Dịch giả: Độc Hành
Biên: Sherlock
Cùng lúc đó, bên ngoài Tuế Nguyệt Tháp đã hỗn loạn thành một mảnh.
Trên cả tòa tháp cao, bắt đầu hiện ra từng vết nứt to lớn mắt thường có thể thấy được, bên trong không ngừng lóe ra quang mang màu bạc, từ đó truyền ra trận trận không gian ba động cường đại. Không bao lâu, bắt đầu không ngừng có người từ trong những kẽ nứt ngân quang này xông ra, trong đó có Nhân tộc, Yêu tộc, Ma tộc, hình dạng khác nhau, tu vi cao thấp không đều, đông kìn kịt, che khuất cả bầu trời.
Đệ tử các phải trấn giữ ngoài tháp thấy thế, lúc đầu kinh hãi không thôi, vốn định rút lui, nhưng lại có không ít người xông tới không nói gì trực tiếp động thủ. Chúng đệ tử được người cầm đầu từng phái chỉnh đốn mới không bỏ chạy toán loạn, phải bất đắc dĩ ngăn địch. Chỉ là, ngay từ đầu có ưu thế về nhân số, bọn họ còn có thể vững vàng ngăn chặn những người thoát ra. Nhưng theo số người thoát ra càng lúc càng nhiều, ở trong bắt đầu xuất hiện một vài nhân vật cực kỳ mạnh mẽ, cán cân thắng bại bắt đầu dần dần nghiêng về một bên.
Bên ngoài Tuế Nguyệt Tháp, thanh âm chém giết rung trời, song phương tử thương thảm trọng, phía trên mặt đất máu chảy thành sông.
...
Ở một chỗ khác, Hàn Lập và Khúc Lân đã đuổi sát đến, liền chứng kiến Giao Tam đã thả ra Luân Hồi Linh Vực, bao phủ không trung mấy trăm dặm vào trong. Mà trong Linh Vực đỏ sậm của nàng, còn có một tầng Linh Vực màu vàng mở ra, nghiễm nhiên là Linh Vực Thời Gian Pháp Tắc do Kỳ Ma Tử thả ra.
Lợi Kỳ Mã xông vào Linh Vực hai người, thân hình bỗng nhiên hơi dừng lại một chút. Chỉ thấy hai mắt nó lập tức trợn tròn, to như chuông đồng, bốn vó phi nước đại tới, dưới vó lập tức có đạo đạo gió lốc màu trắng bắn ra, quấy cho không gian bốn phía hỗn loạn không chịu nổi, tốc độ di chuyển lập tức tăng lên rất nhiều.
Hàn Lập và Khúc Lân cùng tiến vào trong, trên thân hắn lập tức có một đạo quang cầu màu vàng cuộn ra, hóa thành một tầng Thời Gian Linh Vực, bao phủ phương viên trăm dặm vào trong. Đến lúc hai người tới gần, liền thấy mấy người Kỳ Ma Tử đã ngừng đánh nhau, đứng đối diện.
"Chỉ cần ngươi giao ra vật đoạt được trên tế đàn, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng, để cho ngươi tự động rời đi." Hai tay Giao Tam vẫn bấm pháp quyết nhưng không tiếp tục công kích, mở miệng nói ra.
"Hừ, bây giờ có Tuế Nguyệt Thần Đăng trong tay, bản tọa lại sợ các ngươi sao?" Kỳ Ma Tử cười lạnh một tiếng, nói ra.
"Kỳ Ma Tử, vậy thêm chúng ta thì sao?" Hàn Lập cười lạnh một tiếng nói ra.
Thấy Hàn Lập mang theo Lợi Kỳ Mã và Khúc Lân giết tới, sắc mặt Kỳ Ma Tử lập tức biến đổi, lúc đầu mấy người Giao Tam đã đủ phiền toái, lại thêm mấy người kia, một mình lão sao địch nổi? Huống hồ, ba người Khúc Lân, Liễu Tự Tại và Lợi Kỳ Mã đều là tu sĩ Đại La, mặc dù có Tuế Nguyệt Thần Đăng trong tay, cục diện của lão vẫn thua không thể nghi ngờ.
