“ Diệu Hạc trưởng lão cùng Hoàng Côn trưởng lão của Ly Long đảo. Hai người bọn hắn không phải vẫn tại ngoại ở Bích Linh đảo, bị yêu thú đánh lén mà vẫn lạc sao?” Lão ẩu nghe vậy, liền ngẩn ra.
“ Chỉ là cách nói với bọn người bên ngoài mà thôi. Trên thực tế, căn cứ theo lời nói của các tu sĩ đào thoát khỏi Bích Linh Đảo, ngày ấy yêu thú xâm lấn, căn bản nhị vị trưởng lão chưa từng quay về Bích linh đảo. Nhưng có người của bản Minh từng thấy qua Diệu Hạc ở trên đảo, và cũng thấy Hàn Lập xuất hiện. Cũng chính ngày hắn xuất hiện, Diệu Hạc và Hoàng Côn cùng mất tích khó hiểu, Nguyên Thần mệnh đăng trong bản Minh cũng tự tắt. Sau đó mới xảy ra chuyện yêu thú xâm chiếm Bích Linh đảo” Vạn Thiên Minh cười lạnh, chậm rãi giải thích.
“ Bất quá, nhận định Diệu Hạc hai vị đạo hữu mất mạng trong tay đối phương không phải là quá khiên cưỡng sao?” Lão ẩu ngây người một lúc, rồi nghi hoặc hỏi.
“Đích xác, bản Minh cũng không có chứng cớ cụ thể, nhưng tu sĩ sử dụng sấm trận, thật sự là Hàn Lập, có thần thông đại tu sĩ là đại bán phần là không sai” Vạn Thiên Minh ánh mắt chớp động hàn quang, thanh âm âm trầm.
“Nếu thực hắn đã tiến cấp đến hậu kỳ, lại giữ Hư Thiên Đỉnh trong tay, Vạn huynh cũng mới vừa tiến cấp, chẳng phải…” Long lão giả nghe đến đó, kềm lòng không đậu, lộ ra vẻ lo lắng.
“Hắc, hắc. Nếu ta đã nhận biết hắn, như thế nào lại không có kế sách đối phó. Yên tâm đi, nếu hắn không đến thì thôi, bằng không cứ giao cho ta xử lý. Không dám nói chắc mười phần giết chết đối phương, nhưng nếu là đánh bại thì Vạn mỗ vẫn thừa tự tin” Vạn Thiên Minh cười nhẹ, vẻ không quan tâm nói.
Lão ẩu cùng Long lão giả liếc mắt nhìn nhau, không cầm được vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức trầm xuống có chút an tâm. Đối với sự hiểu biết của họ với Vạn môn chủ, một khi đã nói thì hơn phân nửa là không giả.
“Nếu đạo hữu đã nói như vậy, lão thân cũng an tâm. Các người khác cứ giao cho ta cùng Long đạo hữu đối phó là được” Lão ẩu cười âm hiểm nói.
“Lúc bình thường, mắt trận giao cho hai vị, Vạn mỗ cực kỳ an tâm. Nhưng bây giờ đối phương quyết ý tử chiến đến cùng. Sẽ không ít cao giai tu sĩ tập trung tại trận nhãn, cho nên ta đã thỉnh một số vị khác đến hiệp trợ nhị vị đạo hữu cùng nhau bảo vệ trận nhãn ” Vạn Thiên Minh rốt cuộc xoay người lại nói, nhưng trên mặt lộ biểu tình vô cùng quỷ dị.
“Hiệp trợ? Vạn huynh nói rất đúng” Lão giả cả kinh trực tiếp hỏi.
Lần này Vạn Thiên Minh không trực tiếp trả lời, mà bỗng nhiên giơ tay lên, trong tay áo trực tiếp bắn ra một viên hỏa cầu lớn bay lên trời cao, sau đó nổ mạnh ra, xích hồng quang diễm diễm lệ dị thường, gây chú ý cho các tu sĩ ở phụ cận xung quanh. Các tu sĩ này nhất thời một trận xôn xao.
