Thành phố E-Rantel của Vương quốc Re-Estize nằm gần biên giới giữa Đế quốc Baharuth và Thần quốc Silian. Nó được bảo vể bởi 3 tầng tường thành, cũng vì vậy mà nó còn được gọi là Pháo đài đô thị E-Rantel, các bức tường chia thành phố thành 3 lớp, và các khu vực giữa mỗi lớp đều có đặc điểm độc đáo riêng .
Ở ngoài cùng là khu vực đóng quân của quân đội, được trang bị đầy đủ các trang thiết bị quân sự cần thiết.
Trong cùng là khu hành chính, bộ máy quản lý thành phố được đặt ở đây, ngoài ra còn có kho quân lương được tầng tầng quân lính bảo vệ chặt chẽ.
Còn ở giữa là khu dân cư cho dân thường. Khi nghe được từ “thành phố E-Rantel” thì ý chỉ chính là chỗ này.
Trong số các trung tâm mua sắm ở khu vực này, nơi lớn nhất được gọi là quảng trường trung tâm. Rất nhiều người thành lập cửa hàng ở đó, bày ra đủ loại hàng hoá từ rau củ, gia vị cho đến các loại khác.
Trong đám đông nhộn nhịp, các chủ cửa hàng hét thật to với nỗ lực thu hút khách hàng, những bà nội trợ trả giá với người bán để mua những nguyên liệu tươi ngon, giới trẻ thì bị hấp dẫn bởi mùi thơm quyến rũ của những xiên thịt nướng.
Vào ban ngày, quảng trường này luôn cực kỳ sôi động, cảnh tượng sầm uất và ồn ào thế này kéo dài tới tận hoàng hôn. Thế nhưng hai nhân vật vừa bước ra từ một toà nhà năm tầng liền đặt dấu chấm hết cho không khí náo nhiệt ở nơi đây
Hết thảy ánh mắt trên quảng trường đều tập trung vào hai người này, toàn bộ đứng ngây ra tại chỗ.
Một trong hai người là một co gái, ước chừng từ 15 đến 20 tuổi, đuôi mắt sắc nét và con mắt đen ánh lên vẻ rực rỡ như đá vỏ chai, mái tóc dày và đen bóng được cột đuôi ngựa ở phía sau, làn da trắng như tuyết của cô dưới ánh năng mặt trời chiếu xuống trông lấp lánh như ngọc trai.
Nổi bật nhất chính là khí chất tao nhã và vẻ đẹp ngoại lai của cô làm cho không ai có thể rời mắt. Chiếc áo khoác màu nâu bình thường nhưng được mặc trên người cô khiến nó trở nên xa hoa lộng lẫy.
Còn người đi cùng với cô ta thì không thể phân biệt được giới tính. Nói đúng hơn là không hề để lộ ra một dấu hiệu nào để có thể phân biệt.
Có vài người trên quảng trường lầm bầm: "Dark Warrior."
Không sai, người đó đang mặc một bộ giáp sang trọng, được trang trí bởi những chi tiết có màu tím và vàng. Không thể nào nhìn thấy được khuôn mặt thông qua khe hỡ nhỏ trên chiếc mũ giáp. Dưới chiếc áo choàng màu đỏ sau lưng, có thể nhìn thấy hai thanh kiếm lớn, bổ sung cho phong cách của trang phục.
Hai người ngắm nhìn bốn phía, người mặc toàn thân áo giáp bước ra bước đầu tiên.
Mọi người bắt đầu bàn luận sôi nổi về hai bóng người đang từ từ biến mất ở đằng xa. Tâm tình của bọn họ giống như mới được trông thấy thứ gì đó quý hiếm, mới mẻ, không hề có một chút cảm giác sợ hãi đối với việc hai người kia có mang theo vũ khí.
Bởi vì toà nhà mà hai người đó mới đi ra có tên là "Hiệp hội Người Mạo Hiểm", nơi mà chỉ có những người chuyên săn giết quái vật mới ra vào, vì vậy có mang theo vũ khí cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Thực tế là sau khi hai người đó rời đi, cũng có thêm mấy người có mang vũ khí rời khỏi toà nhà đó. Hơn nữa nếu ai tinh mắt sẽ nhìn thấy ở trên cổ của những người đó có treo một tấm huy chương đồng.
Hai người vừa rồi thu hút sự chú ý của mọi người chẳng qua chỉ vì vẻ đẹp của cô cái và bộ áo giáo nổi bật thôi.
Hai người lặng lẽ đi trên con đường hẹp.
Nước đọng lại từ những vết bánh xe phản chiếu ánh mặt trời. Con đường do đất và bùn tạo thành không thể nào tốt bằng gạch đá, rất khó để cất bược. Nếu không cẩn thận thì sẽ dễ dàng bị ngã, thế nhưng khả năng giữ thăng bằng của cả hai quá tốt, tốc độ đi bộ của họ như thể là đang đi trên con đường lát đá.
Sau khi khẳng định không có ai ở xung quanh, cô gái bước nhanh hơn và nói:
"Ngài Ainz —— "
"—— không, tên của ta là Momon . Còn cô cũng không phải là battle maids Narberal Gamma của Lăng mộ ngầm Nazarick, mà là đồng bạn của người mạo hiểm Momon."
Người mặc nguyên một bộ giáp —— Ainz —— lên tiếng ngăn lại lời nói của cô gái tên Narberal.
"A! Thần thực sự xin lỗi, ngài Momon."
"Cũng đừng có xưng hô là ‘thần’ hay ‘ngài’ gì hết. Chúng ta người mạo hiểm bình thường, cũng là đồng bạn. Xưng hô ‘ngài’ sẽ rất kỳ quái."
"Nhưng mà làm sao thần có thể vô lễ với ngài, chúa tể tối cao!"
Ainz giơ tay ngăn lại sự kích động của Narberal, ra hiệu cô ta nói nhỏ lại. Cậu trả lời với vẻ mặt bất đắc dĩ:
"Ta đã nói nhiều lần, ở đây ta là ‘Dark Warrior’ Momon. . . Không, chỉ là Momon, là đồng bạn của cô, vì lẽ đó đừng có thêm ‘ngài’ vào nữa. Đây là mệnh lệnh."
Trầm mặc một hồi, Narberal mới không cam lòng không muốn trả lời:
"Th… tuân lệnh, ng… Momon."
"Cứ như vậy đi, hãy nhớ không cần thêm kính ngữ vào nữa. Nếu sử dụng kính ngữ khi nói chuyện với đồng bạn… giải thích sao đây… những người khác sẽ nghi ngờ chúng ta."
"Nhưng. . . như vậy là quá bất kính. . ."
Ainz tiếp tục khuyên Narberal:
"Thân phận của chúng ta không thể để lộ ra ngoài. Cô hiểu rõ ràng điều đó đúng không?"
"Vâng, thưa ngài."
". . . Ngữ khí. . . Haiz, phải chú ý. Nói chung. . . Ta muốn cô cẩn trọng trong từng lời nói vả hành động của mình."
". . . Tuân lệnh, nga —— Momon. Thế nhưng tại sao lại chọn thần đi cùng? Một người vừa xinh đẹp và dịu dàng như ngài Albedo đi cùng ngài không phải sẽ tốt hơn sao?"
"Albedo à. . ."
Ainz nói với cảm xúc phức tạp:
"Trong thời gian ta đi ra ngoài, cô ta phải ở lại quản lý Nazarick."
". . . Xin tha thứ cho sự vô lễ của thần, việc quản lý Nazarick, cũng có thể giao cho ngài Cocytus. Các ngài Thủ Vệ khác cũng nói như vậy. . . Vì sự an toàn của ngài, ngài Albedo là người thích hợp nhất để đi cùng với ngài?"
Nghi vấn của Narberal khiến Ainz cười khổ.
Khi Ainz nói ra bản thân mình muốn đi tới E-Rantel, người phản đối mãnh liệt nhất đó là Albedo.
Hơn nữa ngay từ thời điểm cô ta biết mình không được phép đi theo.
Lần Ainz tự ý ra ngoài mà không mang theo hộ vê, đã khiến cho Albedo tự trách bản thân cô ta không đủ năng lực, bởi vậy lần này Ainz không thể phản bác lại ý kiến của cô ta. Thế nhưng lần này không giống với lần trước, cậu đã quyết định sau khi suy nghĩ kỹ càng, vì vậy cậu không nhượng bộ.
Những người phản đối Ainz đều là những người sẽ ngoan ngoãn nghe theo “mệnh lệnh” cho dù mệnh lệnh đó có trái ý họ, nhưng mà Ainz không cho đó là chuyện tốt. Bởi vì việc đem ý muốn của mình áp đặt lên những người do đồng bạn của mình sáng tạo ra, khiến cậu rất hổ thẹn.
Ainz, người cố gắng thuyết phục và Albedo, người kiên quyết phản đối. Quan điểm của hai người bất đồng và vốn cho là sẽ không thể thuyết phục lẫn nhau. Thế nhưng sau khi Demiurge ở bên tai Albedo nói điều gì, Albedo đột nhiên không phản đối nữa. Cuối cùng thậm chí còn mang theo nụ cười dịu dàng hoàn toàn ủng hộ đưa tiễn Ainz.
Đến giờ vẫn không biết Demiurge đã nói điều gì khiến cho Albedo xuất hiện thay đổi nhanh chóng như vậy, Ainz cảm thấy có chút bất an.
". . . Ta không có mang theo cô ta, là vì không có ai để cho ta có thể tin tưởng hơn cô ta. Chính là vì có cô ta, ta mới có thể an tâm rời đi Nazarick."
"Quả nhiên là như vậy! Nói cách khác, ngài Albedo là người gần gũi nhất với Momom, đúng không?"
Tuy rằng không đến nỗi nói ra "Uhm, đúng là như vậy." Ainz vẫn gật đầu để trả lời câu hỏi của Narberal.
"Ta nhận thức được sự nguy hiểm của việc này."
Ainz giơ lên bàn tay phải đang mang găng tay kim loại, chuyển động ngón áp út:
"Nhưng việc này phải do chính ta làm. Chỉ ở ngồi trong Nazarick chỉ huy, rất có thể vì sự thiếu hiểu biết mà đưa ra quyết định sai lầm. Vì vậy ta cần phải đi ra ngoài và tự mình quan sát thế giới này… có thể có những phương pháp khác tốt hơn để làm điều này, thế nhưng ta hoàn toàn không thoải mái khi trong đầu có những vấn đề chưa được giải đáp."