Đúng lúc này, Kỳ Ma Tử bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ quyệt, lập tức lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay liền nhiều ra một khối lệnh bài màu đỏ như máu lớn chừng bàn tay.
"Khối bản mệnh nguyên bài này là của ngươi phải không? Nếu không muốn ta hủy nó, lập tức giết hắn cho ta." Kỳ Ma Tử cảm thụ một chút khí tức sinh mệnh trên lệnh bài, ánh mắt rơi vào trên thân Liễu Tự Tại, ra lệnh.
Ánh mắt Liễu Tự Tại hơi lóe lên, nhìn theo ngón tay của lão chỉ về hướng Hàn Lập, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
"Ngươi không có lựa chọn, có tin ta lập tức bóp nát nó hay không?" Khoé miệng Kỳ Ma Tử nhếch một cái, hung hăng nói ra.
"Xin lỗi..." Trong mắt Liễu Tự Tại loé lên vẻ tức giận rồi biến mất, mở miệng nói một câu, thân hình loé lên đánh tới Hàn Lập bên này.
"Lão hồ ly, xin lỗi, cũng không thể để ngươi giết hắn được." Không cần Hàn Lập nhiều lời, Khúc Lân đã chủ động nghênh đón, ngăn cản gã.
Lợi Kỳ Mã do dự một chút, trên thân bỗng nhiên đại thịnh bạch quang, hóa thành một đạo gió lốc to lớn, cuốn hai người Khúc Lân một cái, đồng thời rời xa bên này, bay thẳng ra bên ngoài phạm vi Linh Vực của ba người Hàn Lập.
"Hắc hắc, không có bọn hắn, chỉ bằng mấy người các ngươi còn dám chiến cùng bản tọa sao?" Kỳ Ma Tử cười khẩy, nói ra.
Hàn Lập và Giao Tam liếc nhau một cái, nhẹ gật đầu, ba người phân tán ra theo thế Tam Tài vây Kỳ Ma Tử vào chính giữa.
"Bản tọa rất bội phục lòng can đảm của các ngươi, chỉ là sợ các ngươi còn không biết uy lực chân chính của Tuế Nguyệt Thần Đăng này a?" Ánh mắt Kỳ Ma Tử quét qua ba người, cười lạnh nói.
Ba người Hàn Lập nghe vậy, trong lòng xiết chặt, có chút dự cảm không tốt.
"Vậy để các ngươi kiến thức một chút đi!" Kỳ Ma Tử nói một câu, hai tay xuất ra trước người một chiêu.
Cây đèn màu vàng hình hoa sen kia lập tức bắn ra, lơ lửng ở trước người, xoay tít không ngừng. Chỉ thấy tay lão bấm pháp quyết, khí thế toàn thân lập tức tăng vọt, một thân quần áo không gió tự bay, tiếng rầm rầm vang lên không ngừng. Trước người y có kim quang ngưng tụ lại, một bó đuốc kim diễm chập chờn nổi lên.
Ánh mắt Kỳ Ma Tử nhìn bó đuốc và Tuế Nguyệt Thần Đăng, trong mắt lóe lên một tia cuồng nhiệt, hai tay lập tức biến đổi pháp quyết, trong miệng chợt quát lên: "Đoạn thời đoạn không, lưu hỏa bất sinh, tuế nguyệt bất tẫn, thần đăng trường minh."
Lời lão còn chưa dứt, bấc đèn giống như tim sen trong cây đèn hoa sen lập tức toả ra vạn đạo tia sáng màu vàng, như mặt trời chiếu trên không trung, ở trong truyền ra cuồn cuộn gợn sóng màu vàng, như biển mây cuồn cuộn không ngừng.
"Đây là... Không tốt, mau ngăn cản hắn!" Hàn Lập phát hiện không ổn, lập tức quát to một tiếng.
