Dịch giả: Độc Hành
Biên: Sherlock
Nhưng vào lúc này, một cơn gió lốc màu trắng từ đằng xa cuốn tới, chính là Lợi Kỳ Mã vận chuyển thần thông cấp tốc đi tới trước người Kỳ Ma Tử. Ở trên lưng nó, một bóng người bỗng nhiên nhảy xuống, chính là Hàn Lập.
Quanh thân hắn phóng xuất ra trận trận kim quang loá mắt, Chân Ngôn Bảo Luân gào thét xoay tròn, Quang Âm Tịnh Bình treo trên cao, Huyễn Thần Sa Hải chảy xuôi xuống, bộ đồ vật Thời Gian Pháp Tắc đều hiện ra, vây Kỳ Ma Tử vào giữa.
Mà gần như đồng thời, mặt ngoài một bộ gồm năm vật Thời Gian Pháp Tắc đại phóng quang mang, từng sợi Thời Gian Pháp Tắc tinh ti từ trong đó bắn ra, dung hợp với nhau ở trong hư không, nhanh chóng như bốc cháy lên, toả ra một đoàn ngũ sắc dung quang chói mắt.
Trong ngũ sắc dung quang, thần sắc Kỳ Ma Tử lập tức cứng đờ, vẻ hoảng sợ trên mặt trong nháy mắt đều đọng lại. Ngay sau đó, trên người y bắt đầu hiện ra tầng tầng hư ảnh, huyễn hóa ra vô số thân ảnh giống y như đúc. Tiếp đó, lần lượt từ hư ảnh đầu tiên xuất hiện một cái tiếp theo một cái như là gỗ mục, hóa thành khói bụi tiêu tán.
Lúc này, tất cả mọi người, bao gồm cả Liễu Tự Tại và Khúc Lân, đều lơ lửng ngoài mấy trăm trượng, nhìn một màn trước mắt làm cho người kinh hãi này thì không ai dám tới gần. Bởi vì bọn họ phát hiện trên thân Kỳ Ma Tử giờ phút này đang phát sinh biến hoá kinh dị, khí tức tu vi của y đang từng giờ từng phút biến mất, đúng là từ cảnh giới Đại La không ngừng rơi xuống, biến thành tu sĩ Thái Ất.
Tình huống Hàn Lập lúc này cũng không quá tốt, ngũ sắc dung quang tựa hồ tiêu hao quá kịch liệt, đang ảm đạm xuống từng chút từng chút một. Ngay lúc ngũ sắc dung quang hoàn toàn biến mất trong nháy mắt, trong miệng Hàn Lập bỗng nhiên quát to một tiếng: "Lão thất phu, thời thần đã điểm!"
Một câu hét lên, Chân Linh huyết mạch và Thiên Sát Trấn Ngục Công trong cơ thể đồng thời vận chuyển, trên thân ô quang đại tác, thân hình hắn lập tức biến thành Ma Thần ba đầu sáu tay, một quyền một trảo đồng thời phóng ra, chia ra đánh về hai nơi yếu hại đan điền và trái tim của Kỳ Ma Tử.
"Bụp bụp" hai tiếng trầm đục truyền đến!
Vuốt rồng của Chân Long huyết mạch biến thành trực tiếp xé mở lồng ngực Kỳ Ma Tử, bóp nát trái tim của y, nhưng mà nắm đấm của Sơn Nhạc Cự Viên biến thành lại không thể một quyền đánh xuyên đan điền của y được.
"Thể phách tu sĩ Đại La, dù sao cũng quá cường hãn..." Trong lòng Hàn Lập thở dài, đang định đánh thêm một quyền, triệt để quấy nát đan điền của y, nhưng dị biến lại xảy ra!
Trong đan điền Kỳ Ma Tử, một cỗ khí tức nóng rực đột nhiên sinh ra, mấy trăm con Hỏa Tuế Huỳnh Trùng từ đó chen chúc ra, lao thẳng tới thân Hàn Lập. Chỗ chúng lan tràn đến, cánh tay Hàn Lập trong nháy mắt cháy đen một mảnh, khô quắt héo rũ xuống.
