giảm thiểu việc thông tin bị lộ ra ngoài.
Jircniv tuyệt vọng cố nhớ lại những ai biết về chuyện này. Số lượng rất nhỏ, và tất cả họ đều là những người có thể tin được. Hay mọi chuyện đúng là như vậy.
Không―
“―Có thể thông tin đã bị đưa ra ngoài bằng sự điều khiển ma thuật. Đây chắc chắn không phải một phần trong kế hoạch của ta. Đấy là bằng chứng. Nếu ta dựng lên cái bẫy này, liệu lúc này ta có hoảng loạn không?”
“Ngài hy vọng chúng ta sẽ tin chuyện đó ư? Không phải ngài muốn lôi chúng ta vào ư? Hay có thể là, bán đứng chúng ta?”
Họ không hề tin anh tí nào.
Không, việc đó là đương nhiên. Jircniv cũng sẽ khiển trách họ nếu anh ở vị trí đó.
Mặc dù vậy, nó lộ ra ở đâu mới được nhỉ? Không, nó thực sự lộ ra ư? Có lẽ nào tất cả chuyện này đều đã nằm trong lòng bàn tay hắn rồi? Hắn thả mồi sẵn, rồi chờ đợi mình mắc câu―
Đột nhiên, một cơn gió lạnh thôi qua lưng anh.
Bao nhiêu hành động của anh đã bị Vua Pháp thuật dự tính trước rồi?
Rất có khả năng rằng mọi thứ xảy ra cho tới giờ đều là một phần kế hoạch của hắn.
Vua Pháp thuật đúng là một đối thủ xứng tầm, trí tuệ thiên tài của Jircniv kết luận.
Dù sao đi nữa, kế hoạch của hắn tỉ mỉ tới mức nào vậy? Không, đây không phải là lúc lo sợ sự xảo quyệt của hắn! Nếu mình không hành động nhanh―!
“Không ổn, chúng ta phải rời đi ngay―”
Tuy nhiên, đã quá muộn.
Giọng của kẻ xâm nhập giống như giọng của một thợ săn nhìn con mồi của mình rơi vào cái bẫy được chuẩn bị cẩn thận.
“Jircniv Rune Falord El-Nix-dono. Đã lâu không gặp.”
Khi anh cố vùng vẫy để kiểm soát nhịp thở hỗn loạn của mình, anh nhìn thấy hình dáng của Vua Pháp thuật, kẻ đã bước từ trung tâm của đấu trường tới cùng độ cao với căn phòng VIP.
Khuôn mặt đáng ghét đó của hắn được để lộ toàn bộ. Chắc là để tất cả mọi người biết đây chính là hắn.
“Thuh, ngài―huu. Ngài cũng vậy, Gown-dono. Ta không nghĩ là có thể gặp ngài ở một nơi như thế này.”
Anh không biết nên nói gì. Chỉ cần bất cứ điều gì anh nói ra có thể được dùng để chống lại hắn ta. Tuy nhiên, môi của Jircniv không mở ra được, cứ như chúng bị dính chặt lại vậy.
“Cảm giác thật tương đồng. Đúng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên!”
Kuku, Vua Pháp thuật nở nụ cười tà ác. Chắc chắn hắn không cảm thấy nó là một sự trùng hợp.
Nó không hề ngẫu nhiên tí nào.
Jircniv đảm bảo rằng tất cả chuyện này là một phần trong âm mưu của hắn.
Bằng việc kiểm soát cuộc đối thoại bí mật với Pháp quốc, hắn có thể vừa gây áp lực lên cả Jircniv và Pháp quốc và ngăn cản họ liên minh lại với nhau.
Đây đúng là một thiên tài thực sự.
Anh lấy áo lau đi mồ hôi chảy là từ lòng bàn tay.
Rất nhiều thông tin chắc đã lộ ra ngoài. Câu hỏi là, hắn biết được bao nhiêu trong số đó?
Ngay khi Jircniv đang vùng vẫy trong suy nghĩ, ánh sáng lập loè trong hốc mắt Vua Pháp thuật chuyển sang nhìn các vị sứ giả của Pháp quốc.
