Dịch: Duẩn Duẩn
Vết nứt ký ức khiến mạch tư duy của chúng ta trở nên rối rắm, các hình ảnh không liên quan, rời rạc nhau sẽ tạo thành những mảnh ghép hỗn loạn. Dòng suy nghĩ hỗn độn ấy ẩn núp sâu trong cấu trúc não bộ của con người. Hiện tượng này còn được gọi là đóng băng ký ức, cho dù nó đã được bọc trong lớp vỏ cứng cáp nhất nhưng trên thực tế lại rất dễ bị tổn thương.
Phạm Ca đứng tần ngần ở đó, phòng khách nhà bọn họ được thiết kế lấy ánh sáng vô cùng tốt. Người đàn ông cao lớn và người phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn, không khác nào một bức tranh tươi sáng tuyệt đẹp. Đầu bọn họ tựa rất gần, gần đến nỗi ai nhìn vào cũng sẽ tưởng tượng đến một cặp đôi đang hôn nhau trước ống kính.
Đó là chồng và trợ lý đời sống của cô.
Như thể bị ai đó bóp nghẹt thần kinh, vào một biểu chiều yên tĩnh, Phạm Ca nghe thấy tiếng mình trôi lơ lửng xung quanh.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Hai người đó đồng thời quay lại, nhịp điệu khớp đến nỗi khiến giọng Phạm Ca trở nên sắc bén hơn, nghe như được thốt ra từ một người khác.
"Hai người đang làm gì vậy?" Cô hỏi lại lần thứ hai.
Ôn Ngôn Trăn và Tần Diểu Diểu trông có vẻ kỳ lạ.
Ôn Ngôn Trăn là người sực tỉnh đầu tiên, trông mặt mũi anh rất bình tĩnh, thoạt đến bên cạnh cô, cau mày, cúi người xuống, cầm lấy túi đồ trong tay cô, ướm chừng sức nặng của nó.
"Nặng thế này lần sau em bảo tài xế xách dùm cho." Anh vuốt vuốt tóc cô, giữa lông mày có chút u ám ảm đạm: "Em lại không nhớ lời bác sĩ nói rồi. Trên đầu gối em có chiếc đinh thép, không phù hợp để xách đồ nặng. Mỗi lần nhắc nhở em xong là em lại quên mất."
Ôn Ngôn Trăn chạm lên gò má Phạm Ca, đôi mày càng cau lại sâu hơn: "Sao mặt lạnh như băng thế này?"
Phạm Ca ngơ ngác, chẳng nhớ nổi một từ Ôn Ngôn Trăn vừa nói, trong đầu khi ấy chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh duy nhất, người đàn ông và cô gái như đang hôn nhau.
"Ôn Ngôn Trăn, thế em hỏi anh, hai người mới nãy đang làm gì?" Phạm Ca lặp lại như cái máy.
"À..." Ôn Ngôn Trăn nhìn lại, đoạn nhẹ nhàng bảo: "Cô ta ăn cắp quần áo của em nên anh dạy dỗ cô ta một trận."
Những lời của Ôn Ngôn Trăn đã nhắc nhớ Tần Diểu Diểu về sự sỉ nhục mà cô ta vừa phải chịu, đặc biệt là câu cuối cùng đó: "Chỉ mỗi cái tư chất rách này mà cũng đòi làm trợ lý đời sống của vợ tôi?"
Haha! Tần Diểu Diểu xông đến trước mặt Ôn Ngôn Trăn, nhón chân lên, chỉ thẳng vào mặt anh, tính bướng bỉnh sục sôi, quát to: "Ôn tiên sinh, tôi muốn anh xin- lỗi - ngay!"
Tiếng hét oang oang của Tần Diểu Diểu làm Phạm Ca thực sự hết cả hồn, sau khi hồi hồn, cô mới hiểu rõ vấn đề đang xảy ra, hóa ra là xuất phát từ bộ quần áo. Hóa ra là Ôn Ngôn Trăn vừa giúp cô dạy dỗ Tần Diểu Diểu một phen.
Giọng nói sắc bén trong lòng bỗng dịu lại. Phạm Ca vô cùng đau đầu, Ôn Ngôn Trăn này sao không chịu hỏi cho rõ ràng! Song cô vẫn không khỏi có chút tự hào, vẫn già mồm nói: "Ôn Ngôn Trăn, anh thiệt là..."
