Dịch giả: Chưởng Thiên
Ánh mắt Hàn Lập ngưng trọng, nhân cơ hội này toàn lực vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục Công. Chân Linh Huyết Mạch trong cơ thể cũng tùy thời bị điều động.
Chỉ thấy ô quang bừng lên quanh thân thể hắn, kèm theo một tầng Ma khí phun trào mãnh liệt.
Ngay sau đó là một loạt những tiếng nổ "ầm… ầm…" vang vọng khắp không trung. Một tia chớp màu bạc bỗng nhiên lóe lên giữa ma khí dày đặc. Ngân quang bừng lên rực rỡ hóa thành một thân ảnh khổng lồ xông ra từ biển sương mù cuồn cuộn.
Đó là một đầu phi cầm khổng lồ, thân mình dài khoảng trăm trượng với ba cái đầu không giống nhau. Mọc ở chính giữa chính là cái đầu bạc của Lôi Bằng, với vô số những tia điện ngân bạch quấn quanh đang không ngừng run rẩy nhè nhẹ. Hai bên trái phải lần lượt là hai cái đầu của Thiên Phượng và Thanh Loan với hỏa diễm hừng hực và thanh phong cuồn cuộn.
Trên mình phi cầm ba đầu mọc ra cặp cánh hai màu lam xích. Phần đuôi cự cầm thướt tha xòe rộng, nổi bật bảy chiếc lông đuôi với xích diễm lượn lờ. Dưới thân là cặp chân cực lớn với bộ móng vuốt màu bạc cong cong như móc câu vô cùng sắc nhọn, ngưng tụ từng đoàn từng đoàn lôi quang bàng bạc.
Cự cầm giang rộng hai cánh, khoảng không phía dưới liền xuất hiện hai luồng gió lốc màu xanh rung động ầm ầm, sau đó nổ tung tạo thành hai luồng khí lưu phô thiên cái địa, lập tức đẩy thân thể cự cầm vọt lên không trung trong nháy mắt. Phía đuôi và cánh chim cũng không ngừng phun ra xích diễm, lớp lông vũ bao phủ thân mình cự cầm còn tuôn ra vô số tia điện bàng bạc.
Thân thể cự cầm lóe lên hào quang theo chớp động lôi điện rồi lập tức biến mất, thoắt một cái đã vọt ra ngoài vạn dặm. Tiếp tục chớp động vài lần nữa, đã vượt qua quãng đường mấy vạn dặm.
Loại biến thân cự cầm này do Hàn Lập dung hợp Thiên Sát Trấn Ngục Công với ba loại Chân Linh Huyết Mạch bao gồm Lôi Bằng, sau đó tiến hành ma hóa mà thành.
"Ồ, muốn chạy…" Xích Mộng phát giác được dị trạng, cảm thấy ngoài ý muốn, nhíu mày khẽ hô lên.
Diệu Pháp Tiên Tôn cũng không tiếp tục dây dưa nữa. Thân hình bắt đầu hư hóa, ở giữa không trung biến thành một mảng tuyết bay bay, cấp tốc truy đuổi.
"A, xem ra thực sự có chút năng lực a! Thú vị, vô cùng thú vị!" Khóe miệngXích Mộng khẽ nhếch lên, thần sắc không hề lo lắng chút nào.
Nàng nhẹ nhàng dậm chân một cái, dưới chân lập tức đại thịnh ánh lửa, hóa thành một áng mây hồng đưa thân hình nàng bay vụt đi.
Hiện giờ, Hàn Lập đang liều mạng phi độn về phía trước.
Tốc độ của hắn lúc này đã vượt xa bình thường, cũng không thua kém truyền tống bằng lôi trận là bao. Huống hồ so với việc sử dụng lôi trận lại có thêm tính liên tục, quả thực thủ đoạn chạy trốn này không chê vào đâu được.
Nhưng chẳng bao lâu sau, hư không phía trước hắn bỗng nhiên có tiếng nổ lớn. Nhiệt độ xung quanh giảm mạnh. Mảnh thiên địa trước mặt hắn bỗng nhiên tối sầm, biến thành một mảnh bão tuyết trắng xoá, phô thiên cái địa.
