“Triệu Lập, nam, hai mươi tuổi, trú tại…”
“Tháng 7, năm xx31: nhập ngũ”
“Tháng 7, năm xx32: kết thúc huấn luyện tân binh”.
“Kết quả đánh giá: đề nghị bồi dưỡng trở thành sĩ quan, đào tạo thành quản giáo.”
“Khảo hạch cấp bậc công pháp chiến đấu: tứ cấp.”
“Quân hàm: trung sĩ.”
Đây là một phần hết sức đơn giản trong lý lịch của Triệu Lập, nếu chỉ nhìn như thế này, cơ bản là không phát hiện ở Triệu Lập có điều gì đặc biệt. Học hết trung học đăng ký nhập ngũ, trải qua quá trình huấn luyện tân binh, rồi được điều đến phục vụ tại nhà giam đặc chủng Mountbatten.
Phần sơ yếu lý lịch và các thông tin chi tiết hơn đang được đặt trên bàn trong nhà giam đặc chủng ở Mountbatten. Viên giám thị tóc bạc trắng đang cầm xem những tin tức này.
Mặc dù giám thị cũng đã lớn tuổi, râu tóc hoàn toàn bạc trắng nhưng nhìn vẫn hết sức khỏe mạnh, tinh thần hết sức hưng phấn. Trong ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên một tia sáng mà đáng nhẽ không thể có ở một lão nhân như vậy.
Một phần tư liệu khác chính là những thông tin về quá trình huấn luyện tân binh của Triệu Lập. Bắt đầu từ khi hắn bước chân vào quân ngũ, đánh giá toàn diện các giai đoạn thứ nhất, thứ hai, thứ ba cũng đều được ghi vào đó. Thậm chí ngay cả kết quả luyện công của Triệu Lập thời phổ thông cũng có ở đó. Từng lời đánh giá của các huấn luyện viên như Arnold, Tiêu Cường, ngay cả đánh giá của Kerui Christine cũng có ở đó.
Phần tư liệu hết sức cụ thể khiến cho người khác cảm thấy kinh hãi. Nếu Triệu Lập mà biết thì hắn cũng phải tự hỏi làm thế nào mà tất cả các thông tin này lại được đặt trên bàn của giám thị.
Từ phần sơ yếu lý lịch và bản báo cáo này thì Triệu Lập hoàn toàn chẳng có gì đáng để hoài nghi. Giai đoạn tân binh đầu tiên thành tích hết sức nổi bật. Giai đoạn thứ hai mặc dù không phải là người có thành tích cá nhân cao nhất nhưng lại là người có khả năng chỉ huy tốt nhất. Giai đoạn thứ ba thì sử dụng vũ khí cùng kỹ năng chiến đấu hết sức thành thạo (đây là lời nhận xét của huấn luyện viên Tiêu Cường). Duy chỉ có một chút khuyết điểm đó chính là kết quả khảo hạch cấp bậc công pháp hơi thấp, chỉ đạt có tứ cấp. Tuy nhiên, bốn người tứ cấp lại có thể đối đầu cùng với mười lăm người trong đó có hai người đạt tới lục cấp.
Một người mới như vậy làm sao mà được đưa tới nhà từ bí mật hàng đầu Mountbatten? Điều này làm cho viên giám thị hết sức nghi hoặc. Cũng chính ông cho người tìm hiểu những tư liệu về Triệu Lập.
Suy nghĩ một lúc, viên giám thị liền ấn vào nút liên lạc vô tuyến, đường dây nhanh chóng được nối thông:
- Hamas! Là ta đây.
- Chào ngài! – Hamas mặc dù là một viên sĩ quan hàng đầu trong quân đội, nhưng vẫn hết sức kính trọng viên giám thị.
- Ngươi đang ở chỗ nào mà náo nhiệt vậy? Có phải đang uống rượu không? – Từ bên kia vọng đến không phải chỉ có một mình thanh âm của Hamas, còn có tiếng nhạc ầm ĩ, kèm theo tiếng mọi người tranh luận.
- Bữa tiệc đón tiếp theo lệ thôi thưa ngài. – Hamas cười trả lời. Tiếng ầm ĩ lúc này từ từ nhỏ dần, có lẽ hắn đang rời khỏi bữa tiệc.
- Chuẩn bị chiến đấu cấp một, cậu phải chú ý tới những điều mà tôi đã lưu ý. Cậu thấy người mới tới thế nào? – Lão giám thị cũng không để ý nhiều tới điểm này, chỉ nhắc nhở Hamas một câu rồi quay sang hỏi chuyện Triệu Lập.
- Cậu nhóc này rất được! – Trong giọng nói của Hamas không khỏi có một chút khen ngợi.
