Thiếu nữ hiển nhiên không thể giải đáp nghi hoặc trong lòng phụ nhân, nhưng sau khi hít sâu một hơi thì hỏi ngược lại:
“Cho dù thật sự là Ô La Tộc hạ độc thủ với hai tộc kia, thì hiện tại mẫu thân đã tiến giai lên thượng tộc, còn có con trợ giúp, chẳng lẽ không đối phó được bọn họ?”
“Nếu là Ô La Tộc bình thường, sau khi ta ăn Luyện Tiên Quả hiển nhiên có vài phân tin tưởng, mấu chốt là ở chỗ, từ dấu vết bọn họ ra tay, tựa hồ trong đó còn có người của Ô La Vương Tộc.” Phụ nhân lắc đầu nói.
“Ô La Vương Tộc? Không có khả năng, năm đó vài Thiên Tế Ti của Oa Thị bộ tộc chúng ta thông qua nghịch thiên thần thông dò xét, tất cả huyết mạch Ô La Vương Tộc không phải đã bị cắt đứt sao?” Thiếu nữ kinh hô, có chút khó có thể tin.
“Nếu ngay cả Ô La Tộc đã bị diệt tuyệt mà vẫn có thể lần nữa xuất hiện, thì khả năng vài Ô La Vương chạy thoát năm đó hẳn không phải là không có khả năng. Mà vương tộc này trời sinh có khả năng khắc chế Oa Thị bộ tộc chúng ta, ngoại trừ người hoàng tộc, thì những tộc khác đứng trước mặt Ô La Vương tộc đều không thể phát ra được một thành thần thông. Hơn nữa tốc độ tu luyện của Ô La Vương tộc cực nhanh. Mà hiện tại khi đã động thủ với ba tộc chúng ta, nhất định đã tu luyện đại thành.” Trên mặt phụ nhân thủy chung vẫn là vẻ lo lắng.
Thiếu nữ nghe giọng phụ nhân, nhất thời hết chỗ nói. Nhưng một lát sau, nàng đảo đôi mắt to vài vòng, đột nhiên nói thêm:
“Bất quá mẫu thân không nên lo lắng, nếu Ô La tộc đáng sợ như thế thì như thế nào lại để cho Hỏa Dương tộc chúng ta sống lâu như vậy, sợ rằng lần trước diệt hai tộc kia cũng có chút tổn thất. Chúng ta cũng không phải là không có lực đánh một trận.”
“Nếu đúng như thế thì tốt, nhưng đừng quên hai tộc khác bị bắt hết nam nhân.”
“Ý mẫu thân nói là…chúng đang…” Thiếu nữ nhất thời nghĩ đến điều gì, sắc mặt lại thêm hai phần trắng bệch.
“Ưh, năm đó tộc này cùng Oa Thị bộ tộc chúng ta trở thành tử địch cũng bởi vì điều này. Sợ rằng sau khi chúng làm xong việc này thì mới có thể xuống tay với chúng ta. Dù sao Hỏa Dương Tộc chúng ta mạnh nhất trong ba tộc, hơn nữa phòng thủ trên đảo cũng vượt xa hai tộc còn lại. Chúng chuẩn bị chu đáo toàn bộ rồi mới ra tay với chúng ta cũng là chuyện bình thường. Nếu tu vi vị Hàn tiên sinh kia thật sự đúng như ta dự đoán, thì tồn vong của chúng ta nói không chừng phải dựa vào người này.” Ánh mắt phụ nhân chớp động nói.
“Người nọ thật sự có thần thông cao đến thế sao? Mới vừa rồi nghe mẫu thân cũng những người khác đàm luận, người này bị thương rất nặng, đến lúc đó sợ rằng không có tác dụng gì.” Đôi mi thanh tú của thiếu nữ nhíu lại, bộ dáng có chút khó hiểu.
“Ta đã quyết định đem Liệt Dương Thần Đan đưa cho người này.” Phụ nhân thản nhiên nói.
