Dịch giả: Độc Hành
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
"Tiêu chuẩn cụ thể thế nào thì hai người các ngươi tự động phán đoán. Chỉ cần các ngươi cho rằng bọn chúng có thể ứng phó được thì không cần ra tay. Các ngươi cũng không cần cố kỵ điều gì, đệ tử chân truyền thí luyện vốn phải nguy hiểm tính mạng, nên cũng không có người dám trách cứ các ngươi. Các ngươi mặc dù là hộ vệ, kỳ thật cũng là giám khảo, phải công bằng công chính. Rõ chưa?" Nam tử áo tím lạnh nhạt nói.
"Vâng." Hai người Tô Đồng Tiếu và Hàn Lập vội vàng cúi đầu lên tiếng.
Nam tử áo tím ừ một tiếng, sau đó nhìn thiếu phụ áo trắng bên cạnh một cái.
Trong lúc nam tử nhìn sang, thiếu phụ cũng không nhượng bộ chút nào liếc lại một cái.
Nam tử áo tím cũng không nói thêm gì, quay người biến thành độn quang, vội vã bay đi.
Thiếu phụ áo trắng lúc này mới xoay chuyển ánh mắt nhìn hai người Hàn Lập một cái, cuối cùng ánh mắt thoáng dừng trên thân Hàn Lập, nhưng sau một khắc thân hình cũng vòng một cái bay xa.
Ngay lúc thiếu phụ quay người nháy mắt, trong mắt Hàn Lập hiện lên một tia dị sắc, trong chớp mắt liền khôi phục như thường.
Đưa mắt nhìn thân hình hai người kia biến mất ở phía chân trời, hai người Hàn Lập mới ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nhau.
"Tô huynh, vị Âu Dương Đạo Chủ vừa rồi kia chẳng lẽ chính là Đạo Chủ xếp hạng chín Âu Dương Khuê Sơn?" Hàn Lập hỏi.
"Đúng vậy, mười ba Kim Tiên Đạo Chủ trong tông thay phiên chấp chưởng môn phái một lần mỗi lần mười vạn năm. Hiện tại chấp chưởng tông môn chính là Âu Dương Đạo Chủ. Chẳng qua là không nghĩ tới, Vân Đạo Chủ lại đi cùng, cũng không nói một lời, tiêu sái đi rồi. Xem ra hẳn là lo lắng cho vị đồ nhi bảo bối kia của người." Tô Đồng Tiếu gật đầu nói.
"Bọn chúng chuẩn bị xuất phát rồi, chúng ta cũng chuẩn bị khởi hành." Thần thức Hàn Lập khẽ động, nhìn về hướng Chủ điện một chút, rồi nói.
Bên trong Chủ điện, những đệ tử nội môn đã xuất phát, đi theo Phương Vũ ra ngoài điện.
"Ha ha, Lệ huynh không cần sốt ruột. Chờ bọn chúng đi xa một chút, chúng ta cứ từ từ bắt kịp cũng được." Tô Đồng Tiếu khoát tay áo nói.
Vừa dứt lời, bên trong Thiên Điện loé lên bóng người, thân ảnh một lão giả tóc xám hiện ra, trên người mặc trang phục trưởng lão tông môn, là một vị Trưởng lão nội môn.
Lão giả tóc xám nhìn hai người một cái, ánh mắt rất nhanh dời khỏi Hàn Lập mà nhìn vào Tô Đồng Tiếu, cười lớn đi tới.
"Ha ha, Tô trưởng lão, ta và ngươi thật sự là nhiều năm không gặp."
"Vương trưởng lão, thật sự là hạnh ngộ." Tô Đồng Tiếu cười ha ha một tiếng, cũng nghênh đón.
Hàn Lập thấy cảnh này, trong nội tâm mơ hồ đoán được cái gì, lập tức ra vẻ không biết, nhắm mắt dưỡng thần.
Lão giả tóc xám cũng không có dừng lại lâu, hàn huyên vài câu cùng Tô Đồng Tiếu rồi cáo từ. Tô Đồng Tiếu tiễn lão đến cửa Thiên Điện.