Trong lòng Hàn Lập cả kinh, chỗ đầu vai lập tức có một Ngân Diễm Tiểu Nhân đầu có ngọn lửa bảy màu nổi lên. Nó bổ nhào như khi lao xuống nước mà tiến tới phía trước, rồi hóa thành một ngọn lửa màu bạc rơi mạnh xuống, bao phủ cánh tay Hàn Lập và những con Hỏa Tuế Huỳnh Trùng kia vào trong.
Ngay trong chớp mắt này, vùng đan điền Kỳ Ma Tử có một đoàn pháp tắc tinh ti màu vàng bắn ra, cuốn theo một người tí hon màu vàng mặt mũi tràn đầy vẻ oán hận, lóe lên liền biến mất không thấy. Sau một lần thoáng hiện, đã ở ngoài ngàn dặm.
Hồ Tam thấy thế, định hùng hổ truy đuổi thì bị Liễu Tự Tại đưa tay ngăn lại.
"Y lấy hơn phân nửa Thời Gian Pháp Tắc tinh ti bọc lấy Nguyên Anh chạy trốn, dù Lợi Kỳ Mã đuổi cũng không kịp, ngươi đừng uổng phí sức lực." Ánh mắt của lão trông về phía xa, lạnh nhạt nói ra.
Hỏa Tuế Huỳnh Trùng trên một tay chưa triệt để tiêu trừ, Hàn Lập liền vươn ra một tay khác, lấy nhẫn trữ vật và vòng tay trữ vật trên tay Kỳ Ma Tử xuống, nhưng không có luyện hóa, cũng không thu hồi.
Một bên kia, Tuế Nguyệt Thần Đăng không được ai điều khiển nên đã khôi phục nguyên trạng, bị Giao Tam thu vào trong tay.
Đám người tụ họp lại một chỗ, Giao Tam mở miệng nói: "Hàn huynh, theo ước định của chúng ta lúc trước..."
"Ta đã nói chỉ cần Tuế Nguyệt Thần Đăng, sẽ giữ lời." Hàn Lập gật đầu nhẹ, đưa tay ném vòng tay trữ vật và nhẫn trữ vật cho Giao Tam.
Giao Tam đầu tiên khẽ giật mình, tiếp theo mỉm cười, cũng phất tay, ném Tuế Nguyệt Thần Đăng lại cho Hàn Lập.
Hai người tiếp lấy, tự mình dò xét một lát, phát hiện không có vấn đề, liền tự thu vào.
"Hàn đạo hữu, sự tình đã giúp ngươi làm, bản mệnh nguyên bài của ta cũng nên trả lại cho ta a?" Lợi Kỳ Mã lúc này từ từ chạy đến trước mặt Hàn Lập, mở miệng nói ra.
Hàn Lập nghe vậy, đang muốn trả lời, liền nghe "ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến, toàn bộ hư không tựa hồ chấn động kịch liệt một cái.
Trong lòng mọi người giật mình, nhao nhao quay đầu nhìn về hướng hai người Hắc Thiên Ma Tổ giao chiến. Chỉ thấy gần vị trí Tuế Nguyệt điện lúc trước, một luồng hắc quang và một luồng kim quang vô cùng nhanh chóng lao vùn vụt giao kích nhau, mỗi một lần đều làm thiên địa chấn động.
Ngọn núi chống trời khổng lồ phía dưới thình lình đổ sụp hơn phân nửa, hư không phụ cận càng triệt để sụp đổ, băng liệt ra từng vết nứt không gian vắt ngang thiên địa, toàn bộ không gian tầng thứ bảy lắc lư kịch liệt. May mà những vết nứt không gian này không ngừng hút đi dư ba do hai người giao thủ tạo nên, nếu không không gian tầng thứ bảy đã sớm sụp đổ. Những vết nứt không gian nơi này tựa hồ không ảnh hưởng gì đến hai người, hai người trực tiếp đại chiến tại rìa vết nứt không gian.
Nương theo tiếng "ầm ầm" kinh thiên sau khi va chạm, hai luồng quang mang bỗng nhiên tách ra, hiện ra thân ảnh Hắc Thiên Ma Tổ và tàn hồn màu vàng.
