Tôi chào mẹ rồi đi đến tiệm café Mộc Lan – nơi trước đây tôi làm việc. Bây giờ cũng đã gần 3h rồi, giờ tôi đi chắc cũng vừa kịp hẹn. Chẳng hiểu sao Đan Quỳnh lại cố ý hẹn tôi ở đây, hay nhỏ lại muốn cho mọi người chứng kiến thêm cái sự thay đổi của tôi? Nhỏ nghĩ người ta cứ “lời ra tiếng vào” là sẽ làm tôi thấy khó chịu, buồn bực hay sao? Oh, nếu thế thì nhỏ nhầm to rồi. Tôi sẽ càng hãnh diện hơn thôi! Minh Trúc đến bữa ăn cũng không no bây giờ có thể ăn mặc sành điệu, hàng hiệu thế này… Những người ở đó chắc chắn sẽ ngưỡng mộ tôi lắm.
- Tới nơi rồi, cô gái!
Tôi giật mình, thì ra đã đến café Mộc Lan từ nãy giờ mà do tôi cứ mải nghĩ vẩn vơ nên không để ý đến.
- Hết bao nhiêu tiền? – Tôi hỏi rồi móc ví ra.
- 80 ngàn.
Tôi gật đầu, lôi ra tờ 100 ngàn. Miệng lại mỉm cười:
- Khỏi thối!
Vậy là ngày hôm nay tôi đã “boa” cho hai gã tài xế bao nhiêu tiền rồi. Đi taxi ai mà cũng gặp người như tôi thì chắc mấy gã này chóng “béo ậy” lên cho coi.
Bước vào Mộc Lan một cách tự tin, mấy chị ngày trước cùng phục vụ với tôi cũng nhìn dữ lắm.
Đột nhiên, một bà chị nào đó bước lại phía tôi:
- Ôi! Trúc! Phải em đấy không hả?
Tôi chớp mắt, tay chống hờ ngang hông:
- Chị biết tôi?
Chị ta ra vẻ khá bất ngờ trước câu hỏi của tôi:
- Ơ hay! Mới mấy tuần trước còn hỏi vay chị tiền, giờ làm như chẳng quen là sao?
Hả? Tôi đã từng mượn tiền chị ta? Sao tôi chẳng nhớ gì vậy nhỉ? Tần ngần một lát, tôi mới sực nhớ ra. Đúng là tôi có mượn tiền của một chị nhân viên nào đó ở đây thật, nhưng chị ta không cho.
Tôi gật đầu:
- À! Đúng rồi. Nhưng cuối cùng vì keo kiệt và bủn xỉn quá, nên chỉ có vài trăm lẻ chị cũng không cho vay cơ mà!?
Chị ta cười đon đả:
- Tại hồi đó chị túng thiếu, chứ không chị chối em làm gì!
- Mệt chị! – Tôi trề môi rồi ngó nghiêng. - Có thấy cô gái nào đeo cặp kính mới vào đây không?
- Có! Có! Có! – Chị tỏ vẻ nồng nhiệt. - Để chị dẫn em đến!
Tôi nhíu mày ra vẻ khó chịu:
- Chị buông tay tôi ra có được không? Tay chị dính đầy sữa đặc kia kìa!
- Ơ thế à? Chị xin lỗi! – Chị ta cuống quýt nói rồi quay sang săm se chiếc vòng đeo tay - loại mới nhất trong bộ sưu tập kim cương PNJ.
Tôi từ từ giãn mặt ra và cười, vẻ thích thú:
- Đẹp lắm, phải không?
- Ừ! Chị nhìn mà thích mê đi được! Em giàu thật đấy! Mới ngày nào còn đi làm thêm, kiếm từng đồng, đi vay, đi nợ. Thế mà bây giờ toàn xài hàng hiệu.
Chị ta vừa nói, vừa níu níu cái vòng tay thanh nhã của tôi. Bực bội, tôi giằng tay chị ta về phía mình:
- Muốn ngắm, thì cứ ngắm! Mắc mớ gì cứ phải dùng cái bàn tay đen đúa của chị mà đụng vào? Chị làm tôi RẤT khó chịu đấy! – Tôi nói, nhấn mạnh chữ “rất” một cách đanh đá.
Tôi không đanh sao được? Đồ đắt tiền chứ có phải 1 đồng, 2 đồng đâu mà chị ta thích sờ là sờ, chạm là chạm cơ chứ?
- Ghê gớm!
