Dịch giả: KenSeki& Tiểu Hàn Lập
Hai tay Kim Mao Cự Viên đấm mạnh vào lồng ngực, bộc phát ra một cỗ khí thế vô cùng cuồng bạo, Hoàng Vân Đại Trận ở sát bên cạnh cũng bị làm cho trấn động kịch liệt.
Bên trong Kinh Thiên Phong, Hạp Sơn đạo nhân và đám người Cảnh Nguyên Quan đang theo dõi qua Hoàng Vân Quang Mạc, nhìn thấy Cự Viên đáng sợ kinh khủng như thế thì tất cả đều cảm thấy kinh sợ.
Trán Hạp Sơn Đạo Nhân dường nhu toát ra một ít mồ hôi, hai tay lão liên tục điểm vào các ngọc trụ xung quanh, trong miệng cuống cuồng tụng niệm chú ngữ.
Màn sáng màu vàng trên các cột ngọc ngày càng sáng lên, mà lớp ánh sáng vàng bao phủ bên ngoài ngọn núi cũng dày thêm một tầng, càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.
Kim Mao Cự Viên ngẩng đầu hú dài một tiếng, rồi dùng nắm đấm đầy lông lá đập mạnh xuống phía dưới.
Nắm đấm khổng lồ mang theo ánh sáng màu vàng chói mắt, có sức mạnh tựa vạn quân xung trận, xẹt qua hư không, rồi tạo thành một cái vòi rồng màu vàng mù mịt, điên cuồng đánh lên trên lớp Hoàng Vân Quang Mạc.
Một tiếng nổ lớn tựa núi lở!
Bỗng nhiên, hai vòng sáng màu vàng bốc lên, giống như hai mặt trời va chạm vào nhau kịch liệt, phát ra ánh sáng chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng vào đó.
Màn ánh sáng bên ngoài bị chấn động kịch liệt, nơi bị đánh trúng lõm xuống thành một số hố sâu, âm thanh của tiếng xé rách truyền ra không dứt, xung quanh xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, lại còn đang nhanh chóng lan ra khu vực lân cận.
Ở trên Kinh Thiên Phong, ngọc đài ba tầng và những cột ngọc xung quanh rung lắc không ngừng, màn ánh sáng quanh ngọc đài cũng rung động kịch liệt, thậm trí trên cầu thang ngọc đài còn xuất hiện một vài vết nứt nhỏ.
Mấy tên tu sĩ Hợp Thể kỳ cảm thấy bên trong đan điền cũng đang chấn động kịch liệt cùng với ngọc đài, đồng loạt phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt không thể giữ được bình tĩnh nữa.
Thiên Khôi Hậu Thổ Trận này đã bảo vệ Kinh Thiên Phong không biết bao nhiêu năm nay, mấy tên trận pháp tông sư ở trong tông được sự chỉ bảo của Tịnh Minh lão tổ, đã phải mất cả trăm năm với bố trí xong trận pháp này, thế mà vừa rồi suýt chút nữa bị người ta dùng một quyền phá tan.
Thân hình Hạp Sơn Đạo Nhân chấn động, khuôn mặt hơi nhăn nhó, quát.
“Tất cả ổn định lại cho ta!”
Trong mắt lão thoáng một chút hoảng hốt, rồi cắn răng, há miệng phun mạnh ra một ngụm máu, hóa thành một đoàn huyết vân dung nhập vào trong ngọc trụ ở bên cạnh, đồng thời hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, pháp lực trong cơ thể cuồn cuộn truyền vào trong ngọc đài.
Mấy tên tu sĩ Hợp Thể kỳ ở xung quanh nhìn thế vậy, cũng đồng thời thi pháp theo.
Mười cột sáng cực lớn ở trong đại trận đột nhiên phát sáng rực rỡ, hiện ra những hình họa tiết hình mây vàng, những vết nứt do bị Kim Mao Cự Viên đánh thì nhanh chóng khôi phục như cũ.
Kim Mao Cự Viên phát ra một tiếng hừ lạnh lùng, một cách tay khác cũng phát ra kim quang sáng ngời, rồi điên cuồng đập xuống.
Ầm Ầm!
Nắm đấm màu vàng khổng lồ lại đánh trúng vào vị trí lúc trước, tạo thành từng làn sóng khí màu vàng nổi lên và lan ra bốn phía, dường như có thể nuốt chửng tất cả vào trong.