Ngay lúc mọi người đang kinh nghi, không biết chuyện gì xảy ra. Trong khoảng cách vài trục chượng đột nhiên truyền lại một thanh âm kiều mị:
“Đại ca, Vạn đạo hữu đã gọi chúng ta. Xem ra đã đến lúc dùng đến huynh muội chúng ta rồi. Trốn trong này một thời gian dài, thật đúng là bực mình”.
“So với thời gian tu luyện của chúng ta thì có đánh gì. Vạn huynh đã làm cho chúng ta lộ diện, có thể thấy đại chiến đã đến kết cục cuối cùng, đừng ầm ĩ nữa, có thể chém giết một trận sảng khoái rồi”
Trong không trung truyền đến một giọng nam tử hùng hậu.
Lập tức sau đó có lưỡng đạo bạch hồng sắc bắn nhanh lên không, xoay một cái, liền song song hướng đỉnh Phong Hỏa cự trụ bay lên.
Lóe một cái, trước mặt bọn Vạn Thiên Minh hiện ra hai tu sĩ, một nam một nữ. Nam tử dáng người khỏe mạnh cao lớn, tóc xõa, còn nữ tử da thịt trắng muốt, thu ba lưu động câu hồn người.
“Lam thị Song ma?” Long lão giả thấy hai người này, lúc đầu liền ngẩn ngơ, sau đó chợt nhớ ra, nhất thời thất thanh la lớn, mà lão ẩu cũng tái mặt.
“Nga, không tưởng được ở Tinh Hải vẫn còn có người nhận biết huynh muội chúng ta. Bọn ta đã ẩn cư ở Ma Nghiệt đảo nhiều năm chưa xuất thế” Nữ tử sóng mắt long lanh liếc nhìn Long lão giả, cười kiều mị, vẻ đẹp khiến người ta rung động.
“Ủa, hai vị không phải đã bị Thiên Tinh Song Thánh diệt sát sao? Sao bây giờ còn xuất hiện ở đây?” Lão ẩu hơi do dự, nhưng không nhịn được mở miệng hỏi.
“Năm xưa, xác thực bọn ta bị hai lão bất tử kia bức ép thiếu điều lên trời không được, xuống đất không xong, nhưng bây giờ huynh muội ta vẫn hảo hảo đứng ở đây, đương nhiên là chúng ta gặp đại nạn… không chết… thủy hữu hậu phúc. Như thế nào, vị đạo hữu này có thành kiến với ta hử?” Phi phát đại hán lạnh lùng quét mắt liếc nhìn lão ẩu cùng lão giả một cái, miệng chỉ hơi hé, nhưng thanh âm lại từ trong bụng truyền ra, mắt trợn miệng nhe, bộ dáng nhất sát tắc nhân.
Lão ẩu thấy thế, trong lòng rùng mình, theo bản năng lui về sau một bước, nhưng lập tức thấy mình có vẻ yếu thế, bèn hừ lạnh một tiếng, tiến lên lại từng nửa bước.
Phi phát đại hán thấy vậy, mặt lạnh tanh, ẩn hiện một tầng khí vụ mờ ảo, trên người tản mát từng trận sát khí.
“Tốt lắm, kẻ thù đã đến. Hai vị đạo hữu, ta đã ẩn tàng hai vị đã lâu, hiện giờ xuất lai cũng vì trận đại chiến hôm nay. Hiện ta vẫn chưa biết được mai phục gian tế của Tinh Cung trong tầng lớp cao tầng của ta là ai? Nên không biết ai sẽ chui đầu vào lưới ai” Thanh âm Vạn Thiên Minh âm trầm, hù lạnh một tiếng.
Đám lão ẩu cả kinh vội vàng quay người nhìn về phía phương hướng pháp trận.Quả nhiên, cách đó không xa, thanh hồng quang hà trong Phong Hỏa chi lực diễn ra một trận đại loạn. Một cự xa hình dáng cổ quái do bốn con Lục Giao kéo từ bên trong phóng ra, dẫn theo vô số tu sĩ đang theo sát phía sau, trong nháy mắt đã đem không trung xung quanh chiếm cứ dày đặc, khoảng chừng mấy ngàn người.
