Ngày hôm đó, khu villa số 2 chính thức đón tiếp thêm ba đồng chí vô nhập cư còn khu villa số 1 tạm thời bị cho ăn bơ.
Ba chàng trai đẹp động lòng người tay xách nách mang mỗi người một cái vali kéo sang nhà hàng xóm trước sự bàng hoàng của chủ nhà
- Bọn tôi ở đâu đây?!
Hàn Thiên kéo cái vali to đùng ngó quanh quẩn hỏi
- Đằng sau nhà có cái nhà kho đó, ra đấy mà ở!
Thiên An hất hàm, cái mặt trông đến là ghét
- Này, nói thế mà nghe được hả?! Rõ là bọn cô rủ rê gạ gẫm bọn tôi sang đây ở nhá!
Nhật Duy bất bình lên tiếng.
- Ai rủ?!
Thảo Anh bĩu môi
- Tôi nhớ là cô rủ đó!
Nhật Duy quay ra nhìn Thảo Anh cười cười, hại con bé ngại mà không có chỗ chui.
Công nhận, hình ... hình như là thế thật!
- Này, nghe nói cạnh phòng cô có phòng trống?!
Bảo Khánh cười đểu nói với Hạ Vy hại con bé lắp ba lắp bắp:
- Không ... làm gì có, đó ... đó là ... à, đó là phòng của người giúp việc!
Hạ Vy vội nói xong cái mới nhận ra mình nói hớ, vội bịt miệng lại rồi thầm chửi mình ngu
Nhưng công nhận là ... ngu thật!
Thảo Anh và Thiên An lườm nhỏ muốn rách mắt luôn, ừ, người giúp việc, người giúp việc chính là nhỏ đấy.
Lại thêm ba cái người vô duyên kia, chả biết nể mặt nhau tí nào cả mà ôm bụng cười, cười mà đến nỗi lăn cả xuống đất rồi mà vẫn cười.
- Haha ... giúp việc ... haha ...
Bảo Khánh vừa cười vừa nói chêu tức Hạ Vy
Hạ Vy chả biết vì ngượng hay vì ngại mà mặt mày đỏ bừng, nhỏ quát to:
- ĐẤY, MUỐN Ở THÌ Ở!
- Oki! Tôi ở đấy!
Bảo Khánh te tởn, đoạn, quay ra chỗ hai thằng bạn:
- Còn bọn mày ở đâu?!
- Ở đâu chả được!
Cả hai chàng đồng thanh.
Ừ thì, phải công nhận một điều là Thảo Anh và Hạ Vy đều là mê trai đẹp, chẳng qua là không bộc lộ ra ngoài thôi! Nhớ cái lúc mà Thiên An suýt nữa thì đuổi cổ Nhật Duy với Hàn Thiên ra nhà kho ở ý, Thảo Anh liều chết xông ra xin, lập luận ... nào là dù gì cũng là bạn cùng lớp, cho ở cũng không sao ... nào là mày không thấy xót soái ca hả?! ... bla blo ... Hạ Vy nhìn thấy thương cũng xông ra chêm thêm mấy câu.
Hai đứa, mỗi đứa một câu hại bạn Thiên An thiếu tí nữa là vạng cho mỗi đứa mấy phát
Mịa, hai cái con này, làm thành cái chợ rồi cũng nên!
Thiên An nhăn mày nghĩ rồi cuối cùng một phần cũng là vì xót cái tai của mình, phần lớn thì chả biết được là vì cái cảm xúc kì lạ nào đó chợt dâng lên mà gật đầu cái Rụp
Sau này, đến khi nghĩ lại, Thiên An mới có thể hiểu, cái cảm xúc khó tả kia là cái gì mà khiến nó có thể dễ dàng đến thế.
Ba chàng trai đẹp động lòng người tay xách nách mang mỗi người một cái vali kéo sang nhà hàng xóm trước sự bàng hoàng của chủ nhà
- Bọn tôi ở đâu đây?!
Hàn Thiên kéo cái vali to đùng ngó quanh quẩn hỏi
- Đằng sau nhà có cái nhà kho đó, ra đấy mà ở!
Thiên An hất hàm, cái mặt trông đến là ghét
- Này, nói thế mà nghe được hả?! Rõ là bọn cô rủ rê gạ gẫm bọn tôi sang đây ở nhá!
Nhật Duy bất bình lên tiếng.
- Ai rủ?!
Thảo Anh bĩu môi
- Tôi nhớ là cô rủ đó!
Nhật Duy quay ra nhìn Thảo Anh cười cười, hại con bé ngại mà không có chỗ chui.
Công nhận, hình ... hình như là thế thật!
- Này, nghe nói cạnh phòng cô có phòng trống?!
Bảo Khánh cười đểu nói với Hạ Vy hại con bé lắp ba lắp bắp:
- Không ... làm gì có, đó ... đó là ... à, đó là phòng của người giúp việc!
Hạ Vy vội nói xong cái mới nhận ra mình nói hớ, vội bịt miệng lại rồi thầm chửi mình ngu
Nhưng công nhận là ... ngu thật!
Thảo Anh và Thiên An lườm nhỏ muốn rách mắt luôn, ừ, người giúp việc, người giúp việc chính là nhỏ đấy.
Lại thêm ba cái người vô duyên kia, chả biết nể mặt nhau tí nào cả mà ôm bụng cười, cười mà đến nỗi lăn cả xuống đất rồi mà vẫn cười.
- Haha ... giúp việc ... haha ...
Bảo Khánh vừa cười vừa nói chêu tức Hạ Vy
Hạ Vy chả biết vì ngượng hay vì ngại mà mặt mày đỏ bừng, nhỏ quát to:
- ĐẤY, MUỐN Ở THÌ Ở!
- Oki! Tôi ở đấy!
Bảo Khánh te tởn, đoạn, quay ra chỗ hai thằng bạn:
- Còn bọn mày ở đâu?!
- Ở đâu chả được!
Cả hai chàng đồng thanh.
Ừ thì, phải công nhận một điều là Thảo Anh và Hạ Vy đều là mê trai đẹp, chẳng qua là không bộc lộ ra ngoài thôi! Nhớ cái lúc mà Thiên An suýt nữa thì đuổi cổ Nhật Duy với Hàn Thiên ra nhà kho ở ý, Thảo Anh liều chết xông ra xin, lập luận ... nào là dù gì cũng là bạn cùng lớp, cho ở cũng không sao ... nào là mày không thấy xót soái ca hả?! ... bla blo ... Hạ Vy nhìn thấy thương cũng xông ra chêm thêm mấy câu.
Hai đứa, mỗi đứa một câu hại bạn Thiên An thiếu tí nữa là vạng cho mỗi đứa mấy phát
Mịa, hai cái con này, làm thành cái chợ rồi cũng nên!
Thiên An nhăn mày nghĩ rồi cuối cùng một phần cũng là vì xót cái tai của mình, phần lớn thì chả biết được là vì cái cảm xúc kì lạ nào đó chợt dâng lên mà gật đầu cái Rụp
Sau này, đến khi nghĩ lại, Thiên An mới có thể hiểu, cái cảm xúc khó tả kia là cái gì mà khiến nó có thể dễ dàng đến thế.
/53
|