Hàn Lập vô thanh vô tức xuất hiện trên mặt đất, ánh mắt hắn dò xét mọi nơi liền phát hiện mình đang ở ngay một sườn núi của một toà thạch sơn trống trải.
Nên biết rằng khu vực này là vùng linh mạch chi địa cây xanh tươi tốt nên việc xuất hiện một toà thạch sơn không một bóng cây ngọn cỏ như vậy thì thật là quái lạ.
Ban đầu khi đến đây, trong quá trình dò xét linh địa Hàn Lập cũng đã phát hiện ra sự quỷ dị này, hắn có chút tò mò liền hạ xuống dưới lục soát xung quanh một phen.
Nhưng lúc ấy hắn không phát hiện ra gì lạ, mà hắn lại đang nóng lòng muốn xây dựng động phủ nên không bận tâm nữa, việc trời sinh ra nơi này có linh khí loãng thì khả năng xuất hiện chuyện này cũng có thể xảy ra, tuy tỉ lệ cực thấp nhưng không phải là chưa từng có tiền lệ.
Do vậy đối với nơi này, Hàn Lập cũng lưu tâm chờ khi có thời gian sẽ đến điều tra cặn kẽ hơn, nhưng bây giờ nhìn thấy bốn tu sĩ đang tụ tập ở đây thì chắc hẳn nơi này đã phát sinh chuyện lạ.
Hàn Lập khẽ cau mày hồi tưởng lại các thông tin, sau đó thân hình hắn khẽ động khinh phiêu bay lên đỉnh núi.
Thân thể hư vô, khi động thân phảng phất nhẹ nhàng như không khí, một lát sau hắn huyền phù trên đỉnh núi, lặng yên không nhúc nhích.
Ánh mắt quét qua, cảnh vật đập vào mắt chỉ là một phiến núi đá mà thôi, tựa hồ cũng không có thay đổi gì so với khi hắn tới đây lần trước. Nhưng chân mày Hàn Lập khẽ động, thần niệm quét qua mọi nơi cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ, hắn hơi trầm ngâm rồi hốt nhiên lưỡng thủ kháp quyết, quán chú pháp lực toàn thân vào hai mắt.
Nhất thời từ chỗ sâu thẳm trong đôi đồng tử bắt đầu chớp động lam mang chói mắt, Minh Thanh Linh Mục thần thông đã phát huy đến cực hạn, các sự vật bình thường không thể nhìn thấy bây giờ hiện ra rõ mồn một trong mắt Hàn Lập.
Lần này, hắn rất nhanh phát hiện ra tại bốn phía đỉnh núi đã được ai đó dựng lên tám cột quang trụ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hợp thành một Tứ Phương Pháp Trận bao phủ cả đỉnh núi vào bên trong.
Những cột quang trụ này không biết là do loại kỳ bảo nào biến thành, nhưng pháp trận được phối hợp hình thành nên chẳng những vô hình vô sắc mà còn không có dao động bất kỳ tia linh khí nào, khó trách với thần niệm cường đại của Hàn Lập vẫn không thể phát hiện ra bọn xâm nhập này.
Xem ra cấm chế pháp trận này là do bọn kia bố trí ra, nếu không nhờ Hàn Lập theo dõi phát hiện hành tung bọn chúng ngay từ đầu thì thật không thể phát hiện ra nơi đây, cũng không thể phát hiện ra cấm chế này.
Bất quá cấm chế này chỉ có khả năng ẩn giấu mà không có khả năng ngăn cản, với tạo nghệ trận pháp của Hàn Lập, sau khi liếc mắt qua hắn đã phát hiện được nông sâu của pháp trận này, hắn không khách khí lưỡng thủ kháp quyết, thân hình không chút run sợ tiến vào.
Một màn bất khả tư nghị xuất hiện.
Hư vô hóa thân của Hàn Lập vừa tiếp xúc với quang mang nhàn nhạt của pháp trận thì không có phản ứng gì xảy ra, hắn dễ dàng xuyên thấu cấm chế đi vào bên trong, Rõ ràng cấm chế bình thường không có tác dụng với thân thể của Hàn Lập hiện giờ.