Trước khi cáo biệt, lão giả tóc xám bất động thanh sắc đưa một cái túi trữ vật vào trong tay Tô Đồng Tiếu. Tô Đồng Tiếu cũng không nhìn một cái, trực tiếp thu vào.
Lão giả kia vừa đi khỏi, lại có một đại hán trung niên đi đến, xem ra cũng là một gã trưởng lão nội môn.
"Tô trưởng lão, lần này quả nhiên là ngươi đảm nhiệm chức Ám vệ này." Đại hán quét thần thức qua, không để ý đến sự tồn tại của Hàn Lập, đi thẳng tới phía Tô Đồng Tiếu, chắp tay, vẻ mặt tươi cười nói.
"Phạm trưởng lão nói đùa, trùng hợp một chút mà thôi." Tô Đồng Tiếu cười, nghênh đón.
Đại hán trung niên không khách sáo nói nhảm, trực tiếp lấy ra một cái túi trữ vật, đưa cho Tô Đồng Tiếu.
Thời gian tiếp theo, bên trong Thiên Điện có thể nói là nối liền không dứt, rất nhanh đã đến bảy tám người, tựa hồ cũng là tới tặng đồ, chỉ dừng lại một chút, rồi rời đi.
Nội tâm Hàn Lập minh bạch, những người này đều là trưởng bối sư môn của những đệ tử tham dự thí luyện kia, tới đây hẳn là nhờ cậy chăm sóc tiểu bối hoặc là đệ tử.
Chẳng qua là những người này thấy hắn không chỉ lạ mặt, tu vi cũng chỉ là Chân Tiên cảnh sơ kỳ, những lễ vật kia đương nhiên đều đưa cho Tô Đồng Tiếu là một Chân Tiên trung kỳ.
Tô Đồng Tiếu tất nhiên là ai đến cũng đều không có cự tuyệt, thu tất cả quà tặng vào.
Hàn Lập cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở một bên, từ đầu tới cuối không nói gì, nhưng trong lòng phỏng đoán hành động của vị Vân Đạo Chủ trước khi đi.
Nàng này muốn hắn bảo vệ Bạch Tố Viện chu toàn, xem ra tựa hồ cũng không giao việc này cho Tô Đồng Tiếu có tu vi cao hơn.
Cái này có chút ý vị sâu xa.
"Lệ huynh, ta xem canh giờ không sai biệt lắm, chúng ta đi thôi." Tô Đồng Tiếu thấy không còn người đến, lập tức gọi Hàn Lập một tiếng.
"Tốt." Hàn Lập mở mắt, nhẹ gật đầu.
…
Một tòa đại điện đá xanh bên trên một ngọn núi lớn cao ngất ở phía Bắc dãy núi Chung Minh.
Nơi này là Lâm Truyền Các, ở phía bắc dãy núi Chung Minh của Chúc Long Đạo.
Bên ngoài đại điện gió lạnh gào thét, nhiệt độ so với chỗ khác thấp hơn rất nhiều. Trong không trung, đập vào mắt là một mảnh tuyết trắng bao la mờ mịt tung bay, phô thiên cái địa.
Hàn Lập và Tô Đồng Tiếu đi ra đại điện, không dừng lại, mà bay thẳng đến phương Bắc.
Gần nửa canh giờ sau, hai người dừng độn quang một chút.
Trên bầu trời mấy vạn dặm phía trước, một chiếc phi chu to lớn đang trong mây theo gió vượt sóng, lao vùn vụt về phía trước.
"Ha ha, thời gian tiếp theo này coi như thoải mái, chúng ta chỉ cần chậm rãi đi theo là được. Lại nói, Lệ huynh và Bạch Tố Viện đồng thời nhập môn, đến nay chưa tới trăm năm, cảm thấy bổn tông so với ngoại giới như thế nào?" Tô Đồng Tiếu nhìn về phía Hàn Lập, cười hỏi.
