“Kyaaaaaaaaa!”
Một cảnh tượng không thể tin được. Shalltear – người vừa mang theo tư thế chiến thắng hét lên một tiếng kêu thảm thiết. Lưỡi dao xuyên qua vai, chẻ đứt xương ức và chỉ dừng lại khi nó chạm đến trái tim cô.
Shalltear loạng choạng lui về phía sau. Bộ giáp đỏ thẫm nay lại càng đỏ hơn. Máu bắn ra như vòi phun trước ngực. Cô trừng mắt về phía Ainz với sự bàng hoàng.
Trên tay Ainz là một thanh kiếm. Lớp lôi điện quấn quanh làm tăng thêm vẻ sắc bén. Chỉ với một nhát cắt, nó dễ dàng xẻ đôi áo giáp của Shalltear.
Loại vũ khí hiếm hoi mà có thể nhẹ nhàng xuyên qua đạo cụ áo giáp cấp [Legendary]…
Vậy – đáp án chỉ có “một”
Đúng thế.
Vũ khí mà Ainz đang cầm trên tay là…
Shalltear gào lên tên của nó.
“Takemikazuchi Mc 8!”
Lưỡi kiếm lao đến buộc Shalltear phải nhảy ra xa. Khoảng cách lớn đến mức chỉ để tránh một thanh kiếm cho thấy cô sợ hãi nó đến mức nào.
Không ai có thể giễu cợt biểu hiện này của Shalltear, đặc biệt là những người trong Lăng Mộ ngầm vĩ đại Nazarick. Bởi đây chính là vũ khí chủ đạo của Takemikazuchi – một trong bốn mươi 41 vị sáng tạo giả của họ.
“Như ta đã nói, Shalltear. Ainz Ooal Gown là bất bại.”
Mỗi bước tiến lên của Ainz đều làm Shalltear run rẩy lùi lại phía sau.
“Shalltear. Ta sẽ cho ngươi thấy. Người mà ngươi phải đối mặt là Ainz Ooal Gown với sức mạnh của 41 sáng tạo giả. Ngay từ đầu, ngươi đã không có cơ hội chiến thắng rồi.”
Ainz nhẹ nhàng nói.
Với chất giọng mang theo niềm tin cùng sự tự tin tuyệt đối.
Sau một hồi giao tranh, tung hỏa mù – một chiến dịch nguy hiểm – thì trận chiến đã gần đi đến điểm kết.
Trước mắt, MP đều là số lẻ, chỉ riêng HP là có sự chênh lệch.
Tuy nhiên, từ khi trở thành chiến sĩ cấp 100 thông qua [Perfect Warrior], thể lực của Ainz đã mạnh hơn hẳn chiến binh thuần túy như Shalltear.
Chưa kể đến vũ trang.
Như vậy – cục diện bất lợi đã thay đổi.
Người đàn ông đã lật ngược tình thế và áp đảo ngay trong hoàn cảnh xấu nhất vững vành từng bước chân khi tiến đến kẻ địch của mình.
“Shalltear Bloodfallen. Hãy mở to mắt mà chứng kiến lực lượng của người thống trị tối cao trên Lăng mộ ngầm vĩ đại, kẻ mà các ngươi đã nguyên thề trung thành đi.”
Những lời này như một tín hiệu tấn công.
Ainz bước lên, hai tay nắm chặt ở thanh Katana rồi vung xuống.
Shalltear nhảy về phía sau, đồng thời sửa lại tư thế của mình để thừa dịp phản kích nếu Ainz lộ sơ hở.
Không sai, bởi thực tế thì loại vũ khí Takemikazuchi Mk 8 cùng Spuit Lance đều rất khó điều khiển.
Lưỡi dao phát ra lôi quang cắt vỡ không khí.
Đúng lúc này, Shalltear thừa cơ ép tới.
Cho dù lực lượng có mạnh đến đâu, khi toàn lực vung xuống thì rất khó kiềm lại, nhất là loại vũ khí có kích thước lớn thì càng khó khăn hơn.
Nhưng Ainz lại có thể làm được, bởi cậu không tung hết sức. Nói cách khác, đây chỉ là một động tác giả.
Lập kế hoạch tấn công và phát ra chiêu thức hợp lý nhất là phương hướng cơ bản của một chiến binh.
Ainz đang tự thể nghiệm điều đó.
Nhưng, nếu không nhờ hồi chiến đấu ở Eae Rantel, hẳn cậu cũng không nghĩ ra được điều đó. Khẳng định là cậu sẽ chỉ biết quăng kiếm bừa để rồi bị Shalltear đánh bại.
Cho dù trở thành chiến binh cấp 100, mà không có đủ năng lực cùng hiểu biết thì chỉ là một kẻ vô dụng. Cũng giống như lái xe thi có bằng nhưng chỉ có lý luận suông, với một người biết lái và hay lái. Nó thể hiện vô cùng rõ ràng trong phương thức xử lí khi gặp tình huống bất ngờ.
Ai hơn ai, điều đó không cần phải nói lại.
Tất cả đều nhờ “kinh nghiệm” mà thôi.
Kinh nghiệm chính là “vũ khí” mạnh nhất của Ainz trong cuộc chiến với Shalltear.
Khó mà né tránh.
Nhìn mũi kiếm di động với một tốc độ kinh hoàng, Shalltear vẫn bình tĩnh phán đoán. Tuy đột kích lúc nguy hiểm nhất, nhưng không phải là không có nhược điểm, thậm chí nếu lợi dụng đúng lúc còn có thể tạo ra một bước ngoặt mới.
(Nếu thế…thì phải làm vậy.)
Shalltear quyết định hy sinh tay trái của mình và đem nó làm mồi cho đòn tấn công.
Trong khoảnh khắc mũi kiếm đâm vào. Shalltear lách mình.
Mặc cho mũi kiếm xuyên thẳng vào xương cốt và da thịt. Mặc cho dòng diện chạy vào cơ thể. Bỏ qua sự sợ hãi. Shalltear gương lên một nụ cười.
Đó là một nụ cười, không phải của kẻ bị thương, cũng không phải giả dối, vì đây đúng là kế hoạch của Shalltear.
Shalltear uốn cong cánh tay trái và kẹp chặt thanh Katana từ bên trong.
Tuy đòn tấn công này không trúng mục tiêu ban đầu, lại phải dùng đến xương cốt mới có thể dừng lại.
Nhưng nó chính là cơ hội tốt nhất để giúp cô phản công.
Khoảnh khắc này – từ khi mũi dao đâm vào - chỉ trong vài giây. Một điều mà người bình thường tuyệt đối không thể làm được.
“Chết đi!”
Với thanh kiếm bị cuốn lấy, Ainz không thể kịp phòng ngự thanh Spuit Lance.
Tốc độ vung lên như một tia chớp chợt khựng lại khi Shalltear thấy một màn kinh người khác.
Ainz dứt bỏ thanh [Divine] – một trong các vũ khí mạnh nhất của class - không một chút do dự và lấy ra một thanh gỗ trên đai lưng.
“Hah! Thật điên rồ. Ngài nghĩ thanh củi đó có thể ngăn được Spuit Lance sao? Và thậm chí ngài còn ném đi vũ khí của mình. Đây chính là cái gọi là nét bút hỏng đấy.”
Bỏ qua Takemikazuchi Mc 8 có lẽ là một lựa chọn thông minh, nhưng mất vũ khí này thì làm sao có thể thắng lợi. Suy nghĩ đó hiện rõ trên gương mặt nhạo báng của Shalltear. Cô thề sẽ khiến Ainz trả giá vì gây tổn thương cho cánh tay trái này.
Ngọn thương Spuit Lance toàn lực đâm xuống.
Rồi –
Bị văng lại, kèm theo âm thanh của kim loại va chạm.
“Ah?”
Shalltear phát ra một tiếng hô.
Trong tay Ainz đã không còn thanh gỗ nữa, thay vào đó là hai thanh Kodachi. Một thanh tựa như mặt trời chói lóa, còn thanh kia mang theo sự nhu hòa của mặt trăng tinh khiết.
Hai tay nắm vũ khí của Ainz toát ra một làn khói nhẹ, như thể cơ thể Undead đang kháng cự lại chúng.
“Chết? Ai chết đây, Shalltear?”
“Cái này…làm thế nào?”
Thanh kiếm đâm thủng tay trái Shalltear đã không còn. Nó biến mất ngay khi Ainz triệu hồi vũ khí mới giống như chưa từng tồn tại trên thế gian.