Nói xong, Thiên Sát Trấn Ngục Công trong cơ thể toàn lực vận chuyển lên, tay vung lên, trong lòng bàn tay lập tức tuôn ra kim quang. Ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hợp lại làm một, cuốn theo lôi điện nồng đậm, bắn thẳng về phía Kỳ Ma Tử.
Giao Tam hơi chậm hơn hắn một bước, phất tay đánh ra một chưởng, trong lòng bàn tay có một lệnh bài bát giác bắn ra, cuốn theo cuồn cuộn mây khói màu đỏ sậm, tụ thành một tòa tường thành sương mù to lớn, ép đến Kỳ Ma Tử.
Một bên khác, Thiên Hồ Hóa Huyết Đao trong tay Hồ Tam cũng đã chém ra, ở trong có mấy trăm đạo huyết sắc quang nhận cự đại, cắt chém hư không xé rách màn trời, phủ xuống đầu Kỳ Ma Tử.
Ba phía công kích, từng phía đều mang thanh thế kinh người, cho dù là tu sĩ Đại La, cũng tuyệt không dám xem như việc nhỏ.
Kỳ Ma Tử ở trong công kích lại tựa như không hề hay biết, chỉ bấm pháp quyết, toàn lực thúc giục Kim Sắc Hoả Bả hạ xuống Tuế Nguyệt Thần Đăng.
"Ầm ầm..."
Mắt thấy Thanh Trúc Phong Vân Kiếm có kim lôi bao quanh sắp bay tới, vụ tường đỏ sậm cũng đã che cả bầu trời, huyết nhận của Thiên Hồ Hóa Huyết Đao sắp bổ xuống thì rốt cuộc cả Kim Sắc Hoả Bả và Tuế Nguyệt Thần Đăng đã chồng vào nhau. Trong nháy mắt cả hai vừa hợp, một đạo kim quang chói mắt bỗng nhiên bắn ra, toả ra hào quang màu vàng chói mắt gấp trăm lần ánh mặt trời, khiến cho ánh mắt ba người Hàn Lập trong nháy mắt không thể thấy rõ.
Hàn Lập chỉ nghe được một tiếng oanh minh kịch liệt từ chỗ Kỳ Ma Tử truyền đến, ngay sau đó có một cỗ khí lãng cuồng bạo cuốn đến, thân hình không tự chủ được lui về phía sau. Sau khi ổn định thân hình, dựa theo liên hệ tâm thần, hắn đưa tay vẫy một cái, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm liền rung lên một tiếng, bay ngược trở về trong tay hắn.
Hai mắt Hàn Lập ngưng tụ, nhìn lại phía Kỳ Ma Tử, chỉ thấy trong bụi mù cuồn cuộn đầy trời đứng lặng một cái bóng mờ to lớn vô cùng, nhìn tựa hồ là một cây trụ lớn kình thiên. Thế nhưng sau khi khói bụi tán đi, rốt cuộc hắn mới thấy rõ. Vật trong bụi mù kia là một ngọn đèn màu vàng cao hơn trăm trượng, chân đèn hơi cong, bầu đèn như đoá hoa sen, thình lình chính là Tuế Nguyệt Thần Đăng!
"Đây là... Tuế Nguyệt Thần Đăng?" Thanh âm Giao Tam từ một bên truyền đến.
Hàn Lập quay đầu nhìn lại, thấy đầu tóc nàng hơi rối, nhưng cũng không đáng ngại.
"Xem ra hắn đã dùng bí pháp gì, triệt để nắm giữ Tuế Nguyệt Thần Đăng, bất quá dưới sự vội vàng như thế, tất nhiên không thể duy trì lâu dài, chúng ta cẩn thận ứng đối là được." Hàn Lập nhíu mày tự đánh giá một lát, nói ra.
"Ta thấy không đơn giản như vậy, sau khi lão này làm thần đăng trở nên lớn như vậy, khí tức trên thần đăng chẳng những không tùy ý phóng ra, ngược lại nội liễm rất nhiều, chính điều này đã không bình thường rồi." Lúc này, Hồ Tam cũng dính đầy bụi đất bay trở về.