"Trong tông, có đầy đủ công pháp, tài nguyên có thể sử dụng, chẳng qua là nếu muốn thu hoạch một chút, chúng ta phải bỏ ra cũng không ít." Hàn Lập cười khổ một tiếng nói.
"Lệ huynh nói rất đúng. Chúng ta ở trong tông đều là trưởng lão tán tu, không có nền móng. Nếu không có cơ duyên đặc biệt, muốn bước lên cao, thật là khó khăn! Lúc vào tông, những cái cung phụng kia căn bản như muối bỏ biển, phía sau hết thảy đều dựa vào chính mình. Đến cảnh giới này, muốn tiến thêm một bước, ngay cả có núi vàng biển bạc cũng không đủ để ăn mòn. Nếu không Tô mỗ nhập môn hơn mười vạn năm, sao lại khó khăn lắm mới tiến thêm một bước như thế này." Tô Đồng Tiếu tràn đầy đồng cảm, tự giễu cười nói.
"Cung phụng lúc vào tông... Đây là cái gì?" Hàn Lập nghe vậy, nao nao.
"Chính là năm trăm cực phẩm linh thạch và ba miếng Tiên Nguyên Thạch? Xin hỏi Lệ đạo hữu, thời điểm nhập môn lúc trước là người nào dẫn vào?" Tô Đồng Tiếu vội ho một tiếng, rồi hỏi.
"Kỳ Lương." Hàn Lập đáp.
Tô Đồng Tiếu nghe vậy, kín đáo nhìn Hàn Lập một cái, nhưng chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Chẳng qua, ý tứ trong đó đã rất rõ ràng, ở đây gã đã nói cho Hàn Lập, những Linh Thạch và Tiên Nguyên Thạch kia đều bị Kỳ Lương lấy mất.
Nét mặt Hàn Lập hiện lên một tia phẫn nộ, nhưng trong nội tâm kỳ thật cũng không có nổi lên bao nhiêu gợn sóng.
Loại hành vi này như Kỳ Lương ở bên trong Chúc Long Đạo chỉ sợ là chuyện thường ngày, nhìn quen lắm rồi. Hắn nghe Tô Đồng Tiếu nói như vậy, ngược lại càng thêm yên tâm một chút về sự nhiệt tình lúc trước của Kỳ Lương.
Liên tưởng đến sự tình Tô Đồng Tiếu thu lễ lúc trước, nội tâm Hàn Lập có cảm giác không có gì để nói.
Không nghĩ tới bất kể là Nhân giới, Linh Giới hay Tiên Giới, quy tắc thông hành vẫn là giống nhau, thậm chí hành vi của đám Chân Tiên này càng lúc càng giống thế tục.
"Đúng rồi, Lệ huynh còn nhớ chuyện cũ năm đó Hùng Sơn Phó Đạo Chủ luyện kiếm thất bại không?" Tô Đồng Tiếu đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, nói ra.
"Về việc này... Hùng Phó Đạo Chủ không phải yêu cầu chúng ta không nên truyền ra ngoài sao. Tốt nhất chúng ta không nên nói đến." Hàn Lập nhăn mày, nói.
"Ha ha... Nơi đây cũng chỉ có hai người ta và ngươi, lại không có người ngoài, không cần phải ngại. Lại nói, chính là chúng ta không truyền ra, nhưng hiện tại chuyện này trong tông môn có trưởng lão nào mà không biết? Sớm thành truyện cười được giữ kín trong tông rồi." Tô Đồng Tiếu cười cười, lơ đễnh nói.
Hàn Lập nghe vậy, cũng chỉ cười cười, không nói gì thêm.
"Nghe nói lúc ấy vì bố trí kiếm trận, Hùng Phó Đạo Chủ mượn một số lượng lớn Tiên Nguyên Thạch từ trưởng lão Ma Tà của Điện Tiên Nguyên. Đến nay một mực khất nợ chưa trả, khiến cho mấy ngày trước trưởng lão Ma Tà đến chặn đường đòi nợ. Hai người vì thế thiếu chút nữa động thủ, làm cho trong môn huyên náo xôn xao. Thật khó coi…"
Tô Đồng Tiếu tựa hồ có chút hứng thú đối với loại chuyện ít ai biết đến trong môn này, cứ theo sát Hàn Lập nói nhăng nói cuội, rất nhiều.
