Một đoàn bạch quang nhàn nhạt từ trong rừng bay lên không, mơ hồ ẩn hiện bên trong là một lâu thuyền dài hơn mười trượng.
Lâu thuyền này có hai tầng, toàn thân trắng nõn như được chế luyện từ một loại mỹ ngọc, bề mặt thuyền có chạm khắc nhiều hoa văn cổ quái trông như những đám mây trôi, trong đó chớp lóe một loại kim ngân lưỡng sắc phù văn, khí thế vô cùng bất phàm.
Lâu Thuyền rung lên, các kim ngân phù văn hốt nhiên bạo liệt hóa thành nhiều phiến bạch vân bao bọc lấy Lâu thuyền, từ xa nhìn lại thấy nó đã hoá thành một đoá cự vân trông như các đám mây bình thường khác.
Cự vân này xoay một vòng trên không trung rồi vô thanh vô tức bay về một phương.
Một màn quỷ dị xuất hiện.
Rõ ràng nhìn thấy cự vân này bay đi thật nhẹ nhàng chậm rãi nhưng trong nháy mắt đã vượt ra ngoài xa hơn trăm trượng, tốc độ không hề dưới tốc độ của Hóa Thần tu sĩ.
“Quá tốt, không hỗ danh là Lũng gia khống chế thương hành đấu giá, ngay cả bảo vật cỡ như Linh thuyền dùng để đi xa như vậy cũng có, Linh Vân Chu tuy không phải hiếm thấy nhưng rõ ràng loại có tốc độ nhanh như vầy phải là loại cực phẩm” Chu Hồng đứng trên đầu thuyền, vẻ mặt hài lòng tán dương vài câu.
“Hắc, hắc… Du tiên tử thực sự quá khen, quý Tộc là một trong thất đại Yêu Tộc, có loại bảo vật gì mà chưa từng gặp qua chứ, Linh Vân Chu của ta bất quá tốc độ cũng coi là tạm được, không gian thuyền này cũng khá rộng rãi, được thiết lập hơn mười gian tĩnh thất, mỗi ngày chỉ cần bố trí một người canh gác động tĩnh thì những người còn lại có thể nghỉ ngơi tu luyện trong các tĩnh thất này. Nếu thuận lợi, trong khoảng nửa năm chúng ta sẽ tới nơi, thời gian nữa năm này có lẽ không lâu đối với tu sĩ chúng ta” Lũng Đông nói vô cùng khách khí.
“Như thế cũng tốt, chúng ta sẽ thay phiên nhau canh gác hàng ngày, những người còn lại có thể hành động tự do trong thuyền này, mỗi người hãy tự lựa chọn tĩnh thất cho mình đi” Thiếu phụ gật đầu.
Nghe hai người nói vậy, những người còn lại không có ý phản đối gì, liền đi lựa tĩnh thất cho chính mình.
Đương nhiên tại khu vực nghỉ ngơi của bản thân, tự nhiên ai cũng bố trí cấm chế, phòng ngừa người khác xem trộm, sau đó cả bọn họp lại phân công ổn thỏa thứ tự canh gác hàng ngày.
Nói đến cũng khéo, phiên canh gác của Hàn Lập còn đến 40 ngày nữa mới đến lượt.
Sau khi an bài xong xuôi mọi chuyện, Hàn Lập cũng không cùng người khác trò chuyện thêm gì nữa, liền tiến ngay vào tĩnh thất của mình, thiết lập cấm chế. Đám người Hắc thiếu phụ cũng đồng dạng làm như vậy, ngoại trừ Lũng Đông nhận phiên canh gác đầu tiên, tất cả những người còn lại đều tiến vào tĩnh thất.
Lũng Đông thấy vậy khoé miệng hơi nhếch lên, hắn đi đến mũi thuyền lật tay xuất ra một cái bồ đoàn màu xanh biếc, ném xuống sàn rồi khoanh chân ngồi xuống.
“Hừ ! Nửa năm… thực sự chờ mong một ngày kia sẽ đến” Thanh niên nốt ruồi đỏ kích động thì thào nói, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhưng trên mặt vẫn còn đọng lại một tia cười cổ quái.
