Interlude.
Demiurge đang đi bộ ở tầng thứ 9 - Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick, đôi dày dưới chân gõ vào nền nhà, tạo nên những tiếng cộp cộp và những âm thanh đó dần dần chìm vào trong sự im lặng. Mặc dù có bố trí thêm vài tên tôi tớ, nhưng điều đó không làm mất đi vẻ uy nghi của nơi này.
Demiurge ngắm nhìn bốn phía, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.
“…Thật tráng lệ.”
Câu tán thưởng này chính là dành cho toàn bộ tầng thứ chín. Bởi vì cảnh sắc ở nơi này cùng với bốn mươi mốt vị sáng tạo giả kết hợp với nhau một cách thật hoàn hỏa, làm cho nơi này càng tăng thêm vẻ tráng lệ.
Demiurge cảm thấy vô cùng đáng giá khi đã thề nguyện trung thành, cho nên anh ta vô cùng yêu thích nơi này.
Mỗi lần di chuyển tại tầng này, trong lòng Demiurge tràn ngập sự vui mừng, lại càng thêm kiên định với sự dâng hiến của mình đối với những vị sáng tạo giả.
Điều này không riêng gì Demiurge mà ngay cả những chú hề hay nhạc sĩ, những người vô cùng ồn ào, khi đến tầng này cũng sẽ im lặng, không phát ra bất kì tiếng động nào để tránh phá vỡ không khí trang nghiêm tại nơi đây.
Nếu có người không cảm thấy yêu thích những cảnh sắc này, nếu không phải người không trung thành với bốn mươi mốt vị sáng tạo giả thì cũng là kẻ mang theo ý đồ không tốt.
Trong lòng suy nghĩ những chuyện này, Demiurge vòng qua chỗ rẽ, đích đến ngay trước mắt. Đó chính là căn phòng của vị sáng tạo giả cuối cùng, người thống trị cao nhất tại Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick, phòng của Ainz Ooal Gown.
Có thể thấy trước của phòng có vái người mở cửa bước ra.
Những người đó cũng thấy Demiurge, cung kính đứng tại chỗ chờ hắn đến.
Một người trong số đó mặc trang phục quản gia, nhưng trừ bỏ bộ bao tay màu trắng, trang phục màu đen bên ngoài thoạt nhìn không giống trang phục quản gia mà giống như một bộ đồ chiến đấu.
Đó là một trong số mười người hầu nam trong Nazarik, nhưng cho dù là Demiurge cũng không có cách nào phân biệt được mười tên người hầu nam này. Đó là bởi vì tất cả bọn họ đều đeo mặt nạ, hơn nữa đều phát ra những âm thanh vô cùng kì quái.
Và đứng phía trước những người hầu nam kia.
Trong đầu Demiurge hiện lên một ý tưởng vô cùng kì quái- Khỏa thân với cà vạt.
Đó là một con chim cánh cụt.
Bề ngoài hoàn toàn giống với một con chim cánh cụt, hơn nữa nó còn đeo một cái cà vạt màu đen.
“Đã lâu không gặp, trợ lí quản gia.”
Nghe được tiếng nói êm ái dễ gần của Demiurge, chim cánh cụt cũng tươi cười, hay là có vẻ tươi cười đáp lại:
“Đã lâu không gặp, Demiurge đại nhân.”
Sau đó cúi chào thật sâu.
Đó dĩ nhiên không đơn thuần là chim cánh cụt, mà là trợ lí quản gia của Nazarik.
Điểu nhân- một chủng tộc dị hình, tên là Eclair Acleir Aicler
Tên Điểu nhân ( người chim) này nguyên bản giống với một trong bốn mươi mốt vị sáng tạo giả- Pelucino, có đầu và cánh chim, tứ chi cũng giống với loài chim. Chắc hẳn có vài lí do khiến hắn có hình dạng của một con chim cánh cụt. Nhưng Demiurge cũng không bị làm phiền bởi cái ngoại hình của hắn
Bởi vì hắn là do bốn mươi mốt vị thần sáng tạo ra.
“Albedo đang ở trong đó?”
“Đúng vậy, Albedo đại nhân đang ở bên trong.”
Trong lúc Ainz ra ngoài, thì Albedo phụ trách quản lí toàn bộ Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick, nhưng cô nàng không ở trong phòng của mình mà lại chuyển sang căn phòng này, điều này thì ai cũng biết. Bởi vì hành động của cô nàng đều được Ainz cho phép, cho nên, người có ý kiến kháng nghị chỉ có Shalltear Bloodfallen nhưng đã bị điều đi nơi khác.
