Ông trời khóc.
Ông trời nạt nộ
Ông trời gào thét.
Mưa…
Sấm…
Chớp…
Và lạnh giá.
Thật cô quạnh!
Tôi không còn để ý cả cơ thể mình đang thấm đẫm nước mưa nữa. Vì bây giờ, tôi chỉ còn biết đến việc dốc toàn sức lực cuối cùng còn sót lại, để chống chọi với nỗi đau đang xuyên thủng trái tim mình.
Nước mưa giàn dụa khiến tôi không còn phân định nổi đâu là nước mưa và đâu là nước mắt nữa. Giọt nào cũng đắng nghét, đắng đến tận trái tim.
Và rồi…
Tôi gục ngã.
Tôi biết mà, tôi biết mình sẽ ngã mà. Tại tôi yếu đuối quá… Chân tôi bị trầy, máu túa ra, thấm vào tà váy trắng ngần.
Giá như có một ai đó...
- Em thật là… Tại sao lại để cho bị ngã cơ chứ?
Tôi nấc lên nghẹn ngào:
- Khắc… Khắc… anh… anh…
Anh không nói gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi xuống, nắm lấy hai tay tôi, đặt vào bờ vai anh rồi cõng tôi dậy. Tôi cũng không phản ứng lại, chỉ tựa nhẹ vào cơ thể của anh, để cảm nhận hơi thở ấm nóng trong làn mưa lạnh lẽo.
Anh đưa tôi đến một quán café gần đó, ít nhất cũng là để trú mưa và hong khô cơ thể.
- Vậy là sao? – Tôi nói, không còn chút cảm xúc.
- Sao là sao? Ý em là gì? – Anh cũng đáp bằng giọng nhạt thếch như tôi.
Tôi cố gắng kìm chế cho từng lời nói của mình không bị lạc đi:
- Anh tránh mặt em và rồi… những chuyện em đã thấy ở quán bar…
Anh se sắt:
- Vậy thì em hãy trả lời cho tôi… tại sao em có thể sống hời hợt như vậy? Triệu Văn bỏ em, nên em quay lại với tôi? Hay em cảm thấy giá trị lợi dụng của cậu ta không còn nữa?
Mặt tôi tái nhợt đi:
- Anh… anh nói gì lạ vậy?
- Vậy thì tôi cũng nói thẳng với em, tôi hết giá trị cho em lợi dụng rồi. Ba mẹ tôi không chu cấp tiền nữa, tôi phải tự kiếm mà sống thôi. Em muốn kim cương, hột xoàn hả? Không có nữa đâu em à… Một thằng chẳng còn sống được bao lâu thế này, ba mẹ nó sẽ không dại gì quăng tiền mà biết chắc rằng sẽ chẳng có một đồng lãi nào đâu!
Đầu óc tôi quay cuồng trong từng lời nói cay độc của anh.
- Anh nói sao? Không sống được bao lâu… anh nói sao… anh…
Giọng điệu của anh trở nên gượng gạo:
- Tóm lại là… tôi không chấp nhận cái việc, cô – cô lừa dối tôi như vậy, tôi biết rằng vì thằng Văn nó bỏ cô, nên cô mới ngoảnh đầu lại với tôi. Và tôi cũng vờ như mình cần cô lắm, để xem cô trơ trẽn đến mức nào. – Anh cười ha hả một cách tàn độc. – Chứ thật ra, tôi đã quên cô từ cái lúc cô bỏ tôi mà chạy theo cái thằng chẳng hơn gì tôi ấy rồi. Cô nghĩ… cô dễ dàng nhận được sự tha thứ như vậy sao? Haha… Không bao giờ!
- Cảm ơn anh… vì tất cả. – Tôi mỉm cười, một lần nữa tôi lại tự chứng minh mình là con ngốc.
Nói đoạn, tôi đứng dậy và chạy thẳng ra ngoài, dù trời vẫn mưa xối xả.
.
Về đến nhà, tôi chẳng buồn thay đồ mà ngã gục xuống giường, thiếp đi một giấc thật lâu nhưng lại chẳng tròn giấc vì hình ảnh anh cứ hiện lên trong đầu tôi một cách dai dẳng, tôi càng cố xua đi thì nó lại càng đến.