Trong một gian tĩnh thất rộng mấy trượng, Hắc Phượng và Bạch mi thanh niên đang ngồi đối diện.
“Cái gì ? Ngươi nói Diệp Dĩnh tiểu nha đầu thân mang huyết mạch của Thiên Phượng, là đệ tử của Chân Linh Thế Gia à ?” Bạch mi thanh niên nghe thiếu phụ nói điều gì đó, tựa hồ rất kinh ngạc, vẻ mặt đầy sự nghi hoặc.
“Lý đạo hữu hà tất kinh ngạc như thế, Huyền Ưng Tộc các ngươi cũng là thiên cầm chủng tộc hiếm thấy, ta không tin ngươi chẳng có chút cảm ứng nào đối với Thiên Phượng Huyết Mạch trên người nha đầu này. Hắc Phượng Tộc của ta tuy là một nhánh của Phượng Tộc nhưng nói về độ tinh thuần của Thiên Phượng Huyết Mạch vẫn còn chưa thể so sánh với tiểu nha đầu này, bất quá việc ta cảm ứng được Thiên Phượng Huyết trên người nàng vô cùng cẩn thận, không hề để xảy ra điều gì sơ sót đâu” Du Hồng nghiêm nghị nói.
“Thì ra là thế ! Hèn gì khi ta gặp nàng, tâm thần không yên, mơ hồ có vài phần sợ hãi, lúc ở trong rừng đã có chút thất thố, nhưng tiên tử nói cho Lý mỗ nghe việc này chẳng lẽ là có ý gì khác ?” Bạch mi thanh niên thở nhẹ một hơi, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái hỏi.
“Không có gì, nếu trên người nàng có Chân Linh Huyết khác thì thôi, nhưng nếu có Thiên Phượng Huyết được xưng là vua của vạn cầm, cái này đại biểu cho chuyện gì Lý huynh thật sự không hiểu sao ?” Thiếu phụ thản nhiên cười, nhưng hai mắt trở nên âm lãnh.
“Hừ ! Đương nhiên ta hiểu ý tứ của ngươi, nhưng chớ quên khi xuất phát Trưởng lão trong Tộc đã căn dặn nhiệm vụ của chúng ta lần này vô cùng trọng yếu, nếu vì việc riêng mà làm lỡ đại sự, dù cho ta và ngươi có lấy được Thiên Phượng Huyết cũng không có mạng mà hưởng dụng đâu” Bạch mi thanh niên trầm ngâm một lúc rồi cười lạnh nói.
“Há há … ! Tiểu muội có bảo sẽ xuất thủ ngay đâu, nhiệm vụ thì đương nhiên phải dám chắc hoàn thành trước rồi, nhưng sau khi xong việc chúng ta ra tay cũng không” Du Hồng cười khẽ nói.
“Xong chuyện mới xuất thủ ? Được, có lý à. Giả sử hai người kia không ra tay trợ giúp, coi như hàng đã vào tay thì ta và ngươi chia chác thế nào ? Chân Huyết này không có khả năng chia hai đâu” Ánh mắt Bạch Mi thanh niên chợt lóe, nhưng lại trầm ngâm rồi nhẹ lắc đầu.
“Thiên Phượng Huyết mặc dù cũng hữu dụng đối với các ngươi nhưng lại trọng yếu hơn đối với Hắc Phượng Tộc chúng ta. Như vậy đi, chỉ cần Lý huynh trợ giúp ta lấy được Linh Huyết, ta nguyện trả thù lao bằng ba viên Hắc Viêm Đan, hai tên kia ta sẽ nghĩ cách chia cắt bọn chúng ra, huống hồ chi Hắc Thạch Sâm Lâm là nơi vô cùng hung hiểm, bọn chúng có toàn mạng hay không còn chưa biết mà” Thiếu phụ cắn răng đưa ra một điều kiện trao đổi kinh người.
“Ba khỏa Hắc Viêm Đan, thật sao ?” Bạch mi thanh niên cả kinh, lập tức vô cùng vui mừng.
“Tiểu muội tại Hắc Phượng Tộc cũng coi như có chút địa vị, ba khỏa Hắc Viêm Đan có giá trị liên thành, tiểu muội gom góp tích lũy nhiều năm cũng luyện chế được ba viên, còn đang tính dùng để đánh sâu vào cảnh giới Luyện Hư” Thiếu phụ lộ ra một tia cười khổ nói.
