Trên người Hàn Lập hiện ra một tầng Tử La Cực Hỏa mặc cho từng đợt gió lạnh thổi qua.
Kết quả khi bạch phong vừa chạm vào tử diễm, lập tức liền dung nhập vào đó một cách quỷ dị, biến thành vô hình. Đồng thời Hàn Lập liếc thoáng nhìn qua, chỉ thấy cả đại sảnh liền biến thành một dòng sông băng, tu sĩ có được Hàn Diễm cùng đều bình yên.
Trừ ra Bạch Mộng Hinh thả ra bạch sắc băng diễm. Hàn Ly thượng nhân trong tay có cự đỉnh trôi nổi trước người, từ giữa phun ra một luồng Kiềm Lam Băng Diểm đưa hắn bảo hộ trong đó, thanh sam trung niên thì nhìn chăm chú vào hắc sắc băng diễm biến thành bảo hộ, hai tay để sau lưng lão không biết khi nào xuất ra một quải trượng màu vàng, từ quải trượng phun ra từng đợt hoàng diễm chính mình thì trốn ở phía sau. Mà tăng nhân mặc áo bào tro hai tay hợp lại, từ trên tay phun ra một cỗ lục nhạt băng diễm hóa thành một con lục giao cuốn quanh thân, lục diễm chớp động đém gió lạnh chắn ở bên ngoài.
Cho tới Bạch Dao Di tu vi có cao hơn chút so với những tu sĩ khác, mặc dù thần thông có thể ngăn cản gió lạnh, nhưng trên người hào quang pháp bảo chớp động không thôi, rất có thể đã cố hết sức.
Trong chớp mắt, từ giữa cửa đá tiếng hô đột nhiên ngừng lại, gió lạnh cũng dần dần biến mất không thấy.
Cả điện phủ trở nên yên tĩnh một tiếng động cũng không vang lên.
Hàn Lập ánh mắt vừa động, bấm tay niệm thần niệm, tử diễm trên người chớp lên vài cái thu nhập
Vào trong cơ thể, sau đó hướng cửa đá nhìn lại.
Chỉ thấy phía sau cửa một mảnh tuyết trắng trong suốt và vô số băng trụ cao lớn đứng vững trong đó.
Phảng phất như là một mê cung.
Hàn Lập trong lòng vừa động thần thức lập tức hướng này đi tới. Nhưng vừa tiến vào cửa đá không lâu
Thần niệm trở nên ngốc trệ. Quả nhiên bên trong bị một loại cấm thần cấm chế.
Đám người kia cũng chú ý đến tình hình sau cửa đá, một đám mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
“Các vị đạo hữu cẩn thận, Linh Hư Điện này, lão phu cũng là lần đầu tiên tiến vào, mặc dù bên trong hơn phân nửa cấm chế lão phu có thể khống chế nhưng còn còn một chút không thể khống chế,chư vị theo sát tại hạ,ngàn vạn lần không nên đi nhầm bên động vào cấm chế.” Hàn Ly thượng nhân thở ra một hơi,xoay người trịnh trọng nói với mấy người Hàn Lập.
“Cái này tự nhiên…bọn ta như thế nào lại ở quý cung cấm cung xông loạn” Lão tả nhìn thấy Hàn Ly thượng nhân lo lắng, nhàn nhạt trả lời.
Hàn Lập cùng tăng nhân áo bào tro cũng tỏ vẻ như thế.
Hàn Ly thượng nhân thấy vậy, vừa lòng gật gật đầu rồi hướng Bạch Dao Di cũng như Tiểu Cực Cung trưởng lão phân phó:
“lúc này đây đột phá bình cảnh, nhanh thì năm ba ngày chậm thì hơn tháng. Nếu trong lúc này yêu vật tiến công bổn cung các ngươi cứ dựa theo kế hoạch đã định sẵn mà ứng phó. Nếu là…có biến cố khác, qua hai tháng mà ta không có đi ra các ngươi đồng dạng dựa theo kế hoạch đã dùng xử lý.”
“Vâng! Đại Trưởng lão!” đám tu sĩ vẻ mặt nghiêm nghị cùng kêu lên đáp ứng.