- Một ông vua vượt dốc mới. Ngay cả Tân Phổ Sâm cũng phải nôn thốc nôn tháo. Cậu nhóc đó không hề có vấn đề gì, khi cửa phi thuyền mở thì cậu ta cũng đã chuẩn bị hành lý sẵn sàng rồi. – Hamas vừa nói vừa cố nín cười:
- Ngài không được chứng kiến cảnh Tân Phổ Sâm phải khốn khổ như thế nào, không thể nào mà nhịn được cười. Bây giờ, tiểu tử kia là ông vua vượt dốc mới. Ha ha ha.
- Hả? Như vậy là cậu ta cũng có tiền đồ đấy chứ? – Lão giám thị nghe thấy điều này, hai mắt không khỏi sáng lên.
- Thể hiện trong khi báo động chiến đấu thế nào?
- Lúc có tín hiệu báo động chiến đấu thì hắn ngơ ngác, không biết phải làm gì. Phải để cho Phách Lang kéo đi đến đứng ở lối vào công sự, trong khoảng thời gian này hắn không có làm gì hết. – Từ trong máy liên lạc truyền tới tiếng cửa đóng, có lẽ Hamas đi vào văn phòng.
- Tôi nghĩ là cậu ta chưa được trải qua khóa huấn luyện đặc biệt.
- Uhm! Ta cũng chỉ tò mò tại sao một người mới như thế lại được bố trí như vậy. Bối cảnh gia đình cậu ta cũng hết sức bình thường, không hề có quan hệ gì trong quân đội. Vậy mà sau khi trải qua khóa huấn luyện tân binh thông thường lại được thuyên chuyển tới nhà tù đặc chủng. Chuyện này không bình thường chút nào. – Lão giám thị thuận miệng giải thích một câu.
- Cậu thấy cậu ta như thế nào?
- Uống rượu sảng khoái. Có thể bỏ qua sự chọc ghẹo, rất dễ hòa đồng với mọi người. Tóm lại là một chàng trai tốt. Tuy nhiên còn phải học tập rất nhiều. – Hamas mặc dù tiếp xúc với Triệu Lập không nhiều, nhưng lại để ý hắn rất kỹ.
- Có vẻ như là một chàng trai hết sức thú vị. – Lão giám thị nghe Hamas nói vậy liền buông ra một câu kết luận.
- Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.
- Sao ngài lại nói thế? Có thể giúp ngài chút gì đó là điều mà tôi hết sức mong muốn, có gì mà làm phiền chứ. Ngài nói như vậy tôi không gánh nổi đâu.
- Vậy cám ơn cậu! – Lão giám thị cũng không hề khách khí.
- Ngày mai, cậu hãy đem cậu ta đến đây.
Chấm dứt liên lac, lão giám thị ngả người vào ghế, khuôn mặt điểm một nụ cười thần bí: “ Thật thú vị, không ngờ một tiểu tử mới chỉ có tứ cấp lại có thể làm cho Tân Phổ Sâm đạt tới bảy cấp phải cam chịu thất bại.”
Sau đó, nghĩ ngợi một lúc, lão giám thị liền ngồi thẳng dậy, quay số điện thoại:
- Xin chào! Là ta đây. Ngươi có khỏe không?
……..
- Chết làm sao được. Ngươi còn chưa chết thì ta làm sao đã đi gặp lão Diêm được cơ chứ?
…….
- Ah! Giúp ta kiểm tra hồ sơ một người. Ta muốn có bản ghi chép kiểm tra thể lực của người đó. Tên là gì hả? Tân Phổ Sâm, đang phục vụ tại Mountbatten, thuộc Không Quân. Tìm được rồi à? Gửi cho ta nhé. Cảm ơn ngươi rất nhiều.
Bản ghi chép của Tân Phổ Sâm cũng nhanh chóng được đặt lên bàn của lão giám thị. Lão giám thị nhanh chóng lướt qua các thông tin. Cuối cùng, ánh mắt lão dừng lại ở một hàng chữ: “Có thể chịu được gia tốc tối đa là 10. Tuyệt vời”
“ Có thể chịu được gia tốc trọng trường gấp 10 lần ở Trái Đất cơ à?” – Lão giám thị nhìn bản ghi chép không nhịn được cười rộ lên.
- Một Không Quân tinh nhuệ không ngờ lại không bằng một tiểu tử. Thật là thú vị. – Lầm bầm, lầu bầu một lúc, sau đó lão lại cầm lấy tập hồ sơ của Triệu Lập bắt đầu chậm rãi xem xét.
Được một lúc, hình như phát hiện ra một điều gì đó, lão giám thị buông tư liệu, nhíu mày. Dường như thể hiện ở giai đoạn đầu tiên thật sự có điểm quá mức bình thường, thậm chí là trong việc kiểm tra xem có chống lại sự cám dỗ của Kerui Christine cũng hết sức bình thường. Những đến cuối giai đoạn lại hết sức xuất sắc, điều này đúng là cần phải chú ý tới.
Triệu Lập cuối cùng cũng không thể từ chối được, hết bát này đến bát khác, cho đến tận cuối buổi. Trong buổi tiệc này, hắn hết sức vui vẻ, mượn hơi rượu để phát tiết hết tất cả những buồn bực trong lòng suốt từ thời trung học đến bây giờ.
