Dịch giả: Hàn Lâm Nhi & Độc Hành
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Ở nơi tràn ngập sương mù kia, ẩn hiện những vầng hào quang bàng bạc phủ trên các tòa cung điện đình đài lầu các tinh xảo tuyệt luân. Mà ngay giữa những ngọn núi cao là những cây cầu bạch ngọc cực kỳ mỹ lệ. Chúng đan xen vào nhau tạo nên một cảnh tượng như chốn bồng lai.
Khung cảnh này vừa xuất hiện, chợt một đạo độn quang màu xanh từ xa bay tới, dừng lại ngay bên trên. Từ trong đó, thân hình Phương Bàn hiện ra, y nhìn về các cung điện sống động bên dưới, hừ lạnh một tiếng mới nói:
"Hừ, xem ra nửa năm qua ngươi cũng không nhàn rồi, ta cũng muốn xem ngươi còn chiêu trò gì!"
Nói xong, y nhảy lên, bay thẳng tới một tòa cung điện, chìm vào làn sương mù trong cơn mưa lất phất, dừng lại nơi đỉnh núi.
Phương Bàn nhắm mắt lại, con ngươi bên dưới không ngừng chuyển động.
Chỉ chốc lát sau, y khẽ ồ một tiếng rồi mở mắt ra.
Y phát hiện rằng hiện giờ y không thể cảm ứng thấy vị trí cụ thể của Hàn Lập nữa, chỉ có thể đoán được hắn đang ở gần đây mà thôi.
Tiếp đó, đôi mắt y chỉ run nhẹ, thân hình không di động, bóng dáng lại mờ dần đi. Ngay sau đó, sáu phân thân giống hệt bản thể y mau chóng bay ra.
Bảy tên Phương Bàn lập tức hóa thành bảy bóng xanh bay về bảy hướng khác nhau.
Chỉ thấy bảy tên này lao nhanh qua các tòa cung điện ngập tràn tiên khí, thân ảnh liên tục thoáng ẩn hiện, chỉ một lát sau đã về tới nơi ban đầu.
Bảy tên này tâm ý tương thông, nhưng đều không thu hoạch được gì cả.
Đúng lúc này, chợt một tên Phương Bàn hình như chú ý tới điều gì, lập tức xoay người cúi xuống, tay chạm nhẹ xuống đất.
"Đây là... Trận trong trận!" Y từ từ thu tay, đứng dậy nhíu mày nói.
Vừa dứt lời, bảy người bọn chúng chợt quay lại, đưa lưng về phía nhau, tạo thành một vòng tròn.
Tiếp đó, thân hình bảy tên khẽ động, trường đao trong tay vung ra, tạo thành bảy đạo đao quang ập xuống bốn phương tám hướng.
"Vù vù vù..."
Cuồng phong nổi lên, bảy đạo đao ảnh xoắn vào nhau, tạo thành vô số đao ảnh, tựa một đóa sen màu đen đang từ từ bung cánh hoa là những đao ảnh, rồi xoay tròn bay lên trên cao.
Không gian bên trên chợt chấn động, dưới đóa sen sắc bén kia, những tòa lâu quỳnh điện ngọc lập tức bị xé rách, hào quang chao đảo, vặn vẹo biến hình.
Ngay sau đó, những tiếng "Phốc phốc" vang lên, cung điện xung quanh mờ đi rồi biến mất hẳn, làm lộ cảnh tượng bên trong ra.
Chỉ thấy đỉnh núi dường như đã bị ai đó cắt qua, dưới đất rải những phiến đá bạch ngọc, bên trên điêu khắc những phù văn kỳ dị, mà phù văn nơi trung tâm lại khắc một đồ án hình thú quái dị.
Bốn phía là hơn mười cây cột đá màu trắng cao hơn mười trượng bên trên khảm nạm rất nhiều tinh thạch màu sắc hình dạng khác nhau, thoạt nhìn vô cùng rực rỡ và đẹp mắt.