Đại trận chấn động kịch liệt, đám mây vàng bên ngoài cuồn cuộn dâng lên từng cột khí màu vàng, rồi bắn loạn xạ ra xung quanh.
Màn sáng bên trên trận pháp đột nhiên bị lõm sâu vào gấp đôi lúc trước, những vết rạn nứt lại tiếp tục lan ra xung quanh, hơn nữa vết nứt mỗi lúc một sâu hơn.
“Phanh” một tiếng, rốt cuộc thì toàn bộ trận pháp khổng lồ cũng hoàn toàn sụp đổ.
Bên trên Kinh Thiên Phong bị rung lắc kịch liệt, cái ngọc đài ba tầng phát ra những âm thanh răng rắc, sau đó hiện ra một ke nứt rất lớn, sau đó ngọc đài đã bị chia thành hai nửa.
Mặt đất phía dưới ngọc đài cũng vỡ vụn, xuất hiện khoảng bảy tám khe nứt lớn.
Lúc này, thân thể đám tu sĩ Hợp Thể kỳ run rẩy như cái sàng, sau đó lập tức gục ngã xuống ngọc đài, miệng phun máu tươi, khí tức trên người suy sụp nhanh chóng.
Sắc mặt Hạp Sơn Đạo Nhân cũng trắng bệch, lão đột nhiên đứng dậy.
Trong lúc lão đang định hành động tiếp, thì nghe thấy một tiếng nổ vang rất lớn, tòa trận pháp cấm chế được gắn trên nóc đại điện xuất hiện vô số vết rạn nứt, rồi ầm ầm sụp đổ, vỡ ra thành từng mảng.
Một nắm đấm to bằng cái phòng nhỏ từ trên trời giáng xuống, nhằm thẳng vào đầu Hạp Sơn Đạo Nhân.
Tiếng rung lắc ông ông vang lên!
Hạp Sơn Đạo Nhân lật một tay lấy ra một cây phất trần màu bạc, sau đó vung lên bắn ra vô số sợi tơ màu bạc.
Tay kia của lão bấm quyết, những sợi tơ bạc đang bay đầy trời lập tức tụ lại một chỗ, hóa thành một ảo ảnh hình Kỳ Lân màu bạc, rồi va chạm với bóng quyền màu vàng.
Toàn bộ đại điện triệt để bị phá hủy thành từng mảnh nhỏ, những tên tu sĩ Hợp Thể kỳ kia cũng bị cuồng phong cuốn phăng bay ra ngoài, may mắn là bọn hắn đều phản ứng lại rất nhanh, tế xuất ra các loại pháp bảo để bảo vệ toàn thân, nên không bị thương quá nặng.
Một bóng người to lớn bị cuồng phong thổi bay ngược ra ngoài, chính là Hạp Sơn Đạo Nhân, trên tay cầm cây phất trần chỉ còn một nửa, sâu trong đáy mắt còn hiện rõ sự sợ hãi, vội vàng hô lên:
“Hàn đạo hữu chậm đã...”
Hạp Sơn đạo nhân còn chưa nói xong, kim ảnh đã lóe lên, thân hình khổng lồ của Kim Mao Cự Viên liền một hồi quỷ mị xuất hiện ở trước người hắn, bàn tay màu vàng trông như một căn nhà khổng lồ, cự chưởng cứ như vậy mà vỗ xuống.
Cự chưởng lúc nhanh lúc chậm, tản mát ra một cỗ man lực tựa như có thể nghiền nát trọn vẹn cái hư không này, tiếng phát nổ bùng bùng vang lên.
Hạp Sơn đạo nhân thần tình hoảng hốt, miệng liền há ra, phun ra một đoàn bạch quang, hiện ra trước mắt là một tấm hắc sắc Cổ nghiên mực.
Mặt ngoài nghiên mực này ẩn ẩn oánh quang lưu động, nhìn qua thì thấy chính là một kiện bảo vật kiên cố, phẩm giai tự nhiên không thấp.
Cổ nghiên mực quay tít một vòng, rồi lớn lên, từ bên trong xuất hiện vô số phù văn hiển hiện mà lên, đồng thời một cột sáng màu đen vừa thô vừa to từ bên trong lao ra, tiến lên chống đỡ lại cự chưởng.