“Cái gì, mẫu thân muốn đem thần dược này cho hắn, tuyệt đối không thể. Mẫu thân ngay cả khi ăn vào Luyện Tiên Đan, nhưng nếu dùng Liệt Dương Đan thì có thể khôi phục lại thọ nguyên. Nếu cho người này thì chẳng phải không thể vãn hồi thọ nguyên sao.” Thiếu nữ rời khỏi lòng phụ nhân, lớn tiếng phản đối.
“Mới vừa rồi ta do dự cũng là vì việc này, nếu người này có tu vi tương đương với sư phụ của con thì đem thần đan cho hắn cũng đáng giá. Nhưng nếu chỉ cao hơn ta một hai tầng thì chỉ có thể dùng dị bảo mới che dấu được ta, như thế thì có chút lãng phí.” Phụ nhân cười khổ một tiếng.
“Người này sao có thể so sánh với sư phụ con! Sư phụ con đã tu luyện đến thượng tộc tầng thứ năm, tại hải vực gần đây được xếp vào nhóm năm người mạnh nhất.” Thiếu nữ hơi lo lắng, không muốn tin.
“Mặc dù ta nhìn không thấu tu vi đối phương, nhưng đối phương khẳng định là tồn tại cao hơn ta. Bởi vì cho dù người này bị thương, ta vẫn mơ hồ cảm thấy đối phương chỉ cần nhấc tay là có thể dễ dàng giết ta. Nếu không ta cũng không nguyện ý khẩn cầu đối phương như thế. Nhưng chỉ cần người này thật sự có trọng dụng đối với kiếp nạn này thì một viên Liệt Dương Đan cũng không tính là gì.” Phụ nhân do dự một chút mới cẩn thận nói.
“Mới vừa rồi con nghe những người đó đàm luận, từ đầu tới cuối người này cũng không thể hiện thần thông trước mặt bất cứ ai. Cứ như vậy đem Liệt Dương Thần Đan giao cho hắn thì không phải rất cẩu thả sao. Cho dù muốn giao thì cũng phải thử xem mới được.” Thiếu nữ nhíu mày, đột nhiên nói.
“Thử! Hiện tại đối phương bị hao tổn pháp lực, thử như thế nào.”
Phụ nhân trầm ngâm một chút, có chút dao động.
“Cho dù tu vi bị hao tổn, nhưng nếu thật sự là tồn tại thượng tộc cấp cao thì thần niệm phải rất cường đại. Mẫu thân nếu yên tâm thì cứ giao Liệt Dương Thần Đan cho con, đến lúc đó con sẽ hành sự theo hoàn cảnh. Nếu người này thật sự có thần thông cao thì vì tương lai Hỏa Dương Tộc, đem Liệt Dương Đan giao cho hắn cũng không sao. Nhưng nếu chỉ là hổ giấy thì đan dược này quan trọng như vậy, hiển nhiên không thể để cho một gã ngoại nhân dùng.” Thiếu nữ quả quyết nói.
“Việc này…” Phụ nhân nghe thiếu nữ nói thế thì có chút chần chờ không quyết.
Liệt Dương Thần Đan có thể một lần nữa phục hồi thọ nguyên gần như lúc đầu, trong lòng nàng cũng không nỡ xuất ra.
“Được rồi, Châu nhi con có thể thử một lần, nhưng vô luận thế nào cũng không nên quá phận, ngàn vạn lần đừng đắc tội với người này.” Cuối cùng phụ nhân gật đầu đồng ý.
“Mẫu thân yên tâm, con tự biết chừng mực.” Thiếu nữ nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười ngọt ngào.
“Ba ngày sau ta hẳn là có thể đem thần đan lấy ra từ địa hỏa, đến lúc đó con cùng đi với ta. Nếu đối phương thật sự có đại thần thông thì thiết nghĩ sẽ không dò xét và trách tội đối với một tiểu bối. Mặt khác việc Ô La Tộc gây khó dễ hẳn sẽ không trì hoãn lâu, ta sẽ hướng vài tộc khác cầu viện. Trong lúc ở đây, ta sẽ cùng mấy vị trưởng lão trong tộc đem phòng ngự gia tăng gấp đôi.” Cuối cùng phụ nhân quyết định nói.
