Lower Fire Month (9th Month), Day 3, 9:42
Brain bước ra khỏi nhà của Gazef.
Anh nhìn lại phía sau và ghi nhớ hình dáng bên ngoài căn nhà để còn biết đường quay trở lại. Anh không thể nhớ rõ khung cảnh trông như thế nào khi Gazef kéo anh đến đây; đầu óc anh trở nên mơ hồ bởi nhiệt độ cơ thể đang giảm.
Ít nhất thì anh cũng biết vị trí ngôi nhà của Gazef vì anh đã lên kế hoạch tái đấu với Gazef trong một trận chiến. Tuy nhiên, cũng vì anh thu thập thông tin thông qua truyền miệng, nên có sai sót nhỏ về thông tin.
“Nóc nhà căn bản là không có thanh kiếm nào trên đó.”
Anh quan sát tỷ mỉ căn nhà trong khi nguyền rủa kẻ đã cung cấp những thông tin sai lầm cho mình. Nó nhỏ hơn nhiều khi so sánh với những ngôi nhà của quý tộc. Nếu phải so sánh, ngôi nhà trông như chỗ ở của một người dân lương thiện giàu có. Dù sao thì nơi này cũng đủ cho ba người: Gazef và cặp vợ chồng già là người hầu trong nhà.
Sau khi nhớ kỹ, Brain tiếp tục dạo bước.
Anh không biết mình nên đi đâu.
Anh không còn muốn đi xung quanh tìm kiếm các vật phẩm ma thuật, vũ khí, áo giáp…
“Mình nên làm gì…”
Tiếng lẩm bẩm của cậu biến mất vào khoảng không trống rỗng.
Nó sẽ không có vấn đề gì, ngay cả khi anh đi vào một nơi nào đó rồi biến mất. Ngay cả lúc này, tâm trí anh bị ý nghĩ mãnh liệt đó hấp dẫn.
Tuy anh muốn tìm kiếm xem trong lòng mình đang mong muốn điều gì, nhưng anh cũng chỉ tìm được một cái hố trống rỗng như đống tro tàn từ mục tiêu bị phá nát của anh.
Vậy thì tại sao—
Nhìn xuống dưới, thành katana nằm bên bàn tay phải. Bên dưới lớp quần áo, anh đang mặc một chiếc áo giáp.
Lý do anh nắm chặt thanh katana trước khi đến thủ đô là vì anh đã sợ hãi. Ngay cả khi anh biết rõ nó sẽ chẳng thể làm được gì với con quái vật được gọi là Shalltear, người đã chặn những đòn tấn công bằng toàn bộ sức mạnh của anh chỉ với chiếc móng tay ửng hồng của cô, lo lắng về việc không có thanh katana bên cạnh đã là quá sức chịu đựng của anh.
Vậy sau đó nữa vì cớ gì mà anh vẫn tiếp tục giữ nó? Nó chẳng còn quan trọng ngay cả khi anh vứt nó lại phía sau. Phải chăng là anh đã quá sợ hãi?
Nghĩ lại thật kỹ, Brain lắc đầu.
Không.
Vì những cảm xúc gì mà khiến anh lại mang theo thanh katana bên mình, không thể có câu trả lời.
Brain dạo bước trong khi nhớ lại khung cảnh thủ đô khi anh lần đầu đặt chân đến đây. Trong khi các kiến trúc như cung điện và Hiệp hội ma pháp sư (Magician’s guild) không có sự thay đổi, anh nhận ra đã có nhiều kiến trúc mới xuất hiện. Brain đang cố gắng tận hưởng trong khoảng trống ý ức của mình, đã có một chấn động xuống mặt đường.
Anh nhíu mày vì sự ồn ào. Nhưng âm thanh phát ra từ phía trước của anh được lắp đầy với cảm xúc bạo lực mạnh mẽ.
Khi anh sắp di chuyển sang một con đường khác, đôi mắt anh bị thu hút bởi một ông già. Trông ông già như thể đang lướt qua đám đông trông khi ông tiến sâu hơn vào trong.
‘…Gì thế? Chuyển động đó là thế nào?”
Đôi mắt anh chớp nhiều lần trong khi vô tình phát ra tiếng nói. Chuyển động đó thật khó tin. Chúng làm anh suy nghĩ, giống như anh đang có một giấc mơ vào ban ngày hoặc là do một loại ma thuật nào đó gây ra.
Đó là một sự hoài nghi, thậm chí Brain cũng không thể bắt chước chuyển động của ông già đó. Kỹ thuật đó có thể được thực hiện nếu người ta có thể đọc được dòng chảy của lực xô và đẩy được tạo ra bởi một cá nhân và một đám đông.
—Những gì anh thấy là ông già đã hoàn toàn làm chủ cơ thể của ông ta.
Chân anh di chuyển đến chỗ ông già mà không hề do dự.
Sau khi xô đẩy những người khac sang một bên và đến trung tâm của đám đông, những gì đập vào mắt Brain là đúng vào thời điểm ông già tung cú đấm vào cằm người đàn ông ở tốc độ cực nhanh.
Làm sao mà? Đòn tấn công chỉ vừa mới đây… nếu là mình, liệu mình có tránh được không? Sẽ rất khó. Ông ta đánh lừa giác quan của người đàn ông? Mình đã nghĩ quá nhiều? Dù sao thì đòn đánh đó bài bản như viết từ sách ra vậy, không hề có bất cứ động tác dư thừa nào…
Anh cảm nhận được bản thân đang cực kỳ phấn khích khi nghĩ lại đòn đánh mà anh vừa được chứng kiến.
Không chỉ vì anh không thấy nó rõ ràng, rất khó để dùng tiêu chuẩn của một kiếm sĩ hay một võ sĩ để đánh giá. Tuy nhiên, với một thời gian ngắn đó là quá đủ để biết được rằng là ông già đó rất mạnh.
Thậm chí còn mạnh hơn cả anh.
Trong khi cắn chặt môi mình, Brain so sánh ông già với những đối thủ có tay nghề cao trong trí nhớ của anh. Tuy nhiên, ông ta là khác với họ.
Rốt cuộc thì ông già đó là ai?
Trong chớp mắt, ông già di chuyển ra khỏi đám đông. Một cậu thanh niên bước theo, như thể đi theo ông ấy. Như bị dụ dỗ, Brain trong chốc lát bị kích động, anh đi theo cậu thanh niên kia.
Cảm thấy hình như ông già có đôi mắt trên lưng, làm Brain cảm thấy khó khăn khi bám sát theo dõi. Nhưng với anh, đó không phải là mối quan tâm. Ngay cả khi cậu thanh niên kia phát hiện, Brain vẫn sẽ an toàn.
Sau khi bám theo họ được một lúc, Brain phát hiện sự hiện của những kẻ theo dõi khác. Tuy nhiên, cho dù họ có bám theo ông già hay cậu thanh niên kia cũng không can hệ gì tới anh.
Cuối cùng hai người họ rẽ vào một góc và con đường họ đi càng tối tăm hơn. Brain cảm thấy lo lắng, giống như anh đang bị kéo theo.
Liệu cậu ta có cảm thấy nó đáng ngờ? Brain cũng bắt đầu tự hỏi, cậu ta đã nói chuyện với ông già.
Bởi vì họ vừa đi vào một góc, Brain có thể núp trong con hẻm và lắng nghe.
Dựa vào cuộc trò chuyện, câu ta muốn học theo ông ấy.
Thật vô nghĩa. Ông già sẽ không chấp nhận một người không rõ ràng như cậu ta làm đệ tử.
Khi so sánh khả năng của cả hai, nếu cậu thanh niên kia là viên sỏi, thì ông già sẽ như là một viên ngọc khổng lồ. Họ ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
… Thật là đáng thương. Mình không nghĩ là không hiểu được sự khác biệt về kỹ năng của hai người họ lại đáng thương đến thế này. Vậy là đủ rồi, nhóc à.
Brain nghĩ và không lên tiếng.
Trong khi anh muốn nói với cậu ấy, nó cũng giống như tự chỉ đường cho quá khứ của bản thân, một kẻ đủ ngu ngốc đế mức tin rằng mình là người mạnh nhất.
Khi anh tiếp tục nghe lén— anh không quan nhiều đến các thông tin liên quan đến kĩ viện— dường như ông già đã quyết định đào tạo cậu một hoặc hai lần. Một ông già có tầm cỡ như vậy, một chàng trai như thế, Brain nghĩ liệu có điều gì đáng để dạy.
Chuyện gì đang xảy ra? Mình nhìn nhầm người sao? Không, không phải thế. Kỹ năng của cậu nhóc đó không có gì đặc biệt và cậu ta thậm chí còn không có tài năng!
Ông già muốn rèn luyện cho cậu ta những gì? Từ vị trí này, anh chỉ có thể nghe, không thể quan sát. Không thể cưỡng lại sự tò mò của bản thân, Brain cố ló mặt ra và từ từ liếc nhìn vào trong góc. Vào lúc đó—
Một luồng khí đáng sợ lao thẳng vào cơ thể cậu.
Tiếng thét của anh không thể diễn tả bằng lời.
Toàn bộ cơ thể anh như đông cứng.
Cảm giác như một con thú ăn thịt khổng lồ đang thở ngay trước mũi anh và chỉ cách có vài inch. Thế giới đã hoàn toàn chìm trong biển máu, khiến anh ngay cả đến cả chớp mắt cũng không thể, chứ đừng nói đến cử động. Nó khiến anh phải tự hỏi liệu trái tim mình đã ngừng đập chưa.
Sự hiện diện này thậm chí có thể trở thành đối thủ của Shalltear Bloodfallen, trong suy nghĩ của Brain, Shalltear là con quái vật mà anh xem là mạnh nhất thế giới.
Nếu ý chí của một người trở nên yếu đuối, trái tim của họ sẽ thật sự ngừng đập. Chân anh run rẩy, anh đã ngã xuống đất với một tiếng uỵch.
Đến cả mình còn thế này, cậu nhóc kia muốn chết sao?
Nếu cậu nhóc may mắn, cậu ta sau đó sẽ ngât đi.
Brain bò trên mặt đất với hai cánh tay, anh cố gắng liếc nhìn hai người họ — và chứng kiến một cảnh tượng không thể tin nổi. Mặc dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng cú sốc khiến anh hoàn toàn quên đi nổi sợ hãi.
Cậu nhóc đó đang đứng.
Giống như Brain, hai chân cậu ta đang run rẩy trong sợ hãi. Cho dù vậy, câu ấy vẫn đứng vững.
Ch—chuyện gì đang xảy ra? Làm thế nào mà một cậu nhóc như thế vẫn còn đứng được?
Anh không thể nào hiểu được tại sao cậu nhóc kia vẫn đứng nổi trong khi bản thân anh, hai tay và đầu gối chống xuống đất trong nhục nhã.
Có thể cậu nhóc dùng vật phẩm ma thuật chống lại sợ lại hoặc là biết một võ kỹ có hiệu quả? Hay là cậu ta có khả năng đặc biệt nào?
Anh không thể nói chắc là trường hợp đó không có khả năng. Tuy nhiên, trong khi nhìn chằm chằm dáng vẻ không đáng tin cậy của cậu nhóc, trực giác cho Brain biết không phải là trường hợp đó. Mặc dù là không thể, nhưng nó là thứ duy nhất anh có thể nghĩ ra.
Cậu nhóc mạnh hơn Brain.
(Vô lý! Làm sao mà có thể!)
Nhìn qua trông cậu nhóc kia có rèn luyện cơ thể, nhưng nó vẫn còn chưa đủ. Từ việc xem xét chuyển động bước chân và cơ thể của cậu nhóc khi anh bám theo, cậu ta không có nhiều tài năng. Mặc dù là vậy, nhưng kết quả lại khác nhau.
(Ch—Chuyện gì đang xảy ra? Mình thật sự yếu đến vậy sao?)
Tầm nhìn của anh bắt đầu mờ dần đi.
Brain biết là nước mắt đã rời từ đôi mắt mình. Tuy nhiên, anh đã không đủ sức lực để lau chúng.
“Ư ư ư, ugh... Kuh …”
Anh cố gắng hết sức để không khóc thành tiếng. Mặc dù vậy, những giọt nước mắt như chảy dài vô tận.
“Tại sao…Tại…tại sao.”
Brain nắm chặt mặt đất bụi bẩn và tập trung sức mạnh để đứng lên. Nhưng luồng sát khí đó làm anh không thể cử động dù chỉ là 1inch. Nhưng thể anh đang bị kiểm soát bởi người khác, đôi chân không thể cử động. Điều duy nhất anh có thể làm là ngước mặt lên nhìn cậu nhóc kia và ông già.
Anh nhìn lại phía sau.