Hắn thừa cơ bắn ngược thân hình trở lại, hướng phía phương xa mà chạy trốn, đồng thời trong tay bạch quang lóe lên một cái liền theo đó mà hiện lên một thanh Bạch Ngọc Như Ý.
Một tiếng gầm nhẹ vang lên, năm ngón tay của Sơn Nhạc Cự Viên hướng phía trước mà trảo qua, lòng bàn tay hiện ra từng đạo Linh văn màu vàng.
Trong chốc lát, một cỗ lực lượng so với lúc trước cường đại còn hơn gấp hai, gấp ba lần đột nhiên theo cự chưởng bộc phát ra, đơn giản đem cái cột sáng màu đen kia mà bóp nát, sau đó một tay bắt lấy Cổ nghiên mực màu đen, liền dùng sức nắm chặt.
“Phanh” một tiếng đổ vỡ [ của Cổ nghiên mực ] vang lên!
Sau đó, thân thể này lại một hồi mơ hồ và một lần nữa quỷ dị xuất hiện phía sau lưng Hạp Sơn đạo nhân đang ở cách đó không xa, một mao thủ màu vàng nhanh như tia chớp xuất hiện, mặt ngoài màu vàng Linh văn bỗng nhiên sáng rõ, lúc này một cỗ sóng khí màu vàng hướng phía trước một quyền đi ra.
Hạp Sơn đạo nhân bỗng nhiên xoay người lại, cánh tay hung hăng vung lên.
Bạch quang lóe lên, Bạch Ngọc Như Ý đã bị hắn ném đi, mặt ngoài xuất hiện ba màu hào quang: đỏ, vàng, xanh thay phiên nhau lưu chuyển, một cỗ Tam sắc Linh Diễm hỗn tạp phóng lên trời, hướng chính giữa mà ngưng tụ lại, trong nháy mắt đã hóa thành một đầu Tam Sắc Phượng Hoàng với kích thước hơn mười trượng, hung hăng đỡ một quyền đánh tới của Cự viên.
Ánh sáng ba màu rực rỡ co rụt lại theo trên thân Hỏa Phượng bộc phát mà ra, chiếu sáng hơn phân nửa màn trời và trong giờ khắc này, mọi thứ xung quanh đều ảm đạm phai mờ.
Oanh long long!
Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa theo hướng không trung truyền đến, trong khoảnh khắc vang dội toàn bộ khu vực Cảnh Nguyên Quan, khiến cho vô số nội đệ tử sợ hãi mà nhao nhao bay ra ngoài, một hồi rối loạn, tất cả với thần sắc khác nhau mà hướng phía phương hướng xa xa là Kinh Thiên Phong mà trông lại.
Giờ khắc này, khắp bầu trời đã chia làm hai khu vực, một bên kim sắc quang mang, bên kia mang màu đỏ, vàng, xanh tam sắc hào quang tiếp tục tác động lẫn nhau và phát ra từng tiếng nổ mạnh như sấm rền.
Trong vòng ngàn dặm, mặt đất Kinh Thiên Phong đều kịch liệt chấn động, từng đạo lốc xoáy Cửu Tiêu trống rỗng mà xuất hiện, hướng phía chung quanh mà khuếch tán.
Phụ cận Kinh Thiên Phong cây cối đều bị nhổ, một ít cự thạch cũng bị cuồng phong cuốn đi, mặt đất tựa hồ như đã bị tróc đi một mảng, khuấy vỡ nát.
Hai cỗ lực lượng đáng sợ giao phong, giằng co trong mấy nhịp thở, kim sắc quang mang liền nhanh chóng áp đảo tam sắc Linh quang, và dễ dàng nhanh chóng bị xoắn nát.
Tam sắc Hỏa Phượng liền phát ra một tiếng gào thét, thân hình thình lình bị kim quang nghiền ép, triệt để tán loạn.
Thân thể Hạp Sơn đạo nhân tại sóng khí kinh người này mà bay ngược trở ra, trong tay cầm một khối Thúy Lục Như Ý, bịch một tiếng liền bạo liệt.
Hắn bay thẳng ra xa vài dặm, hung hăng mà đâm vào một ngọn núi, sau đó cùng đá vụn đầy trời mà rơi xuống phía dưới.
Oanh!
Thân hình cực lớn của Sơn Nhạc Cự Viên từ trên trời giáng xuống, tại phía trước cách không xa Hạp Sơn đạo nhân mà rơi xuống, mặt đất kịch liệt lắc lư, đá vụn bắn ra, trên mặt đất liền xuất hiện hai hố bằng bàn chân to lớn.
