Kim đao nhoáng lên, hoá thành một đạo đao quang lớn hơn mười trượng, ánh đao chém thẳng xuống huyết kiếm. Còn viên hoàn màu xanh biếc xoay tròn, phát ra một tiếng thanh minh rồi hóa thành một huyễn ảnh cự đại lục quang mênh mông phi tới chỗ huyết kiếm.
“Mơ tưởng” Một gã Lũng gia tu sĩ thấy thiếu nữ hành động như vậy, miệng hắn hét lớn, rồi lập tức dùng tay vỗ ngọc bội bên hông
Ngọc bội hoá thành một đạo bạch quang phóng lên cao, quay tít một vòng trên không rồi biến hoá thành một quầng sáng mênh mông, quầng sáng này chắn trước huyết kiếm.
Nhất thời ánh đao hoàn ảnh va chạm với quầng sáng phát ra hai tiếng nổ vang vọng, quầng sáng kịch liệt chớp động, vô số phù văn hiện ra, nhưng vẫn tiếp tục chống đỡ với hai bảo vật kia.
Thần sắc thiếu nữ khẽ biến, nàng không nói hai lời, một tay khẽ nâng kim sắc đoản đao đánh ra một đạo pháp quyết, đồng thời trong miệng lầm bẩm chú ngữ.
Đoản đao bùng phát hào quang, lại hướng về phía quầng sáng mà chém.
Thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, tựa hồ không tốn chút sức lực nhưng thực ra đó là một đạo đao quang lớn chừng hơn trăm trượng. Ánh đao chiếu sáng trên bầu trời, lưỡi đao từ từ chém xuống.
Lưỡi đao chưa hạ xuống mà không khí xung quanh đã chấn động không ngừng truyền ra tiếng ma sát đinh tai nhức óc.
Trước tình hình này, ai cũng có thể thấy dưới ánh đao chém xuống, quầng sáng cho dù thần diệu vạn phần cũng vô pháp ngăn cản
Đúng lúc này một tu sĩ Lũng gia khác hừ lạnh một tiếng, đột nhiên dùng tay giật tung trường bào trên người để lộ thân hình khiến người ta sởn tóc gáy
Vị này có bảy tám cái đầu quỷ màu xích hồng lớn nhỏ đang cắn chặt trên thân thể, chúng đều đồng thời rung lên không ngừng.
Tu sĩ này khẽ niệm pháp quyết, nhất thời ba chiếc quỷ đầu cùng há miệng đang cắn chặt trên người, lập tức chúng biến mất trong hư không.
Ngay sau đó, ở phía trên quầng sáng, ba đoàn âm khí xuất hiện.
Trong đoàn hắc khí tối đen như mực, ba đạo xích phát hồng quỷ thân cao năm sáu trượng hiện thân.
Ba con ác quỷ nhìn ánh đao cực lớn trong không trung, đột nhiên hai con hoá thành hai đạo xích hồng trường kiếm bay vào trong tay con ác quỷ còn lại.
Âm khí lập tức xoay tròn rồi nhập vào trong ác quỷ cùng hai thanh trường kiếm.
Ác quỷ lập tức phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa, thân hình điên cuồng biến lớn bảy tám lần, trong chốc lát đã lớn đến hơn ba mươi trượng. Sau đó, xích hồng quỷ kiếm phóng đại mấy lần, rồi nhắm ngay ánh đao mà chém.
Hồng mang kim quang đan xen vào nhau, truyền ra một tiếng nổ lớn như thiên băng địa liệt.
Ánh đao cực lớn chém xuống lại bị hai thanh cự kiếm dài hơn mười trượng nhẹ nhàng đón đỡ.
Ánh đao run lên vài lần rồi tán loạn tiêu thất.
Cùng lúc này, ác quỷ tay cầm hai thanh quỷ kiếm đang có dấu hiệu bị vỡ ra, biến thành từng đoàn hồng vụ ngưng tụ bất tán.
Đúng lúc này, một đạo ảo ảnh xoay quanh, hướng phía ác quỷ đập xuống.
Ác quỷ ở giữa thấy vậy không hề sợ hãi, chỉ thấy hồng vụ trước người tỏa ra, lại huyễn hóa ra quỷ thủ cùng hai thanh cự kiếm, dường như tất cả đều bình yên vô sự như không hề có chuyện gì.