Hàn Lập tiềm nhập vào trong lòng đất đi về phía trước được hơn hai mươi trượng thì phía dưới này bắt đầu hiện ra một quang đoàn màu lam nhạt, quang đoàn này lớn nhỏ cỡ đầu người từ từ chuyển động quay tròn không ngừng, bên trong mơ hồ có có một cái vực xoáy. Hàn Lập rùng mình, dừng lại một chút rồi từ từ từng bước tiến tới cẩn thận quan sát một phen, nhưng một chuyện khiến Hàn Lập không ngờ đến xuất hiện ra.
Khi thân hình hắn vừa dừng lại, vòng xoáy trong lam sắc quang đoàn tựa hồ cảm ứng được sự tồn tại của hắn, quang mang bỗng nhiên đại phóng, từ giữa quang đoàn phun ra một cỗ thất sắc hào quang, loé một cái đã cuốn lấy thân thể hư vô của hắn.
“Á…………..!”.
Hàn Lập không kịp phòng bị chợt vô cùng kinh hãi, qua một lúc quằn quại, xuất hiện một cỗ cự lực đè vào bốn phía thân thể hắn, nhất thời không thể tránh thoát được.
Mà cũng không chờ hắn kịp suy nghĩ phương cách né tránh, tứ phía đã cô đặc lại như đúc hồ, dường như hắn đã bị truyền tống đến một địa phương xa lạ.
Lúc này khả năng hư hoá của thân hình đã bị phá vỡ, thân hình không thể tự chủ liền hiển lộ ra, đồng thời từ ngực Hàn Lập chợt loé lên tử quang, một đạo tử sắc phù quỷ dị hiện ra.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, hắn không lưỡng lự giơ một tay lên chụp lấy đạo phù này, lưỡng thủ hợp lại, linh quang loé lên, Thái Nhất Hoá Thanh Phù liền biến mất không thấy.
Cạnh phía trước hắn không xa, một tả một hữu có hai người khác đang đứng.
Hai người này thấy Hàn Lập vô thanh vô tức xuất hiện liền bị dọa cho hoảng sợ, cả hai lập tức nhìn kỹ mặt mũi của Hàn Lập, một tên giật mình la lên thất thanh :
“Là ngươi. Ngươi làm thế nào phát hiện ra nơi này ?”.
Gã này chính là tên hán tử mày xếch còn tên kia có dáng người mập mạp, thần sắc cũng đang kinh nghi bất định, chính là vị Kim Bàn Tử đã gặp qua.
Tự nhiên Hàn Lập cũng không biết lý do, vừa rồi nếu không phải xuất phát từ việc do hắn cẩn thận vận dụng Thái Nhất Hoá Thanh Phù đem thân thể hư hoá, nên mới bị thất sắc hào quang cuốn vào trong nháy mắt, nếu không phải nhờ hắn tu luyện qua Kim Cương Quyết tới đại thành thì đã bị hộc máu hao tổn tinh nguyên rồi.
Thất sắc hào quang này hình như tương tự với Phật tông linh quang nhưng có khác một chút, tu sĩ bình thường nếu bị hà quang này cuốn lấy, chẳng những một thân pháp lực vô phương vận dụng mà càng chống cự càng bị lực đè ép thành một đám thịt vụn.
Để bài trừ cấm chế này tiến vào bên trong, đám sư đồ hán tử mày xếch đã khổ công ba ngày ba đêm dựa vào pháp lực và bảo vật mới có thể tiến vào không gian này.
Hàn Lập gặp hai tên này trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Không có cấp Luyện Hư tu sĩ ở đây, cho dù hai tên này liên thủ hắn cũng có thể ứng phó được, vì vậy ẩn thuật bị phá, thần sắc hắn vẫn như thường nhìn hai tên này cười ha hả nói:
“Ta đang lấy làm lạ kẽ nào lại bố trí cấm chế ở bên ngoài, nguyên lai là nhị vị đạo hữu, hai vị xuất hiện ở đây có việc gì phải làm sao ? Nếu Hàn mỗ nhớ không lầm thì một trong các điều luật của Thiên Uyên Thành chính là không cho phép ngoại nhân xông vào linh địa của người khác, khi có chuyện cần phải thông báo cho chủ nhân biết một tiếng nếu được cho phép thì mới được vào, nếu không sẽ bị Thiên Vệ trách cứ hơn nữa sẽ bị hình phát roi độc đấy”.