Demiurge đã từng nói với Albedo “Được rồi một người vợ tốt không phải là chờ đợi chồng mà là phải bảo vệ cho ngôi nhà bình yên.”. Cô nàng trả lời: “Vợ bảo vệ cho phòng của chồng có cái gì không đúng.” Điều này là Demiurge á khẩu, không cách nào trả lời.
Demiurge gật đầu thể hiện rằng mình đã biết rồi hỏi Eclair:
“Tại sao ngươi lại đến đây? Chỗ làm việc của ngươi không phải là ở phòng khách sao?”
“Sebastian đại nhân không có thời gian ở nơi này, thần đương nhiên phải phụ trách cả phần của đại nhân nữa. Thần vừa mới cùng với Albedo đại nhân thảo luận về việc phân công công tác.”
“Đúng là như vậy, nếu ông ta không ở tầng chín của Nazarik thì phải nhờ vào ngươi rồi.”
“Hoàn toàn đúng vậy, vì tương lai thống trị Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick, hiện tại phải cố gắng thôi.”
Cho dù Eclair trước mặt hắn nói ra ý tưởng kia, nụ cười trên mặt Demiurge cũng không thay đổi.
Eclair luôn có giấc mơ trở thành người thống trị ngai vàng của Nazarik, ai cũng biết chuyện này. Bởi vì đây là do bốn mươi mốt vị sáng tạo giả, nên không có bất cứ vấn đề gì.”
Đương nhiên nếu những vị ấy ra lệnh thì Demiurge không chút lưu tình sẵn sàng xử lí hắn ta, nhưng nếu không thì chẳng có vấn đề gì cả.
“Đúng vậy, cố gắng lên. Thế ngươi định xử lí chuyện gì đầu tiên?”
“Quét dọn. Trừ cái đó ra thì còn công việc gì khác? Không ai quét dọn sạch sẽ và cẩn thận hơn thần cả! Thậm chí WC cũng có thể liếm sau khi thần dọn nó.”
( WC là chỉ nhà vệ sinh đó)
Nghe được câu trả lời đầy tự tin của Eclair, Demiurge thỏa mãn gật đầu:
“Đúng vậy, công việc của ngươi vô cùng quan trọng. Nếu tầng này có một vết bẩn, đó chính là một sự vũ nhục với bốn mươi mốt vị sáng tạo giả.”
Demiurge gật đầu, lại hỏi:
“Ta biết công việc của ngươi vô cùng quan trọng, nhưng khi Sebastian ra ngoài, thì tầng này do ai quản lí.”
“Đó là người nhận mệnh lệnh của Sebastian đại nhân- trưởng nhóm hầu nữ Pastry. So với công việc quét dọn này thì công việc quản lí chẳng có gì ghê gớm cả.”
“Thì ra là thế…Đều là những tôi tớ do những vị sáng tạo giả kia tạo ra, quả thật đã làm vô cùng tốt nhiệm vụ được giao phó. Nói tiêp về việc đó, với đôi tay chim cánh cụt kia thì quét dọn sẽ vô cùng vất vả nhỉ?”
“Có thể không bị đôi tay này ngăn cản việc quét dọn thì đó là bản lĩnh của thần.”
Eclair tràn ngập tự tin trả lời, nhưng mà câu kế tiếp mà hắn lại lại có chút mất hứng trong đó:
“Mà Demiurge đại nhân, cái này không phải là câu hỏi của người-có-trí-thông-minh-gần-bằng-thần trong Nazarik đâu nha.”
Cầm lấy chiếc lược từ tên hầu nam sau lưng, Eclair chỉnh lại chùm lông màu vàng trên đầu.
“Thần cũng không phải là một con chim cánh cụt đơn thuần, mà là chim cánh cụt do Sáng tạo giả Ankoro Mochimochi chế tạo. Hi vọng ngài không nên nhầm lẫn. Còn có đây là cánh tay, không phải cánh chim.”
“Vậy thì thật xin lỗi.”
Nhìn Demiurge cúi đầu xin lỗi, Eclair tỏ vẻ không để trong lòng, quay đầu về phía nhóm hầu nam ra lệnh:
“Đưa ta đi.”
“Y…”
Eclair được nhóm hầu nam nâng lên.Bởi vì Eclair di chuyển theo kiểu nhảy bước khá loạng choạng, tốc độ khá là chậm. Bởi vậy, bình thường thì hắn được đám hầu nam nâng lên mà di chuyển như vậy.
“Như vậy, Demiurge đại nhân, thần đi trước.”
“Ừ, gặp lại sau Eclair.”
Nhìn vị trợ lí quản gia bị nâng lên như một con rối một cái, Demiurge gõ cửa phòng.