Cự cầm do Hàn Lập biến thành vừa mới tiến vào mảnh bão tuyết, cảm giác như đụng phải một bức tường gió tuyết vô kiến bất tồi. Con đường tiến về phía trước lập tức bị ngăn trở, tốc độ lập tức giảm nhiều.
Hắn thật sự cảm thấy bất ngờ. Phạm vi của Linh Vực này rộng lớn khiếp người. Cảnh tượng bên trong rõ ràng thuộc về Tạo Vật Cảnh, giống như tường băng và bão tuyết lúc trước. Hơn nữa, uy năng vượt xa bất kỳ ai trước đây hắn từng giao thủ.
Từ đây có thể thấy được, sự khác biệt giữa tu sĩ Đại La trung kỳ và sơ kỳ tu sĩ tuyệt đối không thể hiểu khái quát đơn giản là một cái tiểu cảnh giới.
Hàn Lập không thể suy nghĩ nhiều. Đồng thời huy động lực lượng Chân Linh và Tiên Linh Lực, há miệng hú một tiếng bén nhọn.
Ba cái đầu Chân Linh đồng thời há miệng, lần lượt phun ra một cơn gió lốc màu xanh, một quả cầu lôi điện bàng bạc và một luồng hỏa diễm đỏ thẫm. Ba loại công kích bất đồng ở giữa không trung dung hợp với nhau, hóa thành một cột sáng rực rỡ phóng thẳng về phía trước.
Giữa màn tuyết trắng bao trùm hư không đột nhiên xuất hiện một cột sáng rực rỡ huyễn lệ, bên trong còn phát ra tiếng sấm đì đùng va dội, trực tiếp xé rách bão tuyết tưởng chừng như vô biên vô hạn, mở ra một thông đạo cực lớn, dài đến mấy vạn dặm.
Thân thể khổng lồ của Hàn Lập cấp tốc xuyên qua không gian bão tuyết, hai cánh cật lực vung vẩy, “soạt” một cái, thoát khỏi phạm vi linh vực.
Ra khỏi mảnh sương mù âm trầm kia, tầm nhìn của hắn lập tức rộng rãi thoáng đãng hẳn. Hắn nhìn phía dưới chân mình một chút, phát hiện toàn bộ đại địa bên dưới đã chuyển từ mùa hè nóng nực thành giá rét cực độ, thuần túy là cảnh tượng ngàn dặm đóng băng trắng xóa.
"Hàn Lập, một tiểu tu sĩ Thái Ất cảnh như ngươi cũng có không ít thủ đoạn đấy. Để xem lần này ngươi chạy đi đâu?" Không đợi Hàn Lập sợ hãi thán phục xong, thanh âm của Diệu Pháp Tiên Tôn đã từ phía sau truyền đến.
Vừa dứt lời, trước mắt Hàn Lập bắt đầu xuất hiện một luồng khí âm lãnh mông lung, dưới phủ đại địa, trên tiếp trời xanh.
Hàn Lập liếc mắt một cái đã biết được đây chính là pháp thuật tường băng lúc trước ngăn cản hắn. Nội tâm hắn vô cùng căng thẳng, Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể nghịch chuyển cực nhanh, hiện đã đến cực hạn, tốc độ vậy mà lại tăng lên gấp đôi.
Chỉ thấy hàn khí mông lung như hơi nước từ trên tường băng tràn lan rơi xuống. Hàn khí đi tới đâu, nơi đó lập tức hóa thành băng tinh, chỉ trong chớp mắt đã phủ kín quá nửa tường băng.
Nội tâm Hàn Lập vô cùng khẩn trương, thân hình vùn vụt lao đi sát mặt đất, hai cánh khép lại, hướng về nơi hàn khí chưa kịp lan đến với tốc độ cao nhất.
Tuy tốc độ của hắn nhanh vô cùng, nhưng vẫn như cũ không theo kịp hàn khí, mắt thấy tường băng sẽ triệt để khép lại.
Nhưng đúng lúc này, cặp mắt Lôi Bằng chợt có lôi quang chớp động, hai khối lôi cầu vốn áp súc, tụ lực ở song trảo bấy lâu lập tức phóng ra, đánh thẳng vào đáy tường băng.