Ngay lúc này, cậu nhóc vẫn đứng vững.
Ngay lúc này, cậu nhóc đang đứng đối mắt với ông già và sự khát máu của ông ta. Vốn dĩ tưởng kẻ sau lưng anh là yếu đuối dường như lại quá xa xôi.
“Là mình…”
Luôn yếu đuối?
Anh cảm thấy tức giận với chính bản thân mình, cho dù sau khi luồng khí khát máu tan biến, điều duy nhất anh có thể làm là đứng dậy.
Có vẻ như họ vẫn còn tiếp tục tập luyện. Không thể chịu đựng được nữa, Brain lấy hết can đảm và hét lên khi anh nhảy ra một góc.
“—Đợi— đợi đã! Tôi có điều muốn hỏi!”
Anh không còn quan tâm đến suy nghĩ có nên can thiệp vào luyện tập của họ hay anh nên tìm thời điểm thích hợp để xuất hiện.
Vai của cậu bé dựng lên khi nghe tiếng nói như tuyệt vọng khiến cậu ta quay lại, lộ vẻ ngạc nhiên của mình. Nếu vị trí của họ bị đảo ngược, Brain cũng sẽ có một biểu hiện tương tự.
“Đầu tiên, tôi thành thật xin lỗi vì đã làm gián đoạn hai người tập luyện. Tha thứ cho tôi. Tôi không thể chịu đựng để chờ đợi lâu hơn được nữa.”
“….Ngài có biết anh ta không, Sebas-sama?”
“Không, tôi không biết anh ta. Đó không phải là bạn của cậu… “
Họ nhìn anh với sự hoài nghi. Nhưng nó là nằm trong dự đoán của anh.
“Trước hết, tên tôi là Brain Unglaus. Một lần nữa, cho phép tôi bày tỏ lời xin lỗi khi làm gián đoạn hai người tập luyện. Tôi thực sự xin lỗi.”
Anh cúi đầu sâu hơn so với trước. anh cảm thấy hai chuyển động nhẹ.
Sau những gì mà anh nghĩ là đủ để thể hiện sự chân thành của mình, Brain ngước mặt lên và nhận thấy biểu hiện hoài nghi của họ đã giảm đi.
‘Vậy cậu có việc gì với chúng tôi sao?”
Từ câu hỏi của ông già, Brain liếc nhìn cậu nhóc.
“Chuyện gì?”
Khi cậu nhóc đang suy nghĩ, Brain hỏi cậu một câu, như đang ho ra máu.
“Tại sao… làm thế nào có thể cậu vẫn còn đứng sau khi nhận lấy luồng sát khí đó?”
Đôi mắt của cậu nhóc mở to. Bởi vì khuôn mặt của cậu là vô cảm, một chuyển động nhẹ cũng có thể cảm thấy như một sự thay đổi lớn trong cảm xúc.
“Tôi muốn nghe nó. Luồng sát khí đó đã vượt quá những gì mà một người bình thường có thể chịu đựng. Ngay cả cơ thể này của tôi... xin lỗi, thậm chí tôi không thể chịu đựng được. Nhưng cậu lại khác, cậu đã chịu đựng nó. Cậu vẫn đứng. Làm thế nào là cậu có thể làm được điều đó??!”
Anh không thể nói một cách bình thường vì phấn khích. Tuy nhiên rất khó để ngăn chặn nó. Anh đã không chống lại được nổi sợ hãi của bản thân khi phải đối mặt với sức mạnh áp đảo của Shalltear Bloodfallen, và cậu nhóc này đã hứng chịu một luồng sát khí tương đương với cô ta và vẫn đứng vững, sự khác biệt đó đến từ đâu? (TL: một thằng vì đàn ông, 1 thằng vì gái, khác biệt đấy)
Anh muốn biết, bất kể thế nào.
Như ý nghĩ được truyền đến với cậu, mặc dù cậu xuất hiện trong sự thua thiệt, cậu nghĩ về nó một cách nghiêm túc và trả lời.
“… Tôi không biết. Trong cơn lốc đầy sự khát máu đó, tôi không biết làm thế nào mà mình có thể chịu đựng được nó. Nhưng có lẽ… là vì tôi đã nghĩ đến chủ nhân của mình.”
“… Chủ nhân?”
“Vâng. Khi tôi nghĩ về người mà tôi phục vụ... sức mạnh trong tôi tăng lên.”
Làm sao mà cậu ta có thể tăng sức mạnh của mình với một điều như thế?
Brain như muốn hét lên, trước khi anh có thể làm vậy, ông già lặng lẽ nói.
“Có nghĩa là lòng trung thành của cậu ấy đã lấn áp nổi sợ hãi. Unglaus-sama, con người có thể thê hiện một sức mạnh đáng kinh ngạc nếu đó là vì những người quan trọng với họ. Cũng giống như cách một người mẹ nâng một cột trụ để cứu đứa con của mình đang bị mắc kẹt trong một ngôi nhà, giống như cách một người chồng nắm lấy vợ mình bằng một tay khi cô ấy sắp rơi, tôi tin rằng đó là sức mạnh của con người. Cậu ấy là một người tốt, cậu ấy đã thể hiện được thứ sức mạnh đó. Và không phải chỉ có một mình cậu ấy ở đây có thể. Nếu có một thứ gì đó mà cậu có thể đánh đổi bằng bất cứ thú gì, sau đó Unglaus-sama cũng sẽ có được thứ sức mạnh to lớn hơn những gì cậu mong đợi.”
Brain không thể tin. Điều mà anh tuyệt đối không thể đánh đổi, “ham muốn sức mạnh” của anh giờ đã kết thúc trong vô nghĩa. Nó đã bị phá hủy quá dễ dàng, điều đó làm anh sợ hãi và muốn bỏ chạy?
Nét mặt anh dần trở nên tối sầm và cúi mặt xuống, những lời tiếp đến của ông già mang gương mặt anh dần trở lại bình tĩnh.
“… Thứ gì đó tự mạnh lên sẽ là yếu đuối. Sau tất cả, nó sẽ kết thúc cậu trong sự tan vỡ. Thay vào đó, nếu cậu xây dựng mối liên kết với ai đó, nếu cậu có thể giao phó tất cả những gì mình có cho người đó, kể cả khi cậu gặp thất bại thì cậu cũng sẽ không ngã xuống.”
Brain thầm nghĩ về bản thân mình. Thật sự là như vậy sao?
Tuy nhiên, anh không có gi cả. Anh đã vứt bỏ tất cả sang một bên, anh đã nghĩ chúng là vô ích và không cần thiết cho việc theo đuổi sức mạnh. Hóa ra chúng lại là những thứ thật sự quan trọng.
Brain cười khổ, cuộc sống của anh không còn gì ngoài những sai lầm. Trước khi anh nhận ra điều đó, lời nói thoát ra từ miệng anh như một lời thú tội.
“Tôi đã vứt đi tất cả. Liệu có phải quá muộn để tôi bắt đầu lại lần nữa?”
“Có thể. Ngay cả một người không có tài năng như tôi cũng có thể làm được điều đó. Nếu đó là Unglaus-sama, tôi không nghĩ rằng không gì là không thể! Chắc chắn không phải là quá muộn!”
Những lời của cậu nhóc này không có bằng chứng. Tuy nhiên, thật lạ lùng, Brain cảm nhận trong tim mình đang có cảm giác ấm áp.
“Cậu thật tốt và mạnh mẽ… tôi xin lỗi.”
Cậu ta cảm thấy bấn loạn bởi lời xin lỗi bất ngờ. Một người tràn đầy dũng khí hơn thế này, anh đã chế nhạo cậu và gọi cậu là một thằng nhãi.
Ngu ngốc. Mình thật sự, rất ngu ngốc…
“Ngài nói mình là Brain Unglaus… Có phải ngài là người đã chiến đấu với Stronoff-sama trong quá khứ?”
“… Cậu biết sao… cậu có xem trận chiến đó sao?”
“Ah, tôi đã không thể xem trận chiến đó. Tôi chỉ nghe nó từ một người đã xem trận chiến. Người đó nói rằng Unglaus-sama là một kiếm sĩ tuyệt vời và những người có kỹ năng như vậy trong Vương quốc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vây bây giờ khi được nhìn thấy tư thế của ngài và cách mà ngài ổn định trọng tâm khi ngài di chuyển, tôi biết là những người đó đã nói thật!”
Như cảm thấy bị khó xử bởi lời khen chân thật ấy, Brain lắp bắp trả lời.
“…Ừm,cám—cám ơn.T—tôi không thực sự nghĩ mình là tuyệt vời, nhưng... Tôi có chút hạnh phúc khi cậu khen ngợi tôi rất nhiều như vậy.
Hmm... Unglaus-sama.
“Thưa ngài, chỉ cần gọi tôi là Unglaus. Tôi không xứng đáng để được gọi một cách kính cẩn như vậy từ một người như ngài.”
“Tôi là Sebas Tian. Cứ gọi tôi là Sebas… Vậy Unglaus-kun.”
Mặc dù anh cảm thấy một chút khó khăn vì thêm kun sau tên mình, đó không phải là lạ khi xem xét sự khác biệt về độ tuổi của anh.
“Cậu có thể dạy kiếm thuật cho Climb-kun không? Tôi tin rằng nó cũng sẽ mang lại lợi ích cho Unglaus-kun.”
“Ah, tôi xin lỗi! Tên tôi là Climb, Unglaus-sama. “
“Elder… thứ lỗi cho tôi, không phải Sebas-sama đang huấn luyện cậu ấy sao? Dường như ngài đang thảo luận với cậu ấy trước khi bị tôi gián đoạn.”
“Đúng thế, đó là ý định ban đầu của tôi. Nhưng tôi cảm thấy mình nên tiếp đãi những vị khách của mình—ah, họ đang ở đây. Có lẽ họ đang bận rộn với trang bị của họ.”
Brain nhìn theo hướng mà Sebas đang quan sát.
Ba người đàn ông xuất hiện trong tầm nhìn của anh. Họ mặc áo giáp và sử dụng lưỡi kiếm giấu dưới bao tay bằng lớp da dày.
Biểu hiện của bọn họ không đơn thuần là sự thù địch mà ý định giết chóc. Mặc dù sát ý của họ chỉ nhắm vào ông già, họ không có vẻ gì là loại người có lòng thương xót mà bỏ qua cho nhân chứng.
Trông thấy những người đàn ông, Brain vô tình nói với giọng the thé đầy bất ngờ.
“Không thể nào! Bọn chúng vẫn đến đây theo cách này ngay cả khi tiếp nhận luồng sát khí khủng khiếp đó sao? Có phải các ngươi rất mạnh?”
Anh chỉ có thể tưởng tượng là mỗi tên trong chúng đều có thực lực— không, thậm chí còn mạnh hơn so với cả Brain. Lý do mà họ theo dõi một cách cẩu thả như vậy là vì họ tập trung vào hoàn thiện kỹ năng của một chiến binh sao?
Tuy nhiên, Sebas đã phủ nhận nổi sợ hãi của Brain.
“Sát khí trước đó chỉ nhằm vào hai người thôi.”
“… Cái gì?”
Brain thậm chí còn nghĩ rằng giọng của mình nghe có phần choáng váng.
“Đối với Climb, đó là để huấn luyện cậu ấy. Còn đối với cậu, bởi vì cậu không có ý định lộ mặt, nên tôi phóng luồng sát khí về phía cậu để kiểm tra và ép cậu lộ diện và nếu cậu có ý thù địch tôi sẽ loại bỏ tận gốc nó cùng với ý chí chiến đấu của cậu. Tôi đã không làm điều đó với bọn chúng vì ngay từ đầu tôi biết chúng là kẻ địch. Sẽ rất phiền phức cho tôi nếu họ bị sát khí của tôi làm cho sợ hãi và bỏ chạy.”
Một cái đó đáng sợ được ẩn chứa trong lời giải thích của Sebas. Brain thậm chí còn không thể bộc lộ sự ngạc nhiên. Để kiểm soát sát ý của mình trong phạm vi đó với độ chính xác như vậy, nó không phải là thứ có thể nắm được trong phạm vi ý thức.
“Tôi—tôi hiểu rồi. Vậy ngài có biết danh tính của bọn chúng?”
“Tôi có thể đoán ra nhưng không chắc. Đó là lý do tại tôi có ý định bắt giữ một hoặc hai tên để điều tra thông tin. Tuy nhiên—.”
Sebas cúi đầu.
“Tôi không muốn hai cậu bị kéo vào chuyện này. Vì thế hai cậu có thể rời khỏi đây ngay lập tức được không?”
Nghe những lời nói của ông, Climb nói.
“Trước đó tôi có một câu hỏi dành cho ngài. Bọn chúng… có phải là tội phạm?”