Khi nói đến mấy câu sau thì khẩu khí Hàn Lập trở nên âm trầm lộ vẻ bất thiện, hán tử mày xếch và Kim Bàn Tử khi nghe nói đến Độc Tiên Hình phạt, cho dù là Hóa Thần tu sĩ cũng không khỏi biến sắc. Con ngươi của Kim Bàn Tử hơi co rụt lại, hắn nở nụ cười tươi nói:
“Hàn đạo hữu không cần hiểu lầm, ta và Ông hiền đệ chỉ đi ngang qua mà thôi, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút tại đỉnh núi này thì không biết như thế nào lại động chạm đến cấm chế và bị truyền tống đến nơi đây, bọn ta cũng không hiểu tại sao nữa”.
“A, Kim huynh nói đơn giản như vậy có thể khiến tại hạ tin được sao ? nếu Hàn mỗ đoán không sai nơi này còn có hai vị đạo hữu khác” Hàn Lập chắp tay sau lưng, thần tình như cười như không. Hắn đã xem xét qua tình hình ở phụ cận xung quanh một lần, hiện tại bọn họ đang ở trong một không gian kỳ bí.
Không gian này cũng không quá rộng lớn, cao gần trăm trượng, khuôn viên cỡ một dặm, bốn phía trên không chớp động thất sắc quang hà lòe loẹt.
Điều càng làm cho người ta kinh ngạc là trên bầu trời của phiến không gian này phiêu động bảy vầng Thái Dương giống như quang đoàn thật lớn, phát ra quang mang trắng ngà khiến cho người ta có một cảm giác thanh lương thâm thúy thật khác thường.
Ở trung tâm của thất đại quang đoàn này chớp động một cổng vòm phát ra thất sắc quang mang, bên trong mờ mờ ảo ảo dị thường.
Nghe Hàn Lập nói, bọn Kim Bàn Tử thất kinh, lại liếc thấy Hàn Lập nhìn về quang môn, cả hai bèn liếc mắt trao đổi, sau đó thần sắc trở nên âm trầm nói:
“Làm sao ngươi biết chúng ta có thêm người khác ?”.
Thanh âm của Kim Bàn Tử trở nên băng hàn mà nét mặt của hán tử mày xếch cũng xuất hiện sát khí.
“Ồ, Như thế nào ? Hai vị muốn động thủ à ?”.
“Quên nói cho hai vị đạo hữu biết trước khi tại hạ xuất phát đã lưu lại vài đạo truyền âm phù, thiết hạ cấm chế, chỉ cần tại hạ xảy ra chuyện bất trắc thì truyền âm phù này sẽ lập tức truyền đến vài vị đạo hữu kết giao thân tình với tại hạ và có cả Triệu Vô Quy tiền bối nữa. Tội vô duyên vô cớ xông vào linh địa người khác lại cố ý công kích đồng liêu ắt hẳn sẽ làm cho Chấp Pháp Đội cảm thấy hứng thú, đây là tội lớn phải chịu hình phạt Băng Ngục Đao Sơn, huống hồ nhị vị liên thủ có thể kích sát được tại hạ sao?” Hàn Lập không giận ngược lại cười ha hả nói.
“Ngươi biết Triệu thiên vệ ?” Hán tử mày xếch rùng mình, mặt lộ vẻ hoài nghi.
Kim Bàn Tử cũng ngẩn người ra.
“Tại hạ do chính Triệu tiền bối tự mình dẫn về Thiên Uyên Thành, nhị vị thấy tại hạ nói có đáng tin không ?” Hàn Lập thản nhiên trả lời, bộ dáng như đã sớm an bài hết thảy.
Thấy thái độ của Hàn Lập, hán tử mày xếch và Kim Bàn Tử nhìn nhau.
“Hừ ! Ngươi đã biết nơi đây cũng chỉ có bọn ta, nói cho ngươi biết cũng không sao. Ở đây ngoài hai chúng ta còn có sư môn trưởng bối đã tiến sâu vào trong cấm chế, bọn ta phụng mệnh ở lại đây canh giữ. ngươi chỉ là một Hoá Thần tu sĩ tưởng có thể ngăn cản được sao ? Dù Thiên Uyên Thành có những quy định nhưng cũng tùy đối tượng, không lẽ vì một cái mạng nhỏ của một tên Hóa Thần tu sĩ như ngươi lại đi đắc tội với hai người Luyện Hư tu sĩ à, cho dù ngươi được sự đỡ đầu của Triệu Vô Quy tiền bối nhưng cũng chỉ là mối tương giao hời hợt mà thôi” Hán tử mày xếch trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên nói.
