Mắt thấy cự đại lang nha bổng muốn đập nát đầu lang ra, thì đột nhiên xuất hiện một cảnh làm người ta giật mình.
Toàn thân lang thú đột nhiên phóng xuất thanh quang, thân thể xoay một cái, hình thể trong phút chốc rút nhỏ hơn phân nửa, trở thành một thanh lang bình thường.
Lang nha bổng sượt qua khoảng không, mà song mục thanh lang chợt lóe lên quang mang kỳ lạ, vẫy đuôi một cái tăng tốc lao đến hướng cự hán, hai trảo hung hăng chụp vào quan quân đối diện.
“Yêu lang!”
Quan quân chứng kiến thanh lang biến hóa quỷ dị, lập tức biến sắc, không cần suy nghĩ giơ tay lên, thanh trường kiếm bên hông không biết khi nào đã nằm trong tay.
Tiếp theo, linh cụ giới chỉ trên tay hắn lóe lên, theo trường kiếm hóa thành kiếm ảnh bảo hộ thân thể.
Một tên quan quân bình thường không ngờ cũng có một kiện đê giai linh cụ.
Yêu lang sau khi biến thân thành thanh lang bình thường, vừa thấy giới chỉ biến ảo, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, hai chân trước giơ lên, “xoẹt xoẹt” hai tiếng, nhất thời vô số thanh sắc trảo mang hiện lên, hướng về tên quan quân.
Khi kiếm ảnh vừa tiếp xúc với trảo mang ngay lập tức biến mất, căn bản là không chỉu nổi một kích, còn trảo mang kia cũng chỉ tiến tới một chút rồi thu về.
Tên quan quân ở trong mặc dù tay cầm kiếm tiếp tục tấn công, nhưng bị một kích suýt chết như vậy khiến khuôn mặt trở nên xám xịt dị thường.
Đúng lúc này, tên quan quân đột nhiên cảm thấy phía trước có bóng người nhoáng lên, không biết như thế nào đã lao về hướng trảo võng kia, tiếp theo một tiếng hừ lạnh, rõ ràng không lớn, nhưng lại vang vọng bên tai khiến hắn mê muội một lúc, trong lòng cả kinh.
Tiếp theo, thân ảnh lại chớp động, một quyền đầy kim quang nghênh thẳng về hướng trảo mang.
Hai bên va chạm vang lên tiếng nổ kinh thiên, thanh sắc trảo mang bị kim quang chấn cho vỡ vụn, rồi từ từ biến thành hư ảo.
Quan quân mừng rỡ, mở to song mục nhìn rõ người trước mặt, thì ra chính là nam tử phụ trách bảo vệ hắn, Hàn Lập.
Hàn Lập chậm rãi thu hồi quyền đầu, thản nhiên nhìn chằm chằm vào thanh sắc yêu lang đang lo lửng giữa không trung, trên mặt không chút biểu tình.
Yêu lang sau một kích này cũng ngừng lại, dùng ánh mắt nghi kị đánh giá Hàn Lập, phần lông trên lưng và cổ đã dựng đứng lên, phản phất như có sự sợ hãi dị thường với Hàn Lập.
Mặc dù yêu thú nhìn không ra tu vi của Hàn Lập sâu cạn ra sao, nhưng cảm ứng linh mẫn đã mơ hồ báo cho nó biết, nhân loại trước mắt cực kỳ nguy hiểm, tựa hồ có năng lực làm bị thương hoặc lấy mạng nó, cho nên không khỏi chần chờ.
Cự hán sau một kích thất bại, mắt thấy yêu lang sau khi biến thân, hiển nhiên cũng bị giật mình không nhẹ, vội vàng điều chỉnh thân thể, làm ra tư thế chuẩn bị đối mặt đại địch.
Sau đó, cùng với Hàn Lập làm thành thế tiền hậu giáp kích, mà luyện thê sĩ của Thiên Đông Thương Hào cũng vội vã chạy đến vây lấy yêu lang này.