Tôi thoáng nghe cô ta lầm bầm. Không quên lườm một cái, tôi mới bỏ đi vào trong. Cái loại con người 2 mặt! Đúng là chẳng ra gì. Thà ngay từ đầu chị ta tỏ thái độ đấy với tôi còn hơn là giả vờ quý mến mà sau lưng rủa thầm như vậy. Tôi chẳng thích. Cứ thẳng thắn, sống thật với nhau có phải khoẻ hơn không. Nghĩ vậy nhưng thực tế thì tôi lại không làm được, tôi vẫn phải tỏ ra yêu Khắc Long lắm cơ mà?!
- Trúc!
Nghe thấy tiếng gọi, tôi liếc qua bên này, ngó sang bên kia. Mãi cho đến khi tôi nhìn lên trên tầng 2 – nơi có không gian thoáng đãng, thì mới thấy Đan Quỳnh.
- Tới lâu chưa? – Tôi hỏi trổng.
Mặc kệ tôi nói trổng, nhỏ vẫn tỏ ra lịch thiệp, nhỏ từ tốn:
- Tớ mới đến thôi.
- Ừ. – Tôi gật. – Vậy thì tốt! – Rồi như giải thích cho câu nói của mình, tôi cười nhẹ, làm làn môi bóng bẩy màu anh đào thêm nổi bật. – Tớ vốn không thích để người khác đợi, vì tớ cũng chẳng thích đợi người khác.
- Vậy thì khổ cho cậu quá rồi!
Tôi nhướng mày:
- Khổ?
- Ngày nào cậu cũng phải đợi Khắc Long?
Đúng như lời Đan Quỳnh thật. Việc tôi đợi hắn nay đã là chuyện thường, tôi đã sớm quen với điều đó rồi nên chẳng mấy bận tâm. Nhưng khi nhỏ nói với tôi như vậy, nếu tôi “ừ”, tôi sẽ chạnh lòng lắm. Thế nên tôi quyết định trả lời sai sự thật.
- Làm gì có! Chỉ có hắn đợi tớ thôi, tớ mà phải đợi hắn sao?
- À! Ừ! Tuỳ cậu thôi! – Nhỏ nói như thể nhỏ biết tôi nói dối mà vẫn cố làm cao vậy. Hay nhỉ?
Tôi nhún vai rồi cho qua chuyện đó.
- Cậu hẹn tớ tới đây… có việc gì?
Đan Quỳnh niềm nở:
- Mình gọi đồ uống đã, rồi nói chuyện ha? – Nói rồi nhỏ mỉm cười với chị phục vụ rồi quay sang tôi: - Cậu dùng gì?
- Nước cam được rồi!
- Vậy cho em 2 nước cam đi chị!
Nghe vậy tôi liền chen vào ngay:
- 1 nước cam, 1 dừa tươi.
Đan Quỳnh khẽ nhún vai. Có lẽ nhỏ đã hiểu, tôi không thích “đụng hàng” chăng?
Tôi nói nhanh:
- Vào chủ đề đi! Tớ đâu có nhiều thời gian, cậu biết đấy!
- Đầu tiên thì việc học hành đi. – Quỳnh gật gù, bấm ngón tay. -Thầy Hùng dạy Toán, cô Mai Phương dạy Văn,...
Chưa để nhỏ hết câu, tôi đã nhăn mặt và chen ngang vào:
- Nói tóm lại là như thế nào?
Nhỏ cắn môi:
- Các thầy cô ấy muốn hỏi, cậu có đi học thêm nữa không?
- Không! Tớ không đi nữa. - Tôi gục gặc đầu. - Dù gì cũng nộp đủ tiền rồi, hỏi han làm cái quái gì không biết.
- Họ quan tâm nên mới…
Tôi “hừ” một tiếng, cắt phăng lời nhỏ đang nói:
- Khỏi cần cậu dạy khôn!
Nhỏ lại mặc kệ tôi, nhỏ vẫn giữ thái độ ôn hoà:
- Tớ còn nhiều chuyện muốn nói lắm. Ví như… chuyện gia đình của cậu.
Mắt tôi tròn xoe:
- Gia đình tớ?
Nhỏ gật gù:
- Ý tớ là mẹ cậu.
- Mẹ tớ?
Nói đến đây thì chị phục vụ bưng đồ uống đến, khiến cuộc trò chuyện đang hồi gay cấn bỗng bị gián đoạn. Đợi chị ta đi hẳn, Quỳnh mới nói tiếp:
- Bác ấy rất shock khi hay tin cậu…
Tôi không kìm được tức giận mà trừng mắt lên:
- Cậu nói cho mẹ tớ biết…???
