Nguyên bản bầu trời vẫn trong xanh không một gợn mây, đột nhiên dần trở thành một màu đỏ hồng.
Chỉ thấy vô số huyết vẫn từ phương hướng nọ cuồn cuộn kéo đến, chỉ chốc lát đã tới trên đỉnh đầu Hàn Lập, tiếp theo lại nhanh chóng lan ra.
Trong nháy mắt, trong tầm mắt Hàn Lập chỉ còn lại một màu đỏ, không trung tràn ngập tinh khí, giống như cả người đang ở một thế giới xa lạ khác.
Hàn Lập khẽ ngửi tinh khí, mặt có chút trắng bệch.
Khí tức này rõ ràng là máu tươi!
Nhiều huyết vân như vậy thì bao nhiêu máu tươi mới có thể tạo nên, cảnh này thật sự làm cho người ta thập phần sợ hãi.
Hàn Lập trở nên thật cẩn thận!
Hắn dừng độn quang lại, lôi bào trên người hiện lên, hóa thành thanh bạch điện hồ chớp động không thôi. Cùng lúc đó kim quang trên thân nổi lên, hình thành một kim sắc lân giáp, hư ảnh ba đầu sáu tay sau lưng cũng hiện ra.
Hàn Lập khoanh tay, ngẩng đầu nhìn trời, hai mắt híp lại, lam mang trong mắt chớp động.
Tình hình quỷ dị như thế làm cho hắn cảm thấy mình bị ai đó theo dõi. Cũng may hắn hiện đã tu thành một loại thần thông mới, cho dù là tu sĩ Hợp Thể Kỳ ra tay thì cũng có thể chạy thoát, cho nên hắn vẫn có vẻ trấn định dị thường.
Đương nhiên hắn cũng đem thần niệm thả ra bốn phương tám hướng, muốn tìm ra nơi địch nhân ẩn núp.
Nhưng chuyện tiếp theo lại làm cho lòng Hàn Lập trầm xuống.
Mặc cho thần niệm hắn bao phủ trong vòng ngàn dặm nhưng căn bản vẫn không tìm được địch nhân, mà bầu trời vạn dặm quanh hắn vẫn bị huyết vân độc nhất vô nhị này vây kín.
Hàn Lập hấp một ngụm lương khí.
Chẳng lẽ không phải là do bị người nào đó theo dõi, mà là đang ở trong một cấm chế thần bí.
Hàn Lập không khỏi nghĩ tới điều này!
Sắc mặt âm tình bất định, một hồi lâu sau hắn đột nhiên hóa thành một đạo thanh hồng bắn ra, sau vài lần chớp động liền biến mất ở phía chân trời.
Mặc kệ là vì sao gặp phải thiên tượng như thế, nhưng hắn thật sự muốn rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.
Lấy tu vi hiện tại của Hàn Lập, độn tốc toàn lực thì chỉ một khắc sau liền hóa thành thanh ti phá không, sau khi hiện lên ở bầu trời chỗ này thì chỉ một khắc sau liền xuất hiện ở bầu trời chỗ khác, trong nháy mắt liền độn ra hơn trăm trượng.
Độn tốc cực nhanh, cơ hồ không hề dưới tu sĩ Hợp Thể Kỳ.
Đây hiển nhiên là do tu vi hiện tại của Hàn Lập tiến nhanh, nhưng nguyên do chủ yếu chính là mới luyện lại bảy mươi hai thanh phi kiếm, nên độn tốc nhanh hơn.
Hàn Lập dùng một thanh phi kiếm mà ngự kiếm phi hành, cho nên mới có biểu hiện kinh người như vậy.
Hàn Lập đối với tốc độ ngự kiếm của mình cũng thấy có chút ngoài ý muốn, sợ hãi lẫn vui mừng đan xen.
Nhưng vẻ tươi cười trên mặt Hàn Lập không duy trì được bao lâu thì đã biến mất, cuối cùng hiện ra thần sắc khó tin.