Mà Nghịch Tinh Minh tu sĩ tại phụ cận Phong Hỏa cự trụ, sớm đã súc thế chờ đợi, thấy địch nhân xuất hiện, đều ngự khí bay lên, nhất thời song phương lấy Phong Hỏa cự trụ làm tâm, thành thế giằng co.
Lão ẩu cùng Long lão giả tự nhiên không còn để ý đến Lam thị huynh muội nữa, lập tức dồn tâm lực đến đám Tinh Cung tu sĩ, hơn nữa dò xét các nhân vật ở trong Cự Xa.
Mà lão giả rõ ràng phát hiện ra người nào đó, trong lòng lạnh run, liếm đôi môi đang khô khốc. Hắn hiển nhiên đã phát hiện ra Hàn Lập ở trong Cự Xa.
Mà giờ phút này, Hàn Lập căn bản cũng không thèm liếc lão giả, ánh mắt chớp động, thần niệm lập tức rơi trên người vị Vạn đại môn chủ, hai mắt nhíu lại đánh giá cao thấp.
“Lam thị Song ma!”
Tử bào đại hán thấy đôi nam nữ tu sĩ, giống như Long lão giả lúc trước, thất thanh la lên.
Hàn Lập một chút phản ứng cũng không có, nhưng Lăng Ngọc Linh cùng Triệu lão giả nghe vậy liền tim đập thình thịch.
“Mã trưởng lão, ngươi không nhận lầm chứ? Năm đó Lam thi Song Ma đã sớm bị gia phụ mẫu liên thủ diệt trừ rồi mà?” Lăng Ngọc Linh kinh hãi hỏi.
“Làm sao Mã mỗ có thể nhận lầm. Năm xưa chính ta đã theo hai vị lão cung chủ đuổi giết nhị ma này trong một thời gian thật dài, sau hai vị lão cung chủ mới cùng song song tiến giai hậu kỳ cảnh giới. Thật kỳ quái, cho dù nhị ma năm đó chưa chết thì cũng đã sớm qua thọ nguyên chi kỳ, sao còn có thể tồn tại đến nay? Bất quá tu vi cảnh giới của bọn chúng so với năm xưa không sai biệt lắm, vẫn là Nguyên anh trung kỳ” Tử bào đại hán hoảng sợ, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.
“Cũng không có gì ngạc nhiên, theo ta được biết, trên thế gian có nhiều loại linh dược có thể kéo dài thọ nguyên thêm hai ba trăm năm. Có thể bọn chúng đã gặp cơ duyên phục dụng qua một trong các loại linh dược này” Hàn Lập tuy không thèm để ý Lam thị Song Ma, nhưng nghe Tử Bào đại hán nói bèn thuận miệng giải thích.
“Chỉ còn có khả năng này! Chẳng qua, lưỡng ma còn thành danh trước hai vị lão cung chủ, ma danh năm xưa cực thịnh, khiến người thấy biến sắc, người nghe hãi sợ. Tên nam giới trời sinh hiếu sát, đã từng một đêm đồ sát hai tòa tiểu đảo, giết sạch gần ngàn danh tu sĩ cùng hơn mười vạn phàm nhân, huyết tinh thảm lệ. Mà nữ giớ có ma công lừng lẫy tiếng tăm, Âm Nữ Sát Dương Quyết, chuyên môn bắt sống các nam tu trẻ tuổi của các tông môn, hấp thụ nguyên dương để luyện công, sau đó hành hạ đến chết…”
“… Cả hai đều đã ở cảnh giới Nguyên anh trung kỳ. Hơn nữa hai người như hình với bóng, khi liên thủ đối mặt với đại tu sĩ cũng có thể tự bảo vệ. Năm xưa, hai vị Lão cung chủ cũng đã phải mạo hiểm ra tay, nếu không hai kẻ này vẫn còn tiêu dao tự tại đến ngày nay” Triệu lão giả sắc mặt âm trầm, giải thích đại khái cho Hàn Lập.