Thiếu nữ nghe xong cuống quýt gật đầu, kế tiếp hai người ở trong điện trò chuyện chi tiết một lát về Ô La Tộc.
Thời gian bất tri bất giác đã trôi qua một ngày.
Tại chân núi cách đó trăm dặm, Hàn Lập đang khoanh chân ngồi, mí mắt vừa động liền mở ra, đồng thời kim quang trên người cũng thu lại.
Chỉ thấy nguyên bản đôi mắt ảm đạm, hiện tại có thêm vài phần sáng lạng.
Hàn Lập mặt không biểu tình, giơ tay lên đánh giá vài cái, tiếp theo năm ngón tay nhẹ huy động, chậm rãi nắm lại.
Hắn nhẹ thở dài một hơi.
Hiện tại mặc dù hắn khôi phục được một chút pháp lực, nhưng tinh huyết và thần niệm thật sự đã tiêu hao rất nhiều, cho dù có nhiều linh đan trong người thì chỉ sợ cũng phải mất ba bốn năm mới có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh điểm.
Bất quá hắn có dũng khí đáp ứng phụ nhân ở lại thì hiển nhiên cũng có vài phần nắm chắc tự bảo vệ được bản thân.
Trong lòng tự định giá, Hàn Lập đột nhiên vung tay lên, một hắc sắc viên hoàn bắn ra, sau khi xoay tròn thì quang mang chợt lóe, bên ngoài hiện ra một đạo ô quang cùng một đoàn kim quang.
Hai đạo độn quang xoay quanh trước người Hàn Lập, trên mặt đất cũng hiện ra một hắc sắc tiểu hầu và một
Đúng là đề hồn và báo lân thú.
Hai linh thú này, một con thì ngay cả Hàn Lập cũng không thể nắm rõ ràng cực hạn thần thông của nó rốt cuộc như thế nào, một con thì đã tương đương với tồn tại Hóa Thần Kỳ.
Hai linh thú này cũng là do hắn ngồi xuống khôi phục pháp lực cùng thần niệm một hồi lâu, mới có thể miễn cưỡng triệu hồi ra. Nếu là khi vừa mới tỉnh lại, thần niệm và pháp lực khô kiệt hầu như không còn, tự nhiên không thể dễ dàng triệu hồi ra.
Hai linh thú sau khi hiện thân. Đề hồn thì thân hình thoáng một cái, lập tức ngồi trên đầu vai Hàn Lập cười hì hì, con kia thì tàn ảnh chợt lóe, lao thẳng vào trong lòng Hàn Lập, dùng đầu lưỡi màu hồng phấn liếm bàn tay Hàn Lập, cảm giác có chút nóng, cũng có chút tê dại.
Hàn Lập mỉm cười, hai tay phân biệt vỗ vài cái lên hai con thú, sau đó miễn cưỡng dùng thần niệm phân phó chúng vài câu.
Nhất thời đề hồn nhảy từ trên vai xuống, tiếp theo hình thể cuồng trước, hắc quang chợt lóe, hóa thành một người giống y đúc Hàn Lập. Tiếp theo vị “Hàn Lập” này cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh Hàn Lập.
Mà báo lân thú thì từ trong lòng Hàn Lập vọt ra, trong hư không hóa thành mấy đạo tàn ảnh, sau đó không biết đã ẩn vào chỗ nào.
Làm xong tất cả, Hàn Lập lại vỗ một cái vào vòng trữ vật, linh quang chợt lóe, một bộ trận kỳ xuất hiện.
Hắn phất ta, trận kỳ hướng bốn phía vách tường bắn đi, hóa thành linh quang nhập vào trong vách tường không thấy bóng dáng.
Cùng lúc đó, bên ngoài nhà gỗ của Hàn Lập bỗng nhiên hiện ra bạch quang chớp động không thôi.