“Chúng ta đi thôi” Hàn Ly thượng nhân lập tức xoay người lại, tay áo bào rung lên, một cái trận bàn màu trắng noãn xuất hiện trong tay. Nâng pháp khi lên hướng cửa đá dẫn đầu đi đến.
Hàn Lập bốn người tự nhiên theo sát phía sau.
Vừa tiến vào cửa đá, Hàn Ly thượng nhân bấm tay niệm thàn chú, trận bàn trên tay lập tức bắn ra một đạo pháp quyết, nhất thời đại môn đang mở rộng phát ra tiếng gầm rú dần khép lại, các màu ký hiệu một lần hiện lên linh quang chớp động.
Lão cùng áo bào tro tăng nhân thấy vậy liếc mắt nhìn nhau. Trong mắt lọ ra một tia dị sắc.
“Các vị đạo hữu yên tâm. Tuy rằng Linh Hư Điện từ bên ngoài mở ra tương đối khó nhưng từ bên trong mở ra lại là chyện dễ dàng. Lão phu tạm thời đóng cửa lại, cũng là lo lắng phòng ngừa có người quấy rầy chúng ta” Hàn Ly thượng nhân mở miệng giải thích.
Lão hai người nghe được lời này cũng không nói gì nữa. Hàn Lập thần sắc nhàn nhạt tựa hồ đối với việc này không để ý.
Mọi người đi ra hơn mười trượng, liền đi tới một cây băng trụ, bạch sắc tinh quang chớp động không ngừng làm cho người ta một hồi hoa mắt.
“Những vạn năm huyền băng này tổng cộng có tất cả một ngàn lẻ tám cái đều do thượng cổ tu sĩ tỉ mỉ luyện chế. Đây là “Băng Phách Hàn Liệt” trận nổi danh thời thượng cổ. Nếu không kiềm giữ tương quan pháp khí mà tiến vào trận pháp chỉ sợ trong nháy mắt bị pháp trận vĩnh viễn đóng băng nơi này. Vừa rồi ta chờ ở bên ngoài cảm thụ gió lạnh chính là do trân pháp này bởi vì phong bế ngàn năm mà tự sinh ra băng hàn khí. Cho dù năm người chúng ta mỗi người đều có Cực Hàn Chi Diễm nhưng tại pháp trận này có thể hay không sống sót vẫn là không thể nói trước” Hàn Ly thượng nhân bất động thanh sắc nhắc nhở.
Lão tả cùng áo bào tro tăng nhân nghe xong lời này ngắm nhìn huyền băng trụ vài lần trên mặt không khỏi lộ ra vẻ nửa tin nửa ngờ.
“Ha hả Hàn Ly đạo hữu yên tâm. Bọn ta cũng không hứng thú kiểm nghiệm uy lực trận pháp này.” Hàn Lập cười nhẹ một tiếng.
Hàn Ly thượng nhân nghe vậy ha ha cười, lập tức trận bàn trong tay hướng băng trụ mênh mông nhoáng lên một cái.
Nhất thời một đạo bạch sắc theo trận bàn phun ra. Khi đi qua những băng trụ bạch quang này liền rung động.
Giống như ảo ảnh liên tiếp chớp động tạo thành một cái thông đạo dài tới mấy trượng.
Từng đạo bạch sắc từ trận bàn tỏa ra không ngừng, Hàn Ly thượng nhân một tay cầm trận bàn đi vào.
Đoàn người theo sát phía sau, không dám có một chút bất cẩn.
Hàn Lập đi phía sau cùng ánh mắt thỉnh thoảng đánh giá chung quanh.
Một cây huyền băng trụ to lớn thần kỳ. Cơ hồ phải 2 người ôm mới hết, mà bề ngoài mỗi mặt băng trụ đều bóng loáng dị thường.
Nhìn phía dưới băng trụ ẩn hiện các ký hiệu quay cuồng nhưng nhìn kỹ lại, những ký hiệu đó lại mất đi không thấy đâu trông thật dị thường.