Một kích của đoàn ảo ảnh kia đã bị hai cây cự kiếm dễ dàng đỡ được, cũng một kích đánh bay đi.
Xa xa thiếu nữ thấy vậy, sắc mặt trở lên trắng bệch.
Nàng cắn răng một cái, tay áo run lên bắn ra ba quang đoàn vàng – hồng – trắng to bằng nắm tay, tương ứng bên trong là ba loại bảo vật: “Tiêu” “Cầm” “Tỳ bà”.
Mười ngón tay của thiếu nữ nhanh như chớp giật điểm về phía ba bảo vật, ba bảo vật hiện lên ba màu sắc khác nhau. Ba loại quang hà dung hợp với nhau, tạo thành một cỗ tam sắc quang hà thổi quét về phía ác quỷ.
Nhưng đoàn quang hà mới bay ra được một khoảng thì trước quang lại hà có âm khí tràn ra, bốn con xích phát ác quỷ lại hiện ra.
Chúng nó há miệng phun ra bốn cỗ hắc sắc âm khí về phía tam sắc quang hà, âm khí cũng quang hà rơi vào tình trạng giằng co.
Thiếu nữ cả kinh, muốn thi triển pháp thuật khác thì trên đỉnh đầu bỗng xuát hiện một tiếng động nhỏ, một đạo xích ảnh quỷ dị từ trong hư không thoáng hiện, hai tay vung lên đã hung hăng chém xuống lưỡng đạo kiếm khí.
Hồng quỷ kia nguyên bản ở phía trước quầng sáng, nhưng cũng không biết nó xé rách không gian lúc nào mà lặng yên thuấn di đến đỉnh đầu nàng.
Thiếu nữ tỏ ra kinh sợ, thân hình nhoáng lên hóa thành một đạo kim hồng bắn đi, khó khăn lắm tránh khỏi một kích, đồng thời vẫy tay gọi Kim Đao cùng lục hoàn phía xa trở về điên cuồng đánh trên đỉnh đầu ác quỷ.
Ác quỷ này vũ động đôi cự kiếm trong tay, không chút yếu thế bảo vệ toàn thân.
Lúc này, thiếu nữ áo bào trắng nhờ vào năm đại bảo vật uy lực vô cùng lớn, đấu lại với bảy con hồng quỷ, rốt cuộc không thể phân tâm tiến tới huyết sắc cự kiếm.
Bên kia, Diệp Sở cũng đã thả ra hơn mười khẩu phi kiếm thanh hoàng lưỡng sắc, hóa thành kiếm ảnh đầy trời cùng với một đám ma quỷ đầy đầu tóc dài do hai gã tu sĩ Lũng gia gọi về đấu tới nghiên trời lệch đất.
Đám ma quỷ này chỉ toàn là đầu không có thân thể, lớn nhỏ khác nhau, đồng thời mặt mũi vô cùng hung tợn, miệng phun tử sắc ma khí, đem tất cả trong phạm vi trăm trượng biến thành một khu vực chết chóc đầy trướng khí.
Diệp Sở đang bị cuốn vào trong đó.
Ma ảnh trong chướng khí thật mạnh, mặc cho Diệp Sở trước sau đổi nhiều loại thần thông uy lực cực lớn nhưng trong lúc nhất thời cũng không có cách nào lập tức thoát thân, chỉ có thể thả ra thanh quang hộ thân trong chướng khí, hai thứ này không ngừng va chạm vào nhau.
Nàng ta vô cùng nóng vội, ánh mắt đảo qua bốn phía, tự nhiên thấy được bộ dạng thiếu nữ áo bào trắng cũng lâm vào khổ chiến, trong lòng trầm xuống, nhưng lập tức lại nghĩ tới đến điều gì bèn hướng sang một phương khác.
Hướng nàng nhìn tới chính là nơi Hàn Lập vẫn đứng mà chưa ra tay.
Lúc này, hai tay hắn để sau lưng vẫn trôi nổi giữa không trung không hề nhúc nhích.
Chẳng qua, không phải Hàn Lập không xuất thủ, mà cách đó không xa, có thiếu phụ váy đen đang mỉm cười đi tới.
Đúng là Tiểu Hồng của Hắc Phượng tộc.
Hàn Lập tựa hồ có chút kiêng kị, bộ dạng cũng không dám mạo muội xuất thủ.