Hàn Lập nghe vậy, hai mắt nhắm lại tra xét chốc lát, sắc mặt không khỏi hơi đổi.
"Hồ Tam đạo hữu nói không sai, Kỳ Ma Tử tương dung Tuế Nguyệt Thần Đăng và Linh Vực của hắn, lúc này thần đăng cũng có chút giống Vực Linh trong Linh Vực của hắn, chỉ sợ không dễ đối phó như vậy." Ánh mắt Hàn Lập nhìn chằm chằm thần đăng, nói ra.
Đúng lúc này, trên Tuế Nguyệt Thần Đăng to lớn kia, bỗng nhiên nổi lên thân ảnh Kỳ Ma Tử, lăng nhiên đứng trên một cánh sen của cây đèn, ý cười đầy mặt nhìn xuống mấy người phía dưới.
"Ha ha... Hàn đạo hữu, hiện tại các ngươi còn có mấy phần thắng?" Kỳ Ma Tử cao giọng quát.
Không đợi Hàn Lập trả lời, bỗng nhiên hai tay lão bấm pháp quyết, chỉ vào thân thần đăng phía dưới. Chỉ thấy Tuế Nguyệt Thần Đăng to lớn bỗng nhiên rung lên kịch liệt, hoả diễm bao phủ trên bấc đèn đột nhiên chấn động kịch liệt, giống như nổ tung lên, từ đó bay vụt ra vô số ngọn lửa màu vàng, cuốn về bốn phương tám hướng.
Ba người Hàn Lập thấy thế, vội vàng tản ra, tránh né.
Những hỏa đoàn màu vàng kia sau khi rơi xuống đất không hề bắn tung tóe, cũng không tiêu tán biến mất, mà nhao nhao loé lên kim diễm, hóa thành từng cây từng cây đèn màu vàng cao hơn một trượng, nhìn như từng phân thân của Tuế Nguyệt Thần Đăng. Dày đặc cây đèn vàng trong khắp Linh Vực, cơ hồ cách mỗi hơn mười trượng sẽ có một cây.
Hàn Lập rất nhanh phát hiện, những phân thân thần đăng này sau khi xuất hiện, ba động Thời Gian Pháp Tắc chi lực trong Linh Vực của Kỳ Ma Tử lập tức tăng vọt gấp mười lần. Mặc dù có Thời Gian Linh Vực của Hàn Lập chống lại nhưng hành động của ba người bọn họ cũng vẫn bị trở ngại cực lớn.
"Lại đến thử một chút cái này đi..." Lúc này Kỳ Ma Tử đứng trên cây đèn bỗng nhiên cao giọng quát.
Hàn Lập dời mắt nhìn qua, chỉ thấy hai tay áo Kỳ Ma Tử lắc một cái, hai ống tay áo rộng thùng thình rung động "phần phật". Trong ống tay áo của lão phun trào hồng quang kịch liệt, một mảnh chằng chịt điểm sáng màu đỏ như một bầy ong bừng lên, trong nháy mắt che đậy cả một khoảng trời.
"Không ổn, là Hỏa Tuế Huỳnh Trùng!" Ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ, quát lớn.
Vừa dứt lời, bầy Hỏa Tuế Huỳnh Trùng kia liền "xoạt" một tiếng phân làm ba nhóm, chia ra nhào xuống ba người bọn họ.
Nghe Hàn Lập nhắc nhở, hai người Giao Tam cũng biết có chút phiền phức, vội vàng thi triển thủ đoạn bảo vệ toàn thân mình.
Pháp bào trên thân Giao Tam lóe lên ánh bạc, phía trên hiện ra từng đạo phù văn dày đặc, trong quang mang mông lung phát ra ẩn chứa một tầng Không Gian Pháp Tắc chi lực như một tầng kết giới bao nàng vào trong.
Bên ngoài thân Hồ Tam thì hiện ra một tầng áo giáp vảy bạc, giáp phiến tinh mịn, phù quang đại phát, bảo vệ cả người gã cực kỳ chặt chẽ bên trong.
