Nhưng chỉ trong giây lát chần chờ lưỡng lự, đã thiêu yêu này bay mất tánh mạng. Đúng là dại dột.
Tại cách đó mấy trượng, không gian dao động, hiện lên Hàn Lập tử diễm chớp động, hắn không nói hai lời hướng Quy yêu phất tay áo một cái.
Nhất thời ba mươi sáu khẩu tiểu kiếm trong tay áo loé ra, nhoáng lên một cái hoá thành hơn trăm đạo kim sắc kiếm quang, mãnh liệt phá không, bày thành một trận kiếm võng dày đặc, hướng đầu Quy yêu chụp xuống.
“Là ngươi?”.
Quy yêu quay đầu, rốt cuộc nhìn thấy thực dung của Hàn Lập, nhất thời giống như gặp quỷ, kêu thất thanh, thế nhưng trong phút chốc liền nhận ra Hàn Lập. Nhưng hắn vừa thấy vô số kiếm quang hướng về mình chém tới, mặt chợt tái lại không còn huyết sắc.
Lúc nãy, Quy yêu này đã chứng kiến Hàn Lập chính là dùng một đạo kim sắc kiếm quang dễ dàng diệt sát một bát cấp yêu thú đồng giai với mình, thậm chí ngay cả đối phương đã cực kỳ cẩn thận đề phòng mà cũng không thể mảy may ngăn cản.
Quy yêu e ngại, miệng rống to vài tiếng, đột nhiên trường bào trên người thoát ra, nhất thời hoá thành một phiến ô vân trực tiếp nghênh đón kiếm võng, mà chính mình cũng ngưng tụ hắc yêu khí, sẵng sàng bí thuật ngự độn để chạy. Nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh băng hàn thấu xương từ trong miệng của Hàn Lập truyền đến.
Trong phút chốc, Quy yêu chỉ cảm thấy thần thức một trận kịch liệt đau nhức, hai tay ôm lấy đầu, hét thảm một tiếng, máu đen từ trong mũi miệng chảy ra thành dòng.
Quy yêu từ không trung rớt xuống.
Mà ô vân cùng kiếm sắc kiếm quang vừa tiếp xúc, kiếm khí đã trảm ô vân thành vô số mảnh hoá thành từng miếng quy giáp lớn nhỏ lần lượt rơi xuống.
Kim quang đại phóng, kiếm quang chớp loé không ngừng không chút nào dừng lại hướng trên người Quy yêu tạo thành một cái lồng chụp xuống.
Quy yêu thần thức vừa bị xé rách, đau nhức khôn nguôi, đang khôi phục lại môt chút, nhưng giờ phút này căn bản cũng không thể tránh thoát, đã bị kiếm võng vây lại phía trong.
Dưới sự tuyệt vọng, Quy yêu đột cắn răng một cái, miệng la lớn:
“Kim huynh, hắn chính là tên họ Lệ năm xưa”.
Nhưng không chờ cho nó nói dứt, Hàn Lập sắc mặt trầm xuống, đột ngột thúc dục kiếm quyết.
Kiếm võng chợt thu lại, vô số kim quang xuyên quang qua người Quy yêu. Quy yêu đã bị trảm thành vô số mảnh, thậm chí ngay cả yêu hồn biến thành lục hoả, vừa loé lên liền bị kiếm quang cuồn cuộn bao phủ vô tung vô ảnh.
Hành động diệt sát Quy yêu chỉ mất mấy phút thời gian, Hàn Lập thân hình nhoáng lên một cái, hoá thành một đạo thanh hồng chói mắt phá không rời đi, đảo mắt môt cái đã thấy ở ngoài mấy trăm trượng.
Sau mấy lần chớp động, thanh hồng đã hoàn toàn biến mất về phía chân trời bất kiến tung ảnh.
Kim giao vương tự nhiên không cam lòng, vẫn đuổi theo Hàn Lập ra Bích Linh Đảo, sau khi mắt thấy căn bản không thể đuổi kịp, hơn nữa cũng tự nhận không có nắm chắc phần thắng khi đơn đả độc đấu, chỉ còn bất đắc dĩ buông tha truy đuổi, một lần nữa quay lại Thạch Hô, chính là sắc mặt cực kỳ âm trầm.