Lúc này, bảy phân thân của Phương Bàn lại hợp làm một thể, y đảo mắt liếc những hào quang tinh thạch chói lóa kia, trên mặt hiện ra chút hoảng hốt. Y chợt xoay người lại, liền thấy Hàn Lập mặc một bộ áo xanh đứng cách đó mấy trăm trượng, trong tay cầm một trận bàn hình tròn, mau chóng điểm lên mặt trận bàn.
Dường như đã thấy ánh mắt của Phương Bàn, Hàn Lập khẽ ngẩng đầu, khóe miệng cong lên.
Hắn đang thúc giục một trận pháp tên là "Si Lãi Huyễn Quang Trận". Đây là một bộ ảo trận cấp cao mà mấy tháng trước hắn mới đổi được trong Vô Thường Minh, có điều chỉ có thể sử dụng một lần.
Vì thứ này, hắn đã không tiếc sử dụng toàn bộ linh thạch cực phẩm, lại thêm hai Thổ Tôn Quả, hai linh bảo phẩm cấp tương đối cao trong vòng tay trữ vật mà Cam Cửu Chân đưa cho để trao đổi mới thành công.
Nghe nói trận pháp này uy lực vô cùng lớn, cho dù là tiên nhân Chân Tiên hậu kỳ, kể cả đã tới cảnh giới viên mãn, chỉ cần không tu thành Kim Tiên mà rơi vào trong trận thì không có cách nào tự tỉnh táo lại được, chỉ có thể càng lún càng sâu, cuối cùng bị chìm đắm trong đó, ngay cả thần hồn Nguyên Anh cũng không thể thoát ra.
Có điều trận pháp này cũng có khuyết điểm lớn.
Thứ nhất, khởi động trận pháp này cần nhiều thời gian, cho nên trước đó hắn mới bày thêm một bộ Cửu Cung Thiên Càn Phù phủ bên ngoài đại trận.
Thứ hai, người điều khiển trận này nhất định phải biến bản thân thành một mắt trận, cầm trận bàn đứng bên trong trận, cùng khảo nghiệm trận pháp với người bị bao vây, đúng kiểu ngọc nát đá tan.
Đương nhiên, người khống chế trận pháp vẫn có ưu thế hơn, nếu may mắn tỉnh táo lại trước thì có thể điều khiển ảo trận, tấn công người bị vây khốn.
"Muốn chết!"
Thấy ánh mắt Hàn Lập nhìn lại, con ngươi Phương Bàn co rụt lại, thân hình chợt mờ nhạt, trường đao màu đen trong tay chỉ về phía trước như kiếm đâm thẳng vào ngực Hàn Lập.
Lúc này, trên trán Hàn Lập đã lấm tấm mồ hôi, ngay lúc trường đao Phương Bàn cách hắn khoảng trăm trượng, ngón tay hắn một lần nữa điểm lên trên trận bàn.
Phương Bàn cảm thấy hai mắt sáng lên, tiếp theo trên cột đá xung quanh hóa thành một đại tác phẩm hoa rực rỡ màu sắc nhưng lại có chút mơ hồ làm y ngắm say mê.
Không kịp phản ứng, thân thể y như xuyên qua một tầng vách ngăn vô hình, lảo đảo một cái liền xông vào một tòa đại điện có ánh sáng mờ mịt.
Ánh mắt y đảo qua các trụ ở bốn phía trong điện, trên đó đang treo các chậu than cũ kỹ, bên trong chậu là ngọn lửa xanh mượt, trong lòng y cảm thấy khó hiểu.
"Két két "
Tiếng xích sắt trà sát nhau đột ngột vang lên trong đại điện, một thanh âm khàn khàn trầm thấp nhưng rất uy nghiêm bỗng nhiên vang lên:
"Nghiệt đồ lớn mật, dám giương đao trước mặt ta. Ngươi định khi sư diệt tổ sao?"
Phương Bàn nghe thanh âm này giật mình một cái, theo bản năng hạ thanh đao xuống phía trước.
Y ngẩng đầu nhìn, thấy cách mười trượng phía trước có một gã trung niên mặc một cái áo khoác màu tuyết trắng, màu da tái xanh như cương thi, đang ngồi trên một cái ghế đen kịt. Miệng y thì thào kêu một tiếng "Sư tôn".