Dù sao thì Tần Diểu Diểu cũng mới ra trường không lâu nên phút chốc cô ta đã tìm được điểm đột phá khi Phạm Ca xuất hiện, thế là cô ta cứ hệt như súng liên thanh bắn ra rả lại những lời mà Ôn Ngôn Trăn mới nói cách đây không lâu.
Nói xong, trong hốc mắt vẫn còn rưng rưng nước, cô ta bướng bỉnh mở to hai mắt: "Tôi muốn Ôn tiên sinh xin lỗi vì những lời ban nãy. Tôi còn muốn đính chính thêm nữa, tôi có bạn trai rồi."
Tần Diểu Diểu hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Ngôn Trăn: "Mà bạn trai của tôi còn tốt hơn anh gấp ngàn lần."
Phụ nữ quả nhiên là loài động vật phức tạp, tâm trạng được thả lỏng một cái là Phạm Ca lại theo bản năng đứng về phía người cùng phái với mình ngay. Giọng nói mếu máo như muốn khóc của Tần Diểu Diểu đã đánh thức bản năng nữ anh hùng trong cô.
Thực tế thì, quần áo Tần Diểu Diểu đang mặc đúng là của cô ta, cái này Phạm Ca đã xác nhận ban sáng.
"Ôn Ngôn Trăn, anh xin lỗi người ta đi." Phạm Ca kéo tay anh: "Cái áo đó thực sự là của cô Tần đấy, anh oan uổng cho cô ấy quá."
Ôn Ngôn Trăn phớt lờ những gì cô nói, chỉ ôm vai cô, đoạn dừng lại: "Cô Tần đúng không? Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô là chẳng có chút cảm nhận gì của một sinh viên tốt nghiệp ngành Tâm lý học cả, mà giống như sinh viên của ngành diễn xuất hơn."
Phạm Ca nhấc chân hung hăng đạp một phát lên chân anh, tên này miệng lưỡi quả cay độc, nhìn mà xem, nom mặt mũi Tần Diểu Diểu tái nhợt hệt giấy vậy.
Ôn công tử vẫn thản nhiên như không, bàn tay nhởn nhơ chỉ về phía cô ta: "Còn nữa, lau sạch nước mắt của cô đi, tương lai cô còn gặp nhiều ca khó trị hơn nữa đấy. Nếu cô dùng cách ấy để đối mặt với bệnh nhân của mình, tôi tin rằng sẽ không có một người nhà bệnh nhân nào sẵn sàng giao bệnh nhân cho cô đâu."
Cuối cùng, những giọt nước mắt ứ đọng trong hốc mắt Tần Diểu Diểu cũng rơi xuống. Lúc chúng ào ạt chảy ra, cô ta nhanh chóng đứng thẳng người, điều chỉnh lại cảm xúc, đưa hai tay ra trước, nhìn thẳng vào Ôn Ngôn Trăn.
"Tôi xin lỗi, thưa Ôn tiên sinh và Ôn phu nhân. Ôn tiên sinh nói đúng, nước mắt là điều cấm kỵ trong ngành Tâm lý học. Có lẽ ngày đầu tiên nên tôi chưa chuẩn bị tốt. Sau này tôi sẽ chú ý hơn."
Phạm Ca bị Ôn Ngôn Trăn siết chặt vai, thành thử cô nhìn thấy rõ lúc Tần Diểu Diểu cúi đầu rời đi trước mặt mình, chóp mũi đo đỏ.
Bấy giờ, sự đồng cảm nhỏ bé ùn ùn trở lại, cô gạt tay Ôn Ngôn Trăn trên vai mình ra, đấm anh một cách bất bình: "Ôn Ngôn Trăn, anh nói chuyện bất lịch sự quá đấy. Thô lỗ hết sức! Rõ ràng biết là mình sai mà còn mạnh mồm."
"Vâng, vâng... Là anh không lịch sự."
"Ôn Ngôn Trăn, chuyện vừa rồi là anh sai. Anh mau đi xin lỗi Tần Diểu Diểu ngay đi, nói thế nào cô ấy cũng là người Kim Tú Viên tin tưởng."
"Vâng, vâng... Lát nữa anh sẽ đi xin lỗi ngay."
"Ôn Ngôn Trăn, anh phải nói xin lỗi thật đấy."
"Được rồi, được rồi..." Giọng điệu Ôn Ngôn Trăn như dỗ dành một đứa trẻ: "Em không cần lo lắng mấy thứ đó đâu, cứ để anh xử lý."
