Lúc này tu sĩ họ Điền cũng vừa đi ra khỏi phòng,vừa lúc nghe thấy Hàn Lập nói như vậy,sắc mặt đồng dạng có chút trắng bệch.
Bất quá,hắn sau khi hít sâu một hơi,liền đi tới hướng Hàn Lập khom người thi lễ,thành khẩn nói : “Vãn bối cũng không có bao nhiêu lòng tham,chỉ muốn cho tiểu nữ thọ nguyên dài hơn một chút,chỉ cần Trúc Cơ là đã tốt quá rồi.Không biết nếu vợ chồng chúng ta hai người hợp lực,có thể áp chế dương khí bên trong tiểu nữ cắn trả ,giúp Cầm nhi Trúc Cơ thành không hay không ?”
“Các ngươi chỉ có tu vi Kết Đan sơ kỳ,hiện tại tuyệt đối không thể.Nhưng nếu có thể tiến giai đến hậu kỳ,nếu không sợ tổn hại tu vi cũng có thể thử một lần.” Hàn Lập liếc mắt xem xét nam tử,lắc đầu nói.
Lần này ,ngay cả nam tử nho nhã cũng im lặng không nói gì.
Về phần những lời thỉnh cầu Hàn Lập xuất thủ trợ giúp,hai người này cũng không dám mở miệng.
Dù sao Hàn Lập trước đó đã thi ân nhiều như thế,hai người cho dù nóng lòng lo cho ái nữ cũng sẽ không biết tốt xấu mà tiếp tục cầu xin.
Dù sao việc này cũng không phải là chuyện một lần có thể giải quyết,mà phải mang theo thiếu nữ bên người.Bất kỳ cao giai tu sĩ nào cũng không nguyện ý mang bên người một gánh nặng như vậy.
Nhưng ngoài dự liệu của hai người,Hàn Lập ánh mắt chớp động vài cái,lại nói một câu khiến cho bọn họ thất kinh.Làm cho hai người cơ hồ cho là nghe sai lời nói của Hàn Lập.
“Ta đây có một quyển sách trận pháp,các ngươi cầm lấy cho lệnh ái xem.Nếu đến lần kế tiếp gặp mặt ta mà nàng có thể đem quyển sách đó hiểu thông suốt khiến ta vừa lòng,ta có thể sẽ suy nghĩ nhận lấy lệnh ái làm đồ đệ,tự nhiên là sẽ trợ giúp nàng Trúc Cơ thậm chí Kết Đan.Bất quá có năng lực khiến ta hài lòng hay không,còn phải xem cơ duyên tạo hóa của nàng.Trước hết nói rõ ràng,sách này chỉ có thể cho lệnh ái một mình thấu hiểu,nếu các ngươi giúp đỡ nàng ,ta tự nhiên có thể nhìn ra được.Đến lúc đó Hàn mỗ lập tức xoay mặt rời đi.” Hàn Lập thanh âm không lớn,nhưng lọt vào trong tai hai người Văn Tư Nguyệt lại giống tiếng sét đánh từ chín tầng trời.
“Hàn tiền bối,ngươi nói thật sao !” Văn Tư Nguyệt không dám tin lẩm bẩm nói.
Hàn Lập mỉm cười,tay áo bào hơi vung.Nhất thời một cái ngọc hạp từ trong tay áo bay ra,chậm rãi hướng về thiếu phụ đối diện bay tới.
“Trong hạp là pháp trận yếu quyết bên trong mặc dù không phức tạp,nhưng vẫn có vài chỗ độc đáo.Vừa lúc thích hợp khảo nghiệm tư chất lệnh ái trên phương diện trận pháp !”Hàn Lập bất động thanh sắc nói.
“Pháp trận yếu quyết” trong ngọc hạp đúng là một quyển pháp trận điển tịch năm đó Tân Như Âm đưa cho hắn,trong đó ghi lại những tâm đắc của nàng.
Tư Nguyệt vui mừng tiếp nhận ngọc hạp,dè dặt thu hồi.