"Ha ha! Thống khoái, thống khoái! Đã lâu rồi không có đánh thống khoái như vậy!" Hắc Thiên Ma Tổ cười ha ha, hắc quang trên thân càng phát ra tăng vọt, bao phủ hơn phân nửa màn trời, đồng thời khuếch tán ra chung quanh.
Trên thân tàn hồn màu vàng cũng đại phóng kim quang, chống đỡ với hắc quang đối diện. Chỉ là thân thể tàn hồn giờ phút này mỏng manh không ít, kim quang quanh người rõ ràng ảm đảm hơn nhiều so với hắc quang của Hắc Thiên Ma Tổ ở phía đối diện, bị hắc quang bao phủ vào bên trong. Hắc quang còn dư tiếp tục mãnh liệt khuếch tán ra chung quanh.
Tuy bọn người Hàn Lập ở chỗ tương đối xa, vẫn bị hắc quang của Hắc Thiên Ma Tổ tác động đến.
"Thình thịch thình thịch"
Tiên linh lực trong cơ thể đám người trong nháy mắt trở nên hỗn loạn vô cùng, trái tim bỗng nhiên nhảy lên một trận kịch liệt, tựa hồ muốn nổ tung ra, mà cảnh vật trước mắt bọn hắn nhanh chóng biến ảo, tựa hồ rơi vào trong một cơn ác mộng vô cùng vô tận. Đây là Tâm Ma bộc phát, khó mà áp chế được.
"Tâm Ma Pháp Tắc!"
Hàn Lập biến sắc, vội vàng thôi động Thời gian pháp tắc chi lực trong thể nội còn sót lại, bảo vệ toàn thân, đồng thời bay về phía xa. Chỉ là hiện tại tiên linh lực thể nội hắn cực kỳ hỗn loạn, tốc độ phi độn không bằng một thành so với ngày thường. Hơn nữa, thời gian pháp tắc vốn vẫn thuận lợi, bây giờ đột nhiên mất đi hiệu lực, mặc dù nó bao bọc toàn thân hắn nhưng vẫn không cách nào ngăn cản tâm ma trong cơ thể phát tác.
Mấy người Liễu Tự Tại, Giao Tam cũng vội vàng tự thôi động lực lượng pháp tắc bảo vệ thân thể, chạy trốn về phía xa, bất quá tình huống bọn họ cũng giống như vậy.
Cũng may hắc quang lan tràn tới chỗ này của bọn Hàn Lập, không tiếp tục khuếch tán ra bên ngoài nữa. Do đó, mặc dù đám người phi độn với tốc độ rất chậm, vẫn nhanh chóng bay thoát ra khỏi phạm vi hắc quang. Tâm Ma tuôn ra lập tức biến mất, tiên linh lực hỗn loạn cũng khôi phục bình thường. Cả bọn vẫn tiếp tục bay ra xa một khoảng mới dừng lại, mặt lộ vẻ kinh hãi nhìn về phía hắc quang trùng thiên sau lưng, nhất là ba người Liễu Tự Tại, Khúc Lân, Lợi Kỳ Mã ngoài khiếp sợ thì trong mắt càng hiện lên một tia ủ rũ.
Mặc dù bọn họ đã sớm biết thực lực so với Hắc Thiên Ma Tổ cách biệt cực lớn, nhưng không ngờ lại lớn đến tình trạng này. Hắc Thiên Ma Tổ giờ phút này không phải là triển khai Linh Vực, mà chỉ là quang mang pháp tắc tác động đến đã làm bọn họ hoàn toàn không có lực ngăn cản. Nếu song phương thật sự chiến đấu sinh tử, dù ba người bọn họ liên thủ chỉ sợ không tiếp nổi một chiêu dưới tay Hắc Thiên Ma Tổ.
Hàn Lập nhìn hắc quang phía xa, ánh mắt chớp động không thôi, không biết đang suy nghĩ gì.