Trực giác của Shalltear nghĩ rằng nó đã trở lại nơi nó đến.
“Tôi không nghĩ đó là đòn nhử đây. Nhưng có sao? Vũ khí hai tay của ngài không thể nào bằng được thanh kia đâu.”
Ainz lẩm bẩm như thể đang nói với một ai đó không tồn tại.
“Như vậy, hiện tại ta cũng chỉ được vậy sao?”
Không để cho Shalltear cơ hội để nghĩ kĩ ý nghĩa của câu nói đó, Kodachi đã lóe lên.
Mặc dù nhìn quỹ đạo của nó có vẻ như sẽ chém vào vùng cổ, nhưng thực chất là lợi dụng lực văng của Spuit Lance để nhắm vào vai Shalltear.
Thừa dịp sơ hở này, Ainz rút ngắn khoảng cách với Shalltear và đâm mạnh vào vai cô. Chiến pháp của cậu khá đơn giản, nếu địch nhân đã sử dụng vũ khí lớn, vậy chỉ cần tiếp cận gần, thì sơ hở sẽ càng dễ lộ ra.
Hiểu được điều này, chính là nhờ kinh nghiệm dày dặn trong quá khứ.
Xuyên qua lỗ hổng phòng ngự của thanh Spuit Lance, lưỡi đao còn lại đâm trực tiếp vào thân thể Shalltear.
“AAAAAAAAhhhhh!”
Tiếng hét đầy thống khổ bật ra cùng một ngụm máu lớn.
Công kích vật lý với Undead chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng nếu là công kích đến từ vũ khí thuộc tính thần thánh, thì đó chính là vết thương trí mạng. Không lời nào có thể diễn tả nổi sự tra tấn đó.
Ainz xoay cổ tay, như muốn khoét sâu vào vết thương.
“Biến!”
Khoảng cách quá ngắn để huy động thanh trường thương, nhưng bù lại đủ để lý trí tỉnh táo của Shalltear điều động thân thể và đá vào Ainz. Mặc dù có Kodachi ngăn trở, cậu cũng không thể chặn lại hoàn toàn sức mạnh của cú đá và buộc phải lùi lại phía sau.
Lúc này Shalltear để ý cánh tay Ainz đã buông Kodachi, thay vào đó là một thanh gỗ khác.
Tiếp theo, ngay lúc thanh gỗ bị bẻ vỡ, một chiếc găng sắt bằng kim loại phủ đầy những gai nhọn trùm kín một bên tay của Ainz. Nó lớn đến nỗi chạm hẳn xuống mặt đất dù cánh tay nắm lấy đang ở trên cao.
“Haah!”
– Ainz rống lên và đấm mạnh.
Phản xạ của Shalltear đủ nhanh để dùng Spuit Lance đỡ lấy, song sức mạnh của nó vẫn xuyên qua nó và truyền vào cô.
“Gueh!”
Thân thể bị tàn phá bởi lực lượng của cú đấm khiến Shalltear phải khóc thét. Tuy thiệt hại từ sóng xung kích không đáng kể, và phần lớn sức mạnh đã bị Spuit Lance chặn lại. Tuy vậy, Shalltear vẫn không thể chịu nổi ảnh hưởng còn sót lại của nó.
Mặc dù nhờ có ma pháp đạo cụ, cô không bị mất thăng bằng, nhưng sự phẫn nộ đã khiến cả người cô lung lay.
“Ngươi…ngươi dám khiến ta thốt ra âm thanh đáng xấu hổ như vậy! Khốn nạn! Ta sẽ xé nát ngươi, ta sẽ để ngươi phải thống khổ gấp trăm ngàn lần…Ah?”
Đôi mắt của Shalltear mở lớn, cô nuốt nước bọt khi nhìn thấy quang cầu trong tay Ainz, sự kích động nhanh chóng bị ném lên chín tầng mây.
Đó là một chiếc cung với mũi tên vô hình được bao phủ bởi ánh mặt trời chói sáng. Mục tiêu của nó chính là…Shalltear.
“Không…Không thể nào…làm sao có thể…Là..Hậu nghệ cung?”
Đây là một cậu chuyện được truyền lại từ vùng đất xa xôi có tên là Trung Quốc. Vị anh hùng trong đó đã dùng đến cây cung này để bắn hạ chín mặt trời.
Và đây cũng chính là vũ khí của đấng sáng tạo ra Shalltear.
Hầu hết các Thủ Vệ đều sở hữu thủ đoạn để ứng phó với vũ khí tầm xa, dù có phải đối mặt trực tiếp thì cũng không có gì đáng sợ. Nhưng mũi tên ánh sáng kia không chỉ là sát thương vật lý mà còn bao hàm cả công kích ma pháp có thể xuyên qua mọi lớp phòng thủ.
(Chết tiệt…Không còn MP! Loại tên này chỉ có thể cản lại bằng kỹ năng đặc thù…Sớm biết thế mình đã lưu lại…Không đúng!)
MP hao hết, kĩ năng đặc thù cũng không còn – tất cả là do kết quả của lần công chiến trước. Nói cách khác, tất cả sự thảm bại của cô đều do người đàn ông mang tên Ainz Ooal Gown tạo dựng.
Đôi mắt sưng huyết của Shalltear bùng lên ngọn lửa dữ dội. Cô rít lên – thứ âm thanh của kẻ không muốn thừa nhận thất bại của mình.
“Khốn nạn! Vũ khí của Pelucino-sama! Tại sao lại nằm trong tay ngươi? Đồ khốn…ngươi rốt cuộc đã trộm nó từ đâu? Ngươi giấu chúng đi ở chỗ nào? Là kỹ năng đặc thù ẩn trong thanh gỗ sao?”
Thực tế thì nó chỉ là một mẹo nhỏ.
Nhưng sang đến thế giới này thì nó lại là một thủ đoạn hữu hiệu.
“Một ảo thuật gia thì không thể tiết lộ bí mật nhà nghề được. Thông cảm cho ta nhé.”
“Ngươi gọi đó là ảo thuật? Không, tuyệt đối không có khả năng, vũ khí của Peluchino-sama không thể triệu hồi dễ dàng như thế.”
“…Không sai, quả thật làm thế này là có lỗi với cậu ta. Được thôi, để ngươi chết được nhắm mắt. Đúng như ngươi nói, đây là đạo cụ trả tiền dùng 1 lần. Nói trở lại, ngươi đã hiểu chưa? Mọi thứ đều nằm trong kịch bản của ta.”
Mũi tên ánh sáng bắn đến Shalltear. Cô tuyệt vọng nhấc lên thanh Spuit Lance và chém xuống. Ánh sáng bao quanh và –
- bùng nổ.
Trong khi cả cơ thể bị thiêu đốt bởi ánh sáng thần thánh. Shalltear cố gắng tập trung và phán đoán. Cô không thể lùi lại, bởi như thế cô sẽ bị rơi vào thế bị động.
Mặc dù áo giáp trắng của Ainz có lực phòng ngự cao, nhưng nếu bị Spuit Lance tấn công trực tiếp thì chắc chắn sẽ gây ra tổn thương, chưa kể, còn có thể hút lấy năng lượng giúp cô phục hồi.
“OOhhhhhhhh!”
Shalltear cắn chặt răng rồi hét lên một tiếng kêu thảm bởi sự thay đổi đáng sợ trước mắt. Bên tai cô luẩn quẩn một âm thanh lạnh lẽo:
“7 và 3, khục…bây giờ không cần nói ai bảy ai ba chứ nhỉ?”
Ainz từ từ nhấc lên một cây rìu khổng lồ, tản ra sắc tím kinh người. Lưỡi rìu mang màu đỏ rực rỡ của máu và Hồng ngọc với hình dáng vô cùng quái dị. Sự áp lực tỏa ra từ nó khiến cước bộ của Shalltear do dự. Nhưng cuối cùng cô vẫn phải lao lên.
Bởi vì, đã không còn đường lui nữa.
“Quyết định tốt đấy, Shalltear. Ta hứa sẽ tặng cho ngươi cái kết trọn vẹn.”
“…Ainz-sama sẽ thắng.”
Âm thanh bội phục phát ra từ miệng Cocytus. Tuy nhiên, Demiruge, người khuyết thiếu năng lực chiến binh, ném ra một cái nhìn đầy nghi ngờ và hỏi.
Đương nhiên, Demiruge cũng tin chủ nhân tôn quý của anh sẽ thắng, nhưng chừng nào trận chiến vẫn chưa kết thúc, lý trí của anh vẫn tồn tại sự không tin tưởng.
