“Cho dù có bước vào nửa bước nhưng cũng không phải thật sự là Thánh Tộc. Tu vi hai người chúng ta tương đương với Thánh Tộc Nhất Giai, nhưng khi tiến giai thì phải mượn sức mười vị trưởng lão dùng bí thuật thay phiên quán thể, mới may mắn đột phá chướng ngại. Nhưng thần niệm và công pháp thì lại không tốt, không thể tĩnh tâm tu luyện mấy ngàn năm, căn bản không thể so với Thánh Tộc chính thức. Lúc này đây nếu nhân thủ không đủ thì mấy vị trưởng lão cũng không nhất định phải điều chúng ta đi.” Lão giả lắc đầu nói. Truyện "Phàm Nhân Tu Tiên Truyện "
“Điều này cũng đúng, bất quá cho dù là như vậy, hai ta liên thủ cũng chính thức được coi là thánh tộc Nhị Giai, nghĩ rằng cũng có lực đánh một trận. Mà khả năng xuất hiện Thánh Tộc trong Lục Quang Thành cũng cực kỳ thấp.” Trung niên nhân cũng gật đầu nói.
“Bất quá, tiểu tử Hoằng Diệt này có chút đáng tiếc!” Lão giả không biết nghĩ gì, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối.
“Ta nghe nói người này sở hữu hai loại huyết mạch của Hỏa Nguyệt Tộc cùng Giác Xi Tộc, cũng là bộ tộc hỏa hệ các ngươi, chẳng lẽ cùng Đồ huynh có quan hề gì sao?” Trung niên nhân nghe vậy, đột nhiên cười.
“Đồ mỗ nói ra làm Nanh huynh chê cười, lại nói tiếp, người này thật đúng hậu nhân của một người có quan hệ xâu xa với ta. Lúc đầu trong lúc vô tình mang hắn về, bảo hắn trà trộn vào Thiên Vân chư tộc, bất quá thiên phú tu luyện của hắn đích xác cực cao, một ngày nào đó có thể đạt đến cảnh giới của ta và ngươi. Mà trưởng lão Viêm Hệ bộ tộc chúng ta cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ cần chờ nhiệm vụ nằm vùng của hắn chấm dứt thì khi về sẽ tẩy tủy, đem thân thể hắn hoàn toàn chuyển thành Giác Xi Tộc chúng ta. Nhưng không nghĩ tới, mắt thấy việc sắp hoàn thành thì lại bị phá hoại.” Vẻ mặt lão giả trở nên âm trầm.
“Hắc hắc, Đồ huynh không cần tiếc nuối, ta sẽ bắt hung thủ đã giết hắn băm thây vạn đoạn. Đáng tiếc, vì sợ hắn bị người ta phát giác nên chúng ta vẫn chưa để lại tiêu ký trên người hắn. Nếu không thì đã có thể dễ dàng tìm ra hung thủ. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, chúng ta đã đem hơn nửa nhân thủ thả ra ngoài, bọn họ tuyệt đối chạy thoát rồi.” Trung niên nhân mỉm cười nói.
“Có các đại trưởng lão tự mình ban thưởng Hạ Thiên Huyền La Bàn thì hiển nhiên không cần lo lắng chuyện bọn họ trốn thoát. Phiền toái duy nhất chính là thứ kia không phải chỉ có một kiện, hơn nữa không biết có trong tay Vạn Cổ Tộc Nhân hay không. Chúng ta cũng không nên bức bọn họ vào tình thế cấp bách, phá hủy mấy thứ này. Các đại trưởng lão cũng hiểu rõ, muốn mang những đồ vật này còn nguyên vẹn trở về.” Lão giả sau khi suy nghĩ một chút thì nói.
“Điểm này ta hiển nhiên biết, nếu không phải hai ta vẫn còn trốn trong chiến chu chưa lộ diện, muốn xác định mục tiêu, dùng thủ đoạn lôi đình đoạt vật thì căn bản đã không cho bọn hắn cơ hội phản ứng. Dựa theo kế hoạch lúc trước, trước tiên phái Hoằng Diệt xác định xem đồ vật kia ở trong tay kẻ nào, sau đó lưu lại dấu hiệu, rồi chúng ta sẽ động thủ. Nhưng hiện tại Hoằng Diệt đã chết, đồ vật nọ đang ở đâu cũng không rõ. Điều này có chút phiền phức!” Trung niên nhân lại nhướng mày.