“Phải hay không Ông đạo hữu có dám đánh cược một lần không. Bất quá trước khi tại hạ tiến vào đây cũng đã biết có đạo hữu ở đây, trong Truyền Âm Phù cũng đã nhắc tên đạo hữu, chắc hẳn đạo hữu có pháp lực cao cường không lo sợ sưu hồn thuật của Chấp Pháp Đội thì phải ?” Hàn Lập cười hăng hắc, không có bất cứ hành động nào.
“Nếu bọn ngươi không sợ chấp pháp Thiên Vệ của Thiên Uyên Thành thì cứ mặc nhiên tiềm nhập cướp đoạt bên trong linh địa của ta đi”.
Lời này của Hàn Lập vừa ra khỏi miệng khiến khuôn mặt của hán tử mày xếch trở nên vô cùng khó coi mà Kim Bàn Tử cũng run sợ, dù sao chuyện này khiến cho bọn chúng vô phương chạy tội. Có một số việc nếu làm âm thầm không ai hay biết cũng không sao, nhưng nếu bị người khác biết được sẽ khiến cho Thiên Vệ và Trưởng Lão Hội phải chứng tỏ quyền uy.
“Ha ha, ta nghe nói thần thông của Hàn đạo hữu không bình thường, tiền đồ sẽ tiến xa vô cùng nên chắc chắn sẽ không nghĩ quẩn cùng chúng ta lưỡng bại câu thương. Bất quá ta nói thật, chuyện ở đây không phải là do chúng ta làm chủ, Hàn huynh có điều kiện gì hãy chờ trưởng bối chúng ta đến cùng trao đổi, huynh thấy thế nào ?” Kim Bàn Tử chà xát hai bàn tay, hai mắt híp lại, nói nhẹ nhàng.
“Như thế nào, hai vị cho rằng tại hạ không dám ở lại sao ? Cũng tốt, Hàn mỗ cũng muốn kiến thức phong thái hai vị tiền bối một phen, sẽ ở chờ tại đây”.
Hàn Lập cười nhạt, thân hình nhoáng lên, xuất hiện tại một góc khác, sau đó trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, bộ dáng hắn rõ ràng muốn gặp mặt hai vị Luyện Hư tu sĩ.
Nên biết rằng khu vực này là vùng linh mạch chi địa cây xanh tươi tốt nên việc xuất hiện một toà thạch sơn không một bóng cây ngọn cỏ như vậy thì thật là quái lạ.
Ban đầu khi đến đây, trong quá trình dò xét linh địa Hàn Lập cũng đã phát hiện ra sự quỷ dị này, hắn có chút tò mò liền hạ xuống dưới lục soát xung quanh một phen.
Nhưng lúc ấy hắn không phát hiện ra gì lạ, mà hắn lại đang nóng lòng muốn xây dựng động phủ nên không bận tâm nữa, việc trời sinh ra nơi này có linh khí loãng thì khả năng xuất hiện chuyện này cũng có thể xảy ra, tuy tỉ lệ cực thấp nhưng không phải là chưa từng có tiền lệ.
Do vậy đối với nơi này, Hàn Lập cũng lưu tâm chờ khi có thời gian sẽ đến điều tra cặn kẽ hơn, nhưng bây giờ nhìn thấy bốn tu sĩ đang tụ tập ở đây thì chắc hẳn nơi này đã phát sinh chuyện lạ.
Hàn Lập khẽ cau mày hồi tưởng lại các thông tin, sau đó thân hình hắn khẽ động khinh phiêu bay lên đỉnh núi.
Thân thể hư vô, khi động thân phảng phất nhẹ nhàng như không khí, một lát sau hắn huyền phù trên đỉnh núi, lặng yên không nhúc nhích.
Ánh mắt quét qua, cảnh vật đập vào mắt chỉ là một phiến núi đá mà thôi, tựa hồ cũng không có thay đổi gì so với khi hắn tới đây lần trước. Nhưng chân mày Hàn Lập khẽ động, thần niệm quét qua mọi nơi cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ, hắn hơi trầm ngâm rồi hốt nhiên lưỡng thủ kháp quyết, quán chú pháp lực toàn thân vào hai mắt.