“Họ Lệ”
Đang quay về Thạch Lĩnh, Kim Giao Vương thần sắc chợt động, trong miệng thì thào vài tiếng.
Lúc này, các yêu thú Hoá Hình Kỳ cũng quây lại đây, sắc mặt đều bất hảo.
“Kim huynh, tên tu sĩ Nguyên anh hậu kỳ kia là người phương nào, xem tướng mạo và bộ dáng không giống trong Lục đạo, còn Thiên Tinh Song Thánh không thể rời khỏi Tinh Thành, tự nhiên càng không có thể. Chẳng lẽ là một nhân loại mới tiến giai đại tu sĩ.” Một gã thân trong hoả diễm, không nhìn thấy yêu dáng, nhịn không được mở miệng hỏi trước tiên.
“Không rõ lắm, dù chưa có giao thủ với hắn, nhưng người này vô luận pháp bảo và công pháp đều rất xa lạ, các Nguyên anh tu sĩ thành danh ở Loạn Tinh Hải cũng không có ai giống như vậy” Kim Giao Vương trầm giọng trả lời.
“Thần thông người này thật sự không nhỏ, Lam đạo hữu và Ô đạo hữu dưới tay hắn ngay cả một cái đối mặt cũng không thể duy trì. Chỉ sợ pháp lực so với Lục Đạo, Song Thánh còn mạnh hơn vài phần.” Một Lục bào yêu tu lòng còn sợ hãi nói. Các yêu tu trên Đại Lĩnh trên mặt đều ẩn chứa tia kinh sợ.
Dù sao yêu tu ở đây phần lớn đều là bát cấp yêu thú, tự hỏi tu vi cũng không hơn so với hai đầu Lam, Ô. Nếu Hàn Lập có thể thoải mái chém giết nhị yêu, nếu bọn chúng gặp phải hắn, chẳng phải đồng dạng là khoanh tay chịu chết sao. Lúc này không ít yêu tu tự dặn trong lòng, lần sau nếu có gặp Hàn Lập thì đào tẩu vi thượng sách.
“Năm xưa ta cùng Lục Đạo Cực Thánh giao thủ qua một lần, nhưng người này so với Lục Đạo khó chơi hơn hai phần. Ít nhất Lục Đạo nếu không đánh lén tuyệt không có cách nào giệt sát hải tộc chúng ta đang lúc hoá hình. Tuy nhiên chư vị đạo hữu không không coi trọng người này quá mức cường đại. Chúng ta cũng mới giao thủ lần đầu với đối phương, còn xa lạ thần thông của hắn. Nếu không nhân loại tu sĩ này cũng không dễ dàng đắc thủ như vậy.” Kim Giao Vương bình tĩnh nói.
Các yêu tu khác nghe lời này, lộ ra vẻ chợt hiểu, đứng yên trầm ngâm.
Nhưng vào lúc này, một gã cửu cấp yêu tu, đt nhiên mở miệng hỏi một câu:
“Kim huynh, Ô đạo hữu khi ngã xuống có la lên môt lời, không rõ đạo hữu có biết ý tứ ra sao?”
“ Đột nhiên hô lên đối phương họ Lệ, xem đã nhận ra đối phương. Mà Niếp mỗ không có nhớ lầm, năm xưa, Giao Long nhất tộc cùng Cực Chẩm Vương tộc từng liên thủ tập kích hơn vạn trượng hải phận và các tiểu đảo để truy tìm một gã tu sĩ họ Lệ. Không biết có quan hệ chi với người này?”
Vừa nghe hư vậy, yêu tu xung quanh liền một trận xôn xao mà Kim Giao Vương lại nhíu mày.
“Hẳn không có quan hệ. Năm đó, nhi tử của ta bị một gã nhân loại tu sĩ Kết Đan kỳ đánh lén ám hại mà chết. Lúc đó ta bèn phái nhân thủ truy tìm hung thủ khắp nơi. Mà người này là một gã tu sĩ Nguyên anh hậu kỳ, sao có thể là cùng một người? Trừ phi người nọ là kỳ tài tu luyện khó gặp, nếu không chỉ hai trăm năm, sao có thể tu luyện thần thông đến mức này” Kim Giao Vương trầm ngâm một chút, cuối cùng lắc đầu.
