…:::Cuộc Thi Hot Girl:::…
Ngày qua ngày, tôi cứ cặp kè bên Khắc Long với danh nghĩa là bạn gái hắn. Mỗi ngày, tủ đồ áo của tôi lại thêm đầy hơn, túi tiền của tôi cũng dày hơn, cuộc sống của tôi cứ như đang ở trên nhung lụa, tôi chưa bao giờ có đời sống vật chất đầy đủ hơn thế này.
Tuy vậy, “đời sống tinh thần” của tôi lại ngày càng lâm vào đường khốn, ngày nào mà tôi chẳng phải giả vờ cười tươi rói trước mặt Khắc Long, phải giả vờ âu yếm hắn như là đang âu yếm chính người mình yêu vậy, phải chịu sự lạnh nhạt, hời hợt của Hiếu Thiên và cả những người bạn ở xóm trọ của tôi nữa.
Tự cảm thấy mình không có lỗi gì trong chuyện này, tôi cũng chẳng thấy áy náy là mấy, mọi người đã không thích tôi thì tôi cũng chẳng còn có lý do gì để ở lại nơi này. Tôi quyết định chuyển nhà trọ, không ở lại nơi này nữa.
- Chào mọi người, hôm nay tôi sẽ đi khỏi nhà trọ này, sẽ không sống ở đây cùng các bạn nữa! – Tôi cúi đầu chào anh Thiên, Đan Quỳnh và Nhật Hạnh, ăn nói một cách vô cùng khách sáo.
- Sao cậu lại chuyển đi, ở đây không phải là rất tốt sao? – Đan Quỳnh khẽ nói, giọng có ý trách thầm nhưng tôi lại thấy rằng tôi đi chắc là nhỏ sẽ mừng lắm.
- Cũng đúng thôi, bây giờ người ta đã là bạn gái của một công tử nhà giàu rồi cơ mà, làm sao có thể đồng cam cộng khổ với bọn mình như ngày xưa… - Nhật Hạnh giở giọng mỉa mai, tôi nghe mà giận lắm nhưng cũng quyết không để lộ ra ngoài mặt.
- Anh cũng biết rằng sớm có ngày này nhưng không ngờ nó đến sớm vậy. Chào em, chúc em sống tốt! – Hiếu Thiên nói, cười nửa miệng rồi quay lưng bước đi, không thèm nhìn tôi đến một lần.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, chào mọi người một lần nữa:
- Thôi, tôi đi. Sớm chừng nào có lẽ tốt chừng đó.
Nói xong, tôi lẳng lặng bước đi, dù đã đi được một đoạn khá xa nhưng tôi vẫn còn nghe thấy tiếng nói văng vẳng của một ai đó:
- Đã đi thì đừng bao giờ quay lại nữa, sẽ có một ngày nó hối hận cho xem.
Tôi hiểu rằng họ đang nói về tôi, tất nhiên rằng tôi sẽ chẳng bao giờ quay lại cái nơi của một thời xuẩn ngốc ấy nữa. Làm sao tôi có thể tiếp tục chung sống với mấy con người chẳng còn xem tôi là bạn là bè nữa cơ chứ. Tôi chẳng cần họ, bây giờ tôi xinh đẹp, lại là bạn gái của Khắc Long nên cả khối kẻ muốn làm bạn với tôi ấy chứ, tôi không cần họ… một chút nào hết.
“ Để rồi xem, nhất định, tôi sẽ sống tốt hơn mọi người, nhất định tôi sẽ làm được!!!”
o-0-o
Tôi rời khỏi xóm trọ nghèo, điều này cũng hợp ý Khắc Long lắm vì hắn không muốn có bạn gái lại sống ở trong cái khu nhà “ổ chuột”. Cũng nhờ vậy mà hắn nhanh chóng kiếm cho tôi một chỗ tốt hơn thấy rõ, một khách sạn 3 sao thoáng đãng và không gian rất đẹp, giá tiền thuê cũng hơi cao nhưng tất nhiên đều là một tay Khắc Long chi trả hết nên tôi chẳng phải lo nhiều.
- Anh Long! Bây giờ chúng ta đi đâu chơi đây?
- Bar nhé cưng?
- Uhm!
……
- Anh Long! Hôm nay em không muốn đi bar đâu!
- Thế cưng muốn đi đâu nè?
- Mình đi café cho nó nhẹ nhàng thôi nhé!
- Okie cưng!
……
- Anh Long! Lâu rồi mình chưa vào shop…
- Được rồi! Thích mua quần áo mới chứ gì, anh chiều cưng!
Cuộc sống của tôi cứ trôi qua bằng những ngày mải miết vui chơi như thế đấy, đến cả một việc rất quan trọng mà tôi lại nỡ quên, cho đến ngày hôm nay…
- Trúc này, ở trường sắp tổ chức cuộc thi Hot girl 2k10 đấy, cưng có định tham gia không?
