Tử huyết khôi lỗi xuất hiện, sáu mắt đồng thời chuyển động, từng tia huyết mang quỷ dị không ngừng lưu chuyển trong mắt. Nó huy động cây huyết sắc cự phủ trong tay chém thẳng xuống phía trước.
Cự phủ chẳng khác gì một tòa núi nhỏ, tuy chưa hạ xuống nhưng một cỗ kình phong kinh người đã không ngừng rít gào đánh tan ngân sắc điện hồ phía dưới.
Một tiếng thú rống từ trong lôi quang phát ra, hồ quang vừa tan ra đã như sống lại đan dệt vào nhau tạo thành một cây ngân sắc lôi kiếm nghênh đón cự phủ.
Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên, huyết mang điện hồ giao kích, chuôi cự phủ rung lên bần bật rồi gãy ra từng khúc, phút chốc biến thành hư ảo. Lôi quang chợt lóe, mấy đạo thanh sắc trảo mang dài hơn trượng bắn thẳng tới tử huyết khôi lỗi.
Huyết bào nhân đứng trên đầu vai tử huyết khôi lỗi thấy vậy thì khẽ hừ lạnh một tiếng, đoạn há miệng phun ra một đoàn tinh huyết rồi vung tay chỉ về phía trảo mang.
Đoàn tinh huyết này quay tròn hóa thành một cây huyết sắc trường thương, sau đó nhanh chóng bắn đi.
“Phốc phốc…” vài tiếng vang lên, huyết thương trong nháy mắt đã xuyên thủng trảo mang rồi đánh thẳng vào trong đoàn lôi điện bên dưới.
Ngân quang đột nhiên lóe lên, một bóng ảnh Minh Lôi Thú to lớn được phóng đại mấy lần từ trong lôi điện xuất hiện. Nó há miệng nuốt lấy huyết sắc trường thương, sau đó lại phun ra một đạo điện hồ thô to hóa thành một đầu ngân giao nhắm thẳng đến huyết bào nhân.
Một đôi huyết mục phía trước tử huyết khôi lỗi chợt lóe phóng ra hai đạo huyết quang vừa đúng lúc đánh lên trên điện giao. Cả hai đồng thời tán loạn tiêu thất.
Tử huyết khôi lỗi, huyết bào nhân và một con Minh Lôi Thú giao thủ nhanh như chớp, nhưng lại không phân ra cao thấp.
Lúc này vô số lục ti trong huyết vụ bắn nhanh về phía không trung, trong nháy mắt đã tụ lại. Lục quang chớp động không ngừng, một thân ảnh thon thả cước thải kim hoa xuất hiện – đây đúng là Mộc Thanh.
Cùng lúc đó, âm phong tại phụ cận cũng điên cuồng rít lên, phía trong lộ ra thân ảnh mỹ phụ đầu bạc.
Sắc mặt hai người ngưng trọng vô cùng, bốn mắt không chớp nhìn chằm chằm vào con thú trước mặt.
Minh Lôi Thú phía đối diện thấy vậy thì thần sắc càng trở lên dữ tợn, tại lôi điện mãnh liệt phía dưới lại xuất hiện thêm một bóng ảnh con thú nữa, thể tích so với con trước nhỏ hơn một chút.
Nhìn hai con Minh Lôi Thú, sắc mặt mỹ phụ đầu bạc trở lên khó coi, bà ta thì thào:
“Nơi đây lại có đến hai đầu Minh Lôi Thú, thảo nào ta cứ suy nghĩ không biết tại sao Minh Lôi Thú lại lợi hại đến vậy khiến Chu đạo hữu lần trước vừa tiến vào đã lập tức vẫn lạc.”
“Bây giờ nói điều này có ích lợi gì, thần dịch cùng linh mạch nơi đây hòa làm một thể, muốn chặt đứt mối liên hệ này thì cần tranh thủ thêm thời gian. Ba người chúng ta chỉ còn cách liều mạng!” Huyết bào nhân hừ lạnh một tiếng, tâm tình tựa hồ cũng không được tốt.