“Cứ định như vậy đi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ khi trở về ta sẽ trợ giúp ngươi một tay, bất quá Chân Linh Huyết nếu không biết cách thì cũng không thể lấy ra, đặc biệt Chân Linh Thế Gia đã tồn tại nhiều năm, cơ hồ Chân Huyết đã dung nhập hoàn toàn vào trong thân thể các tử đệ, khó lấy ra cực kỳ” Bạch Mi thanh niên lại nghĩ tới điều gì, nhướng mày nói.
“Yên tâm đi, Hắc Phượng Tộc chúng ta có lẽ không có biện pháp với loại Linh Huyết khác, nhưng về cách lấy Chân Linh Phượng Huyết thì đã sớm nghiên cứu từ bao lâu nay rồi, ta có bảy tám phần chắc chắn mà” Thiếu phụ ngạo nghễ nói.
“Tiên tử tự tin như vậy là tốt rồi” Bạch mi thanh niên nghe vậy vừa lòng gật đầu.
Trong một gian tĩnh thất khác, Bạch bào thiếu nữ Diệp Dĩnh đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên một cái ngọc sàng, hai tay kháp quyết, trên đầu đang chuyển động một cái vòng hào quang màu xanh đường kính chừng vài thước.
Nhìn kỹ bên trong vòng hào quang này còn chớp động Bạch Sắc Hỏa Diễm bốc lên cao vài thước, bên trong vòng hào quang còn có một đạo nhân hình hư ảnh đang ngồi xếp bằng.
Thoáng nhìn thì hư ảnh này khá giống Diệp Dĩnh chỉ là thân hình nhỏ hơn vài lần, cũng đang đồng dạng nhắm mắt, hai tay kháp quyết.
Không biết vì lý do gì, khoé miệng của thiếu nữ chợt động, lộ ra một nụ cuời như có như không, mà cơ hồ cùng lúc đó, hư ảnh trong quầng hào quang cũng cười giống như vậy, phảng phất tuy hai là một vậy, trông cực kỳ quỷ dị.
Còn Hàn Lập đang đi quanh quẩn trong tĩnh thất, sắc mặt không chút biểu tình, nhưng ánh mắt chớp động tựa như đang tính toán chuyện gì. Trong góc tĩnh thất, có hai con thú đang ngồi trên một cái bàn ngọc thạch.
Một con giống như loài báo hoang nhưng nhỏ như con mèo, nó đang xoải bốn chân nằm dài ra, bộ dáng vô cùng lười biếng.
Trên cái đầu đầy lông xù xì của con báo này đang ngồi chễm chệ một con tiểu hầu chỉ cao chừng một tấc, toàn thân đen nhánh, hai mắt xoay tròn chăm chú nhìn Hàn Lập lộ ra mười phần linh tính. Đột nhiên Hàn Lập dừng bước, lật tay xuất ra một cái bình nhỏ và một khối ngọc giản màu trắng ngà.
Trên bình nhỏ này chạm khắc nhiều hoa văn mang phong cách cổ xưa, trên đó có văn tự cổ đại, nhìn kỹ là ba chữ “Diệt Trần Đan”.
Hàn Lập lấy tay vuốt ve cái bình này một hồi rồi thở nhẹ một hơi, linh quang chợt loé, cái bình liền biến mất chỉ còn lại khối ngọc giản, ngọc giản này là do lúc trước khi hắn ly khai Thiên Uyên Thành, đã gặp mặt qua vài tên tu sĩ thần bí lưu lại.
Hàn Lập đánh giá ngọc giản một hồi bỗng nhiên đưa ngọc giản lên trán, đem thần thức thẩm thấu vào bên trong.
Trong ngọc giản là một bản đồ cực kỳ lớn, nhưng bản đồ này thiếu hụt hơn phân nửa mà tại vị trí thiếu hụt có một điểm tròn chớp động kim sắc quang mang.
Mặc dù đã xem qua bản đồ này nhiều lần, nhưng lần nào xem qua Hàn Lập cũng cẩn thận tra xét tựa như muốn tìm kiếm điều gì.