Nhưng ngay sau đó, y đột nhiên lắc đầu, ánh mắt một lần nữa trở nên lăng lệ.
"Ngươi không phải sư tôn ta, ngươi bất quá là ảo ảnh do trận pháp tạo ra mà thôi. " Y hét lớn một tiếng, giơ đao lên một lần nữa, nhắm thẳng vào gã cương thi.
Chỉ thấy thân y khẽ động, trong nháy mắt thân ảnh kéo dài, hóa thành hư ảnh mơ hồ trong đại điện.
Trong chớp mắt, hư ảnh phân thành bảy đạo thân ảnh giống nhau như đúc, từ bốn phương tám hướng vây gã cương thi lại.
"Nghiệp chướng, ngươi dám?"
Tên cương thi quát to một tiếng, không thấy gã ngâm tụng hay bấm niệm chú thuật gì nhưng quanh thân liền bộc phát ra một cỗ khí thế bàng bạc quét ra bốn phía.
"Két két…"
Tiếng kim loại lại vang lên, toàn bộ xiềng xích màu đen trong đại điện phủ kín gã cương thi đột nhiên như vật sống, rung lên liên hồi, rồi như một gợn sóng màu đen tràn ra bốn phía.
Bảy đạo phân thân Phương Bàn dù tốc độ nhanh như thế nào, cũng đều bị xích đen quét trúng. Chúng phun ra một búng máu, rồi té xuống đất.
"Bản tọa dạy dỗ ra đệ tử ngươi, giờ ngươi cũng muốn tạo phản sao?" Gã cương thi liếc mắt nhìn một tên Phương Bàn nằm rạp trên mặt đất, khinh bỉ nói.
Nghe vậy, trong lòng y không khỏi vô cùng kinh hãi, gã cương thi trước mặt kia cho dù khí tức hay thủ đoạn, ngôn ngữ hay khí độ, đều giống y chang vị sư tôn có một không hai của y.
Chẳng lẽ mới vừa rồi Hàn Lập bày ra cũng không phải ảo trận, mà là một loại truyền tống trận đặc thù nào đó?
Lòng kiên định trong lòng y lần đầu tiên xuất hiện dao động.
"Nghiệp chướng, còn không qua đây tự nhận cái chết?" Không chờ Phương Bàn nghĩ thông suốt, gã cương thi mở miệng quát lên.
Phương Bàn thấy vậy, thần sắc biến hóa liên tục, không khỏi chần chờ...
Lại nói lúc bị Phương Bàn cầm đao đâm thẳng tới, trong mắt Hàn lập cũng một hồi hồi mờ nhạt, rơi vào ảo trận.
Hắn cảm thấy bên tai vang lên tiếng gào thét, thân hình liền nhanh chóng phóng thẳng lên trời.
Mà giờ khắc này ở trên cao, một gương mặt khổng lồ vừa xuất hiện đang dần dần trở nên mờ nhạt không thấy bóng dáng. Sau đó ánh sáng màu tím lóe lên chói mắt, một khe hở màu trắng rất dài từ từ hiện ra, bên trong mơ hồ truyền ra một hồi Phạm âm.
"Tiên giới chi môn!"
Ta đang ở... Đây là Độ Kiếp phi thăng?
Hàn Lập dù thế nào cũng không thể ngờ đến, ảo cảnh mà hắn phải đối mặt lại là một lần nữa trải qua lôi kiếp phi thăng.
Đang trong lúc kinh ngạc, hắn chợt nghe một tiếng sấm sét từ trên đỉnh đầu truyền xuống, một luồng hồ quang bảy màu vô cùng lớn từ trong miệng gương mặt khổng lồ nhạt nhòa hơi rung rồi giáng xuống hắn.
Khí tức cuốn đến như muốn hủy thiên diệt địa!
Hàn Lập vô ý thức vung tay lên, lập tức tuột tay bắn ra liên tiếp lôi hỏa màu vàng, nghênh đón luồng hồ quang bảy màu kia.