Hắn đã một hơi bay xa trăm vạn dặm, nhưng hiện tại bản thân vẫn đang ở trong huyết vân quỷ dị này, bộ dáng như vô cùng vô tận.
Hàn Lập vô cùng hoảng sợ, độn quang ngày càng nhanh.
Sau khi Hàn Lập phi hành thêm nửa canh giờ mà màu đỏ trên không trung vẫn như trước tồn tại thì rốt cục thanh quang thu về, lần nữa hiện ra thân hình Hàn Lập.
Giờ phút này sắc mặt Hàn Lập trở nên âm trầm dị thường.
Hiển nhiên hắn biết bản thân đang trong cấm chế thần diệu nào đó, nếu không sẽ không gặp phải chuyện tình thế này. Nhưng cấm chế này lại rộng như thế, thật sự làm người ta nghe thấy mà sợ hãi.
Hàn Lập huyền phù giữa không trung, tâm niệm xoay chuyển tìm cách thoát thân.
Nhưng không chờ Hàn Lập suy nghĩ, đột nhiên huyết vân trên không trung quay cuồng, tiếp theo hiện ra huyết sắc phù văn. Phù văn lưu chuyển trong mây, đột nhiên truyền ra tiếng ầm ầm.
Tiếng ầm ầm ngày càng to, dần dần trở nên đinh tai nhức óc.
Hàn Lập thấy cảnh này thì rùng mình, không suy nghĩ thêm, hai tay bắt quyết, thanh quang trên người chợt lóe, bảy mươi hai thanh sắc phi kiếm chợt bắn ra, xoay quanh Hàn Lập, sau đó liền hóa thành bảy mươi hai đóa thanh liên, múa may trên dưới.
Nhưng Hàn Lậpkhông chỉ làm như thế, sau khi thả ra phi kiếm, tay hư không đánh ra một trảo, bóng đen chợt lóe, một ngọn núi nhỏ xuất hiện trên tay.
Hắn không suy nghĩ thêm, ném nhanh lên.
Hắc sắc tiểu sơn thoáng cái biến cao hơn mười trượng, che trên đỉnh đầu Hàn Lập, phòng hộ nghiêm ngặt.
Mặc dù không biết phát sinh chuyện gì, nhưng Hàn Lập trong nháy mắt đã thả ra mấy tầng phòng hộ.
Ngay lúc Hàn Lập như lâm phải đại địch, huyết sắc phù văn trên không trung bỗng hạ xuống, phảng phất như tìm được mục tiêu, đồng loạt bay về phía Hàn Lập.
Đỉnh đầu thì còn đỡ, có Nguyên Từ Thần Sơn to như vậy ngăn cản, phù văn căn bản không thể tiến lại, nhưng bốn phía cùng bên dưới thì lại có vô số phù văn bắn tới Hàn Lập.
Sắc mặt Hàn Lập biến đổi, không suy nghĩ nhiều liền điểm về thanh liên bốn phía.
Nhất thời chúng xoay chuyển, huyễn hóa ra vô số thanh sắc kiếm quang, hướng về huyết sắc phù văn điên cuồng chém tới.
“Phốc phốc”, tiếng nổ lớn phát ra, tất cả phù văn trong nháy mắt bị trảm thành từng đoàn huyết vụ, trong nháy mắt bốn phía bạo liệt, lộ ra một khe hở.
Hàn Lập quát khẽ một tiếng, thanh bạch điện hồ trên người nổi lên, trong tiếng lôi minh hóa thành điện võng cực lớn, bắn về phía huyết vụ.
Ngay lúc Hàn Lập hành động thì huyết vụ lại quay trở về, trong chớp mắt liền nhập vào huyết vẫn không thấy bóng dáng.
Huyết vân nhất thời kịc liệt run rẩy, sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, một huyết phù lớn hơn ba mươi trượng bỗng nhiên từ trong mây đè xuống.
Huyết phù lớn như thế, cho dù là Hàn Lập thì cũng sợ hãi.