“Thì ra là thế! Như vậy xem ra đối phương cũng đã sớm có chuẩn bị. Cho dù ta cuốn lấy Vạn Thiên Minh, các ngươi cũng không có phần nắm chắc tất thắng” Hàn Lập sờ sờ cằm, thần sắc bất động, nói.
“Đích xác như thế! Ta đã nghĩ tới biện pháp kêu thêm vài vị trưởng lão lại đây, tính dùng lực lượng số đông áp đảo, nhưng lại xuất hiện Song Ma. Nếu hai tên này đáng sợ như trong truyền thuyết, e rằng cố lắm chúng ta mới duy trì được tình thế bất bại” Lăng Ngọc Linh sắc mặt bất hảo, nói.
Hàn Lập cười nhẹ, nhưng chưa chờ hắn nói, từ phía cự trụ đối diện, một người đột nhiên chậm rãi bay xuống. Ánh mắt Hàn Lập lóe lên. Hắn ngậm miệng lại, lạnh lùng nhìn đối phương.
Bởi vì người này chính là Vạn Thiên Minh.
“Hàn đạo hữu, năm xưa từ biệt ở Hư Thiên Điện, không tưởng tu vi tinh tiến đến vậy, cũng đã là một Đại tu sĩ. Mà ta đoán không sai, hẳn các hạ không phải là người của Tinh Hải. Như vậy đạo hữu xen vào tranh đấu của bản Minh và Tinh Cung làm gì?”
“Như vậy đi, vô luận Lăng nha đầu ưu đãi cái gì, ta có thể ưu đãi gấp bội. Hơn nữa cũng không cần Hàn đạo hữu làm cái gì, chỉ đổi lấy một lần không tham gia tại trận đại chiến này mà thôi” Vạn Thiên Minh bay đến vị trí giữa song phương giằng co, hướng Hàn Lập mỉm cười, nói ra điều kiện dụ hoặc.
Hàn Lập nghe vậy không khỏi sửng sốt, mà đám Lăng Ngọc Linh nghe vậy, sắc mặt đại biến
“ Chỉ là cách nói với bọn người bên ngoài mà thôi. Trên thực tế, căn cứ theo lời nói của các tu sĩ đào thoát khỏi Bích Linh Đảo, ngày ấy yêu thú xâm lấn, căn bản nhị vị trưởng lão chưa từng quay về Bích linh đảo. Nhưng có người của bản Minh từng thấy qua Diệu Hạc ở trên đảo, và cũng thấy Hàn Lập xuất hiện. Cũng chính ngày hắn xuất hiện, Diệu Hạc và Hoàng Côn cùng mất tích khó hiểu, Nguyên Thần mệnh đăng trong bản Minh cũng tự tắt. Sau đó mới xảy ra chuyện yêu thú xâm chiếm Bích Linh đảo” Vạn Thiên Minh cười lạnh, chậm rãi giải thích.
“ Bất quá, nhận định Diệu Hạc hai vị đạo hữu mất mạng trong tay đối phương không phải là quá khiên cưỡng sao?” Lão ẩu ngây người một lúc, rồi nghi hoặc hỏi.
“Đích xác, bản Minh cũng không có chứng cớ cụ thể, nhưng tu sĩ sử dụng sấm trận, thật sự là Hàn Lập, có thần thông đại tu sĩ là đại bán phần là không sai” Vạn Thiên Minh ánh mắt chớp động hàn quang, thanh âm âm trầm.
“Nếu thực hắn đã tiến cấp đến hậu kỳ, lại giữ Hư Thiên Đỉnh trong tay, Vạn huynh cũng mới vừa tiến cấp, chẳng phải…” Long lão giả nghe đến đó, kềm lòng không đậu, lộ ra vẻ lo lắng.
