Overlord

Q.4 - Chương 3 - Chương 1-3

/210


Túp lều lớn nhất trong làng là khu hội trường, bình thường nó hiếm khi được sử dụng, ngoại trừ trong những ngày “Trăng xanh” hay có quyết định trọng đại mà tộc trưởng và hội đồng cần bàn bạc. Dù là vậy, cũng chỉ có một vài người mới được tiến nhập vào đây. Thế nhưng, ngày hôm nay lại là một ngày đặc biệt, bởi bên trong túp lều được lấp đầy bằng những tiếng ồn ào căng thẳng.

Rất nhiều Lizardmen tụ tập, khiến túp lều vốn rộng rãi cũng trở nên chật hẹp và ngột ngạt, từ các chiến binh, vu sư, thợ săn, hội đồng trưởng lão và còn có cả những người lữ hành như Zaryusu. Mọi người đều bắt chéo chân, đối mặt với Shasuryu.

Trên cương vị tộc trưởng, Shasuryu tuyên bố bắt đầu cuộc họp, và người đầu tiên lên tiếng chính là Elder Druid.

Cơ thể già nua của nữ Lizardmen được bao bọc bởi những hình xăm màu trắng. Mặc dù những hình xăn này đều mang trong mình ý nghĩa, nhưng đến Zaryusu cũng không thể hiểu rõ được chúng.

“Mọi người nhớ đám mây đen bao phủ bầu trời chứ? Đó là ma thuật. Từ những gì ta biết, chỉ có hai loại ma pháp thao túng thời tiết. Một trong đó là [Control Wether] ma pháp bậc 6, thuộc dạng ma pháp huyền thoại. Còn loại nữa là [Control Cloud] ma pháp bậc 4, được sử dụng bởi những Magic Caster hùng mạnh nhất. Chúng ta sẽ là một lũ ngốc nếu cố chống lại đối thủ như vậy.”

Những vu sư ở phía sau Elder Druid cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Zaryusu cũng hiểu được sự lợi hại của ma pháp bậc 4, nhưng với các Lizardmen khác – những kẻ không hiểu rõ được – phát ra âm thanh nghi ngờ.

Không biết nên giải thích thế nào, Elder Druid lộ ra vẻ bối rối rồi chỉ tay vào một Lizardmen. Người này cũng đồng dạng khó hiểu khi giơ tay chỉ vào bản thân.

“Đúng, là ngươi, ngươi có khả năng chiến thắng ta không?”

Lizardmen bị chỉ định vội vã lắc đầu.

Nếu cả hai đều dùng vũ khí thì còn có khả năng chiến thắng. Nhưng với đối thủ sử dụng ma pháp, phần thắng vô cùng thấp, không, phải nói là không thể chiến thắng.

“Phải, mà ta chỉ có thể dùng ma pháp bậc 2.”

“Nói cách khác là cái thứ kia cường đại gấp đôi?”

Bị chất vấn ngớ ngẩn như vậy khiến Elder Druid thở dài, lắc đầu.

“Không đơn giản như vậy. Đối mặt với ma pháp bậc 4, ngay cả tộc trưởng cũng có thể bị giết chết.”

“Mặc dù không phải là tuyệt đối.”Elder Druid lẩm bẩm một câu như thể cầu nguyện rồi im lặng.

Sau khi hiểu được sự khủng bố của ma pháp bậc 4, túp lều trở nên yên tĩnh, ngay lúc này, Zaryusu bắt đầu lên tiếng.

“Cuối cùng, ý tứ của các ngài là…”

“Chạy trốn là hành động khôn ngoan nhất. Ngay cả khi chúng ta cố chiến đấu thì cũng không có cách nào thắng.”

“Nói cái quái gì vậy?”

Nương theo tiếng rít rào trầm thấp, một Lizardmen với thân hình cao lớn đứng lên. Thể trạng của anh ta không kém Sasuryu chút nào, và được coi là lãnh đạo của các chiến binh.

“Chấp nhận thất bại và bỏ chạy khi chưa chiến đấu sao? Rồi hãy nói, cái trình độ uy hiếp đó mà bỏ chạy thì còn ra thể thống gì!”

“-Trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì thế?! Không nghe ta nói sao? Ngay cả khi chúng ta cố chiến thì cũng quá muộn rồi.”

