Lower Fire Month (9th Month), Day 3, 10:31
Sebas bước đi trong khi nghĩ đến việc làm thế nào để đối phó với năm kẻ đang bám theo sau kể từ lúc ông rời khỏi nhà mình. Ông không biết mục đích của chúng là gì, ông chỉ biết đi về phía trước, biết đâu hoàn cảnh xung quanh sẽ giúp bản thân tìm ra được giải pháp tốt
Sau đó ông nhìn thấy ở phía trước có một đám đông đang tụ tập.
Ở đó, âm thanh của tiếng cười cùng sự giận dữ pha trộn vào nhau, xen kẽ là những âm thanh hỗn loạn của hành động đánh nhau. Trong đám đông, có một người đang ngăn cản một người sắp bị giết và hô hoán kêu gọi một người nào đó gọi các vệ binh.
Mặc dù không thể nhìn thấy do đám đông, nhưng chắc chắn có hành động bạo lực đang xảy ra ở đây.
Sebas nghĩ về việc sẽ rẽ sang một con đường khác, nhưng ngay khi ông định đổi hướng, ông ngập ngừng… và tiếp tục tiến về phía trước.
Ông đi vào giữa đám đông.
“Làm ơn.”
Một cụm từ duy nhất, Sebas di chuyển giữa đám đông và đi vào.
Như thể họ bị kinh ngạc với sự chuyển động như đang lướt của một ông già, tất cả mọi người trên đường đều tránh ra khi Sebas đi qua. Nó có vẻ như một ai đó ngoài Sebas đang cố dọn đường để ông tiến sâu hơn vào đám đông.
Sau đi đến trung tâm đám đông mà không mất nhiều khó khăn, Sebas đã có thể khẳng định được những suy đoán của mình trước đó.
Vài người đàn ông trong bộ đồ rách rưới đang thay nhau đấm đá một thứ gì đó.
Sebas tiếp tục im lặng. Ông tiếp cận họ cho đến khi đủ gần để có thể giơ thẳng tay ra chạm vào người chúng.
“Có chuyện gì đang xảy với lão già này vậy?”
Một trong năm người đàn ông nhìn Sebas và hỏi một cách thô lổ.
“Tôi nghĩ ở đây có chút ồn ào.”
“Muốn ngắm gà khỏa thân hả lão già?”
Những người đàn ông bắt đầu bao vây Sebas, để lộ ra thứ mà họ đang đá nãy giờ. Đó là một cậu bé. Bất kể là từ miệng hay từ mũi, máu chảy ra khắp gương mặt và cậu bé nắm sóng xoài trên đất, cậu đã bất tỉnh.
Sebas nhìn chằm chằm vào đám người đàn ông. Mùi rượu tỏa từ hơi thở của họ. Khuôn mặt của họ đã đỏ gay như gà chọi, có lẽ họ không được kiểm soát được hành vi bạo lực của bản thân vì họ đã quá say.
Sebas nói chuyện với họ với một vẻ mặt trống rỗng.
“Ta không biết vì cớ gì mà các người lại làm thế, nhưng dù thế nào thì chuyện này nên dừng ở đây được rồi.”
“Ahh? Thằng nhóc này đã làm bẩn áo của tao bằng đồ ăn của nó. Tao chỉ dạy cho nó cách đi đứng mà thôi?”
Chỗ mà gã chỉ đến, nơi đó chỉ có một vết bẩn nhỏ. Tuy nhiên quần áo của hắn đã bẩn ngay từ đầu. Nhìn bất kể như vậy, vết bẩn còn không đáng để bận tâm.
Sebas đưa mắt nhìn một người có thể là kẻ cầm đầu nhóm người này. Mặc dù không có sự khác biệt rõ ràng, nhưng Sebas có thể cảm nhận nó bằng giác quan xuất sắc của một chiến binh.
“Quả thật… An ninh của thủ đô đúng là tệ hại.”
“Ahh?”
Nghe được lời nói của Sebas dường như có ý gì đó sâu xa, một trong bọn chúng cảm thấy như bị lờ đi và nói với một giọng tức giận.
“… Hãy biến khuất mắt ta.”
“Cái gì? Gừ, nói gì đó lão già?”
“Ta lặp lại một lần nữa. Biến khỏi mắt ta.”
“Đồ khốn!”
