Hàn Lập khẻ mĩm cười.
Hai người này hiển nhiên không phải luyện thể sĩ, bằng không ánh mắt đảo qua khí thế sẽ không kinh người đến vậy. Cảm giác cho hắn biết tựa hồ so với tên Trương Khuê còn muốn lợi hại hơn nữa.
“Hai vị đại ca, vị này chính là Hàn huynh đệ mới gia nhập thương hành chúng ta, trước đây không lâu phu nhân có nói qua muốn gặp mặt một chút, mong rằng chư vị vào thông báo một tiếng…” Thanh niên họ La tiến lên ôm quyền cung kính dị thường.
“Ồ, Kim Cương quyết tu luyện đến đệ tam tầng đúng là có khác. Thoạt nhìn niên kỹ còn rất trẻ, bất quá không phải ăn Trú Nhan Đan Dược gì đó chứ !” Một gã đại hán dáng người hơi thấp dùng cặp mắt quan sát Hàn Lập bỗng nhiên nói thế.
Câu nói có vẻ không lấy làm khách khí lắm. “Hai vị đã nghĩ thế thì cứ cho là vậy đi”. Trong lòng Hàn Lập không khỏi giật mình một chút, tuy nhiên nét mặt khẽ cười rộ lên.
“Hừ, ta không hẳn tin ngươi đã luyện Kim Cương quyết tới đệ tam tầng. Tại hạ muốn lãnh giáo, các hạ không ngại chứ”. Hiển nhiên tên đại hán nói như vậy cũng chỉ là thuận miệng, nhưng lúc này hàn quang trong mắt chợt lóe lên, bỗng nhiên hướng đến cổ tay Hàn Lập chụp lấy.
Đuôi lông mày Hàn Lập khẽ động, vẫn không tránh né, tùy ý để cánh tay cho đối phương bắt lấy. Lập tức cảm thấy năm ngón tay đối phương lạnh lẽo dị thường, bộc phát ra một cổ cự lực, bắt đầu co rút lại, không giống như thân thể bình thường.
Hàn Lập không giận mà nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại trầm xuống.
Dưới cự lực của đối phương, cổ tay đó hiện ra một tầng kim sắc chợt lóe rồi biến mất, lập tức lẳng lặng đứng yên tùy ý cho đối phương tận lực.
Một lát sau, tên đại hán thấy đã thi triển ra bảy tám thành khí lực, nhưng nhân dạng của đối phương dường như chẳng có ảnh hưởng gì, rốt cục sắc mặt đại biến. Nhưng hắn do dự một chút, không những không buông tay ra, trái lại hít sâu một hơi, bỗng nhiên năm ngón tay nổi lên một tầng thanh quang, phút chốc khí lực tăng mạnh thêm.
Cuối cùng sắc mặt tươi cười của Hàn Lập cũng thu lại, trong mũi hừ nhẹ một tiếng, cánh tay tùy ý vận khởi nhẹ nhàng ngăn lại.
Đại hán nhất thời chỉ thấy năm ngón tay đang chụp lấy cổ tay của Hàn Lập bị chấn động, trong chớp mắt thân thể như chết lặng. Cả kinh thất thanh hét lên, thân thể không tự chủ được bay văng lên không.
Mắt thấy sắc mặt Hàn Lập không chút biểu tình, tên đại hán bị hung hăng quăng đến tường đá kế bên, sớm thấy sẽ bị đầu rơi máu chảy, thế nhưng bóng người thoáng qua, tên thủ vệ đại hán thủy chung nãy giờ không lên tiếng bay vút mấy trượng, vọt tới chổ rơi của tên kia, xuất ra một trảo như thiểm điện đón lấy.
Thế nhưng bàn tay người này vừa tiếp xúc tới cổ áo của đồng bạn đột nhiên thần sắc biến đổi, tay chưởng kia cũng nhanh chóng tung ra, hai tay hợp lại cùng đỡ lấy.
Sau khi “Phanh” một tiếng thật lớn, lại nghe chuỗi âm thanh “Xoàn xoạt” vang lên.