Mà nhìn lên phía trên băng trụ khoảng năm sáu chục trượng chỉ thấy một màn hàn vụ màu trắng, nửa trên của băng trụ hoàn toàn ẩn vào trong đó không thể nhìn rõ.
Nhưng có thể khẳng định trong băng trụ này ẩn chứa lực lượng băng hàn chi lực cực lớn, cho dù cách xa
Đến mấy trượng nhưng vẫn có thể cảm ứng được nó phát ra những tia lạnh lẽo vô cùng, tuy nhiên không thể so sánh với cực hàn chi diễm
Nhưng loại khí lạnh này, những loại khí lạnh bình thường không thể so sánh.
Trách không được Hàn Ly thượng nhân tự tin như thế.
Trong lúc Hàn Lập đang suy nghĩ đoàn người đã đi được mấy trăm trượng, mà những băng trụ này như là vô cùng vô tận xếp hai bên đường, thật sự làm cho người ta không thể tin là chỉ có hơn một ngàn cái. Đại trận quả thật thần diệu vô cùng.
Tình huống như thế cũng làm cho những người khác âm thầm giật mình.
Ước chừng khi mọi người đi được khoảng một chung trà. Rốt cục cũng đi ra khỏi đoàn băng trụ. Phía trước lại xuất hiện một tòa Tế Đàn cao lớn, ước chừng cao hơn mười trượng và rộng hơn trăm trượng.
Cả tòa Tế Đàn cao lớn có một màu trắng tinh khiết như ngọc được bao phủ bởi một quầng sáng màu lam nhạt, ở giữa là một cái thiên môn màu vàng nhạt cao đến bảy tám trượng, điểm giao nhau giữa hai bên thiên môn được dán vài thứ thượng cổ bùa chú.
Hàn Ly thượng nhân thấy vậy, nét mặt hiện lên vẻ vui mừng, liền nhanh chóng đem trận bàn thu lại.
Tiến tới trước Tế Đàn. Hai tay vừa nhấc, lam quang chớp động. Kiền Lam Băng Diễm phóng xuất ra.
Trong nháy mắt đôi tay chưởng hóa thành một tầng bao vây lại.
Năm ngón tay rung chuyển hai tay trực tiếp đặt lên phía trên quầng sáng.
Ngay lập tức, Lam Diễm cùng quầng sáng đan vào nhau, cả quầng sáng của tế đàn tức thì run rẩy nổi lên.
Bề mặt phát ra một tầng ánh sáng chói mắt phảng phất như biến thành một vật hữu hình, tiếp theo “phanh” một tiếng giòn vang. Toàn bộ quầng sáng như một khối thủy tinh vỡ vụn, Hàn Ly thượng nhân lấy hai tay làm trung tâm mở những mảnh vỡ vụn ra,
Trong nháy mắt những mảnh vỡ vụn liền biến thành hư ảo. Hàn Ly thượng nhân không một chút do dự, thân hình nhoáng lên một cái liền đứng ở phía bên trên tế đàn.
Lập tức, đám người Hàn Lập cũng hóa thành một đạo độn quang xuất hiên ngay bên cạnh Hàn Ly thượng nhân.
Lúc này, Hàn Ly thượng nhân hai tay để sau lưng, cúi đầu nhìn xuống không ngừng đánh giá mặt đất phía trước mình.
Hàn lập ánh mắt tùy thời nhìn lại, lúc này mới phát hiện ở giữa tế đàn, ẩn chứa một loại pháp trận cổ quái hơn hai mươi trượng, nhưng ngay giữa pháp trận có một cái cự đỉnh đồ án, nhìn kiểu dáng tựa như rất giống với Hư Thiên Đỉnh có một không hai trong cơ thể hắn.
Sắc mặt Hàn Lập khẽ biến nhưng ngay lập tức liền như không có việc gì sảy ra.
“Hàn đạo hữu, trước kia đã từng gặp qua loại trận pháp như thế này?” Hàn Ly thượng nhân không biết vô tình hay cố ý, ánh mắt đảo qua gương mặt Hàn Lập mặc dù thần sắc Hàn Lập đã khôi phục lại bình thường nhưng biểu hiện khác thường trước đó đã bị Hàn Ly thượng nhân nhìn thấy nên trực tiếp hỏi.