“… Có vẻ là vậy. Tôi không nghĩ bọn chúng là người tốt.”
Nghe câu trả lời của Brain, ngọn lửa rực cháy trong đôi mắt Climb.
“Có thể tôi chỉ gây cản trở, nhưng tôi cũng muốn chiến đấu. Là một người bảo vệ an ninh của thủ đô, rõ ràng là tôi phải bảo vệ người dân.”
Trong đầu anh, Brain nghĩ rằng không có gì đảm bảo là trong tình cảnh này Sebas là bên chính nghĩa. Phải, không nghi ngờ gì bất cứ ai so sánh những kẻ vừa mới xuất hiện với một người chính trực như Sebas tất nhiên sẽ nghĩ ông là người tốt. Nhưng ngay cả vậy, không có gì tuyệt đối.
Thật ngây thơ…
Tuy nhiên, anh thông cảm với cậu ấy. Khi so sánh bọn chúng với ông già đã ra tay cứu giúp đứa bé khỏi những kẻ say rượu, Brain không do dự khi quyết định phải đứng về bên nào.
“Tuy là ngài có thể không cần sự giúp đỡ nào... Sebas-sama, tôi sẽ giúp ngài một tay.”
Brain đứng bên cạnh Climb. Sebas không cần bất kỳ sự trợ giúp nào… không, việc giúp đỡ thậm chí còn không có bất kỳ ý nghĩa nào ở đây. Tuy nhiên, để cố gắng và bắt chước Climb, người đang chiến đấu vì lợi ích của người khác, Brain đã chọn một câu trả lời mà nếu là anh của quá khứ sẽ không bao giờ chọn. Ngay cả cậu ta có một trái tim mạnh mẽ, kỹ năng với thanh kiếm của cậu ta vẫn còn kém. Anh sẽ bảo vệ cậu ấy.
Brain liếc nhìn vũ khí của người đàn ông đang nắm giữ và cau mày.
“Chất độc… Dường như chúng có kinh nghiệm về cách sử dụng vũ khí tẩm độc giết người… Là sát thủ sao?”
Có dòng chữ khắc trên thanh đoản kiếm của chúng, còn được gọi là [Mail breaker]. Chất lỏng trên lưỡi dao lóe lên một tia sáng nguy hiểm. Và chuyển động nhanh nhẹn của họ tập trung vào tính cơ động khác với kiếm sĩ bình thường, tất cả đều xác nhận lời của Brain.
“Climb-kun, hãy cảnh giác. Mặc dù sẽ khác nếu cậu có một vật phẩm ma thuật kháng độc, thật cẩn trọng nếu không muốn chết và đừng để bị trúng đòn, dù chỉ một phát.”
Mặc dù khả năng thể chất tuyệt vời của Brain kháng được các loại độc có hiệu quả trung bình, nhưng Climb thì không.
“Không định tấn công khi thân phận đã bại lộ sao, hay là định phối hợp với 2 tên kia để đánh gọng kìm sao? Kể từ lúc các ngươi đã bị phát hiện, trước hết, sao chúng ta không bắt đầu luôn nào?”
Sebas cố nói đủ lớn để kẻ địch của ông có thể nghe thấy, khiến bọn chúng trong giây lát như bị đóng băng. Bọn chúng bị sốc bởi vì kế hoạch bao vây tấn công đã bị đối thủ nhìn thấu.
“Có vẻ như đó là lựa chọn an toàn nhất. Sẽ tốt hơn nếu ta nghiền nát những kẻ trước mặt và sau đó tấn công những kẻ còn lại ở phía sau.”
Brain đồng ý với Sebas. Tuy nhiên, ý tưởng này đã bị từ chối bởi một người thực hiện đề nghị này.
“Ah, nhưng như vậy đối phương sẽ có cơ hội bỏ trốn. Tôi sẽ chăm sóc ba tên phía trước. Còn hai người hãy đối phó với hai kẻ phía sau?”
Brain đáp lại rằng anh đã hiểu và Climb gật đầu đồng ý. Đây là trận chiến của Sebas và hai người họ là người muốn giúp ông. Miễn là Sebas không phạm sai nghiêm trọng nào, họ sẽ tuân theo chỉ dẫn của ông.
“Được rồi, đi thôi.”
Brain nói chuyện với Climb và quay lưng về phía ba tên đang đứng trước mặt Sebas. Tuy là anh lộ sơ hở với những kẻ đang tràn ngập sự thù địch, nhưng vì đã có Sebas, anh không cần phải lo lắng. Khi quay lưng lại với ông ấy, anh cảm thấy một cảm giác an toàn hơn hết, giống như một bức tường của tòa lâu đài được xây dựng xung quanh anh.
“Giờ thì, có lẽ là không may… nhưng ta sẽ là đối thủ của hai người. –ah không, ta không thành thật với hai ngươi đâu.”
Khi Brain nhìn về sau qua vai của mình, Sebas chặn lấy ba con dao găm bằng các ngón tay phải. Ông búng ngón tay và con dao găm của bọn chúng phi về Brain và Climb rơi xuống đất.
Sát khi trong mắt bọn chúng đã giảm đi đáng kể.
Quá hiển nhiên, nhìn thấy con dao của mình bị chặn lại dễ dàng như thế cũng sẽ làm cho bất ai cũng phải mất đi ý chí chiến đấu. Rốt cuộc thì cũng đã nhận ra Sebas-sama mạnh như thế nào, eh? Nhưng đã quá muộn rồi.
Không có cách nào để thoát khỏi ông già đó cả. Ngay cả khi bọn chúng tách ra theo nhiều hướng để tẩu thoát.
“Không thể nào tin được.”
Climb bước đến bên cạnh Brain.
“Quả thật. Nếu ai đó nói Sebas-sama là người mạnh nhất Vương quốc, tôi cũng sẽ gật đầu.”
“Thậm chí còn mạnh hơn cả Tướng quân (Warrior Captain)?”
“Cậu đang nói đến Stronoff à. Quả thật, chống lại Sebas-sama, tôi… tôi…, xin lỗi. Tôi sẽ nói dễ hiểu hơn một chút. Thậm chí nếu cả Stronoff và tôi cùng nhau liên thủ tấn công ông ấy, chúng tôi vẫn sẽ không có cách nào để chiến thắng… Ah, chúng tới đấy.”
Hai người đàn ông xuất hiện khi chúng vòng qua một góc đường. Như dự đoán, chúng ăn mặc giống như ba tên kia. Âm thanh của kiếm được rút khỏi vỏ, Brain cũng rút thanh katana ra.
“Lý do mà họ không để ai lại tiếp tục việc ám sát mà bỏ sang một bên là vì ngài ấy đã nhìn thấu bọn họ.”
Một cuộc phục kích chỉ có hiệu quả nếu đó là cuộc tấn công bất ngờ, sự việc bại lộ, việc họ có thể làm là phân tán lực lượng. Vì họ đã bị phát hiện, nên họ có thể xác định việc hợp tác cùng nhau ngay từ đầu sẽ tạo cho họ cơ hội chiến thắng. (ED: Đoạn này hơi khó hiểu, mà mềnh cũng không rõ lắm nên để nguyên)
“Lối suy nghĩ thật ngây thơ… Climb, tôi sẽ xử lý tên bên phải, bên trái giao cho cậu.”
Brain quan sát cách họ di chuyển và đoán là bọn chúng yếu hơn so với cả hai, cũng đã chỉ dẫn cho cậu ấy. Cậu nhóc gật đầu và vung thanh kiếm của mình lên. Động tác không chút do dự của một người từng trải qua lần ranh giữa sự sống và cái chết. Brain cảm thấy nhẹ nhõm khi cậu ấy không phải là tay mơ trong một trận chiến thực sự.
Climb có thể đánh bại tên đó… nhưng hắn lại sử chất độc, đây sẽ là một trận chiến gian nan.
Mặc dù Climb có kinh nghiệm trong thực chiến, cậu không có vẻ gì là một người bước đi trên con đường đẫm máu nơi phải thường xuyên chống lại những kẻ sử dụng chất độc. Thậm chí có thể đây là lần đầu tiên cậu chiến đấu chống lại chất độc. Brain thì ổn, vì anh luôn luôn phải thận trọng chiến đấu với con quái vật sử dụng A-xit hoặc nọc độc, điều đó cũng làm anh khó mà phát huy toàn bộ sức mạnh của bản thân.
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu mình nhanh chóng giết tên này và qua phía bên đó giúp cậu ấy? Đó là vì tốt cho cậu ấy? Có nên can thiêp vào quyết tâm của cậu ấy để hỗ trợ bằng sức mạnh của mình? Thay cậu ấy đối phó với tên kia? Không… Có thể là Sebas-sama sẽ ra tay giúp đỡ cậu ấy? Có lẽ mình sẽ can thiệp nếu ngài ấy không có ý định trợ giúp? Mà sao mình phải lo lắng về những chuyện này…
Brain gãi đầu với bàn tay không cầm katana và từ chính diện nhìn chằm chằm vào kẻ thù.
“Giờ thì, xin lỗi về việc này nhưng ta cần ngươi trở thành tế phẩm để lắp đầy thời gian nhàn rỗi của ta.”
Ba đòn tấn công.
Sebas chặn lại bằng bàn tay của mình, trả lại một đòn đánh cho mỗi tên trong số bọn chúng. Bọn chúng thậm chí còn không kịp phản ứng, đừng nói đến việc phòng vệ. Và với điều đó, trận chiến đã kết thúc.
Quá hiển nhiên. Với sức mạnh chiến đấu đứng hàng đầu trong Nazarick, Sebas có thể đánh bại những tên sát thủ ở cấp độ này chỉ với một cái hắt hơi.
Ông quay mắt khỏi chúng và theo dõi cuộc chiến ở phía sau.
Brain đã áp đảo đối thủ của mình từ đầu đến cuối và Sebas có thể quan sát anh mà không cần lo lắng.
Tên sát thủ đang giao đấu với anh cố gắng tìm một cơ hội để tẩu thoát. Tuy nhiên, Brain không cho phép điều này và chiến đấu như thể anh đang đùa giỡn với hắn ta. Không, thay vì gọi là đùa giỡn, nói đúng hơn là anh đang sử dụng hắn để thử các đòn tấn công và dần hoàn thiện kỹ năng của mình.
Lúc nãy cậu ấy có đề cập một chuyện gì đó về “khoảng thời gian nhàn rỗi”. Và có vẻ như lý do mà cậu ấy không đánh nghiêm túc là vì lo lắng cho Climb-kun và định sẵn sàng nhảy vào hỗ trợ bất cứ lúc nào. Người này có vẻ chu đáo hơn mình nghĩ.
Sebas chuyển hướng nhìn từ Brain về phía Climb.
Trận chiến bên này có vẻ vẫn ổn.
Những đòn đánh trả liên tiếp của cả hai, mặc dù vũ khí tẩm độc gây ra một chút khó khăn, tình hình vẫn chưa tồi tệ đến mức ông phải can thiệp và giúp đỡ. Chuyện này làm ông cảm thấy đau đớn khi mà khiến một người lạ thân thiện bị kéo vào mớ hỗn độn do ông gây ra. Tuy nhiên—
Nếu cậu ấy mà không nói với mình là muốn trở nên mạnh mẽ hơn, mình đã nhảy vào giúp cậu ta rồi. Một trận chiến sinh tử cũng là một hình thức tập luyện tốt. Mình sẽ ra tay giúp đỡ nếu tình hình trở nên nguy hiểm hơn.
Climb sử dụng thanh kiếm của mình để chuyển hướng lực đánh của đối phương.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Nó gần như có thể đâm vào chiếc áo giáp. Một cái nhìn thất vọng thoáng qua khuôn mặt đối thủ của cậu.
Climb giơ thanh kiếm ra trước mặt và xác định khoảng cách giữa họ. Trái lại đối thủ của cậu di chuyển thẳng đến không để cậu đo khoảng cách.
Thông thường, Climb sẽ chặn đòn với tấm khiên và sử dụng thanh kiếm của mình để tấn công. Tình trạng khó khăn hiện tại của cậu đang chiến đấu chỉ với một thanh kiếm đang bào mòn cả tâm trí và cơ thể cậu. Không chỉ vậy, vũ khí tẩm độc cũng tạo một áp lực rất lớn cho cậu. Cậu cũng biết rõ [mail breaker] chuyên cho một đòn đâm thẳng và vì vậy, đó là phần duy nhất mà cậu phải thận trọng. Nhưng ngay cả như vậy, như dự đoán, những suy nghĩ của cậu không thể duy trì bởi chi cần một vết xước nhỏ cũng đủ làm động tác của cậu chậm lại.