Yêu lang đảo mắt, rồi liếc nhìn Hàn Lập thật sâu, đột nhiên xoay lại, hóa thành một đạo thanh quang hướng về phía cự hán.
Đổ Khiếu cả kinh, đem lang nha bổng chắn phía trước, thân thể không tự chủ tránh sang một bên.
Không ngờ yêu lang chỉ ra hư chiêu, thân thể chớp một lần nữa đã độn quang vượt qua đầu cự hán, sau đó trực tiếp bay ra thành đầu, nhảy xuống nhập vào đám biến dị cự lang, trừ một vài yêu lang đã bị tiêu diệt, những yêu lang khác cũng rút theo, nhảy xuống đầu tường lui về.
Hàn Lập vẫn đứng tại chổ, không có ý truy đuổi.
Mặc có phương pháp, nhưng đối mặt với loại yêu lang mà ngày xưa bản thân không thèm nhìn một cái này, hắn cũng không có hứng thú để đuổi giết.
Tên quan được Hàn Lập cứu thoát đã trở nên bình tĩnh lại, lập tức cảm kích tiến tới Hàn Lập, liên tục nói cảm ơn không dứt.
“Đa tạ huynh đài đã cứu giúp, nếu không cái mạng nhỏ của Tiếu mỗ thật sự khó giữ được” ( giống lão tiếu thiến sót ở 4vn vậy ta :88: )
Hàn Lập nghe vậy, lắc đầu thở dài:
“ Ta mặc dù cứu các hạ, nhưng những chổ khác cũng có yêu lang xuất hiện, dường như không được tốt”
“Không có khả năng, sao có thể xuất hiện nhiều yêu lang như vậy?” Họ Tiếu ngẩn ra, vội vàng quay đầu về hướng xung quanh.
Kết quả khuôn mặt hắn lại một lần nữa xám trắng.
Chỉ thấy bốn năm thành đầu gần chổ bọn họ, không biết như thế nào đã trở nên hỗn loạn, đều bị cả ngàn con yêu lang vây lấy. Mà trên không trung thành đầu, có một con yêu lang đang tỏa sáng, bất ngờ lơ lửng, cũng chính là con yêu lang vừa chạy khỏi chổ bọn họ.
Giờ phút này không chỉ riêng Hàn Lập và tên họ Tiếu im lặng, Thiên Đông Thương Hào cùng với đám binh lính cũng thấy được tất cả, mắt thấy đám thanh lang đó không ngừng cào cấu cắn xé đầu người, trái tim mọi người không khỏi trầm xuống. Trong lòng mọi người xuất hiện một ý niệm chung :
“Chẳng lẽ lần này thật sự chịu không được!”
Ngay lúc lòng người đang mờ mịt, thủ vệ thành chết thảm thương, không còn sức để chống cự, thì đột nhiên tiếng kèn từ các thành đầu vang lên từng hồi, tiếp theo trên thành đầu bất chợt xuất hiện hơn trăm tên luyện thể sĩ.
Mỗi người bọn họ đều mặc một bộ cốt giáp kỳ lạ, trong tay cầm đủ loại đao kiếm, mỗi người đều lóe linh quang, đều là đê giai linh cụ.
Bọn họ xông lên thành đầu, đối mặt với đám thanh lang này, quả thật như hổ lao vào đàn dê, thế như chẻ tre, đao kiếm chỉ cần vung lên, thì thanh lang trước mặt nhất định sẽ bị trảm thành hai đoạn, không còn giữ được hình dạng ban đầu.
Cho dù đám cự lang biến dị hung ác dị thường, có thể ngăn cản được một hai tên, nhưng cả đám giáp sĩ cùng dũng mãnh xông lên, ngay lập tức bị phân thây.
Con yêu lang trên không trung thấy vậy, hiển nhiên giận dữ, vừa định có động tác gì đó, thì hơn mười tên luyện thể sĩ đã nhảy lên trời, vây lấy con yêu lang đó.
Đúng lúc này, bầy sói dưới thành đột nhiên tru lên một tiếng thật dài.