Hít sâu một hơi, hắn bỗng điểm đầu ngón tay vào hắc sắc tiểu sơn.
Tiểu sơn lập tức phát ra âm thanh trầm muộn, vô số hôi sắc quang ti bắn ra, hóa thành hôi sắc đại võng trên đỉnh đầu, chuẩn bị nghênh đón cự đại phù văn kia.
Nhưng màn típ theo lại làm cho Hàn Lập ngẩn ra.
Cự đại phù văn không giống như tưởng tượng của hắn là trực tiếp hạ xuống, mà huyết vân phía dưới đột nhiên chuyển động, đồng thời bên ngoài phù văn chớp động huyết mang.
Hàn Lập đứng tại chỗ một lúc, nhưng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhướng mày, hắn sờ cằm không rõ cự phù này định làm gì.
Nhưng lập tức hắn biến sắc, tựa hồ phát hiện điều gì, một tay liền vỗ vào túi trữ vật.
Nhất thời thanh hà chợt lóe, một hộp ngọc bay vụt ra, sau khi xoay tròn thì rơi vào trong tay.
Trên hộp ngọc được dán các phù triện màu sắc khác nhau, nhưng hiện tại lại run rẩy không ngừng, đồng thời linh quang lúc sáng lúc tối.
Càng khó tin chính là, trong nháy mắt, huyết sắc phù văn trên trời cao dường như cảm ứng được, quang mang cuồng thiểm.
Vài tiếng trầm muộn phát ra, phù triện trong nháy mắt tự bốc cháy, hóa thành tro bụi. Cơ hồ cùng lúc đó, lại có một tiếng nổ “ầm” truyền đến.
Quang mang kỳ lạ bên ngoài hộp ngọc chợt lóe, hóa thành một đạo bạch mang bắn ra.
Nếu là tu sĩ bình thường thì chỉ sợ lần này sẽ bị thương không nhẹ.
Nhưng nhục thân Hàn Lập đã sớm mạnh đến cực điểm, lần công kích này đánh vào người hắn giống như đánh vào tinh cương.
Bất quá sau khi bạch quang thu lại, hiện ra một vật bất động đang huyền phù.
Mặt ngoài màu vàng, nhưng lại có lục sắc hoa văn, dài như một cây côn gỗ.
Đúng là Huyền Thiên Quả Thật.
Thấy Huyền Thiên Quả Thật, huyết phù trên không trung nhất thời kịch liệt run rẩy, tiếp theo huyết quang chợt lóe, lần nữa vang lên tiếng ầm rồi biến mất giữa không trung.
Hàn Lập biến sắc vài lần, lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Tất cả những việc trước mắt này thật sự rất quỷ dị, chẳng lẽ huyết vân nguyên bản là vì Huyền Thiên Quả Thật mà đến.
Hắn không khỏi thầm nghĩ như thế.
Nhưng còn chưa đợi hắn suy nghĩ rõ ràng thì đột nhiên trong huyết vân truyền ra tiếng nổ ầm ầm.
Hàn Lập ngẩn ra, ngước đầu nhìn lại.
Kết quả là xuất hiện một màn làm cho hắn càng hoảng sợ.
Chỉ thấy trong tiếng nổ, rất nhiều hư ảnh đang dần huyễn hóa ra, hư ảnh này hơn phân nửa là bóng dáng yêu thú, một nửa còn lại thì hắn không biết là gì, có chút giống như dị tộc nhân.
Nhưng vô luận là thú ảnh hay hư ảnh của dị tộc nhân thì khuôn mặt đám người cũng vặn vẹo, tựa hồ đang chịu thống khổ không ít.
“Huyết tế!” Lấy sự lịch duyệt của Hàn Lập, chỉ nhìn ra vài lần là rõ, liền thất thanh kêu lên.
Mà đúng lúc này, tất cả huyết sắc hư ảnh trong huyết vân đột nhiên tụ lại, tiếp theo một cái huyết sắc quang trận cơ hồ che cả nửa bầu trời dần hình thành.
