Hàn đại ca niên kỉ chưa đến ba mươi tám mà đã luyện Kim Cương quyết đến cảnh giới như thế, không trách lại được Trương Lĩnh đội coi trọng.” Lam Sam như cười như không hỏi.
“Liễu nhi cô nương quá khen, tại hạ mặc dù đã ký Huyết Chú Văn Thư nhưng cũng không rõ lắm về Thiên Đông Thương Hào, không biết cô nương có thể giới thiệu với tạ hạ đôi chút.” Hàn Lập mỉm cười đáp.
“Xem ra Hàn đại ca không phải là người của Thiên Nguyên Cảnh chúng ta, nếu không sẽ không hỏi như vậy.” Liễu nhi lưu động sóng mắt che miệng cười rộ.
“Chẳng lẽ tại đây Thiên Đông Thương Hào rất nổi danh?” Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, bắt đầu cảm thấy hứng thú.
“Nổi danh? Hàn đại ca quả thích nói đùa. Hiệu buôn của chúng ta là một trong ba hiệu buôn lớn nhất Thiên Nguyên Cảnh, hơn một trăm thành thị lớn nhỏ đều có chi nhánh của chúng ta, tổng bộ thậm chí còn đặt tại Thiên Nguyên Thánh Thành.” Lam Sam thiếu nữ hơi nhếch miệng, bộ dáng có chút tự đắc.
Nhưng tiếc là những điều này đối với một kẻ vừa phi thăng Linh giới như Hàn Lập lại căn bản không có chút ý nghĩa nào.
Hắn cảm giác Thượng Bách thành thị cũng không lớn lắm, tùy tiện tìm một quốc gia tại Nhân giới cũng đủ hơn xa những thành thị này. Nhưng nhìn bộ dáng đắc ý của nàng thì thật không biết nha đầu này là ếch ngồi đáy giếng hay quả thật tình hình Linh giới và Nhân giới không hoàn toàn giống nhau.
Hàn Lập tuy có chút kỳ quái nhưng không lộ vẻ khác thường, ngược lại giả vờ không biết gật đầu:
“A, hiệu buôn của chúng ta thật không phải nhỏ, bất quá vừa rồi ta có nghe mấy cô nương nói hiện tại xa đội đi An Viễn thành, không biết thành thị này tại địa phương nào, cách nơi đây bao nhiêu ngày lộ trình?”
“Người cũng thật là, còn dám nghe lén tỷ muội ta nói chuyện”
Hồng sam thiếu nữ nhỏ tuổi nhất cười hi hi.
Hàn Lập ho nhẹ một tiếng có chút bó tay. Mấy nha đầu này lúc nãy đàm luận thanh âm lớn như thế muốn không nghe cũng không được.
“Thuyên nhi không được vô lễ. Hàn đại ca đừng phiền, Thuyên nhi chỉ là tuổi nhỏ thích đùa giỡn, thật sự không có ác ý gì.” Lam Sam thiếu nữ khiển trách Hồng Sam thiếu nữ một câu rồi quay sang Hàn Lập.
Nàng cảm nhận được Hàn Lập tuy chỉ mới gia nhập Thiên Đông Thương Hào nhưng trẻ tuổi như thế mà đã có một thân luyện thể thuật cao minh, khẳng định sau này sẽ được hiệu buôn trọng dụng.
Nàng hiển nhiên không muốn làm mất lòng hắn lúc này.
Hàn Lập mỉm cười, đang muốn mở miệng đáp lời đột nhiên thùng xe dập một cái, cự quy đã ngừng lại.
Lần này Lam Sam thiếu nữ ngẩn ra nhưng cũng kịp phản ứng:
“Vương bá, chuyện gì vậy?”
“Phía trước Xích Linh tước phát hiện một đám Sa Trùng thú tựa hồ đang theo dõi xa đội.” Lão giả đánh xe hồi đáp.