Mộc Thanh cùng mỹ phụ đầu bạc nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau.
Biểu hiện của huyết bào nhân như vậy cũng bởi không biết kẻ nào đã tiêu diệt phân thân lưu lại bên ngoài của hắn nên cho dù hắn có nổi trận lôi đình ngay tại đây cũng không có gì kinh ngạc.
“Huyết đạo hữu, thời gian từ lúc hóa thân ngươi lưu lại bên ngoài bị diệt đến nay cũng đã không ít, hơn nữa lại là trước khi Minh Lôi Thú trở về. Xem ra nơi này trừ bỏ hai con Minh Lôi Thú hẳn còn có tồn tại khác. Chúng nó chắc cũng không chỉ đứng ở bên ngoài mai phục chúng ta mà hẳn đã lẻn vào đây. Nói không chừng đang xem cuộc chiến giữa chúng ta và Minh Lôi Thú.” Hàn quang trong mắt Mộc Thanh lóe lên, chậm rãi nói.
“Cho dù biết thì thế nào? Hai con Minh Lôi thú này đã khó đối phó, đâu còn có thể để tâm thêm vào việc khác. Ta thủy chung không thể cảm ứng được ấn ký lưu trên người Hàn tiểu tử, xem ra hắn quả thực đã bị Minh Lôi Thú tiêu diệt. Quả là đáng tiếc!” Mỹ phụ đầu bạc thở dài một hơi.
“Nếu Minh Lôi Thú trở về nhanh như vậy thì khẳng định Hàn tiểu tử khó giữ được tiểu mệnh. Nhưng dù gì đi nữa thì việc đối phó với Minh Lôi Thú trước mắt cũng quan trọng hơn! Hai con mãnh thú này tuy rằng linh trí không cao nhưng cũng có một thân thần thông lôi thuộc tính khắc chế công pháp của ta. Tính ra chỉ có Lục Túc đạo hữu mới có thực lực cùng chúng đối kháng trực tiếp, chỉ tiếc rằng hắn đang phải chặt đứt linh mạch nên không thể phân thân. Xem chừng chúng ta chỉ còn cách liều mạng một phen, về phần kẻ tiêu diệt phân thân bên ngoài của ta nếu đến lúc này chưa dám hiện thân thì hiển nhiên do thực lực không đủ, không đủ gây sức ép. Chỉ cần cẩn thận một chút không để đối phương có cơ hội đánh lén là được.”
Huyết bào nhân cũng bỗng nhiên mở miệng.
Một trong hai bóng ảnh Minh Lôi Thú phía đối diện thể tích bỗng nhiên biến lớn, há to mồm táp về phía ba người. Con kia khẽ cúi đầu, độc giác phía trên đại phóng, điện quang chói mắt, mấy đạo ngân hồ thô to nổ vang đánh về phía mấy người.
Bản thể của hai con Minh Lôi Thú phía dưới cũng đồng thời khu động lôi điện chi lực huyễn hóa ra vô số ngân sắc lôi cầu đánh về phía huyết vụ trước mặt.
Sắc mặt mỹ phụ đầu bạc trầm xuống, đầu vai run lên, trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện một quỷ ảnh tóc dài; âm phong từng trận từ trên người quỷ ảnh tuôn ra.
Trên người Mộc Thanh bùng lên thanh quang, vô số thanh ti nhanh chóng bắn ra.
Về phần huyết bào nhân thì vẫn đứng tại chỗ cũ không hề nhúc nhích, nhưng sáu mắt của tử huyết khôi lỗi phun ra sáu đạo quang trụ đỏ như máu, huyết vụ cũng đồng thời quay cuồng không cam chịu yếu thế cuồn cuộn ập về phía lôi cầu.
Trong phút chốc, tam đại yêu vương cùng hai Minh Lôi Thú lại lao vào chiến đấu.
Từ bên ngoài chỉ thấy huyết vụ quay cuồng, tiếng sấm rền vang, vô số dị tượng trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ đám người Mộc Thanh vào trong đó.
