~Editor: Diệp Quân
~ Tác giả: Linh Linh Thất
***
Bất quá, nếu là đối phương không làm mình mất mặt mũi, hắn cũng không muốn làm đối phương bị mất mặt.
Hôm nay là sinh nhật 21 tuổi của trẫm, các ái khanh không cần câu nệ, tận tình chè chén là được.
Vâng!
Đủ loại âm thanh của quan lại làm Doãn Nhược An không khỏi nhíu mày nghiêng đầu liếc mắt nhìn người bên cạnh, thầm mắng một tiếng dối trá.
Thấy thời cơ đã đến, Lý Khải Lâm đứng dậy đi đến điện nâng tay cao giọng nói: Hôm nay là sinh nhật hoàng đế, hoàng muội tự nghĩ ra một đoạn vũ đạo hiến cho hoàng thượng, mong Hoàng thượng phúc như Đông Hải thọ tỳ Nam Sơn, Đông Nam hai nước mãi mãi hòa hợp.
Lý Mộng Nhiên đối với Nam Hiên Diệc cũng thẹn thùng cười, ánh mắt đảo qua nhìn Doãn Nhược An, ánh mắt lộ ra một mạt thần sắc nhất định phải được.
Nhìn đến thần sắc trong mắt đối phương, Doãn Nhược An liễm hạ tươi cười, đối với bóng dáng Lý Mộng Nhiên thoáng trầm tư.
Nhất định phải được sao?
Thì ra Lý Mộng Nhiên là ôm mục đích này tới, mục tiêu đứng nhất của nàng chính là Nam Hiên Diệc, nếu không phải Nam Hiên Diệc thua nam chủ quang hoàn, chỉ sợ là Lý Mộng Nhiên nàng cũng đã gả cho Nam Hiên Diệc rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Doãn Nhược An không khỏi lộ ra một mạt sắc bén.
Nàng muốn nhìn thử xem, năng lực của Lý Mộng Nhiên có bao nhiêu lớn?
Tiếng nhạc nổi lên, Lý Mộng Nhiên mặc váy lụa màu trắng ôm ngực, làn váy thêu bộ lông của đuôi chim khổng tước, màu sắc đa dạng.
Thân thể xoay chuyển khiến làn váy giơ lên, tựa như khổng tước nhẹ nhàng khởi vũ.
Doãn Nhược An nghiêng đầu nhìn Nam Hiên Diệc bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy trong mắt của hắn hiện lên thần sắc si mê, trong lòng nàng không khỏi trầm xuống, nàng không thể khiến nàng đi xuống như thế, nếu không nhiệm vụ của chính mình sẽ thất bại.
Một khúc vũ xong, toàn bộ Hoa Dương điện liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Thụy Ngọc công chúa quả nhiên danh bất hư truyền.
Đinh —— độ hảo cảm của nữ chủ +30; độ hảo cảm của kí chủ là 5, độ hảo cảm của nữ chủ là 30.
Doãn Nhược An không biết nói gì, hào quang của nữ chủ quả nhiên là bàn tay vàng, một cái vũ đạo đơn giản liền gia tăng +30 độ hảo cảm.
Lý Mộng Nhiên chậm rãi tiến lên, ý cười doanh doanh nhìn Doãn Nhược An, trong giọng nói chứa đầy ý vị khiêu khích: Nghe nói Hoàng hậu của Nam hiên Quốc đa tài đa nghệ, không biết hôm nay Thụy Ngọc có thể chứng kiến một lần hay không?
Nàng nhợt nhạt cười, có chút xin lỗi nhìn thoáng qua Lý Mộng Nhiên: Sợ là công chúa hôm nay phải thất vọng rồi, bổn cung chưa từng học qua vũ đạo.
Vậy sao? Hôm nay là sinh nhật của Hoàng thượng, chẳng lẽ ngay cả lễ vật hoàng hậu cũng không chuẩn bị hay sao?
Lời nói của nàng khiến cho thần sắc của Doãn Nhược An lạnh lẽo, có chút nghi hoặc mở miệng: Công chúa tựa hồ rất có hứng thú với sự tình của bổn cung?
Lý Mộng Nhiên ngẩn ra, sau đó môi đỏ gợi lên, lộ ra tươi cười khéo léo: Thụy Ngọc chỉ là cảm thấy, có thể lọt vào mắt của Hoàng thượng, hoàng hậu tự nhiên là phi thường xuất chúng.
Hai chữ xuất chúng bị Lý Mộng Nhiên nhấn mạnh, làm cho Doãn Nhược An không khỏi cười khổ một tiếng: Thôi, xem ra hôm nay không làm cái gì, ngươi sẽ không bỏ qua cho bổn cung!
Ra hiệu cho Xảo Hỉ, Xảo Hỉ vui mừng hiểu ý, cúi cúi người hướng thiên điện đi đến.
Một lát sau, Xảo Hỉ bưng một cái khay đến, mặt trên phủ chiếc khăn màu đỏ.
Nương nương...........
Doãn Nhược An gật đầu, nghiêng đầu nhìn Nam Hiên thanh âm ôn nhu nói: Hoàng thượng không xóc lên nhìn xem sao?
Trong mắt nàng chờ đợi khiến cho Nam Hiên Diệc không khỏi nổi dậy tò mò, bên trong đó, rốt cuộc là có đồ vật gì?