Elder Druid trừng mắt rồi đứng lên, mặt đối mặt với người chiến binh. Cả hai đều đã mất bình tĩnh và vô ý phát ra những âm thanh đe dọa lẫn nhau. Ngay thời điểm mà mọi người lo sợ xung đột bùng phát, một âm thanh lạnh lẽo vang lên.

“…Thế là đủ rồi.”

Như thể bị gội lên một gáo nước lạnh, cả hai người cùng giật bắn, họ quay mặt tới Shasuryu, đồng thời khom xuống thắt lưng tạ tội.

“Trưởng nhóm thợ săn, nói ý kiến của cậu đi.”

“…Elder Druid và Trưởng nhóm chiến binh đều có đạo lý.”

Trước câu khỏi của Shasuryu, Lizardmen nhỏ con mở miệng, thoạt nhìn hình thể của cậu ta khá gầy, nhưng đó không phải là do không có cơ bắp, mà bởi cả cơ thể của cậu ta đều là cơ bắp thôi.

“Vì vậy, dù thế nào chúng ta vẫn còn thời gian để xem xét tình huống. giả sử họ đã gửi quân tới thì phải có dấu hiệu của việc kiến thiết trận địa mới đúng. Sao chúng ta không thử quan sát rồi hẵng quyết định?”

Nếu như không có thông tin thì có làm gì cũng vô dụng. Một số người bày tỏ sự đồng thuận với ý kiến này.

“Trưởng lão.”

“Không có gì để nói, người nào cũng có ý kiến chính xác. Kế tiếp giao cho tộc trưởng phán đoán.”

“Muu…”

Shasuryu đảo mắt qua mọi người và bắt gặp ánh mắt của Zaryusu, người đang ngồi giữa đám đông, và gật đầu. Giống như vừa nhận được một cú đẩy nhẹ nhàng – dù con đường phía trước vô cùng nguy hiểm - Zaryusu giơ tay biểu đạt ý kiến của bản thân.

“Thưa tộc trưởng, xin cho phép tôi được nói.”

Vào lúc này, mọi Lizardmen đều tập trung chú ý tới Zaryusu. Đại bộ phận là biểu lộ sự chờ mong, chỉ có một chút biểu hiện không vừa lòng.

“Đây không phải chỗ cho những kẻ lữ hành như ngươi xía vào. Đáng lẽ ngươi nên cảm tạ khi được vào đây và biết điều chứ.”

Một thành viên của trưởng lão hội lên tiếng.

“Lui ra.”

Bang! Một tiếng thanh của đuôi đập mạnh xuống sàn, nó như lưỡi dao sắc bén cắt ngang những lời định nói của các Trưởng lão.

“Im lặng.”

Mang theo sự nguy hiểm, giọng nói của Shasuryu phát ra cỗ rung động như âm cổ chỉ phát ra khi Lizardmen kích động. Sự khẩn trương trong túp lều dâng lên, nhưng cũng làm sự nóng bỏng ban đầu lạnh xuống.

Trong bầu không khí này, một Trưởng lão mở miệng mà không chú ý tới những ánh mắt chỉ trích “đừng làm chuyện dư thừa” xung quanh.

“Tuy hắn đúng là em trai của tộc trưởng, nhưng ngài cũng không được phép đối đãi đặc biệt như thế, nhất là với một kẻ lữ hành …”

“Ta đã nói im – lặng. Ngươi không nghe thấy sao?”

“Geh”

“Hiện nay, tất cả những ai có tri thức đều được phép tham gia hội nghị này, nghe ý kiến của lữ hành thì có gì lạ?”

“Nhưng lữ hành là – “

“Tộc trưởng đã tỏ thái độ song không chịu phục tùng?”

Nhìn những Trưởng lão khác im lặng, Shasuryu hướng tới những người đứng đầu khác.

“Elder Druid, Trưởng nhóm chiến binh, Trưởng nhóm thợ săn. Các ngươi thấy thế nào?”

“Lời của Zaryusu có giá trị để nghe.”

Trưởng nhóm chiến binh đáp đầu tiên.

“Các chiến binh không nên bỏ qua những lời của chủ nhân Frost Pain.”