“Điều này cũng không nhất định. Năm đó ta đừng đánh chết một gã Nguyên anh tu sĩ, sau khi trải qua sưu hồn mới biết được, trong nhân loại đệ nhất mật báo Hư Thiên Đỉnh đã xuất thế, mà lại bị một gã tu sĩ Kết đan kỳ họ Hàn lấy được. Qua điều tra của lão quái Nguyên anh, ở hải ngoại chúng ta, người này từng dùng tên giả họ Lệ trong một thời gian ngắn. Mà Bổ Thiên Đan trong Hư Thiên Đỉnh danh khí cũng không nhỏ, có loại đan này cộng thêm thượng cổ linh đan trong đỉnh trợ giúp, khả năng người này tiến giai nhanh đến hậu kỳ không phải là không có thể” Một gã yêu tu mập mạp cười hắc hắc nói.
Nói đến đây, đám yêu tu đều mắt mồm há hốc, có chút không nhịn được, châu đầu ghé tai lắng nghe.
Kim Giao Vương nghe như vậy, cũng đồng dạng trầm ngâm, sau một lúc lâu, hai mắt hàn quang chợt loé nói:“Nếu lời Niếp đạo hữu là thật, người này vài phần là gã tu sĩ năm xưa ta tìm. Như vậy, bổn vương tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha. Vô luận là cừu hận mà hắn còn nợ bổn vương, mà hôm nay lại thêm Ô-Lam hai vị đạo hữu đều bỏ mình, phải lấy máu hắn mà tế. Huống chi người này lại đoạt đi cực phẩm linh thạch, trên mình lại mang chí bảo Hư Thiên Đỉnh”.
“Thần thông tên tu sĩ Nguyên anh hậu kỳ này không nhỏ. Nếu không sử dụng ba yêu tu vi cỡ Kim huynh, khả năng đưa hắn vào tuyệt cảnh chỉ sợ căn bản không thể thực hiện được, đừng nói đến cái gì gọi là đoạt bảo, báo thù” Gã mập lắc đầu, thận trọng nói.
“Người này đích xác không thể coi thường. Việc đối phó với hắn cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, thỉnh Niếp huynh cùng với Bích đạo hữu đồng loạt ra tay thì mới được. Chẳng qua việc này hiện tại không vội, chỉ cần người này lưu lại Tinh hải, chúng ta vẫn còn cơ hội. Trái lại, tuy chúng ta bị mất hai vị đồng đạo, nhưng lại diệt sát được sáu nhân loại tu sĩ Nguyên anh, hơn nữa trên Bích Linh Đảo, mỏ linh quặng từ nay thuộc về tất cả hải tộc chúng ta. Cho dù cực phẩm linh thạch đã bị đoạt, nhưng không chừng cũng còn trong quặng mỏ chưa khai thác ra, nên cũng không sao. Việc cấp bách cho chúng ta hiện giờ là một lần nữa bày ra cấm chế, tụ tập nhân (yêu) thủ để phòng ngừa nhân loại quay trở lại. Nghịch Tinh Minh cùng Tinh Cung sẽ không cam tâm tình nguyện nhận thua như vậy. Tám chín phần mười bọn chúng sẽ quay lại” Kim Giao Vương tựa hồ đối với việc báo thù cũng không có bao nhiêu hứng thú, trong nháy mắt đã chuyển đề tài mỏ linh quặng.
Đám yêu tu tụ tập tại đây vì lợi ích là chính, quả nhiên cả đám đều chú ý, nghiêm nghị nghe Kim Giao Vương nói. Chỉ có gã mập cau mày, ánh mắt chớp động không ngừng, xem ra tâm thần bất định.
Mà tại giờ phút này, tại địa phương cách xa ngàn dặm, Hàn Lập dùng thần niệm cảm ứng xung quanh mấy trăm dặm không có truy binh, tốc độ độn quang chậm hẳn lại, sau đó đi từ từ chậm rãi.
Đương nhiên Hàn Lập sẽ không quay lại cái gọi là “Lôi không đảo”. Sau khi nhận thức chuẩn xác phương hướng, hắn hướng trực tiếp Ngân Sa đảo bay đi.