Phải để tâm hồn bé nhỏ này bị cào xé, anh mới vui?
Choàng tỉnh giấc, chợt nhận ra một việc mình phải làm, tôi gọi cho Nam Phong.
- Anh Nam Phong…
Một tháng sau...
Khắc Long
Vậy là đã gần 1 tháng kể từ ngày Minh Trúc bỏ đi, cô xin nghỉ dài hạn ở trường học và rời khỏi thành phố này. Tôi thực sự không nghĩ Trúc lại bị tác động mạnh đến thế… chỉ vì tôi. Rõ ràng… cô ấy đã yêu tôi rất nhiều.
Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ ban đầu của tôi thôi. Vì sau đó… tôi biết được một chuyện từ Nam Phong. Dù biết rằng điều đó là tốt cho Minh Trúc nhưng sao tôi vẫn đau.
- Anh nói sao? Minh Trúc đã gọi điện cho anh và…
- Và… anh… anh đã lỡ nói với cô ấy rằng chú mày mắc bệnh AIDS…
- Anh… anh… anh bị… - Tôi đang định ch..ửi Nam Phong thì hắn vội ngăn lại.
- Thôi nào! Tại con bé cứ gọi điện hỏi, tại sao chú mày nói rằng sắp chết… gì gì đấy đấy… Anh biết không giấu được nên mới đành nói ra. Mà chẳng phải, chú mày muốn nó rời xa chú mày hay sao? Anh nói điều đó ra, chẳng phải nó đã sợ quá mà chuồn khỏi đây rồi cơ à? Nó mà yêu thương gì mày chứ?
Tôi nổi quạu, ngồi thọp xuống:
- Anh thôi đi. – Sau đó, giọng tôi bỗng trầm xuống hẳn. – Mà có thật là như vậy không? Minh Trúc cũng vì biết chuyện “kinh thiên động địa” đó nên mới bỏ đi à?
Nam Phong vỗ vai tôi bồm bộp:
- Đúng vậy. Mà anh nghĩ mày đừng nên buồn. Con người bạc bẽo như vậy, không đáng cho mày yêu. Tin vào đàn bà, chỉ khổ thôi Long ạ!
Ngày ngày, tôi sống trong nỗi đợi chờ và nhung nhớ.
Đã có lúc trong vô thức, tôi gọi tên cô ấy trong mơ.
Đã có lúc trong vô thức, tôi lao đi kiếm tìm hình bóng của cô ấy.
Đã có lúc trong vô thức, tôi ngỡ như quên được cô ấy… nhưng kết quả là gì? Chỉ là những giọt nước mắt mặn chát rơi.
.
Minh Trúc.
Tôi đã trở lại thành phố sau một tháng phụ giúp mẹ làm việc ở quê. Tôi nói với mẹ rằng nhà trường cho nghỉ lễ, chứ nếu nói rằng… tôi rời khỏi thành phố là vì “tình yêu tình báo” thì chắc bà sẽ shock lắm. Và cũng thật may rằng bà không nghi ngờ điều đó một chút nào, có lẽ niềm tin của bà luôn đặt ở tôi.
Thời gian qua tôi đã trốn tránh mọi thứ, và bây giờ là lúc tôi đối mặt với chúng.
Với tình yêu chân thành của mình, tôi hiểu, mình có thể vượt qua tất cả mọi thứ.
Tôi mỉm cười và gọi điện cho người đó…
- Alo! Chào Triệu Văn! Em – Minh Trúc đây!
- Oh! Trúc! Thật là ngạc nhiên quá! Em gọi cho anh đấy ư?
- Em thực sự rất nhớ anh đấy!
Anh trả lời, trong chất giọng trầm ấm nay lại vang vang một niềm hạnh phúc:
- Em đừng đùa. Mai Thư đang ở đây nè.
Thực ra đâu cần anh phải nói, nãy giờ tôi cũng nghe thấy tiếng rinh rích của cô bạn hoa khôi ấy rồi.
- Anh yên tâm. Em cũng biết chuyện hai người rồi mà, cô ấy đã nhắn tin với em.
Anh “à” lên một tiếng:
- À! Hoá ra là vậy. Mà sao dạo này em mai danh ẩn tích kín kẽ thế hả?