Hàn lập trong lòng cả kinh, nhưng vẫn bình tĩnh từ từ trả lời: ”Ân, lúc trước tại thượng cổ động phủ đã từng gặp qua loại pháp trận này. Nhưng nhìn kỹ vẫn thấy sự bất đồng. chỉ là nhất thời cảm giác sai mà thôi.”
“Phải không?” Hàn Ly thượng nhân cười như không cười không biết là có hay không tin tưởng.
Lời nói của Hàn Lập nhưng cũng không tiếp tục truy vấn. mà tay áo bào phất lên một cái, một đạo Kiền Lam Băng Diễm theo tay áo bào bắn ra trôi nổi xoay quanh ngay phía trung gian của pháp trận.
Hàn Lập khẽ mím môi lại bất giác ngừng hô hấp. những người khác ánh mắt cũng chăm chú nhìn cảnh này.
Hàn Ly thượng nhân một tay làm ra Niêm Hoa bộ dáng, một tay nhắm ngay tiểu đỉnh hư không bắn ra.
“Oanh” một tiếng nổ vang lên, thể tích tiểu đỉnh nhanh chóng lớn dần, từ phía trong mãnh liệt toát ra một loại Lam Sắc Băng Diễm dị thường, trong nháy mắt che kín cả bề mặt tiểu đỉnh, cự đỉnh lúc trước kia lại một lần nữa xuất hiện rõ ràng. Lúc này, Bạch Mộng Hinh cùng Thanh sam trung niên nhân đứng một bên cũng đồng thời tiến lên từng bước, một tay nhấc lên, đều tự xuất ra một cỗ bạch diễm cùng một cỗ hắc diễm, đồng thời đánh lên phía trên bề mặt hai bên pháp trận.
“Ầm ầm”, nhất thời một trận nổ truyền tới. các nơi trong trận pháp linh quang chớp động, hiển nhiên là do hai cỗ hàn diễm kích phát mà ra, ngay giữa cự đỉnh đồ án nổi lên một tầng lam mang chói mắt, tiếp theo đó quang mang chậm rãi đi ra. Cuối cùng huyễn hóa thành một lam sắc quang đỉnh trôi nổi ở bên trên pháp trận. Nhàn Ly thượng nhân bỗng nhiên phát ra một đoạn chú ngữ quái dị, Kiềm Lam Băng Diễm nhất thời như núi lửa bùng nổ, theo cự đỉnh phun trào, trong nháy mắt đem toàn bộ phái trận bao trùm lại.
Nhất đẳng quang đỉnh hoàn tất nổi lên, ngay sau đó Hàn Ly thượng nhân lập tức hạ xuống. hai cái lam sắc quang mang nhất thời chớp lên, nháy mắt hợp lại thành một. Tiếp theo, “Oanh” một tiếng vang thật lớn, cự đỉnh vững vàng rơi vào ngay trung gian pháp trận.
Hàn Ly thượng nhân bỗng nhiên phát ra một đoạn chú ngữ quái dị, Kiềm Lam Băng Diễm nhất thời như núi lửa bùng nổ, theo cự đỉnh phun trào, trong nháy mắt đem toàn bộ phái trận bao trùm lại.
Pháp trận cùng với Kiềm Lam Băng Diễm vừa tiếp xúc. Liền bộc phát ra một đạo linh mang chói mắt, làm cho toàn toàn bộ tế đàn kịch liệt rung lên.
Pháp trận lấy cự đỉnh làm trung tâm, chậm rãi nứt ra một khe hở, hơn nữa càng lúc càng lớn, càng rộng hơn.
Đám người Hàn Lập thấy thế đều bay lên không trung, ngạc nhiên nhìn xuống.
Chỉ nhìn thấy lam diễm phun ra từ cự đỉnh, giờ phút này hoàn toàn đứng yên ở chỗ cũ, phía dưới giữa khác khe, ẩn hiện một mảng bạch sắc, tựa hồ bên trong phát ra ánh sáng mạnh mẽ.