Một gã đàn ông xuất hiện, dường như là tên cầm đầu trong bọn chúng, mặt mũi đỏ ke. Hắn giơ nấm đấm để tấn công và— quỵ ngã.
Những tiếng nói đầy ngạc nhiên vang lên xung quanh, và tất nhiên là từ bốn người đàn ông kia.
Những gì Sebas làm rất đơn giản. Ông sử dụng nắm đấm của mình một cách chuẩn xác đánh vào cằm của hắn— với một tốc độ mà hầu như mắt thường không thể nhìn thấy—và làm chấn động vùng não trong hộp sọ của gã đàn ông.
“Muốn đánh nữa chứ?”
Sebas thầm hỏi.
Dường như bị sự điềm tĩnh và sức mạnh của ông khiến họ trở nên tỉnh táo, những người đàn ông vừa lùi vừa nói xin lỗi rối rít. Sebas nghĩ rằng người phải nhận lời xin lỗi từ họ là người khác, nhưng ông không nói ra điều đó.
Sebas quay mắt khỏi gã đàn ông khi những kẻ kia đến giúp hắn đứng lên. Sau đó, ông định lại gần cậu bé, nhưng ông bất chợt dừng lại.
“Mình đang làm gì thế này?”
Ngay lúc này, ông đang có việc cần phải được giải quyết ngay lập tức. Tuy nhiên ông lại gánh thêm việc phiền phức khác cho bản thân. Thật điên rồ. Khi đi sâu đến vậy, hành động một cách thiếu suy nghĩ và cũng bởi lòng tốt là những lý do tại sao ông tại rơi vào một mới phiền phức ngay khi rời đi?
Cậu bé đã được cứu, ông có thể hài lòng với điều đó.
Mặc dù có những suy nghĩ như vậy, Sebas vẫn tiếp cận cậu bé đang nằm trên mặt đất. Ông nhẹ nhàng chạm vào lưng cậu bé và sử dụng [QI]. Phục hồi hoàn toàn là chuyện đơn giản nếu ông sử dụng toàn bộ sức mạnh, nhưng nó sẽ rất dễ bị phát hiện.
Sau khi quyết định chỉ nên dừng lại ở mức tối thiểu, Sebas ra hiệu về phía người đang vô tình xuất hiện trong tầm nhìn của ông.
“… Làm ơn đưa cậu bé đến nhà thờ. Có thể xương sườn của cậu bé đang bị tổn hại. Hãy cẩn thận với điều đó và mang cậu bé đi một cách thận trọng với một chiếc cán băng, tránh để cậu bé di chuyển quá nhiều.”
Hiểu được chỉ dẫn của ông, người đó gật đầu và Sebas quay đi. Ông không cần thiết phải chen qua đám đông. Bất cứ nơi nào ông đi, đám đông đều sẽ nhường đường cho ông đi.
Sebas sắp sửa rời đi, ông cảm thấy những ánh mắt dõi theo ông đã tăng lên.
Tuy nhiên có một vấn đề. Đó là danh tính của những kẻ theo dõi.
Trong năm người bám theo ông từ nơi cư trú đã không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông đó là Succulent. Sau đó đã có hai người bắt đầu đi theo ông sau vụ việc của cậu bé, họ là ai?
Dựa vào sải bước và tiếng bước chân, họ dường như là người trưởng thành và là đàn ông. Nhưng ông không thể đoán ra họ là ai?
“Cứ suy nghĩ về nó sẽ không thể mang lại câu trả lời. Đầu tiên mình nên… bắt giữ chúng.”
Sebas rẽ hướng trên đường và đi sâu hơn, sâu hơn vào trong bóng tối. Nhưng ông vẫn bị họ theo dõi.
“… Có thực sự là họ có ý định che giấu bản thân.”
Họ cho thấy bản thân không có ý định che giấu tiếng bước chân. Sebas tự hỏi liệu họ không có đủ kỹ năng để làm như vậy hoặc là do một lý khác. Bất kể thế nào, ông chỉ cần bắt chúng lại xác nhận là được. Như chờ đợi sự có mặt của người trên đường dần khuất lấp, Sebas quyết định chuyển sang hành động— Ngay tại thời điểm đó— âm thanh của một người thanh niên phát ra từ một trong hai kẻ theo dõi.