“Tại sao vậy? Theo tôi thấy thì cuộc chiến vẫn chưa phân thắng bại rõ ràng mà?”
“Shalltear đã bỏ qua phòng ngự và chủ động tấn công toàn lực. Đó không phải là một quyết định tồi. Nếu là ta hẳn cũng sẽ phải làm như thế.”
“Đúng thế. Trước tình huống biến hóa vũ khí liên tục của Ainz-sama, Shalltear sẽ do dự và không biết được cô ta sẽ phải đối mặt với thứ gì tiếp theo. Vậy nên kéo dài càng lâu, Shalltear sẽ càng bất lợi. Hẳn là cô ta đã phán đoán như vậy khi nhìn thấy cây cung của Ainz-sama. Vậy nên Shalltear chỉ có thể lựa chọn tấn công liên tục bằng thanh Spuit Lance. Nhất là khi MP và kỹ năng đặc thù không còn, Shalltear không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đó. Chính là thế.”
“Ra vậy, tôi rõ rồi. Đấng vô thượng chí tôn chưa bao giờ phô trương vũ khí trước mặt chúng ta. Người duy nhất hiểu biết về chúng chỉ có ông, đúng không Cycotus.”
Cocytus nhún vai trước cái nhìn ghen tị của Demiruge.
“Đó là do tri thức có sẵn thôi, chứ tận mắt chứng kiến thì đây là lần đầu.”
“Hmm. Ra vậy. Tuy tôi còn chưa rõ lắm như cũng hiểu được đại khái rồi. Nói cách khác là Shalltear đã từ bỏ việc phòng ngự và trở thành con mồi béo cho Ainz-sama. Ngài ấy chỉ việc cầm rìu và – “
“Liếm máu và ĂN THịt.”
“Cảm ơn, Cocytus. Bề ngoài của “Liếm máu và Ăn thịt” quả là giống như tên. Nhưng nếu tôi không nhầm, có vẻ nó hơi tệ trong việc giữ thăng bằng, và độ chính xác không cao. Nhưng dùng để đối phó với một kẻ liều mạng như Shalltear cũng là một lựa chọn không tồi.”
“Hẳn là Ainz-sama đã tính trước chuyện đó trong kịch bản của ngài…Thật khiến người ta phải bội phục.”
“Nếu là Ainz-sama, thì có việc gì mà ngài ấy không biết chứ, đó là đấng vô thượng chí tôn của chúng ta. Ôi, đôi mắt của ngài mới trí tuệ làm sao…Nói thật thì, tôi nghĩ không cần đến chúng ta, ngài ấy vẫn có thể thống trị Nazarick bằng sức mạnh tuyệt đối của mình. Nó làm tôi bắt đầu cảm thấy hơi buồn đấy.”
“…Một Magic Caster tài năng và siêu phàm…Không, một chiến binh tài năng mà vượt lên trên cả các vị thần.”
“Nhưng…nếu có bất ngờ thì sao? Dù thế nào thì chênh lệch HP giữa hai bên có thể đẩy Ainz-sama vào hoàn cảnh xấu đấy.”
Những lời đó khiến Albedo khẽ nở nụ cười. Một nụ cười tin tưởng tuyệt đối vào chiến thắng của Ainz.
“Đừng lo, sẽ ổn thôi.”
“Vì?”
“Đó chính là chúa tể, đấng chí tôn vô thượng của chúng ta, Ainz Ooal Gown-sama. Chiến thắng và vinh quanh đã làm lên tên tuổi của ngài. Đừng hoài nghi về điều chắc chắn ấy.”
Mỗi đòn công kích lẫn nhau đều khiến HP của hai bên tụt xuống.
Dù cho Shalltear dùng số sát thương liên tục để chữa lành vết thương, nhưng một kích của Ainz cũng khiến cho mọi nỗ lực của Shalltear trở thành công cốc. Mà thanh Spuit Lance cũng không ngồi chơi, nó thẳng thừng rút từng tia sinh mệnh của Ainz.
Cuộc chiến bây giờ đã trở thành một cuộc chiến xem ai trâu hơn.
Áo giáp của Shalltear bị từng đạo búa chém nứt. Từng chiếc xương trong người cô nứt vỡ, từng mảnh da, thịt bị róc ra, tạo thành những ô đan xen trắng đỏ.
Cô bắt đầu thấy sợ hãi trước kỹ năng đặc thù của chiếc rìu kinh khủng kia.
(Cảm giác này…số thể lực còn lại…mình có thể thắng chăng?)
Cảm giác còn cơ hội chiến thắng khiến Shalltear cảm thấy vui sướng, cô tin rằng mình chỉ cần bám trụ lâu hơn một chút thì chắc chắn sẽ bắt được thắng lợi.
Bỏ qua phòng ngự, dùng cả cơ thể để phát ra công kích tới địch nhân. Một lòng nghĩ đến khung cảnh thảm thiết của kẻ ngã xuống trước làm cơ hội chiến thắng – dù là mỏng manh – mà Shalltear cảm nhận được trở nên vô cùng quý giá.
Sự tỉnh táo nhanh chóng quay lại, nỗi lo âu bị vứt bỏ khi thể lực không ngừng gia tăng. Shalltear cười lớn.
“Hahahaha!”
Dù một mặt đối phó với công kích, Shalltear vẫn có thể phân tâm.
“Hahaha! Ainz-sama! Kẻ hết thể lực trước sẽ là ngài! Chênh lệch thể lực giữa chúng ta là mấu chốt quyết định thắng bại đấy!”
Nhưng chỉ với một câu nói phát ra khiến Shalltear cảm thấy bị dội bởi cả chậu nước lạnh.
“Ngươi cho là vậy sao?”
Đối với câu nói của kẻ không ngừng lâm vào khổ chiến nhưng vẫn thao túng được hết mọi thứ trong tay, Shalltear chợt thanh tỉnh trước suy nghĩ ngây thơ của mình.
Không có khả năng.
Nhưng…chẳng lẽ hắn có cách nghịch chuyển tình hình này?
Ý nghĩ đó của Shalltear nhanh chóng được trả lời bởi thanh âm của một người thứ 3.
[Hết giờ - Momonga oniii-chan!]
Giọng của một cô gái.
Nhưng thanh âm giả bộ ngây thơ xa lạ đó khiến Shalltear nhớ tới một người trong. Đúng, đây chính là giọng của người con gái luôn vui vẻ ấy.
“Ngươi cảm thấy cái gì đã hết giờ?”
Chiếc rìu vẫn liên tục vung và chém.
Sự khó hiểu lộ rõ trên gương mặt nghiêm túc của Shalltear.
“Nếu mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của ta, thì ngay cả thời gian cũng vậy. Nói cách khác, ta đã dự định sẵn đồng hồ chỉ để chờ đến lúc này, vậy nó đại biểu cho điều gì đây?”
Một lá chắn thuần trắng, sáng như một tấm gương hiện lên trên tay Ainz thay cho cây rìu chiến. Sự kết hợp giữa lá chắn và bộ giáp trên người khiến người ta có cảm nhận được hào quang thanh tinh phát ra từ cơ thể cậu – một Thánh kỵ sĩ.
Từng âm thanh thanh thúy vang lên khi Spuit Lance và tấm chắn va chạm vào nhau.
(tại sao bây giờ Ainz lại chuyển sang phòng ngự…là do giọng nữ kia…nhưng mình không hiểu…tại sao?)
Ainz cười lạnh, tay cậu di chuyển linh hoạt và đón đỡ mọi đòn thế được tung ra.
“Không cần phải nghĩ nữa đâu. Thắng bại đã quyết. Trận chiến phải chấm dứt ở đây thôi.”
(Vì cái gì? HP của mình vẫn còn hơn 25% cơ mà.)
Sự chắc chắn trong giọng điệu của Ainz khiến Shalltear muốn hét lên câu hỏi ấy, nhưng cô không nói nổi lên lời.
“…Ngươi biết đấy. Dùng ma pháp thì không thể diệt sạch 100% sinh mệnh của ngươi. Nhưng, nếu ngươi bị tụt HP, lại thêm không có cách để bù vào thì sao nào?”
“…Ahh…Ahhhhhhh!”
Hoàn toàn đánh mất lý trí, Shalltear điên cuồng tấn công Ainz như thể muốn phủ nhận sự thật đáng sợ.
Chỉ với 0,1s, thậm chí là nhanh hơn, tiếng kim loại va chạm không ngừng phát ra, từng đạo công kích liên hoàn của Shalltear như một trận mưa rào mãnh liệt.