“Bạn của ngài à, Bệ Hạ?”
Jircniv không cách nào trả lời được câu hỏi của Ainz.
Đây không phải là câu hỏi bình thường.
Đây là bài thử thách về suy nghĩ.
Liệu anh sẽ nói dối để bảo vệ người của Pháp quốc, hay bán đứng họ, như một người bạn của Vương quốc Socerous?
Nó đúng là một âm mưu tàn ác làm Jircniv bắt đầu cảm thấy buồn nôn.
Cái đầu lâu vô cảm đó trông giống như bị quỷ dữ bóp méo đi vậy. Nó chắc đang cười nhạo anh, Jircniv, người không thể nói lời nào.
“Có chuyện gì vậy? El-Nix ― không, Jircniv-dono. Ngài trông nhợt nhạt quá. Có gì không ổn sao?”
Sự thật rằng hắn có vẻ thật sự quan tâm làm anh cảm thấy phẫn nộ và sợ hãi. Anh giống như một con thú nhỏ, quằn quại trong một bàn tay yêu thương. Là một con người, chắc chắn là chuyện tự nhiên khi cảm thấy nỗi sợ tập trung trong niềm vui đó.
“Không, không có chuyện gì. Dường như ta hơi bị chóng mặt vì đứng lên đột ngột.”
“Vậy ư. Ồ, người ta nói rằng cơ thể là thứ quý giá nhất, ngài nên chăm sóc cơ thể mình tốt nhất có thể.”
Lí do của Jircniv nghe rất không tự nhiên, nhưng ít ra anh đã hết gặp trở ngại. Liệu hắn ta đang đợi thời điểm phù hợp để kết liễu con mồi của mình, hay hắn đang thoả mãn cái sở thích ác dâm của bản thân? Hay có thể là―
“Vậy thì, các quý ngài đây có thể tự giới thiệu bản thân được chứ? Ta là Vua Pháp thuật, Ainz Ooal Gown.”
―Có thể đó là điều mà hắn nhắm tới.
Do hắn, người đứng đầu của một quốc gia, đã xưng danh tính, phía bên kia không thể lùi lại mà không nói gì cả. Nếu họ đưa ra tên giả, nếu Vua Pháp thuật đã biết tên thật của họ, hắn ta sẽ phản ứng thế nào?
Đừng có đùa bỡn với chúng ta nữa!!!
Biểu hiện của hắn vẫn không đổi, hay đúng hơn, bởi vì hắn có một cái đầu lâu không da thịt. Không những không có mắt, sâu thẳm bên trong hốc mắt chỉ có một ngọn lửa chập chờn màu đỏ, chẳng có cách nào đọc được biểu cảm từ đó cả. Lại nữa, Jircniv có thể thấy nụ cười ác quỷ đó mở rộng.
“Cảm tạ ngài rất nhiều, và nói thực chúng tôi cũng đã định giới thiệu bản thân mình. Thế nhưng, một chuyện khẩn cấp hết sức quan trọng đang đợi chúng tôi, nên chúng tôi phải rời đi ngay. Tôi chắc Bệ Hạ sẽ vui lòng kể về ngài cho chúng tôi sau.”
Các sứ giả đứng dậy khỏi chỗ.
“Vậy ư? Thật là đáng tiếc. Ta thực sự hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau lần nữa. Xin hãy bảo trọng. Như vậy, bởi ta còn có trận so tài, nên, xin lỗi.”
Với những lời chào như thể trò đùa (có lẽ vậy), Vua Pháp thuật hạ xuống.
Chờ bóng người của hắn vừa biến mất, sứ giả liền dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Jircniv.
“Sao ngài dám gài bẫy bọn ta.”
“Không, ta không làm!”
“Không ư? Dù có nhìn thế nào đi nữa, hắn ta biết mọi thứ về chuyện này. Mọi điều hắn ta làm rõ ràng là để nhạo báng một lũ ngốc hành động đúng như hắn dự đoán… Ngài đã nói với hắn về chuyện này những gì rồi? Ngài còn định phản bội bao nhiêu người nữa để cứu lấy quốc gia của chính mình? Chắc ngài cũng đã đề nghị hắn sử dụng cái phép thuật huỷ diệt vô lí đó, đúng chứ?”
