Người dịch: Vì anh vô tình
***
“Nói cho cùng vẫn là do tranh giành đại Đạo... hơn nữa nó đã là gút mắc ở kiếp trước. Ngược lại bây giờ điện chủ lĩnh hội được luân hồi, chắc hẳn đã hiểu rõ hơn về tranh đấu như vậy, là không cách nào tránh khỏi. Mà hiện nay giữa ta và ngươi liên quan cũng không tính nhiều, huống hồ đã không cần tranh giành đại Đạo, vậy tại sao không buông xuống thù hận. Ta có thể giúp đỡ ngươi leo lên vị trí cao nhất của Luân Hồi Pháp Tắc, là một trong Thất Quân, thế nào?” Cổ Hoặc Kim thở dài một tiếng, khuyên.
“Đối với ngươi mà nói, luân hồi chỉ là chuyện xưa, thậm chí trong trí nhớ đều chưa từng có những ký ức này. Nhưng với ta, lại là thực tại đau đớn in sâu trong lòng, dù lột da cạo xương cũng khó mà trừ tận gốc. Huống hồ nhiều năm như vậy, ân oán giưã Thiên Đình và Luân Hồi điện, đã sớm trộn lẫn ân oán tình cừu của vô số người vào bên trong. Nên phần nhân quả này, không thể hoàn toàn chặt đứt.” Luân Hồi điện chủ lắc đầu nói.
“Vậy theo ý của điện chủ, phải làm như thế nào?” Cổ Hoặc Kim tựa hồ sớm biết câu trả lời của Luân Hồi điện chủ, không nhanh không chậm hỏi.
“Giữa ta và ngươi chỉ có một kết cục, là một phương phải triệt để tiêu tán trong thiên địa này, thì mới có thể chân chính ngừng lại.” mắt Luân Hồi điện chủ nhìn thẳng y, nói rõ từng câu từng chữ.
“Trước kia ta và ngươi mặc dù luôn tranh đấu với nhau, nhưng vẫn xem ngươi là tri kỉ. Bởi vì ngươi có rất nhiều thủ đoạn, làm cho ta không ngờ được, cho nên ta cứ một mực xem ngươi là người cùng chí hướng nhưng hiện giờ xem ra là ta sai rồi. Tầm mắt của ngươi cuối cùng vẫn là quá thấp.” trên mặt Cổ Hoặc Kim hiện ra thần sắc thất vọng, chậm rãi nói.
Luân Hồi điện chủ chỉ im lặng nhìn Cổ Hoặc Kim không nói gì, giống như đang đợi lời y nói tiếp theo.
“Cái chết của đạo lữ ngươi, ta và ngươi cùng tranh đấu đại Đạo, thậm chí là sự sống chết của vô số tu sĩ Thiên Đình và Luân Hồi điện, đều chỉ là sự hỗn loạn dưới Thiên Đạo này. Ngươi có bao giờ nghĩ đến bên trên Thiên Đạo, còn có thứ cao hơn so với Thiên Đạo chưa?” hai tay áo của Cổ Hoặc Kim hất lên, một cỗ khí phách thiên địa còn ai ngoài ta lập tức hiện ra rõ ràng.
Lời vừa nói ra vô cùng có khí thế, cho dù là ai cũng cảm thấy kính phục không thôi.
“Cùng Thiên Đạo tranh đấu? Các hạ là Thời Gian Pháp Tắc chi chủ cao quý, đứng đầu hàng ngũ Thất Quân, đã đứng trên đỉnh tu đạo của hàng triệu ngàn người trên thế gian, như thế vẫn chưa hài lòng?” Luân Hồi điện chủ không sợ, ngược lại còn cười nói.
“Ngươi không hiểu ta cũng đúng, dù sao ngươi vẫn chưa phải là Đạo Tổ thật sự, không hiểu được cảm giác ngạt thở khi Thiên Đạo đặt ở trên đầu. Loại cảm giác này, thật khiến người ta... như muốn đánh một quyền xuyên qua.” Cổ Hoặc Kim trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nắm tay nói ra.