Nhất thời từ chỗ sâu thẳm trong đôi đồng tử bắt đầu chớp động lam mang chói mắt, Minh Thanh Linh Mục thần thông đã phát huy đến cực hạn, các sự vật bình thường không thể nhìn thấy bây giờ hiện ra rõ mồn một trong mắt Hàn Lập.
Lần này, hắn rất nhanh phát hiện ra tại bốn phía đỉnh núi đã được ai đó dựng lên tám cột quang trụ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hợp thành một Tứ Phương Pháp Trận bao phủ cả đỉnh núi vào bên trong.
Những cột quang trụ này không biết là do loại kỳ bảo nào biến thành, nhưng pháp trận được phối hợp hình thành nên chẳng những vô hình vô sắc mà còn không có dao động bất kỳ tia linh khí nào, khó trách với thần niệm cường đại của Hàn Lập vẫn không thể phát hiện ra bọn xâm nhập này.
Xem ra cấm chế pháp trận này là do bọn kia bố trí ra, nếu không nhờ Hàn Lập theo dõi phát hiện hành tung bọn chúng ngay từ đầu thì thật không thể phát hiện ra nơi đây, cũng không thể phát hiện ra cấm chế này.
Bất quá cấm chế này chỉ có khả năng ẩn giấu mà không có khả năng ngăn cản, với tạo nghệ trận pháp của Hàn Lập, sau khi liếc mắt qua hắn đã phát hiện được nông sâu của pháp trận này, hắn không khách khí lưỡng thủ kháp quyết, thân hình không chút run sợ tiến vào.
Một màn bất khả tư nghị xuất hiện.
Hư vô hóa thân của Hàn Lập vừa tiếp xúc với quang mang nhàn nhạt của pháp trận thì không có phản ứng gì xảy ra, hắn dễ dàng xuyên thấu cấm chế đi vào bên trong, Rõ ràng cấm chế bình thường không có tác dụng với thân thể của Hàn Lập hiện giờ.
Hàn Lập tiềm nhập vào trong lòng đất đi về phía trước được hơn hai mươi trượng thì phía dưới này bắt đầu hiện ra một quang đoàn màu lam nhạt, quang đoàn này lớn nhỏ cỡ đầu người từ từ chuyển động quay tròn không ngừng, bên trong mơ hồ có có một cái vực xoáy. Hàn Lập rùng mình, dừng lại một chút rồi từ từ từng bước tiến tới cẩn thận quan sát một phen, nhưng một chuyện khiến Hàn Lập không ngờ đến xuất hiện ra.
Khi thân hình hắn vừa dừng lại, vòng xoáy trong lam sắc quang đoàn tựa hồ cảm ứng được sự tồn tại của hắn, quang mang bỗng nhiên đại phóng, từ giữa quang đoàn phun ra một cỗ thất sắc hào quang, loé một cái đã cuốn lấy thân thể hư vô của hắn.
“Á…………..!”.
Hàn Lập không kịp phòng bị chợt vô cùng kinh hãi, qua một lúc quằn quại, xuất hiện một cỗ cự lực đè vào bốn phía thân thể hắn, nhất thời không thể tránh thoát được.
Mà cũng không chờ hắn kịp suy nghĩ phương cách né tránh, tứ phía đã cô đặc lại như đúc hồ, dường như hắn đã bị truyền tống đến một địa phương xa lạ.
Lúc này khả năng hư hoá của thân hình đã bị phá vỡ, thân hình không thể tự chủ liền hiển lộ ra, đồng thời từ ngực Hàn Lập chợt loé lên tử quang, một đạo tử sắc phù quỷ dị hiện ra.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, hắn không lưỡng lự giơ một tay lên chụp lấy đạo phù này, lưỡng thủ hợp lại, linh quang loé lên, Thái Nhất Hoá Thanh Phù liền biến mất không thấy.
Cạnh phía trước hắn không xa, một tả một hữu có hai người khác đang đứng.
Hai người này thấy Hàn Lập vô thanh vô tức xuất hiện liền bị dọa cho hoảng sợ, cả hai lập tức nhìn kỹ mặt mũi của Hàn Lập, một tên giật mình la lên thất thanh :
“Là ngươi. Ngươi làm thế nào phát hiện ra nơi này ?”.
Gã này chính là tên hán tử mày xếch còn tên kia có dáng người mập mạp, thần sắc cũng đang kinh nghi bất định, chính là vị Kim Bàn Tử đã gặp qua.