- Em mà lị! – Tôi nghênh ngáo.
- Anh hỏi nghiêm túc mà, giỡn hoài nha!
Tôi ngượng nghịu:
- Thì em có chuyện… mà cũng vì chuyện đó nên hôm nay em mới gọi cho anh đây.
Anh vờ lên giọng, tỏ vẻ rất khắt khe:
- Á à! Thì ra là cô có chuyện nên mới nhờ đến tôi chứ gì?
- Hì hì. Lâu ngày không gặp, trước hết là hỏi thăm, sau đó em mới nhờ vả chứ có nhờ suông đâu nào!
- Ừ. Được rồi. Thế cô bé nhờ gì, cứ nói ra cho anh, giúp được thì anh giúp.
- Vâng. Anh có thể hẹn anh Long đến một nơi được không?
- Ở đâu vậy em?
- Một nơi thật vắng… chỉ có hai người. Được chứ anh?
Được đà, Triệu Văn chọc tiếp:
- Hai anh chị định tình cảm phải không? – Nhưng sau đó, có vẻ như là anh nhớ ra giữa tôi và Khắc Long đã có chuyện. – Uả mà chẳng phải… hai người…
- Chuyện đó mọi người sẽ rõ ngay thôi. – Tôi nằn nì. - Anh nhớ giúp em nhá! Rồi nói cho em địa điểm luôn…
- Thế em muốn gặp bao giờ?
Tôi mân mê mấy đầu ngón tay, đôi mắt đăm chiêu suy nghĩ:
- Hiện tại em cũng về lại thành phố rồi… em muốn gặp anh ấy càng nhanh càng tốt, có được không?
Anh đáp một cách chắc nịch:
- Ok, cô bé! Anh và Thư sẽ giúp em.
- Cảm ơn hai người. Yêu hai người. – Tôi ranh ma. - À, yêu anh nhiều lắm. Hahaha… Ghen đi nhá Mai Thư!
Tôi còn ráng đùa giỡn một lát, sau đó mới chịu cúp máy.
Oa! Nhẹ lòng quá! Vậy là điều mà tôi mong mỏi suốt cả tháng qua cuối cùng cũng đã đến rồi.
Tôi phải nói cho anh biết, tại sao tôi rời khỏi đây…
.
“Thảo nguyên xanh vùng ngoại ô cách thành phố 2km về hướng đông.”
Tôi nhớ rõ mồn một lời của Triệu Văn là như vậy. Nhưng lẽ tất nhiên, anh không vô tâm đến mức quăng cho tôi chút thông tin ít xỉn đấy, anh còn cho người chở tôi đến đó nữa cơ. Anh thật là tốt. Dù trước đây anh đã lợi dụng tôi để đạt được mục đích của mình, nhưng tôi không trách mà ngược lại, tôi phải cảm ơn anh, vì nhờ có anh, tôi mới nhận ra được tình cảm chân thật của mình đặt ở nơi chốn nao.
Thảo nguyên tràn ngập một màu xanh, xanh của cỏ, một màu vàng, vàng của nắng, một mùi hương mát dịu, mát dịu của cỏ, của đất trời, của trái tim màu đỏ luôn căng tràn sức sống. Dù không được ở bên nhau suốt một tháng ròng, nhưng tình cảm không hề phai nhạt, thậm chí, đó còn là thử thách, vun đắp cho tình yêu thêm đẹp.
Ngày hôm nay, tôi sẽ biết tình cảm của anh, sau một tháng, anh có còn yêu tôi không? Liệu thời gian có mài mòn đi cái tình cảm ấy?
Đây là lần đầu tiên, tôi chờ đợi mà cảm thấy hạnh phúc như vậy. Tôi quý giá cái thời khắc này. Qủa thật là rất đáng trân trọng! Thật tuyệt vời!
- Sao lại là em?
Trái tim tôi bỗng chốc đập liên hồi, thật mạnh, hệt như nó muốn rớt ra ngoài. Cái giọng nói ấy thực sự khiến tôi xúc động. Tôi không thể kìm nén nổi nữa rồi, tôi muốn hét lên rằng… tôi yêu anh, tôi nhớ anh…
- Anh!!! – Tôi hạnh phúc đến mức khoé mắt bắt đầu cay cay.