Tuy tên đại hán đón lấy được, nhưng thân hình cũng liên tiếp thoái bộ bảy tám bước, sắc mặt một lần nữa tái nhợt mới dần ổn định cước bộ.
Hàn Lập thấy thế, hai mắt nhìn thoáng qua tên đại hán mới vừa xuất thủ.
Người này thi triển ra vài phần cự lực, cánh tay đã có thể đón đỡ đồng bạn, hiển nhiên là một thân luyện thể thuật còn cao hơn tên kia.
Thanh niên họ La sớm đã trợn mắt há mồm.
Hai tên thủ vệ đại hán này chính là thiếp thân thị vệ của “Phương phu nhân”. Tuy chưa từng giao đấu qua, thế nhưng bọn họ có một thân luyện thể thuật cực kỳ cao minh, ngay cả người cầm đầu hắn là Trương Khuê cũng ngấm ngầm bội phục. Năm đó có những kỵ sĩ tu vi không tệ cũng đi tìm hai người này âm thầm thách đấu, không ai không thất bại thảm hại.
Mà Hàn Lập mới vừa gia nhập, lại chỉ bằng một tay khiến hai người này chống đỡ không ngẫng đầu lên nỗi.
Tu luyện Kim Cương quyết tới đệ tam tầng thực sự có uy lực lớn đến như vậy ? Thanh niên họ La sắc mặt âm trầm bất định.
Hắn đương nhiên không biết, Hàn lập có được cự lực lớn đến thế là một phần dựa vào cơ duyên tại Nhân giới liên tiếp ăn được Long Lân quả , phần khác là nhờ tịnh tu Thối Cốt quyết suốt mấy trăm năm qua. Bằng không cho dù có thần thông sức mạnh của Kim Cương quyết đệ tam tầng cũng bất quá cùng hai gã này tương đương không sai biệt nhau lắm. Huống chi, trên thực tế Hàn Lập đã luyện đến đệ từ tầng của Kim Cương Quyết.
“Hàn huynh đệ thân thủ kinh người, huynh đệ ta cam bái hạ phong. Xin mời vào”. Đại hán xuất thủ lần sau liên tiếp vận chuyển công pháp trong cơ thể, cuối cùng đem tích tụ khí thừa dịp lúc nói chuyện phun ra ngoài, thần sắc khôi phục lại bình thường, thế nhưng ánh mắt hướng về phía Hàn Lập không khỏi hiện lên vài phần kính nể.
Tên kia bị Hàn Lập đánh bay đi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hàn Lập mĩm cười cũng không nói gì nữa, sau khi ôm quyền thong dong tiến vào trong sân.
Thanh niên họ La dĩ nhiên không có tư cách tiến vào đó, không cách nào khác hơn là đứng chờ ngoài sân.
Đối diện cổng hoa viên là gian nhà đóng chặt cửa, Hàn Lập tiến lên dự định gõ cửa thì từ bên trong truyền đến một giọng nữ tử dễ nghe.
“Hàn công tử đúng không, mời vào ! Thiếp thân sớm chờ đã lâu”.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động nhưng không kinh ngạc lắm, bình tĩnh đẩy cửa bước vào.
Sau khi ánh mắt lướt nhẹ qua, thần sắc hắn khẽ chấn động.
Trong phòng có nhiều người, khiến hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Hướng đối diện cửa phòng chính là chủ vị, ngồi đó là một thanh sam phụ nhân hơn ba mươi tuổi, da thịt trắng nõn, khuôn mặt tú lệ. Đứng thẳng ngay sau là một gã lam bào thanh niên tầm khoảng hai lăm hai sáu tuổi, khuôn mặt rất giống mỹ phụ.
Phía đối diện phụ nhân là một gã cẩm bào nam tử rất trẻ vẻ mặt lạnh lùng, đứng sau là một đôi nam nữ, nam anh tuấn hiên ngang, nữ xinh đẹp như hoa.
