Dịch giả: Chưởng Thiên
Có một tửu lâu nằm cách tiểu viện nơi Diệu Pháp Tiên Tôn vừa rời đi không xa.
Tại một gian phòng trang nhã bên trong tửu lâu là một nữ tử tóc đỏ đang ngồi ngay ngắn, đúng là Xích Mộng.
Trước mặt nàng bày la liệt hơn mười bầu rượu, quá nửa số đó đã rỗng không.
"Xem ra ả Diệu Pháp ngực phẳng này đã tìm được tung tích Hàn Lập." Xích Mộng một tay nâng chén rượu, lướt mình băng qua gian phòng đến bên cạnh cửa sổ, mắt nhìn độn quang màu lam phía xa do Diệu Pháp Tiên Tôn biến thành, khẽ nhếch miệng cười.
"Xích Mộng đại nhân thần cơ diệu toán. Có phải người đã sớm biết Lương Phát là mật thám của Cửu Nguyên Quan? Tương kế tựu kế?" Trong gian phòng trang nhã còn có một người nữa đang đứng, chính là nam tử mũi ưng lúc trước từng xuất hiện trong toà kim tháp.
"Ta cũng không biết. Có điều nơi đây là Kim Nguyên Tiên Vực, là địa bàn của Cửu Nguyên Quan. Dù chúng ta có sắp xếp, bố trí nhân thủ cao minh thế nào, khẳng định Cửu Nguyên Quan sẽ có cách nhìn thấu. Vậy thì cần gì phải hao tâm tổn trí suy tính những việc vô dụng này. Chi bằng cứ để mọi thứ phát triển tự nhiên. Chúng ta chỉ cần một mực để mắt đến ả Diệu Pháp này, tự ả sẽ thay chúng ta tìm ra Hàn Lập." Xích Mộng uống một hơi cạn sạch chén rượu ngon trong tay, không nhanh không chậm giải thích.
"Đại nhân cơ trí. Nhưng nếu chỉ như vậy thì chẳng phải đã để cho Diệu Pháp Thánh sứ chiếm được tiên cơ? Giả sử nàng sử dụng thủ đoạn lôi đình bắt được Hàn Lập, thì việc của chúng ta coi như hỏng bét." Nam tử mũi ưng tỏ vẻ lo lắng.
"Ngươi yên tâm. Hàn Lập kia nếu đã có thể tránh né sự truy nã của Thiên Đình lâu như thế, hơn nữa còn hủy diệt đạo thể Kỳ Ma Tử, ắt không phải nhân vật đơn giản. Không thể nào chỉ xuất thủ hai, ba lần đã bắt được hắn." Xích Mộng cười nhạt.
"Vâng." Mũi ưng nam tử thuận miệng hô ứng, nhưng nội tâm vẫn có chút lo lắng.
"Diệu Pháp đã đi xa. Chúng ta lập tức bám theo." Xích Mộng chợt khoát tay, tuôn ra hồng quang bao trùm hai người, lập tức đuổi theo Diệu Pháp Tiên Tôn.
…
Bầu trời phía trên một sơn mạch xanh ngắt của Kim Nguyên Tiên Vực bỗng nhiên rung động, thình lình hiện ra một toà lôi trận kim sắc. Kim quang lóe lên, lộ ra hai thân ảnh bên trong, đúng là Hàn Lập và Lam Nhan.
Sau khi rời khỏi Kim Uyên Thành, hai người bọn hắn vốn dùng Mặc Long phi chu cật lực bỏ chạy một thời gian. Sau đó, Hàn Lập dứt khoát thu hồi Mặc Long phi chu, thi triển Vạn Khiếu Không Tịch Thuật che giấu toàn bộ khí tức tiên linh lực, thuần túy sử dụng thủ đoạn của Huyền Tiên để chạy trốn.
Dù sao, áp lực không gian và trọng lực ở Kim Nguyên Tiên Vực còn xa mới có thể so sánh được với Tích Lân Không Cảnh. Tuy hắn chỉ sử dụng lực lượng Huyền Tiên nhưng tốc độ cũng nhanh vô cùng, chẳng kém tốc độ độn quang là bao.
Hơn nữa, Hàn Lập không ngừng thi triển Lôi Quang Pháp Trận, liên tiếp truyền tống mấy chục lần, một mạch chạy đến đây.
Nơi đây cách rất xa Kim Uyên Thành, Hàn Lập lại vận dụng hết khả năng xóa đi toàn bộ manh mối có thể giúp người khác truy tung hắn, hiện giờ hẳn là tạm thời an toàn.