Anh không ôm lấy tôi, cảm giác như anh vẫn lạnh băng, không có lấy chút cảm xúc:
- Cô… cô làm sao vậy? Triệu Văn đâu? Hắn ta nói muốn đánh nhau cơ mà?
- Không có Triệu Văn nào cả. Chỉ có em thôi, anh à! – Tôi nắm chặt lấy tay anh, ánh mắt long lanh như giọt sương ban sớm.
Giọng anh nghe chát chúa:
- Chẳng phải… đã ghê sợ con người này… mà bỏ đi sao?
- Anh nói gì lạ vậy? – Mặt tôi đờ đẫn, hai tay vẫn bấu chặt vào anh.
Người anh cũng run lên theo từng lời nói, có lẽ, anh đã rất giận tôi:
- Biết tôi có H, cô đã sợ run lên và bỏ đi khỏi thành phố, để mong trốn thoát được tôi sao? Cô sợ tôi lại đổi ý, không muốn bỏ cô, mà muốn bám lấy cô sao?
- Nghe em nói… - Tôi đặt tay mình lên ngực anh. - Em yêu anh và em yêu anh. Chính vì yêu anh nên em mới về quê. Em hi vọng, thời gian sẽ khiến anh hiểu rằng, anh yêu em và không điều gì có thể thay đổi được. Em biết, anh lẩn tránh em là vì căn bệnh quái ác đó. Nhưng anh cũng nên biết, tình yêu có thể vượt qua tất cả những điều đó anh à. Với em, đó không phải là trở ngại. Không có anh, bị anh lạnh nhạt thế này… mới là trở ngại lớn của trái tim em…
- Cô nghĩ… tôi sẽ tin những lời cô nói sao? – Anh nói rồi bỏ đi.
Anh không tin tôi… hay anh không yêu tôi? Hay quyết định của tôi là sai lầm? Tôi hi vọng trong khoảng thời gian đó, anh nhận ra rằng anh nhớ tôi đến thế nào, anh nhận ra rằng anh yêu tôi đến thế nào, để anh vượt qua mặc cảm của căn bệnh quái ác ấy, mà đến với tôi. Thế mà… tình hình lại càng xấu đi. Dường như trái tim anh không còn tôi nữa. Dường như…
Tôi đưa tay lên miệng và gào, những tiếng gào xuất phát từ trái tim:
- Nếu anh đã rất nhớ em thì hãy đến bên em… Anh cứ tự lừa dối bản thân, tự suy nghĩ rằng việc xa lánh em, thờ ơ với em sẽ tốt cho cả hai… thì anh nhầm to rồi đấy! Anh đã rất đau khổ và em cũng vậy. Anh đừng làm khó nhau, đừng làm khó tình yêu của chúng ta… Anh à… - Giọng tôi bắt đầu khản đặc, nước mắt úa ra giàn dụa, tôi cảm thấy hận bản thân mình, hận ghê gớm. Nếu tình yêu này vụt mất thì cũng là tại bản thân tôi. Tôi lại gào, gào như một con mèo hen yếu ớt nhưng cố ngao lên cho bằng được. Tôi sụp xuống làn cỏ. – Anh có biết rằng… anh đã làm tổn thương em nhiều đến nhường nào không? Và anh có biết rằng… em yêu anh nhiều đến nhường nào không?
Và…
- Anh không biết. Vì… anh chỉ biết… mình yêu em… Anh xin lỗi… Anh… anh cũng yêu em nhiều lắm, Trúc à… Nhưng anh không muốn chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà khiến em phải khổ cả đời… anh không muốn… Trúc à…
Đã có một vòng tay, thật ấm áp, thật dịu dàng và tràn đầy những yêu thương…
Ôm lấy tôi, bảo vệ tôi, che chở tôi. Bảo vệ, bảo vệ đến cuối đời. Che chở, che chở đến cuối đời…
Và…
Kể từ giây phút đó…
Không có một điều gì…
có thể ngăn cản tình yêu của chúng tôi…
- Vậy thì hứa với em, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua những ngày thật hạnh phúc và mãi mãi chẳng bao giờ có ngày kết thúc, anh nhé!