Cự Viên cúi thấp xuống, đồng tử màu vàng băng lãnh nhìn lên thân ảnh to lớn trên mặt đất.
“Hàn đạo hữu, không... Hàn tiền bối, kính xin nghe tại hạ giải thích, sự tình cũng không phải là những gì ngươi suy nghĩ đâu!”
Hạp Sơn đạo nhân sợ tới mức hồn bay lên trời, gặp lúc Cự viên chưa có hạ sát thủ liền vội vàng mở miệng nói.
Trong lòng hắn hối hận không thôi sớm đã biết như thế, hắn nên theo hướng bên trong Động Thiên mà đi lập tức thoát ly khỏi Cảnh Nguyên Quan, như vậy có lẽ hắn còn có một tia sinh cơ.
Nhưng vào thời khắc này, đột nhiên phát sinh dị biến!
Liên tục mấy tiếng nổ ù ù từ đằng xa không trung truyền đến, rõ ràng là từ phía Tụ Tinh Đài.
Kim Mao Cự Viên lông mày nhíu lại, quay đầu nhìn sang.
Hạp Sơn đạo nhân trong lòng giật mình một cái, cũng hướng phía Tụ Tinh Đài mà nhìn lại.
Chỉ thấy phụ cận Tụ Tinh Đài tám ngọn núi ù ù lắc lư, đỉnh núi trực tiếp bạo liệt mà sụp đổ, phía trên dâng lên tám đạo cột sáng lóe lên rồi biến mất.
Màn sáng trận pháp bao quanh liền lóe lên một cái, sau đó thình lình tan vỡ ra.
Bất quá trên không, vầng Ngân Nguyệt to lớn kia lại không có biến mất, ngược lại còn muốn chói mắt hơn so với ánh mặt trời, cũng đột nhiên chấn động.
Từng cỗ, từng cỗ một sóng khí vô hình hướng bốn phương tám hướng phía dưới quét sạch, phạm vi hư không khoảng mấy trăm dặm một lần nữa kích động, cây cối vỡ vụn, sơn phong liền sụp đổ.
Sau đó, mặt ngoài Ngân Nguyệt tán phát quang mang rồi hướng phía dưới mà hội tụ, cũng liền mãnh liệt chuyển một cái, hóa thành một cái vòng xoáy to lớn. Khu vực chung quanh lúc thì đỏ thẫm, khi thì lại biến thành màu xanh lam, tất cả quang mang đủ màu sắc liền thay phiên nhau xuất hiện, thậm chí nhiều loại hào quang lập loè đan xen vào, hư không liền chấn động kịch liệt.
Đệ tử chung quang từng cái, từng cái một trợn mắt há hốc mồm im hơi lặng tiếng khi chứng kiến dị tượng này.
Kim Mao Cự Viên nhìn qua vòng xoáy khổng lồ trong không trung, trong mắt lam mang liền lập loè, chợt phất tay một trảo, phát ra một cỗ hấp lực khổng lồ.
“Tha mạng...”
Hạp Sơn đạo nhân quát to một tiếng giãy giụa đứng lên, bất quá vẫn là không có lực để mà phản kháng rồi, liền bị Cự Viên đơn giản hút vào trong bàn tay, một thanh nắm chặt.
Cự Viên há miệng phun ra, Ngân Sắc Hỏa Điểu hiện lên phía trước, đúng là Tinh Viêm Hỏa Điểu, lóe lên hóa thành một đầu dây thừng bằng lửa màu bạc, nhanh như tia chớp đem Hạp Sơn đạo nhân thân thể quấn quanh vài vòng.
Sau đó vung tay lên, đem Hạp Sơn đạo nhân ném đi, ngay lập tức xoay người lại một lần nữa mà nhìn về phía vòng xoáy không gian giữa không trung, trên mặt hiện ra vẻ mặt ngưng trọng.
Hạp Sơn đạo nhân trùng trùng điệp điệp rơi xuống đất, chợt cảm thấy mắt liền nổi đom đóm.
Hắn cảm thụ được dây thừng màu bạc này bên trong ẩn chứa lực lượng hỏa diễm đáng sợ, trong lòng không khỏi rùng mình, nhưng cũng chỉ được ngoan ngoãn nằm ở một bên, không dám nhúc nhích chút nào, bớt chọc giận đối phương.