“Hắc, hắc. Nếu ta đã nhận biết hắn, như thế nào lại không có kế sách đối phó. Yên tâm đi, nếu hắn không đến thì thôi, bằng không cứ giao cho ta xử lý. Không dám nói chắc mười phần giết chết đối phương, nhưng nếu là đánh bại thì Vạn mỗ vẫn thừa tự tin” Vạn Thiên Minh cười nhẹ, vẻ không quan tâm nói.
Lão ẩu cùng Long lão giả liếc mắt nhìn nhau, không cầm được vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức trầm xuống có chút an tâm. Đối với sự hiểu biết của họ với Vạn môn chủ, một khi đã nói thì hơn phân nửa là không giả.
“Nếu đạo hữu đã nói như vậy, lão thân cũng an tâm. Các người khác cứ giao cho ta cùng Long đạo hữu đối phó là được” Lão ẩu cười âm hiểm nói.
“Lúc bình thường, mắt trận giao cho hai vị, Vạn mỗ cực kỳ an tâm. Nhưng bây giờ đối phương quyết ý tử chiến đến cùng. Sẽ không ít cao giai tu sĩ tập trung tại trận nhãn, cho nên ta đã thỉnh một số vị khác đến hiệp trợ nhị vị đạo hữu cùng nhau bảo vệ trận nhãn ” Vạn Thiên Minh rốt cuộc xoay người lại nói, nhưng trên mặt lộ biểu tình vô cùng quỷ dị.
“Hiệp trợ? Vạn huynh nói rất đúng” Lão giả cả kinh trực tiếp hỏi.
Lần này Vạn Thiên Minh không trực tiếp trả lời, mà bỗng nhiên giơ tay lên, trong tay áo trực tiếp bắn ra một viên hỏa cầu lớn bay lên trời cao, sau đó nổ mạnh ra, xích hồng quang diễm diễm lệ dị thường, gây chú ý cho các tu sĩ ở phụ cận xung quanh. Các tu sĩ này nhất thời một trận xôn xao.
Ngay lúc mọi người đang kinh nghi, không biết chuyện gì xảy ra. Trong khoảng cách vài trục chượng đột nhiên truyền lại một thanh âm kiều mị:
“Đại ca, Vạn đạo hữu đã gọi chúng ta. Xem ra đã đến lúc dùng đến huynh muội chúng ta rồi. Trốn trong này một thời gian dài, thật đúng là bực mình”.
“So với thời gian tu luyện của chúng ta thì có đánh gì. Vạn huynh đã làm cho chúng ta lộ diện, có thể thấy đại chiến đã đến kết cục cuối cùng, đừng ầm ĩ nữa, có thể chém giết một trận sảng khoái rồi”
Trong không trung truyền đến một giọng nam tử hùng hậu.
Lập tức sau đó có lưỡng đạo bạch hồng sắc bắn nhanh lên không, xoay một cái, liền song song hướng đỉnh Phong Hỏa cự trụ bay lên.
Lóe một cái, trước mặt bọn Vạn Thiên Minh hiện ra hai tu sĩ, một nam một nữ. Nam tử dáng người khỏe mạnh cao lớn, tóc xõa, còn nữ tử da thịt trắng muốt, thu ba lưu động câu hồn người.
“Lam thị Song ma?” Long lão giả thấy hai người này, lúc đầu liền ngẩn ngơ, sau đó chợt nhớ ra, nhất thời thất thanh la lớn, mà lão ẩu cũng tái mặt.
“Nga, không tưởng được ở Tinh Hải vẫn còn có người nhận biết huynh muội chúng ta. Bọn ta đã ẩn cư ở Ma Nghiệt đảo nhiều năm chưa xuất thế” Nữ tử sóng mắt long lanh liếc nhìn Long lão giả, cười kiều mị, vẻ đẹp khiến người ta rung động.
“Ủa, hai vị không phải đã bị Thiên Tinh Song Thánh diệt sát sao? Sao bây giờ còn xuất hiện ở đây?” Lão ẩu hơi do dự, nhưng không nhịn được mở miệng hỏi.