“Đa tạ đại ân của tiền bối.Cầm nhi tại trận pháp chi đạo rất có thiên phú,tuyệt đối sẽ không làm cho tiền bối thất vọng.Chỉ là không biết tiền bối bao giờ sẽ gặp lại tiểu nữ.”Văn Tư Nguyệt vội vàng hỏi han.
“Việc này không biết chắc được.Nếu như thuận lợi,có lẽ chỉ cần hơn một năm thời gian,còn nếu không thì phải vài năm.Trong lúc ở đây,lệnh ái tuyệt đối không thể tu luyện bất kì công pháp nào.Được,nơi này có một lọ “Từ niệm hoàn” cho nàng mỗi tháng ăn một viên.Như thế vài năm này không cần dùng đan dược khác.” Hàn Lập lại nghĩ tới việc gì,vỗ lên trên túi trữ vật một cái,một cái thanh bình cao vài tấc hiện lên trong tay,tiện tay vứt cho nam tử kia.
Lúc này nam tử nho nhã mừng rỡ tiếp lấy,trong miệng liên tục cảm kích.
“Tốt lắm,sau khi các ngươi tìm được nội đan Bạch Lộ Ngư yêu,một năm sau phải đến Khôi Tinh Đảo chờ ta.Chỉ cần có mặt trên đảo,đến lúc đó ta tự nhiên có biện pháp tìm được các ngươi.Ta còn có chuyện trên người,cũng không thể ở lâu nơi này được.” Hàn Lập sau khi nói mấy câu đó,linh quang quanh thân liền chớp động,hóa thành một đạo thanh hồng chói mắt phá không rời đi,không để cho hai người Văn Tư Nguyệt chút cơ hội giữ lại nào.
Vợ chồng Văn Tư Nguyệt mặt biến sắc,không dám chậm trễ vội vàng hướng về phương hướng Hàn Lập bay đi khom người cung kính thi lễ.
Đợi đến khi độn quang bay ra khỏi tiểu trấn,biến mất ở phía chân trời,hai người mới dám đứng thẳng người.Sau khi liếc mắt nhìn nhau,đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ vui mừng.
Lần này nếu không phải được vị Đại Tu Sĩ Hàn Lập này xuất thủ,chỉ sợ ái nữ bọn họ cho dù có thể tạm thời giải trừ chất độc ,chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng.Hơn nữa Hàn Lập trước kia đối với Văn Tư Nguyệt có đại ân,giờ phút này đôi vợ chồng này trong lòng đối với Hàn Lập thật cảm kích vạn phần.
Hai người trở lại trong phòng,bắt đầu thương lượng việc tìm kiếm Bạch Lộ Yêu Đan và an bài Điền Cầm Nhi tham ngộ cuốn sách pháp trận kia.
Lúc này Hàn Lập đã bay ra ngoài tòa Ngân Sa đảo,phương hướng độn quang chợt biến đổi,nhằm thẳng chỗ sâu trong đại hải bay đi.
Trong độn quang,vẻ mặt Hàn Lập có chút do dự.
Hắn đột nhiên quyết định cấp cho thiếu nữ tên “Điền Cầm Nhi” kia một cơ hội và ước định lần sau gặp lại.Trong đó hơn phân nửa nguyên nhân là vì muốn biết rõ ràng lai lịch chân chánh của nàng này.Dù sao loại nữ tử có Long Ngâm Chi Thể trên người như Điền Cầm Nhi,cùng với loại cảm giác đặc biệt trên người nàng,thật sự rất khó tin nàng và Tân Như Âm hai người chỉ là thuần túy trùng hợp.
Mà nếu nàng trên diện thiên phú trận pháp cũng đồng dạng hơn người,có thể dễ dàng thấu hiểu trận pháp yếu quyết kia,hắn liền càng nắm chắc thêm một chút xác định đối phương thực sự là Tân Như Âm chuyển thế,hoặc là có chút họ hàng sâu xa.