Tất nhiên đây không phải là mượn rượu để ăn nói linh tinh mà ở đây là để cho tâm hồn hoàn toàn thư giãn, tìm hiểu những chiến hữu mới, cùng mọi người uống rượu vui vẻ, rất nhanh đã hòa nhập với tất cả. Ngay cả khi tỉnh táo, Triệu Lập cũng thấy ngạc nhiên bởi làm thế nào mà hắn lại có thể cùng với người khác vui vẻ như vậy?
Khi tỉnh dậy, Triệu Lập nhớ ra rằng cho dù hôm qua uống nhiều như thế nhưng hắn nói và làm chuyện gì cũng đều có suy nghĩ. Triệu Lập thở phào một hơi, bởi trong trí nhớ thì hắn cũng không gây ra một chuyện gì đặc biệt. Thêm một điều may mắn nữa đó là hắn không hề cảm thấy nhức đầu.
- Triệu Lập! Hôm nay, cậu sẽ được đưa tới nhà giam. Hãy chuẩn bị một chút đi. – Tân Phổ Sâm thò đầu qua cửa phòng Triệu Lập dặn dò một câu. Nhìn qua có thể thấy Tân Phổ Sâm hoàn toàn tỉnh táo. Hôm qua, ngoài một thùng nhỏ uống với Triệu Lập ra, còn lại hắn cũng không uống nhiều.
Kỳ thật cũng chẳng có gì để mà chuẩn bị. Ngoài bộ quân phục trên người ra, chỗ hành lý hôm qua hắn cũng chưa có kịp mở. Rất nhanh, Triệu Lập đã chỉnh tề xuất hiện trước mặt Tân Phổ Sâm.
- Đây là loại máy bay một người lái. Trước đây, cậu đã từng sử dụng bao giờ chưa? – Ăn điểm tâm xong, Tân Phổ Sâm dẫn Triệu Lập đi vào sân bay nằm giữa doanh trại, chỉ vào một thứ to hơn chiếc ô tô một chút nói.
- Chưa. – Trong đầu Triệu Lập nổi lên ý nghĩ: “Tại sao lại giới thiệu loại máy bay một người lái làm gì? Chẳng lẽ muốn để cho hắn tự lái nó mà đi?”.
- Đoán đúng rồi đấy. Nhưng mà không có thưởng đâu. – Từ nét mặt của Triệu Lập có thể biết được hắn đang nghĩ cái gì. Tân Phổ Sâm búng tay một cái sau đó bắt đầu chỉ cho Triệu Lập lái nó như thế nào.
Triệu Lập trong lòng hơi tức nhưng chẳng biết làm thế nào, đành phải lắng nghe một cách chăm chú. Đối với máy bay một người lái thì việc lái nó cũng không khó. Lúc trước, Triệu Lập cũng đã từng được tiếp xúc với xe đặc chủng, bây giờ chỉ cần nắm được quá trình cất và hạ cánh thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Mới luyện tập được hai lần, Tân Phổ Sâm liền giao cho hắn một chiếc máy bay hoàn toàn mới.
- Cẩn thận nhé! Đây là chiếc máy bay của riêng cậu. Đi lại giữa nhà giam và nơi đây chủ yếu là bằng loại công cụ này đấy. – Chỉ vào một cái khe nhỏ bên cạnh cửa buồng lái:
- Đây chính là chỗ nhét thẻ xác nhận. Cậu đem thẻ của mình nhét vào đó. – Theo lời Tân Phổ Sâm, Triệu Lập lấy thẻ nhận diện của mình nhét vào đó.
- Đây là chỗ xác nhận vân tay. – Tân Phổ Sâm lại chỉ vào một chỗ khác. Có cảm giác lúc này hắn không phải là người hướng dẫn cho Triệu Lập mà giống như một kẻ đang thúc cho người khác nhanh chóng biến đi cho khuất mắt.
Sau khi xác nhận vân tay, còn phải thu nhận giọng nói. Sau khi hoàn thành những thiết lập cơ bản, chiếc máy bay cuối cùng cũng trở thành phương tiện đi lại của Triệu Lập.
- Đừng có mà thần người ra như thế. Tất cả những thứ này nhằm đảm bảo an toàn cho cậu và máy bay của cậu không bị tù nhân sử dụng. – Tân Phổ Sâm cũng chẳng giải thích gì nhiều với Triệu Lập, chỉ nói có một câu như vậy. Triệu Lập nghe thấy thế cũng hiểu được, bởi mấy việc như thế này trong khóa huấn luyện hắn cũng đã được đề cập đến, nhưng mức độ bảo mật không cao như thế này. Ở nhà tù đặc chủng lại còn có cả thiết bị nhận diện âm thanh, hoàn toàn khác với những nơi khác.