Hắn vừa cúi đầu, liền thấy trong tay mình đang nắm một thanh kiếm dài màu xanh xẫm, trên thân kiếm truyền đến cảm giác gần gũi, thân thiết.
Chính là thanh Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm!
Cảm thụ được uy áp từ đỉnh đầu truyền xuống, Hàn Lập do dự một chút liền rung cổ tay đang cầm thanh Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm. Cả người hắn lập tức hóa thành một đạo cầu vồng màu xanh sẫm lao vút lên trời nghênh đón.
"Ầm ầm" một thanh âm nổ vang đến tận chân trời.
Một vầng sáng diễm lệ che kín thiên không chợt hiện lên không ổn định, kịch liệt rung động, rồi tan biến.
Bỗng nhiên, thân hình Hàn Lập từ trên cao rơi xuống.
Giờ phút này, toàn thân hắn đau nhức không gì sánh được, như là than củi bị đốt cháy. Cả người hắn lộ ra kẽ nứt đỏ thẩm, thân thể như muốn nứt toác ra.
Thanh kiếm màu xanh sẫm trong tay hắn "bụp" một tiếng, liền vỡ vụn thành bột mịn, tiêu tan.
Mà trên bầu trời, gương mặt mờ ảo to lớn một lần nữa trở nên rõ nét, sắc mặt không buồn không vui, trong hốc mắt trống rỗng toát lên vẻ lạnh lùng coi rẻ vạn vật, sau đó liền trực tiếp nổ tung, rồi vỡ vụn ra.
Ngay sau đó, cánh cửa Tiên giới vốn đã mở ra chợt khép lại, bên cạnh cũng đột nhiên hiện ra một khe nứt không gian rất lớn.
Xuyên thấu qua khe nứt, Hàn Lập thấy một bóng tối thâm sâu không gì sánh được, giống như có thể thôn phệ tất cả.
Ở trong đó, không có một chút ánh sáng nào, nhưng lại sinh ra một lực hấp dẫn vô cùng quỷ dị với hắn, làm cho hắn thấy thân thiết, kích thích hắn chỉ muốn tiến vào bên trong mà không cách nào ngăn được.
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Ở nơi tràn ngập sương mù kia, ẩn hiện những vầng hào quang bàng bạc phủ trên các tòa cung điện đình đài lầu các tinh xảo tuyệt luân. Mà ngay giữa những ngọn núi cao là những cây cầu bạch ngọc cực kỳ mỹ lệ. Chúng đan xen vào nhau tạo nên một cảnh tượng như chốn bồng lai.
Khung cảnh này vừa xuất hiện, chợt một đạo độn quang màu xanh từ xa bay tới, dừng lại ngay bên trên. Từ trong đó, thân hình Phương Bàn hiện ra, y nhìn về các cung điện sống động bên dưới, hừ lạnh một tiếng mới nói:
"Hừ, xem ra nửa năm qua ngươi cũng không nhàn rồi, ta cũng muốn xem ngươi còn chiêu trò gì!"
Nói xong, y nhảy lên, bay thẳng tới một tòa cung điện, chìm vào làn sương mù trong cơn mưa lất phất, dừng lại nơi đỉnh núi.
Phương Bàn nhắm mắt lại, con ngươi bên dưới không ngừng chuyển động.
Chỉ chốc lát sau, y khẽ ồ một tiếng rồi mở mắt ra.
Y phát hiện rằng hiện giờ y không thể cảm ứng thấy vị trí cụ thể của Hàn Lập nữa, chỉ có thể đoán được hắn đang ở gần đây mà thôi.
Tiếp đó, đôi mắt y chỉ run nhẹ, thân hình không di động, bóng dáng lại mờ dần đi. Ngay sau đó, sáu phân thân giống hệt bản thể y mau chóng bay ra.
Bảy tên Phương Bàn lập tức hóa thành bảy bóng xanh bay về bảy hướng khác nhau.
Chỉ thấy bảy tên này lao nhanh qua các tòa cung điện ngập tràn tiên khí, thân ảnh liên tục thoáng ẩn hiện, chỉ một lát sau đã về tới nơi ban đầu.