Mọi người tại đây nghe vậy đều khẽ giật mình, hiển nhiên chưa bao giờ nghe Cổ Hoặc Kim nói như thế. Đồng thời họ cũng cảm thấy hôm nay Cổ Hoặc Kim, có chút khác lạ không giống với ngày thường.
“Cường giả không bị trói buột sao?? haha... dã tâm của ngươi rốt cuộc đã lộ ra rồi sao? Đáng tiếc ta không chờ được tới lúc ngươi tranh đấu thắng trời, đường nhiên ngươi cũng không chờ được.” Luân Hồi điện chủ đột nhiên cười lên như điên, nói.
Nó vừa dứt lời, dị biến nổi lên!
Hai bên trái phải hư không gần Dao Trì đột nhiên chấn động kịch liệt, vô số gợn sóng màu bạc hỗn loạn đột nhiên xuất hiện, khiến cho hư không quấy lên như là nước sôi.
Toàn bộ Dao Trì đã sớm được các vị Đạo Tổ Thiên Đình bày ra cấm chế cường đại bao phủ, giờ phút này các loại quang mang ẩn chứa uy năng cường đại nổi lên, cùng gợn sóng màu bạc xung đột kịch liệt.
Không ngờ gợn sóng màu bạc lại có uy năng cực lớn, cấm chế Dao Trì ở nơi này vậy mà rơi vào thế yếu.
Từng luồng cự lực nhanh như chớp tiến vào trong Dao Trì, chỗ biên giới của Dao Trì một ít tân khách trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, tu vi có chút nhỏ yếu thì lập tức trọng thương, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên.
Vào lúc này hai bên trái phải của Dao Trì có khí trắng nổi lên, mảng lớn đám mây khí màu trắng đột nhiên xuất hiện, ngăn ở phía trước những gợn sóng màu bạc.
Những gợn sóng màu bạc đang sôi trào kia lập tức bị chặn lại, cự lực ngập trời tràn vào trong đám mây khí trắng, lại giống như trâu đất xuống biển, không có chút tác dụng.
Trên không của Dao Trì một bóng trắng lóe lên, thân ảnh Bạch Vân Đạo Tổ xuất hiện.
Những tu sĩ bị trọng thương kia như tìm được đường sống từ trong chỗ chết, vội vàng bay về phía trung tâm của Dao Trì, tình cảnh nhất thời có chút lộn xộn.
Tịnh Minh Hồ ở bên cạnh Lý Nguyên Cứu và mấy vị Đạo Tổ thấy cảnh này, thần sắc đều hơi động nhìn về phía Cổ Hoặc Kim và Luân Hồi điện chủ.
Cổ Hoặc Kim ngồi ngay ngắn trên đài cao, thần sắc không chút biến hóa, dường như đối với mọi việc trước mắt không cảm thấy hứng thú chút nào.
Luân Hồi điện chủ cũng im lặng không nói gì, giống như mọi việc chung quanh không có quan hệ gì tới gã.
Nhìn một màn này, Lý Nguyên Cứu và Xích Dung Đạo Tổ ánh mắt đều khẽ động không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đôi môi của Trần Như Yên khẽ mím, lộ ra vẻ tươi cười.
Giờ phút này vị Ẩn Minh Đạo Tổ kia lại nhắm mắt lại, giống như lão tăng nhập định, một chút phản ứng cũng không có.
Những Đạo Tổ khác nhìn thấy sắc mặt Cổ Hoặc Kim cũng là thần sắc khác nhau. Có người ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, có lông mày hơi nhíu lại, có quan sát cũng có kẻ lặng lẽ lui lại.
Ánh mắt Bạch Vân Đạo Tổ cũng lóe lên, trên tay động tác không chút chần chờ, bấm tay điểm một cái.
Vô số mây khí trắng từ trong hư không toát ra, phô thiên cái địa bao phủ xuống gợn sóng màu bạc ở hai bên.