Cách Thiên Uyên Thành không biết bao nhiêu vạn dặm, trong một gian mật thất bí ẩn nằm sâu dưới lòng đất, một tăng một đạo đang ngồi đối diện quanh một chiếc bàn đá xanh, vị Đạo nhân tuổi chừng hơn bốn mươi, mày rậm mắt to, sắc mặt hơi vàng.
Còn Tăng nhân là một lão già có bộ râu trắng dài khoảng nửa thước, da mặt nhăn nheo nhiều lớp xếp đè lên nhau, hai mắt híp lại như sợi chỉ, bộ dáng tựa hồ ngay cả ánh mắt cũng không thể mở ra.
“Theo tính toán thì nhân thủ do ta phái tới hẳn đã tụ hội và đang trên đường đi rồi” Lão tăng nói với vẻ hữu khí vô lực.
“Ừa, đích xác thời gian không sai biệt lắm. Ta thật sự không hiểu rõ, ngay sau khi Kim Việt mỗ xuất quan, sao bỗng nhiên thay đổi kế hoạch đã định từ lúc đầu, nhất định phải phái mấy tên vãn bối đến khu vực của Dị Tộc ? Mấy người đó đều là phi thăng tu sĩ, trong thời gian gần đây, bọn chúng đều là nhân vật xuất sắc, người khác không biết nhưng ngươi lại rõ hơn ai hết mà, nhiệm vụ tình báo dị tộc thoạt nhìn thì đơn giản nhưng thực tế cực kỳ nguy hiểm, tuy Yêu Tộc cũng phái người phối hợp với chúng ta nhưng có thể bọn chúng có kế hoạch khác đấy” Lão tăng hỏi.
“Điểm này sao bần đạo lại không rõ chứ, không phải do vừa xuất hiện một kiện Huyền Thiên Bảo trong Hỗn Độn Vạn Linh Bảng sao, hơn nữa kiện bảo vật này còn bài danh đứng trong ba kiện Huyền Thiên Bảo mạnh nhất, nghe nói gọi là cái gì Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm thì phải” Đạo nhân nghe Lão tăng truy vấn, trong lòng rùng mình, thần sắc tự nhiên ngưng trọng thêm vài phần.
Lâu thuyền này có hai tầng, toàn thân trắng nõn như được chế luyện từ một loại mỹ ngọc, bề mặt thuyền có chạm khắc nhiều hoa văn cổ quái trông như những đám mây trôi, trong đó chớp lóe một loại kim ngân lưỡng sắc phù văn, khí thế vô cùng bất phàm.
Lâu Thuyền rung lên, các kim ngân phù văn hốt nhiên bạo liệt hóa thành nhiều phiến bạch vân bao bọc lấy Lâu thuyền, từ xa nhìn lại thấy nó đã hoá thành một đoá cự vân trông như các đám mây bình thường khác.
Cự vân này xoay một vòng trên không trung rồi vô thanh vô tức bay về một phương.
Một màn quỷ dị xuất hiện.
Rõ ràng nhìn thấy cự vân này bay đi thật nhẹ nhàng chậm rãi nhưng trong nháy mắt đã vượt ra ngoài xa hơn trăm trượng, tốc độ không hề dưới tốc độ của Hóa Thần tu sĩ.
“Quá tốt, không hỗ danh là Lũng gia khống chế thương hành đấu giá, ngay cả bảo vật cỡ như Linh thuyền dùng để đi xa như vậy cũng có, Linh Vân Chu tuy không phải hiếm thấy nhưng rõ ràng loại có tốc độ nhanh như vầy phải là loại cực phẩm” Chu Hồng đứng trên đầu thuyền, vẻ mặt hài lòng tán dương vài câu.
“Hắc, hắc… Du tiên tử thực sự quá khen, quý Tộc là một trong thất đại Yêu Tộc, có loại bảo vật gì mà chưa từng gặp qua chứ, Linh Vân Chu của ta bất quá tốc độ cũng coi là tạm được, không gian thuyền này cũng khá rộng rãi, được thiết lập hơn mười gian tĩnh thất, mỗi ngày chỉ cần bố trí một người canh gác động tĩnh thì những người còn lại có thể nghỉ ngơi tu luyện trong các tĩnh thất này. Nếu thuận lợi, trong khoảng nửa năm chúng ta sẽ tới nơi, thời gian nữa năm này có lẽ không lâu đối với tu sĩ chúng ta” Lũng Đông nói vô cùng khách khí.