Hàn Lập lẳng lặng đứng ở phụ cận lối vào, khẽ cau mày.
Nếu không có sự tồn tại của đạo lục khí kia thì hết thảy đều đơn giản. Chỉ cần hắn thừa dịp mấy tên yêu vương cùng Minh Lôi Thú đánh nhau kịch liệt nhất thời không thể phân tâm thì chớp cơ hội ra tay cướp người. Đám người mỹ phụ đầu bạc thì Minh Hà thần nhũ hơn phân nửa sẽ buông tay không truy đuổi hắn.
Nhưng lúc này lại xuất hiện một đạo lục khí không biết rõ chi tiết, vạn nhất nó ra tay ngăn cản thì mọi việc chẳng phải là hỏng bét sao!
Hàn Lập cũng không tình nguyện chịu nguy hiểm.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động không ngừng, các loại ý niệm không ngừng chuyển động trong đầu.
Theo thời gian trôi qua, cuộc chiến giữa Minh Lôi Thú cùng tam đại yêu vương ngày càng kịch liệt, các loại thần thông uy lực kinh người lần lượt được thi triển. Hai con Minh Lôi Thú tựa hồ biết nếu kéo dài cuộc chiến sẽ vô cùng bất lợi với chúng nên nôn nóng vô cùng, công kích càng lúc càng cuồng mãnh.
Bản thể bọn chúng đứng giữa vạn đạo lôi hồ, độc giác trên đầu cũng lớn hơn mấy lần, từ phía trên không ngừng bắn ra từng đạo điện quang như thiên ngoại thần mâu, mỗi một kích lại chấn lui ba đại yêu vương về phía sau mấy bước. Hai con Minh Lôi Thú chiếm lấy thượng phong chèn ép ba đại yêu vương, nhưng nếu để đánh bại ba đại yêu vương trong khoảng thời gian ngắn thì quả thực rất khó khăn.
Hàn Lập thấy tình hình như vậy thì nhíu mắt, thân hình hư vô từ từ lướt về phía xa.
Bất kể nói thế nào thì cứ tới cạnh hai người Nguyên Dao Nguyên Lệ hẵng tính tiếp, sự tình khác chỉ có thể tùy theo hoàn cảnh. Hai người này hắn nhất đinh phải cứu đi!
Vì sợ tam đại yêu vương cùng hai con Minh Lôi Thú đang chiến đấu phát hiện ra sự tồn tại của hắn nên Hàn Lập di động vô cùng thong thả, hơn nữa trong đại điện còn một tồn tại có cảnh giới hơn xa hắn. Cho nên dù có sử dụng Thái Nhất Hóa Thanh Phù nhưng dưới toàn bộ thần niệm cường đại của Hợp Thể cấp thì tỷ lệ bị phát hiện cũng không nhỏ. Cũng may những kẻ này đang đánh nhau sống chết nên không thể phân tâm vào chuyện này.
Hàn Lập khẽ thở ra một hơi thật dài, từ từ di chuyển từ phụ cận chiến trường đến một góc đại điện khác, bên cạnh nhị nữ.
Ánh mắt hắn nhanh chóng đảo qua hai người Nguyên Dao.
Trong khoảng cách gần như vậy, Hàn Lập nhìn rõ từng đường tơ máu li ti như ẩn như hiện trên khuôn mặt hai người. Nếu không phải bởi khoảng cách gần và nhờ linh mục thần thông phụ trợ thì người thường rất khó nhận ra.
Hàn Lập nhíu mày.
Hai người bị Địa Huyết lão quái dùng huyết phù cấm chế khống chế. Đây là một loại tà thuật vô cùng lợi hại, dùng Ích Tà Thần Lôi hoặc Phệ Linh Thiên Hỏa đều có hiệu quả phá giải. Chẳng qua Phệ Linh Thiên Hỏa đã được bố trí tại bên ngoài lối vào nên lúc này chỉ có thể dùng Ích Tà Thần Lôi để phá bỏ cấm chế.