Tình huống quả thật như ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng lôi minh nổ vang trời.
"Ầm…"
Tiếng nổ vừa dứt, tường băng vẫn chưa triệt để đông lại, xuất hiện những vết nứt vỡ, bông tuyết vung vãi khắp nơi. Dưới chân tường băng bị đánh vỡ, để lại một lỗ hổng cự đại, thân hình cự cầm khổng lồ của Hàn Lập trong nháy mắt xuyên qua.
Cự cầm lại giương cánh bay về phía chân trời, thân hình chớp động liên tục, biến mất ở đằng xa.
"Làm sao có thể…" Diệu Pháp Tiên Tôn biến sắc, ngọc dung phẫn nộ.
Bỗng nhiên nàng kinh ngạc phát hiện, Xích Mộng trước giờ vẫn một mực đuổi theo phía sau đã không thấy bóng dáng.
Hàn Lập tuy thoát khỏi phạm vi của tường băng, nhưng chẳng có chút tâm tư thả lỏng. Chân Ngôn Bảo Luân vẫn như cũ nghịch chuyển. Một thân Tiên Linh Lực và Chân Linh Lực, cùng với lực lượng pháp tắc đồng thời tiêu hao kịch liệt.
Nhờ ba loại lực lượng đồng thời phát huy tác dụng, hắn mới có thể từng chút một kéo dãn khoảng cách với Diệu Pháp Tiên Tôn.
Nhưng hắn còn chưa kịp cao hứng nửa phần, hư không phía trước đã phát sinh dị biến!
Chỉ thấy một luồng nhật quang chói mắt bỗng nhiên từ phía sau chiết xạ về phía trước, bộc phát bạch quang sáng lòa giữa không trung. Một chiếc váy rực rỡ sắc đỏ bao bọc lấy một thân hình lung linh tuyệt mĩ hiện ra trước mắt hắn.
Cự cầm ba đầu vậy mà không chịu được cường quang kích thích, vô thức híp mắt lại.
Trong nháy mắt, giữa bầu trời cao vời vợi liền có từng trận phạm âm minh hưởng, tựa như tiếng chuông đồng vang vọng cửu tiêu. Một màn hào quang mông lung lớn vô cùng từ trên cao hạ xuống, lập tức nuốt trọn thân thể khổng lồ của Hàn Lập, đè hắn xuống mặt đất.
Hai cánh cự cầm vung vẩy cật lực, thân hình rướn lên muốn tháo chạy, trực tiếp đâm phải màn hào quang mờ ảo kia.
"Ô...ô...n...g…"
Tiếng phản chấn vang dội mãnh liệt. Màn hào quang mờ ảo run rẩy không ngừng. Tầng tầng lớp lớp phù văn liên tiếp sáng lên. Từng vòng chấn động quỷ dị từ chính giữa màn sáng lan tỏa ra xung quanh, giáng lên thân thể Hàn Lập, nhất thời khiến thần hồn hắn bị chấn động mạnh, thân hình không tự chủ được mà rớt xuống mặt đất.
Vừa chạm đất, thân thể Hàn Lập chợt lóe hào quang, lập tức khôi phục hình người.
Màn hào quang mờ ảo bao trùm thân thể hắn nhanh chóng thu nhỏ lại bằng kích thước một gian phòng phòng.
Hàn Lập quan sát bốn phía, chỉ thấy hơi tầng hào quang mờ đục này giống như một cái bát to úp ngược, trên màn sáng ẩn hiện vô số phù văn, rậm rạp chằng chịt phủ kín vách tường.
Trên đỉnh màn sáng còn có tám con hỏa long trong suốt màu đỏ, quanh thân có hỏa vân bao bọc, đầu rồng hướng ra ngoài, bộ dáng giương nanh múa vuốt.
Từ uy áp trên mình hỏa long, Hàn Lập cảm nhận được lực lượng pháp tắc Hỏa thuộc tính vô cùng mãnh liệt. Hắn thầm đoán được, vật này quá nửa là một kiện Tiên Khí trên Ngũ phẩm.
Sau khi màn hào quang đã khống chế được Hàn Lập, Xích Mộng từ trên không trung đáp xuống.
