~Editor : Diệp Quân
~Tác giả: Linh Linh Thất
***
Ngươi muốn xuất cung?
Nam Hiên Diệc kinh ngạc nhìn Doãn Nhược An đứng ở đối diện, vẻ mặt ngưng trọng.
Thân thể của nàng vừa mới khỏe lại, có điều sao lại là lúc này......
Bệ hạ, thần thiếp gần đây rất nhớ mẫu thân, thỉnh bệ hạ thành toàn.
Doãn Nhược An nói năng có khí phách, rất có một cổ bộ dáng không thành công liền xả thân.
Anh mi nhíu lại, ánh mắt không vui nhìn quét qua Doãn Nhược An, trong thanh âm nghiêm khắc hàm chứa một chút bất đắc dĩ: Chớ có hồ nháo!
Mong rằng bệ hạ thành toàn!
Hai đầu gối quỳ xuống đất, Doãn Nhược An nhìn thẳng hai mắt Nam Hiên Diệc, trong mắt mang theo chi ý quyết tuyệt.
Xoa xoa ấn đường, Nam Hiên Diệc không khỏi thở dài: Nói đi, rốt cuộc là vì cái gì?
Trong mắt nàng lướt qua một mạt kinh ngạc, hắn cư nhiên biết bổn ý của nàng ra cung không phải đi phủ Thừa tướng.
Nếu ngươi muốn gặp mẫu thân, tự nhiên có thể tuyên nàng tiến cung tới.
Doãn Nhược An nghẹn một chút, không nói gì phản bác.
Chỉ phải nhỏ giọng nói: Thần thiếp chính là hoài nghi Kỳ vương cố ý mưu phản, đi chứng thực ý nghĩ của chính mình mà thôi.
Lời nói của nàng khiến cho Nam Hiên Diệc híp híp mắt, thanh âm cũng trở nên ý vị thâm trường: Hoàng hậu làm sao biết Kỳ vương cố ý mưu phản?
Tin tưởng Hoàng Thượng hẳn là biết từ nhỏ thần thiếp đối với đồ vật được thêu nghệ tương đối mẫn cảm, lúc trước ở trong cung yến từng vô tình nhìn thoáng qua thấy bên hông Kỳ vương mang một túi tiền, đồ vật bên trong rất giống binh phù.
Nam Hiên Diệc híp mắt nhìn Doãn Nhược An, trong thanh âm lộ ra uy áp: Vậy sao? Trẫm nhưng thật ra không biết kiến thức của hoàng hậu như thế uyên bác, cư nhiên biết được bộ dáng của binh phù ra sao.
Nhưng thật ra không nghĩ đến Nam Hiên Diệc sẽ sinh ra hoài nghi đối với chính mình, mày đẹp của nàn vừa nhíu, suy tư một lát mới nói: Trước kia từng nghe lén qua phụ thân cùng ca ca nói chuyện, biết thánh thượng đang tìm binh phù kia......
Cho nên lần này ngươi ra cung, là vì binh phù này?
Doãn Nhược An lắc đầu: Này chỉ là thứ nhất, mặt khác, chuyện ám sát lần trước thần thiếp luôn cảm thấy thập phần kỳ quặc, hoài nghi Kỳ vương cùng nước Đông Khải liên minh, muốn đi nơi đó của Thụy Ngọc công chúa tra một chút tin tức.
Ánh mắt Nam Hiên Diệc chợt lóe, sát ý nhanh chóng lướt quá hai mắt, hừ lạnh một tiếng: Hoàng hậu thật sự là gan dạ sáng suốt hơn người.
Thời gian không nhiều, tình huống tương đối cấp bách.
Xem nhẹ sự châm chọc trong giọng nói của Nam Hiên Diệc, nàng chỉ là nói lời nói trong lòng của chính mình.
Đến nỗi thời gian không nhiều, liền phải xem Nam Hiên Diệc lý giải như thế nào.
Hơn nữa, lần trước ra cung, là Hoàng Thượng cố ý mang thần thiếp đi ra ngoài đúng không?