Biên: Sherlock
Cùng lúc đó, bên ngoài Tuế Nguyệt Tháp đã hỗn loạn thành một mảnh.
Trên cả tòa tháp cao, bắt đầu hiện ra từng vết nứt to lớn mắt thường có thể thấy được, bên trong không ngừng lóe ra quang mang màu bạc, từ đó truyền ra trận trận không gian ba động cường đại. Không bao lâu, bắt đầu không ngừng có người từ trong những kẽ nứt ngân quang này xông ra, trong đó có Nhân tộc, Yêu tộc, Ma tộc, hình dạng khác nhau, tu vi cao thấp không đều, đông kìn kịt, che khuất cả bầu trời.
Đệ tử các phải trấn giữ ngoài tháp thấy thế, lúc đầu kinh hãi không thôi, vốn định rút lui, nhưng lại có không ít người xông tới không nói gì trực tiếp động thủ. Chúng đệ tử được người cầm đầu từng phái chỉnh đốn mới không bỏ chạy toán loạn, phải bất đắc dĩ ngăn địch. Chỉ là, ngay từ đầu có ưu thế về nhân số, bọn họ còn có thể vững vàng ngăn chặn những người thoát ra. Nhưng theo số người thoát ra càng lúc càng nhiều, ở trong bắt đầu xuất hiện một vài nhân vật cực kỳ mạnh mẽ, cán cân thắng bại bắt đầu dần dần nghiêng về một bên.
Bên ngoài Tuế Nguyệt Tháp, thanh âm chém giết rung trời, song phương tử thương thảm trọng, phía trên mặt đất máu chảy thành sông.
...
Ở một chỗ khác, Hàn Lập và Khúc Lân đã đuổi sát đến, liền chứng kiến Giao Tam đã thả ra Luân Hồi Linh Vực, bao phủ không trung mấy trăm dặm vào trong. Mà trong Linh Vực đỏ sậm của nàng, còn có một tầng Linh Vực màu vàng mở ra, nghiễm nhiên là Linh Vực Thời Gian Pháp Tắc do Kỳ Ma Tử thả ra.
Lợi Kỳ Mã xông vào Linh Vực hai người, thân hình bỗng nhiên hơi dừng lại một chút. Chỉ thấy hai mắt nó lập tức trợn tròn, to như chuông đồng, bốn vó phi nước đại tới, dưới vó lập tức có đạo đạo gió lốc màu trắng bắn ra, quấy cho không gian bốn phía hỗn loạn không chịu nổi, tốc độ di chuyển lập tức tăng lên rất nhiều.
Hàn Lập và Khúc Lân cùng tiến vào trong, trên thân hắn lập tức có một đạo quang cầu màu vàng cuộn ra, hóa thành một tầng Thời Gian Linh Vực, bao phủ phương viên trăm dặm vào trong. Đến lúc hai người tới gần, liền thấy mấy người Kỳ Ma Tử đã ngừng đánh nhau, đứng đối diện.
"Chỉ cần ngươi giao ra vật đoạt được trên tế đàn, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng, để cho ngươi tự động rời đi." Hai tay Giao Tam vẫn bấm pháp quyết nhưng không tiếp tục công kích, mở miệng nói ra.
"Hừ, bây giờ có Tuế Nguyệt Thần Đăng trong tay, bản tọa lại sợ các ngươi sao?" Kỳ Ma Tử cười lạnh một tiếng, nói ra.
"Kỳ Ma Tử, vậy thêm chúng ta thì sao?" Hàn Lập cười lạnh một tiếng nói ra.
Thấy Hàn Lập mang theo Lợi Kỳ Mã và Khúc Lân giết tới, sắc mặt Kỳ Ma Tử lập tức biến đổi, lúc đầu mấy người Giao Tam đã đủ phiền toái, lại thêm mấy người kia, một mình lão sao địch nổi? Huống hồ, ba người Khúc Lân, Liễu Tự Tại và Lợi Kỳ Mã đều là tu sĩ Đại La, mặc dù có Tuế Nguyệt Thần Đăng trong tay, cục diện của lão vẫn thua không thể nghi ngờ.
