~Editor: Diệp Quân
~Tác giả: Linh Linh Thất
***
Cái gì? Vân Ương cũng cùng theo chúng ta đi?
Nghe nói Doãn Nhược An cũng sẽ cùng đồng hành, thanh âm Hứa Quân Ngưng đột nhiên đề cao, vẻ mặt nàng không thể tin tưởng.
Doãn Nhược An ghé mắt liếc nhìn nàng một cái, vừa vặn nhìn đến trong mắt nàng hiện lên lo lắng.
Chỉ nghe nàng nói: Thân thể của Vân Ương suy nhược, lại không biết võ công, vạn nhất trên đường xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Ta...... Ta sẽ không làm chậm trễ hành trình của mọi người!
Doãn Nhược An nhấp môi nói giống như đối với Hứa Quân Ngưng bảo đảm, trong mắt tràn đầy thần sắc muốn cùng đi.
Hứa Quân Ngưng lại sủng nịch cười, đi đến bên cạnh xoa xoa tóc nàng: Vân Ương, tỷ như thế nào sẽ ghét bỏ muội làm chậm trễ hành trình của chúng ta, tỷ là lo lắng...... Muội, không biết cưỡi ngựa, thời gian cưỡi ngựa lại lâu lắm, sợ thân mình muội không chịu nổi.
Không sao cả, ta...... Nói, Doãn Nhược An đem ánh mắt hi vọng đặt ở trên người Tần Sơ, trên mặt đẹp xuất hiện một mạt đỏ ửng: Sư huynh...... Có thể cưỡi ngựa dẫn ta đi cùng được không?
Hồ nháo!
Hứa Quân Ngưng làm vẻ mặt nghiêm túc, đối với Doãn Nhược An trách mắng nhẹ: Vân Ương, muội cũng biết nam nữ bảy tuổi bất đồng giường(1)? Muội nếu là cùng sư huynh cưỡi chung một con ngựa, ngày sau...... Còn như thế nào......
(1): ở thời xưa, nam nữ bảy tuổi đã không ngủ cùng một giường.
Nửa câu sau lời nói đều không có nói ra, nhưng là ở đây trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Tỷ tỷ đang sợ người khác đem ta ngộ nhận(2) thành tỷ sao?
(2): nhận nhầm
Vẻ mặt Doãn Nhược An trầm tĩnh, trong thanh âm mang theo một cổ thê lương, mi mắt khẽ run bán đứng nội tâm đang dao động của nàng.
Lời nói của nàng khiến cho tâm của Hứa Quân Ngưng trở nên lạnh lẽo, nàng không nghĩ tới muội muội của nàng sẽ như thế nghĩ nàng.
Muội......
Ngẩng đầu, Doãn Nhược An lộ ra thần sắc vẻ mặt mê hoặc, khó hiểu mở miệng: Ta không hiểu tỷ vì cái gì đột nhiên đối tốt với ta như thế.
Nói xong, nàng xoay người muốn rời đi, khi đi vài bước sau, thì ngừng lại.
Tựa như phụ thân nói, trên người ta có cái gì đáng giá để hắn phải trả giá quan tâm đâu?
Thanh âm thực nhẹ, lại làm mỗi người ở đây đều là cả người chấn động.
Y theo Nhị tiểu thư nói, Hứa gia nên cảm thấy thẹn đối với ngươi?
Lời nói của Sở Đình khiến cho đôi mắt Doãn Nhược An nhíu lại, tầm mắt đột nhiên trở nên sắc bén vô cùng, chỉ thấy nàng hừ cười một tiếng: Sở công tử, tuy nói ngươi cùng tỷ tỷ ta chính là phu thê được định ra, nhưng...... Rốt cuộc vẫn là chưa có lập gia đình đâu nha?
Bênh vực kẻ yếu còn không tới phiên ngươi!
Sở Đình bị Doãn Nhược An nói cảm thấy nghẹn một chút, sắc mặt trở nên khó coi.
Hứa Quân Ngưng một phen kéo qua tay của Sở Đình vỗ nhẹ một chút, rồi mới đối với bóng dáng Doãn Nhược An nói: Vân Ương, muội cũng biết phụ thân......
Hắn như thế nào cùng ta không có liên quan, ngươi chỉ cần biết đó là, lần này đại võ luận hội ta khẳng định là muốn đi!
Nói xong không đợi mọi người đáp lời, liền biến mất ở trước mắt mọi người.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó Hứa Quân Ngưng thở dài một tiếng, trong giọng nói mang theo mất mát: Mấy năm nay, cuối cùng cũng là do ta thẹn với nàng, nếu là mấy năm trước ta quan tâm nàng một chút, quan hệ của chúng ta......