“Ta là Demiurge. Xin lỗi vì đã là phiền.”
Hiện tại chủ nhân không có ở trong phòng, nhưng vẫn phải có hành động trân trọng. Bởi vì đối với Demiurge mà nói thì căn phòng này chình là nơi hắn ta tôn kính nhất.
Không có ai đáp lại, Demiurge liền tiến vào căn phòng.
Nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên không thấy Albedo. Demiurge khẽ thở dài một hơi, mở một cánh cửa khác đi vào.
Phòng của bốn mươi mốt vị sáng tạo giả được thiết kế giống y như phòng của hoàng gia, bên trong có một phòng tắm thật lớn, trong phòng khách có đặt một chiếc Piano, phòng ngủ chính, phòng dành cho khách, phòng bếp, phòng để trang phục và rất nhiều phòng khác.
Demiurge không chút do dự mà tiến đến phòng ngủ.
Sau khi gõ cửa, không đợi trả lời liền lập tức bước vào.
Trong phòng ngủ chỉ có một cái giường, nhưng kích thước của nó lớn đến dọa người, và trên giường có một người.
Một cục chăn dần nhô ra, giống như đang không ngừng vặn vẹo.
“Albedo.”
Không chịu được tiếng gọi của Demiurge, một cô gái vô cùng xinh đẹp ngồi bật dậy. Tấm chăn bị kéo xuống, thẳng đến bả vai rồi dừng lại, hẳn là cô nàng đang khỏa thân. Khuôn mặt ửng hồng có vẻ rất hưng phấn.
“…cô đang làm cái gì ở đây?”
“Ta muốn Ainz đại nhân có thể cảm nhận được mùi hương của ta ở quanh đây khi ngài ấy trở về.”
Động tác của cô nàng lắc qua lắc lại trong lúc nói, giống như là đang lưu lại mùi hương của bản thân.
Demiurge á khẩu không nói nên lời, yên lăng nhìn vị NPC cao cấp nhất trong số những NPC do bốn mươi mốt vị sáng tạo giả chế tạo ra, tổng quản thủ vệ Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick, rồi lại vô lực mà lắc đầu.
Hắn không nói “Ainz đại nhân là một undead, ngài ấy không cần nghỉ ngơi trên giường.” hay là “Cho dù ngài ấy làm như vậy thì toàn bộ chăn nệm cũng sẽ lập tức được thay mới.”. “Nếu chỉ như vậy đủ để thỏa mãn Albedo vậy thì cứ mặc kệ cô nàng đi.”
“Nhưng mà vẫn phải có chừng mực.”
“…Tuy rằng không biết có chừng mực là thế nào, nhưng ta sẽ lưu ý. Đúng không Ainz đại nhân.”
Một khuôn mặt bỗng nhiên lộ ra bên cạnh Albedo.
Demiurge sợ đến mức không nói ra lời.
Trong nháy mắt hắn ta đã nghĩ đó là Ainz Ooal Gown, nhưng bề dày không đúng, cũng không có cái khí thế kia.
“Cái đó…Gối ôm à…Là ai làm?”
“Ta tự mình làm đấy.”
Câu trả lời nhanh chóng làm Demiurge mở to mắt ngạc nhiên, hắn không cho là Albedo có cái kĩ thuật kia.
“Bất kể là quét dọn, giặt đồ, hay là kĩ thuật may, ta đều có sẵn cấp [Expert] nhé.”
Đối với sự kinh ngạc của Demiurge, Albedo cảm thấy vô cùng cao hứng khoe khoang:
“Ta làm cả đồ cho đứa con tương lai của ta. Làm đến tận 5 tuổi nha
Nhìn vẻ mặt Albedo tươi cười phát ra những tiếng “fu fu”, Demiurge hoàn toàn vô lực, đồng thời nghĩ thầm rằng có nên bỏ bà điên này lại ở đây và nhanh chóng rời đi hay không.
“Bất kể là nam hay nữ đều được hết…A! Nếu là song sinh hoặc không có giới tính thì làm sao được nhỉ?”
Demiurge không còn lời nào để nói, chỉ nhìn vào Albedo đang lẩm bẩm một mình.
Trong Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick, về phương diện quản lí thì Albedo vô cùng xuất sắc, thậm chí vượt xa Demiurge. Nhưng về phương diện quân sự thì lại không được, cho nên cần có Demiurge hỗ trợ.
Hiện tại chưa xác định được kẻ thù, cho nên không có bất cứ vấn đề gì.