Kỳ thật việc tu sĩ luân hồi nhớ một vài chuyện nhỏ và có đặc thù của đời trước,tại Tu tiên giới mặc dù hiếm thấy,nhưng cũng không phải là chưa từng có tiền lệ.
Chỉ là những tiền lệ này đồng dạng không có chứng cứ thật sự thuyết phục,khiến những người nghe được phải bán tín bán nghi.Hơn nữa truyền thuyết có liên quan đến Minh giới cũng dần dần trở nên lưu truyền,cũng không biết bắt đầu từ khi nào,trở thành một dạng địa phương thần bí cùng loại với Linh Giới.
Có người nói Minh Giới là thế giới khác,có người lại nói Minh Giới kỳ thật chỉ là một nơi thần bí nào đó trên Nhân giới,còn có người dứt khoát cho rằng,Minh Giới căn bản chỉ là việc hư vô mờ mịt,chỉ là do mọi người tưởng tượng mà thôi.
Hàn Lập đối với việc luân hồi và Quỷ giới,đồng dạng cũng bán tín bán nghi.
Với hắn mà nói,việc như thế vô phương chứng minh là thật sự tồn tại,cũng không cách nào chứng minh rằng nó hư vô mờ mịt,không tồn tại.Căn bản không đáng tốn nhiều tâm tư lên nó,loại chuyện này tốt nhất nên ít nghĩ nhiều đến nó.
Bất quá năm đó hắn cùng Tề Vân Tiêu,Tân Như Âm coi như là cố giao.Ngoài ra đối với Tân Như Âm cương liệt rất là khâm phục.Hắn hiện tại thần thông đại thành,nếu thật sự Đường Cầm Nhi là Tân Như Âm chuyển thế,hắn không ngại giúp nàng một tay.
Huống hồ năm đó Tân Như Âm chỉ là một tên Trúc Cơ tu sĩ đã có thể hiệp trợ Tề Vân Tiêu nghiên cứu ra khí cụ bày trận cấp thấp,nếu nàng thọ nguyên đủ dài,có đủ trận pháp điển tịch,chỉ cần là người có mắt là có thể tưởng tượng tài nghệ nàng trên phương diện trận pháp thật không thể đo lường.
Mà hắn vì muốn đánh sâu vào Hóa Thần kỳ,sau này khẳng định sẽ không tốn nhiều tâm tư nghiên cứu trận pháp.Nếu có thể thu được một tên đệ thử thiên phú trận pháp cao như vậy,rồi chuyên môn bồi dưỡng đối phương thành Trận pháp tông sư,hắn sẽ có một trợ thủ không tồi,chắc chắn là sẽ rất hữu dụng.
Hàn Lập trong lòng quay cuồng tự đánh giá một hồi lâu,mới thở dài một hơi,tạm thời đem mấy việc này để sau.Hắn trong độn quang lật tay một cái,hốt nhiên trong tay xuất ra một khối bạch sắc ngọc giản.
Thần niệm hướng tới phía trong ngọc giản đảo qua một cái,một bộ hải vực đồ thật lớn hiện lên trong thần thức,đúng là cái mà tu sĩ Tinh Cung trông coi Truyền tống trận kia chủ động giao cho hắn,hải vực đồ phụ cần Ngân Sa đảo.
Trước đó,hắn cũng đã hỏi thăm qua chỗ tiểu đảo,nơi phát hiện khoáng mạch cao giai linh thạch.Nguyên lai chỉ là một đảo bỏ hoang không tên,hiện tại thì đã được gọi là “Bích Linh Đảo”.Nghe nói là do linh thạch phát hiện được hơn phân nửa là mộc hệ linh thạch,cho nên mới lấy tên này.
Dựa theo trên hải đồ,Bích Linh Đảo nằm ở tận cùng phía bắc Ngân Sa đảo.Cho dù là Kết Đan tu sĩ một mạch phi độn không ngừng,cũng ước chừng cần mấy tháng thời gian,tu sĩ bình thường căn bản khó có khả năng đến được chỗ đó,đó cũng là nguyên nhân quặng linh thạch trên đảo đến bây giời mới bị phát hiện.