“Việc này là việc của Nhân Tộc, đạo hữu sao phải nhúng tay việc của chân linh thế gia chúng ta, chẳng lẽ tự đi tìm phiền toái?” Diệp Sở lớn tiếng hướng thiếu phụ quát.
“Đạo hữu nếu muốn thiếp thân mặc kệ việc này cũng được, nhưng phải đem thiên phượng chi linh trong tay giao cho ta. Chỉ cần lấy được vật ấy, ta lập tức rời đi.” Tiểu Hồng cười duyên, nói.
“Cái gì? Thiên phượng chi linh sao có thể nằm trong tay ta?” Diệp Sở sắc mặt khẽ biến, nhất mực phủ nhận.
“Hắc hắc, đạo hữu đã quên một việc, bên Yêu Tộc chúng ta cũng phái người đến Mộc Tộc nằm vùng. Nhiều năm trước, hắn đã sớm truyền tin tức trở về rằng Mộc Tộc cất giấu ba cây thiên phượng chi linh mà thiên phượng dùng khi dục hỏa trùng sinh. Nếu không, đạo hữu đường đường là một tu sĩ cấp luyện hư sao lại ẩn mình tại Mộc Tộc nhiều năm như vậy. Hiện tại ngay cả vị Diệp thiếu chủ này cũng tự thân xuất mã tới tiếp ứng, Thiên Phượng chi linh hẳn là đã đến tay.” Thiếu phụ từ từ nói.
Nghe Tiểu Hồng nói, Dịêp sở cùng thiếu nữ áo bào trắng trầm mặc không nói.
Thiếu phụ cười lạnh một tiếng, đưa ánh mắt nhìn sang người Hàn Lập.
“Hàn huynh, ta biết ngươi thần thông phi phàm, nhưng để chiến thắng ta cũng không phải chuyện dễ! Không bằng chúng ta cứ chờ đợi bọn họ phân ra thắng bại, thế nào?” Nàng ta lại tiếp tục nói.
Hàn Lập cũng sớm để ý đến tình hình chiến đầu của nhị nữ, bỗng nhiên nở nụ cười:
“Lúc này thực sự không muốn tranh đấu cùng đạo hữu, nhưng là nếu thật sự chờ vị Lũng thiếu chủ kia dung hợp xong chân linh huyết thì tại hạ sẽ ở thế sinh tử lưỡng nan, nhìn thấy tình hình như vậy, Hàn mỗ chỉ hỏi đạo hữu một câu, làm hay là không?”
“Thứ cho ta không thể tuân mệnh!” Tiểu Hồng sắc mặt trầm xuống, thanh âm bỗng nhiên phát lạnh.
“Tốt!” Hàn Lập đột nhiên từng bước bước tới, thân hình cũng không biết như thế nào đã lướt đi hơn hai mươi trượng, trong nháy mắt đã thu hép khoảng cách với thiếu phụ. Một tay hắn khẽ nhấc hoa lên trên không trung.
Kim quang chợt lóe, một đạo kim ti bắn tới trước mặt thiếu phụ.
Lần công kích này trông thì đơn giản, nhưng trên thực tế Hàn Lập cũng dựa vào thân thể mạnh mẽ đem la yên bộ cùng tật phong cửu biến thân pháp phát huy tới cực hạn.
Cho dù thiếu phụ là một nữ yêu tu, nhưng Hàn Lập hành động quỷ mị như vậy kết hợp với công kích bất ngời, khiến nàng ta kinh hãi.
Kiếm khí biến thành kim ti cực nhanh khiến nàng không kịp tránh né hay phòng ngự, chỉ có thể há miệng hé phun một đoàn hắc hoả.
“Phanh” một âm thanh vọng, hắc diễm bùng lên khiến kiếm khí không khỏi bị kiềm hãm.
Sau khi vừa kịp phản ứng, thân hình thiếu phụ khẽ động, kim ti liền chém xuống mép váy còn nàng thì đã bắn ngược lại bảy tám trượng.
Thiếu phụ một lần nữa ổn định thân hình lại, ánh mắt nhìn Hàn Lập, nét mặt khó có thể tin.
Lúc này Hàn Lập đem kiếm quang thu lại, không nói hai lời liền phóng ra Nguyên Từ Thần Quang đầy trời, dưới sự chỉ huy của thần niệm liền cuốn về phía thiếu phụ.