Hàn Lập xoay người nhìn về phía Kim Uyên Thành một chút, sắc mặt có chút do dự.
Thiên Đình hiện đang truy đuổi hắn cực kì gắt gao. Muốn thông qua Xuyên Vực Truyền Tống Trận chạy đến Đại Kim Nguyên Tiên Vực quả thực hết sức mạo hiểm.
Vì kế hoạch sau này, vẫn nên dựa theo lời Giao Tam nói, bế quan tu luyện một một chút mới được.
Tu vi Hàn Lập đã đạt đến Thái Ất cảnh đỉnh phong. Việc chuẩn bị tiến giai Đại La cũng đã hoàn tất, giờ chỉ cần chọn thời điểm trùng kích mà thôi.
Nếu có thể tiến giai Đại La cảnh, thực lực của hắn liền nhất phi trùng thiên. Ngày sau đối mặt với Cửu Nguyên Quan cứu viện Kim Đồng sẽ có thêm nhiều hy vọng.
Hàn Lập phóng tầm mắt nhìn xung quanh một lượt, khẽ gật gật đầu.
Vài năm trước đây, hắn đã cẩn thận nghiên cứu địa đồ Kim Nguyên Tiên Vực, địa phương này hẳn là Thanh châu sơn mạch thuộc khu vực Tây Bắc Kim Nguyên sơn mạch. Nơi này vắng vẻ, bên trong sơn mạch vừa không tồn tại linh tài hoặc là yêu thú đặc thù, lại có rất ít người vãng lai, quả thực rất thích hợp cho hắn bế quan tu luyện.
Thân hình Hàn Lập nhanh chóng đáp xuống một chỗ bí mật trên sơn phong. Ngũ chỉ bay múa phóng ra đạo đạo kiếm khí, thoáng chốc đã đào khoét một mảng vách núi thành sơn động, sau đó điêu khắc tỉ mỉ thêm một chút, lập tức đã tu kiến xong một tòa động phủ.
Thủ pháp của Hàn Lập không hề chậm lại. Hắn liên tiếp bố trí, phân bổ tầng tầng lớp lớp cấm chế khắp mọi nơi, bao phủ trọn vẹn tòa động phủ mới hình thành và khu vực sơn mạch phụ cận trong bán kính hơn mười dặm. Sau khi đã cảm thấy cấm chế của mình đủ kiên cố, hắn mới hài lòng dừng tay.
Những cấm chế này đều ẩn chứa các loại lực lượng pháp tắc, ngay cả tồn tại Đại La xâm phạm, cũng có thể ngăn cản một hai.
"Lam đạo hữu, ta sắp bế quan tu luyện một thời gian. Ngươi cũng tạm thời ở đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi." Hàn Lập phân phó Lam Nhan một tiếng.
"Được!" Lam Nhan hơi chần chờ nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Hàn Lập gật đầu, không nói hai lời, xoay người tiến vào mật thất.
Lam Nhan đứng lặng hồi lâu nhìn theo bóng lưng Hàn Lập, rồi cũng đi vào một gian phòng khoanh chân đả tọa.
Sau khi vào trong mật thất, hai tay Hàn Lập khẽ động, không gian xung quanh hắn liền hiện ra một tầng cấm chế đỏ thẫm, bảo hộ nơi này cực kỳ chặt chẽ.
Hắn lại vung tay lên một lần nữa, một luồng ngân diễm bay vọt ra từ trong tay áo và lơ lửng trước mặt hắn, đúng là Tinh Viêm Đồng Tử.
Tuy hỏa diễm quanh người Tinh Viêm Đồng Tử chủ yếu vẫn là màu ngân bạch, nhưng đã có một bộ phận hỏa diễm chuyển hóa thành màu trắng, ba động Hỏa Diễm Pháp Tắc từ thể nội tỏa ra đã mạnh mẽ hơn trước đây không ít.
Hàn Lập thấy thế cũng có chút vui mừng.
Mấy năm qua Tinh Viêm Hỏa Điểu một mực âm thầm tế luyện hỏa châu màu trắng nọ, thực lực xem ra lại tăng tiến một chút.
"Ta sẽ lập tức bế quan tu luyện một thời gian, không thể quản lý Lam Nhan ngoài kia. Ngươi hãy âm thầm theo dõi nàng này, nếu như loạn động, lập tức giết chết." Nụ cười trên mặt hắn chợt tắt ngấm, ánh mắt le lói hàn quang.