Bên trong độn quang, Hàn Lập không nhịn được, duỗi tay, từ trong lòng đem ra túi trữ vật màu xanh, mắt hưng phấn nhìn cái túi này.
Nhất thời một cỗ bạch hà từ trong túi trào ra, một khối linh thạch cỡ ngón cái xanh biếc ướt át xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ngón tay kẹp linh thạch này cẩn thận nhấc lên.
Mặt ngoài linh thạch lưu quang lưu chuyển không ngừng, lục quang lúc sáng lúc tối, giống như vật thể sống, mà trên bề mặt, dường như có một vật trắng mờ ẩn hiện, nhưng vì quá mức nhỏ bé, nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy rõ.
Hàn lập trong lòng kinh ngạc, súc lực linh lực, song mục lam quang chớp động, rốt cục phân tích rõ lục quang.
Kia đúng là mảnh phảng phất như hoa tuyết, lại phảng phất như phù văn mang bạch sắc quang điểm.
Quang điểm này không ngừng trào ra từ trong Thúy Lục sắc linh thạch, tự hành bạo liệt, hoá thành nhiều điểm mộc linh khí tinh thuần. Bởi vì linh thạch này ẩn chứa linh khí quá lớn, không thể không hướng ra ngoại giới tràn ra.
Hàn Lập thấy vậy lòng vừa mừng vừa sợ.
Khẳng định đây chính là cực phẩm linh thạch, mà lại mang Mộc thuộc tính, rất phù hợp với hắn.
Chẳng qua ngẫm lại, linh thạch này mang thuộc tính Mộc cũng không có gì kỳ quái. Mạch khoáng trên Bích linh đảo, căn bản là thừa thải linh thạch Mộc thuộc tính, việc sản sinh ra cực phẩm linh thạch thuộc tính Mộc cũng là sự tình nằm trong dự đoán.
Nhắm hai mắt lại cảm ứng linh thạch phát tán ra Mộc linh khí.
Sau một lát, hơi do dự, năm ngón tay Hàn Lập thanh quang chợt loé, thử hấp thu một chút linh khí trong linh thạch.
Tại cách đó mấy trượng, không gian dao động, hiện lên Hàn Lập tử diễm chớp động, hắn không nói hai lời hướng Quy yêu phất tay áo một cái.
Nhất thời ba mươi sáu khẩu tiểu kiếm trong tay áo loé ra, nhoáng lên một cái hoá thành hơn trăm đạo kim sắc kiếm quang, mãnh liệt phá không, bày thành một trận kiếm võng dày đặc, hướng đầu Quy yêu chụp xuống.
“Là ngươi?”.
Quy yêu quay đầu, rốt cuộc nhìn thấy thực dung của Hàn Lập, nhất thời giống như gặp quỷ, kêu thất thanh, thế nhưng trong phút chốc liền nhận ra Hàn Lập. Nhưng hắn vừa thấy vô số kiếm quang hướng về mình chém tới, mặt chợt tái lại không còn huyết sắc.
Lúc nãy, Quy yêu này đã chứng kiến Hàn Lập chính là dùng một đạo kim sắc kiếm quang dễ dàng diệt sát một bát cấp yêu thú đồng giai với mình, thậm chí ngay cả đối phương đã cực kỳ cẩn thận đề phòng mà cũng không thể mảy may ngăn cản.
Quy yêu e ngại, miệng rống to vài tiếng, đột nhiên trường bào trên người thoát ra, nhất thời hoá thành một phiến ô vân trực tiếp nghênh đón kiếm võng, mà chính mình cũng ngưng tụ hắc yêu khí, sẵng sàng bí thuật ngự độn để chạy. Nhưng đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh băng hàn thấu xương từ trong miệng của Hàn Lập truyền đến.
Trong phút chốc, Quy yêu chỉ cảm thấy thần thức một trận kịch liệt đau nhức, hai tay ôm lấy đầu, hét thảm một tiếng, máu đen từ trong mũi miệng chảy ra thành dòng.
Quy yêu từ không trung rớt xuống.
Mà ô vân cùng kiếm sắc kiếm quang vừa tiếp xúc, kiếm khí đã trảm ô vân thành vô số mảnh hoá thành từng miếng quy giáp lớn nhỏ lần lượt rơi xuống.
