Hần Lập ra khỏi Nhạc Lộc Điện hướng hai vị hồng y nhân cáo từ, sau đó sử dụng pháp khí nhắm hướng Bách Dược Viên bay đi.
Phi hành trên không trung, Hàn Lập vừa đi vừa nghĩ đến cách chế luyện Trúc Cơ Đan, mặt khác cúi đầu xuống dưới nhìn cảnh vật rừng núi vụt vụt trôi qua. Đột nhiên một tiếng nổ lớn từ dưới truyền đến làm cho hắn kinh hãi, không khỏi chú ý nhìn kỹ.
Chỉ thấy bên đỉnh một ngọn núi nhỏ phía dưới có mấy luồng điện quang chớp động, và mơ hồ như có tiếng hò reo truyền đến. Hàn Lập không nén nổi hiếu kỳ liền hạ pháp khí bay xuống chỗ phụ cận có tiếng hò reo vừa nãy.
“Mộ Dung huynh đệ, làm lại lần nữa cho chúng ta thưởng thức một chút đi!”
“Ta cũng là lần đầu tiên được chứng kiến lôi điện kinh người như thế!”
Vừa đi gần đến đỉnh núi , Hàn Lập đã nghe thấy thanh âm truyền đến, mà cái danh xưng Mộ Dung huynh đệ càng làm hắn giật mình.
“Dường như là đệ tử mới nhập môn hai huynh đệ thiên tài họ Mô Dung có lôi linh căn thì phải! Hơn nữa vừa nãy lại có tiếng nổ, chẳng lẽ đúng là huynh đệ bọn họ hiển lộ thân thủ?”
Lúc này hắn cũng đã nhìn rõ trên đỉnh núi có khoảng ba bốn mươi đệ tử đang đứng thành một vòng lớn, ở giữa thì có hai gã thiếu niên chừng hai mốt, hai hai tuổi đang hưng phấn nói cái gì đó.
Trên mặt đất lúc này có một cái lỗ đen thỉnh thoảng còn bốc lên một luồng khói xanh nhàn nhạt, một luồng gió thổi qua đưa khói đi phiêu tán khắp nơi.
Nhìn thấy tràng cảnh vừa rồi, Hàn Lập cũng liếc mắt nhìn đánh giá hai gã thiếu niên này. Chỉ thấy hai người này mi thanh mục tú , da dẻ trắng nõn, thập phần trẻ trung, nhưng trong ánh mắt cũng đầy vẻ nghịch ngợm.
Lúc này mọi người vây quanh đang khen ngợi hết lời, cho nên hai khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng. Hai người cũng liếc nhìn nhau một cái rồi đồng thời niệm chú, trong tay từng trận điện quang chớp động rồi tận lực phát ra hai đạo thiểm điện đánh vào mặt đất. Lập tức trên mặt đất phát ra tiếng nổ đồng thời bạch mang chói mắt bay ra, trên mặt đất lại xuất hiện thêm hai lỗ sâu hoắm.
“Đây là Chưởng tâm lôi của Lôi thuộc tính? Bất luận là tiếng nổ hay uy lực đều không kém gì Hỏa đạn thuật, Băng Trùy thuật so với pháp lực của ta hơn nhiều lắm, Lôi hệ pháp thuật thật sự đáng được xưng là tối cường thực lực của pháp thuật” Hàn Lập trong lòng âm thầm sợ hãi than, đối với hai huynh đệ có dị linh căn này không khỏi cảm thấy hâm mộ.
Hiển nhiên không phải riêng Hàn Lập có tâm trạng này mà tất cả mọi người vây quanh đều nhìn hai người kia với ánh mắt hâm mộ, tự hận sao mình không được trời cao chiếu cố có được loại cực phẩm linh căn như thế.
Hai huynh đệ này nghe mọi người kêu gào được xem lần nữa, thì cũng cố gắng thi triển thêm vài lần lôi kích thuật , nhưng mà có vẻ lực bất tòng tâm rồi, dù sao tuổi bọn họ cũng còn quá nhỏ .
“Chỉ được thế thôi ! Lôi linh căn uy lực bất quá chỉ như thế, ta xem ra cũng chẳng bằng Phong linh căn quả ta” Vào lúc này có một tiếng nói to từ đám người phía đối diện Hàn Lập vang lên, mọi người xung quanh không khỏi quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một đôi thanh niên nam nửa sóng vai đứng cùng một chỗ. Nam thì anh tuấn ngời ngời, nữ thì đẹp như hoa như mộng. Hẳn nhiên đây là một đôi tình lữ điển hình. Nam nhân kia vẻ mặt kiêu ngạo, dường như đối với Chương tâm Lôi của hai huynh đệ Mộ Dung có chút khinh thường. Còn nữ nhân bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng, nhìn càng thêm kiều diễm.