Tinh Viêm Đồng Tử gật gật đầu, miệng bô đồng ý, rồi hóa thành ngân diễm dung nhập vào cấm chế đỏ thẫm xung quanh.
Tuy Lam Nhan chưa chắc đã nảy sinh dị tâm, nhưng việc hắn tiến giai Đại La lần này quá mức trọng đại, không thể mảy may chủ quan.
Đáng tiếc, Đề Hồn vẫn bế quan trong Hoa Chi Động Thiên, gắng sức luyện hóa lực lượng thể nội Ô Sào Quỷ Vương. Nếu không, có thêm nó hộ pháp, hắn càng thêm yên tâm.
Nhưng ít nhiều hiện đã có Tinh Viêm Đồng Tử làm tai mắt, nội tâm Hàn Lập cũng nhất an. Hắn không còn phân tâm bất cứ chuyện gì nữa, nhắm mắt chuyên tâm đả tọa.
Thời gian từng chút một trôi đi, thoáng cái đã qua gần nửa ngày.
Hàn Lập mở bừng đôi mắt, đã điều chỉnh thể nội đến trạng thái tốt nhất.
Hắn lật vung tay lên, trước mặt hiện ra một cái lư hương màu trắng, bên trong cắm một dây hương màu bạc dài ba tấc, thoạt nhìn giống một ngón tay thô kệch.
Vừa châm lửa xong, từ trong lư hương lập tức tỏa ra một làn khói trắng nhàn nhạt, phảng phất giống như sương sớm giăng nơi sơn cốc, thuần khiết dị thường, mùi hương thơm tràn ngập mật nhất, thấm thấu đến tận thần hồn.
Đây là Ngưng Hồn Hương, cực kỳ hữu dụng với việc tẩm bổ thần hồn, có thể gia tăng tỷ lệ thành công tiến giai Đại La.
Hàn Lập lại lật tay xuất ra ba bình ngọc xếp ở bên mình, trong một bình ngọc có một viên đan dược màu trắng, chính là Huyền Chân Đan trước đây Giải Đạo Nhân tặng hắn. Chính là vật phẩm trọng yếu nhất đối với lần tiến giai Đại La này.
Mặt khác, hai cái bình ngọc còn lại lần lượt chứa một loại linh nhũ kim sắc và ba viên đan dược xanh biếc.
Những vật phẩm này khiến Hàn Lập hao tổn rất nhiều tâm lực mới sưu tầm đầy đủ, tất cả đều là bảo vật trợ giúp hắn tiến giai Đại La.
Hàn Lập trước tiên mở nắp bình ngọc chứa linh nhũ kim sắc, ngửa cổ rót vào miệng vài giọt.
Ầm ầm!
Toàn thân hắn lập tức bừng lên kim quang chói mắt, lực lượng Thời Gian Pháp Tắc trong thể nội phảng phất như nước bị đun sôi điên cuồng vận chuyển. Chân Ngôn Bảo Luân, Đoạn Thời Hỏa Bả, Quang Âm Tịnh Bình, Đông Ất Thần Mộc, Huyễn Thần Sa Lậu đồng loạt hiện ra, lơ lửng xoay tròn quanh thân thể hắn.
Mục quang Hàn Lập lóe sáng, lập tức bắt lấy bình ngọc chứa ba viên đan dược xanh mướt, đổ một viên vào miệng, sau đó nhắm mắt vận chuyển Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết.
Hắn không vội vã phục dụng Huyền Chân Đan, đan dược này phải chờ đến lúc tối hậu mới có thể nuốt vào.
Hàn Lập rất nhanh tiến vào trạng thái nhập định, kim quang toàn thân ngày càng chói mắt, dần dần phủ kín toàn thân hắn.
Lực lượng Thời Gian Pháp Tắc khổng lồ điên cuồng vận chuyển bên trong mật thất, phát ra thanh âm rung động ù ù.
Ở một gian động phủ khác, Lam Nhan bỗng nhiên mở to cặp mắt nhìn về nơi Hàn Lập bế quan, thần tình lộ rõ vẻ kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó nàng lại nhắm mắt, tiếp tục đả tọa.
Giờ phút này, tại bầu trời phía trên một khu đầm lầy thuộc Kim Nguyên sơn mạch.
Một luồng độn quang lam sắc từ xa bay vụt đến, dừng lại phía trên đầm lầy, hiện ra thân hình Diệu Pháp Tiên Tôn và hai tỳ nữ mặc thanh y.