- Được rồi! Bây giờ cất cánh đi theo ta. Chỉ có một con đường duy nhất, nếu mà quên thì cậu đừng hòng tìm thấy tôi. – Tân Phổ Sâm vội vã như vậy không biết có phải tại Triệu Lập đã làm xấu mặt hắn hay không nữa. Mới được luyện tập có hai lần, bây giờ lại phải bay cùng với một viên phi công kỳ cựu như vậy, Triệu Lập chẳng biết mình có ném thẳng chiếc máy bay xuống nước hay không nữa.
Lo lắng điều khiển máy bay cất cánh, bay theo sau Tân Phổ Sâm, chậm rãi hướng về phía nhà tù bay tới. Tân Phổ Sâm đã nói chỉ có một con đường duy nhất, Triệu Lập không hề có các thiết bị đo đạc, thật khó khăn để mà có thể nhớ được vị trí.
Bay được một quãng đường, tất cả bốn bề đều là nước, nếu dựa vào những thứ này để mà xác định được phương hướng thì đó là một điều không thể. Triệu Lập chỉ có thể tập trung chú ý vào mấy cái đồng hồ.
Tuy nhiên, Tân Phổ Sâm hình như muốn đánh đố Triệu Lập, trên đường bay cứ thản nhiên đảo qua, đảo lại. Nhưng mấy thứ như vậy cũng không làm khó được Triệu Lập, tốc độ cho dù chậm, nhưng phương vị thì hắn hoàn toàn nhớ kỹ.
Bay được khoảng bốn giờ, Triệu Lập mới nhìn thấy trên mặt biển hiện ra một tòa kim loại. Tân Phổ Sâm nói Triệu Lập hạ cánh, sau đó lượn một vòng rồi bay đi.
Cũng may, chiếc máy bay này điều khiển cũng hết sức đơn giản, không hề có chuyện gì xảy ra. Điều khiển máy bay đáp xuống vị trí đánh dấu hạ cánh, Triệu Lập ngơ ngác từ trong máy bay bước ra.
Một loại các chuyện diễn ra, ngoại trừ việc huấn luyện kỹ năng lái máy bay một cách đơn giản ra, còn lại thì anh ta hết sức là kỳ lạ, dường như là cố gắng giữ bí mật vị trí xuất phát. Triệu Lập có thể khẳng định một điều đó là cái nhà giam này có gì đó không bình thường.
Một viên thiếu úy không biết từ vị trí nào đi ra. Triệu Lập nhìn thấy liền nhanh chóng làm động tác chào.
- Thưa ngài!
- Trung sĩ Triệu Lập? – Vẻ mặt viên thiếu úy không có chút gì thay đổi, nhưng có thể nghe thấy trong giọng nói có chút gì đó mong đợi. Có lẽ bởi vì Triệu Lập sẽ nhanh chóng trở thành một trong số những chiến hữu của hắn.
- Đi theo ta! – Cùng lúc viên thiếu úy nói thì phía sau Triệu Lập, chiếc máy bay đã được một bàn tay cơ khí nắm lấy, đặt sang bên cạnh. Một loạt những chiếc máy bay được đặt ở đó. Trừ số hiệu máy bay ra thì chúng đều giống nhau như đúc.
- Hoan nghênh cậu đã tới nhà giam đặc chủng Mountbatten. – Nhập một đống mật mã để mở cánh cửa, sau khi bước qua, viên thiếu úy mở miệng cười với Triệu Lập.
Ở đây xây dựng giống như một hòn đảo bằng kim loại nổi trên mặt biển, chung quanh ước chừng mấy trăm km, ít nhất là tính từ vị trí của Triệu Lập. Không hề có một hòn đảo hay một phiến đất liền nào. Có lẽ các phương hướng khác cũng như vậy.
Chung quanh, khắp nơi toàn là những cánh cửa bằng kim loại rất dày, được gia cố tầng tầng, lớp lớp. Tạm thời chưa bắt gặp một người nào khác, nhưng chỉ riêng những điểm này cũng đủ làm cho Triệu Lập cảm thấy hết sức choáng váng.
Ngay cả Tân Phổ Sâm cũng chỉ phụ trách dẫn đường, không hề có quyền hạn tiến vào nhà tù này. Hơn nữa, địa hình nơi này hết sức đặc biệt. Tất cả những thứ đó cũng đủ chứng minh một điều đây là một nhà giam đặc chủng, một nhà giam mà trước đây Triệu Lập chưa được thấy – siêu cấp nhà giam.
- Nhà giam này của chúng ta giam giữ chủ yếu là trọng phạm nguy hiểm nhất của quân đội. Mỗi phạm nhân đều là những người hết sức nguy hiểm. Bất cứ lúc nào cũng không thể xem nhẹ. Ở đây chỉ cần một tù nhân trốn thoát thì sẽ gây ra sự hoảng loạn ở bên ngoài. Vì vậy, ngày đầu tiên bước chân vào nhà tù, cậu phải biết rằng mình sẽ phải đối mặt với những loại người như thế nào.