Đồng thời, tay hắn lại nhẹ nhàng kết ấn trên hư không. Nhất thời ngũ khỏa bạch cốt đầu lâu bỗng chốc hiện ra vây lấy nữ tử, năm chiếc khô lâu phun ra năm loại cực hàn chi diễm nhan sắc khác nhau, nháy mắt hóa thành ngũ sắc quang diễm cuốn về phía trước.
Làm xong này hết thảy mọi thứ, sau lưng Hàn Lập lại nổi lên tiếng sấm, Phong Lôi Sí hiện lên phía sau, thanh bạch điện hồ chợt lóe, cả người đã biến mất tại chỗ không thấy bóng dáng.
Chỉ một khắc sau hắn đã hiện ra từ hư không đứng trên đỉnh đầu thiếu phụ, tay áo run lên bắn ra hơn mười đạo kim quang chụp xuống.
Một khi Hàn Lập ra tay công kích thì giống như cuồng phong mưa bão mãnh liệt dị thường.
Tiểu Hồng từ lúc thoát khỏi một kiếm của Hàn Lập lúc trước, còn chưa kịp ổn định tâm tình thì lập tức lại lâm vào cảnh sinh tử treo lơ lửng trước mắt, tự nhiên trong lòng kinh sợ dị thường.
Nàng ta không cần nghĩ ngợi, thân hình quay tròn tại chỗ, nhất thời một mảnh hắc diễm từ trên người bùng ra, trực tiếp đón đỡ ngũ sắc quang diễm; sau đó nàng há miệng phun ra một mảnh ô quang đón đỡ hà quang đang cuộn tới.
Về phần hơn mười đạo kiếm quang sắp chém xuống đỉnh đầu, nàng ta lại hướng một tay lên không trung, trong tay bắn ra một chùm bạch ti, bạch ti nhanh chóng hóa thành ti võng thật lớn bảo vệ phía bên dưới.
Hàn Lập thấy cảnh này, ánh mắt hiện lên một luồng hàn quang, trong lòng kiếm quyết thúc giục, hơn mười đạo kiếm quang nhoáng lên kim quang đại phóng hóa thành mấy trăm đạo, phô thiên cái địa điên cuồng chém xuống.
Kiếm khí tung hoành, dường như che phủ hơn phân nửa không trung.
Thiếu phụ sắc mặt trắng bệch.
“Mơ tưởng” Một gã Lũng gia tu sĩ thấy thiếu nữ hành động như vậy, miệng hắn hét lớn, rồi lập tức dùng tay vỗ ngọc bội bên hông
Ngọc bội hoá thành một đạo bạch quang phóng lên cao, quay tít một vòng trên không rồi biến hoá thành một quầng sáng mênh mông, quầng sáng này chắn trước huyết kiếm.
Nhất thời ánh đao hoàn ảnh va chạm với quầng sáng phát ra hai tiếng nổ vang vọng, quầng sáng kịch liệt chớp động, vô số phù văn hiện ra, nhưng vẫn tiếp tục chống đỡ với hai bảo vật kia.
Thần sắc thiếu nữ khẽ biến, nàng không nói hai lời, một tay khẽ nâng kim sắc đoản đao đánh ra một đạo pháp quyết, đồng thời trong miệng lầm bẩm chú ngữ.
Đoản đao bùng phát hào quang, lại hướng về phía quầng sáng mà chém.
Thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, tựa hồ không tốn chút sức lực nhưng thực ra đó là một đạo đao quang lớn chừng hơn trăm trượng. Ánh đao chiếu sáng trên bầu trời, lưỡi đao từ từ chém xuống.
Lưỡi đao chưa hạ xuống mà không khí xung quanh đã chấn động không ngừng truyền ra tiếng ma sát đinh tai nhức óc.
Trước tình hình này, ai cũng có thể thấy dưới ánh đao chém xuống, quầng sáng cho dù thần diệu vạn phần cũng vô pháp ngăn cản
Đúng lúc này một tu sĩ Lũng gia khác hừ lạnh một tiếng, đột nhiên dùng tay giật tung trường bào trên người để lộ thân hình khiến người ta sởn tóc gáy
Vị này có bảy tám cái đầu quỷ màu xích hồng lớn nhỏ đang cắn chặt trên thân thể, chúng đều đồng thời rung lên không ngừng.
