Sáng hôm sau, Hiếu Thiên đã đi học trước mà không đợi tôi cùng đi. Có lẽ anh còn giận chuyện tối qua chăng? Mà cũng đáng giận lắm chứ? Nếu đặt tôi vào trường hợp của Hiếu Thiên, tôi cũng giận, thậm chí tôi còn giận nhiều hơn anh nữa.
Tôi thở dài sau đó bước đến trường một mình. À không, có lẽ tôi nên đợi Đan Quỳnh rồi cùng đi thì tốt hơn vì đi một mình tôi sẽ cảm giác trống trải lắm.
Bỗng, một chiếc xe hơi đỗ ngay đầu ngõ. Tôi không nghĩ đấy là Khắc Long cho đến khi cánh tay hắn vẫy vẫy và gương mặt hắn bắt đầu ló ra thì tôi mới biết hắn đến chở tôi đi học.
Tôi đắn đo một hồi sau đó cũng bước lại phía hắn.
-Đợi tôi sao? – Tôi tròn mắt hỏi, da mặt tôi căng lên vì căng thẳng. Mỗi khi gặp hắn đều là lúc chẳng có gì tốt đẹp.
-Không cưng thì ai nữa? – Khắc Long nói vẻ thản nhiên, sau đó bật cửa xe ô tô. Tôi e dè bước vào sau đó lại quay sang hắn giao hẹn:
-Đây là lần đầu tiên và lần cuối anh đón tôi đi học đấy nhé!
Hắn bỏ lời nói của tôi ngoài tai:
-Cái đó thì… quyền quyết định đâu phải ở cưng?
Khắc Long nói vậy mà có lí đấy chứ? Từ trước đến nay tôi tự quyết định cho mình được bao nhiêu lần? Ừ thì 1, 2 lần gì đó. Nhưng tính ra thì lúc nào thế chủ động cũng ở Khắc Long. Tôi bị động.
Chẳng mấy chốc cũng đã đến trường rồi. Bình thường tôi đi bộ cũng đã nhanh, nay đi bằng xe hơi thì không nhanh mới là lạ ấy.
Tôi đang định đẩy cửa bước ra thì Khắc Long đã vội kéo tay tôi lại:
-Khoan đã! Lát nữa xuống canteen ăn sáng cùng anh!
-Không! Tôi ăn rồi! – Tôi cố gắng từ chối khéo. Tránh được việc đi cùng hắn bao nhiêu là tốt bấy nhiêu mà.
-Đi cùng anh đi!
-Tôi nói không là không! – Tôi gắt lên, đẩy cửa xe cái rầm sau đó không quên “tặng” cho Khắc Long một cái nguýt rõ dài.
Hắn bỗng bật cười vì cái hành động của tôi, rồi hắn cố tình nheo mắt đầy khiêu khích:
-Ngày mai anh sẽ khiến cưng phải đi ăn sáng cùng anh. – Nói rồi ăn đưa tay mi gió – Từ nay cưng phải xưng là “em”, ai lại cứ “tôi- anh” như thế? Nghe kì lắm đó!
-Tôi còn chưa tính sổ anh cái chuyện đổi tên tôi thành Hoàng Trúc đó!
-Chẳng phải cưng là Hoàng Minh Trúc sao? Hoàng Trúc nghe kêu hơn Minh Trúc nhiều, đúng không?
Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc nhún vai và bỏ đi bởi cái lí sự đáng ghét của Khắc Long. Lạy trời! Có lẽ kiếp trước hắn là cha, là mẹ của tôi quá!
o-0-o
Vào lớp học, tôi vẫn chưa thấy Đan Quỳnh đến. Bụng bảo dạ rằng cậu ấy sẽ không đến muộn đâu và tôi lại tặc lưỡi cho qua.
“ Tùng! Tùng! Tùng!” Ba hồi trống dục dã vang lên. Đan Quỳnh vẫn chưa đến. Tôi cảm thấy hơi sốt ruột và lo lắng nhưng vào lúc này thì tôi cũng chẳng làm được gì ngoài việc hi vọng.
Cho đến một lát sau, khi cô giáo chủ nhiệm đã vào thì Quỳnh mới ló mặt đến, bộ mặt hớt ha hớt hải:
-Thưa cô cho em vào lớp…
-Sao em đi trễ…
Quỳnh cúi đầu xin lỗi, bỏ lửng câu hỏi của cô giáo rồi bước về chỗ ngồi:
-Dạ! Em xin lỗi cô, lần sau em sẽ đến sớm hơn.