Nghe nói đảo nhỏ này trải ra rất rộng,mà nguyên lai trên đảo lại có một ít yêu thú,khoáng mạch lại phân bố cả ở các nơi phía dưới đảo,kết quả bị yêu thú trong biển,Thiên Tinh Cung và Nghịch Tinh Minh cùng nhau phân chia.
Mà đại lượng trung,cao giai linh thạch bị khai thác khiến vài tòa tiểu đảo gần đó cũng đồng thời trở nên thịnh vượng.Dần dần các thế lực lớn nhỏ khác cùng một ít tán tu đến các nơi này,rồi trên các đảo này xây dựng một vài tiểu thành phường thị để tạm thời trú chân.Từ đó,nơi này từ từ trở thành một chỗ ở khác của nhân loại ở ngoại hải,hơn nữa nghe nói Nghịch Tinh Minh và Tinh Cung cũng có ý tại phụ cận tiêu đảo mở thêm vài tòa ngoại hải Truyền tống trận .
Hàn Lập trong lòng đem tình hình Bích Linh Đảo hồi tưởng lại một lần,cảm giác không quên chỗ nào,rồi đem ngọc giản thu lại,độn tốc nhanh hơn gấp bội,hướng xa xa phá không bay đi.
Hắn âm thầm phỏng đoán,cho dù là tốc độ bay nhanh như hiện tại,chỉ sợ tới được Bích Linh Đảo cũng là chuyện của ba tháng sau.
Cảnh sắc trên biển tự nhiên vô cùng buồn tẻ,cúi đầu nhìn quanh ngoại trừ một mảnh xanh thẳm thì không thể thấy được màu khác.
Hàn Lập phi hành một mạch không ngừng chút nào,đảo mắt đã trôi qua hơn một tháng.
Trên đường,hắn chỉ tạm thời dừng lại một chút trên hoang đảo để hồi phục pháp lực,ngoài ra một mạch cực kỳ thuận lợi,không gặp việc gì đặc biệt ngoài ý muốn.Dù có ngẫu nhiên gặp mặt vài ba tu sĩ đồng dạng ra biển,nhưng hắn căn bản không thềm để ý,trực tiếp lướt quá.
Những tu sĩ này đa số là cấp bậc Trúc Cơ,Kết Đan,thấy độn quang của Hàn Lập nhanh như vậy,cũng không dám có tâm tư gì khác.
Thật ra trên đường cũng gặp một con yêu thú vô danh trong biển,đột nhiên từ dưới nước bay lên muốn nuốt chửng Hàn Lập.
Kết quả bị Hàn Lập trong độn quang một kiếm chém làm hai đoạn,thuận tay lấy luôn yêu đan.
Đó cũng là do yêu thú kia cấp bậc không thấp.Nếu không,Hàn Lập cũng lười ra tay ,trực tiếp bay vòng qua.
Ngày kia,Hàn Lập lại lần nữa gặp một tòa tiểu đảo do đá ngầm ngăm đen tạo thành.Trên đảo này ngoại trừ một ít thực vật hải tảo,cơ hồ không có một ngọn cỏ.Hắn lại không chút do dự hạ xuống,tùy tiện tìm một khối cự thạch bằng phẳng,bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Qua nửa ngày,sắc trời dần dần u ám,mặt trời hồng như máu cũng đã chìm vào trong lòng nước ngoài khơi khiến cả khu vực này trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Hàn Lập đối với những việc này lại như không nhìn thấy,trên người lại thoáng hiện một tầng hào quang nhàn nhạt màu xanh đem hắn bao phủ trong đó.
Nhưng vào lúc ánh mắt trời cuối cùng biến mất,cả ngoài khơi trở nên đen tuyền.
Đúng lúc này,cả tiểu đảo đột nhiên chấn động lớn,tiếp theo một trận gầm lớn như sấm rền từ đáy biển gần đó truyền ra,giống như trâu rống hay hổ gầm.