Sau khi làm xong tất cả, Hàn Lập mới chính thức buông lỏng trong lòng, sau khi thoáng trầm ngâm thì đột nhiên giơ tay lên, ngưng thần nhìn lại.
Chỉ thấy trên đó là một hoàng sắc ấn ngân mờ ảo như có như không.
Lam mang trong mắt Hàn Lập liên tiếp chớp động, sau khi cẩn thận nhìn ấn ngân này thì chần chờ một lúc, sau đó thanh quang trên tay chợt lóe, đem linh lực ít ỏi trong thể nội truyền tới ấn ngân.
Kết quả hoàng sắc ấn ngân vốn vô cùng mơ hồ, nhất thời dần hiện ra rõ ràng.
Xem hình dạng thì đúng là Huyền Thiên Quả Thật đã biến mất sau khi Hàn Lập chém ra một kiếm. Chỉ là không biết Quả Thật như thế nào lại ở trên cánh tay Hàn Lập khi hắn bị hôn mê.
Hàn Lập chau mày, nét mặc không ngừng biến đổi.
Lấp pháp lực ít ỏi hiện tại, nhiều lắm chỉ có thể làm cho hoàng sắc ấn ngân rõ lên vài phần. Về chuyện khác thì hiển nhiên hắn không thể làm được vào lúc này.
Điều này làm Hàn Lập cảm thấy bất an.
Trước tiên không nói đến uy lực của trường kiếm mà Huyền Thiên Quả Thật biến thành, chỉ riêng đại giới mà kiếm này chém ra đến bây giờ vẫn làm cho hắn ớn lạnh.
Một kiếm bổ ra, mặc kệ địch nhân như thế nào, chỉ sợ mạng nhỏ của hắn trước tiên đã vứt đi hơn phân nửa.
Sau một lúc lâu, Hàn Lập mới dời ánh mắt khỏi cánh tay.
Trong lòng hắn đã có quyết định, sau khi pháp lực khôi phục thì trước tiên lập tức bức bảo vật này ra khỏi cánh tay.
Nếu không thì cái loại đả thương bản thân trước khi đả thương địch thủ này thật sự không biết là họa hay là phúc.
“Cho dù thật sự là Ô La Tộc hạ độc thủ với hai tộc kia, thì hiện tại mẫu thân đã tiến giai lên thượng tộc, còn có con trợ giúp, chẳng lẽ không đối phó được bọn họ?”
“Nếu là Ô La Tộc bình thường, sau khi ta ăn Luyện Tiên Quả hiển nhiên có vài phân tin tưởng, mấu chốt là ở chỗ, từ dấu vết bọn họ ra tay, tựa hồ trong đó còn có người của Ô La Vương Tộc.” Phụ nhân lắc đầu nói.
“Ô La Vương Tộc? Không có khả năng, năm đó vài Thiên Tế Ti của Oa Thị bộ tộc chúng ta thông qua nghịch thiên thần thông dò xét, tất cả huyết mạch Ô La Vương Tộc không phải đã bị cắt đứt sao?” Thiếu nữ kinh hô, có chút khó có thể tin.
“Nếu ngay cả Ô La Tộc đã bị diệt tuyệt mà vẫn có thể lần nữa xuất hiện, thì khả năng vài Ô La Vương chạy thoát năm đó hẳn không phải là không có khả năng. Mà vương tộc này trời sinh có khả năng khắc chế Oa Thị bộ tộc chúng ta, ngoại trừ người hoàng tộc, thì những tộc khác đứng trước mặt Ô La Vương tộc đều không thể phát ra được một thành thần thông. Hơn nữa tốc độ tu luyện của Ô La Vương tộc cực nhanh. Mà hiện tại khi đã động thủ với ba tộc chúng ta, nhất định đã tu luyện đại thành.” Trên mặt phụ nhân thủy chung vẫn là vẻ lo lắng.