Nhưng tốc độ đỡ đòn của Ainz lại càng khó tin hơn. Từng tư thế của cậu đều mang theo vẻ ưu nhã của trình diễn, cứ như một hòn đá hiên ngang trước sự xối xả của thác lớn. Cậu tiếp tục nói:
“…Trình độ cận chiến của ta khá thấp…Nhưng khả năng phòng ngự ma pháp của ta lại tương đối cao. Như vậy – ngươi đã hiểu được điều ta muốn nói chưa? Rồi thì ta ra chiêu nhé, Shalltear, sao ngươi không cầu nguyện rằng ta sai nhỉ.”
“Kuhhhuuuuuuuu!”
Sự thất bại áp sát khiến Shalltear càng điên cuồng hơn. Gương mặt cô trở nên vặn vẹo. Đối mặt với sự sợ hãi pha lẫn nỗi kinh hoàng của đối thủ, Ainz quyết định ngã bài.
Tuy nói là vậy, nhưng kỳ thật kế hoạch của cậu không hề thuận lợi.
Đầu tiên, siêu cấp ma pháp quả thật có nhiều điểm tương đồng với kỹ năng đặc thù, nhất là khi nó không tốn MP. Nhưng vì nó được coi là ma pháp, nên cậu không thể phát động nó chừng nào cậu còn là chiến binh.
Nó có nghĩa là Ainz sẽ phải giải trừ ma pháp hóa chiến binh trên người. Như vậy, tấm chắn và áo giáp đều sẽ biến mất. Trước sự công kích liên tục của Shalltear, và tính đến trường hợp cô ta còn cất chứa kỹ năng đặc thù chưa phát động, nếu cậu không cẩn thận, thì tính toán dùng siêu ma pháp sẽ bị đập nát.
Như vậy thì Ainz sẽ cầm chắc thất bại.
Nhưng cậu không còn cách nào khác ngoại trừ cách này.
Ainz ước tính thời gian để giải trừ trạng thái chiến binh và đạo cụ trả tiền.
Cậu bật cười khinh khỉnh.
Trong PVP ở YGGDRASIL, hẳn sẽ chẳng có ai xa xỉ đến vậy. Nhưng trước trận đấu không thể không thắng, đạo cụ trả tiền dù đắt đến đâu cũng chỉ là một thứ “có giá trị” mà thôi.
(Là lúc này!)
Ainz quét qua tấm chắn để đánh bật một kích của Shalltear.
Cậu giải trừ chiến binh và phát động siêu cấp ma pháp trong nháy mắt.
Những vòng tròn ma pháp trận xuất hiện giữa hai người. Đôi tay định bóp nát đạo cụ trả tiền hình đồng hồ cát –
-khựng lại.
Cậu cảm thấy chần chờ trước cảm giác giác tội lỗi khi phải giết đứa con tinh thần của đồng bạn.
Do dự là sai lầm trí mạng.
Shalltear không bỏ lỡ cơ hội này, cô phát hiện ra đạo cụ đang trên tay Ainz. Thanh Spuit Lance lao tới như định đập nát cánh tay đó.
Vì đã giải trừ trạng thái chiến binh, Ainz không đủ nhanh để né tránh chiêu này của Shalltear –
…một cảm giác bất an xuất hiện.
Thanh Spuit Lance bị kiềm lại. Lưng Shalltear ướt đẫm mồ hôi lạnh.
…cảm giác có sát khí.
Shalltear không hiểu sát khí đó đến từ đâu. Có vẻ như cô đã bỏ qua điều gì đó.
Ánh mắt cô vội vàng rời khỏi Ainz và quét xung quanh để xác nhận kẻ mới đến.
Và – chẳng có một ai cả.
Tại sa ma với đường kính hơn 200m được tạo ra bởi ma pháp của Ainz chỉ có hai người: Shalltear và Ainz.
Không có bên thứ ba tồn tại.
Sát khí vừa phủ lấy Shalltear đã biến mất như thể nó chưa từng tồn tại trên thế gian.
“Không ổn…!”
Mặc dù Shalltear đã lấy lại tinh thần của mình và hô lên một tiếng, nhưng…đã quá muộn.
Đồng hồ cát vỡ vụn và thời gian giảm còn zero.
[Heaven Downfall] (Thiên đường giáng thế).
Theo âm thanh này, một ánh sáng bùng lên giữa hai người.
Trong sức nóng kinh người, Shalltear cảm thấy thân thể mình đang bị hủy diệt.
Cánh tay phải của cô biến thành than và sụp đổ. Thanh Spuit Lance tan vào thế giới màu trắng và rớt xuống mặt đất. Gương mặt bị gặm nhấm, và đôi mắt của cô đã mất đi ánh sáng.
Yết hầu khô cạn – dù đã bị thiêu đốt gần hết – của cô chậm rãi cất lên từng lời. Ngay cả khi trong cái khát vô hạn ấy, Shalltear vẫn cố gắng mở miệng bằng sinh mệnh cuối cùng của mình.
“…Ah, Ainz-sama. Đức ngài Ainz Ooal Gown vạn tuế…Ngài…là người mạnh nhất…ngự trị trong Nazarick…”
Những lời tán dương chân thành mang theo kính ý dành cho người đứng đầu 41 vị chí tôn.
Nhiệt lượng đã xóa đi sự trói buộc trong tâm trí cô, dù cơ thể đã không còn ý thức, nhưng trái tim cô đã tự do.
Trong ý thức mờ dần, cô nhớ đến người đã không xuất hiện. Người đã gây ra ảnh hưởng lớn nhất tới kết quả thắng bại này.
Ngay cả khi hiệu ứng tinh thần không có tác dụng với Undead. Người đó vẫn có thể sử dụng một sức mạnh tương tự để uy hiếp cô.
Shalltear mỉm cười khi thốt ra những lời cuối cùng:
“…Bí…đao…lùn!”
Cứ như vậy, mang theo sự hài lòng, Shalltear tan biến vào thế giới của màu trắng.
Aura giải trừ [Sky Eye] (Thiên không chi nhãn) mà cô vẫn duy trì từ đầu trận chiến cho đến nay. Đôi môi màu hồng của cô phục hồi lại nguyên trạng và lộ ra vẻ khó chịu cùng những lời quở trách tới người đã ra đi.
“…Đồ ngốc, Thân là Undead mà lại để bị kiểm soát tâm trí. Ngu ngốc đến cực điểm.”
“Sao…sao vậy oneechan?”
“Hừm, không có gì.”
Mare nhìn theo ánh mắt chăm chú của Aura, nhưng tất cả những gì cậu thấy chỉ là một khoảng xanh rậm rạp. Dù cậu có nhìn thế nào cũng chỉ có thể thấy cây cối mà thôi. Nhưng cậu cũng có thể đoán ra lý do Aura cư xử như vậy.
(Chị ấy đang quan sát cuộc chiến giữa chủ nhân và Shalltear.)
Chị gái của cậu, Aura có khả năng sử dụng các kĩ năng đặc thù của Ranger và đôi mắt tinh anh có thể giám thị trong phạm vi 2 cây số. Vậy nên Ainz mới chọn chị em cậu làm cảnh giới.
“Vậy…cuộc chiến kết thúc rồi ạ?”
“Ừ, Ainz-sama thắng áp đảo.”
“Qủa…quả là vậy.”
Thân ảnh của Ainz hiện lên trong đầu Mare. Sức mạnh kinh khủng có thể đánh bại được Thủ Vệ mạnh nhất khiến cậu thốt lên vui vẻ. Đó là đương nhiên, vì cậu tin tưởng Ainz – lãnh đạo của 41 chí tôn – sẽ không bao giờ thất bại.
“…Vậy…mình có cần…đi thu trang bị của Shalltear không ạ?”
Aura nhớ tới hình ảnh trước khi cô giải trừ kĩ năng.
“Có vẻ là Ainz-sama đã làm việc đó rồi, chúng ta tuân theo chỉ thị lui về thôi.”
“Vâng…”
Mare ngoan ngoãn đáp lời rồi im lặng. Cậu biết chị gái mình đang cảm thấy khó chịu.
“Bằng hữu tốt nhất” của Aura bị khống chế tinh thần, thậm chí còn chống đối lại người chủ nhân mà họ đã thề trung thành cho đến chết. Bị trừng phạt và xử quyết là kết quả duy nhất. Nhưng…vẫn khó thể tránh khỏi sự đau buồn.