HOÀN
Ông trời nạt nộ
Ông trời gào thét.
Mưa…
Sấm…
Chớp…
Và lạnh giá.
Thật cô quạnh!
Tôi không còn để ý cả cơ thể mình đang thấm đẫm nước mưa nữa. Vì bây giờ, tôi chỉ còn biết đến việc dốc toàn sức lực cuối cùng còn sót lại, để chống chọi với nỗi đau đang xuyên thủng trái tim mình.
Nước mưa giàn dụa khiến tôi không còn phân định nổi đâu là nước mưa và đâu là nước mắt nữa. Giọt nào cũng đắng nghét, đắng đến tận trái tim.
Và rồi…
Tôi gục ngã.
Tôi biết mà, tôi biết mình sẽ ngã mà. Tại tôi yếu đuối quá… Chân tôi bị trầy, máu túa ra, thấm vào tà váy trắng ngần.
Giá như có một ai đó...
- Em thật là… Tại sao lại để cho bị ngã cơ chứ?
Tôi nấc lên nghẹn ngào:
- Khắc… Khắc… anh… anh…
Anh không nói gì cả, chỉ lẳng lặng ngồi xuống, nắm lấy hai tay tôi, đặt vào bờ vai anh rồi cõng tôi dậy. Tôi cũng không phản ứng lại, chỉ tựa nhẹ vào cơ thể của anh, để cảm nhận hơi thở ấm nóng trong làn mưa lạnh lẽo.
Anh đưa tôi đến một quán café gần đó, ít nhất cũng là để trú mưa và hong khô cơ thể.
- Vậy là sao? – Tôi nói, không còn chút cảm xúc.
- Sao là sao? Ý em là gì? – Anh cũng đáp bằng giọng nhạt thếch như tôi.
Tôi cố gắng kìm chế cho từng lời nói của mình không bị lạc đi:
- Anh tránh mặt em và rồi… những chuyện em đã thấy ở quán bar…
Anh se sắt:
- Vậy thì em hãy trả lời cho tôi… tại sao em có thể sống hời hợt như vậy? Triệu Văn bỏ em, nên em quay lại với tôi? Hay em cảm thấy giá trị lợi dụng của cậu ta không còn nữa?
Mặt tôi tái nhợt đi:
- Anh… anh nói gì lạ vậy?
- Vậy thì tôi cũng nói thẳng với em, tôi hết giá trị cho em lợi dụng rồi. Ba mẹ tôi không chu cấp tiền nữa, tôi phải tự kiếm mà sống thôi. Em muốn kim cương, hột xoàn hả? Không có nữa đâu em à… Một thằng chẳng còn sống được bao lâu thế này, ba mẹ nó sẽ không dại gì quăng tiền mà biết chắc rằng sẽ chẳng có một đồng lãi nào đâu!
Đầu óc tôi quay cuồng trong từng lời nói cay độc của anh.
- Anh nói sao? Không sống được bao lâu… anh nói sao… anh…
Giọng điệu của anh trở nên gượng gạo:
- Tóm lại là… tôi không chấp nhận cái việc, cô – cô lừa dối tôi như vậy, tôi biết rằng vì thằng Văn nó bỏ cô, nên cô mới ngoảnh đầu lại với tôi. Và tôi cũng vờ như mình cần cô lắm, để xem cô trơ trẽn đến mức nào. – Anh cười ha hả một cách tàn độc. – Chứ thật ra, tôi đã quên cô từ cái lúc cô bỏ tôi mà chạy theo cái thằng chẳng hơn gì tôi ấy rồi. Cô nghĩ… cô dễ dàng nhận được sự tha thứ như vậy sao? Haha… Không bao giờ!
- Cảm ơn anh… vì tất cả. – Tôi mỉm cười, một lần nữa tôi lại tự chứng minh mình là con ngốc.
Nói đoạn, tôi đứng dậy và chạy thẳng ra ngoài, dù trời vẫn mưa xối xả.
.
Về đến nhà, tôi chẳng buồn thay đồ mà ngã gục xuống giường, thiếp đi một giấc thật lâu nhưng lại chẳng tròn giấc vì hình ảnh anh cứ hiện lên trong đầu tôi một cách dai dẳng, tôi càng cố xua đi thì nó lại càng đến.