Kết quả khi bạch phong vừa chạm vào tử diễm, lập tức liền dung nhập vào đó một cách quỷ dị, biến thành vô hình. Đồng thời Hàn Lập liếc thoáng nhìn qua, chỉ thấy cả đại sảnh liền biến thành một dòng sông băng, tu sĩ có được Hàn Diễm cùng đều bình yên.
Trừ ra Bạch Mộng Hinh thả ra bạch sắc băng diễm. Hàn Ly thượng nhân trong tay có cự đỉnh trôi nổi trước người, từ giữa phun ra một luồng Kiềm Lam Băng Diểm đưa hắn bảo hộ trong đó, thanh sam trung niên thì nhìn chăm chú vào hắc sắc băng diễm biến thành bảo hộ, hai tay để sau lưng lão không biết khi nào xuất ra một quải trượng màu vàng, từ quải trượng phun ra từng đợt hoàng diễm chính mình thì trốn ở phía sau. Mà tăng nhân mặc áo bào tro hai tay hợp lại, từ trên tay phun ra một cỗ lục nhạt băng diễm hóa thành một con lục giao cuốn quanh thân, lục diễm chớp động đém gió lạnh chắn ở bên ngoài.
Cho tới Bạch Dao Di tu vi có cao hơn chút so với những tu sĩ khác, mặc dù thần thông có thể ngăn cản gió lạnh, nhưng trên người hào quang pháp bảo chớp động không thôi, rất có thể đã cố hết sức.
Trong chớp mắt, từ giữa cửa đá tiếng hô đột nhiên ngừng lại, gió lạnh cũng dần dần biến mất không thấy.
Cả điện phủ trở nên yên tĩnh một tiếng động cũng không vang lên.
Hàn Lập ánh mắt vừa động, bấm tay niệm thần niệm, tử diễm trên người chớp lên vài cái thu nhập
Vào trong cơ thể, sau đó hướng cửa đá nhìn lại.
Chỉ thấy phía sau cửa một mảnh tuyết trắng trong suốt và vô số băng trụ cao lớn đứng vững trong đó.
Phảng phất như là một mê cung.
Hàn Lập trong lòng vừa động thần thức lập tức hướng này đi tới. Nhưng vừa tiến vào cửa đá không lâu
Thần niệm trở nên ngốc trệ. Quả nhiên bên trong bị một loại cấm thần cấm chế.
Đám người kia cũng chú ý đến tình hình sau cửa đá, một đám mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
“Các vị đạo hữu cẩn thận, Linh Hư Điện này, lão phu cũng là lần đầu tiên tiến vào, mặc dù bên trong hơn phân nửa cấm chế lão phu có thể khống chế nhưng còn còn một chút không thể khống chế,chư vị theo sát tại hạ,ngàn vạn lần không nên đi nhầm bên động vào cấm chế.” Hàn Ly thượng nhân thở ra một hơi,xoay người trịnh trọng nói với mấy người Hàn Lập.
“Cái này tự nhiên…bọn ta như thế nào lại ở quý cung cấm cung xông loạn” Lão tả nhìn thấy Hàn Ly thượng nhân lo lắng, nhàn nhạt trả lời.
Hàn Lập cùng tăng nhân áo bào tro cũng tỏ vẻ như thế.
Hàn Ly thượng nhân thấy vậy, vừa lòng gật gật đầu rồi hướng Bạch Dao Di cũng như Tiểu Cực Cung trưởng lão phân phó:
“lúc này đây đột phá bình cảnh, nhanh thì năm ba ngày chậm thì hơn tháng. Nếu trong lúc này yêu vật tiến công bổn cung các ngươi cứ dựa theo kế hoạch đã định sẵn mà ứng phó. Nếu là…có biến cố khác, qua hai tháng mà ta không có đi ra các ngươi đồng dạng dựa theo kế hoạch đã dùng xử lý.”
“Vâng! Đại Trưởng lão!” đám tu sĩ vẻ mặt nghiêm nghị cùng kêu lên đáp ứng.