Giữa hắc quang nồng đậm, kim quang trên người tàn hồn màu vàng đã bị ép đến phạm vi mấy trăm trượng, hình thành một quang cầu màu vàng cực kỳ chói mắt. Chung quanh hắc quang cuồn cuộn, quang cầu màu vàng từ từ bị áp súc lại như trước.
"Ai, chỉ tiếc lão nhân nhà ngươi hiện tại chỉ là một sợi tàn hồn, căn bản không phát huy được bao nhiêu thực lực, tiếp tục đánh nữa cũng không có ý nghĩa... Thôi đi, thôi đi!" Hắc Thiên Ma Tổ giống như thở dài nói, tay phải duỗi ra, trên bàn tay nổi lên một tầng quang mang đen kịt, vỗ vào hư không.
Hư không xung quanh quang cầu màu vàng chỗ tàn hồn màu vàng hiện ra gợn sóng, đột ngột xuất hiện chín cự chưởng màu đen lớn gần mẫu. Mỗi một cự chưởng đều tản mát ra cảm giác mạnh gấp mười lần hắc chưởng trước đó, hắc khí lượn lờ, mơ hồ không ngừng, ngay cả hư không phụ cận cự chưởng cũng bị ăn mòn nhuộm thành màu đen, đồng thời trực tiếp vỡ vụn thành từng mảnh.
Chín cự chưởng màu đen liên tục biến ảo, sau đó mãnh kích về phía trước nhìn như chậm nhưng thực ra rất nhanh, trực tiếp vỗ xuống quang cầu màu vàng. Quang cầu màu vàng trong khoảnh khắc bị nhiễm đen kịt, chia năm xẻ bảy ra, đồng thời thân thể tàn hồn màu vàng cũng lảo đảo lui về phía sau. Mà chín cự chưởng kia chỉ hơi dừng lại, sau đó tiếp tục đánh xuống tàn hồn màu vàng kia.
Vào thời khắc này, thân thể tàn hồn màu vàng quay tít một vòng, mười đạo cầu vồng hoả diễm màu vàng như lưu ly từ thể nội nó bắn ra. Mỗi một vệt cầu vồng hỏa diễm màu vàng đều bắn ra Thời Gian Pháp Tắc chi lực cường đại dị thường. Những nơi chúng đi qua, hư không phụ cận như bị đốt cháy.
Sau khi bắn ra mười đạo cầu vồng này, thân thể tàn hồn màu vàng vốn đã ảm đạm lại càng thêm ảm đạm, cơ hồ trong suốt. Chín đạo cầu vồng hỏa diễm trong số đó đón lấy chín cự chưởng màu đen kia, sau một tiếng vang thật lớn, chín cự chưởng màu đen thình lình bị cản lại. Còn một đạo cầu vồng màu vàng cuối cùng "xoẹt" một tiếng, xé rách hắc quang chung quanh, vọt ra phía bên ngoài, lại hướng tới bọn người Hàn Lập bên kia.
Đám người kinh hãi, vội vàng chạy tứ tán. Hàn Lập bay vụt về phía sau nhưng Tuế Nguyệt Thần Đăng trong tay hắn đột nhiên toả sáng hào quang, đứng lại ngay tại đó, mặc cho hắn dùng lực kéo thế nào cũng không hề nhúc nhích, mặt ngoài bắt đầu hiển hiện từng vòng từng vòng phù văn sáng tối chập chờn, lượn lờ không ngừng.
"Phụt" một tiếng.
Vô số đăng diễm màu vàng từ trong Tuế Nguyệt Thần Đăng nổi lên, mỗi một ngọn đăng diễm huyễn hóa ra một đóa Hỏa Liên, quay tròn tụ hợp xen lẫn vào nhau, trong khoảnh khắc biến thành một vùng biển lửa vàng óng ánh.
Sắc mặt Hàn Lập kịch biến, vội vàng buông tay ra, thân hình thoắt một cái biến mất ngay tại chỗ, sau một khắc xuất hiện cách đó mấy ngàn dặm, cau mày.
Thật vất vả mới lấy được Tuế Nguyệt Thần Đăng, chẳng lẽ lại đổi chủ?
