Sau đó Lăng Ngọc Linh khôi phục thần sắc bình thường, nàng bèn đi qua Đại Môn. Tự nhiên Hàn Lập đi theo sau. Phía sau Đại Môn là một động quật diện tích rộng kinh người, gần ngàn trượng, mà chiều cao cũng có hơn trăm trượng, bốn phía vách động toàn là những tảng đá màu xanh không biết tên, trên bề mặt đá này phát ra bạch sắc quang mang giống như Nguyệt quang Thạch.
Nhưng những điều này không mảy may hấp dẫn Hàn Lập. Ánh mắt của hắn hoàn toàn dừng tại một toà tiểu sơn nằm ở giữa. Nói là tiểu sơn kỳ thật hay chuẩn xác hơn chính là một khối cự thạch thể tích khổng lồ. Cự thạch này cao năm sáu chục trượng, trên nhọn dưới thô, từ xa nhìn lại giống như một toà núi nhỏ thu gọn.
Núi này hắc hắc u u, nhìn thoáng qua không điểm nào thu hút, thật sự không thể liên tưởng đến tin đồn Nguyên Từ Thần Sơn, chỉ là một khối cự đại thiết thạch mà thôi.
“Nguyên Từ Sơn?”
Hàn Lập ngừng sát phía cánh cửa Đại Môn, hai mắt nheo lại đánh giá toà tiểu sơn này.
“Chính nó. Toà tiểu sơn này vốn là màu xám trắng nhưng sau khi được phụ mẫu ta luyện hoá hơn một nửa, chẳng biết tại sao biến thành bộ dáng như trước mắt” Lăng Ngọc Linh đi tới thêm vài bước rồi dừng lại không dám liều mạng bước thêm.
Hàn Lập đứng yên nhìn kỹ một lúc lâu, sau đó mới lưới qua Lăng Ngọc Linh, chậm rãi tiến đến gần Nguyên Từ Sơn. Mà Lăng Ngọc Linh không đi theo, vẫn đứng yên tại chỗ. Càng tới gần, Hàn Lập càng cảm thấy Ngũ Hành chi lực phát ra từ núi này càng cường đại , làm cho linh lực trong cơ thể một lần nữa xuẩn xuẩn dục động.
Chẳng qua Hàn Lập đã sớm có phương sách phòng bị, Ngũ Hành chi lực không thể làm phiền được hắn, sau vài lần vận chuyển pháp quyết, cơ thể liền bình yên vô sự. Trong giây lát, hắn đã đi đến trước toà hắc sắc tiểu sơn.
Hàn Lập chắp hai tay sau lưng, đi thong thả vòng quanh, hai mắt nheo lại, lam quang ẩn hiện không ngừng chớp động, bộ dáng tựa hồ muốn thấu triệt Nguyên Từ Sơn từ ngoài đến trong. Minh Thanh Linh Mục lúc nào cũng đem lại kết quả khả quan cho Hàn Lập, nhưng lần này hắn lại thất vọng.
Mặc dù pháp lực toàn thân đã quán chú vào song mục, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng chỉ thấy toàn là một mảng đen tuyền, căn bản không thể xâm nhập vào bên trong đừng nói chi đến việc nắm cấu tạo của toà tiểu sơn này.
Về phần thần niệm, một chút cũng không dùng được. Thần niệm chưa đến gần đã bị Ngũ hành chi lực mạnh mẽ che chắn, bẻ cong qua chỗ khác. Hàn Lập bước đi thong thả, trên mặt lộ vẻ trầm ngâm nghĩ ngợi, bỗng nhiên hắn tiến lên vài bước, lấy tay vuốt ve bề mặt hắc thạch của thần sơn
.
Kết quả khi năm ngón tay chạm vào hắc thạch liền truyền đến cảm giác ôn lương như ngọc, làm cho người ta có cảm giác trái ngược một trời một vực. Hàn Lập lộ ra tia ngạc nhiên.
“Như thế nào, huynh cho rằng không giả chứ?” Lăng Ngọc Linh ở phía sau cười dài, mở miệng nói.
“Hắc, hắc… trên thế gian đồ vật có khả năng gây nhiễu linh lực của Nguyên anh tu sĩ, cho dù không phải là Nguyên Từ Sơn, chỉ sợ cũng là một kiện bảo vật. Làm sao giả được.” Hàn Lập thu tay lại, cười nhạt.