“Chỉ là một đám Sa Trùng thú, phái vài người đến đuổi đi là được, tại sao phải khiến toàn xa đội ngừng lại, chúng ta vốn đã trậm trễ lịch trình rồi.” Lam Sam thiếu nữ có chút bất mãn.
“Nhưng trong đám này có một con yêu trùng đã mở một ít linh trí, nếu không lập tức tiêu diệt nó chỉ sợ sẽ gặp phải phiền toái lớn.” Lão giả cười khổ.
“Đê giai trùng yêu quả thật có chút khó giải quyết. Bất quá hổ phách quyết của Trương Lĩnh cũng đã luyện đến tầng thứ năm, phối hợp với Kim Oánh Kiếm do phu nhân ban tặng hẳn đối phó với chúng cũng không thành vấn đề.” Lam Sam thiếu nữ không cần suy nghĩ trả lời.
“Liễu nhi cô nương nói không sai, chỉ là bên cạnh đám trùng yêu này còn có một vài thú trùng biến dị, bọn Trương Lĩnh nếu ứng phó sợ sẽ gặp phải nguy hiểm.” Lão giả lại chần chờ đáp.
“Biến dị trùng thú! Quả thật nguy hiểm. Nhưng trong xa đội không phải cũng có Nam Kỳ Tử đạo trưởng và vài tu tiên giả sao, để bọn họ cho thủ hạ ra tay đi.” Lam Sam thiếu nữ đánh giá tình hình, thanh âm cũng hòa hoãn.
“Trương Lĩnh đã cầu qua nhưng lại bị cự tuyệt. Đám người đạo trưởng đều xuất thân từ Cẩu Lũ sơn, nếu đám trùng thú không chủ động công kích bọn họ thì họ cũng sẽ không ra tay.” Lão giả thở dài.
“Thật là phiền phức. Ta cũng đã nói qua, không cần thuê bọn tu sĩ Cẩu Lũ sơn mà, bọn họ chịu nhiều quy củ hạn chế quá.” Hồng Sam thiếu nữ nhíu mũi, có chút không cao hứng.
“Cũng không trách được bọn họ, Cẩu Lũ sơn nguyên bổn là tu luyện khu trùng thần thông, đối phó với các yêu thú khác thì không sao nhưng gặp phải yêu trùng thì cũng không tốt lắm. Như vậy đi, phu nhân lúc trước đã giao cho ta vật này, nay ta đem nó xuất ra trợ giúp Trương Lĩnh đội một tay. Ngươi đi trước báo cho hắn một tiếng, ta lập tức ra ngay.” Liễu nhi trầm mặt một chút, thần sắc ngưng trọng.
“Vậy thì tốt, vật ấy đối phó với đám trùng thú này quả không có vấn đề.” Lão giả nghe lời ấy tựa hồ an tâm không ít.
“Liễu nhi tỷ tỷ, người quả thật muốn dùng vật kia sao? Vạn nhất có gì xảy ra, phu nhân sẽ trách phạt đó.” Hương nhi có chút lo lắng nói.
“Không sao đâu, vật kia đã được phu nhân thuần hóa nhiều năm như vậy cũng đã có chút linh tính, đối phó cùng đê giai yêu thú sẽ không rơi xuống hạ phong đâu, dùng để đối phó với đám trùng thú này không thành vấn đề.” Lam San thiếu nữ cười một tiếng, sau đó rời khỏi thùng xe.
“Ta có chút bất an, muốn ra ngoài xem một ít.” Hồng Sam thiếu nữ nhỏ tuổi nhất cắn môi, thân hình lóe lên cũng theo sau ra ngoài.
Hương nhi cùng bạch sam thiếu nữ còn lại liếc mắt nhìn nhau cười khổ, sau đó cũng không nói gì thêm cùng nhau bước ra.
Trong nháy mắt trong thùng xe chỉ còn lại một mình Hàn Lập.
Hắn ngồi trên ghế, nhìn cửa xe trước mặt, hai mắt nhíu lại ra vẻ do dự.