Một cảnh tượng không thể tin được. Shalltear – người vừa mang theo tư thế chiến thắng hét lên một tiếng kêu thảm thiết. Lưỡi dao xuyên qua vai, chẻ đứt xương ức và chỉ dừng lại khi nó chạm đến trái tim cô.
Shalltear loạng choạng lui về phía sau. Bộ giáp đỏ thẫm nay lại càng đỏ hơn. Máu bắn ra như vòi phun trước ngực. Cô trừng mắt về phía Ainz với sự bàng hoàng.
Trên tay Ainz là một thanh kiếm. Lớp lôi điện quấn quanh làm tăng thêm vẻ sắc bén. Chỉ với một nhát cắt, nó dễ dàng xẻ đôi áo giáp của Shalltear.
Loại vũ khí hiếm hoi mà có thể nhẹ nhàng xuyên qua đạo cụ áo giáp cấp [Legendary]…
Vậy – đáp án chỉ có “một”
Đúng thế.
Vũ khí mà Ainz đang cầm trên tay là…
Shalltear gào lên tên của nó.
“Takemikazuchi Mc 8!”
Lưỡi kiếm lao đến buộc Shalltear phải nhảy ra xa. Khoảng cách lớn đến mức chỉ để tránh một thanh kiếm cho thấy cô sợ hãi nó đến mức nào.
Không ai có thể giễu cợt biểu hiện này của Shalltear, đặc biệt là những người trong Lăng Mộ ngầm vĩ đại Nazarick. Bởi đây chính là vũ khí chủ đạo của Takemikazuchi – một trong bốn mươi 41 vị sáng tạo giả của họ.
“Như ta đã nói, Shalltear. Ainz Ooal Gown là bất bại.”
Mỗi bước tiến lên của Ainz đều làm Shalltear run rẩy lùi lại phía sau.
“Shalltear. Ta sẽ cho ngươi thấy. Người mà ngươi phải đối mặt là Ainz Ooal Gown với sức mạnh của 41 sáng tạo giả. Ngay từ đầu, ngươi đã không có cơ hội chiến thắng rồi.”
Ainz nhẹ nhàng nói.
Với chất giọng mang theo niềm tin cùng sự tự tin tuyệt đối.
Sau một hồi giao tranh, tung hỏa mù – một chiến dịch nguy hiểm – thì trận chiến đã gần đi đến điểm kết.
Trước mắt, MP đều là số lẻ, chỉ riêng HP là có sự chênh lệch.
Tuy nhiên, từ khi trở thành chiến sĩ cấp 100 thông qua [Perfect Warrior], thể lực của Ainz đã mạnh hơn hẳn chiến binh thuần túy như Shalltear.
Chưa kể đến vũ trang.
Như vậy – cục diện bất lợi đã thay đổi.
Người đàn ông đã lật ngược tình thế và áp đảo ngay trong hoàn cảnh xấu nhất vững vành từng bước chân khi tiến đến kẻ địch của mình.
“Shalltear Bloodfallen. Hãy mở to mắt mà chứng kiến lực lượng của người thống trị tối cao trên Lăng mộ ngầm vĩ đại, kẻ mà các ngươi đã nguyên thề trung thành đi.”
Những lời này như một tín hiệu tấn công.
Ainz bước lên, hai tay nắm chặt ở thanh Katana rồi vung xuống.
Shalltear nhảy về phía sau, đồng thời sửa lại tư thế của mình để thừa dịp phản kích nếu Ainz lộ sơ hở.
Không sai, bởi thực tế thì loại vũ khí Takemikazuchi Mk 8 cùng Spuit Lance đều rất khó điều khiển.
Lưỡi dao phát ra lôi quang cắt vỡ không khí.
Đúng lúc này, Shalltear thừa cơ ép tới.
Cho dù lực lượng có mạnh đến đâu, khi toàn lực vung xuống thì rất khó kiềm lại, nhất là loại vũ khí có kích thước lớn thì càng khó khăn hơn.
Nhưng Ainz lại có thể làm được, bởi cậu không tung hết sức. Nói cách khác, đây chỉ là một động tác giả.
Lập kế hoạch tấn công và phát ra chiêu thức hợp lý nhất là phương hướng cơ bản của một chiến binh.
Ainz đang tự thể nghiệm điều đó.
Nhưng, nếu không nhờ hồi chiến đấu ở Eae Rantel, hẳn cậu cũng không nghĩ ra được điều đó. Khẳng định là cậu sẽ chỉ biết quăng kiếm bừa để rồi bị Shalltear đánh bại.
Cho dù trở thành chiến binh cấp 100, mà không có đủ năng lực cùng hiểu biết thì chỉ là một kẻ vô dụng. Cũng giống như lái xe thi có bằng nhưng chỉ có lý luận suông, với một người biết lái và hay lái. Nó thể hiện vô cùng rõ ràng trong phương thức xử lí khi gặp tình huống bất ngờ.
Ai hơn ai, điều đó không cần phải nói lại.
Tất cả đều nhờ “kinh nghiệm” mà thôi.
Kinh nghiệm chính là “vũ khí” mạnh nhất của Ainz trong cuộc chiến với Shalltear.
Khó mà né tránh.
Nhìn mũi kiếm di động với một tốc độ kinh hoàng, Shalltear vẫn bình tĩnh phán đoán. Tuy đột kích lúc nguy hiểm nhất, nhưng không phải là không có nhược điểm, thậm chí nếu lợi dụng đúng lúc còn có thể tạo ra một bước ngoặt mới.
(Nếu thế…thì phải làm vậy.)
Shalltear quyết định hy sinh tay trái của mình và đem nó làm mồi cho đòn tấn công.
Trong khoảnh khắc mũi kiếm đâm vào. Shalltear lách mình.
Mặc cho mũi kiếm xuyên thẳng vào xương cốt và da thịt. Mặc cho dòng diện chạy vào cơ thể. Bỏ qua sự sợ hãi. Shalltear gương lên một nụ cười.
Đó là một nụ cười, không phải của kẻ bị thương, cũng không phải giả dối, vì đây đúng là kế hoạch của Shalltear.
Shalltear uốn cong cánh tay trái và kẹp chặt thanh Katana từ bên trong.
Tuy đòn tấn công này không trúng mục tiêu ban đầu, lại phải dùng đến xương cốt mới có thể dừng lại.
Nhưng nó chính là cơ hội tốt nhất để giúp cô phản công.
Khoảnh khắc này – từ khi mũi dao đâm vào - chỉ trong vài giây. Một điều mà người bình thường tuyệt đối không thể làm được.
“Chết đi!”
Với thanh kiếm bị cuốn lấy, Ainz không thể kịp phòng ngự thanh Spuit Lance.
Tốc độ vung lên như một tia chớp chợt khựng lại khi Shalltear thấy một màn kinh người khác.
Ainz dứt bỏ thanh [Divine] – một trong các vũ khí mạnh nhất của class - không một chút do dự và lấy ra một thanh gỗ trên đai lưng.
“Hah! Thật điên rồ. Ngài nghĩ thanh củi đó có thể ngăn được Spuit Lance sao? Và thậm chí ngài còn ném đi vũ khí của mình. Đây chính là cái gọi là nét bút hỏng đấy.”
Bỏ qua Takemikazuchi Mc 8 có lẽ là một lựa chọn thông minh, nhưng mất vũ khí này thì làm sao có thể thắng lợi. Suy nghĩ đó hiện rõ trên gương mặt nhạo báng của Shalltear. Cô thề sẽ khiến Ainz trả giá vì gây tổn thương cho cánh tay trái này.
Ngọn thương Spuit Lance toàn lực đâm xuống.
Rồi –
Bị văng lại, kèm theo âm thanh của kim loại va chạm.
“Ah?”
Shalltear phát ra một tiếng hô.
Trong tay Ainz đã không còn thanh gỗ nữa, thay vào đó là hai thanh Kodachi. Một thanh tựa như mặt trời chói lóa, còn thanh kia mang theo sự nhu hòa của mặt trăng tinh khiết.
Hai tay nắm vũ khí của Ainz toát ra một làn khói nhẹ, như thể cơ thể Undead đang kháng cự lại chúng.
“Chết? Ai chết đây, Shalltear?”
“Cái này…làm thế nào?”
Thanh kiếm đâm thủng tay trái Shalltear đã không còn. Nó biến mất ngay khi Ainz triệu hồi vũ khí mới giống như chưa từng tồn tại trên thế gian.