“Hàn huynh nghĩ như vậy khiến thiếp thân cũng an tâm. Tu sĩ không tu luyện Nguyên Từ Thần Quang sẽ không biết xử trí với toà sơn này như thế nào trừ phi là tu luyện Nguyên Từ Thần Quang; nếu không chỉ bằng sức một người, di chuyển sẽ vô cùng chậm chạp. Nếu muốn đem toà sơn này rời đi, cho dù đạo hữu pháp lực cao thâm cũng vô pháp độn đi được xa. Năm xưa, gia phụ đã tu luyện được mấy tầng Nguyên Từ Thần Quang, cùng với sự hiệp trợ của nhiều đệ tử trong Cung, mới đủ sức đem toà sơn này từ Ngoại Hải về Tinh Cung nhưng cũng đã mất thời gian hơn… mười năm mới xong. Hàn huynh, chi bằng huynh trước hết ở lại Tinh Cung vài năm, tu luyện hai tầng Nguyên Từ Thần Quang, vấn đề lo lắng mang núi này đi sẽ không còn” Thu ba lưu động trong chốc lát, hốt nhiên Lăng Ngọc Linh nói như vậy.
“Ý của Ngọc Linh đạo hữu, không tu luyện trước Nguyên Từ Thần Quang hẳn không thể mang núi này đi được? Thật sự khó giải quyết vậy sao?” Hàn Lập không trả lời mà hỏi lại.
“Ha ha , Thiếp thân cũng không dám khẳng định như thế. Thần thông Hàn huynh đã không dưới gia phụ, có lẽ còn có bí thuật khác tha thập được núi này không chừng. Nếu không đạo hữu phải tốn nhiều sức lực đó nha” Lăng Ngọc Linh thản nhiên cười, nói nước đôi.
“Trước tiên hãy thử xem sao đã!” Hàn Lập hơi trầm ngâm, chậm rãi nói, sau đó hai tay hắn kháp quyết, giương tay đánh ra một đạo thanh sắc pháp quyết về phía toà hắc hắc u u tiểu sơn này. Thanh quang loé lên, mắt thấy pháp quyết này sẽ tiến nhập vào trong núi, nhưng “Phanh”, tại thời điểm thanh sắc pháp quyết cách vách núi chừng một thước, đột nhiên phát ra một trận bạo liệt, thanh sắc pháp quyết biến thành điểm điểm thanh quang, sau đó tiêu thất.
Hàn Lập nhướng mày, mười ngón tay phi khoái chuyển động, đạo đạo pháp quyết màu sắc khác nhau liên tiếp bắn ra. Nhưng vô luận pháp quyết nào, kết quả đều giống nhau, chưa đến gần được Nguyên Từ Sơn liền tự bạo rồi tiêu thất. Trên mặt Hàn Lập lộ vẻ ngưng trọng, hắn lại đưa tay án lên thạch bích.
Lúc này hắn không thu tay lại, ngược lại trong miệng hắn lẩm bẩm, nhất thời trong tay hắn linh quang chớp động, một đạo pháp quyết mạnh mẽ rót vào bên trong sơn thể. Nhưng pháp quyết vừa ly khai khỏi lòng bàn tay, Hàn Lập liền cảm thấy một cỗ vô hình cự lực thuận theo pháp quyết tác dụng ngược lại.
Nguyên linh lực trong cơ thể lúc nãy đã được trấn áp ổn định, bây giờ lại lồng lên như con ngựa bất kham chảy tuôn vào trong núi. Sắc mặt Hàn Lập đại biến, miệng quát khẽ một tiếng, kim quang của màn hộ trảo đại phóng, tay kia hung hăng án vào thạch bích đánh một kích. Nhất thời thân hình hắn chấn động, ngã ra sau một cái, cuối cùng thoát khỏi lực hấp dẫn của Nguyên Từ Sơn. Lúc này Hàn Lập mới hít vào sâu một hơi, thần sắc thoáng buông lỏng.
Cũng may là hắn, chứ nếu là Nguyên anh trung kỳ tu sĩ chỉ sợ nếu lâm vào tình trạng này phải hao tổn nhiều pháp lực.
“Hành huynh, ngươi không sao chứ?” Lăng Ngọc Linh thấy tình cảnh như vậy, cả kinh bèn hỏi.