Ainz từ khe hỡ trên chiếc mũ giáp nhìn thấy Narberal giống như vừa tỉnh ngộ và lấy vẻ mặt nghiêm túc trả lời “Thần hiểu rồi”, Ainz hỏi với chút lo lắng:
"Ta có một vấn đề muốn hỏi cô. . . Cô có cảm thấy loài người là sinh vật hạ đẳng không?"
"Vâng, đúng vậy. Loài người chỉ là thứ rác rưỡi vô giá trị."
Narberal trả lời thật lòng không một chút do dự, để Ainz nhẹ giọng nói một câu "A, quả nhiên cô cũng nghĩ như vậy." Thế nhưng âm thanh quá nhỏ, không có truyền vào trong tai Narberal. Tiếp theo kế tục càu nhàu: "Tính cách của cô ta cũng như vậy, vì lẽ đó ta mới không muốn để cho cô ta tự ý đi tới thành phố loài người. Quả nhiên việc hiểu được tính cách của từng thuộc hạ là rất quan trọng."
Một trong những lý do không mang theo Albedo đi cùng chính là bởi vì cô ta kiên quyết như chém đinh chặt sắt rằng loài người là sinh vật hạ đẳng. Nếu mang người có suy nghĩ này tiến vào thành phố của loài nguời, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ gây ra một cuộc thảm sát đẫm máu, tuyệt đối không phải là đùa giỡn. Hơn nữa Albedo không có kỹ năng nguỵ trang, không thể ẩn giấu cánh cùng sừng cũng là một lý do.
Còn có một lý do lớn nhất mà không thể nào nói ra khỏi miệng.
Ainz vốn chỉ là một nhân viên quèn, nếu như cậu không thể được tận mắt thấy mà chỉ ngồi đọc qua báo cáo nhưng lại vẫn phải bắt buộc đưa ra những quyết định đúng đắn để điều hành tốt Nazarick, cậu không có tự tin mình có thể làm được. Chính vì như thế, mới đem trách nhiệm nặng nề này giao lại cho Albedo. Nếu như bộ hạ ưu tú, như vậy để bộ hạ toàn quyền phụ trách mới là cử chỉ sáng suốt. Cấp trên không có năng lực mà thích quản chuyện không đâu, chỉ có thể gây ra thảm kịch.
Hơn nữa Albedo còn bị ràng buộc bởi hai thứ đó là “Trung thành” và “Tình yêu”. Vì lẽ đó Ainz có thể tin tưởng mà giao Nazarick cho cô ta.
(Tình yêu à. . . )
Chỉ cần gặp Albedo, nghe được nghe cô ta thể hiện tình yêu của mình đối với Ainz, cậu lại nhớ lại việc mình đã chỉnh sửa ẩu tả thiết lập của Albedo. Không sai, trước khi trò chơi kết thúc, Ainz đã đem sửa thiết lập của Albedo, đổi thành yêu tha thiết Momonga —— cũng chính là Ainz. Đương nhiên, lúc đó Ainz hoàn toàn không biết được chính mình sẽ đi tới thế giới này, vì vậy lúc đó cậu chỉ nghĩ đó là một trò đùa vào lúc cuối cùng.
Một người như cậu.
Suy nghĩ sâu hơn —— cho dù Albedo không thèm để ý —— Tabula nếu như biết Ainz đã làm gì, không biết anh ta sẽ nghĩ gì.
Nếu là mình thì sao? NPC do mình tạo ra lại bị đồng bạn chỉnh sửa. . .
Không chỉ có như vậy, Ainz còn lợi dụng việc Albedo sẽ không phản bội, khiến cho cậu càng chán ghét chính mình hơn.
Ainz lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ đó. Sau khi thân thể biến thành Undead, mỗi lần tâm tình bị kích động, sẽ ngay lập tức bị cưỡng chế trở về bình tĩnh. Nhưng chỉ với mức độ thế này, cậu vẫn có thể cảm thụ rõ ràng giống như là con người. Nếu như tâm trí cũng biến thành như Undead, chắc có lẽ Ainz sẽ không cảm thấy tội lỗi như thế này.
Bị phân tâm bởi nhứnguy nghĩ này, Ainz quay đầu lại nói với Narberal:
". . . Nabel, ta sẽ không yêu cầu người phải thay đổi suy nghĩ của mình, thế nhưng ít nhất phải biết kiềm chế. Nơi này là thành phố loài người, hơn nữa còn không biết ở đây có cao thủ như thế nào, vì lẽ đó đừng vì suy nghĩ đó mà tạo ra kẻ thù không cần thiết, nhớ không?”.
Narberal cúi người thật sâu để thể hiện lòng trung thành của mình đối với Ainz, nhưng Ainz giơ tay ngăn lại và nói tiếp:
"Còn một điều nữa, tuy rằng ta không biết khi chúng ta chiến đấu có toả ra thứ được gọi. . . sát khí khiến con người cảm thấy bị uy hiếp hay không. Nhưng chắc chắn cũng có thứ tương tự như vậy, vì thế nếu không có lệnh của ta, cô không được tự ý chiến đấu, biết không?"
"Thần tuân lệnh, ng… —— Momon."
"Rất tốt. . . quán trọ hẳn là ở gần đây."
Ainz nhìn quanh bốn phía.
Gần đó có một số cửa hàng đang mở cửa, có vài tốp khách hàng ra vào. Ở cạnh đó là vài người mặc tạp dề đang vận chuyển hàng hoá.
Hai người họ tìm kiếm quán trọ ở khụ vực này bằng cách quan sát các logo phía trên các bảng hiệu. Cũng vì Ainz và Narberal không hề biết chữ của quốc gia này.
Không lâu sau, rốt cục cũng nhìn thấy được logo muốn tìm, Ainz cùng Narberal cũng bước nhanh tới.
Rũ bỏ bùn đất bám trên đôi ủng kim loại, Ainz bước lên 2 bậc cầu thang, mở ra hai cánh cửa bằng cả hai tay và bước vào.
Hầu như tất cả cửa sổ đều được đóng kín khiến bên trong quán khá mờ, đối với những người đã quen với ánh sáng rực rỡ ở bên ngoài khi tiến vào sẽ không thể thích nghi ngay lập tức. Thế nhưng với người có năng lực “Night Vision” như Ainz, độ sáng thế này là quá đủ rồi.
Bên trong khá rộng rãi, tầng trệt là khu ăn uống, sát tường có một quầy rượu lớn, phía sau quầy là một cái kệ gỗ hai tầng được đặt mấy chục chai rượu ở trên đó. Cánh cửa bên cạnh quầy rượu chắc là lối vào nhà bếp.
Tại một góc ở tầng trệt là một cầu hang dẫn lên trên lầu. Theo nữ tiếp tân ở Hiệp hội, tầng 2 và 3 là phòng trọ. Có thể nhìn thấy lác đác vài người khách ngồi xung quanh những cái bàn tròn. Hầu như tất cả đều là đàn ông, Ainz cảm thấy bầu không khí ở đây không được thân thiện lắm.
Hết thảy ánh mắt đều tập trung trên người Ainz, cậu có cảm giác giống như đang bị đánh giá từ đầu tới chân . Người duy nhất không hề chú ý đến Ainz chính là một cô gái ngồi một góc, cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào một cái lọ để trên bàn.
Cảnh tượng của quán trọ khiến cho Ainz phải nhăn lại lông mày không hề tồn tại của mình phía dưới chiếc mũ giáp.
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng nơi này còn bẩn thỉu hơn là Ainz nghĩ.
Bên tròng trò chơi Yggdrasil, tuy cũng có những nơi dơ bẩn và kinh tởm, thậm chí ngay cả Lăng mộ Nazarick mà Ainz thống trị cũng có. Ví dụ như là phòng của Lord of Terror hay là một cái hang lớn chứa đầy sâu độc.
Thế nhưng sự bẩn thỉu này là khác nhau.
Trên sàn nhà, đâu đâu cũng có đồ ăn rơi vãi, còn có những vũng nước không rõ là gì; trên vách tường thì có đầy vết bẩn kỳ lạ; nằm ở góc phòng là một vật gì đó hình khối. . .
Aizn thở dài một hơi, nhìn về phía quầy rượu.
Ở đó đang đứng một người đàn ông với chiếc khăn bẩn quang cổ, tay áo được xắn lên để lộ ra hai cánh tay cường tráng, trên mặt có vài vết sẹo mà không biết là do móng vuốt của dã thú hay là bị đao kiếm gây ra.
Tướng mạo của hắn là ở đâu đó giữa dũng mãnh và cuồng bạo, những vết sẹo nổi hằn trên gương mặt, đỉnh đầu hoàn toàn trọc lóc không có đến nửa cộng tóc.
Chắc tên đó là ông chủ ở đây, nhưng trông giống một tên bảo kê hơn, không kiêng kị mà đánh giá Ainz.
"Muốn thuê phòng đúng không. Ở mấy đêm?"
Âm thanh giống như từ một cái chuông bị vỡ truyền tới.
"Chúng tôi muốn ở lại một đêm."
Ông chủ trả lời thô lỗ:
". . Huy chương đồng à. Phòng đôi là 5 miếng tiền đồng một đêm. Đồ ăn có cháo yến mạch với rau xanh, thêm thịt thì thêm 1 miếng tiền đồng. Cũng có thể thay cháo yến mạch bằng bánh mì cũ."
"Được , ta muốn một phòng đôi."
Ông chủ khịt mũi đầy khinh thường:
". . . bên trong thành phố này có 3 quán trọ dành cho người mạo hiểm, trong đó của ta là tồi tàn nhất. . . Ngươi có biết vì sao người bên Hiệp hội lại giới thiệu chỗ này cho ngươi không?"
"Ta không biết, rất vui lòng lắng nghe."
Đối với câu trả lời của Ainz, ông chủ giương đôi lồng mày lên, trông có vẻ đáng sợ:
"Dùng đầu óc của ngươi đi! Bên trong chiếc mũ kia là rỗng à!"
Cho dù nghe được giọng nói thiếu kiên nhẫn của ông chủ, thái độ ung dung của Ainz vẫn không hề thay đổi. Cậu có thể thờ ơ xem hắn ta như con nít đang giận dỗi thế này chắc cũng nhờ cuộc chiến mấy ngày hôm trước.
Từ sau cuộc chiến đó cùng với những thông tin thu được từ những tù binh bắt được, Ainz hiểu được sức mạnh của mình ở trong thế giới này là thế nào. Chính vì như thế, cậu vẫn hoàn toàn bình tĩnh khi tên đối diện gào thét.