Tôi nhận thấy gương mặt đằng đằng sát khí của Đan Quỳnh dành cho mình. Thực ra không đến nỗi như thế, chả là ít khi thấy cậu ấy có vẻ mặt bực bội với tôi nên tôi mới có cảm giác như vậy.
-Minh Trúc! Nãy cậu hẹn tớ đi học cùng cậu, thế tại sao lại đi trước? – Quỳnh gắt lên bằng giọng nhỏ vì không muốn làm mất trật tự trong giờ học.
Tôi lúng túng, ra sức viện cớ:
-Tớ… Tớ… À! Tớ nhớ ra mình phải trực nhật nên phải đi trước.
-Thà cậu không hẹn thì thôi! Đã hẹn thì phải đi cùng chứ? Tớ tuy đến lớp không sớm nhưng lúc nào cũng không bị muộn giờ. Đây là lần đầu tiên đấy! – Quỳnh trách móc. Sau đó lại quay đầu lên bảng và chú tâm vào bài học.
Tôi thở dài, tôi biết mình sai.
Cả buổi học sau đó, Đan Quỳnh không ngó tôi đến một lần. Mà nếu có cũng chỉ là một cái nhìn lạnh băng. Nếu chỉ vì tôi để cậu ấy đến muộn thôi thì liệu Quỳnh có giận đến vậy không? Hay là vì… Quỳnh đã biết được điều gì đó…?
Giờ ra chơi.
-Đan Quỳnh! Cậu vẫn còn giận tớ đấy sao? – Tôi quay sang chỗ Quỳnh, sốt sắng.
-Không! Chẳng phải cậu làm gì cũng có lí do chính đáng đấy sao? – Quỳnh đáp và cố tỏ ra thờ ơ.
-Thôi mà! Nếu… tớ lỡ làm cậu giận như thế thì… cho tớ xin lỗi. – Tôi nheo mắt nói bằng giọng ăn năn nhất có thể. Sau đó chìa ra một thỏi kẹo alpenliebe. – Cậu đã từng nói một viên kẹo ngọt ngào có thể xóa tan lỗi lầm cơ mà!
Đan Quỳnh cười nhẹ, trong đó phảng phất một nỗi thất vọng vô hình nhưng cũng đủ cho tôi cảm nhận được sự hiện diện tuy mơ hồ của nó:
-Có những lỗi lầm... dù là hàng tá, hàng trăm, hàng ngàn viên kẹo cũng chẳng làm được gì. Coi như tớ nhận lời xin lỗi của cậu, vì đã khiến tớ đi học trễ. Nhưng, cậu nên tự ngẫm lại bản thân… Tớ chỉ muốn cậu mãi là cậu thôi… Đừng để tớ, Nhật Hạnh và đặc biệt hơn là anh Thiên thất vọng được không, Trúc?
o-0-o
Ăn cơm xong tôi ngó vội lên đồng hồ. Bây giờ đã là 6h30 rồi, tôi phải nhanh nhanh một chút thì mới kịp giờ làm được. Thay đồ chuẩn bị xong tôi liền đi qua dãy trọ của Hiếu Thiên để nhắn rằng tôi sẽ xin nghỉ làm cho anh thêm vài bữa nữa.
Nhưng tôi vừa qua là anh Khánh Huy – bạn cùng phòng của anh Thiên đã vội nói:
-Thiên nó vừa đi làm rồi Trúc!
-Sao cơ ạ? – Từ ngạc nhiên, giọng tôi lại trầm hẳn vì lo lắng -Tay anh ấy còn chưa lành hết cơ mà…
-Anh cũng nói rồi đó nhưng nó nào chịu nghe!
-Dạ vâng ạ! – Tôi khẽ cúi đầu chào anh Huy, sau đó lẩn thẩn đi đến quán café.
Hiếu Thiên đi làm mà không gọi tôi cùng đi. Chưa bao giờ chúng tôi xảy ra những chuyện như vậy. Càng nghĩ mà lòng tôi lại càng buồn, buồn rười rượi.
Đến nơi.