"Với lại..." Ôn Ngôn Trăn thở dài: "Phạm Ca, khi nào em mới chịu bỏ cái tật xấu gọi thẳng họ tên chồng mình thế. Anh là chồng của em đấy, có người vợ nào gọi chồng mình thế không? Hử?"
"..."
Vài giờ sau, Phạm Ca cuối cùng cũng biết cái gọi là xử lý mọi chuyện trong miệng anh là thế nào, hơn thế anh còn khua chuông gõ mõ làm rùm beng đòi đổi một người khác thay thế Tần Diểu Diểu nữa chứ. Chuyện này khiến Phạm Ca dở khóc dở cười, Ôn Ngôn Trăn và Kim Tú Viên đều mang một đức hạnh như nhau cả, lúc nào cũng coi cô là trẻ con. Chẳng qua cô chỉ bị mất chỉ nhớ chứ có phải thiểu năng đâu. Thế mà Kim Tú Viên phải sắp xếp xong xuôi hết mọi chuyện rồi mới chịu về nước, còn Ôn Ngôn Trăn thì suốt ngày bới lông tìm vết, soi mói các kiểu. Chỉ vì Tần Diểu Diểu rơi mấy giọt nước mắt mà đòi đá cô ấy đi. Ôn công tử cũng chẳng chịu nghĩ xem bản thân mình khắc nghiệt tới mức nào.
Lúc đi ngang qua phòng Tần Diểu Diểu, Phạm Ca dừng lại một lát rồi mở cửa phòng cô ấy. Tần Diểu Diểu mới chuyển đến hôm nay, tính ra thì ngày mai mới là ngày làm việc chính thức của cô ấy.
Hai chiếc vali Tần Diểu Diểu mang tới đã bị mở ra một, hiện cô ấy đang ngồi trên chiếc vali đóng kín, đầu cúi gằm, không biết đang nhìn gì, chăm chú đến xuất thần, Phạm Ca đi vào mà cũng không phát hiện ra. Căn phòng rất lớn, làm nổi bật rõ sự nhỏ bé của chiếc hành lý và vóc người cô ấy.
Dáng người nhỏ bé nhìn sao cũng thấy điềm đạm đáng yêu. Rốt cuộc sao chủ nhân của cơ thể này có thể nói chuyện không biết mệt mỏi từ ngày này qua ngày khác thế nhỉ, nói cho đến khi đứa bé ấy chịu mở miệng mới thôi.
Phải chăng là vì cô lớn hơn cô ấy mấy tuổi? Phạm Ca thấy bản thân mình thời khắc này như hoán đổi với Tần Diểu Diểu, là cô chạy đến giải buồn cho cô ấy chứ không phải là Tần Diểu Diểu đến để giải sầu cho cô.
"Tần Diểu Diểu." Phạm Ca tay chân luống cuống, cô không giỏi giao tiếp với người khác cho lắm, cũng không quen an ủi người ta, thành thử chỉ biết nuốt nước miếng, thanh giọng nói: "Chuyện đó... Tôi thay anh ấy xin lỗi cô. Thật ra.... Anh ấy chính là người người như vậy...Tôi..."
Người đang cúi đầu chậm rãi ngẩng lên. Cô ấy mở lòng bàn tay ra, trong đó có một bức hình. Cô ấy đưa nó cho Phạm Ca rồi nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng, nhỏ nhẹ nói: "Phạm Ca, đây là bạn trai của tôi, tôi không lừa cô mà phải không? Anh ấy còn tốt hơn Ôn tiên sinh gấp ngàn lần."
Đến khi nhìn thấy người trong bức hình, Phạm Ca không khỏi than thở một câu, đúng là người tình trong mắt hóa Tây Thi. Cậu con trai trong ảnh chụp với Tần Diểu Diểu xấp xỉ tuổi cô ấy, cả hai cùng đội mũ học sĩ, trông rất thân mật, nụ cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Nói thật thì chàng trai này trông cũng khá bình thường, sợ rằng chẳng bằng một sợi tóc của Ôn Ngôn Trăn ấy chứ.
Ớ... Cô cũng đang là người tình trong mắt hóa Tây Thi đấy thôi.
Phạm Ca đành phải dối lòng nói với Tần Diểu Diểu: "Cậu ấy đúng là tốt hơn Ôn tiên sinh gấp ngàn lần". Điều này đặc biệt đáng yêu, tốt xấu gì của Ôn Ngôn Trăn cũng chỉ mình cô biết.