“Nam nhân kia là ai? Thật cuồng ngạo!”
“Phong linh căn? Đây cũng là một loại dị linh căn mà! Chẳng lẽ nam tử kia cũng có dị linh căn?”
“Người này ta biết, hắn chính là Lục sư huynh, hắn cũng có phong linh căn, cũng là hảo thủ trong phong hệ pháp thuật, rất lợi hại”.
“Cho dù hắn cũng có dị linh căn đi nữa, tại sao lại nói như vậy?”
“Có thể là ghen ghét chứ sao! Dù sao trước kia trong hàng đệ tử cũng chỉ có hắn là người có dị linh căn, nhưng hôm nay đột nhiên xuất hiện hai người so với hắn tư chất còn tốt hơn, đương nhiên là trong lòng thấy khó chịu rồi!”
“Cái gì? Như thế quả là nhỏ nhặt mà!”
“Hừm! Nói nhỏ thôi, đừng để hắn nghe thấy, hắn mà nghe thấy thì ngươi hẳn không xong rồi!”
Bởi vì thanh niên này xuất hiện, cho nên mọi người xung quanh cũng lập tức bàn luận, tựa hồ như ai cũng muốn biết người thanh niên này là loại gì.
“Hừ tiểu tử kia, ta cho các ngươi một chút kiến thức xem cái gì mới là dị linh căn!” Thanh niên nam tử thấy mọi người nghị luận như vậy, sắc mặt trầm xuống rồi bước lên vài bước ngạo nghễ nói:
“Hai ngươi cứ tự nhiên dùng lôi hệ phát thuật công kích, nếu ta lùi nửa bước, tự khắc ta sẽ dập đầu trước hai ngươi nhận tội.
Mộ Dung huynh đệ thấy vị Lục sư huynh này vô cớ khinh rẻ hai người bọn họ như thế, khuôn mặt tự nhiên cùng tức giận đến trắng bệch.
“Ngươi không tránh né?”
“Đương nhiên!”
“Cũng không sử dụng pháp khí?”
“Có thể?”
Hai huynh đệ không hổ là đồng bào huynh đệ, mỗi người một câu ,câu nào cũng mang lại lợi ích cho mình, mà thanh niên kia căn bản cũng không để hai người vào mắt cho nên đối với điều kiện cũng không chút dị nghị.
“Tốt, hai huynh đệ ta sẽ cùng thỉnh giáo sư huynh rồi!” Hai thiếu niên tức giận đồng thanh nói:
“Lục sư huynh, ngươi làm như thế không việc gì chứ?” Nữ nhân đứng bên cạnh cũng lấy làm lo lắng.
"Hắc hắc! Đối phó với hai hài tử nhỏ bé này thì có gì phải lo lắng. Trần sư muội cứ yên tâm!” Thanh niên kia cũng không thèm để ý dứt khoát nói. Sau đó quay ra đứng đối diện với hai huynh đệ Mộ Dung
Hai thiếu niên liếc nhau một cái rồi đột nhiên cùng đồng thời ra tay, hai người cũng vung tay ra, một nắm tay nắm thành một khối, sau đó tay kia hướng lên trời, đồng thời cùng niệm một pháp chú giống nhau.
Thanh niên thấy tình cảnh như vậy cười lạnh một cái, rồi tiện tay thi triển một pháp thuật phòng ngự trên người, xung quanh người hắn xuất hiện một vùng hào quang màu xanh bảo vệ chắc chắn bên ngoài.
“Thiên lôi liên hoàn kích!”
Đồng bào huynh đệ rốt cục cũng niệm xong chú ngũ, sau đó hướng ngón tay về phía thanh niên kia. Trên bầu trời lập tức xuất hiện một đám mây đen lớn, giữa không trung một luồng bạch quang lóe lên. Một đạo thiểm điện thô tế theo hướng ngón tay phóng xuống, đánh thẳng vào vòng bảo hộ màu xanh kia. Một màn hào quang rung chuyển không thôi, làm cho thanh niên kia sắc mặt phải biến đổi, hiển nhiên đạo thiểm điện này uy lực vượt quá suy tính của hắn.
Nhưng luồng điện quang kia mới chỉ là bắt đầu thôi, đám mây đen to lớn trên không trung liên tục đánh xuống không ngừng, lam cho vòng bảo hộ không kịp hồi phục, phảng phất như sắp bị nghiền nát tới nơi.