Nhìn thấy thái đội của Ainz, ông chủ có vẻ hơi kinh ngạc:
". . . cũng tính là có can đảm. . . Những người mạo hiểm tới nơi này ở trọ đều là huy chương đồng hoặc sắt. Nếu như thực lực tương đương, cho dù chưa tưng quen biết cũng vẫn có thể cùng nhau kết thành một đội. Vì thế, nếu ai muốn tìm đồng đội, không có nơi nào thích hợp hơn chỗ của ta . . ."
Hai con mắt của ông chủ loé lên:
"Ngươi muốn ở trong phòng riêng cũng được, thế nhưng nếu ngươi không làm quen với người khác,như vậy sẽ không thể tìm được người cùng kết đội. Không có một đội ngũ hỗ trợ, khi gặp phải quái vật thì sẽ cầm chắc cái chết. Vì lẽ đó những tân bình đều sẽ ở phòng ăn này giao lưu với mọi người. Ta hỏi một lần cuối, ngươi muốn ở chung với mọi người hay muốn một phòng riêng?"
"Phòng hai người. Đồ ăn liền miễn."
"Đệt, đúng là một tên không biết điều. . . Hay ngươi nghĩ mình rất tài giỏi, muốn khoe khoang bộ giáp hào nhoáng trên người không chỉ là để trang trí? Được rồi, một đêm 7 miếng tiền đồng. Tất nhiên là phải đưa tiền trước."
Ông chủ gọn gàng đưa tay ra.
Mặc kệ những ánh mắt đang đánh giá từ đầu tới chân, Ainz cùng Narberal bước tới —— đột nhiên một cái chân duỗi ra, giống như muốn ngáng đường Ainz.
Ainz dừng bước lại, di chuyển ánh mắt nhìn sang tên vừa duỗi chân ra.
Tên đó mang theo nụ cười đê tiện, những người ngồi cùng bàn với hắn cũng giống như vậy, nhìn Ainz cùng Narberal chằm chằm không chớp mắt.
Từ ông chủ đến những người khác, tất cả đều mặc kệ không lên tiếng, không có ai đứng ra ngăn lại.
Dù cho có vẻ không quan tâm, nhưng ai nấy đều mong đợi chuyện sắp xảy ra, giống như muốn chờ xem một cuộc vui, nhưng trong đó cũng không ẩn giấu được ánh mắt sắc bén muốn quan sát cẩn thận.
(haiz haiz).
Ainz không nhin được, khẽ thở dài một tiếng, đá văng cái chân ở phía trước ra.
Không như đang chờ Ainz làm vậy, tên đó đứng lên. Bởi vì đối phương không mặc áo giáp, có thể nhìn tháy từng khối cơ bắp rắn chắc nhô lên bên dưới lớp áo. Trên cổ cũng có mang dây chuyền giống như của Ainz, nhưng mặt trên lại là huy chương sắt, lắc lư theo động tác đứng dậy của hắn.
"Này này, khá đau đó."
Tên đó lên tiếng đe doạ mới gọng sắc nhọn và chậm rãi tới gần Ainz. Hắn có mang găng tay kim loại, cho nên khi nắm chặt nắm đấm thì phát sinh ra tiếng kim loại ma sát.
Hai người có thân cao tương đồng, đứng đối diện nhau , khoảng cách quá gần cho một cuộc ẩu đả. Ainz là người lên tiếng trước:
"Vậy à. Chắc do ta mang mũ giáp nên tầm nhìn bị che khuất, cũng có khả năng là chân quá ngắn nên ta không thể thấy được. . . Đó là lý do mà ta có thể nghĩ ra, sao, có thể bỏ qua không?"
". . . Khốn nạn."
Lời chế nhạo của Ainz để hắn nhìn trừng trừng với ánh mắt nguy hiểm. Bất quá khi hắn đem ánh mắt chuyển hướng sang Narberal đứng phía sau Ainz, ánh mắt phẫn nộ của hắn giống như không thể rời khỏi:
"Tên chó chết. . . Bất qua ta là một người rộng lượng, chỉ cần ngươi để cho ta mượn cô ta một đêm thì ta sẽ bỏ qua."
"A, ha ha ha."
Ainz không nhịn được, phát sinh tiếng cười gằn, nhẹ nhàng nhấc tay ngăn lại Narberal.
". . . Ngươi cười cái gì?"
"Không có gì, chẳng qua ta không nghĩ là ngươi lại nói ra một câu kinh điển thế này, ta mới không nhịn được cười. Đừng để ý."
"Cái gì?"
Phẫn nộ nam tử đỏ cả mặt.
"A, trước khi động thủ cho ta hỏi một câu được không? Ngươi có mạnh hơn Gazef Stronoff không?"
"Hả? Ngươi đang nói cái quái gì vậy?"
"Oh, nhìn phản ứng của ngươi là ta có câu trả lời rồi. Như thế xem ra, cũng không cần phải đùa giỡn với ngươi ──── biến đi."
Trong nháy mắt, Ainz liền đưa tay túm lấy ngực của tên đó và nhấc hắn lên.
Đừng nói là tránh né, hắn ngay cả phản ứng cũng không kịp, chỉ có thể phát ra tiếng kêu “Whoa!” đầy kinh ngạc, đồng thời những người xung quanh liền bắt đầu ồn ào. Có thể một tay nhấc lên một người đàn ông trưởng thành, như vậy lực cánh tay phải lớn đến bao nhiê ? Toàn bộ người ở đây cũng không ai có thể tưởng tượng ra điều đó.
Bên trong quán vang lên một trận huyên náo và thán phục, giống như muốn phá tan bầu không khí kinh ngạc này, Ainz nhẹ nhàng đem tên đó ném bay đi.
Nhưng từ “nhẹ nhành” chỉ đúng với Ainz.
Tên đó bị ném bay đến gần đụng phải trần nhà, vẽ ra một đường cong rớt xuống đất.
Âm thanh của thân thể va chạm với mặt đất, của đồ vật trên bàn bị phá nát, của chiếc bàn gỗ bị gãy đổ, cùng với tiếng khóc thét của tên đó, đồng thời vang vọng bên trong quán. Như là bị doạ đến, cả quán trọ đột ngột yên lặng như tờ. Bất quá ——
"Ahhhh ─────!"
─── sau một nhịp, cô gái ngồi ở bên cạnh chiếc bàn phát ra tiếng hét chói tai, giống như tiếng khóc thét thảm thiết vì một tai nạn từ trên trời rơi xuống.
À mà nếu như đột nhiên có một người đàn ông rơi từ trên trời xuống ngay chỗ của mình như vậy thì có hét lên như vây cũng không có gì là lạ. Nhưng mà có một cái gì đó khác hơn là tâm tình kĩnh hãi bất ngờ bên trong tiếng hét đó.
". . . Rồi, còn các ngươi thì sao? Có thể cùng tiến lên cho đỡ lãng phí thời gian được không? Ta không muốn phí phạm thời gian vào một chuyện ngu ngốc thế này."
Ainz khiêu khích đám nguời ngồi cùng bàn với tên hồi nãy, bọn họ như nghe hiểu hà ý của câu nói đó, dồn dập vội vàng cúi đầu xiu lỗi:
"A? Ạch ạch! Bạn của chúng tôi đã xúc phạm tới anh! Chúng tôi thật sự xin lỗi!"
". . . Được, bỏ qua cho các ngươi. Dù sao cũng chẳng gây ra rắc rồi gì cho ta. Bất quá các người phải trả tiền bồi thường cái bàn cho ông chủ."
"Vâng, điều đó là tất nhiên. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm bồi thường."
Ngay lúc Ainz nghĩ như vậy chuyện này đã kết thục, chuẩn bị rời đi, đột nhiên bị một thanh âm gọi lại;
"Này này này!"
Quay đầu nhìn lại, cô gái vừa hét lên lúc nãy đang hướng Ainz đi tới.
Khoảng 20 tuổi hoặc trẻ hơn, mái tóc đỏ lộn xộn được cắt ngắn cho dễ hoạt động, có thể nói cho dù có làm gì với nó thì nó cũng rồi bù. Nói đơn giản một chút là giống như một cái tổ chim.
Gương mặt có thể nói là dễ nhìn, ánh mắt sắc bén, cô ta không trang điểm và để lộ ra làn da có màu như lúa mì được phơi nắng quá lâu. Cánh tay rắn chắc và bàn tay thì đầy vết chai do cầm kiềm. Ấn tượng đầu tiên hiện ra trong đầu Ainz không phải là “một cô gái” mà là “một chiến binh”.
Trước ngực có mang theo một mặt huy chương sắt, đang đong đưa kịch liệt do bước chân.
"Xem ngươi đã làm chuyện tốt gì nè!"
"Có chuyện gì vậy?"
"Còn cái gì nữa hả? Chính ngươi vừa làm gì mà cũng không biết nữa à!"
Cô ta chỉ về cái bàn bị gãy đổ:
"Cũng do ngươi đem tên kia ném tới đó, chai nước thuốc của ta, chai nước thuốc quý giá của ta đã bị ngươi làm bể rồi!!!”
"Chỉ là một chai nước thuốc. . ."
". . . Ta ngay cả cơm cũng không ăn, không ngừng liểu mạng tiết kiệm rồi lại tiết kiệm với mua được, cho đến hôm nay mới mua được, bây giờ cũng do người mà vỡ nát rồi! Chỉ cần có nó thì dù có gặp được nguy hiểm thì vẫn có thể sống sót, niềm tin của ta, hi vọng của ta toàn bộ đã bị ngươi làm cho tan nát hết, vậy mà nhà ngươi còn có thái độ như vậy? Thực sự khiến ta tức chết mà."
Cô ta lại tới gần Ainz thêm một bước.
Đứng trước mặt Ainz là một con bò hung dữ, đang trừng mắt nhìn cậu với đôi mắt đỏ ngầu.
Ainz nhịn xuống thở dài, cũng do mình không cẩn thận, tuỳ ý ném đại. Bất quá Ainz cũng có lý do của mình, vì vậy không thể nào dễ dàng bồi thường như vậy được:
". . . Vậy sao cô không đòi tên kia bồi thường đi? Nếu hắn không duỗi chân ra thì những chuyện này sẽ không phát sinh. Ta nói không sai chứ?"
Ainz thông qua khe hỡ từ chiếc mũ, trừng mắt nhìn về phía tên kia và đám đồng bọn.
"A, cũng đúng. . ."
"Bất quá. . ."