- Thôi! Em tham gia không được đâu!
- Sao lại không? Bạn gái của Khắc Long mà “ngán” à?
- Không nhưng em... Để em hỏi ý kiến mẹ!
Chính lúc này đây, tôi mới giật sững người rằng, đã lâu tôi không đến bệnh viện thăm mẹ. Cứ mải mê quanh quẩn bên Khắc Long mà đến cả việc ấy tôi cũng quên, tôi là một đứa con tồi chăng?
Rồi tôi lại tự nhủ mình rằng, tôi không phải là đứa con như vậy, bởi vì nếu tôi không giữ được “tình cảm” với hắn thì lấy đâu ra tiền hắn gởi vào bệnh viện để chăm sóc mẹ tôi hàng ngày cơ chứ.
Thế là ngay chiều hôm đó, đích thân Khắc Long chở tôi đến bệnh viện để thăm mẹ với danh nghĩa là hỏi ý kiến mẹ.
Tôi cố gắng đi thật nhanh vì nỗi nhớ mẹ cứ thế tràn tới vì bao lâu nay phải quên đi, kìm nén lại.
Vừa bước đến cửa phòng, tôi đã gọi mẹ ngay và ôm chầm lấy bà.
Dạo này trông bà khỏe mạnh hơn nhưng đôi mắt lại hằn lên nhiều vết quầng thâm, có vẻ như bà ngủ không được trọn giấc.
- Mẹ vẫn khỏe chứ? Mẹ có uống thuốc đều đặn không? Mẹ thiếu ngủ sao ạ? – Tôi hỏi dồn hỏi dập và gạt tay lau đi hàng nước mắt đang lăn dài trên má.
- Mẹ sống tốt lắm, bác sĩ chăm sóc cho mẹ rất tận tình. Còn con thì thế nào? Việc học dạo này ra làm sao? Có để cô giáo phàn nàn về điều gì không?
Thực ra việc học của tôi “bê bết” lắm, bài tập về nhà hiếm khi tôi làm cho đầy đủ, lên bảng trả bài cũ thì cũng chẳng xong, ngồi trong lớp thì đầu óc cứ mơ mơ màng màng khiến không ít lần giáo viên chủ nhiệm định gọi về cho gia đình nhưng nhờ có Khắc Long xin hộ nên tôi đã thoát nạn bao nhiêu lần.
Tất nhiên lúc này tôi không thể nói ra cái sự thật bê bối ấy ra được, tôi sợ mẹ sẽ buồn và thất vọng về bản thân tôi nên tôi đành tránh đi:
- Vẫn tốt cả mẹ ạ. Con xin lỗi mẹ vì lâu rồi không đến thăm mẹ được…
- Không sao đâu… Mẹ biết rằng con học rất vất vả mà! – Mẹ nói vậy khiến tôi càng cảm thấy áy náy, tôi lại cho qua chuyện ấy:
- Mẹ không thấy cô đơn sao? Hay là… con bảo dì Bốn đến bệnh viện thăm mẹ nhé?
- Không! Mẹ thế này là tốt rồi con à, lâu lâu còn có cái cậu bạn của con đến thăm mẹ nữa mà!
Tôi ngạc nhiên:
- Cậu bạn nào cơ ạ?
- Cái cậu Thiên ấy, cậu ta tốt lắm. Ngày nào đến đây cũng mang theo quà bánh, trái cây cho mẹ và mới hôm bữa còn đưa cho mẹ cái máy cát-sét để mẹ nghe cho đỡ buồn đấy!
“Là anh ấy!” – Tôi nghĩ thầm rồi nhìn lên đồng hồ, tôi chỉ còn 5 phút nữa để nói chuyện với mẹ, tôi không dám để Khắc Long chờ lâu.
- Mẹ ơi, con định tham gia cuộc thi Hot girl của trường, là cuộc thi giống như Hoa khôi ấy mẹ!
- Sao? Con gái mẹ bỗng dưng lại muốn làm Hoa khôi cơ à?- Mẹ cười dịu dàng, nói bằng giọng ngạc nhiên và bàn tay vẫn cứ mải vuốt ve mái tóc tôi.
- Vâng… Con định hỏi ý kiến mẹ…
- Chỉ cần con vui là được rồi! Con cứ tham gia đi, còn về phía mẹ, mẹ sẽ rất tự hào khi có người con là Hoa khôi của trường đấy!
- Dạ ! Con cảm ơn mẹ, bây giờ con lại phải đi học ngay đây, còn chào mẹ nhé, hôm khác con lại đến thăm! – Tôi khẽ hôn lên hai gò má xanh xao của mẹ, sau đó bước đi khỏi bệnh viện thật nhanh.