"Thánh sứ đại nhân, Hàn Lập một mạch phi độn đến đây thì vết tích ba động linh lực đột nhiên biến mất." Một tỳ nữ tay nâng một cái chậu màu lam trong như pha lê phản chiếu quang cảnh xung quanh.
Hình ảnh hư không trong chậu hiện ra từng quang điểm màu xanh đậm kéo dài một mạch từ xa đến tận đây, nhưng thình lình biến mất không chút vết tích.
"Xem ra kẻ này đã che giấu khí tức, sử dụng thủ đoạn khác tiếp tục đào tẩu." Diệu Pháp Tiên Tôn nhíu mày, nói.
"Kính Thủy Bồn đã không lần ra được dấu vết người kia, tiếp theo có khả năng Thánh sứ đại nhân phải tự mình dò xét rồi." Tỳ nữ lại nói.
"Các ngươi lui ra." Diệu Pháp Tiên Tôn nhàn nhạt phất tay áo, rồi há mồm phun ra một ngụm lam quang, hai tay không ngừng biến hóa pháp quyết.
Quang cầu màu lam liên tục xoay tròn, bên trong dần dần hiện ra từng sơi tinh ti màu lam, lập tức hội tụ cả về một chỗ, tạo thành một chiếc ma bàn màu lam lớn như cái đĩa. Hình dáng ma bàn tựa như một con mắt nằm dọc, tỏa hào quang khắp xung quanh.
Từng vòng ánh sáng màu lam không ngừng chớp động bên trong con mắt, thoạt nhìn cực kỳ huyền diệu.
Hai tay Diệu Pháp Tiên Tôn vẫn không ngừng bấm niệm pháp quyết, thúc giục con mắt màu lam nhìn khắp xung quanh.
Ban đầu, tâm thế của nàng tự tin vô cùng. Nhưng thời gian qua đi, sắc mặt nàng từ từ trầm xuống, mang theo vẻ khó tin.
"Làm sao có thể? Cho dù là tồn tại Đại La trung kỳ đồng cấp với ta che giấu khí tức bản thân, cũng không thể trốn tránh được sự dò xét của Thủy Hoàng Thần Mục, kể cả bí thuật ẩn thân của Hàn Lập có cao minh. Chuyện này không có khả năng!" Diệu Pháp Tiên Tôn kinh ngạc lẩm bẩm, tiếp tục gia tăng uy năng của con mắt màu lam, nhìn khắp khu vực phụ cận một lần nữa hòng tìm ra chút dấu vết.
Thật ra, Diệu Pháp Tiên Tôn đã quá coi trọng Hàn Lập. Nếu như hắn tiếp tục sử dụng tiên linh lực chạy trốn, cho dù dùng thủ đoạn nào để ẩn tàng ba động linh lực cũng không qua mặt được bí thuật dò xét của Diệu Pháp Tiên Tôn.
Nhưng hắn lại ở chỗ này thi triển Vạn Khiếu Không Tịch Thuật. Toàn bộ tiên linh lực bị hắn thu liễm ẩn vào trong thể nội, không sử dụng dù chỉ nửa điểm. Nép mình đứng dậy, hắn chỉ thuần túy sử dụng lực lượng nhục thân chạy trốn. Lam Nhan cũng bị giấu vào trong Hoa Chi Động Thiên. Kể từ đó, làm sao có thể lưu lại manh mối gì?
Diệu Pháp Tiên Tôn không thể nghĩ được Hàn Lập lại có thủ đoạn đạp không mà đi của cao giai Huyền Tiên. Nàng chỉ một mực tìm kiếm dấu vết linh lực, tự nhiên khó có thu hoạch.
Nhưng bí thuật Thủy Hoàng Thần Mục của Diệu Pháp Tiên Tôn thật sự lợi hại. Tìm kiếm chừng một bữa cơm, rốt cuộc cũng phát hiện một chút dấu vết Tiên Khí trong thể nội Hàn Lập, chẳng hạn như một chút dấu vết linh lực của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.
Có điều những vết tích linh lực này thật sự quá mong manh, lại vô cùng rời tạc đứt đoạn. Với năng lực của Diệu Pháp Tiên Tôn hiện giờ cũng chỉ có thể dựa vào những vết linh lực này, mò mẫm tiến bước.
Xích Mộng và gã nam tử mũi ưng vẫn đang bám theo cách rất xa đằng sau. Mặc dù hai người hết sức không kiên nhẫn với loại tốc độ như rùa bò này, nhưng vì không tinh thông thuật dò xét, đành phải dựa cả vào Diệu Pháp Tiên Tôn.