“Không có gì. Núi này có chút tà môn. Phương pháp thu thập bình thường xem ra rất khó áp dụng với nó. Như vậy đi, ta tạm ở trong này hảo hảo nghỉ ngơi một thời gian, tìm xem có phương pháp khác hay hơn thua thập nó. Nếu vẫn không được ta sẽ rời đi” Hàn Lập lắc đầu, trầm giọng nói.
“Điều này đương nhiên. Chẳng qua tuy Hàn huynh pháp lực cao thâm nhưng không có tu luyện Nguyên Từ Thần Quang, nghỉ ngơi ở nơi này cũng không tiện. Ta phỏng chừng Hàn huynh chỉ ở khoảng ba bốn ngày trở lại. Kéo dài hơn nữa chỉ sợ pháp lực của Hàn huynh phải hao tổn. Ba ngày sau, ta sẽ quay lại đây” Lăng Ngọc Linh không có ý kiến khác, chỉ nhắc nhở Hàn Lập.
Hàn Lập gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Vì thế Lăng Ngọc Linh đem Ngọc Bài đưa cho Hàn Lập, sau đó chỉnh đốn trang phục, thi lễ cáo từ. Chờ thân ảnh của nàng biến mất sau cửa Ngọc Môn, Hàn Lập liền không khách khí lấy Ngọc Bài hướng Ngọc Môn, rót pháp lực vào, nhất thời từ Ngọc Bài lại bay ra đại phiến phù văn nhập vào trong cánh cửa. Vù vù mấy tiếng, cánh cửa liền tự động khép lại.
Bố trí xong điều này, Hàn Lập vẫn chưa vội vã lập tức nghiên cứu Nguyên Từ Sơn, mà trước hết đem thần niệm thả ra, cẩn thận tìm tòi bốn phía động quật. Sau khi xác định không có tồn tại cấm chế nào khác, hắn không chút hoang mang lấy từ trong túi trữ vật nhất điệp trận kỳ, hướng về vài cái góc ném đi. Nhất thời có hơn mười đạo quang mang bay vào trong các góc bất kiến tung ảnh.
Một cỗ hoàng sắc mê vụ từ dưới đất xông lên, trong chớp mắt đã che đậy cả động quật. Lúc này Hàn Lập mới chân chính yên tâm, một lần nữa đem ánh mắt đặt trên Nguyên Từ Sơn. Lại nói tiếp, việc lấy tiểu sơn luyện chế thành bảo vật, không phải là hắn chưa từng thấy qua, thậm chí cũng từng có một kiện bảo vật là Thiên Trọng Sơn trong bảo khố, uy lực cũng không nhỏ. Nhưng ngoại hình Thiên Trọng Sơn cũng chỉ giống ngọn núi mà thôi, vẫn là loại bảo vật phổ thông, không khó giải quyết như Nguyên Từ Sơn, giống như một con nhím mà người không thể trực tiếp đưa tay cầm lấy được.
“Hắc, hắc, xem ra nha đầu kia rất nóng tâm muốn ngươi tu luyện Nguyên Từ Thần Quang a.” Bỗng nhiên một đoàn thanh quang từ trong tay áo bay ra, lập tức biến hóa thành một hư ảnh đồng tử.
Chính là nhân hình của Thiên Lan thánh thú.
“Ta cũng cảm giác vậy, vị Lăng cung chủ đích xác hy vọng ta tu luyện Nguyên Từ Thần Quang. Nếu ta nhớ không lầm, Nguyên Từ Thần Quang tựa hồ rất khó tu luyện. Pháp quyết này lưu truyền ở Loạn Tinh Hải cũng nhiều, nhưng cũng chỉ có Thiên Tinh Song Thánh lấy được Nguyên Từ Sơn mới chân chính tu luyện thành công. Hiện nếu ta muốn tu luyện công pháp này, đa bán phần phải mượn lực của Nguyên Từ Sơn. Nhưng nếu vậy, chỉ sợ dẫm theo vết xe đổ của Thiên Tinh Song Thánh, linh lực trong cơ thể liên kết một mạch với Ngũ Hành chi lực của núi này, không thể dễ dàng đi xa nó được” Hàn Lập thần sắc bình tĩnh nói.
“Nga, nói như vậy hẳn nha đầu kia muốn ám toán ngươi?” Đồng tử tùy ý hỏi.