Nam nhân kia thần sắc trở nên thâm trầm, đột nhiên hai tay hoa lên, sau đó gầm nhẹ một tiếng, đôi tay đặt lên vòng bảo hộ. Màn hào quang lập tức lóe lên thanh quang, chẳng những khôi phục lại như cũ mà dường như còn dầy hơn vài phần.
Mộ Dung huynh đệ tự nhiên cũng không chịu buông tha ưu thế vừa chiếm được. Lập tức hướng lên không trung niệm tất cả cá pháp quyết, làm cho đám mây đen mở rộng ra không ngừng. Đường kính của đám mây đen lập tức to ra thêm vài trượng nữa, các đạo thiểm điện cũng càng thêm dầy đặc, mãnh mẽ .
Đối mặt với thế công sắc bén của hai huynh đệ này, vị Lục sư huynh cũng nảy ra kinh sợ, có cảm giác đối phó không kịp. Hắn vạn phần không ngờ đối phương tuổi còn nhỏ mà nắm được liên hoàn Lôi thuật trung cấp, trong khoảng thời gian ngắn bị công kích liên tuc không cách nào chống đỡ, đành phải phản kích chính diện lại để giảm bớt uy lực của lôi điện.
Cứ như vậy, một mặt thanh niên kia chống lại luồng lôi điện, mặt khác thì gia cố vòng bào hộ màu xanh. Tràng tỷ thí này đã trở nên ngoài dự đoán của mấy người tham chiến.
Theo lý thuyết mà nói, người chuyên công kích so với người chuyên phòng thủ thì đương nhiên người công kích sẽ chiếm tiện nghi hơn, tốn ít pháp lực hơn. Tuy nhiên Mộ Dung huynh đệ vừa rồi biểu diễn đã tiêu hao không ít pháp lực, mà thứ hai là vị Lục sư huynh này cũng có nhiều năm tu luyện hơn, cho nên pháp lực cũng tinh thuần, thâm hậu hơn nhiều so với hai kẻ mới nhập môn như bọn họ. Cho nên sau một hồi công kích liên tục hai huynh đệ Mộ Dung kia cũng rơi vào thế hạ phong.
Cuối cùng đám mây đen cũng chỉ phát ra thêm vài đạo lôi điện rồi tan biến mất. Hai thiếu niên kia cũng tiêu hao hết pháp lực đành dừng lôi kích lại.
Phi hành trên không trung, Hàn Lập vừa đi vừa nghĩ đến cách chế luyện Trúc Cơ Đan, mặt khác cúi đầu xuống dưới nhìn cảnh vật rừng núi vụt vụt trôi qua. Đột nhiên một tiếng nổ lớn từ dưới truyền đến làm cho hắn kinh hãi, không khỏi chú ý nhìn kỹ.
Chỉ thấy bên đỉnh một ngọn núi nhỏ phía dưới có mấy luồng điện quang chớp động, và mơ hồ như có tiếng hò reo truyền đến. Hàn Lập không nén nổi hiếu kỳ liền hạ pháp khí bay xuống chỗ phụ cận có tiếng hò reo vừa nãy.
“Mộ Dung huynh đệ, làm lại lần nữa cho chúng ta thưởng thức một chút đi!”
“Ta cũng là lần đầu tiên được chứng kiến lôi điện kinh người như thế!”
Vừa đi gần đến đỉnh núi , Hàn Lập đã nghe thấy thanh âm truyền đến, mà cái danh xưng Mộ Dung huynh đệ càng làm hắn giật mình.
“Dường như là đệ tử mới nhập môn hai huynh đệ thiên tài họ Mô Dung có lôi linh căn thì phải! Hơn nữa vừa nãy lại có tiếng nổ, chẳng lẽ đúng là huynh đệ bọn họ hiển lộ thân thủ?”
Lúc này hắn cũng đã nhìn rõ trên đỉnh núi có khoảng ba bốn mươi đệ tử đang đứng thành một vòng lớn, ở giữa thì có hai gã thiếu niên chừng hai mốt, hai hai tuổi đang hưng phấn nói cái gì đó.
Trên mặt đất lúc này có một cái lỗ đen thỉnh thoảng còn bốc lên một luồng khói xanh nhàn nhạt, một luồng gió thổi qua đưa khói đi phiêu tán khắp nơi.
Nhìn thấy tràng cảnh vừa rồi, Hàn Lập cũng liếc mắt nhìn đánh giá hai gã thiếu niên này. Chỉ thấy hai người này mi thanh mục tú , da dẻ trắng nõn, thập phần trẻ trung, nhưng trong ánh mắt cũng đầy vẻ nghịch ngợm.