“Tôi đồng ý, có giá trị để lắng nghe.”

Trưởng nhóm thợ săn tiếp lời khi Elder Druid nhún vai.

“Đương nhiên muốn nghe. Từ chối không nghe ý kiến của người có tri thức, chỉ có kẻ ngu mới làm.”

Đối với sự mỉa mai và nhạo báng mạnh mẽ, một vài Trưởng Lão cau mày và gật đầu. Shasuryu cũng gật đầu tỏ vẻ hài lòng với ba vị đứng đầu và cho Zaryusu tiếp tục phát biểu. Anh bảo trì tư thế ngồi của mình rồi mở miệng.

“Chạy trốn hoặc chiến đấu, nếu chọn thì đương nhiên phải chọn thứ hai.”

“Lý do là gì?”

“Bởi đây là đường duy nhất để đi.”

Thông thường, nếu tộc trưởng hỏi lý do thì người đó cần phải giải thích rõ ràng. Nhưng Zaryusu đã không tiếp tục và khép miệng mình lại như thể anh đã nói xong.

Shasuryu khum cằm và chìm sâu vào suy nghĩ.

“…Anh đã nhận ra điều em đang nghĩ sao?...Anh.”

Zaryusu liều mạng không để lộ suy nghĩ này ra mặt. Lúc này Elder Druid cũng đặt câu hỏi với biểu tình phiền muộn.

“Có thể thắng được sao?”

“Đương nhiên có thể thắng!”

Trưởng chiến binh hét lớn như thể muốn đánh bay mọi sự bất an, nhưng Elder Druid chỉ nheo mắt.

“…Không, trong tình hình hiện tại thì tỉ lệ thắng rất thấp.”

Người trực tiếp bác bỏ ý kiến của Trưởng chiến binh là Zaryusu.

“…Chính xác thì cậu định nói gì?”

“Trưởng chiến binh, đối thủ có lẽ đã biết về lực lượng chiến đấu của chúng ta. Nếu không thì chúng sẽ không tiếp cận chúng ta với thái độ coi thường như vậy. Trong trường hợp đó, chúng ta không thể thắng với sức chiến đấu hiện tại.”

Như vậy phải làm sao? Đó là suy nghĩ nảy sinh đồng loạt trong mọi người, Zaryusu nói ra trước khi bất kì ai khác phát giác ra ý đồ chân chính của mình.

“Đó là lý do chúng ta cần phải phá vỡ nhận thức của kẻ thù…Mọi người ở đây vẫn còn nhớ cuộc chiến lần trước chứ”

“Đương nhiên.”

Ngay cả những người có bệnh mất trí cũng không thể nào quên được đại chiến vừa phát sinh vài năm về trước.

Trong quá khứ, đầm lầy là nơi sinh sống của bảy bộ tộc Lizardmen: Green Claw, Smail Fang, Razor Tail, Dragon Tusk, Yellow Speckle, Sharp Edge và Red Eye.

Thế nhưng hiện tại chỉ còn năm bộ tộc.

Đó là do hai bộ tộc đã bị xóa sổ trong cuộc chiến đẫm máu ấy.

Lý do phát sinh chiến tranh là do khó khăn trong việc thu hoạch thực phẩm, mà chủ yếu là cá. Dưới sự dẫn dắt của các thợ săn, phạm vi bắt cá đã mở rộng tới Thượng Hồ, đương nhiên là các bộ tộc khác cũng làm vậy.

Thế nhưng địa điểm bắt cá bắt đầu trở nên xung đột. Vì nó là nguồn thực phẩm thiết yếu cho sự sống còn của bộ lac, việc này không thể nào nhượng bộ.

Khắc khẩu biến thành tranh đấu, tranh dấu biến thành chém giết, và phát triển thành tàn sát chẳng tốn bao nhiêu thời gian.

Tiếp đó vì trợ giúp cho các thợ săn, các chiến binh cũng hành động. Một trận chiến ác liệt nổ ra xoay quanh vấn đề lương thực.

Năm trong bảy bộ tộc biến thành 3 đối 2. Green Claw, Smail Fang, Razor Tail đấu với Yellow Speckle, Sharp Edge. Không chỉ có các chiến binh, mà ngay cả Lizardmen đực bình thường và thậm chí Lizardmen cái cũng được huy động vào cuộc chiến.