Một lát sau, một tiếng rống chói tai từ phụ cận truyền đến, thanh âm mang đầy vẻ huyết tanh bạo ngược.
Thần sắc Hàn Lập chợt động, chậm rãi đứng lên hướng về phía cửa xe.
Nhẹ nhàng đẩy cửa, Hàn Lập không chút hoang mang đứng trên cự quy quan sát tình hình.
Trên không trung bảy đạo nguyệt quang sáng tỏ khiến hắn trông thấy rõ ràng.
Toàn xa đội uốn lượn khúc chiết dài hơn dặm, cứ cách mỗi đoạn sẽ có một con cự quy chốt lại, cả đoàn có tầm ba mươi con.
Trên lưng đại bộ phận cự quy đều căng phồng, toàn bộ là các rương hàng không nhỏ, mà bên cạnh mỗi con cự quy lại có bốn năm người mặc khôi giáp tay cầm binh khí, đồng thời ở hai bên còn có cự lang kỵ sĩ tuần tra qua lại, đề phòng vô cùng nghiêm mật
Nhưng phía xa lại có một con cự quy khiến Hàn Lập hứng thú.
Tại bên cạnh con cự quy kia có một nhóm đông vây quanh, trong đó có Nam Kỳ Tử, đại hán mặt sẹo, cùng với bốn cô nương Liễu nhi đều đứng ở đó.
Ở giữa đám người có một con vật cao đến hai trượng đang bị một đoàn hắc quang bao lấy, từ bên trong truyền ra tiếng thú rống trầm thấp.
Hắc quang này là một tấm lụa phù văn thiểm động, hiển nhiên là một kiện đê giai pháp khí.
Lúc này chỉ lấy lam sam nữ tử cầm một kiện lệnh bài trong tay, từ đó xuất ra từng mảnh lam hà.
Linh mục của Hàn Lập sau khi được tẩy bằng linh dịch thì cho dù đứng cách xa nhưng cũng không khác gì nhìn gần trong gang tấc. Liếc mắt một cái là nhận ra trên cổ tay nữ tử này có mang một thủ trạc màu bích lục, trên mặt được khảm mấy viên linh thạch thật nhỏ đang lập lòe phát sáng.
Nhìn đến đây, thần sắc Hàn Lập khẽ động dường như nghĩ đến việc gì.
Xem ra thứ này chính là Linh cụ, tựa hồ là dùng một kiện đồ vật kích phát linh lực trong linh thạch để phàm nhân sử dụng. Hơn nữa một khi linh khí trong linh thạch hao hết thì Linh cụ này cũng không thể sử dụng.
Hàn Lập đang phán đoàn thì tấm vải lụa đen kia sau khi hấp thụ đủ lam quang thì đột nhiên hóa thành một mảnh khói đen tiêu tán, bên trong hiện ra một cái lồng tinh mỹ màu bạc.
Trong lồng đang nhốt một con quái thú hồng sắc thân hổ.
Hổ thú này nhìn từ bên ngoài thì trừ bỏ da lông đỏ tươi như máu thì cũng không khác gì lão hổ bình thường, chỉ là mọi người bốn phía khi nhìn vào mắt con thú này có chút sợ hãi.
Con thú này thấy ở ngoài lồng lại có nhiều người như vậy thì hung quang trong mắt chợt lóe, cả người tông mạnh vào lồng khiến cả chiếc lồng bạc rung mạnh lên, quang mang tán loạn.
Mấy người đứng gần đó liền biến sắc, liên tiếp lùi về đằng sau hai bước.
Lam sam nữ tử hít sâu một hơi, lại nắm chắc lệnh bài trong tay, nhất thời cả lệnh bài hiện lên huyết mang xích hồng sắc.