Mấy người này tựa hồ đã sớm biết được sự việc phát sinh trước cổng, vì vậy khi Hàn Lập tiến vào thì mọi ánh mắt đổ dồn vào hắn.
Nhãn quan phụ nhân có chút mừng rỡ hơn cả sự mong đợi, lam bào thanh niên thì có chút hiếu kỳ, cẩm bào nam tử lại hơi nhíu mày. Nhưng đôi nam tử trẻ tuổi biểu tình hiển lộ vài phần giật mình.
“Hàn công tử không thấy phiền lòng chứ, ban nãy hai gã thị vệ xuất thủ tỉ thí kỳ thực là do chủ ý của thiếp thân mà thôi. Chỉ là muốn nhìn rõ xem Kim Cương quyết đệ tam tầng có lợi hại như truyền ngôn hay không, pháp quyết này lưu truyền rất rộng rãi, nhưng chính là một trong những loại khó tu luyện nhất, rất ít người có thể đột phá tới đệ nhị tầng, đừng nói chi là đệ tam tầng như Hàn công tử đây”. Mỹ phụ này đứng dậy chỉnh đốn trang phục thi lễ đón chào.
“Tại hạ đã là thành viên của Thương Hành, hiển nhiên gặp mặt tỉ thí chẳng tính là chuyện chi. Không biết thân thủ của tại hạ có làm vừa lòng phu nhân hay không ?” Hàn Lập mĩm cười, không thèm để ý nói ra.
Tuy rằng hắn dự định tại Thiên Đông Thương Hành tạm thời ẩn nhẫn, nhưng cũng không dự định làm một tên tiểu tốt mặc cho người khác sai bảo, tất nhiên không ngại sơ hiện một chút thực lực của mình.
Xem ra biểu hiện lúc nãy rốt cuộc đã khiến vị Phương phu nhân này có vài phần kính trọng.
“Đệ tam tầng Kim Cương quyết rất có uy lực, hơn xa những gì thiếp thân nghĩ tới, hiển nhiên được một phen đại khai nhãn giới. Được rồi, trước hết ta muốn giới thiệu với Hàn công tử một chút, đây là tiểu nhi Phan Thanh, tu luyện tiên thuật tại Kim Ngọc Tông. Mà ba vị tiên sư này đều là đồng môn sư huynh đệ của tiểu nhi”. Nghe Hàn Lập nói như vậy, phụ nhân thản nhiên cười nhẹ, ngón tay chỉ hướng mấy người kia giới thiệu. “Nguyên lai là Thiếu Đông Chủ cùng chư vị tiên sư !” Hàn lập liền ôm quyền bình tĩnh nói.
Tuy rằng thần niệm vô pháp ly thể, nhưng chỉ bằng vào thần thức linh mẫn của bản thân, lại đứng gần như vậy, đại khái hắn cảm ứng được mức tu vi của mấy người này. Bọn họ đều đạt tu vi trên Trúc Cơ, bất quá thì Phan Thanh thiếu chủ cùng đôi nam nữ trẻ tuổi tựa hồ mới Trúc Cơ không bao lâu, trên người linh khí còn yếu ớt, nhưng vị cẩm bào nam tử pháp lực cường đại, tựa hồ đạt tới cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ tiếp cận Giả Đan tu vi. Thật không nên xem nhẹ.
Lấy bản lĩnh thân thủ Hàn Lập vừa hiển lộ, mấy người này cũng không dám thất lễ. Cẩm bào nam tử vẽ mặt tươi cười hiện ra hỏi :
“Tại hạ tuy là chưa bao giờ tu qua luyện thể thuật, nhưng trước đây gia sư đã từng kết giao với một cao thủ luyện thể sĩ. Có người bảo vị tiền bối đó đơn thân đánh chết nhiều yêu thú lục cấp thất cấp, nguyên bản ta tưởng rằng lời nói khoa trương như vậy. Nhưng hiện tại thấy được đích thực thần thông Kim Cương quyết của Hàn huynh, cuối cùng ta thật vững tin không còn nghi ngờ gì nữa. Bất quá, ta xem Hàn huynh một thân sức mạnh tựa hồ không chỉ do tu luyện Kim Cương quyết, hẳn là sinh ra đã có sẳn thần lực.