Đúng lúc này, Kỳ Ma Tử bỗng nhiên nhớ lại một chuyện, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ quyệt, lập tức lật bàn tay một cái, trong lòng bàn tay liền nhiều ra một khối lệnh bài màu đỏ như máu lớn chừng bàn tay.
"Khối bản mệnh nguyên bài này là của ngươi phải không? Nếu không muốn ta hủy nó, lập tức giết hắn cho ta." Kỳ Ma Tử cảm thụ một chút khí tức sinh mệnh trên lệnh bài, ánh mắt rơi vào trên thân Liễu Tự Tại, ra lệnh.
Ánh mắt Liễu Tự Tại hơi lóe lên, nhìn theo ngón tay của lão chỉ về hướng Hàn Lập, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
"Ngươi không có lựa chọn, có tin ta lập tức bóp nát nó hay không?" Khoé miệng Kỳ Ma Tử nhếch một cái, hung hăng nói ra.
"Xin lỗi..." Trong mắt Liễu Tự Tại loé lên vẻ tức giận rồi biến mất, mở miệng nói một câu, thân hình loé lên đánh tới Hàn Lập bên này.
"Lão hồ ly, xin lỗi, cũng không thể để ngươi giết hắn được." Không cần Hàn Lập nhiều lời, Khúc Lân đã chủ động nghênh đón, ngăn cản gã.
Lợi Kỳ Mã do dự một chút, trên thân bỗng nhiên đại thịnh bạch quang, hóa thành một đạo gió lốc to lớn, cuốn hai người Khúc Lân một cái, đồng thời rời xa bên này, bay thẳng ra bên ngoài phạm vi Linh Vực của ba người Hàn Lập.
"Hắc hắc, không có bọn hắn, chỉ bằng mấy người các ngươi còn dám chiến cùng bản tọa sao?" Kỳ Ma Tử cười khẩy, nói ra.
Hàn Lập và Giao Tam liếc nhau một cái, nhẹ gật đầu, ba người phân tán ra theo thế Tam Tài vây Kỳ Ma Tử vào chính giữa.
"Bản tọa rất bội phục lòng can đảm của các ngươi, chỉ là sợ các ngươi còn không biết uy lực chân chính của Tuế Nguyệt Thần Đăng này a?" Ánh mắt Kỳ Ma Tử quét qua ba người, cười lạnh nói.
Ba người Hàn Lập nghe vậy, trong lòng xiết chặt, có chút dự cảm không tốt.
"Vậy để các ngươi kiến thức một chút đi!" Kỳ Ma Tử nói một câu, hai tay xuất ra trước người một chiêu.
Cây đèn màu vàng hình hoa sen kia lập tức bắn ra, lơ lửng ở trước người, xoay tít không ngừng. Chỉ thấy tay lão bấm pháp quyết, khí thế toàn thân lập tức tăng vọt, một thân quần áo không gió tự bay, tiếng rầm rầm vang lên không ngừng. Trước người y có kim quang ngưng tụ lại, một bó đuốc kim diễm chập chờn nổi lên.
Ánh mắt Kỳ Ma Tử nhìn bó đuốc và Tuế Nguyệt Thần Đăng, trong mắt lóe lên một tia cuồng nhiệt, hai tay lập tức biến đổi pháp quyết, trong miệng chợt quát lên: "Đoạn thời đoạn không, lưu hỏa bất sinh, tuế nguyệt bất tẫn, thần đăng trường minh."
Lời lão còn chưa dứt, bấc đèn giống như tim sen trong cây đèn hoa sen lập tức toả ra vạn đạo tia sáng màu vàng, như mặt trời chiếu trên không trung, ở trong truyền ra cuồn cuộn gợn sóng màu vàng, như biển mây cuồn cuộn không ngừng.
"Đây là... Không tốt, mau ngăn cản hắn!" Hàn Lập phát hiện không ổn, lập tức quát to một tiếng.