Nhỏ chậm rãi đáp:
- Những thay đổi của cậu, bác cần phải được biết. Tớ đâu làm gì sai. Tớ cũng không nói điêu về cậu.
Tôi sẽ không gồng mình lên để phản ứng lại, mà cố ghìm bản thân. Mà ngẫm lại, khi thấy tôi thay đổi nhiều như vậy, mẹ tôi không quá bất ngờ và cũng không dò xét như đáng lẽ bà phải thể hiện ra. Thì ra bà đã biết.
Tôi cười để nhỏ không thấy sự yếu đuối trong bản thân lúc này. Tôi buông xuôi:
- Ok! Ok! Cứ làm những điều cậu thích.
Giọng nhỏ run run:
- Và có một sự thật, tớ phải nói cho cậu biết.
Tôi gật đầu, đưa ống hút lên và hút lấy một ngụm dừa tươi:
- Cậu cứ nói, không cần tỏ ra khách sáo.
- Anh Hiếu Thiên… Anh ấy…
Tôi nhếch mắt lên:
- Anh ấy làm sao?
- Anh ấy… Anh ấy… - Nhỏ ấp a ấp úng. Nhỏ đưa tay nhấc lấy ly nước cam và uống một ngụm, lấy lại bình tĩnh rồi mới nói tiếp. – Anh Thiên yêu cậu.
Nhỏ nghĩ tôi sẽ ngạc nhiên vì điều đó sao? Oh, không hề. Tôi thừa biết điều đó ấy chứ. Vậy mà nhỏ lại nói với tôi một cách khó khăn đến thế. Tội nghiệp nhỏ!
- Tớ biết.
- Tớ nghĩ cậu… cậu cũng thích anh ấy. – Nhỏ vội đính chính thêm. – Một tình cảm xuất phát từ đáy lòng.
Nếu bây giờ tôi nói, tôi cũng yêu anh ấy, muốn sống hạnh phúc cùng anh ấy. Chắc hẳn nhỏ sẽ đau lòng lắm, vì tôi hiểu, hơn ai hết, nhỏ yêu Hiếu Thiên.
Tôi lờ đi:
- Cậu thích anh Thiên?
- Sao cơ?
- Cậu thích anh Thiên à?
- Sao…
Nhỏ cứ tỏ ra ngốc nghếch như vậy khiến tôi nổi quạu:
- Vũ Đan Quỳnh thích Nguyễn Hiếu Thiên có phải không?
Mặt nhỏ bỗng tái đi, tựa hồ một đứa trẻ bị phát giác ra một bí mật thầm kín. Tôi phì cười:
- Có cần căng thẳng vậy không? Chúng ta… đâu phải xa lạ gì?! Cậu nghĩ, cậu giấu Minh Trúc này được sao?
Quỳnh nghẹn giọng đi:
- Ừ! Tớ yêu anh ấy. Tớ không phủ nhận. Nhưng…
Tôi nói hộ nhỏ luôn:
- Nhưng anh ấy lại yêu tớ và không đáp lại tình cảm của cậu chứ gì?
Gật đầu, nhỏ trông có vẻ buồn đến lạ, cái nét ưu tư, trầm trầm lại hiện diện trên gương mặt đoan trang của nhỏ. Tôi cũng chẳng muốn giằng xé cái tâm hồn ấy làm gì, tôi chép miệng:
- Tôi không thèm “cái cục quê mùa” ấy đâu. Cậu yên tâm đi!
Nhỏ không tự ái vì bị tôi nhường, mà dịu dàng đáp:
- Cảm ơn cậu.
- Mà… những chuyện này có cần phải lôi tớ tới tận đây hay không? - Tôi làm như mình bận rộn lắm. - Ban sáng nói luôn có phải khoẻ?
- Thực ra thì… mình vừa đạt giải Hot Girl của trường… muốn rủ cậu đi uống café, thay cho đi khao thôi mà!
Nhỏ… nhỏ ta dám nói như vậy với tôi sao? Nhỏ nói hay là muốn chọc giận tôi? Đi khao cơ à? Nhỏ có quên rằng tôi cũng tham gia cuộc thi đó, và vì nhỏ mà tôi không đoạt giải hay không? Rõ ràng là có ý trêu tức tôi cơ mà… Thâm độc thật! Con người mà tôi luôn nghĩ rằng ngây thơ ấy. Qủa thật chẳng đơn giản.