Nghe thấy thanh âm này, thanh sắc yêu lang do dự một chút, rồi lập tức quay đầu bay đi, không ở lại chém giết đám luyện thể sĩ này nữa.
Còn đám lang thú trên thành, nghe thấy tiếng tru này cũng bắt đầu rút lui, cùng lúc nhảy khỏi thành.
Mặc dù đám luyện thể sĩ này đuổi giết cũng nhanh, nhưng vẫn để cho hơn phân nửa lang thú chạy thoát.
Không riêng gì nơi này, mà những chổ khác bầy lang thú cũng đã dừng công kích, từ từ rút lui về phía sau. Lần dò xét đầu tiên của đại chiến đã chấm dứt.
Trong trận chiến quần lang, nhân loại tổn thương rất nhiều, nhưng nói cho cùng thì đám lang thú kia cũng không khá hơn, số thanh lang chết đạt hơn mười vạn. Nhưng số người chết trong trận chiến này tựa hồ đã vượt qua ngoài dự kiến, cũng đã đại lượng cung tiễn cùng khí cụ phòng ngự. Rốt cục tuy rằng đã chiếm được thế thượng phong, nhưng chuyện phản công không phải là vấn đề có thể bàn luận ngay ! Lúc này, trên bầu trời đồng loạt xuất hiện bảy vầng trăng, ánh mặt trăng sáng tỏ vô cùng, chiếu rọi lên những thi thể đám lang thú, đồng thời cũng nghe được tiếng sói tru từ xa truyền đến.
Nhưng tiếng tru này không hề mang theo cuồng bạo, mà ngược lại còn tràn ngập vẻ thê lương.
Quần lang lúc này đang từ từ biến mất dưới ánh trăng sáng.
Những binh lính đã chiến đấu hăng hái hơn nửa ngày trên thành đầu lúc này mới thở phào một hơi, cũng bất chấp trên thành đầy những vết máu loang lổ, uể oải ngồi xuống mặt đất, vô cùng mệt mỏi, thậm chí có vài người đã trực tiếp ngủ.
Còn đám luyện thuật sĩ, cũng bởi vì không ngừng huy động binh khí mà có cảm giác chịu không nổi, cũng có ý đinh nghỉ ngơi.
“ Không nên nằm ở đây, nơi này không phải chổ để ngủ, lát nữa người thế chỗ chúng ta sẽ đến. Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể trở về nghỉ ngơi hai ba ngày. Chỉ một lát nữa tất cả sẽ được chính thức nghỉ ngơi. Bây giờ chúng ta phải giữ vững tinh thần, lỡ như bầy sói đột nhiên quay lại, dưới trạng thái bây giờ, khẳng định sẽ xảy ra vấn đề lớn.” Họ Tiêu không dám buông lỏng cảnh giác, trong miệng vẫn tiếp tục đốc thúc.
Nghe nói có thể trở về nghỉ ngơi, binh lính và đám người Thiên Đông Thương Hào đều mừng rỡ vô cùng, khôi phục được vài phần tinh thần miễn cưỡng đứng dậy Hàn Lập chỉ ra tay vài lần, cho nên không có gì mệt mỏi, chỉ đứng tựa vào tường, đưa mắt nhìn đàn sói đang bỏ chạy nơi xa, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
“ Hàn huynh đệ, lần này nhờ có ngươi ra tay đẩy lùi yêu lang, nếu không kết quả của chúng ta sẽ không khác gì so với thủ vệ chổ khác!” Trương Khuê đi lại hướng Hàn Lập, trên mặt xuất hiện một nụ cười. Trong tay hắn vẫn cầm một thanh đoản kiếm màu vàng, áo giáp trên người đã nhiễm đỏ máu tươi, hiển nhiên là vừa rồi đã chém giết không ít.
“ Không có gì, chỉ là may mắn vừa lúc bọn chúng muốn rút lui thôi.” Hàn Lập bình tĩnh nhìn thoáng qua Trương Khuê.