Phán đoán như thế, Demiurge chỉ có thể áp chế sự khó chịu cả mình. Chủ nhân đã giao cho hắn một mệnh lệnh, do đó mà Demiurge không thể nào từ chối.
“Như vậy theo lệnh của Ainz đại nhân, hiện tại đã đến lúc ta phải xuất phát. Bởi vậy bên trong Nazarik chỉ còn cô và Cocytus là có thể tự do hành động, mặc dù hiện tại không có cái gì quan trọng để nhắc nhở cô, nhưng hãy cẩn thận.
“Sau Aura, Mare, Sebastian và Shalltear là anh sao. Ừ, cứ để đó cho ta, nếu có gì khẩn cấp, ta sẽ mời em gái của ta hỗ trợ. Hơn nữa ta sẽ sử dụng Pleaiades, bởi vậy hẳn là có thể chống đỡ đến lúc mọi người trở về.”
“Cho dù phát sinh tình huống nguy hiểm, nếu không có sự cho phép của Ainz đại nhân thì không thể nào để cho em gái của cô ra tay. Hơn nữa các nàng kia cũng vậy. Đã có hai người ra ngoài, không có khả năng tập hợp đầy đủ thành viên. Theo tình hình này, cô có muốn chuyển Victim lên các tầng trên không?”
“Với chừng ấy trình độ…Ta đã có phương án ứng phó các loại tình huống rồi. Ta sẽ liên hệ với ngươi nếu có tình huống nguy hiểm xảy ra. Nói trở lại, ngươi định xử lí những Sunlight Scripture còn sống sót kia như thế nào? Hình như Ainz đại nhân đã cho phép ngươi quản lí đúng không? Cũng có thể giao cho ta xử lí, nhưng ta không rõ lắm ngươi đang làm gì…”
“A, cô đang đến nói bọn chúng sao? Ta đang tiến hành thí nghiệm theo lệnh của Ainz đại nhân.”
Demiurge cười rất vui vẻ, nhưng Albedo lại nhíu đôi lông mi mĩ lệ kia.
“Đầu tiên là thí nghiệm ma pháp trị liệu. Nếu chặt đi một cánh tay, sau đó sử dụng ma pháp trị liệu để chữa trị, cánh tay bị chặt sẽ biến mất. Như vậy nếu để cho bọn chúng ăn cánh tay bị cắt bỏ và sau đó chữa trị, chất dinh dưỡng trong đó sẽ biến mất sao? Không ngừng lặp lại quy trình này, kẻ ăn cánh tay cuối cùng sẽ chết đói sao?”
“A…Thì ra là thế.”
“Không chỉ như vậy, ta để cho bọn chúng bỏ phiếu xem ai sẽ là thức ăn, ai làm kẻ hành hình sẽ dùng một cái rìu cùn thực hiện công việc. Mỗi phiếu đều không cho phép để trống.”
“Làm như thế có ý nghĩa gì sao?”
“Đương nhiên là có. Trong số những tù nhân kia sẽ sinh ra một cái bảng xếp hạng, người làm thức ăn, người hành hình, còn có người ăn. Kể từ đó sẽ sinh ra oán hận với nhau, khi đó chúng ta sẽ nhẹ nhàng kích động những kẻ làm thức ăn. Điều đó sẽ làm cho bọn chúng nổi loạn, kết quả thì không cần phải nói nữa. Oán hận của sinh vật quả thực rất đáng sợ.
“…Thật khó chịu. Chúng ta - những sinh vật trong Nazarik đều do những vị sáng tạo giả tạo nên, không có khả năng sẽ phản bội Ainz đại nhân, nhưng nhân loại lại có thể phản bội chủ nhân của mình…Họ không hề có lòng trung thành.”
“Cho nên mới nói là thú vị. Albedo, cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu chỉ cần coi chúng thành món đồ chơi.”
“Ta không có cách nào nghĩ được như thế.”
“Vậy thật đáng tiếc. Được rồi, nói chuyện phiếm nhiều quá sẽ làm trễ nải mệnh lệnh của Ainz đại nhân. Nếu xảy ra chuyện gì, hãy liên lạc với ta, ta sẽ lập tức trở về.”
“Hừm, không bao giờ phát sinh loại chuyện đó, nhưng sẽ xem xét tình hình mà báo cho ngươi.”
Cánh tay trắng nõn của Albedo hướng tới Demiurge mà phất phất tạm biệt.
“Phải tạm biệt rồi. Đúng rồi…vì anh đã làm quần áo của bé trai, ta nghĩ cần phải nói trước với anh. Những vị sáng tạo giả kia có vẻ thích nam mặc quần áo nữ đấy.”