Cậu có thể cảm thấy sự mệt mỏi đang dần tăng lên trong cơ thể, không chỉ cơ thể, mà cả tâm trí cũng thế. Hơi thở cậu trở nên mất ổn định.
Đối phương hẳn cũng đã mệt mỏi. Mình không phải người duy nhất đang cảm thấy kiệt quệ.
Giống như cậu, trán của đối cũng trở nên bóng mượt bởi mồ hôi. Vơi sự nhanh nhẹn, hắn sử dụng chuyển động nhanh chóng để đâm kẻ thù trong tình trạng hỗn loạn, đó là một phong cách của một sát thủ. Đó là lý do tại sao chỉ cần một vết thương duy nhất trên cánh tay hoặc cẳng chân cũng làm mất đi lợi thế của tên sát thủ và phá vỡ sự căng bằng giữa cả hai.
Trận chiến này sẽ được quyết định bằng một đòn tấn công đơn lẻ.
Một cảm giác bồn chồn bao phủ lấy hay bên. Tất nhiên, đây là một cuộc chiến trao đổi kĩ năng lẫn nhau. Thậm trí nó còn thể hiện một cách rõ rệt trong cuộc chiến này.
Haa!
Trút một hơi thở nặng nề, Climb lao lên tấn công. Cậu di chuyển một khoảng hẹp với ít sức mạnh. Nếu di chuyển rộng, cậu sẽ để lộ điểm yếu của mình ra cho đối thủ.
Sát thủ dễ dàng né được đòn tấn công của mình cậu và thu tay vào trong áo. Dự đoán động thái tiếp theo của hắn, Climb thận trọng tính toán.
Climb chặn con dao găm bay vào mắt bằng thanh kiếm của mình.
Đó chính là sự may mắn. Để có được điều đó, Climb đã bẻ ngoặt hướng tấn công bằng sự cẩn trọng của mình.
Nhưng thực tế lại không như cậu nghĩ, sát thủ đã lường trước được điều này.
Ồ không!
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Cậu không thể ngăn cản được đợt tấn công tiếp theo. Nỗi sự hãi từ con dao găm đã khiến cậu hoảng sợ và để lộ sơ hở. Chính vì điều đó mà thanh kiếm của cậu vẫn còn trong không khí, và cậu không thể thu nó về kịp để triển khai phản công. Mặc dù cậu cố hết sức để né tránh nhưng kẻ ám sát đã nhanh chóng áp sát cậu.
Bị dồn vào chân tường. Đến nước này thì cậu dùng cánh tay của mình như một lá chắn và-
Cũng như Climb thực hiện quyết tâm của mình, kẻ ám sát - người đang lao vào đánh bỗng dưng khựng lại và nhảy về phía sau một.
Một hòn đá nhỏ kích thước của một hạt đậu đã bay vào mí mắt trái của sát thủ. Đầu óc Climb căng như dây đàn, cố gắng xác nhận nó.
Không cần quay đầu lại cũng biết ai là người ném. Giọng nói của Sebas từ phía sau vang lên.
Sợ hãi là một cảm xúc quý giá. Tuy nhiên, cậu không thể khắc chế nó. Tôi đã chứng kiến nãy giờ, nhưng đây là một trận chiến khá buồn tẻ và nửa vời. Nếu đối thủ của cậu có sự quyết tâm hy sinh một cánh tay, nó đồng nghĩa với cái chết của cậu. Nếu mất đi sức mạnh của chính bản thân mình thì hãy dùng cái đầu để chiến thắng. Đôi khi sức mạnh ý chí còn hơn là sức mạnh thể chất.
Vâng!
Trả lời trong đầu của mình, cậu đã rất ngạc nhiên rằng mình đã lấy lại bình tĩnh. Nó không phải là một cảm giác an toàn khi có ai đó để dựa dẫm. Đúng hơn, đó là cảm giác được ai đó theo dõi từ đằng sau.
Cậu có thể không gạt bỏ được hoàn toàn những khoảnh khắc cận kề cái chết. Tuy nhiên-
Nếu... tôi chết, xin vui lòng nói cho Renner-sama, xin ngài hãy nói với nàng công chúa mà tôi đã chiến đấu hết mình.
Cậu buông một tiếng thở dài và lặng lẽ giơ thanh kiếm của mình lên.
Climb nhận thấy rằng ánh sáng trong đôi mắt của kẻ ám sát đã khác so với trước. Mặc dù thời gian giữa họ quá ngắn, nhưng có lẽ trái tim của họ đã tìm thấy một điểm chung trong cuộc sống này.
Giống như cái cách Climb thể hiện quyết tâm của mình, sát thủ dường như đã nhận thấy và cũng cảm thấy quyết tâm của mình như vậy.
Tên sát thủ bước về phía trước. Không cần phải nói, hắn thu hẹp khoảng cách mà không một tiếng động.
Sau khi xác nhận rằng hắn đã bước vào trong phạm vi của mình, Climb giơ thanh kiếm của mình lên. Trong khoảnh khắc đó, tên sát thủ lao vào. Hắn đã nhìn thấu tốc độ của thanh kiếm Climb và sử dụng bản thân mình làm mồi nhử bởi một động tác giả.
Nhưng có một điều mà sát thủ đã bỏ lỡ.
Nếu không có một nghi ngờ, tên sát thủ đã nhìn thấu các kĩ năng sử dụng kiếm của Climb. Tuy nhiên, hắn đã không biết được rằng Climb đã tự tin trong việc tung ra đòn đánh hơn lúc nãy. Nó mang sát thương lớn hơn, nhanh hơn so với bất kì đòn tấn công nào trước đó.
Đòn đánh đó đã găm vào vai của kẻ ám sát và được chặn lại bở chiếc áo nên không thể cắt hắn ra làm hai. Tuy nhiên, nó dễ dàng hướng xuống xương đòn, đâm qua da thịt và làm vỡ hết xương bả vai của hắn.
Sát thủ ngã vật xuống mà ko ngừng lăn quằn quại. Sự đau đớn đã khiến cho hắn không thể cất nên lời được.
Tuyệt vời.
Sebas xuất hiện từ phía sau và ăn hôi bằng cách đá vào bụng hắn. (ED: Vãi cả ăn hôi, định sửa mà thấy vui vui nên để nguyên)
Tên sát thủ đã trở thành như một con rối bất động và không di chuyển. Hắn đã bất tỉnh.
Trong lúc đó, Brain đã giải quyết tên sát thủ và giơ tay cao để chúc mừng Climb.
Tiếp, chúng ta hãy bắt đầu thủ tục chào hỏi. Nếu cậu có bất cứ điều gì mà ta muốn nghe, đừng khách khí, hãy nói ra tự nhiên.
Sebas tóm một người trong bọn và đánh hắn tỉnh dậy (Trans: Vừa đánh nó ngất xong bây lại đánh nó tỉnh:v). Cơ thể của hắn dần dần tỉnh lại, Sebas sau đó chuyển tay lên trán của người đàn ông. Tất cả điều này thậm chí không mất hai giây. Mặc dù ông không mạnh tay nhưng đầu của hắn cong đi và trở lại như một con lắc.
Đôi mắt của người đàn ông trở nên vô hồn, giống như mắt của một người say rượu.
Sebas bắt đầu đặt câu hỏi.Mặc dù đôi môi của một sát thủ nên đã bị niêm phong chặt chẽ nhưng người đàn ông không che giấu bất cứ điều gì và phải nói. Thấy cảnh lạ lùng, Climb lên hỏi.
Ông đang làm gì vậy?
Đó là một kỹ năng gọi là [Palm of Puppeteer]. Khá may mắn khi nó thành công.
Mặc dù đó là một kỹ năng mà cậu chưa bao giờ nghe nói, nhưng quan trọng hơn, Climb cau mày khi nghe thấy thông tin của từ tên sát thủ.
Chúng là những kẻ ám sát từ [Eight Finger] được đào tạo bởi một trong những [Six Arms], các thành viên mạnh nhất của nhóm bảo mật. Họ đã đi theo Sebas để giết ông ta. Brain hỏi Climb.
... Tôi không quá chắc chắn nhưng [Eight Finger] không phải là một tổ chức tội phạm khá lớn hay sao? Tôi nghĩ rằng họ có quan hệ với các nhóm lính đánh thuê...
Anh nói đúng. [Six Arms] là tên của sáu thành viên mạnh nhất của tổ chức đó. Tôi nghe nói rằng mỗi một trong số họ ngang ngửa với sức mạnh của mạo hiểm giả bậc Adamantium. Chúng tôi có nhiều thông tin lắm vì đó là một vấn đề liên quan đến thế giới ngầm.
Và Succulent, một trong những người xuất hiện tại nơi Sebas cư trú, là một thành viên của Six Arms người được gọi là [Devil of Illusions]. Kế hoạch của hắn giết Sebas để hắn có thể tự do quyến rũ người chủ xinh đẹp của ông.
Sau khi nghe nói đến thời điểm này, Climb cảm thấy một cơn ớn lạnh quét qua anh ta. Cái lạnh đến từ Sebas.
Sebas từ từ đứng lên, Brain hỏi ông một câu hỏi.
Sebas-sama sẽ làm gì tiếp theo?
Ta đã quyết định. Trước tiên ta sẽ tìm và tiêu diệt các vị trí có vấn đề. Từ những gì tên kia đã khai, có vẻ như Succulent đang ở chỗ đó. Cần phải bóp chết nó từ trong trứng nước.
Cả hai Climb và Brain đều kinh ngạc trước câu trả lời bất cần đời của Sebas.
Thực tế là ông đã đi để tấn công chúng có nghĩa là ông đã đủ tự tin để giành chiến thắng mạo hiểm giả cấp Adamantium - nói cách khác, là người mạnh nhất của nhân loại.
Nhưng điều này có thể chấp nhận được
Ông đã đánh bại ba trong những kẻ ám sát ngay lập tức và thậm chí là Unglaus-sama nổi tiếng. Rốt cuộc thì Sebas-sama là ai? Chính ông một mạo hiểm giả cấp Adamantium trong quá khứ?
... Tuy nhiên, bọn chúng đã bắt cóc nhiều người. Sẽ tốt hơn cho ta nếu hành động một cách nhanh chóng. .
Đúng thế, nếu của sát thủ không trở lại, chúng sẽ nhận ra có gì đó không ổn và di chuyển những người bị bắt cóc ở nơi khác. Sau đó chúng ta sẽ không thể giải cứu họ.
Cùng một lúc, trong khi hai bên ngang nhau thì kẻ thù sẽ có chút lợi thế. Đó là tình trạng hiện tại của người được gọi là Sebas.
Tiếp đó, ta sẽ bắt đầu tấn công ngay lập tức. Ta xin lỗi nhưng ta không có ý định thay đổi quyết định của mình đâu. Ta có thể yêu cầu hai người đem những sát thủ đến văn phòng bảo vệ?
Ahhh, chờ đã Sebas-sama! Với ngài thì sẽ ổn thôi, hãy cho phép tôi để giúp đỡ! Tất nhiên, là nếu ngài cho phép.
Tôi cũng vậy, Sebas-sama. Là cấp dưới Renner-sama, bảo vệ trật tự của thủ đô là nhiệm vụ của tôi. Nếu người dân của vương quốc đang đau khổ, tôi sẽ cứu họ bằng thanh kiếm của mình.
... Unglaus-kun thì được, nhưng có thể là một chút nguy hiểm cho Climb-kun.
Tôi nhận thức được sự nguy hiểm.
Hey, Climb... cậu đã bao giờ nghe nói về cái được gọi là “gánh nặng”? Vâng, từ quan điểm của Sebas-sama, có lẽ không quá nhiều sự khác biệt giữa tôi và cậu.
Không không, đó không phải là những gì tôi muốn nói. Tôi chỉ lo lắng về sự an toàn Climb-kun. Hãy biết rằng tôi sẽ không thể bảo vệ cậu như vừa nãy.
Tôi đã sẵn sàng.
... Những gì chúng tôi muốn làm bây giờ có thể làm hại đến tính mạng, hoặc danh dự của cậu. Có nhiều cơ hội khác để cậu có thể mạo hiểm mạng sống của mình
Nếu tôi không giúp thì tôi không xứng để phục vụ chủ nhân của mình. Giống như Sebas-sama cứu giúp người khó khăn, nếu có thể, tôi cũng muốn mở rộng bàn tay của tôi cho những người đang đau khổ.
Giống như khi cô đưa tay để giúp cậu.
Như thể thấy được lòng quyết tâm của cậu, Sebas và Brain quay sang nhìn nhau.
... Cậu đã quyết rồi chứ?
Trả lời câu hỏi của Sebas , Climb gật đầu.
Ta hiểu. Sau đó, không có gì hơn là cần phải nói là. Xin vui lòng cho ta mượn sức mạnh của cậu.