Người này cũng có vài phần kiến thức, dĩ nhiên nhìn ra được điểm khác biệt sức mạnh kinh người của Hàn Lập.
“Tần huynh tuệ nhãn như đuốc, Hàn mỗ đích thực khí lực có chút trời sinh ban cho”. Hàn Lập đương nhiên sẽ không cần phải giải thích về sự tình Long Lân quả, cứ đẩy thuyền theo nước mà thừa nhận.
Cẩm bào nam tử gật đầu, tia nghi hoặc trong lòng nhất thời bị đánh tan hơn phân nữa.
Kế tiếp, mấy người cẩm bào nam tử không hỏi thêm gì nữa, nhưng thật ra vị Phương phu nhân tâm tính cực kỳ dịu dàng cùng Hàn Lập hàn huyên một chút, cũng ngấm ngầm muốn tìm hiểu lai lịch của Hàn Lập, nhưng hiển nhiên Hàn Lập giả bộ hồ đồ ứng phó trôi qua.
Phương phu nhân thấy biểu hiện Hàn Lập như vậy, cũng không thật sự truy vấn thêm nữa, trái lại nói rõ cho hắn biết : Cẩm bào nam tử cùng với mấy người Phan Thanh đều là phụng mệnh sư môn tới hiệp trợ An Viễn Thành để chống lại thú triều lần này. Thứ nhất là do cao tầng An Viễn Thành cùng Kim Ngọc Tông có chút giao tình, thứ hai mỗi lần thú triều bạo phát đồng dạng cũng là cơ hội tuyệt hảo cho người tu tiên cấp thấp đột phá bình cảnh. Vì vậy phái những đệ tử Trúc Cơ kỳ đi lần này.
Đương nhiên phụng mệnh đến An Viễn Thành này không chỉ có mỗi Kim Ngọc Tông, còn có các đệ tử của hơn mười tiểu tông môn khác.
Mà nhân thủ của Thiên Đông Thương Hành mấy ngày nay sau khi tiến nhập vào An Viễn Thành, dựa theo quy cũ đội hộ vệ cũng vô pháp tránh được sự điều động của An Viễn Thành. Vì vậy Phương phu nhân tạm thời muốn đem Hàn Lập thành Phó thủ của Trương Khuê, hiệp trợ chỉ huy đội hộ vệ.
Hàn Lập nghe được phụ nhân nói vậy, do dự chốc lát cũng gật đầu đồng ý.
Phương phu nhân thấy vậy lộ ra vẻ hài lòng, lập tức để Hàn Lập lui xuống nghỉ ngơi. Án theo lời nàng nói, tùy thời thú triều đều có thể bạo phát, nhưng thật sự có nhiều đàn thú liên hợp lại thành Đại Thú Triều. Bọn người Hàn Lập hiển nhiên đều muốn nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hàn Lập cười nhẹ, rời khỏi gian nhà.
Cửa phòng lần thứ hai đóng lại, Phương phu nhân thu liễm lại hình dáng tươi cười, đồng thời trên mặt lộ ra một tia do dự.
“Thế nào, phu nhân thấy người này là một nhân tài hiếm có, muốn thay đổi chủ ý à.” Cẩm bào nam tử sờ sờ cằm, bỗng nhiên cười khẽ hỏi một câu.
“Chính xác như vậy. Người này tuổi trẻ như vậy lại có tu vi như thế, nếu bồi dưỡng thêm nữa, nói không chừng có thể so sánh với Hỏa Lão. Nếu không thì cứ theo kế hoạch đã định mà làm, bảo Trương Khuê hoặc Liễu gia huynh đệ theo các ngươi một chuyến”. Phụ nhân thật sự không giấu giếm suy nghĩ trong lòng, đôi mi khẽ nhíu lại cau mặt nói.