Trực giác của Shalltear nghĩ rằng nó đã trở lại nơi nó đến.
“Tôi không nghĩ đó là đòn nhử đây. Nhưng có sao? Vũ khí hai tay của ngài không thể nào bằng được thanh kia đâu.”
Ainz lẩm bẩm như thể đang nói với một ai đó không tồn tại.
“Như vậy, hiện tại ta cũng chỉ được vậy sao?”
Không để cho Shalltear cơ hội để nghĩ kĩ ý nghĩa của câu nói đó, Kodachi đã lóe lên.
Mặc dù nhìn quỹ đạo của nó có vẻ như sẽ chém vào vùng cổ, nhưng thực chất là lợi dụng lực văng của Spuit Lance để nhắm vào vai Shalltear.
Thừa dịp sơ hở này, Ainz rút ngắn khoảng cách với Shalltear và đâm mạnh vào vai cô. Chiến pháp của cậu khá đơn giản, nếu địch nhân đã sử dụng vũ khí lớn, vậy chỉ cần tiếp cận gần, thì sơ hở sẽ càng dễ lộ ra.
Hiểu được điều này, chính là nhờ kinh nghiệm dày dặn trong quá khứ.
Xuyên qua lỗ hổng phòng ngự của thanh Spuit Lance, lưỡi đao còn lại đâm trực tiếp vào thân thể Shalltear.
“AAAAAAAAhhhhh!”
Tiếng hét đầy thống khổ bật ra cùng một ngụm máu lớn.
Công kích vật lý với Undead chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng nếu là công kích đến từ vũ khí thuộc tính thần thánh, thì đó chính là vết thương trí mạng. Không lời nào có thể diễn tả nổi sự tra tấn đó.
Ainz xoay cổ tay, như muốn khoét sâu vào vết thương.
“Biến!”
Khoảng cách quá ngắn để huy động thanh trường thương, nhưng bù lại đủ để lý trí tỉnh táo của Shalltear điều động thân thể và đá vào Ainz. Mặc dù có Kodachi ngăn trở, cậu cũng không thể chặn lại hoàn toàn sức mạnh của cú đá và buộc phải lùi lại phía sau.
Lúc này Shalltear để ý cánh tay Ainz đã buông Kodachi, thay vào đó là một thanh gỗ khác.
Tiếp theo, ngay lúc thanh gỗ bị bẻ vỡ, một chiếc găng sắt bằng kim loại phủ đầy những gai nhọn trùm kín một bên tay của Ainz. Nó lớn đến nỗi chạm hẳn xuống mặt đất dù cánh tay nắm lấy đang ở trên cao.
“Haah!”
– Ainz rống lên và đấm mạnh.
Phản xạ của Shalltear đủ nhanh để dùng Spuit Lance đỡ lấy, song sức mạnh của nó vẫn xuyên qua nó và truyền vào cô.
“Gueh!”
Thân thể bị tàn phá bởi lực lượng của cú đấm khiến Shalltear phải khóc thét. Tuy thiệt hại từ sóng xung kích không đáng kể, và phần lớn sức mạnh đã bị Spuit Lance chặn lại. Tuy vậy, Shalltear vẫn không thể chịu nổi ảnh hưởng còn sót lại của nó.
Mặc dù nhờ có ma pháp đạo cụ, cô không bị mất thăng bằng, nhưng sự phẫn nộ đã khiến cả người cô lung lay.
“Ngươi…ngươi dám khiến ta thốt ra âm thanh đáng xấu hổ như vậy! Khốn nạn! Ta sẽ xé nát ngươi, ta sẽ để ngươi phải thống khổ gấp trăm ngàn lần…Ah?”
Đôi mắt của Shalltear mở lớn, cô nuốt nước bọt khi nhìn thấy quang cầu trong tay Ainz, sự kích động nhanh chóng bị ném lên chín tầng mây.
Đó là một chiếc cung với mũi tên vô hình được bao phủ bởi ánh mặt trời chói sáng. Mục tiêu của nó chính là…Shalltear.
“Không…Không thể nào…làm sao có thể…Là..Hậu nghệ cung?”
Đây là một cậu chuyện được truyền lại từ vùng đất xa xôi có tên là Trung Quốc. Vị anh hùng trong đó đã dùng đến cây cung này để bắn hạ chín mặt trời.
Và đây cũng chính là vũ khí của đấng sáng tạo ra Shalltear.
Hầu hết các Thủ Vệ đều sở hữu thủ đoạn để ứng phó với vũ khí tầm xa, dù có phải đối mặt trực tiếp thì cũng không có gì đáng sợ. Nhưng mũi tên ánh sáng kia không chỉ là sát thương vật lý mà còn bao hàm cả công kích ma pháp có thể xuyên qua mọi lớp phòng thủ.
(Chết tiệt…Không còn MP! Loại tên này chỉ có thể cản lại bằng kỹ năng đặc thù…Sớm biết thế mình đã lưu lại…Không đúng!)
MP hao hết, kĩ năng đặc thù cũng không còn – tất cả là do kết quả của lần công chiến trước. Nói cách khác, tất cả sự thảm bại của cô đều do người đàn ông mang tên Ainz Ooal Gown tạo dựng.
Đôi mắt sưng huyết của Shalltear bùng lên ngọn lửa dữ dội. Cô rít lên – thứ âm thanh của kẻ không muốn thừa nhận thất bại của mình.
“Khốn nạn! Vũ khí của Pelucino-sama! Tại sao lại nằm trong tay ngươi? Đồ khốn…ngươi rốt cuộc đã trộm nó từ đâu? Ngươi giấu chúng đi ở chỗ nào? Là kỹ năng đặc thù ẩn trong thanh gỗ sao?”
Thực tế thì nó chỉ là một mẹo nhỏ.
Nhưng sang đến thế giới này thì nó lại là một thủ đoạn hữu hiệu.
“Một ảo thuật gia thì không thể tiết lộ bí mật nhà nghề được. Thông cảm cho ta nhé.”
“Ngươi gọi đó là ảo thuật? Không, tuyệt đối không có khả năng, vũ khí của Peluchino-sama không thể triệu hồi dễ dàng như thế.”
“…Không sai, quả thật làm thế này là có lỗi với cậu ta. Được thôi, để ngươi chết được nhắm mắt. Đúng như ngươi nói, đây là đạo cụ trả tiền dùng 1 lần. Nói trở lại, ngươi đã hiểu chưa? Mọi thứ đều nằm trong kịch bản của ta.”
Mũi tên ánh sáng bắn đến Shalltear. Cô tuyệt vọng nhấc lên thanh Spuit Lance và chém xuống. Ánh sáng bao quanh và –
- bùng nổ.
Trong khi cả cơ thể bị thiêu đốt bởi ánh sáng thần thánh. Shalltear cố gắng tập trung và phán đoán. Cô không thể lùi lại, bởi như thế cô sẽ bị rơi vào thế bị động.
Mặc dù áo giáp trắng của Ainz có lực phòng ngự cao, nhưng nếu bị Spuit Lance tấn công trực tiếp thì chắc chắn sẽ gây ra tổn thương, chưa kể, còn có thể hút lấy năng lượng giúp cô phục hồi.
“OOhhhhhhhh!”
Shalltear cắn chặt răng rồi hét lên một tiếng kêu thảm bởi sự thay đổi đáng sợ trước mắt. Bên tai cô luẩn quẩn một âm thanh lạnh lẽo:
“7 và 3, khục…bây giờ không cần nói ai bảy ai ba chứ nhỉ?”
Ainz từ từ nhấc lên một cây rìu khổng lồ, tản ra sắc tím kinh người. Lưỡi rìu mang màu đỏ rực rỡ của máu và Hồng ngọc với hình dáng vô cùng quái dị. Sự áp lực tỏa ra từ nó khiến cước bộ của Shalltear do dự. Nhưng cuối cùng cô vẫn phải lao lên.
Bởi vì, đã không còn đường lui nữa.
“Quyết định tốt đấy, Shalltear. Ta hứa sẽ tặng cho ngươi cái kết trọn vẹn.”
“…Ainz-sama sẽ thắng.”
Âm thanh bội phục phát ra từ miệng Cocytus. Tuy nhiên, Demiruge, người khuyết thiếu năng lực chiến binh, ném ra một cái nhìn đầy nghi ngờ và hỏi.
Đương nhiên, Demiruge cũng tin chủ nhân tôn quý của anh sẽ thắng, nhưng chừng nào trận chiến vẫn chưa kết thúc, lý trí của anh vẫn tồn tại sự không tin tưởng.