Thiếu nữ nghe giọng phụ nhân, nhất thời hết chỗ nói. Nhưng một lát sau, nàng đảo đôi mắt to vài vòng, đột nhiên nói thêm:
“Bất quá mẫu thân không nên lo lắng, nếu Ô La tộc đáng sợ như thế thì như thế nào lại để cho Hỏa Dương tộc chúng ta sống lâu như vậy, sợ rằng lần trước diệt hai tộc kia cũng có chút tổn thất. Chúng ta cũng không phải là không có lực đánh một trận.”
“Nếu đúng như thế thì tốt, nhưng đừng quên hai tộc khác bị bắt hết nam nhân.”
“Ý mẫu thân nói là…chúng đang…” Thiếu nữ nhất thời nghĩ đến điều gì, sắc mặt lại thêm hai phần trắng bệch.
“Ưh, năm đó tộc này cùng Oa Thị bộ tộc chúng ta trở thành tử địch cũng bởi vì điều này. Sợ rằng sau khi chúng làm xong việc này thì mới có thể xuống tay với chúng ta. Dù sao Hỏa Dương Tộc chúng ta mạnh nhất trong ba tộc, hơn nữa phòng thủ trên đảo cũng vượt xa hai tộc còn lại. Chúng chuẩn bị chu đáo toàn bộ rồi mới ra tay với chúng ta cũng là chuyện bình thường. Nếu tu vi vị Hàn tiên sinh kia thật sự đúng như ta dự đoán, thì tồn vong của chúng ta nói không chừng phải dựa vào người này.” Ánh mắt phụ nhân chớp động nói.
“Người nọ thật sự có thần thông cao đến thế sao? Mới vừa rồi nghe mẫu thân cũng những người khác đàm luận, người này bị thương rất nặng, đến lúc đó sợ rằng không có tác dụng gì.” Đôi mi thanh tú của thiếu nữ nhíu lại, bộ dáng có chút khó hiểu.
“Ta đã quyết định đem Liệt Dương Thần Đan đưa cho người này.” Phụ nhân thản nhiên nói.
“Cái gì, mẫu thân muốn đem thần dược này cho hắn, tuyệt đối không thể. Mẫu thân ngay cả khi ăn vào Luyện Tiên Đan, nhưng nếu dùng Liệt Dương Đan thì có thể khôi phục lại thọ nguyên. Nếu cho người này thì chẳng phải không thể vãn hồi thọ nguyên sao.” Thiếu nữ rời khỏi lòng phụ nhân, lớn tiếng phản đối.
“Mới vừa rồi ta do dự cũng là vì việc này, nếu người này có tu vi tương đương với sư phụ của con thì đem thần đan cho hắn cũng đáng giá. Nhưng nếu chỉ cao hơn ta một hai tầng thì chỉ có thể dùng dị bảo mới che dấu được ta, như thế thì có chút lãng phí.” Phụ nhân cười khổ một tiếng.
“Người này sao có thể so sánh với sư phụ con! Sư phụ con đã tu luyện đến thượng tộc tầng thứ năm, tại hải vực gần đây được xếp vào nhóm năm người mạnh nhất.” Thiếu nữ hơi lo lắng, không muốn tin.
“Mặc dù ta nhìn không thấu tu vi đối phương, nhưng đối phương khẳng định là tồn tại cao hơn ta. Bởi vì cho dù người này bị thương, ta vẫn mơ hồ cảm thấy đối phương chỉ cần nhấc tay là có thể dễ dàng giết ta. Nếu không ta cũng không nguyện ý khẩn cầu đối phương như thế. Nhưng chỉ cần người này thật sự có trọng dụng đối với kiếp nạn này thì một viên Liệt Dương Đan cũng không tính là gì.” Phụ nhân do dự một chút mới cẩn thận nói.
“Mới vừa rồi con nghe những người đó đàm luận, từ đầu tới cuối người này cũng không thể hiện thần thông trước mặt bất cứ ai. Cứ như vậy đem Liệt Dương Thần Đan giao cho hắn thì không phải rất cẩu thả sao. Cho dù muốn giao thì cũng phải thử xem mới được.” Thiếu nữ nhíu mày, đột nhiên nói.
“Thử! Hiện tại đối phương bị hao tổn pháp lực, thử như thế nào.”