Hai người này hiển nhiên không phải luyện thể sĩ, bằng không ánh mắt đảo qua khí thế sẽ không kinh người đến vậy. Cảm giác cho hắn biết tựa hồ so với tên Trương Khuê còn muốn lợi hại hơn nữa.
“Hai vị đại ca, vị này chính là Hàn huynh đệ mới gia nhập thương hành chúng ta, trước đây không lâu phu nhân có nói qua muốn gặp mặt một chút, mong rằng chư vị vào thông báo một tiếng…” Thanh niên họ La tiến lên ôm quyền cung kính dị thường.
“Ồ, Kim Cương quyết tu luyện đến đệ tam tầng đúng là có khác. Thoạt nhìn niên kỹ còn rất trẻ, bất quá không phải ăn Trú Nhan Đan Dược gì đó chứ !” Một gã đại hán dáng người hơi thấp dùng cặp mắt quan sát Hàn Lập bỗng nhiên nói thế.
Câu nói có vẻ không lấy làm khách khí lắm. “Hai vị đã nghĩ thế thì cứ cho là vậy đi”. Trong lòng Hàn Lập không khỏi giật mình một chút, tuy nhiên nét mặt khẽ cười rộ lên.
“Hừ, ta không hẳn tin ngươi đã luyện Kim Cương quyết tới đệ tam tầng. Tại hạ muốn lãnh giáo, các hạ không ngại chứ”. Hiển nhiên tên đại hán nói như vậy cũng chỉ là thuận miệng, nhưng lúc này hàn quang trong mắt chợt lóe lên, bỗng nhiên hướng đến cổ tay Hàn Lập chụp lấy.
Đuôi lông mày Hàn Lập khẽ động, vẫn không tránh né, tùy ý để cánh tay cho đối phương bắt lấy. Lập tức cảm thấy năm ngón tay đối phương lạnh lẽo dị thường, bộc phát ra một cổ cự lực, bắt đầu co rút lại, không giống như thân thể bình thường.
Hàn Lập không giận mà nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại trầm xuống.
Dưới cự lực của đối phương, cổ tay đó hiện ra một tầng kim sắc chợt lóe rồi biến mất, lập tức lẳng lặng đứng yên tùy ý cho đối phương tận lực.
Một lát sau, tên đại hán thấy đã thi triển ra bảy tám thành khí lực, nhưng nhân dạng của đối phương dường như chẳng có ảnh hưởng gì, rốt cục sắc mặt đại biến. Nhưng hắn do dự một chút, không những không buông tay ra, trái lại hít sâu một hơi, bỗng nhiên năm ngón tay nổi lên một tầng thanh quang, phút chốc khí lực tăng mạnh thêm.
Cuối cùng sắc mặt tươi cười của Hàn Lập cũng thu lại, trong mũi hừ nhẹ một tiếng, cánh tay tùy ý vận khởi nhẹ nhàng ngăn lại.
Đại hán nhất thời chỉ thấy năm ngón tay đang chụp lấy cổ tay của Hàn Lập bị chấn động, trong chớp mắt thân thể như chết lặng. Cả kinh thất thanh hét lên, thân thể không tự chủ được bay văng lên không.
Mắt thấy sắc mặt Hàn Lập không chút biểu tình, tên đại hán bị hung hăng quăng đến tường đá kế bên, sớm thấy sẽ bị đầu rơi máu chảy, thế nhưng bóng người thoáng qua, tên thủ vệ đại hán thủy chung nãy giờ không lên tiếng bay vút mấy trượng, vọt tới chổ rơi của tên kia, xuất ra một trảo như thiểm điện đón lấy.
Thế nhưng bàn tay người này vừa tiếp xúc tới cổ áo của đồng bạn đột nhiên thần sắc biến đổi, tay chưởng kia cũng nhanh chóng tung ra, hai tay hợp lại cùng đỡ lấy.
Sau khi “Phanh” một tiếng thật lớn, lại nghe chuỗi âm thanh “Xoàn xoạt” vang lên.