Hàn Lập vốn không có hứng thú với chuyện này, nhưng một đường bình an vô sự, đành tỏ vẻ có quan tâm. Dù sao hắn vào tông trong thời gian ngắn ngủi, cũng không muốn trong lúc vô tình bị cuốn vào tranh chấp bên trong.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người như hảo hữu nhiều năm không gặp, trò chuyện không ngừng.
Khi phi chu khổng lồ phía trước càng ngày càng tiến đến phía Bắc, nhiệt độ cũng càng ngày càng rét lạnh. Trên đường còn gặp mấy lần mưa tuyết, khiến cho kẻ một mực bế quan tu luyện đã lâu như Hàn Lập được thưởng thức một lần cảnh tuyết núi rừng.
Nháy mắt hơn nửa tháng trôi qua.
Phi chu chở đầy đám con cưng nội môn Bạch Tố Viện, rút cuộc cũng dừng lại tại một dãy núi cực lớn ở phía Bắc dãy núi Chung Minh.
Đây chính là nơi thí luyện lần này, dãy núi Huyền Băng.
Nơi đây chính là một nhánh dãy núi lớn thứ ba ở phía Bắc dãy núi Chung Minh, kéo dài từ Nam tới Bắc, chủ yếu sinh trưởng một loại thực vật tên là Tuyết Địa Châm Tùng ở bên trong.
Loại cây này có cành cao dày, lá cây hình châm, chịu rét cực giỏi, là một trong số ít thực vật sinh trưởng ở đây, bị tuyết trắng bao trùm, trông như những tòa tháp nhọn màu trắng.
Giờ phút này, ở phía Nam dãy núi có một mảnh đất trống trải, Bạch Tố Viện và hai mươi mấy tên đệ tử đã xuống phi chu.
Phương Vũ thu phi chu lại, lập tức mở miệng nói:
"Tốt rồi, đưa bọn ngươi đến nơi đây, nhiệm vụ của ta cũng coi như đã xong một nửa. Bản đồ nơi đây các ngươi đều đã có, lộ tuyến tiến vào có ba đường, chỉ cần đạt được mục tiêu là các ngươi có thể tự chọn lấy. Trong một tháng, ta sẽ ở đây đợi các ngươi trở về."
Nói xong, thân hình gã nhoáng một cái hạ xuống một đỉnh núi hơi thấp, nhắm mắt khoanh chân, không để ý gì tới đám đệ tử nội môn nữa.
Không bao lâu, hơn hai mươi người tốp năm tốp ba tụ họp ở từng chỗ.
Bên cạnh Thích Hoàn Vũ và Đường Xuyên đều tụ tập mấy người, tựa hồ đã thương lượng trước rồi, muốn cùng nhau hành động.
Tại Điện Triều Dương, đám nữ tu vốn đứng cùng Bạch Tố Viện thì lúc này đã phân biệt gia nhập vào đội ngũ hai người kia, hiển nhiên lúc trước trên đường, từng người đã có quyết định chọn bên nào.
Bên kia, Tôn Khắc và mấy người xuất thân là tán tu, cũng đã tự động gom đoàn lại với nhau.
Thích Hoàn Vũ nhìn thân ảnh Bạch Tố Viện đang đứng một mình xem bản đồ cách đó không xa, lập tức rời đám người, đi tới bên cạnh nàng.
"Bạch sư muội, ta và mấy vị sư huynh đệ đã chọn tuyến đường Tuyết Đà Lĩnh này. Tuy rằng tương đối nguy hiểm nhưng mà khoảng cách tới chỗ gấu tuyết qua lại thì là gần nhất. Mà ven đường hẳn là có thể thu thêm không ít lợi ích. Hay là sư muội đi cùng chúng ta, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau." Trên khuôn mặt tuấn lãng của Thích Hoàn Vũ lộ ra vẻ chờ mong, nói.