Hàn Lập hít sâu một hơi, đột nhiên trở tay nắm lấy Huyền Thiên Quả Thật, tiếp theo thanh quang trên người chợt lóe, trong nháy mắt hóa thành thanh ti bay ra xa hơn trăm trượng.
Hắn thấy tình hình không ổn, cho nên lập tức chạy.
Sau vài lần chớp động, thanh ti đã biến mất tại cuối chân trời.
Mà quang trận ở chỗ cũ thì vẫn đang từ từ thành hình, không bởi vì Hàn Lập rời đi mà có ý dừng lại.
Sau một thời gian toàn lực phi độn, Hàn Lập một hơi độn ra ngoài trăm vạn dặm, nhưng bản thân vẫn ở trong huyết vân quang tráo.
Nhưng cái quang trận thật lớn kia thì đã sớm biến mất không thấy nữa.
Hàn Lập thở dài một hơi, độn quang tạm thời chậm đi vài phần.
Nhưng đột nhiên đúng lúc đó, từ trên trời truyền đến tiếng nổ lớn.
Hàn Lập nghe thấy tiếng nổ quen thuộc, trong lòng trầm xuống, vội vàng nhấc tay lên.
Chỉ thấy huyết vân vốn bình ổn thì giờ phút này đột nhiên tiêu tán, tiếp theo hơn một nửa huyết vân vặn vẹo, một cái huyết sắc quang trận thật lớn hiện ra.
Thần bí quang trận này vừa lúc đem Hàn Lập đặt vào trung tâm trận.
Sắc mặt Hàn Lập tái nhợt không còn chút máu.
Ngay cả khi không biết cái quang trận này đang định làm gì, nhưng pháp trận lớn như thế thật khiến người ta sợ hãi, hiển nhiên cũng không phải là chuyện tốt gì.
Hàn Lập lúc này không cần suy nghĩ, thanh quang trên người chợt lóe, nếu cần thì sẽ lập tức bỏ chạy.
Đúng lúc này, huyết sắc quang trận trên không trung lại xảy ra dị biến!
Chỉ thấy vô số huyết vẫn từ phương hướng nọ cuồn cuộn kéo đến, chỉ chốc lát đã tới trên đỉnh đầu Hàn Lập, tiếp theo lại nhanh chóng lan ra.
Trong nháy mắt, trong tầm mắt Hàn Lập chỉ còn lại một màu đỏ, không trung tràn ngập tinh khí, giống như cả người đang ở một thế giới xa lạ khác.
Hàn Lập khẽ ngửi tinh khí, mặt có chút trắng bệch.
Khí tức này rõ ràng là máu tươi!
Nhiều huyết vân như vậy thì bao nhiêu máu tươi mới có thể tạo nên, cảnh này thật sự làm cho người ta thập phần sợ hãi.
Hàn Lập trở nên thật cẩn thận!
Hắn dừng độn quang lại, lôi bào trên người hiện lên, hóa thành thanh bạch điện hồ chớp động không thôi. Cùng lúc đó kim quang trên thân nổi lên, hình thành một kim sắc lân giáp, hư ảnh ba đầu sáu tay sau lưng cũng hiện ra.
Hàn Lập khoanh tay, ngẩng đầu nhìn trời, hai mắt híp lại, lam mang trong mắt chớp động.
Tình hình quỷ dị như thế làm cho hắn cảm thấy mình bị ai đó theo dõi. Cũng may hắn hiện đã tu thành một loại thần thông mới, cho dù là tu sĩ Hợp Thể Kỳ ra tay thì cũng có thể chạy thoát, cho nên hắn vẫn có vẻ trấn định dị thường.
Đương nhiên hắn cũng đem thần niệm thả ra bốn phương tám hướng, muốn tìm ra nơi địch nhân ẩn núp.
Nhưng chuyện tiếp theo lại làm cho lòng Hàn Lập trầm xuống.