“Ế…”
Demiurge đang đi bộ ở tầng thứ 9 - Lăng mộ ngầm vĩ đại Nazarick, đôi dày dưới chân gõ vào nền nhà, tạo nên những tiếng cộp cộp và những âm thanh đó dần dần chìm vào trong sự im lặng. Mặc dù có bố trí thêm vài tên tôi tớ, nhưng điều đó không làm mất đi vẻ uy nghi của nơi này.
Demiurge ngắm nhìn bốn phía, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.
“…Thật tráng lệ.”
Câu tán thưởng này chính là dành cho toàn bộ tầng thứ chín. Bởi vì cảnh sắc ở nơi này cùng với bốn mươi mốt vị sáng tạo giả kết hợp với nhau một cách thật hoàn hỏa, làm cho nơi này càng tăng thêm vẻ tráng lệ.
Demiurge cảm thấy vô cùng đáng giá khi đã thề nguyện trung thành, cho nên anh ta vô cùng yêu thích nơi này.
Mỗi lần di chuyển tại tầng này, trong lòng Demiurge tràn ngập sự vui mừng, lại càng thêm kiên định với sự dâng hiến của mình đối với những vị sáng tạo giả.
Điều này không riêng gì Demiurge mà ngay cả những chú hề hay nhạc sĩ, những người vô cùng ồn ào, khi đến tầng này cũng sẽ im lặng, không phát ra bất kì tiếng động nào để tránh phá vỡ không khí trang nghiêm tại nơi đây.
Nếu có người không cảm thấy yêu thích những cảnh sắc này, nếu không phải người không trung thành với bốn mươi mốt vị sáng tạo giả thì cũng là kẻ mang theo ý đồ không tốt.
Trong lòng suy nghĩ những chuyện này, Demiurge vòng qua chỗ rẽ, đích đến ngay trước mắt. Đó chính là căn phòng của vị sáng tạo giả cuối cùng, người thống trị cao nhất tại Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick, phòng của Ainz Ooal Gown.
Có thể thấy trước của phòng có vái người mở cửa bước ra.
Những người đó cũng thấy Demiurge, cung kính đứng tại chỗ chờ hắn đến.
Một người trong số đó mặc trang phục quản gia, nhưng trừ bỏ bộ bao tay màu trắng, trang phục màu đen bên ngoài thoạt nhìn không giống trang phục quản gia mà giống như một bộ đồ chiến đấu.
Đó là một trong số mười người hầu nam trong Nazarik, nhưng cho dù là Demiurge cũng không có cách nào phân biệt được mười tên người hầu nam này. Đó là bởi vì tất cả bọn họ đều đeo mặt nạ, hơn nữa đều phát ra những âm thanh vô cùng kì quái.
Và đứng phía trước những người hầu nam kia.
Trong đầu Demiurge hiện lên một ý tưởng vô cùng kì quái- Khỏa thân với cà vạt.
Đó là một con chim cánh cụt.
Bề ngoài hoàn toàn giống với một con chim cánh cụt, hơn nữa nó còn đeo một cái cà vạt màu đen.
“Đã lâu không gặp, trợ lí quản gia.”
Nghe được tiếng nói êm ái dễ gần của Demiurge, chim cánh cụt cũng tươi cười, hay là có vẻ tươi cười đáp lại:
“Đã lâu không gặp, Demiurge đại nhân.”
Sau đó cúi chào thật sâu.
Đó dĩ nhiên không đơn thuần là chim cánh cụt, mà là trợ lí quản gia của Nazarik.
Điểu nhân- một chủng tộc dị hình, tên là Eclair Acleir Aicler
Tên Điểu nhân ( người chim) này nguyên bản giống với một trong bốn mươi mốt vị sáng tạo giả- Pelucino, có đầu và cánh chim, tứ chi cũng giống với loài chim. Chắc hẳn có vài lí do khiến hắn có hình dạng của một con chim cánh cụt. Nhưng Demiurge cũng không bị làm phiền bởi cái ngoại hình của hắn
Bởi vì hắn là do bốn mươi mốt vị thần sáng tạo ra.
“Albedo đang ở trong đó?”
“Đúng vậy, Albedo đại nhân đang ở bên trong.”
Trong lúc Ainz ra ngoài, thì Albedo phụ trách quản lí toàn bộ Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick, nhưng cô nàng không ở trong phòng của mình mà lại chuyển sang căn phòng này, điều này thì ai cũng biết. Bởi vì hành động của cô nàng đều được Ainz cho phép, cho nên, người có ý kiến kháng nghị chỉ có Shalltear Bloodfallen nhưng đã bị điều đi nơi khác.