Brain bước ra khỏi nhà của Gazef.
Anh nhìn lại phía sau và ghi nhớ hình dáng bên ngoài căn nhà để còn biết đường quay trở lại. Anh không thể nhớ rõ khung cảnh trông như thế nào khi Gazef kéo anh đến đây; đầu óc anh trở nên mơ hồ bởi nhiệt độ cơ thể đang giảm.
Ít nhất thì anh cũng biết vị trí ngôi nhà của Gazef vì anh đã lên kế hoạch tái đấu với Gazef trong một trận chiến. Tuy nhiên, cũng vì anh thu thập thông tin thông qua truyền miệng, nên có sai sót nhỏ về thông tin.
“Nóc nhà căn bản là không có thanh kiếm nào trên đó.”
Anh quan sát tỷ mỉ căn nhà trong khi nguyền rủa kẻ đã cung cấp những thông tin sai lầm cho mình. Nó nhỏ hơn nhiều khi so sánh với những ngôi nhà của quý tộc. Nếu phải so sánh, ngôi nhà trông như chỗ ở của một người dân lương thiện giàu có. Dù sao thì nơi này cũng đủ cho ba người: Gazef và cặp vợ chồng già là người hầu trong nhà.
Sau khi nhớ kỹ, Brain tiếp tục dạo bước.
Anh không biết mình nên đi đâu.
Anh không còn muốn đi xung quanh tìm kiếm các vật phẩm ma thuật, vũ khí, áo giáp…
“Mình nên làm gì…”
Tiếng lẩm bẩm của cậu biến mất vào khoảng không trống rỗng.
Nó sẽ không có vấn đề gì, ngay cả khi anh đi vào một nơi nào đó rồi biến mất. Ngay cả lúc này, tâm trí anh bị ý nghĩ mãnh liệt đó hấp dẫn.
Tuy anh muốn tìm kiếm xem trong lòng mình đang mong muốn điều gì, nhưng anh cũng chỉ tìm được một cái hố trống rỗng như đống tro tàn từ mục tiêu bị phá nát của anh.
Vậy thì tại sao—
Nhìn xuống dưới, thành katana nằm bên bàn tay phải. Bên dưới lớp quần áo, anh đang mặc một chiếc áo giáp.
Lý do anh nắm chặt thanh katana trước khi đến thủ đô là vì anh đã sợ hãi. Ngay cả khi anh biết rõ nó sẽ chẳng thể làm được gì với con quái vật được gọi là Shalltear, người đã chặn những đòn tấn công bằng toàn bộ sức mạnh của anh chỉ với chiếc móng tay ửng hồng của cô, lo lắng về việc không có thanh katana bên cạnh đã là quá sức chịu đựng của anh.
Vậy sau đó nữa vì cớ gì mà anh vẫn tiếp tục giữ nó? Nó chẳng còn quan trọng ngay cả khi anh vứt nó lại phía sau. Phải chăng là anh đã quá sợ hãi?
Nghĩ lại thật kỹ, Brain lắc đầu.
Không.
Vì những cảm xúc gì mà khiến anh lại mang theo thanh katana bên mình, không thể có câu trả lời.
Brain dạo bước trong khi nhớ lại khung cảnh thủ đô khi anh lần đầu đặt chân đến đây. Trong khi các kiến trúc như cung điện và Hiệp hội ma pháp sư (Magician’s guild) không có sự thay đổi, anh nhận ra đã có nhiều kiến trúc mới xuất hiện. Brain đang cố gắng tận hưởng trong khoảng trống ý ức của mình, đã có một chấn động xuống mặt đường.
Anh nhíu mày vì sự ồn ào. Nhưng âm thanh phát ra từ phía trước của anh được lắp đầy với cảm xúc bạo lực mạnh mẽ.
Khi anh sắp di chuyển sang một con đường khác, đôi mắt anh bị thu hút bởi một ông già. Trông ông già như thể đang lướt qua đám đông trông khi ông tiến sâu hơn vào trong.
‘…Gì thế? Chuyển động đó là thế nào?”
Đôi mắt anh chớp nhiều lần trong khi vô tình phát ra tiếng nói. Chuyển động đó thật khó tin. Chúng làm anh suy nghĩ, giống như anh đang có một giấc mơ vào ban ngày hoặc là do một loại ma thuật nào đó gây ra.
Đó là một sự hoài nghi, thậm chí Brain cũng không thể bắt chước chuyển động của ông già đó. Kỹ thuật đó có thể được thực hiện nếu người ta có thể đọc được dòng chảy của lực xô và đẩy được tạo ra bởi một cá nhân và một đám đông.
—Những gì anh thấy là ông già đã hoàn toàn làm chủ cơ thể của ông ta.
Chân anh di chuyển đến chỗ ông già mà không hề do dự.
Sau khi xô đẩy những người khac sang một bên và đến trung tâm của đám đông, những gì đập vào mắt Brain là đúng vào thời điểm ông già tung cú đấm vào cằm người đàn ông ở tốc độ cực nhanh.
Làm sao mà? Đòn tấn công chỉ vừa mới đây… nếu là mình, liệu mình có tránh được không? Sẽ rất khó. Ông ta đánh lừa giác quan của người đàn ông? Mình đã nghĩ quá nhiều? Dù sao thì đòn đánh đó bài bản như viết từ sách ra vậy, không hề có bất cứ động tác dư thừa nào…
Anh cảm nhận được bản thân đang cực kỳ phấn khích khi nghĩ lại đòn đánh mà anh vừa được chứng kiến.
Không chỉ vì anh không thấy nó rõ ràng, rất khó để dùng tiêu chuẩn của một kiếm sĩ hay một võ sĩ để đánh giá. Tuy nhiên, với một thời gian ngắn đó là quá đủ để biết được rằng là ông già đó rất mạnh.
Thậm chí còn mạnh hơn cả anh.
Trong khi cắn chặt môi mình, Brain so sánh ông già với những đối thủ có tay nghề cao trong trí nhớ của anh. Tuy nhiên, ông ta là khác với họ.
Rốt cuộc thì ông già đó là ai?
Trong chớp mắt, ông già di chuyển ra khỏi đám đông. Một cậu thanh niên bước theo, như thể đi theo ông ấy. Như bị dụ dỗ, Brain trong chốc lát bị kích động, anh đi theo cậu thanh niên kia.
Cảm thấy hình như ông già có đôi mắt trên lưng, làm Brain cảm thấy khó khăn khi bám sát theo dõi. Nhưng với anh, đó không phải là mối quan tâm. Ngay cả khi cậu thanh niên kia phát hiện, Brain vẫn sẽ an toàn.
Sau khi bám theo họ được một lúc, Brain phát hiện sự hiện của những kẻ theo dõi khác. Tuy nhiên, cho dù họ có bám theo ông già hay cậu thanh niên kia cũng không can hệ gì tới anh.
Cuối cùng hai người họ rẽ vào một góc và con đường họ đi càng tối tăm hơn. Brain cảm thấy lo lắng, giống như anh đang bị kéo theo.
Liệu cậu ta có cảm thấy nó đáng ngờ? Brain cũng bắt đầu tự hỏi, cậu ta đã nói chuyện với ông già.
Bởi vì họ vừa đi vào một góc, Brain có thể núp trong con hẻm và lắng nghe.
Dựa vào cuộc trò chuyện, câu ta muốn học theo ông ấy.
Thật vô nghĩa. Ông già sẽ không chấp nhận một người không rõ ràng như cậu ta làm đệ tử.
Khi so sánh khả năng của cả hai, nếu cậu thanh niên kia là viên sỏi, thì ông già sẽ như là một viên ngọc khổng lồ. Họ ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
… Thật là đáng thương. Mình không nghĩ là không hiểu được sự khác biệt về kỹ năng của hai người họ lại đáng thương đến thế này. Vậy là đủ rồi, nhóc à.
Brain nghĩ và không lên tiếng.
Trong khi anh muốn nói với cậu ấy, nó cũng giống như tự chỉ đường cho quá khứ của bản thân, một kẻ đủ ngu ngốc đế mức tin rằng mình là người mạnh nhất.
Khi anh tiếp tục nghe lén— anh không quan nhiều đến các thông tin liên quan đến kĩ viện— dường như ông già đã quyết định đào tạo cậu một hoặc hai lần. Một ông già có tầm cỡ như vậy, một chàng trai như thế, Brain nghĩ liệu có điều gì đáng để dạy.
Chuyện gì đang xảy ra? Mình nhìn nhầm người sao? Không, không phải thế. Kỹ năng của cậu nhóc đó không có gì đặc biệt và cậu ta thậm chí còn không có tài năng!
Ông già muốn rèn luyện cho cậu ta những gì? Từ vị trí này, anh chỉ có thể nghe, không thể quan sát. Không thể cưỡng lại sự tò mò của bản thân, Brain cố ló mặt ra và từ từ liếc nhìn vào trong góc. Vào lúc đó—
Một luồng khí đáng sợ lao thẳng vào cơ thể cậu.
Tiếng thét của anh không thể diễn tả bằng lời.
Toàn bộ cơ thể anh như đông cứng.
Cảm giác như một con thú ăn thịt khổng lồ đang thở ngay trước mũi anh và chỉ cách có vài inch. Thế giới đã hoàn toàn chìm trong biển máu, khiến anh ngay cả đến cả chớp mắt cũng không thể, chứ đừng nói đến cử động. Nó khiến anh phải tự hỏi liệu trái tim mình đã ngừng đập chưa.
Sự hiện diện này thậm chí có thể trở thành đối thủ của Shalltear Bloodfallen, trong suy nghĩ của Brain, Shalltear là con quái vật mà anh xem là mạnh nhất thế giới.
Nếu ý chí của một người trở nên yếu đuối, trái tim của họ sẽ thật sự ngừng đập. Chân anh run rẩy, anh đã ngã xuống đất với một tiếng uỵch.
Đến cả mình còn thế này, cậu nhóc kia muốn chết sao?
Nếu cậu nhóc may mắn, cậu ta sau đó sẽ ngât đi.
Brain bò trên mặt đất với hai cánh tay, anh cố gắng liếc nhìn hai người họ — và chứng kiến một cảnh tượng không thể tin nổi. Mặc dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng cú sốc khiến anh hoàn toàn quên đi nổi sợ hãi.
Cậu nhóc đó đang đứng.
Giống như Brain, hai chân cậu ta đang run rẩy trong sợ hãi. Cho dù vậy, câu ấy vẫn đứng vững.
Ch—chuyện gì đang xảy ra? Làm thế nào mà một cậu nhóc như thế vẫn còn đứng được?
Anh không thể nào hiểu được tại sao cậu nhóc kia vẫn đứng nổi trong khi bản thân anh, hai tay và đầu gối chống xuống đất trong nhục nhã.
Có thể cậu nhóc dùng vật phẩm ma thuật chống lại sợ lại hoặc là biết một võ kỹ có hiệu quả? Hay là cậu ta có khả năng đặc biệt nào?
Anh không thể nói chắc là trường hợp đó không có khả năng. Tuy nhiên, trong khi nhìn chằm chằm dáng vẻ không đáng tin cậy của cậu nhóc, trực giác cho Brain biết không phải là trường hợp đó. Mặc dù là không thể, nhưng nó là thứ duy nhất anh có thể nghĩ ra.
Cậu nhóc mạnh hơn Brain.
(Vô lý! Làm sao mà có thể!)
Nhìn qua trông cậu nhóc kia có rèn luyện cơ thể, nhưng nó vẫn còn chưa đủ. Từ việc xem xét chuyển động bước chân và cơ thể của cậu nhóc khi anh bám theo, cậu ta không có nhiều tài năng. Mặc dù là vậy, nhưng kết quả lại khác nhau.
(Ch—Chuyện gì đang xảy ra? Mình thật sự yếu đến vậy sao?)
Tầm nhìn của anh bắt đầu mờ dần đi.
Brain biết là nước mắt đã rời từ đôi mắt mình. Tuy nhiên, anh đã không đủ sức lực để lau chúng.
“Ư ư ư, ugh... Kuh …”
Anh cố gắng hết sức để không khóc thành tiếng. Mặc dù vậy, những giọt nước mắt như chảy dài vô tận.
“Tại sao…Tại…tại sao.”
Brain nắm chặt mặt đất bụi bẩn và tập trung sức mạnh để đứng lên. Nhưng luồng sát khí đó làm anh không thể cử động dù chỉ là 1inch. Nhưng thể anh đang bị kiểm soát bởi người khác, đôi chân không thể cử động. Điều duy nhất anh có thể làm là ngước mặt lên nhìn cậu nhóc kia và ông già.
Anh nhìn lại phía sau.
Ngay lúc này, cậu nhóc vẫn đứng vững.