Cũng quả là kỳ lạ, hổ thú kia sau khi nhìn thấy hồng quang thì sự hung hăng lúc trước tiêu tán hết, lập tức ngoan ngoãn phục xuống ở yên trong lồng.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Khuê và những người khác mới bắt đầu buông lỏng.
Đúng lúc này, từ trên không trung truyền lại tiếng chim hót lảnh lót, khi nhanh khi chậm, dường như truyền lại tin tức gì.
“Tốc độ của đám trùng thú này đang gia tăng, chúng đã vây quanh đây. Tất cả chuẩn bị chiến đấu, đem hàng hóa gom vào một khu vực, chỉ phòng thủ không cần chủ động tấn công. Chờ mọi người chúng ta giết chế hết đám đê giai yêu trùng kia là được. Đám trùng này không hề có linh trí, chỉ cần có vài con chết là chúng nó sẽ tự tán đi.” Trương Khuê căng thẳng, vội vàng hét lớn một tiếng.
Lời vừa ra khỏi miệng, nhất thời cả đoàn xe trở lên xôn xao.
Bộ phận ở giữa không hề động, cự quy chở hàng phía mặt trước và mặt sau tập trung hết tại trung tâm, đám vệ sĩ cũng đã lấy ra binh khí của mình, cự lang kỵ sĩ ở hai phía cũng nhanh chóng tụ tập tại trung tâm.
Mà Lam sắc nữ tử cũng nhanh chóng hạ lệnh. Một người nhận lệnh đi tới phía trước lồng giam thả hổ thú ra.
“Hàn tiểu ca, thân thể ngươi chưa hồi phục, hãy trở về trong xe. Xe này được làm từ thiết mộc không lo đám Sa Trùng thú kia tấn công sẽ an toàn hơn” Lão giả đánh xe quay đầu lại khẽ cười nói với Hàn Lập.
“Đa tạ ý tốt của lão trượng, nhưng tại hạ chưa từng nhìn thấy Sa Trùng Thú nên muốn quan sát một chút xem qua bộ dạng chúng, nếu thực sự nguy hiểm thì ta sẽ trở lại trong xe.” Hàn Lập khẽ cười, nhẹ nhàng trả lời.
“Liễu nhi cô nương quá khen, tại hạ mặc dù đã ký Huyết Chú Văn Thư nhưng cũng không rõ lắm về Thiên Đông Thương Hào, không biết cô nương có thể giới thiệu với tạ hạ đôi chút.” Hàn Lập mỉm cười đáp.
“Xem ra Hàn đại ca không phải là người của Thiên Nguyên Cảnh chúng ta, nếu không sẽ không hỏi như vậy.” Liễu nhi lưu động sóng mắt che miệng cười rộ.
“Chẳng lẽ tại đây Thiên Đông Thương Hào rất nổi danh?” Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, bắt đầu cảm thấy hứng thú.
“Nổi danh? Hàn đại ca quả thích nói đùa. Hiệu buôn của chúng ta là một trong ba hiệu buôn lớn nhất Thiên Nguyên Cảnh, hơn một trăm thành thị lớn nhỏ đều có chi nhánh của chúng ta, tổng bộ thậm chí còn đặt tại Thiên Nguyên Thánh Thành.” Lam Sam thiếu nữ hơi nhếch miệng, bộ dáng có chút tự đắc.
Nhưng tiếc là những điều này đối với một kẻ vừa phi thăng Linh giới như Hàn Lập lại căn bản không có chút ý nghĩa nào.
Hắn cảm giác Thượng Bách thành thị cũng không lớn lắm, tùy tiện tìm một quốc gia tại Nhân giới cũng đủ hơn xa những thành thị này. Nhưng nhìn bộ dáng đắc ý của nàng thì thật không biết nha đầu này là ếch ngồi đáy giếng hay quả thật tình hình Linh giới và Nhân giới không hoàn toàn giống nhau.