Bất quá,hắn sau khi hít sâu một hơi,liền đi tới hướng Hàn Lập khom người thi lễ,thành khẩn nói : “Vãn bối cũng không có bao nhiêu lòng tham,chỉ muốn cho tiểu nữ thọ nguyên dài hơn một chút,chỉ cần Trúc Cơ là đã tốt quá rồi.Không biết nếu vợ chồng chúng ta hai người hợp lực,có thể áp chế dương khí bên trong tiểu nữ cắn trả ,giúp Cầm nhi Trúc Cơ thành không hay không ?”
“Các ngươi chỉ có tu vi Kết Đan sơ kỳ,hiện tại tuyệt đối không thể.Nhưng nếu có thể tiến giai đến hậu kỳ,nếu không sợ tổn hại tu vi cũng có thể thử một lần.” Hàn Lập liếc mắt xem xét nam tử,lắc đầu nói.
Lần này ,ngay cả nam tử nho nhã cũng im lặng không nói gì.
Về phần những lời thỉnh cầu Hàn Lập xuất thủ trợ giúp,hai người này cũng không dám mở miệng.
Dù sao Hàn Lập trước đó đã thi ân nhiều như thế,hai người cho dù nóng lòng lo cho ái nữ cũng sẽ không biết tốt xấu mà tiếp tục cầu xin.
Dù sao việc này cũng không phải là chuyện một lần có thể giải quyết,mà phải mang theo thiếu nữ bên người.Bất kỳ cao giai tu sĩ nào cũng không nguyện ý mang bên người một gánh nặng như vậy.
Nhưng ngoài dự liệu của hai người,Hàn Lập ánh mắt chớp động vài cái,lại nói một câu khiến cho bọn họ thất kinh.Làm cho hai người cơ hồ cho là nghe sai lời nói của Hàn Lập.
“Ta đây có một quyển sách trận pháp,các ngươi cầm lấy cho lệnh ái xem.Nếu đến lần kế tiếp gặp mặt ta mà nàng có thể đem quyển sách đó hiểu thông suốt khiến ta vừa lòng,ta có thể sẽ suy nghĩ nhận lấy lệnh ái làm đồ đệ,tự nhiên là sẽ trợ giúp nàng Trúc Cơ thậm chí Kết Đan.Bất quá có năng lực khiến ta hài lòng hay không,còn phải xem cơ duyên tạo hóa của nàng.Trước hết nói rõ ràng,sách này chỉ có thể cho lệnh ái một mình thấu hiểu,nếu các ngươi giúp đỡ nàng ,ta tự nhiên có thể nhìn ra được.Đến lúc đó Hàn mỗ lập tức xoay mặt rời đi.” Hàn Lập thanh âm không lớn,nhưng lọt vào trong tai hai người Văn Tư Nguyệt lại giống tiếng sét đánh từ chín tầng trời.
“Hàn tiền bối,ngươi nói thật sao !” Văn Tư Nguyệt không dám tin lẩm bẩm nói.
Hàn Lập mỉm cười,tay áo bào hơi vung.Nhất thời một cái ngọc hạp từ trong tay áo bay ra,chậm rãi hướng về thiếu phụ đối diện bay tới.
“Trong hạp là pháp trận yếu quyết bên trong mặc dù không phức tạp,nhưng vẫn có vài chỗ độc đáo.Vừa lúc thích hợp khảo nghiệm tư chất lệnh ái trên phương diện trận pháp !”Hàn Lập bất động thanh sắc nói.
“Pháp trận yếu quyết” trong ngọc hạp đúng là một quyển pháp trận điển tịch năm đó Tân Như Âm đưa cho hắn,trong đó ghi lại những tâm đắc của nàng.
Tư Nguyệt vui mừng tiếp nhận ngọc hạp,dè dặt thu hồi.