Đương nhiên hiện tại vẫn chưa đến lúc động thủ, cấm chế vừa phá thì không những bản thân bị lộ mà Địa Huyết lão quái cũng lập tức cảm ứng được.
Trong lòng Hàn Lập suy nghĩ như vậy, hắn thu hồi ánh mắt rồi lại nhìn về phía phát hiện ra lục khí.
Vật này chắc hẳn có liên quan đên lũ quỷ vật bên ngoài, hắn cũng không tin đối phương chỉ lẳng lặng đứng xem, chỉ là thời cơ ra tay của đối phương chưa tới mà thôi. Điều này chứng tỏ tính nhẫn lại của đối phương cũng thật kinh người.
Mọi ý niệm nhanh chóng xoay chuyển trong đầu Hàn Lập, hắn chỉ có thể quyết định tạm thời bảo trì tình thế.
Huống hồ nguyên nhân khiến hắn kiêng kị nhất là Lục Túc – kẻ có thần thông lớn nhất trong nhóm yêu vương Địa Uyên giờ này vẫn chưa xuất hiện.
Hắn tuy không biết hành tung của đối phương nhưng linh cảm nói với hắn rằng không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Chẳng qua sau khi Hàn Lập chuyển mắt khỏi chỗ đám lục khí nhìn lại thủy trì bên cạnh chiến đoàn thì thâm tâm dấy lên mối nghi ngờ yêu vương Lục Túc có phải đang ở bên dưới hay không?
Bởi cho dù cung điện to lớn như vậy nhưng ngoại trừ thủy trì này thì không còn chỗ nào có thể dấu người.
Đáng tiếc là mặt nước đám sương khói lượn quanh mặt nước lại có thần hiệu ngăn cản thần thức. Lúc Hàn Lập thoáng đảo thần thức qua đó thì cảm nhận được linh vụ màu trắng này ẩn chứa linh khí tinh thuần vô cùng, ngay cả hắn cũng ít thấy, tựa hồ chỉ cần hít lấy một hơi bạch vụ này là có thể tránh được mấy ngày khổ tu.
Đây cũng là lý do vì sao Hàn Lập liếc mắt một cái liền nhận định thứ trong thủy trì chính là Minh Hà thần nhũ.
Hàn Lập bắt đầu cảm thấy kỳ quái, tại sao ba người Mộc Thanh không lấy nước trong thủy trì mang đi? Cho dù hai con Minh Lôi Thú này vô cùng lợi hại nhưng chưa đến mức có thể ngăn cản không cho ba người bọn có cơ hội áp sát thủy trì lấy đi thần nhũ.
Đặc biệt ba người là cũng đã chiếm cứ khoảng không ngay phía trên thủy trì, nên việc lấy nước bên dưới lại càng không phải việc khó.
Nhưng sau suy nghĩ lại một chút thì Hàn Lập đã hiểu được. Cũng không phải dưới thủy trì kia có bày đặt cấm chế lợi hại gì khiến ba gã yêu vương không dám mạo muội ra tay, mà chỉ là phương pháp lấy Minh Hà thần nhũ chắc chắn có chút quỷ dị khiến bọn họ không dễ dàng lấy được.
Nói không chừng việc Lục Túc không có mặt ở đây cũng liên quan đến việc này.
Hàn Lập nghĩ vậy nên lại càng không muốn mạo muội xuất thủ.
Hằn vẫn đứng yên một bên quan sát cuộc chiến bên kia, hoặc để ý đến động tĩnh của đoàn lục kí.
Tuy rằng hắn không thể chế trụ ấn ký trong cơ thể quá lâu nhưng nhìn tình hình cuộc chiến phía kia đã trở lên vô cùng kịch liệt, cùng bộ dạng nôn nóng của Minh Lôi Thú thì tùy thời đều có thể phân ra thắng bại.