Tôi thấy Hiếu Thiên bưng đồ một cách khó khăn mà lòng xót xa. Tôi liền chạy lại giúp anh:
-Để em bưng cho!
-Không cần đâu! – Anh khẽ lắc đầu - Tôi là ai mà có thể nhờ cậy sự giúp đỡ của em chứ?
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, khẩn thiết nói:
-Anh là Hiếu Thiên, là bạn thân của em. Được chứ?
Hiếu Thiên xua tay rồi bước đi lạnh nhạt:
-Thôi! Tôi tự làm được rồi. Em hãy làm công việc của mình đi.
Tôi gục mặt xuống. Nước mắt tưởng chừng đã sắp tuôn rơi thì thật may vì ngay lúc đó chị Ngọc Lan gọi tôi đi phục vụ chứ không, tôi sẽ lại mềm yếu.
Tâm trạng tôi không được tốt. Mỗi lần như thế thì tôi lại hay suy nghĩ mà hay suy nghĩ thì tôi lại thiếu tập trung. Cứ thế, tôi thẩn thờ dọn bàn, lòng miên man.
“ Xoảng!” Mấy cái ly trên tay tôi cứ thế chao đảo rơi xuống đất, đồ uống văng lên cả bà khách bên cạnh. Tôi tái mặt, vội cúi đầu xin lỗi. Sau đó cúi xuống nhặt những mảnh vỡ đang vương *** lung tung.
-Xin lỗi một câu là xong à! – Bà khách lúc nãy hất giọng đanh đá - Cô đứng lên cho tôi! Xem thử cái áo này đáng giá bao nhiêu tiền mà để cô tự do thoải mái thế hả?
Nhặt xong sơ qua các mảnh vỡ, tôi đứng dậy cúi đầu một lần nữa:
-Tôi xin lỗi bà.
-Cái áo khoác này tính theo giá thị trường thì cũng trên dưới 300 ngàn đấy. Đền cho tôi! – Bà ta chống nạnh, mắt long sòng sọc vì tức giận.
Tôi vẫn cố mỉm cười một cách thân thiện:
-Tôi sẽ giặt nó cho bà, đảm bảo sẽ trắng sạch như xưa. – Tôi chắc như đinh đóng cột do ít nhiều tôi cũng có kinh nghiệm về việc này rồi. Tôi rất giỏi nữ công gia chánh mà.
-Giặt cái gì mà giặt chứ! Đền tiền cho tôi! – Bà ta gằn giọng và … “ Bốp!” Bà hất tay tát mạnh vào má tôi một cách không thương tiếc.
Tôi quỵ ngã.
Giá như có một bàn tay…
Giá như có một lời nói…
Giá như có một con người…
Chở che…
Bảo vệ…
Đơn giản chỉ là những hạnh phúc nhỏ nhoi…
Nhưng đôi khi, hạnh phúc nhỏ nhoi lại là niềm hạnh phúc lớn lao nhất!
-Bà làm cái trò gì vậy hả? – Một giọng nói ấm áp nhưng lại vô cùng hung dữ cất lên. Không ai khác, đó chính là Hiếu Thiên. - Chỉ là một cái áo thôi mà, có đáng như vậy không? Bà làm vậy chẳng khác nào tự hạ thấp danh dự của mình xuống. Nếu cô ấy có thể làm cho chiếc áo vấy bẩn này trở lại như xưa thì tại sao không cho cô ấy cơ hội, mà còn làm trò khó dễ nữa chứ? Còn nữa! Cái áo này… nếu không nhầm thì cũng chỉ là loạt hàng giảm giá đang bán nhan nhản ngoài đường. Muốn mua còn dễ hơn là muốn bán!
Lời của anh nói quả là thấm thía, có lí, có tình nhưng cũng đầy hàm ý mỉa mai khiến từng câu từng chứ cứ như là từng gáo nước lạnh tạt vào mặt bà khách khó tính.
Bà ta tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, tay siết chặt như muốn bóp nát thân thể tôi và cả anh Thiên nữa, nhưng vào lúc này dường như bà hiểu rằng không thể làm gì nên vội mở ví quăng mấy tờ tiền lên bàn rồi xồng xộc bước đi.
Tôi ngước đôi mắt ươn ướt nước của mình và nhìn anh đầy cảm kích:
-Cảm ơn anh…
-Em đứng lên đi. – Anh khẽ đỡ tôi dậy rồi nhìn lên đôi má đang hằn đỏ của tôi – Đau lắm phải không?