Biên: Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
"Tiêu chuẩn cụ thể thế nào thì hai người các ngươi tự động phán đoán. Chỉ cần các ngươi cho rằng bọn chúng có thể ứng phó được thì không cần ra tay. Các ngươi cũng không cần cố kỵ điều gì, đệ tử chân truyền thí luyện vốn phải nguy hiểm tính mạng, nên cũng không có người dám trách cứ các ngươi. Các ngươi mặc dù là hộ vệ, kỳ thật cũng là giám khảo, phải công bằng công chính. Rõ chưa?" Nam tử áo tím lạnh nhạt nói.
"Vâng." Hai người Tô Đồng Tiếu và Hàn Lập vội vàng cúi đầu lên tiếng.
Nam tử áo tím ừ một tiếng, sau đó nhìn thiếu phụ áo trắng bên cạnh một cái.
Trong lúc nam tử nhìn sang, thiếu phụ cũng không nhượng bộ chút nào liếc lại một cái.
Nam tử áo tím cũng không nói thêm gì, quay người biến thành độn quang, vội vã bay đi.
Thiếu phụ áo trắng lúc này mới xoay chuyển ánh mắt nhìn hai người Hàn Lập một cái, cuối cùng ánh mắt thoáng dừng trên thân Hàn Lập, nhưng sau một khắc thân hình cũng vòng một cái bay xa.
Ngay lúc thiếu phụ quay người nháy mắt, trong mắt Hàn Lập hiện lên một tia dị sắc, trong chớp mắt liền khôi phục như thường.
Đưa mắt nhìn thân hình hai người kia biến mất ở phía chân trời, hai người Hàn Lập mới ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nhau.
"Tô huynh, vị Âu Dương Đạo Chủ vừa rồi kia chẳng lẽ chính là Đạo Chủ xếp hạng chín Âu Dương Khuê Sơn?" Hàn Lập hỏi.
"Đúng vậy, mười ba Kim Tiên Đạo Chủ trong tông thay phiên chấp chưởng môn phái một lần mỗi lần mười vạn năm. Hiện tại chấp chưởng tông môn chính là Âu Dương Đạo Chủ. Chẳng qua là không nghĩ tới, Vân Đạo Chủ lại đi cùng, cũng không nói một lời, tiêu sái đi rồi. Xem ra hẳn là lo lắng cho vị đồ nhi bảo bối kia của người." Tô Đồng Tiếu gật đầu nói.
"Bọn chúng chuẩn bị xuất phát rồi, chúng ta cũng chuẩn bị khởi hành." Thần thức Hàn Lập khẽ động, nhìn về hướng Chủ điện một chút, rồi nói.
Bên trong Chủ điện, những đệ tử nội môn đã xuất phát, đi theo Phương Vũ ra ngoài điện.
"Ha ha, Lệ huynh không cần sốt ruột. Chờ bọn chúng đi xa một chút, chúng ta cứ từ từ bắt kịp cũng được." Tô Đồng Tiếu khoát tay áo nói.
Vừa dứt lời, bên trong Thiên Điện loé lên bóng người, thân ảnh một lão giả tóc xám hiện ra, trên người mặc trang phục trưởng lão tông môn, là một vị Trưởng lão nội môn.
Lão giả tóc xám nhìn hai người một cái, ánh mắt rất nhanh dời khỏi Hàn Lập mà nhìn vào Tô Đồng Tiếu, cười lớn đi tới.
"Ha ha, Tô trưởng lão, ta và ngươi thật sự là nhiều năm không gặp."
"Vương trưởng lão, thật sự là hạnh ngộ." Tô Đồng Tiếu cười ha ha một tiếng, cũng nghênh đón.
Hàn Lập thấy cảnh này, trong nội tâm mơ hồ đoán được cái gì, lập tức ra vẻ không biết, nhắm mắt dưỡng thần.
Lão giả tóc xám cũng không có dừng lại lâu, hàn huyên vài câu cùng Tô Đồng Tiếu rồi cáo từ. Tô Đồng Tiếu tiễn lão đến cửa Thiên Điện.