“Nhưng nếu Hàn huynh không ra tay, chỉ sợ “linh đội” chưa kịp đến viện thủ thì chúng ta đã chết hơn phân nửa rồi. Cũng may mắn là Hàn huynh, nếu đổi lại là người khác, thật khó mà đối phó với yêu lang. Cho dù ta có Kim Oanh Kiếm, nhưng cũng không nắm được ba phần thắng”
Trương Khuê cười khổ, bàn tay giơ lên, vỏ kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay, rồi đem thanh đoản kiếm kia cẩn thận cất vào trong vỏ, ngay cả kiếm mang cũng cất vào trong lòng. Hàn Lập theo tiềm thức nhìn linh cụ này một cái, hắn biết, linh cụ này kỳ thật là pháp kí đặc thù của luyện thể sĩ do người tu tiên luyện chế cho, đặc biệt là “Linh trạc” kia, cũng không cần biết bên trong có bao nhiêu pháp lực, nhưng có thể để linh thạch vào bên trong linh cụ, tạm thời kích thích uy năng của nó. Uy lực của linh cụ mặc dù rất tốt, nhưng chỉ có hể mượn lực của linh thạch, không thể tế luyệ, cũng không cách nào kéo dài tác chiến, cho nên hao phí rất nhiều linh thạch so với bình thường. Vì thế không phải luyện thể sĩ nào cũng có thể sử dụng. Bất quá bởi vì linh cụ cao nhất cũng chỉ có thể đạt đến đẳng cấp linh khí, cũng không bằng bảo vật chính thức, cho nên đám luyện thể sĩ cao giai đều rất khinh thường thứ này. Bọn họ chỉ tin tưởng thân thể bản thân tu luyện ra mới là vũ khí tốt nhất. Điểm này, cũng giống với suy nghĩ của một ít yêu tộc yêu tu, không mưu mà hợp. Trong đầu Hàn Lập chợt hiện lên về tư liệu liên quan về linh cụ lỗi thời, còn Trương Khuê im lặng trong chốc lát, đột nhiên lộ vẻ mặt kỳ quái nói ra một câu. Hàn Lập sau khi nghe xong, trong lòng cũng rùng mình.
Toàn thân lang thú đột nhiên phóng xuất thanh quang, thân thể xoay một cái, hình thể trong phút chốc rút nhỏ hơn phân nửa, trở thành một thanh lang bình thường.
Lang nha bổng sượt qua khoảng không, mà song mục thanh lang chợt lóe lên quang mang kỳ lạ, vẫy đuôi một cái tăng tốc lao đến hướng cự hán, hai trảo hung hăng chụp vào quan quân đối diện.
“Yêu lang!”
Quan quân chứng kiến thanh lang biến hóa quỷ dị, lập tức biến sắc, không cần suy nghĩ giơ tay lên, thanh trường kiếm bên hông không biết khi nào đã nằm trong tay.
Tiếp theo, linh cụ giới chỉ trên tay hắn lóe lên, theo trường kiếm hóa thành kiếm ảnh bảo hộ thân thể.
Một tên quan quân bình thường không ngờ cũng có một kiện đê giai linh cụ.
Yêu lang sau khi biến thân thành thanh lang bình thường, vừa thấy giới chỉ biến ảo, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, hai chân trước giơ lên, “xoẹt xoẹt” hai tiếng, nhất thời vô số thanh sắc trảo mang hiện lên, hướng về tên quan quân.
Khi kiếm ảnh vừa tiếp xúc với trảo mang ngay lập tức biến mất, căn bản là không chỉu nổi một kích, còn trảo mang kia cũng chỉ tiến tới một chút rồi thu về.
Tên quan quân ở trong mặc dù tay cầm kiếm tiếp tục tấn công, nhưng bị một kích suýt chết như vậy khiến khuôn mặt trở nên xám xịt dị thường.
Đúng lúc này, tên quan quân đột nhiên cảm thấy phía trước có bóng người nhoáng lên, không biết như thế nào đã lao về hướng trảo võng kia, tiếp theo một tiếng hừ lạnh, rõ ràng không lớn, nhưng lại vang vọng bên tai khiến hắn mê muội một lúc, trong lòng cả kinh.
