Tiểu Tuyết! Muội mau nhanh lên nếu không mẫu thân sẽ phát hiện đó. nam hài tử đứng bên bờ sông không ngừng hối thúc.
Nữ hài tử nhìn cây cầu nhỏ bắt ngang qua con sông lớn đang chảy siết liền mếu máo: Muội không qua đâu! Muội muốn về!
Nam hài tử sợ bị mẫu thân phát hiện liền la lên: Muội mà về thì ta liền bảo A Hạo nghỉ chơi với muội.:
Nữ hài tử nghe vậy mặt càng trắng hơn: Ta qua liền mà! Đừng bảo A Hạo nghỉ chơi ta. Vừa nói nàng vừa băng qua cây cầu nhỏ. Không ngờ lúc bước xuống cầu nàng trượt chân ngã xuống dòng sông.
Tiểu Tuyết!!! nam hài tử hét lên, chạy tới bắt lấy tay nàng. Nhưng cuối cùng cũng chỉ là tiểu hài tử, sức lực không bao nhiêu, chốc lát sau liền buông tay tuyệt vọng nhìn dòng sông cuốn lấy muội muội của mình.
Nữ hài tử bị dòng sông cuốn trôi đi không ngừng khóc thét cuối cùng mất đi ý thức.
Ngôn Phong giật mình tỉnh lại. Trán nàng đẫm mồ hôi. Bỗng nhiên nàng cảm thấy cánh tay phải nhói một cái. Thì ra vết thương cũ của nàng đã rách ra.
'Két' cánh cửa bị mở ra, một ông lão bước vào: Ngươi tỉnh rồi à? . Nhìn thấy vết thương trên tay nàng rách ra thì ông liền lật đật băng bó lại. Vừa làm ông vừa lảm nhảm: Tiểu nha đầu, ngươi nên quý trọng bản thân đi chứ. Vừa tỉnh lại thì liền làm rách vết thương, uổng biết bao nhiêu là dược liệu thượng đẳng của ta.
Ngôn Phong nhìn cách ăn mặc kì lạ của ông. Vừa mới tỉnh lại nên nàng không theo kịp mọi chuyện đang diễn ra. Cho đến khi cánh tay được băng bó xong, nàng vẫn còn ngẩn người.
‘Bốp’ ông gõ lên đầu nàng một cái, nàng bị đánh đau liền sựt tỉnh lại. “Tiểu nha đầu nãy giờ ta nói gì ngươi có nghe không?” Ông lão trầm giọng hỏi
“C… có mà!” nàng lắp bắp trả lời.
“Thế ta nói gì?”
“Ngài có rất nhiều thuốc…”
“…”
“…”
“Thật xin lỗi ta không nghe ngài nói gì cả.” Ngôn Phong chịu thua.
Ông lão thấy vậy liền bật cười: “Tiểu nha đầu, ta hưởng thức nhất là loại người như ngươi đó. Biết sai phải nhận. Đừng cố chấp ngoan cố! Mà ngươi tên gì? Ta cũng không thể mở miệng ra liền gọi ngươi là tiểu nha đầu được.”
“…” những chuyện diễn ra trước khi bị tại nạn giống như ẩn như hiện trong đầu nàng. Từng câu nói của mẫu thân không ngừng lập lại trong đầu, nàng ôm lấy đầu rên rỉ đau đớn, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Ông lão thấy vậy liền luống cuống: “Tiểu nha đầu ngươi đau ở đâu à? Hay do thuốc của ta không phù hợp với cơ thể ngươi?”
Ngôn Phong không nói gì, nàng chỉ khóc, khóc không ngừng, nàng muốn trút hết mọi thứ ra ngoài. Khoảng một khắc sau nàng mới ngưng khóc. Lúc này mắt của nàng đã sưng lên rồi.
Ông lão thở dài bước ra ngoài. Cần phải có thời gian cho nàng bình tĩnh lại. Không ngờ trước khi ông đóng cửa lại liền nghe thấy giọng nói khàn khàn của nàng: “Ta tên một chữ Phong… không có họ.”
Ông mỉm cười: “Ta tên Y Minh. Nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ kiểm tra lại vết thương cho ngươi.”