Tuy tên đại hán đón lấy được, nhưng thân hình cũng liên tiếp thoái bộ bảy tám bước, sắc mặt một lần nữa tái nhợt mới dần ổn định cước bộ.
Hàn Lập thấy thế, hai mắt nhìn thoáng qua tên đại hán mới vừa xuất thủ.
Người này thi triển ra vài phần cự lực, cánh tay đã có thể đón đỡ đồng bạn, hiển nhiên là một thân luyện thể thuật còn cao hơn tên kia.
Thanh niên họ La sớm đã trợn mắt há mồm.
Hai tên thủ vệ đại hán này chính là thiếp thân thị vệ của “Phương phu nhân”. Tuy chưa từng giao đấu qua, thế nhưng bọn họ có một thân luyện thể thuật cực kỳ cao minh, ngay cả người cầm đầu hắn là Trương Khuê cũng ngấm ngầm bội phục. Năm đó có những kỵ sĩ tu vi không tệ cũng đi tìm hai người này âm thầm thách đấu, không ai không thất bại thảm hại.
Mà Hàn Lập mới vừa gia nhập, lại chỉ bằng một tay khiến hai người này chống đỡ không ngẫng đầu lên nỗi.
Tu luyện Kim Cương quyết tới đệ tam tầng thực sự có uy lực lớn đến như vậy ? Thanh niên họ La sắc mặt âm trầm bất định.
Hắn đương nhiên không biết, Hàn lập có được cự lực lớn đến thế là một phần dựa vào cơ duyên tại Nhân giới liên tiếp ăn được Long Lân quả , phần khác là nhờ tịnh tu Thối Cốt quyết suốt mấy trăm năm qua. Bằng không cho dù có thần thông sức mạnh của Kim Cương quyết đệ tam tầng cũng bất quá cùng hai gã này tương đương không sai biệt nhau lắm. Huống chi, trên thực tế Hàn Lập đã luyện đến đệ từ tầng của Kim Cương Quyết.
“Hàn huynh đệ thân thủ kinh người, huynh đệ ta cam bái hạ phong. Xin mời vào”. Đại hán xuất thủ lần sau liên tiếp vận chuyển công pháp trong cơ thể, cuối cùng đem tích tụ khí thừa dịp lúc nói chuyện phun ra ngoài, thần sắc khôi phục lại bình thường, thế nhưng ánh mắt hướng về phía Hàn Lập không khỏi hiện lên vài phần kính nể.
Tên kia bị Hàn Lập đánh bay đi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hàn Lập mĩm cười cũng không nói gì nữa, sau khi ôm quyền thong dong tiến vào trong sân.
Thanh niên họ La dĩ nhiên không có tư cách tiến vào đó, không cách nào khác hơn là đứng chờ ngoài sân.
Đối diện cổng hoa viên là gian nhà đóng chặt cửa, Hàn Lập tiến lên dự định gõ cửa thì từ bên trong truyền đến một giọng nữ tử dễ nghe.
“Hàn công tử đúng không, mời vào ! Thiếp thân sớm chờ đã lâu”.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động nhưng không kinh ngạc lắm, bình tĩnh đẩy cửa bước vào.
Sau khi ánh mắt lướt nhẹ qua, thần sắc hắn khẽ chấn động.
Trong phòng có nhiều người, khiến hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Hướng đối diện cửa phòng chính là chủ vị, ngồi đó là một thanh sam phụ nhân hơn ba mươi tuổi, da thịt trắng nõn, khuôn mặt tú lệ. Đứng thẳng ngay sau là một gã lam bào thanh niên tầm khoảng hai lăm hai sáu tuổi, khuôn mặt rất giống mỹ phụ.
Phía đối diện phụ nhân là một gã cẩm bào nam tử rất trẻ vẻ mặt lạnh lùng, đứng sau là một đôi nam nữ, nam anh tuấn hiên ngang, nữ xinh đẹp như hoa.