Tôi lắc lắc đầu, khẽ dựa vào người anh. Ấm áp lắm.
-Không! Anh đừng giận em nữa là em hết đau liền…
-Ngốc! Anh không giận em đâu!
Ngay khung cảnh lãng mạn ấy, giọng nói nghiêm nghị của cô Xuân - chủ quán café lại vang lên:
-Minh Trúc! Cháu vào trong đây cô nói chuyện, việc dọn dẹp mọi thứ cứ để chị Ngọc Lan làm giúp.
Tôi khẽ gật đầu rồi theo chân cô bước vào trong. Nhìn vẻ mặt cô lúc này, tôi không khỏi lo lắng. Những lần trước, khi cô định đuổi việc nhân viên đều như vậy cả, lần này cũng có thể là không nằm trong trường hợp ngoại lệ.
-Trúc! Dạo này, cháu làm việc rất kì lạ. Nghỉ cũng nhiều, làm việc cũng chẳng chú tâm…
-Cháu… cháu…
-Cô rất tiếc nhưng từ nay… cháu không thể làm việc ở đây nữa. Cô cũng chỉ muốn quán café giữ được thương hiệu tận tình, tận tâm, tận lực thôi cháu à.
-Cháu xin cô… cháu… - Tôi nắm lấy bàn tay cô Xuân mà năn nỉ nhưng cô chỉ vô tình đẩy nhẹ tay tôi ra:
-Hôm trước có người thấy cháu ăn mặc sành điệu đứng trước cửa café với một cậu bạn trai, sau đó cháu lại bỏ đi có lẽ vì sợ cô phát hiện ra. Cháu bảo là ở nhà ôn thi, mà lại như thế sao? Thôi, cháu đến chỗ chị Hồng thu ngân lấy tiền lương mấy ngày còn lại nhé! Bây giờ cô đi có việc.
Tôi thẩn thờ nhìn mọi cảnh vật xung quanh, nhìn người người đang vui cười hoan hỉ khiến lòng tôi càng cảm thấy khó chịu, họ như đang trêu ngươi tôi, đang cười vào mặt tôi!?
Tôi thở dài, ánh mắt xa vời vợi.
Tìm một công việc mới ư? Đâu có dễ gì?
Tôi thở dài sau đó bước đến trường một mình. À không, có lẽ tôi nên đợi Đan Quỳnh rồi cùng đi thì tốt hơn vì đi một mình tôi sẽ cảm giác trống trải lắm.
Bỗng, một chiếc xe hơi đỗ ngay đầu ngõ. Tôi không nghĩ đấy là Khắc Long cho đến khi cánh tay hắn vẫy vẫy và gương mặt hắn bắt đầu ló ra thì tôi mới biết hắn đến chở tôi đi học.
Tôi đắn đo một hồi sau đó cũng bước lại phía hắn.
-Đợi tôi sao? – Tôi tròn mắt hỏi, da mặt tôi căng lên vì căng thẳng. Mỗi khi gặp hắn đều là lúc chẳng có gì tốt đẹp.
-Không cưng thì ai nữa? – Khắc Long nói vẻ thản nhiên, sau đó bật cửa xe ô tô. Tôi e dè bước vào sau đó lại quay sang hắn giao hẹn:
-Đây là lần đầu tiên và lần cuối anh đón tôi đi học đấy nhé!
Hắn bỏ lời nói của tôi ngoài tai:
-Cái đó thì… quyền quyết định đâu phải ở cưng?
Khắc Long nói vậy mà có lí đấy chứ? Từ trước đến nay tôi tự quyết định cho mình được bao nhiêu lần? Ừ thì 1, 2 lần gì đó. Nhưng tính ra thì lúc nào thế chủ động cũng ở Khắc Long. Tôi bị động.
Chẳng mấy chốc cũng đã đến trường rồi. Bình thường tôi đi bộ cũng đã nhanh, nay đi bằng xe hơi thì không nhanh mới là lạ ấy.
Tôi đang định đẩy cửa bước ra thì Khắc Long đã vội kéo tay tôi lại:
-Khoan đã! Lát nữa xuống canteen ăn sáng cùng anh!