Biên: Sherlock
Nhưng vào lúc này, một cơn gió lốc màu trắng từ đằng xa cuốn tới, chính là Lợi Kỳ Mã vận chuyển thần thông cấp tốc đi tới trước người Kỳ Ma Tử. Ở trên lưng nó, một bóng người bỗng nhiên nhảy xuống, chính là Hàn Lập.
Quanh thân hắn phóng xuất ra trận trận kim quang loá mắt, Chân Ngôn Bảo Luân gào thét xoay tròn, Quang Âm Tịnh Bình treo trên cao, Huyễn Thần Sa Hải chảy xuôi xuống, bộ đồ vật Thời Gian Pháp Tắc đều hiện ra, vây Kỳ Ma Tử vào giữa.
Mà gần như đồng thời, mặt ngoài một bộ gồm năm vật Thời Gian Pháp Tắc đại phóng quang mang, từng sợi Thời Gian Pháp Tắc tinh ti từ trong đó bắn ra, dung hợp với nhau ở trong hư không, nhanh chóng như bốc cháy lên, toả ra một đoàn ngũ sắc dung quang chói mắt.
Trong ngũ sắc dung quang, thần sắc Kỳ Ma Tử lập tức cứng đờ, vẻ hoảng sợ trên mặt trong nháy mắt đều đọng lại. Ngay sau đó, trên người y bắt đầu hiện ra tầng tầng hư ảnh, huyễn hóa ra vô số thân ảnh giống y như đúc. Tiếp đó, lần lượt từ hư ảnh đầu tiên xuất hiện một cái tiếp theo một cái như là gỗ mục, hóa thành khói bụi tiêu tán.
Lúc này, tất cả mọi người, bao gồm cả Liễu Tự Tại và Khúc Lân, đều lơ lửng ngoài mấy trăm trượng, nhìn một màn trước mắt làm cho người kinh hãi này thì không ai dám tới gần. Bởi vì bọn họ phát hiện trên thân Kỳ Ma Tử giờ phút này đang phát sinh biến hoá kinh dị, khí tức tu vi của y đang từng giờ từng phút biến mất, đúng là từ cảnh giới Đại La không ngừng rơi xuống, biến thành tu sĩ Thái Ất.
Tình huống Hàn Lập lúc này cũng không quá tốt, ngũ sắc dung quang tựa hồ tiêu hao quá kịch liệt, đang ảm đạm xuống từng chút từng chút một. Ngay lúc ngũ sắc dung quang hoàn toàn biến mất trong nháy mắt, trong miệng Hàn Lập bỗng nhiên quát to một tiếng: "Lão thất phu, thời thần đã điểm!"
Một câu hét lên, Chân Linh huyết mạch và Thiên Sát Trấn Ngục Công trong cơ thể đồng thời vận chuyển, trên thân ô quang đại tác, thân hình hắn lập tức biến thành Ma Thần ba đầu sáu tay, một quyền một trảo đồng thời phóng ra, chia ra đánh về hai nơi yếu hại đan điền và trái tim của Kỳ Ma Tử.
"Bụp bụp" hai tiếng trầm đục truyền đến!
Vuốt rồng của Chân Long huyết mạch biến thành trực tiếp xé mở lồng ngực Kỳ Ma Tử, bóp nát trái tim của y, nhưng mà nắm đấm của Sơn Nhạc Cự Viên biến thành lại không thể một quyền đánh xuyên đan điền của y được.
"Thể phách tu sĩ Đại La, dù sao cũng quá cường hãn..." Trong lòng Hàn Lập thở dài, đang định đánh thêm một quyền, triệt để quấy nát đan điền của y, nhưng dị biến lại xảy ra!
Trong đan điền Kỳ Ma Tử, một cỗ khí tức nóng rực đột nhiên sinh ra, mấy trăm con Hỏa Tuế Huỳnh Trùng từ đó chen chúc ra, lao thẳng tới thân Hàn Lập. Chỗ chúng lan tràn đến, cánh tay Hàn Lập trong nháy mắt cháy đen một mảnh, khô quắt héo rũ xuống.