Jircniv tuyệt vọng nhìn về phía các linh mục, tìm kiếm sự giúp đỡ.
Tuy nhiên, anh không nhìn thấy sự nghi ngờ, hoài nghi trong mắt họ, mà là sự thù địch và thất vọng.
Vua Pháp thuật đã tung ra một phép thuật tráng lệ vào thời khắc nó có hiệu quả nhất. Nó là thứ sẽ hoàn toàn làm Đế Quốc lụi tàn. Nó bảo với Đế Quốc rằng họ không còn lựa chọn nào khác ngoài phản bội loài người―
“Xin hãy tin ta, ta không bán thông tin này cho hắn―”
“Ngay cả khi chúng ta tin ngài, không có cách nào phủ nhận được việc toàn bộ hành động của ngài đã bị dàn xếp. Thưa Bệ Hạ, ta lấy làm tiếc phải nói rằng chúng ta sẽ không gặp lại nhau lần nữa.”
Sau khi nói vậy, các sứ giả chuẩn bị rời đi, theo sau là các linh mục.
“Đợi đã! Ta không cho phép các ngài rời khỏi căn phòng này cho tới khi ta nghe được quan điểm của các ngài!”
Nimble và Baziwood cầm lấy vũ khí ra và chuẩn bị xông vào.
Khi Jircniv cố gắng lấy lại một chút sự sống cho trái tim mình, anh nhìn chằm chằm vào hai Linh mục Cấp cao. Các sứ giả thậm chí không thèm quay lại khi họ rời đi.
“Các người, nói cho ta biết Thần điện nghĩ gì. Các người nghĩ gì về Vua Pháp thuật!”
“Vua Pháp thuật là một undead độc ác, và chúng ta sẽ không cho phép hắn gọi mình là vua.”
Trước khi Jircniv có thể đáp lại, Linh mục Cấp cao của Hoả thần vẫn tiếp tục: “Tuy nhiên, chúng ta không thể đánh bại hắn trong chiến đấu, vì thế chúng ta phải tìm cách khác để tiêu diệt hắn.
Phản bội chúng ta nếu ngài muốn, hỡi Hoàng Đế, kẻ đã bị sức mạnh quỷ dữ mê hoặc.”
Tuyên bố đó, do Linh mục Cấp cao của Hoả Thần lên tiếng, tỏ rõ thái độ thù địch của họ với Jircniv.
Chuyện này cực kì tồi tệ.
Thần điện không thể can thiệp vào chính quyền. Tuy nhiên, họ cũng có thể quyết định khước từ một Hoàng Đế hợp tác với kẻ thù của thế giới, đám undead.
Anh không thể thanh trừng họ, vì Thần điện chịu trách nhiệm chữa trị, cũng như cứu rỗi linh hồn con người.
Nếu anh làm vậy, Đế Quốc sẽ tan rã từ bên trong.
Với Jircniv, nước đi của Ainz giống như một lưỡi hái tử thần quét qua. Ngay cả khi anh không làm gì cả, Đế Quốc cũng sụp đổ. Rồi, Vương quốc Socerous sẽ tìm lí do gì đó để tiến quân vào.
Nếu Jircniv làm vậy, anh sẽ dùng lí do kiểu như ”Đất nước đồng minh của chúng ta đang trong thời loạn, vì thế chúng ta sẽ gửi quân đội để giúp họ duy trì trật tự trị an’.
Xem xét hành động của họ, Pháp quốc Slane sẽ không chỉ trích Vương quốc Socerous vì một hành động như vậy. Vương quốc không có sức mạnh để làm bất cứ điều gì về nó, trong khi Liên minh Thành phố – Quốc gia* sẽ mất một thời gian để ra một tuyên bố như vậy.