Hàn Lập tuy có chút kỳ quái nhưng không lộ vẻ khác thường, ngược lại giả vờ không biết gật đầu:
“A, hiệu buôn của chúng ta thật không phải nhỏ, bất quá vừa rồi ta có nghe mấy cô nương nói hiện tại xa đội đi An Viễn thành, không biết thành thị này tại địa phương nào, cách nơi đây bao nhiêu ngày lộ trình?”
“Người cũng thật là, còn dám nghe lén tỷ muội ta nói chuyện”
Hồng sam thiếu nữ nhỏ tuổi nhất cười hi hi.
Hàn Lập ho nhẹ một tiếng có chút bó tay. Mấy nha đầu này lúc nãy đàm luận thanh âm lớn như thế muốn không nghe cũng không được.
“Thuyên nhi không được vô lễ. Hàn đại ca đừng phiền, Thuyên nhi chỉ là tuổi nhỏ thích đùa giỡn, thật sự không có ác ý gì.” Lam Sam thiếu nữ khiển trách Hồng Sam thiếu nữ một câu rồi quay sang Hàn Lập.
Nàng cảm nhận được Hàn Lập tuy chỉ mới gia nhập Thiên Đông Thương Hào nhưng trẻ tuổi như thế mà đã có một thân luyện thể thuật cao minh, khẳng định sau này sẽ được hiệu buôn trọng dụng.
Nàng hiển nhiên không muốn làm mất lòng hắn lúc này.
Hàn Lập mỉm cười, đang muốn mở miệng đáp lời đột nhiên thùng xe dập một cái, cự quy đã ngừng lại.
Lần này Lam Sam thiếu nữ ngẩn ra nhưng cũng kịp phản ứng:
“Vương bá, chuyện gì vậy?”
“Phía trước Xích Linh tước phát hiện một đám Sa Trùng thú tựa hồ đang theo dõi xa đội.” Lão giả đánh xe hồi đáp.
“Chỉ là một đám Sa Trùng thú, phái vài người đến đuổi đi là được, tại sao phải khiến toàn xa đội ngừng lại, chúng ta vốn đã trậm trễ lịch trình rồi.” Lam Sam thiếu nữ có chút bất mãn.
“Nhưng trong đám này có một con yêu trùng đã mở một ít linh trí, nếu không lập tức tiêu diệt nó chỉ sợ sẽ gặp phải phiền toái lớn.” Lão giả cười khổ.
“Đê giai trùng yêu quả thật có chút khó giải quyết. Bất quá hổ phách quyết của Trương Lĩnh cũng đã luyện đến tầng thứ năm, phối hợp với Kim Oánh Kiếm do phu nhân ban tặng hẳn đối phó với chúng cũng không thành vấn đề.” Lam Sam thiếu nữ không cần suy nghĩ trả lời.
“Liễu nhi cô nương nói không sai, chỉ là bên cạnh đám trùng yêu này còn có một vài thú trùng biến dị, bọn Trương Lĩnh nếu ứng phó sợ sẽ gặp phải nguy hiểm.” Lão giả lại chần chờ đáp.
“Biến dị trùng thú! Quả thật nguy hiểm. Nhưng trong xa đội không phải cũng có Nam Kỳ Tử đạo trưởng và vài tu tiên giả sao, để bọn họ cho thủ hạ ra tay đi.” Lam Sam thiếu nữ đánh giá tình hình, thanh âm cũng hòa hoãn.
“Trương Lĩnh đã cầu qua nhưng lại bị cự tuyệt. Đám người đạo trưởng đều xuất thân từ Cẩu Lũ sơn, nếu đám trùng thú không chủ động công kích bọn họ thì họ cũng sẽ không ra tay.” Lão giả thở dài.
“Thật là phiền phức. Ta cũng đã nói qua, không cần thuê bọn tu sĩ Cẩu Lũ sơn mà, bọn họ chịu nhiều quy củ hạn chế quá.” Hồng Sam thiếu nữ nhíu mũi, có chút không cao hứng.