Kim quang đại phóng, kiếm quang chớp loé không ngừng không chút nào dừng lại hướng trên người Quy yêu tạo thành một cái lồng chụp xuống.
Quy yêu thần thức vừa bị xé rách, đau nhức khôn nguôi, đang khôi phục lại môt chút, nhưng giờ phút này căn bản cũng không thể tránh thoát, đã bị kiếm võng vây lại phía trong.
Dưới sự tuyệt vọng, Quy yêu đột cắn răng một cái, miệng la lớn:
“Kim huynh, hắn chính là tên họ Lệ năm xưa”.
Nhưng không chờ cho nó nói dứt, Hàn Lập sắc mặt trầm xuống, đột ngột thúc dục kiếm quyết.
Kiếm võng chợt thu lại, vô số kim quang xuyên quang qua người Quy yêu. Quy yêu đã bị trảm thành vô số mảnh, thậm chí ngay cả yêu hồn biến thành lục hoả, vừa loé lên liền bị kiếm quang cuồn cuộn bao phủ vô tung vô ảnh.
Hành động diệt sát Quy yêu chỉ mất mấy phút thời gian, Hàn Lập thân hình nhoáng lên một cái, hoá thành một đạo thanh hồng chói mắt phá không rời đi, đảo mắt môt cái đã thấy ở ngoài mấy trăm trượng.
Sau mấy lần chớp động, thanh hồng đã hoàn toàn biến mất về phía chân trời bất kiến tung ảnh.
Kim giao vương tự nhiên không cam lòng, vẫn đuổi theo Hàn Lập ra Bích Linh Đảo, sau khi mắt thấy căn bản không thể đuổi kịp, hơn nữa cũng tự nhận không có nắm chắc phần thắng khi đơn đả độc đấu, chỉ còn bất đắc dĩ buông tha truy đuổi, một lần nữa quay lại Thạch Hô, chính là sắc mặt cực kỳ âm trầm.
“Họ Lệ”
Đang quay về Thạch Lĩnh, Kim Giao Vương thần sắc chợt động, trong miệng thì thào vài tiếng.
Lúc này, các yêu thú Hoá Hình Kỳ cũng quây lại đây, sắc mặt đều bất hảo.
“Kim huynh, tên tu sĩ Nguyên anh hậu kỳ kia là người phương nào, xem tướng mạo và bộ dáng không giống trong Lục đạo, còn Thiên Tinh Song Thánh không thể rời khỏi Tinh Thành, tự nhiên càng không có thể. Chẳng lẽ là một nhân loại mới tiến giai đại tu sĩ.” Một gã thân trong hoả diễm, không nhìn thấy yêu dáng, nhịn không được mở miệng hỏi trước tiên.
“Không rõ lắm, dù chưa có giao thủ với hắn, nhưng người này vô luận pháp bảo và công pháp đều rất xa lạ, các Nguyên anh tu sĩ thành danh ở Loạn Tinh Hải cũng không có ai giống như vậy” Kim Giao Vương trầm giọng trả lời.
“Thần thông người này thật sự không nhỏ, Lam đạo hữu và Ô đạo hữu dưới tay hắn ngay cả một cái đối mặt cũng không thể duy trì. Chỉ sợ pháp lực so với Lục Đạo, Song Thánh còn mạnh hơn vài phần.” Một Lục bào yêu tu lòng còn sợ hãi nói. Các yêu tu trên Đại Lĩnh trên mặt đều ẩn chứa tia kinh sợ.
Dù sao yêu tu ở đây phần lớn đều là bát cấp yêu thú, tự hỏi tu vi cũng không hơn so với hai đầu Lam, Ô. Nếu Hàn Lập có thể thoải mái chém giết nhị yêu, nếu bọn chúng gặp phải hắn, chẳng phải đồng dạng là khoanh tay chịu chết sao. Lúc này không ít yêu tu tự dặn trong lòng, lần sau nếu có gặp Hàn Lập thì đào tẩu vi thượng sách.