Ngay lúc này, cậu nhóc đang đứng đối mắt với ông già và sự khát máu của ông ta. Vốn dĩ tưởng kẻ sau lưng anh là yếu đuối dường như lại quá xa xôi.
“Là mình…”
Luôn yếu đuối?
Anh cảm thấy tức giận với chính bản thân mình, cho dù sau khi luồng khí khát máu tan biến, điều duy nhất anh có thể làm là đứng dậy.
Có vẻ như họ vẫn còn tiếp tục tập luyện. Không thể chịu đựng được nữa, Brain lấy hết can đảm và hét lên khi anh nhảy ra một góc.
“—Đợi— đợi đã! Tôi có điều muốn hỏi!”
Anh không còn quan tâm đến suy nghĩ có nên can thiệp vào luyện tập của họ hay anh nên tìm thời điểm thích hợp để xuất hiện.
Vai của cậu bé dựng lên khi nghe tiếng nói như tuyệt vọng khiến cậu ta quay lại, lộ vẻ ngạc nhiên của mình. Nếu vị trí của họ bị đảo ngược, Brain cũng sẽ có một biểu hiện tương tự.
“Đầu tiên, tôi thành thật xin lỗi vì đã làm gián đoạn hai người tập luyện. Tha thứ cho tôi. Tôi không thể chịu đựng để chờ đợi lâu hơn được nữa.”
“….Ngài có biết anh ta không, Sebas-sama?”
“Không, tôi không biết anh ta. Đó không phải là bạn của cậu… “
Họ nhìn anh với sự hoài nghi. Nhưng nó là nằm trong dự đoán của anh.
“Trước hết, tên tôi là Brain Unglaus. Một lần nữa, cho phép tôi bày tỏ lời xin lỗi khi làm gián đoạn hai người tập luyện. Tôi thực sự xin lỗi.”
Anh cúi đầu sâu hơn so với trước. anh cảm thấy hai chuyển động nhẹ.
Sau những gì mà anh nghĩ là đủ để thể hiện sự chân thành của mình, Brain ngước mặt lên và nhận thấy biểu hiện hoài nghi của họ đã giảm đi.
‘Vậy cậu có việc gì với chúng tôi sao?”
Từ câu hỏi của ông già, Brain liếc nhìn cậu nhóc.
“Chuyện gì?”
Khi cậu nhóc đang suy nghĩ, Brain hỏi cậu một câu, như đang ho ra máu.
“Tại sao… làm thế nào có thể cậu vẫn còn đứng sau khi nhận lấy luồng sát khí đó?”
Đôi mắt của cậu nhóc mở to. Bởi vì khuôn mặt của cậu là vô cảm, một chuyển động nhẹ cũng có thể cảm thấy như một sự thay đổi lớn trong cảm xúc.
“Tôi muốn nghe nó. Luồng sát khí đó đã vượt quá những gì mà một người bình thường có thể chịu đựng. Ngay cả cơ thể này của tôi... xin lỗi, thậm chí tôi không thể chịu đựng được. Nhưng cậu lại khác, cậu đã chịu đựng nó. Cậu vẫn đứng. Làm thế nào là cậu có thể làm được điều đó??!”
Anh không thể nói một cách bình thường vì phấn khích. Tuy nhiên rất khó để ngăn chặn nó. Anh đã không chống lại được nổi sợ hãi của bản thân khi phải đối mặt với sức mạnh áp đảo của Shalltear Bloodfallen, và cậu nhóc này đã hứng chịu một luồng sát khí tương đương với cô ta và vẫn đứng vững, sự khác biệt đó đến từ đâu? (TL: một thằng vì đàn ông, 1 thằng vì gái, khác biệt đấy)
Anh muốn biết, bất kể thế nào.
Như ý nghĩ được truyền đến với cậu, mặc dù cậu xuất hiện trong sự thua thiệt, cậu nghĩ về nó một cách nghiêm túc và trả lời.
“… Tôi không biết. Trong cơn lốc đầy sự khát máu đó, tôi không biết làm thế nào mà mình có thể chịu đựng được nó. Nhưng có lẽ… là vì tôi đã nghĩ đến chủ nhân của mình.”
“… Chủ nhân?”
“Vâng. Khi tôi nghĩ về người mà tôi phục vụ... sức mạnh trong tôi tăng lên.”
Làm sao mà cậu ta có thể tăng sức mạnh của mình với một điều như thế?
Brain như muốn hét lên, trước khi anh có thể làm vậy, ông già lặng lẽ nói.
“Có nghĩa là lòng trung thành của cậu ấy đã lấn áp nổi sợ hãi. Unglaus-sama, con người có thể thê hiện một sức mạnh đáng kinh ngạc nếu đó là vì những người quan trọng với họ. Cũng giống như cách một người mẹ nâng một cột trụ để cứu đứa con của mình đang bị mắc kẹt trong một ngôi nhà, giống như cách một người chồng nắm lấy vợ mình bằng một tay khi cô ấy sắp rơi, tôi tin rằng đó là sức mạnh của con người. Cậu ấy là một người tốt, cậu ấy đã thể hiện được thứ sức mạnh đó. Và không phải chỉ có một mình cậu ấy ở đây có thể. Nếu có một thứ gì đó mà cậu có thể đánh đổi bằng bất cứ thú gì, sau đó Unglaus-sama cũng sẽ có được thứ sức mạnh to lớn hơn những gì cậu mong đợi.”
Brain không thể tin. Điều mà anh tuyệt đối không thể đánh đổi, “ham muốn sức mạnh” của anh giờ đã kết thúc trong vô nghĩa. Nó đã bị phá hủy quá dễ dàng, điều đó làm anh sợ hãi và muốn bỏ chạy?
Nét mặt anh dần trở nên tối sầm và cúi mặt xuống, những lời tiếp đến của ông già mang gương mặt anh dần trở lại bình tĩnh.
“… Thứ gì đó tự mạnh lên sẽ là yếu đuối. Sau tất cả, nó sẽ kết thúc cậu trong sự tan vỡ. Thay vào đó, nếu cậu xây dựng mối liên kết với ai đó, nếu cậu có thể giao phó tất cả những gì mình có cho người đó, kể cả khi cậu gặp thất bại thì cậu cũng sẽ không ngã xuống.”
Brain thầm nghĩ về bản thân mình. Thật sự là như vậy sao?
Tuy nhiên, anh không có gi cả. Anh đã vứt bỏ tất cả sang một bên, anh đã nghĩ chúng là vô ích và không cần thiết cho việc theo đuổi sức mạnh. Hóa ra chúng lại là những thứ thật sự quan trọng.
Brain cười khổ, cuộc sống của anh không còn gì ngoài những sai lầm. Trước khi anh nhận ra điều đó, lời nói thoát ra từ miệng anh như một lời thú tội.
“Tôi đã vứt đi tất cả. Liệu có phải quá muộn để tôi bắt đầu lại lần nữa?”
“Có thể. Ngay cả một người không có tài năng như tôi cũng có thể làm được điều đó. Nếu đó là Unglaus-sama, tôi không nghĩ rằng không gì là không thể! Chắc chắn không phải là quá muộn!”
Những lời của cậu nhóc này không có bằng chứng. Tuy nhiên, thật lạ lùng, Brain cảm nhận trong tim mình đang có cảm giác ấm áp.
“Cậu thật tốt và mạnh mẽ… tôi xin lỗi.”
Cậu ta cảm thấy bấn loạn bởi lời xin lỗi bất ngờ. Một người tràn đầy dũng khí hơn thế này, anh đã chế nhạo cậu và gọi cậu là một thằng nhãi.
Ngu ngốc. Mình thật sự, rất ngu ngốc…
“Ngài nói mình là Brain Unglaus… Có phải ngài là người đã chiến đấu với Stronoff-sama trong quá khứ?”
“… Cậu biết sao… cậu có xem trận chiến đó sao?”
“Ah, tôi đã không thể xem trận chiến đó. Tôi chỉ nghe nó từ một người đã xem trận chiến. Người đó nói rằng Unglaus-sama là một kiếm sĩ tuyệt vời và những người có kỹ năng như vậy trong Vương quốc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Vây bây giờ khi được nhìn thấy tư thế của ngài và cách mà ngài ổn định trọng tâm khi ngài di chuyển, tôi biết là những người đó đã nói thật!”
Như cảm thấy bị khó xử bởi lời khen chân thật ấy, Brain lắp bắp trả lời.
“…Ừm,cám—cám ơn.T—tôi không thực sự nghĩ mình là tuyệt vời, nhưng... Tôi có chút hạnh phúc khi cậu khen ngợi tôi rất nhiều như vậy.
Hmm... Unglaus-sama.
“Thưa ngài, chỉ cần gọi tôi là Unglaus. Tôi không xứng đáng để được gọi một cách kính cẩn như vậy từ một người như ngài.”
“Tôi là Sebas Tian. Cứ gọi tôi là Sebas… Vậy Unglaus-kun.”
Mặc dù anh cảm thấy một chút khó khăn vì thêm kun sau tên mình, đó không phải là lạ khi xem xét sự khác biệt về độ tuổi của anh.
“Cậu có thể dạy kiếm thuật cho Climb-kun không? Tôi tin rằng nó cũng sẽ mang lại lợi ích cho Unglaus-kun.”
“Ah, tôi xin lỗi! Tên tôi là Climb, Unglaus-sama. “
“Elder… thứ lỗi cho tôi, không phải Sebas-sama đang huấn luyện cậu ấy sao? Dường như ngài đang thảo luận với cậu ấy trước khi bị tôi gián đoạn.”
“Đúng thế, đó là ý định ban đầu của tôi. Nhưng tôi cảm thấy mình nên tiếp đãi những vị khách của mình—ah, họ đang ở đây. Có lẽ họ đang bận rộn với trang bị của họ.”
Brain nhìn theo hướng mà Sebas đang quan sát.
Ba người đàn ông xuất hiện trong tầm nhìn của anh. Họ mặc áo giáp và sử dụng lưỡi kiếm giấu dưới bao tay bằng lớp da dày.
Biểu hiện của bọn họ không đơn thuần là sự thù địch mà ý định giết chóc. Mặc dù sát ý của họ chỉ nhắm vào ông già, họ không có vẻ gì là loại người có lòng thương xót mà bỏ qua cho nhân chứng.
Trông thấy những người đàn ông, Brain vô tình nói với giọng the thé đầy bất ngờ.
“Không thể nào! Bọn chúng vẫn đến đây theo cách này ngay cả khi tiếp nhận luồng sát khí khủng khiếp đó sao? Có phải các ngươi rất mạnh?”
Anh chỉ có thể tưởng tượng là mỗi tên trong chúng đều có thực lực— không, thậm chí còn mạnh hơn so với cả Brain. Lý do mà họ theo dõi một cách cẩu thả như vậy là vì họ tập trung vào hoàn thiện kỹ năng của một chiến binh sao?
Tuy nhiên, Sebas đã phủ nhận nổi sợ hãi của Brain.
“Sát khí trước đó chỉ nhằm vào hai người thôi.”
“… Cái gì?”
Brain thậm chí còn nghĩ rằng giọng của mình nghe có phần choáng váng.
“Đối với Climb, đó là để huấn luyện cậu ấy. Còn đối với cậu, bởi vì cậu không có ý định lộ mặt, nên tôi phóng luồng sát khí về phía cậu để kiểm tra và ép cậu lộ diện và nếu cậu có ý thù địch tôi sẽ loại bỏ tận gốc nó cùng với ý chí chiến đấu của cậu. Tôi đã không làm điều đó với bọn chúng vì ngay từ đầu tôi biết chúng là kẻ địch. Sẽ rất phiền phức cho tôi nếu họ bị sát khí của tôi làm cho sợ hãi và bỏ chạy.”
Một cái đó đáng sợ được ẩn chứa trong lời giải thích của Sebas. Brain thậm chí còn không thể bộc lộ sự ngạc nhiên. Để kiểm soát sát ý của mình trong phạm vi đó với độ chính xác như vậy, nó không phải là thứ có thể nắm được trong phạm vi ý thức.
“Tôi—tôi hiểu rồi. Vậy ngài có biết danh tính của bọn chúng?”
“Tôi có thể đoán ra nhưng không chắc. Đó là lý do tại tôi có ý định bắt giữ một hoặc hai tên để điều tra thông tin. Tuy nhiên—.”
Sebas cúi đầu.
“Tôi không muốn hai cậu bị kéo vào chuyện này. Vì thế hai cậu có thể rời khỏi đây ngay lập tức được không?”
Nghe những lời nói của ông, Climb nói.
“Trước đó tôi có một câu hỏi dành cho ngài. Bọn chúng… có phải là tội phạm?”