Sau nhiều trận đánh lớn, liên minh ba bộ tộc bao gồm Green Claws đã dành được chiến thắng. Hai bộ tộc bại trận đã đi đến đường cùng, bị phân tán do không thể duy trì được lương thưc. Những tàn dư còn lại được thu nạp bởi bộ tộc Dragon Tusk – phe không tham chiến.

Trớ trêu thay, vì số lượng các Lizardmen đã giảm đáng kể, tình trạng thiếu lương – vấn đề gây ra cuộc xung đột ban đầu – nay đã được giải quyết. Thực phẩm chính là cá có thể phân phối cho tất cả.

“Nó có nghĩa là?”

“Hãy suy nghĩ về những gì mà đám mây nói. Nó nói rằng chúng ta là thứ hai, có nghĩa là các làng khác cũng nhận được tin nhắn tương tự.”

“Ah.”

Nhiều âm thanh phát ra đồng ý với lời của Zaryusu.

“Có nghĩa là chúng ta cần hình thành một liên minh mới!”

“Như vậy là…”

“Đúng vậy, chúng ta nên hình thành liên minh.”

“Cũng giống như đại chiến quá khứ sao?”

“Làm như vậy là có thể thắng?”

Đầu tiên là những giọng nghị luận nho nhỏ, sau đó diễn biến thành sự rối loạn ồn ào. Cả túp lều đều cùng thảo luận ý kiến của Zaryusu, ngay cả các Trưởng lão. Chỉ duy Shasuryu là vẫn duy trì sự im lặng của mình. Đôi mắt anh như thể xoáy sâu vào đáy lòng của Zaryusu làm anh không dám đối mặt.

Sau một thời gian thảo luận, Zaryusu lại nói.

“Không phải. Ý tôi là liên minh giữa tất cả các bộ lạc.”

“Cái gì?”

Ý nghĩa của điều đó nhanh chóng được nhận ra bởi Trưởng nhóm thợ săn. Cậu ta phát lên một âm thanh đầy kinh ngạc. Mắt Zaryusu hướng vào Shasuryu với một sự kiên quyết.

“Ngoài các bộ tộc thân cận, tôi đề nghị thành lập một liên minh với Dragon Tusk và Red Eye thưa tộc trưởng.”

Tiếng ồn ào lập tức bùng phát như thể một quả bomb vừa nổ mạnh. Sự rối loạn như vậy cũng không kỳ quái, bởi Dragon Tusk và Red Eye – phe không tham chiến – không hề có chút quan hệ gì với bên họ. Nhất là khi Dragon Tusk lại tiếp nhận tàn dư của Yellow Speckle và Sharp Edge – những mầm họa đối với Green Claw.

Nhưng dù là vậy thì họ vẫn chấp nhận để dành chiến thắng.

Một kết minh giữa 2 bộ tộc, tạo thành liên minh giữa 5 tộc.

Mọi người đều ôm loại chờ mong trước sự hy vọng mờ nhạt này.

Shasuryu mở miệng hỏi.

“Ai sẽ làm đại diện?”

“Tôi sẽ đi.”

Shasuryu không ngạc nhiên về câu trả lời ngay lập tức của Zaryusu. Các Lizardmen xung quanh đều cho rằng đó là vì anh quá hiểu rõ em trai minh và đã đoán trước được điều này. Họ phát ra âm thanh đồng cảm, bởi cùng một suy nghĩ rằng không có ứng cử viên nào thích hợp hơn nữa. Tuy vậy, vẫn có người đối lập với điều đó.

“…gửi một Người Lữ hành đi?”

Đó là Shasuryu. Ánh mắt như băng đá của ông đâm thẳng vào Zaryusu.

“Đúng thưa tộc trưởng. Trước tình thế nguy cấp như thế này, nếu họ không chịu lắng nghe tôi chỉ vì tôi là một người lữ hành, thì có nghĩa là họ không xứng đáng làm đồng minh của chúng ta.”

Zaryusu dễ dàng đẩy lùi cái nhìn lạnh lùng. Sau khi hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc, Shasuryu nở một nụ cười đơn độc. Nó giống như sự từ bỏ, là vì bất lực trong việc không thể ngăn cản người em trai, cũng là vì chế giễu sự trống rỗng và mất mát trong lòng.