[*Liên minh thành phố quốc gia hay còn gọi là Thành bang (tiếng anh: city-state, tiếng trung: 都市国家联合) là một thực thể độc lập hoặc tự trị, không do một chính quyền địa phương khác quản lý cho dù lãnh thổ của chính quyền đó bao gồm thực thể này và có thể là vùng lãnh thổ bao quanh nó. Encyclopædia Britannica định nghĩa thành bang là một hệ thống chính trị bao gồm một thành phố độc lập có chủ quyền đối với lãnh thổ tiếp giáp và đóng vai trò là trung tâm và nhà lãnh đạo đời sống chính trị, kinh tế và văn hóa. Thuật ngữ tiếng Anh city-state bắt nguồn từ xứ Anh và được sử dụng lần đầu vào năm 1847. Thuật ngữ thành bang là một từ Hán-Việt. Muốn hiểu rõ hơn nữa mời bạn đọc truy cập wiki.]
Anh có thể đề nghị cái gì để lôi kéo họ gỡ bỏ nghi ngờ khỏi tim mình bây giờ? Hay đúng hơn, để họ giữ cam kết, ngay cả khi họ vẫn nghi ngờ?
Jircniv đã luôn đặt chủ đề đó lên đầu tiên trong tim anh khi anh nói với người khác trên cương vị một Hoàng Đế. Cách đơn giản nhất để mọi người hành động là kích thích ước muốn của họ. Jircniv đã lớn để biết rằng đây là cách đúng đắn để đánh giá mọi thứ. Có rất nhiều người bị thống trị bởi ước muốn không ngạc nhiên lắm là có một khuôn mặt đẹp trai.
Tuy nhiên, vào trong nháy mắt này, Jircniv không tìm được câu trả lời.
Giờ thì những người khác đã nghĩ rằng anh phản bội loài người để hợp tác với undead, anh không thể đề nghị bất cứ cái gì với họ cả.
Tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là chân thành và tha thiết kể cho họ câu chuyện của anh.
“Xin hãy để tôi nói một điều cuối cùng. Sự xảo quyệt của hắn còn vượt qua cả tôi. Sự tiến triện này cũng có thể là do hắn làm… Mặc dù ta biết là mình cũng sẽ không dễ dàng tin nếu ta ở trong vị trí của các ngài… Ta thực sự không bán đứng cách ngài… Và có thể các ngài cũng không tin điều này, là một con người ta muốn nói với các ngài một điều. Vua Pháp thuật cai trị rất khoan dung. Người dân ở E-Rantel vẫn sống trong yên bình.”
“Nhưng chúng ta không biết rằng chuyện đó sẽ diễn ra tới khi nào, đúng chứ?”
“Có lẽ. Nhưng ít ra lúc này, họ vẫn an toàn. Nếu chúng ta bắt đầu một cuộc chiến mà chúng ta không thể thắng, đất nước của chúng ta sẽ bắt đầu đi đến con đường huỷ diệt. Nên tôi hy vọng các ngài sẽ suy nghĩ cẩn thận và không hành động hấp tấp.”
Hai vị Linh mục Cấp cao nhìn nhau.
Sau đó, thái độ thù địch của họ lúc trước dường như đã giảm đi chút ít.
“Dường như chúng ta đã quá dễ bị xúc động. Nếu sinh vật undead đó thực sự giống như tin đồn nói, chúng ta không thể loại bỏ khả năng tất cả chuyện này đều nằm trong kế hoạch của hắn. Sau này, chúng ta có thể gặp nhau ở đâu đó, nếu có duyên.”
“Xin đa tạ. Và trước đó, tôi có một đề nghị. Dù ở bất cứ đâu, xin hãy quan sát tên đó chiến đấu trong đấu trường. Nếu ngài có thể tìm ra cách đánh bại hắn, xin hãy nói với tôi.”
Jircniv hạ thấp đầu.
Bao hàm mưu lược ở bên trong, không có cách nào đánh bại Ainz trong một trận đấu trí. Cũng chỉ có trái tim con người là con át chủ bài cuối cùng cho những người muốn chiến đấu công bằng với hắn.
Tiếng hò reo vang lên từ bên dưới, và Jircniv quay lại nhìn.
“…Chúc may mắn, Võ Vương. Ôi, thần linh ơi!”
Jircniv cầu nguyện tha thiết cho chiến thắng của Võ Vương.
/210
|