"Chậc chậc, bộ dáng thoạt trông cũng bình thường, chẳng có gì đặc biệt! Cũng chỉ biết một đường chạy trốn. Chẳng biết đám phế vật Kim Nguyên Tiên Cung làm ăn kiểu gì, lại để cho người ta đánh tới tận cửa. Quả thật làm mất hết thể diện của Thiên Đình." Xích Mộng đứng ở bên ngoài màn hào quang, liếc mắt đánh giá Hàn Lập, lắc đầu tỏ vẻ thất vọng, bộ dáng tiếc công rèn sắt không thành thép.
Hàn Lập làm bộ mắt điếc tai ngơ, không để ý lời Xích Mộng nói, đồng tử hắn lóe lên ánh tím, vận chuyển thần thông Linh Mục, cẩn thận dò xét bên trong kiện Tiên Khí này, ý đồ tìm kiếm một chút sơ hở, có thể mở ra một con đường sống.
"Ta nói ngươi đừng nên uổng phí khí lực. Cửu Long Thần Hỏa Tráo một kiện Tứ phẩm Tiên Khí hàng thật giá thật. Ngay cả tu sĩ Đại La cũng khó lòng trốn thoát. Bằng vào một gã Thái Ất nho nhỏ như ngươi cũng dám ôm hy vọng thoát thân xa vời? Vẫn nên ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói thì hơn, chí ít cũng tránh được chút thống khổ da thịt." Xích Mộng trông thấy Hàn Lập vẫn chưa buông xuôi, liền cất tiếng chế giễu.
Sau khi xem xét một hồi, Hàn Lập phát hiện bốn phía quanh hắn bị một luồng lực lượng pháp tắc cường đại bao trùm, căn bản không tìm ra kẽ hở.
Lúc này, Diệu Pháp Tiên Tôn đã từ phía sau chạy tới, chứng kiến một màn vừa rồi, lông mày không khỏi nhíu chặt lại.
"Này, ngươi đã tới chậm một bước. Kẻ này hiện đã trở thành tù nhân của ta." Xích Mộng cười cợt.
"Thật ư? Tại sao ta không thấy thân hắn bị gông xiềng, bị ngươi trói chặt? Nếu chỉ là giam cầm hắn tại chỗ, chẳng phải cũng giống như ta làm lúc trước hay sao?" Diệu Pháp Tiên Tôn nhàn nhạt liếc Xích Mộng một cái.
"Nếu như ta và ngươi đã không ai trả giá được, chi bằng hãy tiếp tục phân cao thấp tại đây. Sau khi đã phân thắng bại, mọi chuyện tự nhiên sẽ dễ giải quyết." Xích Mộng khoát tay chặn lại, giọng điệu không hề khách khí.
"Đừng nói nhảm nữa!"
Diệu Pháp Tiên Tôn hừ lạnh, thân hình lao lên trước tiên, bay vào giữa không trung.
Xích Mộng đang muốn đuổi theo, chợt khựng lại một chút như nhớ ra cái gì, xoay người cảnh cáo Hàn Lập: "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngàn vạn lần không nên làm ra bất cứ hành động dại dột gì. Bên trong Cửu Long Thần Hỏa Tráo này, chỉ sơ sảy một chút là sẽ mất mạng ngay. Ta không giống như ả Diệu Pháp hư hỏng kia, không muốn ngươi chết nhanh như vậy."
Nói xong, nàng mới phi thân lao thẳng vào không trung.
Chỉ thấy sau khi hai thân ảnh biến mất giữa tầng mây, ở giữa thiên địa liền sinh ra một luồng áp lực mãnh liệt dị thường. Biển mây trong phạm vi vạn dặm trên không sôi trào kịch liệt.
Một nửa bầu trời như bị nung chảy, biến thành một mảnh đỏ rực. Một nửa khác bị bao phủ bởi bão tuyết, lãnh lẽo cực điểm.
Hàn Lập nghe thấy từng trận nổ vang từ trên đỉnh đầu truyền đến, nhưng căn bản không nhìn lấy một cái.
Hắn hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, đưa tay lên hông tháo xuống Huyền Thiên Hồ Lô, lắc lắc mấy cái, rồi để miệng hồ lô tiếp xúc với phần dưới Cửu Long Thần Hỏa Tráo.