Phụ nhân trầm ngâm một chút, có chút dao động.
“Cho dù tu vi bị hao tổn, nhưng nếu thật sự là tồn tại thượng tộc cấp cao thì thần niệm phải rất cường đại. Mẫu thân nếu yên tâm thì cứ giao Liệt Dương Thần Đan cho con, đến lúc đó con sẽ hành sự theo hoàn cảnh. Nếu người này thật sự có thần thông cao thì vì tương lai Hỏa Dương Tộc, đem Liệt Dương Đan giao cho hắn cũng không sao. Nhưng nếu chỉ là hổ giấy thì đan dược này quan trọng như vậy, hiển nhiên không thể để cho một gã ngoại nhân dùng.” Thiếu nữ quả quyết nói.
“Việc này…” Phụ nhân nghe thiếu nữ nói thế thì có chút chần chờ không quyết.
Liệt Dương Thần Đan có thể một lần nữa phục hồi thọ nguyên gần như lúc đầu, trong lòng nàng cũng không nỡ xuất ra.
“Được rồi, Châu nhi con có thể thử một lần, nhưng vô luận thế nào cũng không nên quá phận, ngàn vạn lần đừng đắc tội với người này.” Cuối cùng phụ nhân gật đầu đồng ý.
“Mẫu thân yên tâm, con tự biết chừng mực.” Thiếu nữ nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười ngọt ngào.
“Ba ngày sau ta hẳn là có thể đem thần đan lấy ra từ địa hỏa, đến lúc đó con cùng đi với ta. Nếu đối phương thật sự có đại thần thông thì thiết nghĩ sẽ không dò xét và trách tội đối với một tiểu bối. Mặt khác việc Ô La Tộc gây khó dễ hẳn sẽ không trì hoãn lâu, ta sẽ hướng vài tộc khác cầu viện. Trong lúc ở đây, ta sẽ cùng mấy vị trưởng lão trong tộc đem phòng ngự gia tăng gấp đôi.” Cuối cùng phụ nhân quyết định nói.
Thiếu nữ nghe xong cuống quýt gật đầu, kế tiếp hai người ở trong điện trò chuyện chi tiết một lát về Ô La Tộc.
Thời gian bất tri bất giác đã trôi qua một ngày.
Tại chân núi cách đó trăm dặm, Hàn Lập đang khoanh chân ngồi, mí mắt vừa động liền mở ra, đồng thời kim quang trên người cũng thu lại.
Chỉ thấy nguyên bản đôi mắt ảm đạm, hiện tại có thêm vài phần sáng lạng.
Hàn Lập mặt không biểu tình, giơ tay lên đánh giá vài cái, tiếp theo năm ngón tay nhẹ huy động, chậm rãi nắm lại.
Hắn nhẹ thở dài một hơi.
Hiện tại mặc dù hắn khôi phục được một chút pháp lực, nhưng tinh huyết và thần niệm thật sự đã tiêu hao rất nhiều, cho dù có nhiều linh đan trong người thì chỉ sợ cũng phải mất ba bốn năm mới có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh điểm.
Bất quá hắn có dũng khí đáp ứng phụ nhân ở lại thì hiển nhiên cũng có vài phần nắm chắc tự bảo vệ được bản thân.
Trong lòng tự định giá, Hàn Lập đột nhiên vung tay lên, một hắc sắc viên hoàn bắn ra, sau khi xoay tròn thì quang mang chợt lóe, bên ngoài hiện ra một đạo ô quang cùng một đoàn kim quang.
Hai đạo độn quang xoay quanh trước người Hàn Lập, trên mặt đất cũng hiện ra một hắc sắc tiểu hầu và một
Đúng là đề hồn và báo lân thú.
Hai linh thú này, một con thì ngay cả Hàn Lập cũng không thể nắm rõ ràng cực hạn thần thông của nó rốt cuộc như thế nào, một con thì đã tương đương với tồn tại Hóa Thần Kỳ.