“Đích xác có chút khó giải quyết, nhưng cũng không phải là không thể giải quyết. Đồ vật nọ quan trọng như thế, nghĩ phải để ở nơi đại quân canh phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể giao cho kẻ có tu vi thấp. Dù sao xuất ra nhiều nhân thủ như vậy chính là muốn đem tu luyện giả trong Lục Quang Thành một mẻ bắt hết. Những tu luyện giả cấp thấp thì không có một chút cơ hội chạy thoát. Nếu người nọ thật sự ngu xuẩn đến mức giao vật đó cho tu luyện giả cấp thấp giữ thì đúng là tiện nghi cho chúng ta. Kể từ đó, phạm vi sẽ rút nhỏ lại, ta phỏng chẳng vật đó sẽ ở trong tay thượng tộc cấp cao. Đương nhiên nếu thật sự có Thánh Tộc thì đồ vật đó khẳng định là ở trong tay Thánh Tộc.” Lão giả chậm rãi phân tích. Truyện "Phàm Nhân Tu Tiên Truyện "
“Lời này cũng đúng, nếu là trong phạm vi này thì mục tiêu thật sự giảm đi rất nhiều. Thượng tộc trung giai thì giao cho Vũ Giao đối phó là được. Chỉ là mấy tên Thượng Tộc tam giai thì chúng ta phải tự thân xuất mã, phối hợp với người khác.” Trung niên nhân cũng gật đầu đồng ý.
“Sáu gã dẫn đầu, lưu lại hai người ở trên chiến thuyền, còn tất cả người khác đều phái ra ngoài. Dựa theo thời gian thì dị tộc cấp thấp hẳn là đã xử lý xong rồi, không có những tên cấp thấp đó quấy nhiễu, có thể sử dụng Thiên Huyền La Bàn mà các trưởng lão ban cho.
Tồn tại cấp cao thì hẳn là có thể xác định dễ dàng vị trí.” Lão giả thì thào nói.
Trung niên nhân nghe như thế thì không có tiếp lời, nhưng ánh mắt lại chớp động, lộ ra vẻ như đang nghĩ tới điều gì đó.
Lúc này tại phụ cận Lục Quang Thành, cự ưng cùng ngân sắc giáp sĩ trên độc mộc trải qua một phen tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm ra tu luyện giả dị tộc, khoảng mười tám tên đều bị giết hoặc bị bắt làm tù binh, chỉ có một số ít ẩn nặc cao minh ở gần đó, hy vọng có thể thoát được một mạng.
Mặt khác, mấy tên cấp cao thì dựa vào pháp lực cao thâm đã sớm trốn không thấy bóng dáng. Nhưng kim giao lại đuổi theo phía sau, về phần có thể đuổi theo hay không thì chỉ có trời mới biết.
Bất quá xem ra giáp sĩ cùng song đầu ưng vẫn chỉ tìm kiếm ở gần đó, không có chút ý tứ trợ giúp linh thú này, có lẽ biết “Vũ giao” kia đáng sợ.
Mà song đầu ưng cùng giáp sĩ cứ khoảng một tấc đất lại tìm kiếm thật kỹ. Đỉnh núi phụ cận hoặc là trong rừng sâu thỉnh thoảng có một hai đạo độn quang từ chỗ bí ẩn bỗng nhiên bay ra, tiếp theo là đàn lớn song đầu ưng hoặc vài chiếc độc mộc lập tức bay lên, phát ra các loại công kích đem độn quang tiêu diệt không còn bóng dáng.
Mà giờ phút này Hàn Lập đã cách Lục Quang Thành bảy tám chục dặm.