Trong hư không phụ cận quang mang của các loại cấm chế cũng lập tức sáng rực, phối hợp với mây khí màu trắng do Bạch Vân Đạo Tổ triệu hồi, bay về phía những gợn sóng màu bạc kia để hung hăng áp chế.
Nhưng những gợn sóng màu bạc kia lại đột nhiên sáng lên, hai cỗ lực lượng như muốn dời non lấp biển, và bén nhọn không gì sánh được đột nhiên tuôn ra, xé rách.
“Xoẹt” một tiếng.
Mây trắng ở hai bên Dao Trì lại trực tiếp bị xé toạc ra, những cấm chế kia chỉ hơi dừng lại một chút, rồi bị xé rách giống như trở bàn tay.
Giữa không trung thân thể của Bạch Vân Đạo Tổ chấn động mạnh, như bị điện giựt, phải lùi lại vài chục bước mới có thể đứng vững thân hình.
Bach Vân Đạo Tổ bị mất mặt trước tất cả mọi người, trên mặt hiện lên màu đỏ tím, sau khi thân hình ổn định lại muốn lập tức ra tay lần nữa.
Hai bên Dao Trì ánh sáng trắng lại lóe lên lần nữa, hư không lập tức vỡ ra, hai cái thông đạo không gian sâu không thấy đáy liền xuất hiện.
Vô số bóng người riêng phần mình bay ra từ trong thông đạo không gian, rơi vào hai bên Dao Trì, không ai biết có bao nhiêu cái, một mảnh đông nghịt, cờ xí tung bay.
Người bên trái Dao Trì đều mặc trường bào tím đen, trên thân tỏa ra cuồn cuộn ma khí, là đại quân Ma Vực.
Kẻ cầm đầu là một trung niên nam tử, mặt chữ điền lông mày nhỏ nhắn, nhìn như là tên nho sinh văn nhã, nhưng thần tình lại rất uy nghiêm, chính là Ma Chủ Thạch Không Ngư.
Lúc này Thạch Không Ngư mặc trên người một bộ chiến giáp màu tím phủ đầy hoa văn, sau lưng là áo choàng màu đỏ bay phất phới, tản mát ra uy nghiêm vô cùng vô tận.
Đứng song song bên cạnh gã còn có bốn người.
Bên trái là một đôi nam nữ, nam một đầu tóc dài giống như là rơm rạ khô héo, thân thể cũng vô cùng gầy còm, như một cỗ thây khô da bọc xương.
Nữ thì dung mạo xinh đẹp, eo nhỏ cặp mông đầy đặn, mọi cử động đều tản mát ra cảm giác, tựa như đóa hoa tà ác đang nở rộ, để cho người ta cảm giác e ngại lại không nhịn được mà động tâm.
Bên phải Thạch Không Ngư cũng đứng hai người, một người trong đó là vị nữ tử mặc váy trắng, thân hình cao lớn so với Ma Chủ còn cao hơn hai cái đầu. Thân thể nàng cực kì mập mạp, con mắt trên mặt đã bị thịt mỡ chen thành một đường, trên cổ cũng bị trùng trùng điệp điệp thịt mỡ lắp đầy, như một tòa núi thịt đứng ở nơi đó.
Một người khác là nam tử mặc áo vàng, xem ra chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, bên hông giắt một thanh trường kiếm màu đen bình thường, hình dạng cũng rất bình thường, chỉ là hai mắt nó cực kì trống rỗng vô thần không có chút tia sáng.
Nếu như nhất định phải dùng một từ để nói về ánh mắt của người này, thì hai chữ “Tử vong” chính là thỏa đáng nhất.
Trên thân bốn người khí tức đều sâu không lường được, thình lình đều là Đạo Tổ.
Mà tại sau lưng bọn người Ma Chủ, đứng thưa thớt bốn mươi, năm mươi người, khí độ âm trầm đều là tồn tại Đại La Cảnh.
Tam hòang tử Thạch Phá Không, Ngũ công chúa Thạch Cạnh Nghiên đều ở trong đó, tu vi hai người đều đã là Đại La cảnh, có điều chỉ là Đại La sơ kì.