“Cũng không trách được bọn họ, Cẩu Lũ sơn nguyên bổn là tu luyện khu trùng thần thông, đối phó với các yêu thú khác thì không sao nhưng gặp phải yêu trùng thì cũng không tốt lắm. Như vậy đi, phu nhân lúc trước đã giao cho ta vật này, nay ta đem nó xuất ra trợ giúp Trương Lĩnh đội một tay. Ngươi đi trước báo cho hắn một tiếng, ta lập tức ra ngay.” Liễu nhi trầm mặt một chút, thần sắc ngưng trọng.
“Vậy thì tốt, vật ấy đối phó với đám trùng thú này quả không có vấn đề.” Lão giả nghe lời ấy tựa hồ an tâm không ít.
“Liễu nhi tỷ tỷ, người quả thật muốn dùng vật kia sao? Vạn nhất có gì xảy ra, phu nhân sẽ trách phạt đó.” Hương nhi có chút lo lắng nói.
“Không sao đâu, vật kia đã được phu nhân thuần hóa nhiều năm như vậy cũng đã có chút linh tính, đối phó cùng đê giai yêu thú sẽ không rơi xuống hạ phong đâu, dùng để đối phó với đám trùng thú này không thành vấn đề.” Lam San thiếu nữ cười một tiếng, sau đó rời khỏi thùng xe.
“Ta có chút bất an, muốn ra ngoài xem một ít.” Hồng Sam thiếu nữ nhỏ tuổi nhất cắn môi, thân hình lóe lên cũng theo sau ra ngoài.
Hương nhi cùng bạch sam thiếu nữ còn lại liếc mắt nhìn nhau cười khổ, sau đó cũng không nói gì thêm cùng nhau bước ra.
Trong nháy mắt trong thùng xe chỉ còn lại một mình Hàn Lập.
Hắn ngồi trên ghế, nhìn cửa xe trước mặt, hai mắt nhíu lại ra vẻ do dự.
Một lát sau, một tiếng rống chói tai từ phụ cận truyền đến, thanh âm mang đầy vẻ huyết tanh bạo ngược.
Thần sắc Hàn Lập chợt động, chậm rãi đứng lên hướng về phía cửa xe.
Nhẹ nhàng đẩy cửa, Hàn Lập không chút hoang mang đứng trên cự quy quan sát tình hình.
Trên không trung bảy đạo nguyệt quang sáng tỏ khiến hắn trông thấy rõ ràng.
Toàn xa đội uốn lượn khúc chiết dài hơn dặm, cứ cách mỗi đoạn sẽ có một con cự quy chốt lại, cả đoàn có tầm ba mươi con.
Trên lưng đại bộ phận cự quy đều căng phồng, toàn bộ là các rương hàng không nhỏ, mà bên cạnh mỗi con cự quy lại có bốn năm người mặc khôi giáp tay cầm binh khí, đồng thời ở hai bên còn có cự lang kỵ sĩ tuần tra qua lại, đề phòng vô cùng nghiêm mật
Nhưng phía xa lại có một con cự quy khiến Hàn Lập hứng thú.
Tại bên cạnh con cự quy kia có một nhóm đông vây quanh, trong đó có Nam Kỳ Tử, đại hán mặt sẹo, cùng với bốn cô nương Liễu nhi đều đứng ở đó.
Ở giữa đám người có một con vật cao đến hai trượng đang bị một đoàn hắc quang bao lấy, từ bên trong truyền ra tiếng thú rống trầm thấp.
Hắc quang này là một tấm lụa phù văn thiểm động, hiển nhiên là một kiện đê giai pháp khí.
Lúc này chỉ lấy lam sam nữ tử cầm một kiện lệnh bài trong tay, từ đó xuất ra từng mảnh lam hà.
Linh mục của Hàn Lập sau khi được tẩy bằng linh dịch thì cho dù đứng cách xa nhưng cũng không khác gì nhìn gần trong gang tấc. Liếc mắt một cái là nhận ra trên cổ tay nữ tử này có mang một thủ trạc màu bích lục, trên mặt được khảm mấy viên linh thạch thật nhỏ đang lập lòe phát sáng.