“Ám toán không thì chưa biết nhưng bản thân ta vĩnh viễn bị nhốt ở Thiên Tinh Thành là chuyện thực, không thể không gia nhập Thiên Tinh Cung. Nếu không, ngày đó Thiên Tinh Song Thánh đâu có tốt đến mức đưa cho ta bí thuật đột phá Hóa Thần kỳ mà chỉ có lấy ba điều kiện viện thủ tùy ý của ta? Hơn nữa bọn chúng đưa ta không ít phương pháp đột phá Hóa Thần, nhưng cũng chỉ là những yếu lược đơn giản, cũng chỉ có phương pháp tu luyện Nguyên Từ Thần Quang mới là phương pháp có khả năng nhất. Bẫy rập chúng bày ra chẳng lẽ ta lại chui đầu vào?” Hàn Lập nhìn chằm chằm tòa tiểu sơn không chớp mắt, miệng cười lạnh , nói.
“Nga, bọn chúng làm như thế, xem ngươi không ra gì, muốn chọc giận ngươi?” Đồng tử bĩu môi.
“Chỉ cần ta có lòng muốn đột phá Hóa Thần, dù biết này là kế mưu, cũng không khỏi không động tâm. Thiên Tinh Song Thánh bày mưu không sợ ta không làm. Nhưng nếu có biện pháp mang Nguyên Từ Sơn rời đi thì không cần phải tu luyện Nguyên Từ Thần Quang. Kết cục bế tắc tự nhiên được giải khai. Xem ra Thiên Tinh Song Thánh đối với Nguyên Từ Sơn rất có tự tin sự lợi hại của nó. Điều này cũng khó trách, bọn chúng mượn Nguyên Từ Sơn tu luyện liền bị nhốt ở đây liền mấy trăm năm. Hẳn cũng đã tìm nhiều phương sách giải khai nhưng không được. Ta phỏng chừng cũng vô kế khả thi” Hàn Lập sờ sờ cằm, thở dài một cái, nói.
“Đạo hữu cũng không giống như Thiên Tinh Song Thánh lúc trước. Hay hãy thử tu luyện Nguyên Từ Thần Quang. Sau khi công pháp thành tựu, cũng không bị Nguyên Từ Sơn hạn chế, có thể chậm rãi mang núi này rời đi” Đồng tử nhãn châu xoay động, cười hì hì, đề nghị.
Nhưng những điều này không mảy may hấp dẫn Hàn Lập. Ánh mắt của hắn hoàn toàn dừng tại một toà tiểu sơn nằm ở giữa. Nói là tiểu sơn kỳ thật hay chuẩn xác hơn chính là một khối cự thạch thể tích khổng lồ. Cự thạch này cao năm sáu chục trượng, trên nhọn dưới thô, từ xa nhìn lại giống như một toà núi nhỏ thu gọn.
Núi này hắc hắc u u, nhìn thoáng qua không điểm nào thu hút, thật sự không thể liên tưởng đến tin đồn Nguyên Từ Thần Sơn, chỉ là một khối cự đại thiết thạch mà thôi.
“Nguyên Từ Sơn?”
Hàn Lập ngừng sát phía cánh cửa Đại Môn, hai mắt nheo lại đánh giá toà tiểu sơn này.
“Chính nó. Toà tiểu sơn này vốn là màu xám trắng nhưng sau khi được phụ mẫu ta luyện hoá hơn một nửa, chẳng biết tại sao biến thành bộ dáng như trước mắt” Lăng Ngọc Linh đi tới thêm vài bước rồi dừng lại không dám liều mạng bước thêm.
Hàn Lập đứng yên nhìn kỹ một lúc lâu, sau đó mới lưới qua Lăng Ngọc Linh, chậm rãi tiến đến gần Nguyên Từ Sơn. Mà Lăng Ngọc Linh không đi theo, vẫn đứng yên tại chỗ. Càng tới gần, Hàn Lập càng cảm thấy Ngũ Hành chi lực phát ra từ núi này càng cường đại , làm cho linh lực trong cơ thể một lần nữa xuẩn xuẩn dục động.
Chẳng qua Hàn Lập đã sớm có phương sách phòng bị, Ngũ Hành chi lực không thể làm phiền được hắn, sau vài lần vận chuyển pháp quyết, cơ thể liền bình yên vô sự. Trong giây lát, hắn đã đi đến trước toà hắc sắc tiểu sơn.