“…Mang theo con dấu của tộc trưởng đi.”

Điều đó cũng là sự chấp nhận, và là bằng chứng cho việc người ấy đang đại diện cho tộc trưởng. Mặc dù một vài Trưởng lão tỏ ra vẻ “đây không phải thứ mà người lữ hành có thể cầm” nhưng lại phải câm miệng trước ánh mắt giết người của Shasuryu.

“Tôi rất biết ơn vì vinh dự này.”

Zaryusu cúi đầu. Tiếp nhận sự cảm tạ, Shasuryu nói:

“…Ta sẽ chọn những người đi tới các bộ lạc thân cận. Đầu tiên là – “

Một cơn gió lạnh lẽo của đêm đen tràn tới. Bởi đây là đầm lầy, độ ẩm cũng tương đối cao, kết hợp với mùa hè tổ hợp thành một thứ nhiệt độ khiến người ta đau khổ, nhưng đến tối, khi nắng nóng đã tắt và những cơn gió tràn tới, nó biến thành một thứ nhiệt độ khiến người ta phải rùng mình vì lạnh. Tất nhiên, với làn da rắn chắc của Lizardmen mà nói thì cũng không có gì đáng kể.

Zaryusu chạy dọc theo vùng đất ngập nước, đích đến là túp lều nơi con thú cưng của anh đang ở.

Mặc dù thời gian vẫn còn, nhưng không thể nói rằng sẽ không phát sinh điều bất ngờ, hơn nữa chưa biết chắc được rằng kẻ địch liệu có tuân thủ ước định ngay không, nhưng nếu có chuyện gì mà nói, sẽ gây trở ngại với hành động của Zaryusu. Vậy nên lựa chọn cưỡi Rororo để băng qua đầm lầy là phương án thích hợp nhất.

Những bước chân dần chậm lại rồi dừng hẳn. Túi đồ trên lưng anh chứa đầy các món đồ khác nhau cũng ngừng rung lắc. Lý do ngừng lại là bóng dáng một Lizardmen quen thuộc dưới ánh sáng dịu dàng đang đứng trước túp lều của Rororo.

Ánh mắt của hai người xen kẽ với nhau, và Zaryusu cúi xuống. Bống dáng của Lizardmen kéo gần khoảng cách với anh.

“…Anh nghĩ, em mới là người thích hợp để đảm nhiệm chức tộc trưởng.”

Đó là những lời duy nhất của Sharyusu, người đã tiếp cận anh trong vòng hai mét.

“…Anh nói gì vậy.”

“Còn nhớ đại chiến quá khứ chứ?”

“Đương nhiên.”

Người nhắc lại chủ đề này trong hội nghị chính là Zaryusu, anh không thể nào không nhớ điều này. Tất nhiên, đây không phải điều mà Shasuryu muốn hỏi.

“…Sau cuộc đại chiến, em đã trở thành người lữ hành. Vào thời điểm em bị khắc ấn lên ngực, anh đã rất hối hận. Đáng lẽ ra anh nên dùng nấm đấm để ngăn em…”

Zarysu quyết liệt lắc đầu. Biểu hiện của anh trai trong lúc đó vẫn còn là cái gai đâm vào tim anh.

“…Nhờ có anh mà em mới có thể học được kỹ năng nuôi cá.”

“Nếu là em, thì ngay cả trong thôn em vẫn có thể học được cách đó. Một người thông minh nhưu em đáng lẽ nên là trụ cột gánh vác ngôi làng này.”

“….”

Chuyện quá khứ không thể trở lại, vì nếu nói gì… bây giờ cũng đã vô dụng. Sẽ chẳng bao giờ “nếu như” trở thành hiện thực, quá khứ đã được khắc vào đá, trở thành thứ bóng mờ ám ảnh sự yếu đuối trong hai người đàn ông này.

Không, cũng không hẳn là vậy.