...
Hai tay Kim Mao Cự Viên đấm mạnh vào lồng ngực, bộc phát ra một cỗ khí thế vô cùng cuồng bạo, Hoàng Vân Đại Trận ở sát bên cạnh cũng bị làm cho trấn động kịch liệt.
Bên trong Kinh Thiên Phong, Hạp Sơn đạo nhân và đám người Cảnh Nguyên Quan đang theo dõi qua Hoàng Vân Quang Mạc, nhìn thấy Cự Viên đáng sợ kinh khủng như thế thì tất cả đều cảm thấy kinh sợ.
Trán Hạp Sơn Đạo Nhân dường nhu toát ra một ít mồ hôi, hai tay lão liên tục điểm vào các ngọc trụ xung quanh, trong miệng cuống cuồng tụng niệm chú ngữ.
Màn sáng màu vàng trên các cột ngọc ngày càng sáng lên, mà lớp ánh sáng vàng bao phủ bên ngoài ngọn núi cũng dày thêm một tầng, càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.
Kim Mao Cự Viên ngẩng đầu hú dài một tiếng, rồi dùng nắm đấm đầy lông lá đập mạnh xuống phía dưới.
Nắm đấm khổng lồ mang theo ánh sáng màu vàng chói mắt, có sức mạnh tựa vạn quân xung trận, xẹt qua hư không, rồi tạo thành một cái vòi rồng màu vàng mù mịt, điên cuồng đánh lên trên lớp Hoàng Vân Quang Mạc.
Một tiếng nổ lớn tựa núi lở!
Bỗng nhiên, hai vòng sáng màu vàng bốc lên, giống như hai mặt trời va chạm vào nhau kịch liệt, phát ra ánh sáng chói mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng vào đó.
Màn ánh sáng bên ngoài bị chấn động kịch liệt, nơi bị đánh trúng lõm xuống thành một số hố sâu, âm thanh của tiếng xé rách truyền ra không dứt, xung quanh xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, lại còn đang nhanh chóng lan ra khu vực lân cận.
Ở trên Kinh Thiên Phong, ngọc đài ba tầng và những cột ngọc xung quanh rung lắc không ngừng, màn ánh sáng quanh ngọc đài cũng rung động kịch liệt, thậm trí trên cầu thang ngọc đài còn xuất hiện một vài vết nứt nhỏ.
Mấy tên tu sĩ Hợp Thể kỳ cảm thấy bên trong đan điền cũng đang chấn động kịch liệt cùng với ngọc đài, đồng loạt phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt không thể giữ được bình tĩnh nữa.
Thiên Khôi Hậu Thổ Trận này đã bảo vệ Kinh Thiên Phong không biết bao nhiêu năm nay, mấy tên trận pháp tông sư ở trong tông được sự chỉ bảo của Tịnh Minh lão tổ, đã phải mất cả trăm năm với bố trí xong trận pháp này, thế mà vừa rồi suýt chút nữa bị người ta dùng một quyền phá tan.
Thân hình Hạp Sơn Đạo Nhân chấn động, khuôn mặt hơi nhăn nhó, quát.
“Tất cả ổn định lại cho ta!”
Trong mắt lão thoáng một chút hoảng hốt, rồi cắn răng, há miệng phun mạnh ra một ngụm máu, hóa thành một đoàn huyết vân dung nhập vào trong ngọc trụ ở bên cạnh, đồng thời hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, pháp lực trong cơ thể cuồn cuộn truyền vào trong ngọc đài.
Mấy tên tu sĩ Hợp Thể kỳ ở xung quanh nhìn thế vậy, cũng đồng thời thi pháp theo.
Mười cột sáng cực lớn ở trong đại trận đột nhiên phát sáng rực rỡ, hiện ra những hình họa tiết hình mây vàng, những vết nứt do bị Kim Mao Cự Viên đánh thì nhanh chóng khôi phục như cũ.
Kim Mao Cự Viên phát ra một tiếng hừ lạnh lùng, một cách tay khác cũng phát ra kim quang sáng ngời, rồi điên cuồng đập xuống.
Ầm Ầm!
Nắm đấm màu vàng khổng lồ lại đánh trúng vào vị trí lúc trước, tạo thành từng làn sóng khí màu vàng nổi lên và lan ra bốn phía, dường như có thể nuốt chửng tất cả vào trong.