Phải để tâm hồn bé nhỏ này bị cào xé, anh mới vui?
Choàng tỉnh giấc, chợt nhận ra một việc mình phải làm, tôi gọi cho Nam Phong.
- Anh Nam Phong…
Một tháng sau...
Khắc Long
Vậy là đã gần 1 tháng kể từ ngày Minh Trúc bỏ đi, cô xin nghỉ dài hạn ở trường học và rời khỏi thành phố này. Tôi thực sự không nghĩ Trúc lại bị tác động mạnh đến thế… chỉ vì tôi. Rõ ràng… cô ấy đã yêu tôi rất nhiều.
Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ ban đầu của tôi thôi. Vì sau đó… tôi biết được một chuyện từ Nam Phong. Dù biết rằng điều đó là tốt cho Minh Trúc nhưng sao tôi vẫn đau.
- Anh nói sao? Minh Trúc đã gọi điện cho anh và…
- Và… anh… anh đã lỡ nói với cô ấy rằng chú mày mắc bệnh AIDS…
- Anh… anh… anh bị… - Tôi đang định ch..ửi Nam Phong thì hắn vội ngăn lại.
- Thôi nào! Tại con bé cứ gọi điện hỏi, tại sao chú mày nói rằng sắp chết… gì gì đấy đấy… Anh biết không giấu được nên mới đành nói ra. Mà chẳng phải, chú mày muốn nó rời xa chú mày hay sao? Anh nói điều đó ra, chẳng phải nó đã sợ quá mà chuồn khỏi đây rồi cơ à? Nó mà yêu thương gì mày chứ?
Tôi nổi quạu, ngồi thọp xuống:
- Anh thôi đi. – Sau đó, giọng tôi bỗng trầm xuống hẳn. – Mà có thật là như vậy không? Minh Trúc cũng vì biết chuyện “kinh thiên động địa” đó nên mới bỏ đi à?
Nam Phong vỗ vai tôi bồm bộp:
- Đúng vậy. Mà anh nghĩ mày đừng nên buồn. Con người bạc bẽo như vậy, không đáng cho mày yêu. Tin vào đàn bà, chỉ khổ thôi Long ạ!
Ngày ngày, tôi sống trong nỗi đợi chờ và nhung nhớ.
Đã có lúc trong vô thức, tôi gọi tên cô ấy trong mơ.
Đã có lúc trong vô thức, tôi lao đi kiếm tìm hình bóng của cô ấy.
Đã có lúc trong vô thức, tôi ngỡ như quên được cô ấy… nhưng kết quả là gì? Chỉ là những giọt nước mắt mặn chát rơi.
.
Minh Trúc.
Tôi đã trở lại thành phố sau một tháng phụ giúp mẹ làm việc ở quê. Tôi nói với mẹ rằng nhà trường cho nghỉ lễ, chứ nếu nói rằng… tôi rời khỏi thành phố là vì “tình yêu tình báo” thì chắc bà sẽ shock lắm. Và cũng thật may rằng bà không nghi ngờ điều đó một chút nào, có lẽ niềm tin của bà luôn đặt ở tôi.
Thời gian qua tôi đã trốn tránh mọi thứ, và bây giờ là lúc tôi đối mặt với chúng.
Với tình yêu chân thành của mình, tôi hiểu, mình có thể vượt qua tất cả mọi thứ.
Tôi mỉm cười và gọi điện cho người đó…
- Alo! Chào Triệu Văn! Em – Minh Trúc đây!
- Oh! Trúc! Thật là ngạc nhiên quá! Em gọi cho anh đấy ư?
- Em thực sự rất nhớ anh đấy!
Anh trả lời, trong chất giọng trầm ấm nay lại vang vang một niềm hạnh phúc:
- Em đừng đùa. Mai Thư đang ở đây nè.
Thực ra đâu cần anh phải nói, nãy giờ tôi cũng nghe thấy tiếng rinh rích của cô bạn hoa khôi ấy rồi.
- Anh yên tâm. Em cũng biết chuyện hai người rồi mà, cô ấy đã nhắn tin với em.
Anh “à” lên một tiếng:
- À! Hoá ra là vậy. Mà sao dạo này em mai danh ẩn tích kín kẽ thế hả?