Tự nhiên Hàn Lập cũng không biết lý do, vừa rồi nếu không phải xuất phát từ việc do hắn cẩn thận vận dụng Thái Nhất Hoá Thanh Phù đem thân thể hư hoá, nên mới bị thất sắc hào quang cuốn vào trong nháy mắt, nếu không phải nhờ hắn tu luyện qua Kim Cương Quyết tới đại thành thì đã bị hộc máu hao tổn tinh nguyên rồi.
Thất sắc hào quang này hình như tương tự với Phật tông linh quang nhưng có khác một chút, tu sĩ bình thường nếu bị hà quang này cuốn lấy, chẳng những một thân pháp lực vô phương vận dụng mà càng chống cự càng bị lực đè ép thành một đám thịt vụn.
Để bài trừ cấm chế này tiến vào bên trong, đám sư đồ hán tử mày xếch đã khổ công ba ngày ba đêm dựa vào pháp lực và bảo vật mới có thể tiến vào không gian này.
Hàn Lập gặp hai tên này trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.
Không có cấp Luyện Hư tu sĩ ở đây, cho dù hai tên này liên thủ hắn cũng có thể ứng phó được, vì vậy ẩn thuật bị phá, thần sắc hắn vẫn như thường nhìn hai tên này cười ha hả nói:
“Ta đang lấy làm lạ kẽ nào lại bố trí cấm chế ở bên ngoài, nguyên lai là nhị vị đạo hữu, hai vị xuất hiện ở đây có việc gì phải làm sao ? Nếu Hàn mỗ nhớ không lầm thì một trong các điều luật của Thiên Uyên Thành chính là không cho phép ngoại nhân xông vào linh địa của người khác, khi có chuyện cần phải thông báo cho chủ nhân biết một tiếng nếu được cho phép thì mới được vào, nếu không sẽ bị Thiên Vệ trách cứ hơn nữa sẽ bị hình phát roi độc đấy”.
Khi nói đến mấy câu sau thì khẩu khí Hàn Lập trở nên âm trầm lộ vẻ bất thiện, hán tử mày xếch và Kim Bàn Tử khi nghe nói đến Độc Tiên Hình phạt, cho dù là Hóa Thần tu sĩ cũng không khỏi biến sắc. Con ngươi của Kim Bàn Tử hơi co rụt lại, hắn nở nụ cười tươi nói:
“Hàn đạo hữu không cần hiểu lầm, ta và Ông hiền đệ chỉ đi ngang qua mà thôi, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút tại đỉnh núi này thì không biết như thế nào lại động chạm đến cấm chế và bị truyền tống đến nơi đây, bọn ta cũng không hiểu tại sao nữa”.
“A, Kim huynh nói đơn giản như vậy có thể khiến tại hạ tin được sao ? nếu Hàn mỗ đoán không sai nơi này còn có hai vị đạo hữu khác” Hàn Lập chắp tay sau lưng, thần tình như cười như không. Hắn đã xem xét qua tình hình ở phụ cận xung quanh một lần, hiện tại bọn họ đang ở trong một không gian kỳ bí.
Không gian này cũng không quá rộng lớn, cao gần trăm trượng, khuôn viên cỡ một dặm, bốn phía trên không chớp động thất sắc quang hà lòe loẹt.
Điều càng làm cho người ta kinh ngạc là trên bầu trời của phiến không gian này phiêu động bảy vầng Thái Dương giống như quang đoàn thật lớn, phát ra quang mang trắng ngà khiến cho người ta có một cảm giác thanh lương thâm thúy thật khác thường.
Ở trung tâm của thất đại quang đoàn này chớp động một cổng vòm phát ra thất sắc quang mang, bên trong mờ mờ ảo ảo dị thường.
Nghe Hàn Lập nói, bọn Kim Bàn Tử thất kinh, lại liếc thấy Hàn Lập nhìn về quang môn, cả hai bèn liếc mắt trao đổi, sau đó thần sắc trở nên âm trầm nói:
“Làm sao ngươi biết chúng ta có thêm người khác ?”.
Thanh âm của Kim Bàn Tử trở nên băng hàn mà nét mặt của hán tử mày xếch cũng xuất hiện sát khí.
“Ồ, Như thế nào ? Hai vị muốn động thủ à ?”.