“Như thế cũng tốt, chúng ta sẽ thay phiên nhau canh gác hàng ngày, những người còn lại có thể hành động tự do trong thuyền này, mỗi người hãy tự lựa chọn tĩnh thất cho mình đi” Thiếu phụ gật đầu.
Nghe hai người nói vậy, những người còn lại không có ý phản đối gì, liền đi lựa tĩnh thất cho chính mình.
Đương nhiên tại khu vực nghỉ ngơi của bản thân, tự nhiên ai cũng bố trí cấm chế, phòng ngừa người khác xem trộm, sau đó cả bọn họp lại phân công ổn thỏa thứ tự canh gác hàng ngày.
Nói đến cũng khéo, phiên canh gác của Hàn Lập còn đến 40 ngày nữa mới đến lượt.
Sau khi an bài xong xuôi mọi chuyện, Hàn Lập cũng không cùng người khác trò chuyện thêm gì nữa, liền tiến ngay vào tĩnh thất của mình, thiết lập cấm chế. Đám người Hắc thiếu phụ cũng đồng dạng làm như vậy, ngoại trừ Lũng Đông nhận phiên canh gác đầu tiên, tất cả những người còn lại đều tiến vào tĩnh thất.
Lũng Đông thấy vậy khoé miệng hơi nhếch lên, hắn đi đến mũi thuyền lật tay xuất ra một cái bồ đoàn màu xanh biếc, ném xuống sàn rồi khoanh chân ngồi xuống.
“Hừ ! Nửa năm… thực sự chờ mong một ngày kia sẽ đến” Thanh niên nốt ruồi đỏ kích động thì thào nói, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhưng trên mặt vẫn còn đọng lại một tia cười cổ quái.
Trong một gian tĩnh thất rộng mấy trượng, Hắc Phượng và Bạch mi thanh niên đang ngồi đối diện.
“Cái gì ? Ngươi nói Diệp Dĩnh tiểu nha đầu thân mang huyết mạch của Thiên Phượng, là đệ tử của Chân Linh Thế Gia à ?” Bạch mi thanh niên nghe thiếu phụ nói điều gì đó, tựa hồ rất kinh ngạc, vẻ mặt đầy sự nghi hoặc.
“Lý đạo hữu hà tất kinh ngạc như thế, Huyền Ưng Tộc các ngươi cũng là thiên cầm chủng tộc hiếm thấy, ta không tin ngươi chẳng có chút cảm ứng nào đối với Thiên Phượng Huyết Mạch trên người nha đầu này. Hắc Phượng Tộc của ta tuy là một nhánh của Phượng Tộc nhưng nói về độ tinh thuần của Thiên Phượng Huyết Mạch vẫn còn chưa thể so sánh với tiểu nha đầu này, bất quá việc ta cảm ứng được Thiên Phượng Huyết trên người nàng vô cùng cẩn thận, không hề để xảy ra điều gì sơ sót đâu” Du Hồng nghiêm nghị nói.
“Thì ra là thế ! Hèn gì khi ta gặp nàng, tâm thần không yên, mơ hồ có vài phần sợ hãi, lúc ở trong rừng đã có chút thất thố, nhưng tiên tử nói cho Lý mỗ nghe việc này chẳng lẽ là có ý gì khác ?” Bạch mi thanh niên thở nhẹ một hơi, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái hỏi.
“Không có gì, nếu trên người nàng có Chân Linh Huyết khác thì thôi, nhưng nếu có Thiên Phượng Huyết được xưng là vua của vạn cầm, cái này đại biểu cho chuyện gì Lý huynh thật sự không hiểu sao ?” Thiếu phụ thản nhiên cười, nhưng hai mắt trở nên âm lãnh.
“Hừ ! Đương nhiên ta hiểu ý tứ của ngươi, nhưng chớ quên khi xuất phát Trưởng lão trong Tộc đã căn dặn nhiệm vụ của chúng ta lần này vô cùng trọng yếu, nếu vì việc riêng mà làm lỡ đại sự, dù cho ta và ngươi có lấy được Thiên Phượng Huyết cũng không có mạng mà hưởng dụng đâu” Bạch mi thanh niên trầm ngâm một lúc rồi cười lạnh nói.