Trước đó hắn đại chiến với gian tế của Hỏa Nguyệt Nhân nhìn như kịch liệt, chấn động thật lớn, nhưng trên thực tế lại nằm trong sự trói buộc của Xuân Lê Kiếm Trận, một chút linh khí ba động cũng không phát ra ngoài kiếm trận này.
Thậm chí ngay cả Hỏa Nguyệt Nhân cuối cùng phát ra cổ âm ba kinh người, nhưng cũng bị uy năng huyền diệu của Xuân Lê Kiếm Trận dễ dàng hấp thu.
Cho nên mặc dù hai người một phen tranh đấu gần phụ cận Lục Quang Thành, nhưng Giác Xi Tộc Nhân từ đầu tới cuối lại không hề phát hiện.
Mà sau khi Hàn Lập phá hủy nguyên thần Hỏa Nguyệt Nhân, lập tức từ trên người hắn tìm được một khối ngọc hạp cùng Kim Huyết Hoàn.
Sau đó dùng hỏa diễm biến thi thể kia thành tro bụi.
Tiếp theo hắn thu bảo vật cùng kiếm trận lại, dùng Hóa Thanh Phù lặng lẽ rời đi.
Lấy uy lực của Chân Linh Phù như Hóa Thanh Phù, ngay cả là tồn tại cùng cấp với Hàn Lập cũng rất khó phát hiện.
Cho nên truy binh Giác Xi Tộc hiển nhiên lại càng không thể phát hiện được.
Kết quả, Hàn Lập cứ như vậy nghênh ngang bay qua từ trên đỉnh đầu song đầu ưng và thuyền độc mộc.
Việc này truy binh Giác Xi Tộc hiển nhiên không hề phát hiện.
Về phần Đại Đầu cùng Lục phu nhân, khi Hàn Lập trì hoãn một lúc thì không biết đã phi độn đến nơi nào rồi.
Bất quá nếu cần ẩn nặc thân hình, độn tốc bọn họ hiển nhiên không thể quá nhanh, hơn phân nửa là đang còn trong phạm vi mấy trăm dặm.
Hàn Lập trong lòng tự định giá, nhưng lại không chút dừng lại, một bên lưu tâm động tĩnh phụ cận, một bên hướng về phía có ít truy binh nhất mà bay đi.
Chỉ một lúc, Hàn Lập đã rời xa Lục Quang Thành mấy trăm dặm, trong tầm mắt đã không còn thấy bất cứ bóng dáng kẻ địch nào nữa.
Hắn thở phào mọt hơi, nhưng vẫn không thu hồi Hóa Thanh Phù. Ai biết được Giác Xi Tộc Nhân có hay không am hiểu bí thuật đặc thù, hoặc là nắm giữ bảo vật quỷ dị gì đó, có thểm đem phạm vi dò xét phóng đại ra mấy ngàn dặm.
Hàn Lập không biết rõ, nhưng cẩn thận thì vẫn hơn.
Ngay lúc hắn mắt thấy càng lúc càng rời xa Lục Quang Thành, thì trên khoảng không ngân sắc cự đảo, đang có sáu đạo hắc ảnh phiêu phù.
Trong đó có hai người rõ ràng là lão giả và trung niên nhân nói chuyện trong đại điện lúc trước.
Bốn người còn lại cao thấp mập ốm khác nhau, dường như thân phận cũng khác nhau.
Mà giờ phút này, trung tâm sáu người là một bảo vật giống như la bàn đang chậm rãi chuyển động.
Chính giữa bảo vật này là một mũi tên dài một tấc, chớp động liên tục, trên mặt la bàn có khắc một số hoa văn cổ quá, đồng thời có kim sắc phù văn hiện ra, phiêu vũ bất định.
Dưới cái nhìn không chớp mắt của sáu người, bỗng nhiên mũi tên chuyển động mấy vòng, sau đó đột nhiên đứng yên.
Đầu mũi tên sau khi dừng lại thì chỉ về một hướng nào đó, ngoài ra còn có quang mang thiểm thước.