“Quên nói cho hai vị đạo hữu biết trước khi tại hạ xuất phát đã lưu lại vài đạo truyền âm phù, thiết hạ cấm chế, chỉ cần tại hạ xảy ra chuyện bất trắc thì truyền âm phù này sẽ lập tức truyền đến vài vị đạo hữu kết giao thân tình với tại hạ và có cả Triệu Vô Quy tiền bối nữa. Tội vô duyên vô cớ xông vào linh địa người khác lại cố ý công kích đồng liêu ắt hẳn sẽ làm cho Chấp Pháp Đội cảm thấy hứng thú, đây là tội lớn phải chịu hình phạt Băng Ngục Đao Sơn, huống hồ nhị vị liên thủ có thể kích sát được tại hạ sao?” Hàn Lập không giận ngược lại cười ha hả nói.
“Ngươi biết Triệu thiên vệ ?” Hán tử mày xếch rùng mình, mặt lộ vẻ hoài nghi.
Kim Bàn Tử cũng ngẩn người ra.
“Tại hạ do chính Triệu tiền bối tự mình dẫn về Thiên Uyên Thành, nhị vị thấy tại hạ nói có đáng tin không ?” Hàn Lập thản nhiên trả lời, bộ dáng như đã sớm an bài hết thảy.
Thấy thái độ của Hàn Lập, hán tử mày xếch và Kim Bàn Tử nhìn nhau.
“Hừ ! Ngươi đã biết nơi đây cũng chỉ có bọn ta, nói cho ngươi biết cũng không sao. Ở đây ngoài hai chúng ta còn có sư môn trưởng bối đã tiến sâu vào trong cấm chế, bọn ta phụng mệnh ở lại đây canh giữ. ngươi chỉ là một Hoá Thần tu sĩ tưởng có thể ngăn cản được sao ? Dù Thiên Uyên Thành có những quy định nhưng cũng tùy đối tượng, không lẽ vì một cái mạng nhỏ của một tên Hóa Thần tu sĩ như ngươi lại đi đắc tội với hai người Luyện Hư tu sĩ à, cho dù ngươi được sự đỡ đầu của Triệu Vô Quy tiền bối nhưng cũng chỉ là mối tương giao hời hợt mà thôi” Hán tử mày xếch trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên nói.
“Phải hay không Ông đạo hữu có dám đánh cược một lần không. Bất quá trước khi tại hạ tiến vào đây cũng đã biết có đạo hữu ở đây, trong Truyền Âm Phù cũng đã nhắc tên đạo hữu, chắc hẳn đạo hữu có pháp lực cao cường không lo sợ sưu hồn thuật của Chấp Pháp Đội thì phải ?” Hàn Lập cười hăng hắc, không có bất cứ hành động nào.
“Nếu bọn ngươi không sợ chấp pháp Thiên Vệ của Thiên Uyên Thành thì cứ mặc nhiên tiềm nhập cướp đoạt bên trong linh địa của ta đi”.
Lời này của Hàn Lập vừa ra khỏi miệng khiến khuôn mặt của hán tử mày xếch trở nên vô cùng khó coi mà Kim Bàn Tử cũng run sợ, dù sao chuyện này khiến cho bọn chúng vô phương chạy tội. Có một số việc nếu làm âm thầm không ai hay biết cũng không sao, nhưng nếu bị người khác biết được sẽ khiến cho Thiên Vệ và Trưởng Lão Hội phải chứng tỏ quyền uy.
“Ha ha, ta nghe nói thần thông của Hàn đạo hữu không bình thường, tiền đồ sẽ tiến xa vô cùng nên chắc chắn sẽ không nghĩ quẩn cùng chúng ta lưỡng bại câu thương. Bất quá ta nói thật, chuyện ở đây không phải là do chúng ta làm chủ, Hàn huynh có điều kiện gì hãy chờ trưởng bối chúng ta đến cùng trao đổi, huynh thấy thế nào ?” Kim Bàn Tử chà xát hai bàn tay, hai mắt híp lại, nói nhẹ nhàng.
“Như thế nào, hai vị cho rằng tại hạ không dám ở lại sao ? Cũng tốt, Hàn mỗ cũng muốn kiến thức phong thái hai vị tiền bối một phen, sẽ ở chờ tại đây”.
Hàn Lập cười nhạt, thân hình nhoáng lên, xuất hiện tại một góc khác, sau đó trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, bộ dáng hắn rõ ràng muốn gặp mặt hai vị Luyện Hư tu sĩ.
/2449
|