-Không! Tôi ăn rồi! – Tôi cố gắng từ chối khéo. Tránh được việc đi cùng hắn bao nhiêu là tốt bấy nhiêu mà.
-Đi cùng anh đi!
-Tôi nói không là không! – Tôi gắt lên, đẩy cửa xe cái rầm sau đó không quên “tặng” cho Khắc Long một cái nguýt rõ dài.
Hắn bỗng bật cười vì cái hành động của tôi, rồi hắn cố tình nheo mắt đầy khiêu khích:
-Ngày mai anh sẽ khiến cưng phải đi ăn sáng cùng anh. – Nói rồi ăn đưa tay mi gió – Từ nay cưng phải xưng là “em”, ai lại cứ “tôi- anh” như thế? Nghe kì lắm đó!
-Tôi còn chưa tính sổ anh cái chuyện đổi tên tôi thành Hoàng Trúc đó!
-Chẳng phải cưng là Hoàng Minh Trúc sao? Hoàng Trúc nghe kêu hơn Minh Trúc nhiều, đúng không?
Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc nhún vai và bỏ đi bởi cái lí sự đáng ghét của Khắc Long. Lạy trời! Có lẽ kiếp trước hắn là cha, là mẹ của tôi quá!
o-0-o
Vào lớp học, tôi vẫn chưa thấy Đan Quỳnh đến. Bụng bảo dạ rằng cậu ấy sẽ không đến muộn đâu và tôi lại tặc lưỡi cho qua.
“ Tùng! Tùng! Tùng!” Ba hồi trống dục dã vang lên. Đan Quỳnh vẫn chưa đến. Tôi cảm thấy hơi sốt ruột và lo lắng nhưng vào lúc này thì tôi cũng chẳng làm được gì ngoài việc hi vọng.
Cho đến một lát sau, khi cô giáo chủ nhiệm đã vào thì Quỳnh mới ló mặt đến, bộ mặt hớt ha hớt hải:
-Thưa cô cho em vào lớp…
-Sao em đi trễ…
Quỳnh cúi đầu xin lỗi, bỏ lửng câu hỏi của cô giáo rồi bước về chỗ ngồi:
-Dạ! Em xin lỗi cô, lần sau em sẽ đến sớm hơn.
Tôi nhận thấy gương mặt đằng đằng sát khí của Đan Quỳnh dành cho mình. Thực ra không đến nỗi như thế, chả là ít khi thấy cậu ấy có vẻ mặt bực bội với tôi nên tôi mới có cảm giác như vậy.
-Minh Trúc! Nãy cậu hẹn tớ đi học cùng cậu, thế tại sao lại đi trước? – Quỳnh gắt lên bằng giọng nhỏ vì không muốn làm mất trật tự trong giờ học.
Tôi lúng túng, ra sức viện cớ:
-Tớ… Tớ… À! Tớ nhớ ra mình phải trực nhật nên phải đi trước.
-Thà cậu không hẹn thì thôi! Đã hẹn thì phải đi cùng chứ? Tớ tuy đến lớp không sớm nhưng lúc nào cũng không bị muộn giờ. Đây là lần đầu tiên đấy! – Quỳnh trách móc. Sau đó lại quay đầu lên bảng và chú tâm vào bài học.
Tôi thở dài, tôi biết mình sai.
Cả buổi học sau đó, Đan Quỳnh không ngó tôi đến một lần. Mà nếu có cũng chỉ là một cái nhìn lạnh băng. Nếu chỉ vì tôi để cậu ấy đến muộn thôi thì liệu Quỳnh có giận đến vậy không? Hay là vì… Quỳnh đã biết được điều gì đó…?
Giờ ra chơi.
-Đan Quỳnh! Cậu vẫn còn giận tớ đấy sao? – Tôi quay sang chỗ Quỳnh, sốt sắng.
-Không! Chẳng phải cậu làm gì cũng có lí do chính đáng đấy sao? – Quỳnh đáp và cố tỏ ra thờ ơ.
-Thôi mà! Nếu… tớ lỡ làm cậu giận như thế thì… cho tớ xin lỗi. – Tôi nheo mắt nói bằng giọng ăn năn nhất có thể. Sau đó chìa ra một thỏi kẹo alpenliebe. – Cậu đã từng nói một viên kẹo ngọt ngào có thể xóa tan lỗi lầm cơ mà!