Ánh mắt Hàn Lập ngưng trọng, nhân cơ hội này toàn lực vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục Công. Chân Linh Huyết Mạch trong cơ thể cũng tùy thời bị điều động.
Chỉ thấy ô quang bừng lên quanh thân thể hắn, kèm theo một tầng Ma khí phun trào mãnh liệt.
Ngay sau đó là một loạt những tiếng nổ "ầm… ầm…" vang vọng khắp không trung. Một tia chớp màu bạc bỗng nhiên lóe lên giữa ma khí dày đặc. Ngân quang bừng lên rực rỡ hóa thành một thân ảnh khổng lồ xông ra từ biển sương mù cuồn cuộn.
Đó là một đầu phi cầm khổng lồ, thân mình dài khoảng trăm trượng với ba cái đầu không giống nhau. Mọc ở chính giữa chính là cái đầu bạc của Lôi Bằng, với vô số những tia điện ngân bạch quấn quanh đang không ngừng run rẩy nhè nhẹ. Hai bên trái phải lần lượt là hai cái đầu của Thiên Phượng và Thanh Loan với hỏa diễm hừng hực và thanh phong cuồn cuộn.
Trên mình phi cầm ba đầu mọc ra cặp cánh hai màu lam xích. Phần đuôi cự cầm thướt tha xòe rộng, nổi bật bảy chiếc lông đuôi với xích diễm lượn lờ. Dưới thân là cặp chân cực lớn với bộ móng vuốt màu bạc cong cong như móc câu vô cùng sắc nhọn, ngưng tụ từng đoàn từng đoàn lôi quang bàng bạc.
Cự cầm giang rộng hai cánh, khoảng không phía dưới liền xuất hiện hai luồng gió lốc màu xanh rung động ầm ầm, sau đó nổ tung tạo thành hai luồng khí lưu phô thiên cái địa, lập tức đẩy thân thể cự cầm vọt lên không trung trong nháy mắt. Phía đuôi và cánh chim cũng không ngừng phun ra xích diễm, lớp lông vũ bao phủ thân mình cự cầm còn tuôn ra vô số tia điện bàng bạc.
Thân thể cự cầm lóe lên hào quang theo chớp động lôi điện rồi lập tức biến mất, thoắt một cái đã vọt ra ngoài vạn dặm. Tiếp tục chớp động vài lần nữa, đã vượt qua quãng đường mấy vạn dặm.
Loại biến thân cự cầm này do Hàn Lập dung hợp Thiên Sát Trấn Ngục Công với ba loại Chân Linh Huyết Mạch bao gồm Lôi Bằng, sau đó tiến hành ma hóa mà thành.
"Ồ, muốn chạy…" Xích Mộng phát giác được dị trạng, cảm thấy ngoài ý muốn, nhíu mày khẽ hô lên.
Diệu Pháp Tiên Tôn cũng không tiếp tục dây dưa nữa. Thân hình bắt đầu hư hóa, ở giữa không trung biến thành một mảng tuyết bay bay, cấp tốc truy đuổi.
"A, xem ra thực sự có chút năng lực a! Thú vị, vô cùng thú vị!" Khóe miệngXích Mộng khẽ nhếch lên, thần sắc không hề lo lắng chút nào.
Nàng nhẹ nhàng dậm chân một cái, dưới chân lập tức đại thịnh ánh lửa, hóa thành một áng mây hồng đưa thân hình nàng bay vụt đi.
Hiện giờ, Hàn Lập đang liều mạng phi độn về phía trước.
Tốc độ của hắn lúc này đã vượt xa bình thường, cũng không thua kém truyền tống bằng lôi trận là bao. Huống hồ so với việc sử dụng lôi trận lại có thêm tính liên tục, quả thực thủ đoạn chạy trốn này không chê vào đâu được.
Nhưng chẳng bao lâu sau, hư không phía trước hắn bỗng nhiên có tiếng nổ lớn. Nhiệt độ xung quanh giảm mạnh. Mảnh thiên địa trước mặt hắn bỗng nhiên tối sầm, biến thành một mảnh bão tuyết trắng xoá, phô thiên cái địa.