"Ta không quan tâm, ai bồi thường cũng được, chỉ cần đền cho ta một chai khác hoặc trả lại ta số tiền đó là được rồi. . . là 1 đồng vàng cùng 10 đồng bạc."
Đám người kia đều cúi đầu, xem ra là không có đủ tiền để bồi thường. Cô ta liền quay lại nhìn Ainz:
"Thấy chưa, một đám suốt ngày ngôi đây uống rượu thì làm sao có tiền mà đền. Nhìn bộ giáp của ngươ thế này, cũng đừng nói với ta là ngươi cũng không có một chai nước thuốc nào đi."
Ainz bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra cũng vì lý do này mà cô ta hương vì mình yêu cầu bồi thường. Thật sự là phiền phức.
Ainz hơi hơi suy nghĩ một chút, bình tĩnh hỏi lại:
"Có. . . Bất quá đó là một chai nước thuốc hồi phục sinh lực đúng không?"
"Đúng rồi. Ta luôn chỉ nhỏ từng giọt —— "
"—— Rồi rồi, không cần nói nữa. Ta đền cho cô một chai khác, như vậy là giải quyết xong vấn đề này."
Ainz lấy ra một chai thuốc hồi phục cấp thấp đưa cho cô ta. Cô ta nhìn chai thuốc với vẻ mặt kinh ngạc, rồi mới miễn cưỡng nhận lấy.
". . . Như vậy là được rồi phải không?"
". . . yeah, tất cả đều ổn rồi."
Cô ta có vẻ như muốn nói gì thêm, nhưng Ainz quyết định bỏ qua. Điều quan trọng bây giờ là Ainz lo lắng Narberal sẽ nổi khùng lên và gây ra một vụ náo động lớn.
Cho dù có đã được Ainz dặn dò trước, Narberal vẫn là lộ ra ánh mắt sắc bén. Có mấy người cảm nhận được ánh mắt của cô ta, trên mặt có vẻ hơi bất an.
"Đi thôi."
Ainz lấy ngữ khí ngắn gọn nói với Narberal, đi tới trước mặt ông chủ. Tiếp theo cậu lấy một 1 đồng bạc đặt vào bàn tay thô kệch của ông chủ .
Ông chủ yên lặng đem đồng bạc đó bỏ vào túi, đồng thời lấy ra mấy miếng tiền đồng.
"Ân, tiền thối đây, 6 miếng tiền đồng."
Đem tiền thối đặt vào bàn tay mang găng kim loại của Ainz, sau đó liền lập tức đem chìa khoá phòng đặt trên quầy:
"Lêu cầu thang, quẹo phải, phòng đầu tiên, có thể đem hành lý cất vào chiếc hòm ở đầu giường. Chắc không cần ta nhắc nhở ngươi cũng biết, không được tự tiện lại gần phòng của người khác. Nếu như bị hiểu lầm sẽ rất phiền phức. Nhưng ngược lại, nếu muốn người khác biết tới ngươi, biện pháp đó cũng không tệ. Ta xem ngươi có thể xử lý mọi tình huống, thế nền đừng gây ra rắc rối cho ta."
Ông chủ nhìn về hướng tên hồi nãy, người vẫn còn nằm dài trên mặt đất.
"Biết rồi. Còn có một việc, hãy chuẩn bị giúp chúng tôi những vật phẩm tối thiểu nhất để mạo hiểm. Đồ vật của chúng tôi đã rơi mất, phía bên Hiệp hội có nói chỉ cần chũng tôi yêu cầu thì các ông sẽ làm giúp."
Ông chủ quan sát trang phục của Ainz và Narberal, sau đó nhìn kỹ chiếc túi da mà Ainz đang mang trên người:
"Ok, ta hiể. Ta sẽ chuẩn bị xong xuôi trước bữa tối. Các ngươi cũng phải chuẩn bị đủ tiền."
"Ok. Đi thôi Nabel."
Ainz cùng Narberal bước lên cầu thang cũ kỹ đang kêu cọt kẹt và đi về phía phòng của mình.
Ngay sau khi Ainz biến mất trên tầng 2, đám đồng bọn của tên bị ném bay mau chóng sử dụng phép thuật trị liệu cho hắn. Còn những người khác thì như một ngọn núi lửa vừa bùng nổ, khiến bầu khống khí tĩnh lặng bên trong quán nhanh chóng trở nên ồn ào.
". . . Xem ra cũng không phải chỉ được có vẻ ngoài."
"Đúng vậy, lực cánh tay quá mạnh, không biết làm cách nào mà hắn luyện được?"
"Ngoại trừ hai thanh cự kiếm, không còn vũ khí nào khác, đại biểu hắn rất tự tin."
"Tại sao lại xuất hiện một tên như vậy chứ, chẳng mấy chốc cấp độ của hắn sẽ vượt qua chúng ta."
Cuộc thảo luận sôi nổi được lấp đầy bởi những tiếng thở dài, ngạc nhiên và sợ hãi.
Ngay từ lúc đầu, tất cả mọi người đều biết Ainz không phải là một người mạo hiểm bình thường.
Kết luận đó dựa vào trang bị trên người Ainz. Nguyện một bộ giáp không phải rẻ, chỉ có những người không ngừng mạo hiểm —— có nhiều kinh nghiệm mới mua được. Vì thế chỉ có những người đạt đến huy chương bạc mới có thể tích luỹ được một số tiền lớn như vậy. Nhưng cũng người nghi ngờ là do được thừa kế hoặc vô tình lụm được một khoản tiền lớn trong một hầm ngục nào đó.
Do đó, mọi người mới ngồi yên xem thử thực lực của Ainz là như thế nào.
Tất cả mọi người ở đây đều là động bạn, cũng là đối thủ cạnh tranh. Ai cũng muốn biết một người mới có năng lực thế nào, bởi vậy chuyện hồi nãy thường xuyện xảy ra.
Thực tế bất cứ ai ở đây cũng đã bị kiểm tra như vậy. Bất quá mọi người tự vấn trong lòng rằng chưa hề có ai có thể vượt qua một cách dễ dàng như thế. Nói cách khác, hai người đang đeo huy chương đồng đó. . .
Dù cho là bạn đồng hành hay đối thủ cạnh tranh, hai người đó chắc chắn rất mạnh. Đó là thực tế mà bất cứ ai cũng đều hiểu
“Sau này nên đối xử với hai người họ thế nào bây giờ?”
“Hết cơ hội để tiếp cận người đẹp rồi.”
“Nếu như bọn họ chỉ có hai người, có thể mời họ cùng tham gia vào đội ngũ của chúng ta.”
“Ngươi nói sai rồi phải nói là chúng ta muốn xin gia nhập vào nhóm bọn họ mới đúng.”
“Dưới chiếc mũ kia là một gương mặt thế nào nhỉ?”.
“Đêm nay ta đến gần phòng của bọn họ để nghe trộm mới được.”
“Lúc nãy hắn có nhắc tới chiến binh mạnh nhất của Vương quốc - Gazef Stronoff, đúng không? Chẳng lẽ hắn là đồ đệ của ông ta.”
“Oh, cũng rất có thể. Việc này cứ giao cho đôi tai tuyệt vời của ta đi, tối nay ta sẽ thử nghe trộm bọn họ.”
Trong khi mọi người bên trong quán đang bàn luận hăng say, ông chủ đi tới bên cạnh một người.
Người đó là cô gái lúc nãy đã nhận chai nước thuốc từ Ainz.
Cô gái ấy ── Brita dời ánh mắt đang hứng thú quan sát chai nước thuốc màu đỏ trong tay, lấy vẻ mặt giống như bị làm phiền nhìn về ông chủ.
"Đó là chai nước thuốc gì vậy?"
"Ai mà biết được?"
". . . Trời, cô cũng không biết? Không phải lúc nãy là cô biết giá trị của chai thuốc này nên mới tiếp nhận bồi thường của hắn sao?"
"Làm sao mà biết được. Ta chưa từng thấy chai nước thuốc nào thế này. Không phải ông cũng chưa thấy nó bao giờ, cho nên mới tới đây nhìn một cái sao, ông già?"
Brita đoán đúng
"Mà chai nước thuốc này có giá trị như vậy không? Chai của cô cũng đã bị vỡ đúng chứ? Có khi nào chai mới này không có giá trị bằng chai cũ thì sao."
"Cũng có khả năng đó, thôi kệ cứ coi như là đánh cuộc đi, ta rất tự tin là mình sẽ đánh cuộc thắng. Trạng bị của hắn đắt tiền như vậy, với lại sau khi nghe được giá tiền của chai cũ mới đưa ra chai này."
"Đúng vậy. . ."
". . . Ta chưa từng nhìn thấy chai nước thuốc nào có màu sắc thế này, rất có thể là một vật cực kỳ quý giá. Nếu như lúc đó chần chờ, khiến cho hắn ta đổi ý, lấy tiền để bồi thường, chẳng phải cơm dâng tới miệng mà lại chê không ăn sao? Nói chung ngày mai ta cầm đi giám định và sẽ biết được nó có giá trị thế nào."
"ok, vậy ta sẽ chịu phí giám định cho. Không chỉ có như vậy, còn giới thiệu cho cô một nơi uy tín."
"Ông có ý gì vậy?"
Brita nhíu mày. Ông chủ quán trọ này tuy không phải là người xấu, thế nhưng tuyệt đối không phải là người tốt – trong chuyện này chắc có gì đó.
"Này, đừng có làm ra vẻ mặt đó, ta chỉ có yêu cầu là sau khi giám định xong, cô hãy đem tác dụng của chai thuốc này nói cho ta biết. Chỉ do ta tò mò thôi."
"Chỉ như vây tohoi sao."
"Một thoả thuận tuyệt vời đúng không? Hơn nữa ta có thể giới thiệu cô với người dược sư giỏi nhất, đó là Lizzie Bareal."
Brita lập tức lộ ra vẻ giật mình.
Bởi vì có rất nhiều lính đáng thuê cùng với người mạo hiểm tụ tập ở E-Rantel này, việc kinh doanh các loại vũ khí và trang thiết bị có thể kiếm được rất nhiều tiền, trong đó việc mua bán các loại nước thuốc trị liệu mang lại lợi nhuận cao nhất, vì lẽ đó số lượng dược sư ở E-Rantel cao hơn ở những nơi khác rất nhiều.