“Tháng 7, năm xx31: nhập ngũ”
“Tháng 7, năm xx32: kết thúc huấn luyện tân binh”.
“Kết quả đánh giá: đề nghị bồi dưỡng trở thành sĩ quan, đào tạo thành quản giáo.”
“Khảo hạch cấp bậc công pháp chiến đấu: tứ cấp.”
“Quân hàm: trung sĩ.”
Đây là một phần hết sức đơn giản trong lý lịch của Triệu Lập, nếu chỉ nhìn như thế này, cơ bản là không phát hiện ở Triệu Lập có điều gì đặc biệt. Học hết trung học đăng ký nhập ngũ, trải qua quá trình huấn luyện tân binh, rồi được điều đến phục vụ tại nhà giam đặc chủng Mountbatten.
Phần sơ yếu lý lịch và các thông tin chi tiết hơn đang được đặt trên bàn trong nhà giam đặc chủng ở Mountbatten. Viên giám thị tóc bạc trắng đang cầm xem những tin tức này.
Mặc dù giám thị cũng đã lớn tuổi, râu tóc hoàn toàn bạc trắng nhưng nhìn vẫn hết sức khỏe mạnh, tinh thần hết sức hưng phấn. Trong ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên một tia sáng mà đáng nhẽ không thể có ở một lão nhân như vậy.
Một phần tư liệu khác chính là những thông tin về quá trình huấn luyện tân binh của Triệu Lập. Bắt đầu từ khi hắn bước chân vào quân ngũ, đánh giá toàn diện các giai đoạn thứ nhất, thứ hai, thứ ba cũng đều được ghi vào đó. Thậm chí ngay cả kết quả luyện công của Triệu Lập thời phổ thông cũng có ở đó. Từng lời đánh giá của các huấn luyện viên như Arnold, Tiêu Cường, ngay cả đánh giá của Kerui Christine cũng có ở đó.
Phần tư liệu hết sức cụ thể khiến cho người khác cảm thấy kinh hãi. Nếu Triệu Lập mà biết thì hắn cũng phải tự hỏi làm thế nào mà tất cả các thông tin này lại được đặt trên bàn của giám thị.
Từ phần sơ yếu lý lịch và bản báo cáo này thì Triệu Lập hoàn toàn chẳng có gì đáng để hoài nghi. Giai đoạn tân binh đầu tiên thành tích hết sức nổi bật. Giai đoạn thứ hai mặc dù không phải là người có thành tích cá nhân cao nhất nhưng lại là người có khả năng chỉ huy tốt nhất. Giai đoạn thứ ba thì sử dụng vũ khí cùng kỹ năng chiến đấu hết sức thành thạo (đây là lời nhận xét của huấn luyện viên Tiêu Cường). Duy chỉ có một chút khuyết điểm đó chính là kết quả khảo hạch cấp bậc công pháp hơi thấp, chỉ đạt có tứ cấp. Tuy nhiên, bốn người tứ cấp lại có thể đối đầu cùng với mười lăm người trong đó có hai người đạt tới lục cấp.
Một người mới như vậy làm sao mà được đưa tới nhà từ bí mật hàng đầu Mountbatten? Điều này làm cho viên giám thị hết sức nghi hoặc. Cũng chính ông cho người tìm hiểu những tư liệu về Triệu Lập.
Suy nghĩ một lúc, viên giám thị liền ấn vào nút liên lạc vô tuyến, đường dây nhanh chóng được nối thông:
- Hamas! Là ta đây.
- Chào ngài! – Hamas mặc dù là một viên sĩ quan hàng đầu trong quân đội, nhưng vẫn hết sức kính trọng viên giám thị.
- Ngươi đang ở chỗ nào mà náo nhiệt vậy? Có phải đang uống rượu không? – Từ bên kia vọng đến không phải chỉ có một mình thanh âm của Hamas, còn có tiếng nhạc ầm ĩ, kèm theo tiếng mọi người tranh luận.
- Bữa tiệc đón tiếp theo lệ thôi thưa ngài. – Hamas cười trả lời. Tiếng ầm ĩ lúc này từ từ nhỏ dần, có lẽ hắn đang rời khỏi bữa tiệc.
- Chuẩn bị chiến đấu cấp một, cậu phải chú ý tới những điều mà tôi đã lưu ý. Cậu thấy người mới tới thế nào? – Lão giám thị cũng không để ý nhiều tới điểm này, chỉ nhắc nhở Hamas một câu rồi quay sang hỏi chuyện Triệu Lập.
- Cậu nhóc này rất được! – Trong giọng nói của Hamas không khỏi có một chút khen ngợi.
- Một ông vua vượt dốc mới. Ngay cả Tân Phổ Sâm cũng phải nôn thốc nôn tháo. Cậu nhóc đó không hề có vấn đề gì, khi cửa phi thuyền mở thì cậu ta cũng đã chuẩn bị hành lý sẵn sàng rồi. – Hamas vừa nói vừa cố nín cười:
- Ngài không được chứng kiến cảnh Tân Phổ Sâm phải khốn khổ như thế nào, không thể nào mà nhịn được cười. Bây giờ, tiểu tử kia là ông vua vượt dốc mới. Ha ha ha.