Y Minh sau khi rời phòng của Ngôn Phong liền đứng dưới cây hoa đào. Ánh mắt ông như có như không nhìn về phía tán cây: “Tiểu nha đầu ấy thật giống nàng, không biết phải nói là kiên cường hay cứng đầu. Nàng cũng nghĩ vậy phải không, tiểu Linh?”
Sáng hôm sau, Ngôn Phong chưa tỉnh ngủ thì Y Minh đã dẩy cửa phòng bước vào. Nàng vừa tỉnh lại thì nhìn thấy ông: “Ngài… Ngài vào đây từ lúc nào vậy?” Ngôn Phong lắp bắp.
“Ta đã vào đây từ rất lâu rồi. Chỉ vì người nào nó ngủ như heo chết mới không phát hiện ra thôi.” Ông giễu cợt nàng.
Mặt Ngôn Phong liền đỏ lên: “Gì chứ trời chỉ vừa mới sáng thôi mà! Ngài dậy sớm như vậy để làm gì cơ chứ!” Nhìn thấy nụ cười trên mặt ông, Ngôn Phong ảo não vò mái tóc rối của mình: “Ngài cảm thấy trêu ta vui lắm à!”
“Cho tới bây giờ là vậy! Mau ngồi dậy, ta cần phải kiểm tra vết thương cho ngươi.” Ông xách thùng thuốc tiến về phía giường.
Ngôn Phong ngồi im để cho Y Minh kiểm tra. Ông vừa rửa vết thương chonangf vừa than thở: “Vết thương của ngươi nặng quá. Nếu không cẩn thận có thể sẽ để lại thẹo đấy!”
Nàng cười nhẹ một cái: “Ta không quan tâm tới việc đó cho lắm! Gĩu lại mạng sống là may rồi.”
Sau khi thay thuốc cho nàng xong, đột nhiên Y Minh nghiêm mặt lại: “Tiểu nha đầu, có những điều chúng ta cần phải nói cho rõ. Ngày hôm đó lúc cứu ngươi, y phục của ngươi rất lạ, hoàn toàn khác với những quốc gia ta đã đặt chân tới. Vết thương của ngươi thì rất nặng nhưng lại không giống như do té từ trên cao xuống trong khi ta tìm thấy ngươi ở chân thác Tử Thần. Ngươi có muốn nói gì không?”
Sắc mặt Ngôn Phong có phần tái đi. Cho đến khi Y Minh định rời đi thì nàng mới lên tiếng: “Thật ra… Thật ra… ta… không phải là người ở đây. Ta tới từ một nơi khác, rất khác với nơi này. Còn nguyên nhân ta xuất hiện ở đây thì ta hoàn toàn không biết. Ngài… sẽ tin ta chứ?”
Ngôn Phong đã chuẩn bị tinh thần bị Y Minh chất vấn hay thậm chí là đuổi đi. Không ngờ ông chỉ từ ái xoa đầu nàng: “Cháu gái ta nếu còn sống, chắc cũng ngang ngửa tuổi của ngươi rồi. Ngươi nói là ngươi không có họ phải không. Nếu như được ngươi theo họ ta đi. Từ nay cứ gọi ta là gia gia.”
Ngôn Phong nghe vậy hốc mắt liền đỏ lên. Thật ra thì nàng rất may mắn không phải sao? Dù không có phụ thân mẫu thân nhưng tới nơi nào nàng cũng nhận được sự ấm áp gia đình ở đó. Mặc dù Ngôn lão gia mang nàng về nuôi là vì Ngôn phu nhân nhưng ông cũng thật lòng đối đãi nàng. Còn vị gia gia trước mặt này, từ lần đầu gặp đã mang lại cho nàng cảm giác thân thuộc rồi.
Y Minh thấy hốc mắt nàng đỏ lên liền cười ôm nàng vào lòng: “Từ nay có chuyện gì đã có ta giúp đỡ ngươi rồi. Đừng cố gắng đè nén nữa.”
Ngôn Phong nghe vậy liền ôm ông khóc. Nhưng nàng không phải khóc vì đau lòng giống ngày hôm qua mà là vì hạnh phúc. Từ nay nàng đã có gia gia cùng chia sẻ rồi.