Trong sự canh tranh khốc liệt như vậy, Lizzie Bareare được biết đến như là vị dược sư giỏi nhất, ở trong thành phố này, bà ta có thể điều chế ra những loại nước thuốc phức tạp nhất. Nếu ông chủ đã lấy ra cái tên Lizzie Bareare, Brita không có lý do nào để từ chối cả.
Ở ngoài cùng là khu vực đóng quân của quân đội, được trang bị đầy đủ các trang thiết bị quân sự cần thiết.
Trong cùng là khu hành chính, bộ máy quản lý thành phố được đặt ở đây, ngoài ra còn có kho quân lương được tầng tầng quân lính bảo vệ chặt chẽ.
Còn ở giữa là khu dân cư cho dân thường. Khi nghe được từ “thành phố E-Rantel” thì ý chỉ chính là chỗ này.
Trong số các trung tâm mua sắm ở khu vực này, nơi lớn nhất được gọi là quảng trường trung tâm. Rất nhiều người thành lập cửa hàng ở đó, bày ra đủ loại hàng hoá từ rau củ, gia vị cho đến các loại khác.
Trong đám đông nhộn nhịp, các chủ cửa hàng hét thật to với nỗ lực thu hút khách hàng, những bà nội trợ trả giá với người bán để mua những nguyên liệu tươi ngon, giới trẻ thì bị hấp dẫn bởi mùi thơm quyến rũ của những xiên thịt nướng.
Vào ban ngày, quảng trường này luôn cực kỳ sôi động, cảnh tượng sầm uất và ồn ào thế này kéo dài tới tận hoàng hôn. Thế nhưng hai nhân vật vừa bước ra từ một toà nhà năm tầng liền đặt dấu chấm hết cho không khí náo nhiệt ở nơi đây
Hết thảy ánh mắt trên quảng trường đều tập trung vào hai người này, toàn bộ đứng ngây ra tại chỗ.
Một trong hai người là một co gái, ước chừng từ 15 đến 20 tuổi, đuôi mắt sắc nét và con mắt đen ánh lên vẻ rực rỡ như đá vỏ chai, mái tóc dày và đen bóng được cột đuôi ngựa ở phía sau, làn da trắng như tuyết của cô dưới ánh năng mặt trời chiếu xuống trông lấp lánh như ngọc trai.
Nổi bật nhất chính là khí chất tao nhã và vẻ đẹp ngoại lai của cô làm cho không ai có thể rời mắt. Chiếc áo khoác màu nâu bình thường nhưng được mặc trên người cô khiến nó trở nên xa hoa lộng lẫy.
Còn người đi cùng với cô ta thì không thể phân biệt được giới tính. Nói đúng hơn là không hề để lộ ra một dấu hiệu nào để có thể phân biệt.
Có vài người trên quảng trường lầm bầm: "Dark Warrior."
Không sai, người đó đang mặc một bộ giáp sang trọng, được trang trí bởi những chi tiết có màu tím và vàng. Không thể nào nhìn thấy được khuôn mặt thông qua khe hỡ nhỏ trên chiếc mũ giáp. Dưới chiếc áo choàng màu đỏ sau lưng, có thể nhìn thấy hai thanh kiếm lớn, bổ sung cho phong cách của trang phục.
Hai người ngắm nhìn bốn phía, người mặc toàn thân áo giáp bước ra bước đầu tiên.
Mọi người bắt đầu bàn luận sôi nổi về hai bóng người đang từ từ biến mất ở đằng xa. Tâm tình của bọn họ giống như mới được trông thấy thứ gì đó quý hiếm, mới mẻ, không hề có một chút cảm giác sợ hãi đối với việc hai người kia có mang theo vũ khí.
Bởi vì toà nhà mà hai người đó mới đi ra có tên là "Hiệp hội Người Mạo Hiểm", nơi mà chỉ có những người chuyên săn giết quái vật mới ra vào, vì vậy có mang theo vũ khí cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Thực tế là sau khi hai người đó rời đi, cũng có thêm mấy người có mang vũ khí rời khỏi toà nhà đó. Hơn nữa nếu ai tinh mắt sẽ nhìn thấy ở trên cổ của những người đó có treo một tấm huy chương đồng.
Hai người vừa rồi thu hút sự chú ý của mọi người chẳng qua chỉ vì vẻ đẹp của cô cái và bộ áo giáo nổi bật thôi.
Hai người lặng lẽ đi trên con đường hẹp.
Nước đọng lại từ những vết bánh xe phản chiếu ánh mặt trời. Con đường do đất và bùn tạo thành không thể nào tốt bằng gạch đá, rất khó để cất bược. Nếu không cẩn thận thì sẽ dễ dàng bị ngã, thế nhưng khả năng giữ thăng bằng của cả hai quá tốt, tốc độ đi bộ của họ như thể là đang đi trên con đường lát đá.
Sau khi khẳng định không có ai ở xung quanh, cô gái bước nhanh hơn và nói:
"Ngài Ainz —— "
"—— không, tên của ta là Momon . Còn cô cũng không phải là battle maids Narberal Gamma của Lăng mộ ngầm Nazarick, mà là đồng bạn của người mạo hiểm Momon."
Người mặc nguyên một bộ giáp —— Ainz —— lên tiếng ngăn lại lời nói của cô gái tên Narberal.
"A! Thần thực sự xin lỗi, ngài Momon."
"Cũng đừng có xưng hô là ‘thần’ hay ‘ngài’ gì hết. Chúng ta người mạo hiểm bình thường, cũng là đồng bạn. Xưng hô ‘ngài’ sẽ rất kỳ quái."
"Nhưng mà làm sao thần có thể vô lễ với ngài, chúa tể tối cao!"
Ainz giơ tay ngăn lại sự kích động của Narberal, ra hiệu cô ta nói nhỏ lại. Cậu trả lời với vẻ mặt bất đắc dĩ:
"Ta đã nói nhiều lần, ở đây ta là ‘Dark Warrior’ Momon. . . Không, chỉ là Momon, là đồng bạn của cô, vì lẽ đó đừng có thêm ‘ngài’ vào nữa. Đây là mệnh lệnh."
Trầm mặc một hồi, Narberal mới không cam lòng không muốn trả lời:
"Th… tuân lệnh, ng… Momon."
"Cứ như vậy đi, hãy nhớ không cần thêm kính ngữ vào nữa. Nếu sử dụng kính ngữ khi nói chuyện với đồng bạn… giải thích sao đây… những người khác sẽ nghi ngờ chúng ta."
"Nhưng. . . như vậy là quá bất kính. . ."
Ainz tiếp tục khuyên Narberal:
"Thân phận của chúng ta không thể để lộ ra ngoài. Cô hiểu rõ ràng điều đó đúng không?"
"Vâng, thưa ngài."
". . . Ngữ khí. . . Haiz, phải chú ý. Nói chung. . . Ta muốn cô cẩn trọng trong từng lời nói vả hành động của mình."
". . . Tuân lệnh, nga —— Momon. Thế nhưng tại sao lại chọn thần đi cùng? Một người vừa xinh đẹp và dịu dàng như ngài Albedo đi cùng ngài không phải sẽ tốt hơn sao?"
"Albedo à. . ."
Ainz nói với cảm xúc phức tạp:
"Trong thời gian ta đi ra ngoài, cô ta phải ở lại quản lý Nazarick."
". . . Xin tha thứ cho sự vô lễ của thần, việc quản lý Nazarick, cũng có thể giao cho ngài Cocytus. Các ngài Thủ Vệ khác cũng nói như vậy. . . Vì sự an toàn của ngài, ngài Albedo là người thích hợp nhất để đi cùng với ngài?"
Nghi vấn của Narberal khiến Ainz cười khổ.
Khi Ainz nói ra bản thân mình muốn đi tới E-Rantel, người phản đối mãnh liệt nhất đó là Albedo.
Hơn nữa ngay từ thời điểm cô ta biết mình không được phép đi theo.
Lần Ainz tự ý ra ngoài mà không mang theo hộ vê, đã khiến cho Albedo tự trách bản thân cô ta không đủ năng lực, bởi vậy lần này Ainz không thể phản bác lại ý kiến của cô ta. Thế nhưng lần này không giống với lần trước, cậu đã quyết định sau khi suy nghĩ kỹ càng, vì vậy cậu không nhượng bộ.
Những người phản đối Ainz đều là những người sẽ ngoan ngoãn nghe theo “mệnh lệnh” cho dù mệnh lệnh đó có trái ý họ, nhưng mà Ainz không cho đó là chuyện tốt. Bởi vì việc đem ý muốn của mình áp đặt lên những người do đồng bạn của mình sáng tạo ra, khiến cậu rất hổ thẹn.
Ainz, người cố gắng thuyết phục và Albedo, người kiên quyết phản đối. Quan điểm của hai người bất đồng và vốn cho là sẽ không thể thuyết phục lẫn nhau. Thế nhưng sau khi Demiurge ở bên tai Albedo nói điều gì, Albedo đột nhiên không phản đối nữa. Cuối cùng thậm chí còn mang theo nụ cười dịu dàng hoàn toàn ủng hộ đưa tiễn Ainz.
Đến giờ vẫn không biết Demiurge đã nói điều gì khiến cho Albedo xuất hiện thay đổi nhanh chóng như vậy, Ainz cảm thấy có chút bất an.
". . . Ta không có mang theo cô ta, là vì không có ai để cho ta có thể tin tưởng hơn cô ta. Chính là vì có cô ta, ta mới có thể an tâm rời đi Nazarick."
"Quả nhiên là như vậy! Nói cách khác, ngài Albedo là người gần gũi nhất với Momom, đúng không?"
Tuy rằng không đến nỗi nói ra "Uhm, đúng là như vậy." Ainz vẫn gật đầu để trả lời câu hỏi của Narberal.
"Ta nhận thức được sự nguy hiểm của việc này."
Ainz giơ lên bàn tay phải đang mang găng tay kim loại, chuyển động ngón áp út:
"Nhưng việc này phải do chính ta làm. Chỉ ở ngồi trong Nazarick chỉ huy, rất có thể vì sự thiếu hiểu biết mà đưa ra quyết định sai lầm. Vì vậy ta cần phải đi ra ngoài và tự mình quan sát thế giới này… có thể có những phương pháp khác tốt hơn để làm điều này, thế nhưng ta hoàn toàn không thoải mái khi trong đầu có những vấn đề chưa được giải đáp."
Ainz từ khe hỡ trên chiếc mũ giáp nhìn thấy Narberal giống như vừa tỉnh ngộ và lấy vẻ mặt nghiêm túc trả lời “Thần hiểu rồi”, Ainz hỏi với chút lo lắng:
"Ta có một vấn đề muốn hỏi cô. . . Cô có cảm thấy loài người là sinh vật hạ đẳng không?"