Đại trận chấn động kịch liệt, đám mây vàng bên ngoài cuồn cuộn dâng lên từng cột khí màu vàng, rồi bắn loạn xạ ra xung quanh.
Màn sáng bên trên trận pháp đột nhiên bị lõm sâu vào gấp đôi lúc trước, những vết rạn nứt lại tiếp tục lan ra xung quanh, hơn nữa vết nứt mỗi lúc một sâu hơn.
“Phanh” một tiếng, rốt cuộc thì toàn bộ trận pháp khổng lồ cũng hoàn toàn sụp đổ.
Bên trên Kinh Thiên Phong bị rung lắc kịch liệt, cái ngọc đài ba tầng phát ra những âm thanh răng rắc, sau đó hiện ra một ke nứt rất lớn, sau đó ngọc đài đã bị chia thành hai nửa.
Mặt đất phía dưới ngọc đài cũng vỡ vụn, xuất hiện khoảng bảy tám khe nứt lớn.
Lúc này, thân thể đám tu sĩ Hợp Thể kỳ run rẩy như cái sàng, sau đó lập tức gục ngã xuống ngọc đài, miệng phun máu tươi, khí tức trên người suy sụp nhanh chóng.
Sắc mặt Hạp Sơn Đạo Nhân cũng trắng bệch, lão đột nhiên đứng dậy.
Trong lúc lão đang định hành động tiếp, thì nghe thấy một tiếng nổ vang rất lớn, tòa trận pháp cấm chế được gắn trên nóc đại điện xuất hiện vô số vết rạn nứt, rồi ầm ầm sụp đổ, vỡ ra thành từng mảng.
Một nắm đấm to bằng cái phòng nhỏ từ trên trời giáng xuống, nhằm thẳng vào đầu Hạp Sơn Đạo Nhân.
Tiếng rung lắc ông ông vang lên!
Hạp Sơn Đạo Nhân lật một tay lấy ra một cây phất trần màu bạc, sau đó vung lên bắn ra vô số sợi tơ màu bạc.
Tay kia của lão bấm quyết, những sợi tơ bạc đang bay đầy trời lập tức tụ lại một chỗ, hóa thành một ảo ảnh hình Kỳ Lân màu bạc, rồi va chạm với bóng quyền màu vàng.
Toàn bộ đại điện triệt để bị phá hủy thành từng mảnh nhỏ, những tên tu sĩ Hợp Thể kỳ kia cũng bị cuồng phong cuốn phăng bay ra ngoài, may mắn là bọn hắn đều phản ứng lại rất nhanh, tế xuất ra các loại pháp bảo để bảo vệ toàn thân, nên không bị thương quá nặng.
Một bóng người to lớn bị cuồng phong thổi bay ngược ra ngoài, chính là Hạp Sơn Đạo Nhân, trên tay cầm cây phất trần chỉ còn một nửa, sâu trong đáy mắt còn hiện rõ sự sợ hãi, vội vàng hô lên:
“Hàn đạo hữu chậm đã...”
Hạp Sơn đạo nhân còn chưa nói xong, kim ảnh đã lóe lên, thân hình khổng lồ của Kim Mao Cự Viên liền một hồi quỷ mị xuất hiện ở trước người hắn, bàn tay màu vàng trông như một căn nhà khổng lồ, cự chưởng cứ như vậy mà vỗ xuống.
Cự chưởng lúc nhanh lúc chậm, tản mát ra một cỗ man lực tựa như có thể nghiền nát trọn vẹn cái hư không này, tiếng phát nổ bùng bùng vang lên.
Hạp Sơn đạo nhân thần tình hoảng hốt, miệng liền há ra, phun ra một đoàn bạch quang, hiện ra trước mắt là một tấm hắc sắc Cổ nghiên mực.
Mặt ngoài nghiên mực này ẩn ẩn oánh quang lưu động, nhìn qua thì thấy chính là một kiện bảo vật kiên cố, phẩm giai tự nhiên không thấp.
Cổ nghiên mực quay tít một vòng, rồi lớn lên, từ bên trong xuất hiện vô số phù văn hiển hiện mà lên, đồng thời một cột sáng màu đen vừa thô vừa to từ bên trong lao ra, tiến lên chống đỡ lại cự chưởng.
Hắn thừa cơ bắn ngược thân hình trở lại, hướng phía phương xa mà chạy trốn, đồng thời trong tay bạch quang lóe lên một cái liền theo đó mà hiện lên một thanh Bạch Ngọc Như Ý.