Tu sĩ này khẽ niệm pháp quyết, nhất thời ba chiếc quỷ đầu cùng há miệng đang cắn chặt trên người, lập tức chúng biến mất trong hư không.
Ngay sau đó, ở phía trên quầng sáng, ba đoàn âm khí xuất hiện.
Trong đoàn hắc khí tối đen như mực, ba đạo xích phát hồng quỷ thân cao năm sáu trượng hiện thân.
Ba con ác quỷ nhìn ánh đao cực lớn trong không trung, đột nhiên hai con hoá thành hai đạo xích hồng trường kiếm bay vào trong tay con ác quỷ còn lại.
Âm khí lập tức xoay tròn rồi nhập vào trong ác quỷ cùng hai thanh trường kiếm.
Ác quỷ lập tức phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa, thân hình điên cuồng biến lớn bảy tám lần, trong chốc lát đã lớn đến hơn ba mươi trượng. Sau đó, xích hồng quỷ kiếm phóng đại mấy lần, rồi nhắm ngay ánh đao mà chém.
Hồng mang kim quang đan xen vào nhau, truyền ra một tiếng nổ lớn như thiên băng địa liệt.
Ánh đao cực lớn chém xuống lại bị hai thanh cự kiếm dài hơn mười trượng nhẹ nhàng đón đỡ.
Ánh đao run lên vài lần rồi tán loạn tiêu thất.
Cùng lúc này, ác quỷ tay cầm hai thanh quỷ kiếm đang có dấu hiệu bị vỡ ra, biến thành từng đoàn hồng vụ ngưng tụ bất tán.
Đúng lúc này, một đạo ảo ảnh xoay quanh, hướng phía ác quỷ đập xuống.
Ác quỷ ở giữa thấy vậy không hề sợ hãi, chỉ thấy hồng vụ trước người tỏa ra, lại huyễn hóa ra quỷ thủ cùng hai thanh cự kiếm, dường như tất cả đều bình yên vô sự như không hề có chuyện gì.
Một kích của đoàn ảo ảnh kia đã bị hai cây cự kiếm dễ dàng đỡ được, cũng một kích đánh bay đi.
Xa xa thiếu nữ thấy vậy, sắc mặt trở lên trắng bệch.
Nàng cắn răng một cái, tay áo run lên bắn ra ba quang đoàn vàng – hồng – trắng to bằng nắm tay, tương ứng bên trong là ba loại bảo vật: “Tiêu” “Cầm” “Tỳ bà”.
Mười ngón tay của thiếu nữ nhanh như chớp giật điểm về phía ba bảo vật, ba bảo vật hiện lên ba màu sắc khác nhau. Ba loại quang hà dung hợp với nhau, tạo thành một cỗ tam sắc quang hà thổi quét về phía ác quỷ.
Nhưng đoàn quang hà mới bay ra được một khoảng thì trước quang lại hà có âm khí tràn ra, bốn con xích phát ác quỷ lại hiện ra.
Chúng nó há miệng phun ra bốn cỗ hắc sắc âm khí về phía tam sắc quang hà, âm khí cũng quang hà rơi vào tình trạng giằng co.
Thiếu nữ cả kinh, muốn thi triển pháp thuật khác thì trên đỉnh đầu bỗng xuát hiện một tiếng động nhỏ, một đạo xích ảnh quỷ dị từ trong hư không thoáng hiện, hai tay vung lên đã hung hăng chém xuống lưỡng đạo kiếm khí.
Hồng quỷ kia nguyên bản ở phía trước quầng sáng, nhưng cũng không biết nó xé rách không gian lúc nào mà lặng yên thuấn di đến đỉnh đầu nàng.
Thiếu nữ tỏ ra kinh sợ, thân hình nhoáng lên hóa thành một đạo kim hồng bắn đi, khó khăn lắm tránh khỏi một kích, đồng thời vẫy tay gọi Kim Đao cùng lục hoàn phía xa trở về điên cuồng đánh trên đỉnh đầu ác quỷ.
Ác quỷ này vũ động đôi cự kiếm trong tay, không chút yếu thế bảo vệ toàn thân.
Lúc này, thiếu nữ áo bào trắng nhờ vào năm đại bảo vật uy lực vô cùng lớn, đấu lại với bảy con hồng quỷ, rốt cuộc không thể phân tâm tiến tới huyết sắc cự kiếm.