Cự cầm do Hàn Lập biến thành vừa mới tiến vào mảnh bão tuyết, cảm giác như đụng phải một bức tường gió tuyết vô kiến bất tồi. Con đường tiến về phía trước lập tức bị ngăn trở, tốc độ lập tức giảm nhiều.
Hắn thật sự cảm thấy bất ngờ. Phạm vi của Linh Vực này rộng lớn khiếp người. Cảnh tượng bên trong rõ ràng thuộc về Tạo Vật Cảnh, giống như tường băng và bão tuyết lúc trước. Hơn nữa, uy năng vượt xa bất kỳ ai trước đây hắn từng giao thủ.
Từ đây có thể thấy được, sự khác biệt giữa tu sĩ Đại La trung kỳ và sơ kỳ tu sĩ tuyệt đối không thể hiểu khái quát đơn giản là một cái tiểu cảnh giới.
Hàn Lập không thể suy nghĩ nhiều. Đồng thời huy động lực lượng Chân Linh và Tiên Linh Lực, há miệng hú một tiếng bén nhọn.
Ba cái đầu Chân Linh đồng thời há miệng, lần lượt phun ra một cơn gió lốc màu xanh, một quả cầu lôi điện bàng bạc và một luồng hỏa diễm đỏ thẫm. Ba loại công kích bất đồng ở giữa không trung dung hợp với nhau, hóa thành một cột sáng rực rỡ phóng thẳng về phía trước.
Giữa màn tuyết trắng bao trùm hư không đột nhiên xuất hiện một cột sáng rực rỡ huyễn lệ, bên trong còn phát ra tiếng sấm đì đùng va dội, trực tiếp xé rách bão tuyết tưởng chừng như vô biên vô hạn, mở ra một thông đạo cực lớn, dài đến mấy vạn dặm.
Thân thể khổng lồ của Hàn Lập cấp tốc xuyên qua không gian bão tuyết, hai cánh cật lực vung vẩy, “soạt” một cái, thoát khỏi phạm vi linh vực.
Ra khỏi mảnh sương mù âm trầm kia, tầm nhìn của hắn lập tức rộng rãi thoáng đãng hẳn. Hắn nhìn phía dưới chân mình một chút, phát hiện toàn bộ đại địa bên dưới đã chuyển từ mùa hè nóng nực thành giá rét cực độ, thuần túy là cảnh tượng ngàn dặm đóng băng trắng xóa.
"Hàn Lập, một tiểu tu sĩ Thái Ất cảnh như ngươi cũng có không ít thủ đoạn đấy. Để xem lần này ngươi chạy đi đâu?" Không đợi Hàn Lập sợ hãi thán phục xong, thanh âm của Diệu Pháp Tiên Tôn đã từ phía sau truyền đến.
Vừa dứt lời, trước mắt Hàn Lập bắt đầu xuất hiện một luồng khí âm lãnh mông lung, dưới phủ đại địa, trên tiếp trời xanh.
Hàn Lập liếc mắt một cái đã biết được đây chính là pháp thuật tường băng lúc trước ngăn cản hắn. Nội tâm hắn vô cùng căng thẳng, Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể nghịch chuyển cực nhanh, hiện đã đến cực hạn, tốc độ vậy mà lại tăng lên gấp đôi.
Chỉ thấy hàn khí mông lung như hơi nước từ trên tường băng tràn lan rơi xuống. Hàn khí đi tới đâu, nơi đó lập tức hóa thành băng tinh, chỉ trong chớp mắt đã phủ kín quá nửa tường băng.
Nội tâm Hàn Lập vô cùng khẩn trương, thân hình vùn vụt lao đi sát mặt đất, hai cánh khép lại, hướng về nơi hàn khí chưa kịp lan đến với tốc độ cao nhất.
Tuy tốc độ của hắn nhanh vô cùng, nhưng vẫn như cũ không theo kịp hàn khí, mắt thấy tường băng sẽ triệt để khép lại.
Nhưng đúng lúc này, cặp mắt Lôi Bằng chợt có lôi quang chớp động, hai khối lôi cầu vốn áp súc, tụ lực ở song trảo bấy lâu lập tức phóng ra, đánh thẳng vào đáy tường băng.
Tình huống quả thật như ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng lôi minh nổ vang trời.