Demiurge đã từng nói với Albedo “Được rồi một người vợ tốt không phải là chờ đợi chồng mà là phải bảo vệ cho ngôi nhà bình yên.”. Cô nàng trả lời: “Vợ bảo vệ cho phòng của chồng có cái gì không đúng.” Điều này là Demiurge á khẩu, không cách nào trả lời.
Demiurge gật đầu thể hiện rằng mình đã biết rồi hỏi Eclair:
“Tại sao ngươi lại đến đây? Chỗ làm việc của ngươi không phải là ở phòng khách sao?”
“Sebastian đại nhân không có thời gian ở nơi này, thần đương nhiên phải phụ trách cả phần của đại nhân nữa. Thần vừa mới cùng với Albedo đại nhân thảo luận về việc phân công công tác.”
“Đúng là như vậy, nếu ông ta không ở tầng chín của Nazarik thì phải nhờ vào ngươi rồi.”
“Hoàn toàn đúng vậy, vì tương lai thống trị Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick, hiện tại phải cố gắng thôi.”
Cho dù Eclair trước mặt hắn nói ra ý tưởng kia, nụ cười trên mặt Demiurge cũng không thay đổi.
Eclair luôn có giấc mơ trở thành người thống trị ngai vàng của Nazarik, ai cũng biết chuyện này. Bởi vì đây là do bốn mươi mốt vị sáng tạo giả, nên không có bất cứ vấn đề gì.”
Đương nhiên nếu những vị ấy ra lệnh thì Demiurge không chút lưu tình sẵn sàng xử lí hắn ta, nhưng nếu không thì chẳng có vấn đề gì cả.
“Đúng vậy, cố gắng lên. Thế ngươi định xử lí chuyện gì đầu tiên?”
“Quét dọn. Trừ cái đó ra thì còn công việc gì khác? Không ai quét dọn sạch sẽ và cẩn thận hơn thần cả! Thậm chí WC cũng có thể liếm sau khi thần dọn nó.”
( WC là chỉ nhà vệ sinh đó)
Nghe được câu trả lời đầy tự tin của Eclair, Demiurge thỏa mãn gật đầu:
“Đúng vậy, công việc của ngươi vô cùng quan trọng. Nếu tầng này có một vết bẩn, đó chính là một sự vũ nhục với bốn mươi mốt vị sáng tạo giả.”
Demiurge gật đầu, lại hỏi:
“Ta biết công việc của ngươi vô cùng quan trọng, nhưng khi Sebastian ra ngoài, thì tầng này do ai quản lí.”
“Đó là người nhận mệnh lệnh của Sebastian đại nhân- trưởng nhóm hầu nữ Pastry. So với công việc quét dọn này thì công việc quản lí chẳng có gì ghê gớm cả.”
“Thì ra là thế…Đều là những tôi tớ do những vị sáng tạo giả kia tạo ra, quả thật đã làm vô cùng tốt nhiệm vụ được giao phó. Nói tiêp về việc đó, với đôi tay chim cánh cụt kia thì quét dọn sẽ vô cùng vất vả nhỉ?”
“Có thể không bị đôi tay này ngăn cản việc quét dọn thì đó là bản lĩnh của thần.”
Eclair tràn ngập tự tin trả lời, nhưng mà câu kế tiếp mà hắn lại lại có chút mất hứng trong đó:
“Mà Demiurge đại nhân, cái này không phải là câu hỏi của người-có-trí-thông-minh-gần-bằng-thần trong Nazarik đâu nha.”
Cầm lấy chiếc lược từ tên hầu nam sau lưng, Eclair chỉnh lại chùm lông màu vàng trên đầu.
“Thần cũng không phải là một con chim cánh cụt đơn thuần, mà là chim cánh cụt do Sáng tạo giả Ankoro Mochimochi chế tạo. Hi vọng ngài không nên nhầm lẫn. Còn có đây là cánh tay, không phải cánh chim.”
“Vậy thì thật xin lỗi.”
Nhìn Demiurge cúi đầu xin lỗi, Eclair tỏ vẻ không để trong lòng, quay đầu về phía nhóm hầu nam ra lệnh:
“Đưa ta đi.”
“Y…”
Eclair được nhóm hầu nam nâng lên.Bởi vì Eclair di chuyển theo kiểu nhảy bước khá loạng choạng, tốc độ khá là chậm. Bởi vậy, bình thường thì hắn được đám hầu nam nâng lên mà di chuyển như vậy.
“Như vậy, Demiurge đại nhân, thần đi trước.”
“Ừ, gặp lại sau Eclair.”