Tiếp theo, thân ảnh lại chớp động, một quyền đầy kim quang nghênh thẳng về hướng trảo mang.
Hai bên va chạm vang lên tiếng nổ kinh thiên, thanh sắc trảo mang bị kim quang chấn cho vỡ vụn, rồi từ từ biến thành hư ảo.
Quan quân mừng rỡ, mở to song mục nhìn rõ người trước mặt, thì ra chính là nam tử phụ trách bảo vệ hắn, Hàn Lập.
Hàn Lập chậm rãi thu hồi quyền đầu, thản nhiên nhìn chằm chằm vào thanh sắc yêu lang đang lo lửng giữa không trung, trên mặt không chút biểu tình.
Yêu lang sau một kích này cũng ngừng lại, dùng ánh mắt nghi kị đánh giá Hàn Lập, phần lông trên lưng và cổ đã dựng đứng lên, phản phất như có sự sợ hãi dị thường với Hàn Lập.
Mặc dù yêu thú nhìn không ra tu vi của Hàn Lập sâu cạn ra sao, nhưng cảm ứng linh mẫn đã mơ hồ báo cho nó biết, nhân loại trước mắt cực kỳ nguy hiểm, tựa hồ có năng lực làm bị thương hoặc lấy mạng nó, cho nên không khỏi chần chờ.
Cự hán sau một kích thất bại, mắt thấy yêu lang sau khi biến thân, hiển nhiên cũng bị giật mình không nhẹ, vội vàng điều chỉnh thân thể, làm ra tư thế chuẩn bị đối mặt đại địch.
Sau đó, cùng với Hàn Lập làm thành thế tiền hậu giáp kích, mà luyện thê sĩ của Thiên Đông Thương Hào cũng vội vã chạy đến vây lấy yêu lang này.
Yêu lang đảo mắt, rồi liếc nhìn Hàn Lập thật sâu, đột nhiên xoay lại, hóa thành một đạo thanh quang hướng về phía cự hán.
Đổ Khiếu cả kinh, đem lang nha bổng chắn phía trước, thân thể không tự chủ tránh sang một bên.
Không ngờ yêu lang chỉ ra hư chiêu, thân thể chớp một lần nữa đã độn quang vượt qua đầu cự hán, sau đó trực tiếp bay ra thành đầu, nhảy xuống nhập vào đám biến dị cự lang, trừ một vài yêu lang đã bị tiêu diệt, những yêu lang khác cũng rút theo, nhảy xuống đầu tường lui về.
Hàn Lập vẫn đứng tại chổ, không có ý truy đuổi.
Mặc có phương pháp, nhưng đối mặt với loại yêu lang mà ngày xưa bản thân không thèm nhìn một cái này, hắn cũng không có hứng thú để đuổi giết.
Tên quan được Hàn Lập cứu thoát đã trở nên bình tĩnh lại, lập tức cảm kích tiến tới Hàn Lập, liên tục nói cảm ơn không dứt.
“Đa tạ huynh đài đã cứu giúp, nếu không cái mạng nhỏ của Tiếu mỗ thật sự khó giữ được” ( giống lão tiếu thiến sót ở 4vn vậy ta :88: )
Hàn Lập nghe vậy, lắc đầu thở dài:
“ Ta mặc dù cứu các hạ, nhưng những chổ khác cũng có yêu lang xuất hiện, dường như không được tốt”
“Không có khả năng, sao có thể xuất hiện nhiều yêu lang như vậy?” Họ Tiếu ngẩn ra, vội vàng quay đầu về hướng xung quanh.
Kết quả khuôn mặt hắn lại một lần nữa xám trắng.
Chỉ thấy bốn năm thành đầu gần chổ bọn họ, không biết như thế nào đã trở nên hỗn loạn, đều bị cả ngàn con yêu lang vây lấy. Mà trên không trung thành đầu, có một con yêu lang đang tỏa sáng, bất ngờ lơ lửng, cũng chính là con yêu lang vừa chạy khỏi chổ bọn họ.