- Em mà lị! – Tôi nghênh ngáo.
- Anh hỏi nghiêm túc mà, giỡn hoài nha!
Tôi ngượng nghịu:
- Thì em có chuyện… mà cũng vì chuyện đó nên hôm nay em mới gọi cho anh đây.
Anh vờ lên giọng, tỏ vẻ rất khắt khe:
- Á à! Thì ra là cô có chuyện nên mới nhờ đến tôi chứ gì?
- Hì hì. Lâu ngày không gặp, trước hết là hỏi thăm, sau đó em mới nhờ vả chứ có nhờ suông đâu nào!
- Ừ. Được rồi. Thế cô bé nhờ gì, cứ nói ra cho anh, giúp được thì anh giúp.
- Vâng. Anh có thể hẹn anh Long đến một nơi được không?
- Ở đâu vậy em?
- Một nơi thật vắng… chỉ có hai người. Được chứ anh?
Được đà, Triệu Văn chọc tiếp:
- Hai anh chị định tình cảm phải không? – Nhưng sau đó, có vẻ như là anh nhớ ra giữa tôi và Khắc Long đã có chuyện. – Uả mà chẳng phải… hai người…
- Chuyện đó mọi người sẽ rõ ngay thôi. – Tôi nằn nì. - Anh nhớ giúp em nhá! Rồi nói cho em địa điểm luôn…
- Thế em muốn gặp bao giờ?
Tôi mân mê mấy đầu ngón tay, đôi mắt đăm chiêu suy nghĩ:
- Hiện tại em cũng về lại thành phố rồi… em muốn gặp anh ấy càng nhanh càng tốt, có được không?
Anh đáp một cách chắc nịch:
- Ok, cô bé! Anh và Thư sẽ giúp em.
- Cảm ơn hai người. Yêu hai người. – Tôi ranh ma. - À, yêu anh nhiều lắm. Hahaha… Ghen đi nhá Mai Thư!
Tôi còn ráng đùa giỡn một lát, sau đó mới chịu cúp máy.
Oa! Nhẹ lòng quá! Vậy là điều mà tôi mong mỏi suốt cả tháng qua cuối cùng cũng đã đến rồi.
Tôi phải nói cho anh biết, tại sao tôi rời khỏi đây…
.
“Thảo nguyên xanh vùng ngoại ô cách thành phố 2km về hướng đông.”
Tôi nhớ rõ mồn một lời của Triệu Văn là như vậy. Nhưng lẽ tất nhiên, anh không vô tâm đến mức quăng cho tôi chút thông tin ít xỉn đấy, anh còn cho người chở tôi đến đó nữa cơ. Anh thật là tốt. Dù trước đây anh đã lợi dụng tôi để đạt được mục đích của mình, nhưng tôi không trách mà ngược lại, tôi phải cảm ơn anh, vì nhờ có anh, tôi mới nhận ra được tình cảm chân thật của mình đặt ở nơi chốn nao.
Thảo nguyên tràn ngập một màu xanh, xanh của cỏ, một màu vàng, vàng của nắng, một mùi hương mát dịu, mát dịu của cỏ, của đất trời, của trái tim màu đỏ luôn căng tràn sức sống. Dù không được ở bên nhau suốt một tháng ròng, nhưng tình cảm không hề phai nhạt, thậm chí, đó còn là thử thách, vun đắp cho tình yêu thêm đẹp.
Ngày hôm nay, tôi sẽ biết tình cảm của anh, sau một tháng, anh có còn yêu tôi không? Liệu thời gian có mài mòn đi cái tình cảm ấy?
Đây là lần đầu tiên, tôi chờ đợi mà cảm thấy hạnh phúc như vậy. Tôi quý giá cái thời khắc này. Qủa thật là rất đáng trân trọng! Thật tuyệt vời!
- Sao lại là em?
Trái tim tôi bỗng chốc đập liên hồi, thật mạnh, hệt như nó muốn rớt ra ngoài. Cái giọng nói ấy thực sự khiến tôi xúc động. Tôi không thể kìm nén nổi nữa rồi, tôi muốn hét lên rằng… tôi yêu anh, tôi nhớ anh…
- Anh!!! – Tôi hạnh phúc đến mức khoé mắt bắt đầu cay cay.