Trong lòng Hàn Lập cả kinh, chỗ đầu vai lập tức có một Ngân Diễm Tiểu Nhân đầu có ngọn lửa bảy màu nổi lên. Nó bổ nhào như khi lao xuống nước mà tiến tới phía trước, rồi hóa thành một ngọn lửa màu bạc rơi mạnh xuống, bao phủ cánh tay Hàn Lập và những con Hỏa Tuế Huỳnh Trùng kia vào trong.
Ngay trong chớp mắt này, vùng đan điền Kỳ Ma Tử có một đoàn pháp tắc tinh ti màu vàng bắn ra, cuốn theo một người tí hon màu vàng mặt mũi tràn đầy vẻ oán hận, lóe lên liền biến mất không thấy. Sau một lần thoáng hiện, đã ở ngoài ngàn dặm.
Hồ Tam thấy thế, định hùng hổ truy đuổi thì bị Liễu Tự Tại đưa tay ngăn lại.
"Y lấy hơn phân nửa Thời Gian Pháp Tắc tinh ti bọc lấy Nguyên Anh chạy trốn, dù Lợi Kỳ Mã đuổi cũng không kịp, ngươi đừng uổng phí sức lực." Ánh mắt của lão trông về phía xa, lạnh nhạt nói ra.
Hỏa Tuế Huỳnh Trùng trên một tay chưa triệt để tiêu trừ, Hàn Lập liền vươn ra một tay khác, lấy nhẫn trữ vật và vòng tay trữ vật trên tay Kỳ Ma Tử xuống, nhưng không có luyện hóa, cũng không thu hồi.
Một bên kia, Tuế Nguyệt Thần Đăng không được ai điều khiển nên đã khôi phục nguyên trạng, bị Giao Tam thu vào trong tay.
Đám người tụ họp lại một chỗ, Giao Tam mở miệng nói: "Hàn huynh, theo ước định của chúng ta lúc trước..."
"Ta đã nói chỉ cần Tuế Nguyệt Thần Đăng, sẽ giữ lời." Hàn Lập gật đầu nhẹ, đưa tay ném vòng tay trữ vật và nhẫn trữ vật cho Giao Tam.
Giao Tam đầu tiên khẽ giật mình, tiếp theo mỉm cười, cũng phất tay, ném Tuế Nguyệt Thần Đăng lại cho Hàn Lập.
Hai người tiếp lấy, tự mình dò xét một lát, phát hiện không có vấn đề, liền tự thu vào.
"Hàn đạo hữu, sự tình đã giúp ngươi làm, bản mệnh nguyên bài của ta cũng nên trả lại cho ta a?" Lợi Kỳ Mã lúc này từ từ chạy đến trước mặt Hàn Lập, mở miệng nói ra.
Hàn Lập nghe vậy, đang muốn trả lời, liền nghe "ầm" một tiếng vang thật lớn truyền đến, toàn bộ hư không tựa hồ chấn động kịch liệt một cái.
Trong lòng mọi người giật mình, nhao nhao quay đầu nhìn về hướng hai người Hắc Thiên Ma Tổ giao chiến. Chỉ thấy gần vị trí Tuế Nguyệt điện lúc trước, một luồng hắc quang và một luồng kim quang vô cùng nhanh chóng lao vùn vụt giao kích nhau, mỗi một lần đều làm thiên địa chấn động.
Ngọn núi chống trời khổng lồ phía dưới thình lình đổ sụp hơn phân nửa, hư không phụ cận càng triệt để sụp đổ, băng liệt ra từng vết nứt không gian vắt ngang thiên địa, toàn bộ không gian tầng thứ bảy lắc lư kịch liệt. May mà những vết nứt không gian này không ngừng hút đi dư ba do hai người giao thủ tạo nên, nếu không không gian tầng thứ bảy đã sớm sụp đổ. Những vết nứt không gian nơi này tựa hồ không ảnh hưởng gì đến hai người, hai người trực tiếp đại chiến tại rìa vết nứt không gian.
Nương theo tiếng "ầm ầm" kinh thiên sau khi va chạm, hai luồng quang mang bỗng nhiên tách ra, hiện ra thân ảnh Hắc Thiên Ma Tổ và tàn hồn màu vàng.