Gương mặt tôi lúc này hằn lên sự giận dữ không kìm nén. Tôi siết chặt tay mình lại, tôi nghĩ… tôi không nên buông tha cho nhỏ sẽ hay hơn thì phải? Kẻ giả dối như thế… phải cho nếm mùi mới tốt lên được chăng?
- Ồ! Thế sao? Cảm ơn cậu, dừa tươi... thật sự là mát lắm!
- Tới nơi rồi, cô gái!
Tôi giật mình, thì ra đã đến café Mộc Lan từ nãy giờ mà do tôi cứ mải nghĩ vẩn vơ nên không để ý đến.
- Hết bao nhiêu tiền? – Tôi hỏi rồi móc ví ra.
- 80 ngàn.
Tôi gật đầu, lôi ra tờ 100 ngàn. Miệng lại mỉm cười:
- Khỏi thối!
Vậy là ngày hôm nay tôi đã “boa” cho hai gã tài xế bao nhiêu tiền rồi. Đi taxi ai mà cũng gặp người như tôi thì chắc mấy gã này chóng “béo ậy” lên cho coi.
Bước vào Mộc Lan một cách tự tin, mấy chị ngày trước cùng phục vụ với tôi cũng nhìn dữ lắm.
Đột nhiên, một bà chị nào đó bước lại phía tôi:
- Ôi! Trúc! Phải em đấy không hả?
Tôi chớp mắt, tay chống hờ ngang hông:
- Chị biết tôi?
Chị ta ra vẻ khá bất ngờ trước câu hỏi của tôi:
- Ơ hay! Mới mấy tuần trước còn hỏi vay chị tiền, giờ làm như chẳng quen là sao?
Hả? Tôi đã từng mượn tiền chị ta? Sao tôi chẳng nhớ gì vậy nhỉ? Tần ngần một lát, tôi mới sực nhớ ra. Đúng là tôi có mượn tiền của một chị nhân viên nào đó ở đây thật, nhưng chị ta không cho.
Tôi gật đầu:
- À! Đúng rồi. Nhưng cuối cùng vì keo kiệt và bủn xỉn quá, nên chỉ có vài trăm lẻ chị cũng không cho vay cơ mà!?
Chị ta cười đon đả:
- Tại hồi đó chị túng thiếu, chứ không chị chối em làm gì!
- Mệt chị! – Tôi trề môi rồi ngó nghiêng. - Có thấy cô gái nào đeo cặp kính mới vào đây không?
- Có! Có! Có! – Chị tỏ vẻ nồng nhiệt. - Để chị dẫn em đến!
Tôi nhíu mày ra vẻ khó chịu:
- Chị buông tay tôi ra có được không? Tay chị dính đầy sữa đặc kia kìa!
- Ơ thế à? Chị xin lỗi! – Chị ta cuống quýt nói rồi quay sang săm se chiếc vòng đeo tay - loại mới nhất trong bộ sưu tập kim cương PNJ.
Tôi từ từ giãn mặt ra và cười, vẻ thích thú:
- Đẹp lắm, phải không?
- Ừ! Chị nhìn mà thích mê đi được! Em giàu thật đấy! Mới ngày nào còn đi làm thêm, kiếm từng đồng, đi vay, đi nợ. Thế mà bây giờ toàn xài hàng hiệu.
Chị ta vừa nói, vừa níu níu cái vòng tay thanh nhã của tôi. Bực bội, tôi giằng tay chị ta về phía mình:
- Muốn ngắm, thì cứ ngắm! Mắc mớ gì cứ phải dùng cái bàn tay đen đúa của chị mà đụng vào? Chị làm tôi RẤT khó chịu đấy! – Tôi nói, nhấn mạnh chữ “rất” một cách đanh đá.
Tôi không đanh sao được? Đồ đắt tiền chứ có phải 1 đồng, 2 đồng đâu mà chị ta thích sờ là sờ, chạm là chạm cơ chứ?
- Ghê gớm!
Tôi thoáng nghe cô ta lầm bầm. Không quên lườm một cái, tôi mới bỏ đi vào trong. Cái loại con người 2 mặt! Đúng là chẳng ra gì. Thà ngay từ đầu chị ta tỏ thái độ đấy với tôi còn hơn là giả vờ quý mến mà sau lưng rủa thầm như vậy. Tôi chẳng thích. Cứ thẳng thắn, sống thật với nhau có phải khoẻ hơn không. Nghĩ vậy nhưng thực tế thì tôi lại không làm được, tôi vẫn phải tỏ ra yêu Khắc Long lắm cơ mà?!