Bảy tên này tâm ý tương thông, nhưng đều không thu hoạch được gì cả.
Đúng lúc này, chợt một tên Phương Bàn hình như chú ý tới điều gì, lập tức xoay người cúi xuống, tay chạm nhẹ xuống đất.
"Đây là... Trận trong trận!" Y từ từ thu tay, đứng dậy nhíu mày nói.
Vừa dứt lời, bảy người bọn chúng chợt quay lại, đưa lưng về phía nhau, tạo thành một vòng tròn.
Tiếp đó, thân hình bảy tên khẽ động, trường đao trong tay vung ra, tạo thành bảy đạo đao quang ập xuống bốn phương tám hướng.
"Vù vù vù..."
Cuồng phong nổi lên, bảy đạo đao ảnh xoắn vào nhau, tạo thành vô số đao ảnh, tựa một đóa sen màu đen đang từ từ bung cánh hoa là những đao ảnh, rồi xoay tròn bay lên trên cao.
Không gian bên trên chợt chấn động, dưới đóa sen sắc bén kia, những tòa lâu quỳnh điện ngọc lập tức bị xé rách, hào quang chao đảo, vặn vẹo biến hình.
Ngay sau đó, những tiếng "Phốc phốc" vang lên, cung điện xung quanh mờ đi rồi biến mất hẳn, làm lộ cảnh tượng bên trong ra.
Chỉ thấy đỉnh núi dường như đã bị ai đó cắt qua, dưới đất rải những phiến đá bạch ngọc, bên trên điêu khắc những phù văn kỳ dị, mà phù văn nơi trung tâm lại khắc một đồ án hình thú quái dị.
Bốn phía là hơn mười cây cột đá màu trắng cao hơn mười trượng bên trên khảm nạm rất nhiều tinh thạch màu sắc hình dạng khác nhau, thoạt nhìn vô cùng rực rỡ và đẹp mắt.
Lúc này, bảy phân thân của Phương Bàn lại hợp làm một thể, y đảo mắt liếc những hào quang tinh thạch chói lóa kia, trên mặt hiện ra chút hoảng hốt. Y chợt xoay người lại, liền thấy Hàn Lập mặc một bộ áo xanh đứng cách đó mấy trăm trượng, trong tay cầm một trận bàn hình tròn, mau chóng điểm lên mặt trận bàn.
Dường như đã thấy ánh mắt của Phương Bàn, Hàn Lập khẽ ngẩng đầu, khóe miệng cong lên.
Hắn đang thúc giục một trận pháp tên là "Si Lãi Huyễn Quang Trận". Đây là một bộ ảo trận cấp cao mà mấy tháng trước hắn mới đổi được trong Vô Thường Minh, có điều chỉ có thể sử dụng một lần.
Vì thứ này, hắn đã không tiếc sử dụng toàn bộ linh thạch cực phẩm, lại thêm hai Thổ Tôn Quả, hai linh bảo phẩm cấp tương đối cao trong vòng tay trữ vật mà Cam Cửu Chân đưa cho để trao đổi mới thành công.
Nghe nói trận pháp này uy lực vô cùng lớn, cho dù là tiên nhân Chân Tiên hậu kỳ, kể cả đã tới cảnh giới viên mãn, chỉ cần không tu thành Kim Tiên mà rơi vào trong trận thì không có cách nào tự tỉnh táo lại được, chỉ có thể càng lún càng sâu, cuối cùng bị chìm đắm trong đó, ngay cả thần hồn Nguyên Anh cũng không thể thoát ra.
Có điều trận pháp này cũng có khuyết điểm lớn.
Thứ nhất, khởi động trận pháp này cần nhiều thời gian, cho nên trước đó hắn mới bày thêm một bộ Cửu Cung Thiên Càn Phù phủ bên ngoài đại trận.
Thứ hai, người điều khiển trận này nhất định phải biến bản thân thành một mắt trận, cầm trận bàn đứng bên trong trận, cùng khảo nghiệm trận pháp với người bị bao vây, đúng kiểu ngọc nát đá tan.