Trong lòng vừa động, bàn tay liền hướng về chiếc khăn trong tay Xảo Hỉ
~ Tác giả: Linh Linh Thất
***
Bất quá, nếu là đối phương không làm mình mất mặt mũi, hắn cũng không muốn làm đối phương bị mất mặt.
Hôm nay là sinh nhật 21 tuổi của trẫm, các ái khanh không cần câu nệ, tận tình chè chén là được.
Vâng!
Đủ loại âm thanh của quan lại làm Doãn Nhược An không khỏi nhíu mày nghiêng đầu liếc mắt nhìn người bên cạnh, thầm mắng một tiếng dối trá.
Thấy thời cơ đã đến, Lý Khải Lâm đứng dậy đi đến điện nâng tay cao giọng nói: Hôm nay là sinh nhật hoàng đế, hoàng muội tự nghĩ ra một đoạn vũ đạo hiến cho hoàng thượng, mong Hoàng thượng phúc như Đông Hải thọ tỳ Nam Sơn, Đông Nam hai nước mãi mãi hòa hợp.
Lý Mộng Nhiên đối với Nam Hiên Diệc cũng thẹn thùng cười, ánh mắt đảo qua nhìn Doãn Nhược An, ánh mắt lộ ra một mạt thần sắc nhất định phải được.
Nhìn đến thần sắc trong mắt đối phương, Doãn Nhược An liễm hạ tươi cười, đối với bóng dáng Lý Mộng Nhiên thoáng trầm tư.
Nhất định phải được sao?
Thì ra Lý Mộng Nhiên là ôm mục đích này tới, mục tiêu đứng nhất của nàng chính là Nam Hiên Diệc, nếu không phải Nam Hiên Diệc thua nam chủ quang hoàn, chỉ sợ là Lý Mộng Nhiên nàng cũng đã gả cho Nam Hiên Diệc rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Doãn Nhược An không khỏi lộ ra một mạt sắc bén.
Nàng muốn nhìn thử xem, năng lực của Lý Mộng Nhiên có bao nhiêu lớn?
Tiếng nhạc nổi lên, Lý Mộng Nhiên mặc váy lụa màu trắng ôm ngực, làn váy thêu bộ lông của đuôi chim khổng tước, màu sắc đa dạng.
Thân thể xoay chuyển khiến làn váy giơ lên, tựa như khổng tước nhẹ nhàng khởi vũ.
Doãn Nhược An nghiêng đầu nhìn Nam Hiên Diệc bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy trong mắt của hắn hiện lên thần sắc si mê, trong lòng nàng không khỏi trầm xuống, nàng không thể khiến nàng đi xuống như thế, nếu không nhiệm vụ của chính mình sẽ thất bại.
Một khúc vũ xong, toàn bộ Hoa Dương điện liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Thụy Ngọc công chúa quả nhiên danh bất hư truyền.
Đinh —— độ hảo cảm của nữ chủ +30; độ hảo cảm của kí chủ là 5, độ hảo cảm của nữ chủ là 30.
Doãn Nhược An không biết nói gì, hào quang của nữ chủ quả nhiên là bàn tay vàng, một cái vũ đạo đơn giản liền gia tăng +30 độ hảo cảm.
Lý Mộng Nhiên chậm rãi tiến lên, ý cười doanh doanh nhìn Doãn Nhược An, trong giọng nói chứa đầy ý vị khiêu khích: Nghe nói Hoàng hậu của Nam hiên Quốc đa tài đa nghệ, không biết hôm nay Thụy Ngọc có thể chứng kiến một lần hay không?
Nàng nhợt nhạt cười, có chút xin lỗi nhìn thoáng qua Lý Mộng Nhiên: Sợ là công chúa hôm nay phải thất vọng rồi, bổn cung chưa từng học qua vũ đạo.
Vậy sao? Hôm nay là sinh nhật của Hoàng thượng, chẳng lẽ ngay cả lễ vật hoàng hậu cũng không chuẩn bị hay sao?
Lời nói của nàng khiến cho thần sắc của Doãn Nhược An lạnh lẽo, có chút nghi hoặc mở miệng: Công chúa tựa hồ rất có hứng thú với sự tình của bổn cung?
Lý Mộng Nhiên ngẩn ra, sau đó môi đỏ gợi lên, lộ ra tươi cười khéo léo: Thụy Ngọc chỉ là cảm thấy, có thể lọt vào mắt của Hoàng thượng, hoàng hậu tự nhiên là phi thường xuất chúng.
Hai chữ xuất chúng bị Lý Mộng Nhiên nhấn mạnh, làm cho Doãn Nhược An không khỏi cười khổ một tiếng: Thôi, xem ra hôm nay không làm cái gì, ngươi sẽ không bỏ qua cho bổn cung!
Ra hiệu cho Xảo Hỉ, Xảo Hỉ vui mừng hiểu ý, cúi cúi người hướng thiên điện đi đến.
Một lát sau, Xảo Hỉ bưng một cái khay đến, mặt trên phủ chiếc khăn màu đỏ.
Nương nương...........
Doãn Nhược An gật đầu, nghiêng đầu nhìn Nam Hiên thanh âm ôn nhu nói: Hoàng thượng không xóc lên nhìn xem sao?
Trong mắt nàng chờ đợi khiến cho Nam Hiên Diệc không khỏi nổi dậy tò mò, bên trong đó, rốt cuộc là có đồ vật gì?
Trong lòng vừa động, bàn tay liền hướng về chiếc khăn trong tay Xảo Hỉ
/67
|