Ngày qua ngày, tôi cứ cặp kè bên Khắc Long với danh nghĩa là bạn gái hắn. Mỗi ngày, tủ đồ áo của tôi lại thêm đầy hơn, túi tiền của tôi cũng dày hơn, cuộc sống của tôi cứ như đang ở trên nhung lụa, tôi chưa bao giờ có đời sống vật chất đầy đủ hơn thế này.
Tuy vậy, “đời sống tinh thần” của tôi lại ngày càng lâm vào đường khốn, ngày nào mà tôi chẳng phải giả vờ cười tươi rói trước mặt Khắc Long, phải giả vờ âu yếm hắn như là đang âu yếm chính người mình yêu vậy, phải chịu sự lạnh nhạt, hời hợt của Hiếu Thiên và cả những người bạn ở xóm trọ của tôi nữa.
Tự cảm thấy mình không có lỗi gì trong chuyện này, tôi cũng chẳng thấy áy náy là mấy, mọi người đã không thích tôi thì tôi cũng chẳng còn có lý do gì để ở lại nơi này. Tôi quyết định chuyển nhà trọ, không ở lại nơi này nữa.
- Chào mọi người, hôm nay tôi sẽ đi khỏi nhà trọ này, sẽ không sống ở đây cùng các bạn nữa! – Tôi cúi đầu chào anh Thiên, Đan Quỳnh và Nhật Hạnh, ăn nói một cách vô cùng khách sáo.
- Sao cậu lại chuyển đi, ở đây không phải là rất tốt sao? – Đan Quỳnh khẽ nói, giọng có ý trách thầm nhưng tôi lại thấy rằng tôi đi chắc là nhỏ sẽ mừng lắm.
- Cũng đúng thôi, bây giờ người ta đã là bạn gái của một công tử nhà giàu rồi cơ mà, làm sao có thể đồng cam cộng khổ với bọn mình như ngày xưa… - Nhật Hạnh giở giọng mỉa mai, tôi nghe mà giận lắm nhưng cũng quyết không để lộ ra ngoài mặt.
- Anh cũng biết rằng sớm có ngày này nhưng không ngờ nó đến sớm vậy. Chào em, chúc em sống tốt! – Hiếu Thiên nói, cười nửa miệng rồi quay lưng bước đi, không thèm nhìn tôi đến một lần.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, chào mọi người một lần nữa:
- Thôi, tôi đi. Sớm chừng nào có lẽ tốt chừng đó.
Nói xong, tôi lẳng lặng bước đi, dù đã đi được một đoạn khá xa nhưng tôi vẫn còn nghe thấy tiếng nói văng vẳng của một ai đó:
- Đã đi thì đừng bao giờ quay lại nữa, sẽ có một ngày nó hối hận cho xem.
Tôi hiểu rằng họ đang nói về tôi, tất nhiên rằng tôi sẽ chẳng bao giờ quay lại cái nơi của một thời xuẩn ngốc ấy nữa. Làm sao tôi có thể tiếp tục chung sống với mấy con người chẳng còn xem tôi là bạn là bè nữa cơ chứ. Tôi chẳng cần họ, bây giờ tôi xinh đẹp, lại là bạn gái của Khắc Long nên cả khối kẻ muốn làm bạn với tôi ấy chứ, tôi không cần họ… một chút nào hết.
“ Để rồi xem, nhất định, tôi sẽ sống tốt hơn mọi người, nhất định tôi sẽ làm được!!!”
o-0-o
Tôi rời khỏi xóm trọ nghèo, điều này cũng hợp ý Khắc Long lắm vì hắn không muốn có bạn gái lại sống ở trong cái khu nhà “ổ chuột”. Cũng nhờ vậy mà hắn nhanh chóng kiếm cho tôi một chỗ tốt hơn thấy rõ, một khách sạn 3 sao thoáng đãng và không gian rất đẹp, giá tiền thuê cũng hơi cao nhưng tất nhiên đều là một tay Khắc Long chi trả hết nên tôi chẳng phải lo nhiều.
- Anh Long! Bây giờ chúng ta đi đâu chơi đây?
- Bar nhé cưng?
- Uhm!
……
- Anh Long! Hôm nay em không muốn đi bar đâu!
- Thế cưng muốn đi đâu nè?
- Mình đi café cho nó nhẹ nhàng thôi nhé!
- Okie cưng!
……
- Anh Long! Lâu rồi mình chưa vào shop…
- Được rồi! Thích mua quần áo mới chứ gì, anh chiều cưng!
Cuộc sống của tôi cứ trôi qua bằng những ngày mải miết vui chơi như thế đấy, đến cả một việc rất quan trọng mà tôi lại nỡ quên, cho đến ngày hôm nay…
- Trúc này, ở trường sắp tổ chức cuộc thi Hot girl 2k10 đấy, cưng có định tham gia không?