Nói tới bạn trai, Tần Diểu Diểu như cởi mở hơn, không còn vẻ sắc sảo, chuẩn mực nào khi đối mặt với Kim Tú Viên ở lần gặp đầu tiên.
Bạn trai của Kim Tú Viên đã đến Hoa Kỳ một năm trước để học nghiên cứu sinh. Trong năm nay, bọn họ chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại và video. Do chênh lệch múi thời gian nên bọn họ mỗi người có một công việc riêng, mỗi lúc bận rộn là không nhìn thấy mặt nhau đâu cả, không phải chị ấy bận tối mắt tối mũi thì cũng là anh ấy bận đến đầu óc quay cuồng.
"Phạm Ca..." Tần Diểu Diểu thõng mi mắt: "Tôi hiếm khi trông giống ngày hôm qua lắm. Vì hôm qua biết anh ấy bị bệnh, lại không thể ở bên. Vì vậy..."
"Tôi biết, tôi biết mà." Phạm Ca không ngừng nói.
"Với lại, Phạm Ca à." Lần này Tần Diểu Diểu còn cúi đầu xuống: "Tôi tới đây thật sự chỉ vì tiền lương hậu hĩnh mà thôi. Thực tế thì nửa năm sau tôi sẽ đến Hoa Kỳ. Bạn trai tôi đã tìm được một trường học bên đó rồi. Đầu năm nay tôi không đi là vì tôi không có tiền. Vậy nên tôi mới đến đây làm việc, chỉ để có chút tiền dự bị cho sau này, không phải để anh ấy quá vất vả."
"Phạm Ca, tôi nghĩ chắc cô cũng hiểu cuộc sống của một du học sinh là thế nào mà phải không? Học tập, làm việc, quay cuồng như con xoay. Ở đó, mọi việc đều không dễ dàng chút nào, cuộc sống mỗi ngày đều tái lập như vậy. Một ngày hận không thể phân thành hai ngày, một đồng tiền hận không thể biến thành hai đồng. Bởi vậy, tôi đến đây chỉ vì mức lương cao mà thôi."
Tần Diểu Diểu lắc đầu, lẩm ba lẩm bẩm, lời nói không mạch lạc: "Không phải như những gì Ôn tiên sinh đã nghĩ đâu, không phải vậy...Tôi cũng không biết sao hôm qua lại thất lễ như thế, cũng không biết tại sao hôm nay bản thân lại không biết trời cao đất rộng như vậy... Tôi..."
Cô ấy cúi thấp đầu: "Tôi nghĩ.. chắc là anh ấy nuông chiều tôi thành thói quen mất rồi. Hơn nữa, bình thường bọn con trai ở trường cũng rất tốt với tôi, nên lâu ngày...Tôi thành thói quen mất."
Nói xong, Tần Diểu Diểu im lặng, nhếch khóe miệng, đoạn cười khổ: "Có vẻ như Ôn tiên sinh đã nói đúng, có lẽ tôi còn chưa đủ chuyên nghiệp."
Đêm đó, Phạm Ca đẩy cửa thư phòng của Ôn Ngôn Trăn.
Năm phút trước khi Phạm Ca đến, Ôn Ngôn Trăn đang nói chuyện điện thoại với Tiêu Bang.
"Ôn tiên sinh, Cô Tần Diểu Diểu này đúng thật không có vấn đề gì cả. Lý lịch và tác phong của cô ta giống như những gì Kim Tú Viên đã mô tả trong hồ sơ. Giáo viên và bạn bè đánh giá cô ta rất tốt. Không có thói quen xấu nào."
"Ừ. Chi tiết một chút? Vòng sinh hoạt?"
"Chi tiết?... Tần Diểu Diểu hẳn là một cô gái đơn thuần giản dị, sinh hoạt hàng ngày cũng vô cùng đơn giản. Thỉnh thoảng còn đi làm công ích. Chuyện bất ngờ duy nhất là một năm trước bị tổn thương mắt, phải đi ghép giác mạc."
"Còn bạn trai?"
"Cô ta đã có bạn trai. Bạn bè cô ta xác nhận bạn trai cô ta đúng là đang học ở Mỹ. Hai người đã ở với nhau một khoảng thời gian khá dài, tình cảm rất sâu đậm. Đồng thời, cô ta đang chuẩn bị xuất ngoại trong nửa năm tới."
Ôn Ngôn Trăn vừa mới gác máy thì Phạm Ca bước vào.
/101
|