“… Có vẻ là vậy. Tôi không nghĩ bọn chúng là người tốt.”
Nghe câu trả lời của Brain, ngọn lửa rực cháy trong đôi mắt Climb.
“Có thể tôi chỉ gây cản trở, nhưng tôi cũng muốn chiến đấu. Là một người bảo vệ an ninh của thủ đô, rõ ràng là tôi phải bảo vệ người dân.”
Trong đầu anh, Brain nghĩ rằng không có gì đảm bảo là trong tình cảnh này Sebas là bên chính nghĩa. Phải, không nghi ngờ gì bất cứ ai so sánh những kẻ vừa mới xuất hiện với một người chính trực như Sebas tất nhiên sẽ nghĩ ông là người tốt. Nhưng ngay cả vậy, không có gì tuyệt đối.
Thật ngây thơ…
Tuy nhiên, anh thông cảm với cậu ấy. Khi so sánh bọn chúng với ông già đã ra tay cứu giúp đứa bé khỏi những kẻ say rượu, Brain không do dự khi quyết định phải đứng về bên nào.
“Tuy là ngài có thể không cần sự giúp đỡ nào... Sebas-sama, tôi sẽ giúp ngài một tay.”
Brain đứng bên cạnh Climb. Sebas không cần bất kỳ sự trợ giúp nào… không, việc giúp đỡ thậm chí còn không có bất kỳ ý nghĩa nào ở đây. Tuy nhiên, để cố gắng và bắt chước Climb, người đang chiến đấu vì lợi ích của người khác, Brain đã chọn một câu trả lời mà nếu là anh của quá khứ sẽ không bao giờ chọn. Ngay cả cậu ta có một trái tim mạnh mẽ, kỹ năng với thanh kiếm của cậu ta vẫn còn kém. Anh sẽ bảo vệ cậu ấy.
Brain liếc nhìn vũ khí của người đàn ông đang nắm giữ và cau mày.
“Chất độc… Dường như chúng có kinh nghiệm về cách sử dụng vũ khí tẩm độc giết người… Là sát thủ sao?”
Có dòng chữ khắc trên thanh đoản kiếm của chúng, còn được gọi là [Mail breaker]. Chất lỏng trên lưỡi dao lóe lên một tia sáng nguy hiểm. Và chuyển động nhanh nhẹn của họ tập trung vào tính cơ động khác với kiếm sĩ bình thường, tất cả đều xác nhận lời của Brain.
“Climb-kun, hãy cảnh giác. Mặc dù sẽ khác nếu cậu có một vật phẩm ma thuật kháng độc, thật cẩn trọng nếu không muốn chết và đừng để bị trúng đòn, dù chỉ một phát.”
Mặc dù khả năng thể chất tuyệt vời của Brain kháng được các loại độc có hiệu quả trung bình, nhưng Climb thì không.
“Không định tấn công khi thân phận đã bại lộ sao, hay là định phối hợp với 2 tên kia để đánh gọng kìm sao? Kể từ lúc các ngươi đã bị phát hiện, trước hết, sao chúng ta không bắt đầu luôn nào?”
Sebas cố nói đủ lớn để kẻ địch của ông có thể nghe thấy, khiến bọn chúng trong giây lát như bị đóng băng. Bọn chúng bị sốc bởi vì kế hoạch bao vây tấn công đã bị đối thủ nhìn thấu.
“Có vẻ như đó là lựa chọn an toàn nhất. Sẽ tốt hơn nếu ta nghiền nát những kẻ trước mặt và sau đó tấn công những kẻ còn lại ở phía sau.”
Brain đồng ý với Sebas. Tuy nhiên, ý tưởng này đã bị từ chối bởi một người thực hiện đề nghị này.
“Ah, nhưng như vậy đối phương sẽ có cơ hội bỏ trốn. Tôi sẽ chăm sóc ba tên phía trước. Còn hai người hãy đối phó với hai kẻ phía sau?”
Brain đáp lại rằng anh đã hiểu và Climb gật đầu đồng ý. Đây là trận chiến của Sebas và hai người họ là người muốn giúp ông. Miễn là Sebas không phạm sai nghiêm trọng nào, họ sẽ tuân theo chỉ dẫn của ông.
“Được rồi, đi thôi.”
Brain nói chuyện với Climb và quay lưng về phía ba tên đang đứng trước mặt Sebas. Tuy là anh lộ sơ hở với những kẻ đang tràn ngập sự thù địch, nhưng vì đã có Sebas, anh không cần phải lo lắng. Khi quay lưng lại với ông ấy, anh cảm thấy một cảm giác an toàn hơn hết, giống như một bức tường của tòa lâu đài được xây dựng xung quanh anh.
“Giờ thì, có lẽ là không may… nhưng ta sẽ là đối thủ của hai người. –ah không, ta không thành thật với hai ngươi đâu.”
Khi Brain nhìn về sau qua vai của mình, Sebas chặn lấy ba con dao găm bằng các ngón tay phải. Ông búng ngón tay và con dao găm của bọn chúng phi về Brain và Climb rơi xuống đất.
Sát khi trong mắt bọn chúng đã giảm đi đáng kể.
Quá hiển nhiên, nhìn thấy con dao của mình bị chặn lại dễ dàng như thế cũng sẽ làm cho bất ai cũng phải mất đi ý chí chiến đấu. Rốt cuộc thì cũng đã nhận ra Sebas-sama mạnh như thế nào, eh? Nhưng đã quá muộn rồi.
Không có cách nào để thoát khỏi ông già đó cả. Ngay cả khi bọn chúng tách ra theo nhiều hướng để tẩu thoát.
“Không thể nào tin được.”
Climb bước đến bên cạnh Brain.
“Quả thật. Nếu ai đó nói Sebas-sama là người mạnh nhất Vương quốc, tôi cũng sẽ gật đầu.”
“Thậm chí còn mạnh hơn cả Tướng quân (Warrior Captain)?”
“Cậu đang nói đến Stronoff à. Quả thật, chống lại Sebas-sama, tôi… tôi…, xin lỗi. Tôi sẽ nói dễ hiểu hơn một chút. Thậm chí nếu cả Stronoff và tôi cùng nhau liên thủ tấn công ông ấy, chúng tôi vẫn sẽ không có cách nào để chiến thắng… Ah, chúng tới đấy.”
Hai người đàn ông xuất hiện khi chúng vòng qua một góc đường. Như dự đoán, chúng ăn mặc giống như ba tên kia. Âm thanh của kiếm được rút khỏi vỏ, Brain cũng rút thanh katana ra.
“Lý do mà họ không để ai lại tiếp tục việc ám sát mà bỏ sang một bên là vì ngài ấy đã nhìn thấu bọn họ.”
Một cuộc phục kích chỉ có hiệu quả nếu đó là cuộc tấn công bất ngờ, sự việc bại lộ, việc họ có thể làm là phân tán lực lượng. Vì họ đã bị phát hiện, nên họ có thể xác định việc hợp tác cùng nhau ngay từ đầu sẽ tạo cho họ cơ hội chiến thắng. (ED: Đoạn này hơi khó hiểu, mà mềnh cũng không rõ lắm nên để nguyên)
“Lối suy nghĩ thật ngây thơ… Climb, tôi sẽ xử lý tên bên phải, bên trái giao cho cậu.”
Brain quan sát cách họ di chuyển và đoán là bọn chúng yếu hơn so với cả hai, cũng đã chỉ dẫn cho cậu ấy. Cậu nhóc gật đầu và vung thanh kiếm của mình lên. Động tác không chút do dự của một người từng trải qua lần ranh giữa sự sống và cái chết. Brain cảm thấy nhẹ nhõm khi cậu ấy không phải là tay mơ trong một trận chiến thực sự.
Climb có thể đánh bại tên đó… nhưng hắn lại sử chất độc, đây sẽ là một trận chiến gian nan.
Mặc dù Climb có kinh nghiệm trong thực chiến, cậu không có vẻ gì là một người bước đi trên con đường đẫm máu nơi phải thường xuyên chống lại những kẻ sử dụng chất độc. Thậm chí có thể đây là lần đầu tiên cậu chiến đấu chống lại chất độc. Brain thì ổn, vì anh luôn luôn phải thận trọng chiến đấu với con quái vật sử dụng A-xit hoặc nọc độc, điều đó cũng làm anh khó mà phát huy toàn bộ sức mạnh của bản thân.
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu mình nhanh chóng giết tên này và qua phía bên đó giúp cậu ấy? Đó là vì tốt cho cậu ấy? Có nên can thiêp vào quyết tâm của cậu ấy để hỗ trợ bằng sức mạnh của mình? Thay cậu ấy đối phó với tên kia? Không… Có thể là Sebas-sama sẽ ra tay giúp đỡ cậu ấy? Có lẽ mình sẽ can thiệp nếu ngài ấy không có ý định trợ giúp? Mà sao mình phải lo lắng về những chuyện này…
Brain gãi đầu với bàn tay không cầm katana và từ chính diện nhìn chằm chằm vào kẻ thù.
“Giờ thì, xin lỗi về việc này nhưng ta cần ngươi trở thành tế phẩm để lắp đầy thời gian nhàn rỗi của ta.”
Ba đòn tấn công.
Sebas chặn lại bằng bàn tay của mình, trả lại một đòn đánh cho mỗi tên trong số bọn chúng. Bọn chúng thậm chí còn không kịp phản ứng, đừng nói đến việc phòng vệ. Và với điều đó, trận chiến đã kết thúc.
Quá hiển nhiên. Với sức mạnh chiến đấu đứng hàng đầu trong Nazarick, Sebas có thể đánh bại những tên sát thủ ở cấp độ này chỉ với một cái hắt hơi.
Ông quay mắt khỏi chúng và theo dõi cuộc chiến ở phía sau.
Brain đã áp đảo đối thủ của mình từ đầu đến cuối và Sebas có thể quan sát anh mà không cần lo lắng.
Tên sát thủ đang giao đấu với anh cố gắng tìm một cơ hội để tẩu thoát. Tuy nhiên, Brain không cho phép điều này và chiến đấu như thể anh đang đùa giỡn với hắn ta. Không, thay vì gọi là đùa giỡn, nói đúng hơn là anh đang sử dụng hắn để thử các đòn tấn công và dần hoàn thiện kỹ năng của mình.
Lúc nãy cậu ấy có đề cập một chuyện gì đó về “khoảng thời gian nhàn rỗi”. Và có vẻ như lý do mà cậu ấy không đánh nghiêm túc là vì lo lắng cho Climb-kun và định sẵn sàng nhảy vào hỗ trợ bất cứ lúc nào. Người này có vẻ chu đáo hơn mình nghĩ.
Sebas chuyển hướng nhìn từ Brain về phía Climb.
Trận chiến bên này có vẻ vẫn ổn.
Những đòn đánh trả liên tiếp của cả hai, mặc dù vũ khí tẩm độc gây ra một chút khó khăn, tình hình vẫn chưa tồi tệ đến mức ông phải can thiệp và giúp đỡ. Chuyện này làm ông cảm thấy đau đớn khi mà khiến một người lạ thân thiện bị kéo vào mớ hỗn độn do ông gây ra. Tuy nhiên—
Nếu cậu ấy mà không nói với mình là muốn trở nên mạnh mẽ hơn, mình đã nhảy vào giúp cậu ta rồi. Một trận chiến sinh tử cũng là một hình thức tập luyện tốt. Mình sẽ ra tay giúp đỡ nếu tình hình trở nên nguy hiểm hơn.
Climb sử dụng thanh kiếm của mình để chuyển hướng lực đánh của đối phương.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Nó gần như có thể đâm vào chiếc áo giáp. Một cái nhìn thất vọng thoáng qua khuôn mặt đối thủ của cậu.
Climb giơ thanh kiếm ra trước mặt và xác định khoảng cách giữa họ. Trái lại đối thủ của cậu di chuyển thẳng đến không để cậu đo khoảng cách.
Thông thường, Climb sẽ chặn đòn với tấm khiên và sử dụng thanh kiếm của mình để tấn công. Tình trạng khó khăn hiện tại của cậu đang chiến đấu chỉ với một thanh kiếm đang bào mòn cả tâm trí và cơ thể cậu. Không chỉ vậy, vũ khí tẩm độc cũng tạo một áp lực rất lớn cho cậu. Cậu cũng biết rõ [mail breaker] chuyên cho một đòn đâm thẳng và vì vậy, đó là phần duy nhất mà cậu phải thận trọng. Nhưng ngay cả như vậy, như dự đoán, những suy nghĩ của cậu không thể duy trì bởi chi cần một vết xước nhỏ cũng đủ làm động tác của cậu chậm lại.