"Vâng, đúng vậy. Loài người chỉ là thứ rác rưỡi vô giá trị."
Narberal trả lời thật lòng không một chút do dự, để Ainz nhẹ giọng nói một câu "A, quả nhiên cô cũng nghĩ như vậy." Thế nhưng âm thanh quá nhỏ, không có truyền vào trong tai Narberal. Tiếp theo kế tục càu nhàu: "Tính cách của cô ta cũng như vậy, vì lẽ đó ta mới không muốn để cho cô ta tự ý đi tới thành phố loài người. Quả nhiên việc hiểu được tính cách của từng thuộc hạ là rất quan trọng."
Một trong những lý do không mang theo Albedo đi cùng chính là bởi vì cô ta kiên quyết như chém đinh chặt sắt rằng loài người là sinh vật hạ đẳng. Nếu mang người có suy nghĩ này tiến vào thành phố của loài nguời, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ gây ra một cuộc thảm sát đẫm máu, tuyệt đối không phải là đùa giỡn. Hơn nữa Albedo không có kỹ năng nguỵ trang, không thể ẩn giấu cánh cùng sừng cũng là một lý do.
Còn có một lý do lớn nhất mà không thể nào nói ra khỏi miệng.
Ainz vốn chỉ là một nhân viên quèn, nếu như cậu không thể được tận mắt thấy mà chỉ ngồi đọc qua báo cáo nhưng lại vẫn phải bắt buộc đưa ra những quyết định đúng đắn để điều hành tốt Nazarick, cậu không có tự tin mình có thể làm được. Chính vì như thế, mới đem trách nhiệm nặng nề này giao lại cho Albedo. Nếu như bộ hạ ưu tú, như vậy để bộ hạ toàn quyền phụ trách mới là cử chỉ sáng suốt. Cấp trên không có năng lực mà thích quản chuyện không đâu, chỉ có thể gây ra thảm kịch.
Hơn nữa Albedo còn bị ràng buộc bởi hai thứ đó là “Trung thành” và “Tình yêu”. Vì lẽ đó Ainz có thể tin tưởng mà giao Nazarick cho cô ta.
(Tình yêu à. . . )
Chỉ cần gặp Albedo, nghe được nghe cô ta thể hiện tình yêu của mình đối với Ainz, cậu lại nhớ lại việc mình đã chỉnh sửa ẩu tả thiết lập của Albedo. Không sai, trước khi trò chơi kết thúc, Ainz đã đem sửa thiết lập của Albedo, đổi thành yêu tha thiết Momonga —— cũng chính là Ainz. Đương nhiên, lúc đó Ainz hoàn toàn không biết được chính mình sẽ đi tới thế giới này, vì vậy lúc đó cậu chỉ nghĩ đó là một trò đùa vào lúc cuối cùng.
Một người như cậu.
Suy nghĩ sâu hơn —— cho dù Albedo không thèm để ý —— Tabula nếu như biết Ainz đã làm gì, không biết anh ta sẽ nghĩ gì.
Nếu là mình thì sao? NPC do mình tạo ra lại bị đồng bạn chỉnh sửa. . .
Không chỉ có như vậy, Ainz còn lợi dụng việc Albedo sẽ không phản bội, khiến cho cậu càng chán ghét chính mình hơn.
Ainz lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ đó. Sau khi thân thể biến thành Undead, mỗi lần tâm tình bị kích động, sẽ ngay lập tức bị cưỡng chế trở về bình tĩnh. Nhưng chỉ với mức độ thế này, cậu vẫn có thể cảm thụ rõ ràng giống như là con người. Nếu như tâm trí cũng biến thành như Undead, chắc có lẽ Ainz sẽ không cảm thấy tội lỗi như thế này.
Bị phân tâm bởi nhứnguy nghĩ này, Ainz quay đầu lại nói với Narberal:
". . . Nabel, ta sẽ không yêu cầu người phải thay đổi suy nghĩ của mình, thế nhưng ít nhất phải biết kiềm chế. Nơi này là thành phố loài người, hơn nữa còn không biết ở đây có cao thủ như thế nào, vì lẽ đó đừng vì suy nghĩ đó mà tạo ra kẻ thù không cần thiết, nhớ không?”.
Narberal cúi người thật sâu để thể hiện lòng trung thành của mình đối với Ainz, nhưng Ainz giơ tay ngăn lại và nói tiếp:
"Còn một điều nữa, tuy rằng ta không biết khi chúng ta chiến đấu có toả ra thứ được gọi. . . sát khí khiến con người cảm thấy bị uy hiếp hay không. Nhưng chắc chắn cũng có thứ tương tự như vậy, vì thế nếu không có lệnh của ta, cô không được tự ý chiến đấu, biết không?"
"Thần tuân lệnh, ng… —— Momon."
"Rất tốt. . . quán trọ hẳn là ở gần đây."
Ainz nhìn quanh bốn phía.
Gần đó có một số cửa hàng đang mở cửa, có vài tốp khách hàng ra vào. Ở cạnh đó là vài người mặc tạp dề đang vận chuyển hàng hoá.
Hai người họ tìm kiếm quán trọ ở khụ vực này bằng cách quan sát các logo phía trên các bảng hiệu. Cũng vì Ainz và Narberal không hề biết chữ của quốc gia này.
Không lâu sau, rốt cục cũng nhìn thấy được logo muốn tìm, Ainz cùng Narberal cũng bước nhanh tới.
Rũ bỏ bùn đất bám trên đôi ủng kim loại, Ainz bước lên 2 bậc cầu thang, mở ra hai cánh cửa bằng cả hai tay và bước vào.
Hầu như tất cả cửa sổ đều được đóng kín khiến bên trong quán khá mờ, đối với những người đã quen với ánh sáng rực rỡ ở bên ngoài khi tiến vào sẽ không thể thích nghi ngay lập tức. Thế nhưng với người có năng lực “Night Vision” như Ainz, độ sáng thế này là quá đủ rồi.
Bên trong khá rộng rãi, tầng trệt là khu ăn uống, sát tường có một quầy rượu lớn, phía sau quầy là một cái kệ gỗ hai tầng được đặt mấy chục chai rượu ở trên đó. Cánh cửa bên cạnh quầy rượu chắc là lối vào nhà bếp.
Tại một góc ở tầng trệt là một cầu hang dẫn lên trên lầu. Theo nữ tiếp tân ở Hiệp hội, tầng 2 và 3 là phòng trọ. Có thể nhìn thấy lác đác vài người khách ngồi xung quanh những cái bàn tròn. Hầu như tất cả đều là đàn ông, Ainz cảm thấy bầu không khí ở đây không được thân thiện lắm.
Hết thảy ánh mắt đều tập trung trên người Ainz, cậu có cảm giác giống như đang bị đánh giá từ đầu tới chân . Người duy nhất không hề chú ý đến Ainz chính là một cô gái ngồi một góc, cô ta chỉ nhìn chằm chằm vào một cái lọ để trên bàn.
Cảnh tượng của quán trọ khiến cho Ainz phải nhăn lại lông mày không hề tồn tại của mình phía dưới chiếc mũ giáp.
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng nơi này còn bẩn thỉu hơn là Ainz nghĩ.
Bên tròng trò chơi Yggdrasil, tuy cũng có những nơi dơ bẩn và kinh tởm, thậm chí ngay cả Lăng mộ Nazarick mà Ainz thống trị cũng có. Ví dụ như là phòng của Lord of Terror hay là một cái hang lớn chứa đầy sâu độc.
Thế nhưng sự bẩn thỉu này là khác nhau.
Trên sàn nhà, đâu đâu cũng có đồ ăn rơi vãi, còn có những vũng nước không rõ là gì; trên vách tường thì có đầy vết bẩn kỳ lạ; nằm ở góc phòng là một vật gì đó hình khối. . .
Aizn thở dài một hơi, nhìn về phía quầy rượu.
Ở đó đang đứng một người đàn ông với chiếc khăn bẩn quang cổ, tay áo được xắn lên để lộ ra hai cánh tay cường tráng, trên mặt có vài vết sẹo mà không biết là do móng vuốt của dã thú hay là bị đao kiếm gây ra.
Tướng mạo của hắn là ở đâu đó giữa dũng mãnh và cuồng bạo, những vết sẹo nổi hằn trên gương mặt, đỉnh đầu hoàn toàn trọc lóc không có đến nửa cộng tóc.
Chắc tên đó là ông chủ ở đây, nhưng trông giống một tên bảo kê hơn, không kiêng kị mà đánh giá Ainz.
"Muốn thuê phòng đúng không. Ở mấy đêm?"
Âm thanh giống như từ một cái chuông bị vỡ truyền tới.
"Chúng tôi muốn ở lại một đêm."
Ông chủ trả lời thô lỗ:
". . Huy chương đồng à. Phòng đôi là 5 miếng tiền đồng một đêm. Đồ ăn có cháo yến mạch với rau xanh, thêm thịt thì thêm 1 miếng tiền đồng. Cũng có thể thay cháo yến mạch bằng bánh mì cũ."
"Được , ta muốn một phòng đôi."
Ông chủ khịt mũi đầy khinh thường:
". . . bên trong thành phố này có 3 quán trọ dành cho người mạo hiểm, trong đó của ta là tồi tàn nhất. . . Ngươi có biết vì sao người bên Hiệp hội lại giới thiệu chỗ này cho ngươi không?"
"Ta không biết, rất vui lòng lắng nghe."
Đối với câu trả lời của Ainz, ông chủ giương đôi lồng mày lên, trông có vẻ đáng sợ:
"Dùng đầu óc của ngươi đi! Bên trong chiếc mũ kia là rỗng à!"
Cho dù nghe được giọng nói thiếu kiên nhẫn của ông chủ, thái độ ung dung của Ainz vẫn không hề thay đổi. Cậu có thể thờ ơ xem hắn ta như con nít đang giận dỗi thế này chắc cũng nhờ cuộc chiến mấy ngày hôm trước.
Từ sau cuộc chiến đó cùng với những thông tin thu được từ những tù binh bắt được, Ainz hiểu được sức mạnh của mình ở trong thế giới này là thế nào. Chính vì như thế, cậu vẫn hoàn toàn bình tĩnh khi tên đối diện gào thét.