“Được rồi, tồn tại cường đại thứ tư đã xuất hiện. Bốn người các ngươi chia ra làm hai mà hành động, tìm kiếm ở phụ cận gần tọa độ này. Còn hai người kia thì cứ giao cho hai chúng ta là được. Xem phản ứng mãnh liệt như thế thì có lẽ là tồn tại Thượng Tộc tam giai. Bất quá sau khi các ngươi tìm được người thì trước tiên khoan ra tay, chờ sau khi chúng ta giải quyết được hai tên thì lập tức sẽ cùng các ngươi hội hợp. Nhớ kỹ, nếu như bọn hắn có ý định hủy diệt vậy đó thì nhất định phải cản lại.”
“Bốn người các ngươi mang theo hai Vũ Giao để đề phòng vạn nhất có gì bất ngờ.” Lão giả dời ánh mắt khỏi la bàn, lạnh lung phân phó.
“Vâng!” Bốn người nọ vội vàng khom người, tất cả đều đồng thanh đáp, thần sắc cực kỳ cung kính.
“Ưh, nếu như đã ghi nhớ tọa độ của mình thì lập tức bắt đầu hành động. Cho dù một người cũng đã ở cách đây mấy trăm dặm.” Trung niên nhân cũng ở một bên phân phó.
Bốn người nọ hiển nhiên liên tục gật đầu đáp ứng, sau đó chỉ thấy lão giả đột nhiên huýt một cái, nhất thời ngân sắc cự đảo bên dưới chợt lóe kim quang, bay ra hơn mười kim sắc vũ giao, sau vài lần chớp động đã bay đến trên đầu sáu người, bay quanh không ngừng.
Lão giả mặt không chút thay đổi vung tay lên, nhất thời bốn đạo nhân ảnh bên cạnh liền hóa thành bốn đạo độn quang bay đi. Tám vũ giao trong số mười con này cũng bay theo bốn người.
Tại chỗ chỉ còn lại hai vũ giao, thành thật đứng tại chỗ.
Thấy thủ hạ đã rat ay, ánh mắt lão giả lướt qua la bàn một cái, trên mặt bỗng hiện ra vẻ kỳ quái, bỗng nhiên đánh ra một đạo hồng sắc pháp quyết.
Kết quả hồng sắc pháp quyết chợt lóe rồi nhập vào trong la bàn, kim la bàn lần nữa xoay tròn, nhưng lần này bảo vật lại chậm rãi chuyển động, chỉ vào một chỗ nào đó.
Đầu mũi tên chỉ, đúng là phương hướng mà Hàn Lập thoát đi!
“Điều này cũng đúng, bất quá cho dù là như vậy, hai ta liên thủ cũng chính thức được coi là thánh tộc Nhị Giai, nghĩ rằng cũng có lực đánh một trận. Mà khả năng xuất hiện Thánh Tộc trong Lục Quang Thành cũng cực kỳ thấp.” Trung niên nhân cũng gật đầu nói.
“Bất quá, tiểu tử Hoằng Diệt này có chút đáng tiếc!” Lão giả không biết nghĩ gì, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối.
“Ta nghe nói người này sở hữu hai loại huyết mạch của Hỏa Nguyệt Tộc cùng Giác Xi Tộc, cũng là bộ tộc hỏa hệ các ngươi, chẳng lẽ cùng Đồ huynh có quan hề gì sao?” Trung niên nhân nghe vậy, đột nhiên cười.
“Đồ mỗ nói ra làm Nanh huynh chê cười, lại nói tiếp, người này thật đúng hậu nhân của một người có quan hệ xâu xa với ta. Lúc đầu trong lúc vô tình mang hắn về, bảo hắn trà trộn vào Thiên Vân chư tộc, bất quá thiên phú tu luyện của hắn đích xác cực cao, một ngày nào đó có thể đạt đến cảnh giới của ta và ngươi. Mà trưởng lão Viêm Hệ bộ tộc chúng ta cũng đã chuẩn bị tốt, chỉ cần chờ nhiệm vụ nằm vùng của hắn chấm dứt thì khi về sẽ tẩy tủy, đem thân thể hắn hoàn toàn chuyển thành Giác Xi Tộc chúng ta. Nhưng không nghĩ tới, mắt thấy việc sắp hoàn thành thì lại bị phá hoại.” Vẻ mặt lão giả trở nên âm trầm.