Mấy người này tựa hồ đã sớm biết được sự việc phát sinh trước cổng, vì vậy khi Hàn Lập tiến vào thì mọi ánh mắt đổ dồn vào hắn.
Nhãn quan phụ nhân có chút mừng rỡ hơn cả sự mong đợi, lam bào thanh niên thì có chút hiếu kỳ, cẩm bào nam tử lại hơi nhíu mày. Nhưng đôi nam tử trẻ tuổi biểu tình hiển lộ vài phần giật mình.
“Hàn công tử không thấy phiền lòng chứ, ban nãy hai gã thị vệ xuất thủ tỉ thí kỳ thực là do chủ ý của thiếp thân mà thôi. Chỉ là muốn nhìn rõ xem Kim Cương quyết đệ tam tầng có lợi hại như truyền ngôn hay không, pháp quyết này lưu truyền rất rộng rãi, nhưng chính là một trong những loại khó tu luyện nhất, rất ít người có thể đột phá tới đệ nhị tầng, đừng nói chi là đệ tam tầng như Hàn công tử đây”. Mỹ phụ này đứng dậy chỉnh đốn trang phục thi lễ đón chào.
“Tại hạ đã là thành viên của Thương Hành, hiển nhiên gặp mặt tỉ thí chẳng tính là chuyện chi. Không biết thân thủ của tại hạ có làm vừa lòng phu nhân hay không ?” Hàn Lập mĩm cười, không thèm để ý nói ra.
Tuy rằng hắn dự định tại Thiên Đông Thương Hành tạm thời ẩn nhẫn, nhưng cũng không dự định làm một tên tiểu tốt mặc cho người khác sai bảo, tất nhiên không ngại sơ hiện một chút thực lực của mình.
Xem ra biểu hiện lúc nãy rốt cuộc đã khiến vị Phương phu nhân này có vài phần kính trọng.
“Đệ tam tầng Kim Cương quyết rất có uy lực, hơn xa những gì thiếp thân nghĩ tới, hiển nhiên được một phen đại khai nhãn giới. Được rồi, trước hết ta muốn giới thiệu với Hàn công tử một chút, đây là tiểu nhi Phan Thanh, tu luyện tiên thuật tại Kim Ngọc Tông. Mà ba vị tiên sư này đều là đồng môn sư huynh đệ của tiểu nhi”. Nghe Hàn Lập nói như vậy, phụ nhân thản nhiên cười nhẹ, ngón tay chỉ hướng mấy người kia giới thiệu. “Nguyên lai là Thiếu Đông Chủ cùng chư vị tiên sư !” Hàn lập liền ôm quyền bình tĩnh nói.
Tuy rằng thần niệm vô pháp ly thể, nhưng chỉ bằng vào thần thức linh mẫn của bản thân, lại đứng gần như vậy, đại khái hắn cảm ứng được mức tu vi của mấy người này. Bọn họ đều đạt tu vi trên Trúc Cơ, bất quá thì Phan Thanh thiếu chủ cùng đôi nam nữ trẻ tuổi tựa hồ mới Trúc Cơ không bao lâu, trên người linh khí còn yếu ớt, nhưng vị cẩm bào nam tử pháp lực cường đại, tựa hồ đạt tới cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ tiếp cận Giả Đan tu vi. Thật không nên xem nhẹ.
Lấy bản lĩnh thân thủ Hàn Lập vừa hiển lộ, mấy người này cũng không dám thất lễ. Cẩm bào nam tử vẽ mặt tươi cười hiện ra hỏi :
“Tại hạ tuy là chưa bao giờ tu qua luyện thể thuật, nhưng trước đây gia sư đã từng kết giao với một cao thủ luyện thể sĩ. Có người bảo vị tiền bối đó đơn thân đánh chết nhiều yêu thú lục cấp thất cấp, nguyên bản ta tưởng rằng lời nói khoa trương như vậy. Nhưng hiện tại thấy được đích thực thần thông Kim Cương quyết của Hàn huynh, cuối cùng ta thật vững tin không còn nghi ngờ gì nữa. Bất quá, ta xem Hàn huynh một thân sức mạnh tựa hồ không chỉ do tu luyện Kim Cương quyết, hẳn là sinh ra đã có sẳn thần lực.