“Đa tạ đại ân của tiền bối.Cầm nhi tại trận pháp chi đạo rất có thiên phú,tuyệt đối sẽ không làm cho tiền bối thất vọng.Chỉ là không biết tiền bối bao giờ sẽ gặp lại tiểu nữ.”Văn Tư Nguyệt vội vàng hỏi han.
“Việc này không biết chắc được.Nếu như thuận lợi,có lẽ chỉ cần hơn một năm thời gian,còn nếu không thì phải vài năm.Trong lúc ở đây,lệnh ái tuyệt đối không thể tu luyện bất kì công pháp nào.Được,nơi này có một lọ “Từ niệm hoàn” cho nàng mỗi tháng ăn một viên.Như thế vài năm này không cần dùng đan dược khác.” Hàn Lập lại nghĩ tới việc gì,vỗ lên trên túi trữ vật một cái,một cái thanh bình cao vài tấc hiện lên trong tay,tiện tay vứt cho nam tử kia.
Lúc này nam tử nho nhã mừng rỡ tiếp lấy,trong miệng liên tục cảm kích.
“Tốt lắm,sau khi các ngươi tìm được nội đan Bạch Lộ Ngư yêu,một năm sau phải đến Khôi Tinh Đảo chờ ta.Chỉ cần có mặt trên đảo,đến lúc đó ta tự nhiên có biện pháp tìm được các ngươi.Ta còn có chuyện trên người,cũng không thể ở lâu nơi này được.” Hàn Lập sau khi nói mấy câu đó,linh quang quanh thân liền chớp động,hóa thành một đạo thanh hồng chói mắt phá không rời đi,không để cho hai người Văn Tư Nguyệt chút cơ hội giữ lại nào.
Vợ chồng Văn Tư Nguyệt mặt biến sắc,không dám chậm trễ vội vàng hướng về phương hướng Hàn Lập bay đi khom người cung kính thi lễ.
Đợi đến khi độn quang bay ra khỏi tiểu trấn,biến mất ở phía chân trời,hai người mới dám đứng thẳng người.Sau khi liếc mắt nhìn nhau,đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ vui mừng.
Lần này nếu không phải được vị Đại Tu Sĩ Hàn Lập này xuất thủ,chỉ sợ ái nữ bọn họ cho dù có thể tạm thời giải trừ chất độc ,chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng.Hơn nữa Hàn Lập trước kia đối với Văn Tư Nguyệt có đại ân,giờ phút này đôi vợ chồng này trong lòng đối với Hàn Lập thật cảm kích vạn phần.
Hai người trở lại trong phòng,bắt đầu thương lượng việc tìm kiếm Bạch Lộ Yêu Đan và an bài Điền Cầm Nhi tham ngộ cuốn sách pháp trận kia.
Lúc này Hàn Lập đã bay ra ngoài tòa Ngân Sa đảo,phương hướng độn quang chợt biến đổi,nhằm thẳng chỗ sâu trong đại hải bay đi.
Trong độn quang,vẻ mặt Hàn Lập có chút do dự.
Hắn đột nhiên quyết định cấp cho thiếu nữ tên “Điền Cầm Nhi” kia một cơ hội và ước định lần sau gặp lại.Trong đó hơn phân nửa nguyên nhân là vì muốn biết rõ ràng lai lịch chân chánh của nàng này.Dù sao loại nữ tử có Long Ngâm Chi Thể trên người như Điền Cầm Nhi,cùng với loại cảm giác đặc biệt trên người nàng,thật sự rất khó tin nàng và Tân Như Âm hai người chỉ là thuần túy trùng hợp.
Mà nếu nàng trên diện thiên phú trận pháp cũng đồng dạng hơn người,có thể dễ dàng thấu hiểu trận pháp yếu quyết kia,hắn liền càng nắm chắc thêm một chút xác định đối phương thực sự là Tân Như Âm chuyển thế,hoặc là có chút họ hàng sâu xa.
Kỳ thật việc tu sĩ luân hồi nhớ một vài chuyện nhỏ và có đặc thù của đời trước,tại Tu tiên giới mặc dù hiếm thấy,nhưng cũng không phải là chưa từng có tiền lệ.