Có một tửu lâu nằm cách tiểu viện nơi Diệu Pháp Tiên Tôn vừa rời đi không xa.
Tại một gian phòng trang nhã bên trong tửu lâu là một nữ tử tóc đỏ đang ngồi ngay ngắn, đúng là Xích Mộng.
Trước mặt nàng bày la liệt hơn mười bầu rượu, quá nửa số đó đã rỗng không.
"Xem ra ả Diệu Pháp ngực phẳng này đã tìm được tung tích Hàn Lập." Xích Mộng một tay nâng chén rượu, lướt mình băng qua gian phòng đến bên cạnh cửa sổ, mắt nhìn độn quang màu lam phía xa do Diệu Pháp Tiên Tôn biến thành, khẽ nhếch miệng cười.
"Xích Mộng đại nhân thần cơ diệu toán. Có phải người đã sớm biết Lương Phát là mật thám của Cửu Nguyên Quan? Tương kế tựu kế?" Trong gian phòng trang nhã còn có một người nữa đang đứng, chính là nam tử mũi ưng lúc trước từng xuất hiện trong toà kim tháp.
"Ta cũng không biết. Có điều nơi đây là Kim Nguyên Tiên Vực, là địa bàn của Cửu Nguyên Quan. Dù chúng ta có sắp xếp, bố trí nhân thủ cao minh thế nào, khẳng định Cửu Nguyên Quan sẽ có cách nhìn thấu. Vậy thì cần gì phải hao tâm tổn trí suy tính những việc vô dụng này. Chi bằng cứ để mọi thứ phát triển tự nhiên. Chúng ta chỉ cần một mực để mắt đến ả Diệu Pháp này, tự ả sẽ thay chúng ta tìm ra Hàn Lập." Xích Mộng uống một hơi cạn sạch chén rượu ngon trong tay, không nhanh không chậm giải thích.
"Đại nhân cơ trí. Nhưng nếu chỉ như vậy thì chẳng phải đã để cho Diệu Pháp Thánh sứ chiếm được tiên cơ? Giả sử nàng sử dụng thủ đoạn lôi đình bắt được Hàn Lập, thì việc của chúng ta coi như hỏng bét." Nam tử mũi ưng tỏ vẻ lo lắng.
"Ngươi yên tâm. Hàn Lập kia nếu đã có thể tránh né sự truy nã của Thiên Đình lâu như thế, hơn nữa còn hủy diệt đạo thể Kỳ Ma Tử, ắt không phải nhân vật đơn giản. Không thể nào chỉ xuất thủ hai, ba lần đã bắt được hắn." Xích Mộng cười nhạt.
"Vâng." Mũi ưng nam tử thuận miệng hô ứng, nhưng nội tâm vẫn có chút lo lắng.
"Diệu Pháp đã đi xa. Chúng ta lập tức bám theo." Xích Mộng chợt khoát tay, tuôn ra hồng quang bao trùm hai người, lập tức đuổi theo Diệu Pháp Tiên Tôn.
…
Bầu trời phía trên một sơn mạch xanh ngắt của Kim Nguyên Tiên Vực bỗng nhiên rung động, thình lình hiện ra một toà lôi trận kim sắc. Kim quang lóe lên, lộ ra hai thân ảnh bên trong, đúng là Hàn Lập và Lam Nhan.
Sau khi rời khỏi Kim Uyên Thành, hai người bọn hắn vốn dùng Mặc Long phi chu cật lực bỏ chạy một thời gian. Sau đó, Hàn Lập dứt khoát thu hồi Mặc Long phi chu, thi triển Vạn Khiếu Không Tịch Thuật che giấu toàn bộ khí tức tiên linh lực, thuần túy sử dụng thủ đoạn của Huyền Tiên để chạy trốn.
Dù sao, áp lực không gian và trọng lực ở Kim Nguyên Tiên Vực còn xa mới có thể so sánh được với Tích Lân Không Cảnh. Tuy hắn chỉ sử dụng lực lượng Huyền Tiên nhưng tốc độ cũng nhanh vô cùng, chẳng kém tốc độ độn quang là bao.
Hơn nữa, Hàn Lập không ngừng thi triển Lôi Quang Pháp Trận, liên tiếp truyền tống mấy chục lần, một mạch chạy đến đây.
Nơi đây cách rất xa Kim Uyên Thành, Hàn Lập lại vận dụng hết khả năng xóa đi toàn bộ manh mối có thể giúp người khác truy tung hắn, hiện giờ hẳn là tạm thời an toàn.