Người này cũng có vài phần kiến thức, dĩ nhiên nhìn ra được điểm khác biệt sức mạnh kinh người của Hàn Lập.
“Tần huynh tuệ nhãn như đuốc, Hàn mỗ đích thực khí lực có chút trời sinh ban cho”. Hàn Lập đương nhiên sẽ không cần phải giải thích về sự tình Long Lân quả, cứ đẩy thuyền theo nước mà thừa nhận.
Cẩm bào nam tử gật đầu, tia nghi hoặc trong lòng nhất thời bị đánh tan hơn phân nữa.
Kế tiếp, mấy người cẩm bào nam tử không hỏi thêm gì nữa, nhưng thật ra vị Phương phu nhân tâm tính cực kỳ dịu dàng cùng Hàn Lập hàn huyên một chút, cũng ngấm ngầm muốn tìm hiểu lai lịch của Hàn Lập, nhưng hiển nhiên Hàn Lập giả bộ hồ đồ ứng phó trôi qua.
Phương phu nhân thấy biểu hiện Hàn Lập như vậy, cũng không thật sự truy vấn thêm nữa, trái lại nói rõ cho hắn biết : Cẩm bào nam tử cùng với mấy người Phan Thanh đều là phụng mệnh sư môn tới hiệp trợ An Viễn Thành để chống lại thú triều lần này. Thứ nhất là do cao tầng An Viễn Thành cùng Kim Ngọc Tông có chút giao tình, thứ hai mỗi lần thú triều bạo phát đồng dạng cũng là cơ hội tuyệt hảo cho người tu tiên cấp thấp đột phá bình cảnh. Vì vậy phái những đệ tử Trúc Cơ kỳ đi lần này.
Đương nhiên phụng mệnh đến An Viễn Thành này không chỉ có mỗi Kim Ngọc Tông, còn có các đệ tử của hơn mười tiểu tông môn khác.
Mà nhân thủ của Thiên Đông Thương Hành mấy ngày nay sau khi tiến nhập vào An Viễn Thành, dựa theo quy cũ đội hộ vệ cũng vô pháp tránh được sự điều động của An Viễn Thành. Vì vậy Phương phu nhân tạm thời muốn đem Hàn Lập thành Phó thủ của Trương Khuê, hiệp trợ chỉ huy đội hộ vệ.
Hàn Lập nghe được phụ nhân nói vậy, do dự chốc lát cũng gật đầu đồng ý.
Phương phu nhân thấy vậy lộ ra vẻ hài lòng, lập tức để Hàn Lập lui xuống nghỉ ngơi. Án theo lời nàng nói, tùy thời thú triều đều có thể bạo phát, nhưng thật sự có nhiều đàn thú liên hợp lại thành Đại Thú Triều. Bọn người Hàn Lập hiển nhiên đều muốn nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hàn Lập cười nhẹ, rời khỏi gian nhà.
Cửa phòng lần thứ hai đóng lại, Phương phu nhân thu liễm lại hình dáng tươi cười, đồng thời trên mặt lộ ra một tia do dự.
“Thế nào, phu nhân thấy người này là một nhân tài hiếm có, muốn thay đổi chủ ý à.” Cẩm bào nam tử sờ sờ cằm, bỗng nhiên cười khẽ hỏi một câu.
“Chính xác như vậy. Người này tuổi trẻ như vậy lại có tu vi như thế, nếu bồi dưỡng thêm nữa, nói không chừng có thể so sánh với Hỏa Lão. Nếu không thì cứ theo kế hoạch đã định mà làm, bảo Trương Khuê hoặc Liễu gia huynh đệ theo các ngươi một chuyến”. Phụ nhân thật sự không giấu giếm suy nghĩ trong lòng, đôi mi khẽ nhíu lại cau mặt nói.
/2449
|