- Trúc!
Nghe thấy tiếng gọi, tôi liếc qua bên này, ngó sang bên kia. Mãi cho đến khi tôi nhìn lên trên tầng 2 – nơi có không gian thoáng đãng, thì mới thấy Đan Quỳnh.
- Tới lâu chưa? – Tôi hỏi trổng.
Mặc kệ tôi nói trổng, nhỏ vẫn tỏ ra lịch thiệp, nhỏ từ tốn:
- Tớ mới đến thôi.
- Ừ. – Tôi gật. – Vậy thì tốt! – Rồi như giải thích cho câu nói của mình, tôi cười nhẹ, làm làn môi bóng bẩy màu anh đào thêm nổi bật. – Tớ vốn không thích để người khác đợi, vì tớ cũng chẳng thích đợi người khác.
- Vậy thì khổ cho cậu quá rồi!
Tôi nhướng mày:
- Khổ?
- Ngày nào cậu cũng phải đợi Khắc Long?
Đúng như lời Đan Quỳnh thật. Việc tôi đợi hắn nay đã là chuyện thường, tôi đã sớm quen với điều đó rồi nên chẳng mấy bận tâm. Nhưng khi nhỏ nói với tôi như vậy, nếu tôi “ừ”, tôi sẽ chạnh lòng lắm. Thế nên tôi quyết định trả lời sai sự thật.
- Làm gì có! Chỉ có hắn đợi tớ thôi, tớ mà phải đợi hắn sao?
- À! Ừ! Tuỳ cậu thôi! – Nhỏ nói như thể nhỏ biết tôi nói dối mà vẫn cố làm cao vậy. Hay nhỉ?
Tôi nhún vai rồi cho qua chuyện đó.
- Cậu hẹn tớ tới đây… có việc gì?
Đan Quỳnh niềm nở:
- Mình gọi đồ uống đã, rồi nói chuyện ha? – Nói rồi nhỏ mỉm cười với chị phục vụ rồi quay sang tôi: - Cậu dùng gì?
- Nước cam được rồi!
- Vậy cho em 2 nước cam đi chị!
Nghe vậy tôi liền chen vào ngay:
- 1 nước cam, 1 dừa tươi.
Đan Quỳnh khẽ nhún vai. Có lẽ nhỏ đã hiểu, tôi không thích “đụng hàng” chăng?
Tôi nói nhanh:
- Vào chủ đề đi! Tớ đâu có nhiều thời gian, cậu biết đấy!
- Đầu tiên thì việc học hành đi. – Quỳnh gật gù, bấm ngón tay. -Thầy Hùng dạy Toán, cô Mai Phương dạy Văn,...
Chưa để nhỏ hết câu, tôi đã nhăn mặt và chen ngang vào:
- Nói tóm lại là như thế nào?
Nhỏ cắn môi:
- Các thầy cô ấy muốn hỏi, cậu có đi học thêm nữa không?
- Không! Tớ không đi nữa. - Tôi gục gặc đầu. - Dù gì cũng nộp đủ tiền rồi, hỏi han làm cái quái gì không biết.
- Họ quan tâm nên mới…
Tôi “hừ” một tiếng, cắt phăng lời nhỏ đang nói:
- Khỏi cần cậu dạy khôn!
Nhỏ lại mặc kệ tôi, nhỏ vẫn giữ thái độ ôn hoà:
- Tớ còn nhiều chuyện muốn nói lắm. Ví như… chuyện gia đình của cậu.
Mắt tôi tròn xoe:
- Gia đình tớ?
Nhỏ gật gù:
- Ý tớ là mẹ cậu.
- Mẹ tớ?
Nói đến đây thì chị phục vụ bưng đồ uống đến, khiến cuộc trò chuyện đang hồi gay cấn bỗng bị gián đoạn. Đợi chị ta đi hẳn, Quỳnh mới nói tiếp:
- Bác ấy rất shock khi hay tin cậu…
Tôi không kìm được tức giận mà trừng mắt lên:
- Cậu nói cho mẹ tớ biết…???
Nhỏ chậm rãi đáp:
- Những thay đổi của cậu, bác cần phải được biết. Tớ đâu làm gì sai. Tớ cũng không nói điêu về cậu.