“Tại sao vậy? Theo tôi thấy thì cuộc chiến vẫn chưa phân thắng bại rõ ràng mà?”
“Shalltear đã bỏ qua phòng ngự và chủ động tấn công toàn lực. Đó không phải là một quyết định tồi. Nếu là ta hẳn cũng sẽ phải làm như thế.”
“Đúng thế. Trước tình huống biến hóa vũ khí liên tục của Ainz-sama, Shalltear sẽ do dự và không biết được cô ta sẽ phải đối mặt với thứ gì tiếp theo. Vậy nên kéo dài càng lâu, Shalltear sẽ càng bất lợi. Hẳn là cô ta đã phán đoán như vậy khi nhìn thấy cây cung của Ainz-sama. Vậy nên Shalltear chỉ có thể lựa chọn tấn công liên tục bằng thanh Spuit Lance. Nhất là khi MP và kỹ năng đặc thù không còn, Shalltear không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đó. Chính là thế.”
“Ra vậy, tôi rõ rồi. Đấng vô thượng chí tôn chưa bao giờ phô trương vũ khí trước mặt chúng ta. Người duy nhất hiểu biết về chúng chỉ có ông, đúng không Cycotus.”
Cocytus nhún vai trước cái nhìn ghen tị của Demiruge.
“Đó là do tri thức có sẵn thôi, chứ tận mắt chứng kiến thì đây là lần đầu.”
“Hmm. Ra vậy. Tuy tôi còn chưa rõ lắm như cũng hiểu được đại khái rồi. Nói cách khác là Shalltear đã từ bỏ việc phòng ngự và trở thành con mồi béo cho Ainz-sama. Ngài ấy chỉ việc cầm rìu và – “
“Liếm máu và ĂN THịt.”
“Cảm ơn, Cocytus. Bề ngoài của “Liếm máu và Ăn thịt” quả là giống như tên. Nhưng nếu tôi không nhầm, có vẻ nó hơi tệ trong việc giữ thăng bằng, và độ chính xác không cao. Nhưng dùng để đối phó với một kẻ liều mạng như Shalltear cũng là một lựa chọn không tồi.”
“Hẳn là Ainz-sama đã tính trước chuyện đó trong kịch bản của ngài…Thật khiến người ta phải bội phục.”
“Nếu là Ainz-sama, thì có việc gì mà ngài ấy không biết chứ, đó là đấng vô thượng chí tôn của chúng ta. Ôi, đôi mắt của ngài mới trí tuệ làm sao…Nói thật thì, tôi nghĩ không cần đến chúng ta, ngài ấy vẫn có thể thống trị Nazarick bằng sức mạnh tuyệt đối của mình. Nó làm tôi bắt đầu cảm thấy hơi buồn đấy.”
“…Một Magic Caster tài năng và siêu phàm…Không, một chiến binh tài năng mà vượt lên trên cả các vị thần.”
“Nhưng…nếu có bất ngờ thì sao? Dù thế nào thì chênh lệch HP giữa hai bên có thể đẩy Ainz-sama vào hoàn cảnh xấu đấy.”
Những lời đó khiến Albedo khẽ nở nụ cười. Một nụ cười tin tưởng tuyệt đối vào chiến thắng của Ainz.
“Đừng lo, sẽ ổn thôi.”
“Vì?”
“Đó chính là chúa tể, đấng chí tôn vô thượng của chúng ta, Ainz Ooal Gown-sama. Chiến thắng và vinh quanh đã làm lên tên tuổi của ngài. Đừng hoài nghi về điều chắc chắn ấy.”
Mỗi đòn công kích lẫn nhau đều khiến HP của hai bên tụt xuống.
Dù cho Shalltear dùng số sát thương liên tục để chữa lành vết thương, nhưng một kích của Ainz cũng khiến cho mọi nỗ lực của Shalltear trở thành công cốc. Mà thanh Spuit Lance cũng không ngồi chơi, nó thẳng thừng rút từng tia sinh mệnh của Ainz.
Cuộc chiến bây giờ đã trở thành một cuộc chiến xem ai trâu hơn.
Áo giáp của Shalltear bị từng đạo búa chém nứt. Từng chiếc xương trong người cô nứt vỡ, từng mảnh da, thịt bị róc ra, tạo thành những ô đan xen trắng đỏ.
Cô bắt đầu thấy sợ hãi trước kỹ năng đặc thù của chiếc rìu kinh khủng kia.
(Cảm giác này…số thể lực còn lại…mình có thể thắng chăng?)
Cảm giác còn cơ hội chiến thắng khiến Shalltear cảm thấy vui sướng, cô tin rằng mình chỉ cần bám trụ lâu hơn một chút thì chắc chắn sẽ bắt được thắng lợi.
Bỏ qua phòng ngự, dùng cả cơ thể để phát ra công kích tới địch nhân. Một lòng nghĩ đến khung cảnh thảm thiết của kẻ ngã xuống trước làm cơ hội chiến thắng – dù là mỏng manh – mà Shalltear cảm nhận được trở nên vô cùng quý giá.
Sự tỉnh táo nhanh chóng quay lại, nỗi lo âu bị vứt bỏ khi thể lực không ngừng gia tăng. Shalltear cười lớn.
“Hahahaha!”
Dù một mặt đối phó với công kích, Shalltear vẫn có thể phân tâm.
“Hahaha! Ainz-sama! Kẻ hết thể lực trước sẽ là ngài! Chênh lệch thể lực giữa chúng ta là mấu chốt quyết định thắng bại đấy!”
Nhưng chỉ với một câu nói phát ra khiến Shalltear cảm thấy bị dội bởi cả chậu nước lạnh.
“Ngươi cho là vậy sao?”
Đối với câu nói của kẻ không ngừng lâm vào khổ chiến nhưng vẫn thao túng được hết mọi thứ trong tay, Shalltear chợt thanh tỉnh trước suy nghĩ ngây thơ của mình.
Không có khả năng.
Nhưng…chẳng lẽ hắn có cách nghịch chuyển tình hình này?
Ý nghĩ đó của Shalltear nhanh chóng được trả lời bởi thanh âm của một người thứ 3.
[Hết giờ - Momonga oniii-chan!]
Giọng của một cô gái.
Nhưng thanh âm giả bộ ngây thơ xa lạ đó khiến Shalltear nhớ tới một người trong. Đúng, đây chính là giọng của người con gái luôn vui vẻ ấy.
“Ngươi cảm thấy cái gì đã hết giờ?”
Chiếc rìu vẫn liên tục vung và chém.
Sự khó hiểu lộ rõ trên gương mặt nghiêm túc của Shalltear.
“Nếu mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của ta, thì ngay cả thời gian cũng vậy. Nói cách khác, ta đã dự định sẵn đồng hồ chỉ để chờ đến lúc này, vậy nó đại biểu cho điều gì đây?”
Một lá chắn thuần trắng, sáng như một tấm gương hiện lên trên tay Ainz thay cho cây rìu chiến. Sự kết hợp giữa lá chắn và bộ giáp trên người khiến người ta có cảm nhận được hào quang thanh tinh phát ra từ cơ thể cậu – một Thánh kỵ sĩ.
Từng âm thanh thanh thúy vang lên khi Spuit Lance và tấm chắn va chạm vào nhau.
(tại sao bây giờ Ainz lại chuyển sang phòng ngự…là do giọng nữ kia…nhưng mình không hiểu…tại sao?)
Ainz cười lạnh, tay cậu di chuyển linh hoạt và đón đỡ mọi đòn thế được tung ra.
“Không cần phải nghĩ nữa đâu. Thắng bại đã quyết. Trận chiến phải chấm dứt ở đây thôi.”
(Vì cái gì? HP của mình vẫn còn hơn 25% cơ mà.)
Sự chắc chắn trong giọng điệu của Ainz khiến Shalltear muốn hét lên câu hỏi ấy, nhưng cô không nói nổi lên lời.
“…Ngươi biết đấy. Dùng ma pháp thì không thể diệt sạch 100% sinh mệnh của ngươi. Nhưng, nếu ngươi bị tụt HP, lại thêm không có cách để bù vào thì sao nào?”
“…Ahh…Ahhhhhhh!”
Hoàn toàn đánh mất lý trí, Shalltear điên cuồng tấn công Ainz như thể muốn phủ nhận sự thật đáng sợ.
Chỉ với 0,1s, thậm chí là nhanh hơn, tiếng kim loại va chạm không ngừng phát ra, từng đạo công kích liên hoàn của Shalltear như một trận mưa rào mãnh liệt.