Chỉ là những tiền lệ này đồng dạng không có chứng cứ thật sự thuyết phục,khiến những người nghe được phải bán tín bán nghi.Hơn nữa truyền thuyết có liên quan đến Minh giới cũng dần dần trở nên lưu truyền,cũng không biết bắt đầu từ khi nào,trở thành một dạng địa phương thần bí cùng loại với Linh Giới.
Có người nói Minh Giới là thế giới khác,có người lại nói Minh Giới kỳ thật chỉ là một nơi thần bí nào đó trên Nhân giới,còn có người dứt khoát cho rằng,Minh Giới căn bản chỉ là việc hư vô mờ mịt,chỉ là do mọi người tưởng tượng mà thôi.
Hàn Lập đối với việc luân hồi và Quỷ giới,đồng dạng cũng bán tín bán nghi.
Với hắn mà nói,việc như thế vô phương chứng minh là thật sự tồn tại,cũng không cách nào chứng minh rằng nó hư vô mờ mịt,không tồn tại.Căn bản không đáng tốn nhiều tâm tư lên nó,loại chuyện này tốt nhất nên ít nghĩ nhiều đến nó.
Bất quá năm đó hắn cùng Tề Vân Tiêu,Tân Như Âm coi như là cố giao.Ngoài ra đối với Tân Như Âm cương liệt rất là khâm phục.Hắn hiện tại thần thông đại thành,nếu thật sự Đường Cầm Nhi là Tân Như Âm chuyển thế,hắn không ngại giúp nàng một tay.
Huống hồ năm đó Tân Như Âm chỉ là một tên Trúc Cơ tu sĩ đã có thể hiệp trợ Tề Vân Tiêu nghiên cứu ra khí cụ bày trận cấp thấp,nếu nàng thọ nguyên đủ dài,có đủ trận pháp điển tịch,chỉ cần là người có mắt là có thể tưởng tượng tài nghệ nàng trên phương diện trận pháp thật không thể đo lường.
Mà hắn vì muốn đánh sâu vào Hóa Thần kỳ,sau này khẳng định sẽ không tốn nhiều tâm tư nghiên cứu trận pháp.Nếu có thể thu được một tên đệ thử thiên phú trận pháp cao như vậy,rồi chuyên môn bồi dưỡng đối phương thành Trận pháp tông sư,hắn sẽ có một trợ thủ không tồi,chắc chắn là sẽ rất hữu dụng.
Hàn Lập trong lòng quay cuồng tự đánh giá một hồi lâu,mới thở dài một hơi,tạm thời đem mấy việc này để sau.Hắn trong độn quang lật tay một cái,hốt nhiên trong tay xuất ra một khối bạch sắc ngọc giản.
Thần niệm hướng tới phía trong ngọc giản đảo qua một cái,một bộ hải vực đồ thật lớn hiện lên trong thần thức,đúng là cái mà tu sĩ Tinh Cung trông coi Truyền tống trận kia chủ động giao cho hắn,hải vực đồ phụ cần Ngân Sa đảo.
Trước đó,hắn cũng đã hỏi thăm qua chỗ tiểu đảo,nơi phát hiện khoáng mạch cao giai linh thạch.Nguyên lai chỉ là một đảo bỏ hoang không tên,hiện tại thì đã được gọi là “Bích Linh Đảo”.Nghe nói là do linh thạch phát hiện được hơn phân nửa là mộc hệ linh thạch,cho nên mới lấy tên này.
Dựa theo trên hải đồ,Bích Linh Đảo nằm ở tận cùng phía bắc Ngân Sa đảo.Cho dù là Kết Đan tu sĩ một mạch phi độn không ngừng,cũng ước chừng cần mấy tháng thời gian,tu sĩ bình thường căn bản khó có khả năng đến được chỗ đó,đó cũng là nguyên nhân quặng linh thạch trên đảo đến bây giời mới bị phát hiện.