Giờ phút này không chỉ riêng Hàn Lập và tên họ Tiếu im lặng, Thiên Đông Thương Hào cùng với đám binh lính cũng thấy được tất cả, mắt thấy đám thanh lang đó không ngừng cào cấu cắn xé đầu người, trái tim mọi người không khỏi trầm xuống. Trong lòng mọi người xuất hiện một ý niệm chung :
“Chẳng lẽ lần này thật sự chịu không được!”
Ngay lúc lòng người đang mờ mịt, thủ vệ thành chết thảm thương, không còn sức để chống cự, thì đột nhiên tiếng kèn từ các thành đầu vang lên từng hồi, tiếp theo trên thành đầu bất chợt xuất hiện hơn trăm tên luyện thể sĩ.
Mỗi người bọn họ đều mặc một bộ cốt giáp kỳ lạ, trong tay cầm đủ loại đao kiếm, mỗi người đều lóe linh quang, đều là đê giai linh cụ.
Bọn họ xông lên thành đầu, đối mặt với đám thanh lang này, quả thật như hổ lao vào đàn dê, thế như chẻ tre, đao kiếm chỉ cần vung lên, thì thanh lang trước mặt nhất định sẽ bị trảm thành hai đoạn, không còn giữ được hình dạng ban đầu.
Cho dù đám cự lang biến dị hung ác dị thường, có thể ngăn cản được một hai tên, nhưng cả đám giáp sĩ cùng dũng mãnh xông lên, ngay lập tức bị phân thây.
Con yêu lang trên không trung thấy vậy, hiển nhiên giận dữ, vừa định có động tác gì đó, thì hơn mười tên luyện thể sĩ đã nhảy lên trời, vây lấy con yêu lang đó.
Đúng lúc này, bầy sói dưới thành đột nhiên tru lên một tiếng thật dài.
Nghe thấy thanh âm này, thanh sắc yêu lang do dự một chút, rồi lập tức quay đầu bay đi, không ở lại chém giết đám luyện thể sĩ này nữa.
Còn đám lang thú trên thành, nghe thấy tiếng tru này cũng bắt đầu rút lui, cùng lúc nhảy khỏi thành.
Mặc dù đám luyện thể sĩ này đuổi giết cũng nhanh, nhưng vẫn để cho hơn phân nửa lang thú chạy thoát.
Không riêng gì nơi này, mà những chổ khác bầy lang thú cũng đã dừng công kích, từ từ rút lui về phía sau. Lần dò xét đầu tiên của đại chiến đã chấm dứt.
Trong trận chiến quần lang, nhân loại tổn thương rất nhiều, nhưng nói cho cùng thì đám lang thú kia cũng không khá hơn, số thanh lang chết đạt hơn mười vạn. Nhưng số người chết trong trận chiến này tựa hồ đã vượt qua ngoài dự kiến, cũng đã đại lượng cung tiễn cùng khí cụ phòng ngự. Rốt cục tuy rằng đã chiếm được thế thượng phong, nhưng chuyện phản công không phải là vấn đề có thể bàn luận ngay ! Lúc này, trên bầu trời đồng loạt xuất hiện bảy vầng trăng, ánh mặt trăng sáng tỏ vô cùng, chiếu rọi lên những thi thể đám lang thú, đồng thời cũng nghe được tiếng sói tru từ xa truyền đến.
Nhưng tiếng tru này không hề mang theo cuồng bạo, mà ngược lại còn tràn ngập vẻ thê lương.
Quần lang lúc này đang từ từ biến mất dưới ánh trăng sáng.
Những binh lính đã chiến đấu hăng hái hơn nửa ngày trên thành đầu lúc này mới thở phào một hơi, cũng bất chấp trên thành đầy những vết máu loang lổ, uể oải ngồi xuống mặt đất, vô cùng mệt mỏi, thậm chí có vài người đã trực tiếp ngủ.