Bên cạnh hai người còn đứng một thanh niên nam tử mặc phục sức hoàng tộc. Người này có khuôn mặt tuấn lãng, đầy cao quý, cực kì sang trọng.
Khí tức trên thân người này cường đại dị thường, so với hai người Thạch Phá Không lợi hại hơn nhiều lắm, vậy mà đạt đến cảnh giới Đại La hậu kì.
Phía sau nữa là Ma tộc đại quân, tu vi chủ yếu từ Kim Tiên trở lên, đây chắc hẳn là toàn bộ tinh nhuệ của Ma Vực.
Người ở bên khác của Dao Trì thì khí tức cuồng dã, là Chân Linh của các tộc Man Hoang giới vực.
Đứng tại trước nhất có ba người, hai người trong đó là Bạch Trạch và Nhạc Miện.
Còn có một nam tử trung niên đầu trọc, trên mặt mang vẻ cười đùa.
Trung niên đầu trọc mặc trên người một kiện áo giáp cổ xưa màu đồng xanh, phía trên không có linh văn cũng không có hình vẽ, giống như một kiên áo giáp bình thường của người phàm. Nhưng bộ áo giáp được mặc trên thân nam tử đầu trọc này, lại cho người ta cảm thấy một loại khí thế bá tuyệt thiên hạ, so với Bach Trạch và Nhạc Miện không kém cỏi chút nào.
Sau lưng ba người cũng đứng ba bốn mươi tên Đại La cảnh, gồm tộc trưởng của Man Hoang tám tộc, còn có Lợi Kỳ Mã, Tiểu Bạch, Liễu Nhạc Nhi, Hồ Tam cũng đều ở trong đó.
Phía sau Man Hoang đại quân, các tộc Man Hoang đã dốc toàn bộ chủ lực và tinh nhuệ của mình ra.
Nhân mã hai phe lập tức bao vây lại, vô số Yêu Ma hai tộc đem đại quân vây quanh toàn bộ Dao Trì.
.....
Cùng lúc đó
Giới vực không biết, trong Thập Phương Vạn Tiên đại trận.
Hai tay áo Hàn Lập phiêu diêu, mở ra, lập tức có kim quang cuồn cuộn bay ra từ trong ống tay áo, là bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm. Kim long trong ống tay áo điên cuồng xông về phía trước nơi bốn người vừa mới hiện thân.
Lôi điện màu vàng đi đến đâu, hư không chấn động đến đó, kích thích gợn sóng lôi điện rộng chừng vạn trượng.
Trong bốn người kia, có một người ở phía trước, lao đi rất nhanh trong hư không, lại mạnh mẽ như hổ, ngăn tại phía trước ba người. Rồi hãy tay gã hợp lại với nhau, xông lên phía trước.
Nó chắp tay trước ngực hai tay tựa như một thanh kiếm sắc, trực tiếp làm hai bên trái phải của hư không chia ra. Ở trong kim quang lập tức dâng trào, hiện ra một tòa núi cao kim quang vạn trượng, tuy không giống như ngọn núi thực sự nhưng bên ngoài lại rất giống.
Một toà tựa như núi cao khổng lồ do kim quang ngưng tụ lập tức vắt ngang phía trước, hai đạo kim long đột nhiên nện ở trên ngọn núi, vậy mà không thể trực tiếp xuyên qua. Mà là mang hai bên sườn của ngọn núi đánh ra hai lỗ hổng to lớn kéo dài về hai bên.
Kim long một kích không trúng thì bay về hư không phía xa, trực tiếp phân tán ra, hóa thành bảy mươi hai tên Kiếm Linh đồng tử toàn thân quấn quanh tia điện màu vàng, lơ lửng tại bốn phía hư không.
Bọn chúng từng cái khoanh tay, nhíu mày nhìn xem bốn người, tựa hồ không vội công kích cũng không vội bày trận.
“Bốn vị Đạo Tổ đồng thời đến, Hàn Mỗ rất là vinh hạnh” Hàn Lập hai tay chắp sau lưng, chân đạp hư không đi tới.