"Ầm…"
Tiếng nổ vừa dứt, tường băng vẫn chưa triệt để đông lại, xuất hiện những vết nứt vỡ, bông tuyết vung vãi khắp nơi. Dưới chân tường băng bị đánh vỡ, để lại một lỗ hổng cự đại, thân hình cự cầm khổng lồ của Hàn Lập trong nháy mắt xuyên qua.
Cự cầm lại giương cánh bay về phía chân trời, thân hình chớp động liên tục, biến mất ở đằng xa.
"Làm sao có thể…" Diệu Pháp Tiên Tôn biến sắc, ngọc dung phẫn nộ.
Bỗng nhiên nàng kinh ngạc phát hiện, Xích Mộng trước giờ vẫn một mực đuổi theo phía sau đã không thấy bóng dáng.
Hàn Lập tuy thoát khỏi phạm vi của tường băng, nhưng chẳng có chút tâm tư thả lỏng. Chân Ngôn Bảo Luân vẫn như cũ nghịch chuyển. Một thân Tiên Linh Lực và Chân Linh Lực, cùng với lực lượng pháp tắc đồng thời tiêu hao kịch liệt.
Nhờ ba loại lực lượng đồng thời phát huy tác dụng, hắn mới có thể từng chút một kéo dãn khoảng cách với Diệu Pháp Tiên Tôn.
Nhưng hắn còn chưa kịp cao hứng nửa phần, hư không phía trước đã phát sinh dị biến!
Chỉ thấy một luồng nhật quang chói mắt bỗng nhiên từ phía sau chiết xạ về phía trước, bộc phát bạch quang sáng lòa giữa không trung. Một chiếc váy rực rỡ sắc đỏ bao bọc lấy một thân hình lung linh tuyệt mĩ hiện ra trước mắt hắn.
Cự cầm ba đầu vậy mà không chịu được cường quang kích thích, vô thức híp mắt lại.
Trong nháy mắt, giữa bầu trời cao vời vợi liền có từng trận phạm âm minh hưởng, tựa như tiếng chuông đồng vang vọng cửu tiêu. Một màn hào quang mông lung lớn vô cùng từ trên cao hạ xuống, lập tức nuốt trọn thân thể khổng lồ của Hàn Lập, đè hắn xuống mặt đất.
Hai cánh cự cầm vung vẩy cật lực, thân hình rướn lên muốn tháo chạy, trực tiếp đâm phải màn hào quang mờ ảo kia.
"Ô...ô...n...g…"
Tiếng phản chấn vang dội mãnh liệt. Màn hào quang mờ ảo run rẩy không ngừng. Tầng tầng lớp lớp phù văn liên tiếp sáng lên. Từng vòng chấn động quỷ dị từ chính giữa màn sáng lan tỏa ra xung quanh, giáng lên thân thể Hàn Lập, nhất thời khiến thần hồn hắn bị chấn động mạnh, thân hình không tự chủ được mà rớt xuống mặt đất.
Vừa chạm đất, thân thể Hàn Lập chợt lóe hào quang, lập tức khôi phục hình người.
Màn hào quang mờ ảo bao trùm thân thể hắn nhanh chóng thu nhỏ lại bằng kích thước một gian phòng phòng.
Hàn Lập quan sát bốn phía, chỉ thấy hơi tầng hào quang mờ đục này giống như một cái bát to úp ngược, trên màn sáng ẩn hiện vô số phù văn, rậm rạp chằng chịt phủ kín vách tường.
Trên đỉnh màn sáng còn có tám con hỏa long trong suốt màu đỏ, quanh thân có hỏa vân bao bọc, đầu rồng hướng ra ngoài, bộ dáng giương nanh múa vuốt.
Từ uy áp trên mình hỏa long, Hàn Lập cảm nhận được lực lượng pháp tắc Hỏa thuộc tính vô cùng mãnh liệt. Hắn thầm đoán được, vật này quá nửa là một kiện Tiên Khí trên Ngũ phẩm.
Sau khi màn hào quang đã khống chế được Hàn Lập, Xích Mộng từ trên không trung đáp xuống.