- Hả? Như vậy là cậu ta cũng có tiền đồ đấy chứ? – Lão giám thị nghe thấy điều này, hai mắt không khỏi sáng lên.
- Thể hiện trong khi báo động chiến đấu thế nào?
- Lúc có tín hiệu báo động chiến đấu thì hắn ngơ ngác, không biết phải làm gì. Phải để cho Phách Lang kéo đi đến đứng ở lối vào công sự, trong khoảng thời gian này hắn không có làm gì hết. – Từ trong máy liên lạc truyền tới tiếng cửa đóng, có lẽ Hamas đi vào văn phòng.
- Tôi nghĩ là cậu ta chưa được trải qua khóa huấn luyện đặc biệt.
- Uhm! Ta cũng chỉ tò mò tại sao một người mới như thế lại được bố trí như vậy. Bối cảnh gia đình cậu ta cũng hết sức bình thường, không hề có quan hệ gì trong quân đội. Vậy mà sau khi trải qua khóa huấn luyện tân binh thông thường lại được thuyên chuyển tới nhà tù đặc chủng. Chuyện này không bình thường chút nào. – Lão giám thị thuận miệng giải thích một câu.
- Cậu thấy cậu ta như thế nào?
- Uống rượu sảng khoái. Có thể bỏ qua sự chọc ghẹo, rất dễ hòa đồng với mọi người. Tóm lại là một chàng trai tốt. Tuy nhiên còn phải học tập rất nhiều. – Hamas mặc dù tiếp xúc với Triệu Lập không nhiều, nhưng lại để ý hắn rất kỹ.
- Có vẻ như là một chàng trai hết sức thú vị. – Lão giám thị nghe Hamas nói vậy liền buông ra một câu kết luận.
- Xin lỗi vì đã làm phiền cậu.
- Sao ngài lại nói thế? Có thể giúp ngài chút gì đó là điều mà tôi hết sức mong muốn, có gì mà làm phiền chứ. Ngài nói như vậy tôi không gánh nổi đâu.
- Vậy cám ơn cậu! – Lão giám thị cũng không hề khách khí.
- Ngày mai, cậu hãy đem cậu ta đến đây.
Chấm dứt liên lac, lão giám thị ngả người vào ghế, khuôn mặt điểm một nụ cười thần bí: “ Thật thú vị, không ngờ một tiểu tử mới chỉ có tứ cấp lại có thể làm cho Tân Phổ Sâm đạt tới bảy cấp phải cam chịu thất bại.”
Sau đó, nghĩ ngợi một lúc, lão giám thị liền ngồi thẳng dậy, quay số điện thoại:
- Xin chào! Là ta đây. Ngươi có khỏe không?
……..
- Chết làm sao được. Ngươi còn chưa chết thì ta làm sao đã đi gặp lão Diêm được cơ chứ?
…….
- Ah! Giúp ta kiểm tra hồ sơ một người. Ta muốn có bản ghi chép kiểm tra thể lực của người đó. Tên là gì hả? Tân Phổ Sâm, đang phục vụ tại Mountbatten, thuộc Không Quân. Tìm được rồi à? Gửi cho ta nhé. Cảm ơn ngươi rất nhiều.
Bản ghi chép của Tân Phổ Sâm cũng nhanh chóng được đặt lên bàn của lão giám thị. Lão giám thị nhanh chóng lướt qua các thông tin. Cuối cùng, ánh mắt lão dừng lại ở một hàng chữ: “Có thể chịu được gia tốc tối đa là 10. Tuyệt vời”
“ Có thể chịu được gia tốc trọng trường gấp 10 lần ở Trái Đất cơ à?” – Lão giám thị nhìn bản ghi chép không nhịn được cười rộ lên.
- Một Không Quân tinh nhuệ không ngờ lại không bằng một tiểu tử. Thật là thú vị. – Lầm bầm, lầu bầu một lúc, sau đó lão lại cầm lấy tập hồ sơ của Triệu Lập bắt đầu chậm rãi xem xét.
Được một lúc, hình như phát hiện ra một điều gì đó, lão giám thị buông tư liệu, nhíu mày. Dường như thể hiện ở giai đoạn đầu tiên thật sự có điểm quá mức bình thường, thậm chí là trong việc kiểm tra xem có chống lại sự cám dỗ của Kerui Christine cũng hết sức bình thường. Những đến cuối giai đoạn lại hết sức xuất sắc, điều này đúng là cần phải chú ý tới.
Triệu Lập cuối cùng cũng không thể từ chối được, hết bát này đến bát khác, cho đến tận cuối buổi. Trong buổi tiệc này, hắn hết sức vui vẻ, mượn hơi rượu để phát tiết hết tất cả những buồn bực trong lòng suốt từ thời trung học đến bây giờ.