“Hắc hắc, Đồ huynh không cần tiếc nuối, ta sẽ bắt hung thủ đã giết hắn băm thây vạn đoạn. Đáng tiếc, vì sợ hắn bị người ta phát giác nên chúng ta vẫn chưa để lại tiêu ký trên người hắn. Nếu không thì đã có thể dễ dàng tìm ra hung thủ. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, chúng ta đã đem hơn nửa nhân thủ thả ra ngoài, bọn họ tuyệt đối chạy thoát rồi.” Trung niên nhân mỉm cười nói.
“Có các đại trưởng lão tự mình ban thưởng Hạ Thiên Huyền La Bàn thì hiển nhiên không cần lo lắng chuyện bọn họ trốn thoát. Phiền toái duy nhất chính là thứ kia không phải chỉ có một kiện, hơn nữa không biết có trong tay Vạn Cổ Tộc Nhân hay không. Chúng ta cũng không nên bức bọn họ vào tình thế cấp bách, phá hủy mấy thứ này. Các đại trưởng lão cũng hiểu rõ, muốn mang những đồ vật này còn nguyên vẹn trở về.” Lão giả sau khi suy nghĩ một chút thì nói.
“Điểm này ta hiển nhiên biết, nếu không phải hai ta vẫn còn trốn trong chiến chu chưa lộ diện, muốn xác định mục tiêu, dùng thủ đoạn lôi đình đoạt vật thì căn bản đã không cho bọn hắn cơ hội phản ứng. Dựa theo kế hoạch lúc trước, trước tiên phái Hoằng Diệt xác định xem đồ vật kia ở trong tay kẻ nào, sau đó lưu lại dấu hiệu, rồi chúng ta sẽ động thủ. Nhưng hiện tại Hoằng Diệt đã chết, đồ vật nọ đang ở đâu cũng không rõ. Điều này có chút phiền phức!” Trung niên nhân lại nhướng mày.
“Đích xác có chút khó giải quyết, nhưng cũng không phải là không thể giải quyết. Đồ vật nọ quan trọng như thế, nghĩ phải để ở nơi đại quân canh phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể giao cho kẻ có tu vi thấp. Dù sao xuất ra nhiều nhân thủ như vậy chính là muốn đem tu luyện giả trong Lục Quang Thành một mẻ bắt hết. Những tu luyện giả cấp thấp thì không có một chút cơ hội chạy thoát. Nếu người nọ thật sự ngu xuẩn đến mức giao vật đó cho tu luyện giả cấp thấp giữ thì đúng là tiện nghi cho chúng ta. Kể từ đó, phạm vi sẽ rút nhỏ lại, ta phỏng chẳng vật đó sẽ ở trong tay thượng tộc cấp cao. Đương nhiên nếu thật sự có Thánh Tộc thì đồ vật đó khẳng định là ở trong tay Thánh Tộc.” Lão giả chậm rãi phân tích. Truyện "Phàm Nhân Tu Tiên Truyện "
“Lời này cũng đúng, nếu là trong phạm vi này thì mục tiêu thật sự giảm đi rất nhiều. Thượng tộc trung giai thì giao cho Vũ Giao đối phó là được. Chỉ là mấy tên Thượng Tộc tam giai thì chúng ta phải tự thân xuất mã, phối hợp với người khác.” Trung niên nhân cũng gật đầu đồng ý.
“Sáu gã dẫn đầu, lưu lại hai người ở trên chiến thuyền, còn tất cả người khác đều phái ra ngoài. Dựa theo thời gian thì dị tộc cấp thấp hẳn là đã xử lý xong rồi, không có những tên cấp thấp đó quấy nhiễu, có thể sử dụng Thiên Huyền La Bàn mà các trưởng lão ban cho.
Tồn tại cấp cao thì hẳn là có thể xác định dễ dàng vị trí.” Lão giả thì thào nói.
Trung niên nhân nghe như thế thì không có tiếp lời, nhưng ánh mắt lại chớp động, lộ ra vẻ như đang nghĩ tới điều gì đó.