Trước khi cáo biệt, lão giả tóc xám bất động thanh sắc đưa một cái túi trữ vật vào trong tay Tô Đồng Tiếu. Tô Đồng Tiếu cũng không nhìn một cái, trực tiếp thu vào.
Lão giả kia vừa đi khỏi, lại có một đại hán trung niên đi đến, xem ra cũng là một gã trưởng lão nội môn.
"Tô trưởng lão, lần này quả nhiên là ngươi đảm nhiệm chức Ám vệ này." Đại hán quét thần thức qua, không để ý đến sự tồn tại của Hàn Lập, đi thẳng tới phía Tô Đồng Tiếu, chắp tay, vẻ mặt tươi cười nói.
"Phạm trưởng lão nói đùa, trùng hợp một chút mà thôi." Tô Đồng Tiếu cười, nghênh đón.
Đại hán trung niên không khách sáo nói nhảm, trực tiếp lấy ra một cái túi trữ vật, đưa cho Tô Đồng Tiếu.
Thời gian tiếp theo, bên trong Thiên Điện có thể nói là nối liền không dứt, rất nhanh đã đến bảy tám người, tựa hồ cũng là tới tặng đồ, chỉ dừng lại một chút, rồi rời đi.
Nội tâm Hàn Lập minh bạch, những người này đều là trưởng bối sư môn của những đệ tử tham dự thí luyện kia, tới đây hẳn là nhờ cậy chăm sóc tiểu bối hoặc là đệ tử.
Chẳng qua là những người này thấy hắn không chỉ lạ mặt, tu vi cũng chỉ là Chân Tiên cảnh sơ kỳ, những lễ vật kia đương nhiên đều đưa cho Tô Đồng Tiếu là một Chân Tiên trung kỳ.
Tô Đồng Tiếu tất nhiên là ai đến cũng đều không có cự tuyệt, thu tất cả quà tặng vào.
Hàn Lập cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở một bên, từ đầu tới cuối không nói gì, nhưng trong lòng phỏng đoán hành động của vị Vân Đạo Chủ trước khi đi.
Nàng này muốn hắn bảo vệ Bạch Tố Viện chu toàn, xem ra tựa hồ cũng không giao việc này cho Tô Đồng Tiếu có tu vi cao hơn.
Cái này có chút ý vị sâu xa.
"Lệ huynh, ta xem canh giờ không sai biệt lắm, chúng ta đi thôi." Tô Đồng Tiếu thấy không còn người đến, lập tức gọi Hàn Lập một tiếng.
"Tốt." Hàn Lập mở mắt, nhẹ gật đầu.
…
Một tòa đại điện đá xanh bên trên một ngọn núi lớn cao ngất ở phía Bắc dãy núi Chung Minh.
Nơi này là Lâm Truyền Các, ở phía bắc dãy núi Chung Minh của Chúc Long Đạo.
Bên ngoài đại điện gió lạnh gào thét, nhiệt độ so với chỗ khác thấp hơn rất nhiều. Trong không trung, đập vào mắt là một mảnh tuyết trắng bao la mờ mịt tung bay, phô thiên cái địa.
Hàn Lập và Tô Đồng Tiếu đi ra đại điện, không dừng lại, mà bay thẳng đến phương Bắc.
Gần nửa canh giờ sau, hai người dừng độn quang một chút.
Trên bầu trời mấy vạn dặm phía trước, một chiếc phi chu to lớn đang trong mây theo gió vượt sóng, lao vùn vụt về phía trước.
"Ha ha, thời gian tiếp theo này coi như thoải mái, chúng ta chỉ cần chậm rãi đi theo là được. Lại nói, Lệ huynh và Bạch Tố Viện đồng thời nhập môn, đến nay chưa tới trăm năm, cảm thấy bổn tông so với ngoại giới như thế nào?" Tô Đồng Tiếu nhìn về phía Hàn Lập, cười hỏi.