Còn đám luyện thuật sĩ, cũng bởi vì không ngừng huy động binh khí mà có cảm giác chịu không nổi, cũng có ý đinh nghỉ ngơi.
“ Không nên nằm ở đây, nơi này không phải chổ để ngủ, lát nữa người thế chỗ chúng ta sẽ đến. Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể trở về nghỉ ngơi hai ba ngày. Chỉ một lát nữa tất cả sẽ được chính thức nghỉ ngơi. Bây giờ chúng ta phải giữ vững tinh thần, lỡ như bầy sói đột nhiên quay lại, dưới trạng thái bây giờ, khẳng định sẽ xảy ra vấn đề lớn.” Họ Tiêu không dám buông lỏng cảnh giác, trong miệng vẫn tiếp tục đốc thúc.
Nghe nói có thể trở về nghỉ ngơi, binh lính và đám người Thiên Đông Thương Hào đều mừng rỡ vô cùng, khôi phục được vài phần tinh thần miễn cưỡng đứng dậy Hàn Lập chỉ ra tay vài lần, cho nên không có gì mệt mỏi, chỉ đứng tựa vào tường, đưa mắt nhìn đàn sói đang bỏ chạy nơi xa, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
“ Hàn huynh đệ, lần này nhờ có ngươi ra tay đẩy lùi yêu lang, nếu không kết quả của chúng ta sẽ không khác gì so với thủ vệ chổ khác!” Trương Khuê đi lại hướng Hàn Lập, trên mặt xuất hiện một nụ cười. Trong tay hắn vẫn cầm một thanh đoản kiếm màu vàng, áo giáp trên người đã nhiễm đỏ máu tươi, hiển nhiên là vừa rồi đã chém giết không ít.
“ Không có gì, chỉ là may mắn vừa lúc bọn chúng muốn rút lui thôi.” Hàn Lập bình tĩnh nhìn thoáng qua Trương Khuê.
“Nhưng nếu Hàn huynh không ra tay, chỉ sợ “linh đội” chưa kịp đến viện thủ thì chúng ta đã chết hơn phân nửa rồi. Cũng may mắn là Hàn huynh, nếu đổi lại là người khác, thật khó mà đối phó với yêu lang. Cho dù ta có Kim Oanh Kiếm, nhưng cũng không nắm được ba phần thắng”
Trương Khuê cười khổ, bàn tay giơ lên, vỏ kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay, rồi đem thanh đoản kiếm kia cẩn thận cất vào trong vỏ, ngay cả kiếm mang cũng cất vào trong lòng. Hàn Lập theo tiềm thức nhìn linh cụ này một cái, hắn biết, linh cụ này kỳ thật là pháp kí đặc thù của luyện thể sĩ do người tu tiên luyện chế cho, đặc biệt là “Linh trạc” kia, cũng không cần biết bên trong có bao nhiêu pháp lực, nhưng có thể để linh thạch vào bên trong linh cụ, tạm thời kích thích uy năng của nó. Uy lực của linh cụ mặc dù rất tốt, nhưng chỉ có hể mượn lực của linh thạch, không thể tế luyệ, cũng không cách nào kéo dài tác chiến, cho nên hao phí rất nhiều linh thạch so với bình thường. Vì thế không phải luyện thể sĩ nào cũng có thể sử dụng. Bất quá bởi vì linh cụ cao nhất cũng chỉ có thể đạt đến đẳng cấp linh khí, cũng không bằng bảo vật chính thức, cho nên đám luyện thể sĩ cao giai đều rất khinh thường thứ này. Bọn họ chỉ tin tưởng thân thể bản thân tu luyện ra mới là vũ khí tốt nhất. Điểm này, cũng giống với suy nghĩ của một ít yêu tộc yêu tu, không mưu mà hợp. Trong đầu Hàn Lập chợt hiện lên về tư liệu liên quan về linh cụ lỗi thời, còn Trương Khuê im lặng trong chốc lát, đột nhiên lộ vẻ mặt kỳ quái nói ra một câu. Hàn Lập sau khi nghe xong, trong lòng cũng rùng mình.
/2449
|