Điều này căn bản không phải lỗi của nàng.
Sở Đình mở miệng nói, hắn không quen nhìn cái kia Hứa Vân Ương đối đãi thái độ như vậy với Ngưng Nhi, chính mình là cái phế vật, còn trách người khác bất công?
Tần Sơ nhấp môi không nói gì, sắc mặt cũng ám trầm rất nhiều, cuối cùng nói câu cáo từ, liền quay về tới nơi ở của chính mình.
Doãn Nhược An đi ở nơi xa tất nhiên không biết đối thoại của mấy người đó, nếu là biết, cũng chỉ là cười lạnh một tiếng.
Ở trong mắt Doãn Nhược An, cái tiện nghi tỷ tỷ này chẳng qua cũng chỉ là đóa bạch liên hoa mà thôi.
Nếu nói kiếp trước khi Tần Sơ giết hại Hứa Vân Ương khiến nàng ghi hận trong lòng, chi bằng nói Tần Sơ đem nàng đẩy đến nơi phía trên đầu sóng ngọn gió.
Rốt cuộc người trên giang hồ đều biết, lúc trước là do nàng hối hôn(3), Hứa Vân Ương mới có thể thế gả.
(3): từ chối đính ước
Nàng tương đương, là hung thủ gián tiếp hại chết Hứa Vân Ương.
Giết Tần Sơ chẳng qua là cấp thế nhân xem, tẩy trắng chính mình một chút mà thôi.
***
Sao dạo này bệnh lười nó xuất hiện mấy nàng ạ. Do là quan hệ giữa Vân Ương với Quân Ngưng cũng không tốt nên mình để xưng hô: ta-tỷ , muội -ta nha. Còn Tần Sơ với Vân Ương vẫn chưa có cảm tình với nhau nên vẫn để xưng hô: ta-muội , huynh-ta .
Mà có ai cả thấy giống tui không nè? Cái thế giới này, tên Hứa Vân Ương với Hứa Quân Ngưng cứ dễ lộn với nhau thế nào ấy.:))). Edit mà cứ thấy sao sao.
Còn nữa, mình có tham gia vào Love Sweet Team chuyên edit truyện xuyên nhanh, tác phẩm duy nhất cả nhóm cùng làm hiện giờ là Hệ thống cho tôi kịch bản giả . Mấy nàng nhớ ủng hộ nha
~Tác giả: Linh Linh Thất
***
Cái gì? Vân Ương cũng cùng theo chúng ta đi?
Nghe nói Doãn Nhược An cũng sẽ cùng đồng hành, thanh âm Hứa Quân Ngưng đột nhiên đề cao, vẻ mặt nàng không thể tin tưởng.
Doãn Nhược An ghé mắt liếc nhìn nàng một cái, vừa vặn nhìn đến trong mắt nàng hiện lên lo lắng.
Chỉ nghe nàng nói: Thân thể của Vân Ương suy nhược, lại không biết võ công, vạn nhất trên đường xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Ta...... Ta sẽ không làm chậm trễ hành trình của mọi người!
Doãn Nhược An nhấp môi nói giống như đối với Hứa Quân Ngưng bảo đảm, trong mắt tràn đầy thần sắc muốn cùng đi.
Hứa Quân Ngưng lại sủng nịch cười, đi đến bên cạnh xoa xoa tóc nàng: Vân Ương, tỷ như thế nào sẽ ghét bỏ muội làm chậm trễ hành trình của chúng ta, tỷ là lo lắng...... Muội, không biết cưỡi ngựa, thời gian cưỡi ngựa lại lâu lắm, sợ thân mình muội không chịu nổi.
Không sao cả, ta...... Nói, Doãn Nhược An đem ánh mắt hi vọng đặt ở trên người Tần Sơ, trên mặt đẹp xuất hiện một mạt đỏ ửng: Sư huynh...... Có thể cưỡi ngựa dẫn ta đi cùng được không?
Hồ nháo!
Hứa Quân Ngưng làm vẻ mặt nghiêm túc, đối với Doãn Nhược An trách mắng nhẹ: Vân Ương, muội cũng biết nam nữ bảy tuổi bất đồng giường(1)? Muội nếu là cùng sư huynh cưỡi chung một con ngựa, ngày sau...... Còn như thế nào......
(1): ở thời xưa, nam nữ bảy tuổi đã không ngủ cùng một giường.
Nửa câu sau lời nói đều không có nói ra, nhưng là ở đây trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Tỷ tỷ đang sợ người khác đem ta ngộ nhận(2) thành tỷ sao?
(2): nhận nhầm
Vẻ mặt Doãn Nhược An trầm tĩnh, trong thanh âm mang theo một cổ thê lương, mi mắt khẽ run bán đứng nội tâm đang dao động của nàng.