“—Xin lỗi.”
Sebas bước đi trong khi nghĩ đến việc làm thế nào để đối phó với năm kẻ đang bám theo sau kể từ lúc ông rời khỏi nhà mình. Ông không biết mục đích của chúng là gì, ông chỉ biết đi về phía trước, biết đâu hoàn cảnh xung quanh sẽ giúp bản thân tìm ra được giải pháp tốt
Sau đó ông nhìn thấy ở phía trước có một đám đông đang tụ tập.
Ở đó, âm thanh của tiếng cười cùng sự giận dữ pha trộn vào nhau, xen kẽ là những âm thanh hỗn loạn của hành động đánh nhau. Trong đám đông, có một người đang ngăn cản một người sắp bị giết và hô hoán kêu gọi một người nào đó gọi các vệ binh.
Mặc dù không thể nhìn thấy do đám đông, nhưng chắc chắn có hành động bạo lực đang xảy ra ở đây.
Sebas nghĩ về việc sẽ rẽ sang một con đường khác, nhưng ngay khi ông định đổi hướng, ông ngập ngừng… và tiếp tục tiến về phía trước.
Ông đi vào giữa đám đông.
“Làm ơn.”
Một cụm từ duy nhất, Sebas di chuyển giữa đám đông và đi vào.
Như thể họ bị kinh ngạc với sự chuyển động như đang lướt của một ông già, tất cả mọi người trên đường đều tránh ra khi Sebas đi qua. Nó có vẻ như một ai đó ngoài Sebas đang cố dọn đường để ông tiến sâu hơn vào đám đông.
Sau đi đến trung tâm đám đông mà không mất nhiều khó khăn, Sebas đã có thể khẳng định được những suy đoán của mình trước đó.
Vài người đàn ông trong bộ đồ rách rưới đang thay nhau đấm đá một thứ gì đó.
Sebas tiếp tục im lặng. Ông tiếp cận họ cho đến khi đủ gần để có thể giơ thẳng tay ra chạm vào người chúng.
“Có chuyện gì đang xảy với lão già này vậy?”
Một trong năm người đàn ông nhìn Sebas và hỏi một cách thô lổ.
“Tôi nghĩ ở đây có chút ồn ào.”
“Muốn ngắm gà khỏa thân hả lão già?”
Những người đàn ông bắt đầu bao vây Sebas, để lộ ra thứ mà họ đang đá nãy giờ. Đó là một cậu bé. Bất kể là từ miệng hay từ mũi, máu chảy ra khắp gương mặt và cậu bé nắm sóng xoài trên đất, cậu đã bất tỉnh.
Sebas nhìn chằm chằm vào đám người đàn ông. Mùi rượu tỏa từ hơi thở của họ. Khuôn mặt của họ đã đỏ gay như gà chọi, có lẽ họ không được kiểm soát được hành vi bạo lực của bản thân vì họ đã quá say.
Sebas nói chuyện với họ với một vẻ mặt trống rỗng.
“Ta không biết vì cớ gì mà các người lại làm thế, nhưng dù thế nào thì chuyện này nên dừng ở đây được rồi.”
“Ahh? Thằng nhóc này đã làm bẩn áo của tao bằng đồ ăn của nó. Tao chỉ dạy cho nó cách đi đứng mà thôi?”
Chỗ mà gã chỉ đến, nơi đó chỉ có một vết bẩn nhỏ. Tuy nhiên quần áo của hắn đã bẩn ngay từ đầu. Nhìn bất kể như vậy, vết bẩn còn không đáng để bận tâm.
Sebas đưa mắt nhìn một người có thể là kẻ cầm đầu nhóm người này. Mặc dù không có sự khác biệt rõ ràng, nhưng Sebas có thể cảm nhận nó bằng giác quan xuất sắc của một chiến binh.
“Quả thật… An ninh của thủ đô đúng là tệ hại.”
“Ahh?”
Nghe được lời nói của Sebas dường như có ý gì đó sâu xa, một trong bọn chúng cảm thấy như bị lờ đi và nói với một giọng tức giận.
“… Hãy biến khuất mắt ta.”
“Cái gì? Gừ, nói gì đó lão già?”
“Ta lặp lại một lần nữa. Biến khỏi mắt ta.”
“Đồ khốn!”