Quả nhiên, Hàn Lập dự đoán không sai. Chỉ khoảng một tuần trà sau, hai con Minh Lôi Thú rốt cục cũng không kìm nén nổi, chúng bắt đầu liều mạng!
Cự phủ chẳng khác gì một tòa núi nhỏ, tuy chưa hạ xuống nhưng một cỗ kình phong kinh người đã không ngừng rít gào đánh tan ngân sắc điện hồ phía dưới.
Một tiếng thú rống từ trong lôi quang phát ra, hồ quang vừa tan ra đã như sống lại đan dệt vào nhau tạo thành một cây ngân sắc lôi kiếm nghênh đón cự phủ.
Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên, huyết mang điện hồ giao kích, chuôi cự phủ rung lên bần bật rồi gãy ra từng khúc, phút chốc biến thành hư ảo. Lôi quang chợt lóe, mấy đạo thanh sắc trảo mang dài hơn trượng bắn thẳng tới tử huyết khôi lỗi.
Huyết bào nhân đứng trên đầu vai tử huyết khôi lỗi thấy vậy thì khẽ hừ lạnh một tiếng, đoạn há miệng phun ra một đoàn tinh huyết rồi vung tay chỉ về phía trảo mang.
Đoàn tinh huyết này quay tròn hóa thành một cây huyết sắc trường thương, sau đó nhanh chóng bắn đi.
“Phốc phốc…” vài tiếng vang lên, huyết thương trong nháy mắt đã xuyên thủng trảo mang rồi đánh thẳng vào trong đoàn lôi điện bên dưới.
Ngân quang đột nhiên lóe lên, một bóng ảnh Minh Lôi Thú to lớn được phóng đại mấy lần từ trong lôi điện xuất hiện. Nó há miệng nuốt lấy huyết sắc trường thương, sau đó lại phun ra một đạo điện hồ thô to hóa thành một đầu ngân giao nhắm thẳng đến huyết bào nhân.
Một đôi huyết mục phía trước tử huyết khôi lỗi chợt lóe phóng ra hai đạo huyết quang vừa đúng lúc đánh lên trên điện giao. Cả hai đồng thời tán loạn tiêu thất.
Tử huyết khôi lỗi, huyết bào nhân và một con Minh Lôi Thú giao thủ nhanh như chớp, nhưng lại không phân ra cao thấp.
Lúc này vô số lục ti trong huyết vụ bắn nhanh về phía không trung, trong nháy mắt đã tụ lại. Lục quang chớp động không ngừng, một thân ảnh thon thả cước thải kim hoa xuất hiện – đây đúng là Mộc Thanh.
Cùng lúc đó, âm phong tại phụ cận cũng điên cuồng rít lên, phía trong lộ ra thân ảnh mỹ phụ đầu bạc.
Sắc mặt hai người ngưng trọng vô cùng, bốn mắt không chớp nhìn chằm chằm vào con thú trước mặt.
Minh Lôi Thú phía đối diện thấy vậy thì thần sắc càng trở lên dữ tợn, tại lôi điện mãnh liệt phía dưới lại xuất hiện thêm một bóng ảnh con thú nữa, thể tích so với con trước nhỏ hơn một chút.
Nhìn hai con Minh Lôi Thú, sắc mặt mỹ phụ đầu bạc trở lên khó coi, bà ta thì thào:
“Nơi đây lại có đến hai đầu Minh Lôi Thú, thảo nào ta cứ suy nghĩ không biết tại sao Minh Lôi Thú lại lợi hại đến vậy khiến Chu đạo hữu lần trước vừa tiến vào đã lập tức vẫn lạc.”
“Bây giờ nói điều này có ích lợi gì, thần dịch cùng linh mạch nơi đây hòa làm một thể, muốn chặt đứt mối liên hệ này thì cần tranh thủ thêm thời gian. Ba người chúng ta chỉ còn cách liều mạng!” Huyết bào nhân hừ lạnh một tiếng, tâm tình tựa hồ cũng không được tốt.
Mộc Thanh cùng mỹ phụ đầu bạc nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau.