Nghe nói đảo nhỏ này trải ra rất rộng,mà nguyên lai trên đảo lại có một ít yêu thú,khoáng mạch lại phân bố cả ở các nơi phía dưới đảo,kết quả bị yêu thú trong biển,Thiên Tinh Cung và Nghịch Tinh Minh cùng nhau phân chia.
Mà đại lượng trung,cao giai linh thạch bị khai thác khiến vài tòa tiểu đảo gần đó cũng đồng thời trở nên thịnh vượng.Dần dần các thế lực lớn nhỏ khác cùng một ít tán tu đến các nơi này,rồi trên các đảo này xây dựng một vài tiểu thành phường thị để tạm thời trú chân.Từ đó,nơi này từ từ trở thành một chỗ ở khác của nhân loại ở ngoại hải,hơn nữa nghe nói Nghịch Tinh Minh và Tinh Cung cũng có ý tại phụ cận tiêu đảo mở thêm vài tòa ngoại hải Truyền tống trận .
Hàn Lập trong lòng đem tình hình Bích Linh Đảo hồi tưởng lại một lần,cảm giác không quên chỗ nào,rồi đem ngọc giản thu lại,độn tốc nhanh hơn gấp bội,hướng xa xa phá không bay đi.
Hắn âm thầm phỏng đoán,cho dù là tốc độ bay nhanh như hiện tại,chỉ sợ tới được Bích Linh Đảo cũng là chuyện của ba tháng sau.
Cảnh sắc trên biển tự nhiên vô cùng buồn tẻ,cúi đầu nhìn quanh ngoại trừ một mảnh xanh thẳm thì không thể thấy được màu khác.
Hàn Lập phi hành một mạch không ngừng chút nào,đảo mắt đã trôi qua hơn một tháng.
Trên đường,hắn chỉ tạm thời dừng lại một chút trên hoang đảo để hồi phục pháp lực,ngoài ra một mạch cực kỳ thuận lợi,không gặp việc gì đặc biệt ngoài ý muốn.Dù có ngẫu nhiên gặp mặt vài ba tu sĩ đồng dạng ra biển,nhưng hắn căn bản không thềm để ý,trực tiếp lướt quá.
Những tu sĩ này đa số là cấp bậc Trúc Cơ,Kết Đan,thấy độn quang của Hàn Lập nhanh như vậy,cũng không dám có tâm tư gì khác.
Thật ra trên đường cũng gặp một con yêu thú vô danh trong biển,đột nhiên từ dưới nước bay lên muốn nuốt chửng Hàn Lập.
Kết quả bị Hàn Lập trong độn quang một kiếm chém làm hai đoạn,thuận tay lấy luôn yêu đan.
Đó cũng là do yêu thú kia cấp bậc không thấp.Nếu không,Hàn Lập cũng lười ra tay ,trực tiếp bay vòng qua.
Ngày kia,Hàn Lập lại lần nữa gặp một tòa tiểu đảo do đá ngầm ngăm đen tạo thành.Trên đảo này ngoại trừ một ít thực vật hải tảo,cơ hồ không có một ngọn cỏ.Hắn lại không chút do dự hạ xuống,tùy tiện tìm một khối cự thạch bằng phẳng,bắt đầu nhắm mắt điều tức.
Qua nửa ngày,sắc trời dần dần u ám,mặt trời hồng như máu cũng đã chìm vào trong lòng nước ngoài khơi khiến cả khu vực này trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Hàn Lập đối với những việc này lại như không nhìn thấy,trên người lại thoáng hiện một tầng hào quang nhàn nhạt màu xanh đem hắn bao phủ trong đó.
Nhưng vào lúc ánh mắt trời cuối cùng biến mất,cả ngoài khơi trở nên đen tuyền.
Đúng lúc này,cả tiểu đảo đột nhiên chấn động lớn,tiếp theo một trận gầm lớn như sấm rền từ đáy biển gần đó truyền ra,giống như trâu rống hay hổ gầm.
/2449
|