Đương nhiên, người khống chế trận pháp vẫn có ưu thế hơn, nếu may mắn tỉnh táo lại trước thì có thể điều khiển ảo trận, tấn công người bị vây khốn.
"Muốn chết!"
Thấy ánh mắt Hàn Lập nhìn lại, con ngươi Phương Bàn co rụt lại, thân hình chợt mờ nhạt, trường đao màu đen trong tay chỉ về phía trước như kiếm đâm thẳng vào ngực Hàn Lập.
Lúc này, trên trán Hàn Lập đã lấm tấm mồ hôi, ngay lúc trường đao Phương Bàn cách hắn khoảng trăm trượng, ngón tay hắn một lần nữa điểm lên trên trận bàn.
Phương Bàn cảm thấy hai mắt sáng lên, tiếp theo trên cột đá xung quanh hóa thành một đại tác phẩm hoa rực rỡ màu sắc nhưng lại có chút mơ hồ làm y ngắm say mê.
Không kịp phản ứng, thân thể y như xuyên qua một tầng vách ngăn vô hình, lảo đảo một cái liền xông vào một tòa đại điện có ánh sáng mờ mịt.
Ánh mắt y đảo qua các trụ ở bốn phía trong điện, trên đó đang treo các chậu than cũ kỹ, bên trong chậu là ngọn lửa xanh mượt, trong lòng y cảm thấy khó hiểu.
"Két két "
Tiếng xích sắt trà sát nhau đột ngột vang lên trong đại điện, một thanh âm khàn khàn trầm thấp nhưng rất uy nghiêm bỗng nhiên vang lên:
"Nghiệt đồ lớn mật, dám giương đao trước mặt ta. Ngươi định khi sư diệt tổ sao?"
Phương Bàn nghe thanh âm này giật mình một cái, theo bản năng hạ thanh đao xuống phía trước.
Y ngẩng đầu nhìn, thấy cách mười trượng phía trước có một gã trung niên mặc một cái áo khoác màu tuyết trắng, màu da tái xanh như cương thi, đang ngồi trên một cái ghế đen kịt. Miệng y thì thào kêu một tiếng "Sư tôn".
Nhưng ngay sau đó, y đột nhiên lắc đầu, ánh mắt một lần nữa trở nên lăng lệ.
"Ngươi không phải sư tôn ta, ngươi bất quá là ảo ảnh do trận pháp tạo ra mà thôi. " Y hét lớn một tiếng, giơ đao lên một lần nữa, nhắm thẳng vào gã cương thi.
Chỉ thấy thân y khẽ động, trong nháy mắt thân ảnh kéo dài, hóa thành hư ảnh mơ hồ trong đại điện.
Trong chớp mắt, hư ảnh phân thành bảy đạo thân ảnh giống nhau như đúc, từ bốn phương tám hướng vây gã cương thi lại.
"Nghiệp chướng, ngươi dám?"
Tên cương thi quát to một tiếng, không thấy gã ngâm tụng hay bấm niệm chú thuật gì nhưng quanh thân liền bộc phát ra một cỗ khí thế bàng bạc quét ra bốn phía.
"Két két…"
Tiếng kim loại lại vang lên, toàn bộ xiềng xích màu đen trong đại điện phủ kín gã cương thi đột nhiên như vật sống, rung lên liên hồi, rồi như một gợn sóng màu đen tràn ra bốn phía.
Bảy đạo phân thân Phương Bàn dù tốc độ nhanh như thế nào, cũng đều bị xích đen quét trúng. Chúng phun ra một búng máu, rồi té xuống đất.
"Bản tọa dạy dỗ ra đệ tử ngươi, giờ ngươi cũng muốn tạo phản sao?" Gã cương thi liếc mắt nhìn một tên Phương Bàn nằm rạp trên mặt đất, khinh bỉ nói.
Nghe vậy, trong lòng y không khỏi vô cùng kinh hãi, gã cương thi trước mặt kia cho dù khí tức hay thủ đoạn, ngôn ngữ hay khí độ, đều giống y chang vị sư tôn có một không hai của y.
Chẳng lẽ mới vừa rồi Hàn Lập bày ra cũng không phải ảo trận, mà là một loại truyền tống trận đặc thù nào đó?