Lời nói của nàng khiến cho tâm của Hứa Quân Ngưng trở nên lạnh lẽo, nàng không nghĩ tới muội muội của nàng sẽ như thế nghĩ nàng.
Muội......
Ngẩng đầu, Doãn Nhược An lộ ra thần sắc vẻ mặt mê hoặc, khó hiểu mở miệng: Ta không hiểu tỷ vì cái gì đột nhiên đối tốt với ta như thế.
Nói xong, nàng xoay người muốn rời đi, khi đi vài bước sau, thì ngừng lại.
Tựa như phụ thân nói, trên người ta có cái gì đáng giá để hắn phải trả giá quan tâm đâu?
Thanh âm thực nhẹ, lại làm mỗi người ở đây đều là cả người chấn động.
Y theo Nhị tiểu thư nói, Hứa gia nên cảm thấy thẹn đối với ngươi?
Lời nói của Sở Đình khiến cho đôi mắt Doãn Nhược An nhíu lại, tầm mắt đột nhiên trở nên sắc bén vô cùng, chỉ thấy nàng hừ cười một tiếng: Sở công tử, tuy nói ngươi cùng tỷ tỷ ta chính là phu thê được định ra, nhưng...... Rốt cuộc vẫn là chưa có lập gia đình đâu nha?
Bênh vực kẻ yếu còn không tới phiên ngươi!
Sở Đình bị Doãn Nhược An nói cảm thấy nghẹn một chút, sắc mặt trở nên khó coi.
Hứa Quân Ngưng một phen kéo qua tay của Sở Đình vỗ nhẹ một chút, rồi mới đối với bóng dáng Doãn Nhược An nói: Vân Ương, muội cũng biết phụ thân......
Hắn như thế nào cùng ta không có liên quan, ngươi chỉ cần biết đó là, lần này đại võ luận hội ta khẳng định là muốn đi!
Nói xong không đợi mọi người đáp lời, liền biến mất ở trước mắt mọi người.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó Hứa Quân Ngưng thở dài một tiếng, trong giọng nói mang theo mất mát: Mấy năm nay, cuối cùng cũng là do ta thẹn với nàng, nếu là mấy năm trước ta quan tâm nàng một chút, quan hệ của chúng ta......
Điều này căn bản không phải lỗi của nàng.
Sở Đình mở miệng nói, hắn không quen nhìn cái kia Hứa Vân Ương đối đãi thái độ như vậy với Ngưng Nhi, chính mình là cái phế vật, còn trách người khác bất công?
Tần Sơ nhấp môi không nói gì, sắc mặt cũng ám trầm rất nhiều, cuối cùng nói câu cáo từ, liền quay về tới nơi ở của chính mình.
Doãn Nhược An đi ở nơi xa tất nhiên không biết đối thoại của mấy người đó, nếu là biết, cũng chỉ là cười lạnh một tiếng.
Ở trong mắt Doãn Nhược An, cái tiện nghi tỷ tỷ này chẳng qua cũng chỉ là đóa bạch liên hoa mà thôi.
Nếu nói kiếp trước khi Tần Sơ giết hại Hứa Vân Ương khiến nàng ghi hận trong lòng, chi bằng nói Tần Sơ đem nàng đẩy đến nơi phía trên đầu sóng ngọn gió.
Rốt cuộc người trên giang hồ đều biết, lúc trước là do nàng hối hôn(3), Hứa Vân Ương mới có thể thế gả.
(3): từ chối đính ước
Nàng tương đương, là hung thủ gián tiếp hại chết Hứa Vân Ương.
Giết Tần Sơ chẳng qua là cấp thế nhân xem, tẩy trắng chính mình một chút mà thôi.
***
Sao dạo này bệnh lười nó xuất hiện mấy nàng ạ. Do là quan hệ giữa Vân Ương với Quân Ngưng cũng không tốt nên mình để xưng hô: ta-tỷ , muội -ta nha. Còn Tần Sơ với Vân Ương vẫn chưa có cảm tình với nhau nên vẫn để xưng hô: ta-muội , huynh-ta .
Mà có ai cả thấy giống tui không nè? Cái thế giới này, tên Hứa Vân Ương với Hứa Quân Ngưng cứ dễ lộn với nhau thế nào ấy.:))). Edit mà cứ thấy sao sao.
Còn nữa, mình có tham gia vào Love Sweet Team chuyên edit truyện xuyên nhanh, tác phẩm duy nhất cả nhóm cùng làm hiện giờ là Hệ thống cho tôi kịch bản giả . Mấy nàng nhớ ủng hộ nha
/67
|