Bên kia, Diệp Sở cũng đã thả ra hơn mười khẩu phi kiếm thanh hoàng lưỡng sắc, hóa thành kiếm ảnh đầy trời cùng với một đám ma quỷ đầy đầu tóc dài do hai gã tu sĩ Lũng gia gọi về đấu tới nghiên trời lệch đất.
Đám ma quỷ này chỉ toàn là đầu không có thân thể, lớn nhỏ khác nhau, đồng thời mặt mũi vô cùng hung tợn, miệng phun tử sắc ma khí, đem tất cả trong phạm vi trăm trượng biến thành một khu vực chết chóc đầy trướng khí.
Diệp Sở đang bị cuốn vào trong đó.
Ma ảnh trong chướng khí thật mạnh, mặc cho Diệp Sở trước sau đổi nhiều loại thần thông uy lực cực lớn nhưng trong lúc nhất thời cũng không có cách nào lập tức thoát thân, chỉ có thể thả ra thanh quang hộ thân trong chướng khí, hai thứ này không ngừng va chạm vào nhau.
Nàng ta vô cùng nóng vội, ánh mắt đảo qua bốn phía, tự nhiên thấy được bộ dạng thiếu nữ áo bào trắng cũng lâm vào khổ chiến, trong lòng trầm xuống, nhưng lập tức lại nghĩ tới đến điều gì bèn hướng sang một phương khác.
Hướng nàng nhìn tới chính là nơi Hàn Lập vẫn đứng mà chưa ra tay.
Lúc này, hai tay hắn để sau lưng vẫn trôi nổi giữa không trung không hề nhúc nhích.
Chẳng qua, không phải Hàn Lập không xuất thủ, mà cách đó không xa, có thiếu phụ váy đen đang mỉm cười đi tới.
Đúng là Tiểu Hồng của Hắc Phượng tộc.
Hàn Lập tựa hồ có chút kiêng kị, bộ dạng cũng không dám mạo muội xuất thủ.
“Việc này là việc của Nhân Tộc, đạo hữu sao phải nhúng tay việc của chân linh thế gia chúng ta, chẳng lẽ tự đi tìm phiền toái?” Diệp Sở lớn tiếng hướng thiếu phụ quát.
“Đạo hữu nếu muốn thiếp thân mặc kệ việc này cũng được, nhưng phải đem thiên phượng chi linh trong tay giao cho ta. Chỉ cần lấy được vật ấy, ta lập tức rời đi.” Tiểu Hồng cười duyên, nói.
“Cái gì? Thiên phượng chi linh sao có thể nằm trong tay ta?” Diệp Sở sắc mặt khẽ biến, nhất mực phủ nhận.
“Hắc hắc, đạo hữu đã quên một việc, bên Yêu Tộc chúng ta cũng phái người đến Mộc Tộc nằm vùng. Nhiều năm trước, hắn đã sớm truyền tin tức trở về rằng Mộc Tộc cất giấu ba cây thiên phượng chi linh mà thiên phượng dùng khi dục hỏa trùng sinh. Nếu không, đạo hữu đường đường là một tu sĩ cấp luyện hư sao lại ẩn mình tại Mộc Tộc nhiều năm như vậy. Hiện tại ngay cả vị Diệp thiếu chủ này cũng tự thân xuất mã tới tiếp ứng, Thiên Phượng chi linh hẳn là đã đến tay.” Thiếu phụ từ từ nói.
Nghe Tiểu Hồng nói, Dịêp sở cùng thiếu nữ áo bào trắng trầm mặc không nói.
Thiếu phụ cười lạnh một tiếng, đưa ánh mắt nhìn sang người Hàn Lập.
“Hàn huynh, ta biết ngươi thần thông phi phàm, nhưng để chiến thắng ta cũng không phải chuyện dễ! Không bằng chúng ta cứ chờ đợi bọn họ phân ra thắng bại, thế nào?” Nàng ta lại tiếp tục nói.
Hàn Lập cũng sớm để ý đến tình hình chiến đầu của nhị nữ, bỗng nhiên nở nụ cười:
“Lúc này thực sự không muốn tranh đấu cùng đạo hữu, nhưng là nếu thật sự chờ vị Lũng thiếu chủ kia dung hợp xong chân linh huyết thì tại hạ sẽ ở thế sinh tử lưỡng nan, nhìn thấy tình hình như vậy, Hàn mỗ chỉ hỏi đạo hữu một câu, làm hay là không?”