“Năm xưa, xác thực bọn ta bị hai lão bất tử kia bức ép thiếu điều lên trời không được, xuống đất không xong, nhưng bây giờ huynh muội ta vẫn hảo hảo đứng ở đây, đương nhiên là chúng ta gặp đại nạn… không chết… thủy hữu hậu phúc. Như thế nào, vị đạo hữu này có thành kiến với ta hử?” Phi phát đại hán lạnh lùng quét mắt liếc nhìn lão ẩu cùng lão giả một cái, miệng chỉ hơi hé, nhưng thanh âm lại từ trong bụng truyền ra, mắt trợn miệng nhe, bộ dáng nhất sát tắc nhân.
Lão ẩu thấy thế, trong lòng rùng mình, theo bản năng lui về sau một bước, nhưng lập tức thấy mình có vẻ yếu thế, bèn hừ lạnh một tiếng, tiến lên lại từng nửa bước.
Phi phát đại hán thấy vậy, mặt lạnh tanh, ẩn hiện một tầng khí vụ mờ ảo, trên người tản mát từng trận sát khí.
“Tốt lắm, kẻ thù đã đến. Hai vị đạo hữu, ta đã ẩn tàng hai vị đã lâu, hiện giờ xuất lai cũng vì trận đại chiến hôm nay. Hiện ta vẫn chưa biết được mai phục gian tế của Tinh Cung trong tầng lớp cao tầng của ta là ai? Nên không biết ai sẽ chui đầu vào lưới ai” Thanh âm Vạn Thiên Minh âm trầm, hù lạnh một tiếng.
Đám lão ẩu cả kinh vội vàng quay người nhìn về phía phương hướng pháp trận.Quả nhiên, cách đó không xa, thanh hồng quang hà trong Phong Hỏa chi lực diễn ra một trận đại loạn. Một cự xa hình dáng cổ quái do bốn con Lục Giao kéo từ bên trong phóng ra, dẫn theo vô số tu sĩ đang theo sát phía sau, trong nháy mắt đã đem không trung xung quanh chiếm cứ dày đặc, khoảng chừng mấy ngàn người.
Mà Nghịch Tinh Minh tu sĩ tại phụ cận Phong Hỏa cự trụ, sớm đã súc thế chờ đợi, thấy địch nhân xuất hiện, đều ngự khí bay lên, nhất thời song phương lấy Phong Hỏa cự trụ làm tâm, thành thế giằng co.
Lão ẩu cùng Long lão giả tự nhiên không còn để ý đến Lam thị huynh muội nữa, lập tức dồn tâm lực đến đám Tinh Cung tu sĩ, hơn nữa dò xét các nhân vật ở trong Cự Xa.
Mà lão giả rõ ràng phát hiện ra người nào đó, trong lòng lạnh run, liếm đôi môi đang khô khốc. Hắn hiển nhiên đã phát hiện ra Hàn Lập ở trong Cự Xa.
Mà giờ phút này, Hàn Lập căn bản cũng không thèm liếc lão giả, ánh mắt chớp động, thần niệm lập tức rơi trên người vị Vạn đại môn chủ, hai mắt nhíu lại đánh giá cao thấp.
“Lam thị Song ma!”
Tử bào đại hán thấy đôi nam nữ tu sĩ, giống như Long lão giả lúc trước, thất thanh la lên.
Hàn Lập một chút phản ứng cũng không có, nhưng Lăng Ngọc Linh cùng Triệu lão giả nghe vậy liền tim đập thình thịch.
“Mã trưởng lão, ngươi không nhận lầm chứ? Năm đó Lam thi Song Ma đã sớm bị gia phụ mẫu liên thủ diệt trừ rồi mà?” Lăng Ngọc Linh kinh hãi hỏi.
“Làm sao Mã mỗ có thể nhận lầm. Năm xưa chính ta đã theo hai vị lão cung chủ đuổi giết nhị ma này trong một thời gian thật dài, sau hai vị lão cung chủ mới cùng song song tiến giai hậu kỳ cảnh giới. Thật kỳ quái, cho dù nhị ma năm đó chưa chết thì cũng đã sớm qua thọ nguyên chi kỳ, sao còn có thể tồn tại đến nay? Bất quá tu vi cảnh giới của bọn chúng so với năm xưa không sai biệt lắm, vẫn là Nguyên anh trung kỳ” Tử bào đại hán hoảng sợ, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.