Nhìn thấy thái đội của Ainz, ông chủ có vẻ hơi kinh ngạc:
". . . cũng tính là có can đảm. . . Những người mạo hiểm tới nơi này ở trọ đều là huy chương đồng hoặc sắt. Nếu như thực lực tương đương, cho dù chưa tưng quen biết cũng vẫn có thể cùng nhau kết thành một đội. Vì thế, nếu ai muốn tìm đồng đội, không có nơi nào thích hợp hơn chỗ của ta . . ."
Hai con mắt của ông chủ loé lên:
"Ngươi muốn ở trong phòng riêng cũng được, thế nhưng nếu ngươi không làm quen với người khác,như vậy sẽ không thể tìm được người cùng kết đội. Không có một đội ngũ hỗ trợ, khi gặp phải quái vật thì sẽ cầm chắc cái chết. Vì lẽ đó những tân bình đều sẽ ở phòng ăn này giao lưu với mọi người. Ta hỏi một lần cuối, ngươi muốn ở chung với mọi người hay muốn một phòng riêng?"
"Phòng hai người. Đồ ăn liền miễn."
"Đệt, đúng là một tên không biết điều. . . Hay ngươi nghĩ mình rất tài giỏi, muốn khoe khoang bộ giáp hào nhoáng trên người không chỉ là để trang trí? Được rồi, một đêm 7 miếng tiền đồng. Tất nhiên là phải đưa tiền trước."
Ông chủ gọn gàng đưa tay ra.
Mặc kệ những ánh mắt đang đánh giá từ đầu tới chân, Ainz cùng Narberal bước tới —— đột nhiên một cái chân duỗi ra, giống như muốn ngáng đường Ainz.
Ainz dừng bước lại, di chuyển ánh mắt nhìn sang tên vừa duỗi chân ra.
Tên đó mang theo nụ cười đê tiện, những người ngồi cùng bàn với hắn cũng giống như vậy, nhìn Ainz cùng Narberal chằm chằm không chớp mắt.
Từ ông chủ đến những người khác, tất cả đều mặc kệ không lên tiếng, không có ai đứng ra ngăn lại.
Dù cho có vẻ không quan tâm, nhưng ai nấy đều mong đợi chuyện sắp xảy ra, giống như muốn chờ xem một cuộc vui, nhưng trong đó cũng không ẩn giấu được ánh mắt sắc bén muốn quan sát cẩn thận.
(haiz haiz).
Ainz không nhin được, khẽ thở dài một tiếng, đá văng cái chân ở phía trước ra.
Không như đang chờ Ainz làm vậy, tên đó đứng lên. Bởi vì đối phương không mặc áo giáp, có thể nhìn tháy từng khối cơ bắp rắn chắc nhô lên bên dưới lớp áo. Trên cổ cũng có mang dây chuyền giống như của Ainz, nhưng mặt trên lại là huy chương sắt, lắc lư theo động tác đứng dậy của hắn.
"Này này, khá đau đó."
Tên đó lên tiếng đe doạ mới gọng sắc nhọn và chậm rãi tới gần Ainz. Hắn có mang găng tay kim loại, cho nên khi nắm chặt nắm đấm thì phát sinh ra tiếng kim loại ma sát.
Hai người có thân cao tương đồng, đứng đối diện nhau , khoảng cách quá gần cho một cuộc ẩu đả. Ainz là người lên tiếng trước:
"Vậy à. Chắc do ta mang mũ giáp nên tầm nhìn bị che khuất, cũng có khả năng là chân quá ngắn nên ta không thể thấy được. . . Đó là lý do mà ta có thể nghĩ ra, sao, có thể bỏ qua không?"
". . . Khốn nạn."
Lời chế nhạo của Ainz để hắn nhìn trừng trừng với ánh mắt nguy hiểm. Bất quá khi hắn đem ánh mắt chuyển hướng sang Narberal đứng phía sau Ainz, ánh mắt phẫn nộ của hắn giống như không thể rời khỏi:
"Tên chó chết. . . Bất qua ta là một người rộng lượng, chỉ cần ngươi để cho ta mượn cô ta một đêm thì ta sẽ bỏ qua."
"A, ha ha ha."
Ainz không nhịn được, phát sinh tiếng cười gằn, nhẹ nhàng nhấc tay ngăn lại Narberal.
". . . Ngươi cười cái gì?"
"Không có gì, chẳng qua ta không nghĩ là ngươi lại nói ra một câu kinh điển thế này, ta mới không nhịn được cười. Đừng để ý."
"Cái gì?"
Phẫn nộ nam tử đỏ cả mặt.
"A, trước khi động thủ cho ta hỏi một câu được không? Ngươi có mạnh hơn Gazef Stronoff không?"
"Hả? Ngươi đang nói cái quái gì vậy?"
"Oh, nhìn phản ứng của ngươi là ta có câu trả lời rồi. Như thế xem ra, cũng không cần phải đùa giỡn với ngươi ──── biến đi."
Trong nháy mắt, Ainz liền đưa tay túm lấy ngực của tên đó và nhấc hắn lên.
Đừng nói là tránh né, hắn ngay cả phản ứng cũng không kịp, chỉ có thể phát ra tiếng kêu “Whoa!” đầy kinh ngạc, đồng thời những người xung quanh liền bắt đầu ồn ào. Có thể một tay nhấc lên một người đàn ông trưởng thành, như vậy lực cánh tay phải lớn đến bao nhiê ? Toàn bộ người ở đây cũng không ai có thể tưởng tượng ra điều đó.
Bên trong quán vang lên một trận huyên náo và thán phục, giống như muốn phá tan bầu không khí kinh ngạc này, Ainz nhẹ nhàng đem tên đó ném bay đi.
Nhưng từ “nhẹ nhành” chỉ đúng với Ainz.
Tên đó bị ném bay đến gần đụng phải trần nhà, vẽ ra một đường cong rớt xuống đất.
Âm thanh của thân thể va chạm với mặt đất, của đồ vật trên bàn bị phá nát, của chiếc bàn gỗ bị gãy đổ, cùng với tiếng khóc thét của tên đó, đồng thời vang vọng bên trong quán. Như là bị doạ đến, cả quán trọ đột ngột yên lặng như tờ. Bất quá ——
"Ahhhh ─────!"
─── sau một nhịp, cô gái ngồi ở bên cạnh chiếc bàn phát ra tiếng hét chói tai, giống như tiếng khóc thét thảm thiết vì một tai nạn từ trên trời rơi xuống.
À mà nếu như đột nhiên có một người đàn ông rơi từ trên trời xuống ngay chỗ của mình như vậy thì có hét lên như vây cũng không có gì là lạ. Nhưng mà có một cái gì đó khác hơn là tâm tình kĩnh hãi bất ngờ bên trong tiếng hét đó.
". . . Rồi, còn các ngươi thì sao? Có thể cùng tiến lên cho đỡ lãng phí thời gian được không? Ta không muốn phí phạm thời gian vào một chuyện ngu ngốc thế này."
Ainz khiêu khích đám nguời ngồi cùng bàn với tên hồi nãy, bọn họ như nghe hiểu hà ý của câu nói đó, dồn dập vội vàng cúi đầu xiu lỗi:
"A? Ạch ạch! Bạn của chúng tôi đã xúc phạm tới anh! Chúng tôi thật sự xin lỗi!"
". . . Được, bỏ qua cho các ngươi. Dù sao cũng chẳng gây ra rắc rồi gì cho ta. Bất quá các người phải trả tiền bồi thường cái bàn cho ông chủ."
"Vâng, điều đó là tất nhiên. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm bồi thường."
Ngay lúc Ainz nghĩ như vậy chuyện này đã kết thục, chuẩn bị rời đi, đột nhiên bị một thanh âm gọi lại;
"Này này này!"
Quay đầu nhìn lại, cô gái vừa hét lên lúc nãy đang hướng Ainz đi tới.
Khoảng 20 tuổi hoặc trẻ hơn, mái tóc đỏ lộn xộn được cắt ngắn cho dễ hoạt động, có thể nói cho dù có làm gì với nó thì nó cũng rồi bù. Nói đơn giản một chút là giống như một cái tổ chim.
Gương mặt có thể nói là dễ nhìn, ánh mắt sắc bén, cô ta không trang điểm và để lộ ra làn da có màu như lúa mì được phơi nắng quá lâu. Cánh tay rắn chắc và bàn tay thì đầy vết chai do cầm kiềm. Ấn tượng đầu tiên hiện ra trong đầu Ainz không phải là “một cô gái” mà là “một chiến binh”.
Trước ngực có mang theo một mặt huy chương sắt, đang đong đưa kịch liệt do bước chân.
"Xem ngươi đã làm chuyện tốt gì nè!"
"Có chuyện gì vậy?"
"Còn cái gì nữa hả? Chính ngươi vừa làm gì mà cũng không biết nữa à!"
Cô ta chỉ về cái bàn bị gãy đổ:
"Cũng do ngươi đem tên kia ném tới đó, chai nước thuốc của ta, chai nước thuốc quý giá của ta đã bị ngươi làm bể rồi!!!”
"Chỉ là một chai nước thuốc. . ."
". . . Ta ngay cả cơm cũng không ăn, không ngừng liểu mạng tiết kiệm rồi lại tiết kiệm với mua được, cho đến hôm nay mới mua được, bây giờ cũng do người mà vỡ nát rồi! Chỉ cần có nó thì dù có gặp được nguy hiểm thì vẫn có thể sống sót, niềm tin của ta, hi vọng của ta toàn bộ đã bị ngươi làm cho tan nát hết, vậy mà nhà ngươi còn có thái độ như vậy? Thực sự khiến ta tức chết mà."
Cô ta lại tới gần Ainz thêm một bước.
Đứng trước mặt Ainz là một con bò hung dữ, đang trừng mắt nhìn cậu với đôi mắt đỏ ngầu.
Ainz nhịn xuống thở dài, cũng do mình không cẩn thận, tuỳ ý ném đại. Bất quá Ainz cũng có lý do của mình, vì vậy không thể nào dễ dàng bồi thường như vậy được:
". . . Vậy sao cô không đòi tên kia bồi thường đi? Nếu hắn không duỗi chân ra thì những chuyện này sẽ không phát sinh. Ta nói không sai chứ?"
Ainz thông qua khe hỡ từ chiếc mũ, trừng mắt nhìn về phía tên kia và đám đồng bọn.
"A, cũng đúng. . ."
"Bất quá. . ."
"Ta không quan tâm, ai bồi thường cũng được, chỉ cần đền cho ta một chai khác hoặc trả lại ta số tiền đó là được rồi. . . là 1 đồng vàng cùng 10 đồng bạc."