“Chúng ta đi thôi” Hàn Ly thượng nhân lập tức xoay người lại, tay áo bào rung lên, một cái trận bàn màu trắng noãn xuất hiện trong tay. Nâng pháp khi lên hướng cửa đá dẫn đầu đi đến.
Hàn Lập bốn người tự nhiên theo sát phía sau.
Vừa tiến vào cửa đá, Hàn Ly thượng nhân bấm tay niệm thàn chú, trận bàn trên tay lập tức bắn ra một đạo pháp quyết, nhất thời đại môn đang mở rộng phát ra tiếng gầm rú dần khép lại, các màu ký hiệu một lần hiện lên linh quang chớp động.
Lão cùng áo bào tro tăng nhân thấy vậy liếc mắt nhìn nhau. Trong mắt lọ ra một tia dị sắc.
“Các vị đạo hữu yên tâm. Tuy rằng Linh Hư Điện từ bên ngoài mở ra tương đối khó nhưng từ bên trong mở ra lại là chyện dễ dàng. Lão phu tạm thời đóng cửa lại, cũng là lo lắng phòng ngừa có người quấy rầy chúng ta” Hàn Ly thượng nhân mở miệng giải thích.
Lão hai người nghe được lời này cũng không nói gì nữa. Hàn Lập thần sắc nhàn nhạt tựa hồ đối với việc này không để ý.
Mọi người đi ra hơn mười trượng, liền đi tới một cây băng trụ, bạch sắc tinh quang chớp động không ngừng làm cho người ta một hồi hoa mắt.
“Những vạn năm huyền băng này tổng cộng có tất cả một ngàn lẻ tám cái đều do thượng cổ tu sĩ tỉ mỉ luyện chế. Đây là “Băng Phách Hàn Liệt” trận nổi danh thời thượng cổ. Nếu không kiềm giữ tương quan pháp khí mà tiến vào trận pháp chỉ sợ trong nháy mắt bị pháp trận vĩnh viễn đóng băng nơi này. Vừa rồi ta chờ ở bên ngoài cảm thụ gió lạnh chính là do trân pháp này bởi vì phong bế ngàn năm mà tự sinh ra băng hàn khí. Cho dù năm người chúng ta mỗi người đều có Cực Hàn Chi Diễm nhưng tại pháp trận này có thể hay không sống sót vẫn là không thể nói trước” Hàn Ly thượng nhân bất động thanh sắc nhắc nhở.
Lão tả cùng áo bào tro tăng nhân nghe xong lời này ngắm nhìn huyền băng trụ vài lần trên mặt không khỏi lộ ra vẻ nửa tin nửa ngờ.
“Ha hả Hàn Ly đạo hữu yên tâm. Bọn ta cũng không hứng thú kiểm nghiệm uy lực trận pháp này.” Hàn Lập cười nhẹ một tiếng.
Hàn Ly thượng nhân nghe vậy ha ha cười, lập tức trận bàn trong tay hướng băng trụ mênh mông nhoáng lên một cái.
Nhất thời một đạo bạch sắc theo trận bàn phun ra. Khi đi qua những băng trụ bạch quang này liền rung động.
Giống như ảo ảnh liên tiếp chớp động tạo thành một cái thông đạo dài tới mấy trượng.
Từng đạo bạch sắc từ trận bàn tỏa ra không ngừng, Hàn Ly thượng nhân một tay cầm trận bàn đi vào.
Đoàn người theo sát phía sau, không dám có một chút bất cẩn.
Hàn Lập đi phía sau cùng ánh mắt thỉnh thoảng đánh giá chung quanh.
Một cây huyền băng trụ to lớn thần kỳ. Cơ hồ phải 2 người ôm mới hết, mà bề ngoài mỗi mặt băng trụ đều bóng loáng dị thường.
Nhìn phía dưới băng trụ ẩn hiện các ký hiệu quay cuồng nhưng nhìn kỹ lại, những ký hiệu đó lại mất đi không thấy đâu trông thật dị thường.