Mặc cho thần niệm hắn bao phủ trong vòng ngàn dặm nhưng căn bản vẫn không tìm được địch nhân, mà bầu trời vạn dặm quanh hắn vẫn bị huyết vân độc nhất vô nhị này vây kín.
Hàn Lập hấp một ngụm lương khí.
Chẳng lẽ không phải là do bị người nào đó theo dõi, mà là đang ở trong một cấm chế thần bí.
Hàn Lập không khỏi nghĩ tới điều này!
Sắc mặt âm tình bất định, một hồi lâu sau hắn đột nhiên hóa thành một đạo thanh hồng bắn ra, sau vài lần chớp động liền biến mất ở phía chân trời.
Mặc kệ là vì sao gặp phải thiên tượng như thế, nhưng hắn thật sự muốn rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.
Lấy tu vi hiện tại của Hàn Lập, độn tốc toàn lực thì chỉ một khắc sau liền hóa thành thanh ti phá không, sau khi hiện lên ở bầu trời chỗ này thì chỉ một khắc sau liền xuất hiện ở bầu trời chỗ khác, trong nháy mắt liền độn ra hơn trăm trượng.
Độn tốc cực nhanh, cơ hồ không hề dưới tu sĩ Hợp Thể Kỳ.
Đây hiển nhiên là do tu vi hiện tại của Hàn Lập tiến nhanh, nhưng nguyên do chủ yếu chính là mới luyện lại bảy mươi hai thanh phi kiếm, nên độn tốc nhanh hơn.
Hàn Lập dùng một thanh phi kiếm mà ngự kiếm phi hành, cho nên mới có biểu hiện kinh người như vậy.
Hàn Lập đối với tốc độ ngự kiếm của mình cũng thấy có chút ngoài ý muốn, sợ hãi lẫn vui mừng đan xen.
Nhưng vẻ tươi cười trên mặt Hàn Lập không duy trì được bao lâu thì đã biến mất, cuối cùng hiện ra thần sắc khó tin.
Hắn đã một hơi bay xa trăm vạn dặm, nhưng hiện tại bản thân vẫn đang ở trong huyết vân quỷ dị này, bộ dáng như vô cùng vô tận.
Hàn Lập vô cùng hoảng sợ, độn quang ngày càng nhanh.
Sau khi Hàn Lập phi hành thêm nửa canh giờ mà màu đỏ trên không trung vẫn như trước tồn tại thì rốt cục thanh quang thu về, lần nữa hiện ra thân hình Hàn Lập.
Giờ phút này sắc mặt Hàn Lập trở nên âm trầm dị thường.
Hiển nhiên hắn biết bản thân đang trong cấm chế thần diệu nào đó, nếu không sẽ không gặp phải chuyện tình thế này. Nhưng cấm chế này lại rộng như thế, thật sự làm người ta nghe thấy mà sợ hãi.
Hàn Lập huyền phù giữa không trung, tâm niệm xoay chuyển tìm cách thoát thân.
Nhưng không chờ Hàn Lập suy nghĩ, đột nhiên huyết vân trên không trung quay cuồng, tiếp theo hiện ra huyết sắc phù văn. Phù văn lưu chuyển trong mây, đột nhiên truyền ra tiếng ầm ầm.
Tiếng ầm ầm ngày càng to, dần dần trở nên đinh tai nhức óc.
Hàn Lập thấy cảnh này thì rùng mình, không suy nghĩ thêm, hai tay bắt quyết, thanh quang trên người chợt lóe, bảy mươi hai thanh sắc phi kiếm chợt bắn ra, xoay quanh Hàn Lập, sau đó liền hóa thành bảy mươi hai đóa thanh liên, múa may trên dưới.
Nhưng Hàn Lậpkhông chỉ làm như thế, sau khi thả ra phi kiếm, tay hư không đánh ra một trảo, bóng đen chợt lóe, một ngọn núi nhỏ xuất hiện trên tay.
Hắn không suy nghĩ thêm, ném nhanh lên.
Hắc sắc tiểu sơn thoáng cái biến cao hơn mười trượng, che trên đỉnh đầu Hàn Lập, phòng hộ nghiêm ngặt.