Nhưng tốc độ đỡ đòn của Ainz lại càng khó tin hơn. Từng tư thế của cậu đều mang theo vẻ ưu nhã của trình diễn, cứ như một hòn đá hiên ngang trước sự xối xả của thác lớn. Cậu tiếp tục nói:
“…Trình độ cận chiến của ta khá thấp…Nhưng khả năng phòng ngự ma pháp của ta lại tương đối cao. Như vậy – ngươi đã hiểu được điều ta muốn nói chưa? Rồi thì ta ra chiêu nhé, Shalltear, sao ngươi không cầu nguyện rằng ta sai nhỉ.”
“Kuhhhuuuuuuuu!”
Sự thất bại áp sát khiến Shalltear càng điên cuồng hơn. Gương mặt cô trở nên vặn vẹo. Đối mặt với sự sợ hãi pha lẫn nỗi kinh hoàng của đối thủ, Ainz quyết định ngã bài.
Tuy nói là vậy, nhưng kỳ thật kế hoạch của cậu không hề thuận lợi.
Đầu tiên, siêu cấp ma pháp quả thật có nhiều điểm tương đồng với kỹ năng đặc thù, nhất là khi nó không tốn MP. Nhưng vì nó được coi là ma pháp, nên cậu không thể phát động nó chừng nào cậu còn là chiến binh.
Nó có nghĩa là Ainz sẽ phải giải trừ ma pháp hóa chiến binh trên người. Như vậy, tấm chắn và áo giáp đều sẽ biến mất. Trước sự công kích liên tục của Shalltear, và tính đến trường hợp cô ta còn cất chứa kỹ năng đặc thù chưa phát động, nếu cậu không cẩn thận, thì tính toán dùng siêu ma pháp sẽ bị đập nát.
Như vậy thì Ainz sẽ cầm chắc thất bại.
Nhưng cậu không còn cách nào khác ngoại trừ cách này.
Ainz ước tính thời gian để giải trừ trạng thái chiến binh và đạo cụ trả tiền.
Cậu bật cười khinh khỉnh.
Trong PVP ở YGGDRASIL, hẳn sẽ chẳng có ai xa xỉ đến vậy. Nhưng trước trận đấu không thể không thắng, đạo cụ trả tiền dù đắt đến đâu cũng chỉ là một thứ “có giá trị” mà thôi.
(Là lúc này!)
Ainz quét qua tấm chắn để đánh bật một kích của Shalltear.
Cậu giải trừ chiến binh và phát động siêu cấp ma pháp trong nháy mắt.
Những vòng tròn ma pháp trận xuất hiện giữa hai người. Đôi tay định bóp nát đạo cụ trả tiền hình đồng hồ cát –
-khựng lại.
Cậu cảm thấy chần chờ trước cảm giác giác tội lỗi khi phải giết đứa con tinh thần của đồng bạn.
Do dự là sai lầm trí mạng.
Shalltear không bỏ lỡ cơ hội này, cô phát hiện ra đạo cụ đang trên tay Ainz. Thanh Spuit Lance lao tới như định đập nát cánh tay đó.
Vì đã giải trừ trạng thái chiến binh, Ainz không đủ nhanh để né tránh chiêu này của Shalltear –
…một cảm giác bất an xuất hiện.
Thanh Spuit Lance bị kiềm lại. Lưng Shalltear ướt đẫm mồ hôi lạnh.
…cảm giác có sát khí.
Shalltear không hiểu sát khí đó đến từ đâu. Có vẻ như cô đã bỏ qua điều gì đó.
Ánh mắt cô vội vàng rời khỏi Ainz và quét xung quanh để xác nhận kẻ mới đến.
Và – chẳng có một ai cả.
Tại sa ma với đường kính hơn 200m được tạo ra bởi ma pháp của Ainz chỉ có hai người: Shalltear và Ainz.
Không có bên thứ ba tồn tại.
Sát khí vừa phủ lấy Shalltear đã biến mất như thể nó chưa từng tồn tại trên thế gian.
“Không ổn…!”
Mặc dù Shalltear đã lấy lại tinh thần của mình và hô lên một tiếng, nhưng…đã quá muộn.
Đồng hồ cát vỡ vụn và thời gian giảm còn zero.
[Heaven Downfall] (Thiên đường giáng thế).
Theo âm thanh này, một ánh sáng bùng lên giữa hai người.
Trong sức nóng kinh người, Shalltear cảm thấy thân thể mình đang bị hủy diệt.
Cánh tay phải của cô biến thành than và sụp đổ. Thanh Spuit Lance tan vào thế giới màu trắng và rớt xuống mặt đất. Gương mặt bị gặm nhấm, và đôi mắt của cô đã mất đi ánh sáng.
Yết hầu khô cạn – dù đã bị thiêu đốt gần hết – của cô chậm rãi cất lên từng lời. Ngay cả khi trong cái khát vô hạn ấy, Shalltear vẫn cố gắng mở miệng bằng sinh mệnh cuối cùng của mình.
“…Ah, Ainz-sama. Đức ngài Ainz Ooal Gown vạn tuế…Ngài…là người mạnh nhất…ngự trị trong Nazarick…”
Những lời tán dương chân thành mang theo kính ý dành cho người đứng đầu 41 vị chí tôn.
Nhiệt lượng đã xóa đi sự trói buộc trong tâm trí cô, dù cơ thể đã không còn ý thức, nhưng trái tim cô đã tự do.
Trong ý thức mờ dần, cô nhớ đến người đã không xuất hiện. Người đã gây ra ảnh hưởng lớn nhất tới kết quả thắng bại này.
Ngay cả khi hiệu ứng tinh thần không có tác dụng với Undead. Người đó vẫn có thể sử dụng một sức mạnh tương tự để uy hiếp cô.
Shalltear mỉm cười khi thốt ra những lời cuối cùng:
“…Bí…đao…lùn!”
Cứ như vậy, mang theo sự hài lòng, Shalltear tan biến vào thế giới của màu trắng.
Aura giải trừ [Sky Eye] (Thiên không chi nhãn) mà cô vẫn duy trì từ đầu trận chiến cho đến nay. Đôi môi màu hồng của cô phục hồi lại nguyên trạng và lộ ra vẻ khó chịu cùng những lời quở trách tới người đã ra đi.
“…Đồ ngốc, Thân là Undead mà lại để bị kiểm soát tâm trí. Ngu ngốc đến cực điểm.”
“Sao…sao vậy oneechan?”
“Hừm, không có gì.”
Mare nhìn theo ánh mắt chăm chú của Aura, nhưng tất cả những gì cậu thấy chỉ là một khoảng xanh rậm rạp. Dù cậu có nhìn thế nào cũng chỉ có thể thấy cây cối mà thôi. Nhưng cậu cũng có thể đoán ra lý do Aura cư xử như vậy.
(Chị ấy đang quan sát cuộc chiến giữa chủ nhân và Shalltear.)
Chị gái của cậu, Aura có khả năng sử dụng các kĩ năng đặc thù của Ranger và đôi mắt tinh anh có thể giám thị trong phạm vi 2 cây số. Vậy nên Ainz mới chọn chị em cậu làm cảnh giới.
“Vậy…cuộc chiến kết thúc rồi ạ?”
“Ừ, Ainz-sama thắng áp đảo.”
“Qủa…quả là vậy.”
Thân ảnh của Ainz hiện lên trong đầu Mare. Sức mạnh kinh khủng có thể đánh bại được Thủ Vệ mạnh nhất khiến cậu thốt lên vui vẻ. Đó là đương nhiên, vì cậu tin tưởng Ainz – lãnh đạo của 41 chí tôn – sẽ không bao giờ thất bại.
“…Vậy…mình có cần…đi thu trang bị của Shalltear không ạ?”
Aura nhớ tới hình ảnh trước khi cô giải trừ kĩ năng.
“Có vẻ là Ainz-sama đã làm việc đó rồi, chúng ta tuân theo chỉ thị lui về thôi.”
“Vâng…”
Mare ngoan ngoãn đáp lời rồi im lặng. Cậu biết chị gái mình đang cảm thấy khó chịu.
“Bằng hữu tốt nhất” của Aura bị khống chế tinh thần, thậm chí còn chống đối lại người chủ nhân mà họ đã thề trung thành cho đến chết. Bị trừng phạt và xử quyết là kết quả duy nhất. Nhưng…vẫn khó thể tránh khỏi sự đau buồn.
/210
|