Lúc này tại phụ cận Lục Quang Thành, cự ưng cùng ngân sắc giáp sĩ trên độc mộc trải qua một phen tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm ra tu luyện giả dị tộc, khoảng mười tám tên đều bị giết hoặc bị bắt làm tù binh, chỉ có một số ít ẩn nặc cao minh ở gần đó, hy vọng có thể thoát được một mạng.
Mặt khác, mấy tên cấp cao thì dựa vào pháp lực cao thâm đã sớm trốn không thấy bóng dáng. Nhưng kim giao lại đuổi theo phía sau, về phần có thể đuổi theo hay không thì chỉ có trời mới biết.
Bất quá xem ra giáp sĩ cùng song đầu ưng vẫn chỉ tìm kiếm ở gần đó, không có chút ý tứ trợ giúp linh thú này, có lẽ biết “Vũ giao” kia đáng sợ.
Mà song đầu ưng cùng giáp sĩ cứ khoảng một tấc đất lại tìm kiếm thật kỹ. Đỉnh núi phụ cận hoặc là trong rừng sâu thỉnh thoảng có một hai đạo độn quang từ chỗ bí ẩn bỗng nhiên bay ra, tiếp theo là đàn lớn song đầu ưng hoặc vài chiếc độc mộc lập tức bay lên, phát ra các loại công kích đem độn quang tiêu diệt không còn bóng dáng.
Mà giờ phút này Hàn Lập đã cách Lục Quang Thành bảy tám chục dặm.
Trước đó hắn đại chiến với gian tế của Hỏa Nguyệt Nhân nhìn như kịch liệt, chấn động thật lớn, nhưng trên thực tế lại nằm trong sự trói buộc của Xuân Lê Kiếm Trận, một chút linh khí ba động cũng không phát ra ngoài kiếm trận này.
Thậm chí ngay cả Hỏa Nguyệt Nhân cuối cùng phát ra cổ âm ba kinh người, nhưng cũng bị uy năng huyền diệu của Xuân Lê Kiếm Trận dễ dàng hấp thu.
Cho nên mặc dù hai người một phen tranh đấu gần phụ cận Lục Quang Thành, nhưng Giác Xi Tộc Nhân từ đầu tới cuối lại không hề phát hiện.
Mà sau khi Hàn Lập phá hủy nguyên thần Hỏa Nguyệt Nhân, lập tức từ trên người hắn tìm được một khối ngọc hạp cùng Kim Huyết Hoàn.
Sau đó dùng hỏa diễm biến thi thể kia thành tro bụi.
Tiếp theo hắn thu bảo vật cùng kiếm trận lại, dùng Hóa Thanh Phù lặng lẽ rời đi.
Lấy uy lực của Chân Linh Phù như Hóa Thanh Phù, ngay cả là tồn tại cùng cấp với Hàn Lập cũng rất khó phát hiện.
Cho nên truy binh Giác Xi Tộc hiển nhiên lại càng không thể phát hiện được.
Kết quả, Hàn Lập cứ như vậy nghênh ngang bay qua từ trên đỉnh đầu song đầu ưng và thuyền độc mộc.
Việc này truy binh Giác Xi Tộc hiển nhiên không hề phát hiện.
Về phần Đại Đầu cùng Lục phu nhân, khi Hàn Lập trì hoãn một lúc thì không biết đã phi độn đến nơi nào rồi.
Bất quá nếu cần ẩn nặc thân hình, độn tốc bọn họ hiển nhiên không thể quá nhanh, hơn phân nửa là đang còn trong phạm vi mấy trăm dặm.
Hàn Lập trong lòng tự định giá, nhưng lại không chút dừng lại, một bên lưu tâm động tĩnh phụ cận, một bên hướng về phía có ít truy binh nhất mà bay đi.
Chỉ một lúc, Hàn Lập đã rời xa Lục Quang Thành mấy trăm dặm, trong tầm mắt đã không còn thấy bất cứ bóng dáng kẻ địch nào nữa.