Cậu có thể cảm thấy sự mệt mỏi đang dần tăng lên trong cơ thể, không chỉ cơ thể, mà cả tâm trí cũng thế. Hơi thở cậu trở nên mất ổn định.
Đối phương hẳn cũng đã mệt mỏi. Mình không phải người duy nhất đang cảm thấy kiệt quệ.
Giống như cậu, trán của đối cũng trở nên bóng mượt bởi mồ hôi. Vơi sự nhanh nhẹn, hắn sử dụng chuyển động nhanh chóng để đâm kẻ thù trong tình trạng hỗn loạn, đó là một phong cách của một sát thủ. Đó là lý do tại sao chỉ cần một vết thương duy nhất trên cánh tay hoặc cẳng chân cũng làm mất đi lợi thế của tên sát thủ và phá vỡ sự căng bằng giữa cả hai.
Trận chiến này sẽ được quyết định bằng một đòn tấn công đơn lẻ.
Một cảm giác bồn chồn bao phủ lấy hay bên. Tất nhiên, đây là một cuộc chiến trao đổi kĩ năng lẫn nhau. Thậm trí nó còn thể hiện một cách rõ rệt trong cuộc chiến này.
Haa!
Trút một hơi thở nặng nề, Climb lao lên tấn công. Cậu di chuyển một khoảng hẹp với ít sức mạnh. Nếu di chuyển rộng, cậu sẽ để lộ điểm yếu của mình ra cho đối thủ.
Sát thủ dễ dàng né được đòn tấn công của mình cậu và thu tay vào trong áo. Dự đoán động thái tiếp theo của hắn, Climb thận trọng tính toán.
Climb chặn con dao găm bay vào mắt bằng thanh kiếm của mình.
Đó chính là sự may mắn. Để có được điều đó, Climb đã bẻ ngoặt hướng tấn công bằng sự cẩn trọng của mình.
Nhưng thực tế lại không như cậu nghĩ, sát thủ đã lường trước được điều này.
Ồ không!
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Cậu không thể ngăn cản được đợt tấn công tiếp theo. Nỗi sự hãi từ con dao găm đã khiến cậu hoảng sợ và để lộ sơ hở. Chính vì điều đó mà thanh kiếm của cậu vẫn còn trong không khí, và cậu không thể thu nó về kịp để triển khai phản công. Mặc dù cậu cố hết sức để né tránh nhưng kẻ ám sát đã nhanh chóng áp sát cậu.
Bị dồn vào chân tường. Đến nước này thì cậu dùng cánh tay của mình như một lá chắn và-
Cũng như Climb thực hiện quyết tâm của mình, kẻ ám sát - người đang lao vào đánh bỗng dưng khựng lại và nhảy về phía sau một.
Một hòn đá nhỏ kích thước của một hạt đậu đã bay vào mí mắt trái của sát thủ. Đầu óc Climb căng như dây đàn, cố gắng xác nhận nó.
Không cần quay đầu lại cũng biết ai là người ném. Giọng nói của Sebas từ phía sau vang lên.
Sợ hãi là một cảm xúc quý giá. Tuy nhiên, cậu không thể khắc chế nó. Tôi đã chứng kiến nãy giờ, nhưng đây là một trận chiến khá buồn tẻ và nửa vời. Nếu đối thủ của cậu có sự quyết tâm hy sinh một cánh tay, nó đồng nghĩa với cái chết của cậu. Nếu mất đi sức mạnh của chính bản thân mình thì hãy dùng cái đầu để chiến thắng. Đôi khi sức mạnh ý chí còn hơn là sức mạnh thể chất.
Vâng!
Trả lời trong đầu của mình, cậu đã rất ngạc nhiên rằng mình đã lấy lại bình tĩnh. Nó không phải là một cảm giác an toàn khi có ai đó để dựa dẫm. Đúng hơn, đó là cảm giác được ai đó theo dõi từ đằng sau.
Cậu có thể không gạt bỏ được hoàn toàn những khoảnh khắc cận kề cái chết. Tuy nhiên-
Nếu... tôi chết, xin vui lòng nói cho Renner-sama, xin ngài hãy nói với nàng công chúa mà tôi đã chiến đấu hết mình.
Cậu buông một tiếng thở dài và lặng lẽ giơ thanh kiếm của mình lên.
Climb nhận thấy rằng ánh sáng trong đôi mắt của kẻ ám sát đã khác so với trước. Mặc dù thời gian giữa họ quá ngắn, nhưng có lẽ trái tim của họ đã tìm thấy một điểm chung trong cuộc sống này.
Giống như cái cách Climb thể hiện quyết tâm của mình, sát thủ dường như đã nhận thấy và cũng cảm thấy quyết tâm của mình như vậy.
Tên sát thủ bước về phía trước. Không cần phải nói, hắn thu hẹp khoảng cách mà không một tiếng động.
Sau khi xác nhận rằng hắn đã bước vào trong phạm vi của mình, Climb giơ thanh kiếm của mình lên. Trong khoảnh khắc đó, tên sát thủ lao vào. Hắn đã nhìn thấu tốc độ của thanh kiếm Climb và sử dụng bản thân mình làm mồi nhử bởi một động tác giả.
Nhưng có một điều mà sát thủ đã bỏ lỡ.
Nếu không có một nghi ngờ, tên sát thủ đã nhìn thấu các kĩ năng sử dụng kiếm của Climb. Tuy nhiên, hắn đã không biết được rằng Climb đã tự tin trong việc tung ra đòn đánh hơn lúc nãy. Nó mang sát thương lớn hơn, nhanh hơn so với bất kì đòn tấn công nào trước đó.
Đòn đánh đó đã găm vào vai của kẻ ám sát và được chặn lại bở chiếc áo nên không thể cắt hắn ra làm hai. Tuy nhiên, nó dễ dàng hướng xuống xương đòn, đâm qua da thịt và làm vỡ hết xương bả vai của hắn.
Sát thủ ngã vật xuống mà ko ngừng lăn quằn quại. Sự đau đớn đã khiến cho hắn không thể cất nên lời được.
Tuyệt vời.
Sebas xuất hiện từ phía sau và ăn hôi bằng cách đá vào bụng hắn. (ED: Vãi cả ăn hôi, định sửa mà thấy vui vui nên để nguyên)
Tên sát thủ đã trở thành như một con rối bất động và không di chuyển. Hắn đã bất tỉnh.
Trong lúc đó, Brain đã giải quyết tên sát thủ và giơ tay cao để chúc mừng Climb.
Tiếp, chúng ta hãy bắt đầu thủ tục chào hỏi. Nếu cậu có bất cứ điều gì mà ta muốn nghe, đừng khách khí, hãy nói ra tự nhiên.
Sebas tóm một người trong bọn và đánh hắn tỉnh dậy (Trans: Vừa đánh nó ngất xong bây lại đánh nó tỉnh:v). Cơ thể của hắn dần dần tỉnh lại, Sebas sau đó chuyển tay lên trán của người đàn ông. Tất cả điều này thậm chí không mất hai giây. Mặc dù ông không mạnh tay nhưng đầu của hắn cong đi và trở lại như một con lắc.
Đôi mắt của người đàn ông trở nên vô hồn, giống như mắt của một người say rượu.
Sebas bắt đầu đặt câu hỏi.Mặc dù đôi môi của một sát thủ nên đã bị niêm phong chặt chẽ nhưng người đàn ông không che giấu bất cứ điều gì và phải nói. Thấy cảnh lạ lùng, Climb lên hỏi.
Ông đang làm gì vậy?
Đó là một kỹ năng gọi là [Palm of Puppeteer]. Khá may mắn khi nó thành công.
Mặc dù đó là một kỹ năng mà cậu chưa bao giờ nghe nói, nhưng quan trọng hơn, Climb cau mày khi nghe thấy thông tin của từ tên sát thủ.
Chúng là những kẻ ám sát từ [Eight Finger] được đào tạo bởi một trong những [Six Arms], các thành viên mạnh nhất của nhóm bảo mật. Họ đã đi theo Sebas để giết ông ta. Brain hỏi Climb.
... Tôi không quá chắc chắn nhưng [Eight Finger] không phải là một tổ chức tội phạm khá lớn hay sao? Tôi nghĩ rằng họ có quan hệ với các nhóm lính đánh thuê...
Anh nói đúng. [Six Arms] là tên của sáu thành viên mạnh nhất của tổ chức đó. Tôi nghe nói rằng mỗi một trong số họ ngang ngửa với sức mạnh của mạo hiểm giả bậc Adamantium. Chúng tôi có nhiều thông tin lắm vì đó là một vấn đề liên quan đến thế giới ngầm.
Và Succulent, một trong những người xuất hiện tại nơi Sebas cư trú, là một thành viên của Six Arms người được gọi là [Devil of Illusions]. Kế hoạch của hắn giết Sebas để hắn có thể tự do quyến rũ người chủ xinh đẹp của ông.
Sau khi nghe nói đến thời điểm này, Climb cảm thấy một cơn ớn lạnh quét qua anh ta. Cái lạnh đến từ Sebas.
Sebas từ từ đứng lên, Brain hỏi ông một câu hỏi.
Sebas-sama sẽ làm gì tiếp theo?
Ta đã quyết định. Trước tiên ta sẽ tìm và tiêu diệt các vị trí có vấn đề. Từ những gì tên kia đã khai, có vẻ như Succulent đang ở chỗ đó. Cần phải bóp chết nó từ trong trứng nước.
Cả hai Climb và Brain đều kinh ngạc trước câu trả lời bất cần đời của Sebas.
Thực tế là ông đã đi để tấn công chúng có nghĩa là ông đã đủ tự tin để giành chiến thắng mạo hiểm giả cấp Adamantium - nói cách khác, là người mạnh nhất của nhân loại.
Nhưng điều này có thể chấp nhận được
Ông đã đánh bại ba trong những kẻ ám sát ngay lập tức và thậm chí là Unglaus-sama nổi tiếng. Rốt cuộc thì Sebas-sama là ai? Chính ông một mạo hiểm giả cấp Adamantium trong quá khứ?
... Tuy nhiên, bọn chúng đã bắt cóc nhiều người. Sẽ tốt hơn cho ta nếu hành động một cách nhanh chóng. .
Đúng thế, nếu của sát thủ không trở lại, chúng sẽ nhận ra có gì đó không ổn và di chuyển những người bị bắt cóc ở nơi khác. Sau đó chúng ta sẽ không thể giải cứu họ.
Cùng một lúc, trong khi hai bên ngang nhau thì kẻ thù sẽ có chút lợi thế. Đó là tình trạng hiện tại của người được gọi là Sebas.
Tiếp đó, ta sẽ bắt đầu tấn công ngay lập tức. Ta xin lỗi nhưng ta không có ý định thay đổi quyết định của mình đâu. Ta có thể yêu cầu hai người đem những sát thủ đến văn phòng bảo vệ?
Ahhh, chờ đã Sebas-sama! Với ngài thì sẽ ổn thôi, hãy cho phép tôi để giúp đỡ! Tất nhiên, là nếu ngài cho phép.
Tôi cũng vậy, Sebas-sama. Là cấp dưới Renner-sama, bảo vệ trật tự của thủ đô là nhiệm vụ của tôi. Nếu người dân của vương quốc đang đau khổ, tôi sẽ cứu họ bằng thanh kiếm của mình.
... Unglaus-kun thì được, nhưng có thể là một chút nguy hiểm cho Climb-kun.
Tôi nhận thức được sự nguy hiểm.
Hey, Climb... cậu đã bao giờ nghe nói về cái được gọi là “gánh nặng”? Vâng, từ quan điểm của Sebas-sama, có lẽ không quá nhiều sự khác biệt giữa tôi và cậu.
Không không, đó không phải là những gì tôi muốn nói. Tôi chỉ lo lắng về sự an toàn Climb-kun. Hãy biết rằng tôi sẽ không thể bảo vệ cậu như vừa nãy.
Tôi đã sẵn sàng.
... Những gì chúng tôi muốn làm bây giờ có thể làm hại đến tính mạng, hoặc danh dự của cậu. Có nhiều cơ hội khác để cậu có thể mạo hiểm mạng sống của mình
Nếu tôi không giúp thì tôi không xứng để phục vụ chủ nhân của mình. Giống như Sebas-sama cứu giúp người khó khăn, nếu có thể, tôi cũng muốn mở rộng bàn tay của tôi cho những người đang đau khổ.
Giống như khi cô đưa tay để giúp cậu.
Như thể thấy được lòng quyết tâm của cậu, Sebas và Brain quay sang nhìn nhau.
... Cậu đã quyết rồi chứ?
Trả lời câu hỏi của Sebas , Climb gật đầu.
Ta hiểu. Sau đó, không có gì hơn là cần phải nói là. Xin vui lòng cho ta mượn sức mạnh của cậu.
/210
|