"Trong tông, có đầy đủ công pháp, tài nguyên có thể sử dụng, chẳng qua là nếu muốn thu hoạch một chút, chúng ta phải bỏ ra cũng không ít." Hàn Lập cười khổ một tiếng nói.
"Lệ huynh nói rất đúng. Chúng ta ở trong tông đều là trưởng lão tán tu, không có nền móng. Nếu không có cơ duyên đặc biệt, muốn bước lên cao, thật là khó khăn! Lúc vào tông, những cái cung phụng kia căn bản như muối bỏ biển, phía sau hết thảy đều dựa vào chính mình. Đến cảnh giới này, muốn tiến thêm một bước, ngay cả có núi vàng biển bạc cũng không đủ để ăn mòn. Nếu không Tô mỗ nhập môn hơn mười vạn năm, sao lại khó khăn lắm mới tiến thêm một bước như thế này." Tô Đồng Tiếu tràn đầy đồng cảm, tự giễu cười nói.
"Cung phụng lúc vào tông... Đây là cái gì?" Hàn Lập nghe vậy, nao nao.
"Chính là năm trăm cực phẩm linh thạch và ba miếng Tiên Nguyên Thạch? Xin hỏi Lệ đạo hữu, thời điểm nhập môn lúc trước là người nào dẫn vào?" Tô Đồng Tiếu vội ho một tiếng, rồi hỏi.
"Kỳ Lương." Hàn Lập đáp.
Tô Đồng Tiếu nghe vậy, kín đáo nhìn Hàn Lập một cái, nhưng chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Chẳng qua, ý tứ trong đó đã rất rõ ràng, ở đây gã đã nói cho Hàn Lập, những Linh Thạch và Tiên Nguyên Thạch kia đều bị Kỳ Lương lấy mất.
Nét mặt Hàn Lập hiện lên một tia phẫn nộ, nhưng trong nội tâm kỳ thật cũng không có nổi lên bao nhiêu gợn sóng.
Loại hành vi này như Kỳ Lương ở bên trong Chúc Long Đạo chỉ sợ là chuyện thường ngày, nhìn quen lắm rồi. Hắn nghe Tô Đồng Tiếu nói như vậy, ngược lại càng thêm yên tâm một chút về sự nhiệt tình lúc trước của Kỳ Lương.
Liên tưởng đến sự tình Tô Đồng Tiếu thu lễ lúc trước, nội tâm Hàn Lập có cảm giác không có gì để nói.
Không nghĩ tới bất kể là Nhân giới, Linh Giới hay Tiên Giới, quy tắc thông hành vẫn là giống nhau, thậm chí hành vi của đám Chân Tiên này càng lúc càng giống thế tục.
"Đúng rồi, Lệ huynh còn nhớ chuyện cũ năm đó Hùng Sơn Phó Đạo Chủ luyện kiếm thất bại không?" Tô Đồng Tiếu đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, nói ra.
"Về việc này... Hùng Phó Đạo Chủ không phải yêu cầu chúng ta không nên truyền ra ngoài sao. Tốt nhất chúng ta không nên nói đến." Hàn Lập nhăn mày, nói.
"Ha ha... Nơi đây cũng chỉ có hai người ta và ngươi, lại không có người ngoài, không cần phải ngại. Lại nói, chính là chúng ta không truyền ra, nhưng hiện tại chuyện này trong tông môn có trưởng lão nào mà không biết? Sớm thành truyện cười được giữ kín trong tông rồi." Tô Đồng Tiếu cười cười, lơ đễnh nói.
Hàn Lập nghe vậy, cũng chỉ cười cười, không nói gì thêm.
"Nghe nói lúc ấy vì bố trí kiếm trận, Hùng Phó Đạo Chủ mượn một số lượng lớn Tiên Nguyên Thạch từ trưởng lão Ma Tà của Điện Tiên Nguyên. Đến nay một mực khất nợ chưa trả, khiến cho mấy ngày trước trưởng lão Ma Tà đến chặn đường đòi nợ. Hai người vì thế thiếu chút nữa động thủ, làm cho trong môn huyên náo xôn xao. Thật khó coi…"
Tô Đồng Tiếu tựa hồ có chút hứng thú đối với loại chuyện ít ai biết đến trong môn này, cứ theo sát Hàn Lập nói nhăng nói cuội, rất nhiều.