“Ta biết chuyến đi này sẽ rất khó khăn, nhưng bằng danh nghĩa một người anh trai, không phải là tộc trưởng, ta muốn ngươi hãy trở về bình an, đừng cố khoe tài…” (TL: Kiểu gì cũng có bác thắc mắc về xưng hô chỗ này nên em chú thích chút, Shasuryu hiện tại đứng trên cương vị tộc trưởng ko phải anh trai nên mới xưng ta)

Đáp lại lời này bằng một nụ cười ngạo mạn, Zaryusu trả lời:

“Đương nhiên, em sẽ hoàn thành nhiệm vụ này thật hoàn mỹ cho anh xem. Nó chẳng là gì với em hết.”

“Huh.” Khuôn mặt của Shasuryu hiện lên một nụ cười gương gạo.

“Nếu nhiệm vụ thất bại, anh sẽ lấy hết những con cá mập nhất mà em đang chăm.”

“Anh à, chuyện đó không tốt đâu, với đó đâu phải điều nên nói vào lúc này.”

“…Muu.”

Hai người cùng lặng lẽ cười.

Và sau đó lại trao nhau bằng thứ ánh mắt nghiêm trọng.

“Thực sự thì, mục đích của em chỉ có vậy?”

“…Anh nói gì vậy? Ý anh là sao?”

Trong khoảng khắc ngắn ngủi, mắt của Zaryusu nheo lại với ý nghĩ “Không xong”. Trước cái nhìn sắc bén của anh trai, phản ứng của anh không khác gì một sự sai lầm.

“…Bài phát biểu trong túp lều giống như thể em đang kích động mọi người. Nhưng rõ ràng là còn thứ gì đó ẩn tàng trong ý kiến đó.”

Zaryusu rơi vào im lặng khi Shasuryu tiếp tục nói:

“…Nguyên nhân của cuộc chiến trước không chỉ vì tranh chấp giữa các bộ tộc. Mà còn do số lượng dân số gia tăng nghiêm trọng của Lizardmen.”

“Anh…Đừng nói nữa.”

Giọng điệu ảm đạm của Zaryusu dường như đã khẳng định lời Shasuryu.

“Qủa nhiên là như vậy sao.”

“…Cũng chỉ có thể làm vậy, nếu không thì sớm muộn đại chiến thứ 2 sẽ phát sinh như lần đại chiến trước.”

Những lời lẽ ác nghiệt mà Zaryusu thốt ra ngầm chứa những suy nghĩ bẩn thỉu của mình. Vì thủ đoạn đó quá mức dơ bẩn, nên anh mới không muốn nói cho anh trai mình.

“Như vậy, nếu các bộ tộc khác cự tuyệt làm đồng minh thì sao? Chưa kể, “họ” đã sẵn sàng chiến tranh, với những kẻ đầu hàng, chắc chắn họ sẽ từ chối.”

“Trong trường hợp đó thì…chỉ có thể tiêu diệt họ.”

“Vậy bắt đầu từ bộ tộc của em nhé?”

“Anh.”

Nghe được ý tứ khuyên bảo trong lời Zaryusu, Shasuryu cýời gằn nhý thể việc ðó không có gì đáng lo.

“Anh hiểu điều em lo lắng, và anh cũng đồng ý với điều đó. Là một tộc trưởng, sự tồn vong của bộ lạc là điều anh phải quan tâm. Đó là lý do mà em không cần thiết phải suy nghĩ nhiều như vậy, em trai à.”

“Em đánh giá cao lời đó đấy. Vậy tiếp đó chúng ta nên dẫn “họ” đến đâu đây?”

“Không. Theo lời đám mây thì làng chúng ta là địa điểm thứ hai. Do đó chủ chiến chắc chắn phải ở ngôi làng đầu tiên. Tốt nhất là thiết lập chiến lược tại ngôi làng cuối cùng, hoặc giả chúng ta có thể tập trung lực phòng thủ mạnh nhất trong làng mới là ưu thế. Nhưng nếu làng chúng ta bị diệt thì sẽ tạo ảnh hưởng cho các trận tiếp theo, nên thiết lập ở ngôi làng đầu tiên sẽ là tốt nhất. Anh sẽ trao đổi thông tin với em qua ma pháp của Elder Druid, có gì em hãy báo cáo với anh trực tiếp là được.”

“Đã hiểu.”