Lúc này mọi người vây quanh đang khen ngợi hết lời, cho nên hai khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn đỏ bừng. Hai người cũng liếc nhìn nhau một cái rồi đồng thời niệm chú, trong tay từng trận điện quang chớp động rồi tận lực phát ra hai đạo thiểm điện đánh vào mặt đất. Lập tức trên mặt đất phát ra tiếng nổ đồng thời bạch mang chói mắt bay ra, trên mặt đất lại xuất hiện thêm hai lỗ sâu hoắm.
“Đây là Chưởng tâm lôi của Lôi thuộc tính? Bất luận là tiếng nổ hay uy lực đều không kém gì Hỏa đạn thuật, Băng Trùy thuật so với pháp lực của ta hơn nhiều lắm, Lôi hệ pháp thuật thật sự đáng được xưng là tối cường thực lực của pháp thuật” Hàn Lập trong lòng âm thầm sợ hãi than, đối với hai huynh đệ có dị linh căn này không khỏi cảm thấy hâm mộ.
Hiển nhiên không phải riêng Hàn Lập có tâm trạng này mà tất cả mọi người vây quanh đều nhìn hai người kia với ánh mắt hâm mộ, tự hận sao mình không được trời cao chiếu cố có được loại cực phẩm linh căn như thế.
Hai huynh đệ này nghe mọi người kêu gào được xem lần nữa, thì cũng cố gắng thi triển thêm vài lần lôi kích thuật , nhưng mà có vẻ lực bất tòng tâm rồi, dù sao tuổi bọn họ cũng còn quá nhỏ .
“Chỉ được thế thôi ! Lôi linh căn uy lực bất quá chỉ như thế, ta xem ra cũng chẳng bằng Phong linh căn quả ta” Vào lúc này có một tiếng nói to từ đám người phía đối diện Hàn Lập vang lên, mọi người xung quanh không khỏi quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy một đôi thanh niên nam nửa sóng vai đứng cùng một chỗ. Nam thì anh tuấn ngời ngời, nữ thì đẹp như hoa như mộng. Hẳn nhiên đây là một đôi tình lữ điển hình. Nam nhân kia vẻ mặt kiêu ngạo, dường như đối với Chương tâm Lôi của hai huynh đệ Mộ Dung có chút khinh thường. Còn nữ nhân bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng, nhìn càng thêm kiều diễm.
“Nam nhân kia là ai? Thật cuồng ngạo!”
“Phong linh căn? Đây cũng là một loại dị linh căn mà! Chẳng lẽ nam tử kia cũng có dị linh căn?”
“Người này ta biết, hắn chính là Lục sư huynh, hắn cũng có phong linh căn, cũng là hảo thủ trong phong hệ pháp thuật, rất lợi hại”.
“Cho dù hắn cũng có dị linh căn đi nữa, tại sao lại nói như vậy?”
“Có thể là ghen ghét chứ sao! Dù sao trước kia trong hàng đệ tử cũng chỉ có hắn là người có dị linh căn, nhưng hôm nay đột nhiên xuất hiện hai người so với hắn tư chất còn tốt hơn, đương nhiên là trong lòng thấy khó chịu rồi!”
“Cái gì? Như thế quả là nhỏ nhặt mà!”
“Hừm! Nói nhỏ thôi, đừng để hắn nghe thấy, hắn mà nghe thấy thì ngươi hẳn không xong rồi!”
Bởi vì thanh niên này xuất hiện, cho nên mọi người xung quanh cũng lập tức bàn luận, tựa hồ như ai cũng muốn biết người thanh niên này là loại gì.
“Hừ tiểu tử kia, ta cho các ngươi một chút kiến thức xem cái gì mới là dị linh căn!” Thanh niên nam tử thấy mọi người nghị luận như vậy, sắc mặt trầm xuống rồi bước lên vài bước ngạo nghễ nói:
“Hai ngươi cứ tự nhiên dùng lôi hệ phát thuật công kích, nếu ta lùi nửa bước, tự khắc ta sẽ dập đầu trước hai ngươi nhận tội.
Mộ Dung huynh đệ thấy vị Lục sư huynh này vô cớ khinh rẻ hai người bọn họ như thế, khuôn mặt tự nhiên cùng tức giận đến trắng bệch.
“Ngươi không tránh né?”
“Đương nhiên!”
“Cũng không sử dụng pháp khí?”
“Có thể?”
Hai huynh đệ không hổ là đồng bào huynh đệ, mỗi người một câu ,câu nào cũng mang lại lợi ích cho mình, mà thanh niên kia căn bản cũng không để hai người vào mắt cho nên đối với điều kiện cũng không chút dị nghị.