Hàn Lập chắp hai tay sau lưng, đi thong thả vòng quanh, hai mắt nheo lại, lam quang ẩn hiện không ngừng chớp động, bộ dáng tựa hồ muốn thấu triệt Nguyên Từ Sơn từ ngoài đến trong. Minh Thanh Linh Mục lúc nào cũng đem lại kết quả khả quan cho Hàn Lập, nhưng lần này hắn lại thất vọng.
Mặc dù pháp lực toàn thân đã quán chú vào song mục, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng chỉ thấy toàn là một mảng đen tuyền, căn bản không thể xâm nhập vào bên trong đừng nói chi đến việc nắm cấu tạo của toà tiểu sơn này.
Về phần thần niệm, một chút cũng không dùng được. Thần niệm chưa đến gần đã bị Ngũ hành chi lực mạnh mẽ che chắn, bẻ cong qua chỗ khác. Hàn Lập bước đi thong thả, trên mặt lộ vẻ trầm ngâm nghĩ ngợi, bỗng nhiên hắn tiến lên vài bước, lấy tay vuốt ve bề mặt hắc thạch của thần sơn
.
Kết quả khi năm ngón tay chạm vào hắc thạch liền truyền đến cảm giác ôn lương như ngọc, làm cho người ta có cảm giác trái ngược một trời một vực. Hàn Lập lộ ra tia ngạc nhiên.
“Như thế nào, huynh cho rằng không giả chứ?” Lăng Ngọc Linh ở phía sau cười dài, mở miệng nói.
“Hắc, hắc… trên thế gian đồ vật có khả năng gây nhiễu linh lực của Nguyên anh tu sĩ, cho dù không phải là Nguyên Từ Sơn, chỉ sợ cũng là một kiện bảo vật. Làm sao giả được.” Hàn Lập thu tay lại, cười nhạt.
“Hàn huynh nghĩ như vậy khiến thiếp thân cũng an tâm. Tu sĩ không tu luyện Nguyên Từ Thần Quang sẽ không biết xử trí với toà sơn này như thế nào trừ phi là tu luyện Nguyên Từ Thần Quang; nếu không chỉ bằng sức một người, di chuyển sẽ vô cùng chậm chạp. Nếu muốn đem toà sơn này rời đi, cho dù đạo hữu pháp lực cao thâm cũng vô pháp độn đi được xa. Năm xưa, gia phụ đã tu luyện được mấy tầng Nguyên Từ Thần Quang, cùng với sự hiệp trợ của nhiều đệ tử trong Cung, mới đủ sức đem toà sơn này từ Ngoại Hải về Tinh Cung nhưng cũng đã mất thời gian hơn… mười năm mới xong. Hàn huynh, chi bằng huynh trước hết ở lại Tinh Cung vài năm, tu luyện hai tầng Nguyên Từ Thần Quang, vấn đề lo lắng mang núi này đi sẽ không còn” Thu ba lưu động trong chốc lát, hốt nhiên Lăng Ngọc Linh nói như vậy.
“Ý của Ngọc Linh đạo hữu, không tu luyện trước Nguyên Từ Thần Quang hẳn không thể mang núi này đi được? Thật sự khó giải quyết vậy sao?” Hàn Lập không trả lời mà hỏi lại.
“Ha ha , Thiếp thân cũng không dám khẳng định như thế. Thần thông Hàn huynh đã không dưới gia phụ, có lẽ còn có bí thuật khác tha thập được núi này không chừng. Nếu không đạo hữu phải tốn nhiều sức lực đó nha” Lăng Ngọc Linh thản nhiên cười, nói nước đôi.
“Trước tiên hãy thử xem sao đã!” Hàn Lập hơi trầm ngâm, chậm rãi nói, sau đó hai tay hắn kháp quyết, giương tay đánh ra một đạo thanh sắc pháp quyết về phía toà hắc hắc u u tiểu sơn này. Thanh quang loé lên, mắt thấy pháp quyết này sẽ tiến nhập vào trong núi, nhưng “Phanh”, tại thời điểm thanh sắc pháp quyết cách vách núi chừng một thước, đột nhiên phát ra một trận bạo liệt, thanh sắc pháp quyết biến thành điểm điểm thanh quang, sau đó tiêu thất.