Mà nhìn lên phía trên băng trụ khoảng năm sáu chục trượng chỉ thấy một màn hàn vụ màu trắng, nửa trên của băng trụ hoàn toàn ẩn vào trong đó không thể nhìn rõ.
Nhưng có thể khẳng định trong băng trụ này ẩn chứa lực lượng băng hàn chi lực cực lớn, cho dù cách xa
Đến mấy trượng nhưng vẫn có thể cảm ứng được nó phát ra những tia lạnh lẽo vô cùng, tuy nhiên không thể so sánh với cực hàn chi diễm
Nhưng loại khí lạnh này, những loại khí lạnh bình thường không thể so sánh.
Trách không được Hàn Ly thượng nhân tự tin như thế.
Trong lúc Hàn Lập đang suy nghĩ đoàn người đã đi được mấy trăm trượng, mà những băng trụ này như là vô cùng vô tận xếp hai bên đường, thật sự làm cho người ta không thể tin là chỉ có hơn một ngàn cái. Đại trận quả thật thần diệu vô cùng.
Tình huống như thế cũng làm cho những người khác âm thầm giật mình.
Ước chừng khi mọi người đi được khoảng một chung trà. Rốt cục cũng đi ra khỏi đoàn băng trụ. Phía trước lại xuất hiện một tòa Tế Đàn cao lớn, ước chừng cao hơn mười trượng và rộng hơn trăm trượng.
Cả tòa Tế Đàn cao lớn có một màu trắng tinh khiết như ngọc được bao phủ bởi một quầng sáng màu lam nhạt, ở giữa là một cái thiên môn màu vàng nhạt cao đến bảy tám trượng, điểm giao nhau giữa hai bên thiên môn được dán vài thứ thượng cổ bùa chú.
Hàn Ly thượng nhân thấy vậy, nét mặt hiện lên vẻ vui mừng, liền nhanh chóng đem trận bàn thu lại.
Tiến tới trước Tế Đàn. Hai tay vừa nhấc, lam quang chớp động. Kiền Lam Băng Diễm phóng xuất ra.
Trong nháy mắt đôi tay chưởng hóa thành một tầng bao vây lại.
Năm ngón tay rung chuyển hai tay trực tiếp đặt lên phía trên quầng sáng.
Ngay lập tức, Lam Diễm cùng quầng sáng đan vào nhau, cả quầng sáng của tế đàn tức thì run rẩy nổi lên.
Bề mặt phát ra một tầng ánh sáng chói mắt phảng phất như biến thành một vật hữu hình, tiếp theo “phanh” một tiếng giòn vang. Toàn bộ quầng sáng như một khối thủy tinh vỡ vụn, Hàn Ly thượng nhân lấy hai tay làm trung tâm mở những mảnh vỡ vụn ra,
Trong nháy mắt những mảnh vỡ vụn liền biến thành hư ảo. Hàn Ly thượng nhân không một chút do dự, thân hình nhoáng lên một cái liền đứng ở phía bên trên tế đàn.
Lập tức, đám người Hàn Lập cũng hóa thành một đạo độn quang xuất hiên ngay bên cạnh Hàn Ly thượng nhân.
Lúc này, Hàn Ly thượng nhân hai tay để sau lưng, cúi đầu nhìn xuống không ngừng đánh giá mặt đất phía trước mình.
Hàn lập ánh mắt tùy thời nhìn lại, lúc này mới phát hiện ở giữa tế đàn, ẩn chứa một loại pháp trận cổ quái hơn hai mươi trượng, nhưng ngay giữa pháp trận có một cái cự đỉnh đồ án, nhìn kiểu dáng tựa như rất giống với Hư Thiên Đỉnh có một không hai trong cơ thể hắn.
Sắc mặt Hàn Lập khẽ biến nhưng ngay lập tức liền như không có việc gì sảy ra.
“Hàn đạo hữu, trước kia đã từng gặp qua loại trận pháp như thế này?” Hàn Ly thượng nhân không biết vô tình hay cố ý, ánh mắt đảo qua gương mặt Hàn Lập mặc dù thần sắc Hàn Lập đã khôi phục lại bình thường nhưng biểu hiện khác thường trước đó đã bị Hàn Ly thượng nhân nhìn thấy nên trực tiếp hỏi.