Một gã đàn ông xuất hiện, dường như là tên cầm đầu trong bọn chúng, mặt mũi đỏ ke. Hắn giơ nấm đấm để tấn công và— quỵ ngã.
Những tiếng nói đầy ngạc nhiên vang lên xung quanh, và tất nhiên là từ bốn người đàn ông kia.
Những gì Sebas làm rất đơn giản. Ông sử dụng nắm đấm của mình một cách chuẩn xác đánh vào cằm của hắn— với một tốc độ mà hầu như mắt thường không thể nhìn thấy—và làm chấn động vùng não trong hộp sọ của gã đàn ông.
“Muốn đánh nữa chứ?”
Sebas thầm hỏi.
Dường như bị sự điềm tĩnh và sức mạnh của ông khiến họ trở nên tỉnh táo, những người đàn ông vừa lùi vừa nói xin lỗi rối rít. Sebas nghĩ rằng người phải nhận lời xin lỗi từ họ là người khác, nhưng ông không nói ra điều đó.
Sebas quay mắt khỏi gã đàn ông khi những kẻ kia đến giúp hắn đứng lên. Sau đó, ông định lại gần cậu bé, nhưng ông bất chợt dừng lại.
“Mình đang làm gì thế này?”
Ngay lúc này, ông đang có việc cần phải được giải quyết ngay lập tức. Tuy nhiên ông lại gánh thêm việc phiền phức khác cho bản thân. Thật điên rồ. Khi đi sâu đến vậy, hành động một cách thiếu suy nghĩ và cũng bởi lòng tốt là những lý do tại sao ông tại rơi vào một mới phiền phức ngay khi rời đi?
Cậu bé đã được cứu, ông có thể hài lòng với điều đó.
Mặc dù có những suy nghĩ như vậy, Sebas vẫn tiếp cận cậu bé đang nằm trên mặt đất. Ông nhẹ nhàng chạm vào lưng cậu bé và sử dụng [QI]. Phục hồi hoàn toàn là chuyện đơn giản nếu ông sử dụng toàn bộ sức mạnh, nhưng nó sẽ rất dễ bị phát hiện.
Sau khi quyết định chỉ nên dừng lại ở mức tối thiểu, Sebas ra hiệu về phía người đang vô tình xuất hiện trong tầm nhìn của ông.
“… Làm ơn đưa cậu bé đến nhà thờ. Có thể xương sườn của cậu bé đang bị tổn hại. Hãy cẩn thận với điều đó và mang cậu bé đi một cách thận trọng với một chiếc cán băng, tránh để cậu bé di chuyển quá nhiều.”
Hiểu được chỉ dẫn của ông, người đó gật đầu và Sebas quay đi. Ông không cần thiết phải chen qua đám đông. Bất cứ nơi nào ông đi, đám đông đều sẽ nhường đường cho ông đi.
Sebas sắp sửa rời đi, ông cảm thấy những ánh mắt dõi theo ông đã tăng lên.
Tuy nhiên có một vấn đề. Đó là danh tính của những kẻ theo dõi.
Trong năm người bám theo ông từ nơi cư trú đã không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông đó là Succulent. Sau đó đã có hai người bắt đầu đi theo ông sau vụ việc của cậu bé, họ là ai?
Dựa vào sải bước và tiếng bước chân, họ dường như là người trưởng thành và là đàn ông. Nhưng ông không thể đoán ra họ là ai?
“Cứ suy nghĩ về nó sẽ không thể mang lại câu trả lời. Đầu tiên mình nên… bắt giữ chúng.”
Sebas rẽ hướng trên đường và đi sâu hơn, sâu hơn vào trong bóng tối. Nhưng ông vẫn bị họ theo dõi.
“… Có thực sự là họ có ý định che giấu bản thân.”
Họ cho thấy bản thân không có ý định che giấu tiếng bước chân. Sebas tự hỏi liệu họ không có đủ kỹ năng để làm như vậy hoặc là do một lý khác. Bất kể thế nào, ông chỉ cần bắt chúng lại xác nhận là được. Như chờ đợi sự có mặt của người trên đường dần khuất lấp, Sebas quyết định chuyển sang hành động— Ngay tại thời điểm đó— âm thanh của một người thanh niên phát ra từ một trong hai kẻ theo dõi.
“—Xin lỗi.”
/210
|