“Tốt, hai huynh đệ ta sẽ cùng thỉnh giáo sư huynh rồi!” Hai thiếu niên tức giận đồng thanh nói:
“Lục sư huynh, ngươi làm như thế không việc gì chứ?” Nữ nhân đứng bên cạnh cũng lấy làm lo lắng.
"Hắc hắc! Đối phó với hai hài tử nhỏ bé này thì có gì phải lo lắng. Trần sư muội cứ yên tâm!” Thanh niên kia cũng không thèm để ý dứt khoát nói. Sau đó quay ra đứng đối diện với hai huynh đệ Mộ Dung
Hai thiếu niên liếc nhau một cái rồi đột nhiên cùng đồng thời ra tay, hai người cũng vung tay ra, một nắm tay nắm thành một khối, sau đó tay kia hướng lên trời, đồng thời cùng niệm một pháp chú giống nhau.
Thanh niên thấy tình cảnh như vậy cười lạnh một cái, rồi tiện tay thi triển một pháp thuật phòng ngự trên người, xung quanh người hắn xuất hiện một vùng hào quang màu xanh bảo vệ chắc chắn bên ngoài.
“Thiên lôi liên hoàn kích!”
Đồng bào huynh đệ rốt cục cũng niệm xong chú ngũ, sau đó hướng ngón tay về phía thanh niên kia. Trên bầu trời lập tức xuất hiện một đám mây đen lớn, giữa không trung một luồng bạch quang lóe lên. Một đạo thiểm điện thô tế theo hướng ngón tay phóng xuống, đánh thẳng vào vòng bảo hộ màu xanh kia. Một màn hào quang rung chuyển không thôi, làm cho thanh niên kia sắc mặt phải biến đổi, hiển nhiên đạo thiểm điện này uy lực vượt quá suy tính của hắn.
Nhưng luồng điện quang kia mới chỉ là bắt đầu thôi, đám mây đen to lớn trên không trung liên tục đánh xuống không ngừng, lam cho vòng bảo hộ không kịp hồi phục, phảng phất như sắp bị nghiền nát tới nơi.
Nam nhân kia thần sắc trở nên thâm trầm, đột nhiên hai tay hoa lên, sau đó gầm nhẹ một tiếng, đôi tay đặt lên vòng bảo hộ. Màn hào quang lập tức lóe lên thanh quang, chẳng những khôi phục lại như cũ mà dường như còn dầy hơn vài phần.
Mộ Dung huynh đệ tự nhiên cũng không chịu buông tha ưu thế vừa chiếm được. Lập tức hướng lên không trung niệm tất cả cá pháp quyết, làm cho đám mây đen mở rộng ra không ngừng. Đường kính của đám mây đen lập tức to ra thêm vài trượng nữa, các đạo thiểm điện cũng càng thêm dầy đặc, mãnh mẽ .
Đối mặt với thế công sắc bén của hai huynh đệ này, vị Lục sư huynh cũng nảy ra kinh sợ, có cảm giác đối phó không kịp. Hắn vạn phần không ngờ đối phương tuổi còn nhỏ mà nắm được liên hoàn Lôi thuật trung cấp, trong khoảng thời gian ngắn bị công kích liên tuc không cách nào chống đỡ, đành phải phản kích chính diện lại để giảm bớt uy lực của lôi điện.
Cứ như vậy, một mặt thanh niên kia chống lại luồng lôi điện, mặt khác thì gia cố vòng bào hộ màu xanh. Tràng tỷ thí này đã trở nên ngoài dự đoán của mấy người tham chiến.
Theo lý thuyết mà nói, người chuyên công kích so với người chuyên phòng thủ thì đương nhiên người công kích sẽ chiếm tiện nghi hơn, tốn ít pháp lực hơn. Tuy nhiên Mộ Dung huynh đệ vừa rồi biểu diễn đã tiêu hao không ít pháp lực, mà thứ hai là vị Lục sư huynh này cũng có nhiều năm tu luyện hơn, cho nên pháp lực cũng tinh thuần, thâm hậu hơn nhiều so với hai kẻ mới nhập môn như bọn họ. Cho nên sau một hồi công kích liên tục hai huynh đệ Mộ Dung kia cũng rơi vào thế hạ phong.
Cuối cùng đám mây đen cũng chỉ phát ra thêm vài đạo lôi điện rồi tan biến mất. Hai thiếu niên kia cũng tiêu hao hết pháp lực đành dừng lôi kích lại.
/2449
|