Mặc dù không biết phát sinh chuyện gì, nhưng Hàn Lập trong nháy mắt đã thả ra mấy tầng phòng hộ.
Ngay lúc Hàn Lập như lâm phải đại địch, huyết sắc phù văn trên không trung bỗng hạ xuống, phảng phất như tìm được mục tiêu, đồng loạt bay về phía Hàn Lập.
Đỉnh đầu thì còn đỡ, có Nguyên Từ Thần Sơn to như vậy ngăn cản, phù văn căn bản không thể tiến lại, nhưng bốn phía cùng bên dưới thì lại có vô số phù văn bắn tới Hàn Lập.
Sắc mặt Hàn Lập biến đổi, không suy nghĩ nhiều liền điểm về thanh liên bốn phía.
Nhất thời chúng xoay chuyển, huyễn hóa ra vô số thanh sắc kiếm quang, hướng về huyết sắc phù văn điên cuồng chém tới.
“Phốc phốc”, tiếng nổ lớn phát ra, tất cả phù văn trong nháy mắt bị trảm thành từng đoàn huyết vụ, trong nháy mắt bốn phía bạo liệt, lộ ra một khe hở.
Hàn Lập quát khẽ một tiếng, thanh bạch điện hồ trên người nổi lên, trong tiếng lôi minh hóa thành điện võng cực lớn, bắn về phía huyết vụ.
Ngay lúc Hàn Lập hành động thì huyết vụ lại quay trở về, trong chớp mắt liền nhập vào huyết vẫn không thấy bóng dáng.
Huyết vân nhất thời kịc liệt run rẩy, sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, một huyết phù lớn hơn ba mươi trượng bỗng nhiên từ trong mây đè xuống.
Huyết phù lớn như thế, cho dù là Hàn Lập thì cũng sợ hãi.
Hít sâu một hơi, hắn bỗng điểm đầu ngón tay vào hắc sắc tiểu sơn.
Tiểu sơn lập tức phát ra âm thanh trầm muộn, vô số hôi sắc quang ti bắn ra, hóa thành hôi sắc đại võng trên đỉnh đầu, chuẩn bị nghênh đón cự đại phù văn kia.
Nhưng màn típ theo lại làm cho Hàn Lập ngẩn ra.
Cự đại phù văn không giống như tưởng tượng của hắn là trực tiếp hạ xuống, mà huyết vân phía dưới đột nhiên chuyển động, đồng thời bên ngoài phù văn chớp động huyết mang.
Hàn Lập đứng tại chỗ một lúc, nhưng vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhướng mày, hắn sờ cằm không rõ cự phù này định làm gì.
Nhưng lập tức hắn biến sắc, tựa hồ phát hiện điều gì, một tay liền vỗ vào túi trữ vật.
Nhất thời thanh hà chợt lóe, một hộp ngọc bay vụt ra, sau khi xoay tròn thì rơi vào trong tay.
Trên hộp ngọc được dán các phù triện màu sắc khác nhau, nhưng hiện tại lại run rẩy không ngừng, đồng thời linh quang lúc sáng lúc tối.
Càng khó tin chính là, trong nháy mắt, huyết sắc phù văn trên trời cao dường như cảm ứng được, quang mang cuồng thiểm.
Vài tiếng trầm muộn phát ra, phù triện trong nháy mắt tự bốc cháy, hóa thành tro bụi. Cơ hồ cùng lúc đó, lại có một tiếng nổ “ầm” truyền đến.
Quang mang kỳ lạ bên ngoài hộp ngọc chợt lóe, hóa thành một đạo bạch mang bắn ra.
Nếu là tu sĩ bình thường thì chỉ sợ lần này sẽ bị thương không nhẹ.
Nhưng nhục thân Hàn Lập đã sớm mạnh đến cực điểm, lần công kích này đánh vào người hắn giống như đánh vào tinh cương.