Tôi sẽ không gồng mình lên để phản ứng lại, mà cố ghìm bản thân. Mà ngẫm lại, khi thấy tôi thay đổi nhiều như vậy, mẹ tôi không quá bất ngờ và cũng không dò xét như đáng lẽ bà phải thể hiện ra. Thì ra bà đã biết.
Tôi cười để nhỏ không thấy sự yếu đuối trong bản thân lúc này. Tôi buông xuôi:
- Ok! Ok! Cứ làm những điều cậu thích.
Giọng nhỏ run run:
- Và có một sự thật, tớ phải nói cho cậu biết.
Tôi gật đầu, đưa ống hút lên và hút lấy một ngụm dừa tươi:
- Cậu cứ nói, không cần tỏ ra khách sáo.
- Anh Hiếu Thiên… Anh ấy…
Tôi nhếch mắt lên:
- Anh ấy làm sao?
- Anh ấy… Anh ấy… - Nhỏ ấp a ấp úng. Nhỏ đưa tay nhấc lấy ly nước cam và uống một ngụm, lấy lại bình tĩnh rồi mới nói tiếp. – Anh Thiên yêu cậu.
Nhỏ nghĩ tôi sẽ ngạc nhiên vì điều đó sao? Oh, không hề. Tôi thừa biết điều đó ấy chứ. Vậy mà nhỏ lại nói với tôi một cách khó khăn đến thế. Tội nghiệp nhỏ!
- Tớ biết.
- Tớ nghĩ cậu… cậu cũng thích anh ấy. – Nhỏ vội đính chính thêm. – Một tình cảm xuất phát từ đáy lòng.
Nếu bây giờ tôi nói, tôi cũng yêu anh ấy, muốn sống hạnh phúc cùng anh ấy. Chắc hẳn nhỏ sẽ đau lòng lắm, vì tôi hiểu, hơn ai hết, nhỏ yêu Hiếu Thiên.
Tôi lờ đi:
- Cậu thích anh Thiên?
- Sao cơ?
- Cậu thích anh Thiên à?
- Sao…
Nhỏ cứ tỏ ra ngốc nghếch như vậy khiến tôi nổi quạu:
- Vũ Đan Quỳnh thích Nguyễn Hiếu Thiên có phải không?
Mặt nhỏ bỗng tái đi, tựa hồ một đứa trẻ bị phát giác ra một bí mật thầm kín. Tôi phì cười:
- Có cần căng thẳng vậy không? Chúng ta… đâu phải xa lạ gì?! Cậu nghĩ, cậu giấu Minh Trúc này được sao?
Quỳnh nghẹn giọng đi:
- Ừ! Tớ yêu anh ấy. Tớ không phủ nhận. Nhưng…
Tôi nói hộ nhỏ luôn:
- Nhưng anh ấy lại yêu tớ và không đáp lại tình cảm của cậu chứ gì?
Gật đầu, nhỏ trông có vẻ buồn đến lạ, cái nét ưu tư, trầm trầm lại hiện diện trên gương mặt đoan trang của nhỏ. Tôi cũng chẳng muốn giằng xé cái tâm hồn ấy làm gì, tôi chép miệng:
- Tôi không thèm “cái cục quê mùa” ấy đâu. Cậu yên tâm đi!
Nhỏ không tự ái vì bị tôi nhường, mà dịu dàng đáp:
- Cảm ơn cậu.
- Mà… những chuyện này có cần phải lôi tớ tới tận đây hay không? - Tôi làm như mình bận rộn lắm. - Ban sáng nói luôn có phải khoẻ?
- Thực ra thì… mình vừa đạt giải Hot Girl của trường… muốn rủ cậu đi uống café, thay cho đi khao thôi mà!
Nhỏ… nhỏ ta dám nói như vậy với tôi sao? Nhỏ nói hay là muốn chọc giận tôi? Đi khao cơ à? Nhỏ có quên rằng tôi cũng tham gia cuộc thi đó, và vì nhỏ mà tôi không đoạt giải hay không? Rõ ràng là có ý trêu tức tôi cơ mà… Thâm độc thật! Con người mà tôi luôn nghĩ rằng ngây thơ ấy. Qủa thật chẳng đơn giản.
Gương mặt tôi lúc này hằn lên sự giận dữ không kìm nén. Tôi siết chặt tay mình lại, tôi nghĩ… tôi không nên buông tha cho nhỏ sẽ hay hơn thì phải? Kẻ giả dối như thế… phải cho nếm mùi mới tốt lên được chăng?
- Ồ! Thế sao? Cảm ơn cậu, dừa tươi... thật sự là mát lắm!
/48
|