Nữ hài tử nhìn cây cầu nhỏ bắt ngang qua con sông lớn đang chảy siết liền mếu máo: Muội không qua đâu! Muội muốn về!
Nam hài tử sợ bị mẫu thân phát hiện liền la lên: Muội mà về thì ta liền bảo A Hạo nghỉ chơi với muội.:
Nữ hài tử nghe vậy mặt càng trắng hơn: Ta qua liền mà! Đừng bảo A Hạo nghỉ chơi ta. Vừa nói nàng vừa băng qua cây cầu nhỏ. Không ngờ lúc bước xuống cầu nàng trượt chân ngã xuống dòng sông.
Tiểu Tuyết!!! nam hài tử hét lên, chạy tới bắt lấy tay nàng. Nhưng cuối cùng cũng chỉ là tiểu hài tử, sức lực không bao nhiêu, chốc lát sau liền buông tay tuyệt vọng nhìn dòng sông cuốn lấy muội muội của mình.
Nữ hài tử bị dòng sông cuốn trôi đi không ngừng khóc thét cuối cùng mất đi ý thức.
Ngôn Phong giật mình tỉnh lại. Trán nàng đẫm mồ hôi. Bỗng nhiên nàng cảm thấy cánh tay phải nhói một cái. Thì ra vết thương cũ của nàng đã rách ra.
'Két' cánh cửa bị mở ra, một ông lão bước vào: Ngươi tỉnh rồi à? . Nhìn thấy vết thương trên tay nàng rách ra thì ông liền lật đật băng bó lại. Vừa làm ông vừa lảm nhảm: Tiểu nha đầu, ngươi nên quý trọng bản thân đi chứ. Vừa tỉnh lại thì liền làm rách vết thương, uổng biết bao nhiêu là dược liệu thượng đẳng của ta.
Ngôn Phong nhìn cách ăn mặc kì lạ của ông. Vừa mới tỉnh lại nên nàng không theo kịp mọi chuyện đang diễn ra. Cho đến khi cánh tay được băng bó xong, nàng vẫn còn ngẩn người.
‘Bốp’ ông gõ lên đầu nàng một cái, nàng bị đánh đau liền sựt tỉnh lại. “Tiểu nha đầu nãy giờ ta nói gì ngươi có nghe không?” Ông lão trầm giọng hỏi
“C… có mà!” nàng lắp bắp trả lời.
“Thế ta nói gì?”
“Ngài có rất nhiều thuốc…”
“…”
“…”
“Thật xin lỗi ta không nghe ngài nói gì cả.” Ngôn Phong chịu thua.
Ông lão thấy vậy liền bật cười: “Tiểu nha đầu, ta hưởng thức nhất là loại người như ngươi đó. Biết sai phải nhận. Đừng cố chấp ngoan cố! Mà ngươi tên gì? Ta cũng không thể mở miệng ra liền gọi ngươi là tiểu nha đầu được.”
“…” những chuyện diễn ra trước khi bị tại nạn giống như ẩn như hiện trong đầu nàng. Từng câu nói của mẫu thân không ngừng lập lại trong đầu, nàng ôm lấy đầu rên rỉ đau đớn, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Ông lão thấy vậy liền luống cuống: “Tiểu nha đầu ngươi đau ở đâu à? Hay do thuốc của ta không phù hợp với cơ thể ngươi?”
Ngôn Phong không nói gì, nàng chỉ khóc, khóc không ngừng, nàng muốn trút hết mọi thứ ra ngoài. Khoảng một khắc sau nàng mới ngưng khóc. Lúc này mắt của nàng đã sưng lên rồi.
Ông lão thở dài bước ra ngoài. Cần phải có thời gian cho nàng bình tĩnh lại. Không ngờ trước khi ông đóng cửa lại liền nghe thấy giọng nói khàn khàn của nàng: “Ta tên một chữ Phong… không có họ.”
Ông mỉm cười: “Ta tên Y Minh. Nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ kiểm tra lại vết thương cho ngươi.”