“Cũng không có gì ngạc nhiên, theo ta được biết, trên thế gian có nhiều loại linh dược có thể kéo dài thọ nguyên thêm hai ba trăm năm. Có thể bọn chúng đã gặp cơ duyên phục dụng qua một trong các loại linh dược này” Hàn Lập tuy không thèm để ý Lam thị Song Ma, nhưng nghe Tử Bào đại hán nói bèn thuận miệng giải thích.
“Chỉ còn có khả năng này! Chẳng qua, lưỡng ma còn thành danh trước hai vị lão cung chủ, ma danh năm xưa cực thịnh, khiến người thấy biến sắc, người nghe hãi sợ. Tên nam giới trời sinh hiếu sát, đã từng một đêm đồ sát hai tòa tiểu đảo, giết sạch gần ngàn danh tu sĩ cùng hơn mười vạn phàm nhân, huyết tinh thảm lệ. Mà nữ giớ có ma công lừng lẫy tiếng tăm, Âm Nữ Sát Dương Quyết, chuyên môn bắt sống các nam tu trẻ tuổi của các tông môn, hấp thụ nguyên dương để luyện công, sau đó hành hạ đến chết…”
“… Cả hai đều đã ở cảnh giới Nguyên anh trung kỳ. Hơn nữa hai người như hình với bóng, khi liên thủ đối mặt với đại tu sĩ cũng có thể tự bảo vệ. Năm xưa, hai vị Lão cung chủ cũng đã phải mạo hiểm ra tay, nếu không hai kẻ này vẫn còn tiêu dao tự tại đến ngày nay” Triệu lão giả sắc mặt âm trầm, giải thích đại khái cho Hàn Lập.
“Thì ra là thế! Như vậy xem ra đối phương cũng đã sớm có chuẩn bị. Cho dù ta cuốn lấy Vạn Thiên Minh, các ngươi cũng không có phần nắm chắc tất thắng” Hàn Lập sờ sờ cằm, thần sắc bất động, nói.
“Đích xác như thế! Ta đã nghĩ tới biện pháp kêu thêm vài vị trưởng lão lại đây, tính dùng lực lượng số đông áp đảo, nhưng lại xuất hiện Song Ma. Nếu hai tên này đáng sợ như trong truyền thuyết, e rằng cố lắm chúng ta mới duy trì được tình thế bất bại” Lăng Ngọc Linh sắc mặt bất hảo, nói.
Hàn Lập cười nhẹ, nhưng chưa chờ hắn nói, từ phía cự trụ đối diện, một người đột nhiên chậm rãi bay xuống. Ánh mắt Hàn Lập lóe lên. Hắn ngậm miệng lại, lạnh lùng nhìn đối phương.
Bởi vì người này chính là Vạn Thiên Minh.
“Hàn đạo hữu, năm xưa từ biệt ở Hư Thiên Điện, không tưởng tu vi tinh tiến đến vậy, cũng đã là một Đại tu sĩ. Mà ta đoán không sai, hẳn các hạ không phải là người của Tinh Hải. Như vậy đạo hữu xen vào tranh đấu của bản Minh và Tinh Cung làm gì?”
“Như vậy đi, vô luận Lăng nha đầu ưu đãi cái gì, ta có thể ưu đãi gấp bội. Hơn nữa cũng không cần Hàn đạo hữu làm cái gì, chỉ đổi lấy một lần không tham gia tại trận đại chiến này mà thôi” Vạn Thiên Minh bay đến vị trí giữa song phương giằng co, hướng Hàn Lập mỉm cười, nói ra điều kiện dụ hoặc.
Hàn Lập nghe vậy không khỏi sửng sốt, mà đám Lăng Ngọc Linh nghe vậy, sắc mặt đại biến
/2449
|