Bị Doãn Nhược An hỏi nghẹn một chút, khuôn mặt của Nam Hiên Diệc trở nên có chút ngượng ngùng.
Nàng đã biết!
Doãn Nhược An giận trừng mắt nhìn Nam Hiên Diệc một cái, cái mũi phát ra một đạo hừ lạnh.
Trẫm cùng ngươi đi!
Nói xong không đợi Doãn Nhược An phản bác, liền gọi người mang tới thường phục.
Người tới, gọi Đỗ Vô Luật!
Đỗ Vô Luật, là ca ca của nguyên chủ......
Không biết ý tứ của Nam Hiên Diệc, Doãn Nhược An chỉ nhíu mày nhìn hắn, trong mắt hiểu lầm cùng đề phòng làm Nam Hiên Diệc bất mãn.
Hoàng hậu không cần đề phòng như thế, chỉ là để ca ca ngươi phụ trách an toàn của ngươi ta mà thôi.
Doãn Nhược An cười nhẹ một tiếng: Thần thiếp hồi cung trước, nói như vậy Hoàng Thượng cũng biết kẻ chủ mưu của chuyện ám sát lần trước là người phương nào!
Bổn ý của nàng cũng không phải ra cung, chẳng qua là đến thúc giục một chút để Nam Hiên Diệc động thủ mà thôi.
Thời gian của thân thể này không nhiều lắm, nếu không thể trước khi thân thể này gặp đại nạn mà hoàn thành nhiệm vụ, nàng liền phải bị mạt sát.
Hệ thống, có hay không thuốc kéo dài thọ mệnh?
Có!
Doãn Nhược An có chút kinh hỉ: Thật sao?
Ân, bất quá cấp bậc của không đủ, đổi không được! (▰˘◡˘▰)
...... Vậy cùng không có cái gì khác nhau?
Có khác nhau chứ, không có vẫn luôn là không có, có là sau này sẽ có.
Đàn gảy tai trâu....
~Tác giả: Linh Linh Thất
***
Ngươi muốn xuất cung?
Nam Hiên Diệc kinh ngạc nhìn Doãn Nhược An đứng ở đối diện, vẻ mặt ngưng trọng.
Thân thể của nàng vừa mới khỏe lại, có điều sao lại là lúc này......
Bệ hạ, thần thiếp gần đây rất nhớ mẫu thân, thỉnh bệ hạ thành toàn.
Doãn Nhược An nói năng có khí phách, rất có một cổ bộ dáng không thành công liền xả thân.
Anh mi nhíu lại, ánh mắt không vui nhìn quét qua Doãn Nhược An, trong thanh âm nghiêm khắc hàm chứa một chút bất đắc dĩ: Chớ có hồ nháo!
Mong rằng bệ hạ thành toàn!
Hai đầu gối quỳ xuống đất, Doãn Nhược An nhìn thẳng hai mắt Nam Hiên Diệc, trong mắt mang theo chi ý quyết tuyệt.
Xoa xoa ấn đường, Nam Hiên Diệc không khỏi thở dài: Nói đi, rốt cuộc là vì cái gì?
Trong mắt nàng lướt qua một mạt kinh ngạc, hắn cư nhiên biết bổn ý của nàng ra cung không phải đi phủ Thừa tướng.
Nếu ngươi muốn gặp mẫu thân, tự nhiên có thể tuyên nàng tiến cung tới.
Doãn Nhược An nghẹn một chút, không nói gì phản bác.
Chỉ phải nhỏ giọng nói: Thần thiếp chính là hoài nghi Kỳ vương cố ý mưu phản, đi chứng thực ý nghĩ của chính mình mà thôi.
Lời nói của nàng khiến cho Nam Hiên Diệc híp híp mắt, thanh âm cũng trở nên ý vị thâm trường: Hoàng hậu làm sao biết Kỳ vương cố ý mưu phản?