Biểu hiện của huyết bào nhân như vậy cũng bởi không biết kẻ nào đã tiêu diệt phân thân lưu lại bên ngoài của hắn nên cho dù hắn có nổi trận lôi đình ngay tại đây cũng không có gì kinh ngạc.
“Huyết đạo hữu, thời gian từ lúc hóa thân ngươi lưu lại bên ngoài bị diệt đến nay cũng đã không ít, hơn nữa lại là trước khi Minh Lôi Thú trở về. Xem ra nơi này trừ bỏ hai con Minh Lôi Thú hẳn còn có tồn tại khác. Chúng nó chắc cũng không chỉ đứng ở bên ngoài mai phục chúng ta mà hẳn đã lẻn vào đây. Nói không chừng đang xem cuộc chiến giữa chúng ta và Minh Lôi Thú.” Hàn quang trong mắt Mộc Thanh lóe lên, chậm rãi nói.
“Cho dù biết thì thế nào? Hai con Minh Lôi thú này đã khó đối phó, đâu còn có thể để tâm thêm vào việc khác. Ta thủy chung không thể cảm ứng được ấn ký lưu trên người Hàn tiểu tử, xem ra hắn quả thực đã bị Minh Lôi Thú tiêu diệt. Quả là đáng tiếc!” Mỹ phụ đầu bạc thở dài một hơi.
“Nếu Minh Lôi Thú trở về nhanh như vậy thì khẳng định Hàn tiểu tử khó giữ được tiểu mệnh. Nhưng dù gì đi nữa thì việc đối phó với Minh Lôi Thú trước mắt cũng quan trọng hơn! Hai con mãnh thú này tuy rằng linh trí không cao nhưng cũng có một thân thần thông lôi thuộc tính khắc chế công pháp của ta. Tính ra chỉ có Lục Túc đạo hữu mới có thực lực cùng chúng đối kháng trực tiếp, chỉ tiếc rằng hắn đang phải chặt đứt linh mạch nên không thể phân thân. Xem chừng chúng ta chỉ còn cách liều mạng một phen, về phần kẻ tiêu diệt phân thân bên ngoài của ta nếu đến lúc này chưa dám hiện thân thì hiển nhiên do thực lực không đủ, không đủ gây sức ép. Chỉ cần cẩn thận một chút không để đối phương có cơ hội đánh lén là được.”
Huyết bào nhân cũng bỗng nhiên mở miệng.
Một trong hai bóng ảnh Minh Lôi Thú phía đối diện thể tích bỗng nhiên biến lớn, há to mồm táp về phía ba người. Con kia khẽ cúi đầu, độc giác phía trên đại phóng, điện quang chói mắt, mấy đạo ngân hồ thô to nổ vang đánh về phía mấy người.
Bản thể của hai con Minh Lôi Thú phía dưới cũng đồng thời khu động lôi điện chi lực huyễn hóa ra vô số ngân sắc lôi cầu đánh về phía huyết vụ trước mặt.
Sắc mặt mỹ phụ đầu bạc trầm xuống, đầu vai run lên, trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện một quỷ ảnh tóc dài; âm phong từng trận từ trên người quỷ ảnh tuôn ra.
Trên người Mộc Thanh bùng lên thanh quang, vô số thanh ti nhanh chóng bắn ra.
Về phần huyết bào nhân thì vẫn đứng tại chỗ cũ không hề nhúc nhích, nhưng sáu mắt của tử huyết khôi lỗi phun ra sáu đạo quang trụ đỏ như máu, huyết vụ cũng đồng thời quay cuồng không cam chịu yếu thế cuồn cuộn ập về phía lôi cầu.
Trong phút chốc, tam đại yêu vương cùng hai Minh Lôi Thú lại lao vào chiến đấu.
Từ bên ngoài chỉ thấy huyết vụ quay cuồng, tiếng sấm rền vang, vô số dị tượng trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ đám người Mộc Thanh vào trong đó.
Hàn Lập lẳng lặng đứng ở phụ cận lối vào, khẽ cau mày.