Hàn Lập vốn không có hứng thú với chuyện này, nhưng một đường bình an vô sự, đành tỏ vẻ có quan tâm. Dù sao hắn vào tông trong thời gian ngắn ngủi, cũng không muốn trong lúc vô tình bị cuốn vào tranh chấp bên trong.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người như hảo hữu nhiều năm không gặp, trò chuyện không ngừng.
Khi phi chu khổng lồ phía trước càng ngày càng tiến đến phía Bắc, nhiệt độ cũng càng ngày càng rét lạnh. Trên đường còn gặp mấy lần mưa tuyết, khiến cho kẻ một mực bế quan tu luyện đã lâu như Hàn Lập được thưởng thức một lần cảnh tuyết núi rừng.
Nháy mắt hơn nửa tháng trôi qua.
Phi chu chở đầy đám con cưng nội môn Bạch Tố Viện, rút cuộc cũng dừng lại tại một dãy núi cực lớn ở phía Bắc dãy núi Chung Minh.
Đây chính là nơi thí luyện lần này, dãy núi Huyền Băng.
Nơi đây chính là một nhánh dãy núi lớn thứ ba ở phía Bắc dãy núi Chung Minh, kéo dài từ Nam tới Bắc, chủ yếu sinh trưởng một loại thực vật tên là Tuyết Địa Châm Tùng ở bên trong.
Loại cây này có cành cao dày, lá cây hình châm, chịu rét cực giỏi, là một trong số ít thực vật sinh trưởng ở đây, bị tuyết trắng bao trùm, trông như những tòa tháp nhọn màu trắng.
Giờ phút này, ở phía Nam dãy núi có một mảnh đất trống trải, Bạch Tố Viện và hai mươi mấy tên đệ tử đã xuống phi chu.
Phương Vũ thu phi chu lại, lập tức mở miệng nói:
"Tốt rồi, đưa bọn ngươi đến nơi đây, nhiệm vụ của ta cũng coi như đã xong một nửa. Bản đồ nơi đây các ngươi đều đã có, lộ tuyến tiến vào có ba đường, chỉ cần đạt được mục tiêu là các ngươi có thể tự chọn lấy. Trong một tháng, ta sẽ ở đây đợi các ngươi trở về."
Nói xong, thân hình gã nhoáng một cái hạ xuống một đỉnh núi hơi thấp, nhắm mắt khoanh chân, không để ý gì tới đám đệ tử nội môn nữa.
Không bao lâu, hơn hai mươi người tốp năm tốp ba tụ họp ở từng chỗ.
Bên cạnh Thích Hoàn Vũ và Đường Xuyên đều tụ tập mấy người, tựa hồ đã thương lượng trước rồi, muốn cùng nhau hành động.
Tại Điện Triều Dương, đám nữ tu vốn đứng cùng Bạch Tố Viện thì lúc này đã phân biệt gia nhập vào đội ngũ hai người kia, hiển nhiên lúc trước trên đường, từng người đã có quyết định chọn bên nào.
Bên kia, Tôn Khắc và mấy người xuất thân là tán tu, cũng đã tự động gom đoàn lại với nhau.
Thích Hoàn Vũ nhìn thân ảnh Bạch Tố Viện đang đứng một mình xem bản đồ cách đó không xa, lập tức rời đám người, đi tới bên cạnh nàng.
"Bạch sư muội, ta và mấy vị sư huynh đệ đã chọn tuyến đường Tuyết Đà Lĩnh này. Tuy rằng tương đối nguy hiểm nhưng mà khoảng cách tới chỗ gấu tuyết qua lại thì là gần nhất. Mà ven đường hẳn là có thể thu thêm không ít lợi ích. Hay là sư muội đi cùng chúng ta, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau." Trên khuôn mặt tuấn lãng của Thích Hoàn Vũ lộ ra vẻ chờ mong, nói.
/1395
|