Hàn Lập nhướng mày, mười ngón tay phi khoái chuyển động, đạo đạo pháp quyết màu sắc khác nhau liên tiếp bắn ra. Nhưng vô luận pháp quyết nào, kết quả đều giống nhau, chưa đến gần được Nguyên Từ Sơn liền tự bạo rồi tiêu thất. Trên mặt Hàn Lập lộ vẻ ngưng trọng, hắn lại đưa tay án lên thạch bích.
Lúc này hắn không thu tay lại, ngược lại trong miệng hắn lẩm bẩm, nhất thời trong tay hắn linh quang chớp động, một đạo pháp quyết mạnh mẽ rót vào bên trong sơn thể. Nhưng pháp quyết vừa ly khai khỏi lòng bàn tay, Hàn Lập liền cảm thấy một cỗ vô hình cự lực thuận theo pháp quyết tác dụng ngược lại.
Nguyên linh lực trong cơ thể lúc nãy đã được trấn áp ổn định, bây giờ lại lồng lên như con ngựa bất kham chảy tuôn vào trong núi. Sắc mặt Hàn Lập đại biến, miệng quát khẽ một tiếng, kim quang của màn hộ trảo đại phóng, tay kia hung hăng án vào thạch bích đánh một kích. Nhất thời thân hình hắn chấn động, ngã ra sau một cái, cuối cùng thoát khỏi lực hấp dẫn của Nguyên Từ Sơn. Lúc này Hàn Lập mới hít vào sâu một hơi, thần sắc thoáng buông lỏng.
Cũng may là hắn, chứ nếu là Nguyên anh trung kỳ tu sĩ chỉ sợ nếu lâm vào tình trạng này phải hao tổn nhiều pháp lực.
“Hành huynh, ngươi không sao chứ?” Lăng Ngọc Linh thấy tình cảnh như vậy, cả kinh bèn hỏi.
“Không có gì. Núi này có chút tà môn. Phương pháp thu thập bình thường xem ra rất khó áp dụng với nó. Như vậy đi, ta tạm ở trong này hảo hảo nghỉ ngơi một thời gian, tìm xem có phương pháp khác hay hơn thua thập nó. Nếu vẫn không được ta sẽ rời đi” Hàn Lập lắc đầu, trầm giọng nói.
“Điều này đương nhiên. Chẳng qua tuy Hàn huynh pháp lực cao thâm nhưng không có tu luyện Nguyên Từ Thần Quang, nghỉ ngơi ở nơi này cũng không tiện. Ta phỏng chừng Hàn huynh chỉ ở khoảng ba bốn ngày trở lại. Kéo dài hơn nữa chỉ sợ pháp lực của Hàn huynh phải hao tổn. Ba ngày sau, ta sẽ quay lại đây” Lăng Ngọc Linh không có ý kiến khác, chỉ nhắc nhở Hàn Lập.
Hàn Lập gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Vì thế Lăng Ngọc Linh đem Ngọc Bài đưa cho Hàn Lập, sau đó chỉnh đốn trang phục, thi lễ cáo từ. Chờ thân ảnh của nàng biến mất sau cửa Ngọc Môn, Hàn Lập liền không khách khí lấy Ngọc Bài hướng Ngọc Môn, rót pháp lực vào, nhất thời từ Ngọc Bài lại bay ra đại phiến phù văn nhập vào trong cánh cửa. Vù vù mấy tiếng, cánh cửa liền tự động khép lại.
Bố trí xong điều này, Hàn Lập vẫn chưa vội vã lập tức nghiên cứu Nguyên Từ Sơn, mà trước hết đem thần niệm thả ra, cẩn thận tìm tòi bốn phía động quật. Sau khi xác định không có tồn tại cấm chế nào khác, hắn không chút hoang mang lấy từ trong túi trữ vật nhất điệp trận kỳ, hướng về vài cái góc ném đi. Nhất thời có hơn mười đạo quang mang bay vào trong các góc bất kiến tung ảnh.