***
“Nói cho cùng vẫn là do tranh giành đại Đạo... hơn nữa nó đã là gút mắc ở kiếp trước. Ngược lại bây giờ điện chủ lĩnh hội được luân hồi, chắc hẳn đã hiểu rõ hơn về tranh đấu như vậy, là không cách nào tránh khỏi. Mà hiện nay giữa ta và ngươi liên quan cũng không tính nhiều, huống hồ đã không cần tranh giành đại Đạo, vậy tại sao không buông xuống thù hận. Ta có thể giúp đỡ ngươi leo lên vị trí cao nhất của Luân Hồi Pháp Tắc, là một trong Thất Quân, thế nào?” Cổ Hoặc Kim thở dài một tiếng, khuyên.
“Đối với ngươi mà nói, luân hồi chỉ là chuyện xưa, thậm chí trong trí nhớ đều chưa từng có những ký ức này. Nhưng với ta, lại là thực tại đau đớn in sâu trong lòng, dù lột da cạo xương cũng khó mà trừ tận gốc. Huống hồ nhiều năm như vậy, ân oán giưã Thiên Đình và Luân Hồi điện, đã sớm trộn lẫn ân oán tình cừu của vô số người vào bên trong. Nên phần nhân quả này, không thể hoàn toàn chặt đứt.” Luân Hồi điện chủ lắc đầu nói.
“Vậy theo ý của điện chủ, phải làm như thế nào?” Cổ Hoặc Kim tựa hồ sớm biết câu trả lời của Luân Hồi điện chủ, không nhanh không chậm hỏi.
“Giữa ta và ngươi chỉ có một kết cục, là một phương phải triệt để tiêu tán trong thiên địa này, thì mới có thể chân chính ngừng lại.” mắt Luân Hồi điện chủ nhìn thẳng y, nói rõ từng câu từng chữ.
“Trước kia ta và ngươi mặc dù luôn tranh đấu với nhau, nhưng vẫn xem ngươi là tri kỉ. Bởi vì ngươi có rất nhiều thủ đoạn, làm cho ta không ngờ được, cho nên ta cứ một mực xem ngươi là người cùng chí hướng nhưng hiện giờ xem ra là ta sai rồi. Tầm mắt của ngươi cuối cùng vẫn là quá thấp.” trên mặt Cổ Hoặc Kim hiện ra thần sắc thất vọng, chậm rãi nói.
Luân Hồi điện chủ chỉ im lặng nhìn Cổ Hoặc Kim không nói gì, giống như đang đợi lời y nói tiếp theo.
“Cái chết của đạo lữ ngươi, ta và ngươi cùng tranh đấu đại Đạo, thậm chí là sự sống chết của vô số tu sĩ Thiên Đình và Luân Hồi điện, đều chỉ là sự hỗn loạn dưới Thiên Đạo này. Ngươi có bao giờ nghĩ đến bên trên Thiên Đạo, còn có thứ cao hơn so với Thiên Đạo chưa?” hai tay áo của Cổ Hoặc Kim hất lên, một cỗ khí phách thiên địa còn ai ngoài ta lập tức hiện ra rõ ràng.
Lời vừa nói ra vô cùng có khí thế, cho dù là ai cũng cảm thấy kính phục không thôi.
“Cùng Thiên Đạo tranh đấu? Các hạ là Thời Gian Pháp Tắc chi chủ cao quý, đứng đầu hàng ngũ Thất Quân, đã đứng trên đỉnh tu đạo của hàng triệu ngàn người trên thế gian, như thế vẫn chưa hài lòng?” Luân Hồi điện chủ không sợ, ngược lại còn cười nói.
“Ngươi không hiểu ta cũng đúng, dù sao ngươi vẫn chưa phải là Đạo Tổ thật sự, không hiểu được cảm giác ngạt thở khi Thiên Đạo đặt ở trên đầu. Loại cảm giác này, thật khiến người ta... như muốn đánh một quyền xuyên qua.” Cổ Hoặc Kim trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nắm tay nói ra.