Lòng kiên định trong lòng y lần đầu tiên xuất hiện dao động.
"Nghiệp chướng, còn không qua đây tự nhận cái chết?" Không chờ Phương Bàn nghĩ thông suốt, gã cương thi mở miệng quát lên.
Phương Bàn thấy vậy, thần sắc biến hóa liên tục, không khỏi chần chờ...
Lại nói lúc bị Phương Bàn cầm đao đâm thẳng tới, trong mắt Hàn lập cũng một hồi hồi mờ nhạt, rơi vào ảo trận.
Hắn cảm thấy bên tai vang lên tiếng gào thét, thân hình liền nhanh chóng phóng thẳng lên trời.
Mà giờ khắc này ở trên cao, một gương mặt khổng lồ vừa xuất hiện đang dần dần trở nên mờ nhạt không thấy bóng dáng. Sau đó ánh sáng màu tím lóe lên chói mắt, một khe hở màu trắng rất dài từ từ hiện ra, bên trong mơ hồ truyền ra một hồi Phạm âm.
"Tiên giới chi môn!"
Ta đang ở... Đây là Độ Kiếp phi thăng?
Hàn Lập dù thế nào cũng không thể ngờ đến, ảo cảnh mà hắn phải đối mặt lại là một lần nữa trải qua lôi kiếp phi thăng.
Đang trong lúc kinh ngạc, hắn chợt nghe một tiếng sấm sét từ trên đỉnh đầu truyền xuống, một luồng hồ quang bảy màu vô cùng lớn từ trong miệng gương mặt khổng lồ nhạt nhòa hơi rung rồi giáng xuống hắn.
Khí tức cuốn đến như muốn hủy thiên diệt địa!
Hàn Lập vô ý thức vung tay lên, lập tức tuột tay bắn ra liên tiếp lôi hỏa màu vàng, nghênh đón luồng hồ quang bảy màu kia.
Hắn vừa cúi đầu, liền thấy trong tay mình đang nắm một thanh kiếm dài màu xanh xẫm, trên thân kiếm truyền đến cảm giác gần gũi, thân thiết.
Chính là thanh Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm!
Cảm thụ được uy áp từ đỉnh đầu truyền xuống, Hàn Lập do dự một chút liền rung cổ tay đang cầm thanh Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm. Cả người hắn lập tức hóa thành một đạo cầu vồng màu xanh sẫm lao vút lên trời nghênh đón.
"Ầm ầm" một thanh âm nổ vang đến tận chân trời.
Một vầng sáng diễm lệ che kín thiên không chợt hiện lên không ổn định, kịch liệt rung động, rồi tan biến.
Bỗng nhiên, thân hình Hàn Lập từ trên cao rơi xuống.
Giờ phút này, toàn thân hắn đau nhức không gì sánh được, như là than củi bị đốt cháy. Cả người hắn lộ ra kẽ nứt đỏ thẩm, thân thể như muốn nứt toác ra.
Thanh kiếm màu xanh sẫm trong tay hắn "bụp" một tiếng, liền vỡ vụn thành bột mịn, tiêu tan.
Mà trên bầu trời, gương mặt mờ ảo to lớn một lần nữa trở nên rõ nét, sắc mặt không buồn không vui, trong hốc mắt trống rỗng toát lên vẻ lạnh lùng coi rẻ vạn vật, sau đó liền trực tiếp nổ tung, rồi vỡ vụn ra.
Ngay sau đó, cánh cửa Tiên giới vốn đã mở ra chợt khép lại, bên cạnh cũng đột nhiên hiện ra một khe nứt không gian rất lớn.
Xuyên thấu qua khe nứt, Hàn Lập thấy một bóng tối thâm sâu không gì sánh được, giống như có thể thôn phệ tất cả.
Ở trong đó, không có một chút ánh sáng nào, nhưng lại sinh ra một lực hấp dẫn vô cùng quỷ dị với hắn, làm cho hắn thấy thân thiết, kích thích hắn chỉ muốn tiến vào bên trong mà không cách nào ngăn được.
/1395
|