Nhìn vị trợ lí quản gia bị nâng lên như một con rối một cái, Demiurge gõ cửa phòng.
“Ta là Demiurge. Xin lỗi vì đã là phiền.”
Hiện tại chủ nhân không có ở trong phòng, nhưng vẫn phải có hành động trân trọng. Bởi vì đối với Demiurge mà nói thì căn phòng này chình là nơi hắn ta tôn kính nhất.
Không có ai đáp lại, Demiurge liền tiến vào căn phòng.
Nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên không thấy Albedo. Demiurge khẽ thở dài một hơi, mở một cánh cửa khác đi vào.
Phòng của bốn mươi mốt vị sáng tạo giả được thiết kế giống y như phòng của hoàng gia, bên trong có một phòng tắm thật lớn, trong phòng khách có đặt một chiếc Piano, phòng ngủ chính, phòng dành cho khách, phòng bếp, phòng để trang phục và rất nhiều phòng khác.
Demiurge không chút do dự mà tiến đến phòng ngủ.
Sau khi gõ cửa, không đợi trả lời liền lập tức bước vào.
Trong phòng ngủ chỉ có một cái giường, nhưng kích thước của nó lớn đến dọa người, và trên giường có một người.
Một cục chăn dần nhô ra, giống như đang không ngừng vặn vẹo.
“Albedo.”
Không chịu được tiếng gọi của Demiurge, một cô gái vô cùng xinh đẹp ngồi bật dậy. Tấm chăn bị kéo xuống, thẳng đến bả vai rồi dừng lại, hẳn là cô nàng đang khỏa thân. Khuôn mặt ửng hồng có vẻ rất hưng phấn.
“…cô đang làm cái gì ở đây?”
“Ta muốn Ainz đại nhân có thể cảm nhận được mùi hương của ta ở quanh đây khi ngài ấy trở về.”
Động tác của cô nàng lắc qua lắc lại trong lúc nói, giống như là đang lưu lại mùi hương của bản thân.
Demiurge á khẩu không nói nên lời, yên lăng nhìn vị NPC cao cấp nhất trong số những NPC do bốn mươi mốt vị sáng tạo giả chế tạo ra, tổng quản thủ vệ Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick, rồi lại vô lực mà lắc đầu.
Hắn không nói “Ainz đại nhân là một undead, ngài ấy không cần nghỉ ngơi trên giường.” hay là “Cho dù ngài ấy làm như vậy thì toàn bộ chăn nệm cũng sẽ lập tức được thay mới.”. “Nếu chỉ như vậy đủ để thỏa mãn Albedo vậy thì cứ mặc kệ cô nàng đi.”
“Nhưng mà vẫn phải có chừng mực.”
“…Tuy rằng không biết có chừng mực là thế nào, nhưng ta sẽ lưu ý. Đúng không Ainz đại nhân.”
Một khuôn mặt bỗng nhiên lộ ra bên cạnh Albedo.
Demiurge sợ đến mức không nói ra lời.
Trong nháy mắt hắn ta đã nghĩ đó là Ainz Ooal Gown, nhưng bề dày không đúng, cũng không có cái khí thế kia.
“Cái đó…Gối ôm à…Là ai làm?”
“Ta tự mình làm đấy.”
Câu trả lời nhanh chóng làm Demiurge mở to mắt ngạc nhiên, hắn không cho là Albedo có cái kĩ thuật kia.
“Bất kể là quét dọn, giặt đồ, hay là kĩ thuật may, ta đều có sẵn cấp [Expert] nhé.”
Đối với sự kinh ngạc của Demiurge, Albedo cảm thấy vô cùng cao hứng khoe khoang:
“Ta làm cả đồ cho đứa con tương lai của ta. Làm đến tận 5 tuổi nha
Nhìn vẻ mặt Albedo tươi cười phát ra những tiếng “fu fu”, Demiurge hoàn toàn vô lực, đồng thời nghĩ thầm rằng có nên bỏ bà điên này lại ở đây và nhanh chóng rời đi hay không.
“Bất kể là nam hay nữ đều được hết…A! Nếu là song sinh hoặc không có giới tính thì làm sao được nhỉ?”
Demiurge không còn lời nào để nói, chỉ nhìn vào Albedo đang lẩm bẩm một mình.
Trong Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick, về phương diện quản lí thì Albedo vô cùng xuất sắc, thậm chí vượt xa Demiurge. Nhưng về phương diện quân sự thì lại không được, cho nên cần có Demiurge hỗ trợ.
Hiện tại chưa xác định được kẻ thù, cho nên không có bất cứ vấn đề gì.