Bất quá sau khi bạch quang thu lại, hiện ra một vật bất động đang huyền phù.
Mặt ngoài màu vàng, nhưng lại có lục sắc hoa văn, dài như một cây côn gỗ.
Đúng là Huyền Thiên Quả Thật.
Thấy Huyền Thiên Quả Thật, huyết phù trên không trung nhất thời kịch liệt run rẩy, tiếp theo huyết quang chợt lóe, lần nữa vang lên tiếng ầm rồi biến mất giữa không trung.
Hàn Lập biến sắc vài lần, lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Tất cả những việc trước mắt này thật sự rất quỷ dị, chẳng lẽ huyết vân nguyên bản là vì Huyền Thiên Quả Thật mà đến.
Hắn không khỏi thầm nghĩ như thế.
Nhưng còn chưa đợi hắn suy nghĩ rõ ràng thì đột nhiên trong huyết vân truyền ra tiếng nổ ầm ầm.
Hàn Lập ngẩn ra, ngước đầu nhìn lại.
Kết quả là xuất hiện một màn làm cho hắn càng hoảng sợ.
Chỉ thấy trong tiếng nổ, rất nhiều hư ảnh đang dần huyễn hóa ra, hư ảnh này hơn phân nửa là bóng dáng yêu thú, một nửa còn lại thì hắn không biết là gì, có chút giống như dị tộc nhân.
Nhưng vô luận là thú ảnh hay hư ảnh của dị tộc nhân thì khuôn mặt đám người cũng vặn vẹo, tựa hồ đang chịu thống khổ không ít.
“Huyết tế!” Lấy sự lịch duyệt của Hàn Lập, chỉ nhìn ra vài lần là rõ, liền thất thanh kêu lên.
Mà đúng lúc này, tất cả huyết sắc hư ảnh trong huyết vân đột nhiên tụ lại, tiếp theo một cái huyết sắc quang trận cơ hồ che cả nửa bầu trời dần hình thành.
Hàn Lập hít sâu một hơi, đột nhiên trở tay nắm lấy Huyền Thiên Quả Thật, tiếp theo thanh quang trên người chợt lóe, trong nháy mắt hóa thành thanh ti bay ra xa hơn trăm trượng.
Hắn thấy tình hình không ổn, cho nên lập tức chạy.
Sau vài lần chớp động, thanh ti đã biến mất tại cuối chân trời.
Mà quang trận ở chỗ cũ thì vẫn đang từ từ thành hình, không bởi vì Hàn Lập rời đi mà có ý dừng lại.
Sau một thời gian toàn lực phi độn, Hàn Lập một hơi độn ra ngoài trăm vạn dặm, nhưng bản thân vẫn ở trong huyết vân quang tráo.
Nhưng cái quang trận thật lớn kia thì đã sớm biến mất không thấy nữa.
Hàn Lập thở dài một hơi, độn quang tạm thời chậm đi vài phần.
Nhưng đột nhiên đúng lúc đó, từ trên trời truyền đến tiếng nổ lớn.
Hàn Lập nghe thấy tiếng nổ quen thuộc, trong lòng trầm xuống, vội vàng nhấc tay lên.
Chỉ thấy huyết vân vốn bình ổn thì giờ phút này đột nhiên tiêu tán, tiếp theo hơn một nửa huyết vân vặn vẹo, một cái huyết sắc quang trận thật lớn hiện ra.
Thần bí quang trận này vừa lúc đem Hàn Lập đặt vào trung tâm trận.
Sắc mặt Hàn Lập tái nhợt không còn chút máu.
Ngay cả khi không biết cái quang trận này đang định làm gì, nhưng pháp trận lớn như thế thật khiến người ta sợ hãi, hiển nhiên cũng không phải là chuyện tốt gì.
Hàn Lập lúc này không cần suy nghĩ, thanh quang trên người chợt lóe, nếu cần thì sẽ lập tức bỏ chạy.
Đúng lúc này, huyết sắc quang trận trên không trung lại xảy ra dị biến!
/2449
|