Hắn thở phào mọt hơi, nhưng vẫn không thu hồi Hóa Thanh Phù. Ai biết được Giác Xi Tộc Nhân có hay không am hiểu bí thuật đặc thù, hoặc là nắm giữ bảo vật quỷ dị gì đó, có thểm đem phạm vi dò xét phóng đại ra mấy ngàn dặm.
Hàn Lập không biết rõ, nhưng cẩn thận thì vẫn hơn.
Ngay lúc hắn mắt thấy càng lúc càng rời xa Lục Quang Thành, thì trên khoảng không ngân sắc cự đảo, đang có sáu đạo hắc ảnh phiêu phù.
Trong đó có hai người rõ ràng là lão giả và trung niên nhân nói chuyện trong đại điện lúc trước.
Bốn người còn lại cao thấp mập ốm khác nhau, dường như thân phận cũng khác nhau.
Mà giờ phút này, trung tâm sáu người là một bảo vật giống như la bàn đang chậm rãi chuyển động.
Chính giữa bảo vật này là một mũi tên dài một tấc, chớp động liên tục, trên mặt la bàn có khắc một số hoa văn cổ quá, đồng thời có kim sắc phù văn hiện ra, phiêu vũ bất định.
Dưới cái nhìn không chớp mắt của sáu người, bỗng nhiên mũi tên chuyển động mấy vòng, sau đó đột nhiên đứng yên.
Đầu mũi tên sau khi dừng lại thì chỉ về một hướng nào đó, ngoài ra còn có quang mang thiểm thước.
“Được rồi, tồn tại cường đại thứ tư đã xuất hiện. Bốn người các ngươi chia ra làm hai mà hành động, tìm kiếm ở phụ cận gần tọa độ này. Còn hai người kia thì cứ giao cho hai chúng ta là được. Xem phản ứng mãnh liệt như thế thì có lẽ là tồn tại Thượng Tộc tam giai. Bất quá sau khi các ngươi tìm được người thì trước tiên khoan ra tay, chờ sau khi chúng ta giải quyết được hai tên thì lập tức sẽ cùng các ngươi hội hợp. Nhớ kỹ, nếu như bọn hắn có ý định hủy diệt vậy đó thì nhất định phải cản lại.”
“Bốn người các ngươi mang theo hai Vũ Giao để đề phòng vạn nhất có gì bất ngờ.” Lão giả dời ánh mắt khỏi la bàn, lạnh lung phân phó.
“Vâng!” Bốn người nọ vội vàng khom người, tất cả đều đồng thanh đáp, thần sắc cực kỳ cung kính.
“Ưh, nếu như đã ghi nhớ tọa độ của mình thì lập tức bắt đầu hành động. Cho dù một người cũng đã ở cách đây mấy trăm dặm.” Trung niên nhân cũng ở một bên phân phó.
Bốn người nọ hiển nhiên liên tục gật đầu đáp ứng, sau đó chỉ thấy lão giả đột nhiên huýt một cái, nhất thời ngân sắc cự đảo bên dưới chợt lóe kim quang, bay ra hơn mười kim sắc vũ giao, sau vài lần chớp động đã bay đến trên đầu sáu người, bay quanh không ngừng.
Lão giả mặt không chút thay đổi vung tay lên, nhất thời bốn đạo nhân ảnh bên cạnh liền hóa thành bốn đạo độn quang bay đi. Tám vũ giao trong số mười con này cũng bay theo bốn người.
Tại chỗ chỉ còn lại hai vũ giao, thành thật đứng tại chỗ.
Thấy thủ hạ đã rat ay, ánh mắt lão giả lướt qua la bàn một cái, trên mặt bỗng hiện ra vẻ kỳ quái, bỗng nhiên đánh ra một đạo hồng sắc pháp quyết.
Kết quả hồng sắc pháp quyết chợt lóe rồi nhập vào trong la bàn, kim la bàn lần nữa xoay tròn, nhưng lần này bảo vật lại chậm rãi chuyển động, chỉ vào một chỗ nào đó.
Đầu mũi tên chỉ, đúng là phương hướng mà Hàn Lập thoát đi!
/2449
|