“Năm xưa ta cùng Lục Đạo Cực Thánh giao thủ qua một lần, nhưng người này so với Lục Đạo khó chơi hơn hai phần. Ít nhất Lục Đạo nếu không đánh lén tuyệt không có cách nào giệt sát hải tộc chúng ta đang lúc hoá hình. Tuy nhiên chư vị đạo hữu không không coi trọng người này quá mức cường đại. Chúng ta cũng mới giao thủ lần đầu với đối phương, còn xa lạ thần thông của hắn. Nếu không nhân loại tu sĩ này cũng không dễ dàng đắc thủ như vậy.” Kim Giao Vương bình tĩnh nói.
Các yêu tu khác nghe lời này, lộ ra vẻ chợt hiểu, đứng yên trầm ngâm.
Nhưng vào lúc này, một gã cửu cấp yêu tu, đt nhiên mở miệng hỏi một câu:
“Kim huynh, Ô đạo hữu khi ngã xuống có la lên môt lời, không rõ đạo hữu có biết ý tứ ra sao?”
“ Đột nhiên hô lên đối phương họ Lệ, xem đã nhận ra đối phương. Mà Niếp mỗ không có nhớ lầm, năm xưa, Giao Long nhất tộc cùng Cực Chẩm Vương tộc từng liên thủ tập kích hơn vạn trượng hải phận và các tiểu đảo để truy tìm một gã tu sĩ họ Lệ. Không biết có quan hệ chi với người này?”
Vừa nghe hư vậy, yêu tu xung quanh liền một trận xôn xao mà Kim Giao Vương lại nhíu mày.
“Hẳn không có quan hệ. Năm đó, nhi tử của ta bị một gã nhân loại tu sĩ Kết Đan kỳ đánh lén ám hại mà chết. Lúc đó ta bèn phái nhân thủ truy tìm hung thủ khắp nơi. Mà người này là một gã tu sĩ Nguyên anh hậu kỳ, sao có thể là cùng một người? Trừ phi người nọ là kỳ tài tu luyện khó gặp, nếu không chỉ hai trăm năm, sao có thể tu luyện thần thông đến mức này” Kim Giao Vương trầm ngâm một chút, cuối cùng lắc đầu.
“Điều này cũng không nhất định. Năm đó ta đừng đánh chết một gã Nguyên anh tu sĩ, sau khi trải qua sưu hồn mới biết được, trong nhân loại đệ nhất mật báo Hư Thiên Đỉnh đã xuất thế, mà lại bị một gã tu sĩ Kết đan kỳ họ Hàn lấy được. Qua điều tra của lão quái Nguyên anh, ở hải ngoại chúng ta, người này từng dùng tên giả họ Lệ trong một thời gian ngắn. Mà Bổ Thiên Đan trong Hư Thiên Đỉnh danh khí cũng không nhỏ, có loại đan này cộng thêm thượng cổ linh đan trong đỉnh trợ giúp, khả năng người này tiến giai nhanh đến hậu kỳ không phải là không có thể” Một gã yêu tu mập mạp cười hắc hắc nói.
Nói đến đây, đám yêu tu đều mắt mồm há hốc, có chút không nhịn được, châu đầu ghé tai lắng nghe.
Kim Giao Vương nghe như vậy, cũng đồng dạng trầm ngâm, sau một lúc lâu, hai mắt hàn quang chợt loé nói:“Nếu lời Niếp đạo hữu là thật, người này vài phần là gã tu sĩ năm xưa ta tìm. Như vậy, bổn vương tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha. Vô luận là cừu hận mà hắn còn nợ bổn vương, mà hôm nay lại thêm Ô-Lam hai vị đạo hữu đều bỏ mình, phải lấy máu hắn mà tế. Huống chi người này lại đoạt đi cực phẩm linh thạch, trên mình lại mang chí bảo Hư Thiên Đỉnh”.
“Thần thông tên tu sĩ Nguyên anh hậu kỳ này không nhỏ. Nếu không sử dụng ba yêu tu vi cỡ Kim huynh, khả năng đưa hắn vào tuyệt cảnh chỉ sợ căn bản không thể thực hiện được, đừng nói đến cái gì gọi là đoạt bảo, báo thù” Gã mập lắc đầu, thận trọng nói.