Một tiếng gầm nhẹ vang lên, năm ngón tay của Sơn Nhạc Cự Viên hướng phía trước mà trảo qua, lòng bàn tay hiện ra từng đạo Linh văn màu vàng.
Trong chốc lát, một cỗ lực lượng so với lúc trước cường đại còn hơn gấp hai, gấp ba lần đột nhiên theo cự chưởng bộc phát ra, đơn giản đem cái cột sáng màu đen kia mà bóp nát, sau đó một tay bắt lấy Cổ nghiên mực màu đen, liền dùng sức nắm chặt.
“Phanh” một tiếng đổ vỡ [ của Cổ nghiên mực ] vang lên!
Sau đó, thân thể này lại một hồi mơ hồ và một lần nữa quỷ dị xuất hiện phía sau lưng Hạp Sơn đạo nhân đang ở cách đó không xa, một mao thủ màu vàng nhanh như tia chớp xuất hiện, mặt ngoài màu vàng Linh văn bỗng nhiên sáng rõ, lúc này một cỗ sóng khí màu vàng hướng phía trước một quyền đi ra.
Hạp Sơn đạo nhân bỗng nhiên xoay người lại, cánh tay hung hăng vung lên.
Bạch quang lóe lên, Bạch Ngọc Như Ý đã bị hắn ném đi, mặt ngoài xuất hiện ba màu hào quang: đỏ, vàng, xanh thay phiên nhau lưu chuyển, một cỗ Tam sắc Linh Diễm hỗn tạp phóng lên trời, hướng chính giữa mà ngưng tụ lại, trong nháy mắt đã hóa thành một đầu Tam Sắc Phượng Hoàng với kích thước hơn mười trượng, hung hăng đỡ một quyền đánh tới của Cự viên.
Ánh sáng ba màu rực rỡ co rụt lại theo trên thân Hỏa Phượng bộc phát mà ra, chiếu sáng hơn phân nửa màn trời và trong giờ khắc này, mọi thứ xung quanh đều ảm đạm phai mờ.
Oanh long long!
Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa theo hướng không trung truyền đến, trong khoảnh khắc vang dội toàn bộ khu vực Cảnh Nguyên Quan, khiến cho vô số nội đệ tử sợ hãi mà nhao nhao bay ra ngoài, một hồi rối loạn, tất cả với thần sắc khác nhau mà hướng phía phương hướng xa xa là Kinh Thiên Phong mà trông lại.
Giờ khắc này, khắp bầu trời đã chia làm hai khu vực, một bên kim sắc quang mang, bên kia mang màu đỏ, vàng, xanh tam sắc hào quang tiếp tục tác động lẫn nhau và phát ra từng tiếng nổ mạnh như sấm rền.
Trong vòng ngàn dặm, mặt đất Kinh Thiên Phong đều kịch liệt chấn động, từng đạo lốc xoáy Cửu Tiêu trống rỗng mà xuất hiện, hướng phía chung quanh mà khuếch tán.
Phụ cận Kinh Thiên Phong cây cối đều bị nhổ, một ít cự thạch cũng bị cuồng phong cuốn đi, mặt đất tựa hồ như đã bị tróc đi một mảng, khuấy vỡ nát.
Hai cỗ lực lượng đáng sợ giao phong, giằng co trong mấy nhịp thở, kim sắc quang mang liền nhanh chóng áp đảo tam sắc Linh quang, và dễ dàng nhanh chóng bị xoắn nát.
Tam sắc Hỏa Phượng liền phát ra một tiếng gào thét, thân hình thình lình bị kim quang nghiền ép, triệt để tán loạn.
Thân thể Hạp Sơn đạo nhân tại sóng khí kinh người này mà bay ngược trở ra, trong tay cầm một khối Thúy Lục Như Ý, bịch một tiếng liền bạo liệt.
Hắn bay thẳng ra xa vài dặm, hung hăng mà đâm vào một ngọn núi, sau đó cùng đá vụn đầy trời mà rơi xuống phía dưới.
Oanh!
Thân hình cực lớn của Sơn Nhạc Cự Viên từ trên trời giáng xuống, tại phía trước cách không xa Hạp Sơn đạo nhân mà rơi xuống, mặt đất kịch liệt lắc lư, đá vụn bắn ra, trên mặt đất liền xuất hiện hai hố bằng bàn chân to lớn.