Hàn lập trong lòng cả kinh, nhưng vẫn bình tĩnh từ từ trả lời: ”Ân, lúc trước tại thượng cổ động phủ đã từng gặp qua loại pháp trận này. Nhưng nhìn kỹ vẫn thấy sự bất đồng. chỉ là nhất thời cảm giác sai mà thôi.”
“Phải không?” Hàn Ly thượng nhân cười như không cười không biết là có hay không tin tưởng.
Lời nói của Hàn Lập nhưng cũng không tiếp tục truy vấn. mà tay áo bào phất lên một cái, một đạo Kiền Lam Băng Diễm theo tay áo bào bắn ra trôi nổi xoay quanh ngay phía trung gian của pháp trận.
Hàn Lập khẽ mím môi lại bất giác ngừng hô hấp. những người khác ánh mắt cũng chăm chú nhìn cảnh này.
Hàn Ly thượng nhân một tay làm ra Niêm Hoa bộ dáng, một tay nhắm ngay tiểu đỉnh hư không bắn ra.
“Oanh” một tiếng nổ vang lên, thể tích tiểu đỉnh nhanh chóng lớn dần, từ phía trong mãnh liệt toát ra một loại Lam Sắc Băng Diễm dị thường, trong nháy mắt che kín cả bề mặt tiểu đỉnh, cự đỉnh lúc trước kia lại một lần nữa xuất hiện rõ ràng. Lúc này, Bạch Mộng Hinh cùng Thanh sam trung niên nhân đứng một bên cũng đồng thời tiến lên từng bước, một tay nhấc lên, đều tự xuất ra một cỗ bạch diễm cùng một cỗ hắc diễm, đồng thời đánh lên phía trên bề mặt hai bên pháp trận.
“Ầm ầm”, nhất thời một trận nổ truyền tới. các nơi trong trận pháp linh quang chớp động, hiển nhiên là do hai cỗ hàn diễm kích phát mà ra, ngay giữa cự đỉnh đồ án nổi lên một tầng lam mang chói mắt, tiếp theo đó quang mang chậm rãi đi ra. Cuối cùng huyễn hóa thành một lam sắc quang đỉnh trôi nổi ở bên trên pháp trận. Nhàn Ly thượng nhân bỗng nhiên phát ra một đoạn chú ngữ quái dị, Kiềm Lam Băng Diễm nhất thời như núi lửa bùng nổ, theo cự đỉnh phun trào, trong nháy mắt đem toàn bộ phái trận bao trùm lại.
Nhất đẳng quang đỉnh hoàn tất nổi lên, ngay sau đó Hàn Ly thượng nhân lập tức hạ xuống. hai cái lam sắc quang mang nhất thời chớp lên, nháy mắt hợp lại thành một. Tiếp theo, “Oanh” một tiếng vang thật lớn, cự đỉnh vững vàng rơi vào ngay trung gian pháp trận.
Hàn Ly thượng nhân bỗng nhiên phát ra một đoạn chú ngữ quái dị, Kiềm Lam Băng Diễm nhất thời như núi lửa bùng nổ, theo cự đỉnh phun trào, trong nháy mắt đem toàn bộ phái trận bao trùm lại.
Pháp trận cùng với Kiềm Lam Băng Diễm vừa tiếp xúc. Liền bộc phát ra một đạo linh mang chói mắt, làm cho toàn toàn bộ tế đàn kịch liệt rung lên.
Pháp trận lấy cự đỉnh làm trung tâm, chậm rãi nứt ra một khe hở, hơn nữa càng lúc càng lớn, càng rộng hơn.
Đám người Hàn Lập thấy thế đều bay lên không trung, ngạc nhiên nhìn xuống.
Chỉ nhìn thấy lam diễm phun ra từ cự đỉnh, giờ phút này hoàn toàn đứng yên ở chỗ cũ, phía dưới giữa khác khe, ẩn hiện một mảng bạch sắc, tựa hồ bên trong phát ra ánh sáng mạnh mẽ.
/2449
|