Nói xong, Thiên Sát Trấn Ngục Công trong cơ thể toàn lực vận chuyển lên, tay vung lên, trong lòng bàn tay lập tức tuôn ra kim quang. Ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hợp lại làm một, cuốn theo lôi điện nồng đậm, bắn thẳng về phía Kỳ Ma Tử.
Giao Tam hơi chậm hơn hắn một bước, phất tay đánh ra một chưởng, trong lòng bàn tay có một lệnh bài bát giác bắn ra, cuốn theo cuồn cuộn mây khói màu đỏ sậm, tụ thành một tòa tường thành sương mù to lớn, ép đến Kỳ Ma Tử.
Một bên khác, Thiên Hồ Hóa Huyết Đao trong tay Hồ Tam cũng đã chém ra, ở trong có mấy trăm đạo huyết sắc quang nhận cự đại, cắt chém hư không xé rách màn trời, phủ xuống đầu Kỳ Ma Tử.
Ba phía công kích, từng phía đều mang thanh thế kinh người, cho dù là tu sĩ Đại La, cũng tuyệt không dám xem như việc nhỏ.
Kỳ Ma Tử ở trong công kích lại tựa như không hề hay biết, chỉ bấm pháp quyết, toàn lực thúc giục Kim Sắc Hoả Bả hạ xuống Tuế Nguyệt Thần Đăng.
"Ầm ầm..."
Mắt thấy Thanh Trúc Phong Vân Kiếm có kim lôi bao quanh sắp bay tới, vụ tường đỏ sậm cũng đã che cả bầu trời, huyết nhận của Thiên Hồ Hóa Huyết Đao sắp bổ xuống thì rốt cuộc cả Kim Sắc Hoả Bả và Tuế Nguyệt Thần Đăng đã chồng vào nhau. Trong nháy mắt cả hai vừa hợp, một đạo kim quang chói mắt bỗng nhiên bắn ra, toả ra hào quang màu vàng chói mắt gấp trăm lần ánh mặt trời, khiến cho ánh mắt ba người Hàn Lập trong nháy mắt không thể thấy rõ.
Hàn Lập chỉ nghe được một tiếng oanh minh kịch liệt từ chỗ Kỳ Ma Tử truyền đến, ngay sau đó có một cỗ khí lãng cuồng bạo cuốn đến, thân hình không tự chủ được lui về phía sau. Sau khi ổn định thân hình, dựa theo liên hệ tâm thần, hắn đưa tay vẫy một cái, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm liền rung lên một tiếng, bay ngược trở về trong tay hắn.
Hai mắt Hàn Lập ngưng tụ, nhìn lại phía Kỳ Ma Tử, chỉ thấy trong bụi mù cuồn cuộn đầy trời đứng lặng một cái bóng mờ to lớn vô cùng, nhìn tựa hồ là một cây trụ lớn kình thiên. Thế nhưng sau khi khói bụi tán đi, rốt cuộc hắn mới thấy rõ. Vật trong bụi mù kia là một ngọn đèn màu vàng cao hơn trăm trượng, chân đèn hơi cong, bầu đèn như đoá hoa sen, thình lình chính là Tuế Nguyệt Thần Đăng!
"Đây là... Tuế Nguyệt Thần Đăng?" Thanh âm Giao Tam từ một bên truyền đến.
Hàn Lập quay đầu nhìn lại, thấy đầu tóc nàng hơi rối, nhưng cũng không đáng ngại.
"Xem ra hắn đã dùng bí pháp gì, triệt để nắm giữ Tuế Nguyệt Thần Đăng, bất quá dưới sự vội vàng như thế, tất nhiên không thể duy trì lâu dài, chúng ta cẩn thận ứng đối là được." Hàn Lập nhíu mày tự đánh giá một lát, nói ra.
"Ta thấy không đơn giản như vậy, sau khi lão này làm thần đăng trở nên lớn như vậy, khí tức trên thần đăng chẳng những không tùy ý phóng ra, ngược lại nội liễm rất nhiều, chính điều này đã không bình thường rồi." Lúc này, Hồ Tam cũng dính đầy bụi đất bay trở về.