Cự Viên cúi thấp xuống, đồng tử màu vàng băng lãnh nhìn lên thân ảnh to lớn trên mặt đất.
“Hàn đạo hữu, không... Hàn tiền bối, kính xin nghe tại hạ giải thích, sự tình cũng không phải là những gì ngươi suy nghĩ đâu!”
Hạp Sơn đạo nhân sợ tới mức hồn bay lên trời, gặp lúc Cự viên chưa có hạ sát thủ liền vội vàng mở miệng nói.
Trong lòng hắn hối hận không thôi sớm đã biết như thế, hắn nên theo hướng bên trong Động Thiên mà đi lập tức thoát ly khỏi Cảnh Nguyên Quan, như vậy có lẽ hắn còn có một tia sinh cơ.
Nhưng vào thời khắc này, đột nhiên phát sinh dị biến!
Liên tục mấy tiếng nổ ù ù từ đằng xa không trung truyền đến, rõ ràng là từ phía Tụ Tinh Đài.
Kim Mao Cự Viên lông mày nhíu lại, quay đầu nhìn sang.
Hạp Sơn đạo nhân trong lòng giật mình một cái, cũng hướng phía Tụ Tinh Đài mà nhìn lại.
Chỉ thấy phụ cận Tụ Tinh Đài tám ngọn núi ù ù lắc lư, đỉnh núi trực tiếp bạo liệt mà sụp đổ, phía trên dâng lên tám đạo cột sáng lóe lên rồi biến mất.
Màn sáng trận pháp bao quanh liền lóe lên một cái, sau đó thình lình tan vỡ ra.
Bất quá trên không, vầng Ngân Nguyệt to lớn kia lại không có biến mất, ngược lại còn muốn chói mắt hơn so với ánh mặt trời, cũng đột nhiên chấn động.
Từng cỗ, từng cỗ một sóng khí vô hình hướng bốn phương tám hướng phía dưới quét sạch, phạm vi hư không khoảng mấy trăm dặm một lần nữa kích động, cây cối vỡ vụn, sơn phong liền sụp đổ.
Sau đó, mặt ngoài Ngân Nguyệt tán phát quang mang rồi hướng phía dưới mà hội tụ, cũng liền mãnh liệt chuyển một cái, hóa thành một cái vòng xoáy to lớn. Khu vực chung quanh lúc thì đỏ thẫm, khi thì lại biến thành màu xanh lam, tất cả quang mang đủ màu sắc liền thay phiên nhau xuất hiện, thậm chí nhiều loại hào quang lập loè đan xen vào, hư không liền chấn động kịch liệt.
Đệ tử chung quang từng cái, từng cái một trợn mắt há hốc mồm im hơi lặng tiếng khi chứng kiến dị tượng này.
Kim Mao Cự Viên nhìn qua vòng xoáy khổng lồ trong không trung, trong mắt lam mang liền lập loè, chợt phất tay một trảo, phát ra một cỗ hấp lực khổng lồ.
“Tha mạng...”
Hạp Sơn đạo nhân quát to một tiếng giãy giụa đứng lên, bất quá vẫn là không có lực để mà phản kháng rồi, liền bị Cự Viên đơn giản hút vào trong bàn tay, một thanh nắm chặt.
Cự Viên há miệng phun ra, Ngân Sắc Hỏa Điểu hiện lên phía trước, đúng là Tinh Viêm Hỏa Điểu, lóe lên hóa thành một đầu dây thừng bằng lửa màu bạc, nhanh như tia chớp đem Hạp Sơn đạo nhân thân thể quấn quanh vài vòng.
Sau đó vung tay lên, đem Hạp Sơn đạo nhân ném đi, ngay lập tức xoay người lại một lần nữa mà nhìn về phía vòng xoáy không gian giữa không trung, trên mặt hiện ra vẻ mặt ngưng trọng.
Hạp Sơn đạo nhân trùng trùng điệp điệp rơi xuống đất, chợt cảm thấy mắt liền nổi đom đóm.
Hắn cảm thụ được dây thừng màu bạc này bên trong ẩn chứa lực lượng hỏa diễm đáng sợ, trong lòng không khỏi rùng mình, nhưng cũng chỉ được ngoan ngoãn nằm ở một bên, không dám nhúc nhích chút nào, bớt chọc giận đối phương.
...
/1395
|