“Người này đích xác không thể coi thường. Việc đối phó với hắn cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, thỉnh Niếp huynh cùng với Bích đạo hữu đồng loạt ra tay thì mới được. Chẳng qua việc này hiện tại không vội, chỉ cần người này lưu lại Tinh hải, chúng ta vẫn còn cơ hội. Trái lại, tuy chúng ta bị mất hai vị đồng đạo, nhưng lại diệt sát được sáu nhân loại tu sĩ Nguyên anh, hơn nữa trên Bích Linh Đảo, mỏ linh quặng từ nay thuộc về tất cả hải tộc chúng ta. Cho dù cực phẩm linh thạch đã bị đoạt, nhưng không chừng cũng còn trong quặng mỏ chưa khai thác ra, nên cũng không sao. Việc cấp bách cho chúng ta hiện giờ là một lần nữa bày ra cấm chế, tụ tập nhân (yêu) thủ để phòng ngừa nhân loại quay trở lại. Nghịch Tinh Minh cùng Tinh Cung sẽ không cam tâm tình nguyện nhận thua như vậy. Tám chín phần mười bọn chúng sẽ quay lại” Kim Giao Vương tựa hồ đối với việc báo thù cũng không có bao nhiêu hứng thú, trong nháy mắt đã chuyển đề tài mỏ linh quặng.
Đám yêu tu tụ tập tại đây vì lợi ích là chính, quả nhiên cả đám đều chú ý, nghiêm nghị nghe Kim Giao Vương nói. Chỉ có gã mập cau mày, ánh mắt chớp động không ngừng, xem ra tâm thần bất định.
Mà tại giờ phút này, tại địa phương cách xa ngàn dặm, Hàn Lập dùng thần niệm cảm ứng xung quanh mấy trăm dặm không có truy binh, tốc độ độn quang chậm hẳn lại, sau đó đi từ từ chậm rãi.
Đương nhiên Hàn Lập sẽ không quay lại cái gọi là “Lôi không đảo”. Sau khi nhận thức chuẩn xác phương hướng, hắn hướng trực tiếp Ngân Sa đảo bay đi.
Bên trong độn quang, Hàn Lập không nhịn được, duỗi tay, từ trong lòng đem ra túi trữ vật màu xanh, mắt hưng phấn nhìn cái túi này.
Nhất thời một cỗ bạch hà từ trong túi trào ra, một khối linh thạch cỡ ngón cái xanh biếc ướt át xuất hiện trong lòng bàn tay.
Ngón tay kẹp linh thạch này cẩn thận nhấc lên.
Mặt ngoài linh thạch lưu quang lưu chuyển không ngừng, lục quang lúc sáng lúc tối, giống như vật thể sống, mà trên bề mặt, dường như có một vật trắng mờ ẩn hiện, nhưng vì quá mức nhỏ bé, nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy rõ.
Hàn lập trong lòng kinh ngạc, súc lực linh lực, song mục lam quang chớp động, rốt cục phân tích rõ lục quang.
Kia đúng là mảnh phảng phất như hoa tuyết, lại phảng phất như phù văn mang bạch sắc quang điểm.
Quang điểm này không ngừng trào ra từ trong Thúy Lục sắc linh thạch, tự hành bạo liệt, hoá thành nhiều điểm mộc linh khí tinh thuần. Bởi vì linh thạch này ẩn chứa linh khí quá lớn, không thể không hướng ra ngoại giới tràn ra.
Hàn Lập thấy vậy lòng vừa mừng vừa sợ.
Khẳng định đây chính là cực phẩm linh thạch, mà lại mang Mộc thuộc tính, rất phù hợp với hắn.
Chẳng qua ngẫm lại, linh thạch này mang thuộc tính Mộc cũng không có gì kỳ quái. Mạch khoáng trên Bích linh đảo, căn bản là thừa thải linh thạch Mộc thuộc tính, việc sản sinh ra cực phẩm linh thạch thuộc tính Mộc cũng là sự tình nằm trong dự đoán.
Nhắm hai mắt lại cảm ứng linh thạch phát tán ra Mộc linh khí.
Sau một lát, hơi do dự, năm ngón tay Hàn Lập thanh quang chợt loé, thử hấp thu một chút linh khí trong linh thạch.
/2449
|