"Ha ha! Thống khoái, thống khoái! Đã lâu rồi không có đánh thống khoái như vậy!" Hắc Thiên Ma Tổ cười ha ha, hắc quang trên thân càng phát ra tăng vọt, bao phủ hơn phân nửa màn trời, đồng thời khuếch tán ra chung quanh.
Trên thân tàn hồn màu vàng cũng đại phóng kim quang, chống đỡ với hắc quang đối diện. Chỉ là thân thể tàn hồn giờ phút này mỏng manh không ít, kim quang quanh người rõ ràng ảm đảm hơn nhiều so với hắc quang của Hắc Thiên Ma Tổ ở phía đối diện, bị hắc quang bao phủ vào bên trong. Hắc quang còn dư tiếp tục mãnh liệt khuếch tán ra chung quanh.
Tuy bọn người Hàn Lập ở chỗ tương đối xa, vẫn bị hắc quang của Hắc Thiên Ma Tổ tác động đến.
"Thình thịch thình thịch"
Tiên linh lực trong cơ thể đám người trong nháy mắt trở nên hỗn loạn vô cùng, trái tim bỗng nhiên nhảy lên một trận kịch liệt, tựa hồ muốn nổ tung ra, mà cảnh vật trước mắt bọn hắn nhanh chóng biến ảo, tựa hồ rơi vào trong một cơn ác mộng vô cùng vô tận. Đây là Tâm Ma bộc phát, khó mà áp chế được.
"Tâm Ma Pháp Tắc!"
Hàn Lập biến sắc, vội vàng thôi động Thời gian pháp tắc chi lực trong thể nội còn sót lại, bảo vệ toàn thân, đồng thời bay về phía xa. Chỉ là hiện tại tiên linh lực thể nội hắn cực kỳ hỗn loạn, tốc độ phi độn không bằng một thành so với ngày thường. Hơn nữa, thời gian pháp tắc vốn vẫn thuận lợi, bây giờ đột nhiên mất đi hiệu lực, mặc dù nó bao bọc toàn thân hắn nhưng vẫn không cách nào ngăn cản tâm ma trong cơ thể phát tác.
Mấy người Liễu Tự Tại, Giao Tam cũng vội vàng tự thôi động lực lượng pháp tắc bảo vệ thân thể, chạy trốn về phía xa, bất quá tình huống bọn họ cũng giống như vậy.
Cũng may hắc quang lan tràn tới chỗ này của bọn Hàn Lập, không tiếp tục khuếch tán ra bên ngoài nữa. Do đó, mặc dù đám người phi độn với tốc độ rất chậm, vẫn nhanh chóng bay thoát ra khỏi phạm vi hắc quang. Tâm Ma tuôn ra lập tức biến mất, tiên linh lực hỗn loạn cũng khôi phục bình thường. Cả bọn vẫn tiếp tục bay ra xa một khoảng mới dừng lại, mặt lộ vẻ kinh hãi nhìn về phía hắc quang trùng thiên sau lưng, nhất là ba người Liễu Tự Tại, Khúc Lân, Lợi Kỳ Mã ngoài khiếp sợ thì trong mắt càng hiện lên một tia ủ rũ.
Mặc dù bọn họ đã sớm biết thực lực so với Hắc Thiên Ma Tổ cách biệt cực lớn, nhưng không ngờ lại lớn đến tình trạng này. Hắc Thiên Ma Tổ giờ phút này không phải là triển khai Linh Vực, mà chỉ là quang mang pháp tắc tác động đến đã làm bọn họ hoàn toàn không có lực ngăn cản. Nếu song phương thật sự chiến đấu sinh tử, dù ba người bọn họ liên thủ chỉ sợ không tiếp nổi một chiêu dưới tay Hắc Thiên Ma Tổ.
Hàn Lập nhìn hắc quang phía xa, ánh mắt chớp động không thôi, không biết đang suy nghĩ gì.