Phán đoán như thế, Demiurge chỉ có thể áp chế sự khó chịu cả mình. Chủ nhân đã giao cho hắn một mệnh lệnh, do đó mà Demiurge không thể nào từ chối.
“Như vậy theo lệnh của Ainz đại nhân, hiện tại đã đến lúc ta phải xuất phát. Bởi vậy bên trong Nazarik chỉ còn cô và Cocytus là có thể tự do hành động, mặc dù hiện tại không có cái gì quan trọng để nhắc nhở cô, nhưng hãy cẩn thận.
“Sau Aura, Mare, Sebastian và Shalltear là anh sao. Ừ, cứ để đó cho ta, nếu có gì khẩn cấp, ta sẽ mời em gái của ta hỗ trợ. Hơn nữa ta sẽ sử dụng Pleaiades, bởi vậy hẳn là có thể chống đỡ đến lúc mọi người trở về.”
“Cho dù phát sinh tình huống nguy hiểm, nếu không có sự cho phép của Ainz đại nhân thì không thể nào để cho em gái của cô ra tay. Hơn nữa các nàng kia cũng vậy. Đã có hai người ra ngoài, không có khả năng tập hợp đầy đủ thành viên. Theo tình hình này, cô có muốn chuyển Victim lên các tầng trên không?”
“Với chừng ấy trình độ…Ta đã có phương án ứng phó các loại tình huống rồi. Ta sẽ liên hệ với ngươi nếu có tình huống nguy hiểm xảy ra. Nói trở lại, ngươi định xử lí những Sunlight Scripture còn sống sót kia như thế nào? Hình như Ainz đại nhân đã cho phép ngươi quản lí đúng không? Cũng có thể giao cho ta xử lí, nhưng ta không rõ lắm ngươi đang làm gì…”
“A, cô đang đến nói bọn chúng sao? Ta đang tiến hành thí nghiệm theo lệnh của Ainz đại nhân.”
Demiurge cười rất vui vẻ, nhưng Albedo lại nhíu đôi lông mi mĩ lệ kia.
“Đầu tiên là thí nghiệm ma pháp trị liệu. Nếu chặt đi một cánh tay, sau đó sử dụng ma pháp trị liệu để chữa trị, cánh tay bị chặt sẽ biến mất. Như vậy nếu để cho bọn chúng ăn cánh tay bị cắt bỏ và sau đó chữa trị, chất dinh dưỡng trong đó sẽ biến mất sao? Không ngừng lặp lại quy trình này, kẻ ăn cánh tay cuối cùng sẽ chết đói sao?”
“A…Thì ra là thế.”
“Không chỉ như vậy, ta để cho bọn chúng bỏ phiếu xem ai sẽ là thức ăn, ai làm kẻ hành hình sẽ dùng một cái rìu cùn thực hiện công việc. Mỗi phiếu đều không cho phép để trống.”
“Làm như thế có ý nghĩa gì sao?”
“Đương nhiên là có. Trong số những tù nhân kia sẽ sinh ra một cái bảng xếp hạng, người làm thức ăn, người hành hình, còn có người ăn. Kể từ đó sẽ sinh ra oán hận với nhau, khi đó chúng ta sẽ nhẹ nhàng kích động những kẻ làm thức ăn. Điều đó sẽ làm cho bọn chúng nổi loạn, kết quả thì không cần phải nói nữa. Oán hận của sinh vật quả thực rất đáng sợ.
“…Thật khó chịu. Chúng ta - những sinh vật trong Nazarik đều do những vị sáng tạo giả tạo nên, không có khả năng sẽ phản bội Ainz đại nhân, nhưng nhân loại lại có thể phản bội chủ nhân của mình…Họ không hề có lòng trung thành.”
“Cho nên mới nói là thú vị. Albedo, cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu chỉ cần coi chúng thành món đồ chơi.”
“Ta không có cách nào nghĩ được như thế.”
“Vậy thật đáng tiếc. Được rồi, nói chuyện phiếm nhiều quá sẽ làm trễ nải mệnh lệnh của Ainz đại nhân. Nếu xảy ra chuyện gì, hãy liên lạc với ta, ta sẽ lập tức trở về.”
“Hừm, không bao giờ phát sinh loại chuyện đó, nhưng sẽ xem xét tình hình mà báo cho ngươi.”
Cánh tay trắng nõn của Albedo hướng tới Demiurge mà phất phất tạm biệt.
“Phải tạm biệt rồi. Đúng rồi…vì anh đã làm quần áo của bé trai, ta nghĩ cần phải nói trước với anh. Những vị sáng tạo giả kia có vẻ thích nam mặc quần áo nữ đấy.”
“Ế…”
/210
|