Mọi người tại đây nghe vậy đều khẽ giật mình, hiển nhiên chưa bao giờ nghe Cổ Hoặc Kim nói như thế. Đồng thời họ cũng cảm thấy hôm nay Cổ Hoặc Kim, có chút khác lạ không giống với ngày thường.
“Cường giả không bị trói buột sao?? haha... dã tâm của ngươi rốt cuộc đã lộ ra rồi sao? Đáng tiếc ta không chờ được tới lúc ngươi tranh đấu thắng trời, đường nhiên ngươi cũng không chờ được.” Luân Hồi điện chủ đột nhiên cười lên như điên, nói.
Nó vừa dứt lời, dị biến nổi lên!
Hai bên trái phải hư không gần Dao Trì đột nhiên chấn động kịch liệt, vô số gợn sóng màu bạc hỗn loạn đột nhiên xuất hiện, khiến cho hư không quấy lên như là nước sôi.
Toàn bộ Dao Trì đã sớm được các vị Đạo Tổ Thiên Đình bày ra cấm chế cường đại bao phủ, giờ phút này các loại quang mang ẩn chứa uy năng cường đại nổi lên, cùng gợn sóng màu bạc xung đột kịch liệt.
Không ngờ gợn sóng màu bạc lại có uy năng cực lớn, cấm chế Dao Trì ở nơi này vậy mà rơi vào thế yếu.
Từng luồng cự lực nhanh như chớp tiến vào trong Dao Trì, chỗ biên giới của Dao Trì một ít tân khách trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, tu vi có chút nhỏ yếu thì lập tức trọng thương, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên.
Vào lúc này hai bên trái phải của Dao Trì có khí trắng nổi lên, mảng lớn đám mây khí màu trắng đột nhiên xuất hiện, ngăn ở phía trước những gợn sóng màu bạc.
Những gợn sóng màu bạc đang sôi trào kia lập tức bị chặn lại, cự lực ngập trời tràn vào trong đám mây khí trắng, lại giống như trâu đất xuống biển, không có chút tác dụng.
Trên không của Dao Trì một bóng trắng lóe lên, thân ảnh Bạch Vân Đạo Tổ xuất hiện.
Những tu sĩ bị trọng thương kia như tìm được đường sống từ trong chỗ chết, vội vàng bay về phía trung tâm của Dao Trì, tình cảnh nhất thời có chút lộn xộn.
Tịnh Minh Hồ ở bên cạnh Lý Nguyên Cứu và mấy vị Đạo Tổ thấy cảnh này, thần sắc đều hơi động nhìn về phía Cổ Hoặc Kim và Luân Hồi điện chủ.
Cổ Hoặc Kim ngồi ngay ngắn trên đài cao, thần sắc không chút biến hóa, dường như đối với mọi việc trước mắt không cảm thấy hứng thú chút nào.
Luân Hồi điện chủ cũng im lặng không nói gì, giống như mọi việc chung quanh không có quan hệ gì tới gã.
Nhìn một màn này, Lý Nguyên Cứu và Xích Dung Đạo Tổ ánh mắt đều khẽ động không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đôi môi của Trần Như Yên khẽ mím, lộ ra vẻ tươi cười.
Giờ phút này vị Ẩn Minh Đạo Tổ kia lại nhắm mắt lại, giống như lão tăng nhập định, một chút phản ứng cũng không có.
Những Đạo Tổ khác nhìn thấy sắc mặt Cổ Hoặc Kim cũng là thần sắc khác nhau. Có người ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, có lông mày hơi nhíu lại, có quan sát cũng có kẻ lặng lẽ lui lại.
Ánh mắt Bạch Vân Đạo Tổ cũng lóe lên, trên tay động tác không chút chần chờ, bấm tay điểm một cái.
Vô số mây khí trắng từ trong hư không toát ra, phô thiên cái địa bao phủ xuống gợn sóng màu bạc ở hai bên.