Hàn Lập nghe vậy, hai mắt nhắm lại tra xét chốc lát, sắc mặt không khỏi hơi đổi.
"Hồ Tam đạo hữu nói không sai, Kỳ Ma Tử tương dung Tuế Nguyệt Thần Đăng và Linh Vực của hắn, lúc này thần đăng cũng có chút giống Vực Linh trong Linh Vực của hắn, chỉ sợ không dễ đối phó như vậy." Ánh mắt Hàn Lập nhìn chằm chằm thần đăng, nói ra.
Đúng lúc này, trên Tuế Nguyệt Thần Đăng to lớn kia, bỗng nhiên nổi lên thân ảnh Kỳ Ma Tử, lăng nhiên đứng trên một cánh sen của cây đèn, ý cười đầy mặt nhìn xuống mấy người phía dưới.
"Ha ha... Hàn đạo hữu, hiện tại các ngươi còn có mấy phần thắng?" Kỳ Ma Tử cao giọng quát.
Không đợi Hàn Lập trả lời, bỗng nhiên hai tay lão bấm pháp quyết, chỉ vào thân thần đăng phía dưới. Chỉ thấy Tuế Nguyệt Thần Đăng to lớn bỗng nhiên rung lên kịch liệt, hoả diễm bao phủ trên bấc đèn đột nhiên chấn động kịch liệt, giống như nổ tung lên, từ đó bay vụt ra vô số ngọn lửa màu vàng, cuốn về bốn phương tám hướng.
Ba người Hàn Lập thấy thế, vội vàng tản ra, tránh né.
Những hỏa đoàn màu vàng kia sau khi rơi xuống đất không hề bắn tung tóe, cũng không tiêu tán biến mất, mà nhao nhao loé lên kim diễm, hóa thành từng cây từng cây đèn màu vàng cao hơn một trượng, nhìn như từng phân thân của Tuế Nguyệt Thần Đăng. Dày đặc cây đèn vàng trong khắp Linh Vực, cơ hồ cách mỗi hơn mười trượng sẽ có một cây.
Hàn Lập rất nhanh phát hiện, những phân thân thần đăng này sau khi xuất hiện, ba động Thời Gian Pháp Tắc chi lực trong Linh Vực của Kỳ Ma Tử lập tức tăng vọt gấp mười lần. Mặc dù có Thời Gian Linh Vực của Hàn Lập chống lại nhưng hành động của ba người bọn họ cũng vẫn bị trở ngại cực lớn.
"Lại đến thử một chút cái này đi..." Lúc này Kỳ Ma Tử đứng trên cây đèn bỗng nhiên cao giọng quát.
Hàn Lập dời mắt nhìn qua, chỉ thấy hai tay áo Kỳ Ma Tử lắc một cái, hai ống tay áo rộng thùng thình rung động "phần phật". Trong ống tay áo của lão phun trào hồng quang kịch liệt, một mảnh chằng chịt điểm sáng màu đỏ như một bầy ong bừng lên, trong nháy mắt che đậy cả một khoảng trời.
"Không ổn, là Hỏa Tuế Huỳnh Trùng!" Ánh mắt Hàn Lập ngưng tụ, quát lớn.
Vừa dứt lời, bầy Hỏa Tuế Huỳnh Trùng kia liền "xoạt" một tiếng phân làm ba nhóm, chia ra nhào xuống ba người bọn họ.
Nghe Hàn Lập nhắc nhở, hai người Giao Tam cũng biết có chút phiền phức, vội vàng thi triển thủ đoạn bảo vệ toàn thân mình.
Pháp bào trên thân Giao Tam lóe lên ánh bạc, phía trên hiện ra từng đạo phù văn dày đặc, trong quang mang mông lung phát ra ẩn chứa một tầng Không Gian Pháp Tắc chi lực như một tầng kết giới bao nàng vào trong.
Bên ngoài thân Hồ Tam thì hiện ra một tầng áo giáp vảy bạc, giáp phiến tinh mịn, phù quang đại phát, bảo vệ cả người gã cực kỳ chặt chẽ bên trong.
/1395
|