~Editor: Diệp Quân
~Tác giả: Linh Linh Thất
***
Hay cho một đôi phu thê ân ái.
Một đạo thanh âm châm chọc mỉa mai sau lưng truyền tới, mày đẹp của Doãn Nhược An hơi nhíu, nghiêng đầu nhìn lại: Công chúa có ý kiến sao?
Đối diện hai tròng mắt của Doãn Nhược An, hận ý trong đáp mắt Lý mộng nhiên nhanh chóng phát ra, nghiến răng nghiến lợi nói: Đỗ Nguyệt Âm, ngươi trọng sinh!
Nàng nghĩ đến?
Doãn Nhược An híp híp mắt, quét một chút sắc mặt Lý Mộng Nhiên, giống như nghi hoặc hỏi: Trọng sinh? Dựa vào đâu mà công chúa nói như vậy?
Nắm chặt đôi tay chính mình, Lý Mộng Nhiên phẫn hận nhìn mặt Doãn Nhược An, hận không thể đi lên xé trương da mặt vô cùng xấu xí này.
Người thắng vốn nên là ta, mẫu nghi thiên hạ cũng nên là ta! Mà ngươi, còn có Nam Hiên Diệc chẳng qua chỉ là tù nhân chết không toàn thây mà thôi.
Buồn cười nhìn Lý Mộng Nhiên vặn vẹo khuôn mặt, Doãn Nhược An sửa sửa vài sợi tóc trên trán, trấn tĩnh nói: Bổn cung không biết công chúa đang nói cái gì.
Nhìn vẻ mặt không biết ngươi đang nói cái gì của Doãn Nhược An, Lý Mộng Nhiên cuồng loạn rống giận: Thiên hạ này vốn nên là của ta cùng A Kỳ, ngươi và Nam Hiên Diệc đáng lẽ chỉ là đá kê chân của chúng ta mà thôi!
Ánh mắt sắc bén đối diện mắt của Lý Mộng Nhiên, sắc mặt nháy mắt ám trầm xuống: Công chúa cũng biết lời nói lúc này của ngươi, cho dù cho ngươi chết một trăm lần đều không đủ để bồi tội không?
Ta sợ cái gì?
Lý Mộng Nhiên không sợ nhưng thật ra khiến Doãn Nhược An mở rộng tầm mắt, nàng hơi hơi tiến lên một bước, đối với Lý Mộng Nhiên bị nhốt trong lao ngục khẽ cười một tiếng: Ngươi đối với ta nói này đó, chẳng qua là ngươi không cam lòng mà thôi. Không cam lòng vì trở thành tù nhân, không cam lòng...... Cứ như vậy bị xử tử.
Doãn Nhược An khiêu khích làm Lý Mộng Nhiên điên cuồng, thử đứng lên muốn nhào về hướng Doãn Nhược An.
Ta thành quỷ đều sẽ không bỏ qua cho ngươi, nếu không phải ngươi trọng sinh, ta làm sao đến nỗi lưu lạc hoàn cảnh này?
Doãn Nhược An hừ cười một tiếng, ánh mắt sắc bén: Ha hả, thì tính sao? Cùng so sánh với việc sát phu chi thù, diệt môn chi hận*, công chúa chịu khổ chính là chưa đến một phần ngàn đâu ~
[Sát phu chi thù, diệt môn chi hận*: hận thù khi chồng bị giết, gia đình tan nát]
Ta biết mà, ta biết mà, ha hả a, ha ha ha, không ngờ Lý Mộng Nhiên ta sống lại một đời, cư nhiên so với cái cổ nhân như ngươi không bằng. Ta không cam lòng? Ta đương nhiên không cam lòng, ta nơi nào không bằng ngươi?
Nàng cuồng loạn khiến sắc mặt Doãn Nhược An trầm xuống, mặt không biểu tình nhìn nàng điên khùng ở bên trong.
Một đời, nếu không phải ngươi mơ ước đồ vật không thuộc về ngươi, ngươi cũng sẽ không lạc vào hoàn cảnh.
Nam Hiên Diệc nào có thể là người nàng mơ ước?
Xoa xoa bàn tay, đôi tay này chính là kiếm tới cho nàng rất nhiều thanh danh cùng tài phú nha!
Lý Mộng Nhiên lẳng lặng nhìn Doãn Nhược An, cười lạnh một tiếng: Mục tiêu của ta, vốn là chi vị hoàng hậu của Nam Hiên Quốc.
Nàng mắt đẹp quét về phía một bên Nam Hiên Diệc nhíu mày, trào phúng cười: Hoàng hậu của ngươi là cái người mượn xác hoàn hồn, ngươi chẳng lẽ không sợ sao?
Nam Hiên Diệc nhìn lướt qua Doãn Nhược An trên mặt xẹt qua lo lắng, lôi kéo tay nàng hướng vào trong lòng ngực, trong mắt chứa đựng thâm tình: Không cần biết nàng là ai, chỉ cần nàng thiệt tình đối với trẫm, kia đó là hoàng hậu của trẫm.
Nước mắt không hề báo trước chảy xuống, Doãn Nhược An cắn môi thấp khóc: Không uổng công một đời này ta vì ngươi.
Đinh —— độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm của ký chủ là 95, độ hảm cảm của nữ chủ là -10.
Người đâu, Kỳ vương gia cùng Thụy Ngọc công chúa ý đồ mưu phản, lập quyết trảm!
Thấy Nam Hiên Diệc muốn xử tử hai người, Doãn Nhược An vội vàng giữ chặt hắn, ánh mắt rùng mình mở miệng nói: Hoàng Thượng đợi đã, thần thiếp có......