Nếu không có sự tồn tại của đạo lục khí kia thì hết thảy đều đơn giản. Chỉ cần hắn thừa dịp mấy tên yêu vương cùng Minh Lôi Thú đánh nhau kịch liệt nhất thời không thể phân tâm thì chớp cơ hội ra tay cướp người. Đám người mỹ phụ đầu bạc thì Minh Hà thần nhũ hơn phân nửa sẽ buông tay không truy đuổi hắn.
Nhưng lúc này lại xuất hiện một đạo lục khí không biết rõ chi tiết, vạn nhất nó ra tay ngăn cản thì mọi việc chẳng phải là hỏng bét sao!
Hàn Lập cũng không tình nguyện chịu nguy hiểm.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động không ngừng, các loại ý niệm không ngừng chuyển động trong đầu.
Theo thời gian trôi qua, cuộc chiến giữa Minh Lôi Thú cùng tam đại yêu vương ngày càng kịch liệt, các loại thần thông uy lực kinh người lần lượt được thi triển. Hai con Minh Lôi Thú tựa hồ biết nếu kéo dài cuộc chiến sẽ vô cùng bất lợi với chúng nên nôn nóng vô cùng, công kích càng lúc càng cuồng mãnh.
Bản thể bọn chúng đứng giữa vạn đạo lôi hồ, độc giác trên đầu cũng lớn hơn mấy lần, từ phía trên không ngừng bắn ra từng đạo điện quang như thiên ngoại thần mâu, mỗi một kích lại chấn lui ba đại yêu vương về phía sau mấy bước. Hai con Minh Lôi Thú chiếm lấy thượng phong chèn ép ba đại yêu vương, nhưng nếu để đánh bại ba đại yêu vương trong khoảng thời gian ngắn thì quả thực rất khó khăn.
Hàn Lập thấy tình hình như vậy thì nhíu mắt, thân hình hư vô từ từ lướt về phía xa.
Bất kể nói thế nào thì cứ tới cạnh hai người Nguyên Dao Nguyên Lệ hẵng tính tiếp, sự tình khác chỉ có thể tùy theo hoàn cảnh. Hai người này hắn nhất đinh phải cứu đi!
Vì sợ tam đại yêu vương cùng hai con Minh Lôi Thú đang chiến đấu phát hiện ra sự tồn tại của hắn nên Hàn Lập di động vô cùng thong thả, hơn nữa trong đại điện còn một tồn tại có cảnh giới hơn xa hắn. Cho nên dù có sử dụng Thái Nhất Hóa Thanh Phù nhưng dưới toàn bộ thần niệm cường đại của Hợp Thể cấp thì tỷ lệ bị phát hiện cũng không nhỏ. Cũng may những kẻ này đang đánh nhau sống chết nên không thể phân tâm vào chuyện này.
Hàn Lập khẽ thở ra một hơi thật dài, từ từ di chuyển từ phụ cận chiến trường đến một góc đại điện khác, bên cạnh nhị nữ.
Ánh mắt hắn nhanh chóng đảo qua hai người Nguyên Dao.
Trong khoảng cách gần như vậy, Hàn Lập nhìn rõ từng đường tơ máu li ti như ẩn như hiện trên khuôn mặt hai người. Nếu không phải bởi khoảng cách gần và nhờ linh mục thần thông phụ trợ thì người thường rất khó nhận ra.
Hàn Lập nhíu mày.
Hai người bị Địa Huyết lão quái dùng huyết phù cấm chế khống chế. Đây là một loại tà thuật vô cùng lợi hại, dùng Ích Tà Thần Lôi hoặc Phệ Linh Thiên Hỏa đều có hiệu quả phá giải. Chẳng qua Phệ Linh Thiên Hỏa đã được bố trí tại bên ngoài lối vào nên lúc này chỉ có thể dùng Ích Tà Thần Lôi để phá bỏ cấm chế.