Hai linh thú này cũng là do hắn ngồi xuống khôi phục pháp lực cùng thần niệm một hồi lâu, mới có thể miễn cưỡng triệu hồi ra. Nếu là khi vừa mới tỉnh lại, thần niệm và pháp lực khô kiệt hầu như không còn, tự nhiên không thể dễ dàng triệu hồi ra.
Hai linh thú sau khi hiện thân. Đề hồn thì thân hình thoáng một cái, lập tức ngồi trên đầu vai Hàn Lập cười hì hì, con kia thì tàn ảnh chợt lóe, lao thẳng vào trong lòng Hàn Lập, dùng đầu lưỡi màu hồng phấn liếm bàn tay Hàn Lập, cảm giác có chút nóng, cũng có chút tê dại.
Hàn Lập mỉm cười, hai tay phân biệt vỗ vài cái lên hai con thú, sau đó miễn cưỡng dùng thần niệm phân phó chúng vài câu.
Nhất thời đề hồn nhảy từ trên vai xuống, tiếp theo hình thể cuồng trước, hắc quang chợt lóe, hóa thành một người giống y đúc Hàn Lập. Tiếp theo vị “Hàn Lập” này cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh Hàn Lập.
Mà báo lân thú thì từ trong lòng Hàn Lập vọt ra, trong hư không hóa thành mấy đạo tàn ảnh, sau đó không biết đã ẩn vào chỗ nào.
Làm xong tất cả, Hàn Lập lại vỗ một cái vào vòng trữ vật, linh quang chợt lóe, một bộ trận kỳ xuất hiện.
Hắn phất ta, trận kỳ hướng bốn phía vách tường bắn đi, hóa thành linh quang nhập vào trong vách tường không thấy bóng dáng.
Cùng lúc đó, bên ngoài nhà gỗ của Hàn Lập bỗng nhiên hiện ra bạch quang chớp động không thôi.
Sau khi làm xong tất cả, Hàn Lập mới chính thức buông lỏng trong lòng, sau khi thoáng trầm ngâm thì đột nhiên giơ tay lên, ngưng thần nhìn lại.
Chỉ thấy trên đó là một hoàng sắc ấn ngân mờ ảo như có như không.
Lam mang trong mắt Hàn Lập liên tiếp chớp động, sau khi cẩn thận nhìn ấn ngân này thì chần chờ một lúc, sau đó thanh quang trên tay chợt lóe, đem linh lực ít ỏi trong thể nội truyền tới ấn ngân.
Kết quả hoàng sắc ấn ngân vốn vô cùng mơ hồ, nhất thời dần hiện ra rõ ràng.
Xem hình dạng thì đúng là Huyền Thiên Quả Thật đã biến mất sau khi Hàn Lập chém ra một kiếm. Chỉ là không biết Quả Thật như thế nào lại ở trên cánh tay Hàn Lập khi hắn bị hôn mê.
Hàn Lập chau mày, nét mặc không ngừng biến đổi.
Lấp pháp lực ít ỏi hiện tại, nhiều lắm chỉ có thể làm cho hoàng sắc ấn ngân rõ lên vài phần. Về chuyện khác thì hiển nhiên hắn không thể làm được vào lúc này.
Điều này làm Hàn Lập cảm thấy bất an.
Trước tiên không nói đến uy lực của trường kiếm mà Huyền Thiên Quả Thật biến thành, chỉ riêng đại giới mà kiếm này chém ra đến bây giờ vẫn làm cho hắn ớn lạnh.
Một kiếm bổ ra, mặc kệ địch nhân như thế nào, chỉ sợ mạng nhỏ của hắn trước tiên đã vứt đi hơn phân nửa.
Sau một lúc lâu, Hàn Lập mới dời ánh mắt khỏi cánh tay.
Trong lòng hắn đã có quyết định, sau khi pháp lực khôi phục thì trước tiên lập tức bức bảo vật này ra khỏi cánh tay.
Nếu không thì cái loại đả thương bản thân trước khi đả thương địch thủ này thật sự không biết là họa hay là phúc.
/2449
|