~Tác giả: Linh Linh Thất
***
Hay cho một đôi phu thê ân ái.
Một đạo thanh âm châm chọc mỉa mai sau lưng truyền tới, mày đẹp của Doãn Nhược An hơi nhíu, nghiêng đầu nhìn lại: Công chúa có ý kiến sao?
Đối diện hai tròng mắt của Doãn Nhược An, hận ý trong đáp mắt Lý mộng nhiên nhanh chóng phát ra, nghiến răng nghiến lợi nói: Đỗ Nguyệt Âm, ngươi trọng sinh!
Nàng nghĩ đến?
Doãn Nhược An híp híp mắt, quét một chút sắc mặt Lý Mộng Nhiên, giống như nghi hoặc hỏi: Trọng sinh? Dựa vào đâu mà công chúa nói như vậy?
Nắm chặt đôi tay chính mình, Lý Mộng Nhiên phẫn hận nhìn mặt Doãn Nhược An, hận không thể đi lên xé trương da mặt vô cùng xấu xí này.
Người thắng vốn nên là ta, mẫu nghi thiên hạ cũng nên là ta! Mà ngươi, còn có Nam Hiên Diệc chẳng qua chỉ là tù nhân chết không toàn thây mà thôi.
Buồn cười nhìn Lý Mộng Nhiên vặn vẹo khuôn mặt, Doãn Nhược An sửa sửa vài sợi tóc trên trán, trấn tĩnh nói: Bổn cung không biết công chúa đang nói cái gì.
Nhìn vẻ mặt không biết ngươi đang nói cái gì của Doãn Nhược An, Lý Mộng Nhiên cuồng loạn rống giận: Thiên hạ này vốn nên là của ta cùng A Kỳ, ngươi và Nam Hiên Diệc đáng lẽ chỉ là đá kê chân của chúng ta mà thôi!
Ánh mắt sắc bén đối diện mắt của Lý Mộng Nhiên, sắc mặt nháy mắt ám trầm xuống: Công chúa cũng biết lời nói lúc này của ngươi, cho dù cho ngươi chết một trăm lần đều không đủ để bồi tội không?
Ta sợ cái gì?
Lý Mộng Nhiên không sợ nhưng thật ra khiến Doãn Nhược An mở rộng tầm mắt, nàng hơi hơi tiến lên một bước, đối với Lý Mộng Nhiên bị nhốt trong lao ngục khẽ cười một tiếng: Ngươi đối với ta nói này đó, chẳng qua là ngươi không cam lòng mà thôi. Không cam lòng vì trở thành tù nhân, không cam lòng...... Cứ như vậy bị xử tử.
Doãn Nhược An khiêu khích làm Lý Mộng Nhiên điên cuồng, thử đứng lên muốn nhào về hướng Doãn Nhược An.
Ta thành quỷ đều sẽ không bỏ qua cho ngươi, nếu không phải ngươi trọng sinh, ta làm sao đến nỗi lưu lạc hoàn cảnh này?
Doãn Nhược An hừ cười một tiếng, ánh mắt sắc bén: Ha hả, thì tính sao? Cùng so sánh với việc sát phu chi thù, diệt môn chi hận*, công chúa chịu khổ chính là chưa đến một phần ngàn đâu ~
[Sát phu chi thù, diệt môn chi hận*: hận thù khi chồng bị giết, gia đình tan nát]
Ta biết mà, ta biết mà, ha hả a, ha ha ha, không ngờ Lý Mộng Nhiên ta sống lại một đời, cư nhiên so với cái cổ nhân như ngươi không bằng. Ta không cam lòng? Ta đương nhiên không cam lòng, ta nơi nào không bằng ngươi?
Nàng cuồng loạn khiến sắc mặt Doãn Nhược An trầm xuống, mặt không biểu tình nhìn nàng điên khùng ở bên trong.
Một đời, nếu không phải ngươi mơ ước đồ vật không thuộc về ngươi, ngươi cũng sẽ không lạc vào hoàn cảnh.
Nam Hiên Diệc nào có thể là người nàng mơ ước?
Xoa xoa bàn tay, đôi tay này chính là kiếm tới cho nàng rất nhiều thanh danh cùng tài phú nha!
Lý Mộng Nhiên lẳng lặng nhìn Doãn Nhược An, cười lạnh một tiếng: Mục tiêu của ta, vốn là chi vị hoàng hậu của Nam Hiên Quốc.
Nàng mắt đẹp quét về phía một bên Nam Hiên Diệc nhíu mày, trào phúng cười: Hoàng hậu của ngươi là cái người mượn xác hoàn hồn, ngươi chẳng lẽ không sợ sao?
Nam Hiên Diệc nhìn lướt qua Doãn Nhược An trên mặt xẹt qua lo lắng, lôi kéo tay nàng hướng vào trong lòng ngực, trong mắt chứa đựng thâm tình: Không cần biết nàng là ai, chỉ cần nàng thiệt tình đối với trẫm, kia đó là hoàng hậu của trẫm.
Nước mắt không hề báo trước chảy xuống, Doãn Nhược An cắn môi thấp khóc: Không uổng công một đời này ta vì ngươi.
Đinh —— độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm của ký chủ là 95, độ hảm cảm của nữ chủ là -10.
Người đâu, Kỳ vương gia cùng Thụy Ngọc công chúa ý đồ mưu phản, lập quyết trảm!
Thấy Nam Hiên Diệc muốn xử tử hai người, Doãn Nhược An vội vàng giữ chặt hắn, ánh mắt rùng mình mở miệng nói: Hoàng Thượng đợi đã, thần thiếp có......
/67
|