Đám người kia đều cúi đầu, xem ra là không có đủ tiền để bồi thường. Cô ta liền quay lại nhìn Ainz:
"Thấy chưa, một đám suốt ngày ngôi đây uống rượu thì làm sao có tiền mà đền. Nhìn bộ giáp của ngươ thế này, cũng đừng nói với ta là ngươi cũng không có một chai nước thuốc nào đi."
Ainz bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra cũng vì lý do này mà cô ta hương vì mình yêu cầu bồi thường. Thật sự là phiền phức.
Ainz hơi hơi suy nghĩ một chút, bình tĩnh hỏi lại:
"Có. . . Bất quá đó là một chai nước thuốc hồi phục sinh lực đúng không?"
"Đúng rồi. Ta luôn chỉ nhỏ từng giọt —— "
"—— Rồi rồi, không cần nói nữa. Ta đền cho cô một chai khác, như vậy là giải quyết xong vấn đề này."
Ainz lấy ra một chai thuốc hồi phục cấp thấp đưa cho cô ta. Cô ta nhìn chai thuốc với vẻ mặt kinh ngạc, rồi mới miễn cưỡng nhận lấy.
". . . Như vậy là được rồi phải không?"
". . . yeah, tất cả đều ổn rồi."
Cô ta có vẻ như muốn nói gì thêm, nhưng Ainz quyết định bỏ qua. Điều quan trọng bây giờ là Ainz lo lắng Narberal sẽ nổi khùng lên và gây ra một vụ náo động lớn.
Cho dù có đã được Ainz dặn dò trước, Narberal vẫn là lộ ra ánh mắt sắc bén. Có mấy người cảm nhận được ánh mắt của cô ta, trên mặt có vẻ hơi bất an.
"Đi thôi."
Ainz lấy ngữ khí ngắn gọn nói với Narberal, đi tới trước mặt ông chủ. Tiếp theo cậu lấy một 1 đồng bạc đặt vào bàn tay thô kệch của ông chủ .
Ông chủ yên lặng đem đồng bạc đó bỏ vào túi, đồng thời lấy ra mấy miếng tiền đồng.
"Ân, tiền thối đây, 6 miếng tiền đồng."
Đem tiền thối đặt vào bàn tay mang găng kim loại của Ainz, sau đó liền lập tức đem chìa khoá phòng đặt trên quầy:
"Lêu cầu thang, quẹo phải, phòng đầu tiên, có thể đem hành lý cất vào chiếc hòm ở đầu giường. Chắc không cần ta nhắc nhở ngươi cũng biết, không được tự tiện lại gần phòng của người khác. Nếu như bị hiểu lầm sẽ rất phiền phức. Nhưng ngược lại, nếu muốn người khác biết tới ngươi, biện pháp đó cũng không tệ. Ta xem ngươi có thể xử lý mọi tình huống, thế nền đừng gây ra rắc rối cho ta."
Ông chủ nhìn về hướng tên hồi nãy, người vẫn còn nằm dài trên mặt đất.
"Biết rồi. Còn có một việc, hãy chuẩn bị giúp chúng tôi những vật phẩm tối thiểu nhất để mạo hiểm. Đồ vật của chúng tôi đã rơi mất, phía bên Hiệp hội có nói chỉ cần chũng tôi yêu cầu thì các ông sẽ làm giúp."
Ông chủ quan sát trang phục của Ainz và Narberal, sau đó nhìn kỹ chiếc túi da mà Ainz đang mang trên người:
"Ok, ta hiể. Ta sẽ chuẩn bị xong xuôi trước bữa tối. Các ngươi cũng phải chuẩn bị đủ tiền."
"Ok. Đi thôi Nabel."
Ainz cùng Narberal bước lên cầu thang cũ kỹ đang kêu cọt kẹt và đi về phía phòng của mình.
Ngay sau khi Ainz biến mất trên tầng 2, đám đồng bọn của tên bị ném bay mau chóng sử dụng phép thuật trị liệu cho hắn. Còn những người khác thì như một ngọn núi lửa vừa bùng nổ, khiến bầu khống khí tĩnh lặng bên trong quán nhanh chóng trở nên ồn ào.
". . . Xem ra cũng không phải chỉ được có vẻ ngoài."
"Đúng vậy, lực cánh tay quá mạnh, không biết làm cách nào mà hắn luyện được?"
"Ngoại trừ hai thanh cự kiếm, không còn vũ khí nào khác, đại biểu hắn rất tự tin."
"Tại sao lại xuất hiện một tên như vậy chứ, chẳng mấy chốc cấp độ của hắn sẽ vượt qua chúng ta."
Cuộc thảo luận sôi nổi được lấp đầy bởi những tiếng thở dài, ngạc nhiên và sợ hãi.
Ngay từ lúc đầu, tất cả mọi người đều biết Ainz không phải là một người mạo hiểm bình thường.
Kết luận đó dựa vào trang bị trên người Ainz. Nguyện một bộ giáp không phải rẻ, chỉ có những người không ngừng mạo hiểm —— có nhiều kinh nghiệm mới mua được. Vì thế chỉ có những người đạt đến huy chương bạc mới có thể tích luỹ được một số tiền lớn như vậy. Nhưng cũng người nghi ngờ là do được thừa kế hoặc vô tình lụm được một khoản tiền lớn trong một hầm ngục nào đó.
Do đó, mọi người mới ngồi yên xem thử thực lực của Ainz là như thế nào.
Tất cả mọi người ở đây đều là động bạn, cũng là đối thủ cạnh tranh. Ai cũng muốn biết một người mới có năng lực thế nào, bởi vậy chuyện hồi nãy thường xuyện xảy ra.
Thực tế bất cứ ai ở đây cũng đã bị kiểm tra như vậy. Bất quá mọi người tự vấn trong lòng rằng chưa hề có ai có thể vượt qua một cách dễ dàng như thế. Nói cách khác, hai người đang đeo huy chương đồng đó. . .
Dù cho là bạn đồng hành hay đối thủ cạnh tranh, hai người đó chắc chắn rất mạnh. Đó là thực tế mà bất cứ ai cũng đều hiểu
“Sau này nên đối xử với hai người họ thế nào bây giờ?”
“Hết cơ hội để tiếp cận người đẹp rồi.”
“Nếu như bọn họ chỉ có hai người, có thể mời họ cùng tham gia vào đội ngũ của chúng ta.”
“Ngươi nói sai rồi phải nói là chúng ta muốn xin gia nhập vào nhóm bọn họ mới đúng.”
“Dưới chiếc mũ kia là một gương mặt thế nào nhỉ?”.
“Đêm nay ta đến gần phòng của bọn họ để nghe trộm mới được.”
“Lúc nãy hắn có nhắc tới chiến binh mạnh nhất của Vương quốc - Gazef Stronoff, đúng không? Chẳng lẽ hắn là đồ đệ của ông ta.”
“Oh, cũng rất có thể. Việc này cứ giao cho đôi tai tuyệt vời của ta đi, tối nay ta sẽ thử nghe trộm bọn họ.”
Trong khi mọi người bên trong quán đang bàn luận hăng say, ông chủ đi tới bên cạnh một người.
Người đó là cô gái lúc nãy đã nhận chai nước thuốc từ Ainz.
Cô gái ấy ── Brita dời ánh mắt đang hứng thú quan sát chai nước thuốc màu đỏ trong tay, lấy vẻ mặt giống như bị làm phiền nhìn về ông chủ.
"Đó là chai nước thuốc gì vậy?"
"Ai mà biết được?"
". . . Trời, cô cũng không biết? Không phải lúc nãy là cô biết giá trị của chai thuốc này nên mới tiếp nhận bồi thường của hắn sao?"
"Làm sao mà biết được. Ta chưa từng thấy chai nước thuốc nào thế này. Không phải ông cũng chưa thấy nó bao giờ, cho nên mới tới đây nhìn một cái sao, ông già?"
Brita đoán đúng
"Mà chai nước thuốc này có giá trị như vậy không? Chai của cô cũng đã bị vỡ đúng chứ? Có khi nào chai mới này không có giá trị bằng chai cũ thì sao."
"Cũng có khả năng đó, thôi kệ cứ coi như là đánh cuộc đi, ta rất tự tin là mình sẽ đánh cuộc thắng. Trạng bị của hắn đắt tiền như vậy, với lại sau khi nghe được giá tiền của chai cũ mới đưa ra chai này."
"Đúng vậy. . ."
". . . Ta chưa từng nhìn thấy chai nước thuốc nào có màu sắc thế này, rất có thể là một vật cực kỳ quý giá. Nếu như lúc đó chần chờ, khiến cho hắn ta đổi ý, lấy tiền để bồi thường, chẳng phải cơm dâng tới miệng mà lại chê không ăn sao? Nói chung ngày mai ta cầm đi giám định và sẽ biết được nó có giá trị thế nào."
"ok, vậy ta sẽ chịu phí giám định cho. Không chỉ có như vậy, còn giới thiệu cho cô một nơi uy tín."
"Ông có ý gì vậy?"
Brita nhíu mày. Ông chủ quán trọ này tuy không phải là người xấu, thế nhưng tuyệt đối không phải là người tốt – trong chuyện này chắc có gì đó.
"Này, đừng có làm ra vẻ mặt đó, ta chỉ có yêu cầu là sau khi giám định xong, cô hãy đem tác dụng của chai thuốc này nói cho ta biết. Chỉ do ta tò mò thôi."
"Chỉ như vây tohoi sao."
"Một thoả thuận tuyệt vời đúng không? Hơn nữa ta có thể giới thiệu cô với người dược sư giỏi nhất, đó là Lizzie Bareal."
Brita lập tức lộ ra vẻ giật mình.
Bởi vì có rất nhiều lính đáng thuê cùng với người mạo hiểm tụ tập ở E-Rantel này, việc kinh doanh các loại vũ khí và trang thiết bị có thể kiếm được rất nhiều tiền, trong đó việc mua bán các loại nước thuốc trị liệu mang lại lợi nhuận cao nhất, vì lẽ đó số lượng dược sư ở E-Rantel cao hơn ở những nơi khác rất nhiều.
Trong sự canh tranh khốc liệt như vậy, Lizzie Bareare được biết đến như là vị dược sư giỏi nhất, ở trong thành phố này, bà ta có thể điều chế ra những loại nước thuốc phức tạp nhất. Nếu ông chủ đã lấy ra cái tên Lizzie Bareare, Brita không có lý do nào để từ chối cả.
/210
|