- Thôi! Em tham gia không được đâu!
- Sao lại không? Bạn gái của Khắc Long mà “ngán” à?
- Không nhưng em... Để em hỏi ý kiến mẹ!
Chính lúc này đây, tôi mới giật sững người rằng, đã lâu tôi không đến bệnh viện thăm mẹ. Cứ mải mê quanh quẩn bên Khắc Long mà đến cả việc ấy tôi cũng quên, tôi là một đứa con tồi chăng?
Rồi tôi lại tự nhủ mình rằng, tôi không phải là đứa con như vậy, bởi vì nếu tôi không giữ được “tình cảm” với hắn thì lấy đâu ra tiền hắn gởi vào bệnh viện để chăm sóc mẹ tôi hàng ngày cơ chứ.
Thế là ngay chiều hôm đó, đích thân Khắc Long chở tôi đến bệnh viện để thăm mẹ với danh nghĩa là hỏi ý kiến mẹ.
Tôi cố gắng đi thật nhanh vì nỗi nhớ mẹ cứ thế tràn tới vì bao lâu nay phải quên đi, kìm nén lại.
Vừa bước đến cửa phòng, tôi đã gọi mẹ ngay và ôm chầm lấy bà.
Dạo này trông bà khỏe mạnh hơn nhưng đôi mắt lại hằn lên nhiều vết quầng thâm, có vẻ như bà ngủ không được trọn giấc.
- Mẹ vẫn khỏe chứ? Mẹ có uống thuốc đều đặn không? Mẹ thiếu ngủ sao ạ? – Tôi hỏi dồn hỏi dập và gạt tay lau đi hàng nước mắt đang lăn dài trên má.
- Mẹ sống tốt lắm, bác sĩ chăm sóc cho mẹ rất tận tình. Còn con thì thế nào? Việc học dạo này ra làm sao? Có để cô giáo phàn nàn về điều gì không?
Thực ra việc học của tôi “bê bết” lắm, bài tập về nhà hiếm khi tôi làm cho đầy đủ, lên bảng trả bài cũ thì cũng chẳng xong, ngồi trong lớp thì đầu óc cứ mơ mơ màng màng khiến không ít lần giáo viên chủ nhiệm định gọi về cho gia đình nhưng nhờ có Khắc Long xin hộ nên tôi đã thoát nạn bao nhiêu lần.
Tất nhiên lúc này tôi không thể nói ra cái sự thật bê bối ấy ra được, tôi sợ mẹ sẽ buồn và thất vọng về bản thân tôi nên tôi đành tránh đi:
- Vẫn tốt cả mẹ ạ. Con xin lỗi mẹ vì lâu rồi không đến thăm mẹ được…
- Không sao đâu… Mẹ biết rằng con học rất vất vả mà! – Mẹ nói vậy khiến tôi càng cảm thấy áy náy, tôi lại cho qua chuyện ấy:
- Mẹ không thấy cô đơn sao? Hay là… con bảo dì Bốn đến bệnh viện thăm mẹ nhé?
- Không! Mẹ thế này là tốt rồi con à, lâu lâu còn có cái cậu bạn của con đến thăm mẹ nữa mà!
Tôi ngạc nhiên:
- Cậu bạn nào cơ ạ?
- Cái cậu Thiên ấy, cậu ta tốt lắm. Ngày nào đến đây cũng mang theo quà bánh, trái cây cho mẹ và mới hôm bữa còn đưa cho mẹ cái máy cát-sét để mẹ nghe cho đỡ buồn đấy!
“Là anh ấy!” – Tôi nghĩ thầm rồi nhìn lên đồng hồ, tôi chỉ còn 5 phút nữa để nói chuyện với mẹ, tôi không dám để Khắc Long chờ lâu.
- Mẹ ơi, con định tham gia cuộc thi Hot girl của trường, là cuộc thi giống như Hoa khôi ấy mẹ!
- Sao? Con gái mẹ bỗng dưng lại muốn làm Hoa khôi cơ à?- Mẹ cười dịu dàng, nói bằng giọng ngạc nhiên và bàn tay vẫn cứ mải vuốt ve mái tóc tôi.
- Vâng… Con định hỏi ý kiến mẹ…
- Chỉ cần con vui là được rồi! Con cứ tham gia đi, còn về phía mẹ, mẹ sẽ rất tự hào khi có người con là Hoa khôi của trường đấy!
- Dạ ! Con cảm ơn mẹ, bây giờ con lại phải đi học ngay đây, còn chào mẹ nhé, hôm khác con lại đến thăm! – Tôi khẽ hôn lên hai gò má xanh xao của mẹ, sau đó bước đi khỏi bệnh viện thật nhanh.
/48
|