Trong hư không phụ cận quang mang của các loại cấm chế cũng lập tức sáng rực, phối hợp với mây khí màu trắng do Bạch Vân Đạo Tổ triệu hồi, bay về phía những gợn sóng màu bạc kia để hung hăng áp chế.
Nhưng những gợn sóng màu bạc kia lại đột nhiên sáng lên, hai cỗ lực lượng như muốn dời non lấp biển, và bén nhọn không gì sánh được đột nhiên tuôn ra, xé rách.
“Xoẹt” một tiếng.
Mây trắng ở hai bên Dao Trì lại trực tiếp bị xé toạc ra, những cấm chế kia chỉ hơi dừng lại một chút, rồi bị xé rách giống như trở bàn tay.
Giữa không trung thân thể của Bạch Vân Đạo Tổ chấn động mạnh, như bị điện giựt, phải lùi lại vài chục bước mới có thể đứng vững thân hình.
Bach Vân Đạo Tổ bị mất mặt trước tất cả mọi người, trên mặt hiện lên màu đỏ tím, sau khi thân hình ổn định lại muốn lập tức ra tay lần nữa.
Hai bên Dao Trì ánh sáng trắng lại lóe lên lần nữa, hư không lập tức vỡ ra, hai cái thông đạo không gian sâu không thấy đáy liền xuất hiện.
Vô số bóng người riêng phần mình bay ra từ trong thông đạo không gian, rơi vào hai bên Dao Trì, không ai biết có bao nhiêu cái, một mảnh đông nghịt, cờ xí tung bay.
Người bên trái Dao Trì đều mặc trường bào tím đen, trên thân tỏa ra cuồn cuộn ma khí, là đại quân Ma Vực.
Kẻ cầm đầu là một trung niên nam tử, mặt chữ điền lông mày nhỏ nhắn, nhìn như là tên nho sinh văn nhã, nhưng thần tình lại rất uy nghiêm, chính là Ma Chủ Thạch Không Ngư.
Lúc này Thạch Không Ngư mặc trên người một bộ chiến giáp màu tím phủ đầy hoa văn, sau lưng là áo choàng màu đỏ bay phất phới, tản mát ra uy nghiêm vô cùng vô tận.
Đứng song song bên cạnh gã còn có bốn người.
Bên trái là một đôi nam nữ, nam một đầu tóc dài giống như là rơm rạ khô héo, thân thể cũng vô cùng gầy còm, như một cỗ thây khô da bọc xương.
Nữ thì dung mạo xinh đẹp, eo nhỏ cặp mông đầy đặn, mọi cử động đều tản mát ra cảm giác, tựa như đóa hoa tà ác đang nở rộ, để cho người ta cảm giác e ngại lại không nhịn được mà động tâm.
Bên phải Thạch Không Ngư cũng đứng hai người, một người trong đó là vị nữ tử mặc váy trắng, thân hình cao lớn so với Ma Chủ còn cao hơn hai cái đầu. Thân thể nàng cực kì mập mạp, con mắt trên mặt đã bị thịt mỡ chen thành một đường, trên cổ cũng bị trùng trùng điệp điệp thịt mỡ lắp đầy, như một tòa núi thịt đứng ở nơi đó.
Một người khác là nam tử mặc áo vàng, xem ra chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, bên hông giắt một thanh trường kiếm màu đen bình thường, hình dạng cũng rất bình thường, chỉ là hai mắt nó cực kì trống rỗng vô thần không có chút tia sáng.
Nếu như nhất định phải dùng một từ để nói về ánh mắt của người này, thì hai chữ “Tử vong” chính là thỏa đáng nhất.
Trên thân bốn người khí tức đều sâu không lường được, thình lình đều là Đạo Tổ.
Mà tại sau lưng bọn người Ma Chủ, đứng thưa thớt bốn mươi, năm mươi người, khí độ âm trầm đều là tồn tại Đại La Cảnh.
Tam hòang tử Thạch Phá Không, Ngũ công chúa Thạch Cạnh Nghiên đều ở trong đó, tu vi hai người đều đã là Đại La cảnh, có điều chỉ là Đại La sơ kì.