Tất nhiên đây không phải là mượn rượu để ăn nói linh tinh mà ở đây là để cho tâm hồn hoàn toàn thư giãn, tìm hiểu những chiến hữu mới, cùng mọi người uống rượu vui vẻ, rất nhanh đã hòa nhập với tất cả. Ngay cả khi tỉnh táo, Triệu Lập cũng thấy ngạc nhiên bởi làm thế nào mà hắn lại có thể cùng với người khác vui vẻ như vậy?
Khi tỉnh dậy, Triệu Lập nhớ ra rằng cho dù hôm qua uống nhiều như thế nhưng hắn nói và làm chuyện gì cũng đều có suy nghĩ. Triệu Lập thở phào một hơi, bởi trong trí nhớ thì hắn cũng không gây ra một chuyện gì đặc biệt. Thêm một điều may mắn nữa đó là hắn không hề cảm thấy nhức đầu.
- Triệu Lập! Hôm nay, cậu sẽ được đưa tới nhà giam. Hãy chuẩn bị một chút đi. – Tân Phổ Sâm thò đầu qua cửa phòng Triệu Lập dặn dò một câu. Nhìn qua có thể thấy Tân Phổ Sâm hoàn toàn tỉnh táo. Hôm qua, ngoài một thùng nhỏ uống với Triệu Lập ra, còn lại hắn cũng không uống nhiều.
Kỳ thật cũng chẳng có gì để mà chuẩn bị. Ngoài bộ quân phục trên người ra, chỗ hành lý hôm qua hắn cũng chưa có kịp mở. Rất nhanh, Triệu Lập đã chỉnh tề xuất hiện trước mặt Tân Phổ Sâm.
- Đây là loại máy bay một người lái. Trước đây, cậu đã từng sử dụng bao giờ chưa? – Ăn điểm tâm xong, Tân Phổ Sâm dẫn Triệu Lập đi vào sân bay nằm giữa doanh trại, chỉ vào một thứ to hơn chiếc ô tô một chút nói.
- Chưa. – Trong đầu Triệu Lập nổi lên ý nghĩ: “Tại sao lại giới thiệu loại máy bay một người lái làm gì? Chẳng lẽ muốn để cho hắn tự lái nó mà đi?”.
- Đoán đúng rồi đấy. Nhưng mà không có thưởng đâu. – Từ nét mặt của Triệu Lập có thể biết được hắn đang nghĩ cái gì. Tân Phổ Sâm búng tay một cái sau đó bắt đầu chỉ cho Triệu Lập lái nó như thế nào.
Triệu Lập trong lòng hơi tức nhưng chẳng biết làm thế nào, đành phải lắng nghe một cách chăm chú. Đối với máy bay một người lái thì việc lái nó cũng không khó. Lúc trước, Triệu Lập cũng đã từng được tiếp xúc với xe đặc chủng, bây giờ chỉ cần nắm được quá trình cất và hạ cánh thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Mới luyện tập được hai lần, Tân Phổ Sâm liền giao cho hắn một chiếc máy bay hoàn toàn mới.
- Cẩn thận nhé! Đây là chiếc máy bay của riêng cậu. Đi lại giữa nhà giam và nơi đây chủ yếu là bằng loại công cụ này đấy. – Chỉ vào một cái khe nhỏ bên cạnh cửa buồng lái:
- Đây chính là chỗ nhét thẻ xác nhận. Cậu đem thẻ của mình nhét vào đó. – Theo lời Tân Phổ Sâm, Triệu Lập lấy thẻ nhận diện của mình nhét vào đó.
- Đây là chỗ xác nhận vân tay. – Tân Phổ Sâm lại chỉ vào một chỗ khác. Có cảm giác lúc này hắn không phải là người hướng dẫn cho Triệu Lập mà giống như một kẻ đang thúc cho người khác nhanh chóng biến đi cho khuất mắt.
Sau khi xác nhận vân tay, còn phải thu nhận giọng nói. Sau khi hoàn thành những thiết lập cơ bản, chiếc máy bay cuối cùng cũng trở thành phương tiện đi lại của Triệu Lập.
- Đừng có mà thần người ra như thế. Tất cả những thứ này nhằm đảm bảo an toàn cho cậu và máy bay của cậu không bị tù nhân sử dụng. – Tân Phổ Sâm cũng chẳng giải thích gì nhiều với Triệu Lập, chỉ nói có một câu như vậy. Triệu Lập nghe thấy thế cũng hiểu được, bởi mấy việc như thế này trong khóa huấn luyện hắn cũng đã được đề cập đến, nhưng mức độ bảo mật không cao như thế này. Ở nhà tù đặc chủng lại còn có cả thiết bị nhận diện âm thanh, hoàn toàn khác với những nơi khác.