Hàn Lập xoay người nhìn về phía Kim Uyên Thành một chút, sắc mặt có chút do dự.
Thiên Đình hiện đang truy đuổi hắn cực kì gắt gao. Muốn thông qua Xuyên Vực Truyền Tống Trận chạy đến Đại Kim Nguyên Tiên Vực quả thực hết sức mạo hiểm.
Vì kế hoạch sau này, vẫn nên dựa theo lời Giao Tam nói, bế quan tu luyện một một chút mới được.
Tu vi Hàn Lập đã đạt đến Thái Ất cảnh đỉnh phong. Việc chuẩn bị tiến giai Đại La cũng đã hoàn tất, giờ chỉ cần chọn thời điểm trùng kích mà thôi.
Nếu có thể tiến giai Đại La cảnh, thực lực của hắn liền nhất phi trùng thiên. Ngày sau đối mặt với Cửu Nguyên Quan cứu viện Kim Đồng sẽ có thêm nhiều hy vọng.
Hàn Lập phóng tầm mắt nhìn xung quanh một lượt, khẽ gật gật đầu.
Vài năm trước đây, hắn đã cẩn thận nghiên cứu địa đồ Kim Nguyên Tiên Vực, địa phương này hẳn là Thanh châu sơn mạch thuộc khu vực Tây Bắc Kim Nguyên sơn mạch. Nơi này vắng vẻ, bên trong sơn mạch vừa không tồn tại linh tài hoặc là yêu thú đặc thù, lại có rất ít người vãng lai, quả thực rất thích hợp cho hắn bế quan tu luyện.
Thân hình Hàn Lập nhanh chóng đáp xuống một chỗ bí mật trên sơn phong. Ngũ chỉ bay múa phóng ra đạo đạo kiếm khí, thoáng chốc đã đào khoét một mảng vách núi thành sơn động, sau đó điêu khắc tỉ mỉ thêm một chút, lập tức đã tu kiến xong một tòa động phủ.
Thủ pháp của Hàn Lập không hề chậm lại. Hắn liên tiếp bố trí, phân bổ tầng tầng lớp lớp cấm chế khắp mọi nơi, bao phủ trọn vẹn tòa động phủ mới hình thành và khu vực sơn mạch phụ cận trong bán kính hơn mười dặm. Sau khi đã cảm thấy cấm chế của mình đủ kiên cố, hắn mới hài lòng dừng tay.
Những cấm chế này đều ẩn chứa các loại lực lượng pháp tắc, ngay cả tồn tại Đại La xâm phạm, cũng có thể ngăn cản một hai.
"Lam đạo hữu, ta sắp bế quan tu luyện một thời gian. Ngươi cũng tạm thời ở đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi." Hàn Lập phân phó Lam Nhan một tiếng.
"Được!" Lam Nhan hơi chần chờ nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Hàn Lập gật đầu, không nói hai lời, xoay người tiến vào mật thất.
Lam Nhan đứng lặng hồi lâu nhìn theo bóng lưng Hàn Lập, rồi cũng đi vào một gian phòng khoanh chân đả tọa.
Sau khi vào trong mật thất, hai tay Hàn Lập khẽ động, không gian xung quanh hắn liền hiện ra một tầng cấm chế đỏ thẫm, bảo hộ nơi này cực kỳ chặt chẽ.
Hắn lại vung tay lên một lần nữa, một luồng ngân diễm bay vọt ra từ trong tay áo và lơ lửng trước mặt hắn, đúng là Tinh Viêm Đồng Tử.
Tuy hỏa diễm quanh người Tinh Viêm Đồng Tử chủ yếu vẫn là màu ngân bạch, nhưng đã có một bộ phận hỏa diễm chuyển hóa thành màu trắng, ba động Hỏa Diễm Pháp Tắc từ thể nội tỏa ra đã mạnh mẽ hơn trước đây không ít.
Hàn Lập thấy thế cũng có chút vui mừng.
Mấy năm qua Tinh Viêm Hỏa Điểu một mực âm thầm tế luyện hỏa châu màu trắng nọ, thực lực xem ra lại tăng tiến một chút.
"Ta sẽ lập tức bế quan tu luyện một thời gian, không thể quản lý Lam Nhan ngoài kia. Ngươi hãy âm thầm theo dõi nàng này, nếu như loạn động, lập tức giết chết." Nụ cười trên mặt hắn chợt tắt ngấm, ánh mắt le lói hàn quang.