Một cỗ hoàng sắc mê vụ từ dưới đất xông lên, trong chớp mắt đã che đậy cả động quật. Lúc này Hàn Lập mới chân chính yên tâm, một lần nữa đem ánh mắt đặt trên Nguyên Từ Sơn. Lại nói tiếp, việc lấy tiểu sơn luyện chế thành bảo vật, không phải là hắn chưa từng thấy qua, thậm chí cũng từng có một kiện bảo vật là Thiên Trọng Sơn trong bảo khố, uy lực cũng không nhỏ. Nhưng ngoại hình Thiên Trọng Sơn cũng chỉ giống ngọn núi mà thôi, vẫn là loại bảo vật phổ thông, không khó giải quyết như Nguyên Từ Sơn, giống như một con nhím mà người không thể trực tiếp đưa tay cầm lấy được.
“Hắc, hắc, xem ra nha đầu kia rất nóng tâm muốn ngươi tu luyện Nguyên Từ Thần Quang a.” Bỗng nhiên một đoàn thanh quang từ trong tay áo bay ra, lập tức biến hóa thành một hư ảnh đồng tử.
Chính là nhân hình của Thiên Lan thánh thú.
“Ta cũng cảm giác vậy, vị Lăng cung chủ đích xác hy vọng ta tu luyện Nguyên Từ Thần Quang. Nếu ta nhớ không lầm, Nguyên Từ Thần Quang tựa hồ rất khó tu luyện. Pháp quyết này lưu truyền ở Loạn Tinh Hải cũng nhiều, nhưng cũng chỉ có Thiên Tinh Song Thánh lấy được Nguyên Từ Sơn mới chân chính tu luyện thành công. Hiện nếu ta muốn tu luyện công pháp này, đa bán phần phải mượn lực của Nguyên Từ Sơn. Nhưng nếu vậy, chỉ sợ dẫm theo vết xe đổ của Thiên Tinh Song Thánh, linh lực trong cơ thể liên kết một mạch với Ngũ Hành chi lực của núi này, không thể dễ dàng đi xa nó được” Hàn Lập thần sắc bình tĩnh nói.
“Nga, nói như vậy hẳn nha đầu kia muốn ám toán ngươi?” Đồng tử tùy ý hỏi.
“Ám toán không thì chưa biết nhưng bản thân ta vĩnh viễn bị nhốt ở Thiên Tinh Thành là chuyện thực, không thể không gia nhập Thiên Tinh Cung. Nếu không, ngày đó Thiên Tinh Song Thánh đâu có tốt đến mức đưa cho ta bí thuật đột phá Hóa Thần kỳ mà chỉ có lấy ba điều kiện viện thủ tùy ý của ta? Hơn nữa bọn chúng đưa ta không ít phương pháp đột phá Hóa Thần, nhưng cũng chỉ là những yếu lược đơn giản, cũng chỉ có phương pháp tu luyện Nguyên Từ Thần Quang mới là phương pháp có khả năng nhất. Bẫy rập chúng bày ra chẳng lẽ ta lại chui đầu vào?” Hàn Lập nhìn chằm chằm tòa tiểu sơn không chớp mắt, miệng cười lạnh , nói.
“Nga, bọn chúng làm như thế, xem ngươi không ra gì, muốn chọc giận ngươi?” Đồng tử bĩu môi.
“Chỉ cần ta có lòng muốn đột phá Hóa Thần, dù biết này là kế mưu, cũng không khỏi không động tâm. Thiên Tinh Song Thánh bày mưu không sợ ta không làm. Nhưng nếu có biện pháp mang Nguyên Từ Sơn rời đi thì không cần phải tu luyện Nguyên Từ Thần Quang. Kết cục bế tắc tự nhiên được giải khai. Xem ra Thiên Tinh Song Thánh đối với Nguyên Từ Sơn rất có tự tin sự lợi hại của nó. Điều này cũng khó trách, bọn chúng mượn Nguyên Từ Sơn tu luyện liền bị nhốt ở đây liền mấy trăm năm. Hẳn cũng đã tìm nhiều phương sách giải khai nhưng không được. Ta phỏng chừng cũng vô kế khả thi” Hàn Lập sờ sờ cằm, thở dài một cái, nói.
“Đạo hữu cũng không giống như Thiên Tinh Song Thánh lúc trước. Hay hãy thử tu luyện Nguyên Từ Thần Quang. Sau khi công pháp thành tựu, cũng không bị Nguyên Từ Sơn hạn chế, có thể chậm rãi mang núi này rời đi” Đồng tử nhãn châu xoay động, cười hì hì, đề nghị.
/2449
|