Giữa hắc quang nồng đậm, kim quang trên người tàn hồn màu vàng đã bị ép đến phạm vi mấy trăm trượng, hình thành một quang cầu màu vàng cực kỳ chói mắt. Chung quanh hắc quang cuồn cuộn, quang cầu màu vàng từ từ bị áp súc lại như trước.
"Ai, chỉ tiếc lão nhân nhà ngươi hiện tại chỉ là một sợi tàn hồn, căn bản không phát huy được bao nhiêu thực lực, tiếp tục đánh nữa cũng không có ý nghĩa... Thôi đi, thôi đi!" Hắc Thiên Ma Tổ giống như thở dài nói, tay phải duỗi ra, trên bàn tay nổi lên một tầng quang mang đen kịt, vỗ vào hư không.
Hư không xung quanh quang cầu màu vàng chỗ tàn hồn màu vàng hiện ra gợn sóng, đột ngột xuất hiện chín cự chưởng màu đen lớn gần mẫu. Mỗi một cự chưởng đều tản mát ra cảm giác mạnh gấp mười lần hắc chưởng trước đó, hắc khí lượn lờ, mơ hồ không ngừng, ngay cả hư không phụ cận cự chưởng cũng bị ăn mòn nhuộm thành màu đen, đồng thời trực tiếp vỡ vụn thành từng mảnh.
Chín cự chưởng màu đen liên tục biến ảo, sau đó mãnh kích về phía trước nhìn như chậm nhưng thực ra rất nhanh, trực tiếp vỗ xuống quang cầu màu vàng. Quang cầu màu vàng trong khoảnh khắc bị nhiễm đen kịt, chia năm xẻ bảy ra, đồng thời thân thể tàn hồn màu vàng cũng lảo đảo lui về phía sau. Mà chín cự chưởng kia chỉ hơi dừng lại, sau đó tiếp tục đánh xuống tàn hồn màu vàng kia.
Vào thời khắc này, thân thể tàn hồn màu vàng quay tít một vòng, mười đạo cầu vồng hoả diễm màu vàng như lưu ly từ thể nội nó bắn ra. Mỗi một vệt cầu vồng hỏa diễm màu vàng đều bắn ra Thời Gian Pháp Tắc chi lực cường đại dị thường. Những nơi chúng đi qua, hư không phụ cận như bị đốt cháy.
Sau khi bắn ra mười đạo cầu vồng này, thân thể tàn hồn màu vàng vốn đã ảm đạm lại càng thêm ảm đạm, cơ hồ trong suốt. Chín đạo cầu vồng hỏa diễm trong số đó đón lấy chín cự chưởng màu đen kia, sau một tiếng vang thật lớn, chín cự chưởng màu đen thình lình bị cản lại. Còn một đạo cầu vồng màu vàng cuối cùng "xoẹt" một tiếng, xé rách hắc quang chung quanh, vọt ra phía bên ngoài, lại hướng tới bọn người Hàn Lập bên kia.
Đám người kinh hãi, vội vàng chạy tứ tán. Hàn Lập bay vụt về phía sau nhưng Tuế Nguyệt Thần Đăng trong tay hắn đột nhiên toả sáng hào quang, đứng lại ngay tại đó, mặc cho hắn dùng lực kéo thế nào cũng không hề nhúc nhích, mặt ngoài bắt đầu hiển hiện từng vòng từng vòng phù văn sáng tối chập chờn, lượn lờ không ngừng.
"Phụt" một tiếng.
Vô số đăng diễm màu vàng từ trong Tuế Nguyệt Thần Đăng nổi lên, mỗi một ngọn đăng diễm huyễn hóa ra một đóa Hỏa Liên, quay tròn tụ hợp xen lẫn vào nhau, trong khoảnh khắc biến thành một vùng biển lửa vàng óng ánh.
Sắc mặt Hàn Lập kịch biến, vội vàng buông tay ra, thân hình thoắt một cái biến mất ngay tại chỗ, sau một khắc xuất hiện cách đó mấy ngàn dặm, cau mày.
Thật vất vả mới lấy được Tuế Nguyệt Thần Đăng, chẳng lẽ lại đổi chủ?
/1395
|