Nhìn đến đây, thần sắc Hàn Lập khẽ động dường như nghĩ đến việc gì.
Xem ra thứ này chính là Linh cụ, tựa hồ là dùng một kiện đồ vật kích phát linh lực trong linh thạch để phàm nhân sử dụng. Hơn nữa một khi linh khí trong linh thạch hao hết thì Linh cụ này cũng không thể sử dụng.
Hàn Lập đang phán đoàn thì tấm vải lụa đen kia sau khi hấp thụ đủ lam quang thì đột nhiên hóa thành một mảnh khói đen tiêu tán, bên trong hiện ra một cái lồng tinh mỹ màu bạc.
Trong lồng đang nhốt một con quái thú hồng sắc thân hổ.
Hổ thú này nhìn từ bên ngoài thì trừ bỏ da lông đỏ tươi như máu thì cũng không khác gì lão hổ bình thường, chỉ là mọi người bốn phía khi nhìn vào mắt con thú này có chút sợ hãi.
Con thú này thấy ở ngoài lồng lại có nhiều người như vậy thì hung quang trong mắt chợt lóe, cả người tông mạnh vào lồng khiến cả chiếc lồng bạc rung mạnh lên, quang mang tán loạn.
Mấy người đứng gần đó liền biến sắc, liên tiếp lùi về đằng sau hai bước.
Lam sam nữ tử hít sâu một hơi, lại nắm chắc lệnh bài trong tay, nhất thời cả lệnh bài hiện lên huyết mang xích hồng sắc.
Cũng quả là kỳ lạ, hổ thú kia sau khi nhìn thấy hồng quang thì sự hung hăng lúc trước tiêu tán hết, lập tức ngoan ngoãn phục xuống ở yên trong lồng.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Khuê và những người khác mới bắt đầu buông lỏng.
Đúng lúc này, từ trên không trung truyền lại tiếng chim hót lảnh lót, khi nhanh khi chậm, dường như truyền lại tin tức gì.
“Tốc độ của đám trùng thú này đang gia tăng, chúng đã vây quanh đây. Tất cả chuẩn bị chiến đấu, đem hàng hóa gom vào một khu vực, chỉ phòng thủ không cần chủ động tấn công. Chờ mọi người chúng ta giết chế hết đám đê giai yêu trùng kia là được. Đám trùng này không hề có linh trí, chỉ cần có vài con chết là chúng nó sẽ tự tán đi.” Trương Khuê căng thẳng, vội vàng hét lớn một tiếng.
Lời vừa ra khỏi miệng, nhất thời cả đoàn xe trở lên xôn xao.
Bộ phận ở giữa không hề động, cự quy chở hàng phía mặt trước và mặt sau tập trung hết tại trung tâm, đám vệ sĩ cũng đã lấy ra binh khí của mình, cự lang kỵ sĩ ở hai phía cũng nhanh chóng tụ tập tại trung tâm.
Mà Lam sắc nữ tử cũng nhanh chóng hạ lệnh. Một người nhận lệnh đi tới phía trước lồng giam thả hổ thú ra.
“Hàn tiểu ca, thân thể ngươi chưa hồi phục, hãy trở về trong xe. Xe này được làm từ thiết mộc không lo đám Sa Trùng thú kia tấn công sẽ an toàn hơn” Lão giả đánh xe quay đầu lại khẽ cười nói với Hàn Lập.
“Đa tạ ý tốt của lão trượng, nhưng tại hạ chưa từng nhìn thấy Sa Trùng Thú nên muốn quan sát một chút xem qua bộ dạng chúng, nếu thực sự nguy hiểm thì ta sẽ trở lại trong xe.” Hàn Lập khẽ cười, nhẹ nhàng trả lời.
/2449
|