“Há há … ! Tiểu muội có bảo sẽ xuất thủ ngay đâu, nhiệm vụ thì đương nhiên phải dám chắc hoàn thành trước rồi, nhưng sau khi xong việc chúng ta ra tay cũng không” Du Hồng cười khẽ nói.
“Xong chuyện mới xuất thủ ? Được, có lý à. Giả sử hai người kia không ra tay trợ giúp, coi như hàng đã vào tay thì ta và ngươi chia chác thế nào ? Chân Huyết này không có khả năng chia hai đâu” Ánh mắt Bạch Mi thanh niên chợt lóe, nhưng lại trầm ngâm rồi nhẹ lắc đầu.
“Thiên Phượng Huyết mặc dù cũng hữu dụng đối với các ngươi nhưng lại trọng yếu hơn đối với Hắc Phượng Tộc chúng ta. Như vậy đi, chỉ cần Lý huynh trợ giúp ta lấy được Linh Huyết, ta nguyện trả thù lao bằng ba viên Hắc Viêm Đan, hai tên kia ta sẽ nghĩ cách chia cắt bọn chúng ra, huống hồ chi Hắc Thạch Sâm Lâm là nơi vô cùng hung hiểm, bọn chúng có toàn mạng hay không còn chưa biết mà” Thiếu phụ cắn răng đưa ra một điều kiện trao đổi kinh người.
“Ba khỏa Hắc Viêm Đan, thật sao ?” Bạch mi thanh niên cả kinh, lập tức vô cùng vui mừng.
“Tiểu muội tại Hắc Phượng Tộc cũng coi như có chút địa vị, ba khỏa Hắc Viêm Đan có giá trị liên thành, tiểu muội gom góp tích lũy nhiều năm cũng luyện chế được ba viên, còn đang tính dùng để đánh sâu vào cảnh giới Luyện Hư” Thiếu phụ lộ ra một tia cười khổ nói.
“Cứ định như vậy đi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ khi trở về ta sẽ trợ giúp ngươi một tay, bất quá Chân Linh Huyết nếu không biết cách thì cũng không thể lấy ra, đặc biệt Chân Linh Thế Gia đã tồn tại nhiều năm, cơ hồ Chân Huyết đã dung nhập hoàn toàn vào trong thân thể các tử đệ, khó lấy ra cực kỳ” Bạch Mi thanh niên lại nghĩ tới điều gì, nhướng mày nói.
“Yên tâm đi, Hắc Phượng Tộc chúng ta có lẽ không có biện pháp với loại Linh Huyết khác, nhưng về cách lấy Chân Linh Phượng Huyết thì đã sớm nghiên cứu từ bao lâu nay rồi, ta có bảy tám phần chắc chắn mà” Thiếu phụ ngạo nghễ nói.
“Tiên tử tự tin như vậy là tốt rồi” Bạch mi thanh niên nghe vậy vừa lòng gật đầu.
Trong một gian tĩnh thất khác, Bạch bào thiếu nữ Diệp Dĩnh đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên một cái ngọc sàng, hai tay kháp quyết, trên đầu đang chuyển động một cái vòng hào quang màu xanh đường kính chừng vài thước.
Nhìn kỹ bên trong vòng hào quang này còn chớp động Bạch Sắc Hỏa Diễm bốc lên cao vài thước, bên trong vòng hào quang còn có một đạo nhân hình hư ảnh đang ngồi xếp bằng.
Thoáng nhìn thì hư ảnh này khá giống Diệp Dĩnh chỉ là thân hình nhỏ hơn vài lần, cũng đang đồng dạng nhắm mắt, hai tay kháp quyết.
Không biết vì lý do gì, khoé miệng của thiếu nữ chợt động, lộ ra một nụ cuời như có như không, mà cơ hồ cùng lúc đó, hư ảnh trong quầng hào quang cũng cười giống như vậy, phảng phất tuy hai là một vậy, trông cực kỳ quỷ dị.