- Được rồi! Bây giờ cất cánh đi theo ta. Chỉ có một con đường duy nhất, nếu mà quên thì cậu đừng hòng tìm thấy tôi. – Tân Phổ Sâm vội vã như vậy không biết có phải tại Triệu Lập đã làm xấu mặt hắn hay không nữa. Mới được luyện tập có hai lần, bây giờ lại phải bay cùng với một viên phi công kỳ cựu như vậy, Triệu Lập chẳng biết mình có ném thẳng chiếc máy bay xuống nước hay không nữa.
Lo lắng điều khiển máy bay cất cánh, bay theo sau Tân Phổ Sâm, chậm rãi hướng về phía nhà tù bay tới. Tân Phổ Sâm đã nói chỉ có một con đường duy nhất, Triệu Lập không hề có các thiết bị đo đạc, thật khó khăn để mà có thể nhớ được vị trí.
Bay được một quãng đường, tất cả bốn bề đều là nước, nếu dựa vào những thứ này để mà xác định được phương hướng thì đó là một điều không thể. Triệu Lập chỉ có thể tập trung chú ý vào mấy cái đồng hồ.
Tuy nhiên, Tân Phổ Sâm hình như muốn đánh đố Triệu Lập, trên đường bay cứ thản nhiên đảo qua, đảo lại. Nhưng mấy thứ như vậy cũng không làm khó được Triệu Lập, tốc độ cho dù chậm, nhưng phương vị thì hắn hoàn toàn nhớ kỹ.
Bay được khoảng bốn giờ, Triệu Lập mới nhìn thấy trên mặt biển hiện ra một tòa kim loại. Tân Phổ Sâm nói Triệu Lập hạ cánh, sau đó lượn một vòng rồi bay đi.
Cũng may, chiếc máy bay này điều khiển cũng hết sức đơn giản, không hề có chuyện gì xảy ra. Điều khiển máy bay đáp xuống vị trí đánh dấu hạ cánh, Triệu Lập ngơ ngác từ trong máy bay bước ra.
Một loại các chuyện diễn ra, ngoại trừ việc huấn luyện kỹ năng lái máy bay một cách đơn giản ra, còn lại thì anh ta hết sức là kỳ lạ, dường như là cố gắng giữ bí mật vị trí xuất phát. Triệu Lập có thể khẳng định một điều đó là cái nhà giam này có gì đó không bình thường.
Một viên thiếu úy không biết từ vị trí nào đi ra. Triệu Lập nhìn thấy liền nhanh chóng làm động tác chào.
- Thưa ngài!
- Trung sĩ Triệu Lập? – Vẻ mặt viên thiếu úy không có chút gì thay đổi, nhưng có thể nghe thấy trong giọng nói có chút gì đó mong đợi. Có lẽ bởi vì Triệu Lập sẽ nhanh chóng trở thành một trong số những chiến hữu của hắn.
- Đi theo ta! – Cùng lúc viên thiếu úy nói thì phía sau Triệu Lập, chiếc máy bay đã được một bàn tay cơ khí nắm lấy, đặt sang bên cạnh. Một loạt những chiếc máy bay được đặt ở đó. Trừ số hiệu máy bay ra thì chúng đều giống nhau như đúc.
- Hoan nghênh cậu đã tới nhà giam đặc chủng Mountbatten. – Nhập một đống mật mã để mở cánh cửa, sau khi bước qua, viên thiếu úy mở miệng cười với Triệu Lập.
Ở đây xây dựng giống như một hòn đảo bằng kim loại nổi trên mặt biển, chung quanh ước chừng mấy trăm km, ít nhất là tính từ vị trí của Triệu Lập. Không hề có một hòn đảo hay một phiến đất liền nào. Có lẽ các phương hướng khác cũng như vậy.
Chung quanh, khắp nơi toàn là những cánh cửa bằng kim loại rất dày, được gia cố tầng tầng, lớp lớp. Tạm thời chưa bắt gặp một người nào khác, nhưng chỉ riêng những điểm này cũng đủ làm cho Triệu Lập cảm thấy hết sức choáng váng.
Ngay cả Tân Phổ Sâm cũng chỉ phụ trách dẫn đường, không hề có quyền hạn tiến vào nhà tù này. Hơn nữa, địa hình nơi này hết sức đặc biệt. Tất cả những thứ đó cũng đủ chứng minh một điều đây là một nhà giam đặc chủng, một nhà giam mà trước đây Triệu Lập chưa được thấy – siêu cấp nhà giam.
- Nhà giam này của chúng ta giam giữ chủ yếu là trọng phạm nguy hiểm nhất của quân đội. Mỗi phạm nhân đều là những người hết sức nguy hiểm. Bất cứ lúc nào cũng không thể xem nhẹ. Ở đây chỉ cần một tù nhân trốn thoát thì sẽ gây ra sự hoảng loạn ở bên ngoài. Vì vậy, ngày đầu tiên bước chân vào nhà tù, cậu phải biết rằng mình sẽ phải đối mặt với những loại người như thế nào.
/26
|