“Thứ cho ta không thể tuân mệnh!” Tiểu Hồng sắc mặt trầm xuống, thanh âm bỗng nhiên phát lạnh.
“Tốt!” Hàn Lập đột nhiên từng bước bước tới, thân hình cũng không biết như thế nào đã lướt đi hơn hai mươi trượng, trong nháy mắt đã thu hép khoảng cách với thiếu phụ. Một tay hắn khẽ nhấc hoa lên trên không trung.
Kim quang chợt lóe, một đạo kim ti bắn tới trước mặt thiếu phụ.
Lần công kích này trông thì đơn giản, nhưng trên thực tế Hàn Lập cũng dựa vào thân thể mạnh mẽ đem la yên bộ cùng tật phong cửu biến thân pháp phát huy tới cực hạn.
Cho dù thiếu phụ là một nữ yêu tu, nhưng Hàn Lập hành động quỷ mị như vậy kết hợp với công kích bất ngời, khiến nàng ta kinh hãi.
Kiếm khí biến thành kim ti cực nhanh khiến nàng không kịp tránh né hay phòng ngự, chỉ có thể há miệng hé phun một đoàn hắc hoả.
“Phanh” một âm thanh vọng, hắc diễm bùng lên khiến kiếm khí không khỏi bị kiềm hãm.
Sau khi vừa kịp phản ứng, thân hình thiếu phụ khẽ động, kim ti liền chém xuống mép váy còn nàng thì đã bắn ngược lại bảy tám trượng.
Thiếu phụ một lần nữa ổn định thân hình lại, ánh mắt nhìn Hàn Lập, nét mặt khó có thể tin.
Lúc này Hàn Lập đem kiếm quang thu lại, không nói hai lời liền phóng ra Nguyên Từ Thần Quang đầy trời, dưới sự chỉ huy của thần niệm liền cuốn về phía thiếu phụ.
Đồng thời, tay hắn lại nhẹ nhàng kết ấn trên hư không. Nhất thời ngũ khỏa bạch cốt đầu lâu bỗng chốc hiện ra vây lấy nữ tử, năm chiếc khô lâu phun ra năm loại cực hàn chi diễm nhan sắc khác nhau, nháy mắt hóa thành ngũ sắc quang diễm cuốn về phía trước.
Làm xong này hết thảy mọi thứ, sau lưng Hàn Lập lại nổi lên tiếng sấm, Phong Lôi Sí hiện lên phía sau, thanh bạch điện hồ chợt lóe, cả người đã biến mất tại chỗ không thấy bóng dáng.
Chỉ một khắc sau hắn đã hiện ra từ hư không đứng trên đỉnh đầu thiếu phụ, tay áo run lên bắn ra hơn mười đạo kim quang chụp xuống.
Một khi Hàn Lập ra tay công kích thì giống như cuồng phong mưa bão mãnh liệt dị thường.
Tiểu Hồng từ lúc thoát khỏi một kiếm của Hàn Lập lúc trước, còn chưa kịp ổn định tâm tình thì lập tức lại lâm vào cảnh sinh tử treo lơ lửng trước mắt, tự nhiên trong lòng kinh sợ dị thường.
Nàng ta không cần nghĩ ngợi, thân hình quay tròn tại chỗ, nhất thời một mảnh hắc diễm từ trên người bùng ra, trực tiếp đón đỡ ngũ sắc quang diễm; sau đó nàng há miệng phun ra một mảnh ô quang đón đỡ hà quang đang cuộn tới.
Về phần hơn mười đạo kiếm quang sắp chém xuống đỉnh đầu, nàng ta lại hướng một tay lên không trung, trong tay bắn ra một chùm bạch ti, bạch ti nhanh chóng hóa thành ti võng thật lớn bảo vệ phía bên dưới.
Hàn Lập thấy cảnh này, ánh mắt hiện lên một luồng hàn quang, trong lòng kiếm quyết thúc giục, hơn mười đạo kiếm quang nhoáng lên kim quang đại phóng hóa thành mấy trăm đạo, phô thiên cái địa điên cuồng chém xuống.
Kiếm khí tung hoành, dường như che phủ hơn phân nửa không trung.
Thiếu phụ sắc mặt trắng bệch.
/2449
|