Anh không ôm lấy tôi, cảm giác như anh vẫn lạnh băng, không có lấy chút cảm xúc:
- Cô… cô làm sao vậy? Triệu Văn đâu? Hắn ta nói muốn đánh nhau cơ mà?
- Không có Triệu Văn nào cả. Chỉ có em thôi, anh à! – Tôi nắm chặt lấy tay anh, ánh mắt long lanh như giọt sương ban sớm.
Giọng anh nghe chát chúa:
- Chẳng phải… đã ghê sợ con người này… mà bỏ đi sao?
- Anh nói gì lạ vậy? – Mặt tôi đờ đẫn, hai tay vẫn bấu chặt vào anh.
Người anh cũng run lên theo từng lời nói, có lẽ, anh đã rất giận tôi:
- Biết tôi có H, cô đã sợ run lên và bỏ đi khỏi thành phố, để mong trốn thoát được tôi sao? Cô sợ tôi lại đổi ý, không muốn bỏ cô, mà muốn bám lấy cô sao?
- Nghe em nói… - Tôi đặt tay mình lên ngực anh. - Em yêu anh và em yêu anh. Chính vì yêu anh nên em mới về quê. Em hi vọng, thời gian sẽ khiến anh hiểu rằng, anh yêu em và không điều gì có thể thay đổi được. Em biết, anh lẩn tránh em là vì căn bệnh quái ác đó. Nhưng anh cũng nên biết, tình yêu có thể vượt qua tất cả những điều đó anh à. Với em, đó không phải là trở ngại. Không có anh, bị anh lạnh nhạt thế này… mới là trở ngại lớn của trái tim em…
- Cô nghĩ… tôi sẽ tin những lời cô nói sao? – Anh nói rồi bỏ đi.
Anh không tin tôi… hay anh không yêu tôi? Hay quyết định của tôi là sai lầm? Tôi hi vọng trong khoảng thời gian đó, anh nhận ra rằng anh nhớ tôi đến thế nào, anh nhận ra rằng anh yêu tôi đến thế nào, để anh vượt qua mặc cảm của căn bệnh quái ác ấy, mà đến với tôi. Thế mà… tình hình lại càng xấu đi. Dường như trái tim anh không còn tôi nữa. Dường như…
Tôi đưa tay lên miệng và gào, những tiếng gào xuất phát từ trái tim:
- Nếu anh đã rất nhớ em thì hãy đến bên em… Anh cứ tự lừa dối bản thân, tự suy nghĩ rằng việc xa lánh em, thờ ơ với em sẽ tốt cho cả hai… thì anh nhầm to rồi đấy! Anh đã rất đau khổ và em cũng vậy. Anh đừng làm khó nhau, đừng làm khó tình yêu của chúng ta… Anh à… - Giọng tôi bắt đầu khản đặc, nước mắt úa ra giàn dụa, tôi cảm thấy hận bản thân mình, hận ghê gớm. Nếu tình yêu này vụt mất thì cũng là tại bản thân tôi. Tôi lại gào, gào như một con mèo hen yếu ớt nhưng cố ngao lên cho bằng được. Tôi sụp xuống làn cỏ. – Anh có biết rằng… anh đã làm tổn thương em nhiều đến nhường nào không? Và anh có biết rằng… em yêu anh nhiều đến nhường nào không?
Và…
- Anh không biết. Vì… anh chỉ biết… mình yêu em… Anh xin lỗi… Anh… anh cũng yêu em nhiều lắm, Trúc à… Nhưng anh không muốn chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà khiến em phải khổ cả đời… anh không muốn… Trúc à…
Đã có một vòng tay, thật ấm áp, thật dịu dàng và tràn đầy những yêu thương…
Ôm lấy tôi, bảo vệ tôi, che chở tôi. Bảo vệ, bảo vệ đến cuối đời. Che chở, che chở đến cuối đời…
Và…
Kể từ giây phút đó…
Không có một điều gì…
có thể ngăn cản tình yêu của chúng tôi…
- Vậy thì hứa với em, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua những ngày thật hạnh phúc và mãi mãi chẳng bao giờ có ngày kết thúc, anh nhé!
HOÀN
/48
|