Ma pháp mà anh trai Zaryusu nhắc đến không thể truyền tải quá nhiều thông điệp, cũng không thể truyền trong khoảng cách quá xa. Nhưng Zaryusu cho rằng sẽ không có vấn đề gì với lần này,

“Còn điều này, về quân lương thì dùng số lương thực mà em nuôi trồng được chứ?”

“Không sao, có điều phải cá nhỏ phải lưu lại. Dù sao em đã rất vất vả mới đi vào quỹ đạo, cho dù có bỏ làng thì tương lai hồ cá vẫn còn tác dụng.”

“Một lời đã định. Em có thể cung cấp được bao nhiêu?”

“…Nếu dùng vật mà nói, khoảng một nghìn tấn thì không thành vấn đề.”

“Như vậy có thể duy trì trong tạm thời.”

“Ah, tùy anh phân phó…Vậy nên anh trai, để em đi thôi…Rororo.”

Phản ứng lại với giọng của Zaryusu, một cái đầu rắn xuất hiện bên cửa sổ. Màu sắc lam của vẩy lấp lánh dưới ánh trăng như thể châu báu mỹ lệ.

“Ta phải đi thôi. Ngươi chở ta được chứ?”

Rororo nhìn vào Zaryusu và Shasuryu một lúc rồi rụt đầu vào trong. Một lát sau, âm thanh của một con vật to lớn hạ xuống nước phát ra.

“Ngoài ra. Còn một chuyện em cần hỏi, anh có thể trả lời chứ? Nhân số sẽ có bao nhiêu? Tùy thuộc vào tình hình, chúng ta cũng cần công cụ để dùng cho đàm phán.”

Shasuryu thoáng ngừng một chút, sau đó trả lời:

“…Mười chiến binh, hai ngươi thợ săn, ba vu sĩ, bảy mươi Lizardmen cái, một trăm Lizardmen đực, trẻ con…Chắc tầm vậy.”

“…Rồi, em đã rõ.”

Shasuryu phát ra một tiếng cười mệt mỏi trong khi Zaryusu vẫn duy trì sự trầm lặng. Đột nhiên một thanh âm mạnh mẽ vang lên từ trong nước xen vào không khí giữa hai người. Họ quay về phương hướng phát ra âm thanh và mỉm cười hoài niệm.

“Ah, đại ca, em cũng vậy. Khi em nhặt được nó cũng không nghĩ tới nó sẽ lớn đến thế, lúc đó nó chỉ bé tí xí như một bàn tay.”

“Anh cũng cảm thấy khó tin. Lúc em về sau chuyến lữ hành thì nó đã lớn vậy rồi.”

Hai người hồi tưởng lại về quá khứ của Rororo. Cách túp lều một đoạn ngắn, bốn cái đầu rắn trồi lên từ mặt nước, hành động của chúng đồng nhất khi nhích đến gần Zaryusu.

Bỗng nhiên những cái cổ rắn thẳng đứng lên, và từ mặt nước, một cái thân hình to lớn của bò sát với 4 cái đầu, một cái cổ dài cùng bốn cái chân hiện ra.

Quái vật, Hydra.

Đó là tên chủng tộc của Rororo.

Không chỉ bởi đặc điểm của hình thể mà còn bởi tiếng nhai khi nó gặm những con cá.

Với một động tác nhanh chóng, thân thể khổng lồ cao hơn năm mét của nó úp tới người Zaryusu.

Bằng tốc độ của một con khỉ, Zaryusu leo lên lưng của Rororo.

“Hãy trở về an toàn. Mặt khác, đừng có liều lĩnh làm mấy trò thiếu suy nghĩ trong quá khứ như kiểu “không phải một mình hy sinh” đấy.”

“Em đã trưởng thành rồi mà. Anh đứng nhắc tới mấy chuyện quá khứ chứ.”

Đối với lời của Zaryusu, mũi Shasuryu khịt một tiếng.

“Cậu bé ngày nào giờ đã phát triển thành một người đàn ông sao…Mà, được rồi, đừng có vướng vào rắc rối đấy. Nếu em không trở về thì cứ xác định chúng ta là mục tiêu đầu tiên đi.”

“Em sẽ bình an thôi, chờ em.”

Sau một lúc cả hai cùng ôm nhau – và như không có lời báo trước, họ giật lại khoảng cách như chưa từng có cái gì xảy ra.

/210

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status