Tin tưởng Hoàng Thượng hẳn là biết từ nhỏ thần thiếp đối với đồ vật được thêu nghệ tương đối mẫn cảm, lúc trước ở trong cung yến từng vô tình nhìn thoáng qua thấy bên hông Kỳ vương mang một túi tiền, đồ vật bên trong rất giống binh phù.
Nam Hiên Diệc híp mắt nhìn Doãn Nhược An, trong thanh âm lộ ra uy áp: Vậy sao? Trẫm nhưng thật ra không biết kiến thức của hoàng hậu như thế uyên bác, cư nhiên biết được bộ dáng của binh phù ra sao.
Nhưng thật ra không nghĩ đến Nam Hiên Diệc sẽ sinh ra hoài nghi đối với chính mình, mày đẹp của nàn vừa nhíu, suy tư một lát mới nói: Trước kia từng nghe lén qua phụ thân cùng ca ca nói chuyện, biết thánh thượng đang tìm binh phù kia......
Cho nên lần này ngươi ra cung, là vì binh phù này?
Doãn Nhược An lắc đầu: Này chỉ là thứ nhất, mặt khác, chuyện ám sát lần trước thần thiếp luôn cảm thấy thập phần kỳ quặc, hoài nghi Kỳ vương cùng nước Đông Khải liên minh, muốn đi nơi đó của Thụy Ngọc công chúa tra một chút tin tức.
Ánh mắt Nam Hiên Diệc chợt lóe, sát ý nhanh chóng lướt quá hai mắt, hừ lạnh một tiếng: Hoàng hậu thật sự là gan dạ sáng suốt hơn người.
Thời gian không nhiều, tình huống tương đối cấp bách.
Xem nhẹ sự châm chọc trong giọng nói của Nam Hiên Diệc, nàng chỉ là nói lời nói trong lòng của chính mình.
Đến nỗi thời gian không nhiều, liền phải xem Nam Hiên Diệc lý giải như thế nào.
Hơn nữa, lần trước ra cung, là Hoàng Thượng cố ý mang thần thiếp đi ra ngoài đúng không?
Bị Doãn Nhược An hỏi nghẹn một chút, khuôn mặt của Nam Hiên Diệc trở nên có chút ngượng ngùng.
Nàng đã biết!
Doãn Nhược An giận trừng mắt nhìn Nam Hiên Diệc một cái, cái mũi phát ra một đạo hừ lạnh.
Trẫm cùng ngươi đi!
Nói xong không đợi Doãn Nhược An phản bác, liền gọi người mang tới thường phục.
Người tới, gọi Đỗ Vô Luật!
Đỗ Vô Luật, là ca ca của nguyên chủ......
Không biết ý tứ của Nam Hiên Diệc, Doãn Nhược An chỉ nhíu mày nhìn hắn, trong mắt hiểu lầm cùng đề phòng làm Nam Hiên Diệc bất mãn.
Hoàng hậu không cần đề phòng như thế, chỉ là để ca ca ngươi phụ trách an toàn của ngươi ta mà thôi.
Doãn Nhược An cười nhẹ một tiếng: Thần thiếp hồi cung trước, nói như vậy Hoàng Thượng cũng biết kẻ chủ mưu của chuyện ám sát lần trước là người phương nào!
Bổn ý của nàng cũng không phải ra cung, chẳng qua là đến thúc giục một chút để Nam Hiên Diệc động thủ mà thôi.
Thời gian của thân thể này không nhiều lắm, nếu không thể trước khi thân thể này gặp đại nạn mà hoàn thành nhiệm vụ, nàng liền phải bị mạt sát.
Hệ thống, có hay không thuốc kéo dài thọ mệnh?
Có!
Doãn Nhược An có chút kinh hỉ: Thật sao?
Ân, bất quá cấp bậc của không đủ, đổi không được! (▰˘◡˘▰)
...... Vậy cùng không có cái gì khác nhau?
Có khác nhau chứ, không có vẫn luôn là không có, có là sau này sẽ có.
Đàn gảy tai trâu....
/67
|