Còn Hàn Lập đang đi quanh quẩn trong tĩnh thất, sắc mặt không chút biểu tình, nhưng ánh mắt chớp động tựa như đang tính toán chuyện gì. Trong góc tĩnh thất, có hai con thú đang ngồi trên một cái bàn ngọc thạch.
Một con giống như loài báo hoang nhưng nhỏ như con mèo, nó đang xoải bốn chân nằm dài ra, bộ dáng vô cùng lười biếng.
Trên cái đầu đầy lông xù xì của con báo này đang ngồi chễm chệ một con tiểu hầu chỉ cao chừng một tấc, toàn thân đen nhánh, hai mắt xoay tròn chăm chú nhìn Hàn Lập lộ ra mười phần linh tính. Đột nhiên Hàn Lập dừng bước, lật tay xuất ra một cái bình nhỏ và một khối ngọc giản màu trắng ngà.
Trên bình nhỏ này chạm khắc nhiều hoa văn mang phong cách cổ xưa, trên đó có văn tự cổ đại, nhìn kỹ là ba chữ “Diệt Trần Đan”.
Hàn Lập lấy tay vuốt ve cái bình này một hồi rồi thở nhẹ một hơi, linh quang chợt loé, cái bình liền biến mất chỉ còn lại khối ngọc giản, ngọc giản này là do lúc trước khi hắn ly khai Thiên Uyên Thành, đã gặp mặt qua vài tên tu sĩ thần bí lưu lại.
Hàn Lập đánh giá ngọc giản một hồi bỗng nhiên đưa ngọc giản lên trán, đem thần thức thẩm thấu vào bên trong.
Trong ngọc giản là một bản đồ cực kỳ lớn, nhưng bản đồ này thiếu hụt hơn phân nửa mà tại vị trí thiếu hụt có một điểm tròn chớp động kim sắc quang mang.
Mặc dù đã xem qua bản đồ này nhiều lần, nhưng lần nào xem qua Hàn Lập cũng cẩn thận tra xét tựa như muốn tìm kiếm điều gì.
Cách Thiên Uyên Thành không biết bao nhiêu vạn dặm, trong một gian mật thất bí ẩn nằm sâu dưới lòng đất, một tăng một đạo đang ngồi đối diện quanh một chiếc bàn đá xanh, vị Đạo nhân tuổi chừng hơn bốn mươi, mày rậm mắt to, sắc mặt hơi vàng.
Còn Tăng nhân là một lão già có bộ râu trắng dài khoảng nửa thước, da mặt nhăn nheo nhiều lớp xếp đè lên nhau, hai mắt híp lại như sợi chỉ, bộ dáng tựa hồ ngay cả ánh mắt cũng không thể mở ra.
“Theo tính toán thì nhân thủ do ta phái tới hẳn đã tụ hội và đang trên đường đi rồi” Lão tăng nói với vẻ hữu khí vô lực.
“Ừa, đích xác thời gian không sai biệt lắm. Ta thật sự không hiểu rõ, ngay sau khi Kim Việt mỗ xuất quan, sao bỗng nhiên thay đổi kế hoạch đã định từ lúc đầu, nhất định phải phái mấy tên vãn bối đến khu vực của Dị Tộc ? Mấy người đó đều là phi thăng tu sĩ, trong thời gian gần đây, bọn chúng đều là nhân vật xuất sắc, người khác không biết nhưng ngươi lại rõ hơn ai hết mà, nhiệm vụ tình báo dị tộc thoạt nhìn thì đơn giản nhưng thực tế cực kỳ nguy hiểm, tuy Yêu Tộc cũng phái người phối hợp với chúng ta nhưng có thể bọn chúng có kế hoạch khác đấy” Lão tăng hỏi.
“Điểm này sao bần đạo lại không rõ chứ, không phải do vừa xuất hiện một kiện Huyền Thiên Bảo trong Hỗn Độn Vạn Linh Bảng sao, hơn nữa kiện bảo vật này còn bài danh đứng trong ba kiện Huyền Thiên Bảo mạnh nhất, nghe nói gọi là cái gì Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm thì phải” Đạo nhân nghe Lão tăng truy vấn, trong lòng rùng mình, thần sắc tự nhiên ngưng trọng thêm vài phần.
/2449
|