Tinh Viêm Đồng Tử gật gật đầu, miệng bô đồng ý, rồi hóa thành ngân diễm dung nhập vào cấm chế đỏ thẫm xung quanh.
Tuy Lam Nhan chưa chắc đã nảy sinh dị tâm, nhưng việc hắn tiến giai Đại La lần này quá mức trọng đại, không thể mảy may chủ quan.
Đáng tiếc, Đề Hồn vẫn bế quan trong Hoa Chi Động Thiên, gắng sức luyện hóa lực lượng thể nội Ô Sào Quỷ Vương. Nếu không, có thêm nó hộ pháp, hắn càng thêm yên tâm.
Nhưng ít nhiều hiện đã có Tinh Viêm Đồng Tử làm tai mắt, nội tâm Hàn Lập cũng nhất an. Hắn không còn phân tâm bất cứ chuyện gì nữa, nhắm mắt chuyên tâm đả tọa.
Thời gian từng chút một trôi đi, thoáng cái đã qua gần nửa ngày.
Hàn Lập mở bừng đôi mắt, đã điều chỉnh thể nội đến trạng thái tốt nhất.
Hắn lật vung tay lên, trước mặt hiện ra một cái lư hương màu trắng, bên trong cắm một dây hương màu bạc dài ba tấc, thoạt nhìn giống một ngón tay thô kệch.
Vừa châm lửa xong, từ trong lư hương lập tức tỏa ra một làn khói trắng nhàn nhạt, phảng phất giống như sương sớm giăng nơi sơn cốc, thuần khiết dị thường, mùi hương thơm tràn ngập mật nhất, thấm thấu đến tận thần hồn.
Đây là Ngưng Hồn Hương, cực kỳ hữu dụng với việc tẩm bổ thần hồn, có thể gia tăng tỷ lệ thành công tiến giai Đại La.
Hàn Lập lại lật tay xuất ra ba bình ngọc xếp ở bên mình, trong một bình ngọc có một viên đan dược màu trắng, chính là Huyền Chân Đan trước đây Giải Đạo Nhân tặng hắn. Chính là vật phẩm trọng yếu nhất đối với lần tiến giai Đại La này.
Mặt khác, hai cái bình ngọc còn lại lần lượt chứa một loại linh nhũ kim sắc và ba viên đan dược xanh biếc.
Những vật phẩm này khiến Hàn Lập hao tổn rất nhiều tâm lực mới sưu tầm đầy đủ, tất cả đều là bảo vật trợ giúp hắn tiến giai Đại La.
Hàn Lập trước tiên mở nắp bình ngọc chứa linh nhũ kim sắc, ngửa cổ rót vào miệng vài giọt.
Ầm ầm!
Toàn thân hắn lập tức bừng lên kim quang chói mắt, lực lượng Thời Gian Pháp Tắc trong thể nội phảng phất như nước bị đun sôi điên cuồng vận chuyển. Chân Ngôn Bảo Luân, Đoạn Thời Hỏa Bả, Quang Âm Tịnh Bình, Đông Ất Thần Mộc, Huyễn Thần Sa Lậu đồng loạt hiện ra, lơ lửng xoay tròn quanh thân thể hắn.
Mục quang Hàn Lập lóe sáng, lập tức bắt lấy bình ngọc chứa ba viên đan dược xanh mướt, đổ một viên vào miệng, sau đó nhắm mắt vận chuyển Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết.
Hắn không vội vã phục dụng Huyền Chân Đan, đan dược này phải chờ đến lúc tối hậu mới có thể nuốt vào.
Hàn Lập rất nhanh tiến vào trạng thái nhập định, kim quang toàn thân ngày càng chói mắt, dần dần phủ kín toàn thân hắn.
Lực lượng Thời Gian Pháp Tắc khổng lồ điên cuồng vận chuyển bên trong mật thất, phát ra thanh âm rung động ù ù.
Ở một gian động phủ khác, Lam Nhan bỗng nhiên mở to cặp mắt nhìn về nơi Hàn Lập bế quan, thần tình lộ rõ vẻ kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó nàng lại nhắm mắt, tiếp tục đả tọa.
Giờ phút này, tại bầu trời phía trên một khu đầm lầy thuộc Kim Nguyên sơn mạch.
Một luồng độn quang lam sắc từ xa bay vụt đến, dừng lại phía trên đầm lầy, hiện ra thân hình Diệu Pháp Tiên Tôn và hai tỳ nữ mặc thanh y.