Đương nhiên hiện tại vẫn chưa đến lúc động thủ, cấm chế vừa phá thì không những bản thân bị lộ mà Địa Huyết lão quái cũng lập tức cảm ứng được.
Trong lòng Hàn Lập suy nghĩ như vậy, hắn thu hồi ánh mắt rồi lại nhìn về phía phát hiện ra lục khí.
Vật này chắc hẳn có liên quan đên lũ quỷ vật bên ngoài, hắn cũng không tin đối phương chỉ lẳng lặng đứng xem, chỉ là thời cơ ra tay của đối phương chưa tới mà thôi. Điều này chứng tỏ tính nhẫn lại của đối phương cũng thật kinh người.
Mọi ý niệm nhanh chóng xoay chuyển trong đầu Hàn Lập, hắn chỉ có thể quyết định tạm thời bảo trì tình thế.
Huống hồ nguyên nhân khiến hắn kiêng kị nhất là Lục Túc – kẻ có thần thông lớn nhất trong nhóm yêu vương Địa Uyên giờ này vẫn chưa xuất hiện.
Hắn tuy không biết hành tung của đối phương nhưng linh cảm nói với hắn rằng không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Chẳng qua sau khi Hàn Lập chuyển mắt khỏi chỗ đám lục khí nhìn lại thủy trì bên cạnh chiến đoàn thì thâm tâm dấy lên mối nghi ngờ yêu vương Lục Túc có phải đang ở bên dưới hay không?
Bởi cho dù cung điện to lớn như vậy nhưng ngoại trừ thủy trì này thì không còn chỗ nào có thể dấu người.
Đáng tiếc là mặt nước đám sương khói lượn quanh mặt nước lại có thần hiệu ngăn cản thần thức. Lúc Hàn Lập thoáng đảo thần thức qua đó thì cảm nhận được linh vụ màu trắng này ẩn chứa linh khí tinh thuần vô cùng, ngay cả hắn cũng ít thấy, tựa hồ chỉ cần hít lấy một hơi bạch vụ này là có thể tránh được mấy ngày khổ tu.
Đây cũng là lý do vì sao Hàn Lập liếc mắt một cái liền nhận định thứ trong thủy trì chính là Minh Hà thần nhũ.
Hàn Lập bắt đầu cảm thấy kỳ quái, tại sao ba người Mộc Thanh không lấy nước trong thủy trì mang đi? Cho dù hai con Minh Lôi Thú này vô cùng lợi hại nhưng chưa đến mức có thể ngăn cản không cho ba người bọn có cơ hội áp sát thủy trì lấy đi thần nhũ.
Đặc biệt ba người là cũng đã chiếm cứ khoảng không ngay phía trên thủy trì, nên việc lấy nước bên dưới lại càng không phải việc khó.
Nhưng sau suy nghĩ lại một chút thì Hàn Lập đã hiểu được. Cũng không phải dưới thủy trì kia có bày đặt cấm chế lợi hại gì khiến ba gã yêu vương không dám mạo muội ra tay, mà chỉ là phương pháp lấy Minh Hà thần nhũ chắc chắn có chút quỷ dị khiến bọn họ không dễ dàng lấy được.
Nói không chừng việc Lục Túc không có mặt ở đây cũng liên quan đến việc này.
Hàn Lập nghĩ vậy nên lại càng không muốn mạo muội xuất thủ.
Hằn vẫn đứng yên một bên quan sát cuộc chiến bên kia, hoặc để ý đến động tĩnh của đoàn lục kí.
Tuy rằng hắn không thể chế trụ ấn ký trong cơ thể quá lâu nhưng nhìn tình hình cuộc chiến phía kia đã trở lên vô cùng kịch liệt, cùng bộ dạng nôn nóng của Minh Lôi Thú thì tùy thời đều có thể phân ra thắng bại.
Quả nhiên, Hàn Lập dự đoán không sai. Chỉ khoảng một tuần trà sau, hai con Minh Lôi Thú rốt cục cũng không kìm nén nổi, chúng bắt đầu liều mạng!
/2449
|