Bên cạnh hai người còn đứng một thanh niên nam tử mặc phục sức hoàng tộc. Người này có khuôn mặt tuấn lãng, đầy cao quý, cực kì sang trọng.
Khí tức trên thân người này cường đại dị thường, so với hai người Thạch Phá Không lợi hại hơn nhiều lắm, vậy mà đạt đến cảnh giới Đại La hậu kì.
Phía sau nữa là Ma tộc đại quân, tu vi chủ yếu từ Kim Tiên trở lên, đây chắc hẳn là toàn bộ tinh nhuệ của Ma Vực.
Người ở bên khác của Dao Trì thì khí tức cuồng dã, là Chân Linh của các tộc Man Hoang giới vực.
Đứng tại trước nhất có ba người, hai người trong đó là Bạch Trạch và Nhạc Miện.
Còn có một nam tử trung niên đầu trọc, trên mặt mang vẻ cười đùa.
Trung niên đầu trọc mặc trên người một kiện áo giáp cổ xưa màu đồng xanh, phía trên không có linh văn cũng không có hình vẽ, giống như một kiên áo giáp bình thường của người phàm. Nhưng bộ áo giáp được mặc trên thân nam tử đầu trọc này, lại cho người ta cảm thấy một loại khí thế bá tuyệt thiên hạ, so với Bach Trạch và Nhạc Miện không kém cỏi chút nào.
Sau lưng ba người cũng đứng ba bốn mươi tên Đại La cảnh, gồm tộc trưởng của Man Hoang tám tộc, còn có Lợi Kỳ Mã, Tiểu Bạch, Liễu Nhạc Nhi, Hồ Tam cũng đều ở trong đó.
Phía sau Man Hoang đại quân, các tộc Man Hoang đã dốc toàn bộ chủ lực và tinh nhuệ của mình ra.
Nhân mã hai phe lập tức bao vây lại, vô số Yêu Ma hai tộc đem đại quân vây quanh toàn bộ Dao Trì.
.....
Cùng lúc đó
Giới vực không biết, trong Thập Phương Vạn Tiên đại trận.
Hai tay áo Hàn Lập phiêu diêu, mở ra, lập tức có kim quang cuồn cuộn bay ra từ trong ống tay áo, là bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm. Kim long trong ống tay áo điên cuồng xông về phía trước nơi bốn người vừa mới hiện thân.
Lôi điện màu vàng đi đến đâu, hư không chấn động đến đó, kích thích gợn sóng lôi điện rộng chừng vạn trượng.
Trong bốn người kia, có một người ở phía trước, lao đi rất nhanh trong hư không, lại mạnh mẽ như hổ, ngăn tại phía trước ba người. Rồi hãy tay gã hợp lại với nhau, xông lên phía trước.
Nó chắp tay trước ngực hai tay tựa như một thanh kiếm sắc, trực tiếp làm hai bên trái phải của hư không chia ra. Ở trong kim quang lập tức dâng trào, hiện ra một tòa núi cao kim quang vạn trượng, tuy không giống như ngọn núi thực sự nhưng bên ngoài lại rất giống.
Một toà tựa như núi cao khổng lồ do kim quang ngưng tụ lập tức vắt ngang phía trước, hai đạo kim long đột nhiên nện ở trên ngọn núi, vậy mà không thể trực tiếp xuyên qua. Mà là mang hai bên sườn của ngọn núi đánh ra hai lỗ hổng to lớn kéo dài về hai bên.
Kim long một kích không trúng thì bay về hư không phía xa, trực tiếp phân tán ra, hóa thành bảy mươi hai tên Kiếm Linh đồng tử toàn thân quấn quanh tia điện màu vàng, lơ lửng tại bốn phía hư không.
Bọn chúng từng cái khoanh tay, nhíu mày nhìn xem bốn người, tựa hồ không vội công kích cũng không vội bày trận.
“Bốn vị Đạo Tổ đồng thời đến, Hàn Mỗ rất là vinh hạnh” Hàn Lập hai tay chắp sau lưng, chân đạp hư không đi tới.
/1395
|