Đan Quỳnh cười nhẹ, trong đó phảng phất một nỗi thất vọng vô hình nhưng cũng đủ cho tôi cảm nhận được sự hiện diện tuy mơ hồ của nó:
-Có những lỗi lầm... dù là hàng tá, hàng trăm, hàng ngàn viên kẹo cũng chẳng làm được gì. Coi như tớ nhận lời xin lỗi của cậu, vì đã khiến tớ đi học trễ. Nhưng, cậu nên tự ngẫm lại bản thân… Tớ chỉ muốn cậu mãi là cậu thôi… Đừng để tớ, Nhật Hạnh và đặc biệt hơn là anh Thiên thất vọng được không, Trúc?
o-0-o
Ăn cơm xong tôi ngó vội lên đồng hồ. Bây giờ đã là 6h30 rồi, tôi phải nhanh nhanh một chút thì mới kịp giờ làm được. Thay đồ chuẩn bị xong tôi liền đi qua dãy trọ của Hiếu Thiên để nhắn rằng tôi sẽ xin nghỉ làm cho anh thêm vài bữa nữa.
Nhưng tôi vừa qua là anh Khánh Huy – bạn cùng phòng của anh Thiên đã vội nói:
-Thiên nó vừa đi làm rồi Trúc!
-Sao cơ ạ? – Từ ngạc nhiên, giọng tôi lại trầm hẳn vì lo lắng -Tay anh ấy còn chưa lành hết cơ mà…
-Anh cũng nói rồi đó nhưng nó nào chịu nghe!
-Dạ vâng ạ! – Tôi khẽ cúi đầu chào anh Huy, sau đó lẩn thẩn đi đến quán café.
Hiếu Thiên đi làm mà không gọi tôi cùng đi. Chưa bao giờ chúng tôi xảy ra những chuyện như vậy. Càng nghĩ mà lòng tôi lại càng buồn, buồn rười rượi.
Đến nơi.
Tôi thấy Hiếu Thiên bưng đồ một cách khó khăn mà lòng xót xa. Tôi liền chạy lại giúp anh:
-Để em bưng cho!
-Không cần đâu! – Anh khẽ lắc đầu - Tôi là ai mà có thể nhờ cậy sự giúp đỡ của em chứ?
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, khẩn thiết nói:
-Anh là Hiếu Thiên, là bạn thân của em. Được chứ?
Hiếu Thiên xua tay rồi bước đi lạnh nhạt:
-Thôi! Tôi tự làm được rồi. Em hãy làm công việc của mình đi.
Tôi gục mặt xuống. Nước mắt tưởng chừng đã sắp tuôn rơi thì thật may vì ngay lúc đó chị Ngọc Lan gọi tôi đi phục vụ chứ không, tôi sẽ lại mềm yếu.
Tâm trạng tôi không được tốt. Mỗi lần như thế thì tôi lại hay suy nghĩ mà hay suy nghĩ thì tôi lại thiếu tập trung. Cứ thế, tôi thẩn thờ dọn bàn, lòng miên man.
“ Xoảng!” Mấy cái ly trên tay tôi cứ thế chao đảo rơi xuống đất, đồ uống văng lên cả bà khách bên cạnh. Tôi tái mặt, vội cúi đầu xin lỗi. Sau đó cúi xuống nhặt những mảnh vỡ đang vương *** lung tung.
-Xin lỗi một câu là xong à! – Bà khách lúc nãy hất giọng đanh đá - Cô đứng lên cho tôi! Xem thử cái áo này đáng giá bao nhiêu tiền mà để cô tự do thoải mái thế hả?
Nhặt xong sơ qua các mảnh vỡ, tôi đứng dậy cúi đầu một lần nữa:
-Tôi xin lỗi bà.
-Cái áo khoác này tính theo giá thị trường thì cũng trên dưới 300 ngàn đấy. Đền cho tôi! – Bà ta chống nạnh, mắt long sòng sọc vì tức giận.
Tôi vẫn cố mỉm cười một cách thân thiện:
-Tôi sẽ giặt nó cho bà, đảm bảo sẽ trắng sạch như xưa. – Tôi chắc như đinh đóng cột do ít nhiều tôi cũng có kinh nghiệm về việc này rồi. Tôi rất giỏi nữ công gia chánh mà.