"Thánh sứ đại nhân, Hàn Lập một mạch phi độn đến đây thì vết tích ba động linh lực đột nhiên biến mất." Một tỳ nữ tay nâng một cái chậu màu lam trong như pha lê phản chiếu quang cảnh xung quanh.
Hình ảnh hư không trong chậu hiện ra từng quang điểm màu xanh đậm kéo dài một mạch từ xa đến tận đây, nhưng thình lình biến mất không chút vết tích.
"Xem ra kẻ này đã che giấu khí tức, sử dụng thủ đoạn khác tiếp tục đào tẩu." Diệu Pháp Tiên Tôn nhíu mày, nói.
"Kính Thủy Bồn đã không lần ra được dấu vết người kia, tiếp theo có khả năng Thánh sứ đại nhân phải tự mình dò xét rồi." Tỳ nữ lại nói.
"Các ngươi lui ra." Diệu Pháp Tiên Tôn nhàn nhạt phất tay áo, rồi há mồm phun ra một ngụm lam quang, hai tay không ngừng biến hóa pháp quyết.
Quang cầu màu lam liên tục xoay tròn, bên trong dần dần hiện ra từng sơi tinh ti màu lam, lập tức hội tụ cả về một chỗ, tạo thành một chiếc ma bàn màu lam lớn như cái đĩa. Hình dáng ma bàn tựa như một con mắt nằm dọc, tỏa hào quang khắp xung quanh.
Từng vòng ánh sáng màu lam không ngừng chớp động bên trong con mắt, thoạt nhìn cực kỳ huyền diệu.
Hai tay Diệu Pháp Tiên Tôn vẫn không ngừng bấm niệm pháp quyết, thúc giục con mắt màu lam nhìn khắp xung quanh.
Ban đầu, tâm thế của nàng tự tin vô cùng. Nhưng thời gian qua đi, sắc mặt nàng từ từ trầm xuống, mang theo vẻ khó tin.
"Làm sao có thể? Cho dù là tồn tại Đại La trung kỳ đồng cấp với ta che giấu khí tức bản thân, cũng không thể trốn tránh được sự dò xét của Thủy Hoàng Thần Mục, kể cả bí thuật ẩn thân của Hàn Lập có cao minh. Chuyện này không có khả năng!" Diệu Pháp Tiên Tôn kinh ngạc lẩm bẩm, tiếp tục gia tăng uy năng của con mắt màu lam, nhìn khắp khu vực phụ cận một lần nữa hòng tìm ra chút dấu vết.
Thật ra, Diệu Pháp Tiên Tôn đã quá coi trọng Hàn Lập. Nếu như hắn tiếp tục sử dụng tiên linh lực chạy trốn, cho dù dùng thủ đoạn nào để ẩn tàng ba động linh lực cũng không qua mặt được bí thuật dò xét của Diệu Pháp Tiên Tôn.
Nhưng hắn lại ở chỗ này thi triển Vạn Khiếu Không Tịch Thuật. Toàn bộ tiên linh lực bị hắn thu liễm ẩn vào trong thể nội, không sử dụng dù chỉ nửa điểm. Nép mình đứng dậy, hắn chỉ thuần túy sử dụng lực lượng nhục thân chạy trốn. Lam Nhan cũng bị giấu vào trong Hoa Chi Động Thiên. Kể từ đó, làm sao có thể lưu lại manh mối gì?
Diệu Pháp Tiên Tôn không thể nghĩ được Hàn Lập lại có thủ đoạn đạp không mà đi của cao giai Huyền Tiên. Nàng chỉ một mực tìm kiếm dấu vết linh lực, tự nhiên khó có thu hoạch.
Nhưng bí thuật Thủy Hoàng Thần Mục của Diệu Pháp Tiên Tôn thật sự lợi hại. Tìm kiếm chừng một bữa cơm, rốt cuộc cũng phát hiện một chút dấu vết Tiên Khí trong thể nội Hàn Lập, chẳng hạn như một chút dấu vết linh lực của Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.
Có điều những vết tích linh lực này thật sự quá mong manh, lại vô cùng rời tạc đứt đoạn. Với năng lực của Diệu Pháp Tiên Tôn hiện giờ cũng chỉ có thể dựa vào những vết linh lực này, mò mẫm tiến bước.
Xích Mộng và gã nam tử mũi ưng vẫn đang bám theo cách rất xa đằng sau. Mặc dù hai người hết sức không kiên nhẫn với loại tốc độ như rùa bò này, nhưng vì không tinh thông thuật dò xét, đành phải dựa cả vào Diệu Pháp Tiên Tôn.
/1395
|