"Chậc chậc, bộ dáng thoạt trông cũng bình thường, chẳng có gì đặc biệt! Cũng chỉ biết một đường chạy trốn. Chẳng biết đám phế vật Kim Nguyên Tiên Cung làm ăn kiểu gì, lại để cho người ta đánh tới tận cửa. Quả thật làm mất hết thể diện của Thiên Đình." Xích Mộng đứng ở bên ngoài màn hào quang, liếc mắt đánh giá Hàn Lập, lắc đầu tỏ vẻ thất vọng, bộ dáng tiếc công rèn sắt không thành thép.
Hàn Lập làm bộ mắt điếc tai ngơ, không để ý lời Xích Mộng nói, đồng tử hắn lóe lên ánh tím, vận chuyển thần thông Linh Mục, cẩn thận dò xét bên trong kiện Tiên Khí này, ý đồ tìm kiếm một chút sơ hở, có thể mở ra một con đường sống.
"Ta nói ngươi đừng nên uổng phí khí lực. Cửu Long Thần Hỏa Tráo một kiện Tứ phẩm Tiên Khí hàng thật giá thật. Ngay cả tu sĩ Đại La cũng khó lòng trốn thoát. Bằng vào một gã Thái Ất nho nhỏ như ngươi cũng dám ôm hy vọng thoát thân xa vời? Vẫn nên ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói thì hơn, chí ít cũng tránh được chút thống khổ da thịt." Xích Mộng trông thấy Hàn Lập vẫn chưa buông xuôi, liền cất tiếng chế giễu.
Sau khi xem xét một hồi, Hàn Lập phát hiện bốn phía quanh hắn bị một luồng lực lượng pháp tắc cường đại bao trùm, căn bản không tìm ra kẽ hở.
Lúc này, Diệu Pháp Tiên Tôn đã từ phía sau chạy tới, chứng kiến một màn vừa rồi, lông mày không khỏi nhíu chặt lại.
"Này, ngươi đã tới chậm một bước. Kẻ này hiện đã trở thành tù nhân của ta." Xích Mộng cười cợt.
"Thật ư? Tại sao ta không thấy thân hắn bị gông xiềng, bị ngươi trói chặt? Nếu chỉ là giam cầm hắn tại chỗ, chẳng phải cũng giống như ta làm lúc trước hay sao?" Diệu Pháp Tiên Tôn nhàn nhạt liếc Xích Mộng một cái.
"Nếu như ta và ngươi đã không ai trả giá được, chi bằng hãy tiếp tục phân cao thấp tại đây. Sau khi đã phân thắng bại, mọi chuyện tự nhiên sẽ dễ giải quyết." Xích Mộng khoát tay chặn lại, giọng điệu không hề khách khí.
"Đừng nói nhảm nữa!"
Diệu Pháp Tiên Tôn hừ lạnh, thân hình lao lên trước tiên, bay vào giữa không trung.
Xích Mộng đang muốn đuổi theo, chợt khựng lại một chút như nhớ ra cái gì, xoay người cảnh cáo Hàn Lập: "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngàn vạn lần không nên làm ra bất cứ hành động dại dột gì. Bên trong Cửu Long Thần Hỏa Tráo này, chỉ sơ sảy một chút là sẽ mất mạng ngay. Ta không giống như ả Diệu Pháp hư hỏng kia, không muốn ngươi chết nhanh như vậy."
Nói xong, nàng mới phi thân lao thẳng vào không trung.
Chỉ thấy sau khi hai thân ảnh biến mất giữa tầng mây, ở giữa thiên địa liền sinh ra một luồng áp lực mãnh liệt dị thường. Biển mây trong phạm vi vạn dặm trên không sôi trào kịch liệt.
Một nửa bầu trời như bị nung chảy, biến thành một mảnh đỏ rực. Một nửa khác bị bao phủ bởi bão tuyết, lãnh lẽo cực điểm.
Hàn Lập nghe thấy từng trận nổ vang từ trên đỉnh đầu truyền đến, nhưng căn bản không nhìn lấy một cái.
Hắn hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, đưa tay lên hông tháo xuống Huyền Thiên Hồ Lô, lắc lắc mấy cái, rồi để miệng hồ lô tiếp xúc với phần dưới Cửu Long Thần Hỏa Tráo.
/1395
|