-Giặt cái gì mà giặt chứ! Đền tiền cho tôi! – Bà ta gằn giọng và … “ Bốp!” Bà hất tay tát mạnh vào má tôi một cách không thương tiếc.
Tôi quỵ ngã.
Giá như có một bàn tay…
Giá như có một lời nói…
Giá như có một con người…
Chở che…
Bảo vệ…
Đơn giản chỉ là những hạnh phúc nhỏ nhoi…
Nhưng đôi khi, hạnh phúc nhỏ nhoi lại là niềm hạnh phúc lớn lao nhất!
-Bà làm cái trò gì vậy hả? – Một giọng nói ấm áp nhưng lại vô cùng hung dữ cất lên. Không ai khác, đó chính là Hiếu Thiên. - Chỉ là một cái áo thôi mà, có đáng như vậy không? Bà làm vậy chẳng khác nào tự hạ thấp danh dự của mình xuống. Nếu cô ấy có thể làm cho chiếc áo vấy bẩn này trở lại như xưa thì tại sao không cho cô ấy cơ hội, mà còn làm trò khó dễ nữa chứ? Còn nữa! Cái áo này… nếu không nhầm thì cũng chỉ là loạt hàng giảm giá đang bán nhan nhản ngoài đường. Muốn mua còn dễ hơn là muốn bán!
Lời của anh nói quả là thấm thía, có lí, có tình nhưng cũng đầy hàm ý mỉa mai khiến từng câu từng chứ cứ như là từng gáo nước lạnh tạt vào mặt bà khách khó tính.
Bà ta tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, tay siết chặt như muốn bóp nát thân thể tôi và cả anh Thiên nữa, nhưng vào lúc này dường như bà hiểu rằng không thể làm gì nên vội mở ví quăng mấy tờ tiền lên bàn rồi xồng xộc bước đi.
Tôi ngước đôi mắt ươn ướt nước của mình và nhìn anh đầy cảm kích:
-Cảm ơn anh…
-Em đứng lên đi. – Anh khẽ đỡ tôi dậy rồi nhìn lên đôi má đang hằn đỏ của tôi – Đau lắm phải không?
Tôi lắc lắc đầu, khẽ dựa vào người anh. Ấm áp lắm.
-Không! Anh đừng giận em nữa là em hết đau liền…
-Ngốc! Anh không giận em đâu!
Ngay khung cảnh lãng mạn ấy, giọng nói nghiêm nghị của cô Xuân - chủ quán café lại vang lên:
-Minh Trúc! Cháu vào trong đây cô nói chuyện, việc dọn dẹp mọi thứ cứ để chị Ngọc Lan làm giúp.
Tôi khẽ gật đầu rồi theo chân cô bước vào trong. Nhìn vẻ mặt cô lúc này, tôi không khỏi lo lắng. Những lần trước, khi cô định đuổi việc nhân viên đều như vậy cả, lần này cũng có thể là không nằm trong trường hợp ngoại lệ.
-Trúc! Dạo này, cháu làm việc rất kì lạ. Nghỉ cũng nhiều, làm việc cũng chẳng chú tâm…
-Cháu… cháu…
-Cô rất tiếc nhưng từ nay… cháu không thể làm việc ở đây nữa. Cô cũng chỉ muốn quán café giữ được thương hiệu tận tình, tận tâm, tận lực thôi cháu à.
-Cháu xin cô… cháu… - Tôi nắm lấy bàn tay cô Xuân mà năn nỉ nhưng cô chỉ vô tình đẩy nhẹ tay tôi ra:
-Hôm trước có người thấy cháu ăn mặc sành điệu đứng trước cửa café với một cậu bạn trai, sau đó cháu lại bỏ đi có lẽ vì sợ cô phát hiện ra. Cháu bảo là ở nhà ôn thi, mà lại như thế sao? Thôi, cháu đến chỗ chị Hồng thu ngân lấy tiền lương mấy ngày còn lại nhé! Bây giờ cô đi có việc.
Tôi thẩn thờ nhìn mọi cảnh vật xung quanh, nhìn người người đang vui cười hoan hỉ khiến lòng tôi càng cảm thấy khó chịu, họ như đang trêu ngươi tôi, đang cười vào mặt tôi!?
Tôi thở dài, ánh mắt xa vời vợi.
Tìm một công việc mới ư? Đâu có dễ gì?
/48
|