Y Minh sau khi rời phòng của Ngôn Phong liền đứng dưới cây hoa đào. Ánh mắt ông như có như không nhìn về phía tán cây: “Tiểu nha đầu ấy thật giống nàng, không biết phải nói là kiên cường hay cứng đầu. Nàng cũng nghĩ vậy phải không, tiểu Linh?”
Sáng hôm sau, Ngôn Phong chưa tỉnh ngủ thì Y Minh đã dẩy cửa phòng bước vào. Nàng vừa tỉnh lại thì nhìn thấy ông: “Ngài… Ngài vào đây từ lúc nào vậy?” Ngôn Phong lắp bắp.
“Ta đã vào đây từ rất lâu rồi. Chỉ vì người nào nó ngủ như heo chết mới không phát hiện ra thôi.” Ông giễu cợt nàng.
Mặt Ngôn Phong liền đỏ lên: “Gì chứ trời chỉ vừa mới sáng thôi mà! Ngài dậy sớm như vậy để làm gì cơ chứ!” Nhìn thấy nụ cười trên mặt ông, Ngôn Phong ảo não vò mái tóc rối của mình: “Ngài cảm thấy trêu ta vui lắm à!”
“Cho tới bây giờ là vậy! Mau ngồi dậy, ta cần phải kiểm tra vết thương cho ngươi.” Ông xách thùng thuốc tiến về phía giường.
Ngôn Phong ngồi im để cho Y Minh kiểm tra. Ông vừa rửa vết thương chonangf vừa than thở: “Vết thương của ngươi nặng quá. Nếu không cẩn thận có thể sẽ để lại thẹo đấy!”
Nàng cười nhẹ một cái: “Ta không quan tâm tới việc đó cho lắm! Gĩu lại mạng sống là may rồi.”
Sau khi thay thuốc cho nàng xong, đột nhiên Y Minh nghiêm mặt lại: “Tiểu nha đầu, có những điều chúng ta cần phải nói cho rõ. Ngày hôm đó lúc cứu ngươi, y phục của ngươi rất lạ, hoàn toàn khác với những quốc gia ta đã đặt chân tới. Vết thương của ngươi thì rất nặng nhưng lại không giống như do té từ trên cao xuống trong khi ta tìm thấy ngươi ở chân thác Tử Thần. Ngươi có muốn nói gì không?”
Sắc mặt Ngôn Phong có phần tái đi. Cho đến khi Y Minh định rời đi thì nàng mới lên tiếng: “Thật ra… Thật ra… ta… không phải là người ở đây. Ta tới từ một nơi khác, rất khác với nơi này. Còn nguyên nhân ta xuất hiện ở đây thì ta hoàn toàn không biết. Ngài… sẽ tin ta chứ?”
Ngôn Phong đã chuẩn bị tinh thần bị Y Minh chất vấn hay thậm chí là đuổi đi. Không ngờ ông chỉ từ ái xoa đầu nàng: “Cháu gái ta nếu còn sống, chắc cũng ngang ngửa tuổi của ngươi rồi. Ngươi nói là ngươi không có họ phải không. Nếu như được ngươi theo họ ta đi. Từ nay cứ gọi ta là gia gia.”
Ngôn Phong nghe vậy hốc mắt liền đỏ lên. Thật ra thì nàng rất may mắn không phải sao? Dù không có phụ thân mẫu thân nhưng tới nơi nào nàng cũng nhận được sự ấm áp gia đình ở đó. Mặc dù Ngôn lão gia mang nàng về nuôi là vì Ngôn phu nhân nhưng ông cũng thật lòng đối đãi nàng. Còn vị gia gia trước mặt này, từ lần đầu gặp đã mang lại cho nàng cảm giác thân thuộc rồi.
Y Minh thấy hốc mắt nàng đỏ lên liền cười ôm nàng vào lòng: “Từ nay có chuyện gì đã có ta giúp đỡ ngươi rồi. Đừng cố gắng đè nén nữa.”
Ngôn Phong nghe vậy liền ôm ông khóc. Nhưng nàng không phải khóc vì đau lòng giống ngày hôm qua mà là vì hạnh phúc. Từ nay nàng đã có gia gia cùng chia sẻ rồi.
/2
|